FATE - Tuyệt vọng nơi cõi người - Tạm dừng - Suechanlatbaingua

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Chương này thật là ám ảnh quá, nhất là cái đoạn tả vụ tai nạn và thân thể của Mizushima Naoji. #:-s
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương 6: Ly biệt (Wakare) (Phần thứ hai)

Đến tận giây phút ấy, Eri và Kenjirou mới hoàn hồn để chạy nhào về phía cô ta. Bỗng, cô gái tóc hạt dẻ thở gấp, miệng ngáp ngáp như con cá mắc cạn, đôi đồng tử nở to bất thường. Một cơn khó thở vừa ập đến với cô ta. Bằng một phản xạ vô cùng nhanh nhẹn, Kenjirou nâng đầu Ishida Tsukiko lên cho tựa vào người mình, rồi thét gọi Eri tìm một chiếc bao giấy. Tsukiko nép vào người cậu thiếu niên như gà con rúc mình dưới cánh mẹ, nước mắt tuôn trào như thác đổ. Nhận chiếc bao giấy Eri xin được từ một người bán khoai lang nướng gần đó, Kenjirou kề miệng bao vào sát mặt cô chị họ của người bạn thân, dịu dàng buông từng tiếng:

- Tsukiko san, chị cứ hít thở từ từ thôi. Không có chuyện gì đâu. Nhìn tôi này và hít thở từ từ thôi.

Ishida Tsukiko ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn của Kenjirou, nhưng việc hô hấp vẫn không có dấu hiệu khả quan, cho đến khi một thiếu niên lạ mặt chậm rãi đến bên Tsukiko. Anh ta nhẹ nhàng quỳ xuống, đặt bàn tay lên trán cô và lầm rầm những câu vô nghĩa. Ít phút sau, Tsukiko đã hít thở dễ dàng hơn. Tựa đầu lên vai Kenjirou, cô ta đưa đôi mắt thất thần nhìn thi thể của Mizushima Naoji mà khóc không thành tiếng. Tuy nhiên, cả Tsukiko, Eri và Kenjirou đều không hề biết về những chuyện mà người lạ mặt kia đã làm bởi chẳng ai trong ba người có thể nhìn thấy anh ta. Nhưng điều đó không hề bất khả với 43 hay 54. Hai người cai quản ngó đăm đăm chàng trai đối diện đến mức sững sờ. Mái tóc đỏ bay phất nhơ trong gió xuân. Gã mỉm cười. Đôi mắt hươu sao sáng long lanh tinh nghịch:

- Senpai- tachi, hai người không cần phải bất ngờ đến thế đâu.

- Tại sao em lại ở đây, 98? - 54 gần như gào lên, còn 43 thì vẫn chọn cách giữ im lặng.

- Rồi hai người sẽ chóng hiểu thôi. Tới lúc rồi đấy, 003!

- Roger! - 43 nghe thấy giọng nói sau lưng mình thì lập tức quay phắt lại. Thu vào đôi mắt anh là khuôn mặt của cá thể điên rồ đêm hôm qua. Anh và 54 chưa kịp nhận thức được vấn đề thì đã bị nuốt chửng vào một không gian trống rỗng màu đen pha tím, cùng với người cai quản vô chủ. Hình như 98 và gã kia đã sử dung một loại thần chú mà anh chưa bao giờ biết tới trước đây.

Khi tất cả đều đã yên vị bên trong chiều không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới loài người, gã điên rồ mới bước tới đứng bên cạnh 98 và cất giọng dõng dạc:

- Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người đến tận bây giờ. Bây giờ chúng tôi xin phép được giới thiệu bản thân rồi sẽ giải quyết lần lượt từng vấn đề một.

Dứt lời, một làn sương màu tím than quấn quanh cơ thể 98 và cá thể kia. Một lúc sau, đám khói mỏng đã tan hết và để lộ ra hai hình hài cao lớn mặc đồ tuxedo trắng tinh khôi, trên tay mỗi người còn cầm một chiếc gậy từng được ưa chuộng bởi các quý ông giới thượng lưu Anh quốc dưới thời nữ hoàng Victoria. Thế nhưng điều đáng kinh ngạc nhất chính là cái đầu người của cả hai đã được thay thế bằng đầu của một con thú. Cá thể đứng ở vị trí của 98 sở hữu một cái đầu sơn dương với cặp sừng to khủng hoảng; trong khi đó, trên cổ gã còn lại lủng lẳng thủ cấp của một con mèo rừng.

- Ta là AS-013, còn cá thể bên cạnh là AS-003. - Gã đầu dê núi lên tiếng nhưng môi hắn không hề cử động. - Bọn ta là giám sát viên có nhiệm vụ cai quản khu vực này.

- Hân hạnh gặp mặt! - Cả hai tên đồng thanh.

- Giám sát viên ư? - 54 thốt lên ngạc nhiên. - Chúng tôi đã vi phạm gì để phải gặp mặt giám sát viên?

- MS-9054 này, chuyện của cô và MS-9043, chúng tôi sẽ giải quyết sau. - Giọng gã đầu mèo nghe có vẻ ôn tồn. - Còn bây giờ, xin mời bước lên đây, MS-8043. Chúng tôi sẽ phán quyết cho cô trước.

Người cai quản vô chủ lững thững đi đến trước mặt hai giám sát viên. Mắt nàng không hề nhìn bọn họ, và thái độ thì vẫn khinh khỉnh như thể trước giờ nàng vẫn thế.

- Cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Mizushima Naoji đã chết. “Manual” của anh ta đã hoàn thành. Mọi tội lỗi trước đây của cô sẽ được xóa bỏ. Bây giờ, chúng tôi sẽ trao cho cô “manual” mới.

Nói xong, giám sát viên đầu mèo gõ mạnh cây gậy xuống đất ba tiếng. Một quầng sáng vàng nhạt từ cây gậy truyền đến chỗ cá thể vô chủ đang đứng và bao bọc lấy cơ thể cô. 43 có thể nhận thấy cái “mùi vô chủ” trên người nàng đã biến mất. Ngay sau đó, một cuốn “manual” xuất hiện lơ lửng giữa không trung. Nàng vươn tay đón lấy nó.

- Chúc mừng cô, MS-8043. Từ ngày hôm nay trở đi, cô đã trở thành người cai quản “manual”cho chủ thể con người mang tên Ishihara Tsukiko. Mong cô sẽ làm tốt công việc của mình. Bây giờ, cô có thể thực hiên nhiệm vụ ngay nếu cô muốn.

43 quan sát thấy đầu lông mày của nàng hơi nhướn lên một chút nhưng sau đó lại trở về ngay với vẻ vô cảm cố hữu. Nàng ôm lấy cuốn số vận mệnh mới rồi cúi mình cung kính:

- Tôi chân thành biết ơn đặc ân này. - MS-8043 chỉ để lại một gọn lỏn như thế rồi quay người bỏ đi. Tuy nhiên, nàng chưa chưa kịp mở cánh cổng không gian thì 54 đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàng.

- Các người phải cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Cái gì mà tha thứ? Cô ta vừa giết một con người đó. Dù là gián tiếp đi nữa, nhưng vì cô ta, anh ta mới chết còn gì? Anh.. anh ta còn quá trẻ để chết. Thậm chí chỉ mới có bạn gái mà thôi. Tôi muốn biết tại sao anh ta phải chết khi tuổi đười mới chỉ có hai mươi tư?

- Chuyện đó không phải là vấn đề của cô, MS- 9054. - Gã giám sát đầu sơn dương nghiêm giọng.

- Tôi chưa tính chuyện với cậu đấy, 98!- 54 điên tiết quát ầm lên khiến hắn ta thoái lui một cách vô thức.

- Không sao đâu, giám sát viên. Chuyện này cũng chẳng phải điều gì lớn lao đến mức phải giữ bí mật. - MS-8043 cất giọng đều đều. Ánh mắt nàng lướt nhẹ trên gương mặt đang đỏ tía vì giận dữ của 54. - Tôi vốn là người cai quản “manual” của Mizushima Naoji, nhưng gần mười năm trước, tôi đã phạm phải một tôi lỗi vô cùng nghiêm trọng. Tôi đã bị truất quyền của một người giám sát, và phải chịu sự giam giữ ở nơi tăm tối nhất tại thế giới của những “người cai quản số mệnh”. Trong suốt thời gian ấy, tôi đã luôn suy nghĩ: “Tại sao mình phải chịu khổ sở như thế này? Chuyện trước kia mình đã làm để phải chịu cảnh này thậm chí cũng chẳng phải vì lợi ích của bản thân? Tại sao mình lại là người duy nhất phải chịu đựng tất cả?” Sau đó, tôi được các giám sát viên trao cho một cơ hội. Nếu tôi có thể hỗ trợ họ đưa số phận của cậu ta đến điểm kết thúc theo đúng sự chỉ dẫn của “manual”, họ sẽ trả tự do cho tôi. Tôi biết rằng họ chắc chắn không nói dối bởi nếu không phải là tôi, đoạn kết trong “manual” của Mizushima Naoji sẽ không bao giờ diễn ra.

- Ý cô là cô đã làm cậu ta nhìn thấy ảo giác hay cái gì đó tương tự ư? - 54 cao giọng hỏi.

- Không. Thật ra… - Nàng tỏ ra hơi ngập ngừng. Thấy thái độ ấy của nàng, giám sát viên mặt mèo liền nói chen vào.

- Nếu chỉ là những chuyện như vậy thì giám sát viên bọn tôi dư sức thực hiện được. Chỉ có điều, Mizushima Naoji đã được định sẵn rằng cậu ta sẽ chết ngay khi gặp lại người mình yêu. Ồ, hai người không cần làm vẻ mặt ngờ vực như thế. Những điều hai người nghe hoàn toàn không sai đâu. Mizushima Naoji thực sự đã yêu người cai quản “manual” cho cậu ta, MS-8054.

- Thật điên rồ! Chuyện đó làm sao có thể xảy ra khi mà chủ thể con người thậm chí chẳng thể nhìn thấy người cai quản chúng ta.

- Hiển nhiên là vậy rồi. Nhưng chuyện đó lại không đúng với Mizushima Naoji. Cậu ta là một trong những cá thể con người đặc biệt có khả năng nhìn thấy “người cai quản số mệnh” từ khi mới sinh ra. Cũng giống như một số con người có thể nhìn thấy ma quỷ hay các hiện tượng siêu nhiên ấy.

- Vậy tức là, cô ta được hưởng đặc ân ấy nhưng lại dùng nó để… - Sắc mặt 54 gần như đã biến sắc tím tái. Cô chẳng tìm ra hơi sức đâu mà nói tiếp.

- Ý cô là dù tôi được hưởng đặc ân ấy nhưng lại dùng nó hãm hại chủ thể con người và làm lợi cho bản thân mình phải không? Đúng vậy đấy, chính tôi đã dùng sinh mạng của Mizushima Naoji để đổi lại tự do cho mình đấy.

- Đồ khốn kiếp! Sao cô dám… - Đến lúc này, 54 không thể khống chế cơn giận của mình thêm được nữa. Lửa hận trong cô bùng lên mãnh liệt và nguồn nhiệt lượng ấy truyền đến cánh tay cô. 54 giơ cao bàn tay, toan giáng thẳng một cú tát đầy nội lực xuống gương mặt lạnh như băng của MS-8043 thì một bàn tay cứng cáp từ phía sau giữ chặt lấy tay cô.

- 54 à, đối với loại người như cô ả, chúng ta chẳng cần nhiều lời làm gì! - Từ sau vụ tai nạn của Mizushima Naoji đến tận lúc này, đây là lần đầu tiên 43 lên tiếng. MS- 8043 ngước nhìn anh với ánh mắt như thể những lời anh nói chẳng can hệ gì đến nàng rồi điềm nhiên băng ngang qua chỗ anh đứng.

- Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu. Lúc đó, có phải cô đã xô Mizushima Naoji vào chiếc xe tải không?

- Thật kinh tởm! - 54 gần như rít lên.

- Anh muốn nghĩ sao cũng được.

Nàng đáp rồi mở cánh cửa không gian rồi biến mất hút luôn vào đó. 54 định bám theo nàng để giải quyết mọi chuyện cho ra nhẽ. Nhưng 43 đã ngăn cô lại và khuyên cô nên mặc kệ tất cả đi bởi dù gì thì đó cũng chẳng phải là chuyện liên quan trực tiếp đến cả hai.


- Bây giờ tới lúc giải quyết đến chuyện của hai người đấy. Làm ơn hợp tác một chút. Bọn ta không muốn mất quá nhiều thời gian cho việc này đâu. - Gã giám sát viên đội thủ cấp sơn dương đưa tay gãi gãi cái đỉnh đầu đầy lông của hắn. Giọng nói cấm cẳn phát ra từ cái mồm dài ngoẵng.

Vừa nghe tiếng hắn, một cơn thịnh nộ khác lại nổi lên trong lòng 54. Người cai quản của Ishihara Eri đột ngột quay phắt lại phía gã sơn dương, gầm gừ:

- Đừng có giở cái giọng có với tôi, 98. Mấy ngày trước cậu vẫn còn chị chị em em với tôi ngọt sớt mà giờ lại dám giở giói ra thế? Trên đời này tôi ghét nhất là mấy đứa lật lọng tráo trở đấy.

- Muốn nghe lời ngon ngọt thì cô đi mà tìm cái đứa thực tập sinh tên MS-1298 ấy. Nhưng rất tiếc, tên đó hoàn toàn không tồn tại. Thân phận duy nhất được công nhận của bản thân ta là giám sát viên AS-013.

- Hừ, “ta” cơ đấy. - 54 nhếch mép cười khinh khi.

- Ta không có thời gian xem cô giận dỗi. Việc ta hay anh bạn đây phải mang hình hài giả dối đó là có nguyên nhân cả. Bởi bọn ta chẳng còn cách nào khác để tiếp cận và theo dõi các người sát sao cho đến khi kì kiểm tra kết thúc.

- Kì kiểm tra? - 43 nhướn mày.

- Phải, các người sẽ không bao giờ được nghe tới điều này ở trường bởi tất cả giáo viên hướng dẫn và nhân viên chỉ đạo cao cấp đều bị buộc phải giữ bí mật về điều này. Trong suốt quá trình các người cai quản “manual” cho đến khi chủ thể con người của các ngươi tròn mười tám tuổi, bọn ta, những giám sát viên tận tụy, phải song song tiến hành một cuộc kiểm tra ngầm để phát hiện bọn người cai quản phiền phức các ngươi có gây ra bất cứ chuyện ngu ngốc gì gây ảnh hưởng đến “manual” hay không. Xin chúc mừng, hai ngươi thuộc quyền hạn cai quản của ta, và phải nói rằng - Giám sát viên sơn dương đưa mắt ngó 54 chằm chằm và nở nụ cười đầy thâm ý. - MS-9054, cô là loại người cai quản phiền phức và đáng ghét nhất ta từng gặp trong suốt cuộc đời làm giám sát viên của ta đáy.

- Nhưng cậu chỉ mới thực hiện đợt kiểm tra này là lần đầu tiên mà. - Giám sát viên mèo rừng nói chen vào.

- Anh im đi! - Mặt hắn đỏ bừng khi bắt gặp 54 đang che mặt cười. Đôi mắt cô để lộ ra ánh nhìn đầy giễu cợt. Hắn đằng hắng một tiếng thật to nhằm xua tan bớt sự xấu hổ trong lòng mình, rồi mới dám cất lời. - Cô đã nhiều lần vi phạm điều luật nhằm bảo vệ sự tôn nghiêm của “manual” mặc dù đó chỉ là những chi tiết nhỏ. Tuy nhiên, chơi dao lắm thì có ngày đứt tay. Nếu cô cứ ngoan cố tiếp tục tái diễn những hành vi sai trái này thì một ngày nào đó, chỉ một thay đổi nho nhỏ bất kì nào đó thôi cũng sẽ dẫn đến một sai lầm mà cô không bao giờ có thể sửa chữa được đâu.

- Sai lầm ư? Chằng phải bản thân cuốn “manual” này cũng đã là một sai lầm rồi sao? - 54 ương bướng cãi. Cô toàn toàn không có một chút mảy may bận tâm nào đến những lời răn đe của giám sát viên. - Với lại, tôi thấy mình chả việc gì phải nghe lời của một tên lừa đảo cả.

- Quãng thời gian ở bên cạnh cô cũng đủ giúp ta biết cô là kiểu người thế nào rồi, MS-9054 ạ. Và vì thế, ta sẽ không chấp nhất những chuyện như thế này với cô đâu. Ta chỉ muốn cảnh báo cô rằng, nếu cô còn kiên quyết làm mọi việc theo ý mình thì lần sau sẽ không chỉ là cảnh cáo suông đâu. Cô cứ liệu mà giữ mình. - Bản thể thật sự của thực tập sinh 98 đánh mắt về phía 43, thở dài một tiếng chán ngán rồi vỗ vai người công sự. - Vụ này để cho anh đấy, 003.

AS-003 rối rít cảm ơn bạn đồng nghiệp, rồi vui vẻ buông một câu ngắn gọn nhưng hàm xúc vô cùng:

- Loại người như cậu thật là hết thuốc chữa.

Tất cả những người có mặt ở đó gần như đóng băng sau khi nghe câu nói đó của hắn. Và biểu hiện đó làm hắn càng thêm thích thú.

- Cậu là loại người mà giám sát viên chúng tôi sợ nhất đấy. - Những điều giám sát viên mèo rừng nói hoàn toàn chẳng phù hợp với gương mặt tươi cười hớn hở như thể đang trêu ngươi kẻ khác của hắn. - Cậu chẳng biết mình muốn gì và thực sự cần phải làm gì. Cậu quá yếu đuối nên dễ bị ảnh hưởng bởi tình cảm, cảm xúc của loài người. Nhưng cũng quá cứng đầu để nghe theo bất cứ lời mách bảo nào từ sâu thẳm tâm hồn mình. Chính vì thế, chúng tôi gần như vô phương trong việc dự đoán những hành động tiếp theo của cậu hay việc cậu có ý định thay đổi “manual” hay không?

- Tất nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ làm những chuyện gì điên rồ như thế rồi. Tôi sẽ luôn tuân thủ theo chỉ dẫn của “manual”! - 43 nhất mực khăng khăng.

Bất ngờ, trong lúc anh không chú ý, chiếc đầu mèo rừng trông rất đỗi ghê sợ đã kề sát gương mặt anh lúc nào mà người cai quản trẻ tuổi không hề hay biết. Đôi mắt vàng và sáng quắc như đèn pha rọi thẳng vào nơi sâu thẳm tận cùng đáy mắt anh. 43 cảm tưởng cả thân mình tê dại đi dưới quyền năng bí hiểm của đôi mắt ấy. Mồ hôi anh bắt đầu chảy ra khi hình ảnh ánh trăng vàng vọt đêm qua chợt tái hiện trong trí óc anh. Ngay chính cô bạn thân của anh, MS-9054 cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình đã dần dần xâm nhập vào cơ thể cô. Da mặt cô gần như chuyển sang màu tím lợt bệnh tật.

- Hôm qua tôi đã nói với cậu rồi cậu rồi cơ mà. Tôi thực sự rất ghét cậu. Cậu cứ nhai đi nhai lại cái câu ấy mặc dù cậu chẳng hề ý thức được mình vừa nói gì. Cậu quả là hết thuốc chữa rồi!

- Đừng để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến công việc như thế chứ. - AS-013 vội vàng kéo tên giám sát viên đầu mèo rừng điên loạn ra. Phải đến tận lúc đó, 43 mới có thể bình tâm để điều hòa nhịp thở của mình trong khi 54 đang tích cực vuốt lưng cho anh.

- Chẳng phải cậu cũng thường để tình cảm xen vào khi xử lý vấn đề của MS-9054 hay sao?

Giám sát viên mang mã số 013 vờ coi những lời gã đồng nghiệp loạn trí lầm bầm chỉ là gió thoảng qua tai. Hắn hướng tầm mắt về phía 54 và 43 rồi lớn tiếng căn dặn:

- Tóm gọn lại là từ bây giờ, hai giám sát viên bọn ta sẽ lưu tâm hơn giám sát đối với hai người đấy, MS-9043 và MS-9054. Hãy suy nghĩ thật kỹ càng về những gì hai ngươi nghe được ngày hôm nay, và suy xét những việc mình phải làm tiếp theo. Hãy nhớ, phải luôn đặt “manual” lên hàng đầu. Giờ thì giải tán.

Dứt lời, hắn gõ nhẹ chiếc gậy xuống sàn và chiều không gian vô định ấy biến mất. Khung cảnh thế giới hiện thực với tiếng xe cấp cứu xé nát cõi lòng và những chiếc đèn xe cảnh sát nhấp nháy một cách thờ ơ. Cái xác của Mizushima Naoji đã biến mất.

Vừa thoát ra khỏi thế giới hư vô kia, 54 vội vã chạy ngay đến bên Eri đang vừa khóc nức nở vừa ôm lấy Tsukiko giờ hẳn đã cạn khô nước mắt. 43 tiến từng bước lững thững đến chỗ Kenjirou đang đứng và anh kinh ngạc nhận ra rằng cậu thiếu niên đang nhét một bức thư lấm lem những vệt dài lập lờ giữa màu đỏ và màu đen vào trong túi áo khoác ngoài, và cố gắng sao cho Eri và cô chị họ không thể nào phát hiện ra hành động khả nghi này của mình. Nghiêm trọng hơn thế nữa, đó chính là bức thư mà Naoji định gửi đi ngay trước khi tai nạn xảy ra.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Truyện có tiến triển mới rồi đây, hồi hộp quá.
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương 7: Bức thư gửi tới vầng dương (Taiyou he no tegami)


Cả buổi chiều hôm ấy, Kenjirou cứ bồn chồn không yên, chẳng thể tập trung vào bất cứ việc gì. Thật lòng cậu rất muốn ở lại bệnh viện để trông chừng Eri và theo dõi tình hình sức khỏe của Tsukiko. Tuy vậy, Kenjirou không muốn giáp mặt cha của cô bạn thân ở đó bởi cậu biết rõ rằng ông ấy chẳng hề ưa cậu. Cậu nhìn phong thư lấm lem những vệt máu đã khô, cả chữ trên bì thư cũng đã nhòe đi mất, mà rùng mình nhớ lại vụ tai nạn đã xảy đến với Mizushima Naoji ngày hôm nay. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ. Và cậu còn bất ngờ hơn khi một cô nữ sinh không quen biết cầm bức thư đến trao cho cậu. Lẽ ra cậu đã định trao lại nó cho Eri ngay lúc ấy nhưng chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy bộ dạng khổ sở của hai chị em nhà Ishihara, Kenjirou liền đút vội bức thư vào túi một cách vô thức.

Kenjirou đang định cho bức thư vào hộc bàn và tính đến chuyện sẽ đưa nó lại cho Eri khi mọi chuyện lắng dịu bớt thì tiếng chuông từ chiếc điện thoại di động của cậu vang lên. Số điện thoại gọi tới là của Ishihara Eri. Kenjirou vội vàng nghe máy:

- Moshimoshi, Asaoka Kenjirou đây!

- Ken chan, cậu đang ở đây vậy? - Giọng nói Eri từ bên kia vọng tới nghe khô khốc.

- Tớ đang ở nhà. Có chuyện gì không, Eri?

- Bây giờ, cậu có thể tới bệnh viên không? Chị Tsukiko muốn gặp riêng cậu.

Kenjirou hơi ngẩn người ra một chút bởi lẽ cậu không ngờ rằng Ishihara Tsukiko lại muốn nói chuyện riêng với cậu, và đây là lần đầu tiên cậu nghe Eri gọi chị họ của mình bằng “chị”. Cậu hỏi cô bạn gái thân lý do, nhưng Eri trả lời ngay là cô không biết. Kenjirou thoáng ngập ngừng. Cậu vẫn đang lo ngại về việc sẽ phải bất đắc dĩ gặp gỡ ngài thân sinh của Eri. Hình như đoán biết được mối âu lo của cậu, nàng thiếu nữ không đợi cậu lên tiếng mà báo ngay rằng cha cô bận họp nên sẽ không tới trước bảy giờ tối. Nghe thế, Kenjirou không thắc mắc gì thêm nữa mà dịu dàng bảo Eri đừng nên lo lắng quá kẻo sẽ tổn hại đến sức khỏe; ngoài ra, cậu sẽ cố gắng đến đó nhanh nhất có thể. Dứt lời, cậu cất điện thoại vào túi, vớ lấy bóp tiền cùng phong thứ, khoác chiếc ảo mỏng lên mình, rồi phóng như bay ra khỏi phòng. Kenjirou cũng không quên xin phép mẹ đi thăm một người bạn cùng lớp đang nằm viện. Mẹ cậu tỏ ra không mấy hài lòng bởi con mình lại tiêu tốn thời gian học tập cho việc khác nhưng bà lại không thể cấm cản những chuyên như thế này nên đành cau mày tiễn cậu con trai ra khỏi cửa nhà.


Ishihara Tsukiko đang được chăm sóc tại bệnh viện Miyano. Bình thường từ nhà Kenjirou, muốn tới bệnh viện đó, phải mất hơn hai mươi phút. Thế nhưng hôm nay, Kenjirou chỉ tiêu tốn chưa tới hai phần ba quãng thời gian đó để đi đến nơi. Cậu đã thực hiện hơn cả xuất sắc lời hứa với Ishihara Eri. Cậu thiếu niên vừa băng qua cánh cổng bệnh viện thì đã thấy cô bạn gái đứng bần thần dưới hàng cây hoa anh đào hoa nở rợp trời. Cậu cất cao tiếng gọi tên người con gái mình thầm thương, và cô ngoái nhìn cậu qua bờ vai mình. Vừa trông thấy bóng người bạn thân, nước mắt cô trào ra, rồi cô lao cả thân mình vào lòng cậu để mà nức nở:

- Tớ buồn lắm Ken chan! Tớ không muốn chuyện kinh khủng như thế này xảy ra với Tsukiko chan đâu. Chị ấy không đáng bị đối xử như thế.

Cứ mỗi lần vô tình có những đụng chạm cơ thể với Eri, dù chỉ là rất nhỏ, cũng đủ khiến Kenjirou như phát sốt. Nhiệt độ cơ thể tăng đột biến. Mạch đập hỗn loạn. Và mặt cậu thì sẽ đỏ bừng lên tựa trái cà chua chín. Tuy nhiên, không hiểu sao lúc này, khi mà cả thân hình bé nhỏ, mềm mại của Eri đang kề sát vào cậu, Kenjirou lại bĩnh tĩnh đến không ngờ. Cậu nhẹ nhàng an ủi và khuyên nhủ cô không nên để bản thân trở nên quá ưu tư, phiền muộn bởi suy nghĩ tiêu cực rất dễ làm nảy sinh tâm bệnh. Eri ngẩng đầu lên nhìn cậu, hai mắt ướt đẫm nước. Cô đưa tay quệt nước mắt rồi cất giọng nghẹn ngào:

- Ken chan, cậu không biết đâu. Sau khi cậu đi, tình trạng của Tsukiko chan trở nên vô cùng tồi tệ. Chị ấy hết khóc toáng lên gọi tên Mizushima san, rồi lại lên cơn co giật. Các bác sĩ phải khó khăn lắm mới giúp chị ấy trấn tĩnh lại. Nhưng vừa đặt lưng nằm xuống giường, chị ấy lại bắt đầu đầu nói chuyện một mình, lại nói toàn những điều vô nghĩa đáng sợ. Không những thế, mắt chị ấy còn nhìn chăm chăm vào một điểm. Giống hệt như đang rì rầm trò chuyện với một ai đó vậy. Đầu tiên, Tsukiko chan nói gì đó về Adam và Eve. Chị ấy bảo sở dĩ con người phải sống khổ sở như vậy là bởi vì họ là hậu duệ của những đứa con không hề được mong đợi. Người Adam yêu rõ ràng là Lilith (1) nhưng ông lại có con với Eve. Chính vì thế, Eve và con cháu ngàn đời của bà sẽ không bao giờ được hạnh phúc. Rồi chị ấy rấm rứt khóc, và luôn miệng xin lỗi Lilith vì không thể nào từ bỏ Adam. Khi tớ tới bên vỗ về thì Tsukiko chan liền quay mặt đi, coi như tớ chẳng hề tồn tại. Điều đó làm tớ thấy tổn thương sâu sắc, mặc dù tớ biết chị ấy đang phải trải qua những gì. Tuy vậy, cậu đừng hiểu lầm nhé, Ken chan. Tớ không trách chị ấy đâu, một chút cũng không. Thay vào đó, sự oán giận của tớ đối với Mizushima san lại trỗi dậy.

- Cậu cần phải bình tĩnh, Eri! - Kenjirou trấn an cô.

- Đó là vì cậu không biết những việc xảy ra suốt gần mười năm qua đấy thôi, Ken chan. Kể từ lần đầu tiên gặp Mizushima Naoji, tớ đã có những ấn tượng vô cùng không tốt về người bạn này của Tsukiko chan. Dù cho anh ta luôn cố gắng tỏ vẻ điềm đạm và khiêm nhường nhưng thực sự thái độ của anh tỏ thể hiện một sự khinh bạc đối với tất cả mọi người xung quanh. Bất kể Tsukiko chan có dành cho anh ta biết bao nhiêu là tình cảm hay sự quan tâm, Mizushima san vẫn cố ý phớt lờ đi. Sự lạnh nhạt ấy xuất phát từ việc anh ta đã yêu một người khác. Hơn thế, cô gái đó không hề tồn tại.

- Không hề tồn tại? Ý cậu là sao?

- Cô gái đó hẳn phải do anh ta tưởng tượng ra. Tớ cam đoan là như vậy. Cứ mỗi lần được hỏi về mối tình đầu của mình, Mizushima san luôn nói về một người con gái xinh đẹp với mái tóc đen, ánh mắt cương nghị, thần thái thanh tao thoát tục cùng nụ cười tươi sáng như vầng dương. Nhưng khi được hỏi rằng anh ta đã quen cô ta như thế nào và giờ người con gái đó ở đâu thì anh ta im lặng không trả lời. Ngay cả một bức hình của cô ta Mizushima san cũng không có. Làm sao người ta lại có thể không lưu giữ ít nhất một bức ảnh của người mình yêu chứ? Không những thế, một người quen của tớ sống cùng anh ta đã từng kể một chuyện vô cùng kì quặc. Đó là người này thường xuyên bắt gặp anh ta đi gửi thư; thế nhưng những bức thư Mizushima san gửi luôn bị hoàn trả lại bởi một lí do mà vừa nghe xong là tớ sợ hãi đến bủn rủn chân tay: địa chỉ người nhận trên bức thư đó chính là địa chỉ căn nhà cũ của anh ta, nơi mà đã bị giải tỏa từ rất lâu để xây dựng một con đường cao tốc. Ai lại có thể gửi thư đến một địa chỉ mà bản thân biết chắc chắn rằng đã không còn tồn tại? Một thời gian sau, tớ còn nghe phong thanh rằng trong khoảng thời gian học cao trung, anh ta đã phải nghỉ học khá lâu để đi điều trị tâm lí sau khi tự sát bất thành. Càng ngày, người thanh niên này càng gây nên nhiều mối nghi hoặc trong tớ. Thậm chí, về vụ việc sáng nay, tớ không cho rằng đấy là một vụ tai nạn mà là tự sát. Mizushima san chết bởi thứ ảo ảnh do chính anh ta tạo nên.

Eri đột ngột dừng lại. Cô đang gắng nuốt ngược những cơn đau quá khứ xuống. Mỗi câu mỗi từ nàng thiếu nữ bắt buộc phải thốt ra như một nhát dao cứa vào tim cô. Kenjirou chỉ biết câm lặng. Cậu chẳng dám bình luận bất cứ điều gì.

- Nhưng những lời can ngăn của tớ nào có ích gì. Tsukiko chan vẫn yêu Mizushima san một cách chân thành và cuồng nhiệt. Cho đến một ngày, anh ta bỏ đi. Hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Tsukiko chan. Tớ đã rất hạnh phúc khi nghe tin đó. Cuối cùng thì Tsukiko chan của tớ cũng đã được giải thoát. Tuy nhiên, tớ không thể ngờ rằng sự thống trị của gã đàn ông đó trong trái tim chị ấy lại lớn lao đến thế, đủ để một người con gái chưa từng quá phụ thuộc tình cảm vào ai lại vì một kẻ chẳng bao giờ đối xử tử tế với mình mà lang bạt khắp nơi suốt ba năm. Tsukiko chan đã chọn cho mình chiếc gông đeo cổ mà vẫn mỉm cười hạnh phúc. Ôi, còn điều gì đau đớn hơn thế! Do tiếp xúc lâu ngày với Mizushima san, tâm thần chị ấy cũng trở nên bất ổn. Chị ấy dần dần tin vào sự tồn tại của cô gái kia và cảm thấy thua thiệt. Chị ấy cũng bắt đầu nói những điều kì quặc và chẳng ăn nhập gì với nhau. Nào là về Adam và Lilith, nào là về Đức mẹ và Chúa hài đồng, nào là về những đứa con. Tớ nhận ra ngay đó là triệu chứng của bệnh thần kinh dạng nhẹ nên cầu xin chị ấy hãy buông tha cho bản thân mình. Và tớ không thể tin được là lần này chị ấy lại đồng ý nói lời tạ từ vĩnh viễn Mizushima san. Có lẽ sự chịu đựng của chị ấy cũng đã đến giới hạn. Thế nhưng, ngay khi chị ấy đã quyết định từ bỏ thì gã đàn ông quái ác ấy lại bày tỏ muốn được chung sống suốt đời cùng chị ấy. Hắn lại ép chị ấy phải hi vọng trở lại. Mà theo lẽ thường, càng hi vọng bao nhiêu thì nỗi thất vọng càng to lớn bấy nhiêu. Và hôm nay, Mizushima san, cái gã tệ bạc và hèn nhát ấy, đã chính thức nhấn chìm Tsukiko chan vào bùn lầy tuyệt vọng. Làm sao tớ có thể cứu chị ấy bây giờ?

Dứt lời, Eri khóc òa lên. Vẻ mặt trông hết sức thương tâm. Kenjirou cắn chặt môi. Các ngón tay cậu cứ mân mê phong thư trong túi áo, nửa muốn đưa nó ra, nửa lại không. Thế nhưng, khi nghe thấy tiếng Eri cứ thổn thức mãi không thôi, cậu thiếu niên nhân từ của chúng ta liền hít một hơi thật dài và sâu, rồi rút mạnh di vật của người xấu số khỏi túi áo khoác, giơ nó ra trước mặt Eri. Nhìn thấy phong thư dính bê bết máu, gương mặt Eri bộc lộ một nét biểu cảm pha trộn giữa sự ngạc nhiên và khiếp hãi.

- Cái gì thế này? - Cô thiếu nữ hổn hển nói.

- Eri à, cậu có nhớ rằng lúc gặp mặt chúng ta, Mizushima san đã cáo lỗi để đi gửi một bức thư không? Anh ấy đã không kịp gửi nó trước khi gặp tai nạn. Một nữ sinh trung học nhặt được nó đã đưa lại cho tớ. Tớ đã định đưa nó lại cho cậu ngay nhưng hoàn cảnh lúc đó không cho phép. Tớ thành thật xin lỗi!

Eri không đáp lại. Cô đang bận quan sát tỉ mỉ mọi đường nét trên phong thư.

- Cậu định làm gì với nó, Eri?

Trầm ngâm một lúc lâu, Eri liền nói bằng một giọng lạnh như băng:

- Cậu hãy bóc nó ra đi, Ken chan!

- Bóc nó ra ư?

- Đúng vậy. Có thể trong bức thư này sẽ có một điều gì đó có thể giúp ích gì đó tình trạng của Tsukiko chan lúc này thì sao? Làm ơn đi mà, Ken chan!

Khi một người đang bị chuốc say bởi men hận thù , họ sẽ dễ dàng nảy sinh cái tư tưởng coi thường tất cả, mọi giá trị đạo đức, mọi ý niệm về nhân đạo, mọi nhận thức về lẽ phải, và cả những báo ứng đáng sợ sẽ giáng xuống họ bởi sự bất tuân luân lí này. Eri đang dần trở thành một ví dụ điển hình cho điều này. Nỗi oán hờn đối với Mizushima Naoji cộng hưởng cùng với niềm khao khát cứu giúp cho Tsukiko đã hủy hoại sự hiền lành và công tâm vốn có ở Eri. Cô trở nên tàn nhẫn và ích kỷ một cách bất ngờ. Cô hối thúc Kenjirou làm chuyện sẽ khiến người bạn thân cảm thấy cắn rứt lương tâm, có thể là đến tận lúc xuống mồ, nhưng hoàn toàn không để ý đến cảm giác của cậu thiếu niên ấy. Trong tâm trí cô bây giờ chỉ luẩn quẩn hai hình bóng: người chị họ tội nghiệp đang rên rỉ trên giường bệnh và một kẻ dù đã hóa thành ma vẫn không buông tha cho người khác.

Về phía Kenjirou, có một nguyên tắc bất thành văn cậu vẫn luôn tâm niệm, đó chính là không bao giờ từ chối bất cứ lời yêu cầu nào của Ishihara Eri. Sau khi lầm rầm khấn xin linh hồn người đã khuất thứ lỗi cho sự mạo phạm bất nhã của mình, Kenjirou dùng móng tay bóc phần đầu bì thư ra một cách thật khéo léo và từ tốn. Cậu nam sinh thở ra một hơi dài an tâm vì đã không để lại bất kì một vết rách nào, rồi nhẹ nhàng kéo bức thư bên trong ra. Bức thư dài đến bốn trang giấy; hẳn Mizushima san hẳn phải có rất nhiều tâm tình muốn tỏ bày với người nhận thư. Kenjirou bất chợt cảm thương xót cho Ishihara Tsukiko khi cô ta không phải là đối tượng mà Mizushima Naoji muốn trao gửi bức thư này.



Có thể nhận xét rằng đây là bức thư mang đầy những nỗi ám ảnh day dứt khôn nguôi.


Gửi đến em, ’O sole mio, (2)



Thấm thoát đã hơn ba năm trôi qua kể từ bức thư trước anh gửi cho em. Xin em hãy tha thứ cho sự chậm trễ này của anh.

Em có khỏe không? Anh thì không được khỏe cho lắm. Công việc bận rộn khiến anh phải thường xuyên thức khuya nên sinh ra những cơn đau đầu tai quái. Tuy nhiên, đừng quá lo lắng, em nhé!

Anh không thể tin rằng có một ngày mình sẽ ngồi và viết bức thư này. Bức thư nhắn gửi rằng từ nay về sau anh sẽ không làm phiền em bằng những dòng chữ ảm đạm và đau khổ nữa. Những bức thư anh đã gửi cho em trong suốt thời gian qua giờ đã chất đầy trong hộc tủ của anh. Có lẽ em sẽ chẳng thể tìm đâu ra kẻ thứ hai lì lợm giống như anh đâu. Mặc dù toàn bộ số thư từ vẫn y nguyên tình trạng bị dán kín nhưng anh biết chắc rằng bằng một cách nào đó, em hẳn đã nhận được những điều anh muốn nhắn gửi đến em.

Điều ngạc nhiên là lần nào viết thư cho em anh cũng rơi nước mắt; vậy mà giờ đây, khi viết bức thư cuối cùng này, tâm trạng anh lại bình lặng như mặt nước hồ sâu.

Còn một điều nữa anh cũng cần phải nhắc nhớ em rằng dù không tiếp tục viết thư cho em nữa nhưng anh vẫn sẽ luôn yêu em. Như bông hoa hướng dương không thể ngừng yêu luyến mặt trời. Em là mặt trời của anh.

Em đã luôn là vầng thái dương của anh. Vào cái ngày anh mở mắt chào đời , mặt trời đầu tiên anh nhìn thấy không phải là khối cầu rực lửa trên bầu trời mà là khuôn mặt tươi cười của em. Sau này, khi chúng ta không còn ở bên nhau thì kỉ niệm mà trong đó anh nắm chặt lấy bàn tay em mềm mại dưới làn tuyết trắng đã luôn soi sáng tâm hồn vằn vện những nỗi đau của anh. Và tình yêu anh dành cho em đã nhiều lần cứu rỗi một kẻ mang nhân cách suy đồi và giả tạo đến mức đáng ghê tởm như anh.

Và dù cho có có bao nhiêu đồng nghiệp và kẻ thù của em cố tiêm nhiễm vào đầu anh cái quan niệm rằng em xấu xa và đầy thủ đoạn, và tất cả những gì em muốn là lợi dụng anh; nhưng vượt qua mọi lời vu khống tai ác, anh vẫn tin tưởng vào đức tính thiện lương nơi em. Anh là người duy nhất hiểu được sự tốt đẹp thẳm sâu trong tâm hồn em, và anh cảm thấy hạnh phúc và tự hào về điều đó. Họ không biết em đã phải vất bỏ cả tương lai của mình để cứu lấy cái sinh mạng rẻ mạt này của anh. Một người con gái đầy tham vọng như em.

Anh xin lỗi khi phải thú nhận điều này nhưng sau khi em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh đã nhiều lần thử tìm đến cái chết, bởi anh nghĩ nó sẽ giúp anh gặp em; hoặc ít nhất thì sẽ giải phóng cho em. Phải, anh là một thằng đàn ông bạc nhược đúng như những gì em đã từng nhận xét. Thế nhưng, cứ mỗi lần hình dáng hình kiêu hãnh và đôi mắt đầy thách thức lúc bị áp giải đi của em hiện ra, anh lại cố thuyết phục mình hãy gắng sống. Và thế là anh trở thành một truyền nhân cho cái tâm thức tự hủy của Dazai Osamu. Anh không muốn sống nhưng không thể chết. Càng sống vật vờ, anh càng nhận ra thế giới con người thật đáng sợ, còn bản thân mình thì bất lực và ngu muội. Ngày ngày, anh phải cố mường tượng em, người đang bị giam cầm ở một chốn tối tăm nào đó, đang hối hận vì cứu lấy một kẻ như anh mà hi sinh cả cuộc đời phía trước để không dùng dao cứa nát cổ tay mình.

Vì yêu em đến mê cuồng, tuyệt vọng, anh đã từ chối hết tất cả những tình cảm tìm đến với mình. Không phải vì anh thấy mình không xứng đáng với họ. Anh chẳng hề cao thượng như thế. Mà đơn giản chỉ là do anh nhận ra chẳng một ai có thể yêu anh sâu sắc như cái cách mà anh yêu em. ’O sole mio, ánh sáng của đời anh. Tội lỗi của anh. Tâm hồn của anh. Anh yêu em. Anh là con Ngạ Quỷ không bao giờ biết thỏa mãn. Anh đáng khinh, hèn hạ, bẩn thỉu và đê tiện, và đủ mọi thứ, nhưng anh yêu em, anh yêu em, đến mức mỗi lúc nghĩ về em, chỉ cần thở cũng đủ thấy đau.(3) Chính vì thế, ngoài tình yêu của chính bản thân mình ra, không một tình yêu nào khác đủ sức làm anh cảm phục, cho đến khi anh gặp cô gái ấy, Ishihara Tsukiko. Người con gái mà trong những bức thư trước anh nói với em là cứ bám dính lấy anh. Suốt từ những năm cao trung cho đến khi lên tận đại học, thách thức mọi rào cản địa lí, lời can ngăn của bạn bè, và sự kiên quyết của anh, những xúc tu tình cảm của cô ấy cứ tìm cách quấn chặt lấy anh. Ban đầu, anh cảm thấy sự lì lợm của cô nàng thật phiền phức, nhưng sau đó, từ lúc nào chả hay, sự hiện diện của cô ấy trong cuộc sống thường nhật đã dần dần trở nên hiển nhiên đối với anh. Anh không dám bảo rằng cô ấy đã lấp đi khoảng trống em để lại. Điều đó là không thể. Nhưng ít nhất thì anh không còn cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa cuộc đời này nữa. Anh nghĩ rằng cô ấy giống anh.

Nếu em là mặt trời soi sáng cho anh, nhưng nóng bỏng và khó chạm tới; thì cô ấy là mặt trăng xuất hiện ngay khi bóng tối bao phủ khắp đời anh, gần gũi và quen thuộc.

Dần dà, anh trở nên lo sợ rằng sự đồng cảm sẽ trở thành tình yêu. Và khi yêu cô ấy, anh sẽ trở thành một con người bình thường như bao con người khác xung quanh mình. Lúc đó, những gì còn lại trong mối liên kết giữa chúng ta sẽ biến mất cả. Cuối cùng, anh sẽ phản bội em bằng cách lãng quên em. Anh đã ôm lấy cái bản thể quá khứ chỉ biết có mình em mà trốn thoát khỏi cô ấy. Trong suốt quá trình lẩn trốn đó, anh đã gặp gỡ rất nhiều số phận và ngộ ra biết bao nhiêu điều mới mẻ. Để rồi một buổi sáng thức dậy, anh cảm thấy cuộc sống thật thanh bình trong tiếng chim ca, trong mùi cơm mới nấu, trong tiếng bước chân vang vọng của ai đó sống ở tầng trên. Những kí ức anh về em không còn làm anh thấy ân hận như trước nữa mà còn tiếp cho anh thêm niềm tin. Ngay cả những bãi tuyết đọng từ cái đêm hai ta chia tay cũng đã tan thành mùa xuân. Anh đột nhiên muốn sống. Anh thật sự muốn một lần thử sống cho ra con người. Quên đi những ám ảnh về cái chết, quên đi Dazai Osamu (nhưng anh sẽ chẳng bao giờ quên được em và bạo chúa lãng mạn Nabokov (4) ) để học cách hòa hợp với nhân gian. Cũng đúng vào ngày hôm ấy, anh gặp lại Ishihara Tsukiko; hay phải nói là cô ấy đã tìm ra anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh đã nghĩ mình hẳn sẽ bắt đầu lại mọi thứ với sự hỗ trợ từ người con gái này. Như Rita dù không thể xóa mờ đi hình bóng Lolita trong tim Humbert Humbert nhưng lại giúp cho thế giới quan của ông ta bớt nghiệt ngã.

Từ đó, anh nhận ra rằng trong sự kiện đau đớn trước kia, không ai trong hai ta là người có lỗi. Chúng ta đều là những nạn nhân của số phận. Mà theo Dazai, các nạn nhân chính là những điều đẹp đẽ nhất trên thế giới này ( đây là câu văn nhân từ và tươi đẹp duy nhất mà một người như ông ấy có thể viết ra). Chính vì thế, không ai được quyền trừng phạt chúng ta cả.

Tuy nhiên, vẫn có một điều khiến anh đau khổ vô cùng. Đó là vì em không hoàn toàn tồn tại trong chiều không gian của anh nên em chẳng thể nào cho anh một đứa con. Nếu như một đứa trẻ được thụ thai từ tình yêu sâu đậm của anh dành cho em thì dù cho đôi ta không thể ở cạnh nhau, anh sẽ vẫn cảm thấy như có em cùng song hành đến trạm hạnh phúc tiếp theo. Anh sẽ nuôi nấng con thật tốt và cưng chiều nó hết mực. Và anh sẽ tự hào ôm nó, đứa con của anh và em đến trước mặt tất thảy những người quen biết, kể cả Ishihara Tsukiko, mà bảo rằng: “Đây sẽ là nạn nhân đẹp đẽ tiếp theo của số phận, nhưng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ nó!”

Một lần nữa, anh muốn khẳng đinh với em rằng từ nay về sau, anh sẽ ngẩng cao đầu mà sống. Anh sẽ sống sao cho đến lúc lìa trần, khi Shinigami tua ngược đoạn phim cuộc đời anh, anh sẽ không phải hối tiếc bất cứ điều gì. Anh sẽ không phí hoài sinh mạng mà em đã trao cho anh đến hai lần. Anh muốn sống!

’O sole mio (anh đã luôn rơi nước mắt và nhớ về em mỗi lần nghe giọng hát ngọt ngào của Robertino Loretti ngân lên câu này). Vầng thái dương thân yêu của anh. Dù thế nào đi nữa, em sẽ luôn là người anh yêu nhất. Hãy tin điều đó! Nếu ngày nào quý ngài HH có thể thôi si mê nàng Lo bé nhỏ của ngài thì ngày đó anh mới ngừng yêu em.

P.S: Dù gửi đến em bức thư này anh vẫn mong được tái ngộ với em một lần để có thể trực tiếp nói những lời này với em và ôm lấy em.



Mizushima Naoji

Ngày X tháng Y năm Heisei ZZ



Kenjirou gấp bức thư lại. Dù chỉ tiếp xúc với Mizushima Naoji trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng qua những dòng thư này, cậu cảm thấy vô cùng đồng cảm với anh ta. Dù có nhiều câu văn tối nghĩa và mơ hồ nhưng cậu thiếu niên vẫn cảm thấy tình yêu tuyệt đối của chàng trai tên Naoji dành cho vầng thái dương của anh ta. Ngoài ra, cậu buộc phải âm thầm phản đối những lời cáo buộc từ phía Eri rằng người con trai này, sau một khoảng thời gian mắc bệnh trầm cảm và lạm dụng thuốc an thần kinh, đã tưởng tượng ra một hình ảnh một người gái lý tưởng của riêng mình và say mê cô ta vô điều kiện, như chàng Pygmalion (5) trong thần thoại Hy Lạp. Kenjirou cho rằng những từ ngữ thống thiết nhường này thì chỉ có thể xuất phát từ những tình cảm chân thành hướng tới một đối tượng thực tế nào đó. Cô gái đó thực sự đã tồn tại và xuất hiện trong cuộc đời của Mizushima Naoji một cách thần bí và phi phàm đến mức anh ta không thể tin rằng cô ấy là con người. Cậu bỏ bức thư vào lại trong phong bì và thầm nhắc nhủ mình không nên bận tâm quá nhiều đến vấn đề của người khác. Vuốt thẳng mép phong thư xong xuôi, một lần nữa cậu lẩm bẩm tạ lỗi với người quá cố vì đã xem trộm thư. Chàng nam sinh vừa định cất tiếng hỏi cô bạn gái thân nên giải quyết bức thư này như thế nào thì cô bất ngờ hét toáng lên:

- Cậu xé bức thư ấy đi! Làm sao chúng ta có thể đưa một bức thư như thế cho Tsukiko chan chứ? Cái tên Mizushima ấy, hắn một mình quay cuồng với những huyễn tưởng của mình chưa đủ lại còn kéo chị ấy vào. Khi không thể chịu đựng được nữa thì bắt chị ấy cũng hứng chịu sự dày vò với hắn. Hắn biến chị ấy thành nạn nhân cho mối tình trong cõi ảo giác với một người phụ nữ thậm chí còn không có thật, rồi tự nhận mình là nạn nhân. Ai mới là nạn nhân ở đây chứ? Liệu chị ấy đã nợ hắn cái gì? Sao hắn lại có thể đối xử với chị ấy như thế?

- Eri, cậu không nên nói thế về người đã chết. - Kenjirou ra chiều ái ngại.

- Tớ đã nói gì sai chứ? Tớ chỉ nói sự thật mà thôi. Cậu không biết trong suốt gần mười năm qua Tsukiko chan đã phải chịu đựng những gì đâu. Khóc cùng hắn. Cười cùng hắn. Đau cùng hắn. Thậm chí có lần chị ấy còn suýt nữa chết cùng hắn nữa kia. Vậy mà cuối cùng hắn lại nói yêu một cô gái khác, và nhắc tình cảm dành cho chị ấy cứ như món đồ bố thí vậy. Nếu cậu không xé nó thì cứ để tớ xé cũng được!

Eri khóc nấc lên. Kenjirou nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Cậu vuốt nhẹ mái tóc của Eri rồi ôn tồn thủ thỉ

- Đừng khóc nữa! Tớ hiểu rồi. Cứ để tớ làm cho.

Kenjirou có thể làm tất cả mọi chuyện vì Eri, kể cả có phải đắc tội với thần thánh. Cậu rút bức thư khỏi phong bì (một lần nữa) rồi giơ lên cao. Bỗng dưng, một cơn gió mạnh từ đâu cuốn mấy tờ giấy bay đi mất. Cậu liền hớt hải đuổi theo. Khi tay cậu gần chạm vào một tờ trong số chúng thì tờ giấy đó, cùng ba người anh em còn lại của mình, được cơn gió nâng lên cao hơn rồi biến mất hút vào rặng cây hoa anh đào. Kenjirou lén thở phào nhẹ nhõm. Nhờ cơn gió lạ lùng ấy mà cậu vừa không phải hủy đi di vật của Naoji, vừa không làm phật ý Eri. Tuy vậy, cậu vẫn làm bộ miệt mài tìm kiếm theo yêu cầu của cô bạn thân khi mà trong đầu lại cầu mong so cho bức thư ấy đừng vô tình xuất hiện trước mắt Eri.

Trên cành của cây hoa anh đào cao nhất, 43, trong tay đang cầm bức thư của Mizushima Naoji, quan sát hai chủ thể con người đang miệt mài truy lùng những tờ giấy thất lạc. Anh khẽ lầm bầm bằng một giọng đều đều, vô cảm chưa từng nghe thấy ở anh trước đây:

- Xin lỗi hai cô cậu nhưng tôi buộc phải mang bức thư này đến với người nhận hợp pháp của nó. Bức thư này cần được gửi tới cho vầng dương.

Nói rồi, anh vụt biến mất dạng, thản nhiên để mặc hai cá thể loài người vẫn kiên trì với cuộc truy tìm vô vọng.


------------------------

(1) Lilith: nhân vật trong kinh của người Do Thái, một nữ ma thần và cũng là người vợ đầu tiên của Adam.

(2) ’O sole mio: dịch ra tiếng Việt nghĩa là "Mặt trời của tôi", một bài hát theo phương ngữ vùng Neapoli ở Ý nổi tiếng thế giới được sáng tác vào năm 1898 bởi Giovanni Capurro và Eduardo Di Capua. Bài hát"’O sole mio" được nhắc đến trong chương này được trình bày bởi thần đồng âm nhạc nước Ý Robertino Loreti.


(3) Được phỏng theo đoạn nhân vật Humbert Humbert bày tỏ tình yêu và sự đam mê tuyệt vọng của mình đối với cô bé Lolita trong chương 32 của tác phẩm"Lolita" được viết bởi nhà văn Vladimir Nabokov.

(4) Nhà văn gốc Nga, tác giả của nhiều bộ tiểu thuyết gây tranh cãi. Tác giả yêu thích của Mizushima Naoji. Bức thư của Naoji được viết với nhiều ý tứ phỏng từ tác phẩm nổi tiếng "Lolita" của ông.

(5) Pygmalion: một nhân vật trong thần thoại Hy lạp. Anh ta là một nhà điêu khắc tài hoa đã chế tác ra một bức tượng thiếu nữ vô cùng hoàn hảo, để rồi yêu tha thiết tác phẩm do chính tay mình tạo ra. Cảm động bởi tình yêu to lớn của anh ta, cuối cùng, các vị thần đã quyết định biến bức tượng đó thành một thiếu nữ thật sự để có thể cùng anh nên duyên vợ chồng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương 8: Ân hận (Koukai) (phần thứ nhất)

1. Niềm ân hận khôn cùng của MS-8043

43 bắt gặp cá thể cùng số hiệu với mình đang ngồi bần thần trên chiếc ghế gỗ. Đôi mắt vô hồn hướng lên bầu trời đang bị khỏa lấp bởi sắc hoa anh đào. Vì là một người cai quản “manual” lịch sự và nhã nhặn nên mặc dù hoàn toàn không có thiện cảm gì với MS-8043, anh vẫn nghiêng mình, mỉm cười chào hỏi nàng ta:

- Konnichiwa, senpai. Cô không ở cùng chủ thể con người của mình sao?

Nàng chậm rãi quay sang nhìn anh trân trối một hồi lâu, rồi cất giọng đều đều, khô khốc. Vừa nói, cô vừa vỗ nhẹ lên phần ghế trống trải bên cạnh mình.

- Cậu có muốn ngồi đây không?

Một câu trả lời hoàn toàn chẳng liên quan gì đến câu hỏi của anh.

43 gật đầu cảm ơn rồi đến ngồi cạnh nàng. Cây hoa anh đào xòa tán rộng che nắng cho hai người. Trông cả hai như thể đang che chung một chiếc ô màu hồng vậy.

- Tại sao cô không ở bên cạnh chủ nhân mới của mình. Chỉ vừa được phục chức không được bao lâu mà đã lơ là công việc như thế là không tốt đâu.

Dù không hề cố ý nhưng 43 có thể cảm nhận thấy câu nói của mình nồng nặc mùi châm biếm. Chính vì thế, anh thầm thấy xấu hổ với phát ngôn vô ý đó của mình.

- Chẳng phải cô ta sắp sửa có một cuộc nói chuyện dài với chủ thể con người của cậu sao? Tôi không muốn làm phiền họ. - MS-8043 đáp.

- Chứ không phải vì cô biết trong câu chuyện của họ chắc chắn sẽ nhắc đến Mizushima Naoji sao? - Anh ôn tồn hỏi.

Nghe nhắc đến tên chàng trai đã mãi xa lìa thế giới này, hai bờ vai của nàng khẽ nhô lên. Nàng cau mày nhìn anh, kẻ bây giờ vẫn đang điềm nhiên mỉm cười, rồi buông một câu hờ hững:

- Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.

43 khẽ nhún vai một cái, rồi rút từ trong túi áo ngực ra bức thư của Naoji. Sau vài giây làm bộ phân vân, anh mới chìa bức thư ra trước mặt nàng.

- Đây là bức thư cuối cùng mà Naoji gửi cho cô đấy. Kenjirou của tôi đã nhặt được nó và tính đưa nó cho Ishida Tsukiko nhưng tôi đã lấy lại nó bởi cả hai chúng tôi đều nghĩ bức thư này cần được chuyển tới tay người nhận hợp pháp của nó.

- Cả hai chúng tôi? - Khuôn mặt vô cảm của nàng bỗng ánh lên một vẻ ngạc nhiên mờ tỏ.

- Tức là tôi và Kenjirou. Từ tận đáy lòng mình, chủ thể con người yêu quý của tôi vẫn muốn cô nhận lấy nó dẫu rằng cậu ấy chẳng biết một chút gì đến sự tồn tại của cô cả.

- Cả hai chủ tớ nhà cậu thật kì quặc.

- Cô muốn nói sao cũng được. - 43 so vai.

- Nhưng liệu tôi có thể hỏi, - MS-8043 thoáng chút ngập ngừng. - tại sao cậu lại nói đây là bức thư cuối cùng?

- Chẳng phải trước đó Naoji đã gửi rất nhiều thư cho cô sao? - 43 giật mình vì đã lỡ xẩy miệng khai ra việc mình đã lén đọc bức thư khi Kenjirou mở nó ra, nhưng có vẻ người cai quản của Ishida Tsukiko không mảy may bận tâm đến chuyện đó. Nàng đang bận rộn với những vấn đề lớn lao hơn nhiều.



Hình như chuyện về những bức thư khác của Naoji đã giáng một đòn búa tạ vào cá thể luôn cố tỏ ra lạnh lùng ấy. Nàng sững sờ chết lặng. Bức thư suýt chút nữa là tuột khỏi tay nàng rơi xuống đất. Trong đôi mắt nàng chẳng có gì ngoài sự trống rỗng. 43 cũng thôi không quan sát những chuyển biến nhỏ nhặt nhưng lại tạo nên những ấn tượng vô cùng sâu sắc (đối với anh) trên gương mặt nàng để ngắm những cánh hoa anh đào quay tròn trong gió xuân vô tư . Phải rất nhiều phút đồng hồ trôi qua, cá thể tóc đen mới quyết định phá tan bầu không khi đang dần cô đặc lại xung quanh hai người. Tuy nhiên, nàng phải cố gắng nuốt một khối uất nghẹn đau đớn vướng nơi cổ họng xuống mới có thể thốt nên lời:

- Tôi chưa bao giờ nhận được bức thư nào của cậu ấy trước đây cả. Cậu cũng biết mà, tôi đã bị nhốt ở cái nơi tăm tối và hoàn toàn cô độc ấy.

Vừa nói, cả người nàng vừa rùng mình ớn lạnh. Có lẽ những kí ức ngắn ngủi về khoảng thời gian khổ cực ấy vừa thoáng lóe sáng trong đầu nàng, và lại khoét sâu thêm vào những vết thương chưa lành khiến chúng càng thêm nhức nhối. MS-8043 ngồi thần người ra, để mặc cho gió thổi tung mái tóc dài. Nàng đương lạc lối giữa những bức tường mê cung quá khứ trong tâm thức mình. Miệng nàng cứ lẩm bẩm: “Không một ai ở đó” như thể đang đọc một khúc kinh cầu siêu.

- Cô không sao chứ, senpai? - 43 khẽ chạm vào vai nàng. Người cai quản mới được trả tự do giật nảy mình, hướng đôi mắt của một người vừa thoát khỏi cơn ác mộng hãi hùng về phía anh. Đôi môi mềm dẽ run: “Tôi không sao.”



Một lúc sau, 43 thấy cá thể tiền bối của mình trông có vẻ đã ổn định hơn liền xin phép rời đi để nàng có thể một mình nghiền ngẫm bức thư của Naoji. Thế nhưng, khi anh vừa nhấc mình khỏi ghế thì nàng vội vàng đưa tay nắm chặt vạt áo anh mà kéo lại, nhằm ngăn anh dợm bước. 43 mỉm cười đôn hậu và khuyên nàng nên đọc bức thư này trong một mình; tuy vậy, cá thể với mái tóc đen dài óng ả quầy quậy lắc đầu, và nhìn anh với đôi mắt gần như van lơn. 43 là kẻ rất dễ mủi lòng, nên tất nhiên là anh đã đồng ý ở lại cùng nàng.


MS-8043 e dè lần giở bức thư của chủ thể con người nay đã khuất bóng của mình. Đôi mắt nàng lướt trên những hàng chữ nắn nót và thẳng tắp. Chỉ cần nhìn thoáng quá cũng có thể hiểu được rằng sự tỉ mẩn này thể hiện tâm lòng chân thành tuyệt đối của người viết dành cho đối tượng nhận thư. Trong quá trình nàng đọc bức thư, khuôn mặt nàng vẫn thản nhiên đến hờ hững. “ Tội nghiệp Mizushima Naoji. Dù cậu ta có viết cả hàng vạn bức thư như thế thì senpai cũng vẫn coi cái chết của cậu ta là điều tất yếu và chẳng thương xót gì. Có lẽ mình đã đánh giá quá cao sự xúc động trước đó của cô ta khi nghe tới những bức thư khác của Naoji. Cô ta vốn là kẻ máu lạnh mà.” 43 nhủ thầm.

Đột nhiên, khác với dự đoán của anh, cá thể cùng số hiệu với anh bất thần đứng phắc dậy rồi lao mình vào giữa một bụi cây rậm rạp gần cổng chính của bệnh viện. Chẳng hiểu vì lẽ gì, 43 liền hấp tấp đuổi theo nàng ta.


Rúc mình trong đám lá xanh rậm rì và tỏa ra mùi ngai ngái, nàng gục xuống, òa khóc nức nở. Từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài trên đôi gò má đang đỏ ửng lên. Mười đầu ngón tay nàng cào mạnh trên mặt đất nhầy nhụa, ướt át vì mới được người ta tưới tắm xong. Nàng rền rĩ trong những tiếng nấc nghẹn ngào: “ Tôi xin lỗi cậu, Naoji! Tôi thành thật xin lỗi!”

43 không hiểu. Bộ não anh từ chối xử lí những tiếng oán thán não nề của người tiền bối. Anh không muốn hiểu. Anh chỉ đứng nhìn, và im lặng nín thở. Cả khuôn viên bệnh viện Miyano rộng rãi, thoáng đãng bỗng dưng như bị gò ép lại thành khoảng không gian gò bó, chật hẹp của một bộ diorama mà anh và người con gái tóc mây dài đang rấm rức khóc bên kia là hai con búp bê duy nhất.


Những “người cai quản số mệnh” vốn chẳng hề có nhận thức rõ ràng về thời gian bởi một quãng sinh mạng của họ đôi khi kéo dài đến hằng mấy thế kỉ của thế giới loài người. Vậy nên từ khi mới thành hình cho đến tận bây giờ, 43 không thể nắm bắt được chính xác ý nghĩa hàm ẩn trong tiếng thở than của các cư dân chốn nhân gian:

“Cuộc đời sao thật ngắn ngủi!”

Ngắn ngủi ư? 43 khao khát sự ngắn ngủi ấy. Anh luôn ao ước rằng ngay cái giây phút Kenjirou yêu quý của anh trút hơi thở cuối cùng, cơ thể và linh hồn anh cũng sẽ tiêu táng cùng cậu. Nhưng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra. Những người trong ban lãnh đạo cấp cao chắc chắn không bao giờ cho phép những chuyện như thế. Họ sẽ tìm mọi cách để duy trì sinh mạng của anh, và thúc ép anh miễn cưỡng chấp nhận một cuốn “manual” mới. Cuộc đời anh rồi sẽ lăn qua bao kiếp người nữa mới có thể chạm đến điểm kết thúc. Lúc đó, anh sẽ quên lãng đi rằng mình đã từng yêu quý một chủ thể con người tên Asaoka Kenjirou. “ Ai mà cần thứ tuổi thọ dài đằng đãng, phù phiếm và vô nghĩa đó chứ?” 43 đã từng nhếch mép khinh miệt như thế.

Tuy nhiên, khi anh đứng nhìn thấy MS-8043 không thể ngừng rơi nước mắt cho chủ thể con người đã hàn toàn biến mất khỏi thế giới, chỉ để lại cho nàng duy nhất một nguyền cay độc:“Anh mãi mãi yêu em!”


43 loáng thoáng nghe được tiếng rì rầm như thể đang nói mớ vọng đến từ chỗ người cai quản đương chìm sâu trong niềm ân hận khôn nguôi: “Đây không phải là một cơn ác mộng đâu nhỉ, Naoji? Dù tôi đã cố tự thuyết phục bản thân tin vào điều đó.”

Phải rồi, Naoji của nàng ta sẽ chẳng bao giờ trở lại đây nữa. Nàng ta cũng chẳng còn bất kì cơ hội nào để bù đắp cho những gì Naoji phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.

Sinh mệnh của một con người quá ngắn ngủi để một người trông giữ “manual” có thể phạm sai lầm, hối hận, và sửa chữa.


- Làm ơn đứng dậy đi, senpai! - 43 nghiêm giọng. - Nếu cô cứ tiếp tục quỳ ở đó mà khóc thì sẽ chẳng đủ sức mà tiếp tục tồn tại đâu. Đây là sự chọn lựa của cô cơ mà. Đừng tỏ vẻ như người bị hại thế. Sự tự do của cô được trả giá bằng sinh mạng của Mizushima Naoji đấy. Đừng phí phạm nó như thế!

Tiền bối của anh hoàn toàn bỏ ngoài tai những điều anh nói, vẫn tấm tức khóc. Lửa trong lồng ngực anh cháy bùng lên. 43 bước nhanh đến bên cá thể tóc đen, giằng lấy bức thư khỏi tay cô, và dùng năng lực của mình thiêu rụi nó. MS-8043 đưa đôi mắt của một con thú bị thương nhìn anh. Vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, anh thong thả cất lời:

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, senpai! Tôi đang cố gắng hành xử thật công tâm đây. Mizushima Naoji dù đã bị cô hãm hại đến hai lần nhưng đến phút cuồi cùng của cuộc đời mình vẫn yêu thương cô tha thiết. Còn Ishida Tsukiko thì sao? Anh ta chết đi mà chẳng để lại cho cô ta bất cứ thứ gì? Không tình yêu, không con cái, không cả một bức thư. và giờ đây, cô ở đó, khóc lóc như mình là kẻ bị hại. Tôi làm vậy là để trao cho Tsukiko một chút công bằng.

Nếu MS-8043 cứ tỏ ra vô tình như mọi khi, có lẽ 43 vẫn sẽ đối đãi dịu dàng với nàng như ban đầu, thế nhưng nàng ta lại khóc. Khóc nhiều đến nỗi khuôn mặt nhăn nhúm lại vì không thể chịu nổi sự khổ sở. Nàng đang đóng tròn vai một nạn nhân của định mệnh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương 8: Ân hận (Koukai) (phần thứ hai)

2. Nỗi buồn của Asaoka Kenjirou:


Trong căn phòng bệnh bạt ngàn một màu trắng tinh khôi, Ishihara Tsukiko đang ngồi gần như bất động trên giường, và đối diện với cô ta là Asaoka Kenjirou đưng dựa lưng vào tường, tuyệt nhiên không nói một lời nào. Ánh mắt họ không chạm nhau.

- Cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả, Kenjirou. Không bao giờ chịu làm người lên tiếng trước.

Tsukiko cất giọng yếu ớt. Cô ta hẳn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau cơn chấn động tâm lí dữ dội.

- Xin lỗi. - Kenjirou lí nhí.

- Lại nữa rồi. Cậu toàn nói những lời xin lỗi vô nghĩa.

Lần này, cậu thiếu niên không đáp mà cúi gằm mặt xuống. Tsukiko mỉm cười và ra hiệu cho cậu lại gần bên giường mình. Thật bất ngờ là Kenjirou lại răm rắp làm theo như một chú cún con.

- Tôi ôm cậu được không?

Người con gái nói thều thào như sắp kiệt sức đến nơi, và điều đó làm rung động lòng thương cảm trong Kenjirou. Cậu khẽ gật đầu. Cô gái tóc nâu nở nụ cười biết ơn. Đây là lần đầu tiên cô ta trao cho cậu nụ cười kiểu này trong suốt quang thời gian họ quen biết nhau. Kenjirou chậm rãi cúi xuống. Với điệu bộ e dè, cậu luồn tay vào mái tóc của Tsukiko và đẩy nhẹ đầu cô về phía mình.

- Liệu cậu có thể trở thành Adam của tôi không, Kenjirou? Bởi tôi là Eve và Eve thì chẳng thể nào sống thiếu Adam.

Kenjirou để đầu Tsukiko tựa vào bờ vai mình. Bàn tay cậu trong vô thức bóp chặt lấy bắp tay cô chị họ của người bạn thân. Mặt đượm vẻ chua cay, cậu ngập ngừng cất tiếng:

- Không được đâu, Tsukiko san. Chị biết rằng tôi không thể yêu chị được cơ mà.

- Chính vì cậu không thể yêu tôi nên tôi mới muốn biến cậu thành Adam của mình. Eve chỉ có thể tồn tại với mối tình đơn phương. Trái tim Adam chỉ có thể yêu Lilith, và một Lilith như Eri không thể khiến tôi cảm thấy đau khổ hay ghen ghét được. Một Lilith quá tử tế và đôn hậu với tình địch của mình.

- Nhưng chị vẫn sẽ bị tổn thương đấy. Tôi không muốn làm chị tổn thương.

Trước câu nói ấy, Ishihara Tsukiko bần thần nhìn Kenjirou một chặp rồi nói tiếp:

- Tôi không cần cậu phải thương hại cho tôi. Tôi không cần sự lòng nhân ái từ cậu. Cậu không cần phải yêu tôi. Cậu chỉ cần cho tôi một đứa con là được. Tôi chỉ cần ôm đứa trẻ ấy và sống đến tận cuối đời mình là đã làm tròn bổn phận của một Eve.

- Nhưng một đứa trẻ không được sinh ra từ tình yêu trọn vẹn sẽ tội nghiệp vô cùng.

Ishihara nhoẻn miệng cười rồi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt u buồn của Kenjirou:

- Tôi hối hận lắm, cậu biết không? Nếu lúc đó người nhặt lấy con búp bê cầu nắng và trả lại cho cậu là tôi thì liệu tôi có thể trở thành Lilith của cậu không?

- Chị biết là sẽ không thể có chuyện đó mà. Dù Dù Eri có là người con gái thứ hai, thứ ba, hay thậm chí cuối cùng bước vào cuộc đời tôi, thì tôi nhất định vẫn chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi.

- Kể cả khi con bé không yêu cậu?

Câu hỏi đó của Tsukiko như một tiếng sét giáng xuống chàng thiếu niên mang họ Asaoka. Cậu đứng trầm ngâm, khẽ chau đôi mày như đang cố nuốt một trái đắng. Tsukiko vẫn nhìn cậu đăm đăm. Ánh mắt thấp thoáng sự thỏa mãn vì đã có thể làm tổn thương người con trai cả đời này cũng sẽ không yêu mình. Đòn thù của nữ nhi quả là món thuốc độc đáng sợ nhất trên cõi đời này.


Bỗng nhiên, khuôn mặt của Kenjirou giãn ra, cậu mỉm cười. Nụ cười như lời tuyên bố rằng cậu từ lâu chấp nhận đầu hàng số phận của mình để mà yêu Ishihara Eri cho toàn tâm vẹn ý, cho miệt mài mê mải.

- Đó là số mệnh của tôi nên tôi sẽ chấp nhận nó, nhưng sẽ không bao giờ có chuyện tôi từ bỏ Eri đâu. Phải nói sao cho đúng nhỉ? Cũng giống như khi chị quyết định quên tôi đi để kiên trì theo đuổi Mizushima san. Tsukiko san à, chị cũng biết là đã không còn đường quay lại rồi phải không? - Chủ thể con người của 43 ngừng lại một chặp rồi nói tiếp với giọng có vẻ bất mãn. - Nhưng giao chị cho một người như Mizushima san, tôi cảm thấy ân hận vô cùng.


Ishihara Tsukiko che miệng cười khúc khích khiến Kenjirou đỏ mặt xấu hổ. Sau khi chuỗi tiếng cười thích thú ấy kết thúc, cô ta mới thỏ thẻ yêu cầu:

- Cậu hôn tôi được chứ?

Ánh mắt cương nghị của cô ta chiếu thẳng vào đôi mắt đang mở trừng trừng vì ngạc nhiên của cậu trai trẻ.

- Cậu hôn tôi được chứ? - Tsukiko lặp lại lời đề nghị một lần nữa.

Không có câu trả lời từ phía Kenjirou.

- Cậu hôn tôi được chứ? - Cô nàng hoàn toàn không có ý định từ bỏ.

Kenjioru vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô ta với một niềm thương cảm dâng tràn mênh mông trong đôi mắt.

- Cậu hôn tôi được chứ?


Và thế là, trên tấm phông nền là ánh tàn quang của buổi chiều tà rọi lên mặt kính cửa sổ, Kenjirou trao cho Ishihara Tsukiko một nụ hôn dài. Mất hoàn toàn vẻ ngại ngùng ban đầu, cậu thiếu niên ấp môi mình lên má người con gái đối diện một cách tự tin và kiên định. 43 chẳng mấy ngạc nhiên trước hành động này của chủ thể con người của mình bởi anh hiểu rõ rằng đây không phải là nụ hôn xuất phát từ tình yêu nam nữ hay dục tính thấp hèn như những những nụ hôn vẫn phô diễn đầy rẫy trong phim ảnh, tạp chí, hoặc tiểu thuyết. Nụ hôn giữa hai cá thể loài người trước mắt anh tựu thành từ lòng bác ái bao la.


Kenjioru của anh lương thiện lắm. lương thiện vô cùng. Cậu ấy sẵn sàng ban phát nụ hôn cho bất cứ ai đang chìm sâu dần vào bùn lầy tuyệt vọng, giống như trường hợp của Ishihara Tsukiko lúc này. Adam chưa từng hôn Eve lấy một lần, nhưng Kenjirou đã không ngại ngần hôn Tsukiko. 43 tỏ tường về Kenjirou còn hơn chính lòng bàn tay mình. Vì chàng nam sinh là một sinh vật vô cùng ngây thơ và trong sạch, nên nụ hôn của cậu ấy khác hẳn những nụ hôn thông thường. Kenjirou hôn theo cảm tính. Thứ cảm tính được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương đồng loại luôn luôn ẩn tàng trong con người cậu.

Không hiểu sao 43 lại nảy ra một ý nghĩ rằng: nếu người mà chủ thể con người yêu quý của anh trao gửi nụ hôn là Ishihara Eri, thì nụ hôn ấy ắt hẳn sẽ vương mùi tục lụy. Tuy nhiên, bởi đối tượng ở đây là cô chị họ tóc màu hạt dẻ của nàng thiếu nữ nên nụ hôn đó trở nên thiêng liêng vô cùng.


Kenjirou đã hôn Ishihara Tsukiko theo bản năng. Cậu ấy cố gắng truyền đi chút sinh khí sang cơ thể đang dần suy kiệt sức sống của cô ta. Ánh hoàng hồn phủ lên mình đôi trai gái đang lạc vào một thế giới chỉ dành riêng cho hai người học. Ở nơi ấy, không một định luật nào tồn tại. Không gian bị nén chặt lại như kiểu người ta muối dưa cải, còn thời gian thì ngưng đọng hoàn toàn. Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt làm 43 cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt những bó dây thần kinh trong đâu anh và kéo mạnh. Sự rung cảm mãnh liệt này, anh đã chỉ trải qua một lần duy nhất một lần trước đây: đó là khi anh tình cờ nhìn thấy bức tranh “The Kiss” của Gustav Klimm trên một chương trình tivi chuyên giới thiệu về các danh họa nổi tiếng thế giới thường phát sóng vào tối thứ bảy hàng tuần.


Chỉ trong vòng năm phút chiêm ngưỡng, bức tuyệt tác ấy ngay lập tức xâm nhập vào, và trở thành một ý niệm in sâu vào tiềm thức của anh. Bức danh phẩm diễn ta khung cảnh một thiếu nữ trần tục ngả dài trong vòng tay của một sinh vật manh hình dạng đàn ông. Sinh vật đen đúa ấy đặt lên má nàng một nụ hôn (hay một lời nguyền (?)), và nàng

đón nhận nó với một vẻ say đắm, đê mê lạ lùng.


Mặc dù ngay lúc đó, một chuyên gia tên Takagi cứ mãi phân tích huyên thuyên rằng bức tranh là sự phản ánh chân thực và hoàn mỹ cảnh ái ân của một đôi tình nhân. Thế nhưng, 43 cật lực phản bác ý kiến này. Khuôn mặt của người con gái trong bức tranh chẳng hề có một nét biểu cảm của kẻ đang vướng vào lưới tình. Mi mắt nàng ta khép hờ. Mặt mày thanh thản, an nhiên như thể đang đắm chìm vào cơn mộng đẹp. Tuy nhiên, nếu chú tâm quan sát thật kỹ, dùng toàn bộ các giác quan để cảm nhận thì 43 chợt nhận ra rằng từ gương mặt nàng tỏa ra một luồng khí u sầu buồn bã. Loại nỗi buồn mà văn thơ Trung Hoa vẫn thường gọi là “vạn cổ sầu”. Nó hình thành từ việc người con gái ấy tìm mọi cách để chạy trốn khỏi những khổ đau của cõi nhân sinh. Nàng ta cam tâm vứt bỏ quá khứ, hy sinh cả hiện tai. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại trong cuộc đời nàng là niềm hy vọng vào tương lai

.

Và giờ đây, khi bị gò ép trong cái không gian chật hẹp hình chữ nhật này, kẻ vẫn kề cận bên cạnh nàng, và gắng giữ cho nàng không rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng chính là “hy vọng” nhỏ bé được nàng thiếu nữ nuôi dưỡng bằng linh hồn yếu ớt của mình xưa kia. Nàng hẳn đã từng cầu xin hy vọng cứu rỗi lấy nàng, xoa dịu những vết thương mà cuộc đời bạo ngược đã để lại trên thân thể hao gầy và trên cả trái tim nàng nữa. Tiếc thay, “hy vọng” đành xót xa tạ lỗi cùng nàng. Hắn chẳng thể làm gì hơn ngoài trao cho nàng một nụ hôn an ủi. Bản thân hắn ta vốn được sinh ra từ chính nỗi đau của nàng. Hắn chỉ có thể đồng cảm với nàng chứ không thể giải thoát nàng khỏi bất cứ nơi đâu, bất cứ điều gì, hay bất cứ ai. Hắn thậm chí còn không hề hữu hình trong thế giới của nàng.

Dẫu biết rằng mình sẽ vẫn bị giam cầm trong kiếp người dâu bể thương đau này, cô gái trong tranh vẫn mỉm cười mãn nguyện và nói lời cảm ơn “hy vọng” vì hắn là kẻ đầu tiên thật thà từ chối nàng. Những bạch mã hoàng tử trước đây đã hứa hẹn đủ điều rồi thanh thản rời đi khi chưa thực hiện được một phần tư những điều họ nói. Niềm tin càng lớn thì nỗi thất vọng càng mênh mông. Những bào thai hạnh phúc của nàng thiếu nữ cùng những lữ khách dạo ngang qua đời nàng đã thành hình rồi nhanh chóng chết yểu. Bên trong tâm hồn nàng chẳng có gì tồn tại ngoài những thi thể hài nhi. Nếu kết cục của một niềm tin bi thương đến thế thì nhẽ ra ngay từ đầu nhẽ ra đừng nên hy vọng.

Chính vì thế, có thể đúc kết một điều rằng: chỉ những ai yêu thương ta thực lòng mới nói thật với ta mà thôi. Như Kenjirou phô bày tất cả gan ruột của mình cho Tsukiko thấy. Cậu ấy đã nhanh chóng dập tắt ngọn lửa hy vọng mang hình bóng mà Tsukiko đã thắp lên trước khi nó kịp bùng cháy dữ dội. Bởi vậy, nụ hôn của cậu dành cho cô gái tóc màu hạt dẻ chính là lời xin lỗi vô ngôn. Chủ thể con người của anh và Ishihara Tsukiko trong phút chốc đã hóa thành hai nhân vật trong bức tranh “The Kiss” do chính anh phác họa bằng tâm thức nên dựa trên bố cục có sẵn từ bản gốc thực thể của đại danh họa người Đức.


- Cảm ơn cậu vì mọi thứ, Kenjirou. - Tsukiko mỉm cười. Giọng nói của cô thoang thoảng đưa đến tai cậu như tiếng chuông gió giữa buổi trưa mùa hạ.

- Tôi đâu có làm được gì đâu, Tsukiko san.

Bất giác, sự im lặng bao trùm lấy hai con người trơ trọi ấy. Ánh mắt Kenjirou rọi khắp khuôn mặt ửng hồng của Tsukiko, còn chàng nam sinh thì soi bóng mình trong con ngươi của cô nàng. Và rồi, bị thôi thúc bởi một luồng tư duy kì lạ nào đó, đôi cá thể người ôm chầm lấy nhau. Lần này, Kenjirou ghì chặt lấy Tsukiko vào lòng mình, mặt cậu nhăn nhó khổ sở. Về phía người họ hàng của Eri, cả thân hình cô ta mềm nhũn trong vòng tay của cậu thiếu niên. Cô ta thổn thức từng tiếng đứt đoạn:

- Tạm biệt cậu, Kenjirou của tôi. Adam đầu tiên của tôi. Tạm biệt.

- Tạm biệt chị, Tsukiko san. - Giọng Kenjirou nghẹn đi.

- Dù tôi không muốn nói điều này chút nào nhưng hãy sống hạnh phúc nhé, Kenjirou.

- Cảm ơn chị. Vì là Tsukiko san chúc phúc cho tôi nên chắc chắn tôi sẽ hạnh phúc.

Và cứ thế, thân thể họ dính chặt vào nhau như thể chỉ cần một trong hai người buông đối phương ra, thế giới này sẽ tàn lụi.


Những đám mây nhuốm màu tím thẫm trôi về phía chân trời xa xôi. Cũng đã đến lúc Kenjirou nói lời tạ từ cùng Ishihara Tsukiko. Nhưng cô gái tóc màu hạt dẻ chỉ đáp lại cậu bằng một cái gật đầu lạnh lùng. Kenjirou chẳng nói gì thêm nữa, chỉ bình thản mở cửa bước ra khỏi căn phòng trắng tinh khôi. Thính giác chủ thể con người của 43 tình cờ bắt được một giai điệu quen thuộc từ phòng bệnh đối diện. Bài hát “Friend” của Tamaki Koji.

Và không hiểu vì cớ gì mà suốt chặng đường từ bệnh viện đến trước cửa nhà mình, nước mắt cậu thiếu niên không thể ngừng rơi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Đọc chương này quả là bất ngờ về tình cảm của Tsukiko. Nhưng mà hay thật đấy, :). Cảm ơn Suechan nhé. :x
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Đọc chương này quả là bất ngờ về tình cảm của Tsukiko. Nhưng mà hay thật đấy, :). Cảm ơn Suechan nhé. :x

Xin lỗi, do thời gian qua mình có việc bận nên bây giờ mới có thể trả lời bạn. Cảm ơn sự yêu thích của bạn trong thời gian qua dành cho truyện của mình. Bản thân mình cũng rất thích chương này. Mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của bạn.
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0


Chương 8: Ân hận (Koukai) (phần thứ hai)
3. Sự tuyệt vọng của MS-9043


Tối hôm ấy, trong bữa tối, Kenjirou chỉ gắp vài đũa cho có lệ rồi xin phép lên phòng học bài. Mẹ cậu vui vẻ khen ngợi sự chăm chỉ của cậu con trai, và khẳng định rằng cậu sẽ sớm vào được Todai nếu cứ tích cực nỗ lực như thế này. Cha cậu, khuôn mặt phảng phất chút âu lo, hỏi han rằng liệu có phải cậu bị bệnh hay không. Kenjirou gắng gượng nặn ra một nụ cười rồi bảo cha mình cứ yên tâm là sức khỏe cậu vẫn ổn, ông không cần phải bận lòng.

Khi đã lên gác trên, Kenjirou mở sách và cố dán mắt vào những con chữ dày đặc trên trang sách nhưng tâm trí cậu rõ ràng không ở đó. Những hình ảnh về cuộc gặp gỡ ban chiều với Ishihara Tsukiko vẫn đang quẩn quanh trong tâm trí cậu. Chàng thiếu niên gục đầu lên trang sách và lẩm bẩm: “Kyrie eleison ” (Chúa ơi, xin hãy rủ lòng thương) Lời khẩn nguyện này chỉ vang lên khi cậu bắt đầu cảm thấy bế tắc không lối thoát. 43 biết điều đó. Chính vì thế, anh cảm thấy mình thật bất lực làm sao. Giá như anh có một hình hài thực thể, anh sẽ đến vỗ vai chủ thể con người của mình và cho cậu ấy mọt lời khuyên. Tiếc thay, anh chẳng là gì ngoài một bóng ma số mệnh cứ lảng vảng xung quanh Kenjirou yêu quý của anh.

Lúc cả anh và chủ thể con người trẻ tuổi đều đang chìm trong những mối tơ vò thì chuông điện thoại bất chợt vang lên. Kenjirou nhận ra số điện thoại của Eri nên vội vàng nghe máy

- Moshimoshi, Eri đấy à? Tớ, Kenjirou đây. Có chuyện gì xảy ra với Tsukiko san sao?

- À không. Sau khi trò chuyện với Ken chan thì tình trạng của chị ấy đã khá hơn rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm.

- Không có gì đâu. Nghe thế là tớ yên tâm rồi. - Kenjirou thở phào nhẹ nhõm. - Vậy cậu gọi cho tớ có việc gì không?

Chẳng có gì ngoài một tràng im lặng kéo dài từ đầu dây bên kia.

- Tớ muốn gặp cậu, Ken chan. Tớ đang ở ngay chỗ công viên gần nhà cậu đây.

Hơn cả một cơn lốc mùa xuân, Kenjiou lao ra khỏi nhà. Cậu chỉ kịp để lại câu “Itterasshai” chóng vánh cho mẹ mình và không hề quan tâm đến việc bà có cho phép cậu ra ngoài hay không.


Công viên cạnh nhà Kenjirou vào ban đêm quả thật là một nơi đáng sợ.Những bóng đèn đường tỏa ánh sáng nhạt nhòa, yếu ớt như bị bao bọc bởi sương khói. Gió lay cành lá rung rinh vũ điệu liêu trai, hay đẩy đưa những chiếc xích đu trống không kêu kẽo kẹt như thể có ai đó đang ngồi phía trên. Lâu lâu, những luồng ánh sáng trắng không biết từ đâu rọi tới đuổi bắt nhau từ chân cầu trượt đến đằng sau mấy bụi cây dại.

Giây phút định mệnh sẽ bẻ ngoặc cuộc đời Kenjirou theo một hướng hoàn toàn khác đã diễn ra ở một nơi như thế.


- Eri, cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì không? - Câu hỏi của cậu thiếu niên xen lẫn với những tiếng thở đứt quãng.

- Ken chan, tớ...chỉ là tớ - Eri ngập ngừng. - có vài điều muốn tâm sự với cậu.

43 vừa toan lắng nghe cuộc nói giữa chủ thể con người của mình với cô gái cậu ta thương thầm thì nghe có tiếng 54 gọi giật tên mình từ phía sau.

- 43, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Cứ mỗi lần khuôn mặt 54 tỏ vẻ nghiêm trọng như thế thì đó hẳn phải là chuyện liên quan đến Ishihara Eri. Mà chuyện liên quan đến Ishihara Eri lại cần phải bàn bạc với anh thì chỉ có một mà thôi.

- Tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra nhưng nếu cô lại định đề cập đến vấn đề thay đổi “manual” thì…

Không để anh kịp nói hết câu, 54 liền cất giọng bất bình:

- Sao cậu không bao giờ chịu hiểu chứ, 43? Sự chỉ dẫn của “manual” là một sai lầm. Eri không yêu Kenjirou và sẽ không bao giờ yêu cậu ta dù chủ thể con người đáng thương hại của cậu có làm bất cứ việc gì cho cô ấy đi chăng nữa.

- Cô lại nói những lời ích kỷ rồi đó, 54.

- Tôi ích kỷ ư? Chẳng lẽ anh không thấy sự việc xảy ra buổi chiều nay đã minh chứng cho tất cả hay sao? Eri của tôi có thể vì Ishihara Tsukiko mà làm tổn thương Kenjirou.Về chuyện đó, tôi cũng phải xin lỗi cậu, 43. Tôi không ngờ Eri lại dành cho chị họ của mình một tình cảm sâu sắc như thế. Còn những lần cô ấy gặp MIzushima Naoji tôi đều vô tình không có mặt, nên không hề biết về mối ác cảm của cô ấy đối với hắn. Vả lại, Eri cũng là người rất giỏi che dấu tình cảm của mình.


Mỗi lời 54 nói ra đều như một mũi lao cắm thẳng vào tim 43. Anh đứng chết sững như thể đang tái diễn hình ảnh cuối cùng của Benkei. Trong tâm trí anh chẳng có gì ngoài những mảng màu đen và trắng. 43 cảm tưởng như một đoạn phim hỏng đang chạy trong đầu mình.


- Bất kỳ một điều gì trong cuộc đời Eri đều có thể trở nên quan trọng hơn Kenjirou.

“Lạch xạch!”

-Với một người có tính cách như Kenjirou, Eri sẽ chẳng bao giờ yêu cậu ta đâu. Dù họ có đến với nhau cũng sẽ không có hạnh phúc.

“Lạch xạch!”

-Tôi nói thế không chỉ là nghĩ cho Eri nhà tôi mà còn vì cậu nữa đấy. Tôi không muốn sau này cậu phải hối hận.

“Lạch xạch!”


Những điều mà 54 huyên thuyên từ nãy đến giờ, 43 không thể nghe thấy. Bên tai anh chỉ có tiếng một cuốn phim hỏng bị mắc kẹt trong chiếc máy chiếu cũ kỹ vang vọng từ tầng sâu thẳm nhất của tiềm thức.


43 không hiểu vì lý do gì mà anh chẳng thể nào bác bỏ được những luận điệu của 54 như mọi khi. Có lẽ hạt mầm của loài hoa ác quỷ kia đã đâm chồi và lớn lên với một tốc độ nhanh chóng mặt. Giờ đây, cái thân mềm dẻo của nó đang vươn dài dọc theo cổ họng anh, khiến anh chẳng thể nào cất lời. Cảm giác này thật kinh khủng. 43 cần phải làm điều gì đó. Nếu không, anh chắc sẽ ngất đi vì sợ hãi.


_ Kenjirou, cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà tớ cảm thấy tự tin hơn nhiều rồi. Ngày mai tớ sẽ nói với Hisakawa kun suy nghĩ của tớ. Rằng thực lòng, tớ cũng rất thích Hisakawa kun.


Phải chăng có ai đó vừa thông báo ngày tàn của thế giới này. Nhân gian hẳn đã chạm tới hồi kết của nó. Nhưng tại sao vẫn có tiếng chim hót từ vườn nhà ai? Tại sao những vì sao vẫn sáng lấp lánh? Tại sao cô gái loài người đáng yêu với mái tóc nâu bồng và trái tim trơ lạnh như đá kia vẫn có thể tươi cười rạng rỡ đến thế?


Làm ơn hãy có ai đó nói với 43 rằng tất cả những gì anh vừa nghe chỉ là trò lường gạt của ảo giác âm thanh. Thực tế, Kenjirou yêu quý của anh hoàn toàn không hề cổ vũ cô gái duy nhất ngự trị trong trái tim cậu ấy, định mệnh của cậu ấy, người mà “manual” chỉ định là mối tình “thiên trường địa cửu” của cuộc đời cậu ấy tìm tới vòng tay người con trai khác. Kenjirou không thể đối xử như thế với sự rút lui vô cùng cao thượng của Ishihara Tsukiko. Ai đó hãy nói với anh rằng tất cả đều là ảo giác.


- Tại sao? Tại sao lại chỉ có mỗi mình Kenjirou của tôi là phải gánh chịu mọi nỗi đau?

43 nhìn 54 với ánh mắt của kẻ bại trận giàu tự trọng. Cô bạn thân của anh đáp lại bằng đôi mắt đầy thương cảm.

- Chính vì tôi không muốn nhìn thấy cậu trong tình cảnh này nên ngay từ đầu mới khuyên cậu nên từ bỏ ý định tuân theo “manual” đi. Sức mạnh ý chí của con người là điều mà những “người cai quản số mệnh” chúng ta không thể nào lường trước được. Đó chính là lý do tại sao lại có câu: “Con người có thể thay đổi sô mệnh” Như cậu đã thấy, vì ý chí của Eri đối với tình cảm dành cho Hisakawa rất mạnh mẽ nên đã khiến điều không được ghi trong “manual” buộc phải diễn ra.

- Đó là do cô đã quá nuông chiều Eri nên mới ra nông nỗi này. - 43 điên tiết hét lên.

- Tôi không hề nuông chiều Eri như cậu nói. Tôi chỉ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Chính ý chí của Eri đã dẫn đường cho mọi thứ. Trong khi đó, dù cậu đã cố làm mọi cách để Kenjirou đến với Eri nhưng do ý chí của Kenjirou không đủ nên mọi thứ mới hóa ra công cốc cả.


Nói xong, 54 quay lưng bỏ đi, để lại 43 một mình nhìn Kenjirou trân trối như thể bị rút sạch linh hồn. Chủ thể con người của anh cũng đang đứng bất động nhìn theo bóng Eri mờ dần dưới ánh đèn đường vàng vọt.

43 quỳ rạp trên mặt đất. Anh hướng về phía Kenjirou và liên tục dập đầu xuống đất cho đến tận lúc vầng trán rộng xây xước cả. Anh rền rĩ tuyệt vọng. Nước bọt nhễu ra từ khóe miệng. Trông anh thảm hại chẳng khác gì một con chó già bệnh tật đang trong những phút cuối đời đầy đau đớn của mình.

-Tôi xin lỗi, Kenjirou! Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi mọi bề.

Lúc ấy, trong đầu óc anh, tất cả mọi ý niệm trên cõi đời này đều không hiện hữu. Chỉ một lời cầu nguyện tồn tại.

“Thần linh ơi, nếu người thật sự tồn tại. Xin người hãy làm cho chàng thiếu niên kia hạnh phúc. Dù có phải đánh đổi cả mấy ngàn năm sinh mạng, hay tất cả niềm vui cuộc đời mình. Con chỉ mong có thể. Con thua cuộc rồi. Thảm bại rồi. Con đã quá tự tin vào khả năng của mình. Giờ con hối hận vô cùng. Xin người hãy rủ lòng thương ! (Kyrie eleison!)”


Ngay khi cả 43 và chủ thể con người của anh đều đang bất lực với nỗi đau của mình thì một giọng nữ lạnh lùng quen thuộc vang lên:

- Đứng dậy đi, chẳng phải chính cậu đã nói với tôi là nếu cứ ngồi và khóc lóc như thế thì sẽ chẳng thể nào sống tiếp được sao?

43 giật mình ngẩng mặt lên và in vào đáy mắt anh là khuôn mặt vô cảm của MS-8043.

---------------------

<*> Kyrie eleison (Xin Chúa rủ lòng thương) là cụm từ cầu khẩn trong đạo Cơ Đốc, cầu mong phước lành của Chúa có thể cứu vớt con người khỏi sự đau khổ, tuyệt vọng của kiếp người.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên