Gái xấu công sở - Tạm dừng - Võ Anh Thơ

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Đang nhập dữ liệu trên máy tính thì tôi nghe âm thanh mở cửa phòng liền ngước lên. Hơi bất ngờ khi đó là Lâm Đạt. Thấy anh tiến lại gần bàn mình, tôi lập tức đứng dậy. Rất nhanh, anh hỏi tôi một câu ngắn gọn, không có chủ ngữ:

- Có chắc là sẽ hoàn thành không?

Tôi biết anh đề cập về danh sách báo cáo khách hàng và cũng hiểu anh hỏi như vậy không phải với ý nghĩa rằng sẽ cho nhân viên khác giúp đỡ tôi. Chính vì thế, tôi đáp lời thật kiên quyết: “Em sẽ cố gắng, nhất định sáng mai có danh sách khách hàng đầy đủ cho sếp!”. Tôi nhìn Lâm Đạt, anh cũng nhìn tôi giống thế. Để rồi dẫu rất nhanh, nhưng tôi nhận ra vẻ lạnh lùng trong đáy mắt ấy biến mất. Không hoàn toàn là biểu hiện của sự dịu dàng tuy nhiên nét mặt điềm nhiên của anh khi đó khiến tôi nghĩ rằng, anh có thể sẽ mỉm cười, mặc dù hiện tại đôi môi đó vẫn giữ nguyên một đường ngang.

- Đừng làm tôi thất vọng.

Chẳng có nụ cười nào hết, trưởng phòng chỉ tặng tôi năm từ đầy trách nhiệm nặng nề thôi. Tiếp, anh quay lưng đi, để tôi ở lại trong căn phòng rộng giờ đây hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Các đồng nghiệp khác đã về hết rồi. Thở ra thật mạnh, tôi thầm nghĩ chắc không bao giờ một người nghiêm nghị như thế cười đâu nhỉ? Tôi cũng không tưởng tượng được anh sẽ trông thế nào khi cười. Nó cũng giống như tôi đâu thể nào vẽ hình tam giác thành hình tròn. À, ví von đó thật ngớ ngẩn! Nhanh chóng ngồi xuống ghế, tôi trở lại với công việc. Tôi đã làm miệt mài cho đến gần 10 giờ mà vẫn chưa xong. Không thể ở lại công ty lâu hơn, tôi đành thu xếp tài liệu ra về. Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, tôi đoán mình sẽ thức đến sáng cho xem. Quả nhiên đúng vậy, hơn 1giờ sáng tôi mới leo lên giường ngủ một giấc ngắn ngủi.

***

Sáng hôm sau vào công ty, mặt mũi tôi bơ phờ vì mệt mỏi dù thế tôi vẫn phải làm cho mình tỉnh táo trước khi đến gặp sếp. Đặt nhẹ chồng giấy lên bàn, tôi báo cáo về kết quả công việc:

- Thưa sếp, danh sách báo cáo tiếp xúc khách hàng một tháng qua đây ạ.

Xem sơ qua xong, Lâm Đạt đưa mắt nhìn tôi, có chút biểu hiện hài lòng:

- Chắc em đã rất vất vả?

- Vâng, em phải thức đến hơn 1 giờ sáng mới...

- Một trong những điều cần nhớ của nhân viên chính là... - Anh đột ngột cắt ngang bằng chất giọng trầm - Đừng bao giờ than vãn, kể lể sự vất vả trong quá trình làm việc với sếp. Tôi chỉ quan tâm kết quả có đạt yêu cầu hay không mà thôi. Và quan trọng hơn hết, đó là công việc em được giao.

Tôi nghĩ mình vừa làm một hành động khiến Lâm Đạt phật lòng. Có vẻ theo thói quen thường trực, tôi thường kể nỗi vất vả của mình cho người khác nghe. Bối rối chưa biết phải làm gì thì tôi lại nghe anh lặp lại câu hỏi ban nãy:

- Chắc em đã rất vất vả?

Tôi thấy anh nhìn mình, chờ đợi. Đôi mắt sáng kiên định đó vẻ như đã giúp tôi tìm ra câu trả lời tốt nhất. Không chần chừ, tôi đáp thật rõ ràng:

- Đó là công việc của em, thưa sếp.

Một lần nữa, tôi lại bắt gặp nét mặt ấy nơi Lâm Đạt. Không hoàn toàn là sự dịu dàng nhưng có thể nghĩ rằng anh sẽ mỉm cười. Cái gật đầu chấp nhận từ anh giúp tôi bắt đầu hiểu, mình vừa được dạy về cách hành xử với cấp trên.

Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi bắt gặp cô Loan tạp vụ đang vất vả mang bình nước uống 24 Lít ra phòng ngoài. Bước chân siêu vẹo của cô làm tôi hơi lo lắng, liền đến gần đỡ phụ. Có tôi vào giúp, cô thở ra nhẹ nhõm. Thắc mắc, tôi hỏi:

- Sao cô không nhờ các nhân viên nam mang giúp?

- Cô có nhờ rồi nhưng ai cũng bảo bận. Họ làm biếng lắm. Người vừa xấu vừa già như cô mấy thằng trai trẻ chẳng muốn giúp đâu.

Hừ, thanh niên thời nay chả được tích sự gì! Tôi bực mình nhủ thầm. Bận cái quái gì, ban nãy đi qua các phòng, tôi thấy có vài thằng ngồi tán gẫu, lên mạng lướt web hà rầm hà rì kìa. Mấy tên ấy chỉ giúp gái đẹp thôi. Điên thật!

- Thôi, để con phụ cô, kẻo lỡ xảy ra chuyện gì là mệt nữa.

Thế là tôi và cô Loan cùng mang thùng nước đi. Tuy có đến bốn cánh tay nhưng nó tới 24 Lít và một người già như cô cùng đứa con gái ốm như tôi, thì vẫn còn nặng. Giá mà có một người đàn ông khiêng phụ thì đỡ quá. Mà nhắc mới để ý, nãy giờ tôi bắt gặp vài thằng con trai đi qua đi lại ấy vậy chúng nó “lơ như bò lơ xe lửa”, vờ như không thấy nên chẳng thèm giúp đỡ. Đàn ông sinh ra có sức khỏe hơn phụ nữ để làm gì, không phải để dùng trong những trường hợp cần thiết này sao? Bực dễ sợ! Giả sử tôi đẹp gái, chân dài tới nách thì dám cá bọn con trai đó sẽ giành nhau chạy vào đỡ phụ tôi. Thiếu nhan sắc quả nhiên khổ trăm bề! Thình lình, một bàn tay to lớn nhấc cái bình ra khỏi tôi và cô Loan. Nhìn lại, tôi vui mừng khi thấy Đinh Huy. Cũng đúng, trong công ty này, ngoài anh ra thì có tên nào thèm giúp cái đứa xấu như tôi. Vẫn nụ cười thân thiện, anh đề nghị mang bình nước ra hộ. Hiển nhiên cô Loan mừng đến thế nào, vừa đi bên cạnh vừa xuýt xoa khen anh đủ thứ làm tôi buồn cười. Sau khi xong xuôi, cô Loan trở về phòng tạp vụ, còn anh bấy giờ mới hỏi thăm tôi về tình hình công việc hôm qua. Nghe tôi nói mọi chuyện đã ổn, anh yên tâm hẳn. Ôi, sao mà tôi mến anh quá! Đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt tôi bắt gặp bóng dáng ai đó vừa rời đi ở ngay góc hành lang. Người này đi quá nhanh làm tôi chỉ kịp thấy một cái bóng đen thoáng qua. Chẳng rõ là ai nữa, vẻ như họ vừa theo dõi tôi và Đinh Huy.

Nghỉ trưa, tôi bị Huỳnh Trân kéo lên sân thượng. Nhìn tới nhìn lui, chị đưa cho tôi một hộp mút trong đó có món chuối nếp với nước cốt dừa. Ái chà, đúng món khoái khẩu rồi! Không để tôi kịp hỏi, chị đã bảo:

- Anh Lợi tài xế đi giao hàng mua cho chị đó, chị để dành cho em một phần.

Hóa ra là đồ người ta mua tặng người đẹp. Ôi, nhan sắc khiến cho chủ nhân của nó sướng dễ sợ! Mà thôi, tôi chả bận tâm làm gì, có đồ ăn ngon là được rồi. Đang ăn món chuối nếp ngon lành, tôi chợt nghe giọng chị đầy tò mò:

- Bộ em và anh Huy Marketing đang hẹn hò hả?

Tôi suýt phun hết những thứ trong miệng ra ngoài bởi quá giật mình, lắc đầu:

- Chị đừng nghĩ anh Huy nói thật, hôm trước ảnh đùa thôi.

- Chị thấy giống thật lắm đấy. Mấy ngày nay, chị nghe vài người trong công ty bàn về hai người. Ai cũng bảo cả hai đang hẹn hò. Em cũng biết mà, chuyện gì diễn ra trong đây đều được lan truyền dữ lắm.

Lau miệng, tôi thấy ăn hết ngon rồi. Đúng là quên mất, môi trường công sở là nơi người ta bàn ra bàn vô khủng khiếp nhất. Những chuyện không có cũng đồn thành có chứ đừng nói đến chuyện thấy ngay trước mắt. Vẻ như tôi và Đinh Huy hơi sơ suất, có lẽ cả hai nói chuyện và làm hành động khá thân thiết nên bị hiểu lầm.

- Chị chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý gì cả, em đừng giận nha.

Nhận ra biểu hiện của mình khiến chị lo lắng, tôi mau chóng xua tay:

- Đâu có gì. Tại em thấy sẽ phiền phức nếu mọi người đều nghĩ như vậy.

- Tại sao? Nếu chỉ là lời đồn thì lo gì?

- Có thể em không sao nhưng anh Huy thì khác. Một người tốt đẹp như anh ấy mà bị gán ghép với đứa như em thì tệ lắm.

Bỗng dưng Huỳnh Trân kéo tôi xoay qua, nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc lạ lùng:

- “Đứa như em” á, em nói gì vậy chứ? Tại sao em lại xem thường bản thân thế? Xấu đẹp quan trọng lắm hả? Ai cũng có ưu điểm riêng và ai cũng đáng được trân trọng cả, em hiểu không? Đừng có mang suy nghĩ tự ti nữa!

Những lời quả quyết ấy khiến tôi chẳng làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm. Chị là người thứ hai bảo tôi hãy coi trọng chính mình. Bất giác lòng tôi xuất hiện niềm vui khó tả. Thấy tôi cứ giương mắt nhìn mãi, chị thở mạnh, vỗ vai tôi khuyên nhủ:

- Mình mà còn khinh khi bản thân thì ai mới quý trọng mình đây? Dẹp cái tư tưởng tiêu cực đó nhé! Đinh Huy gì đó cực kỳ may mắn mới được em thích.

Lập tức, tôi bật cười trước câu tự tin thái quá của Huỳnh Trân. Đúng là ngữ điệu của người đẹp, luôn đặt mình ở vị trí thật cao. Buồn cười hơn nữa là chị lại đem cái đứa xấu như tôi lên chỗ cao ngất, đến nỗi Đinh Huy phải bị hạ xuống thấp. Giả vờ mang vẻ nghiêm nghị vài giây, chị liền nhe răng cười rồi nói:

- Nghe này, nếu hai người thích nhau thật lòng thì chẳng có vấn đề xứng hay không xứng. Chị nghĩ Đinh Huy sẽ không khó chịu đâu, em yên tâm.

Bất động chốc lát, tôi gật đầu mỉm cười. Huỳnh Trân thực sự rất tử tế. Thật may mắn khi tôi được gặp chị và Đinh Huy, những con người tốt đẹp như ánh mặt trời.

Buổi chiều, đang ngồi làm việc thì anh Quý gọi tôi lên, chỉ vào một đơn hàng, hỏi:

- Tại sao cái này lập từ mấy hôm trước rồi mà chưa đưa sếp ký?

Cầm lên xem một hồi, tôi liền trình bày rõ: “Đơn hàng này do chị Trân lập, em chỉ là người kiểm tra xem có sai sót hay không thôi, phần trình ký là chị ấy...”

Tôi chưa nói hết là anh Quý lập tức hắng giọng, gần như gắt lên: “Trân cái gì, chưa chi đã đổ lỗi! Em là người kiểm tra nhưng cũng phải biết đốc thúc cô ấy đưa sếp ký chứ! Trân rất nhiều việc, chẳng may quên mất thì sao?”

Tôi đứng ngớ ra, cái lý do trách phạt này vô lý hết sức. Ai là người lập đơn hàng thì người đó phải chịu trách nhiệm, ngay cả việc trình sếp ký, lưu bảng copy, chuyển cho phòng Kế toán nữa. Còn người kiểm tra chỉ xem có sai sót hay không để nhắc người đó sửa lại, chứ đâu có kiêm luôn nhiệm vụ đốc thúc họ. Mà điều anh Quý nói cũng làm tôi bực mình. Thực sự là từ lúc tôi và Huỳnh Trân được tuyển vào công ty, công việc của tôi lúc nào cũng nhiều hơn chị ấy. Những lúc chị nghỉ ngơi thì tôi vẫn phải làm, không phải tôi thiếu năng lực mà vì lượng việc của tôi nhiều. Huỳnh Trân có thời gian nói chuyện, lướt web, tôi đâu có. Chiều cứ hễ đúng 4 giờ 30 là chị đã về, còn tôi phải tầm 5 giờ 30 mới tan. Lý nào việc tôi ít hơn chị?

- Sao, em ấm ức cái gì hả? - Quan sát vẻ mặt tôi, anh Quý hậm hực thấy rõ.

Một trong những điều cấm kỵ của nhân viên là chớ nên tranh cãi với cấp trên. Biết rõ điều đó, tôi cố để mặt mình đừng khó chịu, ngay cả giọng nói cũng vậy:

- Em không nghĩ là mình phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Anh nên trực tiếp hỏi người đã làm ra nó thì đúng hơn.

Anh Quý chau mày, vẻ như sự bực bội càng tăng cao:

- Ý em là tôi la mắng vô tội vạ? Thật là... đã sai mà không chịu nhận lỗi.

Chất giọng anh khá to khiến mọi người trong phòng bắt đầu chú ý, thậm chí cả Lâm Đạt cũng phải rời khỏi việc đang làm và hướng mắt về phía này. Tôi thấy khó chịu rồi, bản thân đâu làm sai ấy vậy lại bị gán tội ngang ngược thế. Lúc đó tôi định lên tiếng nói thêm thì Huỳnh Trân bước vào. Bắt gặp tôi đứng ở bàn phó phòng với dáng vẻ khó coi, chị liền đi lại. Nhác thấy đơn hàng lần trước ở trên bàn, chị như nhớ ra nên quay sang anh Quý:

- Em xin lỗi, Nguyễn kiểm tra xong rồi đưa lại em mà em quên trình sếp ký.

Trái ngược với dáng vẻ làm dữ nãy giờ đối với tôi, anh Quý cười cười, vớt vát:

- Anh biết em bận nên lỡ quên. Không sao, anh vừa mới nói Nguyễn lần sau nhớ nhắc em trình đơn hàng cho sếp ký.

- Vâng, em thực sự xin lỗi.

- Được rồi, chuyện cũng đâu đến nỗi. - Anh Quý nhìn sang tôi, nụ cười thân thiện kia lặn đâu mất tăm - Thấy chưa, người ta làm sai là biết nhận lỗi. Ai như em, cứ lo đổ lỗi trước tiên, như vậy làm sao tiến bộ?

Thằng cha mê gái này nên cảm ơn vì đang là phó phòng đi, nếu không thì tôi sẽ mắng một tràng cho hói đầu luôn. Lúc nào cũng vậy, với Huỳnh Trân thì cười tươi như hoa, châm chước đủ điều và còn thực hành đúng phương châm “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”. Còn với tôi thì ngược lại, hễ gặp là mặt anh ta nhăn như bị táo bón, làm khó này nọ, nhiều lúc còn lớn tiếng chỉ trích nặng nề hệt kiểu tôi là kẻ tội đồ. Nhẫn nhịn nuốt cục tức vào lòng, tôi lầm lũi quay trở về bàn làm việc. Vừa ngồi xuống là tôi bắt gặp cái nhìn từ trưởng phòng. Tuy ánh mắt anh chẳng có vẻ gì là trách mắng hay soi mói, nó rất bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến tôi có cảm giác thật quê. Tôi quê vì mình đã không nói được gì trước lời buộc tội về lỗi lầm mà mình không làm.
Bạn ơi, "siêu vẹo" mình nghĩ nên sửa là "xiêu vẹo".
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Sáng nay tình cờ chạm mặt nhau ở bãi đỗ xe, tôi và Đinh Huy không hẹn mà cùng lúng túng. Anh thì gãi đầu soàn soạt, còn tôi thì cúi mặt chẳng dám ngước nhìn. Cứ hễ nhớ đến lời bày tỏ cùng cái ôm thắm thiết hôm qua là tôi ngượng thế nào ấy. Nghĩ cũng lạ, lúc đó lần đầu tiên được nằm trong vòng tay một người con trai mà tôi chẳng nghĩ gì nhiều, cũng không thấy mắc cỡ, ngược lại còn hạnh phúc nữa, ấy vậy bây giờ chỉ mỗi việc nhìn nhau thôi cũng đủ ngượng đỏ mặt. Đúng là khó hiểu!

Giờ đây, cả hai chính thức trở thành người yêu rồi, có biết bao nhiêu chuyện lạ lẫm chưa từng làm, hẳn vì thế mà cứ hồi hộp nôn nao. Thiếu kinh nghiệm yêu đương, đến lúc “lâm trận” mới hiểu khó khăn đến dường nào. Sau vài giây không lời, Đinh Huy quyết định lên tiếng trước, hỏi tôi ăn sáng chưa. Tim vẫn còn đập mạnh, tôi tự nhủ mình hãy bình tĩnh, chỉ là hành động hỏi han bình thường thôi. Vả lại nghĩ rằng, thành người yêu của nhau rồi mà cứ gặp nhau là “tim đập dữ dội, mặt đỏ bừng” thì khéo nhập viện sớm thôi. Hít thở sâu, tôi chậm rãi ngước nhìn anh, gật đầu. Chắc điệu bộ tôi tếu lâm lắm hay sao mà anh cứ cười hoài.

- Giờ nghỉ trưa, mình hẹn nhau trên sân thượng nhé. Chỗ đó ít người nên cũng tiện cho bọn mình.

- “Tiện” là thế nào ạ? - Tôi thắc mắc.

Vẻ như câu hỏi tôi rất ngây ngô nên Đinh Huy lại cười tiếp. Không nói gì, anh nắm lấy tay tôi trong khi tôi suýt giật nảy người.

- Tiện làm những hành động thân mật giống như vậy, hoặc hơn nữa.

Câu trả lời tự nhiên từ anh bất giác khiến tôi ngượng ngùng. Cụm từ “hành động thân mật” làm tôi thấy “phê” như con tê tê. Yêu quả là sướng!

- Anh đùa đấy. - Đinh Huy đã cắt ngang những tưởng tượng trong đầu tôi - Tạm thời anh chưa muốn mọi người trong công ty biết ta hẹn hò. Họ sẽ không ngừng trêu chọc cho xem. Anh có thể không sao nhưng anh lo em thấy khó chịu. Vì thế trước mặt họ, ta cứ tỏ ra bình thường, những khi muốn gặp nhau thì lên sân thượng là tốt nhất.

Nghe anh giải thích tỉ mỉ tôi thấy cũng có lý. Đúng là yêu đương trong công ty hơi mệt mỏi bởi mọi người bàn tán không ngừng. Chưa kể, nếu đó là tôi thì còn thảm nữa. Họ sẽ trù dập không thương tiếc rồi bảo rằng: “Xấu mà không biết phận.”. Nếu lập vế so sánh thì tôi so với Đinh Huy chả xứng đôi tẹo nào cả. Tôi bắt đầu hơi lo, lỡ tình yêu của tôi bị bóp chết bởi miệng lưỡi độc địa của thế gian thì sao?

- Anh nói thế thôi, em đừng lo lắng quá. Chỉ cần mình đừng để lộ là được.

Đinh Huy nở nụ cười ân cần như trấn an và tôi yên tâm hẳn. Sau đó hai chúng tôi nắm tay nhau, cùng đi qua dãy hành lang vắng vẻ để vào công ty.

Đúng là khi yêu, người ta rất khó tập trung vào công việc mà trong đầu toàn xuất hiện hình ảnh người mình yêu. Như tôi chẳng hạn, mặc dù rất cố gắng tập trung vào những đơn hàng, hóa đơn ấy vậy chốc chốc tôi lại “thả trôi” suy nghĩ và nhớ về Đinh Huy. Khi ấy chắc hẳn trông tôi rất giống một con bé đang mơ mộng. Nếu sếp nhìn thấy bộ dạng này thì chắc 100% tôi lết ra khỏi công ty ngay. Đang tơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp thì thình lình tôi nghe âm thanh “Rầm!” vang lớn, đồng thời giọng Lâm Đạt đầy tức giận:

- Em làm cái gì vậy hả? Đầu óc để đi đâu mà không nhớ?

Còn chưa biết anh đang mắng ai là ngay lập tức tôi, phản xạ của một đứa thực sự thiếu tập trung, giật mình liền cúi đầu nói: “Xin lỗi, em xin lỗi sếp!”

Vẻ như giọng Lâm Đạt quá lớn, thêm cái chuyện đang diễn ra quá gây chú ý nên hầu như chẳng ai nghe thấy lời xin lỗi cuống quýt từ tôi mà chỉ nhìn về phía bàn trưởng phòng. Phải mất vài giây định hình lại, tôi mới biết mình không phải kẻ bị mắng. Từ từ quay qua nhìn, tôi suýt kêu lên khi thấy gương mặt đằng đằng sát khí của sếp, sự giận dữ quá mức trông anh thật đáng sợ. Và người đối diện với cơn thịnh nộ tàn khốc đó lại chính là Huỳnh Trân. Tuy chưa rõ chị phạm lỗi gì nghiêm trọng thế nhưng đã đủ để tôi kinh ngạc trước tiên rồi. Đơn giản, từ trước đến giờ có ai “dám” mắng hoa khôi phòng Kinh doanh. Một tay cầm xấp giấy dày cuộm mà ban nãy vừa nện xuống mặt bàn, Lâm Đạt nhìn chị ấy, lạnh lùng:

- Đây là lần thứ hai em quên trình đơn hàng ký đúng hạn! Em có tập trung vào việc không, hay chỉ lo tán gẫu? Lần trước đã bị phó phòng nhắc nhở mà không chịu rút kinh nghiệm! Đừng tưởng em được anh ta bênh vực bỏ qua lỗi là xong chuyện! Tôi không cần biết em xinh đẹp ra sao, hoặc là hoa khôi cái quái gì đó, nếu không hoàn thành tốt công việc thì đừng trách!

Lắng nghe những lời trách mắng không nể nang đó, tôi hết sức bất ngờ. Từ trước đến nay tôi cứ ngỡ, Lâm Đạt thích Huỳnh Trân, xem chị ấy như “con cưng”, hóa ra lúc này mới biết là hoàn toàn sai. Tôi vẫn luôn nghĩ, giả sử Huỳnh Trân phạm lỗi thì hẳn anh cũng sẽ phớt lờ bỏ qua giống anh Quý. Vậy mà giờ trước mắt tôi, chị lại bị anh mắng khốc liệt. Điều đó có nghĩa, những suy đoán trước đây của tôi trật lất hết cả rồi. Nếu thế thì trong lần gặp đầu tiên, lý do gì anh lại nhìn chằm chằm Huỳnh Trân? Rất nhanh, tôi nghe giọng sếp rành rọt:

- Trở về làm bảng kiểm điểm cho tôi! Còn tái phạm lần nữa thì rời khỏi công ty! Em nghe rõ chưa?

Lần đầu tiên bị trách phạt nặng nề đến vậy nên Huỳnh Trân có hơi xanh mặt, sự lo sợ hiện rõ qua cái gật đầu cứng ngắc.

- Trả lời tôi bằng lời xem nào! - Lâm Đạt nghiêm khắc.

Huỳnh Trân liền cất giọng, dễ dàng nhận ra những từ ngữ đang run rẩy theo:

- Em hiểu, thưa sếp.

Trông chị lúc ấy là như vậy thế nhưng khi chị vừa quay lưng đi, tôi thấy sự sợ hãi khép nép biến mất, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cảm, lạnh băng. Tôi chưa kịp suy nghĩ thêm là lại nghe tiếng “bịch”. Xoay mặt trở lại, tôi mới biết Lâm Đạt vừa vứt một cây bút vào sọt rác với vẻ hậm hực. Vậy mới biết, sếp Đạt mà giận thì đáng sợ thế nào. Và qua chuyện này tôi cũng bắt đầu có cái nhìn khác về anh. Nhìn cây bút hết mực nằm yên trong giỏ rác, đầu óc tôi xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ.

Chiều tan việc, tôi phải chờ mọi người trong công ty về gần hết mới len lén xuống bãi đỗ xe gặp Đinh Huy. Lúc cùng chạy xe ra khỏi cổng, anh hỏi:

- Có chuyện gì mà em trầm tư thế?

Nhớ lại vụ trách mắng sáng nay, tôi thở ra thật mạnh:

- Chị Huỳnh Trân vừa bị sếp mắng. Em ngồi nghe mà cũng run cả người.

- Sao cô ấy lại bị mắng?

- Vì chị ấy cứ quên đưa đơn hàng cho sếp ký.

- Vậy thì có gì mà em phải suy nghĩ?

Tôi không thể nói anh biết là do bản thân bất ngờ trước thái độ của Lâm Đạt được nên đành đáp qua loa:

- Ừ thì từ trước giờ chị ấy luôn được mọi người yêu quý. Nhất là anh Quý với đám đồng nghiệp nam. Họ đều bỏ qua nếu chị ấy mắc lỗi.

Chợt, Đinh Huy cắt ngang lời kể của tôi với giọng hơi khác:

- Thôi, đừng nói về Huỳnh Trân nữa, chúng ta xem thử nên ăn tối ở đâu.

Quên mất là anh vốn không có thiện cảm với Huỳnh Trân nên tôi không nói gì nữa, gật đầu cười rồi cùng anh chạy xe đi.

***

Hôm sau, tôi là người vào phòng sớm nhất. Đặt chiếc túi lên ghế, tôi nhìn quanh một hồi rồi mau chóng lấy cây bút màu xanh ra. Chậm rãi, tôi bước vòng qua bàn trưởng phòng, nhẹ nhàng đặt nó vào lọ đựng bút. Xong xuôi, tôi đứng chống hông, cười khẽ. Mà phải nói là số tôi đen đủi ghê luôn, lần nào làm chuyện âm thầm cũng bị nhìn thấy. Lần trước lấy kẹp bấm, lần này cũng vậy, cứ hễ làm cái gì trên bàn sếp là y như rằng sẽ bị phát hiện. Quái ác ở chỗ, người trông thấy đó lại là cùng một người. Tim tôi gần như bắn ra khỏi lồng ngực khi đột ngột nghe tiếng Lâm Đạt cất lên ở phía sau: “Em lại làm gì trên bàn tôi thế?”

- Ôi trời, sếp làm em hết hồn! - Giật mình xoay qua, tôi kêu lên.

Câu cảm thán ấy càng khiến anh thêm nghi ngờ tôi:

- Bộ em làm gì mờ ám trên bàn tôi à? Hay là em xem trộm hồ sơ mật?

Quái đản! Mình còn chả biết có hồ sơ mật nữa mà xem cái nỗi gì! Nhủ thầm xong, tôi liền cầm cây bút mới mua lên, giải thích:

- Chiều qua em thấy bút của sếp hết mực nên đã mua một cây mới.

Bấy giờ lông mày mới từ từ dãn ra, gương mặt Lâm Đạt dịu lại, chẳng những vậy cái nhìn còn tỏ vẻ bất ngờ, cứ như chẳng bao giờ nghĩ là tôi sẽ làm thế. Từ tốn lấy cây bút ra khỏi tay tôi, anh nhạt giọng:

- Nếu chỉ đặt bút vào lọ thì lý do gì lại làm dáng vẻ mờ ám?

Bực bội vì có lòng tốt mà còn bị ghép tội, tôi nói ngay, cố kìm vẻ khó chịu:

- Là do sếp quá nghi ngờ người khác thôi. Mà em làm âm thầm chứ không phải là mờ ám đâu ạ.

Dứt lời, tôi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Đạt, để rồi than thầm rằng, mình lại vô tình chọc trúng cơn giận của “Ma vương” nữa rồi. Thế nhưng bất ngờ thay, chẳng những không trách mắng gì mà anh còn bảo một câu thật khó tin:

- Tôi không thích màu xanh lắm nhưng thôi cũng cám ơn em.

Hiển nhiên, tôi vô cùng kinh ngạc. Lần đầu tiên tôi nghe giọng anh nhẹ nhàng đến vậy và cả nét mặt nữa, cứ như đang cười ấy. Đúng lúc, anh Kim xuất hiện, nói:

- Sếp, em lập xong kế hoạch công tác tuần này rồi, anh xem thử thế nào.

Lâm Đạt gật đầu, còn tôi nhanh chóng trở về bàn. Lúc ngồi xuống bắt đầu làm việc, tôi chậm rãi đưa mắt nhìn anh vừa xem bảng công tác vừa cầm cây bút mới ghi chép vào sổ. Chẳng hiểu sao, tôi thấy vui lạ lùng.


>>> Chương 6a
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Dự là nam chính là Lâm Đạt rùi. Còn Đinh Huy thì lằng nhằng với Huỳnh Trân.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Chương 6: Tin đồn lan truyền

Vào một buổi trưa, tôi đứng trước cổng công ty, nhìn cái nắng gay gắt với vẻ chán nản vô bờ bến. Hôm nay tôi được nghỉ trưa sớm hơn mọi người nửa tiếng, chẳng phải là đặc ân gì cả mà tôi phải theo lệnh anh Quý, phó phòng tàn bạo đó, đem hợp đồng đến công ty X, nơi chị Bình đang làm việc với khách hàng, đưa cho chị. Nguyên do cũng bởi anh Quý sơ suất nên giờ tôi trở thành đứa bị đày ải. Giữa trưa nắng thế này chạy xe một quãng đường dài chẳng khác nào cực hình. Dù tôi than thở cách mấy thì cũng phải “xách” xe ra mà chạy, có trách thì trách người ta là cấp trên, còn mình chỉ là nhân viên nhỏ bé, hay đúng hơn là con mọi rợ xấu xí. Biết chị Bình đang đợi, tôi phóng xe như bay, cuối cùng đến được công ty X đúng 20 phút không hơn. Giao hợp đồng cho chị xong, tôi lại phóng xe về công ty Bình Tân, mất thêm nửa tiếng vậy là tôi chỉ còn một tiếng để ăn và ngủ trưa.

Đến ngã tư, tôi dừng xe chờ đèn đỏ. Bất chợt, tôi thấy một chàng trai mặc áo vest, mồ hôi đầm đìa, tay ôm bìa hồ sơ, vừa bước đi vừa nhìn xung quanh với ánh mắt mong mỏi. Có vẻ anh ta đang rất cần một sự giúp đỡ. Đáng lý mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường nếu như anh không bắt gặp tôi, đeo khẩu trang kín mít, bao tay và trùm váy chống nắng, ngồi trên xe và nhìn anh. Tức thì, bước chân của anh ta nhanh hơn để rồi tôi nhận ra anh đang nhanh chóng tiến về phía mình. Tôi bắt đầu lo lắng vì không biết người này muốn gì đây, liệu có phải là dân lừa đảo? Bây giờ ra đường rất nguy hiểm, ngoài việc đối mặt với kẹt xe, ngập nước ra thì còn phải dè chừng người lạ nữa. Bọn lừa đảo lúc nào cũng mặt mũi hiền lành, ăn mặc bảnh bao, mời mua cái này cái kia hoặc nhờ giúp gì đấy. Tóm lại thì rất phiền. Quay trở lại hiện tại, đúng là anh chàng đó đang đi đến chỗ tôi. Lúc ấy tôi nói thầm liên tục rằng, hãy tìm người khác đi và thề từ nay ra đường sẽ không nhìn chằm chằm vào ai nữa. Mặc dù miệng tôi lầm rầm muốn sái quai hàm, ấy vậy trời chẳng thương tình tôi chút nào, cuối cùng cho anh ta đứng ngay trước đầu xe của tôi. Không kịp để đối phương hỏi, anh ta lên tiếng ngay, chất giọng lẫn ánh mắt đều đầy cầu khẩn:

- Xin lỗi, anh có thể nhờ em một chút được không? - Và anh ta chả cần đợi tôi đáp là lại tiếp, như thể tôi sẵn sàng giúp vậy - Anh là nhân viên của công ty Z và đang trên đường đi gặp khách hàng ký hợp đồng. Vừa đến đầu đường này thì xe anh bị hư. Anh không thấy trạm xe buýt nào cả. Nãy giờ anh nhờ vài người chở đến đường số 13 nhưng ai cũng từ chối. Em có thể cho anh đi nhờ được chứ? Làm ơn giúp anh, hợp đồng này rất quan trọng! Anh giữ được việc hay không là tùy vào nó! Mong em giúp đỡ!

Gì nữa đây, tôi suy nghĩ, liệu tên này có lừa tôi cho đi nhờ xe rồi giở trò cướp bóc không nhỉ? Hẳn thấy tôi nhìn với ánh mắt ngờ ngợ, anh ta liền lấy trong túi áo ra tờ danh thiếp đưa tôi xem, cả CMND để tôi so tên và hình. Tiếp, anh cũng mở bìa hồ sơ ra để tôi thấy bảng hợp đồng có ký tên lẫn con dấu của giám đốc công ty. Những cái này đúng là khó làm giả lắm. Vả lại, trông gương mặt nhễ nhại mồ hôi, cái nhìn nửa lo lắng nửa cầu xin đó thì tôi nghĩ anh ta không phải lừa đảo. Trong tôi xuất hiện sự phân vân, có nên giúp hay không? Tôi còn cần về công ty, nếu chở anh đến đường số 13 thì không khéo hết giờ nghỉ trưa. Đúng lúc đèn xanh bật sáng, những chiếc xe ở phía sau bấm còi inh ỏi và chính sự thúc giục đó khiến tôi hành động theo phản xạ, là lắc đầu từ chối. Đối diện, dù sự thất vọng hiện rõ trên mặt nhưng anh vẫn cúi đầu cảm ơn. Lúc anh bước lên lề đường thì tôi chạy xe đi. Thế nhưng được một đoạn thì trong lòng tôi xuất hiện sự lưỡng lự, sự cảm thông đang níu kéo tôi lại. Thật kỳ lạ, tại sao người ta luôn phân vân trước một việc làm tốt? Nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy dáng vẻ lầm lũi của anh dưới cái nắng trưa. Đảo mắt một hồi, tôi liền quay đầu xe, chạy lùi trở lại. Đang đi thì anh ta ngừng bước, nhìn tôi ngạc nhiên. Không muốn mất thêm thời gian, tôi bảo nhanh:

- Anh lên xe đi, em sẽ chở cho.

Tròn xoe mắt vài giây, anh mừng rỡ, cảm ơn rối rít. Khi anh đội nón bảo hiểm vào, tôi hỏi:

- Anh hẹn gặp khách hàng lúc mấy giờ?

- Khoảng 1giờ đó em. Tại nhà hàng Hoàng Sơn.

- Ok, em sẽ chạy thật nhanh, anh chỉ cho em địa chỉ nhà hàng đó nhé.

Sau cùng tôi đã không trở về công ty ăn trưa mà quyết định chạy quãng đường khá dài để giúp một anh chàng nhân viên. Trên đường đi, thỉnh thoảng tôi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy anh nhắm mắt cầu nguyện. Điều đó khiến tôi yên tâm hơn vì anh không phải kẻ nói dối. Lòng tốt sẽ trở nên vô nghĩa nếu giúp lầm người. Sau hơn nửa tiếng chạy ròng rã, tôi dừng xe trước cửa nhà hàng Hoàng Sơn. Vẫn chưa 1 giờ. Xuống xe, anh liên tục cúi đầu cảm ơn tôi. Trước lúc quay đi, anh đưa tôi tấm danh thiếp với đề nghị:

- Em cứ lấy để có gì gọi cho anh. Nhất định, anh phải cảm ơn em thật đàng hoàng. Nhớ nhé, phải gọi cho anh đấy!

- Em biết rồi, chúc anh ký hợp đồng thành công.

Anh cười gật đầu rồi đi vào nhà hàng. Còn tôi, nhìn lại đồng hồ rồi chạy như điên trở về công ty. Đến nơi, thời gian nghỉ trưa của tôi vỏn vẹn còn 15 phút, chỉ đủ để ăn trưa thôi. Uể oải lết cái thân tàn tạ vào căn tin, bất chợt tôi thấy vài đồng nghiệp, cả nam lẫn nữ, đều xì xầm chỉ trỏ về phía mình. Nghĩ, chắc điệu bộ mình quái gở nên tôi đứng thẳng người lên, nét mặt tươi tỉnh lại và bước đi thật bình thường. Tuy nhiên tôi lầm, mọi người vẫn nhìn tôi rồi thì thà thì thụp gì đó với nhau. Quái lạ, tôi nhớ bản thân đâu có làm gì bậy bạ, không scandal, không ảnh nude, cũng chẳng đắc tội với ông nào bà nào hết. Đúng, tôi là gái ngoan mà. Hay là người ta bắt đầu ganh tỵ với sự “ngoan” đó của tôi? Đang đứng tần ngần thì bỗng, một bàn tay đập mạnh lên vai tôi kèm theo chất giọng sang sảng quen thuộc của chị Sang:

- Biết rồi nha! Vậy là chị nói đâu có sai! Giờ thì cả hai đến với nhau thật!

Tôi quay lại nhìn chị khó hiểu, bên cạnh còn có chị Ngân phòng Marketing và Huỳnh Trân. Trông mặt tôi ngớ ra, chị Ngân như hiểu vấn đề, liền nói rõ ràng:

- Mọi người đã biết em và Đinh Huy hẹn hò rồi. Ghê thật! Em vào công ty chưa đầy bốn tháng mà đã cướp đi trái tim hotboy phòng chị nha!

Giờ thì tôi đã hiểu lý do các đồng nghiệp có hành động lạ lùng như vậy. Hóa ra, họ biết bí mật này rồi. Nhưng làm sao họ phát hiện ra được? Tôi với Đinh Huy đều rất kín đáo mà. Như biết rõ tôi đang nghĩ gì, Huỳnh Trân đưa điện thoại ra, cười:

- Hôm trước có người trong công ty tình cờ bắt gặp hai người đi ăn tối cùng nhau, đã vậy còn hôn thắm thiết nữa. Vậy là người đó chụp ngay một “pô”.

Hướng mắt vào màn hình cảm ứng, tôi há hốc mồm khi thấy rõ cảnh Đinh Huy hôn mình ở tiệm phở cách đây vài ngày. Tên nào mà “chớp” ngay cảnh độc địa vậy nè? Kiểu này thì luật sư giỏi nhất Việt Nam xuất hiện cũng không cãi nổi, “tang chứng” rành rành thế này mà. Chắc thấy tôi chưa đủ hoang mang hay sao mà chị ấy còn đế vô thêm câu chấn động nữa:

- Tấm ảnh này đã được phát tán khắp công ty rồi. Lần này em nổi tiếng nhá!

Tía má ơi, đầu óc tôi bỗng dưng choáng váng, dù căn phòng sáng bừng ánh đèn vậy mà tôi vẫn thấy phía trước tối sầm đột ngột. Tiếp theo, tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ là hình như mình suýt ngất đi nhưng may là ba chị đồng nghiệp đỡ lại. Giờ thì cơn đói cồn cào đã không còn là vấn đề quan trọng nữa, mà thực sự tôi cũng hết muốn nuốt nổi rồi. Cuối cùng thì cả công ty cũng biết vụ hẹn hò này.

Suốt cả buổi chiều, dù ngồi làm việc, gõ máy tính lạch cạch thế nhưng tôi vẫn biết được có bao nhiêu người trong phòng đang thì thầm to nhỏ với nhau. Hiển nhiên là về chuyện tôi và Đinh Huy trở thành người yêu. Biết ngay sẽ có sóng gió mà. Thứ nhất, Đinh Huy là một trong những anh chàng nổi bật nhất công ty, là người trong mộng của các cô các chị, nay hay tin anh có người yêu thì lẽ đương nhiên là họ cảm thấy bất ngờ. Còn thứ hai, tồi tệ nhất chính là tôi - một đứa xấu xí lại dám cướp anh đi. Thế nào rồi họ cũng sẽ nói: “Đỉa mà đòi đeo chân hạc”. Kín đáo thở dài thườn thượt, tôi tưởng tượng viễn cảnh sắp tới sẽ như thế nào. Đúng là gái xấu khi có bạn trai còn khổ gấp trăm lần gái đẹp bị phụ tình.


>>> Chương 6b
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Chiều, tôi phải giả vờ ở lại làm việc để chờ mọi người về hết mới dám đi xuống bãi đỗ xe. Tôi nghĩ là bác bảo vệ chưa biết tin này đâu, ai ngờ vừa trông thấy cái mặt tôi thì bác cười, hỏi đùa: “Chờ thằng Huy cùng về à? Mà hình chụp hai đứa ở tiệm phở lãng mạn quá!”. Thằng cha chụp hình bố láo thật, còn gửi cả hình cho bác bảo vệ nữa. Quái đản! Bộ tên này còn muốn cả tạp vụ, đầu bếp, nhân viên vệ sinh biết luôn chuyện tôi hẹn hò ư? Hậm hực bước vào bãi xe, tôi tình cờ gặp Đinh Huy. Lập tức tôi ngó xung quanh quan sát tình hình rồi chạy vù đến chỗ anh.

- Anh biết gì chưa? - Tôi sốt sắng hỏi.

Ban đầu anh không hiểu câu hỏi không đầu đuôi kia, rồi lát sau biết ra, liền nói:

- Ý em là tấm hình chụp tụi mình ở tiệm phở hả?

- Đúng vậy! Mọi người biết chuyện tụi mình rồi!

Trái với dáng vẻ lo lắng của tôi, Đinh Huy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:

- Họ biết rồi thì thôi, anh và em cũng đâu làm được gì.

Dáng vẻ bình thản từ anh khiến tôi ngạc nhiên:

- Anh không lo lắng sao? Chẳng phải chính anh nói nếu người trong công ty biết sẽ phiền lắm à?

- Ừ thì đúng là thế nhưng giờ chuyện đã lộ thì thôi vậy, anh thấy đâu đến nỗi tệ. Em đó, làm gì mà quýnh quáng thế? Chắc vì lời anh nói nên em mới lo lắng chứ gì? Trời ạ, không sao đâu, sẽ ổn mà.

Suốt từ trưa đến chiều, tôi thực sự rất lo lắng ấy vậy giờ nghe Đinh Huy bảo một câu như thế thôi là tự nhiên tôi yên tâm hẳn, nhất là nụ cười của anh như muốn bảo rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.

- Thú thật, anh nghĩ nên để mọi người biết sẽ hay hơn. Yêu nhau mà cứ giấu giếm mệt mỏi lắm. Giờ mọi người biết hết rồi, anh lại thấy nhẹ nhõm.

Tôi thực sự bất ngờ khi nghe Đinh Huy nói vậy, bất giác lòng xúc động. Anh không hề xấu hổ khi có bạn gái là tôi, chẳng những thế còn muốn công khai mối quan hệ này. Tôi vui lắm, liền ôm anh. Rồi đột ngột, giọng Huỳnh Trân vang vang:

- Bắt gặp tại trận đôi tình nhân hành động thân mật.

Giật mình, tôi rời khỏi lòng Đinh Huy, nhìn chị đang đứng trước mặt cười thú vị.

- Nè, em không sợ bị bắt gặp hả? Dám ôm nhau lộ liễu như vậy.

Lúng túng vài giây, tôi liền đáp: “Sợ gì ạ, chúng em là người yêu của nhau mà.”

- Sao, hết lo lắng về việc bị mọi người bàn tán rồi à?

- Vâng, em và Đinh Huy có làm gì sai trái đâu. Yêu là lẽ bình thường thôi.

- Miệng lưỡi con người đáng sợ lắm, họ sẽ nói đủ thứ khiến em lung lay.

Huỳnh Trân vừa dứt lời thì thình lình Đinh Huy cắt ngang, nghe đầy tức giận:

- Này, cô muốn nói gì vậy? Cô đang làm cho bạn gái tôi lo lắng đó!

Tôi vô cùng ngạc nhiên trước câu nói nặng lời từ Đinh Huy. Vẻ như cũng giống tôi, Huỳnh Trân khá bất ngờ về những lời lẽ đó vì nét mặt chị có chút thay đổi. Không muốn tình hình đi theo chiều hướng xấu, tôi liền nói với anh bằng chất giọng mang hàm ý mọi chuyện chẳng có gì to tát:

- Huy, anh đừng như thế. Chị Trân không có ý gì đâu, chỉ quan tâm em thôi.

Đinh Huy vẫn giữ nguyên thái độ: “Quan tâm mà như vậy à? Nói toàn lời khó nghe, như đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta muốn bỏ cuộc luôn ấy.”

- Tính chị Trân vốn thẳng nhưng không có ác ý đâu anh.

Lần nữa, anh chẳng hề bận tâm đến việc tôi đang cố xoa dịu tình hình, nói tiếp:

- Lòng người khó đoán lắm, làm sao biết được người ta có đang giúp mình.

Lần này, Huỳnh Trân liền cất giọng, nghe ẩn ý: “Đinh Huy, anh nên biết tôn trọng người khác, nói lời lẽ lịch sự một chút. Tôi nói chuyện với Nguyễn, không phải với anh. Tự dưng bức xúc như thế phải chăng anh có tật giật mình?”

- Ý cô là gì?

- Có thật anh lo lắng cho Nguyễn?

Lắng nghe những câu đáp trả qua lại đó, tôi không biết nội dung cuộc đối thoại này là gì cũng như chẳng hiểu được điều mà hai người họ đang đề cập. Mà tại sao cả hai lại nói nặng nói nhẹ với nhau như vậy? Dù sao thì tôi nghĩ mình nên chấm dứt nó trước khi chuyện đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát. Suy cho cùng, việc tôi hẹn hò với Đinh Huy đâu đáng để làm lớn chuyện. Tức thì, tôi giơ tay lên giữa hai người, làm dấu hiệu kết thúc, đồng thời bảo nhanh:

- Chị Trân, em cảm ơn chị đã lo lắng cho em và xin lỗi vì cuộc tranh cãi này. Bây giờ em phải về, muộn lắm rồi. Hẹn mai gặp lại chị. Anh Huy, ta về thôi!

Cuối cùng nhờ thái độ kiên quyết từ tôi mà họ mới chịu ngừng cuộc chiến. Vừa chạy xe ra khỏi công ty, tôi nghe Đinh Huy nói lời xin lỗi về chuyện ban nãy.

- Em thì chẳng sao cả, nhưng hẳn chị Trân sẽ thấy bị xúc phạm. Mà tại sao anh lại phản ứng như thế? Thái độ đó có phần hơi quá đáng.

- Chẳng biết lý do gì mà anh cứ thấy khó chịu khi mỗi lần gặp Huỳnh Trân, chắc là do anh không thích sự ra vẻ của cô ấy. - Anh nhìn tôi, thở dài.

- Em nghĩ, anh hiểu lầm chị ấy rồi.

- Thôi, chuyện này đến đây kết thúc, tâm trạng anh vẫn chưa thoải mái được. Phạm Nguyễn, có lẽ hôm nay anh không dùng bữa tối với em, anh hơi mệt.

Sau câu cắt ngang ấy, tôi và Đinh Huy tạm biệt bữa ăn tối đầy kỳ vọng, và ai về nhà nấy. Thú thực, tôi cũng mất sự vui vẻ rồi.

***

Vừa về đến nhà, tôi đã nghe âm thanh cãi cọ ầm ĩ. Nén tiếng thở dài, tôi nhận ra chất giọng quen thuộc của hai chị và cha. Thường, cha tôi không bao giờ tham gia những cuộc tranh luận kịch tính mà chủ yếu ông là người can ngăn cuộc chiến trường kỳ của hai cô con gái cưng. Còn mẹ thì chẳng dại dột gì mà đặt mình vào vai trò người hòa giải đầy mệt mỏi kia, luôn luôn bà sẽ đứng ngoài cuộc, hoặc quan sát sự việc hoặc bận tâm vào công việc khác. Giống như lúc này, khi tôi bước chân vào nhà là thấy bà ngồi trên ghế sofa, bồng cô cháu gái hai tuổi, Cà Rốt và ru nó ngủ. Kế bên, chị Mỹ với chị Hương vẻ như tranh cãi ngày càng ác liệt hơn, còn cha thì khổ sở, cứ liên tục ngăn: “Thôi, thôi! Hai đứa ngừng đi! Cha mệt, cha mệt lắm rồi!”. Lời cha nói cứ như dây cương bị tuột ra phía sau, không đủ sức kìm hãm hai “con ngựa” quá sung sức kia. Tôi chẳng rõ lý do dẫn đến cuộc tranh cãi tuy nhiên, bản thân cũng chả muốn biết làm gì. Vừa trông thấy tôi, mẹ đứng dậy, nói:

- Nguyễn, con bồng Cà Rốt giúp mẹ, để mẹ đi nấu cơm.

Nhìn hai chị rồi lắc đầu, mẹ đi xuống bếp. Tôi nhìn Cà Rốt, con bé vẫn ngủ ngon lành, hai má bầu bĩnh, cái miệng chúm chím, dễ thương chết được.

- Cà Rốt lên chơi với dì Út nghen, kệ mẹ con với dì Ba đi.

Nói nhỏ với đứa cháu cục cưng xong, tôi bồng nó, bước lên lầu. Nhà có hai “loa phóng thanh” thật khổ sở! Có đúng là tranh cãi sẽ giúp người ta thêm hiểu nhau? Cũng như khác biệt chưa chắc đã bổ sung cho nhau, suy cho cùng sự thấu hiểu vẫn là nền tảng để chung sống vui vẻ.

Nhẹ nhàng đặt Cà Rốt lên giường xong, tôi lấy quần áo đi tắm. Nửa tiếng sau đi ra, tôi thấy con bé đã dậy tự lúc nào, đang bò lồm cồm trên cái nệm êm ái và lôi hết đồ trong túi đi làm của tôi ra. Nhanh chóng đi lại giường, tôi bế nó lên, mắng yêu:

- Cà Rốt hư nha, phá đồ của dì Út nè.

Cà Rốt nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn như hột nhãn, rồi tiếp theo liền cười cười, lộ nguyên hàm nướu chưa mọc răng. Thương quá! Tôi thơm vào má con bé hai cái. Một tay bồng cháu, tay còn lại tôi cất đồ trở lại vào túi. Lát sau, tôi chợt phát hiện thiếu mất tấm danh thiếp mà anh chàng nhân viên trưa nay đưa cho mình. Tìm kiếm một hồi chẳng thấy đâu, tôi thở ra và nghĩ, thôi kệ có duyên thì sẽ gặp lại.

***

Sáng, rời khỏi bãi đỗ xe, tôi đứng nán lại ở góc ngoặt hành lang trên đường đi vào công ty để chờ Huỳnh Trân. Tôi cần xin lỗi chị chuyện hôm qua, dù Đinh Huy là người nặng lời với chị nhưng tôi nghĩ mình nên làm chuyện này. Tôi sẽ chẳng vui vẻ gì khi bạn trai và bạn thân trở thành kẻ thù. Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến tôi sực tỉnh thoát khỏi mớ suy nghĩ vòng vèo, lúc quay qua tôi mới biết là Huỳnh Trân. Nghiêng đầu nhìn tôi, trông mặt chị vẫn tươi tắn hệt mọi ngày: “

- Chờ ai hả?

- Em chờ chị đấy. Ừm, em muốn xin lỗi chị về chuyện hôm qua Đinh Huy nói những lời không phải. Chị bỏ qua cho anh ấy nhé.

- Đinh Huy bảo em đến à?

- Không ạ, là tự em thôi. Em không muốn hai người giận nhau vì em.

Hẳn, hiểu cho sự khó xử của tôi nên Huỳnh Trân cười tươi, lắc đầu:

- Ngốc ạ, chị không để bụng đâu. Đúng là hôm qua chị có hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại một phần do chị nhiều chuyện, xen vào chuyện hai người. Vả lại, anh Huy nói vậy cũng vì lo cho em thôi.

Trước những lời dịu dàng đó, tôi chẳng biết phải làm gì. Sự rộng lượng của chị khiến lời xin lỗi của tôi trở nên thừa thãi. Rất nhanh, chị quàng tay qua tay tôi, mau chóng kéo đi. Trên đường vào công ty, chị chợt thì thầm vào tai tôi:

- Có chuyện này chị muốn nói em nghe nhưng phải giữ bí mật đấy.

- Liên quan đến cái gì?

- Là chuyện công ty. Cái này chị nghe được từ chị Bình, chẳng rõ thực hư thế nào. Vẻ như công ty đang gặp rắc rối. Nghe đâu giám đốc thiếu nợ các ngân hàng, vài tháng nay ông ta lại chi tiền vào những khoảng mập mờ. Chị còn được anh Quý tiết lộ, doanh thu gần đây của công ty giảm nhiều, một số khách hàng không trả đủ tiền. Tóm lại, nguồn vốn còn lại của công ty khá ít.

- Nói vậy thì công ty có nguy cơ bị phá sản?

- Đúng vậy, chị cũng nghĩ thế. Còn một tin nữa, sếp của chúng ta và giám đốc bắt đầu xảy ra bất hòa. Trước, họ là bạn bè đúng không, nhưng giờ thì có vẻ họ hết hợp nhau rồi. Dạo gần đây em có thấy sếp hơi lạ? Là thế đấy.


>>> Chương 7a
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Nếu mình không lầm thì hình là do Đinh Huy phát tán. Chỉ để cho Huỳnh Trân xem thôi!
 

Banhmitrung

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/8/14
Bài viết
174
Gạo
0,0
Mình mới đọc 3 chương đầu, xin góp ý tý nha.

Chuyện viết mạch lạc, nhưng hơi không thực tế lắm với môi trường làm việc. Không có phòng công sở nào hành động lộ liễu như vậy đâu. Lớp học phổ thông hay đại học thì có thể nhưng đã đi làm thì không ai nói những câu như: Một em cực xinh, một em hơi xấu, ... cô bên cạnh xấu hoắc, ... và để người khác nghe được. Hoặc những hành động né ra một bên, bĩu môi, che dù có 1 người, ...

Họ có thể nghĩ như vậy, muốn làm như vậy những sẽ không làm. Còn anh trưởng phòng phỏng vấn, đã lên tới cấp trưởng thì sẽ không nói câu kiểu "chân có thể kéo" đâu.

Còn anh Đinh Huy thì miêu tả người tốt quá đà rồi, hoặc giả anh cố gắng làm vậy để gây chú ý cho em đẹp. Chứ nếu ảnh tốt và trưởng thành thật, ảnh sẽ đứng chờ hoặc gọi thêm một anh bạn nữa ra đẩy 2 cái xe hoặc ít nhất cũng nói người còn lại chờ chút, chứ không bỏ qua 1 mạch và đẩy xe em xấu đâu.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Mình mới đọc 3 chương đầu, xin góp ý tý nha.

Chuyện viết mạch lạc, nhưng hơi không thực tế lắm với môi trường làm việc. Không có phòng công sở nào hành động lộ liễu như vậy đâu. Lớp học phổ thông hay đại học thì có thể nhưng đã đi làm thì không ai nói những câu như: Một em cực xinh, một em hơi xấu, ... cô bên cạnh xấu hoắc, ... và để người khác nghe được. Hoặc những hành động né ra một bên, bĩu môi, che dù có 1 người, ...

Họ có thể nghĩ như vậy, muốn làm như vậy những sẽ không làm. Còn anh trưởng phòng phỏng vấn, đã lên tới cấp trưởng thì sẽ không nói câu kiểu "chân có thể kéo" đâu.

Còn anh Đinh Huy thì miêu tả người tốt quá đà rồi, hoặc giả anh cố gắng làm vậy để gây chú ý cho em đẹp. Chứ nếu ảnh tốt và trưởng thành thật, ảnh sẽ đứng chờ hoặc gọi thêm một anh bạn nữa ra đẩy 2 cái xe hoặc ít nhất cũng nói người còn lại chờ chút, chứ không bỏ qua 1 mạch và đẩy xe em xấu đâu.

Hi bạn, mình cám ơn nhận xét của bạn. :D Mình không biết là bạn đã đi làm chưa, nếu có thì chắc bạn là 1 trong những trường hợp may mắn không phải rơi vào trường hợp bị phân biệt đối xử. :) Mình nói bạn nghe, ở đời cái gì cũng có thể xảy ra cả, thế giới chúng ta tiếp xúc nhiều lắm cũng chỉ có 100 người, vậy còn hàng trăm, hàng ngàn người còn lại, làm sao bạn biết họ không bị đối xử lộ liễu như vậy? Đừng dùng cách nhìn hẹp của mình mà nhìn cuộc sống. Mình nói với bạn, những thứ mình viết không phải từ suy đoán hay tự nghĩ đâu, mà là người thật việc thật đấy bạn ạ. Người ở đây chính là chị gái mình - đang làm nhân viên kế toán cho 1 công ty nhà nước, cùng với những chị đồng nghiệp khác mình quen, thêm nữa mình lên GG tìm hiểu kỹ càng về những thông tin phận gái xấu trong các công sở nên những tình tiết này không phải bịa đặt đâu. Mình nói với bạn là, họ rất là tội nghiệp đấy, cách họ bị đối xử còn tàn nhẫn, lộ liễu hơn nhiều so với truyện. Dưới đây là com của 1 bạn trong fic:

Mình cũng là cá sấu chúa nơi công sở đây. Sống cuộc đời nhân viên quèn trên khinh dưới ghét... :((:(( Xin được ủng hộ truyện của bạn hai chân hai tay luôn nhé. Hi hi...

Và của 1 bạn inbox trên fb với mình về phận gái xấu của cô ấy ở công sở:

3133613896_611551107_574_574.jpg


Mình không nói dối. Bạn biết đó, môi trường đi học vẫn còn đỡ hơn rất nhiều so với môi trường đi làm, không phải ai lớn tuổi cũng đều trưởng thành và hiểu chuyện, có nhiều người cứ nói thẳng vào mặt bạn không nể nang đâu, kinh nghiệm đau thương 100% đấy.

Về câu nói từ anh trưởng phòng nhân sự, 1 câu đùa thôi nhưng có thật, kinh nghiệm chia sẻ của 1 chị đi phỏng vấn, lên GG tìm là có đấy bạn.

Cuối cùng là về nhân vật Đinh Huy, ừm... bạn có thể chờ xem hết truyện rồi suy luận được không. :) Mình chỉ mới đăng chương 6 thôi mà, trong khi bạn cũng chỉ mới xem chương 3, mọi chuyện còn ở phía trước mà, bí mật gì sẽ lộ ra còn chưa biết.

Dù gì cũng cám ơn bạn đã ghé xem truyện và com nha, mình rep hơi dài, có chỗ nào không phải, mong bạn bỏ qua. :3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Chương 7: Ăn tối với sếp


Thú thật, tôi hơi vô tư thì phải, bản thân chả để ý Lâm Đạt dạo gần đây thế nào. Tôi thấy anh vẫn bình thường, vẫn làm việc và trách mắng nhân viên tàn bạo. Tôi đâu hề nhận ra điều lạ thường nào trên mặt anh. Nếu vậy thì Huỳnh Trân tinh ý hơn tôi rồi. Vừa nghĩ ngợi, tôi vừa lắc đầu, chậc lưỡi. Tiếp, tôi nghe chị thở dài:

- Tin này đã lan truyền trong một số bộ phận nhân viên, vài tuần nay không khí công ty khá nặng nề. Tuy bề ngoài vẫn nói cười nhưng kỳ thực ai nấy đều rất lo vì nghĩ đến nguy cơ công ty phá sản, phải tìm việc mới.

Nghe xong, tôi liền nhăn mặt. Cứ nhớ lại một năm trời tôi lặn lội đi từ công ty này đến công ty khác xin việc là nỗi ám ảnh kinh khủng ấy lập tức tràn về. Đâu dễ gì tìm được nơi làm việc thích hợp, nhất là trong thời buổi này. Thường, ít có người gắn bó lâu dài với công ty đầu tiên, hầu hết ai cũng phải trải qua mấy lần chuyển dời mới tìm được nơi mình làm tiếp cho đến lúc về hưu.

Chỉ vì vấn đề đáng lo ngại đó mà tôi chẳng thể tập trung vào công việc. Các con số trong đầu tôi hoàn toàn bị thay thế bởi những cụm từ cứ lặp đi lặp lại, như “phá sản”, “nghỉ việc”, “xin việc làm”, đến nỗi bản thân cảm thấy phiền hà vô cùng. Ngừng làm, tôi kín đáo liếc mắt quan sát mọi người trong phòng. Ai ai cũng đều chăm chú làm phần việc của mình. Nét mặt họ căng thẳng vì các khó khăn trong công việc chứ không hề có biểu hiện về sự lo lắng hoang mang nào cả. Ngay cả anh Quý và sếp cũng thế. Nghe lời Huỳnh Trân, tôi cố gắng nhìn kỹ vẻ mặt Lâm Đạt nhưng chẳng phát hiện ra sự bất thường nào. Phải chăng, mọi người đang cố che giấu tâm trạng của mình? Nén âm thanh thở dài, tôi nhắm mắt lại.

- Phạm Nguyễn!

Giọng gọi đột ngột từ Lâm Đạt làm tôi giật mình, mở mắt ra. Bắt gặp cái nhìn vô cảm đó, tôi lúng túng đứng dậy: “

- Sếp gọi em ạ?

- Ban nãy em nói có vài đơn khiếu nại từ khách hàng muốn đưa tôi xem.

Bấy giờ mới nhớ ra xấp giấy khiếu nại kia, tôi nhanh chóng đáp vâng rồi loay hoay tìm chúng. Quái quỷ, tự dưng tôi quên mất mình để ở đâu rồi. Trong lúc lục lọi đống hồ sơ tìm kiếm, tôi cảm giác rằng ánh mắt lạnh băng đó vẫn dán chặt vào từng động tác của mình. Tôi lo, sự thiếu sót này đang làm mất thời gian của sếp. Vì mải lo nghĩ mà tôi vô tình quơ đổ cả chồng giấy trên bàn. Luống cuống xúi xuống nhặt lên thì khốn nạn thay, đầu tôi đập vô cạnh bàn, đau dã man. Vừa xoa đầu, tôi vừa nhặt giấy. Cái điều kinh dị tiếp theo chính là tôi nghe rõ âm thanh thở ra thật mạnh của Lâm Đạt. Một tiếng thở thôi nhưng nếu nó phát ra từ người đó thì cũng đủ làm tôi vã mồ hôi. Giống như khi bạn phát run vì nghe tiếng thở nặng nề từ giáo viên khó tính vậy. Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy đống giấy khiếu nại chết tiệt. Tiến lại bàn trưởng phòng, tôi hồi hộp đưa giấy cho anh. Chưa đón lấy liền, Lâm Đạt tiếp tục cái màn “giết người” bằng “tia nhìn sát thủ”. Tôi nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, hai tay cầm giấy đưa về phía trước như bị đơ. Chẳng sướng gì khi bị sếp nhìn kiểu đó. Để tôi làm hành động ấy hơn một phút, anh mới chịu đón lấy giấy. Tôi thở phào lúc anh chuyển dời ánh mắt vào những dòng chữ đánh máy nọ, hơn nữa anh không hề quát mắng về thói làm việc thiếu cẩn thận khi nãy của tôi. Thế nhưng lát sau tôi phát hiện mình đã mừng quá sớm khi bất chợt nghe Lâm Đạt cất giọng đều đều, mà vấn đề được đề cập làm tôi thốn người kinh dị:

- Nghe nói em đang hẹn hò?

Cái từ “hẹn hò” vừa kết thúc là lập tức, tôi nhận ra mấy chục đôi mắt trong phòng lần lượt hướng về phía mình theo cách âm thầm. Gáy tôi lạnh lạnh thế nào ấy. Đối diện, sếp vẫn xem giấy tờ một cách bình thản, miệng hỏi nhưng mặt chả hề ngước nhìn tôi. Thú thực, tôi chưa rõ mục đích của câu hỏi từ anh. Tôi biết, bị phát hiện ra đang hẹn hò trong công ty là điều phiền phức.

- Tôi không hề khó khăn trong chuyện nhân viên của mình yêu đương. Bởi đó là quyền cá nhân của mỗi người, miễn chỉ cần làm tốt việc được giao thì ok. Tuy nhiên, nếu vì vậy mà mất tập trung trong giờ làm thì tôi không bỏ qua đâu.

Dứt lời, Lâm Đạt hơi ngả người ra phía sau đồng thời trao lại tôi xấp giấy khiếu nại. Ánh mắt anh như thể nhắc nhở tôi về một chuyện, hay đúng hơn là mang chút cảnh cáo ngầm. Đưa hai tay nhận lấy giấy, tôi gật đầu thay cho lời đáp. Rõ ràng anh đang nhắc tôi về dáng vẻ lơ là vừa rồi và cả việc để hồ sơ lung tung làm mất thời gian. Lầm lũi quay về chỗ ngồi, tôi cắn môi, thầm trách mình sơ suất.

Chiều, tôi đang chuẩn bị ra về thì anh Quý đến đưa tôi mấy đơn hàng, yêu cầu chỉnh sửa lại. Tôi xem sơ qua mới thấy người làm chúng là chị Huệ. Biết tôi định nói gì, anh liền bảo chị Huệ bận làm việc khác giúp anh nên cái này giao cho tôi. Lại cái kiểu, người này làm thì bắt người kia sửa. Tôi biết tỏng rồi, chị Huệ cũng là hoa khôi phòng Kinh doanh, cách đối xử này của tay phó phòng tôi quen quá mà. Lúc nào chả ưu tiên gái đẹp, đày ải gái xấu. Thương cho phận làm “lính”, đâu thể cãi lời cấp trên, tôi đành ậm ờ. Vậy là tiêu tùng cuộc hẹn tối nay với Đinh Huy.

Rút điện thoại ra, tôi phải gọi cho anh báo về sự cố ngoài ý muốn này. Sau khi nghe xong, anh bảo tôi cứ ở lại làm, còn mình sẽ về nhà. Chẳng kịp để tôi nói thêm, anh lập tức cúp máy. Nhìn dòng chữ “Kết thúc cuộc gọi” tôi hơi buồn trước phản ứng có phần hời hợt của anh. Tôi biết anh không hờn trách về việc hủy cuộc hẹn mà sự lạnh nhạt này xuất phát từ thái độ thỉnh thoảng hơi dửng dưng. Đúng là tôi đang hẹn hò với Đinh Huy, đúng là cả hai có những cử chỉ thân mật giống người yêu, và đúng là anh có quan tâm, đối tốt với tôi thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn cảm thấy giữa chúng tôi còn tồn tại một khoảng cách kỳ lạ. Thỉnh thoảng khi nói chuyện cùng nhau, tôi nhận ra anh thường lơ đễnh, suy nghĩ để ở tận đâu, nhiều lúc anh còn nhìn tôi thật hời hợt, không quan tâm tôi nói gì. Cách anh đối xử với tôi đôi khi khiến tôi cứ ngỡ đó là sự ân cần của một người bạn chứ không phải người yêu. Có phải tôi suy nghĩ quá nhiều? Nhưng cái cảm giác ngồi gần nhau mà như xa cách đó, đâu thể nhầm lẫn được. Lát sau, tôi liền lắc đầu cốt xua đi những ý nghĩ không tốt ấy, lắm khi vì nghĩ nhiều quá mà tự làm khổ mình.

Cất điện thoại, tôi tự nhủ mình nên bắt đầu làm việc. Vừa quay lại, tôi hết hồn khi bắt gặp Lâm Đạt ngồi chình ình ngay bàn trưởng phòng, gõ máy một cách thản nhiên hệt như chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của tôi trong phòng.

- Sếp chưa về ạ?

Ngón tay gõ trên bàn phím lách cách, anh chẳng thèm liếc nhìn tôi, nói nhạt:

- Tôi phải ở lại làm cho xong vài thứ.

Khỏi bàn, tôi choáng váng ngay tức thì. Thật không vậy trời, tôi sẽ ngồi làm việc chung với sếp “Ma vương” ư? Phòng chỉ còn hai người, nguy hiểm càng tăng cao, tôi sẽ bị để ý suốt mấy tiếng liền cho xem. Khi chỉ còn một con nhỏ nhân viên trong phòng thì hiển nhiên nó sẽ trở thành “mục tiêu” duy nhất bị giám sát. Số tôi sao thảm vậy! Mà thay vì là ngày khác còn đỡ, sáng nay tôi mới bị sếp “chiếu tướng” xong, giờ lại ngồi làm việc đối mặt thế này, chẳng khác gì đem tội lỗi của tôi ra “trưng” trước mặt anh lần nữa. Người ta hay bảo, trưởng phòng luôn nhớ rất dai những sai phạm của nhân viên.

- Nếu em vẫn chưa chịu làm thì tối sẽ về muộn lắm đấy.

Phát hiện mình lại không tập trung vào việc quan trọng hiện tại, tôi lật đật ngồi vào bàn, cắm đầu cắm cổ giải quyết mấy đơn hàng sai sót. Thời gian tiếp theo, tôi hầu như chẳng rời mắt khỏi chúng, dần dần tôi quên đi tâm trạng lo lắng ban đầu, quên luôn sự hiện diện của Lâm Đạt, nhờ thế mà làm khá nhanh chóng. Mãi đến khi lưng bắt đầu mỏi và bụng kêu thì tôi mới sực nhớ đến thời gian, liền nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ. Ngừng việc, tôi vươn vai uể oải rồi nhìn về phía đối diện, Lâm Đạt vẫn còn đang làm. Tôi để ý tư thế anh mấy tiếng trước với bây giờ vẻ như không đổi. Nét mặt tỉnh táo, không lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính, sự tập trung của anh thật đáng ngưỡng mộ. Chẳng bù như tôi, đuối lắm rồi. Tôi nghĩ mình nên ăn gì đó trước khi làm tiếp, kiểu này cũng phải tiếng nữa mới xong.

- Em ra ngoài mua đồ ăn tối, sếp có muốn ăn gì không?

- Tôi không đói, em ăn đi.

Trước câu trả lời ngắn gọn, tôi nhún vai, chậm rãi rời phòng. Chào bác bảo vệ, tôi bước ra ngoài con đường lớn tấp nập xe cộ. Đối diện bên kia đường, những hàng quán treo bảng bắt đèn sáng trưng, khách ra vào ăn uống nườm nượp. Mùi thơm từ mấy món ăn khiến tôi không thể chần chừ thêm, mau chóng băng qua đường. Thấy tôi bước vào tiệm cơm gà chiên, chị chủ quán niềm nở hỏi han. Toan trả lời thì tự nhiên tôi nhớ đến Lâm Đạt, tuy ban nãy anh bảo không đói nhưng biết đâu đấy chỉ là lời từ chối kiểu khách khí. Đắn đo hồi lâu, tôi nói chị chủ tiệm bán hai phần cơm gà. Ngồi ở đây ăn thì tiện hơn, ấy vậy tôi vẫn muốn về công ty, chẳng hiểu sao nữa.


>>> Chương 7b
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên