Tình yêu Cánh đồng hoa Bỉ ngạn - Tiểu Chiêu- Hoàn thành.

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 10: ĐỘNG LỰC TINH THẦN - BỈ NGẠN TRÂM
Tờ mờ sáng hôm sau, khi cả Phiêu Vân Sơn đang chìm trong giấc ngủ, Chiêu Nguyệt ngồi bó gối lặng thinh bên khung cửa sổ gỗ đàn hương, nàng không ngủ được. Khung cửa sổ to bằng nửa tấm tường mở toang, vài nhánh cây tò mò len vào bị cản bởi tấm rèm trắng nhàn nhạt điểm xuyết vài đoá hồng nhỏ li ti. Chiêu Nguyệt ngồi bó gối, tựa đầu vào khung cửa mặc kệ gió lùa tóc bay tán loạn trên khuôn mặt bé nhỏ. Sa y mỏng manh không ôm được thân hình người thiếu nữ, tà áo vô tư bay cùng những lọn tóc. Thiếu nữ da trắng như bạch ngọc, suối tóc đen óng như đêm đen trong sa y đỏ hồng tựa đoá hoa bỉ ngạn diễm lệ mà đơn độc một mình ưu tư trong gió. Nét mặt trầm tư như nghĩ như không, đôi mắt vương nét buồn, đôi mày thanh tú chốc chốc khẽ chau lại. Ngay lúc nàng đứng lên, với tay lấy gói tay nải để trên bàn kiểm tra lại hành trang một lần nữa thì vị trí nàng vừa ngồi ấy xuất hiện một dáng hình nam tử. Nam tử tuấn lãng, bạch y như hoạ, một tay để sau lưng, một tay xuôi theo thân mình, nhìn thế nào cũng thật thuận mắt.
- Tiểu Nguyệt!- Nam tử cất lời.
- Sư phụ? Sư phụ sao lại đến đây? - mắt hạnh lúng liếng ngạc nhiên pha lẫn sung sướng.
- Chợt nhớ ra có một món quà muốn tặng Tiểu Nguyệt con.
Bạc môi khẽ cười, tay từ phía sau chìa ra một hộp gỗ nâu chạm trỗ hoa văn tinh xảo. Chiêu Nguyệt đưa tay đón lấy, cùng lúc đó Viêm Nghĩa cũng vươn tay đến thả chiếc hộp gỗ vào tay nàng. Khoảnh khắc ấy, tay chạm tay, trái tim nàng lại một lần nữa đập loạn. Viêm Nghĩa đã rút tay về từ lúc nào, mà tay nàng vẫn đơ giữa không trung, cứng ngắt, bất động.
- Tiểu Nguyệt không mở ra xem à?
- Mở?... sư phụ... mở...?
- Ngươi vẫn là nên ngủ thêm một ít đi. Mong nó sẽ là động lực tinh thần trong những ngày ngươi ở Cần Nam Lâm.
Bạch y phất lên vụt bay qua khung cửa sổ, tiêu sái mê người. Chiêu Nguyệt đứng đó vẫn chưa hết bần thần. Một tay cầm hộp gỗ, tay kia đè lên ngực vị trí trái tim cố ép nó xuống.
"Điều gì đây? Người đến là vì muốn tặng quà cho ta ư? Động lực tinh thần cho ta ư? Thật không dám tin vào mắt mình! Nếu bây giờ vật này không hiện hữu trong tay ta thì ta vẫn nghĩ là mình vừa nằm mơ!"
Tay run run tách mở hộp gỗ, một đoá bỉ ngạn đỏ rực óng ánh lấp lánh hiện ra. Phải, chính xác là một cây trâm mang hình hài một đoá bỉ ngạn. Thân trâm thuông dài như bao chiếc trâm khác, được nạm vàng óng ánh và vót nhọn ở một đầu. Đầu kia của chiếc trâm là một đóa bỉ ngạn đỏ mê người, những cánh hoa bung nở diễm lệ được chế tác công phu, tinh xảo đính kèm những hạt châu long lanh bé nhỏ làm nhuỵ. Ba dây khuyên vàng không quá dài cũng không quá ngắn được gắn cân xứng dưới đài hoa càng tôn lên vẻ cao quý, xuất trần cho người cài trâm.
Chiêu Nguyệt vân vê từng đường nét trên chiếc trâm, khẽ mỉm cười.
"Động lực tinh thần, thật đúng a!"
Trời hửng sáng, ba đệ tử vinh dự nhất Phiêu Vân Sơn gồm Mục Kha, Vũ Hào và Chiêu Nguyệt đã có mặt tại sảnh đường rộng lớn được bao đệ tử khác vây quanh chúc phúc. Vì là vi phục xuất sơn học tập nên không cần phải mặc hoàng y bổn phái, ba người họ được tự do phục sức. Mục Kha và Vũ Hào y phục đơn giản, một thân thanh y thanh thoát, tóc cài trâm bạch ngọc, hông mang trường kiếm, vai đeo tay nải, đơn giản nhưng bất phàm. Nhìn sang Chiêu Nguyệt lại là một thân tử y dịu dàng đằm thắm, tóc vấn nhẹ nhàng cài Bỉ Ngạn Trâm, đai lưng là một dải lụa tím thêu hoa tinh xảo, nhìn kỹ thì phát hiện cũng là bỉ ngạn hoa. Lớp áo trong là lụa trắng phiêu bồng, bên ngoài là sa y tím mỏng manh như ẩn như hiện, tất cả tạo nên tổng thể dịu dàng, mong manh khiến bất cứ ai nhìn thấy đều muốn hảo hảo chở che.
Trên nền âm thanh chúc phúc vang dội đó, giọng Vũ Hào vang vang gây chú ý:
- Nguyệt sư muội, hảo rực rỡ, hảo trâm!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 11: TỬ Y NỮ TỬ
Hôm nay xuất hành, Chiêu Nguyệt mặc trên người một thân y phục màu tím. Người ngoài nhìn qua cứ nghĩ do nàng tuỳ tiện chọn, nhưng thật ra nàng mặc một thân tử y này là có dụng ý. Và điều này, chỉ mình Chiêu Nguyệt nàng biết mà thôi.
Lần đầu tiên đến Phiêu Vân Sơn, lần đầu tiên nàng gặp Viêm Nghĩa chính là Viêm Nghĩa mặc trường bào màu tím.
Lần nàng trúng độc ở bỉ ngạn hoa viên được Viêm Nghĩa cứu tỉnh, mở mắt ra chính là thấy một thân tử y trường bào ở cạnh mình.
Và cả đôi lần trên Ngưng Nguyệt Các say mê trộm nhìn một thân tử y phiêu dật luyện công trên sân Trình Tinh Các cũng làm nàng khắc sâu bóng hình đó vào tâm trí.
Tử y tử y.
Màu tím man mác buồn, nhưng thuỷ chung nhiều tình cảm.
Là những ký ức ngọt ngào thuở mới đến Phiêu Vân Sơn của nàng.
Là thân ảnh luôn xuất hiện khi nàng nguy khó.
Là bóng hình nàng ngày đêm nhung nhớ.
Là hình ảnh nàng khắc sâu tận trong tim.
Là động lực mỗi ngày nàng cố gắng.
Phải, nếu mang một thân tử y hành tẩu giang hồ, thì dù xa bao nhiêu, khó bao nhiêu, chỉ cần nhìn màu tím thân thuộc này sẽ cảm thấy Viêm Nghĩa như ở gần bên, sẽ có thêm động lực để bước tiếp.
Tử y đó, cùng với Bỉ Ngạn Trâm này, mãi về sau sẽ chính là biểu tượng của Chiêu Nguyệt nàng.
Rất lâu sau này, giang hồ đồn đại rằng Tử y nữ tử bách độc bất xâm, Bỉ Ngạn Hoa Trâm vạn công vạn trúng đã trở thành một truyền kỳ của Ngũ sơn trấn phái.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 12: XUẤT SƠN
Sau nhiều ngày hành tẩu, ba người Mục Kha, Vũ Hào, Chiêu Nguyệt đã tiến vào Cần Nam Lâm. Không chỉ họ mà còn nhiều môn đồ tông phái khác cũng tiến nhập vào khu rừng này tôi luyện chính mình.
Cần Nam Lâm là khu rừng u minh tranh tối tranh sáng, nhiều kỳ trân dị bảo và cũng nhiều loại quái thú chưa biết mặt biết tên. Sở dĩ mọi môn đồ đều ham muốn đến nơi này tu luyện chính vì để truy tìm kỳ trân dị bảo, thu thập dược liệu, chính yếu là muốn đấu với yêu thú. Chỉ cần giết chết yêu thú, tim nó sẽ biến thành thạch đan, dùng thạch đan này luyện thành đơn dược sẽ nâng cao tu vi, gia tăng công pháp còn nhanh hơn cả việc tu luyện mỗi ngày. Chính vì vậy u minh Cần Nam Lâm này mới thu hút môn đồ các tông phái đến đây như vậy. Nhưng yêu thú ở đây cũng không phải tầm thường, thế nên mới chỉ tuyển chọn những môn đồ ưu tú đến đây.
Vừa tiến nhập u minh Cần Nam Lâm, ba người Chiêu Nguyệt hết sức cảnh giác tiến sát gần nhau, âm thầm hỗ trợ đối phương. Tâm trạng thoải mái những ngày qua không còn nữa. Tay nắm chặt để sẵn trên trường kiếm, thả chậm cước bộ, hơi thở bình ổn lướt đi qua những tán cây. Đi suốt một ngày trời vẫn không thấy yêu thú nào, Vũ Hào tâm tình thả lỏng ngồi xuống mỏm đá thở phù:
- Sư huynh, ăn chút lương khô đi, tiểu sư muội chắc cũng đói rồi đấy!
Mục Kha biết sư đệ của mình ngày thường tuy hay cười giỡn trông có vẻ thiếu nghiêm túc, thật ra lại là người chín chắn biết suy nghĩ, lúc này nghe Vũ Hào nói mới nhận ra trong ba người Chiêu Nguyệt là nữ nhân, mới cảm thấy mình thật thiếu sót bèn gật đầu đáp:
- Tiểu sư muội vẫn ổn chứ? Nghỉ?
Chiêu Nguyệt đưa tay gạt lọn tóc trước trán, khẽ cười:
- Muội cũng là người luyện công như các huynh, các huynh đâu cần xem muội như nữ hài tử mà đối đãi.
Mục Kha tuy nghiêm khắc nhưng đối với tiểu sư muội này vẫn là có vài phần cưng chiều, thỉnh thoảng cũng sẽ đùa giỡn:
- Vậy được, ăn xong chúng ta không cần nghỉ mà sẽ đi suốt đêm!
Chiêu Nguyệt nheo mắt cười, đang mấp máy môi định nói thì ngỡ ngành thấy Mục Kha giây trước còn đang cười nói cùng mình, giây sau đã đanh mặt lại rút ra trường kiếm hướng mình chém tới. Mà bên kia Vũ Hào đã ném ra ám tiêu bén nhọn hướng mình xé gió lao đến.
Nguyên lai là do bọn họ ba người ngồi theo hình tam giác, Mục Kha ngồi kế Vũ Hào, mà Chiêu Nguyệt lại ngồi đối diện họ, nên những gì diễn ra phía sau Chiêu Nguyệt họ vừa vặn thấy hết.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 13: ĐỤNG ĐỘ YÊU THÚ
Trước mắt là ám đao cùng trường kiếm, sau lưng là gió lạnh thốc đến, linh cảm có điều chẳng lành, Chiêu Nguyệt đứng bật dậy dẫm mạnh một chân phi người lên không lộn nhào thành một vòng rồi đáp xuống mặt đất phía sau Mục Kha cùng Vũ Hào, mà bọn họ giờ đây vẫn đang nghênh gió lao về trước. Đập vào mắt Chiêu Nguyệt là một mãnh ưng to lớn gấp ba lần loài chim ưng thường thấy, hai vuốt sắt nhọn, sải cánh dài độ ba mét đang từ trên không lao đến, mà sư huynh bọn họ chia ra cầm vũ khí hướng mắt mãnh ưng đâm tới. Chưa từng nghênh chiến với dị thú lớn như vậy, Chiêu Nguyệt thoáng chốc đờ người rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần một lần nữa đạp không phi tới. Mãnh ưng hung ác dường như có linh tính nhìn thấu ý đồ ba người họ bèn giương cặp vuốt sắt hơn dao hướng tới, không ngừng gia tăng tốc độ mà quắp xuống. Mục Kha đương đầu mãnh ưng, âm thầm truyền nội công vào trường kiếm rồi hiên ngang chém ra một nhát dài trên đà mãnh thú đang lao xuống. Gió thốc ra từ trường kiếm khiến cây cối xung quanh đổ rạp. Mãnh ưng có chút nghi ngại, chần chừ nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bổ nhào xuống Mục Kha đang đứng đơn độc trên khoảnh đất trống. Mắt thấy mãnh ưng đã vào tầm ngắm, Chiêu Nguyệt cùng Vũ Hào núp trong tán cây gần đó đồng thời ra tay phóng mạnh một nắm những ám tiêu vào tròng mắt đang trừng trừng mở lớn của mãnh ưng. Những chiếc ám tiêu được rót linh lực xé gió lao đi vun vút rồi cắm phập vào đôi mắt ghê tởm đó. Trong phút chốc mãnh ưng không nhìn thấy ánh sáng, hai mắt đau đớn, nó cuồng nộ đập mạnh đôi cánh xới tung đất đá xung quanh nó. Mục Kha nghiêng người tránh né, một lần nữa truyền nội công vào trường kiếm rồi giơ tay chém mạnh xuống. Mãnh ưng đang điên cuồng đập cánh bỗng kêu ré lên một tiếng rồi xụi dần rồi nằm im trên đất. Vũ Hào nhào ra như một tia chớp:
- Sư huynh, thạch đan!
Vừa dứt lời, Vũ Hào cùng Mục Kha nhấc lên trường kiếm hướng lồng ngực mãnh ưng đang nằm thoi thóp đâm tới. Song kiếm được rót linh lực dưới sức mạnh của họ xé toang lồng ngực mãnh ưng, moi ra một viên thạch đan dần chuyển từ đỏ sang đen trước ánh mắt ngỡ ngàng của Chiêu Nguyệt. Mặc dù đã biết trước nhưng Chiêu Nguyệt cũng không ngờ cách lấy thạch đan lại là như thế này. Nàng tròn mắt đứng đó, vẫn chưa bình tĩnh sau trận chiến, tử y bay bay, vài dải lụa áo nhiễm bẩn bụi đất nhưng không hề có nét chật vật. Mục Kha bước đến, nâng lên thạch đan trong lòng bàn tay hướng Chiêu Nguyệt đưa tới:
- Muội nhỏ nhất, cho muội, để tu luyện thêm.
Chiêu Nguyệt đè nén hơi thở dồn dập, dần bình tĩnh, nàng vuốt vuốt vài lọn tóc, cười cười:
- Đại sư huynh, yêu thú là do huynh chém chết, vốn dĩ nên là của huynh.
Vũ Hào bước lên vỗ vai Chiêu Nguyệt:
- Đại sư huynh cho thì muội cứ cầm đi, nâng cao tu vi còn hỗ trợ cho bọn ta nữa chứ.
Chiêu Nguyệt một lần nữa cười, nụ cười tươi long lanh dưới nắng, nàng xoay người một vòng, tử y tung bay rũ sạch bụi đất, nàng nghiêng đầu cười rồi bước về phía trước, giọng thánh thót:
- Muội, sẽ tự diệt yêu thú để có đan thạch của chính mình!
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 14: KẾT GIAO BẰNG HỮU
Nửa tháng trôi qua, đụng độ vài chục yêu thú, ba người Chiêu Nguyệt càng đánh càng hăng, thạch đan cuối ngày Mục Kha đều chia đều thành ba phần cho mỗi người. Nhận thấy công pháp mình có sự tăng tiến rõ rệt, ai cũng hào hứng vui mừng, từ tâm trạng đề phòng yêu thú chuyển thành săn lùng yêu thú. Thỉnh thoảng cũng có gặp vài nhóm, chắc là đệ tử môn phái nào đó, nhưng nước sông không phạm nước giếng nên chỉ gật đầu chào rồi đi. Lang thang trong rừng, ngày đi đêm nghỉ, ba người họ càng thêm phần khắng khít.
Đêm nay lại như mọi đêm, chia nhau gác phiên. Nửa đêm trong u minh Cần Nam Lâm này đưa tay trước mặt không thấy năm ngón, ngẩng đầu nhìn trời không thấy một bóng sao. Chiêu Nguyệt ngồi bó gối tựa cằm trên cánh tay một cách lười biếng, tay kia cầm kiếm chọc chọc vào đống lửa trước mặt. Ánh lửa bùng lên soi rọi một ánh mắt ưu tư. Bình thường ban ngày náo nhiệt chém giết, nàng chỉ tập trung chém giết. Khi không gặp yêu thú thì nàng cùng các sư huynh nô đùa, mọi thứ đều không có gì sai biệt lắm. Nhưng đêm đến thì khác, màn đêm luôn có một sức mạnh kỳ bí nào đó khơi gợi lên những tâm sự thầm kín mà ban ngày con người ta cố gắng chôn chặt xuống đáy lòng. Chiêu Nguyệt lại nhớ Viêm Nghĩa. Nhủ thầm trong lòng không biết bây giờ Viêm Nghĩa đang làm gì, nửa tháng trôi qua không biết Phiêu Vân Sơn có phát sinh chuyện gì không, không biết Viêm Nghĩa có từng nghĩ đến Chiêu Nguyệt nàng không chứ nàng thì không giây phút nào ngừng nghĩ về Viêm Nghĩa được. Đoạn đường phía trước còn rất dài, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn hảo trở về, trở về rồi, Viêm Nghĩa có còn cưng chiều Chiêu Nguyệt nàng như trước kia không. Càng nghĩ càng rối bời, Chiêu Nguyệt vứt trường kiếm cạnh đống lửa, thở dài một hơi rồi cất bước tiến đến bên hồ nước. Hài nhỏ dạo bước trên cỏ, từng ngọn cỏ sàn sạt cạ vào mép váy theo bước chân nàng đi. Mặt hồ cũng yên tĩnh phẳng lặng như đêm đen, không chút gợn sóng. Chiêu Nguyệt thầm ước giá như lòng mình cũng được phẳng lặng như hồ này. Nàng cuối người ngồi xuống, đưa tay vốc nước lên thấm mặt. Cổ tay trắng nõn như bạch ngọc, mềm mịn hơn hoa lan nhúng xuống nước rồi nhanh nhẹn rút lên ôm trọn vốc nước một cách mỹ miều. Kẽ dấp nước lên mặt, nàng nảy ra ý nghĩ muốn soi mình dưới nước. Khẽ chồm người nhoài ra mặt hồ, nàng đăm đăm nhìn xuống dòng nước đen huyền bí. Không biết là hồ gì mà sâu không thấy đáy, không cá cũng không rong rêu, nước lại lạnh buốt. Cái lạnh vừa dấp lên mặt khiến nàng tỉnh táo thoải mái, nàng muốn tiếp xúc với nó nhiều hơn để thoát khỏi những suy nghĩ đang bủa vây lấy nàng. Nghĩ là làm, nhẹ xắn tay áo, nàng cho hẳn hai tay vào nước khuấy nghịch, vốc lên đổ xuống vốc lên đổ xuống. Vốc đến lần thứ mười thì có một lực hung hãn đánh mạnh vào nàng. Chiêu Nguyệt vốn đang mãi miết theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, không đề phòng bất thần bị văng mạnh rơi ra giữa hồ. Chỉ kịp thét thất thanh lên một tiếng, tay chân quẫy nước điên đảo, nàng điếng người nhận ra trên người nàng không có lấy một thứ vũ khí, trường kiếm kia đã bị nàng vứt lại trên bờ. Căng mắt nhìn xem thứ gì lại có lực hung hãn đến thế, nàng lại một lần nữa kinh hồn tán đảm khi thấy rõ thứ từ xa đang rẽ nước lướt lại. Phần đầu là một kình ngư khổng lồ, những cái răng sắc nhọn lởm chởm chìa ra ngoài, hàm nó đỏ lòm như máu, làn da đen xám sần sùi gắn đầy những cái vây tựa như làm bằng thép. Điều đó còn chưa kinh khủng bằng việc đầu và thân nó rõ ràng là một con cá, nhưng đuôi nó là thuông dài to bự như một con trăn. Cái đuôi uốn lượn quất qua quất lại trong dòng nước tăng tốc cho nó tiến đến giữa mặt hồ nơi nàng đang quẫy đạp trong nước, tay chới với quơ quào tuyệt vọng. Lúc con quái chỉ còn một cái quật đuôi nữa thì đã phóng sát tới bên nàng, tay nàng đột ngột được ai đó nắm lấy và kéo mạnh lên.
Như tìm được cứu tinh, Chiêu Nguyệt bám chặc vào cánh tay ấy, cả người vô lực vì cú đánh dồn hết trọng lực vào thân ảnh đang kéo lấy mình. Lúc này xuất hiện hai đạo ảnh xanh phóng tới đánh mạnh xuống con quái đang điên tiết vùng vẫy dưới hồ vì vuột mất mồi ngon. Liếc qua khoé mắt, Chiêu Nguyệt nhận ra hai đạo ảnh xanh ấy chính là Mục Kha cũng Vũ Hào, vậy người đang kéo tay mình...
Chiêu Nguyệt ngẩng phắt đầu lên nhìn thân ảnh phía trên đang kéo tay mình đạp không bay như tên bắn.
Người trước mặt rõ ràng là một mỹ nam tử. Dáng người cân đối, nước da nâu khoẻ mạnh, bạc môi như hoạ, mắt hẹp dài yêu dã trong dạ y huyền bí toả ra khí thế bức người khiến cho người khác có cảm giác không dám đến gần, lạnh lùng tựa thiên tiên.
Mỹ nam tử mang nàng lên bờ hồ đặt xuống rồi lần nữa xoay người dùng khinh công tuyệt đỉnh phóng ra giữa hồ phối hợp nghênh chiến. Mà giữa hồ lúc này xuất hiện thêm một nam tử khác.
Nam tử này diện mạo tuấn tú, mặt xương xương mang bảy phần tiếu ý, ba phần hờ hững. Trong mắt mang nhàn nhạt lười biếng nhưng thân thủ bất phàm, mỗi cái đưa tay nhấc chân hay nghiêng người né tránh đều là tám phần uy lực.
Nhác thấy dạ y nam tử đến gần, tiếu diện công tử nghiêng người lùi lại rồi cả hai chao mình phóng xuống kình ngư dị xà đang điên cuồng quẫy nước bên dưới. Mục Kha cùng Vũ Hài cũng không hề chậm trễ, trường kiếm phối hợp cùng đâm xuống. Kình ngư dị xà cảm nhận được nguy hiểm ập tới, không tỏ ra thua kém quẫy mạnh đuôi mượn lực phóng ngược trở lên nghênh chiến.
Ngay lập tức, bốn đạo ảnh vừa bay xuống lập tức tản ra rồi xoay vòng trên không trung bao lấy cái đầu kinh ngư đang nhe nanh hằm hè chực táp. Những luồn sáng, những đạo công phép liên tục bắn tới, kình ngư dị xà trúng không ít công kích bắt đầu nỗi điên lên. Nhác thấy Chiêu Nguyệt nằm trơ trọi trên bờ, kình ngư dị xà quăng mình tới. Bốn người đang đứng giữa hồ lập tức kinh hãi đồng loạt hét lên "Cẩn thận!", tay tung chưởng thốc vào người kình ngư dị xà. Những chưởng này chạm vào lớp da sần sùi của nó chẳng những không làm nó hề hấn gì mà còn kích thích nó phóng nhanh hơn về phía Chiêu Nguyệt đang nằm sõng soài trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đám người đuổi theo phía sau. Bên này bờ, Chiêu Nguyệt không ngờ tình huống lại chuyển hướng bất lợi như vậy, khắp người nàng đau đến mức muốn thổ huyết sau cú quật quá mạng vừa nãy, cộng thêm ngâm mình trong dòng nước băng giá quá lâu làm tay chân nàng tê cứng không thể động đậy, mà những người vừa ứng cứu nàng đã bị kình ngư dị xà bỏ lại quá xa. Chợt Chiêu Nguyệt không sợ nữa, hình ảnh Viêm Nghĩa hiện lên trong tâm trí khiến nàng bỗng chốc tràn trề năng lượng. Kiên nhẫn chờ kình ngư dị xà đến gần, Chiêu Nguyệt vung tay ra, linh lực mạnh mẽ tràn ra từ khắp người nàng, thổi bùng lên ngọn lửa sưởi ấm gần đó rồi theo đà tay của nàng quạt mạnh tấp vào người kình ngư dị xà đang đà lao đến trên không trung. Kình ngư dị xà quằn quại đau đớn bỏng rát, linh lực càng không ngừng tuôn ra từ người Chiêu Nguyệt trước vẻ mặt mờ mịt không tin nỗi của bốn nam tử giữa hồ kia, lửa càng bùng lớn hơn, nuốt trọn thân hình khổng lồ kinh khủng của kình ngư quái xà. Nó những muốn lao xuống dòng nước băng giá làm dịu đi cái cháy bỏng, nhưng ngọn lửa dường như có ma lực níu kéo lấy nó, cấu xé nó đến khi nó cháy rụi chỉ còn là bộ xương rồi rơi xuống.
Lúc này bốn nam tử cũng vừa vào bờ và đáp xuống, Chiêu Nguyệt cũng ngã vật ra thở hổn hển. Vũ Hào nhào đến nâng người Chiêu Nguyệt:
- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!
Lúc này Chiêu Nguyệt mềm nhũng vô lực nằm nhoài trên đất, môi anh đào trắng bệch đi hớp từng ngụm không khí một cách mệt mỏi. Vũ Hào nâng nàng dậy, hoảng hồn phát hiện nàng như chẳng còn chút chân khí nào trong người. Bên kia, Mục Kha cùng Tiếu Diện nam tử dập tắc đám lửa lớn nhăm nhe lan rộng, Dạ Y nam tử xử lý cái xác cháy đen của kình ngư dị xà.
Sau khi lo liệu mọi thứ ổn thoả, Tiếu Diện nam tử nho nhã cười:
- Tại hạ Thuận Thành, vị này Tần Minh, ngưỡng mộ uy lực Tử Y cô nương, xin được làm quen!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 15: BẠN ĐỒNG HÀNH
Đêm hẳn còn dài, nhóm người Chiêu Nguyệt từ ba đã tăng lên thành năm người bao gồm cả Thuận Thành và Tần Minh lúc này đang ngồi quanh đống lửa nói chuyện phiếm.
Ban nãy, lúc kình ngư dị xà phóng về phía Chiêu Nguyệt với tốc độ nhanh kinh khiếp, Mục Kha cùng Vũ Hào cảm thấy trong tâm một trận đau thắt, bất lực, cảm thấy Chiêu Nguyệt đang xụi lơ trên bờ kia khó bảo toàn tính mạng, đến khi thấy cú trở mình tuyệt diệu cùng luồng linh lực mạnh mẽ tựa như bất tận đó, họ mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời không biết tiểu sư muội của mình lấy đâu ra sức mạnh kinh người đến thế.
Mà Thuận Thành cùng Tần Minh vốn không thích dây dưa cùng người, tâm tính lại hướng nội ít giao tiếp, vô tình đi ngang thấy người gặp nạn thì ra tay tương trợ. Vốn định cứu người xong sẽ đi ngay, nhưng từ lúc nhìn thấy cảnh một tiểu cô nương mỏng manh tựa cành mẫu đơn vốn đang trọng thương lại có thực lực cường hãn đến thế, hai người bọn họ âm thầm ngưỡng mộ, quyết ý kết giao với vị cô nương này, không chỉ vì dung mạo, mà còn vì thực lực.
Lúc này sắc mặt Chiêu Nguyệt đã có sức sống trở lại, môi hồng nhuận anh đào đã trở lại sắc ban đầu vốn có. Trước mặt bốn nam tử, nàng dù đang trọng thương nhưng không tỏ ra yếu đuối, vẫn ngồi khoanh bằng trên đất, lưng thẳng tắp, mắt nhắm nghiềng tập trung hồi phục linh lực. Điều đó càng làm trong mắt Thuận Thành và Tần Minh thêm phần kính phục.
Hai canh giờ sau, ánh nắng chan hoà, Chiêu Nguyệt chớp chớp đôi mắt, hàng mi run run nheo lại vì chói nắng. Trông nàng giờ đã có sức sống hơn. Vừa hồi phục thể lực, Chiêu Nguyệt đứng dậy ôm quyền hướng Thuận Thành và Tần Minh thi lễ:
- Tiểu nữ gặp nạn may được hai vị huynh đài ra tay tương trợ, ơn này về sau tất báo!
Tiếu diện nam tử Thuận Thành đứng dậy đỡ lời:
- Cô nương khách khí, chúng ta chẳng qua chỉ vô tình đi ngang nên tương trợ, huống hồ người diệt yêu thú là chính cô.
Tần Minh cũng đứng dậy, moi từ trong tay áo một viên đan thạch đen đen sần sùi nham nhám:
- Đan thạch này từ trong người kình ngư dị xà, nó là thuộc về cô.
Chiêu Nguyệt lúc này mơ hồ nhớ lại chuyện hôm qua, ngại ngùng đưa tay nhận lấy, thầm nghĩ "Đan thạch này vốn nên thuộc về Viêm Nghĩa mới phải".
Thu hồi đan thạch, Chiêu Nguyệt bẽn lẽn cười nói:
- Đêm qua tiểu nữ thần trí mơ hồ không rõ, mong hai vị huynh đài lượng thứ, tiểu nữ Chiêu Nguyệt, xin hỏi quý tánh đại danh nhị vị huynh đài?
Dạ y lạnh lùng lúc này đáy mắt nhu hoà đi ba phần, bạc môi khẽ cười:
- Tại hạ Tần Minh, đây là bằng hữu của tại hạ, Thuận Thành. Mong được kết giao bằng hữu với Chiêu Nguyệt cô nương và Mục Kha công tử cùng Vũ Hào công tử.
Chiêu Nguyệt nghe thấy rất hào hứng, nhưng biết thân phận mình chỉ là một tiểu sư muội nho nhỏ liền đánh mắt sang Đại sư huynh. Mục Kha rất hài lòng hành động đó của sư muội, cũng rất hân hoan khi có người tài gia nhập cùng. Mục Kha ôm quyền thể hiện thành ý:
- Đa tạ hảo ý của hai vị, huynh muội tại hạ rất hân hạnh.
Chiêu Nguyệt lần nữa nhoẻn miệng cười. Nụ cười trong sáng hồn nhiên dưới ánh nắng mai khiến vẻ lãnh lệ của Tần Minh nhu hoà đi mấy phần, nhiều thêm một tia thưởng thức.
Năm người họ nhập lại săn giết yêu thú long trời lở đất, tương trợ lẫn nhau. Tiếu Diện công tử Thuận Thành vô cùng hợp với Vũ Hào ham chơi, mà Mục Kha vốn trầm ổn, Tần Minh thì lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng họ mới trò chuyện với nhau, phần lớn là Chiêu Nguyệt làm cầu nối cho họ trò chuyện. Lâu dần, cách xưng hô của họ cũng thay đổi, trở nên thân thiết hơn.
- A Thành, ngươi dạy hư Vũ Hào rồi, suốt ngày cười cười giỡn giỡn thật làm người ta điên cả đầu!- Mục Kha than thở
- Mục Đại sư huynh của đệ ơi, A Thành náo nhiệt như vậy chẳng phải tốt hơn A Tần lạnh lùng không biết cười kia sao?- Vũ Hào lém lỉnh
- Gì chứ? Ai nói Tần Minh không biết cười? Hắn chỉ cười với Nguyệt Nguyệt mà thôi -Thuận Thành cợt nhã- Nguyệt Nguyệt, muội nói xem phải không?
