Đóa sen bên hồ Tả Vọng - Cập nhật - Dưa Hấu

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 27: ĐỐI MẶT VỚI SỐ PHẬN


cover truyen 2.jpg


Từ khi biết Trịnh Khải là thế tử, tôi cứ ngỡ anh sống trong nhung lụa xa hoa như hành cung mà tôi từng thấy, ngày ngày được người người theo sủng nịnh. Chỉ là tôi không thể tưởng tượng ra được, một vương tử cao quý như anh lại trưởng thành từ một sân nhà nhỏ đơn sơ như vậy. Thì ra bóng lưng lạnh lẽo và cô độc năm nào tôi từng thấy mới chính là con người thật của anh.

Nhớ lại tối trung thu năm ấy, Trịnh Khải từng muốn tôi chờ đợi anh, có phải anh muốn tôi chờ anh giải quyết hết những mối đe dọa xung quanh? Tôi đưa tay gạt đi giọt nước mắt vừa rơi ra. Thì ra tôi chưa từng hiểu cho nỗi lòng của anh, chưa từng biết đến những khó khăn mà anh đã gặp phải, chưa từng đứng ở vị trí của anh mà suy nghĩ.

Nếu số phận đã để tôi gặp anh thì tôi sẽ không trốn tránh nữa. Tôi không muốn anh tiếp tục cô đơn trên con đường đầy nguy hiểm này.

Tôi ôm túi vải, bước từng bước chậm chạp đi ra ngoài. Ra cổng đã thấy Nguyễn Hoàn đang đứng đợi, xe ngựa nhà Nguyễn Cảnh đã không còn. Nguyễn Hoàn đi đến gần tôi, nói cả nhà Nguyễn Cảnh đã đi được một lúc, mọi người đến tiễn cũng đã trở về. Anh ta còn nói, nếu Nguyễn Cảnh không dặn dò thì anh ta cũng không biết là tôi vẫn còn ngồi trong sân kia. Ra tôi đã ở trong đó rất lâu, tôi nói phải trở về rồi leo lên xe ngựa về thẳng phủ.

Vừa vào cổng tôi đã thấy Đình Duệ đang đi ra cùng một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, sau họ có vài người lính hầu theo. Người đàn ông đó mặc trang phục quan võ, tôi đoán là có phẩm hàm cao. Ông ta nhìn thấy tôi thì đứng lại, tôi cúi đầu đứng qua một bên nhường đường. Sau khi Đình Duệ tiễn người đó ra khỏi cổng thì quay lại, thấy tôi vẫn đứng yên ở một chỗ.

- Sao em chưa vào trong? – Đình Duệ đứng lại hỏi tôi.

- Anh Duệ, người kia là ai? – Tôi để ý từ trước đến nay rất ít khi thấy quan lại đến phủ, vì vậy rất tò mò người đàn ông ban nãy là ai.

- Là Hữu tham quân Nguyễn Hữu Chỉnh.

Nguyễn Hữu Chỉnh? Cái tên này nghe thật quen, hình như tôi đã được nghe ở đâu rồi. Tôi nhíu mày, hỏi Đình Duệ:

- Tại sao ông ấy đến nhà chúng ta?

Đình Duệ quay người đi vào trong, tôi đi sát bên cạnh nghe anh trả lời:

- Hữu tham quân vào bàn chuyện với chú.

Ra là Huy quận công đang ở nhà, ông trước giờ luôn bận rộn, rất ít khi có mặt ở nhà vào ban ngày. Đình Duệ quay qua nhìn túi vải trong tay tôi rồi hỏi:

- Em ôm gì trong tay vậy?

- À, là vài thứ em mua được ở ngoài phố. – Tôi lấp liếm.

***

Trưa hôm đó, trong bữa cơm, quận công nói với mẹ cả:

- Chiều nay trong phủ chúa, Tuyên phi có tổ chức yến tiệc, bà mang quà mừng cùng Đinh Thanh đến dự.

Mẹ cả nghe thấy chỉ gật đầu, gắp thêm một miếng thịt để vào chén của ông. Tôi ngẩng đầu, nói dè dặt:

- Cha, con không đi có được không?

Quận công nhìn tôi, sau lại quay qua nói tiếp với mẹ cả:

- Bà đưa Đinh Thanh đến đó, xem một chút nhà nào phù hợp để gả đi.

Tôi thầm thở dài, tiệc chiều nay không thể không đến rồi. Chiều hôm đó, tôi mang yếm trắng, áo ngoài màu cánh sen, đầu cài trâm bạc theo mẹ cả đến phủ chúa thượng.

Phủ chúa nằm gần hồ Tả Vọng, từ ngoài cổng đã thấy thấp thoáng bóng các lầu cao sơn đỏ thiếp vàng, đến bờ tường cũng thể hiện được sự nguy nga của phủ chúa. Lính canh gác rất đông, tôi ôm hộp quà theo mẹ cả chầm chậm đi theo một lối đi riêng, qua một cổng tròn lại đi dọc theo con đường lát đá dài trong vườn mới đến nơi tổ chức tiệc. Nơi đây là khoảng sân rộng nằm bên cạnh vườn thượng uyển, có hồ cá, có hòn non bộ lớn, có cây, có hoa đủ loại.

Mẹ cả nói tôi đứng đợi rồi bà cầm hộp quà đi qua đám đông, đến trước mặt một người phụ nữ mang áo khoác dài bên ngoài màu hồng đào có thêu những cánh phượng đang bay. Bà cúi chào, người phụ nữ kia lúc này mới để ý đến bà, cung nữ bên cạnh nhanh tay đến đỡ lấy hộp quà.

Lúc này tôi chỉ nhìn nghiêng mặt Tuyên phi nhưng có thể nhận ra bà chính là người phi tần xinh đẹp mà lần trước tôi thấy ở lễ hội đua thuyền. Có một vị phu nhân khác qua chào, Tuyên phi quay mặt qua cười đáp lại, tôi sững người khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của bà.

Không thể dùng từ xinh đẹp mà phải là nhan sắc chim sa cá lặn mới lột tả hết nhan sắc của Tuyên phi, bà còn đẹp hơn rất nhiều so với các hoa hậu ở thời hiện đại mà tôi từng xem trên tivi. Tuyên phi cao quý trong trang phục lộng lẫy, trâm vàng trâm ngọc cài đầu, mày liễu khẽ nhướng lên, mắt phượng lấp lánh lắng nghe lời chúc từ mọi người xung quanh. Một phi tần đẹp mặn mà lại mưu trí như vậy, nói sao chúa thượng không sủng ái cho được.

Tôi thở dài, nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, chúa thượng quả thật vô tình. Trịnh Khải giờ đang lạnh lẽo trong ngôi nhà ba gian nào đó, trong khi nơi đây, tiệc mừng lại được tổ chức xa hoa như vậy.

Tôi thấy bên váy của mình bị kéo, nhìn xuống thì thấy một cậu bé chưa tới năm tuổi đang nắm lấy váy tôi. Tôi ngồi xuống, gỡ tay cậu bé ra khỏi váy tôi rồi hỏi:

- Em tên gì?

- Ngươi có thấy anh Khải của ta không? – Cậu bé cất giọng trong veo, khuôn mặt trắng sữa, đôi mắt đen nhìn thẳng vào tôi.

Anh Khải? Tôi nhìn cậu bé trước mặt mình, đầu đội mũ vải có đính viên ngọc lớn ở trước trán, tôi giật mình, đứng thẳng người dậy, thụt lùi một bước. Cậu bé đang đứng trước mặt tôi chính là Trịnh Cán?

- Vương tử, người lại chạy lung tung rồi. – Một cung nữ lật đật chạy đến ôm cậu bé, thở hắt ra một hơi rồi mới nhìn tôi nói tiếp. – Đây là vương tử Cán.

Quả nhiên tôi đã đoán đúng, ánh mắt đen nháy của cậu bé vẫn nhìn thẳng vào tôi. Vì tôi cố ý đứng ở một góc khuất sau hòn non bộ nên hiện tại xung quanh không có ai để ý đến chúng tôi. Vị cung nữ vừa quỳ một bên vừa đưa tay phủi bụi đất bám hai bên đôi giày vải trên chân Trịnh Cán. Tôi cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé:

- Vương tử đang đi tìm ai sao?

Người cung nữ ngẩng đầu nhìn tôi ngạc nhiên, Trịnh Cán đáp:

- Ta muốn tìm anh Khải…

Trịnh Cán ý còn muốn nói thêm nhưng đã bị vị cung nữ đó bế lên, cô ta trừng mắt nhìn tôi mà nói:

- Tiểu thư, xin hãy trở lại buổi tiệc.

