CHƯƠNG 40: HOÀNG ĐẾ TRỞ MẶT
- Được lắm!
Chiêu Nguyệt rít qua kẽ răng rồi tung mình lao ra giữa sân. Bảy cấm vệ quân không thua kém đạp không vút lên rồi xoay tròn quanh Chiêu Nguyệt tạo khí thế áp đảo. Những cấm vệ quân còn lại lập tức xoay thành vòng tròn bao lấy tám người ở giữa rồi đồng loạt rút tên nỏ trên vai nhắm vào tâm vòng tròn.
- Công chúa, xin người hãy suy nghĩ lại! - một người nào đó lên tiếng.
Đôi con ngươi hẹp đen nheo lại đầy nguy hiểm, Chiêu Nguyệt bằng tốc độ kinh người của mình phóng đến chộp ngay yết hầu người trước mặt. Nhưng không ngờ người này lại còn nhanh hơn, chỉ một cái trở mình mà vừa vặn tránh thoát.
Chiêu Nguyệt thử tấn công vài người nữa, nhưng thật lạ, tất cả bọn họ đều như rất quen thuộc lối đánh của mình, hơn nữa thủ pháp của họ dường như cùng với mình từ một nơi mà đến. Nhưng rõ ràng những người này không phải đệ tử Phiêu Vân Tông, mà nếu là đệ tử môn phái khác cũng không đúng, vì nhiều lần đấu giao lưu với các đệ tử môn phái khác, họ không có một điểm tương đồng nào với thủ pháp Phiêu Vân Tông.
Vừa rối trí vừa phân tâm, bả vai Chiêu Nguyệt bất ngờ bị một bàn tay to khoẻ tóm lấy khoá chặt, tức thì những mũi kiếm chĩa đến trước mặt nàng:
- Công chúa, mời người vào trong, cấm vệ quân thất lễ rồi!
Ba chữ "cấm vệ quân" như giáng một cái tát vào lòng Chiêu Nguyệt, lời của Vương Lục Liễu văng vẳng đâu đây "Quốc Cửu mời Viêm Huynh đào tạo cấm vệ quân cho hoàng thượng suốt ba năm..."
Thì ra là vậy! Cái bẫy này đã được chuẩn bị lâu rồi đây. Nhưng để bẫy gì mới được chứ?
Chiêu Nguyệt trong lòng thấp thỏm không yên, bây giờ muốn đi cũng đi không được, thế thì đành trực tiếp ở lại dò la xem âm mưu thực sự là gì.
- Được lắm!
Chiêu Nguyệt rít qua kẽ răng rồi tung mình lao ra giữa sân. Bảy cấm vệ quân không thua kém đạp không vút lên rồi xoay tròn quanh Chiêu Nguyệt tạo khí thế áp đảo. Những cấm vệ quân còn lại lập tức xoay thành vòng tròn bao lấy tám người ở giữa rồi đồng loạt rút tên nỏ trên vai nhắm vào tâm vòng tròn.
- Công chúa, xin người hãy suy nghĩ lại! - một người nào đó lên tiếng.
Đôi con ngươi hẹp đen nheo lại đầy nguy hiểm, Chiêu Nguyệt bằng tốc độ kinh người của mình phóng đến chộp ngay yết hầu người trước mặt. Nhưng không ngờ người này lại còn nhanh hơn, chỉ một cái trở mình mà vừa vặn tránh thoát.
Chiêu Nguyệt thử tấn công vài người nữa, nhưng thật lạ, tất cả bọn họ đều như rất quen thuộc lối đánh của mình, hơn nữa thủ pháp của họ dường như cùng với mình từ một nơi mà đến. Nhưng rõ ràng những người này không phải đệ tử Phiêu Vân Tông, mà nếu là đệ tử môn phái khác cũng không đúng, vì nhiều lần đấu giao lưu với các đệ tử môn phái khác, họ không có một điểm tương đồng nào với thủ pháp Phiêu Vân Tông.
Vừa rối trí vừa phân tâm, bả vai Chiêu Nguyệt bất ngờ bị một bàn tay to khoẻ tóm lấy khoá chặt, tức thì những mũi kiếm chĩa đến trước mặt nàng:
- Công chúa, mời người vào trong, cấm vệ quân thất lễ rồi!
Ba chữ "cấm vệ quân" như giáng một cái tát vào lòng Chiêu Nguyệt, lời của Vương Lục Liễu văng vẳng đâu đây "Quốc Cửu mời Viêm Huynh đào tạo cấm vệ quân cho hoàng thượng suốt ba năm..."
Thì ra là vậy! Cái bẫy này đã được chuẩn bị lâu rồi đây. Nhưng để bẫy gì mới được chứ?
Chiêu Nguyệt trong lòng thấp thỏm không yên, bây giờ muốn đi cũng đi không được, thế thì đành trực tiếp ở lại dò la xem âm mưu thực sự là gì.
Chỉnh sửa lần cuối: