Đang nhập dữ liệu trên máy tính thì tôi nghe âm thanh mở cửa phòng liền ngước lên. Hơi bất ngờ khi đó là Lâm Đạt. Thấy anh tiến lại gần bàn mình, tôi lập tức đứng dậy. Rất nhanh, anh hỏi tôi một câu ngắn gọn, không có chủ ngữ:
- Có chắc là sẽ hoàn thành không?
Tôi biết anh đề cập về danh sách báo cáo khách hàng và cũng hiểu anh hỏi như vậy không phải với ý nghĩa rằng sẽ cho nhân viên khác giúp đỡ tôi. Chính vì thế, tôi đáp lời thật kiên quyết: “Em sẽ cố gắng, nhất định sáng mai có danh sách khách hàng đầy đủ cho sếp!”. Tôi nhìn Lâm Đạt, anh cũng nhìn tôi giống thế. Để rồi dẫu rất nhanh, nhưng tôi nhận ra vẻ lạnh lùng trong đáy mắt ấy biến mất. Không hoàn toàn là biểu hiện của sự dịu dàng tuy nhiên nét mặt điềm nhiên của anh khi đó khiến tôi nghĩ rằng, anh có thể sẽ mỉm cười, mặc dù hiện tại đôi môi đó vẫn giữ nguyên một đường ngang.
- Đừng làm tôi thất vọng.
Chẳng có nụ cười nào hết, trưởng phòng chỉ tặng tôi năm từ đầy trách nhiệm nặng nề thôi. Tiếp, anh quay lưng đi, để tôi ở lại trong căn phòng rộng giờ đây hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Các đồng nghiệp khác đã về hết rồi. Thở ra thật mạnh, tôi thầm nghĩ chắc không bao giờ một người nghiêm nghị như thế cười đâu nhỉ? Tôi cũng không tưởng tượng được anh sẽ trông thế nào khi cười. Nó cũng giống như tôi đâu thể nào vẽ hình tam giác thành hình tròn. À, ví von đó thật ngớ ngẩn! Nhanh chóng ngồi xuống ghế, tôi trở lại với công việc. Tôi đã làm miệt mài cho đến gần 10 giờ mà vẫn chưa xong. Không thể ở lại công ty lâu hơn, tôi đành thu xếp tài liệu ra về. Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, tôi đoán mình sẽ thức đến sáng cho xem. Quả nhiên đúng vậy, hơn 1giờ sáng tôi mới leo lên giường ngủ một giấc ngắn ngủi.
***
Sáng hôm sau vào công ty, mặt mũi tôi bơ phờ vì mệt mỏi dù thế tôi vẫn phải làm cho mình tỉnh táo trước khi đến gặp sếp. Đặt nhẹ chồng giấy lên bàn, tôi báo cáo về kết quả công việc:
- Thưa sếp, danh sách báo cáo tiếp xúc khách hàng một tháng qua đây ạ.
Xem sơ qua xong, Lâm Đạt đưa mắt nhìn tôi, có chút biểu hiện hài lòng:
- Chắc em đã rất vất vả?
- Vâng, em phải thức đến hơn 1 giờ sáng mới...
- Một trong những điều cần nhớ của nhân viên chính là... - Anh đột ngột cắt ngang bằng chất giọng trầm - Đừng bao giờ than vãn, kể lể sự vất vả trong quá trình làm việc với sếp. Tôi chỉ quan tâm kết quả có đạt yêu cầu hay không mà thôi. Và quan trọng hơn hết, đó là công việc em được giao.
Tôi nghĩ mình vừa làm một hành động khiến Lâm Đạt phật lòng. Có vẻ theo thói quen thường trực, tôi thường kể nỗi vất vả của mình cho người khác nghe. Bối rối chưa biết phải làm gì thì tôi lại nghe anh lặp lại câu hỏi ban nãy:
- Chắc em đã rất vất vả?
Tôi thấy anh nhìn mình, chờ đợi. Đôi mắt sáng kiên định đó vẻ như đã giúp tôi tìm ra câu trả lời tốt nhất. Không chần chừ, tôi đáp thật rõ ràng:
- Đó là công việc của em, thưa sếp.
Một lần nữa, tôi lại bắt gặp nét mặt ấy nơi Lâm Đạt. Không hoàn toàn là sự dịu dàng nhưng có thể nghĩ rằng anh sẽ mỉm cười. Cái gật đầu chấp nhận từ anh giúp tôi bắt đầu hiểu, mình vừa được dạy về cách hành xử với cấp trên.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi bắt gặp cô Loan tạp vụ đang vất vả mang bình nước uống 24 Lít ra phòng ngoài. Bước chân siêu vẹo của cô làm tôi hơi lo lắng, liền đến gần đỡ phụ. Có tôi vào giúp, cô thở ra nhẹ nhõm. Thắc mắc, tôi hỏi:
- Sao cô không nhờ các nhân viên nam mang giúp?
- Cô có nhờ rồi nhưng ai cũng bảo bận. Họ làm biếng lắm. Người vừa xấu vừa già như cô mấy thằng trai trẻ chẳng muốn giúp đâu.
Hừ, thanh niên thời nay chả được tích sự gì! Tôi bực mình nhủ thầm. Bận cái quái gì, ban nãy đi qua các phòng, tôi thấy có vài thằng ngồi tán gẫu, lên mạng lướt web hà rầm hà rì kìa. Mấy tên ấy chỉ giúp gái đẹp thôi. Điên thật!
- Thôi, để con phụ cô, kẻo lỡ xảy ra chuyện gì là mệt nữa.
Thế là tôi và cô Loan cùng mang thùng nước đi. Tuy có đến bốn cánh tay nhưng nó tới 24 Lít và một người già như cô cùng đứa con gái ốm như tôi, thì vẫn còn nặng. Giá mà có một người đàn ông khiêng phụ thì đỡ quá. Mà nhắc mới để ý, nãy giờ tôi bắt gặp vài thằng con trai đi qua đi lại ấy vậy chúng nó “lơ như bò lơ xe lửa”, vờ như không thấy nên chẳng thèm giúp đỡ. Đàn ông sinh ra có sức khỏe hơn phụ nữ để làm gì, không phải để dùng trong những trường hợp cần thiết này sao? Bực dễ sợ! Giả sử tôi đẹp gái, chân dài tới nách thì dám cá bọn con trai đó sẽ giành nhau chạy vào đỡ phụ tôi. Thiếu nhan sắc quả nhiên khổ trăm bề! Thình lình, một bàn tay to lớn nhấc cái bình ra khỏi tôi và cô Loan. Nhìn lại, tôi vui mừng khi thấy Đinh Huy. Cũng đúng, trong công ty này, ngoài anh ra thì có tên nào thèm giúp cái đứa xấu như tôi. Vẫn nụ cười thân thiện, anh đề nghị mang bình nước ra hộ. Hiển nhiên cô Loan mừng đến thế nào, vừa đi bên cạnh vừa xuýt xoa khen anh đủ thứ làm tôi buồn cười. Sau khi xong xuôi, cô Loan trở về phòng tạp vụ, còn anh bấy giờ mới hỏi thăm tôi về tình hình công việc hôm qua. Nghe tôi nói mọi chuyện đã ổn, anh yên tâm hẳn. Ôi, sao mà tôi mến anh quá! Đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt tôi bắt gặp bóng dáng ai đó vừa rời đi ở ngay góc hành lang. Người này đi quá nhanh làm tôi chỉ kịp thấy một cái bóng đen thoáng qua. Chẳng rõ là ai nữa, vẻ như họ vừa theo dõi tôi và Đinh Huy.
Nghỉ trưa, tôi bị Huỳnh Trân kéo lên sân thượng. Nhìn tới nhìn lui, chị đưa cho tôi một hộp mút trong đó có món chuối nếp với nước cốt dừa. Ái chà, đúng món khoái khẩu rồi! Không để tôi kịp hỏi, chị đã bảo:
- Anh Lợi tài xế đi giao hàng mua cho chị đó, chị để dành cho em một phần.
Hóa ra là đồ người ta mua tặng người đẹp. Ôi, nhan sắc khiến cho chủ nhân của nó sướng dễ sợ! Mà thôi, tôi chả bận tâm làm gì, có đồ ăn ngon là được rồi. Đang ăn món chuối nếp ngon lành, tôi chợt nghe giọng chị đầy tò mò:
- Bộ em và anh Huy Marketing đang hẹn hò hả?
Tôi suýt phun hết những thứ trong miệng ra ngoài bởi quá giật mình, lắc đầu:
- Chị đừng nghĩ anh Huy nói thật, hôm trước ảnh đùa thôi.
- Chị thấy giống thật lắm đấy. Mấy ngày nay, chị nghe vài người trong công ty bàn về hai người. Ai cũng bảo cả hai đang hẹn hò. Em cũng biết mà, chuyện gì diễn ra trong đây đều được lan truyền dữ lắm.
Lau miệng, tôi thấy ăn hết ngon rồi. Đúng là quên mất, môi trường công sở là nơi người ta bàn ra bàn vô khủng khiếp nhất. Những chuyện không có cũng đồn thành có chứ đừng nói đến chuyện thấy ngay trước mắt. Vẻ như tôi và Đinh Huy hơi sơ suất, có lẽ cả hai nói chuyện và làm hành động khá thân thiết nên bị hiểu lầm.
- Chị chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý gì cả, em đừng giận nha.
Nhận ra biểu hiện của mình khiến chị lo lắng, tôi mau chóng xua tay:
- Đâu có gì. Tại em thấy sẽ phiền phức nếu mọi người đều nghĩ như vậy.
- Tại sao? Nếu chỉ là lời đồn thì lo gì?
- Có thể em không sao nhưng anh Huy thì khác. Một người tốt đẹp như anh ấy mà bị gán ghép với đứa như em thì tệ lắm.
Bỗng dưng Huỳnh Trân kéo tôi xoay qua, nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc lạ lùng:
- “Đứa như em” á, em nói gì vậy chứ? Tại sao em lại xem thường bản thân thế? Xấu đẹp quan trọng lắm hả? Ai cũng có ưu điểm riêng và ai cũng đáng được trân trọng cả, em hiểu không? Đừng có mang suy nghĩ tự ti nữa!
Những lời quả quyết ấy khiến tôi chẳng làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm. Chị là người thứ hai bảo tôi hãy coi trọng chính mình. Bất giác lòng tôi xuất hiện niềm vui khó tả. Thấy tôi cứ giương mắt nhìn mãi, chị thở mạnh, vỗ vai tôi khuyên nhủ:
- Mình mà còn khinh khi bản thân thì ai mới quý trọng mình đây? Dẹp cái tư tưởng tiêu cực đó nhé! Đinh Huy gì đó cực kỳ may mắn mới được em thích.
Lập tức, tôi bật cười trước câu tự tin thái quá của Huỳnh Trân. Đúng là ngữ điệu của người đẹp, luôn đặt mình ở vị trí thật cao. Buồn cười hơn nữa là chị lại đem cái đứa xấu như tôi lên chỗ cao ngất, đến nỗi Đinh Huy phải bị hạ xuống thấp. Giả vờ mang vẻ nghiêm nghị vài giây, chị liền nhe răng cười rồi nói:
- Nghe này, nếu hai người thích nhau thật lòng thì chẳng có vấn đề xứng hay không xứng. Chị nghĩ Đinh Huy sẽ không khó chịu đâu, em yên tâm.
Bất động chốc lát, tôi gật đầu mỉm cười. Huỳnh Trân thực sự rất tử tế. Thật may mắn khi tôi được gặp chị và Đinh Huy, những con người tốt đẹp như ánh mặt trời.
Buổi chiều, đang ngồi làm việc thì anh Quý gọi tôi lên, chỉ vào một đơn hàng, hỏi:
- Tại sao cái này lập từ mấy hôm trước rồi mà chưa đưa sếp ký?
Cầm lên xem một hồi, tôi liền trình bày rõ: “Đơn hàng này do chị Trân lập, em chỉ là người kiểm tra xem có sai sót hay không thôi, phần trình ký là chị ấy...”
Tôi chưa nói hết là anh Quý lập tức hắng giọng, gần như gắt lên: “Trân cái gì, chưa chi đã đổ lỗi! Em là người kiểm tra nhưng cũng phải biết đốc thúc cô ấy đưa sếp ký chứ! Trân rất nhiều việc, chẳng may quên mất thì sao?”
Tôi đứng ngớ ra, cái lý do trách phạt này vô lý hết sức. Ai là người lập đơn hàng thì người đó phải chịu trách nhiệm, ngay cả việc trình sếp ký, lưu bảng copy, chuyển cho phòng Kế toán nữa. Còn người kiểm tra chỉ xem có sai sót hay không để nhắc người đó sửa lại, chứ đâu có kiêm luôn nhiệm vụ đốc thúc họ. Mà điều anh Quý nói cũng làm tôi bực mình. Thực sự là từ lúc tôi và Huỳnh Trân được tuyển vào công ty, công việc của tôi lúc nào cũng nhiều hơn chị ấy. Những lúc chị nghỉ ngơi thì tôi vẫn phải làm, không phải tôi thiếu năng lực mà vì lượng việc của tôi nhiều. Huỳnh Trân có thời gian nói chuyện, lướt web, tôi đâu có. Chiều cứ hễ đúng 4 giờ 30 là chị đã về, còn tôi phải tầm 5 giờ 30 mới tan. Lý nào việc tôi ít hơn chị?
- Sao, em ấm ức cái gì hả? - Quan sát vẻ mặt tôi, anh Quý hậm hực thấy rõ.
Một trong những điều cấm kỵ của nhân viên là chớ nên tranh cãi với cấp trên. Biết rõ điều đó, tôi cố để mặt mình đừng khó chịu, ngay cả giọng nói cũng vậy:
- Em không nghĩ là mình phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Anh nên trực tiếp hỏi người đã làm ra nó thì đúng hơn.
Anh Quý chau mày, vẻ như sự bực bội càng tăng cao:
- Ý em là tôi la mắng vô tội vạ? Thật là... đã sai mà không chịu nhận lỗi.
Chất giọng anh khá to khiến mọi người trong phòng bắt đầu chú ý, thậm chí cả Lâm Đạt cũng phải rời khỏi việc đang làm và hướng mắt về phía này. Tôi thấy khó chịu rồi, bản thân đâu làm sai ấy vậy lại bị gán tội ngang ngược thế. Lúc đó tôi định lên tiếng nói thêm thì Huỳnh Trân bước vào. Bắt gặp tôi đứng ở bàn phó phòng với dáng vẻ khó coi, chị liền đi lại. Nhác thấy đơn hàng lần trước ở trên bàn, chị như nhớ ra nên quay sang anh Quý:
- Em xin lỗi, Nguyễn kiểm tra xong rồi đưa lại em mà em quên trình sếp ký.
Trái ngược với dáng vẻ làm dữ nãy giờ đối với tôi, anh Quý cười cười, vớt vát:
- Anh biết em bận nên lỡ quên. Không sao, anh vừa mới nói Nguyễn lần sau nhớ nhắc em trình đơn hàng cho sếp ký.
- Vâng, em thực sự xin lỗi.
- Được rồi, chuyện cũng đâu đến nỗi. - Anh Quý nhìn sang tôi, nụ cười thân thiện kia lặn đâu mất tăm - Thấy chưa, người ta làm sai là biết nhận lỗi. Ai như em, cứ lo đổ lỗi trước tiên, như vậy làm sao tiến bộ?
Thằng cha mê gái này nên cảm ơn vì đang là phó phòng đi, nếu không thì tôi sẽ mắng một tràng cho hói đầu luôn. Lúc nào cũng vậy, với Huỳnh Trân thì cười tươi như hoa, châm chước đủ điều và còn thực hành đúng phương châm “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”. Còn với tôi thì ngược lại, hễ gặp là mặt anh ta nhăn như bị táo bón, làm khó này nọ, nhiều lúc còn lớn tiếng chỉ trích nặng nề hệt kiểu tôi là kẻ tội đồ. Nhẫn nhịn nuốt cục tức vào lòng, tôi lầm lũi quay trở về bàn làm việc. Vừa ngồi xuống là tôi bắt gặp cái nhìn từ trưởng phòng. Tuy ánh mắt anh chẳng có vẻ gì là trách mắng hay soi mói, nó rất bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến tôi có cảm giác thật quê. Tôi quê vì mình đã không nói được gì trước lời buộc tội về lỗi lầm mà mình không làm.
>>> Chương 5a