Chiều, tôi phải giả vờ ở lại làm việc để chờ mọi người về hết mới dám đi xuống bãi đỗ xe. Tôi nghĩ là bác bảo vệ chưa biết tin này đâu, ai ngờ vừa trông thấy cái mặt tôi thì bác cười, hỏi đùa: “Chờ thằng Huy cùng về à? Mà hình chụp hai đứa ở tiệm phở lãng mạn quá!”. Thằng cha chụp hình bố láo thật, còn gửi cả hình cho bác bảo vệ nữa. Quái đản! Bộ tên này còn muốn cả tạp vụ, đầu bếp, nhân viên vệ sinh biết luôn chuyện tôi hẹn hò ư? Hậm hực bước vào bãi xe, tôi tình cờ gặp Đinh Huy. Lập tức tôi ngó xung quanh quan sát tình hình rồi chạy vù đến chỗ anh.
- Anh biết gì chưa? - Tôi sốt sắng hỏi.
Ban đầu anh không hiểu câu hỏi không đầu đuôi kia, rồi lát sau biết ra, liền nói:
- Ý em là tấm hình chụp tụi mình ở tiệm phở hả?
- Đúng vậy! Mọi người biết chuyện tụi mình rồi!
Trái với dáng vẻ lo lắng của tôi, Đinh Huy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
- Họ biết rồi thì thôi, anh và em cũng đâu làm được gì.
Dáng vẻ bình thản từ anh khiến tôi ngạc nhiên:
- Anh không lo lắng sao? Chẳng phải chính anh nói nếu người trong công ty biết sẽ phiền lắm à?
- Ừ thì đúng là thế nhưng giờ chuyện đã lộ thì thôi vậy, anh thấy đâu đến nỗi tệ. Em đó, làm gì mà quýnh quáng thế? Chắc vì lời anh nói nên em mới lo lắng chứ gì? Trời ạ, không sao đâu, sẽ ổn mà.
Suốt từ trưa đến chiều, tôi thực sự rất lo lắng ấy vậy giờ nghe Đinh Huy bảo một câu như thế thôi là tự nhiên tôi yên tâm hẳn, nhất là nụ cười của anh như muốn bảo rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
- Thú thật, anh nghĩ nên để mọi người biết sẽ hay hơn. Yêu nhau mà cứ giấu giếm mệt mỏi lắm. Giờ mọi người biết hết rồi, anh lại thấy nhẹ nhõm.
Tôi thực sự bất ngờ khi nghe Đinh Huy nói vậy, bất giác lòng xúc động. Anh không hề xấu hổ khi có bạn gái là tôi, chẳng những thế còn muốn công khai mối quan hệ này. Tôi vui lắm, liền ôm anh. Rồi đột ngột, giọng Huỳnh Trân vang vang:
- Bắt gặp tại trận đôi tình nhân hành động thân mật.
Giật mình, tôi rời khỏi lòng Đinh Huy, nhìn chị đang đứng trước mặt cười thú vị.
- Nè, em không sợ bị bắt gặp hả? Dám ôm nhau lộ liễu như vậy.
Lúng túng vài giây, tôi liền đáp: “Sợ gì ạ, chúng em là người yêu của nhau mà.”
- Sao, hết lo lắng về việc bị mọi người bàn tán rồi à?
- Vâng, em và Đinh Huy có làm gì sai trái đâu. Yêu là lẽ bình thường thôi.
- Miệng lưỡi con người đáng sợ lắm, họ sẽ nói đủ thứ khiến em lung lay.
Huỳnh Trân vừa dứt lời thì thình lình Đinh Huy cắt ngang, nghe đầy tức giận:
- Này, cô muốn nói gì vậy? Cô đang làm cho bạn gái tôi lo lắng đó!
Tôi vô cùng ngạc nhiên trước câu nói nặng lời từ Đinh Huy. Vẻ như cũng giống tôi, Huỳnh Trân khá bất ngờ về những lời lẽ đó vì nét mặt chị có chút thay đổi. Không muốn tình hình đi theo chiều hướng xấu, tôi liền nói với anh bằng chất giọng mang hàm ý mọi chuyện chẳng có gì to tát:
- Huy, anh đừng như thế. Chị Trân không có ý gì đâu, chỉ quan tâm em thôi.
Đinh Huy vẫn giữ nguyên thái độ: “Quan tâm mà như vậy à? Nói toàn lời khó nghe, như đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta muốn bỏ cuộc luôn ấy.”
- Tính chị Trân vốn thẳng nhưng không có ác ý đâu anh.
Lần nữa, anh chẳng hề bận tâm đến việc tôi đang cố xoa dịu tình hình, nói tiếp:
- Lòng người khó đoán lắm, làm sao biết được người ta có đang giúp mình.
Lần này, Huỳnh Trân liền cất giọng, nghe ẩn ý: “Đinh Huy, anh nên biết tôn trọng người khác, nói lời lẽ lịch sự một chút. Tôi nói chuyện với Nguyễn, không phải với anh. Tự dưng bức xúc như thế phải chăng anh có tật giật mình?”
- Ý cô là gì?
- Có thật anh lo lắng cho Nguyễn?
Lắng nghe những câu đáp trả qua lại đó, tôi không biết nội dung cuộc đối thoại này là gì cũng như chẳng hiểu được điều mà hai người họ đang đề cập. Mà tại sao cả hai lại nói nặng nói nhẹ với nhau như vậy? Dù sao thì tôi nghĩ mình nên chấm dứt nó trước khi chuyện đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát. Suy cho cùng, việc tôi hẹn hò với Đinh Huy đâu đáng để làm lớn chuyện. Tức thì, tôi giơ tay lên giữa hai người, làm dấu hiệu kết thúc, đồng thời bảo nhanh:
- Chị Trân, em cảm ơn chị đã lo lắng cho em và xin lỗi vì cuộc tranh cãi này. Bây giờ em phải về, muộn lắm rồi. Hẹn mai gặp lại chị. Anh Huy, ta về thôi!
Cuối cùng nhờ thái độ kiên quyết từ tôi mà họ mới chịu ngừng cuộc chiến. Vừa chạy xe ra khỏi công ty, tôi nghe Đinh Huy nói lời xin lỗi về chuyện ban nãy.
- Em thì chẳng sao cả, nhưng hẳn chị Trân sẽ thấy bị xúc phạm. Mà tại sao anh lại phản ứng như thế? Thái độ đó có phần hơi quá đáng.
- Chẳng biết lý do gì mà anh cứ thấy khó chịu khi mỗi lần gặp Huỳnh Trân, chắc là do anh không thích sự ra vẻ của cô ấy. - Anh nhìn tôi, thở dài.
- Em nghĩ, anh hiểu lầm chị ấy rồi.
- Thôi, chuyện này đến đây kết thúc, tâm trạng anh vẫn chưa thoải mái được. Phạm Nguyễn, có lẽ hôm nay anh không dùng bữa tối với em, anh hơi mệt.
Sau câu cắt ngang ấy, tôi và Đinh Huy tạm biệt bữa ăn tối đầy kỳ vọng, và ai về nhà nấy. Thú thực, tôi cũng mất sự vui vẻ rồi.
***
Vừa về đến nhà, tôi đã nghe âm thanh cãi cọ ầm ĩ. Nén tiếng thở dài, tôi nhận ra chất giọng quen thuộc của hai chị và cha. Thường, cha tôi không bao giờ tham gia những cuộc tranh luận kịch tính mà chủ yếu ông là người can ngăn cuộc chiến trường kỳ của hai cô con gái cưng. Còn mẹ thì chẳng dại dột gì mà đặt mình vào vai trò người hòa giải đầy mệt mỏi kia, luôn luôn bà sẽ đứng ngoài cuộc, hoặc quan sát sự việc hoặc bận tâm vào công việc khác. Giống như lúc này, khi tôi bước chân vào nhà là thấy bà ngồi trên ghế sofa, bồng cô cháu gái hai tuổi, Cà Rốt và ru nó ngủ. Kế bên, chị Mỹ với chị Hương vẻ như tranh cãi ngày càng ác liệt hơn, còn cha thì khổ sở, cứ liên tục ngăn: “Thôi, thôi! Hai đứa ngừng đi! Cha mệt, cha mệt lắm rồi!”. Lời cha nói cứ như dây cương bị tuột ra phía sau, không đủ sức kìm hãm hai “con ngựa” quá sung sức kia. Tôi chẳng rõ lý do dẫn đến cuộc tranh cãi tuy nhiên, bản thân cũng chả muốn biết làm gì. Vừa trông thấy tôi, mẹ đứng dậy, nói:
- Nguyễn, con bồng Cà Rốt giúp mẹ, để mẹ đi nấu cơm.
Nhìn hai chị rồi lắc đầu, mẹ đi xuống bếp. Tôi nhìn Cà Rốt, con bé vẫn ngủ ngon lành, hai má bầu bĩnh, cái miệng chúm chím, dễ thương chết được.
- Cà Rốt lên chơi với dì Út nghen, kệ mẹ con với dì Ba đi.
Nói nhỏ với đứa cháu cục cưng xong, tôi bồng nó, bước lên lầu. Nhà có hai “loa phóng thanh” thật khổ sở! Có đúng là tranh cãi sẽ giúp người ta thêm hiểu nhau? Cũng như khác biệt chưa chắc đã bổ sung cho nhau, suy cho cùng sự thấu hiểu vẫn là nền tảng để chung sống vui vẻ.
Nhẹ nhàng đặt Cà Rốt lên giường xong, tôi lấy quần áo đi tắm. Nửa tiếng sau đi ra, tôi thấy con bé đã dậy tự lúc nào, đang bò lồm cồm trên cái nệm êm ái và lôi hết đồ trong túi đi làm của tôi ra. Nhanh chóng đi lại giường, tôi bế nó lên, mắng yêu:
- Cà Rốt hư nha, phá đồ của dì Út nè.
Cà Rốt nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn như hột nhãn, rồi tiếp theo liền cười cười, lộ nguyên hàm nướu chưa mọc răng. Thương quá! Tôi thơm vào má con bé hai cái. Một tay bồng cháu, tay còn lại tôi cất đồ trở lại vào túi. Lát sau, tôi chợt phát hiện thiếu mất tấm danh thiếp mà anh chàng nhân viên trưa nay đưa cho mình. Tìm kiếm một hồi chẳng thấy đâu, tôi thở ra và nghĩ, thôi kệ có duyên thì sẽ gặp lại.
***
Sáng, rời khỏi bãi đỗ xe, tôi đứng nán lại ở góc ngoặt hành lang trên đường đi vào công ty để chờ Huỳnh Trân. Tôi cần xin lỗi chị chuyện hôm qua, dù Đinh Huy là người nặng lời với chị nhưng tôi nghĩ mình nên làm chuyện này. Tôi sẽ chẳng vui vẻ gì khi bạn trai và bạn thân trở thành kẻ thù. Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến tôi sực tỉnh thoát khỏi mớ suy nghĩ vòng vèo, lúc quay qua tôi mới biết là Huỳnh Trân. Nghiêng đầu nhìn tôi, trông mặt chị vẫn tươi tắn hệt mọi ngày: “
- Chờ ai hả?
- Em chờ chị đấy. Ừm, em muốn xin lỗi chị về chuyện hôm qua Đinh Huy nói những lời không phải. Chị bỏ qua cho anh ấy nhé.
- Đinh Huy bảo em đến à?
- Không ạ, là tự em thôi. Em không muốn hai người giận nhau vì em.
Hẳn, hiểu cho sự khó xử của tôi nên Huỳnh Trân cười tươi, lắc đầu:
- Ngốc ạ, chị không để bụng đâu. Đúng là hôm qua chị có hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại một phần do chị nhiều chuyện, xen vào chuyện hai người. Vả lại, anh Huy nói vậy cũng vì lo cho em thôi.
Trước những lời dịu dàng đó, tôi chẳng biết phải làm gì. Sự rộng lượng của chị khiến lời xin lỗi của tôi trở nên thừa thãi. Rất nhanh, chị quàng tay qua tay tôi, mau chóng kéo đi. Trên đường vào công ty, chị chợt thì thầm vào tai tôi:
- Có chuyện này chị muốn nói em nghe nhưng phải giữ bí mật đấy.
- Liên quan đến cái gì?
- Là chuyện công ty. Cái này chị nghe được từ chị Bình, chẳng rõ thực hư thế nào. Vẻ như công ty đang gặp rắc rối. Nghe đâu giám đốc thiếu nợ các ngân hàng, vài tháng nay ông ta lại chi tiền vào những khoảng mập mờ. Chị còn được anh Quý tiết lộ, doanh thu gần đây của công ty giảm nhiều, một số khách hàng không trả đủ tiền. Tóm lại, nguồn vốn còn lại của công ty khá ít.
- Nói vậy thì công ty có nguy cơ bị phá sản?
- Đúng vậy, chị cũng nghĩ thế. Còn một tin nữa, sếp của chúng ta và giám đốc bắt đầu xảy ra bất hòa. Trước, họ là bạn bè đúng không, nhưng giờ thì có vẻ họ hết hợp nhau rồi. Dạo gần đây em có thấy sếp hơi lạ? Là thế đấy.
>>> Chương 7a