Chiêu Nguyệt e thẹn cười:
- Tần Minh ca ca nào có phải như vậy.
Tiếng cười nói vang vọng khắp u minh Cần Nam Lâm đi tới đâu như xua tan chướng khí nơi ấy. Năm người họ gắn bó như huynh muội một nhà, hiên ngang tiến bước chỉ hận không thể một kiếm chém nát yêu thú nơi đây.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 16: DƯỚI VUỐT TỬ THẦN
Thấm thoắt ba năm trôi qua, ba năm cùng nhau ăn gió nằm sương vượt nghìn trùng sông núi, công pháp năm người chuyển biến rõ rệt, đã mạnh càng mạnh hơn. Những năm này Chiêu Nguyệt sử dụng một lượng lớn đan thạch khiến cho kinh mạch có nhiều biến đổi, thân thủ chớp nhoáng, linh lực cùmg công pháp mạnh mẽ vượt trội, không dưới vài lần chỉ một mình ra tay đã giết được yêu thú. Mà sau ba năm, nàng càng đẹp sắc sảo hơn. Mắt phượng câu hồn, đôi mày cong vút, bên dưới là hàng mi dày cong cong. Mỗi cái giơ tay nhấc chân, nghiêng đầu, chớp mắt đều ra dáng thiếu nữ, toát lên vẻ thánh khiết xuất trần. Những khi ngồi một mình, nàng thường vẩn vơ suy nghĩ, mong sớm có công lực cường hãn để trở về bên Viêm Nghĩa. Càng nghĩ về Viêm Nghĩa, nàng càng hăng say săn lùng yêu thú. Lắm lúc nhanh mắt nhìn thấy yêu thú trước, nàng đã vội phi người khiêu chiến khiến bốn người còn lại trở tay không kịp. Hôm nay cũng vậy.
Tử y tự do tự tại dạo bước trên cỏ, hăm hở dẫn đầu, mà bốn nam tử còn lại đã quen tính Chiêu Nguyệt, đũng đĩnh đi phía sau. Đi chừng nửa ngày, Chiêu Nguyệt cảm thấy may mắn khi bất chợt nghe được một tiếng gầm gừ khe khẽ phát ra phía trước. Tự tin vào bản lĩnh của mình, Chiêu Nguyệt ném lại hai chữ "Để muội!" Rồi tung mình bay lên phía trước hét lớn:
- Loài chuột nào đó? Ra đây cho bổn cô nương xem mặt!
Đưa hai tay lên cao, chân nhúng người lên xoay tròn như khiêu vũ, tà áo tím bay vờn quanh tạo nên cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Chiêu Nguyệt xoay tròn bao lâu, gió thốc ra từ người nàng bấy lâu, xới tung đất cát xung quanh, dạt từng lùm cây bụi cỏ.
Tiếng gầm gừ lại phát ra, tiếng bước chân dậm xuống nền đất đầy sỏi đá, ngay sau lưng nàng.
Chiêu Nguyệt quay người lại, phát hiện ra đây là một con bạch hổ, nhưng hình dáng chỉ nhỏ bằng con sói trưởng thành, dáng vẻ vô hại. Điều làm nàng thích thú là bộ lông của nó dường như phát sáng. Không, là có cái gì đó khiến bộ lông nó như lập loè ánh sáng. Thứ ánh sáng xanh xanh mị hoặc trên nền bộ lông trắng vằn đen trông kì dị mà mê người. Chiêu Nguyệt thích thú reo lên:
- A! Không ngờ là bạch hổ phát sáng nha! Phen này lời to rồi!
Cả bọn bốn người vốn đứng cách xa nên không biết Chiêu Nguyệt đã khám phá ra thứ gì. Riêng Tần Minh vừa nghe bốn chữ "bạch hổ phát sáng" thì sắc mặt đại biến, hét to:
- Không được!!!
Chiêu Nguyệt đang hứng trí bừng bừng, nghe Tần Minh ngăn cản thì tưởng Tần Minh muốn giành đồ tốt với mình, còn đâu tâm trí để ý tới sắc mặt của Tần Minh nữa, nàng nhanh chóng rút ra trường kiếm, bên đây Tần Minh cũng tức tốc phóng lên.
Ba người Thuận Thành, Mục Kha, Vũ Hào vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Tần Minh làm sao lại đột nhiên như vậy thì tiếng nạt của Tần Minh làm họ điếng hồn:
- Ngăn Nguyệt Nguyệt lại! Đó là Thánh Thú Lân Tinh Bạch Hổ, người thường không thể dây vào!
Chiêu Nguyệt lúc này nào đâu còn tâm trí để ý phía bên đây, nàng nghĩ như mọi khi họ vẫn âm thầm đứng một bên tán dương nàng một chiêu xẻ đôi yêu thú. Nhưng không ngờ yêu thú này quá lanh lợi đi. Tất cả đường kiếm của nàng nó đều có thể tránh thoát, không những thế còn khiến nàng chật vật với những cú tát, cú vồ bằng bốn chân găm đầy móng vuốt sắc nhọn. Quần thảo vài chục chiêu, Chiêu Nguyệt cảm thấy đuối sức muốn lên tiếng cầu người hỗ trợ, nhưng mãnh hổ bé tí này quá nhanh nhẹn không cho nàng có cơ hội. Chiêu Nguyệt tức giận áp sát gần, đạp không phóng lên mình hổ nhỏ, cúi sát người, một tay vòng qua cổ nó ghì lại, tay kia rút ra chuỷ thủ kề sát động mạch cổ nó chuẩn bị cắt xuống.
Nhác thấy ánh dao loé lên, đôi con ngươi đen như mực của tiểu hổ chợt đổi sang sắc đỏ cuồng nộ. Nó quăng mình mạnh mẽ hất Chiêu Nguyệt rơi phịch xuống đất. Cả người ê ẩm gượng dậy, Chiêu Nguyệt thót tim không thể tin được vào mắt mình. Tiểu hổ vô hại khi nãy đã biến thành con mãnh hổ hung ác từ lúc nào. Đôi mắt vằn đỏ long lên đầy tức giận, hình dáng nho nhỏ khi nãy đột nhiên phát triển to gấp năm lần loài hổ bình thường, bộ lông càng thêm thập phần phát sáng dị thường, móng vuốt sắc lẹm cắm chặt vào đất. Nó ngửa cổ gầm lên một tiếng vang vọng núi rừng. Chiêu Nguyệt thất thần ngồi bệt dưới đất nhìn nó thay đổi quên cả trốn chạy.
Nói thì chậm chứ mọi việc diễn ra rất nhanh. Lúc Tần Minh phi thân đến định lôi Chiêu Nguyệt ra, Vũ Hào cùng Thuận Thành phi thân lượn trước mặt mãnh hổ để thu hút sự chú ý cho Mục Kha thừa cơ tập kích nó thì mãnh hổ không hề bị trúng kế. Nó đang dồn hết mọi chú ý vào kẻ loài người đã khiêu khích giới hạn chịu đựng của nó là Chiêu Nguyệt đang nằm sấp trên đất kia.
Lân Tinh Bạch Hổ lao đến muốn dùng hàm răng sắc nhọn nghiền nát Chiêu Nguyệt. Bập một tiếng sát sau lưng, Chiêu Nguyệt mất hồn nhận ra Tần Minh đã kịp thời nắm vai mình phóng ra ngoài. Nhưng chưa kịp vui mừng, sau lưng nàng là một trận đau xót bỏng rát. Tiếp đến nàng cảm thấy vai mình vuột ra khỏi tay Tần Minh. Cả người nàng sau cú quào rách da rách thịt của mãnh hổ theo đà quào đó mà mắc vào trong vuốt mãnh hổ, vuột ra khỏi tay Tần Minh, bị mãnh hỗ lôi kéo trở lại.
Chiêu Nguyệt nằm lăn lộn trên đất. Máu nhiễm ướt y phục. Thịt da sau lưng lẫn lộn với đất cát. Nàng oằn mình đau đớn khiếp sợ. Lân Tinh Bạch Hổ vốn là thánh thú, sức bật kinh người. Tần Minh dù giỏi khinh công tới đâu cũng là con người, không so được với thánh thú. Một cú vồ của nó đã đem Chiêu Nguyệt vuột khỏi tay Tần Minh, lôi nàng trở lại mặt đất, thậm chí còn cách xa hơn tầm kiểm soát của bọn Vũ Hào.
Đau đớn lan tràn khắp cơ thể nàng, máu chảy ngày một nhiều, khiếp sợ nhìn thấy Tần Minh không thể đến kịp trong khi mãnh hổ đang tiến lại gần mình, nàng mím môi trườn về phía trước trong vô vọng.
Chiêu Nguyệt trườn đến đâu, vết máu dài theo đến đấy, tóc xoã tung dính chặt vào lưng bê bết máu, y phục rách tan nát. Mãnh hổ như còn muốn đùa chết con mồi chứ không vội vã giết. Nó bước đến, ngạo nghễ đứng phía trên Chiêu Nguyệt nhìn xuống. Chiêu Nguyệt càng bê bết máu me, càng thảm thương nó càng hài lòng. Đưa chân trước lật người Chiêu Nguyệt lại, những cái móng sắc nhọn của nó khoằm xuống cắm vào vai trái nàng. Chiêu Nguyệt đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết, tay kia theo phản xạ đưa lên che mặt. Máu từ vai tuôn ra như suối kích thích bản năng loài dã thú. Mãnh hổ cuối đầu đưa mũi hích ngửi. Chỉ chờ có vậy, Chiêu Nguyệt ngay lập tức rút thanh Bỉ Ngạn Trâm cài trên tóc dùng toàn lực đâm vào yết hầu nó rồi rút mạnh ra nắm chặc trong tay. Lân Tinh Bạch Hổ bị đau bất ngờ, nó tức giận giật phăng vuốt phải đang găm trong vai Chiêu Nguyệt ra, nàng hét lên thê thảm, thầm nhủ "xong rồi!" khi thấy cái vuốt ấy lại lần nữa bập xuống. Nhắm chặt mắt phó mặc cho số phận, bỗng nàng thấy có một lực kéo từ bên trái của nàng, kéo phăng nàng ra như kéo một miếng giẻ rách. Nàng những muốn mở mắt nhìn, nhưng đầu óc bỗng choáng váng, ý thức nàng dần mất đi.
Lúc này, Lân Tinh Bạch Hổ đổ ầm xuống.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 17: THOÁT CHẾT TRONG GAN TẤT
Nguyên lai lúc Chiêu Nguyệt dùng Bỉ Ngạn Trâm đâm thẳng vào yết hầu Lân Tinh Bạch Hổ, nàng ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi rằng kịch độc bỉ ngạn mà nàng điều chế ra được tẩm vào cây trâm vốn để phòng vệ đó có thể giết chết con mãnh hổ này. Nhưng nàng không ngờ kịch độc ấy lại vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Một trâm đâm vào, thánh thú mãnh hổ chết ngay tức khắc!
Chiêu Nguyệt không kịp chứng kiến thành quả của mình. Đau đớn cùng mất máu quá nhiều khiến nàng ngất lịm ngay trong vòng tay Tần Minh.
Đau lòng nhìn tiểu sư muội bê bết máu khắp người, Mục Vũ giật phăng chiếc áo choàng đen trên vai, cẩn thận cuốn lấy Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt lúc này không nhận thức được điều gì nữa, nàng như cái xác khômg hồn mặc người bày trí, tóc không còn trâm giữ xổ tung, nhơm nhớp máu, dính vào các vết thương, tử y mỹ miều bị cào xé rách tả tơi, sắc mặt tím tái làm người ta hoảng sợ.
Mục Kha nén bi thương trong mắt, lên tiếng phân phó:
-A Tần, ngươi có diệu pháp khinh công di chuyển nhanh nhất, hãy mang Nguyệt Nguyệt về Phiêu Vân Sơn, giao cho Viêm Nghĩa Tông Chủ Phiêu Vân Tông chữa trị cho muội ấy. Không cần chờ, bọn ta sẽ theo sau ngay!
Tần Minh mím môi gật đầu, không nói một lời, cứ thế ẵm Chiêu Nguyệt đạp không vút đi.
Từ Phiêu Vân Sơn đến Cần Nam Lâm đi ít nhất là bảy ngày đường, đi nhanh cũng là năm ngày. Ngày trước, ba người Chiêu Nguyệt, Mục Kha, Vũ Hào đến đây cũng mất sáu ngày. Với tình trạng của Chiêu Nguyệt bây giờ không thể mất thời gian lâu như vậy, đành phó thác vào Tần Minh.
Mà Tần Minh không hổ là có diệu pháp khinh công, cộng với lòng nóng như lửa đốt khi thấy Chiêu Nguyệt lịm dần trong lòng, dùng hết tốc lực, nửa ngày sau Tần Minh đã ngạo nghễ đứng trên đỉnh Phiêu Vân Sơn.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài Phiêu Vân Tông lác đác vài đệ tử canh phòng. Tần Minh gấp bước chân đi như chạy đến, dạ y trong đêm tối càng khiến người ta không nhận ra. Nhúng người phi thẳng vào đại sảnh, Tần Minh gầm lên:
- Viêm Nghĩa tông chủ! Thỉnh cứu người!!!
Tiếng Tần Minh vang dội như sấm, môn đồ Phiêu Vân Tông lập tức xông vào chĩa kiếm bao vây lấy kẻ làm loạn. Tần Minh lãnh lệ cắn răng, bạc môi rít lên:
- Báo với tông chủ các người, hai khắc sau chưa xuất hiện, Chiêu Nguyệt không giữ nỗi mạng sống!
Vừa nghe hai chữ "Chiêu Nguyệt", kiếm trên tay vài người rơi xuống. Sau đó ba bốn môn đồ quay đầu phóng nhanh ra sân. Những người còn lại lúc này mới để ý trên tay Tần Minh bây giờ là một gói lớn đen đen, ướt sũng, tanh mùi máu. Tất cả đồng thời hít một ngụm khí lạnh: "Ai đã làm sủng đồ nhi của sư phụ ra nông nổi này???"
Tần Minh không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, hắn đăm đăm nhìn ra cửa. Chưa đầy một phút, thân ảnh nam tử dong dỏng cao khoác trường bào xanh lam xuất hiện:
- Tại hạ Viêm Nghĩa, không biết Chiêu Nguyệt...?- Viêm Nghĩa cố ý dừng giữa chừng, không dám tin người trên tay nam dạ y nam tử trước mặt là Chiêu Nguyệt.
Tần Minh không nói không rằng, trên cánh tay đang ẵm Chiêu Nguyệt bắn ra một bông hoa đỏ. Viêm Nghĩa nhanh chóng bắt lấy, hiện lên trong mắt chính là cây Bỉ Ngạn Trâm dát vàng năm nào. Sắc mặc đại biến, Viêm Nghĩa xoay người:
- Theo ta!
Lúc này trong mật thất của Viêm Nghĩa, Chiêu Nguyệt nằm bất động trên giường trắng. Mặc dù đã rịt thuốc và băng bó vết thương, máu vẫn không ngừng rỉ ra nhuốm đỏ một mảnh khăn trải giường.
Viêm Nghĩa đứng trước giường đã nửa canh giờ, chằm chằm nhìn Chiêu Nguyệt, hai tay vô thức nắm chặc, hận không thể lập tức lay nàng tỉnh dậy.
"Cái nữ hài tử ngốc nghếch này, không cần liều mình cũng được mà, ta có trách phạt ngươi đâu!"
Viêm Nghĩa đã nghe Tần Minh thuật lại, nên cũng phần nào hiểu nguyên nhân Chiêu Nguyệt làm như vậy.
Một cảm xúc khó tả thành lời nảy sinh trong tâm Viêm Nghĩa. Y biết Chiêu Nguyệt là một nữ tử nỗ lực, nhưng không ngờ lại đến mức này. Vì kỳ vọng của mình mà nàng liều chết như vậy khiến Viêm Nghĩa nảy sinh cảm giác bối rối trong lòng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 18: VIÊM NGHĨA ĐAU LÒNG
Chiêu Nguyệt về lại Phiêu Vân Tông cũng đã bốn ngày vẫn chưa tỉnh, thái y viện Phiêu Vân Tông ngày đêm săn sóc vẫn chưa có gì tiến triển, mà Viêm Nghĩa thì kể từ ngày đó đến nay vẫn luôn túc trực bên giường bệnh, thập phần lo lắng.
Sáng ngày thứ năm, chưa thấy Chiêu Nguyệt tỉnh lại, Viêm Nghĩa gấp rút nói:
- Tần thiếu hiệp, ta nghĩ chỉ còn cách truyền chân khí cho Chiêu Nguyệt mới có thể mong nó tỉnh lại thôi!
Tần Minh lắc đầu:
- Truyền chân khí cũng là một cách. Nhưng Nguyệt Nguyệt mất máu quá nhiều, e không tiếp nhận nỗi chân khí mạnh mẽ của ngài.
-Vậy...-Viêm Nghĩa nhíu mày, chưa nói hết câu, Tần Minh đã vội nói:
- Hoàng cung Tuyên Thần Quốc bảo vật vô số. Nơi đó có một hoàn thuốc gọi là Sung Huyết Đan, tái tạo máu cấp tốc. Nếu Nguyệt Nguyệt dùng thuốc này rồi tiếp nhận chân khí của ngài, có thể có hi vọng!
Hi vọng loé lên trong mắt Viêm Nghĩa:
-Được! Vậy ta đến hoàng cung một chuyến!
Tần Minh vội ngăn cản:
- Khoan đã Viêm tông chủ, vì một đệ tử nho nhỏ của Phiêu Vân Tông mà kinh động hoàng cung, chưa chắc thánh thượng sẽ đồng ý. Ta đi thử một chuyến, thần không biết quỷ không hay, sẽ thuận lợi hơn.
Viêm Nghĩa nửa tin nửa ngờ:
- Vậy sao được? Hoàng cung đại nội, Tần thiếu hiệp làm sao...?
Tần Minh lại lần nữa ngắt lời:
- Viêm tông chủ, Phiêu Vân Tông không thể một ngày vô chủ được, huống hồ tại hạ là người lạ, một mình ở đây e không tiện. Nguyệt Nguyệt cần ngài hơn ta.
Viêm Nghĩa nghe nói có lý, cũng bằng lòng. Tần Minh vừa rời đi, ba người Mục Kha, Vũ Hào, Thuận Thành cũng vừa về đến Phiêu Vân Tông.
-Sư phụ!- Mục Kha, Vũ Hào vừa nhìn thấy Viêm Nghĩa đều đồng loạt ôm quyền thi lễ. Thuận Thành bên kia cũng cuối người gật đầu:-Viêm tông chủ!
- Vị này là?-Viêm Nghĩa hỏi
- Bẩm sư phụ, đây là Thuận Thành, bằng hữu của Tần Minh. Sư phụ hẳn đã gặp Tần Minh?
- Đã. Tần thiếu hiệp vừa rời đi.-Viêm Nghĩa đáp
-Chiêu Nguyệt tỉnh?- Vũ Hào hỏi dồn.
- Vẫn chưa.- Viêm Nghĩa chua xót nói.
- Cái tên Tần Minh vô tâm này! Nguyệt muội chưa tỉnh mà hắn dám đi???- Mục Kha tức tối.
- Không phải vậy. Tần thiếu hiệp đến hoàng cũng đại nội lấy Sung Huyết Đan cho Chiêu Nguyệt dùng.- Viêm Nghĩa từ từ thuật lại chuyện vừa nãy.
Lúc này Vũ Hào và Mục Kha mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả họ và Viêm Nghĩa đều không nhìn thấy cái nhíu mày âm trầm của Thuận Thành vốn thường ngày cười nói.
Ba canh giờ sau, Tần Minh trở về, trên tay là một hộp gấm đỏ giản đơn không hoa văn, bên trong là một hoàn thuốc nho nhỏ đỏ như máu.
- Viêm tông chủ, sau khi Nguyệt Nguyệt dùng thuốc này, hai canh giờ sau có thể lập tức truyền chân khí.
Viêm Nghĩa gật đầu đầy cảm kích, lập tức đưa tay ra cẩn thận thu lấy hoàn thuốc như thu lấy một bảo vật. Đang định xoay người bước đi, Tần Minh lại lên tiếng:
- Khoan đã Viêm Tông Chủ, còn có một vật này, trả lại cho muội ấy.
Tần Minh lấy từ trong ống tay áo ra một viên đá xù xì phát sáng, thấy Viêm Nghĩa nheo mắt, Tần Minh lên tiếng giải thích:
- Thạch đan Thánh thú Lân Tinh Bạch Hổ.
Viêm Nghĩa gật đầu rồi một mình bước vào mật thất, mọi người đợi ở bên ngoài. Lúc này Chiêu Nguyệt an tĩnh nằm trên giường, mi tâm đã thôi không còn nhíu lại vì đau đớn dù trên thân thể vẫn còn nhiều chỗ xây xát. Viêm Nghĩa tự mình rót lấy một chun nước, cẩn thận lấy hoàn thuốc trong hộp gấm ra hoà vào chun nước đó. Kiên nhẫn chờ hoàn thuốc tan hết, Viêm Nghĩa bước đến bên giường, nhẹ nâng đầu Chiêu Nguyệt dậy, kề chun nước vào môi anh đào của nàng. Mấy ngày nay đều là Viêm Nghĩa tự mình cho nàng uống nước, mỗi lần như vậy Viêm Nghĩa đều không tự chủ được một tia đau lòng hiện lên trong ánh mắt. Nhìn cả thân mình bầm dập xây xát đầy vết thương của nàng, Viêm Nghĩa vô cùng xót xa. Sau khi Chiêu Nguyệt chầm chậm uống hết chun nước thuốc, Viêm Nghĩa trong mắt tràn đầy hi vọng nâng nàng ngồi dậy xoay lưng lại tựa vào người mình. Một cảm xúc ấm áp tác động vào Viêm Nghĩa nhưng sau đó lại vội vàng bị xua đi, Viêm Nghĩa vô cùng trấn tĩnh bắt đầu một tay vịn vai cố định Chiêu Nguyệt ngồi thẳng không ngã xuống, tay kia thúc giục chân khí trong cơ thể từng chút truyền vào thân thể mềm yếu của Chiêu Nguyệt.
Lúc này Chiêu Nguyệt mơ màng cảm thấy bả vai mình như bị xé nứt vô cùng đau đớn, có một luồng khí mạnh mẽ tràn vào mọi ngóc ngách trong cơ thể nàng. Luồng khí dịu mát đối lập với cái đau nơi vai khiến nàng khó chịu giãy giụa muốn thoát ra, muốn hét lên nhưng không sao làm được, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Mà Viêm Nghĩa giờ đây cũng nhíu chặt đôi mày cao lãnh của mình. Chân khí mạnh mẽ của Viêm Nghĩa vừa thâm nhập vào người Chiêu Nguyệt liền lập tức như bị nam châm hút vào giống như năm nào nàng ngất đi trên đồng hoa bỉ ngạn, nhưng lần này lực hút thập phần mạnh mẽ do suốt ba năm qua nàng dùng không ít thạch đan dị thú Cần Nam Lâm. Nhưng chân khí mạnh mẽ bị hút vào thân thể đang yếu nhược của Chiêu Nguyệt lại có sức mạnh khủng khiếp. Vết thương mãnh hổ vồ trên vai Chiêu Nguyệt lại nứt ra, tươm máu đầy vải trắng, mà trong tiềm thức nàng, cơn đau khiến nàng cật lực giãy giụa muốm tránh thoát. Viêm Nghĩa không nỡ nhìn nàng bị đau, những muốn buông tay thu hồi chân khí nhưng biết làm vậy chính là hại nàng nên càng cắn răng dốc ngược chân khí mà truyền vào. Máu đỏ tươm ra vải trắng, thấm cả ra tay Viêm Nghĩa đặt trên vai nàng. Nàng càng oằn người đau đớn, lòng Viêm Nghĩa còn đau đớn gấp trăm ngàn lần. Không hiểu sao Viêm Nghĩa lại mong người chịu đau bây giờ chính là mình, là mình. Viêm Nghĩa không muốn tiểu đồ nhi nhỏ bé chịu thương tổn. Nhìn máu Chiêu Nguyệt thấm đỏ cả tay, lòng Viêm Nghĩa cũng sớm đã đau đến đỏ lên như vậy rồi.
Chân khí tràn khắp người Chiêu Nguyệt, môi nàng dần hồng nhuận, mặt có sinh khí hơn. Cơn đau trên vai khiến nàmg thức tỉnh. Hàng mi như cánh bướm run rẩy, nàng mở mắt, mà Viêm Nghĩa ngồi sau không biết nàng đã tỉnh, vẫn đang dốc sức truyền chân khí sang cho nàng. Chiêu Nguyệt mở mắt, bàng hoàng với những gì mình đang cảm nhận, vai nàng bị nắm chặt khiến nàng không thể quay đầu ra sau nhưng hơi thở quen thuộc phía sau nàng rất rõ, mà chân khí này chính xác là từ phía sau mà đến. Chiêu Nguyệt rưng rưng nói như khóc:
- Không...sư phụ...
Viêm Nghĩa đang tập trung bỗng giậc mình, vội thu hồi động tác, xoay người mặt đối mặt với Chiêu Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt! Đã tỉnh?
Chiêu Nguyệt bật khóc:
- Sư phụ... vì sao lại làm như vậy?
Viêm Nghĩa nhàn nhạt cười:
- Tiểu Nguyệt, con còn tương lai phía trước, Phiêu Vân Tông trông chờ vào con.
- Sư phụ... Tiểu Nguyệt không cần... sư phụ... chân khí bao năm của người sao lại lãng phí như vậy... người để Tiểu Nguyệt nằm một lúc sẽ tỉnh... sư phụ... người không cần làm như vậy... Tiểu Nguyệt không cần tương lai gì cả... Tiểu Nguyệt chỉ cần người thôi sư phụ...-Chiêu Nguyệt càng nói càng loạn, nước mắt dàn dụa trên gương mặt khiến tâm Viêm Nghĩa nhói đau.
Lần đầu tiên Viêm Nghĩa thấy Chiêu Nguyệt khóc. Trước đây luyện tập, dù thương tích đầy mình thế nào Chiêu Nguyệt cũng không kêu đau một tiếng, vậy mà giờ đây vì chút chân khí này mà khóc thành ra bộ dạng này, Viêm Nghĩa trong tâm bối rối. Che dấu tâm sự của mình, Viêm Nghĩa làm vẻ tức giận, phất tay áo rời đi:
- Không trân trọng sức khoẻ của mình, phạt quỳ trên giường một canh giờ để suy ngẫm!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 19: MUỐN BỒI TỘI? ĐI BẮC BINH VIỆN BỒI TỘI ĐI
Viêm Nghĩa rời đi để lại trong Chiêu Nguyệt một cảm xúc khó tả. Nàng từng mong sư phụ phạt nàng, nhưng không ngờ lại là phạt trong hoàn cảnh như thế này, lại càng không nghĩ tới không giữ gìn sức khỏe cũng là tội. Nhưng sau đó nàng bật khóc.
"Phải! Nếu không tại mình háo thắng xông vào con hổ đó thì bây giờ đâu có bị thương như vầy khiến sư phụ hao tâm tổn sức! Sư phụ phạt mình là đáng lắm!"
Tự trách mình một hồi, Chiêu Nguyệt vừa khóc vừa quỳ lên trên giường. Nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng muốn chạy đi xem Viêm Nghĩa giờ như thế nào nhưng sợ Viêm Nghĩa giận nên cố gắng chấp hành lệnh phạt nghiêm chỉnh. Chiêu Nguyệt vô cùng muốn trả lại chân khí này cho Viêm Nghĩa, nàng hiểu chân khí mất đi, tu luyện lại rất lâu mới phục hồi. Lòng đầy xót xa át cả cái đau trên vai, Chiêu Nguyệt một tay ôm vai quỳ thẳng tắp trên giường, y phục nhuốm máu không vội thay, nàng thầm ước giá như mình quỳ như thế này mà Viêm Nghĩa hồi phục chân khí thì nàng bằng lòng quỳ bao lâu cũng chịu.
Nửa canh giờ sau Viêm Nghĩa trở lại mật thất vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chiêu Nguyệt thật sự quỳ nghiêm túc ở đó như thế. Trong tâm Viêm Nghĩa lại một trận áy náy nhưng vẫn làm mặt lạnh không để ý tới Chiêu Nguyệt khiến nàng vô cùng hối hận vì đã chọc giận sư phụ. Viêm Nghĩa im lặng ngồi bên án thư đọc sách. Bên đây Chiêu Nguyệt âm thầm len lén quan sát nét mặt sư phụ. Bầu không khí ngưng trọng nặng nề. Nửa canh giờ nửa lại trôi qua, Chiêu Nguyệt quỳ đã đủ nhưng thấy Viêm Nghĩa vẫn mặt lạnh ngồi đó chưa lên tiếng, Chiêu Nguyệt ngay cả thở cũng không dám thở mạnh nên cũng không dám bước xuống. Hai đầu gối nhức mỏi tê rần, đầu vai đau đớn ứa máu, Chiêu Nguyệt cắn răng không nhúc nhích, ngoan ngoãn cúi đầu im lặng quỳ, mà tất cả biểu hiện đó đều thu vào tầm mắt Viêm Nghĩa. Viêm Nghĩa muốn lên tiếng, nhưng nghĩ lại bao năm qua đã sủng nàng đến vô pháp vô thiên như vậy, nếu không nghiêm khắc với nàng một lần thì không biết sau này nàng sẽ tổn hại thân thể mình đến mức nào đây. Chiêu Nguyệt không biết tâm sự của Viêm Nghĩa, chỉ cảm thấy mình đã thật sự chọc giận sư phụ khiến sư phụ không thèm nhìn mặt không thèm nói chuyện với mình. Chưa bao giờ Chiêu Nguyệt cảm thấy sợ Viêm Nghĩa như vậy. Một canh giờ nữa lại trôi qua, Chiêu Nguyệt cắn môi đến bật máu vẫn không dám nhúc nhích, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi hoà cùng máu trên vai. Đúng lúc đó Viêm Nghĩa đứng dậy bước ra ngoài, lòng Chiêu Nguyệt run lên đầy sợ hãi, nàng hét lớn:
- Sư phụ! Người khoan đi đã...
Viêm Nghĩa dừng bước nhưng vẫn không xoay người lại:
- Chuyện gì?
Chiêu Nguyệt lại lần nữa cắn cắn môi:
- Sư phụ... Tiểu Nguyệt biết tội...
Viêm Nghĩa lãnh đạm lên tiếng:
- Kể ra!
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng xa cách của Viêm Nghĩa, tâm Chiêu Nguyệt không khỏi run lên một cái, hốc mắt dần đỏ lên:
- Sư phụ... là Tiểu Nguyệt không phải... Tiểu Nguyệt không nên xem thường sức khỏe của mình làm ảnh hưởng đến sư phụ... Tiểu Nguyệt không nên nói không cần sư phụ chữa trị... lại càng không nên nói mặc kệ Phiêu Vân Tông... Sư phụ! Tiểu Nguyệt sai rồi! Người trách phạt Tiểu Nguyệt đi! Xin người đừng lạnh lùng với Tiểu Nguyệt nữa sư phụ!!!
Nàng vừa nói vừa khóc vô cùng đáng thương khiến Viêm Nghĩa nhịn không được muốn bước ngay đến vỗ về nàng. Nhưng cuối cùng Viêm Nghĩa vẫn đè nén cảm xúc đó lại, nhàn nhạt nói:
- Muốn bồi tội? Chờ vết thương bình phục thì đến Bắc Binh Viện bồi tội đi!
 
Bên trên