Có một thoáng, em ngỡ là đã yêu anh... - Cập nhật - Mộc Lan

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
Chương 7. Mai Hoa

Tháng 11 về cùng với những cơn gió Đông Bắc lạnh đến cắt da, với những tàng cây trơ trụi những cành, và với những thảm lá rụng dày trên sân trường. Vẫn như mọi năm, tưởng như chẳng có gì thay đổi. Nhưng năm nay, các thầy cô giáo ở trường chuyên Trần Phú không còn nhìn thấy một cô nữ sinh với hai bím tóc đuôi sam dài, đôi mắt trong u buồn sau cặp kính cận dày, gương mặt lạnh lùng như không hề có chút cảm xúc nào, đứng thẫn thờ ở ban công dõi mắt nhìn theo những chiếc lá vàng nhảy múa trong không khí trước khi rơi xuống sân trường. Bốn năm về trước, cũng vào một ngày gió lạnh cắt da, cô bé Mai Trang đã vuốt mắt cho cậu bạn thân trên thảm lá rụng còn vương đầy máu. Và cũng kể từ đó, nụ cười tươi tắn trong sáng cùng cô lớp trưởng Mai Trang nhí nhảnh tinh nghịch đã gần như không còn tồn tại nữa. Giờ đây, cũng như các năm trước, Trang lại tựa đầu vào bao lơn mà thẫn thờ nhìn lá rụng thành thảm dày trên sân trường, và đắm chìm trong những hoài niệm về Huy, về những kỷ niệm tinh khôi khi cậu còn sống. Trong tâm trí cô, Huy vẫn sống mãi, không ai có thể thế chỗ của Huy được, kể cả Tuấn, kể cả chàng trai cô gặp trên núi Phượng Hoàng. Cô cứ đứng lặng lẽ như thế, dòng hồi tưởng của cô tưởng như không dứt, nếu như không có một bàn tay sẽ đập vào vai cô, cùng một giọng nói quen quen cất lên:

- Mai Trang! Có phải Mai Trang lớp trưởng lớp Sinh không?

Trang quay lại. Đó là một cô gái trắng trẻo, tóc dài, khuôn mặt đẹp một cách sắc sảo. Trang mỉm cười, chào đáp lại:

- Ừ, chào cậu, Mai Hoa. Cậu học ở đây à?

Bỗng nhiên chuông điện thoại của Trang ngân lên từng chặp. Cô lấy máy ra nghe, không quên nói nhỏ với Mai Hoa “Xin lỗi cậu, khi khác nói chuyện nhé”. Người gọi là Tuấn. Cô vừa đưa máy lên tai, chưa kịp nói một tiếng “alo” thì đã nghe tiếng anh như gào thi với những tiếng ồn ào trong lớp:

- Em đứng ngoài đấy làm gì hả? Trời lạnh thế này, em thích bị ốm hay sao cứ đứng ngoài đấy? Anh gọi em từ nãy đến giờ mà chẳng ừ hữ gì cả, em có nghe thấy anh gọi gì không? Em vào đây ngay đi, không thì chết lạnh bây giờ. Lớn bằng đấy rồi mà không biết thương xót bản thân à?

Trang mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời anh:

- Lớp ồn quá nên em ra ngoài một lúc cho thoáng thôi, em vào ngay đây. Anh đừng lo cho em.

Trang từ từ bước vào lớp. Vừa dợm bước đến ngưỡng cửa thì Tuấn lại nhắn tin cho cô.

“Mà Trang ơi, bạn gái lúc nãy là ai vậy em?”

Cô bấm tin nhắn trả lời anh, trong lòng không khỏi thắc mắc. Tuấn không phải dạng cứ thấy gái xinh là tít mắt lên, vậy thì anh hỏi chuyện này làm gì nhỉ? Không lẽ tình yêu sét đánh?

“Đó là Mai Hoa, bạn cùng trường lúc trước của em”

Tin nhắn của anh đến ngay, cô đọc mà giật mình:

“Ủa, vậy là em học trường chuyên Trần Phú hả Trang?”

Trang khá ngạc nhiên, nhưng cô vẫn bấm tin nhắn trả lời. Hôm nay anh có vấn đề gì vậy nhỉ?

“Vâng. Em học Trần Phú, chuyên Sinh. Có chuyện gì hả anh? Anh và Mai Hoa quen nhau từ trước à?”

Một lúc sau, tin nhắn của Tuấn đến. Tin nhắn khá dài, hình như anh đã nén những lời này trong lòng từ rất lâu, hôm nay mới nói ra.

“Mai Hoa rất giống người con gái anh ao ước có một ngày gặp lại. Anh không nhìn rõ mặt người con gái ấy, chỉ thấy thấp thoáng mái tóc dài cùng màu áo thanh thiên của trường Trần Phú. Lúc chia tay anh, cô ấy có nói tên cô ấy là Mai Hoa, và “có duyên sẽ gặp lại ở một nơi nào đó”. Anh cũng biết, một lần gặp chẳng nói lên điều gì, nhưng chẳng hiểu sao anh không thể quên được buổi chiều sương phủ trắng đỉnh núi Phượng Hoàng, càng không thể quên bàn tay bé nhỏ run run nằm gọn trong tay anh hôm ấy. Thật không ngờ người ấy ở đây, và lại là bạn của em...”

Đọc xong những dòng tin nhắn ấy, Trang cảm thấy đầu óc choáng váng, như có ai cầm búa bổ một nhát chí mạng vào đầu vậy. Có trong mơ cô cũng không ngờ rằng người mình cần tìm lại là người bạn cùng lớp, ngày nào cô cũng gặp, và chăm sóc cô từng li từng tí. Thảo nào, ngay từ lần đầu gặp anh, và trong suốt hai tháng qua, có những lúc cô cảm thấy ở anh có một nét gì đó rất quen, hệt như trước thời điểm cô trở thành sinh viên hai người đã quen biết, nhưng cô chẳng thể nghĩ ra mình đã từng gặp anh ở đâu trước khi vào trường. Chỉ có điều, câu nói của cô đã khiến anh nhầm lẫn, đẩy hai người vào cái cảnh trớ trêu “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” này. Câu nói hồi nào của con bạn thân lại vang vang trong đầu cô “Còn về cậu ta, nếu chúng mày có duyên thì sẽ gặp lại ở một nơi nào đó... Có khi “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”, cậu ta ở ngay trước mặt mày nhưng mày không nhận ra cậu ta thì sao ?” Thủy Tiên chỉ nói đùa một câu như vậy, Trang cũng chẳng để tâm, nào ngờ trời lại trêu người, đùa mà thành thật. Bàn tay cô vô thức rờ rẫm trên màn hình điện thoại, cái điện thoại trượt khỏi tay cô từ lúc nào không biết, rơi xuống đất đánh “bộp”. Đầu cô ong ong, mắt cô hoa lên, hai chân bỗng dưng khuỵu xuống, thân hình mảnh mai của cô gần như sụp xuống đất.

Hai tai Trang đã ù đặc, cô không nghe thấy tiếng thét chói tai của Hiền “ Trang ơi! Lớp trưởng ơi! ”, tiếng chân chạy rầm rập của Uyên, của Quế Chi, tiếng khóc khan của Cúc Hương khi cùng Tường Vi chạy vụt ra từ cửa sau để đỡ lấy cô, tránh một cú ngã sấp. Và cô cũng không nhìn thấy một thân ảnh lao như tên bắn ra theo Tường Vi, ôm xốc cô trong tay, chạy thật nhanh xuống phòng y tế. Cô chỉ mơ màng cảm nhận được hương hoa nhài nhè nhẹ vương vấn nơi chóp mũi, tâm trí cô như rơi vào một màn sương mờ ảo, như hư như thực...

56681294_p.gif

- Anh Tuấn… Là em đây… Mai Trang đây… Nhất sinh đê thủ bái mai hoa… Có duyên…sẽ gặp lại ở một nơi nào đó…

Trang từ từ mở mắt. Cái đầu tiên mà cô thấy không phải là gương mặt thanh tú của Tuấn như trong giấc mơ, mà là ánh mắt mệt mỏi đầy lo lắng của Hiền và một cái trần nhà trắng toát. Mùi ê te xộc thẳng vào mũi khiến cô không kìm được, hắt hơi vài cái.

- Hiền ơi… Sao tớ lại ở đây? Anh Tuấn… anh ấy đâu?

Giọng Trang run run, có phần ngạc nhiên, lại có phần thảng thốt, tự dưng Hiền cảm thấy rất lo lắng. Có chuyện gì xảy ra với Trang vậy ? Từ lúc mới vào lớp cho đến giờ, Trang luôn hòa đồng, nhưng cô luôn thấy ở Trang một sự đạm mạc khó che giấu, cô bạn luôn quan tâm người khác, nhưng sự quan tâm ấy chỉ dừng lại ở mức vừa phải, không quá vồ vập, vừa gần gũi lại vừa xa cách. Và trong trí nhớ của cô, chưa bao giờ cô thấy Trang thất thố thế này, dù cho có việc lớn xảy ra hay trong lúc bận rộn nhất. Anh Tuấn… Cậu bạn này nhất định phải có mối quan hệ đặc biệt nào đó với Trang, mới có thể cư nhiên xuất hiện trong giấc mơ của cô, và làm một cô gái luôn điềm tĩnh như cô phải hoang mang đến mức không che giấu được cảm xúc thế này. Nhưng Hiền không hỏi, vì cô biết, người như Trang, nếu nói được sẽ tự nói ra, không giấu giếm ; còn nếu không nói được thì sẽ không đề cập tới. Cô chỉ nhẹ nhàng thuật lại cho Trang chuyện gì đã xảy ra.

- Lúc nãy cậu bị ngất ở cửa lớp, bạn Tuấn bạn ấy bế cậu vào đây. May quá cậu tỉnh rồi. Cậu làm mọi người lo lắm đấy, Cúc Hương, Tường Vi, Quế Chi đều đang đứng bên ngoài kia kìa, nhưng chúng nó không được vào vì thầy bảo chỉ có một người được ở lại. Ngay cả bạn Tuấn, bạn ấy là con trai nên không tiện vào đây với cậu, chỉ bế cậu xuống đến cửa trạm y tế, nhưng từ nãy đến giờ cứ năm phút là điện thoại của thầy lại inh ỏi, tất cả đều là bạn ấy gọi hỏi xem cậu tỉnh chưa. Nếu không có bạn ấy lao ra đỡ cậu kịp chắc cậu ngã sấp rồi, lúc đấy tụi tớ sợ chết đi được, toàn con gái, không còn sức để giữ cậu nữa, ngay đến bạn ấy cũng loạng choạng suýt nữa thì đo đất, cũng may là không làm sao cả.

Mặt Trang đã ửng đỏ, bàn tay cô run run quờ lên cái bàn bên cạnh, gạt phải cốc sữa trên đó khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Nghe tiếng loảng xoảng, thầy Phương vén mành hốt hoảng chạy vào. Thấy Trang đã tỉnh, thầy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn cảnh Hiền đang lom khom thu dọn những mảnh vỡ trên sàn nhà, còn Trang mặt mày trắng bệch, thầy lại thấy lo lắng bất an trong lòng. Trang rốt cuộc đang lo lắng chuyện gì, và tại sao trong giấc mơ của Trang lại có Anh Tuấn ? Chẳng nhẽ vì chàng trai này mà một người vốn điềm tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng như Trang lại đâm ra thất thố đến vậy ư ? Trên mặt thầy thoáng có nét cười, như một tia nắng làm ấm cả ngày đầy sương. Thầy trìu mến nhìn Trang, cô lúc này đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt thường ngày, chỉ có đôi mắt trong veo nhìn như có ngọn lửa thấp thoáng trong đó. Giọng thầy ấm áp vang lên, như trấn an cô, nhưng trong sự ấm áp ấy có cả một chút thắc mắc, xen lẫn chút trêu đùa.

- Em tỉnh lại là tốt rồi, có biết vừa làm mọi người sợ chết khiếp không? Mà em học võ mười mấy năm trời, lẽ ra phải khỏe hơn người bình thường chứ nhỉ, đằng này cứ bị ngất suốt là sao? Thầy còn khá nhiều thắc mắc về em đó Trang à. Em trước kia học chuyên Sinh, tại sao lại biết “Nhất sinh đê thủ bái mai hoa”? Và còn một điều nữa, rốt cuộc em và Anh Tuấn có quan hệ gì, thứ lỗi cho thầy nếu thấy thầy hỏi nhiều, nhưng lúc nãy rõ ràng thầy nghe em nói mê cứ gọi tên em ấy, còn nhắc đi nhắc lại “có duyên sẽ gặp lại ở một nơi nào đó”. Thầy biết hai em là đồng hương, có thể hai đứa đã quen biết từ trước, nhưng thầy hỏi thật, em thích em ấy đúng không ?

Trang không trả lời, cô chỉ mỉm cười và lặng lẽ lắc đầu. Nụ cười nhàn nhạt càng làm nổi bật nét hoang mang buồn bã trong đôi mắt đen lạnh lẽo của cô. Quan hệ giữa cô và Tuấn là gì, chính cô cũng không hình dung được. Nói là xã giao thì không phải, nói là bạn thân thì cũng chẳng đúng. Đối với cả cô cả anh, đó có lẽ là những cảm xúc rất khó đặt tên, rất khó định hình, mà chính anh cũng đã từng nói với cô trong một tối hai người cùng nằm dài buôn tin nhắn “Em là một cái gì đó, đối với anh rất khó đặt tên Trang à. Anh chưa từng quen ai có một hai tháng mà lại có thể tâm sự nhiều như vậy. Có thể em sẽ nghĩ anh bị dở hơi, ảo tưởng sức mạnh khi anh nói câu này, nhưng anh luôn cảm thấy giữa em và anh có một mối liên kết nào đó mà cả hai chúng ta đều không nhận ra, ngay từ lần đầu gặp em, nghe giọng nói của em, anh đã thấy có cái gì đó rất quen thuộc. Mà thôi, có lẽ anh nghĩ nhiều rồi, coi như anh chưa nói gì Trang nhé”. Lúc đó cô chỉ cười, thầm nghĩ chắc anh say quá nói nhảm hoặc đang gật gù buồn ngủ nhưng đang nói chuyện với cô, không muốn ngừng ngang xương thôi, ai ngờ…Nhưng những cảm nghĩ đó của anh, chắc đã tan biến theo sự xuất hiện đột ngột của Mai Hoa rồi…

Có nên nói hết tất cả với thầy Phương, về cuộc gặp gỡ trên đỉnh núi Phượng Hoàng đầy sương hôm đó, về những cảm xúc khó có thể gọi tên trong lòng cô không ? Nếu để thầy biết mọi chuyện, tính thầy vốn nhiệt tình, đặc biệt là với những chuyện kiểu này, thì chắc chắn rằng thầy sẽ cho Tuấn biết, và có thể hai đứa sẽ thành một cặp đôi hoàn hảo như ý thầy mong muốn. Nhưng dưa chín ép, liệu có ngọt không ? Cái gì tới quá dễ dàng thì người ta thường không biết trân trọng. Tốt nhất là để anh tự nhận ra cô, và cũng để cô có thời gian mà dùng cả lí trí và trái tim để xác định xem thật sự tình cảm của cô đối với anh là gì, liệu có nên vì nó mà cô sống khác đi, liệu có nên vì nó mà cô tạm quên đi nỗi đau về cái chết của Huy hay không ?

Cô chỉ chắc chắn được một điều duy nhất là anh và cô có duyên với nhau, bởi vì có duyên thì mới gặp lại.

Gặp lại nhau trong một hoàn cảnh tréo ngoe ngoài sức tưởng tượng.

Ở cạnh nhau hàng ngày mà không nhận ra nhau.

Đến lúc cô nhận ra anh thì anh lại nhận nhầm người.

Nhưng cô luôn tin một điều : đã là duyên nợ, tất rồi có ngày sẽ nhận ra nhau, chỉ là sớm hay muộn thôi.

Cũng như hoa mai vào mùa xuân vậy, mùa xuân nào hoa mai cũng nở, dù sớm dù muộn hoa mai vẫn nở, đó gần như là một chân lý, không bao giờ có thể đổi thay.

---------------------------
nhatlienhoan beta giúp chị chương này nhé.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Truyện chị không nhiều lỗi, chương này em thấy nó cứ sao sao ấy. Kiểu không rõ ràng. Về Huy cũng chưa cho biết gì thêm, về Mai Hoa cũng vậy. Thêm nữa là thấy Tuấn có vẻ quan tâm cứ như bạn trai ấy. Nói chung em cứ thấy sao sao. Ha ha.
với những tàng cây trơ trụi những cành
Câu này kì kì. Nhưng nói chung là chị thay câu hay không em không biết, nhưng từ "tàn" mới đúng chính tả ạ.
Tàn: cành lá xòe ra như hình cái tàn. (Từ điển Lạc Việt).
chiếc lá vàng nhảy múa trong không khí
Em nghĩ dùng từ "không trung" nghe hay hơn.
về những kỷ niệm tinh khôi khi cậu còn sống.
Từ "tinh khôi" nó có vẻ mới mẻ, tươi sáng quá...
Em không rõ mùi ete có chính xác không nhưng chị thay bằng mùi thuốc sát trùng thì chính xác hơn.
ai ngờ…Nhưng
Hì, thiếu dấu cách rồi.
 

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
nhatlienhoan Haha. Thật ra Huy và Mai Hoa, hai nhân vật này có liên quan mật thiết đến cuộc đời của Trang, chính xác hơn là liên quan đến biến cố đầu tiên của cuộc đời cô, và còn cả chuyện tình yêu sau này của cô nữa, cũng liên quan chặt chẽ đến hai nhân vật này. Chương này chỉ nhắc sơ qua đến họ. Nhưng những mối liên quan này sẽ dần dần, từ từ hiện ra ở các chương sau đó :P
Còn Anh Tuấn, chị chỉ có thể nói một điều là anh này quá tốt bụng, rất nhiệt tình. Nguyên mẫu Anh Tuấn ngoài đời thực cũng như vậy. Tốt bụng đến mức để người khác lợi dụng mà không biết. Ngốc đến mức không nhận ra chân tình giả ý, ai mới thực sự tốt với mình. Trong truyện, có lẽ chị sẽ giảm bớt cái ngốc nghếch của ông anh này đi :P
Èo, mà em nói là quan tâm như bạn trai ở chỗ nào thế?
Em không rõ mùi ete có chính xác không nhưng chị thay bằng mùi thuốc sát trùng thì chính xác hơn.
Hehe. Sát trùng ở các bệnh viện nó chính là ete. Ông thầy Hóa cấp 3 lải nhải mấy cái này suốt, gần như cả năm 11. Quên mới lạ đó :P
 

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
Chương 8. Hỏi thế gian tình là chi ?

Mùa đông đã thực sự đến. Gió vần vũ thổi, mang theo cái rét tê tái. Bọn sinh viên trong các lớp co cụm lại với nhau, ngồi sát rạt nhau để mong tìm chút hơi ấm. Mấy đứa năm nhất phải học ở giảng đường B còn thê thảm hơn, vì từ xưa đến nay ở đó có cái quy định hơi trái khoáy, ấy là không được mặc áo gì ngoài đồng phục trường. Đợt trước, chưa biết là có cái nội quy này nên chúng nó cứ lấy áo khoác cấp ba mặc, kết quả là tất cả các lớp học tại nhà B5 – nơi dành cho bọn năm nhất – bị quản sinh lên tận lớp mắng vốn, may mà họ cũng niệm tình năm nhất mới vào trường nên không đứa nào bị phạt, chỉ có lớp trưởng các lớp bị trừ 5 điểm vì cái tội không nhớ nội quy. Giờ đây, đi qua các lớp năm nhất, không khó để bắt gặp mấy đứa ngồi co ro tím tái mặt mũi vì trời lạnh mà ăn mặc phong phanh. Và cũng không khó để nghe thấy những câu rủa xả, kiểu năm đời mười đời đứa nào nghĩ ra cái quy định này… Thậm chí thằng Tùng lớp Trang còn đứng giữa lớp, chẳng kiêng dè quản sinh có thể đi ngang bất cứ lúc nào, oang oang như muốn cho cả trường nghe thấy :

- Tiên sư nhà thằng nào nghĩ ra cái quy định oái oăm này. Chúng nó không biết lạnh hay sao mà bắt con nhà người ta mặc sơ mi giữa lúc trời lạnh sun người thế này ? Lớp trưởng ơi, mấy hôm nữa Đại hội dân chủ sinh viên nhớ thay anh em đưa cái quy định dở hơi này lên bác Uy hiệu trưởng nhé. Bạn là lớp trưởng có uy tín nhất trong ba lớp năm nhất khoa mình, quyền lợi của anh em trông cả vào bạn đấy.

Trang ra hiệu cho Tùng ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng nói với cả lớp :

- Các bạn chịu khó vài hôm nữa. Sắp có đồng phục mùa đông rồi, chỉ khoảng hai hôm nữa thôi. Riêng lời đề nghị của Tùng, tớ thấy cũng không phải không có lý, để mấy hôm nữa tớ sẽ đề đạt trong Đại hội dân chủ sinh viên. Nhưng tớ cũng phải nhắc nhở Tùng, cũng như tất cả các bạn, cho dù bức xúc chuyện gì thì cũng đừng nói to như vậy. Bực lên văng tục vài câu là chuyện bình thường, nhưng đấy là các bạn nói với nhau thì cũng không đến nỗi, chứ nói to giữa lớp thế này quản sinh đi qua nghe thấy thì chuyện bé xé ra to đấy.

Nhắc lớp xong, cô lại chăm chú đọc quyển giáo trình Mác – Lenin, mặc kệ những tiếng nói chuyện thì thào của mấy đứa con gái xung quanh. Đã quá giờ 15’ mà vẫn chưa thấy thầy dạy Triết vào lớp.

- Ê, Trang ơi… - Hiền ghé tai Trang nói nhỏ - Cậu gọi cho thầy Thảo chưa ? Muộn 15’ rồi đấy.

Trang quay sang nhìn con bạn, thở dài :

- Gọi được tớ đã gọi. Từ nãy đến giờ gọi ba lần rồi nhưng thuê bao cả ba. Chắc thầy bận gì rồi lại quên báo mình đây mà. 15’ nữa nếu thầy vẫn không đến thì coi như bọn mình được nghỉ ba tiết đầu.

Điện thoại của cô chợt vang lên chuông báo tin nhắn. Cô mở ra xem, thì ra là số của Tuấn.

“ Lạnh không ? Anh mang áo đi đây này, nhưng ngồi bàn cuối, cửa sau đóng kín rồi, không cần áo cũng chịu được, em ngồi gần sát cửa ra vào, để anh nhờ bọn nó chuyển áo lên cho em ”

Trước kia anh là sinh viên trường này, nên anh đã có áo khoác mùa đông. Cô biết điều này, từ mấy hôm trước anh đã bảo cô cầm áo anh mà mặc, vì cô ngồi ngay gần cửa trước là nơi gió tạt thẳng vào lớp, nhưng cô ngại nhờ vả, mấy lại áo anh chưa chắc cô đã mặc vừa. Đang bấm tin nhắn từ chối, thì cái Mai ngồi đằng sau gọi cô :

- Trang ơi. Có bạn nào chuyền tay cái này cho mình bảo mình đưa cậu này.

Và nó chìa cho cô một cái túi màu đỏ, bọc một vật gì bên trong. Cô nhận lấy, mở cái túi thì thấy một cái áo vest đồng phục trường, trong từng nếp áo còn thoang thoảng mùi hương man mác của hoa nhài. Thấy Trang ngơ ngẩn nhìn cái áo, Hiền tò mò hỏi :

- Áo ở đâu đây ? Lúc nãy cậu bảo hai hôm nữa mới có đồng phục mùa đông mà, sao giờ cậu đã có rồi ?

Trang hơi đỏ mặt. Hiền chưa từng thấy cô lúng túng như lúc này.

- À… Bạn Tuấn bạn ấy đưa mình…. Đây là áo cũ của bạn ấy mà.

Nghe thấy tên Tuấn, Hiền và Uyên cười phá lên, nhìn nhau bằng ánh mắt có nghĩa là “ à thì ra nó là như thế ”. Quế Chi nhìn hai đứa bạn, lại nhìn sang Trang lúc này đang khoác hờ cái áo trên người và chăm chú đọc sách như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mặt ngơ ngác không hiểu.

- Ê, hai đứa kia, sao tự nhiên cười ầm lên thế ? Giữa lớp mà bọn mày rú lên như kiểu bắt được vàng ấy, đừng để quản sinh đi qua thấy được rồi hốt hết chúng mày vào Đông Khê với nhau, ở trong đó tha hồ cười.

Hiền khó khăn lắm mới ngừng được cười mà trả lời Quế Chi :

- Hỏi lớp trưởng nhà mình ấy. Con trai lớp mình đứa nào cũng quan tâm bạn ấy hết, mà bạn ấy mặt vẫn lạnh như tiền, chỉ có bạn Anh Tuấn mới vào là được bạn ấy để ý thôi. Cái áo bạn ấy khoác trên người là bạn Tuấn đưa lên đấy. Đổi lại là người khác đưa cho, chắc gì bạn ấy đã thèm nhìn tới ? Mà cũng quái lạ thật, tớ gặp bạn Tuấn đấy một hai lần rồi, chẳng thấy có gì đặc biệt, nhan sắc thì thường thường, chẳng tính là đẹp, vậy mà trong đám con trai lớp trưởng nhà mình hầu như chỉ cười với mình bạn ấy.

Nghe hết lời Hiền nói, Trang vẫn thản nhiên như những lời ấy nói ai chứ không phải nói cô. Quế Chi thấy vẻ không cảm xúc trên mặt lớp trưởng, cô đành nuốt những lời muốn hỏi vào lòng. Bạn Tuấn vừa rồi mà Hiền nói phải chăng chính là người hôm trước đã chạy từ cửa sau ra theo Vi và Cúc Hương rồi bế lớp trưởng xuống phòng Y tế, khi mà tất cả mọi người gần như không còn sức để giữ cô nữa ? Con trai trong lớp này, hẳn là ai cũng thích lớp trưởng vì cô xinh đẹp, lại tài năng, nhưng lúc cô gặp nạn thì chỉ có chàng trai này chạy ra đỡ lấy cô, bế cô chạy như bay xuống phòng y tế, như thể cậu ta chậm một chút thì sẽ hối tiếc một đời. Trong hoạn nạn người ta mới thấy được chân tình, trường hợp này có lẽ chính là một minh chứng cho câu nói đó.

Chẳng biết bao nhiêu phút đã trôi qua mà vẫn chẳng thấy bóng dáng thầy đâu. Mấy thằng bàn cuối có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, chúng nó lao nhao lên, mới đầu còn nhỏ tiếng, càng về sau tiếng cười khúc khích càng to, đến mức Hiền và Trang ngồi tít trên bàn đầu còn nghe thấy. Nhưng dù nghe thấy thì hai cô gái vẫn phải làm ngơ, vì ngồi ba tiết trên lớp không có gì làm, đến các cô – ít nhất là Hiền – cũng muốn nói cười hò hét cho đỡ tự kỉ. Hai tiết cuối vẫn phải học, nếu không chắc Trang cũng cho cả lớp về rồi. Tuy bề ngoài Trang lạnh lùng nghiêm túc, nhưng Hiền hiểu, cô bạn của mình cũng rất hiểu và thông cảm cho mọi người, chỉ là ít thể hiện thôi. Ngoài lạnh nhưng trong ấm. Chẳng trách vì sao anh chàng Tuấn kia lại quan tâm chăm sóc cô ấy chân thành đến thế !

56681294_p.gif
Đúng như Trang nói, hai ngày sau đó đã có thông báo lịch trả quần áo mùa đông cho sinh viên năm nhất về từng lớp. Vì khoa Trang đang học có độc ba lớp năm nhất, khá ít sinh viên nên trường xếp lịch cho lấy vào chiều muộn. Bọn trong lớp càu nhàu ghê lắm vì thời gian khá dở dương, còn đối với Trang và Hiền thì vô thưởng vô phạt, vì chiều hôm ấy hai cô phải đi họp Đoàn, dù lịch sớm hay lịch muộn thì cũng mãi muộn mới có thể xuống lấy được.

Họp xong, Trang và Hiền thong thả xuống nhà thi đấu để lấy đồng phục. Lúc đó chiều đã muộn lắm rồi. Vài tia nắng yếu ớt rọi xuống bãi cỏ úa vàng, ráng chiều vàng vọt giăng đầy che mất cả mảng trời xanh. Từ xa, hai cô đã thấy lố nhố rất nhiều người ở trước cửa nhà thi đấu. Hiền thở dài ngán ngẩm :

- Tưởng bọn mình xuống muộn lắm rồi chứ, ai ngờ vẫn còn nhiều người thế này. Tình hình này có khi chờ đến tối mới lấy được. Tớ chúa ghét chen lấn đông đúc.

Trang cũng ngại chen lấn chẳng kém Hiền, nhưng nếu hôm nay không lấy được thì mai hai cô phải lên tận nhà may để lấy, còn mất thời gian hơn. Trường trả quần áo theo khoa, nếu có người không đến lấy thì quần áo sẽ bị trả về nhà may, chứ không lưu lại để hôm sau lấy hay trả về từng lớp như thời cấp ba. Vì vậy, cho dù không thích đến thế nào đi nữa, hai cô cũng phải chấp nhận.

Đến trước cửa nhà thi đấu thì điện thoại Trang bỗng đổ chuông. Vi gọi. Cô bắt máy nghe, giọng Vi như chìm hẳn đi giữa mớ tạp âm hỗn độn, cố gắng lắm mới nghe thấy :

- Trang đến rồi phải không ? Đứng yên tại chỗ nhé, ta với anh Tuấn đang ra. Bọn ta thấy mi và Hiền rồi, đừng đi đâu nhé.

Nói xong câu đó, Vi ngắt máy. Hiền đã chen vào đám đông tự bao giờ, chỉ còn mình cô đứng đợi. Nhưng cô cũng chẳng phải đợi lâu. Vi chạy ra chỗ cô gần như ngay tức khắc, Tuấn xách hai túi quần áo, một của anh một của Vi, đi chầm chậm ngay phía sau. Cả hai người đều đầu bù tóc rối, nhễ nhại mồ hôi, chắc là vừa bị xô đẩy dồn ép trong cả một biển người. Trông thấy cô, Vi nói liến thoắng, hệt như muốn đẩy hết sự nóng nực và khó chịu ra ngoài :

- Nóng quá mi ạ, đã thế trong đấy lại ồn ào chen lấn nữa, đã nóng lại càng bức bối hơn. Khoa mình ít người, nên trường ghép luôn lịch khoa mình với khoa Công trình, cái khoa đấy thì đông khỏi nói. Muộn thế này mà vẫn còn đông người, nếu mình không lấy bây giờ mà chờ vãn hẳn e là đến tối cũng không lấy được đâu.

Tuấn đã đuổi kịp Vi, anh đưa cả hai túi đồ cho cô cầm, vừa nói vừa thở :

- Em không thấy mệt hả Tường Tường, nói liến thoắng từ nãy tới giờ, anh nghe anh còn thấy mệt chứ đừng nói là Trang. Cầm lấy đồ hộ anh với, để anh còn vào anh lấy cho Trang – nói rồi anh nhìn Trang cười – Trang ơi, đưa thẻ của em đây, anh vào anh lấy cho, đừng vào đấy làm gì cho mệt.

Trang đưa thẻ cho anh, cô đang định rút tiếp cái khăn tay trong túi xách cho anh lau mồ hôi, thì một giọng con gái cất lên làm cô khựng lại. Chiếc khăn rơi xuống cỏ.

- Bạn Tuấn tiện thì vào lấy hộ mình luôn nhé. Mình ngại chen lấn lắm. Thẻ của mình đây.

Cô gái vừa nói không phải ai khác mà chính là Mai Hoa. Trang nhìn thấy Hoa thì thoáng cau mày, nhưng vẻ không vui chỉ như cánh bướm lướt ngang trên mặt, nhanh chóng nhường chỗ cho một nụ cười nhàn nhạt. Vi thấy Trang không vui như vậy thì thoáng ngạc nhiên, nhưng nhận ra vẻ bối rối lẫn thẹn thùng hiện rõ trên mặt Tuấn thì một ý nghĩ tinh nghịch lướt qua đầu, khiến cô không kìm được mà mỉm cười, một nụ cười đầy vẻ vui mừng. Hóa ra là con bạn thân của cô đang ghen, đang tức giận vì Tuấn quan tâm đến một người con gái khác. Cuối cùng thì cũng có người đã đập được một phần lớp vỏ lạnh lùng dửng dưng mà Mai Mai của cô đã tạo ra để trốn tránh trong thế giới riêng của mình ngần ấy năm. Huy trên trời có linh thiêng, chắc hẳn là sẽ an lòng mà nhắm mắt…

- Ê, nghĩ cái gì mà thần người ra thế Tường Tường ? Đi lấy giày thôi. Lát nữa anh Tuấn ra anh ấy gọi điện, chờ đợi làm gì cho mệt.

Giọng thanh mà lạnh của Trang khẽ vang lên bên tai Vi, như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, cô giật mình, rời khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu mà trở về thực tại. Trang đã bước trước cô mấy bước. Tính Trang là vậy, không nói thì thôi, đã nói là làm ngay tắp lự, không chờ đợi, cũng không chừa thời gian cho những đắn đo mơ mộng vớ vẩn.

Vi chạy nhanh theo Trang, chắc vì biết con bạn thân sẽ đuổi theo nên Trang cũng không bước quá gấp, chỉ khoảng gần chục bước chạy là Vi đã bắt kịp. Trường cho lấy giày ở đối diện ký túc xá nữ, chưa đến nơi đã thấy rất nhiều người lảng vảng quanh đó. Nhìn cảnh này, Vi thở dài, ngán ngẩm nghĩ đến cảnh cô và Tuấn, hai anh em len lỏi trong đám đông kín đặc, vừa nóng vừa bức bối hồi nãy. Còn Trang, cô vẫn vậy, khuôn mặt vẫn một vẻ dửng dưng, hệt như dòng người chen lấn chật như nêm trước mắt không liên quan gì tới cô. Cô chỉ kéo Vi đến chỗ bồn hoa trước ký túc xá, tìm một cái ghế đá và ngồi xuống, chẳng nói năng gì, và cũng chẳng thèm đếm xỉa chuyện giày dép. Vi nhìn Trang, biết là con bạn đang rất bực mình nên không lên tiếng, chỉ lấy tay áo thấm khẽ mấy giọt mồ hôi trên mặt. Đang lau lấy lau để, chợt có cái khăn tay được giơ ra trước mặt cô, cùng với nó là giọng Trang vang lên :

- Lấy mà lau đi. Mi nhiều mồ hôi như thế sao không cầm theo khăn tay, lấy tay áo lau rồi nó ám vàng cả vải, trông kinh lắm.

Vi cầm lấy khăn tay và lau mặt. Hương nhài thoang thoảng trên cái khăn làm cô cảm thấy thư thái. Mùi hương này, thật giống mùi hương luôn thoang thoảng trên người ngồi cạnh cô. Cô lại nhớ đến cậu bạn thân đã quá cố, trên người cậu ấy luôn vấn vương mùi hoa mai nhàn nhạt, vì hoa mai là loài hoa mà Mai Mai của cậu thích nhất. Hồi đó, cả ba người vẫn còn là những cô bé cậu bé mới lớp bảy lớp tám, cô còn chưa hiểu thế nào là yêu thương, là vương vấn. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được, tình cảm Huy dành cho Trang khác hẳn tình cảm của Huy dành cho cô. Cô và Trang cùng Huy chơi với nhau từ khi còn bé, nhưng đối với Huy cô chẳng khác gì một thằng bạn trai, có thể cùng nhau chơi bời đủ trò, có thể chửi bới văng tục bằng đủ mọi loại ngôn từ mà không có gì phải ngại ngùng cũng như giận dỗi. Còn đối với Trang, Huy lại dịu dàng chừng mực, luôn đứng đắn chững chạc, và luôn chiều ý cô bạn như một cô em gái nhỏ. Ba người càng lớn, tình cảm ấy cũng lớn dần lên, và cô đã bắt đầu nhận ra tình cảm Huy dành cho Trang không còn là tình cảm anh trai dành cho em gái nữa. Trang thích hoa mai, Huy luôn mang trên người một chiếc khăn tỏa hương hoa mai nhàn nhạt. Trang thích ăn mơ gừng, trong túi Huy luôn có một ít để Trang nhấm nháp lúc ra chơi. Đến tận lúc hấp hối, người Huy không yên tâm nhất, không đành lòng mà buông bỏ cũng chính là Trang. Cũng như Trang, có lẽ đến hết đời cô cũng không thể quên được cái ngày Huy mất, cái cảm giác đau lòng khi Huy tựa vào Trang mà ra đi, những giọt nước mắt của Trang chảy xuống hòa với máu của Huy mặn chát. Và đó cũng là lần cuối cùng Trang khóc trước mặt tất cả mọi người, bởi vì kể từ đám tang của Huy đến giờ, Trang chưa một lần rơi nước mắt, cũng như khoác mãi trên người cái vẻ lạnh lùng dửng dưng để đối mặt với cuộc đời.

Giờ đây, khăn tay mà Trang luôn mang trên người đã có thêm một mùi hương khác, điều đó có nghĩa là Trang đã sẵn sàng gác quá khứ sang bên để sống tiếp, để yêu thương, để đón nhận một hạnh phúc khác. Mà người đó lại là người bạn, người anh Vi đã coi như tri kỷ. Cô mừng cho Trang, và cũng cảm thấy biết ơn Tuấn, vì anh đã kéo cả cô cả Trang thoát khỏi nỗi ám ảnh thời thơ ấu của mình. Cho dù Trang không tâm sự gì nhiều, nhưng gần hai tháng lặng lẽ dõi theo và cảm nhận, cô thấy đã có lúc Trang hoàn toàn thả lỏng cảm xúc, hoàn toàn vui vẻ, không có dù chỉ một chút gượng gạo. Và đó là những lúc Trang ở bên cạnh Tuấn, cùng anh giải những bài toán hóc búa, nghe anh kể một câu chuyện cười, hay chỉ đơn giản là ngồi bên anh thôi. Anh nghe nhạc, Trang đọc sách bên cạnh. Anh và Vi chơi cờ caro, Trang ngồi bên cạnh lặng lẽ mỉm cười khi có một nước đi ngớ ngẩn nào đó. Trang lạnh, anh cởi áo khoác nhờ mấy đứa bàn trên chuyền tay cho Trang, dù sau đó anh sù sụ ho vì không chịu được. Ngày giỗ của Huy, Trang đứng dầm mình trong sương lạnh, anh đứng ở cửa sau gọi tên Trang ầm ĩ, mặc cho sương ngấm vào người đến lạnh cóng. Cũng chính anh nhào ra ôm xốc cô chạy xuống phòng y tế khi cô ngất ở trước cửa lớp. Anh hết lòng vì Trang, và trong lòng Trang chắc chắn có anh, đó là điều Vi cảm nhận được. Nhưng cô gái vừa nãy là ai, tại sao anh lại ngượng ngùng bối rối đến vậy khi gặp cô ta ? Không hiểu sao, trong một thoáng nhìn gương mặt ấy, cô lại thấy có cảm giác lạnh buốt dọc sống lưng. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ len lỏi vào tâm trí cô, mặc dù cô không hiểu mình sợ hãi vì cái gì.

Một lần nữa, Vi lại giật mình vì giọng của Trang vang lên bên cạnh. Bao giờ cũng thế, thanh tao nhưng lạnh lẽo, đó gần như đã là bản chất của con bạn, có khi che lấp hoàn toàn con người thực sự của Trang. Mai Trang mà cô từng biết, từng thân quen hoàn toàn không phải con người lạnh lẽo này.

- Sao mà ngẩn người vậy ? Khăn tay của ta có gì khó ngửi à ? Hay là mi bị dị ứng ?

Vi cười, nháy mắt với Trang :

- Mùi hương này giống hệt mùi hương trên người anh Tuấn. Mi thích anh ấy thật rồi. Như ngày xưa Huy thích mi vậy đó.

Ký ức về những ngày tháng trước đây, có Vi, có Huy, có Trang, ba người bên nhau thân thiết, tưởng là đã thành những kỷ niệm xưa cũ, giờ đây theo câu nói của Vi lại hiện về, như một cơn gió lạnh chạm vào tim giá buốt. Lòng Trang quặn đau, nhưng mặt cô vẫn bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào.

- Vớ vẩn quá đấy Tường Tường à. Đừng nói vậy nữa, anh Tuấn nghe được lại hiểu lầm thì mệt ta đấy.

Điện thoại Trang chợt rung lên trong túi. Cô lấy ra, thấy Tuấn gọi. Nhưng cô không nghe, mà tắt máy ngay tức khắc. Vi ngồi cạnh nhìn Trang khó hiểu, nhưng bỗng điện thoại cô lại rung. Chắc gọi Trang không được nên Tuấn gọi cho cô đây. Lấy máy ra thì quả nhiên là Tuấn.

- Alo, bọn em đang ở vườn hoa gần ký túc. Anh ra đi.

Chưa đầy hai phút sau, Tuấn ra đến nơi, trên tay là túi quần áo mùa đông của Trang. Bộ dạng anh còn thê thảm hơn lúc nãy, tóc anh rối hết lên, mồ hôi chảy làm những lọn tóc rối bết dính hết cả lại. Đang giận anh, nhưng nhìn anh như vậy, Trang thấy không đành lòng. Dù sao thì anh cũng vì lấy đồ cho cô nên mới phải chen chúc đến hai lần. Cô nhẹ nhàng hỏi anh :

- Anh có mệt lắm không ? Ngồi đây nghỉ đi. Đưa thẻ giày đây em vào em lấy cho. Cả Tường Tường nữa, đưa thẻ đây ta lấy cho luôn thể.

Tuấn cười, anh xua tay, ý anh là không có vấn đề gì. Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh gãi tai, ấp úng hỏi Trang :

- Em đi giày số bao nhiêu nhỉ ?

Trang ngây ra một chút trước câu hỏi quá mức thẳng thắn và có phần hơi vô duyên này. Vi phá lên cười, nhìn sang Tuấn, lúc này mặt anh đã ửng đỏ.

- Ông anh của em hôm nay ăn nhầm cái gì mà vô duyên thế không biết. Hỏi gì không hỏi lại đi hỏi cỡ chân người ta. May mà ông anh không sinh ra ở khựa, thời xưa mà lỡ miệng hỏi thế thì một là anh muốn cưới con gái nhà người ta, hai là anh chán sống rồi và muốn ăn một trận đòn cho dãn gân dãn cốt đấy.

Câu đùa của Vi khiến Tuấn đã ngượng còn ngượng hơn. Mặt anh đỏ như táo chín. Trang thấy vậy, cất tiếng để giải vây cho anh :

- Em đi 35, nhưng anh cứ lấy cho em 36 nhé, vì hỏi 35 chưa chắc đã có. Giày này đằng nào em cũng không đi, không vừa cũng chẳng sao. Cùng lắm là cho mẹ em đi thôi. Thẻ giày của em đây.

Trang chìa thẻ giày của mình cho Tuấn. Vi cũng đưa cho anh. Anh cầm ba cái thẻ giày, len vào đám đông, mới đó mà đã mất hút trong biển người. Cô ngồi đó, lặng lẽ nhìn đám đông nuốt chửng bóng dáng, mà tự bao giờ, đã trở nên thân thương với cô.

Vi nói đúng. Cô đã thích anh rồi. Không phải vì anh là người cô muốn gặp.

Ngay từ lúc anh tặng cô bó lan trắng trong ngày 20-10, cô đã cảm thấy có một cảm giác rất lạ len lỏi vào tâm trí, y hệt một hạt mầm bé xíu nhú lên cái mầm cây xanh non.

Một cảm xúc khó có thể đặt tên. Và lúc đó, cô cũng không muốn gọi tên cảm xúc ấy.

Nhưng đến giờ, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, rốt cuộc cô cũng có thể hiểu được anh có vị trí thế nào trong lòng mình. Chỉ có một điều cô chưa biết, liệu cảm xúc ấy có phải là tình yêu, hay chỉ là tình bạn, tình anh em thân thiết ? Đúng là cô thích anh, nhưng thích như một người yêu, hay đơn thuần chỉ là thích một người bạn, một người anh ?

Hỏi thế gian tình là chi ?
<<Chương trước
945773Barres_divers__35_.gif
Chương sau>>
-----------------------------------
nhatlienhoan Chương cuối trước khi ngừng truyện này một thời gian :D
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Hi nàng!
Ta mới đọc chương 1 nhưng mà cũng muốn nhận xét một chút. Truyện nàng viết rất cẩn thận, tỉ mỉ. Ta thấy nàng miêu tả cực kỳ kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, cách miêu tả của nàng rất hay, hình như nàng học rất được môn văn đúng ko? Cái này là một cái ta cần phải học hỏi :).
Chương 1 mà nàng đã đưa vào rất nhiều tình tiết mở, cũng có thể là một cách gây tò mò với người đọc. Nhưng ta lại thấy nàng cho nó vào sớm quá, nếu để cho mọi thứ được từ từ hé lộ ở những chương sau một cách tinh tế thì có thể sẽ hay hơn.
Chỉ mới nói được như vậy. Đọc tiếp rồi ta sẽ tiếp tục nhận xét nha :D!
 

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Chào bạn! Mình vô đọc truyện. Cũng để lại chút ý kiến, có gì bạn thông cảm nhé!
Đầu tiên: lời kể khá gần gũi, giọng văn êm và mượt, rất nội tâm. Con gái viết về nội tâm luôn rất sâu.
Mình mới đọc hết chương 4, nên cũng chỉ nói ra vài ý cá nhân thôi.
À, tớ cũng lên đây cầu may như bạn thôi. Năm nay tớ cũng thi Đại học. Nhưng tớ là người ở đây, thi thoảng cũng lên đây chơi, lại không muốn kéo đàn kéo lũ đông đúc lên đây, nên đi một mình. Lúc lên đây thấy một đoàn học sinh 12, mặc áo thanh thiên như bạn, nhìn thoáng qua thấy phù hiệu trường chuyên Trần Phú. Chắc bạn từ Hải Phòng lên đây, không biết đường cũng là chuyện dễ hiểu. Bạn muốn xuống núi đúng không, nhưng bây giờ sương quá dày, càng tối sương càng nặng, nếu bạn muốn chờ đến khi sương hết thì phải ở lại đây đêm nay, đến khoảng hơn bảy giờ sáng mai nắng lên sương tan hết mới thấy đường xuống. Còn nếu bạn muốn xuống ngay thì bám vào tay tớ, tớ dìu bạn xuống. Cũng nói luôn, tớ là học sinh trường chuyên Chí Linh, chứ cũng chẳng phải phường lừa đảo hay cướp giật gì, chỉ là thấy bạn một mình ở đây không nỡ để bạn qua đêm trên núi nên tớ muốn giúp thôi. Mặt bạn tớ còn không nhìn rõ thì tớ có ý đồ gì với bạn được đây? Cho dù bạn có đồng ý hay không thì cũng đừng hiểu lầm tớ.
Đoạn này tớ thấy hơi có điều không ổn, 222 từ cho một câu thoại, mà hai người này vừa gặp nhau, còn chưa biết ai là ai, trời nhập nhoạng tối, sương dày đến mức người cầm tay không nhìn rõ mặt.
“Cậu hãy coi như tớ đi một chuyến thật xa nhé, nếu quên được chuyện hôm nay thì hãy quên đi. Cố gắng sống thật tốt, hãy yêu thương thay phần tớ, sống cho cả tớ nữa nhé Mai Mai”
Theo mình tính thì nữ chính này yêu sâu đậm từ năm học lớp 9, hơi sớm a. Chương 4 bạn có nhắc lại chuyện này, mà điển hình là nữ chính 4 năm đó không mở lòng với ai.
- Nghe cái Hiền nói lại với thầy là Trang bảo Trang chưa có người yêu, thầy thoạt đầu không tin, vì thấy trong đám con gái lớp mình có em là xinh xắn nhất, tính tình lại điềm đạm ung dung, người như thế không có ai yêu thì chẳng ai tin được. Nhưng hôm thầy đến nhà em, gặp mẹ em thầy hỏi thì mới biết là em chưa yêu ai thật. Lúc nãy hỏi vậy chỉ để trêu em thôi, thầy biết em đang trên thư viện, vì lúc em lên thầy có thấy. Nói chuyện ngoài lề thế thôi, thầy vào việc chính đây. Sáng nay danh sách những người nguyện vọng hai được chuyển vào lớp mình đã có trên giáo vụ khoa, em ở đây thì xuống văn phòng khoa nhận đi, rồi tối nay làm lại cho thầy danh sách lớp mình nhé. Nghe cô Oanh nói thì trong đó có một người sinh năm 90, chắc là thi lại đến năm nay mới vớt được cái nguyện vọng hai, em là lớp trưởng nên để tâm đến nhân vật này giúp thầy. Lớn tuổi rồi mà học toàn với mấy đứa kém mình tới hai, ba tuổi thì chắc cũng phải có chút gì đó mặc cảm, em cố gắng giúp đỡ để bạn ấy nhanh chóng hòa nhập với lớp mình. Biết đâu qua chuyện này lớp mình lại có được một cặp đôi hoàn hảo thì sao nhỉ, đến lúc đấy đừng quên công mai mối của thầy nhé.

Tớ là chị họ của Trang, tụi tớ học chung với nhau từ hồi mẫu giáo cho đến hết cấp hai. Chúng tớ thân nhau lắm, hồi ấy nếu người ngoài không biết còn tưởng là chị em ruột. Hết cấp hai thì gia đình tớ chuyển đi nơi khác, tụi tớ mất liên lạc từ đấy. Hồi đó Trang là lớp trưởng lớp tớ, bây giờ gặp lại, thật không ngờ bạn ấy cũng là lớp trưởng. Bề ngoài bạn ấy nghiêm nghị, nhưng thực sự rất dễ mến. Có gì khúc mắc bạn cứ hỏi thẳng bạn ấy, đừng ngại, nếu giúp được chắc chắn bạn ấy sẽ giúp. Cũng đừng nghĩ gì về mấy lời xì xào của bọn con trai bàn trên, hồi trước Trang cũng có cả tá con trai lẵng nhẵng làm phiền, chúng nó cứ thấy Trang thân với bạn trai nào là gây sự. Nhưng chẳng có gì đâu, trẻ con nó mới thế, bây giờ bọn mình lớn hết rồi, cùng lắm chỉ xì xào vài câu vớ vẩn thôi chứ cũng chẳng thằng nào dám đánh bạn chỉ vì Trang muốn gặp riêng bạn cả. Mà nếu bạn có bị đánh thật thì Trang cũng không để mấy đứa đấy yên đâu. – Vi nháy mắt – Đai đen karate đó, yên chí đi.

- Bạn đừng ngại. Mình hẹn riêng bạn ở đây không phải vì bạn đẹp trai quá làm mình đặc biệt chú ý, hay là thấy điểm bạn thấp quá nên gọi lại để nói chuyện học tập đâu. Chỉ là hôm trước xem danh sách nguyện vọng 2 thấy bạn lớn tuổi hơn hẳn các bạn khác trong lớp, thầy cố vấn học tập có lưu ý mình, sợ rằng bạn sẽ khó hòa nhập khi học với những người nhỏ tuổi hơn nên dặn mình để ý quan tâm tới bạn một chút thôi. Hôm nay là buổi đầu tiên, bạn thấy các bạn trong lớp mình thế nào, có thân thiện với bạn cũng như với các bạn nguyện vọng 2 khác hay không? Bạn có cảm thấy khó hòa nhập với tập thể này không? Nếu có vấn đề gì về lịch học, cũng như những hoạt động của lớp, hay cần những bài vở đã học trong một tháng vừa qua, bạn có thể hỏi mình, mình sẽ giải đáp – Nói rồi cô bạn lấy ra một mảnh giấy và một cây bút, viết thật nhanh rồi đưa cho anh – Đây là số điện thoại của mình. Cần gì bạn cứ nhắn tin. Em gái mình dùng chung máy với mình, bạn gọi không tiện lắm. Thông cảm nha.
Về đối thoại mình thấy nó dài quá. Ý câu rất chắc nhưng mà nói một lúc như thế này nó cứ sao ý. Bạn nên ngắt và chen vào. Mình sẽ đọc tiếp các chương sau.
 

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
...trước mắt Trang chỉ là một màu mờ mờ trăng trắng, chẳng nhìn thấy đường đi cũng như cảnh vật hai bên đường.

...trước mặt Trang chỉ là một màu mờ trắng nhạt, chẳng nhìn thấy đường đi cũng như cảnh vật xung quanh.

Chỉ tại cô ham chụp ảnh, cảnh trên núi sương phủ lãng đãng với những cây thông xanh mát mắt cùng bàn cờ đá thiên tạo đẹp như mơ khiến cô không thể bỏ lỡ.

Chỉ tại ham chụp cảnh sương phủ trên núi, cảnh đẹp như mơ khiến cô không thể nào bỏ lỡ.

...sao có thể lạc hay không xuống núi được chứ.

...sao có thể lạc đường không thể xuống núi được chứ.

Cô phải bỏ kính ra để lau cho bớt hơi nước rồi đeo lên,...

Cô phải tháo kính ra, lau cho bớt hơi nước rồi đeo lại,...

Trong màn sương mờ, Trang chỉ thấy thấp thoáng bóng một người con trai cao cao, thấy lờ mờ màu nâu gụ của chiếc áo len và màu đen

Trong màn sương dày đặc, Trang chỉ thấy thấp thoáng bóng người cao cao, lờ mờ màu nâu. (Mắt Trang đã kém, dù là người mắt bình thường thì với màn sương mờ hay dày thì khó mà nhận ra được giới tính lẫn chi tiết về màu sắc như vậy trừ phi cô nhận ra giọng người đó là ai nhưng hình như trong trường hợp này, đến gần cô mới biết).


Bạn nên đổi thành màu xanh da trời hoặc xanh lam thì hơn.

Nhận xét về chương một của bạn: Nội dung nhàm chán, mô-típ cũ, dễ đoán, tình huống bình thường không mới mẻ, lặp từ nhiều, còn nhiều câu nhiều từ sáo rỗng không cần thiết. Đoạn đầu bạn nhấn mạnh vào việc sương dày bằng cách lặp đi lặp lại các từ mờ, sương dày nhằm tạo nên một tình huống hồi hộp lôi cuốn nhưng đáng tiếc tình huống quá bình thường dễ đoán và nhấn mạnh phản tác dụng. Kết thúc chương lãng xẹt, không mới, thậm chí là hời hợt như bạn viết đoạn cuối một cách qua loa cho xong chương này vậy.

Nếu mình rảnh mình sẽ đọc chương hai của bạn như thế nào. Mà mình cần lưu ý rằng trong tác phẩm văn học không dùng số trực tiếp mà phải dùng chữ số trừ ngày, tháng, năm.
 

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
...trước mặt Trang chỉ là một màu mờ trắng nhạt, chẳng nhìn thấy đường đi cũng như cảnh vật xung quanh.
Chẳng biết bạn bao nhiêu tuổi nên thôi cứ gọi là anh nhé. Thật ra chương 1 của truyện này là em viết theo hoài niệm về chuyến đi của chính em 5 năm về trước, cảnh vật này không phải do em tự bịa mà là cảnh vật trên núi Phượng Sơn (hay còn gọi là núi Phượng Hoàng do kiểu đất núi này được gọi là kiểu đất Phượng Hoàng) ở Hải Dương. Đường núi hôm đó có bậc thang để leo lên, nhưng bậc đá rất hẹp, và mấp mô lỗ chỗ, em leo suýt ngã mất mấy lần. Leo lên chậm lại còn mải chụp ảnh, đến lúc sương xuống mờ ướt hết mắt kính mới nhận ra là muộn quá rồi phải xuống. Gọi cho lũ bạn không được vì trên núi móc đâu ra sóng điện thoại, em đành phải tự xoay sở. May mắn là hôm đó gặp được bạn nam (em nhận ra là nam vì lúc đấy bạn ấy có hỏi em là "Bạn bị lạc à?", nghe giọng thì biết là con trai, hình dáng thì nhìn mờ mờ sương thấy đại khái chứ cũng chẳng nhìn thấy mặt mũi gì đâu), bạn ấy đỡ xuống núi chứ nếu không chắc còn nước vào miếu để ngủ thật. Nói là cảnh vật hai bên đường thì cũng không sai, vì đường đi ở giữa và hai bên toàn cây là cây.
Kết thúc chương lãng xẹt, không mới, thậm chí là hời hợt như bạn viết đoạn cuối một cách qua loa cho xong chương này vậy.
À không anh ạ, đoạn cuối này không phải em viết qua loa cho xong chương đâu. Cái này là chuyện thật nên em cũng không thể thêm bớt gì nhiều, ngoại trừ câu "Nhất sinh đê thủ bái mai hoa" và những cảm nhận của Tuấn thì hoàn toàn là cảm xúc thật của em.
Cảm ơn anh vì đã ghé qua đọc và cho nhận xét :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
Theo mình tính thì nữ chính này yêu sâu đậm từ năm học lớp 9, hơi sớm a. Chương 4 bạn có nhắc lại chuyện này, mà điển hình là nữ chính 4 năm đó không mở lòng với ai.
Theo mình, tình cảm giữa Trang và Huy không được gọi là tình yêu, mà chỉ do hai người ngộ nhận, vì hai người chơi với nhau từ bé, có thể lớn lên Huy thích Trang nhưng Trang chỉ thương Huy như một người bạn, một người anh. Cô không mở lòng với ai, không phải do yêu Huy sâu đậm (ý mình là yêu kiểu trai gái ấy), mà vì cô sợ cái cảm giác mất đi người mình thương. Còn tình cảm với Tuấn, cô nhận ra mình thích Tuấn, nhưng cái ám ảnh quá khứ với Huy khiến cô chần chừ không dám nắm bắt tình cảm ấy, để rồi đến khi nhận ra được tình cảm thực sự của mình thì giữa hai người đã có một khoảng cách rất lớn. Trang là kiểu người bề ngoài thì hờ hững dửng dưng, nhưng bên trong lại giằng xé nhiều mâu thuẫn nội tâm. Kiểu nhân vật này nếu là người quá hướng ngoại thì không nên đọc, vì tính cách của nhân vật sẽ làm họ khó chịu.
Đoạn này tớ thấy hơi có điều không ổn, 222 từ cho một câu thoại, mà hai người này vừa gặp nhau, còn chưa biết ai là ai, trời nhập nhoạng tối, sương dày đến mức người cầm tay không nhìn rõ mặt.
Không phủ nhận là cái chi tiết này có phần hơi nghịch lý. Nhưng ở trong hoàn cảnh đó, Tuấn muốn giúp đỡ người ta, thì phải nói vậy để làm cho người ta bớt sợ. Chứ tự nhiên ra bảo người ta là xuống núi với mình khi mà không biết mình là ai thì ai dám nhận lời mình chứ. Không nghĩ là thành phần lừa đảo hay mất dạy là may.
 

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Không phủ nhận là cái chi tiết này có phần hơi nghịch lý. Nhưng ở trong hoàn cảnh đó, Tuấn muốn giúp đỡ người ta, thì phải nói vậy để làm cho người ta bớt sợ. Chứ tự nhiên ra bảo người ta là xuống núi với mình khi mà không biết mình là ai thì ai dám nhận lời mình chứ. Không nghĩ là thành phần lừa đảo hay mất dạy là may.
Mình thấy Ngọc Lan miêu tả rất tỉ mỉ và rất hay. Đọc truyện hình dung được ra cả tính cách của tác giả viết nữa. Chỉ là đối thoại có chút k ổn, Mình nghĩ Ngọc Lan có cách khác để xử lý đoạn thoại như thế này mà. Dù sao đây cũng là ý kiến riêng của Phong, Phong rất thích truyện và cả nữ chính nữa.
 
Bên trên