Cung nữ đó nói xong thì quay người bỏ đi, Trịnh Cán được bế trên tay vùng vẫy, cô ta càng luống cuống đi nhanh hơn.

Tôi đứng sững người, bỗng nhớ ra một chi tiết, vào một ngày hơn ba năm trước, ngày mà tôi trốn trên cây nhìn Trịnh Khải ở dưới, đó cũng là ngày Trịnh Cán được sinh ra. Tôi thở dài quay lại sân tổ chức tiệc mừng, đến đứng bên cạnh mẹ cả, chào những vị phu nhân mà mẹ cả giới thiệu, sau đó được sắp xếp ngồi ở một bàn ở phía sau, cạnh các vị tiểu thư nhà quan khác.

Vừa ngồi xuống lại thấy mọi người đồng loạt đứng lên, tôi bèn đứng dậy theo họ, nhìn về phía trước. Ra là chúa thượng đại giá quang lâm. Chúa thượng được hai tên thái giám đỡ hai bên, từ từ xuống kiệu. Tuyên phi tiến đến tươi cười cúi chào chúa thượng rồi cùng đỡ chúa đến ngồi vào ghế. Mọi người lập tức đồng loạt quỳ xuống, tôi sau một phút bất ngờ cũng nhanh chân quỳ xuống.

- Chúc chúa thượng an khang. – Mọi người đồng loạt hô lớn.

Chúa thượng vẫy tay, một vị thái giám đứng ra, cất giọng the thé:

- Cho bình thân.

Mọi người lần lượt đứng dậy, ngồi vào bàn. Nếu lúc nãy đông vui, người này hỏi, người kia đáp thì lúc này trong sân hoàn toàn im phăng phắc. Chúa thượng có gương mặt hơi phù, sắc mặt không được tốt lắm, có lẽ là do đợt bệnh nặng vừa rồi. Chúa thượng quay qua nói chuyện với Tuyên phi ngồi bên được vài câu rồi đứng dậy, lại được hai tên chúa thượng đỡ ra kiệu gỗ. Tuyên phi đứng dậy đi theo chúa thượng ra kiệu, mọi người lại đồng loạt đứng dậy, quỳ xuống cúi đầu chào. Chúa thượng ngồi kiệu gỗ có lọng che hai bên, thái giám một hàng đi bên cạnh, lính bảo vệ đi hai hàng ở sau cùng.

Chờ chúa thượng đi khuất, Tuyên phi trở lại bàn, mọi người lúc này mới đứng dậy, cùng nhau ngồi vào bàn. Tiếng nói cười lại vang lên. Tôi nhìn quanh, đây là tiệc của Tuyên phi nên khách mời đến hôm nay chỉ có các vị phu nhân nhà quan, các tiểu thư. Phu nhân nhà Trang quận công đến trễ, Đinh Ngọc cầm quà đi ngay sau bà. Tôi vẫy vẫy tay với chị, Đinh Ngọc nhìn thấy chỉ cười.

Sau khi buổi tiệc đã gần đến hồi kết thúc, tôi tiến đến ngồi bên cạnh Đinh Ngọc. Phu nhân nhà Trang quận công đang ngồi nói chuyện với mẹ cả. Tôi ghé đến bên tai của Đinh Ngọc, nói nhỏ:

- Nguyễn Cảnh bình an, sáng nay đã về quê cùng Hân quận công.

Đinh Ngọc cười mỉm, gật đầu với tôi. Tôi nghe được tiếng thở ra nhẹ nhõm rất nhỏ của chị.

Khi thực sự có tình cảm với một người thì dù không đến được với nhau nhưng vẫn mong người ta bình an.

***

Đến tối về, tôi nằm đắp mền bông dày, mắt nhìn xà ngang trên trần nhà. Trịnh Khải, anh có khỏe không? Làm cách nào để có thể gặp được anh đây? Tôi thở dài, kéo mền trùm kín mặt cố gắng ngủ.

Nguyễn Hữu Chỉnh hiến kế cho Nguyễn Huệ mang quân ra Đàng Ngoài, lấy danh nghĩa "Phù Lê diệt Trịnh”.

Tôi ngồi vùng dậy, đúng rồi, tôi đã từng đọc được một đoạn sách về Nguyễn Huệ, trong đó có nhắc đến Nguyễn Hữu Chỉnh. Hèn gì khi nghe đến tên của ông ta, tôi lại thấy quen quen. Chút trí nhớ ít ỏi trở về khiến tôi mơ hồ sợ hãi, nếu ông ta là quan nhà chúa Trịnh, sao lại đi hiến kế cho Nguyễn Huệ? Không lẽ là phản bội? Nếu vậy Nguyễn Hữu Chỉnh chính là một mắt xích quan trọng trong sự kiện nhà chúa Trịnh sụp đổ.

Nguyên một đêm trằn trọc, sáng mở mắt ra thì đã muộn, tôi liền đi tìm Đình Duệ nhưng người hầu trong phủ nói anh đã đi từ sớm. Tôi không ăn sáng, đi thẳng ra cổng, nói xe ngựa đến trấn phủ trấn Sơn Nam.

Xe ngựa chậm rãi rung lắc trên đường, tôi ngồi sát cửa sổ nhìn ra ngoài. Gió đầu thu táp vào mặt se lạnh càng khiến tôi thêm phần tỉnh táo. Quang Bình nói đúng, dù tôi không muốn liên quan đến cuộc chiến này nhưng tôi lại liên quan đến những người trong cuộc. Tôi không hi vọng lịch sử thay đổi, tôi chỉ hi vọng những người bên cạnh mình không gặp nguy hiểm.

Xe ngựa vừa ra khỏi phố phường Thăng Long đông đúc thì một bóng người đứng bên đường rơi vào tầm mắt của tôi. Tôi nói dừng xe, bước xuống, đi đến đứng trước gương mặt ngạc nhiên của cậu ta.

-----------------
Beta: Lê La ^^
---> Chương 28
Lảm nhảm: Chương này đánh dấu sự thay đổi quyết định của Đinh Thanh, nàng ta từ nay sẽ không còn đứng ngoài cuộc để quan sát lịch sử từ từ diễn ra nữa... Cơ mà kiến thức lịch sử ít ỏi sẽ khiến nàng ta nhức đầu suy nghĩ đây.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huongduong08

Gà con
Tham gia
11/1/14
Bài viết
22
Gạo
40,0
Nàng ơi nhầm tên nhân vật nam rùi nha
"Sau khi buổi tiếc đã gần đến hồi kết thúc, tôi tiến đến ngồi bên cạnh Đinh Ngọc. Phu nhân nhà Trang Quận Công đang ngồi nói chuyện với mẹ cả. Tôi ghé đến bên cạnh tai của Đinh Ngọc, nói nhỏ:
- Nguyễn Hoàn bình an, sáng nay đã về quê cùng Hân Quận Công."


Rất rất rất thích truyện này của nàng, mong chờ TK&ĐT tái ngộ, ĐT hỗ trợ TK dựa vào vốn liếng lịch sử hơi mơ hồ của mình và TK khám phá ra thân phận của cô gái Hoài An.
Mình vừa đọc vừa tưởng tượng nếu là mình thì sẽ giúp được gì, nhưng chịu trí nhớ quá kém, kiến thức lịch sử trả hết cho cô thầy mất tiêu rùi.
Biết Nàng vừa viết vừa ngâm cứu lịch sử nên gặp nhiều khó khăn và lâu ra chương mới, Nàng đừng bỏ cuộc giữa chừng nha, nhiều người đang theo dõi Nàng lắm đó
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Nàng ơi nhầm tên nhân vật nam rùi nha
"Sau khi buổi tiếc đã gần đến hồi kết thúc, tôi tiến đến ngồi bên cạnh Đinh Ngọc. Phu nhân nhà Trang Quận Công đang ngồi nói chuyện với mẹ cả. Tôi ghé đến bên cạnh tai của Đinh Ngọc, nói nhỏ:
- Nguyễn Hoàn bình an, sáng nay đã về quê cùng Hân Quận Công."


Rất rất rất thích truyện này của nàng, mong chờ TK&ĐT tái ngộ, ĐT hỗ trợ TK dựa vào vốn liếng lịch sử hơi mơ hồ của mình và TK khám phá ra thân phận của cô gái Hoài An.
Mình vừa đọc vừa tưởng tượng nếu là mình thì sẽ giúp được gì, nhưng chịu trí nhớ quá kém, kiến thức lịch sử trả hết cho cô thầy mất tiêu rùi.
Biết Nàng vừa viết vừa ngâm cứu lịch sử nên gặp nhiều khó khăn và lâu ra chương mới, Nàng đừng bỏ cuộc giữa chừng nha, nhiều người đang theo dõi Nàng lắm đó
Cám ơn nàng đã chỉ lỗi sai nha, mình đã sửa lại rồi, hi. ;;)
Có nàng vào động viên thấy lên tinh thần hơn hẳn. Hi. Mình sẽ cố gắng để không drop truyện giữa chừng. :)
 

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
Linhduahau : Mình thật sự muốn xem con người của tương lai như ĐInh Thanh có đủ sức bảo vệ những người cô ấy yêu thương không? Bên cạnh đó cũng thấy được đúng là chính trị làm hỏng não trẻ nhỏ, rõ ràng Trịnh Cán rất yêu thương Trịnh Khải. Chỉ tổ Tuyên phi quá gian xảo thôi. ^^.
Chờ chương mới của bạn nhé.
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
mo_nhat : Cám ơn bạn đã comment nhé.;;) Mình vẫn luôn tin trẻ con vô tội. :D Khi đọc giai đoạn lịch sử này mình vừa thương Trịnh Khải, vừa thương Trịnh Cán, rõ ràng là hai anh em nhưng bị đẩy về hai đầu cuộc chiến. :(
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 28: TRÀNG AN


Lần gặp gần nhất là hai năm trước, lúc đó Tố Như chỉ cao bằng tôi, lúc này cậu ta đã mười lăm tuổi, cũng cao hơn tôi một cái đầu rồi. Nhưng dáng người của cậu ta vẫn gầy như thế, gương mặt khôi ngô và đôi mắt sáng tinh anh.

- Tố Như, sao cậu lại ở đây? – Tôi nhớ cậu ta ở trấn Sơn Tây, cách nơi đây rất xa.

- Tôi đang trên đường đến trấn Sơn Nam. – Tố Như đáp ngắn gọn.

- Cậu không phải ở…

Tôi định nói không phải cậu ở trấn Sơn Tây sao lại đến trấn Sơn Nam, nhưng tôi nhớ ra Nguyễn Cảnh từng nói, Hồng lĩnh hầu trấn Sơn Tây đã bị tống giam. Nguyễn Khản bị tống giam, có lẽ cũng bị tịch thu tài sản và nhà cửa. Cho nên Tố Như mới đến trấn Sơn Nam? Tố Như thấy tôi ngập ngừng, có lẽ cậu cũng đoán ra tôi muốn nói gì, cậu khẽ thở dài.

- Thưa cậu, chúng ta phải đi nhanh lên mới được. Hạ Sơn Nam còn rất xa, nếu không đi nhanh có lẽ tối mới đến được. – Tiểu đồng áo nâu mang túi vải đứng sau Tố Như sốt ruột trước sự im lặng của chúng tôi.

- Tôi cũng đang đến trấn Sơn Nam hay cậu đi cùng tôi một đoạn? – Tôi nhìn Tố Như.

- Ôi, tiểu thư thật tốt. – Cậu bé tiểu đồng nhanh miệng trả lời, nói xong thì quay qua kéo tay Tố Như. – Cậu đừng chần chừ nữa, chúng ta không nên phụ lòng tốt của tiểu thư. Trời thì đang lạnh thế này.

Tôi cười gật đầu, cậu bé tiểu đồng này xấp xỉ tuổi của Tố Như, nhìn qua có vẻ rất nhanh nhẹn. Tố Như đang do dự nhưng nhìn thấy biểu cảm của chúng tôi thì nhìn tôi mà đáp:

- Cám ơn chị.

Tôi cười đáp lại, thật may cậu ta không từ chối, nếu không tôi lại thấy hổ thẹn vì vị danh nhân tôi ngưỡng mộ chỉ đi bộ trong khi tôi lại ngồi xe ngựa.

Tố Như ngồi cùng tôi trong xe, tiểu đồng ngồi ngay cửa, kế bên người đánh xe ngựa. Xe đã ra khỏi thành Thăng Long, tăng tốc đi nhanh hơn. Tôi ngồi vân vê dây thắt lưng áo, cắn môi hỏi Tố Như:

- Cậu sẽ ở đâu?

Tố Như nhìn bâng quơ ra bên ngoài cửa xe, trả lời ngắn gọn:

- Tôi đến ở nhà một người bà con.

Tôi à một tiếng rồi lại im lặng, sợ hỏi nhiều thứ sẽ khiến Tố Như thấy phiền phức. Cậu ta bỗng lên tiếng:

- Đinh Thanh, chị đi Sơn Nam có việc sao?

Tôi gật đầu:

- Tôi đến trấn phủ trấn Sơn Nam gặp anh họ. Cậu đến phủ nào?

- Tôi đến phủ Tràng An ở Hạ Sơn Nam.

Phủ Tràng An? Như vậy là Ninh Bình của hiện đại rồi, tôi đến trấn Sơn Nam nhiều như vậy nhưng mới nghe đến Tràng An lần đầu tiên.

- Từ trấn phủ trấn Sơn Nam đến phủ Tràng An bao xa?

Tố Như nhìn tôi ngạc nhiên, sau cậu ta mới trả lời:

- Trấn phủ nằm gần phủ Tràng An.

Ra là gần như vậy. Tôi thường đi cùng Đình Duệ nhưng toàn ngồi xe ngựa, đến nơi lại cúi mặt mà vào trong nên chưa từng nghĩ đến Tràng An cũng nằm trong trấn Sơn Nam. Tôi bất giác nghĩ nếu tôi quay lại nơi mà tôi đã từng bị lật xuồng thì liệu tôi có thể quay trở về thời hiện đại hay không?

Tôi lạc vào những suy nghĩ của riêng mình, Tố Như cũng không nói gì thêm. Hai chúng tôi ngồi im lặng trong xe ngựa cho đến khi gã hầu đánh xe lên tiếng:

- Tiểu thư, đã gần đến trấn phủ.

Tôi bừng tỉnh rồi nói:

- Đến thẳng phủ Tràng An.

Tố Như nghe thấy thì ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhìn tôi một lát rồi lại nhìn ra bên ngoài. Đến khi qua khỏi cổng phủ Tràng An, Tố Như và tiểu đồng của cậu ta mới xuống xe.

- Chị hãy bảo trọng. – Tố Như vai mang túi vải nhỏ đứng bên đường nói với tôi qua ô cửa sổ.

Tôi gật đầu:

- Tố Như, cậu cũng vậy.

Tố Như cười, quay người đi ra con đường nhỏ. Lần trước tôi nói sẽ không đến tìm Tố Như, sẽ không làm phiền cuộc sống của cậu, nhưng tôi lại may mắn tình cờ gặp lại cậu. Liệu tôi có may mắn thêm một lần như thế này nữa không? Tôi nhìn bóng dáng gầy gầy của Tố Như đi trên đường, trong lòng xốn xang. Tôi hít vào một hơi thật sâu, hét lớn:

- Tố Như.

Tố Như đứng sững lại, quay đầu nhìn tôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì Tố Như vì bệnh dịch mà qua đời. Tôi bắc tay nói lớn:

- Cậu nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Không được ăn uống lung tung, còn nữa, đừng tùy tiện đứng gần những người bệnh.

Những người đi đường cũng đứng lại nhìn tôi. Tố Như mặt biến đổi không ngừng, lúc đầu là ngạc nhiên, sau là ngại ngùng vì bị người khác nhìn soi mói. Mặt cậu ta đỏ lên, nhìn tôi rồi quay lưng đi thẳng. Tôi thấy bóng cậu đi khuất liền nói với gã hầu đánh xe ngựa:

- Vào thành Tràng An.

Xe ngựa rung lắc, rất nhanh đã đến cổng thành Tràng An. Chúng tôi thuận lợi đi qua các lính gác hai bên cổng để vào thành. Thành Tràng An không hổ danh là cố đô Hoa Lư ngày xưa, nhà cửa và quán xá tuy không san sát, nhộn nhịp như ở thành Thăng Long nhưng vẫn mang nét phồn thịnh và thanh nhã. Nhìn những người đi lại trên phố, tôi bỗng nhớ đến đến câu ca dao:

“Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”

Tôi nói gã hầu đánh xe ngựa đến bến sông Tràng An, tới nơi, tôi xuống xe. Dưới kia là con sông Sào Khê tôi từng ngồi xuồng ở thời hiện đại, nhưng bến sông này chỉ là bến sông thông thường, nơi mà các thuyền đi lại trên sông cập bến, tất nhiên là không hề mang tính chất du lịch. Liệu có phải là cùng một bến sông hay không?

Tôi đi bộ dọc theo con sông, được một đoạn ngắn thì thấy có lối xuống sông, có lẽ là lối xuống giặt giũ hay lấy nước của người dân nơi đây. Tôi đi xuôi theo triền đê, đứng lên một tảng đá nhìn ra mặt nước sông xanh biêng biếc ngoài kia. Gió từ sông thổi vào mang theo khí lạnh, tôi hít vào một ngụm, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Dù tôi muốn trở về nhưng Trịnh Khải đang gặp nạn, tôi không nỡ để anh cô đơn một mình. Hơn nữa, việc tôi chìm xuống làn nước lạnh dưới kia cũng chưa chắc sẽ mang tôi trở về hiện đại.

Đứng trầm ngâm một hồi, tôi nhìn xuống mới thấy bên giày của mình dính một mảng đất lớn. Tụt xuống khỏi tảng đá, tôi đi xuôi theo đường mòn đến gần sông để rửa chân. Lúc này tôi chỉ đứng một chân, chân kia đang co lên để rửa giày thì một tiếng hét lớn vang đến:

- Tiểu thư.

Tôi quay người ra sau để nhìn bóng người đang lao đến nhưng vì đứng trụ có một chân nên mất thăng bằng.

Bủm.

Cả người tôi rơi tõm xuống sông. Nước sông cuối thu lạnh cóng khiến chân tay tôi nhanh chóng bị tê liệt. Tôi bì bõm cố gắng đứng dậy vì nơi tôi ngã xuống nước khá nông. Rất nhanh, một bàn tay cứng ngắc đỡ lấy tôi, kéo thẳng lên bờ.

Tôi lạnh run người nhìn tên thủ phạm khiến tôi rớt xuống sông kia. Hắn ta chính là gã hầu đánh xe ngựa của tôi. Tôi trừng mắt tức giận:

- Ngươi làm gì vậy?

- Tiểu thư, ban nãy tôi tưởng người muốn nhảy sông nên mới la lớn khiến người giật mình. Là tại công tử dặn dò, à là tại tôi sợ… – Anh ta cúi đầu nói lắp bắp nhưng tôi vẫn nghe không sót một từ.

Công tử? Là Đình Duệ sao? Nhưng là dặn dò điều gì? Không. Không thể là Đình Duệ, anh không cần phải cử người canh chừng tôi. Tôi trừng mắt nhìn anh ta:

- Công tử ngươi vừa nói đến là ai?

Anh ta bất ngờ, lại có chút lúng túng đáp:

- Là công tử Đình Duệ.

Tôi hừ một tiếng, lặp lại câu hỏi:

- Công tử ngươi vừa nói đến là ai?

Anh ta cúi gằm mặt không trả lời. Tôi hít vào một hơi thật sâu, vì lạnh mà răng đã va vào nhau lập cập, tôi cố gắng nói rõ ràng, có ý đe dọa:

- Ngươi không nói vậy trở về ta sẽ giao ngươi cho cha ta, ta sẽ nói ngươi là gián điệp, xem cha ta tra khảo ngươi có ra hay không.

Anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, sau bối rối mà trả lời:

- Tiểu thư, tôi không phải nội gián, tôi chỉ được công tử cử đến để bảo vệ người.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, anh ta bắt đầu đánh xe ngựa và theo tôi từ sau khi tôi chia tay với Trịnh Khải. Lúc đó tôi cũng không thắc mắc, chỉ nghĩ là người hầu trong phủ nhiều, phân công nhau đánh xe ngựa cũng là bình thường. Tôi run rẩy:

- Là vương tử?

- Dạ. – Anh ta cúi đầu nói nhỏ.

Tôi thở mạnh, cả người vì lạnh mà run lẩy bẩy. Anh ta đỡ tôi lên trên bờ đê, lại đỡ tôi vào trong xe ngựa. Trong xe ngựa tuy ấm áp hơn nhưng áo quần và tóc tôi ướt nhẹp, cả người ngồi co lại trong góc. Anh ta chạy đi đâu một lát đã quay về, đưa vào cho tôi một tấm khăn và một bộ áo quần.

- Tiểu thư, cái này tôi mua của một người dưới bến nước. Áo quần đơn sơ nhưng người nên thay vào để tránh cảm lạnh.

Tôi gật đầu, đưa tay cầm lấy. Anh ta còn nói thêm:

- Tiểu thư cứ thay đồ trong xe, tôi sẽ ra ngoài canh gác. – Anh ta nói xong thì bỏ đi cách xe ngựa khoảng mười bước chân, đứng quay lưng với tôi.

Tôi ở trong xe ngựa nhanh chóng cởi bỏ đồ ướt, mặc áo váy khô vào, dùng tấm khăn khô lau tóc ướt. Sau khi thấy tạm ổn, tôi mới chui đầu ra cửa sổ của xe ngựa gọi anh ta quay về. Tôi ngồi trong xe lên tiếng:

- Ngươi tên gì?

- Thưa, tôi tên Hải. – Anh ta ngồi ở trước xe đáp lại.

- Họ tên đầy đủ? Nhà ở đâu? – Tôi thấy mình cần phải điều tra anh ta hơn một chút.

- Thưa, tên đầy đủ của tôi là Trần Văn Hải. Nhà tôi ở phủ Ứng Thiên, ngay cạnh kinh thành Thăng Long. – Anh ta thành thật khai báo.

Cứ thế, tôi hỏi một câu, anh ta trả lời một câu. Rốt cuộc tôi cũng biết được tại sao anh ta lại đi làm người hầu đánh xe ngựa cho tôi.

- Mọi chuyện của ta, ngươi đều báo cáo với công tử?

Anh ta không trả lời. Hừ, không nói tôi cũng tự đoán ra được. Ra là tôi đã bị theo dõi lâu nay. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hỗn loạn, có chút ấm áp lại có chút chua xót.

Đến đầu giờ chiều tôi về đến Thăng Long, những người hầu trong phủ bị bộ dạng tóc tai xác xơ, áo quần nâu cũ kỹ của tôi làm cho hoảng sợ. Tôi về phòng, sai người nấu nước nóng, tắm xong thì leo lên giường trùm kín mềm bông lại. Tôi nằm trong chăn ấm, rên hừ hừ vì lạnh, lần này không khéo lại đổ bệnh mất. Một người hầu bưng cơm nước và trà gừng vào trong phòng cho tôi, tiện thể nói luôn là mẹ cả đã đi ra ngoài từ trưa.

- May mà phu nhân không bắt gặp tiểu thư trong bộ dạng thê thảm ban nãy, nếu không người lại bị cấm túc cho coi. Tiểu thư yên tâm, chúng tôi không ai mách lại đâu, phu nhân chắc chắn sẽ không biết chuyện. – Cô ta nói xong mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Tôi cuộn chặt mềm quanh người, ngồi nhìn mâm cơm trên bàn ngây ngô rồi cười thầm, không nghĩ đến là những người hầu trong phủ sẽ bao che chuyện xấu cho tôi. Nhích người đang cuộn chặt mền đến bàn, tôi ngồi uống từng muỗng canh nóng, ấm cả bụng.

Ăn uống xong xuôi, người hầu cũng vào dọn dẹp sạch sẽ, tôi lại nhích người trở lại giường. Tôi trùm kín mền che cả đầu chỉ chừa cái mặt ra ngoài.

Trịnh Khải, ra là anh lo lắng tính cách “không chịu ngồi yên” của tôi sẽ có một ngày gây họa nên mới sai Hải đến, vừa đánh xe ngựa vừa bảo vệ tôi. Tôi bĩu môi, rõ ràng bản thân mình lo chưa xong đã đi lo cho người khác. Nằm thẳng người ra giường, mắt nhìn xà ngang nhà mà tôi không khỏi thở dài. Tôi chưa tìm được cách để có thể gặp được Trịnh Khải. Tôi cũng chưa hỏi rõ Đình Duệ về Nguyễn Hữu Chỉnh. Kể từ khi trở về thời này, đây là lần thứ n tôi ước mình học hành môn sử cẩn thận khi còn ở thời hiện đại. Nếu vậy có lẽ tôi đã không phải rối rắm mù mịt như lúc này.

-------------------------------
@Beta: Lê La :)
---> Chương 29
Sau khi tìm hiểu lại một lượt lịch sử thì mình phát hiện ra đã có một sự nhầm lẫn về thời gian lên ngôi thế tử của Trịnh Cán. Vì vậy khi chúa Trịnh Sâm truất ngôi thế tử của Trịnh Tông thì vẫn chưa lập Trịnh Cán làm thế tử. Mình đã sửa lại rồi nhé. ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Đợi full rồi đọc vậy. Vô đây ai cũng chưa viết xong. Đang đọc mà hết cụt hứng lắm. :-*:)):)):)):))
 
Bên trên