Chương 9: Buông tay
Ở địa điểm cách phòng cô khá xa, Tiêu Chí Vĩnh và
BachjGia HHàocùng một vài thân tín đang kiểm kê lại số binh khí.
=> Cái gì đây?
“Tốt nhất là như ngươi nói, Tiêu Chí Vĩnh. Các ngươ
i, kiểm tra lại đi.”
=> Sao lại cách xa thế?
“Đã đủ, thưa
đàn chủ.”
=> "Đường" hay "đàn" thế bạn? Chỗ này mình không rõ lắm. Bạn chỉ cho mình nhé.
“Bạch Gia Hào, Bạch Long sứ đang chờ câu trả lời của ông.”
“Vậy chúng ta không còn gì để nói cả. Các ngươi hủy chúng đi cho ta.”
=> Câu này ai nói vậy?
“Chuyện gì vậy? Sao mọi người lại chạy loạn lên thế kia?”
“Tiểu thư, sao người vẫn chưa ngủ chứ?”
“Từ má má, có chuyện gì ở bên ngoài vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, tiểu thư mau vào trong đi.”
“Tiểu thư.”
“Tiểu Nguyệt, xảy ra chuyện gì?”
“Muội không rõ, nghe bọn gia nhân nói là có cháy nổ ở kho hàng cũ, rồi bọn họ đánh nhau kéo cả ra ngoài kia.”
“Vậy cha ta và Tiêu đại ca đâu?”
“Có lẽ lão gia đã đến hoa viên.”
“Cha? Cha!”
“Tiểu thư, tiểu thư người không được đến đó.”
=> Mấy khúc này có phân biệt quá. Thoại nào của ai thế?
“Không hổ danh là Bạch Long sứ của Thiên Long Giáo!”
“Ngươi quả nhiên là đối thủ không tầm thường. Có ngươi bên cạnh Y Y, ta không mong gì hơn.” Thẩm muội, giao hắn cho muội
.”
=> Bạn chưa mở ngoặc câu sau.
Thanh kiếm trên tay Ngô Phàm bỗng hóa ra hàng trăm lưỡi kiếm mờ ảo. Y thoái bộ thu chân khí về dồn vào thanh kiếm, xoay một vòng rồi vươn người đẩy thanh kiếm đi. Y không muốn giết
Bachj Gia Hào, chỉ chủ tâm muốn hạ những người bên cạnh ông ta. Tuy thế, nhìn bên ngoài khó phân biệt. Có những thứ “tai nghe mắt thấy” nhưng không có nghĩa chúng là thật.
=> Bạch.
Đáng lẽ Ngô Phàm đã thoái bộ về phía sau để tiếp chiêu của Tiêu Chí Vĩ
nh, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Bạch Y Vũ đã làm đảo lộn tất cả mọi dự tính của y. Y lao người về phía trước theo bản năng, đưa tay chộp lại thanh kiếm. Chiêu thức đã đi được một nửa đoạn đường, y thu lại đồng nghĩa y tự sát thương mình. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử ấy, y hoàn toàn chỉ nghĩ đến việc bảo vệ nữ tử trước mắt y.
=> Chỗ này thừa khoảng cách nè bạn.
“Bạch Long sứ!”
Thẩm Nguyệt Như kinh tâm! Cô lao đến đỡ lấy y.
=> Quên không cách dòng nè.
“Phụt!
” - Ngô Phàm lại nôn thêm một lần nữa.
“Các người là ai, lại đến đây gây sự?
” - Bạch Y Vũ gằng giọng.
“Huynh ấy đang ở đâu, huynh nói mau đi. Huynh ấy đang ở đâu
?” - Bạch Y Vũ đã bắt đầu không kìm chế được, ngữ khí trở nên hỗn loạn.
=> Chỗ này cũng bị thừa dấu gạch nối.
“Quen? Muội không nhận ra cô ta sao?
Nữ tử duy nhất trong lòng y…”
Ngô Phàm bỏ lửng câu nói. Trường kiếm trên tay khẽ động. Bạch Y
Vũ giật mình, cô không nghĩ y sẽ động thủ với cô. Nhưng Bạch Y Vũ phản ứng khá nhanh, cô hất một thanh kiếm dưới đất lên tiếp chiêu với y.
=> Khoảng cách nè bạn.
Hai người đã giao thủ hơn năm mươi chiêu. Tiêu Chí Vĩnh
và Bạch Gia Hào đều sững sờ. Bạch Y Vũ tinh thần càng không thể tập trung khi mỗi chiêu, mỗi thức của Ngô Phàm đều nhắc cô nhớ tới y: Lôi Phong!
=> Đây nữa.
Một câu nói nhẹ bẫng của Thẩm Nguyệt Như lại khiến Bạch Y Vũ thấy như đất trời sụp đổ. Một khắc mọi thứ đều chìm trong im lặng. Ánh mắt Bạch Y Vũ mông lu
ng , phủ một tầng sương mờ.
=> Khoảng cách nữa nè.
Ngô Phàm siết hai bàn tay, nhìn Bạch Y Vũ. Một tiếng sét đinh tai cùng trận mưa rào bất chợt phá tan mọi kìm nén trong lòng y.
“Lý do muội phản lại lời hứa đó chính là vì ông ta. Là vì cha muội! Ta đã cố gạt người, gạt cả bản thân. Tin tưởng tất cả lời nói của muội, ta thật ngốc mà, sự thật vốn như thế làm sao có thể thay đổi chứ. Sớm biết muội không phải là a hoàn nhưng ta vẫn tự lừa dối mình. Y Y, xem ra duyên phận của chúng ta đã hết thật rồi!” Thẩm muội, chúng ta đi.”
=> Chưa mở ngoặc kép nè.
“Tử Hành Cung sau đêm nay sẽ tìm đến chúng thôi. Chúng ta không cần
ra tay.”
Y Vũ không biết mình có khóc hay không. Bởi có lẽ nước mưa đã hoà cùng nước mắt khiến bản thân cô cũng không nhận ra. Đến bây giờ cô mới hiểu được cảm giác mất người thân là đau đớn đến nhường nào. Là lá lìa cành, hoa rơi tan tác. Nỗi đau chồng thêm nỗi đau. Một đêm mưa gió, ngay hôm sinh nh
ật , hai nam tử cô yêu thương đều rời bỏ cô. Chút sức lực cuối cùng của cô bị tiếng sấm rút sạch. Bạch Y Vũ ôm lấy vai, ngồi bệt xuống nền đất lạnh
=> Khoảng cách nữa.