Tình yêu Cánh đồng hoa Bỉ ngạn - Tiểu Chiêu- Hoàn thành.

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 20: BẮC BINH VIỆN
Khi biết Chiêu Nguyệt đã ổn, Thuận Thành cùng Tần Minh không tiện ở lâu đã cáo từ Viêm Nghĩa tông chủ. Mục Kha và Vũ Hào cũng trở lại quỹ đạo luyện tập trong môn phái thường ngày. Chiêu Nguyệt vẫn ở lại dưỡng thương trong mật thất của Viêm Nghĩa. Sau ngày hôm đó Viêm Nghĩa cũng đã hoà nhã hơn, không còn lãnh đạm lạnh lùng với Chiêu Nguyệt nữa, vì dẫu sao Viêm Nghĩa cũng không muốn như vậy.
- Sư phụ, Bắc Binh Viện là nơi nào vậy?- Chiêu Nguyệt một bên mài mực cho Viêm Nghĩa khẽ hỏi, nhắc đến Bắc Binh Viện khiến ký ức ngày hôm đó trỗi dậy khiến Chiêu Nguyệt có chút sợ hãi.
- Trấn nhỏ phía Bắc Phiêu Vân Sơn có một nơi là Bắc Binh Viện, người đến đây sẽ được học qua các loại vũ khí, từ đó chọn ra loại vĩ khí thích hợp cho riêng mình.- Viêm Nghĩa vừa chăm chú viết vừa đáp.
- Vũ khí ạ? Tiểu Nguyệt cũng biết dùng vũ khí rồi!- Chiêu Nguyệt phấn khích reo lên, cảm thấy nếu mình đã biết dùng vũ khí thì không cần đến đó nữa.
- Vũ khí? Là loại vũ khí gì?- Viêm Nghĩa hiếu kỳ ngẩng mặt lên khỏi trang giấy.
- Là mai hoa châm!- Chiêu Nguyệt rút trong tay áo một mai hoa châm để lên bàn.
- Thứ đồ chơi trẻ con này sao có thể là vũ khí được!- Viêm Nghĩa gấp trang giấy lại đưa cho Chiêu Nguyệt - Giữ kỹ, hai ngày nữa đến Bắc Binh Viện thì đưa cho Quách lão bá.
Chiêu Nguyệt phụng phịu đưa hai tay nhận. Viêm Nghĩa thấy vậy không hài lòng nói:
- Tội của ngươi vẫn còn ghim ở đó, nếu học thành thục được một loại vũ khí, ta sẽ tha lỗi cho ngươi.
Chiêu Nguyệt gật gật đầu:
- Tuân lệnh sư phụ.
Tại Bắc Binh Viện, mỗi đệ tử đến học đều được một tháng tự do tìm hiểu các loại vũ khí, sau một tháng ai ưng loại vũ khí nào sẽ được học chuyên về loại vũ khí ấy. Biết ít học ít, biết nhiều học nhiều, tuỳ vào khả năng mỗi người.
Ngày Chiêu Nguyệt lên đường đến Bắc Binh Viện vốn là không cam tâm, nàng vừa về Phiêu Vân Tông ở bên sư phụ không lâu lại phải đi nữa. Nhưng vì đây không phải không muốn đi là được mà là nàng đang lĩnh phạt. Nếu đã chấp nhận lệnh phạt thì phải nghiêm túc chấp hành, huống hồ nó còn là lệnh phạt của sư phụ ban ra, nàng làm sao dám trái lời. Nhưng dù sao đến Bắc Binh Viện cũng không có xa xôi lắm, nơi đó cũng không giữ người quá chặt. Vậy nên sau giờ tập luyện, Chiêu Nguyệt lại vận khinh công âm thầm bay về Trình Tinh Các, núp từ xa nhìn ngắm Viêm Nghĩa. Mỗi ngày nàng đều âm thầm làm như vậy, không quản đường xa hay ngày dài tập luyện mệt mỏi, chỉ cần được nhìn thấy Viêm Nghĩa trong phút chốc cũng khiến nàmg cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện rồi.
Ngoài một tháng tìm hiểu vũ khí các loại, Chiêu Nguyệt mất tổng cộng 8 tháng tại Bắc Binh Viện để học sử dụng vũ khí. Chiêu Nguyệt dù luôn mong ngóng trở về nhưng thật sư chuyên tâm tập luyện. Qua tìm hiểu, nàng chấm ba loại vũ khí.
Một, là dải lụa. Mềm mại uyển chuyển, bất ngờ tốc độ, khéo léo linh hoạt, vô cùng hợp với nữ tử.
Hai, song kiếm. Sắc bén, uy lực, phòng thủ lợi hại, hợp cho thực chiến.
Ba, châm độc. Nhỏ bé, dễ giấu, giết người trong vô hình.
Nàng luyện tập chăm chỉ đến mức Quách lão bá Viện Chủ Bắc Binh Viện cũng phải ngợi khen.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 21: HỘI THI CÔNG PHÁP NGŨ SƠN TRẤN QUỐC
Chiêu Nguyệt trở về từ Bắc Binh Viện sau chín tháng khổ luyện được Quách lão bá hết lòng khen ngợi khiến Viêm Nghĩa cũng vui lây, càng thêm thập phần yêu mến tiểu đồ đệ có tiền đồ này. Sau đó Chiêu Nguyệt có một tháng nghỉ ngơi hồi sức chuẩn bị cho Hội thi Công Pháp Ngũ Sơn trấn Quốc sắp tới. Những ngày này Chiêu Nguyệt vô cùng quấn quít lấy Viêm Nghĩa, nàng vui vì Viêm Nghĩa không hề nhắc lại chuyện cũ với nàng, nàng tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng, vô cùng ra dáng thiếu nữ hiền thục.
Ngày hội thi Công Pháp Ngũ Sơn Trấn Quốc đã đến. Như thường lệ đều được tổ chức tại hoàng cung Tuyên Thần Quốc, môn đồ các tông phái đều được an bài một biệt viện xa hoa ở phía tây hoàng cung trong thời gian diễn ra hội thi. Chiêu Nguyệt lần đầu đến hoàng cung, vô cùng bỡ ngỡ trước khung cảnh xa hoa lộng lẫy nơi này. Khắp nơi trong hoàng cung đều được dát vàng, chạm trổ tinh xảo mà nàng chỉ có thể hình dung được một từ là xa xỉ. Chắp tay quy củ trước bụng, nàng im lặng đi theo phía sau Viêm Nghĩa cùng các sư huynh khác, mắt không ngừng quan sát.
Chiêu Nguyệt hôm nay đến hoàng cung dưới tư cách là môn đồ Phiêu Vân Tông, nàng khoác trên người một bộ hoàng y rực rỡ, biểu tượng của môn đồ Phiêu Vân Tông. Bên trong là lớp lụa vàng mềm mại óng ánh xúng xính theo từng bước đi của nàng, bên ngoài là lớp khoác mỏng nhẹ màu vàng kim phiêu dật. Một bộ hoàng y đơn giản không thêu thùa được nhấn bằng một nút thắt nơi eo khiến nàng thêm phần uyển chuyển. Mắt phượng câu hồn cao ngạo, hàng mi mỏng nhẹ tựa cánh bướm, mái tóc đen dài được điểm xuyết bằng một bông hoa đỏ thập phần thoát tục. Một dung nhan mỹ lệ mà băng lãnh khiến người khác không dám xâm phạm.
Sáng hôm sau, trống trận được gióng lên giòn giã, từng hồi từng hồi vang vọng khắp hoàng cung. Mà đại sảnh Tuyên Thần Quốc bây giờ trông vô cùng náo nhiệt, người người đông nghịt chen chúc đứng xem Yết Danh Bài. Trên Yết Danh Bài là từng cặp từng cặp thẻ đỏ khảm chữ vàng tên mỗi người được xếp ngay ngắn cạnh nhau. Cứ mỗi cặp tên là một cặp đấu, không phân biệt nam nữ tuổi tác, nơi đây chỉ lấy thực lực mà so. Mỗi cặp đấu với nhau, loại bỏ người rơi khỏi đài, qua ba vòng loại sẽ giữ lại năm cặp còn trụ vững tiếp tục đấu với nhau, người còn trụ cuối cùng sẽ là người thắng cuộc, được trở thành Minh Thần Trấn Quốc trong mười năm tiếp theo, ban thưởng vô số.
Chiêu Nguyệt liếc mắt một cái, thấy tên mình xếp cùng tên một nữ nhân tên Lý Phương Hoa liền lui về bên Viêm Nghĩa hồi báo. Nàng là cặp thứ tám lên lôi đài, bây giờ hẳn còn sớm, chỉ vừa mới bắt đầu. Chiêu Nguyệt thoải mái ngồi trên khán đài, tay nhè nhẹ chống cằm nhìn lên lôi đài thưởng thức.
Lôi đài sừng sững dưới sân, cao ba trượng, rộng một dặm trông vô cùng tráng lệ. Người đứng trên đó cũng không tránh khỏi cảm giác áp lực. Ngộ nhỡ thực sự văng xuống dưới, nếu không tiếp đất cẩn thận phải chăng sẽ trọng thương. Âm thầm đánh giá một hồi, Chiêu Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, không để ý ở cạnh bên Viêm Nghĩa cho nàng một ánh nhìn dịu dàng sủng nịnh.
Bảy cặp đấu cũng thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Chiêu Nguyệt. Nàng ung dung tự tại bước từ trong biển người ra đứng dưới lôi đài, y phục vàng ánh lên đầy nổi bật. Lôi đài cao ba trượng thế mà không có bậc thang dẫn lên. Chiêu Nguyệt tiêu sái xoay người điểm nhẹ mũi chân xuống mặt đất, thân mình nàng vọt lên, xoay tròn trên không trung, hoàng y tung bay giữa mây trời rồi nhẹ đáp xuống lôi đài dưới sự hò reo phấn khích của mọi người. Ở bên kia, Lý Phương Hoa cũng vừa đáp xuống. Cả hai âm thầm đánh giá nhau một hồi rồi gật đầu chào hỏi. Lý Phương Hoa nhìn thấy Chiêu Nguyệt tay không cầm vũ khí liền thoáng đề phòng, nhưng cho rằng Chiêu Nguyệt ít tuổi hơn mình, công pháp chắc hẳn thấp hơn. Lý Phương Hoa bản tính kiêu ngạo, nhất thời muốn đánh nhanh thắng nhanh liền giơ cao song thủ, hướng Chiêu Nguyệt lao đến. Chiêu Nguyệt trong mắt hiện lên một tia cười trào phúng, khẽ xoay người tránh né song thủ Lý Phương Hoa tập kích nhưng vẫn không có ra đòn đánh trả. Chiêu Nguyệt điểm nhẹ mũi chân lùi người ra xa vài mét, nhấn nhứ đùa cợt Lý Phương Hoa khiến Lý Phương Hoa từ trạng thái kiêu ngạo chuyển sang tự ái đến thịnh nộ. Cho rằng oắt con muốn đùa giỡn với mình, Lý Phương Hoa dậm chân xuống lôi đài, mạnh mẽ tung người lên không, rút ra kiếm dẻo được nguỵ tạo thành đai lưng quấn trên eo ra. Mọi người dưới đài không khỏi hít một ngụm khí lạnh nhìn Lý Phương Hoa hướng Chiêu Nguyệt phi tới. Mà lúc này Chiêu Nguyệt vẫn đứng bất động trên lôi đài khiến đáy mắt Lý Phương Hoa hừng hực lửa giận muốn một kiếm đâm chết Chiêu Nguyệt. Ngay lúc mọi người bên dưới cho rằng Chiêu Nguyệt sợ đến ngây ngốc rồi thì bất ngờ Chiêu Nguyệt đưa tay lên. Một dải lụa vàng óng mềm mại như tơ bắn ra, dội vào ngực Lý Phương Hoa đang bay đến. Lý Phương Hoa há hốc miệng không tin vào mắt mình. Dải lụa vừa chạm đến ngực, Lý Phương Hoa cảm thấy một lực mạnh mẽ chấn động cả người mình. Thân thể Lý Phương Hoa bay ngược trở về sau rồi theo đà rơi ra khỏi lôi đài trước khi Lý Phương Hoa kịp sực tỉnh. Trên đài, Chiêu Nguyệt nganh nhiên đứng đó, dải lụa vàng uốn lượn bay trong gió như loài rồng uy vũ. Người thủ đài xướng tên:
-Chiêu Nguyệt - Phiêu Vân Tông thắng cuộc!
Lập tức tiến hò reo không ngớt vang lên. Chiêu Nguyệt mỉm cười hài lòng rồi tung mình đáp xuống, phớt lờ ánh mắt trừng trừng lửa hận của Lý Phương Hoa đang nhìn mình, nàng bước vội về phía Viêm Nghĩa chờ nghe tán thưởng.
Viêm Nghĩa vô cùng hài lòng tiểu đồ đệ này. Sau đó Mục Kha và Vũ Hào cũng lần lượt thắng trận khiến toàn trường thập phần kính phục Phiêu Vân Tông phái.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 22: GIÁ NÀO CŨNG KHÔNG TIẾC
Trong số một trăm hai mươi cặp đấu ngày thứ nhất chỉ tuyển chọn ra những người chiến thắng ghép thành sáu mươi cặp đấu cho ngày tiếp theo. Chiêu Nguyệt cảm thấy chuyện này thật dễ dàng, càng thấy dễ dàng hơn chính là ngày đầu tiên chỉ dùng một chiêu đã hạ được đối phương khiến nàng vô cùng phấn khích. Thế nhưng không ngờ trong ngày đấu tiếp theo, đối thủ của nàng lại là một khả hãn.
Nam tử thân mình to như hộ pháp, khắp người đều quấn giáp đồng nặng trịch. Luật thi đấu cũng không có quy định không được mang giáp, ai thích mang thì mang. Chiêu Nguyệt nhìn người này một thân bảo trợ tốt như vậy liền âm thầm hừ lạnh trong lòng:
"Đấu với một tiểu cô nương như ta mà còn cần phải bảo hộ đến mức ấy sao? Sợ ta ăn hắn chắc!"
Khả hãn dường như không nhìn được suy nghĩ trong lòng Chiêu Nguyệt, từ tốn ôm quyền cuối chào, sau đó từ trong tay xuất hiện hai thanh chuỳ to bự. Chỉ cần liếc mắt cũng biết thanh chuỳ nặng ngàn cân, vậy mà khả hãn này lại cầm dễ dàng như vậy. Bàn tay to bè của hắn nắm trên cán dài liên tục xoay vòng thanh chuỳ trong không trung. Bộ râu xồm xoàm che mất nửa mặt khiến người đối diện không nhìn ra sắc mặt hắn như thế nào. Hai người, một to bự, một mảnh mai đối diện nhau trên lôi đài trông vô cùng tương phản khiến bên dưới khán đài hò reo kịch liệt.
Không phụ sự cổ vũ của mọi người, Chiêu Nguyệt nhúng người bay lên, rút trường kiếm đâm tới khiêu chiến. Nàng muốn tốc chiến tốc thắng như hôm trước. Nhưng ngoài sự dự đoán của nàng, khi trường kiếm vừa đến gần, chưa kịp chạm vào người khả hãn thì hắn đã đưa thanh chuỳ lên đỡ, thuận thế xoay thanh chuỳ còn lại thành một vòng tạo ra kình phong đẩy thốc Chiêu Nguyệt ra xa.
Chiêu Nguyệt lảo đảo lùi lại, nàng âm thầm dè chừng. Nhưng sau đó, một lần nữa, Chiêu Nguyệt vung trường kiếm lên nhằm khả hãn lao đến. Như đã biết trước, khả hãn lại đưa chuỳ lên đỡ, chuỳ kia lại bắt đầu động tác tạo kình phong như vừa rồi. Nhác thấy chuỳ kia vừa định xoay tròn, tay kia của Chiêu Nguyệt đột ngột xuất hiện thêm một trường kiếm nữa, mãnh liệt đâm đến yết hầu khả hãn. Thấy tính mạng mình bị đe doạ, khả hãn nãy giờ có chút thương hoa tiếc ngọc trở nên giận dữ. Tay đưa lên thanh chuỳ tạo kình phong bất ngờ đổi động tác, giáng một đòn mãnh liệt đập vào ngực Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt bất ngờ, cảm thấy lồng ngực đau nhói, thân thể bị bay ngược ra sau đập mạnh xuống sàn lôi đài. Miệng nàng phún ra một búng máu tươi, tay ôm chặt ngực ngăn chặn cơn đau thấu xương, mắt phượng câu hồn trở nên lãnh lệ nhìn chằm chằm khả hãn. Mà khả hãn lúc này đang ngạo nghễ đứng nhìn xuống Chiêu Nguyệt đang nằm thổ huyết trên sàn. Khắp nơi thoáng chốc im lặng, ai nấy đều không nỡ nhìn mỹ nhân thua cuộc. Mà khả hãn lúc này thừa thắng xông lên, hắn dậm mạnh bước chân, song chuỳ uy vũ múa một điệu quái gỡ rồi cả thân mình hắn cùng song chuỳ nhằm hướng Chiêu Nguyệt lao đến như muốn hất nàng xuống đài.
Chiêu Nguyệt tức giận bặm chặt môi, gấp rút thúc giục linh khí trong người, sau đó mạnh mẽ tung người lên không trước khi khã hản phóng đến thay thế vị trí của nàng. Song chuỳ một lần nữa phóng đến, Chiêu Nguyệt một chân dẫm lên thành lôi đài, chân kia co lên giữ thăng bằng, từ trong hai ống tay áo nàng là hai dải lụa vàng óng bắn ra như tên, cuốn lấy hai thanh chuỳ trong tay khả hãn rồi giật mạnh ra, thuận đà ném luôn xuống dưới khán đài. Tiếng song chuỳ lần lượt rơi trên mặt đất vọng lên hai âm thanh đinh tai nhức óc. Mà Chiêu Nguyệt lúc này, hoàng y phần phật bay trong gió, mắt phượng lãnh lệ giận dữ, khoé môi vương chút máu trông vô cùng yêu dã, như yêu như ma, lại cuốn hút người nhìn. Khả hãn dù sao cũng là nam tử, trông thấy Chiêu Nguyệt như vậy cũng không khỏi có chút thất thần ngắm nhìn. Chiêu Nguyệt hừ một tiếng khinh thường, tung mình lên không, lụa vàng khuấy đảo không khí, tạo ra kình phong đáp trả lại khả hãn đang khiếp sợ đứng nhìn.
"Rõ ràng là nàng ta đã trúng một chuỳ, theo lý mà nói phải trọng thương, tổn thương nguyên khí mới đúng. Sao lại có thể trở nên mạnh mẽ hơn như vậy?"
Lúc khả hãn đang thất thần suy nghĩ, thì kình phong ập đến hất văng hắn xuống đài. Chiêu Nguyệt lúc này từ từ đáp xuống cùng lúc Viêm Nghĩa từ đâu phi thân lên đỡ trong tiếng hò reo của mọi người và cả giọng nói vang vang của người thủ đài:
- Chiêu Nguyệt - Phiêu Vân Tông thắng!
Lúc này Chiêu Nguyệt mới an tâm ngã vào lòng Viêm Nghĩa, khoé môi giương lên nụ cười ấm áp hạnh phúc.
Nguyên lai Chiêu Nguyệt trúng một chuỳ tám phần uy lực của khả hãn đã sớm tổn thương nguyên khí. Nhưng trước đó thân thể nàng nhờ độc dược bỉ ngạn năm nào mà trong lúc Viêm Nghĩa truyền chân khí cho nàng, thân thể nàng đã hút không ít chân khí của Viêm Nghĩa nên thân thể nàng tràn đầy simh lực. Cộng thêm nghĩ đến Viêm Nghĩa, cái đau trong nàng bỗng dưng biến mất. Sức mạnh tinh thần khiến nàng bật dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người. Nhưng chỉ bản thân nàng hiểu, nàng thực sự sắp không xong rồi. Lúc kết thúc, Viêm Nghĩa nhìn ra nên đã bay lên đỡ nàng, sắc mặt nàng đã sớm nhợt nhạt nhưng vẫn cố tỏ vẻ trước mọi người.
Viêm Nghĩa vô cùng lo lắng cho sức khoẻ tiểu đồ đệ. Viêm Nghĩa vốn muốn tiếp tục truyền chân khí cho nàng nhưng Chiêu Nguyệt một mực từ chối. Năm ngày nữa sẽ là trận thi đấu quyết định xem ai sẽ giành chức Minh Thần Trấn Quốc đương nhiệm mười năm tiếp theo, thấy Chiêu Nguyệt như thế này, Viêm Nghĩa không đành lòng để nàng thi tiếp. Chiêu Nguyệt biết vậy dứt khoát không chịu, Phiêu Vân Tông đã chờ mười năm rồi để có thể toả sáng, nàng không thể phụ lòng mọi người, phụ lòng Viêm Nghĩa được. Huống hồ Mục Kha sư huynh trận này đã thua, chỉ còn Vũ Hào sư huynh và mình, nếu như nàng cũng rút lui, trách nhiệm sẽ đè hết lên vai Vũ Hào sư huynh, thật không công bằng cho huynh ấy.
Viêm Nghĩa nhìn ánh mắt nàng, trong tâm lại nhói đau, muốn chính mình truyền chân khí cho nàng để nàng sớm phục hồi, nhưng Chiêu Nguyệt dứt khoát không chịu, còn đòi sống đòi chết nếu mình cưỡng ép truyền chân khí cho nàng, Viêm Nghĩa cũng đành vô phương.
Lúc này mắt Chiêu Nguyệt bỗng dưng loé sáng, nàng ôm ngực nhìn Viêm Nghĩa tràn trề hi vọng:
- Sư phụ! Tiểu Nguyệt có cách rồi!
Viêm Nghĩa nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, Chiêu Nguyệt vội lấy trong tay áo ra một viên đá xù xì xấu xí, nhìn kỹ thì thấy có hơi phát sáng. Viêm Nghĩa vừa nhìn thấy lập tức hiểu ra, chấn động cả kinh:
- Tiểu Nguyệt! Cái này... quá mạo hiểm rồi!
Chiêu Nguyệt nắm chặt viên đá, mắt long lanh hi vọng:
- Sư phụ, Tiểu Nguyệt biết, Thánh thú cũng như đan thạch thánh thú đều không dễ đụng vào, nhẹ thì tổn thương kinh mạch, nặng thì tẩu hoà nhập ma suốt đời. Nhưng mà... sư phụ, đan thạch thánh thú không như đan thạch tầm thường khác, có thể thúc đẩy tu vi vượt bậc. Chúng ta có hi vọng mà. Sư phụ tin Tiểu Nguyệt, người cho Tiểu Nguyệt thử đi.
Viêm Nghĩa không dám tin vào tai mình, nói như thì thào:
- Tiểu Nguyệt, con cũng biết tác hại sẽ như vậy, sao lại còn cố thử? Ta không nỡ nhìn con bị như vậy!
Một câu "ta không nỡ" của Viêm Nghĩa làm Chiêu Nguyệt nội tâm ấm áp, nàng cười rạng rỡ:
- Sư phụ, bằng bất cứ giá nào Tiểu Nguyệt cũng không tiếc khiến sư phụ mở mày mở mặt!
Vừa dứt câu, Chiêu Nguyệt nhét viên đan thạch vào miệng, mắt nhắm lại trước sự ngỡ ngàng của Viêm Nghĩa.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 23: KHÔNG MUỐN THƯƠNG TỔN NGƯỜI!
Thạch đan thánh thú vừa ngậm vào, Chiêu Nguyệt đã cảm thấy môi lưỡi mình một trận nóng rát, cổ họng khô khốc, cả người như muốn khô nóng theo. Cái nóng trong khoang miệng lan toả đến từng phân trong cơ thể nàng, như thiêu như đốt. Chiêu Nguyệt nhắm nghiền hai mắt chịu đựng, mà Viêm Nghĩa lúc này đang tạo kết giới trên cửa, ngăn không cho bất cứ điều gì quấy nhiễu Chiêu Nguyệt tĩnh tâm.
Một canh giờ lại một canh giờ trôi qua, mồ hôi chảy trên trán, trên má nàng như châu như ngọc. Cái nóng trong người nàng đã lên đến đỉnh điểm. Viêm Nghĩa bất động đứng nhìn chằm chằm Chiêu Nguyệt không dám khinh suất. Chiêu Nguyệt ngồi trên giường lúc này có biểu hiện không an tĩnh. Mắt nàng nhắm chặt, mi tâm nhíu thành nếp trên trán, răng ngọc cắn mạnh vào môi, hai nắm tay để trên đùi co duỗi liên tục. Hoả khí trong người thiêu đốt nàng. Đốt đến mức Chiêu Nguyệt không thể nhịn được nữa. Trong lúc Viêm Nghĩa đang không biết làm thế nào thì Chiêu Nguyệt bỗng mở bừng mắt dậy, nàng dùng chút lý trí còn sót lại cuối cùng thì thào đứt quãng:
- Cầu xin... sư phụ... trói... con...!
Viêm Nghĩa vừa nghe đã cảm thấy chẳng lành, lập tức nhào đến bên giường siết chặt lấy hai cổ tay Chiêu Nguyệt. Cái mà Viêm Nghĩa cảm nhận được bây giờ là làn da nóng bừng như lửa của Chiêu Nguyệt, hai cánh tay không an phận vùng vẫy, Viêm Nghĩa càng siết mạnh hơn. Hai mắt nàng long lên vằn đầy tia máu, cả người nàng cựa quậy kịch liệt như kiếm chổ phát tiết, những ngón tay nàng cong lại, trảo thủ vung đến hướng Viêm Nghĩa mà cào. Viêm Nghĩa chế trụ hai tay nàng trước ngực, miệng liên hồi gọi tên Chiêu Nguyệt, mà Chiêu Nguyệt lúc này như không còn thần trí, điên loạn mà vùng vẫy, lực càng ngày càng mạnh hơn.
Viêm Nghĩa thảng thốt nhận ra điều đó, nhận ra vùng vẫy của nàng dần vượt khỏi tầm kiểm soát, nhận ra nội lực mạnh mẽ trong cơ thể nàng. Không nghi ngờ gì nữa, đúng chính là nội lực của thạch đan thánh thú!
Bằng một động tác hết sức vội vàng, Viêm Nghĩa buông hai tay Chiêu Nguyệt đang bị chế trụ trước ngực ra, một tay nắm lấy cánh tay nàng kéo vào lồng ngực mình.
Chiêu Nguyệt vừa được buông tay như được thoát, chưa kịp phát tiết bỗng nhiên cảm thấy không phải tay mình bị chế trụ nữa mà giờ đây là cả thân người bị chế trụ. Một vòng tay chắc như gọng kiềm ôm lấy eo nàng, ép lấy người nàng sát vào lồng ngực. Đầu nàng lúc này đang đặt trên hõm vai Viêm Nghĩa, mùi Long Diên Hương nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi khiến nàng cảm thấy quen thuộc nhưng nàng vẫn không đủ tỉnh táo để nhận ra nàng đang nằm trong vòng tay người thương. Hai tay nàng lúc này được giải phóng, hung hăng cắm vào lưng Viêm Nghĩa.
Viêm Nghĩa cảm thấy lưng bỗng nhói đau nhưng vẫn không coi là gì, chuyên tâm chế trụ lấy cả người Chiêu Nguyệt, để mặc nàng phát tiết trên lưng mình. Chính Viêm Nghĩa cũng không hiểu tại sao mình lại chấp nhận làm như vậy nữa. Hơi thở Chiêu Nguyệt phả ra bên tai Viêm Nghĩa nóng hổi, từng tiếng thở dốc của Chiêu Nguyệt vang lên khiến tâm Viêm Nghĩa vô cùng khó chịu, vô cùng lo sợ. Sợ Chiêu Nguyệt nàng thật sự sẽ tẩu hoả nhập ma.
Mà Chiêu Nguyệt lúc này điên loạn cào xé, lưng áo Viêm Nghĩa rách ra, ban đầu là những vết trầy xước, sau lại đến từng đường từng đường sâu hoắm hằn trên lưng. Mãi đến khi mắt nàng trông thấy tay mình nhiễm đỏ máu tươi mới sực tỉnh.
Máu! Máu khắp giường! Máu đầy trên tay nàng! Máu thấm đẫm lưng áo tím của Viêm Nghĩa nhìn không ra màu sắc nữa!
Viêm Nghĩa đang ôm lấy Chiêu Nguyệt, nhạy cảm nhận ra cử động phía sau đã dừng lại liền vội đỡ lấy đầu Chiêu Nguyệt đưa ra trước nhìn. Nào ngờ Chiêu Nguyệt dùng hai tay đẩy mạnh vào lồng ngực Viêm Nghĩa một phát làm Viêm Nghĩa không đề phòng bất ngờ ngã bật ra. Chiêu Nguyệt vội lùi về phía sau, mắt vằn tơ máu đẫm lệ:
- Xin... xin đừng... đừng đến gần Tiểu Nguyệt... không... không muốn thương tổn người...!
Viêm Nghĩa xót xa lần nữa vươn tay muốn kéo Chiêu Nguyệt lại, Chiêu Nguyệt lập tức co rụt người lại kháng cự:
- Xin người... cầu xin người... đừng đến gần Tiểu Nguyệt... Tiểu Nguyệt nóng lắm... xin người trói Tiểu Nguyệt lại đi...!
Móng tay nàng gắt gao bấm lấy lòng bàn tay chính mình, răng ngọc khổ sở cắn môi đến bật máu. Người nàng bê bết máu trông vô cùng thảm hại, nhìn không ra là máu nàng hay là máu Viêm Nghĩa nữa.
Viêm Nghĩa lúc này không nỡ nhìn Chiêu Nguyệt khổ sở, cũng không dám cố chấp kéo lại Chiêu Nguyệt. Sợ nàng làm điều gì dại dột, Viêm Nghĩa xé lấy vải màn, nhỏ giọng an ủi:
- Được, ta trói, Tiểu Nguyệt đưa tay đây.
Chiêu Nguyệt nghe thấy liền vội thả lỏng người đưa ra hai tay đầy máu, ngờ đâu tay vừa đến trước mặt, Viêm Nghĩa vứt mảnh vãi xuống sàn, hai tay lập tức nắm lấy hai tay Chiêu Nguyệt, những ngón tay đan vào nhau. Chiêu Nguyệt không tin vào mắt mình nhìn máu hai người trộn lẫn, nàng nắm chặt lấy tay Viêm Nghĩa chịu đựng nhưng kìm nén không nỡ bấu xuống, mùi Long Diên Hương nhàn nhạt trên người Viêm Nghĩa khiến nàng phần nào thanh tỉnh.
Viêm Nghĩa không ngại bẩn, vẫn cứ đan tay vào tay nàng tận hai camh giờ sau, đến khi toàn thân Chiêu Nguyệt hoàn toàn thả lỏng chìm vào giấc ngủ, Viêm Nghĩa mới nhẹ nhàng tách tay ra.
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 24: KHÔNG CÓ LẦN SAU!
Lúc Chiêu Nguyệt mở mắt dậy, Viêm Nghĩa đã không còn ở trong phòng, bên cạnh giường là một nử tử đứng quạt. Chiêu Nguyệt ngồi bật dậy, hơi chút ngạc nhiên khi không cảm thấy bị choáng váng. Giọng trong trẻo cất tiếng hỏi:
- Cô là..?
- Hồi Chiêu cô nương, tiểu nữ là cung nữ Tây Viện này. Trưa nay Viêm Tông Chủ nói cô luyện công quá độ dẫn đến tổn thương thân thể nên sai tiểu nữ sang đây hầu hạ cô nương. - cung nữ cung kính đáp.
- Vậy sư phụ ta đâu? - Chiêu Nguyệt thắc mắc
- Ta đây!
Cung nữ chưa kịp trả lời, Viêm Nghĩa đã từ ngoài bước vào tiêu sái phẩy tay một cái, tiểu cung nữ hiểu ý lập tức lui ra.
Viêm Nghĩa bước đến bàn trà ngồi xuống, tự tay châm một tách trà nhưng không uống, ý vị nhìn Chiêu Nguyệt một cái.
Hình ảnh ngày hôm qua theo ánh nhìn của Viêm Nghĩa chợt ùa về lấp đầy tâm trí Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt hoảng hồn lật tung tấm chăn đang phủ trên người, không kịp xỏ giày, nàng bước xuống sàn quỳ phủ phục dưới chân Viêm Nghĩa.
- Sư phụ... Tiểu Nguyệt biết tội.
Lúc này Viêm Nghĩa mới nhấc chun trà lên:
- Tội gì?
Chiêu Nguyệt cúi đầu càng thấp:
- Sư phụ... Tiểu Nguyệt xin lỗi... Tiểu Nguyệt không khống chế được... Tiểu Nguyệt thương tổn người rồi... Sư phụ... người không cần tha lỗi cho Tiểu Nguyệt nữa... người phạt thế nào Tiểu Nguyệt đều chịu... Tiểu Nguyệt xin lỗi... Tiểu Nguyệt thương tổn người rồi...!!!
Một câu "Tiểu Nguyệt thương tổn người rồi" khiến Viêm Nghĩa vô cùng xót xa, mình còn chưa hỏi nàng đã ổn chưa mà nàng đã nghĩ đến mấy vết cào nhỏ nhoi này rồi. Viêm Nghĩa chau mày nhìn Chiêu Nguyệt lệ rơi đầy mặt. Chiêu Nguyệt giờ đây vô cùng tự trách quỳ trên đất, đầu cúi thấp, tóc đổ ra phía trước nhìn muôn phần đáng thương. Nàng chờ một trận trách phạt rơi xuống người mình, nhưng không, nàng chợt thấy người mình nhẹ bẫng. Viêm Nghĩa bước đến nâng tay nàng dậy, dìu nàng đến bên giường, ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc! Sư phụ không trách ngươi điều này. Ta chỉ muốn nói việc ngươi dùng thánh đan quá mạo hiểm, ta chưa cho phép mà ngươi đã tự ý ngậm nó rồi. May mà ngươi phúc lớn mạng lớn, nếu không ta không biết ngươi sẽ thành cái dạng gì nữa!
Chiêu Nguyệt ngước đôi mắt nhoà lệ nhìn Viêm Nghĩa:
- Sư phụ? Người không trách Tiểu Nguyệt thương tổn người?
Viêm Nghĩa ôn nhu gật đầu.
- Không được đâu, sư phụ! Người không trách thì người phạt Tiểu Nguyệt đi, Tiểu Nguyệt thật rất áy náy! - Chiêu Nguyệt lại lần nữa cố chấp nói.
- Ta thà để ngươi thương tổn ta, còn hơn để ngươi tự thương tổn chính mình!- Viêm Nghĩa lắc đầu ôn nhu nói.
Câu nói đó vọng vào tai Chiêu Nguyệt khiến nàng ngẩn người, mãi một lúc sau mới lắp bắp không thành tiếng:
- Sư... sư phụ...
-Hửm?
- Tiểu Nguyệt xin hứa lần sau sẽ không mạo hiểm như thế nữa...
Viêm Nghĩa đang ôn nhu bỗng trừng mắt cắt lời:
- Lần sau? Ta cấm ngươi, tuyệt không có lần sau!
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 25: MINH THẦN TRẤN QUỐC
Có thạch đan thánh thú trợ lực, Chiêu Nguyệt như rồng trong biển người mặc sức tung hoành. Tốc độ ra đòn dứt khoát, lực đánh mạnh mẽ, từng chiêu từng chiêu xuất ra đều khiến người khác phải mỏi mắt ngóng nhìn. Nàng lần lượt hạ gục từng người trên lôi đài, trở thành người chiến thắng duy nhất, nghiễm nhiên đăng quang chức vị Minh Thần Trấn Quốc.
Chiêu Nguyệt đứng trên lôi đài, hoàng y tung bay trong gió. Nàng hạnh phúc nhìn Viêm Nghĩa, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Viêm Nghĩa cũng đang nhìn nàng, hạnh phúc trong mắt nàng lại càng nồng đậm thêm.
Lúc này Tần Minh bước đến. Chiêu Nguyệt suýt chút đã không nhận ra người bạn đường này. Hắc y dạ hành vốn luôn trên người Tần Minh nay được thay bằng một bộ cẩm bào thanh nhã mà quyền quý. Vẻ tuấn tú lạnh lùng vẫn còn đó nhưng trong bộ cẩm bào này lại thêm chút nét uy nghiêm.
- Nguyệt muội muội, chúc mừng!
- Tần Minh ca ca, huynh cũng đến xem muội đấu lôi đài ư? - Chiêu Nguyệt phấn khích reo lên.
- Đã đến từ những ngày đầu tiên.
- Vậy sao huynh không sớm ra mặt? - Chiêu Nguyệt hờn dỗi.
- Sợ muội phân tâm.
Chiêu Nguyệt dẫu môi:
- Vậy còn Thuận Thành ca ca? Huynh ấy có đến không?
- Có, nhưng bận chút chuyện nên vừa đi rồi.
Hai người còn đang định nói gì nữa nhưng có một nữ quan đến cắt ngang:
- Chiêu Nguyệt cô nương, mời cô vào điện làm lễ đăng quang!
Chiêu Nguyệt gật đầu chào Tần Minh và Viêm Nghĩa rồi theo bước nữ quang tiến vào Thần Điện.
Thần Điện nguy nga tráng lệ không kém gì hoàng cung, thậm chí còn hào nhoáng gấp mười lần Tây Viện. Lối đi được trải thảm nhung đỏ. Dọc hai bên hành lang là những viên dạ minh châu cỡ lớn được khảm vào tường có nhiệm vụ thắp sáng. Trầm Hương được đốt ở khắp nơi. Phòng ở đây được ngăn cách bằng những tấm gấm dệt sợi vàng lóng lánh dày thật dày.
Chiêu Nguyệt được đưa đến một hồ tắm kín đáo. Bốn bên được quây bằng màn gấm dệt vàng, rồi lại một lớp lụa vàng, một lớp sa mỏng trắng. Hồ tắm bằng đá cẩm thạch xanh ngắt một màu, những bệ đá được đẽo vô cùng tinh xảo, vân đá ẩn hiện không theo thứ tự vô cùng độc đáo. Dọc theo thành hồ là những viên dạ minh châu lóng lánh phản chiếu ánh sáng xuống mặt nước. Nước trong vắt đầy những cánh hoa hồng được rải bên trên. Bốn góc hồ là bốn pho tượng hạc bạch ngọc đang phun nước. Khung cảnh vô cùng mỹ miều khiến Chiêu Nguyệt không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Thoát đi quần áo, nàng nhẹ nhàng bước xuống hồ. Gót sen đặt lên phiến đá cẩm thạch dẫn xuống hồ truyền lên cảm giác mát mẻ thoải mái. Ngọc thể ngâm mình trong nước hoàn toàn thư thái, đã lâu rồi nàng không có cảm giác này. Nước hồ cẩm thạch như gột bỏ bao mệt nhọc phiền muộn trên người nàng. Lúc bước ra, Chiêu Nguyệt như một người mới. Tinh thần vô cùng sảng khoái. Cung nữ vây quanh cúi người hành lễ rồi bắt đầu trang điểm, thay ý phục cho nàng.
Chiêu Nguyệt trước nay quen ăn vận đơn giản thanh lệ để dễ bề luyện tập, nay người khác lại mặc cho nàng vô vàn những thứ phức tạp, phức tạp đến mức Chiêu Nguyệt nghĩ rằng nếu là một mình nàng, nàng cũng không thể tự mặc hết số y phục này cho chính mình. Một lớp lụa, một lớp tơ, một lớp sa mỏng, lại một lớp cẩm bào. Yếm lụa đào vừa vặn ôm lấy khuôn ngực nàng, lớp váy tơ mềm mại trên da ngăn không cho da nàng cọ xát với vải dày, sa y mỏng manh khoác lên người khiến cử động của nàng làm tà áo tung bay thêm phần thanh thoát, cuối cùng là lớp cẩm bào nặng trịch được thêu vô cùng tỉ mỉ tinh xảo. Trên vai nàng là đôi phượng tung cánh bay lượn, những cái đuôi dài của chúng tuỳ ý thả dài dọc theo tà áo nàng. Cuối mỗi chấm đuôi đều được đính một viên ngọc lục bảo sáng chói. Đuôi áo trải dài được thêu chỉ vàng như trợ sắc thêm cho đôi phượng. Đai lưng khảm ngọc. Hài phụng thêu hoa. Tóc cài trâm vàng óng ánh. Chiêu Nguyệt tiến hành các nghi thức theo chỉ dẫn của nữ quan rồi bước đến trung tâm thần điện. Tại đây, một nam tử mặc long bào uy nghi ngồi trên ngai vàng. Chiêu Nguyệt cuối người hành lễ. Hoàng đế trên cao đưa một chiếu chỉ cho công công đứng cạnh đọc, tuyên Chiêu Nguyệt là Nữ Minh Thần Trấn Quốc đời tiếp theo, được tự do quyết định tình hình của ngũ sơn trấn quốc và các tiểu sơn khác, quyền uy tuyệt đối, chỉ dưới một người mà trên vạn người, đồng thời ban thưởng nhiều vô kể. Trong suốt quá trình công công tuyên đọc thánh chỉ, Chiêu Nguyệt dù cuối đầu nhưng vẫn biết hoàng đế đang nhìn chằm chằm nàng, vậy mà sau khi lĩnh chỉ tạ ơn, ngẩng đầu lên lại thấy hoàng đế thật ra là đang hời hợt nhìn đi đâu khiến Chiêu Nguyệt thầm nghĩ không biết có phải tại phượng bào đè nặng khiến nàng hoang tưởng không.
Hoàng đế cũng không nói gì nhiều, sau khi nói những điều cần nói thì ban lui.
Chiêu Nguyệt vừa ra ngoài, khắp đất trời là tiếng hò reo vang dội. Mọi người đều đang chờ đợi nhìn xem nữ thần của họ lộng lẫy như thế nào. Khi thấy Chiêu Nguyệt từ trong Thần Điện bước ra, hai tay nâng cao thánh chỉ, lộng lẫy uy nghi thì họ lại càng thập phần phấn khích.
Hôm nay, Chiêu Nguyệt nàng thật sự đã làm cho Phiêu Vân Tông rạng danh, thật sự đã làm cho sư phụ mở mày mở mặt. Chiêu Nguyệt nàng cuối cùng cũng đã làm được!
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 26: KẺ KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Những ngày tháng dốc sức tập luyện cuối cùng cũng được đền đáp, Chiêu Nguyệt vinh quang trở về khiến Phiêu Vân Sơn từ đó thơm lây, chúng đệ tử đến bái sư ngày một nhiều, mà Chiêu Nguyệt được xưng tụng Thần Nữ vang danh khắp nơi người người ngưỡng mộ.
Điều khiến Chiêu Nguyệt vui nhất chính là thái độ của Viêm Nghĩa. Viêm Nghĩa quan tâm nàng hơn, sủng nàng hơn, dành nhiều thời gian cho nàng hơn khiến nàng lâng lâng trong hạnh phúc. Những tưởng cảm giác này sẽ kéo dài bất tận, nhưng không ngờ hoa chưa nở đã sớm vội úa tàn.
Ba tháng sau, Vương Lục Liễu, Quận Chúa Quốc Cửu Phủ, viên ngọc trên tay Quốc Cửu Tuyên Thần Quốc ái mộ danh tiếng Phiêu Vân Tông Chủ đã lâu, nay mượn dịp Minh Sơn Trấn Quốc Chiêu Nguyệt Thần Nữ mới đăng quan để đến chúc mừng, thực chất là để gặp mặt Viêm Nghĩa.
Chiêu Nguyệt dù là Minh Thần Trấn Quốc nhưng Vương Lục Liễu lại là người trong hoàng tộc, xét về tôn ti thì Vương Lục Liễu vẫn hơn Chiêu Nguyệt một bậc.
Theo phân phó của Viêm Nghĩa, sáng hôm ấy Chiêu Nguyệt dẫn đầu chúng đệ tử đến bên sườn núi đón tiếp xa giá của Vương Lục Liễu.
Quốc Cửu Quận Chúa vậy mà lại không phô trương chút nào, chỉ đem theo tuỳ tùng mười người, không hề gióng trống khua chiên gây náo loạn khiến người ta chưa tiếp xúc qua đã có vài phần hảo cảm. Đến khi Quốc Cửu Quận Chúa bước xuống, đầu đội kim quan lấp lánh, một thân gấm hồng thêu hoa mẫu đơn tinh xảo uyển chuyển bước đi lập tức khiến mọi người trầm trồ, ngay cả Chiêu Nguyệt cũng cảm thán.
Vương Lục Liễu dung nhan mỹ lệ, thanh tú, vóc người nhỏ bé mảnh mai như chính cái tên của mình khiến người khác muốn ôm vào che chở. Xiêm áo nàng thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra hết sức cầu kỳ, từng đoá mẫu đơn được thêu tinh xảo bằng chỉ bạc lấp lánh trên nền gấm hồng. Phục sức của nàng vô cùng tinh tế. Trên trán lại thêm một đoá phù dung bung nở thập phần rung động lòng người.
Chiêu Nguyệt nhã nhặn bước đến chào hỏi:
- Vương Quận Chúa!
Vương Lục Liễu mềm mại nhún người đáp lễ:
- Thần Nữ, đã có vinh hạnh gặp qua!
Hai người theo lễ nói đôi ba câu rồi cùng nhau lên núi, tiến vào đại sảnh Phiêu Vân Tông.
Giữa đại điện, Chiêu Nguyệt không ngờ Viêm Nghĩa lại đích thân ra đón vị Quận Chúa này. Vương Lục Liễu vừa nhìn thấy Viêm Nghĩa, hai mắt bừng sáng:
- Viêm Huynh!
"Huynh?"- lòng Chiêu Nguyệt âm thầm phỉ nhổ.
- Lục Liễu, sao lại chạy đến tận đây rồi?
- Ta không đến thì không biết khi nào huynh mới đến thăm ta!
Hai người một đối một đáp, Chiêu Nguyệt đứng bên trong lòng không biết vì sao lại khó chịu khi nghe hai người họ trò chuyện thân mật, nàng thắc mắt vì sao cả Viêm Nghĩa và Vương Lục Liễu vừa gặp tựa như đã quen trong khi bao năm nay không ai nhắc đến người này với nàng.
- Tiểu Nguyệt, an bài Lộng Dương Các cho Quận Chúa đi.
Tiếng Viêm Nghĩa bất ngờ gọi tên khiến Chiêu Nguyệt sực tĩnh, vội rũ mắt xuống, rèm mi che hết ánh mắt của nàng:
- Vâng, sư phụ. Quận Chúa, mời!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 27: YỂU ĐIỆU THỤC NỮ, QUÂN TỬ HẢO CẦU
Hôm nay Phiêu Vân Tông vô cùng náo nhiệt, những sự kiện gần đây khiến lòng người nao nức vui mừng, lại thêm Quốc Cửu Quận Chúa đến làm khách, Viêm Nghĩa liền ra lệnh mở đại tiệc ăn mừng.
Từ ngoài sân đến trong sảnh điện, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, dường như nến trên khắp thế gian đều được tập hợp lại trên sảnh đường rộng lớn này.
Phía trên, Viêm Nghĩa ngồi giữa, ôn nhu như ngọc, điềm đạm rót một chun rượu, lơ đãng nhìn vũ cơ phía dưới nhảy múa.
Bên trái, Vương Lục Liễu diện một thân cẩm bào hồng phấn kiều diễm rạng rỡ, say sưa chú mục vào nhất cử nhất động của Viêm Nghĩa. Mắt lúng liếng như chứa nước bên trong, sinh động mê người. Tư thái đoan trang mà cao quý, e lệ mà nhu mì khiến người ta thêm ba phần tán thưởng.
Chiêu Nguyệt nhu thuận ngồi một bên cạnh Viêm Nghĩa, kể từ khi đăng quan Minh Thần Trấn Quốc, nàng đã được phép ngồi cạnh Viêm Nghĩa trong mọi buổi yến tiệc. Vẫn không từ bỏ phong cách quen thuộc, một thân lụa tím phớt nhè nhẹ điểm vài cánh chim trời, đai lưng bạch ngọc tinh xảo thắt chặt vòng eo nhỏ nhắn, trên tóc cài một chiếc trâm bỉ ngạn hoa đỏ thẫm. Tất cả tạo nên một tổng thể thanh thoát mà câu hồn.
Tiếng nhạc vừa ngừng, giọng Vương Lục Liễu đã thánh thót vang lên:
- Viêm huynh! Huynh thấy vũ khúc này thế nào?
Viêm Nghĩa ôn nhu cười:
- Rất hay!
Nụ cười trên môi Vương Lục Liễu càng tươi hơn:
- Là ta đã cất công chuẩn bị cho huynh thưởng thức đó!
Chiêu Nguyệt ngồi một bên lơ đãng nhấp trà, làm như không nghe thấy.
- Viêm huynh! Nếu huynh thích, ta sẽ để lại đoàn vũ cơ này, để ngày ngày họ múa hát cho huynh xem, mỗi lần huynh xem sẽ đều nhớ tới ta.
Động tác uống trà của Chiêu Nguyệt lại càng chậm hơn, một tay tao nhã che ngang mặt uống trà, thật ra là đang che cái cắn môi tức giận, nàng hồi hộp chờ câu trả lời của Viêm Nghĩa.
Viêm Nghĩa vừa nghe xong cười nhẹ:
- Lục Liễu, nàng cũng biết Phiêu Vân Tông là chốn thanh tu mà.
Chiêu Nguyệt chưa kịp thở ra lại nghe Vương Lục Liễu chất vấn:
- Vậy sao Chiêu cô nương lại được ở đây?
Tim Chiêu Nguyệt liền đập nhanh một nhịp, thính lực nàng tập trung hết mức để nghe câu trả lời.
Viêm Nghĩa vẫn như cũ ôn nhu:
- Nàng ấy là một ngoại lệ.
- Vậy ta có thể làm ngoại lệ của huynh không?-Vương Lục Liễu vẫn truy đến cùng.
Viêm Nghĩa im lặng không đáp.
Một tia thất vọng xẹt qua đáy mắt Vương Lục Liễu nhưng rất nhanh biến mất:
- Ha ha, ta nói đùa đó, huynh đừng để ý làm gì, Quốc Cửu đại nhân còn lâu mới để ta đến đây thanh tu.
Nhạc lại nổi lên, thức ăn được mang ra, vũ cơ lại ca múa, người người cụng ly trò chuyện, náo nhiệt cả một vùng. Mà ở đây, Chiêu Nguyệt cảm thấy mình vô cùng lạc lõng. Vương Lục Liễu cứ bám lấy Viêm Nghĩa hỏi hết câu này đến câu khác khiến Viêm Nghĩa đến nhìn nàng còn không có thời gian chứ đừng nói đến trò chuyện với nàng. Nội tâm nàng phẫn nộ kêu gào nhưng ngoài mặt vẫn thanh thanh tĩnh tĩnh, bày ra một bộ dáng hờ hững thưởng nhạc. Nàng ngồi đó, vô thanh vô tức, đồ ăn đến miệng thì nuốt xuống, hoàn toàn không có cảm giác gì. Mãi đến khi tiệc tàn, mọi người vừa cáo lui, Chiêu Nguyệt lại như mọi khi định ôm bao tâm sự đến Trình Tinh Các trò chuyện với Viêm Nghĩa thì phát hiện tiếng cười nói liếng thoắng đã ở đó từ bao giờ.
Trời đêm đầy sao, Chiêu Nguyệt cô đơn bước. Đêm nay Trình Tinh Các không có chổ dành cho nàng, Ngưng Nguyệt Các ở cạnh đó nàng lại càng không muốn về. Tiếng cười nói của Viêm Nghĩa cùng Vương Lục Liễu đó cứ như xoáy vào tâm can nàng, bóp nghẹn trái tim nàng. Đi ngang Ngưng Nguyệt Các, Chiêu Nguyệt không vào bằng cửa chính mà nhún người đạp không tung người bay thẳng lên mái ngói. Rút trong ống tay áo ra một pháo hiệu chạm khắc hoa văn khó hiểu, nàng mím môi bắn ra một tia sáng lên bầu trời đen.
Hai khắc sau, một hắc y nhân xuất hiện.
- Nguyệt muội!
Chiêu Nguyệt lập tức xoay người reo lên:
- Tần Minh ca ca, đúng là huynh đến thật.
Tần Minh tháo xuống khăn che mặt, nụ cười như thắp sáng cả màn đêm u tối:
- Ta đã nói chỉ cần muội bắn pháo hiệu thì dù ở đâu ta cũng sẽ đến mà.
Chiêu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nhưng sau đó lại thổn thức:
- Tần Minh ca ca... huynh... có rượu không?
Cảm thấy tâm trạng Chiêu Nguyệt có điều bất ổn, Tần Minh vỗ vai Chiêu Nguyệt:
- Không có, nhưng muội chờ chút, ta lập tức xuống trấn nhỏ dưới núi mua cho muội.
Không đợi Chiêu Nguyệt trả lời, Tần Minh đã hoà vào màn đêm vô hình vô ảnh.
Lúc Tần Minh quay trở lại liền thấy Chiêu Nguyệt ưu thương ngồi trên mái ngói, chân đung đưa, tóc buông xoã tự do trong gió, miệng lẩm nhẩm một khúc hát từ thuở nào, một giọt lệ không biết từ lúc nào đã vương trên khoé mi nàng.
Tần Minh đau lòng ngồi xuống, chìa ra vài bầu rượu:
- Của muội.
Chiêu Nguyệt đón lấy nhấp một ngụm lớn, nước mắt theo đó trào ra. Tần Minh ngồi im không nói. Mãi một lúc sau, Chiêu Nguyệt mới lên tiếng:
- Huynh biết Quốc Cửu Quận Chúa không?
- Vương Hoàng Chân có một nữ nhi là Vương Lục Liễu, phải hay không là người này?
Chiêu Nguyệt gật đầu. Tần Minh tò mò:
- Sao tự dưng muội lại hỏi nàng ta?
Chiêu Nguyệt nâng ngón tay ngọc chỉ một căn gác lâu gần đó:
- Nàng ta ở trong đó!
Tần Minh lại càng thắc mắc:
- Quốc Cửu Quận Chúa vì sao lại ở Phiêu Vân Tông của muội?
Chiêu Nguyệt ấm ức:
- Muội cũng không biết, Lục Liễu đó mượn cớ đến chúc mừng muội đăng quang, nhưng không hiểu vì sao đối với sư phụ muội lại như vừa gặp đã quen, mà sư phụ cũng như vậy đối nàng ta mà ôn nhu. Lục Liễu đó lại còn là Quận Chúa cao quý, muội không thể làm gì nàng ta. Muội muốn nàng ta từ đâu liền trở về đấy. Muội... muội khó chịu lắm Tần Minh ca ca...
Tần Minh vừa nghe đã hiểu, không hỏi nữa. Dưới ánh trăng, một tỉnh táo, một trầm mê cùng nhau uống rượu. Chiêu Nguyệt một đêm điên loạn khóc lóc kể lể, mà Tần Minh kiên nhẫn ngồi nghe, trong mắt là xót thương vô hạn. Tất cả rượu mang đến đều đã hết, Chiêu Nguyệt say khước ngã gục trên mái ngói, đầu gối lên chân Tần Minh, nước mắt thấm ướt hết một mảng. Tần Minh đau lòng vuốt tóc nàng thì thầm:
- Nguyệt Nguyệt, từ bỏ Phiêu Vân Tông này, làm vương phi của ta có được không?
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 28: NGƯỜI CHƯA TỪNG PHẠT TA!
Ánh nắng chiếu qua khe cửa khép hờ, Chiêu Nguyệt dụi mắt tỉnh giấc. Lần đầu tiên mặt trời lên đến đỉnh đầu nàng mới dậy, tối qua say rượu khóc lóc một hồi, tâm trạng Chiêu Nguyệt đã phần nào thanh tỉnh.
Tuỳ tiện chọn lấy một bộ hoàng y, đưa tay cài lên tóc một cây trâm bạch ngọc giản đơn, lòng phức tạp gói Bỉ Ngạn Trâm bằng khăn tay rồi cẩn thận cất vào tay áo, Chiêu Nguyệt chỉnh đốn lại tinh thần rồi bước ra khỏi Ngưng Nguyệt Các.
Vừa đến cổng, một thị nữ áo xanh cúi đầu hành lễ:
- Thần Nữ an hảo! Vương Quận Chúa có lời mời người đến hoa viên thưởng trà.
Chiêu Nguyệt nhàn nhạt phẩy tay:
- Không có tâm trạng.
Thị nữ vẫn kiên nhẫn cúi đầu:
- Bẩm Thần Nữ, Quận Chúa chuyển lời hy vọng người sẽ thích một vài câu chuyện về Viêm Tông Chủ.
Không ngoài dự đoán của Vương Lục Liễu, Chiêu Nguyệt trong nháy mắt đã xuất hiện.
- Thần Nữ quả không phụ lòng của ta, mời ngồi! - Vương Lục Liễu khách khí lên tiếng.
Chiêu Nguyệt không khách sáo ngồi phía ghế đối diện, cao giọng chất vấn:
- Thỉnh Vương Quận Chúa không cần nhiều lời, có lời gì mời nói!
Vương Lục Liễu che miệng cười nhẹ, duyên dáng vẫy tay một cái, thị nữ đứng hầu xung quanh lập tức lui xuống.
Chậm rãi nhấp một ngụm trà, Vương Lục Liễu hé môi:
- Thần Nữ, chắc hẳn người rất thắc mắc vì sao ta và Viêm huynh vừa gặp đã thân?
Chiêu Nguyệt mím môi không đáp, Vương Lục Liễu tiếp lời:
- Chắc người có điều này không biết, năm năm về trước, Quốc Cửu đại nhân tức phụ vương ta thừa lệnh bệ hạ bí mật đào tạo một nhóm ngự lâm quân võ nghệ cao cường làm ám vệ cho bệ hạ. Phụ vương ta vốn ngưỡng mộ võ công của Viêm huynh, hai bên lại có giao tình từ trước, thế nên là phụ vương ta đã mời Viêm huynh xuất sơn một chuyến. Ấy thế mà một chuyến xuất sơn này lại kéo dài ba năm.
Ngừng một chút, thấy Chiêu Nguyệt vẫn không nói gì, Vương Lục Liễu ý cười nhàn nhạt trên môi, ra chiều vô tư kể:
- Ba năm nói nhanh không nhanh, chậm không chậm, nhưng đủ để ta và huynh ấy sớm chiều bên nhau...
Chiêu Nguyệt còn đang trầm tư tính toán, năm năm trước vốn là thời gian nàng vẫn đang ở Cần Nam Lâm, chuyện Viêm Nghĩa xuất sơn nàng dĩ nhiên không biết, rồi nhiều sự kiện diễn ra khiến nàng không kịp hỏi cũng không ai kịp kể cho nàng nghe những gì đã xảy ra. Đang miên mang trong những suy nghĩ của chính mình, Chiêu Nguyệt bỗng giật mình khi nghe giọng nói lanh lãnh vọng vào tai:
- Thế nên ta và Viêm huynh mới là lưỡng tình tương duyệt, ta biết cô cũng có tình cảm với Viêm huynh, ta khuyên cô đừng có làm kỳ đà cản mũi!
Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Lục Liễu bỗng hét lên thảm thiết, cả thân người văng ra xa vài trượng. Lúc này trông Chiêu Nguyệt vô cùng lãnh lệ, dải lụa vừa hất tung Vương Lục Liễu vẫn còn siết chặt đầy tức giận. Mà Vương Lục Liễu lúc này mới hoàn hồn ôm ngực thở dốc:
- Cô... cô dám đánh ta?
- Vì sao không?
Chiêu Nguyệt cao ngạo hất mặt hỏi một câu, dải lụa vàng lại lần nữa từ tay nàng phóng về phía Vương Lục Liễu đầy sát khí. Bất chợt từ đâu một luồn sáng phản chiếu ánh nắng loé lên, thanh kiếm từ đâu được phóng ra cắt phăng dải lụa đang trên đà lao đến.
Viêm Nghĩa xuất hiện trước sự bất ngờ của mọi người. Vương Lục Liễu vừa nhìn thấy Viêm Nghĩa, đáy mắt phiếm hồng, lệ rơi đầy mặt vô cùng uỷ khuất đáng thương:
- Viêm huynh...
- Người đâu! Đưa Quận Chúa về Lộng Dương Các nghỉ ngơi!

Khi tất cả đã đi, Viêm Nghĩa nạt lớn:
- Còn đợi ta phải nhắc? Quỳ xuống!
Chiêu Nguyệt hoảng hồn đánh rơi dải lụa trên tay, hấp tấp quỳ phịch xuống đất:
- Sư... sư phụ...
- Đã biết tội?
- Sư... sư phụ... Tiểu Nguyệt cảm thấy... không có tội gì cả.
- Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa? Viêm Nghĩa trừng mắt không tin vào tai mình.
- Sư phụ... Vương Lục Liễu đó nói nhảm... huỷ hoại thanh danh sư phụ... buông lời xúc phạm Tiểu Nguyệt... Tiểu Nguyệt cảm thấy mình không có lỗi...
- Ngươi có biết nàng ấy là Quận Chúa không thể chạm vào?
- Là Quận Chúa thì sao chứ? Là Quận Chúa thì có thể muốn nói gì đều nói sao? Tiểu Nguyệt ra tay cũng là thay trời hành đạo. - Chiêu Nguyệt cố chấp giải thích, không để ý Viêm Nghĩa đang dần nộ khí công tâm.
- Vừa mới đạt được chút chức vị đã tỏ ra khinh thường người khác. Công pháp ta dạy ngươi là để ngươi tấn công người khác sao? Người đâu, dụng pháp áp chế công lực của nó lại không cho phép phản kháng. Hôm nay ta giáo huấn để nó không hung hăng hống hách nữa!
Chiêu Nguyệt đang quỳ liền ngước mặt đầy ngỡ ngàng:
- Sư phụ! Mười tám năm qua dù đồ nhi phạm lỗi thế nào, quậy phá ra sao người cũng chưa từng mắng đồ nhi một câu! Vậy mà nay vì hiểu lầm giữa đồ nhi với Lục Liễu đó, người lại ra tay với đồ nhi?
Sư phụ! Nếu người muốn trừng phạt đồ nhi, không cần phiền đến những huynh đệ khác, đồ nhi cam nguyện chịu phạt!

Dứt lời, tay phải vun lên, tay trái ngửa ra trước mặt, một tia sáng chém xuống cổ tay trắng nõn đang chìa ra, máu ròng ròng chảy xuống:
- Sư phụ... đồ nhi chưa từng muốn làm như vậy... sư phụ xin hãy tin đồ nhi! Đồ nhi nguyện huỷ đi tiên pháp hộ thân, cam tâm tình nguyện chịu sư phụ trách phạt!
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
CHƯƠNG 29: THÁNH CHỈ ĐẾN!
Thấy Chiêu Nguyệt vẫn còn cứng đầu cố chấp, Viêm Nghĩa nộ khí công tâm lập tức đứng lên rút roi bên hông vụt vào lưng Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt lúc nãy dùng đạo lực mạnh mẽ cắt xuống động mạch, tạm thời không thể vận công hay chống đỡ, giờ đây đang quỳ dưới nắng cắn răng chịu từng nhát roi trên lưng.
Viêm Nghĩa dùng bảy phần lực đánh không hề nương tay, áo sau lưng chiêu Nguyệt bong lên từng mảng, máu bắt đầu tươm ra dính cả vào ngọn roi đang đánh xuống.
Trong mắt Viêm Nghĩa giờ đây là một mảng tức giận, càng nhìn Chiêu Nguyệt cố chấp cắn môi đến bật máu mà không rên la một tiếng, Viêm Nghĩa càng dùng sức mà đánh. Nếu như Chiêu Nguyệt kêu lên một tiếng, chỉ một tiếng thôi, Viêm Nghĩa sẽ lập tức ngừng tay ngay. Nhưng Chiêu Nguyệt lòng ghen quá lớn, lại cho rằng mình đúng nên quyết tâm một mực không xin tha.
Viêm Nghĩa càng tức càng đánh mạnh. Chiêu Nguyệt càng đau càng cố chấp.
Đến lúc sau lưng Chiêu Nguyệt là một mảng máu thịt mơ hồ, Viêm Nghĩa mới phẫn nộ vứt roi xuống đất, hung hăng quay lưng đi không thèm nhìn lại, bỏ mặt Chiêu Nguyệt quỳ trên đất.
Mà ngay lúc Viêm Nghĩa vừa quay lưng đi, Chiêu Nguyệt vốn đang quỳ đó liền gục xuống bất tỉnh.

Lúc Chiêu Nguyệt tỉnh lại phát hiện mình là đang nằm sấp, toàn thân đau rát, khẽ cựa người một chút liền cảm thấy thân thể này không phải là của mình nữa.
Ký ức ngày hôm đó liền nhanh chóng trở lại. Chiêu Nguyệt đau lòng nghĩ đến cảnh Viêm Nghĩa nạt nàng, mắng nàng, còn cả đánh nàng. Những cái quất roi đau đến mức nàng muốn chết đi sống lại, đau đến tận tim.
Cổ tay nàng giờ đây đã được rịt thuốc và băng bó cẩn thận, chẳng bao lâu nó sẽ lành, nhưng trong thời gian này nàng không thể vận công, sức phòng vệ rất yếu, huống hồ thân thể nàng đang như vầy, nghĩ đến thôi cũng thấy đau.
Khép mắt lại che đi đau đớn, toàn thân nàng đau, rất đau nhưng không thể đau bằng vết thương trong lòng nàng bây giờ.
Năm ngày rồi Viêm Nghĩa vẫn không hề đến thăm Chiêu Nguyệt.
Ngày thứ mười, Thập Tứ sư huynh hớt hải chạy vào phòng nàng gào lên:
- Chiêu Nguyệt! Sửa soạn mau! Thánh chỉ đến, là triệu muội!
 
Bên trên