Chương 18. Đột Phá 2.
Tối hôm trước khi Bạch Dương mất tích.
"Vụt… xoạt." Cự Giải đang luyện võ. Cùng một chiêu thức nhưng lại khác nhau nhiều đến vậy. Mỗi nhát kiếm của cô nhìn thật vô lực, không có sự sắc bén nào cả. Hôm đó nhìn Bạch Dương trong lúc luyện tập. Cô thấy máu mình tăng vọt lên. Hầu như ngày nào cô cũng luyện.
Nhìn kiếm gỗ trong tay Cự Giải siết chặt lại, lẩm bẩm như thì thào với bản thân: “Tại sao, tại sao lại không giống?"
"Làm sao mà giống được."
"Tại sao chứ?"
"Vì cô không tôn trọng kiếm trên tay mình, cũng như tôn trọng đối thủ."
Cự Giải bỗng giật mình quay lại. Hóa ra là Bạch Dương.
"Ai cũng là đối thủ của cô, kể cả tôi. Vậy nên đừng có do dự và nương tay vì nghĩ chúng ta bây giờ đồng đội. Tâm không kiên định làm sao lưỡi kiếm dứt khoát đây."
Cự Giải chần chừ: "Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả. Hãy hòa mình vào trận đấu. Biết dừng lại đúng lúc là được. Hãy tin tưởng bản thân là có thể làm chủ được thế trận." Bạch Dương đứng nhìn giàn vũ khí một lượt rồi rút ra một cây kiếm gỗ ý hệt của Cự Giải, nói: “Đến đây, đấu với tôi một trận. Từ kiếm thuật đến pháp thuật. Tôi sẽ không nương tay đâu."
Lời thì người lớn mà giọng nói là trẻ con. Nghe sao cũng thấy buồn cười. Nhưng Cự Giải không thể cười nổi. Cô đang rất nghiêm túc. Cô biết, Bạch Dương là đang muốn giúp cô thoát khỏi sự mềm yếu nhất trong trái tim cô.
Khẽ nhắm mắt tự thôi miên bản thân. Cô đang được đấu với thiên tài nhỏ tuổi nhất giới pháp sư. Cô đang được thiên tài đó chỉ dạy. Nghĩ đến đây. Máu trong Cự Giải bỗng tăng vọt, từng lỗ chân lông nở to ra, cả người run lên từng hồi vì hưng phấn.
Mở mắt ra, Cự Giải gần như biến thành một người khác. Ánh mắt chỉ tập trung vào người trước mặt. Cự Giải nhảy lên cao một kiếm chém xuống, nhanh gọn và dứt khoát. Tốc tộ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Bạch Dương thấy vậy, khóe miệng nhếch lên đầy kiêu ngạo. Cô nhóc biết mình chính là liều thuốc tốt. Bạch Dương nhanh chóng lao vào cũng không né tránh nữa, chiêu thức tấn công cũng vì thế mà thay đổi liên tục.
Thấy vậy nhưng Cự Giải cũng không hề nao núng. Cô gặp chiêu phá chiêu. Mà còn rất nhanh gọn và dứt khoát.
Một lúc sau.
"Đến đây thôi." Bạch Dương bỗng ngừng lại vứt kiếm gỗ ra xa rồi ngồi bệt xuống. Độc vẫn chưa thải ra hết, cô không nên vận động quá nhiều.
Cự Giải nhanh chóng chạy đến đưa khăn và nước cho Bạch Dương, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
"Hôm nào thi đấu, thì hãy cứ nghĩ đến hôm nay. Ta làm thương người khác nhưng họ không có làm họ chết là được rồi. Sức mạnh là không thể chỉ biết dựa vào pháp thuật. Dùng pháp thuật nhiều không bằng dùng kiếm thuật nhiều. Đừng để tâm cảnh bị chi phối bởi ngoại cảnh." Bạch Dương đứng dậy đi được mấy bước, ngoảnh lại nhìn Cự Giải mấp máy môi, thì thầm gì đó. Cự Giải cố gắng nghe nhưng vẫn không biết cô nhóc đã nói gì. Sau đó Bạch Dương đi thẳng không hề quay đầu một lần nào nữa.
*********
"Dùng pháp thuật nhiều không bằng dùng kiếm thuật nhiều đâu."
Đúng vậy. Để dùng pháp thuật liên tục trong trận đấu hao tổn rất nhiều thể lực, đó chính là sự lựa chọn không khôn ngoan.Cự Giải giờ nghĩ lại càng thấy thấm.
"Cự Giải ra đấu trận một trận với Thiên Yết." Ma Kết lên tiếng.
"Hở. Chúng ta vừa mới nghỉ mà." Cự Giải ngơ ngác nói. Cô đâu có trầm tư nhiều đến mức mà hết giờ nghỉ đâu nhỉ?
"Tôi nghĩ là đã nghỉ đủ rồi. Thi đấu luôn mới biết rõ được thể lực của cậu thế nào."
Chạy 10 cây số, vác gỗ trên lưng nhảy ếch, luyện pháp thuật. Nghỉvỏn vẹn có vài phút vậy mà cậu ta bảo đã nghỉ đủ. Cơ hội. Trong đầu Cự Giải bỗng hiện ra 2 từ đó. Đúng vậy, đây chính là cơ hội của cô. Không thể phí công Bạch Dương chỉ bảo được. Mặc dù cô biết, Ma Kết là muốn nâng cao khả năng chiến đấu của Thiên Yết để chuẩn bị cho cuộc so tài.
"Ok." Cự Giải tự tin đi ra giữa sân, nơi mà Thiên Yết đang đợi cô.
"Ồ. Cậu bảo ai sẽ thắng?" Nhân Mã tò mò nói.
"Chắc chắn là Thiên Yết. Thiên Yết rất chăm chỉ luyện tập, không bỏ buổi nào cả và buổi tối còn luyện đến rất khuya nữa cơ." Sư Tử lên tiếng chắc chắn.
Cũng không thể trách Sư Tử khẳng định như vậy được. Cự Giải hầu như không biểu hiện gì trong lúc luyện tập cả.
"Cũng không chắc." Bảo Bình là người duy nhất biết sự thay đổi của Cự Giải.
Dù đứng ở giữa sân nhưng cô nghe được hết đoạn đối thoại đó. Cô - Cự Giải nhất định không thua. Nếu cô thua hẳn là sẽ phí công của Bạch Dương. Cự Giải nhắm mắt hít một ngụm khí to sau đó mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một tia sáng kiên định và trấn tĩnh sau đó nhanh chóng vụt tắt.
Thiên Yết thấy vậy có hơi ngạc nhiên. Nhưng cô lại không quá coi trọng. Vì tâm lý có thay đổi nhưng sức mạnh cũng chỉ có vậy mà thôi.
Thiên Yết vận khí trong lòng bàn tay khiến cho mấy viên đá dưới đất bay lơ lửng, xoay tròn dần dần trở thành một cơn lốc nhỏ. Thiên Yết phất tay cơn lốc đá đó lao thẳng đến chỗ Cự Giải với tốc độ chóng mặt.
Sắc mặt Cự Giải cũng không thay đổi nhiều, nghiêng người tránh cơ lốc đá nhỏ ấy. Sau đó nhún chân phi thẳng đến về phía Thiên Yết.
Thiên Yết liên tiếp ra chiêu, lưỡi đao gió và cơn lốc hòng chặn Cự Giải. Cự Giải nhanh nhẹn lé tránh. Sau đó dùng súng nước bắn tan cơn lốc của Thiên Yết.
"Bong bóng nước."
Thiên Yết nhảy sang bên cạnh né tránh. Không kịp để ý Cự Giải đã ở đằng sau cô từ bao giờ.
Sơ hở. Thiên Yết mở to mắt kinh hãi. Không thể di chuyển được. Sao cô ta có thể nhanh như vậy. Cô ta… Thiên Yết chỉ có thể trơ mắt nhìn Cự Giải với khuôn mặt vô cảm ra chiêu knock out.
"Súng nước." Bắn thẳng vào sau lưng Thiên Yết khiến cô bị bắn văng ra xa, thân thể đập vào thân cây gần đó sau đó rơi xuống đất như một con rối.
Phịch... phụt...
Thiên Yết phun khan một ngụm máu đỏ tươi. Cô chỉ có thể run rẩy ngồi dưới gốc cây mà không thể đứng dậy. Đủ biết là Cự Giải đánh mạnh thế nào.
"Thiên Yết..." Ma Kết cùng Xử Nữ nhanh chóng chạy đến.
"Khụ... khụ... tớ… không… sao." Thiên Yết thở hồng hộc.
Cự Giải khẽ ngửa lòng bàn tay ra trước, nước từ lòng bàn tay vẫn còn đang phun nhẹ lên, nói: “Xin lỗi. Do tớ tập trung quá." Mặt Cự Giải không một chút biểu cảm bối rối hay hối lỗi gì cả. Chỉ có vẻ mặt thản nhiên.
Bảo Bình đứng bật dậy sững sờ nhìn Cự Giải.