CHƯƠNG 30: Y VÂN CÔNG CHÚA
- Viêm tông chủ, có phải Chiêu Nguyệt Thần Nữ đây không phải xuất thân từ Phiêu Vân Sơn?
Trong đại điện hoàng cung đại nội, hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng. Hai bên là bá quan văn võ song song đứng cạnh nhau. Giữa điện, Chiêu Nguyệt và Viêm Nghĩa không hiểu vì sao mình lại phải đến đây. Nghe hoàng thượng hỏi, Viêm Nghĩa cung kính hành lễ:
- Bẩm hoàng thượng, Chiêu Nguyệt vốn là đứa trẻ được đồ đệ của ta nhặt về.
Nghe được điều muốn nghe, hoàng thượng tươi sắc mặt:
- Trẫm biết, theo điều tra của Tần Vương Gia, Chiêu Nguyệt chính là huyết mạch hoàng tộc đánh rơi mười tám năm về trước.
Lời vừa dứt, Viêm Nghĩa lẫn Chiêu Nguyệt như không tin vào tai mình, giật mình nhìn thẳng vào mắt hoàng đế.
Như không nhìn thấy cái nhìn chất vấn đó, hoàng đế vẫn thao thao bất tuyệt:
- Nếu đã là huyết thống hoàng tộc, Chiêu Nguyệt Thần Nữ cũng nên nhận tổ quy tông. Nhưng hiện nay Thần Nữ đức cao vọng trọng, lại là người của Phiêu Vân Tông, trẫm cho Thần Nữ được quyền lựa chọn.
Trong phút chốc, Chiêu Nguyệt cảm thấy tâm trạng rối bời, nàng nhìn sang Viêm Nghĩa, trùng hợp Viêm Nghĩa cũng đang nhìn nàng. Mắt chạm mắt, bao tâm sự khó nói thành lời. Nếu chọn nhận lại huyết mạch hoàng gia, Chiêu Nguyệt phải ở trong cung cấm, không thể về Phiêu Vân Sơn được nữa. Nhưng nếu chọn Phiêu Vân Sơn, nàng cùng phụ hoàng, mẫu hậu và các huynh đệ tỷ muội khác đều không có quan hệ gì.
Trong giây phút hoang mang đó, lưng Chiêu Nguyệt bỗng nhói đau. Đáy mắt nàng thoáng ướt rồi chợt ráo hoảnh, một tia tàn nhẫn hiện lên trong mắt nàng trước sự ngỡ ngàng của Viêm Nghĩa, Chiêu Nguyệt quỳ xuống bái lễ:
- Phụ hoàng, Chiêu Nguyệt là nữ nhi của người, đây là sự thật không thể thay đổi được, sao lại có chuyện không nhận tổ quy tông. Đa tạ phụ hoàng bệ hạ cho Chiêu Nguyệt biết thân thế thật sự của mình.
Viêm Nghĩa một lần nữa bàng hoàng, hoàng đế trên cao thì vô cùng đắc ý:
- Tốt! Tốt lắm! Tấn phong Chiêu Nguyệt Thần Nữ thành Y Vân Công Chúa, ban Ngọc Thanh Điện cùng phúc lợi của đại công chúa mà đối đãi!
- Tạ bệ hạ!
Chiêu Nguyệt khấu đầu tạ ơn, không dám ngẩng mặt lên nhìn Viêm Nghĩa đang đau khổ đứng lặng một bên. Nhưng chẳng lẽ chỉ mình Viêm Nghĩa biết đau lòng thôi sao? Nàng cũng đau lòng mà. Nhưng mỗi động tác của nàng khiến lưng nàng vô cùng đau rát nhắc cho nàng nhớ sự khác biệt về tôn ti. Nàng hận, nàng hận Vương Lục Liễu kia là một quận chúa mới khiến nàng ra nông nỗi này. Nhưng giờ thì hay rồi, Chiêu Nguyệt nàng giờ đây đã là công chúa do đích thân hoàng thượng sắc phong, nàng không sợ đắc tội với ai nữa.
- Viêm tông chủ, có phải Chiêu Nguyệt Thần Nữ đây không phải xuất thân từ Phiêu Vân Sơn?
Trong đại điện hoàng cung đại nội, hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng. Hai bên là bá quan văn võ song song đứng cạnh nhau. Giữa điện, Chiêu Nguyệt và Viêm Nghĩa không hiểu vì sao mình lại phải đến đây. Nghe hoàng thượng hỏi, Viêm Nghĩa cung kính hành lễ:
- Bẩm hoàng thượng, Chiêu Nguyệt vốn là đứa trẻ được đồ đệ của ta nhặt về.
Nghe được điều muốn nghe, hoàng thượng tươi sắc mặt:
- Trẫm biết, theo điều tra của Tần Vương Gia, Chiêu Nguyệt chính là huyết mạch hoàng tộc đánh rơi mười tám năm về trước.
Lời vừa dứt, Viêm Nghĩa lẫn Chiêu Nguyệt như không tin vào tai mình, giật mình nhìn thẳng vào mắt hoàng đế.
Như không nhìn thấy cái nhìn chất vấn đó, hoàng đế vẫn thao thao bất tuyệt:
- Nếu đã là huyết thống hoàng tộc, Chiêu Nguyệt Thần Nữ cũng nên nhận tổ quy tông. Nhưng hiện nay Thần Nữ đức cao vọng trọng, lại là người của Phiêu Vân Tông, trẫm cho Thần Nữ được quyền lựa chọn.
Trong phút chốc, Chiêu Nguyệt cảm thấy tâm trạng rối bời, nàng nhìn sang Viêm Nghĩa, trùng hợp Viêm Nghĩa cũng đang nhìn nàng. Mắt chạm mắt, bao tâm sự khó nói thành lời. Nếu chọn nhận lại huyết mạch hoàng gia, Chiêu Nguyệt phải ở trong cung cấm, không thể về Phiêu Vân Sơn được nữa. Nhưng nếu chọn Phiêu Vân Sơn, nàng cùng phụ hoàng, mẫu hậu và các huynh đệ tỷ muội khác đều không có quan hệ gì.
Trong giây phút hoang mang đó, lưng Chiêu Nguyệt bỗng nhói đau. Đáy mắt nàng thoáng ướt rồi chợt ráo hoảnh, một tia tàn nhẫn hiện lên trong mắt nàng trước sự ngỡ ngàng của Viêm Nghĩa, Chiêu Nguyệt quỳ xuống bái lễ:
- Phụ hoàng, Chiêu Nguyệt là nữ nhi của người, đây là sự thật không thể thay đổi được, sao lại có chuyện không nhận tổ quy tông. Đa tạ phụ hoàng bệ hạ cho Chiêu Nguyệt biết thân thế thật sự của mình.
Viêm Nghĩa một lần nữa bàng hoàng, hoàng đế trên cao thì vô cùng đắc ý:
- Tốt! Tốt lắm! Tấn phong Chiêu Nguyệt Thần Nữ thành Y Vân Công Chúa, ban Ngọc Thanh Điện cùng phúc lợi của đại công chúa mà đối đãi!
- Tạ bệ hạ!
Chiêu Nguyệt khấu đầu tạ ơn, không dám ngẩng mặt lên nhìn Viêm Nghĩa đang đau khổ đứng lặng một bên. Nhưng chẳng lẽ chỉ mình Viêm Nghĩa biết đau lòng thôi sao? Nàng cũng đau lòng mà. Nhưng mỗi động tác của nàng khiến lưng nàng vô cùng đau rát nhắc cho nàng nhớ sự khác biệt về tôn ti. Nàng hận, nàng hận Vương Lục Liễu kia là một quận chúa mới khiến nàng ra nông nỗi này. Nhưng giờ thì hay rồi, Chiêu Nguyệt nàng giờ đây đã là công chúa do đích thân hoàng thượng sắc phong, nàng không sợ đắc tội với ai nữa.