Gái xấu công sở - Tạm dừng - Võ Anh Thơ

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Khẽ khàng mở cửa phòng đi vào, tôi thấy Lâm Đạt còn ngồi, liền tiến lại gần. Ngẩng đầu lên, anh ngạc nhiên:

- Ăn xong rồi à, nhanh vậy?

- Em mua cơm mang về, có cả phần sếp nữa.

- Tôi nói không cần rồi mà.

- Để đói quá sẽ đau bao tử đó. - Tôi ngừng lại vì mình nói câu kỳ cục làm sao, nhưng tiếp theo tôi ngập ngừng - Em ngồi ăn một mình thì buồn lắm.

Hình như tôi bị ma nhập nên mới buông một câu ngớ ngẩn thế. Tôi nghĩ gì mà lại “dám” mời sếp, người nghiêm túc lạnh lùng đáng sợ như vậy, ngồi ăn cùng mình chứ? Đúng là óc tôi hỏng thật rồi! Lâm Đạt liền ngừng việc đang làm, có vẻ nghĩ ngợi. Trông vậy, tôi liền xua tay:

- Thôi, em sẽ ăn một mình, sếp cứ làm đi.

Sau cùng là tôi bước ra khỏi phòng, đến bàn trà ở phòng ngoài. Lấy hộp cơm ra, chuẩn bị mở bịch tương ớt thì tôi nghe tiếng Lâm Đạt cất lên:

- Có cafe nữa à?

Tôi quay qua, cùng lúc anh kéo ghế ngồi xuống. Mặc dù bận lấy hộp cơm, anh vẫn biết tôi đang nhìn nên chậm rãi bảo:

- Tôi ngửi mùi gà chiên và tự dưng bụng đói cồn cào.

Đúng là có lẽ anh đói thật nhưng bất giác tôi lại nghĩ, cũng có thể anh không muốn tôi ngồi ăn một mình trong buồn chán. Dù với bất cứ lý do gì đi nữa thì tôi đã mỉm cười rồi. Thế là chúng tôi vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát trời đêm. Không gian yên ắng xung quanh không hề ngột ngạt, trái lại bình yên lạ lùng. Kỳ lạ thay, dù ngồi ngay bên cạnh thế mà tôi chẳng có cảm giác lo sợ gì như lúc ở phòng làm việc. Hẳn do Lâm Đạt, từ lúc nào đã trút bỏ đi dáng vẻ uy nghiêm của một trưởng phòng, trở nên gần gũi hơn.

- Công việc sắp xong chưa? - Anh là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng nãy giờ.

- Sắp xong rồi ạ. Vì phải sửa cái sai của người khác nên hơi lâu.

- Ra là vậy. Vẻ như thỉnh thoảng phó phòng đối xử với vài nhân viên hơi bất công. Nhưng mà thế cũng hay, nếu được làm nhiều việc thì sẽ nâng cao trình độ, đặc biệt sửa cái sai của người khác cũng giúp mình không mắc phải sai lầm đó. Em cứ cố gắng hết sức là tốt rồi.

Tròn xoe mắt trong chốc lát, tôi ngập ngừng hỏi:

- Sao sếp tốt với em vậy ạ?

Hỏi xong lại phát hiện mình điên rồ nữa, tức thì tôi đưa tay bịt miệng. Tiếp tục thấy anh trầm tư nghĩ ngợi, tôi liền giải thích rõ ràng kẻo bị hiểu lầm:

- Ý em là anh luôn giúp đỡ em trong công việc, dù thường trách mắng nhưng thực sự là đang chỉ dẫn em.

Lâm Đạt điềm nhiên trả lời sau khi uống một ngụm cafe:

- Đó là việc làm cần thiết của sếp dành cho nhân viên. Nói giúp đỡ cũng không đúng, đơn giản là dẫn dắt để họ hoàn thành tốt công việc. Tuy nhiên còn tùy vào khả năng mỗi người, như tôi thấy em có năng lực nên chỉ bảo thêm. Đúng là tôi có quan tâm em hơn, lý do là vì chúng ta đồng hương.

- Đồng hương? Tức quê của sếp cùng quê với em?

- Ừm, mặc dù tôi sinh và lớn lên ở Sài Gòn nhưng lúc nhỏ tôi vẫn thường về quê chơi. Ký ức tuổi thơ tôi có một phần gắn liền với vùng đất sông nước ấy và tôi có nhiều kỷ niệm đẹp với nó. Vì vậy sau này gặp ai là người đồng hương, tôi đều muốn giúp đỡ.

- Vậy ra sếp xem lý lịch của em lâu như thế là vì lý do này? Thảo nào… Vậy lẽ nào chị Trân cũng là đồng hương vì sếp đã nhìn chị ấy rất lâu? - Mắt sáng lên khi tôi hiểu ra một vấn đề.

- Không phải đâu. Tôi nhìn vì lúc ấy Huỳnh Trân ăn mặc không phù hợp. Cái áo sơ mi mỏng tanh khiến tôi hơi khó chịu nên mới yêu cầu cô ấy ở lại vào giờ nghỉ trưa để nhắc nhở.

Ôi trời ơi, hóa ra tôi đã hiểu lầm ánh mắt của Lâm Đạt lúc đó, để rồi cứ nghĩ anh là “dân 35”. Thảo nào vào cái ngày Huỳnh Trân trình ký đơn hàng trễ, anh lại mắng cho một trận chẳng chút thương tình. Ố la la, cuối cùng mới biết trưởng phòng không phải đàn ông mê gái đẹp! Từ trước tới nay tôi đã có cái nhìn lệch lạc về anh. Đang thầm xuýt xoa với sự thật này thì chợt, tôi nhớ lại lời Huỳnh Trân hôm ấy. Nếu bị sếp nhắc nhở về việc ăn mặc vậy tại sao chị ấy nói dối là anh khen áo chị đẹp? Hay do chị tự ái? Trông gương mặt hớn hở lúc đó, nghe chị nói cứ như thật, đúng là nói dối rất tài tình. Âm thanh đẩy ghế kéo tôi trở về thực tại, Lâm Đạt đã đứng dậy, chuẩn bị về phòng. Tôi cũng đứng lên và tình cờ, tầm nhìn đối diện với bàn tay trái của anh, ngay ngón áp út có một chiếc nhẫn. Quá kinh ngạc, tôi thốt lên thật vô duyên:

- Sếp đã kết hôn? Đúng là không thể tưởng!

Lâm Đạt nhìn trở lại tôi, nhíu mày như muốn hỏi điều ấy có gì bất ngờ đến thế. Thực sự là tôi hơi sửng sốt vì nghĩ một người khó gần như anh mà có vợ. Tất nhiên đấy là nghĩ thôi, tôi chả dại gì mà nói huỵch toẹt ra nên phải phịa lý do:

- Ừm… em thấy sếp còn trẻ, lại là người không thích chuyện tình cảm lắm.

- Tôi gần 30 rồi, trẻ trung gì, kết hôn là vừa. Nhưng đây chỉ là nhẫn đính hôn thôi, sang năm tôi và cô ấy mới lấy nhau.

- Sếp yêu chị ấy chứ?

- Tất nhiên. Em hỏi gì lạ vậy?

- À, vì nhiều người giàu có kết hôn chỉ vì mục đích khác hoặc do môn đăng hậu đối. Nghe sếp nói vậy, em thấy yên tâm. Chúc mừng anh!

- Chúng tôi yêu nhau ba năm rồi. Ừm, cảm ơn em nhưng hãy để lời chúc ấy vào ngày hôn lễ của tôi.

Tôi gật đầu, cười. Tiếp, Lâm Đạt xoay lưng, đi trước. Còn tôi bước chậm rãi theo sau. Nhìn nhận thì đêm nay quả không tồi chút nào. Tôi được ngồi ăn cùng sếp, và cả hai nói những chuyện không hề liên quan đến công việc. Quan trọng hơn hết, tôi có cơ hội hiểu thêm về anh, có cái nhìn khác đối với anh. Nhìn chiếc nhẫn đính hôn đó, tôi mỉm cười và hình dung ra một hôn lễ hạnh phúc. Thế nhưng lúc ấy, tôi đâu biết rằng, điều đó sẽ mãi mãi không thể xảy ra, đồng thời vận mệnh của chúng tôi đã xoay vần theo một cách chẳng hề ngờ đến.

“Có những định mệnh mà lần gặp gỡ thứ nhất, ta chỉ như hai người xa lạ vô tình đi ngang qua nhau…”

***

Ngày hôm sau, tôi gặp Đinh Huy trong thang máy. Lúc nhìn thấy nhau, anh đang nhắn tin qua điện thoại nhưng rất nhanh lại cất nó vào túi quần. Khi đó, tôi chẳng mấy để ý đến hành động kỳ lạ này. Chưa kể, anh đã kéo sự chú ý của tôi sang hướng khác bằng câu hỏi ân cần:

- Em ăn sáng chưa? Đêm qua làm việc có về trễ lắm không?

- Tầm 9 giờ là em về rồi. Chiều nay mình đi đâu ăn tối nhé?

- Chắc không được đâu, chiều nay anh phải ở lại công ty làm thêm chút việc.

- Tiếc thật. Thôi thì để mai vậy. À, tối qua em ở lại làm việc với sếp, rất bất ngờ khi cả hai là người đồng hương. Và một điều đáng kinh ngạc là anh ấy sắp kết hôn. Lúc đó em đã hét lên rất mắc cười.

Đang huyên thuyên thì tôi ngừng lại bởi không nghe tiếng đáp lời hưởng ứng từ Đinh Huy. Liền quay qua, tôi lại thấy anh nhắn tin gì đó trong điện thoại với vẻ chú tâm lắm, vài giây sau anh còn cười cười rất vui. Vẻ như nãy giờ anh chẳng hề nghe những gì tôi nói. Mau chóng, tôi lên tiếng:

- Huy, anh nghe em chứ?

Bấy giờ như mới nhớ ra tôi, Đinh Huy liền xoay qua bên cạnh, nhìn nhìn hệt kiểu vẫn theo dõi cuộc đối thoại:

- Sếp em? Tức là sếp Đạt hả?

Tuy hơi khó chịu trước thái độ lơ đễnh ấy nhưng thái độ của tôi bình thường:

- Ừm, sang năm anh ấy sẽ kết hôn, em mong nhận được thiệp cưới lắm. Mà chiều mai anh muốn mình ăn tối ở đâu? Hay là ở…

Lần nữa, Đinh Huy lại khiến tôi ngừng nói bởi hành động chú tâm vào điện thoại. Không rõ đối phương là ai mà làm anh say sưa đến vậy, quên mất bạn gái đứng ngay bên cạnh. Tôi không phải người ép buộc bạn trai chỉ biết mỗi mình, tôi càng không cấm anh gọi điện nhắn tin cho người khác thế nhưng chí ít khi đang đối diện với nhau thì anh cũng nên tôn trọng tôi. Anh làm vậy khiến tôi chả khác nào con điên, tự nói chuyện với chính mình. Đúng lúc, cửa thang máy mở, Đinh Huy mới chịu cất điện thoại, bảo với tôichiều mai nói tiếp. Chẳng cần xem phản ứng của tôi thế nào, anh nhanh chóng chạy đi. Đứng nán lại trong buồng thang máy mở cửa, tôi thở ra buồn bã. Tự dưng lòng xuất hiện một linh cảm không hay về mối quan hệ này. Mong rằng, đây chỉ là cảm giác sai lệch.

Bước vào phòng, tôi thấy các đồng nghiệp túm tụm bàn tán gì đó rất sôi nổi. Nếu là bình thường, tôi nhất định nhào đến hỏi han đủ thứ nhưng vì hiện tại tâm trạng đang chán nên mặc kệ mà đi về phía bàn làm việc. Ngồi xuống chưa được nóng đít, tôi bị chị Bình khều vai, nói khẽ:

- Hey, em biết gì chưa, sáng sớm nay sếp tụi mình với giám đốc cãi nhau dữ dội. Đứng bên ngoài nghe mà nhân viên cũng phát run đó.

- Chị biết họ cãi nhau về chuyện gì không?

- Hình như là giám đốc không đồng ý với chính sách kinh doanh mới của sếp. Chắc em cũng nghe vài tin đồn về chuyện công ty sắp phá sản? Mấy ngày trước, chị Quỳnh bên Kế toán bảo, ngân hàng lại gọi điện đòi nợ liên tục, họ bắt đầu gia hạn thời gian trả nợ rồi.


>>> Chương 8a
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Mặc dù bạn nói đây là những chuyện có thật trong cuộc sống (về những phản ứng và thái độ với gái xấu) nhưng mình vẫn cảm thấy nó hơi quá, có lẽ do mình chưa trải qua môi trường làm việc như vậy.
Tuy nhiên, đọc toàn bộ những chương bạn đã đăng, mình đã không thất vọng như khi đọc giới thiệu. :) Mình cảm nhận được cuộc sống đời thường ở đó với những lo toan, tính toán thường nhật. Mình thật sự rất mong đợi những chương tiếp theo. Chúc bạn thành công.
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương này hay! Mình thích câu "Có những định mệnh..."
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Chương 8: Lời nói dối, khoảng cách và lòng người

Xem ra, tình hình nghiêm trọng hơn tôi tưởng. Quan sát bầu không khí căng thẳng cùng gương mặt lo ngại của mọi người trong phòng, tôi nghĩ đây không còn là tin đồn nữa. Thực sự, công ty đang gặp rắc rối lớn, và nó sẽ không thể giải quyết một cách dễ dàng. Chợt, chị Bình lại hỏi tôi, lần này nội dung chủ đề thay đổi:

- À mà thằng Huy với conTrân thân nhau lắm hả em?

- Sao chị hỏi thế? Theo em thấy, anh Huy không thích chị ấy lắm.

- Thế thì lạ thật, chiều hôm qua tan việc, chị tình cờ thấy thằng Huy chở con Trân vào tiệm cafe Đồng Thảo.

- Chắc chị nhìn lầm rồi. Giữa họ có mối bất hòa, đến nỗi anh Huy còn nói nặng với chị Trân nữa.

- Ừm, chắc chị nhìn lầm, nhưng người đó cũng chạy chiếc xe giống thằng Huy thì đúng là trùng hợp.

Khẽ đảo mắt, tôi im lặng nhớ lại cuộc gọi điện chiều qua của mình với Đinh Huy.

- Lúc chị thấy họ là khoảng mấy giờ?

- Thường, chị chạy xe về nhà đến ngã tư đó là tầm 5 giờ.

Tôi gọi điện cho Đinh Huy cũng khoảng giờ đó. Lúc ấy anh bảo mình sẽ về nhà, vậy làm sao có thể đi cùng Huỳnh Trân được? Chợt, cửa phòng mở, Lâm Đạt bước vào. May là đám đồng nghiệp đã giải tán trước đó mấy phút, nếu không thì thê thảm rồi. Kín đáo quan sát vẻ mặt anh trong khi đang tiến về bàn làm việc, tôi chẳng nhận ra bất kỳ biểu hiện khác thường nào. Nếu vừa trải qua một cuộc tranh cãi thì hẳn ít nhiều người ta cũng sẽ tỏ ra khó chịu. Còn ở đây, trông anh hoàn toàn giống như mọi khi. Đúng là một người giỏi làm chủ cảm xúc của mình.

Chiều tan việc, tôi chạy xe về nhà, đến một ngã ba thì ngừng lại chờ đèn xanh. Trong lúc chờ, tôi ngửi thấy mùi bánh bao chiên. Tôi nhớ Đinh Huy từng bảo rất thích ăn loại bánh này. Rất nhanh, tôi mua ngay hai bịch bánh bao chiên nóng hổi. Tiếp, tôi chạy xe vòng trở lại công ty để đưa bánh cho anh. Lúc gần đến công ty thì bất ngờ, tôi bắt gặp Đinh Huy vừa chạy xe ra khỏi cổng, vì anh đang gọi điện thoại nên chẳng để ý tôi chạy ngược chiều xuống. Giống hệt buổi sáng trong thang máy, nét mặt anh thật phấn khởi khi nói điện thoại. Dõi theo bóng dáng chạy xe thật nhanh đó, tôi bỗng dưng nhớ đến lời kể của chị Bình. Bất giác, lòng tôi xuất hiện một suy đoán, để rồi ngay lập tức tôi quyết định bám theo anh.

Vất vả bám đuôi Đinh Huy qua mấy con đường đông đúc ngoằn ngoèo, tôi cố giữ khoảng cách vừa đủ để anh không phát hiện. Ấy vậy mà công sức của tôi suốt nửa tiếng qua đổ sông đổ biển khi đến ngã tư nọ, lúc anh vừa phóng xe sang đường bên kia bùng binh thì ở đây đèn đỏ bật sáng, và tôi xui xẻo vì bị mắc kẹt lại. Đèn xanh bật sáng, tôi chạy như bay nhưng kỳ thực là không có hy vọng nào tìm thấy Đinh Huy với cái kiểu phóng xe như anh. Tấp xe vào lề, tôi lấy điện thoại ra, có hơi phân vân khi bấm số gọi cho Đinh Huy. Dù gì tôi cũng muốn hỏi rõ bởi bản thân ghét chuyện mờ ám, lấp lửng. Chuông đổ không lâu thì tôi nghe giọng anh cất lên. Chẳng hiểu sao tim đập thình thịch lúc tôi quyết định hỏi anh một câu:

- Anh đang ở công ty à?

- Ừ, việc hơi nhiều nên chắc anh sẽ về muộn. Em gọi có gì không?

Khi ấy, đầu óc tôi gần như trống rỗng vì nhận được một lời nói dối. Dù vậy, tôi vẫn giữ giọng bình thường, như thể cú điện thoại này chỉ đơn giản là sự quan tâm:

- À, không có gì. Em chỉ muốn nhắc anh đừng mải làm mà để bụng đói.

Tôi nghe anh cười nhẹ nhàng, bây giờ cái âm thanh đó vì sao lại khiến tôi buồn bã đến thế. Cúp máy, lòng tôi ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ. Lý do gì anh nói dối tôi? Anh cố ý che giấu hay có chuyện khó nói? Là sợ tôi lo lắng hay sợ tôi phát hiện ra bí mật nào đó? Cuối cùng, điều tôi thắc mắc nhất là, anh đi gặp ai?...

***

Tôi bước vào nhà với dáng vẻ ủ rũ, tay cầm hai bịch bánh bao chiên buông thõng. Nhác thấy tôi, lại ngửi mùi bánh thơm phức, chị Mỹ và chị Hương chạy vù đến. Tôi đưa bánh cho họ trước khi đi lên lầu với bộ mặt chẳng còn gì chán chường hơn.Đứng trước phòng toan mở cửa thì bỗng tôi nghe chị Hương gọi giật:

- Nguyễn, có chuyện gì sao?

Tôi quay qua, chị bước đến gần. Vì tâm trạng rối bời nên tôi lắc đầu, lúc này chỉ mong được một mình yên tĩnh. Thế nhưng tôi quên mất rằng, cái bộ mặt đưa đám của mình đã tố cáo tất cả, hệt kiểu có một tấm bảng treo trước trán, ghi rõ là “em đang gặp chuyện buồn”. Chậc lưỡi rõ to, chị Hương khoanh tay:

- Nào, em gặp chuyện gì không hay thì cứ nói với chị. Chị là người ngoài cuộc, biết đâu sẽ cho em lời khuyên hữu ích thì sao.

Nhìn chị bằng đôi mắt mang chút phân vân, tôi ngập ngừng kể lại mọi chuyện. Nghe xong, chị Hương đưa tay rờ cằm, mắt chong lên trần nhà biểu hiện là đang suy nghĩ nghiêm túc, nói:

- Đúng là đáng ngờ đấy. Nếu không có chuyện gì thì hắn nói dối làm chi?

- Em không rõ anh ấy đi vì giải quyết công việc nào đó hay là để gặp ai.

- Giải quyết công việc thì mắc gì nói dối. Theo chị thì tên này đi gặp một người, và với những gì em kể thì hắn rất chờ đón cuộc gặp đó.

Huỳnh Trân? Cái tên ấy lại bật ra đầu tiên trong đầu tôi. Mặc dù tôi cố xua đi ý nghĩ ấy nhưng nó cứ mãi lởn vởn. Có lẽ bởi tôi còn bận tâm về lời chị Bình. Chợt, chị Hương đẩy nhẹ vai tôi:

- Em đừng nghĩ ngợi nhiều kẻo nhức đầu. Tốt nhất em nên hỏi rõ Đinh Huy. Có nhiều mối tình, chỉ vì hiểu lầm nhỏ mà dẫn đến tan vỡ đấy. Chị nói thế cũng không có nghĩa là bắt em tin tưởng tuyệt đối, làm lơ mọi chuyện. Em có thể nghi ngờ một chút nhưng phải gặp người đó hỏi rõ ràng. Hiểu chứ?

Tôi gật đầu trước ánh mắt quả quyết của chị. Đúng, cách tốt nhất là tôi nên hỏi rõ Đinh Huy để tránh xảy ra chuyện đáng tiếc.

***

Thế nhưng ý định đó của tôi đã không thành khi ngày hôm sau, anh có chuyến công tác cùng đồng nghiệp xuống các tỉnh để quảng cáo sản phẩm, thời gian đi là hai tuần. Vậy là tôi phải mang sự thắc mắc này trong lòng suốt mười mấy ngày, quả nhiên khó chịu vô cùng. Mà chuyện đó lại không nói qua điện thoại được, khi có việc cần trao đổi thẳng thắn thì mặt đối mặt sẽ tốt hơn. Cũng bởi vậy mà mỗi lần nhận cuộc gọi từ Đinh Huy, tôi phải cố lắm mới giữ cái miệng mình không buột ra câu hỏi liên quan đến chiều hôm ấy.

Tuy nhiên, nhờ khoảng thời gian xa cách này mà tôi nhận ra thêm vài điều. Đầu tiên là, Đinh Huy ít chủ động gọi điện cho tôi, chủ yếu do tôi gọi trước. Thậm chí có một ngày tôi chẳng hề nhận được cuộc gọi nào từ anh. Tiếp theo, hai chúng tôi ngày càng ít có chuyện để nói ngoài những câu hỏi thăm cần thiết. Đặc biệt vẫn là Đinh Huy, anh luôn trả lời qua loa và thường viện cớ cúp máy trước. Đôi khi một, hai ngày mới gọi điện cho nhau ấy vậy anh gói gọn cuộc nói chuyện chỉ trong vài phút. Chỉ hai tuần mà tôi bắt đầu nhận ra khoảng cách giữa cả hai ngày càng rộng.

Mối quan của chúng tôi chỉ mới tồn tại ba tháng mà tại sao lại mau chóng trở nên hời hợt đến vậy? Ban đầu anh quan tâm tôi nhiều bao nhiêu thì giờ lại xa cách bấy nhiêu. Tôi không hiểu lỗ hổng trong chuyện tình mình bắt nguồn từ đâu. Do lỗi của ai? Hay nguyên nhân là từ tôi?Một cô gái xấu xí đang là người yêu của anh chàng đẹp trai nhất định sẽ phát sinh những vấn đề không mong muốn. Có lý nào, tình yêu giữa hai con người quá khác biệt lại phải đối mặt với nhiều thứ đến vậy?...

***

Huỳnh Trân đặt lên bàn tôi một xấp giấy, nói rằng đây là 15 đơn hàng đã thanh toán trong tuần này. Tôi đếm lại đầy đủ xong, chị đưa ra cuốn sổ, mỉm cười:

- Nếu em đã nhận đủ thì ký tên xác nhận cho chị.

Gật đầu, tôi mau chóng ký vào. Lúc chị quay lại bàn thì mọi người cũng lần lượt vào phòng, bắt đầu giờ làm việc buổi chiều. Chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến lúc tôi lấy 15 đơn hàng ra đối chiếu với danh sách lưu trong máy tính và khi kiểm tra xong tờ thứ 15, tôi mới phát hiện trong danh sách máy tính có đến 16 đơn hàng. Tức thì, tôi liền đứng dậy, đi vòng qua bàn Huỳnh Trân, bảo khẽ:

- Tuần này có đến 16 đơn hàng, chị đưa thiếu em một đơn hàng.

Tự dưng Huỳnh Trân nhìn tôi với vẻ vô cùng ngạc nhiên:

- Em nói gì lạ vậy? Ban nãy chị đưa em 16 đơn hàng đủ mà, sao giờ lại thiếu?

- Đâu phải ạ, chị chỉ đưa em có 15 thôi.

Hình như bắt đầu khó chịu, chị đứng dậy, giọng cũng lớn hơn như thể để mọi người trong phòng nghe thấy:

- Rõ ràng chị đưa em 16 đơn hàng, giờ em nói thế là ý gì? Hay em vô ý làm mất rồi qua đây đổ lỗi cho chị?


>>> Chương 8b
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Mặc dù bạn nói đây là những chuyện có thật trong cuộc sống (về những phản ứng và thái độ với gái xấu) nhưng mình vẫn cảm thấy nó hơi quá, có lẽ do mình chưa trải qua môi trường làm việc như vậy.
Tuy nhiên, đọc toàn bộ những chương bạn đã đăng, mình đã không thất vọng như khi đọc giới thiệu. :) Mình cảm nhận được cuộc sống đời thường ở đó với những lo toan, tính toán thường nhật. Mình thật sự rất mong đợi những chương tiếp theo. Chúc bạn thành công.

Cám ơn nhận xét của bạn nhé, mình sẽ cố gắng hơn, mong là không làm bạn thất vọng. :)


Chương này hay! Mình thích câu "Có những định mệnh..."

Hì, cám ơn người đẹp nè, ban đầu mình định bỏ câu đó á vì sợ nó quá "lộ liễu". :P
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Mắt tôi mở to trân trối trước điều đó, chị nói vậy chẳng khác nào bảo tôi đã làm mất mà còn phủi bỏ trách nhiệm, đổ lỗi lên người khác. Thực sự vào lúc ấy, tôi không tin nổi đây là giọng điệu của Huỳnh Trân, người chị và là đồng nghiệp thân nhất luôn động viên, giúp đỡ mình. Có vẻ vào khoảnh khắc đó, tôi mơ hồ nhận ra một điều gì nơi chị đã luôn giấu kín.

Hiển nhiên, cuộc tranh cãi của hai nhân viên làm sao trưởng phòng không để ý. Thế là rất nhanh, Lâm Đạt yêu cầu hai chúng tôi đến bàn anh trình bày chuyện gì đang diễn ra. Cũng may là anh Quý vắng mặt, chứ nếu để tên hám gái đó phân xử thì khỏi đoán, tôi đã biết kết quả rồi. Sau khi nghe tôi và Huỳnh Trân nói rõ sự việc, Lâm Đạt mở danh sách đơn hàng trên máy tính ra xem, tiếp, anh đếm lại số tờ đơn hàng tôi nhận được.

- Thế là sao? Tại sao thiếu mất một đơn hàng?

Như chực chờ sẵn, Huỳnh Trân lập tức giải thích nỗi oan của mình:

- Em chắc chắn là mình đưa đủ 16 đơn hàng cho Nguyễn. Giờ bị thiếu, cô ấy lại đến hỏi em.

Thấy anh nhìn qua, tôi cũng mau chóng nói rõ ràng chuyện ban nãy:

- Em cam đoan mình chỉ nhận 15 đơn hàng từ chị Trân thôi. Đến lúc xem lại trên máy tính, em mới phát hiện thiếu đơn hàng của công ty Y.

- Không đúng! Em đừng đặt điều như vậy! Nếu em lỡ làm mất thì cứ thừa nhận đi, chứ đừng chối tội bằng cách đổ lỗi cho chị!

Tôi giương mắt nhìn Huỳnh Trân chằm chằm, bản thân chẳng tin nổi hay đúng hơn là không muốn tin vào những điều vừa nghe. Tại sao chị ấy như trở thành một con người hoàn toàn khác? Đâu rồi gương mặt tươi vui, nụ cười trìu mến cùng lời nói nhẹ nhàng từ tấm lòng bao dung? Giờ đây trước mắt tôi hiện lên hình ảnh cô gái xinh đẹp với cái nhìn sắc bén, bộ mặt vô cảm, giọng nói lạnh lùng chẳng khác gì những lưỡi dao giết chết người khác. Hơn hết, chị đang nói dối thật tài tình, không hề thấy ngượng, thậm chí một cái chớp mắt cũng không. Điều ấy lại làm tôi nhớ cái lần chị nói dối rằng sếp khen áo chị mặc đẹp. Tiếng Lâm Đạt cất lên khá trầm, kéo tôi ra khỏi những mường tượng tệ hại:

- Sổ ký xác nhận về nhận đơn hàng đâu, chỉ cần đem ra đối chiếu là được thôi.

Mắt tôi sáng bừng. Đúng rồi, ban nãy khi ký tên xác nhận, tôi nhìn rất rõ Huỳnh Trân ghi con số 15. Tuy nhiên, khi bắt gặp nét mặt bình thản của chị lúc đưa sổ cho Lâm Đạt, tôi linh cảm rằng sự vui mừng của mình đến quá sớm. Lúc sổ được mở ra, tôi hoàn toàn bất động vì thấy con số 16 hiện rõ trong trang giấy, bên cạnh còn có chữ ký của tôi. Bần thần đến nỗi, tôi đã tưởng có ma thuật nào đó vừa hóa phép lên con số quái quỷ ấy.

– 16 đơn hàng đã nhận vào hôm nay, lúc 1giờ đúng, người nhận cũng đã ký tên. Phạm Nguyễn, đừng nói đây không phải chữ ký của em.

Lâm Đạt đưa cuốn sổ lên ngang tầm đồng thời hướng mắt vào tôi. Lập tức cầm lấy, tôi nhìn chăm chú vào dòng chữ hệt muốn thiêu đốt nó. Không đúng! Rõ ràng lúc đó tôi thấy con số 15, tôi đâu có mắc chứng hoa mắt. Mà khoan đã, tôi chợt phát hiện ra con số “6” này không bình thường, có vẻ như nó vừa được sửa từ con số “5” ra. Dòng suy nghĩ đó vừa xuất hiện thì trong tích tắc, tôi ngỡ ngàng bởi hiểu ra mưu kế nho nhỏ nhưng vô cùng xảo quyệt từ Huỳnh Trân. Lúc đưa sổ cho tôi, chị viết “15” nhưng khi trở về bàn, chị liền sửa lại thành “16”, số 5 viết thành số 6 không khó. Hóa ra chẳng hề có ma thuật nào cả mà chỉ cần một nét đồ chồng lên khéo léo mà thôi. Chắc rằng, Huỳnh Trân làm mất đơn hàng của công ty Y và đây là cách chị che giấu lỗi của mình. Tay cầm sổ buông xuôi, tôi im lặng không nói gì nữa. Hẳn, dáng vẻ đó của tôi cũng đủ để Lâm Đạt hiểu.

- Vậy là đã rõ người làm mất đơn hàng. Em trở về làm bảng kiểm điểm và bị trừ nửa tháng lương. Gọi điện cho khách hàng, lập lại đơn hàng mới cho tôi.

Tôi không lên tiếng trước hình phạt anh đề ra, càng không muốn giải thích nữa vì hiểu là vô ích. Chẳng ai thấy con số 15 trong cuốn sổ lúc đó cả, nhưng bây giờ thì con số 16 lại đang nằm chình ình và có cả chữ ký của tôi. Liệu, ai sẽ tin tôi đây?

Lê bước trở về chỗ ngồi với vẻ mất hồn, tôi nghe loáng thoáng bên tai tiếng xì xầm khe khẽ từ những đồng nghiệp còn lại. Vậy là giờ tôi biến thành kẻ vừa vô trách nhiệm trong công việc vừa thích đổ lỗi cho người khác. Danh dự của tôi gần như mất thật rồi. Khẽ khàng, tôi nhìn về phía bàn Huỳnh Trân. Chiếc máy tính che khuất gương mặt chị ta, biết đâu đằng sau đó là một nụ cười xinh đẹp thỏa mãn. Cuối cùng thì tôi cũng đã thấy rõ con người thật đáng sợ ấy. Chị ta không hề tốt với tôi như trước giờ tôi vẫn tưởng. Một cú đâm lén bất ngờ. Đây là sự phản bội hay vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng hề hồn tại thứ tình bạn tốt đẹp nào?

Chiều tắt nắng, tôi ngồi thẫn thờ bên bàn làm việc. Phòng vắng hoe. Sau chuyện này chắc mọi người sẽ nghĩ tôi giống nữ ác trong mấy bộ phim, đã xấu xí mà còn hãm hại nữ chính xinh đẹp hiền lành như Huỳnh Trân. Tự dưng tôi thấy buồn cười với ý nghĩ ngớ ngẩn đó. Bị trừ lương, làm kiểm điểm, đối với tôi thật tệ nhưng ngay bây giờ, điều khiến tôi buồn nhất, đau nhất, chính là cái việc Huỳnh Trân làm với tôi. Vết thương của lòng tin khiến người ta đau kinh khủng, cả cảm giác hụt hẫng đến khó chịu. Tin tưởng càng nhiều, tổn thương càng sâu. Lòng tin giống hệt tình cảm, nếu được đền đáp thì ngày một nhiều lên, ngược lại nếu bị phản bội thì sẽ mất đi một phần vĩnh viễn không bù đắp được, để rồi tạo ra lỗ hổng trong tâm hồn. Đó là cảm giác chán ghét, trống rỗng và mất điểm tựa.

Âm thanh mở cửa phòng kêu khẽ, tôi xoay đầu nhìn nghiêng, bóng dáng Lâm Đạt xuất hiện. Tôi phải cố vực cơ thể uể oải đứng dậy, cúi chào anh. Chưa kịp đứng thẳng lên trở lại là tôi nghe giọng anh chậm rãi:

- Cứ xem như đây là bài học đầu tiên về lòng dạ con người.

Từ từ ngẩng đầu lên, tôi thấy Lâm Đạt đang thu xếp giấy tờ, hành động nhẹ nhàng đến nỗi dù không gian xung quanh rất yên ắng nhưng vẫn không hề nghe âm thanh thu dọn nào. Mà để ý một điều, giọng của anh cũng nhẹ nhàng và đều hơn mọi ngày. Anh tiếp tục nói, mắt không nhìn tôi, cứ như là tự giãi bày với chính mình:

- Đi làm, kiến thức có thể học hỏi thêm, kinh nghiệm có thể trao dồi từ ngày này qua ngày khác, nhưng khó khăn nhất vẫn là phán đoán lòng dạ con người. Thường thì điều đó không được chỉ bảo, mà chính bản thân phải nếm trải thì mới có được bài học sâu sắc. Và cũng đừng tự trách mình, có sự trưởng thành nào không phải trải qua vấp ngã? Có khóc thì mới biết cười.

Ngạc nhiên chốc lát, tôi đứng thẳng dậy, buột miệng hỏi:

- Sếp có tin em không?

Ngừng việc đang làm, Lâm Đạt nhìn tôi. Đôi mắt đó thật sáng nhưng lại chẳng phản chiếu bất cứ suy nghĩ nào, giống như trước nó tất cả mọi vật đều biến mất. Tiếp, anh cầm lấy cây bút màu xanh tôi mua cho anh, khẽ khàng bảo:

- Nếu tôi tin cây bút này màu xanh thì nó sẽ là màu xanh. Lòng tin, thực ra không phải là “có” hay không mà là “muốn” hay không thôi.

Khi đó, tôi chẳng rõ mình đã đứng ngẩn ra trong bao lâu cho đến khi cảm nhận sóng mũi cay cay và mắt ươn ướt. Vội lau nước mắt sắp rơi vì không muốn anh thấy sự yếu đuối của mình, tôi cười, giữ giọng đừng đẫm nước: “Cảm ơn sếp.”

- Có lẽ, phải qua một thời gian nữa em mới biết cách phán đoán con người.

- Vâng, em nhất định cố gắng, dù khi nghe thế em hơi lo lắng đấy ạ. Mà sao hôm nay sếp không trách mắng em giống mọi khi?

- Em đã không có lỗi thì tại sao tôi phải mắng? Với lại, ở thời điểm này, tôi không muốn phải trách mắng nhân viên nào nữa.

Tôi tròn xoe mắt, khó hiểu. Có lẽ sợ tôi sẽ hỏi điều gì đó nên Lâm Đạt liền bỏ cây bút xanh vào hộp đựng, bảo nhanh: “Trễ rồi, về thôi.”. Luôn luôn làm nhanh như nói, anh mau chóng bước đến cửa phòng, loáng cái đã mất dạng. Đứng tần ngần vài giây, tôi cũng thu dọn đồ đạc, ra về.

***

Những ngày tiếp theo, tôi và Huỳnh Trân hầu như chẳng nói gì với nhau nữa. Sự việc chiều hôm đó giúp cả hai hiểu, mối quan hệ này đã không còn có thể quay lại như lúc trước được. Tôi vẫn cứ thắc mắc một điều, trước đây chị ta giả vờ đối tốt với tôi có thể vì mục đích nào đấy vậy tại sao bây giờ chị ta lại chọn thời điểm này để bộc lộ ra tất cả? Phải chăng, tôi đã không còn giá trị lợi dụng nữa hay cái mục đích mà chị ta muốn đã đạt được rồi? Rốt cuộc, đó là gì? Liệu, còn bí mật nào khác ẩn sau người con gái xinh đẹp đáng sợ ấy?

***

Nhạc chờ vang lên không lâu thì tôi nghe tiếng bắt máy, giọng Đinh Huy cất lên:

- Mấy hôm nay bận quá, anh quên gọi điện cho em, xin lỗi nhé.

- Không sao, em hiểu. Ngày mai anh về phải không?

Câu báo tin thẳng thừng từ anh tắt phụt sự phấn khởi của tôi:

- À, vì phát sinh thêm việc nên có lẽ ngày mốt anh mới về. Em chịu khó chờ anh thêm chút.

Vì ở bên kia đầu dây nên anh đâu thấy được nỗi thất vọng tràn trề trên mặt tôi. Lúc cúp máy, tôi thở ra chán nản. Cuộc nói chuyện hôm nay ngắn nhất từ trước đến giờ. Chẳng còn tâm trạng ngắm cảnh, tôi rời khỏi sân thượng.


>>> Chương 9a
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Biết trước Huỳnh Trân không phải người tốt mà. Bây giờ Đinh Huy quay về với Huỳnh Trân rồi, xong cô ả ghen lên nên giở trò.
Nguyễn không hiền nhưng ngây ngô quá.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 2:
Tình yêu cho xin hai từ "chương 2" lên đầu cái, bấm vô cứ tưởng mình vào nhầm đọc cmt chớ. ^^
Mới đọc hai phần đầu, văn phong không có điểm nhấn lắm, chi tiết ngã vào anh đẹp trai cũng không mới, nhưng hình như tại bạn viết nó thực tế quá, lại viết rất mượt nên cứ mải miết đọc. Mình nhảy hố nhà bạn rồi nhé.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Công sở 9: "Những gì diễn ra quá tốt đẹp thì thường chứa đựng cạm bẫy"


Tôi tình cờ chạm mặt anh Phú phòng Marketing. Mới thấy mặt tôi là anh hứng chí:

- Sao, dạo này em với Huy thế nào? Chắc là khắng khít lắm hả?Hai người nổi tiếng rồi nha, ai trong công ty cũng biết.

- Anh cứ làm quá, chỉ vài người biết chuyện của tụi em thôi.

- Đâu nào, sau vụ tấm hình chụp cả hai ở tiệm phở là em nổi tiếng rồi. Mà em phải cảm ơn anh đấy, vì nhờ anh phát tán tấm hình đó...

Liền khựng người, tôi cắt ngang đầy kinh ngạc:

- Chính anh là người chụp lén bọn em rồi phát tán hình cho mọi người sao?

- Em đừng đổ oan cho anh. Chính Huy nhờ anh chụp hai người hôn nhau mà, sau đó còn yêu cầu anh gửi hình cho mọi người nữa.

- Anh bảo rằng, anh Huy nhờ anh làm như thế? - Sự tiết lộ này khiến tôi càng thêm sửng sốt.

- Đúng vậy, bộ thằng Huy không nói em biết à?

- Nhưng lý do gì anh ấy làm thế?

- Chắc nó muốn mượn cái này để công khai chuyện tình cảm với em.

Nhíu mày, tôi thực sự không hiểu gì cả. Nếu đúng như lời anh Phú thì lý do gì Đinh Huy lại phải làm thế trong khi ngay từ đầu chính anh là người đề nghị giấu kín mối quan hệ yêu đương này?

- Mà chiều nay Huy đi công tác về, cả hai lập kế hoạch hẹn hò gì chưa?

Lần nữa, những câu bông đùa vô tình của anh Phú khiến tôi không khỏi bất ngờ:

- Anh Huy bảo vì phát sinh thêm việc nên ngày mốt mới về.

- Đâu có, sáng thằng Huy nói với anh chiều nay sẽ về. Chắc nó muốn dành bất ngờ cho em đấy.

Cười nhe răng, anh Phú rời đi, để tôi ở lại với dáng vẻ bất động. Đầu óc trở nên mù mờ và tôi không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ thêm điều gì nữa.

Suốt buổi chiều, tôi biết mình đã làm việc trong một trạng thái trống rỗng, như người mất hồn. Chuyện bạn trai nói dối hai lần, đối với một người con gái thì điều đó đáng lo lắm chứ. Càng khó hiểu, tôi càng sốt ruột mong tìm ra lời giải đáp cho mọi vấn đề mập mờ. Tôi muốn gọi điện cho Đinh Huy ngay lập tức để hỏi rõ nhưng lại sợ anh tiếp tục nói dối mình. Với tâm trạng thấp thỏm không yên, tôi bực bội kinh khủng. Đang dọn dẹp đồ đạc, chợt tôi nghe anh Quý hỏi sang sảng:

- Ủa, Huỳnh Trân đâu rồi?

Nghe cái tên đó là tự dưng lòng tôi nhói lên một chút, cứ như cây kim châm vào vết thương đang lành. Tiếp, giọng chị Bình trêu:

- Làm gì hỏi người ta hoài thế, bộ tính cưa hả? Không được đâu nha, người ta là hoa có chủ rồi.

Lập tức đám đồng nghiệp nam hét lên bất ngờ. Ban đầu tôi cũng giống họ nhưng sau đó lại nghĩ, chị ta đẹp thế mà chưa có bạn trai mới là lạ. Vậy là ai nấy đều nhao nhao hỏi thăm tên tuổi chủ nhân của đóa hoa xinh đẹp phòng Kinh doanh.

- Nói thật với mấy bác, tôi cũng chưa biết anh ta mặt mũi ra sao, tên là gì. Ban nãy trông mặt cô ấy phấn khởi, tôi lân la hỏi, cổ liền trả lời rằng chiều nay tan việc sẽ đi gặp một người con trai rất là yêu mình.

Chị Bình vừa dứt lời, đám đàn ông trong phòng hệt bị trúng gió, rên rỉ thảm thiết, bao nhiêu “cây si” đồng loạt bị “chặt”. Chuyện chẳng liên quan đến mình, tôi không để ý nữa, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Rồi không rõ trời đất xui khiến thế nào, trong đầu tôi lại bật ra những câu nói của anh Phú rồi lại nhớ lời chị Bình ban nãy. Đột nhiên tôi lần lượt sắp xếp lại những sự việc khó hiểu trong mấy tuần qua. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một dòng suy nghĩ tồi tệ vụt qua não tôi. Thế là nhanh như cắt, tôi chạy vội ra khỏi phòng. Thật may khi tôi còn kịp trông thấy Huỳnh Trân chạy xe ra khỏi công ty. Lập tức, tôi vào bãi, lấy xe và quyết định bám theo chị ta. Chẳng hiểu sao, lòng linh cảm rằng, lát nữa thôi tôi sẽ biết toàn bộ bí mật được che giấu suốt bấy lâu nay, về Đinh Huy và cả Huỳnh Trân.

***

Kiên nhẫn chạy theo phía sau gần 20 phút, tôi không hề rời mắt khỏi Huỳnh Trân. Tôi thắc mắc chị ta muốn đến đâu mà nãy giờ chạy vòng vèo mãi. Bám theo 5 phút nữa, cuối cùng tôi mới thấy chị ta dừng lại trước cửa một khách sạn sang trọng. Nói chuyện với nhân viên bảo vệ xong, chị chạy xuống hầm gửi xe. Tôi chạy theo Vào hầm gửi xe, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng Huỳnh Trân đâu. Tôi xuống xe, chậm rãi đi loanh quanh xem tình hình. Đến một khúc ngoặt khá kín đáo gần lối cầu thang thoát hiểm, tôi lập tức dừng bước, cái nhìn sững sờ.

Trước mặt tôi, hiện ra trong không gian nửa tối nửa sáng, là cảnh Đinh Huy đang hôn Huỳnh Trân đắm đuối. Lần đầu tiên tôi mới hiểu thế nào là trời đất sụp đổ, mọi thứ quay cuồng và khung cảnh phía trước tối sầm. Có cảm giác, cơ thể tôi đã mất đi trọng lượng, nhẹ hẫng. Mặc dù đầu óc chẳng còn khả năng điều khiển, ấy vậy cơ thể tôi lại tự dịch chuyển, đôi chân bước về phía cặp nam nữ vẫn chìm trong nụ hôn ngọt ngào say đắm mà không hề biết đến sự hiện diện từ kẻ thứ ba.

- Hai người… đang làm cái gì vậy? - Dường như lời nói phát ra trước khi tôi kịp nhận thức về hành động của mình.

Bấy giờ mới giật mình, Đinh Huy và Huỳnh Trân ngừng hôn, lập tức xoay qua nhìn tôi đang đứng đó. Đôi mắt họ lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng, hệt kiểu sự xuất hiện của tôi tại đây là một trò chơi khăm từ số phận. Đặc biệt là Đinh Huy, ánh mắt kinh ngạc đến khó tả, đôi môi mở hé nhưng lại chẳng thốt ra lời nào, vẫn còn dính vệt son đỏ lem luốc từ nụ hôn đắm đuối ban nãy. Không phải tôi không hiểu họ vừa làm gì mà là vẫn muốn nghe một lời giải thích từ anh. Tuy nhiên, câu đầu tiên anh nói ra lại là câu hỏi sáo rỗng:

- Tại sao cô lại ở đây?

Từ khi nào anh xưng hô với tôi bằng kiểu xa cách đó? Không cho phép mình yếu đuối, tôi đáp lại bằng câu hỏi khác thật rõ ràng:

- Em phải hỏi anh câu đó mới đúng! Anh và Huỳnh Trân là sao vậy?

Huỳnh Trân liền lên tiếng thay Đinh Huy, nghe giọng có thể nhận ra sự sốt ruột:

- Chẳng cần dài dòng với cô ta nữa, anh Huy! Chuyện đã như vậy thì cứ nói hết sự thật ra cho xong!

- Sự thật? Thế là đúng như tôi nghĩ, hai người đang che giấu điều gì đó?

- Phạm Nguyễn, cô biết tôi và Đinh Huy có quan hệ gì không? Chúng tôi từng là người yêu của nhau thời đại học.

Tôi sững sờ. Người yêu? Mối quan hệ gần gũi đến vậy mà khi lần đầu gặp mặt trong công ty, họ lại tỏ ra như người xa lạ, chỉ mới biết nhau. Dáng vẻ giả vờ ấy tài tình làm sao! Huỳnh Trân lại tiếp, lần này giọng cao hơn, như để tôi nghe cho rõ:

- Tuy đó là quá khứ nhưng hiện tại chúng tôi vẫn còn yêu nhau đấy, nói vậy để kẻo cô tưởng lầm thì khổ. Chỉ vì anh ấy có chút hiểu lầm tôi nên cả hai mới chia tay. Sau một thời gian xa cách, tôi nhận ra mình không thể quên anh ấy nên đã nộp đơn ứng tuyển vào công ty. Xui xẻo thay, cô lại bám theo anh ấy như đỉa đói, khiến tôi rất bực bội.

- Vậy tại sao Đinh Huy lại tỏ ra cáu bẳn mỗi lần gặp chị?

- Trời ạ, cô không nghe tôi nói sao? Vì anh ấy hiểu lầm tôi nên còn giận chuyện xưa. Ngoài ra, cô phải biết rằng, hành động đó sẽ dễ đánh lừa cô.

Vành môi Huỳnh Trân kéo xếch lên, tạo thành đường cong mỉa mai thật hoàn hảo. Để rồi, tôi dần hiểu ramàn kịch đầy công phu nhưng cũng rất kinh tởm của họ.

- Thế những hành động giúp đỡ tôi, và cả những lời nói đầy châm chích dành cho chị là do Đinh Huy cố ý làm?

Tôi vừa dứt lời thì ngay tức khắc, cái kẻ chủ mưu dựng lên kế hoạch toan tính từ đầu đến cuối đã chịu lên tiếng, chỉ hai từ ngắn gọn thôi:

- Đúng vậy!

Từ từ chuyển hướng nhìn sang Đinh Huy, tôi gần như giật mình vì chẳng rõ gương mặt đẹp đẽ luôn mỉm cười trước đây đã chuyển qua vô cảm, tàn nhẫn từ khi nào.

- Nếu tôi không tỏ ra là một tên đàn ông tốt bụng thì sao lừa được cô?

Bắt đầu hoang mang nhưng cố giữ bình tĩnh, tôi tiếp tục hỏi:

- Lý do anh làm thế là gì? Vì sao lại lợi dụng một đứa như tôi?

Lập tức Huỳnh Trân bật cười, với cái kiểu đang xem thường đứa ngu si là tôi, đồng thời thể hiện mình nắm rất rõ mục đích lợi dụng của Đinh Huy.

- Đơn giản, anh ấy đối xử tốt với cô là để tôi ghen thôi! Cô hiểu chứ, cảm giác vừa yêu vừa giận đấy, anh ấy cũng đang chọc tức để thử xem tôi có còn yêu anh ấy không. Tại sao lại là cô hả? Dễ hiểu mà, vì cô dễ lừa.

Lần nữa, tôi lại cảm giác mọi thứ xung quanh quay cuồng. Chuyện đời thật chẳng ngờ! Có ai nghĩ đứa con gái xấu xí như tôi lại bị lợi dụng. Giờ mới biết, người ta đã mưu tính thì vẫn sẽ biến mình thành món đồ trêu đùa để thỏa mãn mục đích. Đem tôi ra chỉ để thử lòng người yêu cũ sao? Cho đi những tình cảm giả tạo để tôi, từ lúc nào biến thành con ngốc, mù quáng đi theo mà không chút nghi ngờ. Ngay từ đầu, tôi đã bị ném vào một trò chơi mà mình chẳng hề biết, chẳng hề làm chủ được để rồi trở thành quả bóng bị tung qua tung lại giữa hai con người này. Chắc hẳn, rất nhiều lần họ đứng bên ngoài mỉm cười thích thú bởi thấy tôi vẫn ngây thơ, tin tưởng vào cái cảm giác hư ảo kia.


>>> Chương 9b
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Biết trước Huỳnh Trân không phải người tốt mà. Bây giờ Đinh Huy quay về với Huỳnh Trân rồi, xong cô ả ghen lên nên giở trò. Nguyễn không hiền nhưng ngây ngô quá.

Hà, thường mới đi làm, bước chân ra ngoài xã hội ai cũng ngây ngô và dễ tin cả. :D Nhưng mà trải nghiệm thì mới thực sự trưởng thành lên được, nàng nhỉ?


Chương 2:
Tình yêu cho xin hai từ "chương 2" lên đầu cái, bấm vô cứ tưởng mình vào nhầm đọc cmt chớ. ^^
Mới đọc hai phần đầu, văn phong không có điểm nhấn lắm, chi tiết ngã vào anh đẹp trai cũng không mới, nhưng hình như tại bạn viết nó thực tế quá, lại viết rất mượt nên cứ mải miết đọc. Mình nhảy hố nhà bạn rồi nhé.

Hi, thanks người đẹp đã ghé "tệ xá" của ta. :3 Truyện về sau có những bất ngờ, trước mình có xóa bớt cái giới thiệu nội dung vì nó lộ liễu quá, các bí mật gần như phanh phui hết cả ra. :D Ban đầu mọi thứ diễn ra rất tươi sáng, đẹp đẽ và... đơn điệu, nhưng chính thế nên mới dễ "mắc bẫy". :)) Mong sẽ không làm nàng thất vọng. À mà xin lỗi là, nàng bảo "xin cho 2 từ chương 2 lên đầu cái" là ở đâu vậy nàng. :(
 
Bên trên