Chào Ngân!
Mình đã định ghi vài lời chia sẻ sau khi đọc xong chương 31 rồi nhưng vẫn cố chờ truyện full để có được những đánh giá tổng quát nhất. Có lẽ đây sẽ là một comment nghiêm túc và có phần nặng nề khi nó đề cập đến nhiều vấn đề thuộc về nội tại tác phẩm. Vậy nên, nếu Ngân thực sự muốn nghe những lời thật lòng thì hãy đọc nhé!
Đầu tiên, mình chúc mừng Ngân đã hoàn thành bộ truyện có thể nói là đầu tay này. 34 chương là cả một chặng đường rất dài, nhưng bạn đã viết nó với một nhiệt huyết đáng nể mà không phải tác giả mới nào cũng giữ vững được cho đến tận cùng. Mình đánh giá rất cao tinh thần này của Ngân!
Nhưng chính vì mình thực lòng coi "Hạnh phúc tìm lại" là một tác phẩm thực thụ với giọng văn mượt mà và cốt truyện trọn vẹn chứ không lôm côm như mấy "rác phẩm" đầy rẫy trên mạng, nên mình cũng yêu cầu cao hơn về sự chỉn chu cũng như tầm tư tưởng cốt lõi của thông điệp gửi tới người đọc.
Có lẽ Ngân vẫn còn nhớ hồi bạn đăng mấy chương đầu, mình có vào bắt lỗi logic về tâm lý nhân vật với nhận xét "không chân thực", đúng không? Nhưng sau đó Ngân có giải thích, và mình đã chấp nhận đây chính là một thế giới màu hồng như trong truyện cổ tích, nơi mà các tuyến nhân vật phải phân rõ thiện ác. Đã ác phải ác đến cùng cực, và đã thiện thì phải thiện đến khó tin. Và rồi, ác giả ác báo, thiện giả thiện báo. Không có bất kì một sai số thuộc về "thực tế" nào được phép chen ngang cả.
Thế nên, lúc Khánh An tin tưởng vào William một cách vô lối và rồi may mắn gặp được người tốt, mình chấp nhận. Trong truyện cổ tích thì chuyện này cũng thường xảy ra thôi. Hay như lúc Sherry phê bình Khánh An nghĩ đến việc bỏ học nuôi chồng đi thi Trạng Nguyên, mình vẫn chấp nhận. Trong truyện dân gian, mấy cảnh này đâu có thiếu gì. (Dù khi đó họ là vợ chồng con chấy cắn đôi chứ không phải vô tình bắt được ngoài đường như thế, nhưng không sao, truyện mà. Đọc thôi, đừng có ảo tưởng theo là được!) Và mình đã giữ tâm thế đọc truyện cổ tích đó đến tận dòng cuối cùng để rồi lại hoang mang tự hỏi, liệu William, Trần Huy, và đặc biệt là Khánh An, có đúng là
thiện không?
Mình mạn phép đưa ra một vài cảm nhận của mình, mong sẽ được cùng với Ngân trao đổi để mình có thể hiểu rõ hơn dụng ý của bạn, tránh nghi oan cho người (biết đâu là) vô tội như bây giờ.
1. Arc cô dâu chạy trốn
Mình muốn hỏi Ngân một câu, là William với Khánh An đã làm giấy đăng kí kết hôn chưa? Ý mình là cuộc hôn nhân này của họ có được pháp luật bảo hộ không?
Nếu có đăng kí kết hôn: Vậy thì việc Khánh An bỏ đi không có đồng thuận và tự ý đến sống chung với Trần Huy (trong khi chồng hợp pháp là William) đã vi phạm pháp luật. Mình thực sự không hiểu, một luật sư danh giá, một người đại diện cho công lý như Trần Huy suy nghĩ gì khi tự đặt mình vào tình huống cướp vợ của người khác như thế? Hay vì Trần Huy ngông nghênh tự cho mình là luật sư nổi tiếng, có thể cãi bay trong trường hợp William bắt được và đâm đơn kiện?
Mà thôi, cứ cho rằng anh ta yêu Khánh An đến mụ mị, bất chấp đúng sai đi, thế thì cảnh sát Anh thì sao? Họ bất tài đến nỗi không thể tìm được tung tích của Khánh An à? Hay William không báo cảnh sát (biết đâu vì sĩ diện)? Nếu thế thì mình chẳng còn gì để nói về cái anh nam chính này nữa cả. Vì William đâu biết Khánh An bỏ đi vì lý do gì? Nhỡ cô ấy bị bắt cóc, bị uy hiếp, đang nguy hiểm đến tính mạng thì sao? Sao William luôn tỏ ra yêu Khánh An tới sống chết mà điều đơn giản nhất đó cũng chẳng nghĩ nổi thế? Anh ta có thực lòng yêu Khánh An không vậy?
Nếu chưa đăng kí kết hôn:Vậy thì mình chỉ có thể nói Trần Huy tự xưng ăn học nhưng lại quá... kém cỏi! Đã muốn chiếm đoạt Khánh An sao không làm tới tận cùng, đăng kí kết hôn, nấu gạo thành cơm luôn cho chắc ăn? Khánh An đã tin, đã đồng ý ở với Trần Huy rồi kia mà? Đăng kí kết hôn với Trần Huy để con ra đời được danh chính ngôn thuận hợp lẽ quá còn gì? Hơn nữa, Trần Huy phải biết cú lừa này chỉ tồn tại được đến khi đứa trẻ ra đời và chẳng giống ông bố hờ chút nào thôi chứ? Ngân có giải thích là lúc đó anh ta dù biết nhưng vẫn mạo hiểm vì hi vọng thời gian sẽ giúp mình chinh phục được Khánh An. Nói vậy nhưng mình vẫn không thấy có gì sáng sủa hơn ngoài việc càng chứng tỏ Trần Huy... IQ thấp tệ. Bỏ công chinh phục trong 9 tháng 10 ngày rồi sau đó lại tự mình đạp đổ mọi thành quả (nếu có) khi lời nói dối đương nhiên lòi ra à? Luật sư giỏi mà sao chỉ biết một mà không biết hai thế? Ai lại dốc hết vốn liếng chỉ để chờ giây phút tự mình nhảy xuống hố chông, mất cả chì lẫn chài? Lại còn bày đặt đạo đức nửa vời, nuôi con tu hú và không dám đụng vào thánh nữ. Cái này theo dân gian mình hay gọi là "vợ chẳng phải, con thì không, *** nát như băm bầu" đấy!
Mình nhấn mạnh đạo đức nửa vời, bởi nếu anh ta đạo đức thật thì đã không lừa Khánh An về cái thai, đã không lờ việc Khánh An đã kết hôn đi mà hồn nhiên chung sống với vợ người khác như thế! Mà nghĩ lại thì, đúng anh ta không đạo đức chút nào thật! William đưa Khánh An đi, Trần Huy cũng không hề dốc lòng tìm kiếm. Hay vẫn lý do cũ, cảnh sát UK quá bất tài? Chẳng nhẽ Trần Huy không lo William sẽ xử tệ với Khánh An vì cô đã phản bội chồng, đã dám bỏ chồng theo trai cả năm trời sao? Thế nên nếu đem lý do "vì quá yêu" ra để biện minh cũng không đúng. Yêu đương gì mà kì vậy? Đã thế, đến khi Trần Huy ăn may gặp được Khánh An thì anh ta lại vồ vập ra vẻ mình yêu Khánh An lắm lắm. Còn sỗ sàng ép cô nhớ lại mọi thứ này nọ làm như mình mới là nam chính thực sự! Nhìn kiểu gì cũng ra ngụy quân tử, trơ trẽn quá trời.
Tóm lại, chính vì có quá nhiều lỗ hổng trong màn kịch cô dâu chạy trốn này khiến mình nghĩ pháp luật, cảnh sát, và bản thân ba người trong cuộc chỉ là một trò đùa hài hước. Và dù mình đã cố cho rằng đây chỉ là truyện cổ tích, cái gì cũng có thể xảy ra, nhưng rõ ràng tình huống cổ tích này đã hạ thấp trí tuệ cũng như nhân cách của dàn nhân vật xuống rất nhiều. Nó hoàn toàn không có hiệu quả gì ngoài việc khiến cho nhân vật trở nên ấu trĩ đến mức phản cảm trong mắt người đọc.
2. Khánh An có phải thánh nữ thực sự hay không?
Nửa đầu truyện, mình đã luôn coi Khánh An là một thánh nữ. Cô gái ấy hiền lành, lương thiện, ngây thơ, cả tin đến mức vượt khỏi ranh giới đời thực. Thậm chí khi đọc đến đoạn Khánh An không nề hà mang bánh đến cho William trong những ngày đen tối với mong muốn giúp đỡ anh, dù vô lý nhưng mình vẫn bị cảm động, và cho rằng đó chính là điểm sáng của Khánh An.
Thế nhưng... sau tất cả, Khánh An lại chứng tỏ bản thân vô dụng và giả tạo đến mức vô liêm sỉ, không tài nào hiểu nổi.
Vô dụng, bởi vì cô ấy không thể tồn tại nếu không có đàn ông. Thuở nhỏ thì được Trần Huy bao bọc. Bỏ Trần Huy thì lại có William thế chỗ. Bỏ William thì đã có Trần Huy để chạy về ngay. Đi giày cũng không tự đi, đốt nến thì làm cháy nhà. Chưa kể bao nhiêu lần bị rơi vào bẫy, rồi suýt thì xe đâm này kia. Có lẽ Ngân đang muốn cường điệu hóa tình tiết nhằm mục đích nâng cao hình tượng soái ca của William. Nhưng đồng thời nó cũng đã vô tình hạ thấp giá trị của Khánh An xuống thê thảm. Bạn không thể biện minh suông là "nếu muốn, cô ấy hoàn toàn có thể" khi mà mọi thứ nhân vật thể hiện đều hoàn toàn trái ngược với điều đó. Và thú thực, mình tin là Khánh An sẽ chết nếu như không được đàn ông bất kì bảo vệ.
Giả tạo, bởi vì cô ấy được miêu tả trên câu chữ là rất lương thiện, nhưng nhiều hành động của cô ấy lại đi ngược với bản chất của cái thiện. Cô ấy yêu Trần Huy, nhưng lại có thể quên ngay và sà vào vòng tay William. Cô ấy yêu William, nhưng lại có thể bỏ ngay William và đến tìm Trần Huy. Nếu không phải giả tạo thì là cô ấy ngốc nghếch nên cư xử bộp chộp chết người những hai lần chăng? Hay cô ấy quá hời hợt khi cho rằng mình yêu lắm lắm nhưng thực chất, thứ gọi là "tình yêu" trong lòng cô ấy cũng chỉ đến thế?
Giả tạo, bởi vì cô ấy ngay một phút trước còn ngất lên ngất xuống, "khóc hết nước mắt" vì nhớ ra mình đã làm mất con, nhưng một phút sau đã quên tiệt như nó chưa từng tồn tại mà chạy đi tìm William thề thốt yêu đương. Và bởi vì cô ấy có thể vô tâm nói rằng,
"vui quá, vậy là em không phản bội William" trước mặt một người đàn ông đã yêu thương cô ấy suốt 18 năm trời, đã che chở cho cô ấy khi cô ấy bỏ William mà đi, ngay sau khi ngây thơ hưởng thụ chán chê tình cảm và lòng tốt của họ.
Nói Khánh An không nỡ làm đau một con kiến sao? Không đúng. Khánh An thực sự rất tàn nhẫn! Và đỉnh điểm của tàn nhẫn chính là cô ấy thậm chí còn không thèm nhận ra mình như vậy là tàn nhẫn, không chút băn khoăn, không chút ăn năn. Không biết hổ thẹn trước điều xấu mà coi đó là hiển nhiên như Trái Đất quay quanh Mặt Trời chính là bằng chứng không thể chối cãi cho cái mà mình gọi là vô liêm sỉ đấy.
3. Trách nhiệm của người cầm bút
Mặc dù Ngân từng nói rằng viết truyện này ra cho vui, phục vụ bản thân là chính, không hề suy nghĩ nhiều và cũng không mong trẻ con sẽ đọc được, nhưng mình vẫn cảm thấy có chút ái ngại bởi những gì bạn đang vô tình cổ súy trong tác phẩm.
Ngân nói mỗi người một cảm nhận, mình hiểu. Đúng là khi đưa tác phẩm cho những người đọc khác nhau họ sẽ có những suy nghĩ và cách tiếp cận khác nhau. Ví như hai mặt đen và trắng của cùng một vấn đề. Người đang đứng ở phía mặt đen sẽ tưởng tất cả nó là đen. Người đang đứng ở phía mặt trắng sẽ tưởng tất cả nó là trắng. Nhưng
dù có dùng câu chữ lấp liếm thế nào thì vẫn không thể đánh tháo được sự thật là nó có cả hai mặt đen lẫn trắng. Và với tư cách của một người cầm bút, mình nghĩ nhiệm vụ của chúng ta chính là tạo điều kiện cho độc giả quan sát được cả hai mặt đen và trắng đó một cách toàn diện. Chứ không phải ngang nhiên đổi trắng thay đen.
Mình không phủ nhận viết lách ban đầu là phải thỏa mãn chính mình trước. Phải hứng thú, phải thoải mái thì mới sáng tác được. Nhưng dù có vậy đi chăng nữa thì cũng không thể lấy nó làm cái cớ để bất chấp đúng sai, thích gì viết nấy, muốn viết sao thì viết chứ? Mình đồng ý, truyện không phải sách giáo khoa. Nhưng nó có ảnh hưởng đến suy nghĩ, nhận thức, tư tưởng, cái nhìn... của người đọc là sự thật! Chẳng phải vì thế nên văn học mới gạn đục khơi trong, ca ngợi cái đẹp, phê phán cái xấu, và khơi dậy tính nhân văn trong tâm hồn mỗi con người? Sẽ ra sao nếu như đến cả văn chương cũng chỉ tuyên truyền những quan điểm lệch lạc, nông cạn và đi quá xa so với luân thường đạo lý?
Ngân nói đây chỉ là truyện "giải trí" thôi, nên không cần đao to búa lớn làm gì. Nhưng "giải trí" cũng là một chức năng của văn học. Không thể lấy nó ra để đổ mọi tội lỗi cũng như bao biện cho sự dễ dãi, thiếu trách nhiệm của người cầm bút được. Bởi "giải trí" khác hoàn toàn so với việc cẩu thả, hay cổ vũ cho những tư tưởng lệch lạc, đi ngược lại chuẩn mực đạo đức.
Nói thật là mình cảm thấy khá... sốc khi đọc phản hồi của Ngân ở trên về vụ
"tôi yêu H, tôi thích H, tôi không thể sống thiếu H", và nó - được - viết - hoa. Tựa như bạn đang cố ý thách thức lại dư luận bằng việc nhấn mạnh "mình thích thì mình làm thôi" ấy. Đứng trên góc nhìn của người viết, mình thực sự cảm thấy lời này của bạn hơi... khó chấp nhận. Ngân thích cài H vào truyện, nhưng nếu khúc H đó dư thừa (không cần thiết cho mạch), lại được viết một cách chưa đủ khéo léo khiến cho giá trị của nhân vật vì thế mà bị giảm đi đáng kể thì Ngân sẽ tính sao? Nói thẳng ra, đoạn Khánh An say rượu rồi hồn nhiên cởi đồ chẳng hạn. Cách viết đó khiến nhân vật trở nên lẳng lơ, cứ như thể đó mới là bản chất của cô ấy thay vì hình tượng e thẹn, dễ xấu hổ, ngây thơ, trong trắng đang được xây dựng. Lại thêm cô ấy mới chỉ ở với chồng có một đêm chứ chẳng phải phụ nữ lão luyện gì cho cam chứ! Nếu đổ tại cho rượu nên Khánh An mới vậy (tức là không có dụng ý gì chính đáng) thì rõ ràng tình tiết này (cởi áo uốn éo) càng không nên đưa vào, vừa phá vỡ hình tượng nhân vật lại gây mất thiện cảm với người đọc. Tóm lại, không được ích lợi gì ngoài việc... thỏa mãn ý thích H của cá nhân cả.
Còn cái lý lẽ "tôi thích thì tôi viết", viết chỉ để thỏa mãn khẩu vị của bản thân không thôi, còn lại bất chấp hết ấy, tất nhiên nó thuộc về tự do suy nghĩ cá nhân. Không ai cấm được mình viết, cũng như không ai ép được mình phải viết cả. Nhưng nếu cái "sở thích" đó đi quá xa khuôn khổ "trách nhiệm" mình vừa phân tích ở trên thì thiết nghĩ, chỉ nên tự viết tự vui thôi, đừng đăng công khai làm gì. Bởi đăng công khai đồng nghĩa với việc đang cầm loa hét to lên cho mọi người chú ý đến nó. Mà xã hội bây giờ đã đủ loạn lắm rồi. Chúng ta đã rất đau lòng khi chưa tìm ra cách chống lại cái xấu thì ít nhất cũng đừng nên cổ vũ cho cái xấu. Đừng đem những thứ như ngoại tình, cướp hiếp giết, hạ thấp phụ nữ, rẻ rúng đàn ông, coi thường tình yêu, kì thị giới tính v.v... ngang nhiên bày ra trên truyện và coi nó là mốt, là cá tính, là hay ho, là tuyệt vời nữa.
4. Những vấn đề cốt lõi về nội dung tác phẩm đang vấp phải
Và truyện của bạn, dù có là cổ tích thì vẫn gặp phải vấn đề về tính hướng thiện của nhân vật như mình đã nói. Không những vậy, nó còn cổ súy cho nhân vật đề cao thể xác nhưng lại hạ thấp tự trọng. Lúc Khánh An khóc như cha chết vì nhớ ra mình từng lên giường với Trần Huy, mình cảm thấy rất buồn cười. Cô ấy đau khổ vì đã phản bội William. Thế cô ấy không hề cảm thấy có tội vì đã phản bội Trần Huy sao? Biết đâu Trần Huy khi xưa mới là người yêu thực sự của mình? Cô ấy không nghĩ một chút nào cho anh sao? Hành động này của Khánh An làm mình cảm thấy thương thay cho Trần Huy khi phải chịu một cái tát nảy đom đóm mắt như thế. Chưa kể những chuyện sau đó nữa khiến mình cảm giác trong mắt Khánh An chỉ có William mới xứng làm người, còn lại đều chỉ như cỏ rác không đáng bận tâm. Vui thì ban phước cho một tí, mà buồn thì chà đạp sao cũng được.
Truyện có rất nhiều nhân vật cũng như tình tiết thừa mà mình không hiểu Ngân đưa vào để làm cái gì. Ví dụ Trần Huy, mục đích anh đến với thế giới này có phải để dọn rác cho Khánh An không? Hay làm thân trâu ngựa nhằm khắc họa rõ nét hơn thứ tình yêu vị kỉ không cần biết đúng sai của hai nhân vật chính? Rồi bà mẹ của William bỏ con hơn hai chục năm không ngó ngàng gì, đùng một cái xuất hiện đúng thời điểm để diễn cảnh thương xót (mà thực ra là che đậy cho nhiệm vụ lợi dụng sự nhu nhược của Khánh An để tạo cớ cẩu huyết thôi). Rồi sau đó? Là biến mất trong vòng một nốt nhạc, như chưa từng xuất hiện. Cả lý do Khánh An "muốn trả anh về với bầu trời" cũng vô giá trị khi mà nó nảy ra quá chóng vánh, kết thúc thì lãng xẹt. Nữ chính sau khi bày ra đủ mọi trò lố như bỏ chồng, làm tổn thương Trần Huy, đánh hỏng đứa nhỏ mà vẫn có thể hi hi cười về với hoàng tử, không nghĩ ngợi gì. Cứ như là tình huống cô dâu bỏ trốn đó, lý do bỏ trốn, suy nghĩ của Khánh An... chỉ được gán vào cho có thôi chứ thực chất không có ý nghĩa gì.
>>> Chính vì những lẽ này, mình có cảm giác tất cả những gì đã diễn ra, từ việc nâng William lên hàng thần thánh, hạ giá trị của Andrea đến mức con kiến cái sâu, tạo ra một Trần Huy như tấm thảm chùi chân, gài bà mẹ không hề có giá trị sử dụng vào để tô điểm thêm cho hoàn cảnh và đổ mọi tội lỗi, thậm chí đến việc Khánh An không lên giường với Trần Huy và cái thai bị hỏng v.v... chỉ là một màn kịch đã được sắp đặt sẵn nhằm mục đích hàng đầu là tô vẽ cho mối tình của hai nhân vật chính, sao cho long lanh nhất, đẹp đẽ nhất mà thôi. Tiếc rằng khéo quá lại hóa vụng. Đã "kịch" thì sẽ dễ dàng bị đoán trước. Đã "kịch" thì không thể khiến độc giả rung động được. Tới mức mình còn nói trúng được tới cả chi tiết Khánh An say rượu và nhớ nhầm đã lên giường với Trần Huy nữa kìa. Có lẽ, điều duy nhất khiến mình bất ngờ đến mức sốc ở đây chỉ là... thái độ của Khánh An và William với đứa con đã mất. Khánh An còn nhỏ được vài giọt nước mắt lấy lệ, nhưng William thậm chí còn không có lấy một phản ứng đau khổ nào. Và rồi họ lại chỉ biết sà vào nhau, hôn hít, ôm ấp, xxx...
Thực sự, hình tượng cũng như tình yêu của hai nhân vật chính vì điều này đã trở nên xấu xí hơn rất rất nhiều.
Và mình nghĩ, trách nhiệm của người cầm bút là hướng thiện cho độc giả chứ không phải cổ súy cho những điều xấu xí như thế.
P/S: Rất may Ngân đã sửa lại chút xíu khúc này, nên mình cũng xin phép được bổ sung đôi chút về những thay đổi Ngân đưa vào nhé.
Thực tình, mình rất mừng vì tinh thần cầu thị này của tác giả. Điều ấy chứng tỏ bạn cũng có suy nghĩ, cân nhắc về các ý kiến trái chiều chứ không một mực tự tôn, bảo thủ như nhiều trường hợp khác. Điều này đã cổ vũ cho mình rất nhiều trong việc quyết định đăng comment này lên đây.
Ngân có sửa hai chỗ, một là lúc Khánh An bỏ đi sau đám cưới, không chủ định đến tìm Trần Huy ngay mà chỉ "vô tình" nhớ tới khi đang chưa biết đi đâu về đâu ngay. So với phiên bản cũ, dù nó khá hơn ở chỗ Khánh An đã bớt mặt dày đi, nhưng về cơ bản thì cô ấy vẫn chỉ là một cô gái thích gây chuyện, không bao giờ nghĩ đến hậu quả mà coi việc có người đi sau lo lót cho là đương nhiên. Và cô ấy cũng không quan tâm gì đến cảm nhận của người khác (trừ William). Chắc Khánh An đã quên mất chuyện mới vài tiếng trước đây, Trần Huy còn là người đến giải thích hiểu lầm và thuyết phục cô quay lại bên mình trong đau khổ rồi. Đây gọi là số phận nam phụ trong ngôn tình phải không? Lúc nào cũng chỉ là kẻ dự bị, là phương án lùi, ới cái là có, hết giá trị rồi thì bị đạp xuống sàn không thương tiếc luôn.
Đoạn sửa thứ hai là về phản ứng của William với đứa bé đã mất. Nếu xét riêng về khía cạnh câu chữ thì mình nghĩ bạn đã tương đối thành công trong việc cấp cứu cho ca bệnh tưởng chết này rồi. Nhưng xét dọc chiều dài truyện cũng như khi khớp lại với diễn biến tâm lý nhân vật thì vẫn chưa đủ. Bởi đây là lỗi logic toàn mạch, muốn chữa lành thì phải can thiệp theo chiều sâu chứ không thể chỉ chắp vá trên bề nổi theo kiểu chộp giật là xong được. Nhưng thôi, dù sao méo mó có hơn không. Sửa được thế này đã là khá hơn nhiều rồi.
----
Trên đây là một vài suy nghĩ của mình. Không biết mình có nhớ nhầm tình tiết nào hay hiểu sai dụng ý gì của bạn không. Bởi nếu thực sự nhân vật chính không hướng thiện như mình đã nói, vậy thì cả câu chuyện cổ tích này cũng không có giá trị trong phạm vi thể loại của nó. Vì châm ngôn giản đơn "thiện giả thiện báo ác giả ác báo" cũng chẳng đáp ứng được nữa rồi.
Thực lòng, mình đã suy nghĩ rất nhiều trước khi viết những dòng này, rất sợ Ngân sẽ nghĩ mình thích phá đám, thích gây thù, và gây ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ vốn có. Nhưng thiết nghĩ, biết đâu có chỗ nào mình hiểu sai, cũng như biết đâu Ngân có thể ngộ ra được điều gì đó và khiến cho câu chuyện trở nên hoàn thiện hơn từ comment này của mình, nên lại quyết định sẽ post. Nhưng dù sao đây vẫn là truyện của bạn, và mình là độc giả thì chỉ có thể nói lên
ý kiến cá nhân của mình. Hơn nữa, theo mình thấy thì mọi vấn đề chỉ xảy ra tập trung ở 5 chương cuối truyện. Nếu có thể bỏ vụ cô dâu chạy trốn hay mất trí nhớ, mình sẽ nghĩ khác. Nếu có thể bỏ nhân vật phụ Trần Huy đi, mình sẽ nghĩ khác.
Mình xin tạm kết lại những trao đổi ở đây. Rất mong Ngân đừng buồn nếu như mình đã lỡ nói ra lời gì đó hơi nặng nề trên câu chữ, mà bạn nên nhìn thẳng vào nội dung vấn đề mình chia sẻ. Bởi nếu Ngân xác định nghiêm túc hơn trên con đường sáng tác, thì hãy suy nghĩ kĩ càng hơn về trách nhiệm của người cầm bút đối với sản phẩm mình tạo ra. Và rồi, là sáng tạo nên những tác phẩm có giá trị lớn lao hơn nữa nữa, Ngân nhé!