Hoàn thành Đại ca, anh yêu em! - Hoàn thành - Sherry

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
34,0
Ý 1 của nàng nói trúng phóc yếu điểm của mình luôn, là miêu tả siêu kém. Cái này mình từng post hỏi han kinh nghiệm tả cảnh, tả người trong một thớt về chia sẻ kinh nghiệm viết lách. Nhưng có vẻ từ bấy đến giờ không khá hơn được tí nào :((.

Ý thứ 2 thì để mình xem lại, rút kinh nghiệm mấy chương sau. Mình cũng không thích kiểu trần thuật hic.

Lâu lâu mới lại thấy nàng đó nhỉ, dạo này lại đi làm rồi à????

Ờ sau hai tuần nghỉ hè giờ mình đi làm rồi. Đưa đón mùa hè cũng cực lắm vì trường mở muộn đóng sớm, thế nên tự dưng không nhiều việc cũng thành nhiều việc vì thời gian ở chỗ làm ngắn.

Em thì thấy nhân vậy Khôi hơi mờ nhạt chị ạ.
Mình đồng ý với quan điểm của Lê La này. Mình chưa thấy ấn tượng nhiều với bạn Khôi lắm.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
9.320,0
Em thì thấy nhân vậy Khôi hơi mờ nhạt chị ạ.

Ờ sau hai tuần nghỉ hè giờ mình đi làm rồi. Đưa đón mùa hè cũng cực lắm vì trường mở muộn đóng sớm, thế nên tự dưng không nhiều việc cũng thành nhiều việc vì thời gian ở chỗ làm ngắn.


Mình đồng ý với quan điểm của Lê La này. Mình chưa thấy ấn tượng nhiều với bạn Khôi lắm.

Từ từ rồi rắc muối các bạn ạ :"> . Mà có khi bạn này nhạt thật ấy, “ở đâu cũng có người này người khác”, kể cả thế giới fiction he he :)).
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.510
Gạo
7.759,0
Từ từ rồi rắc muối các bạn ạ :”> . Mà có khi bạn này nhạt thật ấy, “ở đâu cũng có người này người khác”, kể cả thế giới fiction he he :)).
Nhạt cũng được chị ạ, đúng là ở đâu cũng có người này người khác, nhưng cái sự "nhạt" nó chưa được đậm. ;))
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
9.320,0
Nhạt cũng được chị ạ, đúng là ở đâu cũng có người này người khác, nhưng cái sự "nhạt" nó chưa được đậm. ;))

Okay babe, chị hiểu ý rồi, sau này sẽ xem lại một (vài) lượt để beta :)>-.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
562,0
Ờ sau hai tuần nghỉ hè giờ mình đi làm rồi. Đưa đón mùa hè cũng cực lắm vì trường mở muộn đóng sớm, thế nên tự dưng không nhiều việc cũng thành nhiều việc vì thời gian ở chỗ làm ngắn.
Sắp xếp thời gian viết truyện đi nha chi Ngân. Em muốn được đọc truyện của chị rồi đó. :x:x:x2onion16.gif
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
9.320,0
chuyencuangan đó nàng thấy chưa, fan của nàng vào tận đây bày tỏ tình cảm thì biết rồi đó :)). Đùa thôi chứ giờ sắp hết hè, sắp rảnh rồi, thu xếp viết tiếp đi nàng ơi :x.
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
34,0
Sắp xếp thời gian viết truyện đi nha chi Ngân. Em muốn được đọc truyện của chị rồi đó. :x:x:x2onion16.gif

chuyencuangan đó nàng thấy chưa, fan của nàng vào tận đây bày tỏ tình cảm thì biết rồi đó :)). Đùa thôi chứ giờ sắp hết hè, sắp rảnh rồi, thu xếp viết tiếp đi nàng ơi :x.
Ha ha chị/ mình cũng có ý tưởng, muốn đăng truyện lắm. Cơ mà lần này muốn có cốt truyện một tí rồi mới đăng. Hiện tại có cảm giác định hướng truyện chưa rõ ràng nên chưa dám đăng.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
9.320,0
Chương 8. Năm hết tết đến


Loạt ảnh chụp đám con trai trên sân bóng sau đó được đưa lên nhóm kín của lớp. Những bức ảnh sinh động đã khiến cả lớp hưởng ứng nhiệt liệt ý tưởng về cuốn kỷ yếu “chân thực". Quỳnh nghiễm nhiên trở thành nhân vật được tung hô số một. Trong nhóm chat chung, tin nhắn khen ngợi nhảy lên tới tấp. Và tiếp theo đó, như mọi lần chat nhóm khác, câu chuyện bắt đầu dây cà ra dây muống.
“Mà này, sắp tết rồi, lớp mình lên kế hoạch đi đâu đi, trong ngày thôi, vừa để làm ảnh “tư liệu" vừa đi chơi.” “Nguyệt Sailormoon” viết.

“Thời gian và địa điểm?” “Linh núng nính” trả lời ngay lập tức.

“Vườn đào Nhật Tân? Cảnh ở đấy đẹp, kết hợp chụp ảnh với lựa đào quất cho nhà luôn. Chiều thứ bảy nhé? Có đứa nào bận không?”

Sau một hồi tranh luận rôm rả cả tiếng đồng hồ, cuối cùng tất cả thống nhất với ý kiến ban đầu của Nguyệt là sau buổi học sáng thứ bảy, cả lũ sẽ đi Nhật Tân chụp ảnh, đồng thời chọn đào, quất. Đây là lịch phù hợp nhất với tất cả bởi các lớp học thêm đã được nghỉ tết, ngày tiếp theo lại là Chủ nhật, tha hồ đi chơi chiều thứ bảy mà không cần lo chuẩn bị bài vở buổi tối.

“Tôi không đi được. Thứ bảy nhà tôi sơn lại nhà, mọi người cứ đi đi, sorry nhiều.” “Dung đại ca” viết rồi off luôn trước khi lũ bạn aloxo chửi.

Mãi hôm sau đi học, trước sự truy bức của cả lớp, Dung đã phải kể chi tiết nguyên nhân vì sao cô vắng mặt. Thì ra cách đây năm hôm, gia đình cô lên kế hoạch sơn lại nhà đón Tết sau hơn hai thập kỷ căn nhà không được chăm sóc. Ông Thành nghiên cứu chán chê các phương án, khảo giá thợ mấy nơi rồi thở ngắn than dài. Ông nhìn “Hội liên hiệp Phụ nữ” mà buồn phiền bởi “người ta có con trai đều tự tay sơn sửa nhà cửa, đỡ được bao nhiêu tiền” trong khi nhà ông ngoài các cô con gái thì cậu con rể lại công tử từ bé nên có nhờ cũng chỉ tốn thêm tiền đi sửa chữa hậu quả. Thế là đi thuê thợ thành phương án tối ưu duy nhất. Tuy vấn đề không nằm ở tiền nhưng điều này lại vô tình khơi lại nỗi mặc cảm không có con trai đã chôn sâu trong lòng ông bao năm nay.

Mấy lời than thở từ ông Thành đã chạm tự ái của Dung bởi cô vốn cho rằng chẳng việc gì con trai làm được mà con gái thì không. Vậy nên cô tuyên bố cô sẽ phụ trách việc sơn lại nhà, mọi người chỉ cần giúp cô dọn dẹp, bọc lại đồ đạc, nội thất. Nói là làm, hôm sau Dung tự mình đi sắm mấy thùng sơn, con lăn và những dụng cụ cần thiết chờ tới hai ngày cuối tuần sẽ bắt tay vào thực hiện. Lúc đó chưa một ai trong lớp có ý tưởng đi chơi vườn đào.

- Tuần sau sơn không được hả? - Nguyệt nhìn cô như năn nỉ.

- Sát Tết quá rồi, sao sơn khô kịp mà dọn dẹp quét tước? Còn cả tỉ việc khác phải làm nữa.

- Thì bọn tao góp tiền thuê thợ cho mày là cùng chứ gì? - Trang đề xuất.

- Mày điên à? Quá bằng nhà tao nhận từ thiện của chúng mày hả? - Dung giãy lên. - Với cả tao lỡ mạnh mồm nhận việc rồi mà không làm thì ông bà già chửi cho nhục mặt.

Không phải Dung không muốn đi cùng các bạn nhưng “cái miệng hại cái thân”, chỉ vì tính tự ái cao mà giờ cô chẳng còn cách nào khác.

Trưa thứ bảy tan học xong, cả lớp xúng xính quần áo, trang điểm rồi kéo nhau đi Nhật Tân còn mình Dung về nhà thay đồ bảo hộ, đeo khẩu trang bắt tay vào lăn sơn ba tầng nhà. Công việc này cô phụ trách là chính, ông Thành và Hoàng chỉ lăng xăng giúp giữ thang, xách đồ còn bà Chi cùng Ngọc đã xong nhiệm vụ dọn dẹp chuẩn bị nên đưa nhau qua nhà Huyền sơ tán “tránh mùi sơn độc hại” từ sáng sớm. Lăn sơn tường không phải việc gì quá phức tạp, chỉ đòi hỏi sức khoẻ bền bỉ và tính kiên nhẫn để có thể làm động tác nâng lên hạ xuống con lăn liên tục nhiều tiếng đồng hồ.

Sức khoẻ Dung có thừa, chỉ tính kiên nhẫn là thiếu. Lăn xong hết phòng khách thì cô âm thầm lập lời thề sẽ không bao giờ bốc đồng đi nhận xằng chuyên môn của người khác nữa. Tuy nhà cô tương đối nhỏ nhưng một mình quét sơn hết các phòng cũng là vấn đề khá lớn.

“Kính… coong…” tiếng chuông cửa bỗng vang lên khiến ba người nhìn nhau bối rối. Giữa không gian mịt mù đậm đặc mùi sơn này biết tiếp khách chỗ nào?

Nhưng khi ra mở cửa, Dung trợn tròn mắt nhìn hơn chục đứa bạn do Khôi dẫn đầu ầm ĩ bước vào nhà.

- Chúng mày đến đây làm gì? - Dung ngạc nhiên hỏi. Trên người cô vẫn là bộ đồ bảo hộ dính sơn lem luốc.

- Đến giúp mày. - Khôi cười. - Lựa đào quất xong hơn nửa lớp về rồi, còn bọn tao quyết định qua đây.

- Ảnh lao động cũng sẽ đẹp lắm đó. - Quỳnh giơ máy ảnh lên lắc lắc.

Vậy là mặc cả nhà phản đối, đám thanh niên vẫn nhanh nhẹn xông tới, đứa pha sơn, đứa quét, đứa dọn dẹp.

Dĩ nhiên là đám trẻ con mười tám đôi mươi ham ăn ham chơi tuy có quý Dung nhưng không tới mức vô tư hết mình vì bạn. Mỗi đứa đều ít nhiều có chút lý do riêng, dù lý do có khi đơn giản chỉ là “ham vui, thích hóng”.

- Sao mình phải khổ thế nhỉ? Việc nhà đại ca thì mặc nó chứ, ai bảo nó lanh chanh nhận việc? - Mạnh nói nhỏ với Trang. Hắn vẫn chẳng thể tin cô bạn gái sành điệu của mình có thể búi cao tóc, thay bộ đồ cũ mèm, rộng thùng thình xông xáo giúp bạn sơn nhà.

- Thôi ngay. - Cô rít lên. - Anh không thích thì về một mình, còn đừng có ý kiến!

Tất nhiên đời nào Mạnh dám bỏ về, hắn đành ngậm miệng lẳng lặng làm, trong bụng vẫn chưa hết thắc mắc vì đâu cô nàng chanh chua thường ngày bỗng “nghĩa hiệp” như vậy. Từ hôm Trang may mắn thoát được vụ kẹp nhầm phao vào bài kiểm tra “chắc nó rơi ra lúc nào mà cô Lan không thấy” thì cô thay đổi rất nhiều, nhất là thái độ đối với Dung.

- Này, - Mạnh bỗng gằn giọng. - em có ý gì với đại ca không hả? Tự dưng thấy dạo này bênh nhau hơi quá đấy.

- Anh đừng có tâm thần, hết khôn dồn đến dại hở? - Trang lấy tay đánh mạnh vào lưng người yêu rồi lườm hắn cháy mặt. Mạnh im bặt.

Đứng trên chiếu nghỉ cầu thang, Quỳnh liên tục chỉnh ống kính, tập trung chú ý nắm bắt những khoảnh khắc đẹp nhất của mọi người.

- Quỳnh này, cậu chụp với tớ một tấm được không? - Hiếu từ đâu đã tới đứng bên cạnh nói nhỏ.

Cô chưa kịp trả lời thì Linh cũng đột nhiên xuất hiện.

- Cả tớ nữa.

- Mày đứng vướng quá, ra chỗ khác đi. - Hiếu càu nhàu.

Nhưng Linh dứt khoát không chịu đi nên giải pháp cuối cùng là Quỳnh đưa Thảo máy ảnh nhờ bấm giúp một kiểu cho cô cùng hai chàng ngự lâm. Thảo phải cố lắm mới nhịn được cười khi nhìn lại bức ảnh cô tiểu thư xinh đẹp đứng trước, phía sau là hai anh chàng “vệ sĩ” một mập ú, một gầy nhom.

- Nhìn có khác gì tranh biếm hoạ cổ động không? - Lâm “tiểu thư” đi ngang qua liếc mắt thấy thản nhiên bình luận.

- Mày liệu thần hồn đấy thằng nô tì kia. - Linh rít lên nhưng hai chữ “nô tì” được giảm âm lượng tối đa. Dù sao hắn vẫn ái ngại cái mồm “có đao có kiếm" của Lâm.

- Lát tớ đèo cậu về nhé? - Tranh thủ “kẻ địch” đang mải hướng sự chú ý qua người khác, Hiếu nói nhỏ với Quỳnh. Rồi như sợ cô bạn đánh giá cái vóc người còm nhom của mình không đủ sức “cõng” cô, hắn vội nói thêm. - Xe tớ mới sạc điện hôm qua, không lo phải đạp giữa đường đâu.

- Cám ơn cậu, nhưng tớ đi cùng Khôi mà, lát cậu ấy đèo tớ về. - Quỳnh mỉm cười.

Vừa lúc ấy Thảo đi lên trả máy ảnh cho Quỳnh nên cô tiếp tục tập trung ngắm ngắm, bấm bấm như thể cả cuộc đời cô phụ thuộc vào mấy tấm ảnh này khiến Hiếu dù muốn cũng không thể tiếp tục cuộc trò chuyện để thuyết phục cô.

Góc bên kia phòng, Dung còn vừa mải khuấy sơn, vừa cảm động trước sự giúp đỡ tận tình của các bạn mà không mảy may để ý đến bất kỳ điều gì khác. Tay cô cầm con lăn cán dài, loay hoay rướn người quét ở rìa tường cao nhất. Vì chiếc thang đã bị đám Trang và Mạnh khuân đi, Dung chỉ còn cách đứng lên ghế ăn nhưng dù có kiễng cỡ nào cũng không với tới.

- Đưa tao quét chỗ trên đấy cho, nhìn mày khổ quá.

Dung nghe thế thì nhảy ngay xuống cho Khôi lên thay. Với chiều cao của hắn thì quét được phần rìa tường không phải điều gì quá xuất sắc. Cô phụ trách lăn con sơn, tay luôn sẵn sàng một con dự phòng đổi liên tục để hắn chuyên tâm quét cho nhanh.

Có một điều cả hai đã không nghĩ tới là nếu tập trung nhìn vào một mảng màu trơn, sáng quá lâu thì khi quay đi chỗ khác sẽ dễ bị chóng mặt. Và lúc Khôi vô tình cúi xuống thì hắn bị xây xẩm nhẹ, lảo đảo ngã ra sau. Với phản xạ nhanh nhạy của một vận động viên bẩm sinh, Dung giơ tay vừa kịp đỡ lấy hai bên hông Khôi để giúp hắn giữ thăng bằng nhưng vì hắn quá nặng nên vẫn theo quán tính trượt khỏi ghế. Sức Dung đủ giữ cho mình không bị Khôi xô ngã xuống sàn nhưng hắn lại… ngã vào vòng tay cô. Kết quả thành cô quàng tay ôm chặt lấy hắn từ phía sau. Dường như Khôi vẫn chưa hết cơn choáng nên không phản ứng còn Dung, tay chân cô bỗng cứng đờ, tim cũng ngừng đập theo. Thời gian như ngừng trôi trong giây lát.

- Đại ca, Khôi… ối giời ơi, chúng mày… - Linh từ ngoài bước vào hét tướng.

Không khí quái dị đang có giữa hai đứa biến mất tăm. Dung giật mình, buông tay khỏi người Khôi, nhảy một bước về phía sau. Cô cảm giác mặt mình đang đỏ dần lên mà không biết phải làm thế nào. Linh là thằng to mồm có hạng, hắn mà đánh hơi ra bất kì điều gì bất thường thì từ giờ cô khó sống yên.

Khôi bỗng tiến lên trước, đứng chắn giữa Dung và Linh, với tay lấy cốc nước tu ừng ực. Vóc người cao lớn của hắn hoàn toàn che khuất cô đằng sau.

- Tí nữa tao ngã sấp mặt, sợ vãi ***. - Khôi đặt chiếc cốc không xuống bàn, thở hắt ra. - Dung nó yếu quá, không đỡ nổi tao, mày vào giữ ghế cho tao thay nó đi không tao chết oan có ngày.

Nhờ sự giúp đỡ của nhóm bạn, công việc sơn nhà hoàn tất sớm hơn dự kiến, ông Thành cũng thôi than vãn ca cẩm bóng gió “Hội liên hiệp phụ nữ” vô dụng. Dung xong việc thì đã đủ vui để bỏ qua chuyện đó nhưng Ngọc thì không. Cô chưa bao giờ thấy khát khao thằng chống gậy quá mức của bố là chính đáng.

- Bố thấy chưa, nếu con Dung là con trai thì bố chỉ có một thằng làm việc nhưng vì nó là con gái nên bố có tới hơn chục đứa giúp. Vậy giai hơn hay gái hơn?

Và Ngọc nhắc đi nhắc lại cả buổi tối cho đến khi ông Thành buộc phải đồng ý rằng cô con gái út tốt hơn tất cả đám con giai tưởng tượng gộp lại. Lúc đó Ngọc mới thôi “tra tấn" bố và vui vẻ lên kế hoạch trang hoàng nhà cửa, mua sắm đón Tết.

………………

Tối ba mươi bắt đầu bằng cơn mưa phùn không ngăn được “tinh thần dân chơi 12A3” đã hẹn hò, quyết lên Bờ Hồ xem pháo hoa đón giao thừa cùng nhau. Dung lần này tất nhiên không đứng ngoài cuộc. Cô giúp mẹ và Ngọc dọn dẹp, nấu nướng, bày biện xong xuôi thì tắm rửa sạch sẽ, “lên đồ” đi chơi. May là cơn mưa không lớn nên Dung chỉ cần khoác vội chiếc áo da là đủ ra đường.

Quá mười một giờ, cả lũ hẹn nhau đầu Hàng Bài gửi xe, đi bộ về phía Bưu Điện. Do lúc tối trời mưa nhẹ nên Bờ Hồ đêm ba mươi năm nay bớt đông hơn hẳn mọi năm. Cả lũ vừa đi vừa tán phét, cuối cùng dừng chân bên góc Thuỷ Tạ để chờ xem pháo hoa.

- Lớp trưởng, mày là chức sắc duy nhất ở đây nên lát phải mừng tuổi anh em đấy nhé. Con Nguyệt đã trốn rồi mà mày lại ki bo nữa là không được đâu. - Trang nhanh nhẹn “phân phó” và được mọi người hưởng ứng nhiệt tình.

- Tớ còn là bạn cùng bàn với lớp trưởng nên càng phải được mừng nhiều hơn. - Quỳnh vui vẻ nói. Thời gian gần đây cô đã bắt đầu thân thiết với mọi người nên cũng dạn dĩ hơn hẳn hồi mới vào.

Quỳnh nói xong thì thuận tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho Khôi. Tuy động tác của cô rất tự nhiên nhưng vẫn khiến mọi người ồ lên.

- Quỳnh ơi, khăn của tớ cũng lệch mà sao cậu không chỉnh cho tớ? - Linh ấm ức nói.

- Khăn cậu quàng chặt khít thế thì lệch đi đâu được? - Quỳnh dí dỏm đáp khiến cả hội cười ồ. Tuy vậy cô vẫn đưa tay kéo lại khăn cho Linh khiến hắn cười tít, kín đáo vênh mặt với Hiếu đang đứng cạnh bên.

Mọi cử chỉ của Quỳnh đều không lọt khỏi mắt Dung. Tuy hùa vào cùng mọi người trêu chọc Khôi và Quỳnh, cô lại chẳng thấy chút nào vui vẻ. Thời gian gần đây, sự thân thiết của hai người bọn họ ngày càng làm cô suy nghĩ nhiều hơn. Việc Quỳnh xuất hiện ở những nơi vốn chỉ có cô và Khôi như lớp học thêm, sân bóng hay thậm chí cả quán game khiến cô có gì đó hụt hẫng, bứt rứt. Cô vẫn chưa thể quen với việc giữa cô và hắn có một ai đó xen vào dù là cùng học hay chơi. Trái với vẻ mỏng manh tiểu thư và gia thế “tin đồn”, Quỳnh rất phóng khoáng, cởi mở, sở thích cũng không kém phần độc đáo, ví dụ như chơi game. Nhiếp ảnh tất nhiên là một phần không thể thiếu rồi. Thế nhưng, Quỳnh càng dễ thương, khiến Dung không thể tìm được lý do nào để ghét bỏ thì lại càng khiến cô cảm thấy bực bội một cách khó hiểu. Thực chất, Dung không bực Quỳnh. Cô bực chính mình.

Một cơn gió thốc qua làm Dung bất giác rùng mình, ân hận vì vội đi quên không mang khăn và mũ. Lúc nãy đạp xe và đi bộ nên cô không thấy lạnh nhưng đứng im trước Hồ giữa tứ bề gió thổi thì chẳng mấy chốc người cô đã run lên vì rét.

Chiếc khăn ấm sực bỗng quàng qua cổ cô. Dung quay ra, đập vào mắt cô là nụ cười của Khôi:

- Lạnh đúng không? Trời này quên mang khăn thì cũng chịu mày.

Dung tự hỏi đã bao giờ cô thấy hắn cười ấm áp đến thế này chưa? Hơi ấm từ chiếc khăn hình như cũng khiến mặt cô nóng lên theo.

- Tao không… - Cô lắp bắp định từ chối.

- Tao không lạnh chứ gì? - Khôi lấy hai tay áp vào má Dung. - Thôi đừng có sĩ diện, mặt tái mét rồi đây này.

Cử chỉ thân thiết của hắn làm cô giật mình, hơi quay mặt đi tránh khỏi bàn tay hắn. Khôi cũng bỏ tay xuống đút vào túi áo. Trong giây lát cô bỗng thấy bối rối không biết phải nói gì.

- Này! - Khôi huých nhẹ Dung, kéo sự chú ý của cô về lại hắn.

- Gì?

- Dạo này mày có chuyện gì khó chịu à? - Hắn nhìn cô chằm chằm như muốn đọc ra tất cả suy nghĩ trong đầu cô lúc này.

- Có gì đâu? Ai bảo mày thế?

- Cảm giác thôi. - Hắn nhún vai. - Năm hết tết đến rồi, khó chịu chuyện gì cũng cho qua đi, nếu tao làm gì để mày giận thì chắc chắn không phải tao cố ý đâu, đừng để bụng nhé?

- Không, đâu liên quan gì tới mày. - Dung lầm bầm rồi thấy mọi người xung quanh bắt đầu nhìn đồng hồ chuẩn bị đếm ngược, cô vội kêu lên. - Sắp giao thừa rồi đấy, để ý xem pháo bông đi.

- Mày biết không, - Khôi bỗng rút tay khỏi túi áo quàng qua vai cô làm cô một lần nữa ngước lên nhìn hắn. - ở nước ngoài khi tới thời khắc giao thừa, người ta sẽ hôn người ở gần mình nhất đấy.

- Hả, gì cơ? - Cô tròn xoe mắt, không hiểu hắn định nói gì.

“Đùng…” tiếng pháo hoa nổ đúng vào câu trả lời của Khôi nhưng Dung vẫn nghe rất rõ từng từ. “Tao-hôn-mày-nhé?” Cô sững người, dường như mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn những đốm pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt hắn đang nhìn cô chăm chú. Khoảnh khắc Khôi im lặng chờ câu trả lời của Dung như kéo dài mãi mãi. Rồi hắn hơi ngả người về phía cô trong lúc miệng cô vẫn như bị ai đó khoá chặt để có thể trả lời câu hỏi kia.

Đột nhiên Dung khẽ nghiêng đầu và kịp bắt trọn hình ảnh Quỳnh đưa tay nắm nhẹ cánh tay Khôi nhưng vội buông xuống. Và trước khi Dung kịp hiểu mình đang làm gì thì tay cô đã ẩy hắn ra, nói nhỏ:

- Tao nghĩ Quỳnh đứng gần mày hơn…

- …

- Chúc mừng năm mới!

Đám bạn quây vào, hò hét chúc mừng, phá tan bầu không khí rất riêng tư vừa xong của hai đứa.

- Sếp, mừng tuổi. - Vừa dứt mấy lời chúc tụng, chúng đã đồng thanh gào lên, bất chấp tục lệ kiêng cữ đầu năm của ông bà.

Khôi cười cười rút trong túi áo ra một tập phong bì dày, lần lượt phát cho từng người. Tất cả vui vẻ hồ hởi bóc ra xem độ hào phóng của lớp trưởng.

- Ù ui, năm cuối học cùng nhau có khác, sếp xịn nhờ, hẳn năm chục.

Cả lũ đứa nào đứa nấy cầm tờ mừng tuổi đỏ hồng hớn hở cất vào túi, chỉ có Dung ngẩn ra nhìn các bạn rồi kéo tay Khôi, nói nhỏ:

- Mày có đưa nhầm phong bì cho tao không?

- Làm sao? - Khôi cười.

- Ờ thì… - Dung hạ giọng hơn nữa. - Sao chúng nó đều có năm chục mà tao mỗi năm trăm con?

- Không nhầm đâu. - Hắn gõ tay lên trán cô. - Tờ này giá trị ở tinh thần, giữ cho kỹ đấy.

Dung chìa tờ tiền ra ánh sáng thử tìm số seri “DK 4353777”, đâu phải quá đẹp?

- Ý mày là năm trăm giờ chả tiêu được nữa nên chỉ có giá trị tinh thần thôi hả? - Cô hoang mang hỏi lại.

- Chính xác, vì thế tao mới mừng tuổi riêng cho mày, nhớ đừng có tiêu.

- Làm như muốn mà tiêu được ấy, không đủ gửi xe đạp! - Dung bĩu môi.

Chương tiếp >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
9.320,0
Chương 9. Tuần tập quân sự rắc rối


Ra tết, việc đầu tiên 12A3 phải làm là một tuần tập quân sự. Trong khi phần lớn các trường trung học khác ở Hà Nội tập quân sự vào đầu năm, không hiểu vì lý do gì, năm nay nhà trường lại tổ chức lớp quân sự ngay sau Tết. Thực ra như vậy cũng tốt, coi như khối mười hai có thêm một tuần nghỉ ngơi trước khi chính thức bước vào học kỳ hai nước sôi lửa bỏng chuẩn bị cho đợt thi tốt nghiệp và đại học.

Vậy mà, trái với mong đợi của thần dân 12A3, tuy thời gian tập quân sự một mình một kiểu nên không phải tham gia hội thao nhưng năm nay chúng rất xui vớ đúng ban chỉ huy cực nghiêm.

Câu đầu tiên thầy dạy quân sự nói là yêu cầu con gái trong lớp không được trang điểm khiến cả lũ phản đối ầm ầm. Thậm chí người không trang điểm bao giờ như Dung cũng phản đối bởi cô cho rằng điều này động chạm tới tự do cá nhân. Xét cho cùng tập quân sự trường cấp ba chỉ như một tuần thể dục tăng cường, đâu phải đi bộ đội huấn luyện chuyên nghiệp mà khắt khe đến vậy? Ba năm học với thầy Hải, 12A3 đã quen với việc được tôn trọng những vấn đề cá nhân tối thiểu nên càng khó chấp nhận cái mệnh lệnh oái oăm kia. Nhưng cuối cùng, ngay cả thầy Hải cũng chẳng thể can thiệp vào quyết định của Tiểu đội trưởng bởi trong tuần quân sự, quân lệnh cấp trên là tối thượng.

Vì vậy, cả trường đã được chứng kiến một cuộc “lột xác” ngược ngoạn mục của 12A3, đến mức có mấy thằng con trai còn lén lút nói với nhau sau lưng là phải hơn một phần ba con gái trong lớp bị yêu quái nhập. Tất nhiên, đám bà la sát không nghe thấy không thì mấy thằng “thích cho mồm đi chơi xa” đã phải làm Tôn Ngộ Không đằng vân từ tầng hai xuống đất.

Thế là, giữa cả tập thể đồng phục một màu xanh lá mạ kém tôn da và mũ cối cục mịch, Dung và Quỳnh bỗng nổi bật hơn bao giờ hết. Nhưng nếu bản thân Quỳnh mất đi chút son cũng khiến nhan sắc bớt vài phần tươi tắn so với thường ngày thì Dung lại rực rỡ như một bông hoa chớm nở. Không cần lớp trang điểm dày cộp ngày trước, nước da trắng mịn màng, đôi mắt to lanh lợi và đôi môi hồng nhạt tự nhiên được đặt về đúng giá trị của chúng. Không chỉ lũ con trai 12A3 mà cả lớp khác cũng ngẩn ra mỗi lần thấy Dung đứng lẫn với đám con gái trong lớp, tự hỏi “thằng ôn con” vẫn đá cầu với chúng hàng ngày đã dậy thì từ lúc nào.

Mấy buổi đầu quân sự diễn ra bình thường với việc tập đội hình đội ngũ, nhưng tới khi vào bài trườn bò và tháo lắp súng thì rắc rối bắt đầu. Ở bài tập này, lớp được chia ra thành ba nhóm tập riêng, mỗi nhóm do một thầy phụ trách. Dung, Khôi, Lan Anh, Hiếu, Linh và vài đứa tổ ba cùng một nhóm. Quỳnh, Trang nằm ở tốp khác.

Ở nhóm của Khôi, sau khi thị phạm một lần, ông thầy tên Thịnh yêu cầu hai đứa một lên thực hành. Lan Anh và Tâm lên đầu tiên. Do chỗ tập khá xa nên đám còn lại chỉ thấp thoáng thấy dáng hai đứa. Đến lúc Lan Anh và Tâm về chỗ ngồi, nét mặt cả hai đều rất kỳ lạ, vừa tức giận, vừa khó hiểu lại có gì đó ngượng ngập nhưng không ai để ý.

- Tiếp theo là Anh Khôi, Nhật Dung. - Thầy Thịnh gọi tên rồi khi hai đứa bước ra thì nhìn cô ngờ ngợ. - Em là Nhật Dung à?

- Vâng ạ. - Cô tươi cười gật đầu.

- Dung hay Dũng?

- Dung ạ. - Nét mặt cô vẫn không đổi sắc. Thay vì giải thích, cô tháo chiếc mũ cối đội trên đầu để mái tóc đang được nuôi dài rũ xuống ngang trán.

Lúc này mặt thầy Thịnh mới giãn ra, và có chút gì đó ngạc nhiên khi nhìn kỹ cô học trò đặc biệt.

Hai đứa ôm súng, trườn bò như được hướng dẫn. Cả hai từng là trụ cột của đội bóng nên việc này chỉ như “lấy đồ trong túi”.

- Dung, em làm hoàn toàn sai kỹ thuật rồi, từ cách ôm súng đến bò trên mặt đất. - Thầy Thịnh lạnh lùng nói sau khi cả hai hoàn thành bài tập của mình. - Làm lại.

Cô ngạc nhiên nhìn ông thầy. Trong khi Khôi không bị nhắc nửa lời thì cô lại bị chê trách thậm tệ. Hắn đã xong phần việc của mình, giờ đứng khoanh tay kế bên nhìn bạn tập.

Lần thứ hai Dung vẫn không đạt. Rồi dường như quá sốt ruột với sự “khó bảo” của cô học trò, Thịnh tới quỳ sát bên cạnh hướng dẫn cô tỉ mỉ cách ôm súng, trườn bò.

- Thầy… - Đột nhiên Dung đứng phắt dạy, mặt đỏ bừng chỉ tay vào anh ta. - Thầy làm cái gì vậy?

- Tôi vừa hướng dẫn, thị phạm cho em chứ làm gì, tập tiếp đi. - Thầy Thịnh nghiêm giọng trả lời.

- Này, - Cô quát to khiến đám bên dưới giật mình vội chạy tới gần xem có chuyện gì. - đừng có tưởng làm thầy là muốn làm gì thì làm nhé. Thầy vừa làm gì thì tự biết.

- Hỗn! - Thầy Thịnh quát lại. - Tôi phạt em chạy năm vòng quanh sân, nếu không làm đủ tôi sẽ viết giấy kỷ luật, em đừng hòng qua được kỳ tập này.

Dung tức đến nghẹn cả giọng, nhìn ông thầy trân trối rồi quay ra nhìn Khôi như cầu cứu.

- Mày còn đứng đấy làm gì? - Mặt hắn lạnh tanh. - Thầy bảo mày chạy thì mày chạy đi.

- Mày…

- Ngay lập tức. - Khôi gằn giọng. - Tao là lớp trưởng, tao yêu cầu mày nghe theo lời thầy, đừng làm ảnh hưởng tới cả lớp.

Thầy Thịnh có vẻ rất đắc chí trước sự cứng rắn của cán bộ lớp, liền tiếp tục gọi hai người khác lên. Khôi về chỗ, nét mặt vẫn đầy vẻ đăm chiêu.

- Có chuyện gì thế nhỉ? - Đám bên dưới vẫn ngơ ngác. Từ đằng xa chúng có thể thấy Dung đang vừa chạy vừa dụi mắt. Chuyện tày đình tới mức nào mà có thể khiến đại ca phải khóc?

Lan Anh và Tâm nhìn nhau rồi sau mới rụt rè lên tiếng:

- Khổ thân con Dung, không phải lỗi của nó đâu.

- Sao thế?

- Ông ấy… - Tâm ngập ngừng, mặt đỏ lên, mắt bắt đầu rơm rớm. - ông ấy đụng chạm bọn tôi nhưng bọn tôi sợ không dám nói gì. Dung chắc cũng bị thế nhưng phản ứng lại nên là…

- Khôi, mày là lớp trưởng, mày im lặng thế mà coi được à? - Linh bức xúc nói. - Tố cáo hay làm ầm lên hay thế nào đi chứ.

Khôi nghe đám bạn nhao nhao một hồi, cuối cùng mới lên tiếng, giọng dứt khoát:

- Thôi đi, chúng mày đừng có nhặng xị! Không đứa nào được nhắc đến chuyện này nữa.

Khôi nói xong thì bỏ đi làm cả lũ á khẩu vì bất ngờ. Thực tâm chúng cảm thấy có ít nhiều thất vọng với thằng lớp trưởng vốn luôn đứng về lợi ích của lớp. Vậy mà khi các thành viên lớp, đặc biệt còn có bạn thân hắn chịu ấm ức mà hắn lại ngang nhiên bỏ qua, thậm chí còn không cho người khác lên tiếng.

Dung mang nỗi uất ức chạy quanh mấy vòng sân, dù đã rất cố kiềm chế để không khóc mà nước mắt vẫn cứ chảy ra. Cô không thể quên cảm giác ghê tởm khi ông thầy cố tình đụng chạm những chỗ nhạy cảm trên người mình. Suốt mười tám năm sống trên đời, đây là lần đầu cô gặp chuyện này, thứ mà trước kia cô chỉ đọc được trên báo chí. Giá có thể tự tay xé nát cái bản mặt khốn nạn của lão may ra cô mới hả giận.

Kết thúc vòng chạy, Dung đứng bên chỗ rửa tay, dụi mắt liên tục, cố gắng nuốt lại nước mắt nhưng hai vai vẫn run lên bần bật.

- Này… - Một tờ giấy ăn chìa ra trước mặt cô. - mày không sao chứ?

Nhìn thấy bạn, sự kìm nén suốt từ nãy của Dung lại bung ra, nước mắt từng giọt tiếp tục nối nhau rơi xuống. Khôi đứng im một thoáng rồi bước tới ôm lấy cô, để cho nước mắt cô thấm đầy trên vai áo.

- Có giận tao vì tao không bênh mày không?

Dung lặng lẽ khóc trong vòng tay Khôi, đến lúc bình tĩnh hơn mới lùi lại, lấy giấy ăn lau mắt, xì mũi rồi nhẹ nhàng nói:

- Không… tao biết mày có cái khó của mày.

- …

- Mày ra đây với tao thế này là đủ rồi, tao hiểu mày mà, đừng áy náy gì hết.

Khôi bảo Dung đi về và quay lại chỗ tập. Hắn giải thích với thầy Thịnh là sau khi chạy năm vòng sân Dung bị mệt nên nhờ hắn xin phép giúp cho cô về trước. Dường như đã đủ hài lòng với thái độ trước đó của Khôi, ông thầy không làm khó gì, chỉ gật gật đầu. Buổi tập tiếp tục như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- Hiếu, Linh, qua đây tao bảo. - Sau khi tan, Khôi giơ tay vẫy hai bạn lại.

Hôm sau chương trình tập quân sự diễn ra bình thường và dù rất không muốn Dung vẫn phải có mặt. May sao chỉ là buổi tổng kết về đội hình đội ngũ nên không có thêm bất kỳ rắc rối nào.

Cho tới sáng ngày tiếp theo.

Ban chỉ huy quân sự xuống lớp 12A3 với vẻ mặt nghiêm trọng, thông báo rằng thầy Thịnh sẽ không thể tiếp tục đứng lớp. Cụ thể là anh ta đang nằm trong viện.

- Thầy Thịnh nằm viện? Vì sao thế ạ? - Cả lũ ngơ ngác.

- Hôm qua, - Tiểu đội trưởng hắng giọng. - thầy Thịnh bị chặn đánh trên đường về nhà.

Toàn bộ lớp há hốc mồm nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.

- Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tâm lý thầy bị chấn động mạnh. Tôi nghe nói hôm trước thầy có chút rắc rối với lớp nên muốn hỏi kỹ xem đã có chuyện gì?

- Thưa thầy, - Khôi đứng lên, lễ phép nói. - em là lớp trưởng, cũng ở trong nhóm thầy Thịnh trực tiếp phụ trách. Bọn em đều quý thầy, chút chuyện hôm trước chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Thầy Thịnh có sao không ạ? Bọn em rất muốn đến thăm thầy.

- Cậu ta không sao…

- Tại sao thầy lại bị đánh ạ? Là va chạm trên đường hay thế nào? - Khôi lo lắng hỏi.

Ông thầy không trả lời, phẩy tay ra hiệu cho Khôi ngồi xuống rồi ra về, chỉ có nét mặt là vẫn không thực sự thoải mái.

- Mày nói thật đi, mày đã làm gì? - Vừa vào giờ nghỉ, Dung đã chạy tới túm lấy Khôi tra hỏi.

- Mày nói gì thế? Làm gì là làm gì? - Khôi ngơ ngác hỏi lại.

- Ông Thịnh đang yên đang lành tự nhiên sinh sự để bị đánh hả? - Dung dí tay vào trán hắn. - Con Nguyệt hóng được là hôm qua trên đường về, tới đoạn vắng thì bị ông ý bất ngờ bị một tốp trùm bao tải đánh nên không thấy được mặt bọn nó.

- Thế à? - Khôi nhún vai. - Sống lỗi nên quả báo chăng?

Dung bặm môi, nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn mà không biết bắt bẻ thế nào.

- Mày nghi ngờ tao đấy à? - Hắn bỗng mỉm cười.

- …

- Nếu tao mà làm thì mày nghĩ mấy ông bộ đội đấy để yên cho tao chắc? Với cả mày nghe rồi đó, lúc ông ấy bị đánh hôm qua là tao đang ngồi bàn chuyện với thầy Hải mà, tao có thuật phân thân hay sao?

- …

- Thôi bỏ cái mặt đăm chiêu của mày đi, nhìn hãm lắm. - Hắn cười rồi khoác vai cô kéo ra khỏi lớp. - Xuống canteen đi, tao khao mày.

...……………

Trước khi mấy ông sĩ quan tìm đến lớp mấy tiếng, khoảng lúc sáu giờ sáng, Khôi có nhận được cuộc điện thoại từ thầy Hải chủ nhiệm, yêu cầu hắn đến ngay nhà ông.

- Thầy Thịnh mới bị đánh chiều tối qua, con có biết không? - Vừa thấy Khôi, thầy Hải không rào trước đón sau, nghiêm giọng hỏi.

Khôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi han xem ông thầy bị làm sao nhưng ánh mắt thầy Hải làm hắn chột dạ. Đôi mắt tinh tường của ông giáo già ánh lên sự thấu hiểu và lo lắng, như thể ông chỉ hỏi hắn cho có chứ ông đã biết tất cả.

- Thầy vừa nói chuyện với ban chỉ huy quân sự, họ rất bực bội và nói sẽ điều tra tới cùng.

- …

- Thế này Khôi ạ, thầy sẽ không hỏi con những câu mà thầy đã biết trước câu trả lời. Thầy chỉ muốn hỏi quan điểm của con về việc này. Tiếp xúc với thầy Thịnh mấy buổi, con thấy thầy ấy có phải loại người đáng bị như vậy không?

Khôi trầm ngâm, tựa như cân nhắc rồi nói:

- Con đâu có quyền đưa ra nhận định đó, nhưng con nghĩ cái gì cũng có nguyên nhân của nó, ít khi là tai bay vạ gió lắm ạ.

- Thật sao? Vậy theo con tại sao không phải là một lời tố cáo, hay một thứ hệ quả chính thức, đàng hoàng thay vì bị trùm bao tải và đánh hội đồng?

Nói đến đây Khôi hiểu là thầy Hải đã biết chuyện, hắn chỉ không rõ là thầy đang muốn bảo vệ hay tìm cách tố cáo hắn? Nghi ngờ của ông hoàn toàn đúng. Khôi cùng Linh và Hiếu đã bỏ ra một ngày tìm hiểu về quãng đường đi của Thịnh rồi tới hôm qua thì ra tay. Hắn chắc chắn anh ta không nhìn thấy bất cứ đứa nào trong bọn nên mọi cuộc điều tra nếu có chỉ mang tính phỏng đoán, bắt nọn. Ba đứa thoả thuận giữ kín chuyện này, thậm chí Dung còn không hay biết. Nếu bị đưa vào tầm ngắm, kể cả bị đánh ép cung vẫn quyết chối tới cùng, không bằng không cớ thì dù có biết mười mươi họ cũng chẳng thể làm gì.

- Thưa thầy, - Khôi lựa lời, cố gắng thăm dò. - con nghĩ cuộc sống không có công bằng tuyệt đối. Lấy ví dụ, với những vụ việc không có bằng chứng, nạn nhân thấp cổ bé họng thì dù cố gắng đi tìm kiếm công lý một cách trực diện cũng sẽ chỉ thu về sự bẽ bàng, uất ức. Con cho là người đánh thầy Thịnh đã nghĩ như vậy nên mới phải sử dụng cách thức cực đoan đó.

Thầy Hải mỉm cười nhìn cậu học trò cưng. Suốt ba năm làm cán sự lớp, hắn chưa từng khiến ông thất vọng, ngay cả lúc này. Vẻ cương nghị của hắn khơi lên trong lòng ông sự hưng phấn, có phần tự hào một cách khó hiểu. Thế nên ông quyết định đánh bài ngửa:

- Thôi thì, giữa thầy trò mình với nhau, thầy nói thẳng là thầy biết con là người đánh Thịnh. Thầy đã hỏi chuyện mấy đứa, cả Tâm và Lan Anh nên thầy hiểu vì sao con lại hành động như vậy, thầy cũng cho rằng Thịnh bị đánh là xứng đáng. Nhưng con có cảm thấy con đã bồng bột không?

Khôi mỉm cười, giờ hắn biết là mình có thể tin tưởng thầy chủ nhiệm bởi nếu ông muốn tố cáo thì đã không cần gọi riêng hắn tới nhà mà tâm tình thế này.

- Dạ, có thể năm, mười năm nữa nhìn lại thì con sẽ tự thấy mình đã hành động rất nông nổi, trẻ con, thiếu suy nghĩ và chắc chắn không bao giờ con khuyến khích bất kỳ ai làm như mình. Chỉ có điều tại thời điểm này thì con không ân hận ạ. Nếu cho con làm lại con vẫn sẽ làm y hệt dù hậu quả có thế nào.

- Thầy hơi ngạc nhiên. Con vốn là người trầm tĩnh, làm gì cũng nghĩ trước sau rất chu toàn, vậy sao lần này…? Con cũng biết rõ đây không phải giải pháp tốt nhất kia mà? Chẳng hạn con báo cáo với thầy hay ban chỉ huy thì ít nhất Thịnh sẽ bị đình chỉ và điều tra, như thế chưa đủ sao?

Khôi im lặng một lát, thoạt tiên hắn định không nói nhưng cảm thấy như vậy không đúng lắm. Nếu thầy đã tin tưởng và đứng về phía hắn thì đâu có lý do gì để hắn phải giấu giếm?

- Vì ông ấy đã chọn nhầm đối tượng. - Giọng hắn đanh lại, thoáng lộ ra vẻ tức giận bên dưới nét mặt điềm tĩnh. - Cho nên nếu không phải tự tay con xử lý thì dù Thịnh có bị kỷ luật thế nào với con vẫn là không bao giờ đủ.

Lần này thầy Hải có vẻ hoàn toàn thoả mãn với câu trả lời của Khôi, những gì ông còn thắc mắc đã được hắn giải đáp cặn kẽ.

- Thầy hiểu rồi. - Cuối cùng ông bật cười. - Trong trường hợp này thì thầy nghĩ con làm đúng đấy!

Vậy là mấy tiếng sau, thầy Hải xác nhận rằng chiều tối hôm trước Khôi đã ngồi làm việc với ông suốt buổi về việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập Đoàn sắp tới. Khi thẩm vấn hết đám con trai trong lớp, đứa nào cũng đều có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn. Riêng Linh và Hiếu còn được cả nhà chủ hàng game đứng ra thề thốt rằng chúng đã ngồi chơi ở đó từ chiều tới tận tối khuya.

Vì Thịnh chỉ bị chấn thương phần mềm và dập sống mũi chứ không có vết thương nào quá trầm trọng nên sự việc nhanh chóng chìm xuống. Rốt cuộc bên quân đội còn nhiều việc khác phải lo hơn là đi điều tra vụ xô xát nhẹ mang tính cá nhân của một sĩ quan cấp thấp.

Dung thay mặt cả lớp tới thăm thầy Thịnh, còn trịnh trọng trao tặng một bó cúc vạn thọ trắng [1] ba mươi mốt bông, đúng bằng số tuổi của thầy. Vẻ mặt anh ta khi nhìn thấy cô và bó hoa đã đủ bù đắp cho nỗi uất ức trong lòng cô suốt mấy ngày trước đó.

Nghe nói sau vụ này còn có nữ sinh mấy trường khác cũng đứng ra tố cáo hành vi thiếu đứng đắn của Thịnh khiến anh ta bị kỷ luật nặng, thậm chí suýt bị đưa ra toà án binh, tước quân tịch. Tuy sau đó anh ta đã chạy vạy để được tại ngũ nhưng cánh cửa sự nghiệp gần như đóng sập hoàn toàn.

___________________

[1] Cúc vạn thọ là hoa chuyên dùng để thắp hương trong đám ma, đám giỗ.

Chương tiếp >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên