Chương 3: Thế giới phù thủy
Buổi tối, Khanh về nhà và cố tỏ ra bình thường. Nhiều lúc nó cũng muốn nói phăng ra cho ba má biết hết cho nhẹ người. Nhưng nó vẫn cố kiềm lòng, vì nó hiểu, chuyện ông lão muốn nói có thể rất quan trọng. Ông ta đã viết “nếu không thì cậu sẽ hối hận” còn gì. Ngay bây giờ, nó đang cố gắng nghĩ ra cái cớ gì đó để nó được ra khỏi nhà tối mai. Nó nhẹ nhàng nói với ba mẹ sau bữa cơm tối:
- Ba má ơi, tối mai cho con được đi chơi với bạn nghen. Lâu rồi không gặp tụi nó, cũng thấy nhớ nhớ.
- Tụi con còn nhỏ đi chơi buổi tối một mình nguy hiểm lắm! Để mai ba chở con đi cho – ông Nhân nói, giọng có vẻ không bằng lòng.
- Không sao đâu mà ba, tụi con đi gần gần đây thôi hà! Ba mà đi theo sợ tụi bạn con nó không thoải mái, đi chơi đâu có vui nữa.
- Thôi đi anh! Cho nó đi đi! Chỉ còn mấy ngày nữa là nó phải vô cấp hai rồi, bận rộn lắm.Hãy cho nó tận hưởng những ngày thảnh thơi cuối cùng – má Khanh nói hộ cho nó.
- Đúng rồi đó ba! Cho con đi đi mà!
- Ờ ờ, mà mai nhớ đi cẩn thận đó! – ba Khanh không chịu nổi vẻ nhũng nhiễu của nó, đành phải đồng ý một cách bất khả kháng.
- Dạ, cảm ơn ba. Thôi con lên phòng nha.
Xin được ba má, Khanh mừng rơn. Nhưng mừng chưa được bao lâu thì nó lại cảm thấy hết sức lo âu. Có ai tin được không khi ngày mai nó phải đến gặp một người mà nó thấy trong mơ.Và người đó cũng vô cùng phi thường nữa. Ngồi một mình nó tưởng tượng ra đủ thứ, nhưng thấy cái nào cũng có vẻ tầm phào nên nó xóa sạch những ý nghĩ kì lạ đó ra khỏi đầu óc nó. Dù sao, nó cũng chẳng thể nào mường tượng nỗi nó sẽ nói gì khi gặp ông lão trong mơ ấy! Suy nghĩ mãi, mệt lả đi, nó ngủ quên mất lúc nào chẳng hay.
Buổi sáng ngày hôm sau, Khanh cũng cố gắng mặc lên người bộ tịch bình thường nhất mà nó có thể nghĩ ra. Nhưng nó chả có thể tập trung vào việc gì hết. Lúc nó rửa chén thì ít nhất là hai cái dĩa đã bị nứt. Còn khi nó bấm máy giặt đồ thì lại quên cho bột giặt vào. May là nó đã sữa chữa lại sự sơ ý của mình nên ba má nó chẳng mảy may nghi ngờ.
Tối đó, nó xin phép ba má và bà đi ra ngoài vào lúc ánh mặt trời vừa tắt, màn đêm vừa buông xuống. Nó đạp xe trên đường đến chỗ hẹn. Nó vừa háo hức lại vừa chần chừ không muốn tới ngay. Những con đường thì đã lên đèn còn lòng nó thì cứ mãi tăm tối. Với thân hình hơi gầy, mái tóc đen nhưng không gọn gàng và đôi mắt màu nâu thừa hưởng từ mẹ, nó trông như khá yếu đuối. Nhưng không, nó có được sự rắn rỏi từ ông Nhân và ý chí mạnh mẽ từ mẹ nó. Không biết điều gì đang đợi nó ở cuối con đường, cả nó cũng chưa rõ, nhưng nó vẫn cứ băng băng tiến về phía trước.
Đến chỗ hẹn, nó không nhìn thấy ai cả. Bãi đất trống sau công viên là một thảm cỏ tuyệt đẹp. Nó cũng thường hay ra đây chơi với bạn cùng lớp. Nhưng giờ, lòng đang rối bời, nó chẳng thèm để ý vẻ thơ mộng ở nơi đây. Thay vào đó, nó cứ nhòm xung quanh như một tên ăn trộm. Nhưng cũng chẳng thấy ai.
Nửa tiếng trôi qua, vẫn chưa có ai đến. Khanh bắt đầu thấy khó chịu, nó hờn dỗi nói một mình:
- Hẹn rồi không tới là sao ta! Hay ổng muốn lừa mình.
Đúng ngay lúc đó, nó nghe thấy tiếng gì như tiếng huýt sáo, và một làn khói màu bạch kim xuất hiện. Sau khi làn khói ấy tan đi, một ông lão từ từ bước đến gần nó. Rõ ràng đó là người Khanh gặp trong mơ. Ông nói:
- Rất vui khi được gặp cậu, Đăng Khanh à! Tôi là Rabidskible Warble.
- Ông là ai… và tại sao… ông lại hẹn gặp… con? – Vì quá bất ngờ, Khanh nói ngắt quãng. Tổng cộng Khanh đã “gặp” ông đến ba lần, mà bây giờ mới nhìn thấy rõ mặt. Ông lão có một khuôn mặt dài thườn thượt, đôi mắt màu đen huyền bí và cái mũi cong lên trên một cách kì quái. Trái ngược với bộ râu tóc màu bạch kim, da ổng có màu nâu sạm như người hay giang nắng, lại cao lêu nghêu. Nhưng khác với bộ mặt kì dị, ông ta lại có một giọng nói ấm áp lạ thường.
- Rồi cậu sẽ biết thôi Khanh à, hãy mau chóng ra khỏi đây đã! - Giọng ông Warble có vẻ gấp gáp, nhưng khuôn mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh.
- Đi… là đi đâu? Hãy cho con biết chuyện gì đang… Á!
Khanh chưa nói hết câu, đã bị một cơn gió mạnh thổi nó té xuống đất. Và nó nhìn thấy rõ những gì đang xảy ra. Một làn khói đen tỏa ra, sau làn khói ấy là một người khác. Hắn mặc một chiếc áo gần giống với ông Warble nhưng lại có màu đen. Da hắn thì xanh bủn, mặt thì tái nhợt. Ngay khi xuất hiện, hắn đã cất lên tiếng cười man rợ:
- Ha ha, lão nghĩ lão có thể qua mặt được ta sao, Warble.
- Thôi đi Portart, hãy để cho thằng bé yên. Còn nếu mi muốn có thằng bé, hãy bước qua xác ta. – Ông Warble lấy thân che chắn cho Khanh.
Sau đó, mọi chuyện diễn biến kì lạ đến nỗi Khanh không còn tin vào mắt mình nữa. Cái tên Portart ấy chạy thật nhanh đến chỗ nó, rồi nó không còn thấy hắn nữa, mà thay vào đó là một con báo đen đáng sợ. Con báo đen ấy nhảy vọt lên cao rồi phóng như tên xuống chỗ của Khanh. Ngay lúc chỉ còn vài mét là hắn đáp xuống người nó, thì ông Warble lấy ra một chiếc đũa và hét lớn:
-
Stun supper. – Từ cây đũa của ông phát ra một tia sáng chói rực, làm cho con báo đen rớt xuống đất, nằm bất động. Ông nắm chặt lấy tay của Khanh, kéo nó lên và nói:
- Đi thôi nào Khanh. Hãy nhanh lên trước khi hắn tỉnh dậy! – Ông Warble chĩa đũa ra đằng trước ông và Khanh. –
Porta Kulista.
Một lỗ hổng màu đen ở dưới đất xuất hiện ngay trước mặt Khanh. Nó chưa kịp nói gì thì ông Warble đã kéo tay nó nhảy xuống cái hố đen ấy. Ánh mặt trăng và mặt đất dần dần biến mất, cái hố dường như không đáy. Cái duy nhất nó có thể thấy lúc này là bộ áo lùng nhùng màu bạch kim của ông Warble.
Chưa đầy một phút sau, Khanh thấy ở dưới cái hố có ánh sánh.
Ầm!
Nó tối tăm mặt mũi, thấy hơi đau ở cạnh sườn. Tro bụi bay khắp mọi nơi. Nó lồm cồm bò dậy, nhận ra mình đang nằm dưới một cái ống khói khổng lồ. Ông Warble thì vẫn đứng thẳng được, không bị té chổng vó như nó nhưng mà cũng hơi nghiêng người. Ổng làu bàu:
- Thằng cha Koppin này làm ăn kiểu gì mà chả dọn dẹp cái lò sưởi cho sạch sẽ, tro bụi văng tùm lum. Mà cũng hay, nhờ vậy mà ta đáp đất cũng êm hơn. Ôi trời! - Bây giờ ông Warble mới nhận ra Khanh đang bò dậy. – Cậu có sao không? Xin lỗi cậu hén! Tôi quên chỉ cậu cách tiếp đất an toàn, tại vội vàng quá.
Nói xong, nhận ra Khanh có chút vấn đề ở xương sườn. Ông phẩy phẩy cái đũa vào đúng chỗ nó bị đau, rồi nhấc nó đứng lên. Thật kì diệu, nó không còn thấy đau nữa. Ông ta mau mắn hỏi:
- Cậu còn đau ở đâu nữa không? – Nhìn thấy cái lắc đầu ở Khanh, ổng mới nói tiếp. – Vậy thì, chào mừng cậu đến với nhà của chúng tôi!
- Đây là đâu vậy ạ? – Nhìn quanh một hồi, Khanh hỏi.
- Tôi đã nói rồi còn gì, đây là nhà của chúng tôi.
- Dạ không, ý con nói là nhà của bác ở đâu ấy? Mà tại sao tên bác lại là Qua Rờ Bờ, trông không giống tên người Việt lắm, hay bác là người nước ngoài? – Nhìn kĩ thì khuôn mặt ông Warble cũng không già như bộ dạng của ông, Khanh liền đổi cách xưng hô.
- Ờ, đúng như cậu nói, cách đây mười phút, tôi đúng là người nước ngoài thật. Nhưng bây giờ thì ngược lại đấy – Bác Warble mỉm cười. - Ở đây là nơi mà cộng đồng phi phép thuật gọi là Vương Quốc Anh , còn chúng ta gọi là
Elapok Phù Thủy Đại Quốc.
Nghe bác Warble nói, nó suy nghĩ lại thì thấy đầu óc rối như tơ vò, đầy nhóc những thứ mà nó chẳng hiểu được. Cách đây vài phút, nó ở Việt Nam, nhưng bây giờ nó lại ở tuốt Anh Quốc xa xôi. Nhìn thấy bộ mặt thiểu não của nó, bác Warble mới nhớ ra và chữa lại:
- Ôi cha mẹ ơi! Tôi quên cậu sống trong một gia đình phi phép thuật từ nhỏ! Nhưng thật may mắn là bây giờ cậu đã được đến đúng cái thế giới của cậu, thế giới của những pháp sư và phù thủy.
Nghe bác Warble nói, đầu óc nó lại càng rối rắm hơn, cái gì là “phép thuật”, cái gì là “thế giới của những pháp sư và phù thủy”? Một đống những câu hỏi đang thay nhau hiện lên trong đầu óc nó. Có vẻ không thể tự giải thích một mình, Khanh đành phải hỏi bác:
- Bác ơi, phép thuật… thực sự có thực hả? Từ trước giờ con cứ nghe ba má với thầy cô giáo nói tin vào phù thủy là mê tín, phép thuật là không tồn tại.
- Ờ thì thật ra họ nói cũng không sai hoàn toàn, cũng có những kẻ không biết chút gì về phép thuật nhưng cứ vỗ ngực xưng mình là phù thủy. Nhưng mà phép thuật thì hoàn toàn tồn tại đấy cậu ạ. Chuyến đi của chúng ta không phải là bằng chứng rõ ràng nhứt rồi hay sao?
Nó bắt đầu hồi tưởng lại. Từ chuyện bác Warble biến mất từ ngõ cụt đến chuyện đánh nhau với con báo đen ấy rồi cả việc nó dịch chuyển tới Anh quốc nữa, tất cả đều không thể do bàn tay con người tạo nên được.
- Ồ ra vậy, vậy là tất cả những chuyện thần kì đó là do phép thuật tạo nên.Vậy là có cả một thế giới phép thuật to đùng tồn tại ở trên đời này hả ta? – Nó nói nhỏ.
Sau khi lờ mờ biết sự thật, nó trở nên mừng rỡ đến lạ kì. Thế là những sự việc được thắt nút lại, nó cảm thấy nhẹ nhàng hơn như gỡ được một đống sắt đội ở trên đầu vậy. Nó không ngần ngại gì nữa, điều nó cần bây giờ là phải khám phá ra hết những gì nó chưa biết chứ không phải là cứ ngại ngùng mà im re:
- Như vậy là bác là người đã phá tan cái cơn bão khủng khiếp đó à? Bác cũng là người mà trong mơ cháu gặp phải không?
- Ủa sao cậu biết? – Bác Warble bất ngờ. – Như vậy là thằng cha Koppin đã dùng phép truyền tải giấc mơ rồi. Tôi đã nói với thằng chả là để tôi lo liệu cho, làm như là thằng chả không biết phép truyền tải giấc mơ là bị cấm vậy. À thôi cậu nghỉ ngơi đi, tôi đang có một cuộc hẹn gấp…
- Mà làm sao bác có thể làm biến mất một cơn bão to đùng như thế chỉ trong một đêm? - Không đợi bác Warble nói hết câu, nó liền chen vào.
- Thực ra không phải một mình tôi làm đâu, có ít nhứt là ba người phải cùng nhau hợp sức mới được. Chắc trong giấc mơ cậu chỉ thấy một mình tôi thôi nhỉ, thực ra là còn hai người khác. Mà cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ đơn giản là tạo một cái lỗ đen to đùng hút cả cơn bão vào thôi. – Bác Warble nói, giọng miễn cưỡng.
- Nhưng mà sao bữa con gặp bác ở cái ngõ cụt ấy, bác không nói cho con biết luôn? – Nó vẫn chưa chịu buông tha.
- Cậu nghĩ xem, nếu tôi mà cứ đứng đó mà nói chuyện với cậu thì những người Norm sẽ thấy tôi. Những pháp sư, phù thủy sẽ rất phiền nếu Norm phát hiện là chúng tôi có phép thuật. Với lại chúng tôi cũng có lý do riêng.
- Norm là ai vậy bác?
- Là từ chỉ chung những người thuộc cộng đồng phi phép thuật đó! Mà cậu có muốn uống một tách sữa nóng không? Cũng khuya rồi đó. Đêm nay cậu cứ ngủ ở đây, có chuyện gì thì để mai tính. – Bác Warble cố tìm mọi cách để Khanh quên đi những câu hỏi dồn dập đó.
- Nhưng… tại sao bác phải đưa con về đây? Còn ba mẹ con thì sao? Chắc họ lo lắng lắm!
Bác Warble pha nhanh một ly sữa ca cao nóng rồi đưa cho Khanh. Sau khi Khanh đón lấy, bác nói:
- Cậu cứ yên tâm, chúng tôi đã có sự sắp xếp từ trước. Ba mẹ cậu sẽ tạm thời bị ếm để họ cứ nghĩ cậu đang du lịch đâu đó. Mấy ngày nữa, chúng tôi sẽ tính ra phương án khác. Về lý do, ngày mai chúng tôi sẽ giải thích cho cậu cặn kẽ. Cậu hãy ngủ trên cái giường gỗ đằng kia kìa, nhà vệ sinh ở phía bên trái hành lang nhé. Vậy thôi nhé, tôi còn một số việc cần giải quyết, chúc cậu ngủ ngon!
Bác Warble bước lẹ ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Khanh đành đi tới và nằm xuống cái giường gỗ màu đỏ son mà bác chỉ. Những sự việc xảy ra tối nay đã rút cạn sức lực của nó.
- Phải ngủ thôi, còn rất nhiều điều mà mình còn muốn hỏi bác Warble vào ngày mai. – Và nó nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Những bí mật của thế giới phù thủy đang chờ đợi nó ở phía trước.
<< Chương 2 -
Chương 4 >>