Chương 3:
Sau khi chơi đùa thỏa thích tại quán bar, các cô gái ra quầy tính tiền thì ông chủ ở đó khúm núm nói:
- Mấy vị đã có người trả rồi ạ.
Uyển Nhã nghi hoặc nhìn ông chủ quán bar đang tính ai trả thì ông chủ quán đó nói luôn:
- Vị ấy yêu cầu tôi không được nói, sẽ đòi lại tiền hôm nay sau.
Nghe vậy cô vẫn có hơi nghi hoặc một chút, nhưng Việt Hà nghe không phải trả tiền thì vô cùng vui vẻ cùng hai cô bạn kéo Uyển Nhã ra ngoài quán bar. Trên đường về cô vẫn nghi hoặc về người trả tiền cho mình thì Việt Hà kia vẫn cười vui vẻ. Nhưng hiện giờ trong lòng cô nàng Việt Hà kia thì suy nghĩ vô cùng sâu xa về tương lai cô bạn thân của mình. Quay sang Uyển Nhã cô nói:
- Thắc mắc làm gì? Người ta trả cho cậu thì tất nhiên sẽ tới gặp cậu đòi lại.
Nghe vậy thì Uyển Nhã cũng chả quan tâm nữa, Việt Hà lại tiếp tục nói:
- Bao giờ cậu có xe? Mà xe cậu là loại gì?
- Tớ cũng không rõ, bố tớ chỉ nói vậy thôi.
Mà hai cô bạn kia nói xe gì đó cũng chen vào nói:
- Uyển Nhã được mua xe hả? Khao đi! Khao đi!
Cô cười khổ, còn Việt Hà lại chen vào:
- Khao cái đầu hai cô á! Nãy quậy chưa đủ hả?
Hai cô nàng kia bĩu môi với Việt Hà quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cùng long lanh như hai chú cún con đòi ăn nhìn mà tội nghiệp. Uyển Nhã vờ như không thấy nhìn ra ngoài ngắm nhìn cảnh về đêm. Thực sự việc này đâu do cô quyết định, cái này thực ra do Việt Hà quyết định thì đúng hơn. Nhìn cô như vậy, vốn bản tính phóng khoáng của sư tử như cô sẽ rất động lòng tốt nhất không nên nhìn. Việt Hà lườm hai cô nàng kia rồi lên tiếng dọa:
- Hai cậu mà còn đòi khao nữa tin tớ đánh các cậu không hử?
Cuối cùng Huyền Anh và Thùy Dương cũng im miệng không nhắc tới chuyện đó nữa. Cô im lặng nghĩ cốt truyện cuốn tiểu thuyết mình sắp viết. Về đến nhà cô lôi chiếc máy tính ra, đăng nhập vào diễn đàn thì thấy rất nhiều thông báo mà chủ yếu là của biên tập viên dục cô viết truyện, thấy không có gì quan trọng nên cô tắt máy đi ngủ để mai dậy sớm còn chuyển nhà. Sáng sớm ngày hôm sau, cô và Việt Hà vác vali đến nơi bố cô bảo. Bước chân vào căn nhà cô mới hiểu tại sao nơi này cô lại cảm giác quen thuộc đến vậy. Hóa ra là đây là nơi cô ở lúc còn nhỏ với bố mẹ ở đây. Nơi này vẫn không thay đổi nhiều so với trí nhớ lúc nhỏ của cô. Ở căn nhà này cô có biết bao nhiêu kỉ niệm tươi đẹp. Cô nhớ là cô không phải người Sài Gòn mà là người Hà Nội, mẹ cô nói con gái Hà Nội cần thanh lịch, đoan trang, nhã nhặn vì vậy mẹ mới đặt cho cô cái tên Uyển Nhã có nghĩa là vẻ đẹp thanh tao, phong nhã. Việt Hà thấy sắc mặt cô thay đổi thì cũng hiêu được phần nào sự việc liền an ủi và hỏi:
- Nhã Nhã cậu ở đây được không? Hay mình chuyển đi chỗ khác nha!
Im lặng một lúc lâu cô mỉm cười rất tươi nói:
- Không sao! Dù sao chỉ là những hồi ức thôi, đã qua lâu rồi mà, mình không còn buồn nữa đâu. Mình vào thôi.
Việt Hà tự nhiên lại thấy thương cô bạn thân của mình. Cô nàng sư tử này không muốn để lộ cảm xúc thật sự của mình ra ngoài, vẫn giữ trên môi nụ cười tươi tắn, dù bóng đêm bao trùm thì nó chưa chắc đã tắt. Nhưng thực ra cô bé này rất mỏng manh dễ vỡ, tâm hồn nhu những giọt nước long lanh vậy, có khi nó còn dễ vỡ hơn. Một khi cô nàng này đã có thù thì tất trả, có khi nó còn rất khủng khiếp vì vậy có lẽ hai mẹ con kia sẽ phải chịu khổ nhiều về sau này. Việt Hà cùng Uyển Nhã dọn dẹp đồ đạc. Uyển Nhã chọn phòng mà hồi nhỏ mình từng ở còn Việt Hà ở phòng trước kia bố mẹ cô ở. Nói chung ngôi nhà này vẫn thừa hai phòng nữa. Có đầy đủ tiện nghi cô nghĩ chắc bố cô cũng đã nói người dọn dẹp trước khi cô đến đây ở. Sếp dọn xong căn nhà cô cùng Việt Hà đi mua đồ để nấu ăn. Ăn tối xong thì cô vào phòng mình viết nốt mấy chương tiểu thuyết rồi đi ngủ. Ngày hôm đó trôi qua thật yên bình.