Chương 14. Mở Màn Cho Cuộc Chiến (Phần 2)
"Em nói vậy là có ý gì! Em không tin tưởng vào năng lực của cô?" Cô ta tức giận bừng bừng. Con nhãi ranh này, dám không nể mặt mình trước bao nhiêu người như vậy."Cô có biết họ bị thương như thế nào? Cái gì đã gây ra vết thương của họ? Cô đã kiểm tra những vết thương đó chưa? Cô có dám chắc là, những vết thương này là vết thương bình thường không mang theo chất độc không? Nếu nó có độc lại mang vào trường thì cô định xử lý thế nào? Ở đây không giống như ở trường, nếu để cho những thứ có thể phá hủy vào trường vậy hậu quả sẽ ra sao? Cô có gánh vác được không?" Bạch Dương hỏi một tràng ra, làm cho cô ta cứng họng.
"Bây giờ hãy xếp tất cả người bị thương một chỗ. Tạo kết giới kiểm tra sơ bộ. Những gia súc, gia cầm lấy một, hai con hoặc nhiều hơn làm mẫu thí nghiệm còn lại tiêu hủy theo đúng quy trình. Ma kết hãy gọi thầy Rod đến đây, kêu các thầy khác đến chữa trị cho những người bị thương." Bạch Dương dõng dạc phân phó. Từng câu từng chữ đều đúng đắn, hợp quy trình khiến cho các thầy cô cũng không thể nói được gì.
"Ok." Ma Kết nhắm mắt gọi tên thầy Rod bằng ý niệm trong đầu. Đây là phương thức liên lạc của họ. Liên lạc bằng ý thức. Dù trong hòan cảnh nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần tỉnh táo là thông tin không bao giờ bị gián đoạn và có tính bảo mật cao.
"Nào các em, nhanh đưa mọi người vào cùng một chỗ nào." Một thầy giáo già ra mặt chỉ huy. Lời cô bé kia nói rất đúng, chỉ là... nếu không có thầy cô nào đứng ra chỉ huy thì sẽ khó có thể sai bảo bọn nhóc này.
*********
3 phút sau.
Một đoàn người áo choàng đen bay trên trời hướng về phía này bay tới. Thật giống một đàn quạ khổng lồ, dẫn đầu là thầy Rod.
Thật giống đàn quạ quá. Quạ... hmph... xấu xí. Chà chà nếu không để ý kĩ thì nhìn họ giống như đang bay vậy. Bạch Dương khẽ suýt xoa.
"Các em làm tốt lắm. Hãy về nghỉ ngơi đi và giao chỗ này lại cho các thầy." Một thầy giáo già bước ra. Trông ông giống như cái cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi vậy.
"Dạ." Mọi người đồng thanh đáp. Họ nhanh chóng xếp thành tiểu đội rồi phi về.
"Ma kết làm tốt lắm, giờ hãy dẫn các bạn về đi. Chắc mấy đứa cũng mệt lắm rồi. Hãy về nghỉ ngơi chiều nay được nghỉ. Chỗ này... hãy giao cho các thầy." Thầy Rod đến bên Ma Kết khẽ vỗ vai cậu ôn tồn nói, anh biết bọn nhóc này đã mệt rồi.
"Dạ, em chào thầy. Mọi người, đi thôi."
Bạch Dương đi theo sao Ma Kết bỗng khựng lại. Cô cảm giác bàn chân cô đã giẵm phải thứ gì đó. Nó nhói đến tận óc.
"Sao vậy?" Ma Kết quay đầu lại hỏi khi thấy Bạch Dương đột ngột dừng lại.
Ngước mắt lên nhìn Ma Kết, Bạch Dương chậm rãi nói: “Có vẻ như... tôi đã giẫm phải cái gì đó… khi đứng ở đằng kia." Chân Bạch Dương run lên từng hồi.
Chà. Cảm giác này. Lâu lắm rồi mới có. Nó nhói lên tận óc mình. Đã bao lâu nhỉ?Bạch Dương khụy xuống. Cô chống tay xuống đất thở dốc.
"Này, nhóc không sao chứ?" Ma Kết xoay người đỡ lấy Bạch Dương. Sắc mặt Bạch Dương càng ngày càng tái đi.
Nghe thấy tiếng động bên này, Thiên Yết, Xử Nữ và Cự Giải quay ngoắt lại nhìn thì thấy Bạch Dương đang thở dốc, sắc mặt tái mét còn Ma Kết đang ở bên lo lắng gọi tên Bạch Dương. Thấy vậy, Thiên Yết và Xử Nữ phi nhanh tới chỗ Ma Kết còn Cự Giải quay đi báo cáo với thầy Rod.
"Có chuyện gì vậy." Thiên Yết và Xử Nữ đồng thanh hỏi.
"Ha… ha ha. Không… sao… cả." Bạch Dương nhếnh mép cười trong tiếng thở dốc khiến cho ba người kia sững sờ.
Thế này đã là gì. Chất độc này đã là gì so với những loại cô đã gặp và thử trong hai năm qua. Nếu là một học sinh khác hay cả những người trong đội linh lực. Chưa chắc đã cầm cự được. Nhưng nó không là gì đối với cô.
Bạch Dương đẩy Ma Kết ra tạo kết giới xung quanh. Cô ngồi bệt xuống đất, nhấc lòng bàn chân lên rút cái mảnh đó ra. Cái này là… Ha ha... mấy người đó định làm gì đây?
Bạch Dương bắt đầu nặn máu ra. Sau đó cô ngồi vận khí, phong ấn tạm thời cái huyệt đạo quan trọng của cơ thể ngăn cho kịch độc phát tán rộng hơn. Bạch Dương di chuyển tay xuống cổ chân, nhíu mày. Một luồng sáng phát ra từ tay sau đó xâm nhập vào chân cô di chuyển từ từ khắp nơi trên cơ thể. Có vẻ nó đang đi kiểm tra toàn thân cô.
Thầy Rod và Cự Giải chạy đến thì đã thấy cảnh này. Thầy thở phào nhẹ nhõm, nói với Cự Giải bên cạnh để cô bé yên tâm: “Không sao rồi, Bạch Dương đã khống chế được rồi." Anh chỉ sợ rằng sẽ không đến kịp... sẽ để cô bé giống như... giống như… “anh trai” nó vậy.
Móc từ túi áo ra một lọ thuốc đen ngòm, thầy Rod dốc dốc lọ thuốc vào tay, một viên thuốc cũng đen ngòm rơi ra nhìn giống thuốc đông y. Mặt Cự Giải đen đi vài phần, chân mày giần giật vì mùi của vị thuốc này.
"Em đưa viên thuốc này cho Bạch Dương, ăn xong cô bé sẽ khỏi hẳn." Thầy Rod đưa thuốc cho Cự Giải, ngạc nhiên khi cô nhóc có biểu hiện như vậy. Anh bật cười, nháy mắt với cô nói: “Trông thế thôi nhưng hiệu quả lắm."
"Dạ. Em… em không có ý đó." Cự Giải bối rối nói.
Đúng lúc này, Bạch Dương đã xong và phá bỏ kết giới. Thấy vậy, Cự Giải chào thầy một tiếng rồi chạy nhanh đến chỗ Bạch Dương đưa cho cô viên thuốc, Bạch Dương nhanh chóng cho vào miệng nhai nhai.
Bạch Dương đưa tay vào túi váy, lấy ra băng gạc và bông gòn. Cô lau sạch vết thương và nhanh chóng quấn lại. Cô đứng dậy, khập khễnh đi về phía trước. Đi được một bước, hai bước thì thấy Ma Kết ngồi xuống đưa lưng về phía cô nói: “Lên đi, nhóc mà đi như thế về, vết thương sẽ rách to ra đấy, có thể còn bị nhiễm trùng."
Bạch Dương không chần chừ nhảy lên lưng Ma Kết. Quàng hai tay qua cổ cậu giơ túi nilông đựng cái mảnh đó lên và nói: “Khi nào thầy Rod về thì đưa nó cho thầy."
"Ừ."
"Này nhóc, đó là chất độc gì vậy? Có vẻ nó là chất cực độc gì đó. Trông nhóc lúc ý… rất... yếu." Trên trán Ma Kết lấm tấm mồ hôi. Một phần nhỏ là vì đã thấm mệt còn phần lớn là cậu đang không biết dùng từ thế nào để cô nhóc không hiểu lầm.
"Hmph... Thế à. Nó cũng chả phải cực độc gì đâu. Muốn biết thì tìm thầy Rod, hiện tại tôi không biết chính xác được. Giờ tôi mệt rồi, vì vậy đừng có hỏi gì nữa." Bạch Dương nhắm mắt tựa đầu vào vai Ma Kết.
"Ơ... ừm." Ma Kết chuyên tâm nhìn về phía trước bước đi. Mái tóc ngắn của Bạch Dương đung đưa theo nhịp điệu đi, vài sợi tóc lòa xoà chọc vào cổ cậu khiến cậu thấy nhột nhột, ngưa ngứa.
Cậu mải mê suy nghĩ nên không hề biết luôn có hai đôi mắt dõi theo cậu với cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Họ cũng không biết đó cảm xúc gì, chỉ là…nó khiến họ rất khó chịu.
Chỉnh sửa lần cuối: