Cuộc Chiến Kiếm Thánh - Cập Nhật - Sora

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 6. (Chương 5 phần 2).
Nhiệm vụ đi chợ.

"Ở đây có chợ sao?" Thiên Yết hỏi.

"Vì để cung cấp rau sạch và đảm bảo an toàn không để kẻ lạ xâm nhập. Trường ta đã đầu tư một nông trại ở ngay trên ngọn đồi này. Có chăn nuôi động vật, các loại rau sạch và còn đảm bảo ở thị trấn có những gì ở đây đều có."

Thiên Yết gật đầu đã hiểu: “Trường mình cũng thật đầu tư."

"Tất nhiên. Nhưng vẫn luôn phải có đội bảo vệ cho nông trại. Thường thì những học viên bình thường sẽ thay phiên nhau canh chừng. Thỉnh thoảng sẽ có một, hai người trong đội linh lực đến giám sát cũng như phòng ngừa trường hợp bất trắc."

Bỗng Ma Kết giọng đanh lại: "Nhưng gần đây theo như tớ điều tra. Nông trại đang gặp sự cố. Nhiều đợt tấn công nhỏ lẻ vào nông trại. Hiện giờ cũng chưa tìm được ra đầu mối về kẻ làm việc đó."

"Cậu cho đây là kế hoạch đã sắp đặt?" Thiên Yết ngạc nhiên hỏi.

"Tớ nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp. Họ không tấn công vào người làm ở đó. Mà đi phun thuốc diệt cỏ làm chết hết rau. Động vật thì bị tiêm virut. Chắc chắn là kế hoạch. Khiến cho những người trong nông trại buộc phải xuống núi mua nguyên liệu."

Thiên Yết mỉm cười nói: “Chúng ta sắp có việc để làm rồi."

"Đúng vậy." Ma Kết quay sang cười với Thiên Yết khiến cô bỗng dưng đỏ mặt.

"Cậu nóng hả Thiên Yết? Sao mặt đỏ vậy? Có sao không?" Thấy Thiên Yết đỏ mặt. Ma Kết lo lắng hỏi. Chả lẽ cô ấy say nắng.

"Tớ... tớ... không sao." Thiên Yết lắp bắt nói. Điều chỉnh hô hấp trong hai giây cuối cùng trái tim cũng hết đập loạn nhịp cô mới nói tiếp: “Đi nhanh lên, không chúng ta sẽ không kịp về đó."

"Hả à... à ừ…" Ma Kết lớ ngớ trước sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của Thiên Yết.
******
Nhiệm vụ lau dọn nhà.

Giờ Sư Tử và Song Ngư đã cảm thấy thực sự choáng váng trước cái "biệt thự – kí túc xá" này.

Nhìn cũng không to lắm, cũng đỡ không phải lau dọn phòng luyện tập to đùng dưới đất và phòng thể dục. Vậy mà lau từ chiều tới giờ rồi vẫn chưa xong.

"Hu hu bao giờ mới xong cái nhà này đây." Sư tử run run nhìn hai bàn tay đã nhợt vì động vào nước lâu của cô. Đôi bàn tay bút măng của cô. (ToT)

Song Ngư thấy vậy không kìm lòng được nói: “Sư Tử à, cậu nghỉ đi. Chỉ còn phòng khách và phòng bếp một mình tớ làm là được." Nói xong cậu còn kèm thêm một nụ cười "tỏa nắng" để cho Sư Tử yên tâm.

Khi nhìn thấy nụ cười mỏng manh yếu ớt đó máu anh hùng trong người Sư Tử bỗng sôi trào. Phòng khách rộng lớn, phòng bếp nhiều đồ sao có thể để cậu ấy làm một mình được.

"Không. Đây là công việc của hai chúng ta. Cả hai chúng ta phải cùng làm. Cậu nói thế là nghi ngờ khả năng của mình đó. Mà… nhìn cậu… còn cần được... nghỉ ngơi hơn tớ đó." Khí thế của Sử Tử tăng lên 100%. Cô cúi người lau sàn nhanh như tên bắn sau đó bay xuống phòng khách tiếp tục lau.

Song Ngư thấy vậy lắc đầu cười, trong mắt có chút sủng nịch mà chính cậu cũng không biết. Cậu khẽ đứng dậy theo gót Sư Tử xuống phòng khách.

Cùng lúc đó…

Cự Giải và Bạch Dương cùng nhau đi ra sau vườn. Bạch Dương nghe nhạc còn Cự Giải không nói gì, bầu không khí có phần ngượng ngùng. Cự Giải liếc nhìn Bạch Dương. Cô nhóc này thấp hơn cô nửa cái đầu, mặt mũi non choẹt mà lúc nào cũng nhíu mày mím niệng nhìn thật buồn cười quá. Mái tóc ngắn màu bạch kim sau chiếc mũ là màu cô yêu thích nhất. Thật là vật nhỏ đáng yêu. Ấy vậy mà giữ sức mạnh thật là kinh khủng. Nhìn vẻ bất cần của Bạch Dương, Cự Giải không nghĩ cô nhóc lại không phản đối khi bị xếp làm vườn.

Bạch Dương không cần nhìn cũng biết người bên cạnh đang quan sát cô. Ánh mắt của người bên cạnh chỉ có thưởng thức chứ không mang tia ác ý nào nên cô cũng không quá quan tâm.

Chẳng mấy chốc mà hai người đã đi đến vườn. Khu vườn đằng sau kí túc xá giống như một khu rừng nhỏ vậy. Toàn cây là cây to và cao, rậm rạp không có lối đi hay có hoa cỏ gì cả.

Cử Giải quyết tâm tăng vùn vụt khi nhìn thấy chỗ “hoang tàn” này. Cô nhất định phải cho cái "khu vườn" này trở lên giống một khu vườn thực sự, có hoa, có cỏ. Còn Bạch Dương thì cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy "khu vườn" này. Rậm rạp và nhiều cây cổ thụ là một nơi lý tưởng để luyện tập cũng như sáng tạo các trận pháp.

"Bạch Dương nè, giờ chị sẽ dùng khoảng này." Cự Giải nói rồi chỉ vào một khoảng đất phía trước gần với khu sinh hoạt chung nhất. “Ừm. Chị sẽ tạo một khoảng sinh hoạt nhỏ ở đây. Chỗ này để 2 bộ bàn đằng kia, cạnh cây cổ thụ sẽ để một chiếc xích đu. Ừm. Chỗ này sẽ làm đường đá nhỏ, đằng kia trồng hoa ly, hoa loa kèn, còn chỗ kia và kia…" Khi nói đến cây cối thì Cự Giải trở lên phấn khích, hưng phấn không thể dừng lại được.

"Rồi rồi. Dùng tí pháp thuật là được mà. Nói nhiều quá." Bạch Dương ngoáy ngoáy lỗ tai của mình nói. Bà chị này nói thật nhiều.

“Chị có một ước mơ là… là muốn tự tay làm một khu vườn. Em... em có thể giúp chị được không? Chị biết... nó rất tốn thời gian. Nhưng chị... chị…"

"Rồi rồi. Nói nhiều quá. Tôi giúp chị là được chứ gì. Phiền phức."

"Cám ơn em. Bạch Dương." Cự Giải xoay người ra chỗ khác “Yeah” một cái. Cô bé này thật đáng yêu không giống như lúc mới gặp. Cự Giải nghĩ nghĩ rồi không nhịn được vươn tay ra véo má Bạch Dương.

"Này, chị làm cái trò gì thế?" Bạch Dương hất tay Cự Giải cáu gắt nói. Thật không ra thể thống gì cả.

Cự Giải giơ bàn tay ra tỏ vẻ hối lỗi nói: “Bàn tay đáng chết này, nó không theo ý chị." Để tăng độ tin cậy. Cự Giải giật giật ngón tay của mình.

"Hừ."

Ôi. Tức giận mà cũng có thể đáng yêu thế này. Vì còn nhỏ tuổi mà đã có sức mạnh kinh khủng nên mới kiêu ngạo. Chứ thực ra cô bé không hề đáng ghét như mọi người nghĩ. Thật mong họ có thể sớm nhận ra điều đó. Cự Giải ngâm nga bài hát bắt tay vào làm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 7 (Chương 5 phần 3)
Sau khi làm xong xuôi khu vườn của Cự Giải thì trời đã tối. Cự Giải và Bạch Dương một thân lem luốc đi về kí túc xá. Vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức tỏa ra.

Bạch Dương đói cồn cào chạy vào. Cô rất nhanh đói nhưng lại không thể ăn nhiều cùng một lúc, vì vậy mà cô hay dự trữ đồ ăn nhẹ trên người. Nhưng hôm nay vội vàng nên giờ cảm giác không còn chút sức lực. Theo bản năng đi theo mùi thức ăn tỏa ra.

Vào đến phòng ăn thấy Kim Ngưu và Bảo Bình một người thì nấu một người dọn bàn ăn một cách nhanh nhẹn. Nhìn đồ ăn ngon miệng trước mặt Bạch Dương trừng mắt khẽ rủa một miếng cá bay lên chui thẳng vào miệng cô.

"Hừm. Hơi nhạt." Bạch Dương liếm liếm môi nói. Cũng… ngon phết.

Bảo Bình trừng mắt nhìn, bĩu môi nói: “Nè đi tắm đi, thật mất về sinh quá."

Kim Ngưu thấy vậy chỉ Bạch Dương cười, không hiểu sao nhưng anh biết đây có ý tứ khen chứ không phải chê.

Bạch Dương không đáp lại chỉ nhìn chằm chằm vào món ăn, rồi tiếc nuối quay lên lầu. Mới ra khỏi cửa phòng bếp đã chạm trán Xử Nữ và Thiên Bình. Cô nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc. Bày ra vẻ mặt kiêu ngạo không nhìn người kia mà đi thẳng lên lầu.

Xử Nữ vừa tắm xong, nước vẫn còn nhỏ giọt từ tóc xuống má rồi lăn từ cổ xuống xương quai xanh tạo nên một sự quyến rũ khó tả. Tiếc là người trước mặt còn quá bé để có thể thưởng thức được vẻ đẹp đó.

Anh biết Bạch Dương đã về khi anh đứng trên phòng nhìn xuống, vì để trêu chọc cô mà anh đã vội vàng mặc quần áo xuống lầu chưa kịp sấy khô tóc. Nhìn vẻ lấm lem của Bạch Dương, Xử Nữ không nhịn được bật cười khanh khách. “Này, cô nghịch đất à? Sao bẩn thỉu đến vậy. A, tôi quên mất cô vẫn là TRẺ CON mà nhỉ?"

Bạch Dương chỉ cao đến vai Xử Nữ nhưng điều đó không có nghĩa là khí thế của cô sẽ bị lép vế. Bạch Dương ngẩng đầu lên, mắt màu xám nhìn thẳng vào anh khiến anh bối rối. Cô nói: "Đồ sửu...nhi!"

Bạch Dương đi thẳng lên lầu. Xử Nữ thì choáng váng. Sửu nhi? Anh… Sửu nhi? Xử Nữ nghiến răng quay phắt muốn đuổi theo Bạch Dương. “Này cô nói ai là Sửu nhi hả?"

"Xử Nữ. Đứng lại." Ma Kết nói.

"Này này cậu có nghe con nhóc kia nói tớ là gì không? Sửu nhi là sửu nhi đó! Con nhóc đáng ghét ý." Xử Nữ rít gào nói.

Cậu mà không trẻ con hả? Quá trẻ con là đằng khác. Ma kết nhíu mày nghĩ.

"Càng chấp càng cho thấy cậu còn trẻ con hơn Bạch Dương đó. Vào ăn cơm đi."

"Hừ." Xử Nữ không nói gì đi vào phòng ăn. Nhưng lại không nhịn được quay đầu nhìn về hướng cầu thang.

Tuy chỉ trong tích tắc nhưng hành động vô thức đó của Xử Nữ đã thu hết vào mắt của Ma Kết. Ma Kết cụp mắt xuống nghĩ gì đó rồi nở nụ cười như đã hiểu. Xữ Nữ ơi Xử Nữ. Hóa ra từ hai năm trước đã tương tư người ta rồi. Nếu Bạch Dương không ở gần họ như vậy cậu cũng sẽ không nhận ra cảm xúc này của Xử Nữ.
********
Một tiếng sau bữa ăn.

"Ôi thật là nhiều bát đũa quá." Nhân Mã choáng váng nhìn đống bát trước mặt. Bốn chồng bát to nhỏ, một chồng đĩa và bao nhiêu cái thìa cái đũa. Cô thật hối hận khi đã nhận công việc này. Càng hối hận khi không phản đối hợp tác làm cùng con người kia.

"Nè. Tôi rửa bát cậu tráng hay là cậu rửa tôi tráng." Nhân Mã nói.

"Cô làm hết."

"Cái gì. Cậu qúa đáng vừa thôi. Nhiều thế này làm sao một mình tôi rửa hết được. Cậu vô tâm quá đấy."

"Bổn thiếu gia đây mà phải rửa bát á. Đừng hòng."

"Đã vào đây học và sống tập thể thì đừng có lôi cái tính công tử ra đây. Nếu không muốn làm, thì về mà dựa hơi bố mẹ mà sống." Nhân Mã chống nạnh quát.

"Cô nói gì. Bổn thiếu gia đây chính là không thích làm công việc của đàn bà. Chứ không phải không biết làm." Song tử cũng gào lên.

"Việc nhỏ không làm được thì làm sao làm được việc lớn. Thật vô dụng. Nếu cậu không làm thì tôi sẽ gọi lớp trưởng vào đây. Để cho cậu ấy biết cậu không đủ tư cách." Nhân Mã hất hàm nói. Cô ghét là loại người này.

“Cô. Được được. Không phải việc cỏn con sao. Làm sao làm khó được bổn thiếu gia đây chứ." Song Tử đùng đùng đi vào rửa bát.

Nhân Mã thấy vậy thì cười tủm tỉm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 8. Buổi Học Đầu Tiên.
7 giờ sáng.

"Ưm... không khí thật trong lành." Nhân Mã reo lên đầy thích thú."Rừng cây, khuôn viên, vườn, lớp học mọi thứ thật là đẹp. Giống như trong truyện cổ tích quá."

Trường Hoàng Đạo xây theo kiểu kiến trúc phương Tây thời xưa và còn trồng thêm cả cây hoa anh đào - biểu tượng của Nhật Bản, đẹp mà thơ mộng giống như trong phim hoạt hình Nhật mà cô đã từng đọc. Ở đây, cô sẽ...

"Sẽ bắt gặp một anh chàng đẹp trai và kết đôi với anh ta tạo nên một câu truyện tình đầy lãng mạn."

"Ưm....ừm...." Nhân Mã còn đang lim dim mơ mộng thì bỗng giật mình bịt miệng. Chả lẽ trong lúc hưng phấn mình lỡ miệng nói ra. Phụt... Mặt Nhân Mã từ từ đỏ lự như quả cà chua chín mọng.

"Phụt ha ha ha. Cậu đang nghĩ là trong lúc hưng phấn cậu đã lỡ miệng nói ra hả, Nhân Mã ngố." Sử Tử cười không khép miệng được trước hàng loạt biểu cảm của Nhân Mã. Thú vị thật.

Cự Giải và Bảo Bình cười khúc khích bên cạnh. “Sư Tử đừng chọc Nhân Mã nữa." Miệng nói lời an ủi nhưng Cự Giải lại chẳng có một chút biểu cảm an ủi nào trên mặt cả. Thật giống là đang cười nhạo thì đúng hơn.

"Đáng ghét… đáng ghét... Sư Tử đáng ghét... cậu chết với tôi rồi… đứng lại mau." Nhân Mã tức giận đuổi theo cái đứa đã co giò chạy trước khi ngửi thấy mùi nguy hiểm.

"A. Ha ha ha."

Cự Giải và Bảo Bình cười đến đau cả bụng. Nhìn đồng hồ chỉ đến số bảy. Bảo Bình nói: "Ừm. Mới 7 giờ Giải à. Chúng ta có đi sớm quá không nhỉ?"

"Đúng là sớm thật. 8 giờ mới vào lớp. Nhưng mà thật là hồi hộp nha. Đây là buổi học đầu tiên về phép thuật ở trường Hoàng Đạo này nên không nhịn được mà đi sớm." Cự Giải ngại ngùng nói.

"Đúng vậy. Ngày trước, tớ luôn bị cấm sử dụng pháp thuật. Học ở trường con người. Làm một học sinh bình thường. Để chuẩn bị cho ngày hôm qua tớ và ông nội đã phải trải qua thời gian luyện tập rất vất vả. Cảm xúc hưng phấn khi đỗ đó vẫn còn đến bây giờ. Từ nay sẽ gặp được nhiều nhân tài, quang minh chính đại vào phòng nghiên cứu ra các loại bùa trừ yêu..." Bảo Bình dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Vậy nên, chúng ta không phải ngại vì hồi hộp, mong ngóng quá mà đi học sớm rồi lại sợ bị mọi người chê cười. Tớ nghĩ tâm trạng của mọi người hiện giờ đều giống như chúng ta thôi."

Cự Giải gật mạnh đầu cười nhìn Bảo Bình. Thật hiếm khi Bảo Bình có thể nói như vậy. Sau đó, cả hai người nhanh chóng về lớp học.

Quả đúng như Bảo Bình đã nói. Khuôn viên,hành lang, lớp học. Chật kín toàn người là người, thật nhộn nhịp hơn cả trẩy hội. Vì chưa được phát đồng phục nên mỗi người một kiểu lòe loẹt hơn cả rừng hoa làm cô và Bảo Bình nhìn đến choáng váng.

"Lớp linh lực 1 đâu ta?" Cự Giải và Bảo Bình nhìn quanh nhìn quất.

"Hai bạn làm gì ở đây?"

Bỗng có một giọng nói phát ra từ sau lưng khiến hai người họ giật mình suýt hét lên. Quay lại nhìn, hóa ra là Thiên Yết.

"Bọn tớ đang tìm lớp mình đó, Thiên Yết." Cự Giải gượng gạo nói.

"Đây là khu lớp thường. Đằng kia…" Thiên Yết không biểu cảm chỉ tay vào dãy nhà xa xa nấp sau những cây cổ thụ kia và nói: “Đó mới chính là nơi cho các lớp linh lực học. Các cậu đến lớp trước đi. Tôi có việc rồi."

"Ư hửm... à. Cám ơn… nha." Bảo Bình nói rồi kéo Cự Giải đi. Ngoài tính tò mò, thích nghiên cứu ra thì những thứ còn lại luôn khiến cô e dè. Nhất là cái người lạnh lùng vô cảm này. Có lẽ do cô đã quá lâu không tiếp xúc với mọi người.
*********
Đến nơi đã là 7 giờ10 phút. Lớp gần như là đầy đủ hẳn. Chỉ thiếu Ma kết, Thiên Yết và Bạch Dương. Sáng nay lúc mọi người đi thì không thấy cửa phòng Bạch Dương mở. Chả lẽ, cô ấy vẫn ngủ. Cự Giải quay lại nhìn bàn trống sau lưng mình.

Ma kết và Thiên Yết bước vào lớp trong tay cầm túi đồng phục nói.

"Mọi người. Giờ tôi và Thiên Yết sẽ phát đồng phục cho mọi người. Mọi người hãy nhanh chóng thay đồng phục rồi bắt đầu học. Ừm. Tôi định mang về kí túc xá nhưng không ngờ... khụ khụ. Mọi người đi sớm như vậy."

Đồng phục của Trường Hoàng đạo hơi khác với các trường học bình thường khác. Con gái thì áo sơ mi đen thắt nơ kết hợp với váy và áo khoác màu da. Con trai thì sơ mi cà vạt, quần dài và áo khoác màu da.

"Giống phong cách Nhật Bản quá đi à." Sư Tử vừa nói vừa liếc nhìn Nhân Mã một cách hàm ý.

Nhân Mã hừ một tiếng quay đầu đi nơi khác.

"Mọi người nhanh chóng thay quần áo rồi vào lớp học đi." Ma Kết nhìn mọi người lục đục chuẩn bị đi, quay sang nhìn Thiên Yết nói: “Thiên Yết à, còn bộ nhỏ nhất là của Bạch Dương. Nhưng em ấy chưa đến, chắc vẫn ngủ. Cậu về kí túc xá đưa cho em ấy được không?" Ma kết nhìn Thiên Yết bằng đôi mắt áy náy.

"Hừm. Biết rồi, đưa đây." Thiên Yết làm sao chịu nổi ánh mắt đó của Ma kết chứ. Vì một việc nhỏ này mà có thể khiến Ma Kết thể hiện bộ mặt khác cô thấy vô cùng có lãi nha. Nhưng không thể biểu hiện ra ngoài được.
********
7 giờ 45 phút.

Thiên Yết hướng thẳng về "biệt thự" vừa đi cô vừa nghĩ. Biết đâu nhờ việc này. Có thể hiểu thêm về con người bí ẩn đó.

Vừa mở cửa cô đã nhìn thấy Bạch Dương đang mò gì đó trong phòng bếp. Tìm đồ ăn ư?

Thiên Yết nhanh chóng bước vào. Sắp vào lớp rồi cô không thể trì hoãn mà đứng quan sát tiếp được.

"Bạch Dương à, đây là đồng phục của cậu. 7 giờ 45 phút rồi, cậu có thể thay đồng phục luôn rồi chúng ta đến lớp được không?"

Bạch Dương quay lại trong miệng cô vẫn còn một lát bánh mì gặm dở nhíu mày nhìn Thiên Yết khiến cho Thiên Yết bỗng cảm thấy khẩn trương.

Bạch Dương nhìn Thiên Yết rồi nhìn bộ đồng phục nói: “Đổi thành cà vạt."

"Hở?" Thiên Yết ngớ người nhìn xuống bộ đồng phục. Nơ, cà vạt. À. “Ừm. Thật may là ở đây còn cái cà vạt. Cậu mau đi thay đồ đi."

Bạch Dương cầm đồng phục rồi đi lên phòng.

Thiên Yết thì tiếc nuối. Cà vạt của cô. Cô đâu thích đeo cái nơ này. Chỉ vì Ma kết không muốn Bạch Dương vào lớp muộn mà cô đành phải hi sinh. Thiên Yết nghiến răng. Ma Kết cậu chờ đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 9. Bài Học Đầu Tiên
Lúc Thiên Yết và Bạch Dương tới thì thầy giáo vẫn chưa đến. Chắc nơi này xa phòng giáo viên hơn là "biệt thự” bọn cô. Thiên Yết thở phào một cái rồi quay xuống trừng mắt nhìn Ma Kết. Vừa quay xuống đã thấy Ma Kết chắp hai tay làm động tác xin lỗi khiến Thiên Yết lại bối rối quay lên. Chết tiệt, cậu chơi ăn gian quá đấy, Ma Kết.

Thật may là cả lớp không ai chú ý đến bọn cô. Họ đang dồn mắt vào con người đã đi cùng cô.

Nhỏ nhắn đáng yêu. Học sinh cấp 2. Đó là hai luồng suy nghĩ của con gái và con trai trong lớp khi nhìn thấy Bạch Dương. Bạch Dương cao 1m5 trong khi đó con gái trong lớp cao từ 1m6 đổ đi còn con trai thì toàn 1m8 nên trông Bạch Dương nhỏ nhắn hơn hẳn. Mái tóc bạch kim bồng bềnh, đeo ba lô, áo sơ mi kết hợp với váy ngắn. Bạch Dương trông không khác gì một con búp bê học sinh tinh xảo.

******
8 giờ 10 phút.

"Chào các em. Xin lỗi vì đã đến muộn." Thầy Rod bước vào trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại, cà vạt thì xộc xệch.

"Nghiêm." Ma Kết hô.

"Ngồi xuống đi." Thầy phất tay ra hiệu cho học trò của mình.

"Thưa thầy, khăn và nước đây ạ." Thiên Yết ân cần đưa cho thầy Rod.

"Cảm ơn em." Thầy Rod mỉm cười nói. Thấy học trò của mình vẫn còn đang mở to mắt nhìn mình, thầy giải thích: “Hôm nay đi trên đường thầy ngã, làm bẩn quần áo nên về thay đồ. Thay xong mới phát hiện là muộn giờ rồi nên chưa kịp thắt cà vạt chạy luôn đến lớp. Các trò thông cảm."

Thầy thật hậu đậu. Tất cả mọi người nghĩ như thế khi nghe thầy giải thích.

"Nào giờ chúng ta sẽ bắt đầu bài học đầu tiên nhé."

"Các trò đã ôn gì chưa nào?" Thầy Rod hỏi.

"Chưa ạ."

"Không sao vì bài học của chúng ta không liên quan gì đến sách vở cả. Bài học này nói dễ mà cũng không hẳn là dễ. Chính là chúng ta sẽ tìm hiểu sức mạnh xuất phát từ đâu. Ai có thể nó cho thầy biết nào?" Thầy Rod hỏi.

Mọi người trầm tư suy nghĩ. Sức mạnh không phải là do mình luyện tập và do thiên phú ư?

"Sức mạnh đến từ sự cần cù, kiên định, và một trái tim dũng cảm." Xử Nữ nói.

"Đặt biệt quan trọng là sự thuần khiết trong trái tim." Ma kết tiếp lời. Rồi cả hai cùng nhìn thầy chờ đợi đáp án.

Thầy Rod mỉm cười nói. "Chính xác."

Bạch Dương hơi ngạc nhiên nhìn Ma Kết. Trái tim thuần khiết ư? Vậy cũng nghĩ ra được. Không tồi. Thú vị rồi đây.

"Vậy cái gì sẽ làm suy yếu đi sức mạnh, cũng như là làm suy yếu đi trái tim dũng cảm thuần khiết đó." Thầy Rod tiếp tục đặt ra câu hỏi khó.

"Có lẽ đó là khi chúng ta đã buông bỏ mọi thứ." Thiên Yết chau mày đáp.

Ma Kết và Xử Nữ gật đầu đồng ý với ý kiến cô bạn. Ngoài đáp án này, các cậu không còn nghĩ ra được đáp án nào khác.

Mọi người trong lớp trầm trồ nhìn ba người họ. Đúng là cấp cao thủ có khác. Bọn họ cấp A một phần là do sự kiên trì và do năng khiếu. Muốn từ cấp A lên cao thủ phải hiểu được điểm mạnh điểm yếu của chính bản thân. Từ đó điều chỉnh lại bản thân thì mới lên được cấp cao thủ.

"Còn ai có ý kiến khác không?" Thầy Rod đảo mắt nhìn các học trò của mình rồi dừng lại trên người "con bé cấp 2" - Bạch Dương đang thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ.

"Trò Bạch Dương. Trò nói xem, cái gì suy yếu đi trái tim dũng cảm và thuần khiết."

"Thất tình lục dục." Bạch Dương thở dài đáp. Quay đầu lại nhìn thẳng vào thầy Rod.

"Hử. Ha ha." Mấy đứa con trai trong lớp cười phá lên. Ma Kết, Xử Nữ, Thiên Yết, Cự Giải và thầy Rod thì ngẩn người.

"Này chúng ta đây là pháp sư. Không phải tu tiên hay làm hòa thượng, ni cô mà phải cắt bỏ thất tình lục dục chứ." Thiên Bình cười nhạo nói. Anh ghét nhất là ai chê vấn đề này. Sống mà không có tình cảm vui buồn thì sống còn gì có ý nghĩa.

Thầy Rod hứng thú hỏi: “Tại sao e nghĩ như vậy. Có thể giải thích rõ hơn cho các bạn cùng hiểu không?"

"Thất tình lục dục, là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu ham muốn của con người gộp chung trong câu nói ngắn gọn là thất tình lục dục."

Bạch Dương ngừng lại rồi nói tiếp: "Thất tình là gồm bảy thứ tình cảm: hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục. Một trong bảy thứ tình cảm trên thái quá cũng khiến cho tâm sinh lý con người xáo trộn mất quân bình và gây ra những hành động thiếu ý thức tai hại. Thất tình lục dục được ví như cục nam châm lúc nào cũng muốn hút con người vào trong quỷ đạo đam mê tham đắm sắc dục mà không có lối thoát." Bạch Dương nói liền một hơi rồi quay sang liếc nhìn Thiên Bình.
*******
Nguồn Phật giáo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 10. Bài Học Đầu Tiên (Phần 2)
Không khí trong lớp học bỗng trùng xuống. Mọi người đều đang suy nghĩ những lời của Bạch Dương vừa nói. Nó quá cao siêu. Kiến thức đó ít người cấp cao thủ có thể ngộ nhận ra được huống chi là thực hiện để mà phá đảo đến trình độ thượng linh được.

"Vậy thứ gì sẽ làm cho trái tim của chúng ta trở nên mạnh hơn, thuần khiết hơn và thoát khỏi sự ràng buộc đó." Cự Giải quay xuống hỏi Bạch Dương.

"Cũng chính là thất tình lục dục."

"Cậu nói vậy là sao? Chính thất tình lục dục làm ta suy yếu và cũng chính nó làm ta mạnh lên, thật mâu thuẫn." Sư Tử bật dậy hỏi. Cô thật bực mình với cái câu trả lời nửa vời này của con bé Bạch Dương. Nhìn nó thật đáng ghét.

"Cậu có thể giải thích rõ hơn được không, Bạch Dương." Nhân Mã nói.

"Sự ganh ghét, ham muốn và đố kị nó sẽ nhuộm trái tim ta đen tối gây ra những hành động thiếu ý thức. Còn tình yêu và cảm giác muốn bảo vệ thứ gì đó sẽ khiến cho chúng ta mạnh hơn."

"Vậy làm thế nào để điều chỉnh cái thứ là thất tình lục dục trong cơ thể mình theo chiều hướng tốt." Thiên Yết hỏi mà lòng cảm thấy khó chịu. Điều này là một cảnh giới cao. Ít người nói được mà người làm được còn ít hơn.

"Định tĩnh tâm thức và xã bỏ những ý tưởng thấp hèn mới khiến trái tim thuần khiết, mới thanh tẩy được mọi yêu khí."

Thanh tẩy. Tất cả mọi người sững sờ. Chỉ có những pháp sư mạnh mới có thể sử dụng được chiêu thanh tẩy. Không chỉ mạnh mà trong lòng phải không có tạp niệm nào nếu không sức mạnh sẽ bị suy yếu đi.

Xử Nữ sắc mặt trầm xuống. Tuy Bạch Dương chỉ nói có mấy câu. Nhưng anh hiểu rằng, con bé đó hơn giỏi hơn anh rất nhiều rồi. Chết tiệt.

"Bốp… Bốp... Bốp." Thầy Rod vỗ tay hứng khởi nói: “Bao nhiêu năm kể từ khi đi học đến đi dạy học. Tôi chưa gặp được một ai có độ lĩnh ngộ cao như trò Bạch Dương. Có lẽ không phải là trình độ cấp cao thủ bình thường. Mà có khả năng đạt đến cấp thượng linh rồi." Càng nói thầy Rod càng hứng khởi. Đời giáo viên hiếm có ai được dạy một trò giỏi như vậy. Điều đó khiến anh cảm thấy tự hào lắm.

"Cấp thượng linh. Thầy có đùa không vậy?" Song Tử ngạc nhiên kêu lên. Không phải chỉ nói có vài câu thôi à?

Cấp thượng linh là cấp cao nhất hiện giờ trong thế giới pháp sư. Chỉ có mười hai người mới trong cấp thượng linh, những lớp trẻ sau có thể đạt đến trình độ thượng linh sẽ đấu với một trong số các thượng linh mà người đó chỉ điểm. Khi bị chỉ điểm các thượng linh không có quyền từ chối chỉ có thể chấp nhận khiêu chiến. Nếu thượng linh thua, sẽ bị đẩy ra khỏi cấp thượng linh và vào làm ở hội đồng các bô lão. Hội đồng các bô lão cũng có tiếng nói lớn trong giới pháp sư nhưng không thể bằng các thượng linh được. Đó chính là chế độ "chính quyền" ở thế giới pháp sư.

"Được rồi, lớp nghỉ giải lao đi. Tí nữa chúng ta sẽ thực hành một số bài tập cơ bản." Thầy Rod cất sách rồi đi ra ngoài.

Thiên Bình, Song Ngư, Kim Ngưu, Song Tử tụ tập lại bàn tán.

"Tớ thấy có khả năng này mà. Bạch Dương trong hai năm đi khắp thế giới pháp sư, một mình trải qua bao nhiêu là thử thách nguy hiểm, gặp bao nhiêu những pháp sư ẩn dật và thách đấu họ mạnh như vậy… cũng là đương nhiên." Kim Ngưu cụp mắt nói.

"Quan trọng nhất là độ lĩnh ngộ của cô ấy rất cao. Đó là điều mà chúng ta không thể bắt kịp cô ấy. Nhất là hai năm chu du." Song Ngư thở dài nói.

"Hai năm ý anh làm gì nhỉ? Hừm. Hình như chỉ tán gái thì phải." Thiên Bình chau mày cố nhớ.

"Anh chỉ có làm một việc đó thôi à?" Kim Ngưu trừng mắt nhìn Thiên Bình.

"Chả lẽ không học pháp thuật gì ư?" Song Tử tò mò hỏi.

"À. Ha… ha... Anh trốn. Anh nghĩ tuổi trẻ mà không chơi thì phí nên... ha ha." Thiên Bình gãi ót gượng ngùng cười khan.

"Ừ. Trẻ mà không học thì già sao mà học được nữa. Giờ có xấu mặt không, kém xa một đứa kém mình 3 tuổi." Song Tử khinh bỉ nói.

Xử Nữ càng nghe càng phiền muội. Ma Kết biết nhưng anh không biết nên an ủi thế nào, đến anh cũng có cảm giác xấu hổ.

"Không cần phải xấu hổ. Thiên tài và người thường nó luôn cách xa nhau như vậy. Nên cậu không cần phải thấy tự ti đâu." Thiên Yết liếc mắt nhìn Ma kết.

"Thiên Yết..." Ma Kết méo xệch miệng vì lời an ủi của cô bạn. Nói vậy chả khác nào nói anh dốt cả. Người nào mà không hiểu lại tưởng cô ấy nói móc.
*******
"Reng... Reng..."

"MỌI NGƯỜI. Thầy có dặn tất cả tập trung ở khu rừng sau dãy nhà. Làm một bài thực hành." Ma Kết vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.

Khu rừng sau dãy học toàn là cây cổ thụ và cây cổ thụ, rậm rạp giống như rừng nguyên sinh vậy. Nhưng nó lại là nơi chính để luyện tập của các đội linh lực.

Họ đi sâu vào trong hơn một chút thì thấy thầy Rod đang đứng đó đợi họ. Trước mặt là mấy cây cổ thụ có dây leo chằng chịt.

Thầy Rod nhìn các học trò của mình nở nụ cười quỷ dị, khiến họ lạnh gáy: "Bài học này chính là luyện sức chịu đựng bền bỉ của các em. Các em sẽ bị treo trên những cây đó và trên đầy các em sẽ có một xô nước. Xô nước đó bị thủng lỗ nhỏ ở đáy, nước sẽ nhỏ giọt xuống đầu của các em. Các em phải chịu đựng trong hai giờ. Ai hoàn thành sẽ được nghỉ buổi chiều nay."

"Vậy thì quá là dễ rồi không?" Song Tử và Thiên Bình thấy tẻ nhạt.

Kim Ngưu: "Tớ thấy cái này... không đơn giản như vậy đâu."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 11. Thử Thách.
"Nào các em sẵn sàng chưa?"

"Rồi ạ."

"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu nhé." Thầy Rod bấm đồng hồ trong tay rồi nói tiếp: “Hai tiếng sau thầy sẽ quay lại. Ai không chịu được thì hãy tự phá mấy dây leo mà ra. Ở đây có thời hoa*. Vậy nên… các trò yên tâm. Mọi thứ rất công bằng." Nói xong thầy đi mất hút.

*Thời hoa: Là cây hoa tính giờ trong thế giới phép thuật. Nó có hình dạng giống cây hoa hướng dương nhưng là màu hồng và cụm hoa là chiếc mặc nạ cười. Cao từ 20 đến 30 cm, biết đi.

Mười hai chiếc cây được chọn gần nhau. Gần như thành một vòng tròn để họ có thể thấy tình trạng mọi người.

"Tớ thấy mấy dây leo này thế nào ý. Nó siết tay tớ hơn chặt. Và cả cái chậu nước trên đầu nữa. Nhỏ từng giọt một. Thế này sẽ nhanh qua hai tiếng thôi." Nhân Mã hứng khởi nói.

"Ừ." Sư Tử đồng ý.

10 phút sau.

"Tớ thấy hơi nhức đầu." Nhân Mã lắc lắc đầu mong hành động đó có thể đỡ hơn.

Cả bọn ngầm đồng ý chỉ có bốn đại cao thủ của chúng ta và Cự Giải là chưa có cảm giác gì.

"Cự Giải, cậu không thấy gì à?" Sư Tử ngạc nhiên hỏi.

"Ừm." Cự Giải cười gượng gạo. Cái này ở nhà cô cũng đã "bị tập" rất nhiều rồi. Vì là người thừa kế của gia tộc cô đã chịu rất nhiều thử thách. Nhưng nếu phải chịu đựng cực hình này hai tiếng. Cô... cũng không dám chắc là mình có thể chịu được, huống chi là mấy bạn đang ăn sung mặc sướng kia.

20 phút.

"Tớ chịu thôi." Nhân Mã thở hồng hộc cố sức giằng dây leo rơi thẳng xuống mặt đất. Cô không còn sức để có thể đứng lên, đầu óc cứ ong ong cả lên.

"Bíp bíp người đầu tiên: Nhân Mã 20 phút." Sau tiếng bíp bíp là hàng ngàn lá hoa bay thẳng lên trời theo hình cơn lốc rồi những cánh hoa xếp thành các chữ - tên của người bỏ cuộc.

Xử Nữ nhìn chằm chằm vào Bạch Dương. Không hiểu thầy cố ý hay không mà lại xếp anh đối diện với Bạch Dương. Đã 20 phút trôi qua. Anh cũng đã cảm thấy hơi khó chịu rồi. Mà mặt con bé đó vẫn tỉnh như sáo vậy. Có thật là hai năm qua nó đã học được rất nhiều thứ ở ngoài thế giới kia hay không? Là người thừa kế gia tộc, anh hầu như bị gò bó ở trong một cái lồng vàng có kẻ hầu người hạ, cái gì cũng không được làm. Anh rất ghét điều đó.

Bạch Dương ngáp ngắn ngáp dài. Cái bọn này mới một ít đã không chịu nổi rồi. Nhớ ngày xưa… ngày xưa... a a a. Không phải do cái tên chết tiệt đó thì giờ này cô đang phiêu diêu tự tại ở khắp nơi rồi. Cuộc sống đó phóng khoáng biết bao nhiêu. Không phải làm thực hành với bọn kém cỏi này. Mắt không thấy tâm không phiền, Bạch Dương dứt khoát nhắm hai mắt lại tịnh tâm.

30 phút.

Sư Tử, Song Tử, Thiên Bình, Song Ngư lần lượt rơi xuống.

1 tiếng.

"Khụ khụ." Kim Ngưu rơi xuống. Nhìn thấy Bảo Bình, cô gần như ngất hẳn rồi.

"Này Bảo Bình xuống đi. Không cô sẽ ngất đó đừng có cố quá sức." Kim Ngưu lo lắng nói.

Bảo Bình nghe thấy có người đang hét to gì đó ở dưới kia nhưng cô không nghe rõ. Cô muốn thoát khỏi đám dây leo này nhưng cô đã không còn đủ sức nữa rồi.

Bạch Dương thờ ơ: "Im miệng và kéo cô ta xuống đi. Không nhìn thấy hả! Cô ta không còn đủ sức để để tự cởi bỏ dây leo nữa đâu."

Kim Ngưu nhanh chóng nhảy lên và kéo Bảo Bình xuống.

Bạch Dương nhìn họ bằng nửa con mắt, khinh bỉ: “Thật kém cỏi."

"Này, chúng tôi biết cô là thiên tài, cô giỏi nhưng đừng khinh thường người khác như vậy. Họ không giỏi bằng cô nhưng họ đã cố gắng hết sức rồi nên cô không có quyền khinh thường." Kim Ngưu hét lên.

"Hừ. Thế nào là cố hết sức? Sức mạnh của con người là vô tận, huống chi là của pháp sư. Chỉ có các người lười, ăn sung mặc sướng rồi nên có tí vậy cũng không chịu được. Vậy mà còn dám là nói hết sức ư? Họ làm được thì mình cũng phải làm được mà còn phải làm được cả hơn họ. Đến đạo lý này còn không hiểu mà dám lên lớp nói người khác. Hửm?" Bạch Dương nghiến răng nói từng chữ. Ánh nhìn lạnh buốt, đầy hờ hững và khinh bỉ khiến mấy người phía dưới như bị đóng băng bởi ánh nhìn đó.

Thiên tài, thiên tài, thiên tài. Họ nghĩ những người thông minh hơn một chút thì không cần phải cố gắng cũng giỏi như vậy à? Cô ghét nhất đứa nào mạnh miệng nói giữa thiên tài và người thường là khác nhau.

Kim Ngưu nghẹn họng không nói được gì. Cậu biết Bạch Dương nói không sai. Nhưng không nhịn được mà trách móc. Có lẽ vì Bạch Dương quá vô tâm.

1 tiếng 45 phút.

Thiên Yết, Ma Kết và Cự Giải rơi xuống đều lần lượt rơi xuống.

Ma Kết nhìn Xử Nữ nói: “Nếu không chịu được thì xuống đi."

Xử Nữ nghiến răng, chậm rãi nói: “Cậu yên tâm. Tôi biết tự lượng sức mình."

Bạch Dương thổi thổi chiếc lá đang bay xuống trước mặt cô. Thế nào là tự lượng sức mình? Cậu ta bây giờ chính là không biết tự lượng sức mình đó. Mặt mày tái nhợt, hơi thở yếu ớt chả hiểu cố như vậy làm gì.
*********
"Chào các trò. Hai tiếng đã trôi qua, xem chúng ta có người thắng cuộc không nào?" Thầy Rod nhàn nhã đi tới không hề để ý bộ dạng vật vã của mấy người ở dưới chỉ nhìn lên cây một cách hưng thú.

"Có hai người đã vượt qua được thử thách đó là: Trò Bạch Dương và Xử Nữ. Chúc mừng hai em, như đã hứa chiều nay các em sẽ được miễn học."

Đám dây leo tản ra, Bạch Dương và Xử Nữ cùng nhảy xuống đất.

"Tốt lắm. Vậy các trò, hai giờ chiều nay chúng ta tập trung ở khu luyện tập." Thầy Rod nói hướng về phòng nghỉ giáo viên đi tới thì bị một giọng nói gọi giật lại.

"Thưa thầy các bạn đều rất mệt mỏi và kiệt sức. Thầy có thể miễn cho họ được nghỉ buổi chiều nay được không ạ?" Ma kết gượng gạo lên tiếng.

"Vậy lúc các trò chiến đấu mệt mỏi cũng xin đối thủ đình chiến để nghỉ ngơi ư?”

"Dạ. Em... hiểu. Và… Xin lỗi thầy vì đã đòi hỏi một cách vô lý." Ma kết xấu hổ cúi đầu xin lỗi.

"Hiểu là tốt. Các trò về nghỉ ngơi đi."

"Dạ".
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 12. Theo Dõi.
11 giờ sáng.

"Mệt quá." Chín chòm sao nằm vật vờ ở phòng khách. Giờ họ mới biết không phải ai cũng có thể làm được việc đó. Nhìn đơn giản nhưng nó lại là một hình phạt vô cùng kinh khủng. Lúc đầu các giọt nước nhỏ xuống đầu khiến các cô cậu cảm thấy không vấn đề gì. Nhưng thời gian càng dài, thì cảm thấy những giọt nước đó càng nặng nề rơi xuống đầu họ chẳng khác nào giáng từng nhát búa xuống vậy. Đầu nặng trĩu và ong cả lên.

"Bạch Dương, Bảo Bình và Xử Nữ đâu rồi?" Thiên Yết liếc mắt nhìn người bên cạnh hỏi.

"Lên phòng hết rồi."

"Tớ nói này, sao họ có thể hoàn thành được bài tập này nhỉ, thật giống các chiến binh bất khả chiến bại ngày xưa." Song Ngư cảm thán nói.

"Hoặc có thể do chúng ta sống quá sung sướng không thể chịu nổi được một chút cực khổ." Song Tử rên “Hừ hừ”. Nói ra những lời thế này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ khuất phục chuyện gì. Ấy vậy…

"Nhưng mà ba cậu thật giỏi, có thể trụ được 1 tiếng 45 phút." Kim Ngưu nhìn Cự Giải, Thiên Yết, Ma kết đầy ngưỡng mộ. Nhân Mã, Sư Tử gật đầu đồng ý.

"Cậu biết không, họ chỉ cần chịu đựng hơn cậu một phút thôi đã khiến cậu khó bảo toàn mạng sống rồi. Huống chi là hơn tận 15 phút." Nói xong Ma Kết mới thấy mình nói có chút nặng lời. Ma Kết cụp mắt nói: "Mọi người lên nghỉ đi chiều chúng ta phải học tiếp."

******
"Cạch. Chưa ngủ sao?"

"Ừm."

"Cậu đang nghĩ gì vậy, có phải thấy mình kém hơn Bạch Dương rất nhiều không?"

"Không. Tớ chỉ đang suy nghĩ… Trong hai năm đó tớ đã làm những gì. Con nhóc đó làm những gì. Mà sau hai năm lại có sự chênh lệch lớn như vậy." Xử Nữ bật dậy nhìn thẳng vào mắt Ma Kết.

Ánh mắt đó. Ma Kết sững sờ. Cậu chưa bao giờ thấy được một Xử Nữ như vậy. Buồn bã? Đau khổ? Tức giận? Không, một cảm xúc gì đó còn phức tạp hơn.

"Có lẽ, Bạch Dương giờ đã chạm đến trình độ thượng linh rồi." Ma Kết thở dài nói: “Chỉ là… em ấy chưa muốn gia nhập mà thôi."

Xử Nữ không khỏi sững sờ. Nếu thật là vậy, anh phải làm gì đây?

"Chiều nay, tớ sẽ theo dõi cô ta. Xem cô ta tập những cái gì." Xử Nữ bỗng lóe lên một ý tưởng.

"Hở?" Khóe miệng Ma Kết bỗng giần giật không ngừng. Anh không nghĩ cậu ta sẽ nói như vậy. Mà có đi chắc gì đã tìm hiểu được gì.
*******
Hai giờ chiều.

"Tại sao chúng ta lại ở đây! Ôi không biết hai người kia giờ đang chơi những gì?" Nhân Mã than thở nói.

Họ đang luyện tập một số bài pháp thuật cơ bản. Nhưng là do ảnh hưởng của buổi sáng nên cơ thể chỉ tập một tí đã mỏi rã rời rồi. Thật may là thầy Rod vẫn còn thương họ không thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của họ.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Bao giờ anh ta mới thôi cái trò này.Bạch Dương phiền não nghĩ. Cô đi lòng vòng trong khu rừng sau kí túc xá mấy vòng rồi mà hắn ta vẫn bám sát không rời. Hôm nay chắc không làm ăn được gì rồi.

Cô ta định làm gì mà đi lòng vòng nãy giờ nhỉ? Chẳng lẽ đã phát hiện ra mình rồi ư? Lòng Xử Nữ khẽ rơi lộp bộp.

Bạch Dương đi mãi đi mãi xuyên qua các bụi gai, tiến sâu vào trong rừng. Rừng cây rậm rập như rừng nhiệt đới, mặc dù là ban ngày đúng thời điểm mặt trời lên thiên đỉnh nhưng trong rừng vẫn tối om thỉnh thoảng chỉ có vài tia nắng mạnh mẽ mới le lói được chút ánh sáng chiếu xuống được khu rừng.

Sao từ vừa nãy chỉ quanh quẩn chỗ này nhỉ? Xử Nữ nhìn quanh nhìn quất không thấy có gì đặc biệt cả.

Khu rừng nhỏ này thật tuyệt vời, chỗ này chỗ kia và cả kia nữa đều là nơi luyện tập tuyệt vời.Bạch Dương hò reo trong lòng nhưng mọi ý định đều phải đành nhịn xuống.

Tên đi sau mình vừa yếu vừa kém, à không chỉ mình hắn mà cả bọn kia nữa. Đã kém còn tỏ ra nguy hiểm. Mà tại sao anh ấy lại bắt mình phải vào đây chỉ đường hướng dẫn bọn ngốc kia nhỉ? Chả lẽ chúng là vũ khí bí mật? Có vũ khí nào yếu xìu vậy đâu. Mà thôi… kệ đi. Từ từ rồi cũng sẽ tìm hiểu ra. Cô nhóc lắc lắc đầu xua hết ý nghĩ đó đi, nghĩ không ra thì thôi. Chỉ là… bảo cô dạy là cô phải dạy chắc. Xí.

Khi đã suy nghĩ thông suốt. Bạch Dương nhanh chóng hướng về phía trước không bao lâu thì đi qua khu rừng. Trước mặt cô là một đồng cỏ mênh mông xa xa còn thấy được cả trang trại cung cấp lương thực.

Bùng. Tiếng nổ to đùng vang lên kèm theo đó là một ngọn lửa to đùng đang bốc cháy. Khói nghi ngút bay lên. Là hướng nông trại. Bạch Dương đạp chân phi thân nhanh về phía đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 13. Mở Màn Cho Cuộc Chiến.
"Này." Xử Nữ sững sờ chốc lát rồi phi thân đuổi theo.

Vừa nãy cậu vẫn còn ở trong rừng, cách Bạch Dương một đoạn khá xa, vì nếu quá gần sẽ bị cô ấy phát hiện nên cậu không dám mạo hiểm. Cũng chính vì vậy mà cậu đã không biết có chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là… nhìn sự gấp gáp đó của Bạch Dương cộng với linh cảm của cậu. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó theo chiều hướng xấu.

Chả mấy chốc mà Bạch Dương và Xử Nữ đã đến nơi. Trước mặt họ nông trại xinh đẹp trở thành một đống đổ nát, hoang tàn như chiến tranh vừa đi qua đây vậy. Mà miễn cưỡng cũng được gọi là "Chiến tranh nhỉ".

Trang trại giờ chỉ còn những mảng tường nhôm nhuể. Một mảnh đồng cháy rụi, người nằm la liệt bên cạnh những xác động vật, máu người hòa làm một với máu động vật, cảnh tượng thật kinh khủng. Người chết thì không có nhưng bị thương nặng thì rất nhiều.

"Xử Nữ, Bạch Dương đến rồi à." Bấy giờ hai người họ mới để ý. Bên kia là các đội linh lực đang dọn và đưa người bị thương trở về.

"Xử Nữ, sao tôi gọi cho cậu mà sao không nghe máy vậy?" Ma Kết nhíu mày hỏi. Vừa thầy hỏi làm cậu phải lấp liếm một cách vụng về.

Xử Nữ lục gian ảo lấy ra một viên dạ minh châu đen thui. Cậu áy náy: “Xin lỗi, hết mana."

"Không sao, hai người đến đúng lúc lắm." Ma Kết ray ray lông mày, như muốn làm giảm sự căng thẳng. Vụ này có vẻ rất quan trọng. Nhiều thầy, cô danh giá đến tận nơi chỉ huy làm cậu cũng thấy căng thẳng theo.

"Ma Kết phải không?" Một giọng nói trong trẻo, non nớt vang lên.

"Hửm." Ma Kết cúi xuống nhìn Bạch Dương ra hiệu cho cô nói tiếp.

Bạch Dương: “Tóm tắt một cách ngắn gọn nhất về tình hình bây giờ đi." Chàng trai này, cô có ấn tượng khá tốt. Nhìn thuận mắt cô.

"Khoảng một tiếng trước, tất cả gia súc, gia cầm ở đây đều mắc một loại virut. Không có thuốc nào ở đây có thể trị được. Nên trưởng quản nông trại này đã sai một nhóm gồm 5 người xuống núi tìm thuốc. Thuốc chưa về thì đã gặp một loạt tấn công, các lớp thường đã cố chống trả nhưng bên địch quá mạnh. Một đội linh lực đã đến và chiến đấu nhưng quân địch rút lui ngay sau khi đội đó đến. Đến giờ vẫn không biết là ai làm." Ma Kết nói một mạch không ngừng nghỉ.

"Không có nhân chứng." Bạch Dương thắc mắc hỏi.

"Không phải không có mà là không nhìn thấy một chút manh mối nào." Ma Kết ngừng một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, anh lẩm bẩm nói tiếp: “Giống như mưa đạn vậy. Hoàn toàn không nhìn ra phương hướng người bắn."

Hừm. Không nhìn ra được là vũ khí gì. Vết thương nhìn rất giống với vết đạn, mà lại không phải là vết đạn. Nó là cái gì vậy. Cũng một lỗ tròn giống…

"Hanki, là em thật sao?" Người phụ nữ với thân hình nóng bỏng đi đến. Giọng nói đầy kích động.

“Hử?” Bạch Dương nhíu mày ngoảnh lại theo phản xạ.

"Giọng điệu này thì đúng là Hanki rồi." Hana che miệng cười cười. Dù mặc đồ công sở, nhưng cả người cô ta vẫn toát ra một sức quyến rũ khó tả.

Hanki.Ở đây có ai tênHankiđâu nhỉ? Ma Kết và Xử Nữ nhìn nhau khó hiểu, sau đó quay sang nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương cau mày phùng má. Hừ.Giọng điệu này thì đúng là Hanki rồi. Ý gì đây. Thật khó chịu khi mà gặp cô ta ở đây.

"Em về bao giờ vậy? Sao không nói với chị? Chị qua chơi. A, em học ở đây à? Chị cũng chỉ mới vào trường dạy được mấy hôm đó."

"Tôi không ở nhà đừng có mà đến tìm. Đi nhiều cũng chán rồi nên tìm chỗ nghỉ chân thôi."

Hana ngó nghiêng đằng sau Bạch Dương như muốn tìm kiếm bóng hình của ai đó: "Anh em…"

"Thưa cô Hana, mấy người bị thương này nên đưa đến đâu ạ?" Một chàng trai lên tiếng hỏi cắt ngang lời muốn nói của cô ta. Sau đó nhìn Bạch Dương đầy địch ý.

Lời cô ta muốn nói nhất trong cuộc trò chuyện này đã bị một tên học sinh - Hàm Nhiên này cắt ngang. Cậu ta là cháu của hiệu trưởng nên cô ta cũng không dám tỏ thái độ gì quá. Chuyện của anh ấy… chắc phải tìm Hanki nói chuyện sau mới được, dù sao nó đã học trường này thì không sợ không có cơ hội nói chuyện. Cảm thấy yên tâm hơn, cô ta mới quay ra nhìn đám người nằm la liệt ở đó nhíu mày nói: “Đưa đến phòng y tế chứ đâu."

"Phòng y tế của trường không thể đủ cho tất cả mọi người." Hàm Nhiên bực bội đáp. Cậu không hiểu sao ông lại để cho ả đàn bà vô tích sự này ở trong trường. Đã thế cậu còn phải ở dưới quyền cô ta.

"Trước hết cứ mang tất cả những người bị thương này vào trường đã. Chúng ta sẽ tìm một nơi rộng thoáng mát rồi chữa trị."

"Vâng." Hàm Nhiên xoay người chỉ huy mọi người.

"Khoan đã."

"Có chuyện gì vậy Hanki. Giải quyết như vậy không hợp lý?"

"Tất nhiên là không hợp lý." Bạch Dương ngạo nghễ nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh khỉnh.

"Hanki, quan trọng nhất là mạng người. Em không thể tùy tiện như ngày xưa được." Hana cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất.

"Hừ. Có mà cô không thể tùy tiện như xưa được ý." Bạch Dương nói bằng giọng mũi.Trướcsau như một vẫn là không có não. Có vẻ cô ta đang được nắmtoàn quyền ở đây.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên