Du hành thời gian ký - Cập nhật - Bạch Vân Sơn

Bạch Vân Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Du hành thời gian ký
Tác giả: Bạch Vân Sơn
Thể loại: Hành động, khoa học giả tưởng, hài hước
Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn

Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
“Du hành thời gian ký” là ký sự của Trần Thị Liên về những chuyến du hành xuyên thời gian bất đắc dĩ của mình để tìm ra bí mật ẩn sau căn bệnh truyền kiếp đáng sợ của dòng tộc.


Ban đầu là ngẫu nhiên, bất đắc dĩ khi đang đứng trước căn bệnh thập tử nhất sinh, nhưng sau đó càng tìm hiểu, những bí ẩn lại càng trở nên bí ẩn, mở ra một chút lại thấy mờ mịt khôn cùng. Vì lẽ gì mà một dòng họ nhỏ bé lại có thể cất giữ bí mật to lớn khủng khiếp đến vậy?


Đan xen vào đó là sự thay đổi lúc thì chậm rãi, lúc lại nhanh chóng của dòng thời gian, kèm theo sự truy đuổi đến cùng của một tổ chức kỳ lạ. Xuyên qua triều Trần, xuyên qua mạt vận triều Hậu Lê… Những gì đang chờ đợi Liên ở phía trước? Liệu tấm thân tàn tạ có đủ chịu đựng cho đến giờ phút cuối cùng?


Trích đoạn quyển 1 :


“Con người ư? Thật đơn giản, luôn ích kỷ và bạo lực, luôn có điểm để nắm bắt. Loài người ngu ngốc thường tự ép buộc nhau, hành hạ nhau để đạt được mục đích. Nhưng ta muốn ai đi đằng Đông, vậy chỉ cần cho hắn ý nghĩ đi đằng Đông là mục đích của chính hắn, hắn sẽ tự đi bằng mọi cách, tuyệt sẽ không đi đằng Tây.


Thao túng thế giới? Thế giới này quá vô vị để thao túng.


Tình yêu ư? Chỉ loài người mới có tình yêu.


Ta tồn tại, ta quan sát, ta giễu cợt,


Oh, thật không thú vị, rút cuộc, có phải đã đến lúc ta nên làm điều gì đó chăng???” – Vô Diện.


“Thời gian chấn động, không gian thay đổi, nếu không muốn vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời, nếu không muốn tương lai nhân loại hoàn toàn thay đổi, ta buộc phải trở thành đế vương, ta buộc phải can thiệp vào dòng thời gian này” – Liên.


“Chẳng phải hắn đã nói, con người luôn có lựa chọn? Ở đây, giữa im lặng khuất nhục và sống chết để đấu tranh, ta lựa chọn đứng lên để sống, chỉ có sống, sống tốt, kiếp này ta mới có thể hoàn thành nguyện ước của chính bản thân mình, phải, ước nguyện của ta chứ không phải ước nguyện của ai đó, kỳ vọng của ai đó, trách nhiệm của ai đó. Ta cũng cần sống vì bản thân ta” – Trần Nhật Duật.


“Ta có tài năng, ta có thực lực, ta có đức độ… Tại sao ta luôn là kẻ không được lựa chọn?… Nếu không là kẻ được người khác chọn, vậy ta sẽ lựa chọn chính mình. Ta sẽ vì ta mà giành lấy thứ ta mong muốn. Ta hoàn toàn có đủ năng lực làm điều đó.


Lương tâm bán cho qủy dữ để đổi lấy ước vọng, đáng khinh bỉ sao? Không! Đức độ không làm nên kì tích, thế giới này nếu không đạp lên đầu người khác thì sao có thể đứng lên cao? Ta nhu nhược đã quá lâu, muốn đứng lên trên, ta phải mạnh mẽ hơn hết thảy, ta phải vứt bỏ đi cái gọi là “nhân đức”. Kẻ yếu luôn phục tùng kẻ mạnh. Ở đây, ta phải là kẻ mạnh nhất!” – Trần Ích Tắc.


“Sống là một công chúa Đại Việt, được vạn dân kính ngưỡng, được toàn dân cung phụng. Đất nước lâm nguy, không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình, ta lựa chọn từ bỏ cái tôi của mình, từ bỏ tình yêu của mình, lấy thân phận Công chúa – Đệ nhất mỹ nhân trời Nam mà bảo vệ, mà đền đáp lại sự kính ngưỡng và cung phụng đó. Quyết định này, ta không mong chàng thấu hiểu, chỉ mong chàng dù thế nào cũng sẽ thi thoảng nào đó, có lúc nào đó chợt nhớ đến ta…” – An Tư công chúa.

Quyển 1: Sát Thát

Phần 1: Trấn thủ Đà Giang
Hồi 1: Ngược dòng thời gian
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6

Hồi 2: Hoa Máu
Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12

Hồi 3: Hoàng thành Thăng Long
Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18

Hồi 4: Đạo Đà Giang
Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24

Hồi 5: Trấn thủ Đà Giang
Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30

Hồi 6: Trời mờ sương giăng
Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36

Hồi 7: Hắc Lang tộc
Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42

Hồi 8: Nghịch chuyển thời không
Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48

Hồi 9: Cuồn sách kỳ bí
Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bạch Vân Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Một cuốn sổ bìa da cũ nát trong căm hầm bí mật đột ngột được mở ra, những dòng chữ tròn trịa, xinh đẹp dần hiện lên…

Bí mật nào ẩn giấu trong đó?



Du hành thời gian ký

Được viết bởi Trần Thị Liên
(Bổ sung bởi Bạch Liên)

Ngày…, tháng…, năm 2014… và câu chuyện bắt đầu…​


Chương 1: Màn chào hỏi của tử thần

Trời Sài Gòn trưa nắng gắt, nhiệt độ ngoài trời được dòng người hối hả hun lên cao độ. Trong một căn biệt thự kín cổng cao tường ở Quận 2 dường như mọi thứ xảy ra đều không liên quan.


Tại phòng đọc sách, một nhóm mười người mặc vest đen lịch lãm đang đứng trước một cô gái khoảng hai mươi tuổi bị trói gô lại, tóc tai rối tung, cả người toát lên vẻ chật vật vô cùng, y như những “nhân vật chính” trong các phim hành động bắt cóc thường thấy. Thật không may, cô gái đóng vai “nhân vật chính” này lại là tôi, và “bối cảnh hiện trường đầy sống động” này cũng là nhà tôi. Một tên có vẻ là thủ lĩnh ngồi xuống ghế, đàn em đứng xung quanh. Tôi bị một kẻ giật tóc hướng về mặt tên thủ lĩnh:


- Nói, Giáo sư Nguyên đã để nó ở đâu?


Để đáp lại sự “tận tình” này, tôi cố gắng dùng ánh mắt khinh khỉnh toát lên vẻ khinh bỉ nhất có thể để nhìn thẳng vào mắt tên thủ lĩnh.


- Giỏi lắm, tao đã tốn bao nhiêu năm để theo dõi mày, cho cả đàn em đến mua chuộc, tốn bao nhiêu tiền của, công sức. Hừ... Công trình của lão Giáo sư, cỗ máy thời gian ở đâu hả? Đánh tiếp cho tao, không thể mềm mỏng với nó!


Dù đã biết trước kết quả, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng những cú đánh tàn bạo từ chúng, máu và trang phục hòa lẫn vào nhau, một màu đỏ sẫm, nhưng tuyệt nhiên sẽ chẳng để bất kỳ một tiếng khóc than nào phát ra. Tại sao ư? Càng than khóc chẳng phải càng khiến mình trở nên đáng thương hại và kẻ thù lại càng thêm hả hê?


- Đại ca, nó lại ngất!


- Hất nước vào, đánh tiếp! Khoan, chúng mày mang bà cô của nó lại đây, đánh trước mặt nó!


Đó là một người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần, tóc dài trộn lẫn máu và thịt vụn, toàn thân tả tơi, chật vật. Tiếng roi da lại xé gió vun vút cất lên. Bang Hắc Long cũng không thu được gì ngoài những tia máu lẫn thịt và vải vóc bị xé nát bắn tung tóe.


Dường như tên cầm đầu đã không còn kiên nhẫn, hắn rời xuống ghế, trực tiếp cầm lấy chiếc roi da. Từng đợt roi liên tiếp quất lên, dì lại cong lưng lên, từng búng máu tươi rơi xuống đất như nở hoa, những cánh hoa đỏ thẫm. Mỗi lần chiếc roi quất lên, tôi không thể kìm giữ được bình tĩnh, lại khẽ run rẩy bờ vai, răng cắn chặt bờ môi đến bật máu. Hắn dí tôi lại gần, gằn từng tiếng:


- Mày nhìn đi, nếu vẫn ngoan cố, người dì ruột nuôi dưỡng mày bấy lâu nay sẽ chết ngay trước mặt mày!


Tôi khó nhọc ngước mắt nhìn lên, ánh mắt chạm ánh mắt với dì, tôi có thể như thế nào cũng được, dù sao cũng đã đến lúc, nhưng còn dì bị cuốn vào chuyện này... Từ ngày bố mất tích, tôi đã ngỡ rằng mình chẳng còn người thân trên đời, cho đến một năm trước dì ba xuất hiện. Dì định cư ở Mỹ vì không chịu nổi cảnh mẹ tôi mất đi, lúc đó tôi chỉ vừa một tuổi. Sau khi trở về thành phố Hồ Chí Minh, dì thường xuyên đến nhà thăm tôi vào mỗi cuối tuần và luôn nói rằng, tôi là người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của dì. Thực ra, nếu tôi không còn, dì không còn, đằng ngoại nhà tôi có thể xem như “tuyệt chủng”. Tôi nhanh chóng suy nghĩ, đôi môi gần như chỉ còn vị mặn và tanh nồng của máu. Chợt có chút ánh sáng lóe lên, tôi hạ quyết tâm:


- Thả cô ấy ra, tao sẽ... cho mày biết điều mày muốn!


- Haaaaa... có thế chứ!


Lợi dụng không còn ai níu giữ tôi vội ôm chầm lấy dì mình. Bàn tay đẫm máu của dì chầm chậm, chầm chậm nâng lên chạm vào má tôi, ánh mắt hết mực dịu dàng. Cố hết sức bà khẽ nói:


- Cô... yêu cháu... nhiều!... Dù sao... cô cũng... không sống được bao lâu nữa,… đừng buồn nhé...


Ánh mắt bà mờ dần, rồi gần như không còn ánh sáng nhưng vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi khép lại. Tôi run rẩy bắt mạch, mạch đập yếu như tơ lúc ẩn lúc hiện, nếu không kịp thời có phép thần tiên, đời này dì tôi chỉ có thể sống như người thực vật. Tôi khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của dì, những giọt nước mắt long lanh không thể kìm nổi tí tách rơi xuống. Bằng đôi tay này, tôi không thể bảo vệ được bất kì ai, vô dụng, cực kỳ vô dụng. Thật nực cười, kẻ như tôi lại có thể tồn tại đến sau cùng. Tôi không thể kìm nén được, lẽ ra phải khóc lại cười lên như điên, như dại, tiếng cười đau xót đến tận đáy lòng. Một cảm giác thê lương, tịch mịch ngập tràn trong lòng.


Một tên nhích lại gần tên thủ lĩnh:


- Đại ca, sao anh lại đánh chết bà cô đó? Như vậy nó đâu chịu khai?


- Đồ ngu, tao đâu ngờ mụ đó dễ chết vậy? Mới đánh có mấy roi? Mày không thấy con bé Liên bệnh tật kia đánh cả ngày nó còn không sao?


Tôi gắng ôm lấy dì, cố nén lại cảm xúc và di chuyển bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Tôi không hề biết rằng, trong mắt tên thủ lĩnh, tôi bây giờ cơ bản giống như bệnh nhân tâm thần mới phát bệnh, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, cơ thể bị đánh đến tan nát lại có thể đứng dậy dìu thêm một kẻ khác. Hắn lo lắng hét lên:


- Đứng im không tao bắn bây giờ!


Tôi vẫn cố gắng di chuyển, dù sắp chết nhưng tôi vẫn còn việc phải làm. Thay vì đi ra cửa như tên thủ lĩnh nghĩ, tôi khó nhọc kéo theo dì mình đi vào hành lang nối sang phòng thí nghiệm của bố rồi nhếch mép cười nhẹ:


- Tao mà chết, chúng mày đời này, kiếp này đừng hòng biết được điều đó. Được, nếu chúng mày gọi cấp cứu cho cô tao, mọi chuyện có thể tiếp tục thương lượng.


Tên thủ lĩnh vội vàng nói:


- Ok, cô ta bị thương ngoài da thôi, gãy vài cái xương là cùng, chưa chết đâu, tao hứa sẽ cứu cô ta!


Bọn ngu ngốc này, người đã hôn mê sâu như vậy lại có thể chỉ “bị thương ngoài da”, tưởng tôi đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc như bao tiểu thư bình thường khác sao? Tình trạng sức khỏe hiện giờ không cho phép nói quá nhiều nên tôi dừng một chút rồi quay lại nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh:


- Sang phòng thí nghiệm, cô tao được cứu, tài liệu sẽ đưa lại bọn mày. Nhớ đứng chờ ở chỗ bàn trà, bước vào trong một bước tao hủy tài liệu.


Nói xong dù không quay đầu lại, nhưng với thính lực gấp đôi người bình thường, tôi cũng có thể nghe loáng thoáng tiếng tên thủ lĩnh “Sớm giao ra chút có phải tốt không?”, rồi tiếng bọn chúng thì thầm tranh cãi phía sau vo ve như muỗi: “Đại ca, cô ta như vừa từ Biên Hòa lên, sao tin được?... Đồ ngu, cái phòng thí nghiệm đó chúng ta lục soát hàng nghìn lần rồi, chẳng có gì nguy hiểm. Tao nghĩ công trình của lão giáo sư đã được mã hóa rồi, chỉ cô ta biết thôi. Có được rồi, cô cháu nhà đó sao mà chả được?... Thật là không có não, nó tay không tấc sắt, bị thương đầy mình còn có thể làm gì? Còn bà cô nữa...”


Lúc đó tôi cho rằng, có một điều mà bọn áo đen trong ngôi nhà này không hề biết, cô cháu tôi thực ra đã bị một loại ung thư máu biến chứng hiếm gặp. Đó là căn bệnh di truyền của đàng ngoại. Và họ ngoại nhà tôi lại sống vô cùng khép kín với xã hội bên ngoài. Trong gia đình này, hàng ngàn năm nay mỗi thế hệ lại có một hoặc hai người phụ nữ không thể sống quá ba mươi tuổi, những người thể trạng yếu ớt có thể chết từ khi còn rất trẻ. Mẹ tôi cũng không ngoại lệ, bà mất khi tôi vừa tròn một tuổi. Dù y học không ngừng phát triển nhưng căn bệnh quái lạ này vẫn không thể chữa trị.


Tôi từ bé lại hay đau ốm, những người ít ỏi còn lại trong dòng họ thường nói tôi không thể sống quá mười hai năm. Bố tôi quá đau đớn vì mất mẹ, nên đã nỗ lực mọi cách để kéo dài sự sống cho tôi. Ngoài y học, ông gần như dành tất cả thời gian còn lại vào nghiên cứu khoa học và đạt được thành tựu lớn trong lĩnh vực vật lý, hóa học. Ban đầu tôi không để tâm đến những gì bố nghiên cứu, cho đến khi cách đây mười lăm năm ông đột ngột biến mất không để lại chút vết tích. Tôi đã điên cuồng tìm kiếm mọi dấu vết về ông. Năm năm sau ngày ông mất tích, tôi tìm thấy một số tài liệu bí mật khác ông cất giấu trong phòng thí nghiệm, dựa trên đó lại vô tình giải mã được một số tài liệu tưởng chừng như rất bình thường của ông.

Lúc đó, tôi đã vô cùng kinh ngạc khi biết những gì ông nghiên cứu đều liên quan đến việc chế tạo một cỗ máy thời gian. Dựa vào những nghiên cứu này, ông mất tích vì tìm thấy một lỗ hổng thời gian và sử dụng chính cỗ máy cùng bản thân mình để thí nghiệm tính đúng - sai của những gì đã nghiên cứu. Nếu bố và tôi không nhầm, theo tính toán, đầu năm sau, khi khoảng thời gian này xuất hiện lỗ hổng thời gian thì tôi có thể gặp lại người bố thân yêu của mình.


Từ lúc bố mất tích, có rất nhiều tổ chức lén lút hoặc trực tiếp tìm cách mua chuộc tôi để tìm các bản thảo nghiên cứu của bố. Lúc đó, tôi chỉ vừa tròn mười tuổi và còn chưa hiểu được bố nghiên cứu cái gì, chỉ bằng bản năng cho rằng đây là của bố và không ai ngoài bố hoặc tôi được phép đụng đến. Sau này, tôi càng cảm thấy quyết định lúc đó của mình là vô cùng chính xác. Khoảng thời gian ấy, tôi đã vận dụng nhuần nhuyễn vẻ ngây thơ của một bé gái mười tuổi để cất giấu tài liệu và luôn mang vẻ mặt hồn nhiên như không hề biết gì. Thậm chí, còn “ngu ngốc” dẫn nhiều tốp người lạ khác nhau đi vào phòng thí nghiệm của bố, rồi lại “vô tình” cho nhóm đến sau biết đến sự tồn tại của nhóm đến trước. Sau đó tôi sống một cuộc sống rất đỗi bình thường của một tiểu thư nhà giàu lắm bệnh tật. Cũng nhờ chút khéo léo đó, long hổ tranh đấu, tôi vẫn bình yên cho đến tận mấy tháng gần đây.


Tôi biết, mấy tháng này tổ chức Hắc Long bí mật thường xuyên tìm mọi cách để tìm các nghiên cứu của bố mà chúng tin rằng những tài liệu đó vẫn ở trong tay tôi. Nhưng tôi không tin chúng có thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Không thể có tình huống kinh điển nào hơn, chúng dùng người thân duy nhất của tôi là dì để làm con tin hòng ép tôi giao ra những bản thảo bí mật. Khi nhận ra điều đó thì căn bệnh quái ác lại khiến tôi chìm sâu vào hôn mê sớm hơn đến một năm so với dự kiến. Khi tỉnh lại, tôi đã bị trói cùng dì ngay trong căn nhà của chính mình.


Thật lạ lùng, lần này chúng lại một mực tin rằng bản thảo nằm trong tay tôi, dù tôi đã sớm hủy chúng từ lâu và ghi nhớ lại trong bộ não của mình. Tôi cố gắng tìm ra mình sơ hở ở chỗ nào để chúng có niềm tin như vậy? Đáp lại là không có! Trong hai mươi lăm năm cuộc đời, chỉ có mười hai năm đầu tiên tôi sống như một đứa trẻ ốm yếu bình thường, liên miên bệnh tật; mười ba năm còn lại, có đến tám năm tôi chìm vào hôn mê sâu, sống như người thực vật. Những lần hôn mê sau lại dài và sâu hơn những lần hôn mê trước, nếu không phải nhờ vào mối quan hệ của bố và tài sản thừa kế kếch xù từ mẹ, tôi không thể tồn tại trên thế giới này. Hiện nay, trong xã hội, tôi lại là một họa sĩ có chút tiếng tăm, dưới ngòi bút của báo giới, tôi là một tiểu thư bất hạnh nhưng có nghị lực phi thường cùng tài năng hiếm có được chất đầy trong nét vẽ... Lẽ ra, chúng phải nghĩ rằng bản thảo đã rơi vào tay của tổ chức X, Y, Z... nào đó ngay khi bố tôi mất tích, thay vì nghĩ chúng nằm trong tay của một tiểu thư bệnh tật, yếu ớt như tôi chứ?


Dù sao thì chúng cũng hành động quá nhanh, tôi vừa tỉnh dậy, hiểu được có đối tượng nguy hiểm tiếp cận mình, kế hoạch phòng ngự còn chưa kịp thay đổi thì căn bệnh lại khiến tôi hôn mê một lần nữa. Lần này khoảng cách giữa hai lần hôn mê thật sự không thể ngắn hơn: đúng một tiếng đồng hồ. Nhìn lại, tôi mới thấy mình đã kiêu ngạo, mất cảnh giác đến bao nhiêu. Tôi thậm chí không dự định trước được rằng căn bệnh sẽ đột ngột phát tác chỉ vì bao năm nay nó chưa một lần trái quy luật.


Để bảo vệ mình từ những năm tháng ấu thơ đến nay, tôi đã xây dựng quanh mình những quân cờ xuất sắc. Dù nhận biết sâu sắc chúng bảo vệ tôi chỉ vì lợi ích, nếu lợi ích tôi đáp ứng không thể bằng lợi ích chúng nhận được thì quân cờ phản bội chủ nhân là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Vậy nhưng tôi lại đắn đo và lựa chọn tin tưởng một ít trong số đó. Đáng tiếc, quân cờ mãi mãi chỉ là quân cờ, lợi ích chỉ mãi mãi đi cùng với lợi ích. Mọi việc đều đã muộn, tôi hoàn toàn không có khả năng chống cự lại còn liên lụy đến dì mình. Đã đến nước này, dù sao cũng là một cái chết, đành phải bắt lũ binh tôm, tướng tép này đi cùng xuống Hoàng Tuyền cho đỡ buồn. Thật tiếc là không còn thời gian để kéo luôn kẻ đứng đằng sau mọi chuyện đi cùng.


Trong phòng thí nghiệm của bố có một lọ thủy tinh chứa chiết xuất tủy, máu của dòng họ đàng ngoại. Ở dạng tinh túy, nó là một chất độc. Đơn giản một chút thì người bình thường nhiễm phải cũng sẽ mắc bệnh giống tôi. Trong khi dòng họ tôi có thể sống sót, hoặc chết êm ái trong hôn mê sâu, thì người thường nhiễm phải loại bệnh lạ này lại sẽ chết trong đau đớn sau đó từ một giờ cho đến một tuần. Càng sống lâu càng bị hành hạ khủng khiếp đến mức chỉ muốn tự kết liễu sinh mệnh để được giải thoát.


Vì sợ lạc mất dấu vết mà bố tôi để lại nên bất cứ bang, phái, tổ chức nào đến đây cũng đều rất cẩn thận xem xét mọi thứ. Nhờ vậy mà phòng thí nghiệm của bố tôi vẫn như xưa, lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ chai lọ, máy móc, giấy tờ vẫn để y nguyên như ngày ông còn ở nhà. Tôi lợi dụng việc bang Hắc Long nghe lời chỉ đứng ở bàn trà tiếp khách phía ngoài khẽ bế cô mình lại một cái quan tài thạch anh ở phòng bí mật, ấn mật mã rồi đặt vào đó. Quan tài này bố đã luôn dặn tôi, khi bệnh bắt đầu phát tác, phải ngay lập tức nằm vào, cơ thể tôi sẽ ngủ đông được một trăm năm. Trong thời gian ấy, trừ khi loài người sử dụng vũ khí phản vật chất[*], nếu không nó vẫn có thể bảo vệ người nằm trong được an toàn. Một trăm năm sau, y học phát triển hơn và tôi vẫn còn cơ hội sống sót. Thật đáng tiếc, bệnh của tôi lại đã phát tác được mấy ngày khi bị bang Hắc Long bắt được, mọi thứ đã không còn kịp. Dù sao, tôi đã mất mẹ, bố chưa chắc có thể quay về, nếu dì có thể sống, ít nhất cũng đủ duy trì lại gia tộc đàng ngoại nhà tôi.


Khi quan tài thủy tinh khép lại hoàn toàn tôi không ngần ngại cầm lấy lọ thí nghiệm chứa chất lỏng màu xanh biêng biếc kia, đôi mắt vô tình miên man nhìn lại toàn bộ mọi thứ một lần cuối cùng trong đời. Ánh mắt tôi chạm vào mảng tường bố vẫn dùng để kẻ vạch chiều cao của con gái. Mỗi năm một vạch. Đã mười lăm năm rồi không có bàn tay bố kẻ chiều cao tôi lên tường nữa. Tôi đứng vào đó, mơ hồ cười nhớ lại lúc nghịch ngợm không cho bố làm việc để ông phải vất vả tìm cách kéo con gái tập trung vào bức tường. Hậu quả là ngoài vạch chiều cao, khắp tường đều có nét vẽ của tôi. Gà trống, ông mặt trời,... gia đình ba người nắm tay nhau đi trên đường đầy hoa... Tôi biết, bố đã từng quay mặt len lén gạt nước mắt khi nhìn thấy tôi vẽ cảnh này. Lần này tôi cho phép mình có quyền được khóc một lần nữa trong đời.


Tôi khẽ cầm một tập tài liệu và kẹp trong đó ống thủy tinh màu xanh biêng biếc rồi quay trở lại bàn trà, nơi bang Hắc Long đang đợi. Đúng như dự đoán, trong vẻ hớn hở của tên thủ lĩnh, ống nghiệm rơi xuống sàn nhà, vỡ tan.


Thật kỳ lạ, chất độc giết người thuộc về tử thần đó lại tỏa ra màu xanh mỏng manh như sương khói, thoang thoảng hương sen, có cảm giác tinh khiết vô ngần.


Chú thích:

[*] “Vũ khí phản vật chất”: Theo một số lý thuyết, chỉ với một quả bom phản vật chất nặng vài gr cũng đủ sức hủy duyệt toàn cầu. Tham khảo “Nghiên cứu vũ khí phản vật chất” của Tiến sĩ Kenis Edward và các cộng sự.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Bạn viết truyện có yếu tố lịch sử hả?
Mừng hố mới của bạn nha. >:D<
Có xíu này mình góp ý với bạn, bạn sửa đi ha. ;;)
Thể loại: Hành động, khoa học giả tưởng, hài hước.
Cái này không cần chấm kết câu.
Ta tồn tại, ta quan sát, ta giễu cợt,
Oh, thật không thú vị, rút cuộc, có phải đã đến lúc ta nên làm điều gì đó chăng???” – Vô Diện

“Thời gian chấn động, không gian thay đổi, nếu không muốn vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời, nếu không muốn tương lai nhân loại hoàn toàn thay đổi, ta buộc phải trở thành đế vương, ta buộc phải can thiệp vào dòng thời gian này” – Liên

“Chẳng phải hắn đã nói, con người luôn có lựa chọn? Ở đây, giữa im lặng khuất nhục và sống chết để đấu tranh, ta lựa chọn đứng lên để sống, chỉ có sống, sống tốt, kiếp này ta mới có thể hoàn thành nguyện ước của chính bản thân mình, phải, ước nguyện của ta chứ không phải ước nguyện của ai đó, kỳ vọng của ai đó, trách nhiệm của ai đó. Ta cũng cần sống vì bản thân ta” – Trần Nhật Duật

Lương tâm bán cho qủy dữ để đổi lấy ước vọng, đáng khinh bỉ sao? không! đức độ không làm nên kì tích, thế giới này nếu không đạp lên đầu người khác thì sao có thể đứng lên cao? ta nhu nhược đã quá lâu, muốn đứng lên trên, ta phải mạnh mẽ hơn hết thảy, ta phải vứt bỏ đi cái gọi là “nhân đức”. Kẻ yếu luôn phục tùng kẻ mạnh, ở đây, ta phải là kẻ mạnh nhất” – Trần Ích Tắc
Mấy câu này cần chấm kết câu nè.
 

Akari Sakura

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/14
Bài viết
260
Gạo
0,0
Oa lịch sử Việt Nam. Ta ủng hộ hai tay luôn. =3
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Ngu nhất lịch sử!! Thật là ngưởng mộ bạn đã chọn một chủ đề khó như thế viết như vậy! =D>
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Ôi mình thích lịch sử, xuyên không, khoa học - viễn tưởng và trinh thám. Truyện của bạn hội tụ đầy đủ luôn.
Mình lọt hố cái rầm... Bạn mau kéo mình lên nhé. :3
 

Sellvi

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
30/7/14
Bài viết
402
Gạo
1.200,0
“Ta có tài năng, ta có thực lực, ta có đức độ
Không có dấu cách trước 3 chấm. Sửa: “Ta có tài năng, ta có thực lực, ta có đức độ…
Nếu không là kẻ đươc người -> được.
? không! => ? Không!
cao? ta nhu nhược => Sau dấu câu viết hoa.
tao sẽ...cho => tao sẽ... cho
Chúc bạn thành công! ^^
 

Bạch Vân Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Chương 2: Du hành thời gian

Trong không gian thanh tịnh, làn khói mỏng manh như sương kia nhanh chóng mờ dần rồi mất hẳn, nhưng hương sen thì vẫn thoang thoảng trong không khí. Bang Hắc Long ngửi thấy mùi hương này đều ngã xuống thở dốc.


Dù sao cũng là cái chết đẹp nhỉ? Giây phút cuối cùng, tôi tiếc nuối cố gắng quay lại đưa tay chạm vào bức vẽ trẻ con kia, chạm vào ước muốn của cả gia đình mình. Đột nhiên, bức tường khẽ lay động, một cánh cổng trong suốt hiện ra trước mắt tôi như phép thần kỳ. Một giọng nói không thể quen thuộc hơn của bố tôi phát ra từ đó:


“Con gái yêu, con đã hai mươi lăm tuổi rồi ư? Rút cuộc, bố vẫn không thể về trước khi con trưởng thành... con có thể tha thứ cho ông bố già ích kỉ này chứ?”


- Bố? Bố ở đâu?... Bố đã về?...


Tôi kinh ngạc đến sững sờ, không dám gọi lớn, sợ rằng đây chỉ là một ảo ảnh cuối cùng. Bàn tay run rẩy chạm vào cánh cửa, nó tự động tan ra, bọc lấy và đưa tôi vào phía trong rồi tự động đóng lại. Tôi ngỡ mình bị trúng độc mà sinh ra ảo giác. Nhưng giọng bố lại vang lên một cách ấm áp:


“Bố không rõ mười lăm năm sau thì cánh cổng này có trở nên phổ biến không? Nó tự động cảm ứng ADN nên chỉ cho phép ai có ADN tương thích bước vào mà thôi. Và nó cũng chỉ mở ra với con khi con đã tròn hai mươi lăm tuổi.”


Giọng nói trầm ấm đều khắp gian phòng, tôi ngơ ngác nhìn quanh và thất vọng nhận ra, bố không hề ở nơi này. Chỉ là những dữ liệu cũ ông đã để lại.


“Con gái, dù thật sự khó tin, nhưng đây là một cỗ máy thời gian.


Chắc con sẽ biết, theo luận điểm của Stephen William Hawking, vũ trụ này có mười một chiều và chỉ có bốn chiều tồn tại, bảy chiều kia đã bị “cuộn” lại sau vụ nổ Big Bang. Bốn chiều đó chính là ba chiều không gian và một chiều thời gian. Vấn đề nằm ở chiều thư tư là “thời gian”. Có một điều không nhiều người biết: con người bình thường không thể nào cảm nhận được chiều không gian thứ tư. Ví như một hình vẽ 2D không thể nào cảm nhận và hiểu được khối hình 3D, không thể nào cảm nhận được chiều sâu của nó. Ví như một con cá vàng sinh ra và sống trong bể cá thì với nó thế giới chỉ là bể cá mà thôi, ngoài kia là gì, nó không thể nào cảm nhận được.

Những trang viết cuối đời của Einstein cũng chỉ ra “Sự phân biệt quá khứ, hiện tại, tương lai chỉ là một ảo ảnh”.

Nói cách khác, vũ trụ tổng quát không hề tồn tại khái niệm thời gian. Các “vũ trụ” hiện tại, quá khứ, tương lai cùng tồn tại như những bức hình trên một mặt phẳng. Con cứ hình dung chúng xếp lớp liên tiếp nhau và cùng song song tồn tại chứ không phải là khối thống nhất. Suy luận một cách đơn giản, nếu con đang ở bức hình thứ một trăm muốn tìm đến tấm hình thứ một ngàn, điều này tất nhiên là có thể. Hoặc dễ hình dung hơn, có hàng tỷ, hàng tỷ tỷ vũ trụ "quá khứ", "hiện tại" và "tương lai" đang song song cùng tồn tại vậy.

Như vậy, nếu vượt lên trên tư duy bình thường, chúng ta có thể đi đến quá khứ, tương lai, bất cứ thời gian nào chúng ta muốn đến.

Bố sẽ giải thích một chút nữa, trong không gian ba chiều, chúng ta có thể đến bất cứ nơi nào chúng ta muốn. Tất nhiên, con muốn bay lên vẫn sẽ gặp phải vật cản là trọng lực trái đất. Và điều đó, loài người có thể thấy, hình dung được. Nhưng ở chiều thứ tư là “thời gian”, dường như chúng ta bị một thế lực nào đó buộc chỉ có thể đi theo một con đường duy nhất là tiến về phía trước.

Dựa trên những lý luận đó, bố nghiên cứu chế tạo cỗ máy có thể đưa con người đến những điểm “thời gian” khác nhau. Tuy nhiên, những nghiên cứu hiện tại của bố về chiều không gian thứ tư vẫn chưa đủ sức giúp “cỗ máy thời gian” này đi bất cứ nơi nào như vậy. Những thí nghiệm đầu tiên khi bố gửi những vật chất của không gian ba chiều quay về quá khứ kết quả không được tốt lắm. Những vật chất đó đều bị ép thành nước.


Chắc con sẽ biết về những lỗ hổng thời gian. Những “vũ trụ tấm hình” đó có sự kết nối và lỗ hổng thời gian là sự sai sót vô tình. Bố đã lợi dụng chúng để thâm nhập vào các khoảng thời gian khác nhau để tránh bớt áp lực của thời gian. Con xem các vũ trụ khác nhau giống như những bức tường khác nhau, có những bức tường “lỏng lẻo” và những bức tường được gia cố “rắn chắc”. Và như vậy, chúng ta đi xuyên qua những bức tường yếu ớt nhất, và đi vào những lỗ hổng đã có sẵn để vào trong”


Những điều bố nói tôi đã tìm thấy trong "Thuyết tương đối tổng quát", "Thuyết tương đối hẹp" của Einstein và tiểu sử của Godel do Marshall Cavendish xuất bản năm 1998. Nhưng đó là sau khi đã đọc những nghiên cứu của bố. Bố tôi đơn giản là lợi dụng những lỗ hổng thời gian để đi đến những khoảng thời gian “yếu” nhất, dù rằng những nghiên cứu này chưa thật hoàn hảo. Nếu cỗ máy này rơi vào tay của những kẻ tham vọng, có lẽ thế giới này sẽ đảo lộn khó tưởng tượng. Tôi vội gạt nước mắt nghe tiếp:


“Bố đã cố hết sức để tìm cách cứu con gái yêu của bố, cả thay tủy, thay máu, thay tế bào gốc nhưng dường như nó chỉ có thể kéo dài sự sống của con chứ không thể trị dứt điểm. Bố thậm chí suy nghĩ đến việc dời não bộ của con sang một cơ thể khác, nhưng điều kiện y học hiện tại chưa làm được điều này mà không tổn hại đến trí não. Bố đã mất mẹ, nhưng bố không muốn mất luôn con. Con là tất cả những gì bố có. Dù có phải tranh đấu với số phận, bố cũng cũng muốn tuyên chiến với cả tử thần.


Nhưng dù bố có cố gắng đến thế nào, cái chết vẫn cứ đến gần con, bố biết, con chỉ sống được đến năm hai mươi sáu tuổi. Năm con mười tuổi, cô ruột của con lại mất, bố như điên dại, dù đã cố gắng, cô ấy cũng chỉ sống thêm được năm năm? Rồi sẽ đến luợt con sao? Bố lại bất lực nhìn những nguời yêu thương chết dần, chết mòn. Cùng lúc đó, thời gian lại yếu đi ở thời điểm con mười tuổi, không còn cách nào khác, bố phải đến tương lai để tìm cách chữa trị cho con. Nếu đến năm con hai mươi lăm tuổi mà bố vẫn chưa thể trở về, bố đã thiết lập chương trình để con có thể đến thẳng tương lai một trăm năm sau mà không cần đợi bố. Thời gian lúc này chỉ mới suy yếu chứ chưa yếu hẳn, có thể cỗ máy sẽ không thể hoạt động hoặc có thể sẽ gây nguy hiểm cho con, hoặc có thể sẽ đi chệch mốc thời gian cần đến. Con có thể lựa chọn đợi bố về hoặc khởi động cỗ máy.


Con có thể sử dụng nó theo ý con muốn. Nhưng con gái yêu, nhớ là, con không đựơc phép can thiệp vào thời gian, con chỉ có thể đóng vai người quan sát thôi nhé. Dù chỉ là việc nhỏ nhưng hiệu ứng cánh bướm[*] hoàn toàn có thể thay đổi dòng thời gian từ điểm X đến Y. Con biết “Nghịch lý ông nội” [**] chứ? Hậu quả là có thể thay đổi toàn bộ lịch sử và con người hiện nay. Con không phải là người của thời gian con đến nên nhất định không đựơc hành động sơ suất để tránh thay đổi tương lai hay quá khứ.


Con gái bố vẫn luôn là cô bé lạc quan nhất trên đời mà bố được biết! Vì vậy, trong khi viễn du đâu đó trong dòng thời gian, dù có khó khăn hãy cứ lạc quan như con đã từng nhé con yêu!


Con luôn nói Bố là một nhà khoa học thiên tài, đúng không? Vậy nên hãy tin bố, nhất định bố sẽ về bên con, dù con có lạc đi đâu đó trong dòng thời gian nhé!”


Vậy là... bố đã đến tương lai, mười lăm năm của tôi có thể chỉ bằng một chớp mắt của bố? Lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói ngọt ngào vang lên. Tôi sững sờ, đó là giọng dì tôi, dì còn sống sao?


- Chúng mày là một lũ đần độn, già đầu rồi còn bị nó lừa, uổng công tao mười lăm năm nay phải phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh giọng, giả vờ làm dì ruột nó. Dù một năm gặp nó có mấy ngày, phải giả vờ làm bà dì hiền thục cũng làm tao phát ói! Nó sắp chết rồi, kiểu gì bố nó cũng phải quay lại cứu nó. Lúc đó lo gì không có cỗ máy thời gian? May mà tao biết cơ chế hoạt động của cỗ quan tài thạch anh, không thì có phải bị nhốt đến trăm năm sau không? Lại còn để thả hóa chất gì như mùi nước hoa thế này? Vậy mà tụi mày cũng có thể nằm đó để ngửi? Tìm kiếm nó ngay lập tức, một lũ ngu!


- Dạ, đại ca, bọn em biết lỗi!


Có tiếng lầm bầm khe khẽ : “Mà chẳng phải đại ca thấy cô ta là đại mỹ nhân nên mới thẩm mỹ theo???”


Sau giây phút choáng váng, lũ áo đen uể oải vịn tường đứng dậy lần mò tìm kiếm tôi.


Cánh cửa bố chế tạo trong suốt như không khí, dường như chỉ người ở trong như tôi mới nhìn thấy bên ngoài còn từ ngoài không thể thấy bên trong. Tôi có thể thấy rõ và nghe rõ cảnh tượng này, tôi bị bà dì hờ lừa dối suốt một năm nay? Dì mất mà tôi không hề hay biết?... Thực ra, không phải tôi không hề nghi ngờ, nhưng vì quá tham lam chút tình thân còn sót lại cuối cùng mà tôi đã gạt bỏ tất thảy nghi ngờ về người đàn bà này, cái giá cuối cùng phải trả cũng thật đắt. Một đời thông minh cuối dùng chết vì “vũng trâu đằm” [***]. Cùng lúc đó, dưới tác dụng của chất độc, tôi không thể cưỡng lại và ngất lịm đi.


Trước lúc ngất đi tôi mơ hồ có nghe thấy tiếng súng nổ, đồng thời có nghe thấy tiếng gào như xé rách ruột gan đang gọi tên tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không đủ sức để tìm hiểu và chỉ có thể gục xuống. Thật không may, trong lúc ngã xuống, thay vì chọn thời điểm một trăm năm tới, tôi vô tình thay đổi chương trình cài đặt sẵn bằng việc quay trở về quá khứ, con số cũng vô thức quyệt vào.


Khi tỉnh lại, tôi thấy những vết thương ngoài da nhanh chóng được chữa trị, sắc mặt trở nên hồng hào, hô hấp lại đều đặn. Một tia sáng bàng bạc chiếu lên người tôi hình ảnh lập thể của một con sói lớn màu trắng như tuyết. Lúc này một chất giọng đều đều cất lên:


- Tôi là Bạch Liên, là cỗ máy thời gian đời thứ tư được Giáo sư Nguyên chế tạo dành riêng cho cô chủ. Cô chủ bị thương, cần được chữa trị. Cô chọn năm 1284, nhưng khoảng thời gian đó rất mạnh, không thể xâm nhập. Vì thế tôi chọn năm 1280, thời điểm một năm sau khi Nam Tống hoàn toàn bị Đại Nguyên thôn tính và vua Nguyên bắt đầu có ý đồ xâm lược Đại Việt cùng Nhật Bản. Tôi sẽ đưa cô đến kinh thành Thăng Long. Mong rằng cô nhớ kỹ nguyên tắc mà Giáo sư Nguyên đã dặn: “Tuyệt đối không can thiệp vào dòng thời gian”.


Khi du hành thời gian, có một nguyên tắc bất di bất dịch đã được Liên minh thời gian quy định là không được phép mang hình dạng con người. Giáo sư Nguyên đã chuẩn bị hình dáng bên ngoài cho cô chủ là một con sói lớn màu trắng. Điều này đảm bảo cô chủ có đủ sức mạnh cần thiết để tự bảo vệ bản thân, đồng thời có thể sử dụng trí khôn loài người mà không gây nghi ngờ.


Lớp da này vốn được giáo sư Nguyên chuẩn bị sẵn để phòng khi cô chủ không thể cầm cự sự sống với cơ thể con người. Khi sử dụng lớp da sói này, cô chủ có thể kéo dài gấp đôi sự sống của mình. Theo các tính toán hiện tại, nếu dùng dạng sói này, cô chủ có thể tồn tại thêm hai năm nữa.”


Sau giây phút ngỡ ngàng vì thần trí chưa thanh tỉnh, lúc này tôi mới hiểu ra vấn đề, liền nhanh chóng đính chính lại sự sai lệch:


- Bạch Liên, đưa tôi đến năm 2114 chứ không phải trở lại 1280.


- Cô chủ, nguyên liệu để vượt thời gian với Bạch Liên cần ít nhất một năm chuẩn bị, lệnh của cô chủ đã phát ra cách đây hai mươi lăm phút, chỉ còn năm phút nữa chúng ta sẽ trở về năm 1280. Nếu cô chủ muốn đến năm 2114 thì cô phải ở đây đến năm 1281, lúc đó Bạch Liên sẽ đưa cô đi.


Tôi ngồi thẫn thờ, không biết nên cười hay nên khóc. Thoát khỏi năm 2014 là với tôi lúc này là may mắn, nhưng trở về quá khứ gần cả nghìn năm thế này thì tôi chưa từng nghĩ đến. Theo như tình toán của bố, với “ngoại hình” mới tôi có thể sống thêm hai năm, vẫn đủ thời gian để đến thời gian mà tôi muốn. Tuy nhiên, sao lại hình dạng sói? Đột nhiên tôi có một suy nghĩ kỳ lạ: “Thế hóa ra, mấy câu chuyện cổ tích về vật trả ơn, hay vật hóa người... đều là do người tương lai trở về ‘gây rắc rối’ sao?”


- Cô chủ, tôi sẽ đóng vai trò như một từ điển bách khoa toàn thư, sẽ giúp cô chủ biết những biến cố lớn có ghi chép lại trong sử sách xảy ra ở thời điểm cô chủ đặt chân đến. Nhờ đó, cô chủ có thể tránh những hành động làm thay đổi dòng thời gian. Giáo sư Nguyên đã đặc biệt chế tạo tôi cho cô chủ nên tôi sẽ ẩn mình dưới hình dạng túm lông hung đỏ hình dạng bông sen trên trán cô.


- Chuẩn bị hạ cánh, tọa độ XY... thời gian xác định: tháng 4 năm 1280. Sẽ có chấn động nhỏ do va chạm với dòng thời gian. Cô chủ, không xong rồi, khoảng thời gian này bị nhiễu loạn, đã bị con người nhiễu loạn... không gian đang bị đóng lại, tôi phải hạ cánh khẩn cấp, không xác định được thời gian và địa điểm hạ cánh... tít... tít...


Đó là những câu cuối cùng mà tôi nghe được từ cỗ máy thời gian Bạch Liên. Một loạt chấn động mạnh xảy ra liên tiếp. Tôi thật sự không biết nên khóc hay nên cười, vừa thoát khỏi tử thần lại một lần nữa lâm vào hiểm cảnh. Cuộc sống quá kích thích thế này sao có thể phù hợp với một tiểu thư nhà giàu bệnh tật tràn đầy “ôn nhu” như tôi đây?


Chú thích:

[*]. "Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect)": Là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. Xem thêm tại wikipedia.org

[**]. “Nghịch lý ông nội (tiếng Anh: Grandfather Paradoxe)”: Những người chống đối lý thuyết du hành xuyên thời gian đã đưa ra một nghịch lý được gọi là “Nghịch lý Ông nội”, nội dung như sau: Nếu việc du hành xuyên thời gian là hiện thực thì một tên chuyên giết người có thể sẽ trở về quá khứ để gặp ông nội hắn lúc ông nội còn bé chưa lấy vợ. Chứng nào tật ấy, hắn sẽ giết ông nội. Nếu vậy thì chẳng có ai để đẻ ra bố hắn, và do đó sẽ không có hắn! Đó là Nghịch lý Ông nội.

Tuy nhiên “Nghịch lý Ông nội” bị nhiều nhà khoa học bác bỏ. Bởi lẽ, tên giết người có thể trở về quá khứ nhưng không chắc gì hắn có thể trở về đúng cái toạ độ của quá khứ mà hắn muốn. Hơn nữa cuộc hành trình trở về quá khứ có thể sẽ là một quá trình biến đổi vật chất ghê gớm biến hắn thành một cái gì đó không còn là hắn hiện nay nữa.

[***]"Vũng trâu đằm": Trâu khi nóng thường ngã vào một vũng bùn để bùn bọc vào cơ thể với mục đích hạ nhiệt độ cơ thể. Những vũng này thường rất cạn. “Chết vì vũng trâu đằm” là thành ngữ chỉ việc gặp sự cố vì những sự việc tưởng chừng như không có gì nguy hiểm, hoàn toàn do sự bất cẩn của bản thân trước một sự việc hết sức bình thường.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Ôi nhiều thuật ngữ chuyên ngành ghê. @.@
Cơ mà thời này là Triều Trần nè. *Hứng khởi*
Ôi hóng chương tiếp nhé bạn. Cơ mà tội nghiệp cho Liên quá. ~T__________T~
 

Bạch Vân Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
28
Gạo
0,0
Chương 3: Bạch Vân Cư Sĩ

Tôi bị một cơn nhức đầu như búa bổ gọi tỉnh lại. Trong khi thần trí vẫn còn mê man, tôi chợt nghe thấy chất giọng đều đều của Bạch Liên vang vọng trong đầu: “Chủ nhân, Bạch Liên tạm thời bị phá nát, không thể phục hồi ngay được, chút năng lượng cuối cùng cũng dành để bảo toàn cho chủ nhân. Hiện tại, trong não chủ nhân có một chỗ tụ máu, chỗ tụ máu đó có thể khiến chủ nhân thỉnh thoảng mất đi trí nhớ, tệ hơn nữa là có thể có chút thay đổi về tính cách. Vậy nên, trước khi tôi phục hồi và đủ sức chữa trị, chủ nhân nên cẩn thận.” Lúc này tôi không hề biết rằng, chỗ tụ máu trong não kia quả thật đã khiến tính cách tôi có chút biến đổi, bởi nếu là tôi của tuổi hai lăm tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ, hành vi, cử chỉ mang tính hài hước như sau này.

Cùng lúc đó một tia nắng rọi vào mắt khiến tôi bừng tỉnh, giọng nói của Bạch Liên cũng hoàn toàn biến mất. Tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc thảm bện bằng cỏ, trong lòng một hang động. Đập vào tầm mắt là một hồ sen rộng bát ngát không thấy bờ đang tỏa hương thơm ngát, xa xa thấp thoáng rừng trúc lao xao. Chim hót véo von, không khí trong lành, tinh khiết vô ngần. Bên cạnh đó, thác nước róc rách, núi non hung vĩ, mây trắng bao quanh… Tôi thoáng thất thần thầm nghĩ “Tiên cảnh?”. Rồi lại tự cười mình: “Tiên cảnh gì chứ? Lẽ ra Bạch Liên đưa mình đến 1280, nhưng giờ thì không biết rơi vào năm nào rồi? Phong cảnh này...”, một ý nghĩ kinh khủng lóe lên khiến tôi cảm giác như mồ hôi đang rơi xuống từng giọt lớn “Không phải là thời kì đồ đá chứ? ...”

Mùi thuốc Nam thoang thoảng trong gió khiến tôi thay đổi sự chú ý nhìn vào một bên hang đá. Từ phía đó thấp thoáng bóng dáng một người. Vì nhìn từ sau lưng nên tôi chỉ thấy người đó có mái tóc dài trắng như cước, mặc một bộ đồ dài màu nâu sòng gần như đồ của nhà sư ở trên chùa, hình như đang sắc thuốc. Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Cảm tạ trời đất từ bi hỉ xả, vậy là cũng ở thời kì văn minh,... không gặp phải tập đoàn nhà khủng long bạo chúa là may rồi”

Đột nhiên, người đó quay mặt lại, trên tay cầm một chén thuốc nóng hổi, mái tóc lòa xòa che khuất bên mặt tiến đến gần tôi, khẽ nghiêng đầu như đang hỏi: “Tỉnh rồi?”

Trời đất ơi, thề có cái bóng đèn, mà ở đây không có bóng đèn, tôi thề có ông mặt trời đang ở ngoài kia (Mà rủi thay, ông mặt trời vừa bị mây che) cái người trước mắt chẳng khác nào Bạch phát ma nữ. Mái tóc dài trắng toát, làn da cũng trắng, may mà y phục màu nâu sòng, khuôn mặt đẹp một cách ma mị. Hàng lông mày thanh tú, mũi thẳng dọc dừa, đôi môi chúm chím hồng đỏ. Đôi mắt đen láy sáng ngời, lấp lánh ý cười, trong veo như mắt trẻ thơ. Nhưng mà rõ ràng là giọng nam, vả lại, không uổng công bao nhiêu năm học mỹ thuật, bờ vai kia, cục hầu duới cổ họng kia, cách di chuyển kia… chắc chắn là nam giới. Người này, nếu chịu khó sang Thái chuyển giới, nhất định là đệ nhất mỹ nhân. Tôi vội lấy tay dụi dụi mắt mình rồi lại nhìn lại. Thấy tôi như vậy, người nọ lại tiến đến gần. Đột nhiên tôi cảm thấy người này có gì đó thật khác người, một cách thật khó để hình dung, chính là khí chất người này quá đặc biệt, quá cao quý, quá lãnh đạm, xung quanh như có tầng băng mỏng ngăn cách. Tôi cũng ý thức được bây giờ mình đang là một con sói nên thấy thay vì lông tơ dựng lên, đám lông xù trên người tôi lại thi nhau dựng đứng hết cả lên. Ôi thôi, người ta nhìn tôi bằng đôi mắt “đắm đuối” thế kia, có khi nào lại liên tưởng đến “cầy tơ bảy món?”. Bạch Liên nói hình dạng này có sức mạnh và thông minh, sức mạnh đâu chẳng thấy, chỉ thấy hấp dẫn con mắt người ta với ý nghĩa thức ăn ngon mà thôi. Tôi vô cùng cảnh giác nhìn vị mỹ nhân trước mặt này.

Người nọ đột nhiên ngồi hẳn xuống trước mặt tôi, khẽ đặt bát thuốc, cử chỉ tao nhã vô cùng, mặt như băng sơn không chút cảm xúc. Tôi càng cảnh giác, đầu óc loạn chuyển nghĩ ra vô số lý do: “Người này không muốn dính máu nên cho thuốc độc? Không đúng, độc chết rồi thi không thể ăn, vậy là bồi bổ để thịt? Tôi nhớ lại ngày xưa có nhiều phương thức chế biến thức ăn bằng cách cho động vật ăn thuốc từ nhỏ, lớn lên sẽ ngấm vị, ăn thơm ngon vô cùng. Chẳng lẽ vị mĩ nhân trước mắt cũng đang muốn “thí nghiệm”? Người xưa đều xem động vật là đồ ăn ngon, không có mấy tài liệu cho thấy người xưa đối xử với vật là vì nhân tính cả. Giả thuyết khác, cũng có thể nuôi tôi làm đồ ăn dự trữ. Dù sao, cũng không có khả năng đầu độc ngay, như vậy cứ khỏe lên rồi tính tiếp.” Nghĩ vậy tôi ngoan ngoãn thè lười uống bát thuốc trước mặt. Đúng là làm sói thật khổ, cái bát này liếm mãi, liếm mãi mới cạn được nửa phần nước, là người chỉ cần bưng lên uống là xong.

Người nọ khẽ kéo khóe miệng, buông ra mấy từ khó hiểu:

- Đôi mắt này?... Thú vị!

Xem đi, chỉ nhếch mép thôi mà như có hoa đang rơi, chỉ nói có hai từ mà thanh tao như nước chảy. Người này nhất định không phải kẻ tầm thường, chắc chắn có tố chất của siêu sao màn bạc. Chờ tôi uống hết thuốc, người nọ quay lưng định đi, đột nhiên quay lại, có chút nghi hoặc rồi nói:

- Mấy hôm trước, ngươi rơi từ toà sen rực rỡ ánh sáng giữa không trung phá nát cái động cũ của ta, phá hết nồi thuốc ta mất cả năm để luyện, không thể không khiến ta liên tưởng đến linh khuyển của Địa Tạng bồ tát?

Phụt..t..t…

Tôi không thể cầm giữ được xúc động về Bạch Liên mà lộ ra sự thất thố. Trời đất hỡi! Vẫn biết bố vốn không suy nghĩ giống người thường, nhưng có cần chế tạo cỗ máy thời gian khoa trương đến vậy? Đã lỡ rồi, bát thuốc này coi như xong, tôi không thể tự ngược đãi chính bản thân uống lại bát thuốc có dính nước miếng của chính mình. Lúc này người kia nụ cười bên khóe miệng càng sâu, càng rõ:

- Ngươi hiểu những gì ta nói, đúng không?

Tôi sững sờ chốc lát, không hiểu dụng ý của người này, nếu là tôi thấy một con sói hiểu ý người sẽ làm gì? Dĩ nhiên là giữ lại nuôi rồi, nhưng thời xưa có thể bị xem là yêu nghiệt mà giết chết không tha. Vì vậy, tôi giả ngu, vô thức lại hành động y như sói: liếm liếm bàn tay của mình. Người kia lại nhếch nhếch khóe miệng lên một chút :

- Thật thú vị! Nghỉ ngơi đi, ta sẽ không ăn thịt ngươi.

Nói xong liền bỏ đi để lại một bóng lưng thẳng tắp. Nếu còn là người, e rằng mồ hôi tôi đã túa ra như tắm, người này có thuật đọc tâm hay sao mà biết tôi lo sợ bị ăn thịt? Nghi hoặc hồi lâu cũng không được gì, tôi lững thững lần mò đi ra cửa động. Phía dưới là khung cảnh núi non vô cũng hùng vĩ, lấp ló trong đó có những cái đình nhỏ, cột bằng đá, mái lá nâu trầm. Nhiều người ngồi ở trong đó, đình nào cũng kín chỗ. Ngoài ra, ở phía ngoài, hàng chục người đang xếp hàng một cách trật tự đi về nơi một người ngồi trên cao. Người ở đó, mái tóc trắng dưới nắng lấp lánh ánh bạc, y phục màu nâu sòng, ngồi cạnh thác nước, trên thác nước có cầu vồng nhỏ lấp lánh vây quanh. Nếu không phải theo trường phái vô thần, giờ phút này tôi cũng phải nghĩ người ngồi trên cao đó là thần tiên.

Người kia ngồi trong một cái đình tương tự như những cái đình phía dưới, nhưng cái đình này lại ở nơi cao nhất, và khoảng cánh giữa người chờ phía dưới với người đang nói chuyện phía trên đủ để người chờ phía dưới không biết phía trên đang nói chuyện gì. Hắn ngồi từ hướng phía trong núi ngoảnh ra, khách ngồi hướng từ ngoài nhìn vào, giữa hai người có một chiếc bàn đá nhỏ và một ấm nước bằng đất nung, mấy cốc nước cũng bằng đất nung màu nâu thẫm. Bên cạnh là một đĩa cau trầu tiêm hình rất đẹp mắt, chắc là trầu tiêm cánh phượng trong truyền thuyết. Xung quanh cái đình đó có những cái chuông đất vang lên những âm thanh cực vui tai.

Tôi có thấy một vũng cái âu sành đựng nước nhỏ trước cửa hang liền vội nhìn lại bản thân mình. Trời nắng, vũng nước trong như gương, phản chiếu hình ảnh trong mắt là hình dáng chân chính của một con sói con, không những vậy, con sói này xinh đẹp vô cùng. Lông tơ mịn màng trắng toát, giữa trán một túm lông nhỏ hình bông sen màu hung đỏ, toàn thân tỏa ra một loại khí chất cao quý như bậc đế vương. Đôi mắt khá lạ lùng, mắt trái lóng lánh như hổ phách, mắt phải xanh như đại dương. Chẳng lẽ là vị mỹ nhân lúc nãy thích đôi mắt hai màu này của “tôi”. Nhưng sói con thì vẫn còn quá yếu ớt để có thể làm gì đó.

Tôi nghiêng nghiêng cái đầu, giơ tay ra phía trước. Lại kinh ngạc lần nữa, tôi cử động như thể mình đúng là sói, thuần thục đến từng chi tiết, không hề cảm thấy khó chịu khi phải đi bằng tay. Đột nhiên nhớ lại, ngày xưa bố cũng từng nghiên cứu về hoạt động của các loài động vật, tiêu biểu là chó, sói và cá voi. Tôi thấy buồn cười, thì ra lý do của việc nghiên cứu đó là vỏ bọc này? Nụ cười này trong nước phản chiếu thành một cái nhếch mép đầy ngạo mạn. Đúng là hình dáng của một con soi cao ngạo. Tôi hoàn toàn hài lòng với hình dạng mới, hoàn toàn khỏe mạnh, dũng mãnh khác xa với sức khỏe yếu kém của tôi ngày trước, dù vẻ đẹp và sức mạnh này đều vay mượn. Bạch Liên đã nói rõ, du hành thời gian thì không được phép mang hình dạng con người, mà tôi luôn là công dân mẫu mực.

Ngẫm lại, hai mươi lăm năm sống ở thế kỉ hai mốt, tôi có mười năm hạnh phúc cùng bố. Mười lăm năm tiếp theo, có lúc nào là không phải cảnh giác? Không phải suy tính? Không phải lo lắng đề phòng khắp nơi? Đã đến nơi này, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải ở lại đây ít nhất một năm. Trong thời gian đó, xem như tôi đang đi du lịch xa một chuyến vậy. Ở đây, không ai biết tôi là ai, bản thân tôi trong hình dạng sói mà nói, cũng không có gì để lợi dụng, cũng không gây nên sự chú ý. Như vậy, tôi hoàn toàn có thể sống tự do, tự tại một thời gian, tránh xa những dối trá, đen tối mà xa hội hiện đại luôn ngập tràn.

Những thứ bố chế tạo hầu hết đều có khả năng tự tái tạo, chờ Bạch Liên hồi phục hoặc bố đến đón trong hình dáng khỏe mạnh này cũng không tồi. Nghĩ vậy, tôi tò mò men theo lối đi trong động đi dần lên cao và phát hiện ra, với lối đi kín đáo này, dòng người ở dưới không hề nhận ra có người phía trên, còn tôi thoải mái quan sát họ. Không rõ là triều đại nào, nhưng phục sức đúng là của Đại Việt. Với con mắt của họa sĩ tôi âm thầm quan sát tỉ mỉ.

Phụ nữ mặc áo tứ thân màu đen, trong lót vải trắng để may viền vào cổ áo, rộng khoảng 13cm, cắt tóc để lại chừng 10cm rồi buộc túm lên đỉnh đầu, xong uốn cong đuôi tóc và buộc lại lần nữa hình giống như cây bút, không để tóc mai, không búi tóc phía sau đầu, ít dùng khuyên tai. Ở đằng sau gáy không có tóc cũng không xoa dầu xoa sáp. Nhà giàu có hơn dùng vòng đồi mồi, còn các người khác dùng xương hoặc sừng mà thôi, vàng bạc rất ít sử dụng.

Đàn ông cởi trần hoặc mặc áo the thâm màu đen, cổ áo tròn bằng the, quần mỏng bằng lụa thâm. Đại đa số cạo trọc đầu (kể cả trẻ em). Có người trùm đầu bằng khăn lụa, đều đi chân đất, cũng có người đi giầy da.


Trong đám người đứng trước người nọ, phổ biến đều nhuộm răng đen và ăn trầu. Ngoài ra những người cởi trần cho thấy hầu hết người ở đầy đều xăm mình, và những hình xăm đều đều rất nghệ thuật. Tôi để ý thấy hầu hết những người cởi trần trên bụng đều xăm chữ giống nhau, nhưng vì không biết hán tự nên tôi không rõ chữ đó có nghĩa là gì.


Vừa đi vừa suy ngẫm, tôi đến sau vách bên cạnh vị mỹ nhân kia đang ngồi lúc nào không hay. Tôi tò mò cũng muốn xem thử những người này đến đây làm gì? Và mỹ nhân tuyệt sắc kia là người như thế nào?


Phía trước vang lên tiếng nói:


- Bạch Vân cư sĩ, cầu xin ngài xem bệnh cho đứa trẻ này! Thầy thuốc nào cũng nói là không thể chữa trị.


À, thì ra người này có hiệu là Bạch Vân cư sĩ. Tôi nhìn xuống, một thiếu phụ trẻ mặt đầy lo lắng, đôi mắt ẩn chứa nước, tay ôm đứa bé tầm ba tuổi. Đứa trẻ này, đầu để chỏm trái đào khuôn mặt ngây thơ, vô cùng dễ thương và đáng yêu nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền, toàn thân toát lên nhợt nhạt đầy bệnh tật. Những ngón tay búp măng mềm mại vươn ra khỏi tà áo nâu sòng của Bạch Vân cư sĩ rồi khẽ chạm vào cổ tay đứa trẻ, sau đó nhanh chóng viết một phương thuốc đưa cho thiếu phụ đi cùng, kèm lời dặn:


- Chị về sắc thuốc như trong đơn thuốc này, trong vòng một tháng sẽ khỏi bệnh.


Thiếu phụ trẻ vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ. Bạch Vân cư sĩ nhẹ nhàng phất tay, thiếu phụ đột nhiên đứng thẳng dậy đầy ngơ ngác. Cư sĩ mỉm cười:


- Chị làm vậy tổn thọ ta quá!


Bàn tay mềm mại lại khẽ xoa đầu đứa trẻ, bỗng nhiên đứa trẻ yếu ớt mở mắt ra, khẽ thì thào “Tiên ông này nhất định là Bạch Vân cư sĩ rồi!”. Rồi dường như có phép thần kỳ, đứa trẻ vội vàng nắm lấy tay Cư sĩ khẩn cầu rành rọt từng tiếng:


- Bạch Vân cư sĩ, con muốn lớn lên sẽ như cha con, sẽ giết chết quân thù, bảo vệ giang sơn Đại Việt! Ngài hãy chúc phúc cho con là một tráng sĩ nhé?


Cư sĩ thoáng nhíu mày rồi khẽ gật đầu, đứa trẻ và thiếu phụ cười tươi cảm tạ rồi rời đi nhường chỗ cho người khác.


Trong lúc tôi đang bận suy nghĩ vì sao Bạch Vân cư sĩ lại nhíu mày thì một chàng trai vạm vỡ đã tiến đến. Chàng ta có làn da sẫm màu rắn rỏi, xăm hình kì quái đầu lưng, bụng và tay, đầu không để tóc, chỉ mặc vật nhìn như khố, chân trần, bước đi hết sức nhanh nhẹn. Vừa nhìn thấy Bạch Vân cư sĩ anh ta đã hết sức kinh ngạc, rồi lại đỏ mặt lên, rồi lại ngơ ngẩn nhìn. Tôi nhếch mép lên, biết ngay là do cái nhan sắc nhầm phái của Bạch Vân cư sĩ mà ra. Ai trong độ tuổi thanh niên phơi phới thế kia nhìn thấy Bạch Vân cư sĩ mà lại chẳng động lòng? May thay, vẻ đẹp đó ra ngoài ánh mặt trời lại trở nên thanh cao, thoát tục chứ không ma mị như ở trong động kia. Chàng ta chắp tay lễ phép nói:


- Bạch Vân cư sĩ, con là Nguyễn Địa Lô, con ở ngoại thành Lộ Kiến Xương, chuyên nghề đốn củi, săn bắn. Nạ con năm nay đã lớn tuổi lắm rồi, cả nhà chỉ còn nạ với con. Cả năm nay nạ cứ hay khóc thầm, con lén nghe được nạ khấn với áng con là nhà nghèo quá nên không dạm hỏi được ai cho con... cũng không đủ mạnh khỏe để con đi phò vua giúp nước. Ngài xem, con phải làm thế nào mới cho nạ vui?


Thôi xong, ngôn ngữ cổ... tôi cố gắng nghe, và hiểu cái từ “áng, nạ” kia chắc là chỉ “bố, mẹ” trong ngôn ngữ hiện đại. Tình hình này nếu không sớm khôi phục Bạch Liên làm máy phiên dịch tôi còn phải tốn không ít chất xám. Lúc này nhìn lại, tôi thấy mái tóc trắng phất phơ trong gió, khuôn mặt kia tuy không cười nhưng lại có gì đó rất ấm áp.


- Con chỉ cần tìm cho nạ con một nàng dâu là được rồi!


- Nhưng con nghèo thế này, sợ người ta không ưng gả cho con?


- Một chàng trai khỏe mạnh, tuấn tú như con lại sợ không tìm đựơc cho nạ mình một nàng dâu? Con cứ yên tâm, nhất định trong năm nay sẽ có tin vui cho nạ con.


Chàng trai cảm tạ rồi lui xuống trong vui mừng. Tôi ở phía trong, tuy không dám ra ngoài nhưng cảm thấy rất kì lạ, tất nhiên là một chàng trai mạnh khỏe, hiếu thảo như vậy sẽ không khó để khiến một cô gái nào đó cảm động. Nhưng mà hứa chắc trong một năm tới thì kì lạ quá, chẳng lẽ người này còn biết xem tướng số?


Tiếp sau đó là những người đến xin giải oan, xin ban phước, xin phương thuốc chữa bệnh, hỏi đủ thứ chuyện trên đời, thậm chí hỏi cả chuyện tương lai, nhờ bói toán, thậm chí có cả người đến xin giải một vế đối... Có người nói rất nhanh nguyện vọng của mình để nhường cho kẻ đến sau, có người rông dài, nói mãi, nói mãi, bị dòng người phía sau nhìn bằng ánh mắt của hàng trăm tên bay, đạn lạc mà vẫn thản nhiên ngồi kể chuyện. Bạch Vân cư sĩ mặt không đổi sắc vẫn nhàn nhã tiếp đón tận tình từng người.


Trong quá trình đó, tôi cũng tranh thủ lượm lặt được một số thông tin, như là “... kể từ năm Bảo Phù thứ nhất, nay đã là năm Thiệu Bảo thứ 3...” Vậy là có thể tôi đã rơi vào một triều đại nào đó trong lịch sử, nhưng thực tình truy xét, tên Vua thì may tôi còn có chút hiểu biết, chứ niên hiệu của Vua thì kiến thức của tôi còn quá nông cạn. Vì vậy, thông tin trên dường như chưa dùng đựơc vào việc gì.


Tiếp theo, tôi biết nơi mình đang đứng là ngọn núi có tên Bạch Vân Sơn thuộc Lộ Hải Đông, thông qua câu nói “... Con đi mất nửa tuần trăng từ Lộ Trường Yên đến Lộ Hải Đông để đến Bạch Vân Sơn tìm ngài... ” Nhưng ngoài Thăng Long ra, thì trong đầu tôi cũng không có thêm một địa chỉ nào thời phong kiến. Thế nên, thông tin này cũng chưa xác định để làm gì.


Tôi vẫn không xác định được rút cuộc Bạch Vân Cư Sĩ là nhân vật nào, bất đắc dĩ suy luận chắc là ở núi Bạch Vân nên ông ta lấy luôn Bạch Vân Cư Sĩ làm hiệu. Tôi cũng nhận thấy dường như Bạch Vân cư sĩ được dân chúng nơi này tôn sùng như thánh sống. Từ quý tộc đến thường dân đều đến đầy đủ. Và cũng lạ hơn, chẳng có ai mang đến lễ vật nào cả, cứ đến hỏi rồi lại đi. Tôi tò mò vô cùng, so với kiến thức người này, một kẻ tự cho là thông minh như tôi thật chẳng khác nào cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương. Bạch Vân cư sĩ thật chẳng khác nào nhà thông thái trong truyền thuyết. Nhưng sao lại không nhận lễ vật? Đến tiểu thư nhà giàu như tôi cũng không bao giờ chê tiền ít. Nhìn lại hang đá đơn sơ kia tôi âm thầm khinh bỉ: “Quá nghèo!”


Cuối cùng, trong khi Bạch Vân Cư Sĩ cứ tiếp hết người này đến người khác tôi lại bắt đầu thấy mệt và đói. Tôi thầm nghĩ, bộ người này không sống bằng đồ ăn, hay là thật sự mình đã gặp thần tiên? Hồi tưởng lại một chút, lúc nãy Bạch Vân cư sĩ sắc thuốc, tức là có bếp, có bếp tức là khả năng có đồ ăn nên lại âm thầm quay vào trong động. Quả nhiên, trong đó có đồ ăn, nhưng là đồ chay, một ít đậu hũ, một ít khoai lang nướng, một ít trái cây và nước uống, bên cạnh còn một nồi cháo nóng để liu riu trên bếp. Nhìn xung quanh động thấy không còn ai, tôi yên tâm rằng, cháo phải dành cho người bệnh là tôi và ăn ngon lành. Dù rằng, mang hình dáng của sói, tôi vẫn cảm thấy đồ ăn ăn này có thể chấp nhận được, chắc là do tôi không hẳn là sói hoàn toàn nên chưa đến mức thèm máu tươi thịt sống. Người xưa nói không sai chút nào, căng da bụng thì chùng da mắt, tôi lại leo lên cái giường mà bây giờ tôi đã biết là một chiếc chõng tre rồi lăn ra ngủ tiếp.


Lúc đó, tôi cho rằng dường như không khí trong lành nơi này, sự tò mò và hân hoan khi thấy những điều mới lạ, cộng thêm với bản tính của mình đã khiến tôi tạm thời quên đi nhưng sự việc kinh hoàng mới xảy đến.


Cuối ngày, Bạch Vân cư sĩ trở về, kinh ngạc nhìn đồ ăn trong bếp không còn gì nhưng lại được dọn dẹp một cách gọn gàng. Trên giường một màu lông trắng như tuyết im lìm say ngủ. Một ánh mắt khó hiểu nhìn qua Liên, lát sau, đáy mắt có chút ánh sáng lóe lên, đôi môi khẽ cong một chút , Bạch Vân cư sĩ chỉ nhẹ nhàng đắp lên mình Liên thêm một tấm chăn rồi lặng lẽ ra khỏi động.


Trong động chỉ còn sót lại tiếng hít thở đều đặn của một con sói nhỏ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên