Chương 1.3
“Nếu cái bình đó vẫn còn,” nàng trả lời. “Tôi sẽ rót một ít vào vết thương trước khi bó nó lại. Mẹ tôi nói rằng rượu mạnh có thể ngăn sự nhiễm trùng,” nàng giải thích. Nàng không nói thêm rằng mẹ nàng thực ra không chắc chắn lắm về điều đó nhưng dù sao đi nữa áp dụng nó cũng không làm viết thương xấu hơn. “Nó sẽ xót đấy và nếu anh muốn hét lên, tôi sẽ không đánh giá anh đâu.”
“Tôi sẽ không kêu một tiếng nào, tiểu thư ạ, và cô thật không hào hiệp chút nào khi cho rằng tôi sẽ như thế,” anh ta tuyên bố một cách khoa trương chỉ vài giây trước khi thứ chất lỏng bỏng cháy chạm tới da. Sau đó anh ta bật ra tiếng thét phản đối và gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Bradford - cảm giác hoàn toàn không thể giúp đỡ gì cho bạn mình - nhăn mặt với sự đồng cảm. Caroline cầm một cái lọ nhỏ chứa loại chất bột màu vàng có mùi của nước mưa cũ và những chiếc lá tươi, rồi rắc một lượng lớn lên toàn bộ vết thương. Sau đó, nàng lấy mảng vải dài từ chiếc váy của mình và buộc lại bằng tốc độ nhanh nhất có thể. “Loại thuốc này sẽ làm khô vết thương, đồng thời cũng làm chúng liền lại,” nàng nói với anh ta bằng giọng thật nhẹ nhàng.
Bradford trở thành nạn nhân của chất giọng khàn đầy quyến rũ của nàng. Anh thấy mình đang ước có thể đổi vị trí với bạn của mình và phải lắc mạnh đầu để xua đuổi cái suy nghĩ kỳ cục đó. Điều quái quỷ gì đang xảy ra với anh vậy? Anh cảm giác như mình bị bỏ bùa và thấy bối rối. Đó là một phản ứng mới lạ trước một phụ nữ, điều mà anh chưa từng trải qua trước đó, và anh nhận thấy mình không hề thích nó chút nào. Nàng thử thách sự kiểm soát của anh. Thề có Chúa, điều đó gần như làm anh sợ, cái phản ứng mãnh liệt với cô nàng tóc đen đó, và Bradford tự nhiên giống như một cậu trai trẻ vụng về nhiều năm về trước, không biết mình sẽ phải làm gì.
“Tôi đã cư xử như một kẻ hèn nhát, gào thét lên như thế,” Mr. Smith thì thầm. Anh ta lau cái chán bằng một chiếc khăn vuông và từ từ hạ mắt xuống. “Mẹ của cô là một người man rợ khi sử dụng phương pháp chữa trị kinh khủng này.”
Bradford nhìn nỗi khốn khổ trên khuôn mặt của bạn mình và hiểu được sự khó khăn đến mức nào để chịu đựng sự xấu hổ đó, nhưng anh quyết định rằng nếu anh cố gắng khuyên nhủ, sự việc càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
“Mr. Smith, anh chỉ rên rỉ chút thôi,” Caroline kiên quyết phủ định. Nàng vỗ nhẹ vào đầu gối anh ta và ngước nhìn lên. “Anh đã rất dũng cảm. Tại sao ư, cái cách anh đứng trước đám cướp đó vô cùng ấn tượng.” Caroline thấy rằng lời tán thưởng của nàng đã có tác dụng. Cảm giác tự đắc của Mr. Smith đang dần dần trở lại. “Anh đã can đảm và không có gì phải phàn nàn về điều đó. Và tôi cũng tha thứ cho anh khi gọi mẹ tôi là kẻ man rợ,” nàng nói thêm với nụ cười thật dịu dàng.
“Tôi đã rất cứng rắn với những kẻ vô lại đó,” Mr. Smith thừa nhận. “Đương nhiên, tôi cũng đã bị áp đảo một cách bất lực, cô biết đấy.”
“Anh đã như thế,” Caroline đáp lại. “Anh nên tự hào về những gì mình đã thể hiện. Anh có đông ý không, Mr. Bradford?”
“Tôi đồng ý,” Bradford ngay lập tức trả lời, vô cùng hài lòng vì cuối cùng nàng cũng đã chú ý đến anh.
Mr. Smith lẩm bẩm sự hài lòng của mình.
“Kẻ vô lại duy nhất ở đây là tên giữ ngựa người Ailen tôi đã thuê,” Caroline nhận xét khi nàng bắt đầu quấn mảnh vải dài quanh đùi Smith.
“Cô không thích người Ailen sao?” Bradford hỏi thăm với một giọng lười nhác. Anh bị tò mò bởi sự kịch liệt trong giọng nói của nàng.
Caroline nhìn lên anh với sự tức giận tỏa ra trong ánh mắt, và Bradford tự băn khoăn liệu rằng khi nàng yêu có mãnh liệt như sự căm ghét này. Sau đó, anh vất cái suy nghĩ kỳ cục đó sang một bên.
“Những người Ailen tôi từng gặp đều vô lại,” Caroline thừa nhận. “Mẹ tôi nói rằng tôi nên nghĩ thoáng ra nhưng tôi không thể.” Nàng thở dài và quay trở lại nhiệm vụ của mình. “Ba người Ailen đã tấn công tôi trước kia, khi tôi trẻ hơn bây giờ, và nếu Benjamin không kịp can thiệp, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra. Có thể tôi sẽ không ngồi đây và kể chuyện như thế này.”
“Tôi thấy thật là khó để tin rằng bất cứ ai có thể có lợi thế hơn khi đối mặt với cô,” Mr. Smith xen vào.
Điều đó nghe như một lời ca ngợi và Caroline chấp nhận nó. “Khi đó, tôi đã không biết cách để bảo vệ mình. Những người anh họ của tôi vô cùng lo lắng sau khi sự cố xảy ra, và từ đó, tất cả bọn họ dạy tôi làm thế nào để bảo vệ chính mình.”
“Người phụ nữ này là một kho vũ khí di động,” Mr. Smith nhận xét với bạn mình. “Cô ấy nói cô ấy bảo vệ chính mình khỏi London.”
“Chúng ta lại tranh luận về sự khác nhau giữa vùng thuộc địa phức tạp và London đáng hổ thẹn của anh ư, Mr. Smith?” Giọng nói của nàng đầy vui vẻ. Nàng trêu chọc, cố gắng kéo suy nghĩ của anh ta tới bất cứ điều gì khác để quên đi vết thương. Với sự nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nàng thắt dải vải vòng quanh đùi anh ta.
Mr. Smith dần mất đi biểu cảm đau đớn. “Tôi đang cảm thấy tốt lên nhiều rồi. Tôi nợ cô mạng sống của mình, tiểu thư yêu quý ạ.” Caroline vờ như không nghe thấy lời khẳng định nhiệt thành của anh ta và nhanh chóng chuyển chủ đề. Nàng luôn không thoải mái với sự tán thưởng. “Anh sẽ có thể khiêu vũ được trong vòng hai tuần,” nàng hứa. “Anh có giữ vai trò quan trọng trong giới quý tộc không? Anh, như họ nói đấy, có thuộc về nó?”
Câu hỏi ngây thơ khiến cho Mr. Smith phải ho khan. Anh giống như đang phải chiến đấu với thứ gì đó bên trong cổ họng mình. Caroline quan sát anh ta một chút rồi nhìn sang Bradford. Nàng thấy sự thích thú trong mắt anh ta và nghĩ rằng nụ cười nơi khóe mắt khiến anh ta trông thật đẹp trai.
Nàng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh ta khi Mr. Smith - người đang tiếp tục ho và thở dốc - dường như không có khả năng để hoàn thành nhiệm vụ đó. Bradford không phải là kẻ chỉ biết chưng diện, nàng nhận xét trong khi chờ đợi. Có một chút thất vọng khi phải thừa nhận điều đó. Không, anh ta không hành động giống như Mr. Smith. Ồ, họ ăn mặc cùng kiểu quần áo giống nhau, nhưng Caroline không nghĩ rằng Bradford có mang theo khăn tay làm bằng bất kỳ chất liệu nào như là ren. Nàng cũng không tin rằng đùi của anh ta sẽ có cảm giác như làn da phía sau lưng của em bé. Không, nó sẽ có cảm giác thô ráp… và cứng rắn. Anh ta cũng có nhiều cơ bắp hơn Mr. Smith. Anh ta sẽ không chạy một cách rầm rầm. Nàng có thể tưởng tượng được anh ta có thể dễ dàng đè bẹp đối thủ chỉ với trọng lượng cơ thể mình. Anh ta sẽ đối xử như thế nào với phụ nữ? Caroline cảm giác gò má nóng lên bởi sự tưởng tượng kinh khủng trong đầu mình. Cái quái gì đã xảy ra với nàng vậy. Tưởng tượng một người đàn ông khi anh ta không mặc quần áo, đánh giá xem anh ta sẽ như thế nào khi chạm vào phụ nữ. Chúa ơi, thật không thể tưởng tượng nổi.
Bradford thấy người đẹp đỏ mặt và cho rằng nàng nghĩ Mr. Smith đang cười nhạo mình. Anh lập tức trả lời nàng, “Chúng tôi thuộc về giới quý tộc nhưng Mr. Smith đây tham dự nhiều cuộc gặp mặt hơn tôi.” Anh không bổ sung thêm rằng anh hiếm khi xuất hiện ở bất cứ bữa tiệc nào nữa và cho rằng điều đó rất thử thách tính kiên nhẫn của anh. Thay vì nói lên cảm giác thật sự của mình, anh hỏi thăm, “Tiểu thư có đề cập rằng nàng đang đến thăm cha mình? Nhưng nàng lại sống ở thuộc địa? Với mẹ của mình ư?”
Bradford muốn tìm hiểu nhiều nhất có thể về Caroline. Anh không thừa nhận việc mình khăng khăng phải tập hợp các thông tin và giả vờ, ngay cả với chính mình rằng đó chỉ là một chút hứng thú và không có gì hơn.
Caroline cau mày. Thật bất lịch sự khi không trả lời câu hỏi được diễn đạt một cách rất lịch sự, nhưng nàng không muốn nói với ai trong hai người bất cứ điều gì về mình. Nàng sẽ chỉ ở London trong khoảng thời gian ngắn nếu kế hoạch của nàng không có gì thay đổi, và nàng không hi vọng có quan hệ bạn bè với những người Anh. Mặc dù vậy, dường như không còn bất cứ cách nào khác trước sự mong đợi trên khuôn mặt của hai người đàn ông. Nàng phải nói điều gì đó. “Mẹ của tôi đã mất nhiều năm rồi,” cuối cùng nàng cũng lên tiếng. “Tôi chuyển tới Boston khi tôi còn là một đứa trẻ. Dì và dượng tôi đã nuôi lớn tôi và tôi luôn gọi dì mình là mẹ. Bà đã nuôi lớn tôi, các vị thấy đấy. Và nó dễ dàng hơn… khi gọi thế,” nàng bổ sung thêm với một cái nhún vai lơ đễnh.
“Cô sẽ ở lại London lâu chứ?” Bradford hỏi. Anh nghiêng người về phía trước, đặt bàn tay to lớn của mình lên trên đầu gối, ý định rõ ràng muốn lắng nghe câu trả lời của nàng.
“Charity muốn tham dự một vài buổi gặp mặt khi chúng tôi ở đây,” nàng trả lời, tránh đề cập tới câu hỏi thực sự của anh.
Bradford cau mày trước cái cách nàng lẩn tránh câu hỏi và nói, “Mùa lễ hội sẽ bắt đầu sớm thôi. Cô có mong đợi cuộc phiêu lưu đó không?” Anh buộc mình bỏ đi sự giễu cợt trong giọng nói, thừa nhận rằng anh không muốn phá hủy sự mong đợi ngây thơ của nàng. Nàng là một người phụ nữ và vì vậy nhất định rất háo hức tham gia vào tất cả những thứ phù phiếm.
“Cuộc phiêu lưu? Tôi không nghĩ theo cách đó. Tôi chắc chắn rằng Charity thích các buổi tiệc tùng,” nàng trả lời.
Nàng đang cau mày với Bradford và anh bị ấn tượng với ý nghĩ rằng cái nhìn chằm chằm của nàng - khi nhìn thẳng đầy kiên định - có thể làm cho bất cứ quý ông nào phải lắp bắp và mất đi mạch suy nghĩ của mình. Đương nhiên, Bradford nhanh chóng nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại trong khi cố gắng nhớ xem họ đang nói về vấn đề gì. Anh đã chứng kiến quá nhiều, đã từng trải quá nhiều để bị đánh gục bởi mưu mẹo của bất kỳ cô gái nào. Tuy nhiên, anh phải nâng cao cảnh giác hơn với những phản ứng không đúng mực của mình. Vì Chúa, trước đây, anh chưa bao giờ bị tác động, bị áp đảo như thế bởi một người phụ nữ. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với anh vậy? Đó hẳn là một luồng nhiệt, anh ngẫm nghĩ - thậm chí là thề - trong khoảng khắc khi ánh mắt hai người giao nhau, rằng anh sẽ phải biết tất cả về người phụ nữ đang quỳ gối phía trước anh đây. Nàng bừng sáng với sự ngây thơ và hứa hẹn sẽ mang tới sự ấm áp thực sự cho một người đàn ông đã ở trong giá lạnh thời gian dài.
Thứ bùa mê đã giữ Caroline bị giam cầm trong đôi mắt đen nháy của Bradford bị phá bỏ khi Mr. Smith cố gắng thông cái cổ họng của mình và hỏi, “Cô không háo hức với mùa vũ hội ư?” Anh ta - theo cách nghĩ của Caroline - dường như hoàn toàn bị bất ngờ bởi chính câu hỏi của mình.
“Tôi chưa bao giờ xem xét điều đó,” Caroline trả lời. Nàng nở nụ cười rồi nói thêm, “Chúng tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện. Họ là nhóm người thích chỉ trích và mọi người luôn luôn phải đúng mực. Charity lo sợ rằng chị ấy sẽ làm một số hành động làm xấu hổ cha tôi trong buổi đầu tiên ra mắt. Chị ấy ước rằng mọi chuyện sẽ ổn, các anh biết đấy.”
Giọng nàng nghe thật căng thẳng và Bradford trở nên hơn cả tò mò.
Mr. Smith nhận xét, “Tôi nghĩ rằng cô sẽ được cả London nhắc đến.” Giọng nói của anh tự mãn và kiêu ngạo. Anh coi đó như sự tán thưởng nên thấy làm bối rối khi Caroline gật đầu và nhăn mặt nhìn mình. “Đó là điều Charity lo về tôi. Chị ấy sợ tôi sẽ làm điều gì đó kinh khủng và cả London sẽ nghe về nó. Anh thấy đấy, tôi hiếm khi đúng mực trong bất cứ việc gì. Mẹ của tôi gọi tôi là kẻ nổi loạn. Tôi e rằng bà đã đúng.”
Nhận xét của nàng về tính cách của mình được nói ra bởi một giọng thật thản nhiên.
“Không, không. Cô hiểu nhầm ý của tôi rồi,” Mr. Smith tuyên bố. Anh ta vẫy chiếc khăn tay của mình trong không khí như một lá cờ. “Ý tôi là giới quý tộc sẽ săn đón cô. Tôi đoán thế.”
“Anh thật là tử tế,” nàng thì thầm. “Tôi chỉ hi vọng một chút thôi. Nó không quan trọng, nhưng anh thật tốt vì đã nói như thế, bởi vì tôi sẽ trở lại Boston. Sẽ không có vấn đề gì nếu tôi bị cho ra ngoài giới quý tộc bởi Pummer.”
“Pummer?” Cả Bradford và Mr. Smith đều nhắc lại cái tên cùng một lúc.
“Plummer hay Brummer gì đó,” Caroline trả lời với một cái nhún vai. “Mr. Smith, nếu anh có thể di chuyển cái chân một chút để tôi có thể buộc lại. Đó, bây giờ thì tôi đã hoàn thành rồi.”
“Ý của cô là Brummell? Beau Brummell?” Bradford hỏi, có tiếng cười trong giọng nói của anh.
“Vâng, đó có thể là cái tên chính xác. Chúng tôi được dặn dò bởi quý bà Maybury, trước khi rời Boston, rằng Brummell rất có ảnh hướng tới giới quý tộc, nhưng tất nhiên hẳn các anh đã biết điều đó. Quý bà Maybury chỉ mới tới thuộc địa trước khi chúng tôi rời đi, nên chúng tôi tin rằng câu chuyện của bà ấy là chính xác.”
“Và câu chuyện của bà ấy như thế nào?” Bradford hỏi.
“Rằng nếu Brummell quyết định khiến một quý cô bị đẩy ra ngoài giới quý tộc, thì sau đó cô ấy có thể sẽ phải vào nhà tu. Mùa vũ hội của cô ấy bị hủy hoại và cô ấy phải trở về nhà với sự hổ thẹn. Anh có thể tưởng tượng ra một người có thể có được quyền lực đến thế không?” Nàng đưa ra câu hỏi cho Bradford và nhìn anh. Ngay lập tức nàng ước gì mình đã không hỏi như thế. Đương nhiên anh ta có thể tưởng tượng ra thứ quyền lực đó, nàng tự nói với chính mình. Người đàn ông đó còn có thể tạo ra nó. Nàng thở dài với sự phiền muộn và hạ thấp cái nhìn của mình.
Việc có Bradford ở ngay bên cạnh bắt đầu làm nàng bồn chồn. Nàng nhìn lên Mr. Smith và thấy anh ta cau mày khó chịu. “Ôi, có phải tôi đã thắt quá chặt không?”
“Khô-ông, nó ổn,” Mr. Smith nói lắp.
“Các anh phải hiểu rằng bản thân tôi không quan tâm nếu Brummell có loại tôi ra hay không. London chẳng có gì hứa hẹn với tôi. Tuy nhiên, tôi lo rằng Charity sẽ bị ảnh hưởng bởi cách cư xử của tôi và có thể sẽ bị tổn thương, tôi thì không hề muốn chị ấy bị bẽ mặt. Đúng vậy, đó là điều tôi lo lắng.”
“Tôi có cảm giác rằng Beau Brummell sẽ không gạt cô hay chị họ cô ra khỏi giới quý tộc đâu,” Bradford dự đoán.
“Tiểu thư quá xinh đẹp để bị gạt bỏ,” Mr. Smith xen vào.
“Xinh đẹp không có nghĩa là sẽ được chấp nhận. Vấn đề là ở bên trong con người,” Caroline nêu lên ý kiến.
“Bên cạnh thực tế cao quý đó, tôi nghe nói rằng anh ta vô cùng coi trọngmấy anh bạn màu xám của mình,” Bradford nhận xét bằng một giọng khô khốc.
“Mấy anh bạn màu xám?” Caroline hỏi lại, rõ ràng là rất bối rối.
“Những con ngựa của anh ta,” Bradford trả lời. “Tôi không nghi ngờ việc cô sẽ bắn chúng nếu anh ta dám gạt bỏ cô hay chị họ của cô.”
Biểu cảm của anh trông rất nghiêm túc nhưng đôi mắt thì trở nên ấm áp và trêu trọc. “Tôi sẽ không bao giờ.” Caroline nói.
Rồi anh cười còn nàng thì lắc đầu.
“Anh đang đùa,” nàng tuyên bố. “Đấy,” nàng nói, quay lại phía Mr. Smith. “Tôi xong rồi. Hãy giữ lấy số thuốc này và thay băng hàng ngày. Và đừng để bất cứ ai khiến anh mất máu nữa, Chúa lòng lành, anh đã mất quá đủ rồi.”
“Một điều nữa trong những cách thức của mẹ cô?” Mr. Smith dò hỏi với một giọng tò mò rõ ràng. Caroline gật đầu khi nàng ra khỏi cỗ xe. Khi nàng đã đứng ở bên ngoài, nàng quay lại và nâng chân của Mr. Smith lên chỗ ngồi đối diện, bên cạnh Bradford. “Tôi e rằng anh đã đúng, Mr. Smith ạ. Đôi giày yêu quý của anh có vẻ bị phá hủy rồi. Và cái dây tua thì nhuốm đầy máu. Có thể nếu anh giặt nó với rượu sâm panh – theo cách mà quý bà Maybury đã giải thích rằng Brummell đã làm - có thể chúng sẽ dùng lại được.”
“Đó là một bí mật quan trọng cần được bảo vệ,” Mr. Smith nói ra với sự căm phẫn.
“Không thể có quá nhiều bí mật,” Caroline đáp lại. “Vì quý bà Maybury biết tất cả và dường như anh cũng vậy.” Nàng không chờ một câu trả lời cho nhận xét rất hợp lý của mình và quay sang Bradford. “Bây giờ, anh sẽ chăm sóc bạn của mình chứ?”
“Chúng tôi đã tìm thấy người đánh xe,” Charity nói vọng đến ngay khi Bradford gật đầu. “Anh ta có một viết xưng như một quả chuông trên đầu, nhưng anh ta vẫn có thể đi được.”
Caroline gật đầu và nói, “Chúc hai người một ngày tốt lành. Benjamin, chúng ta phải lên đường ngay thôi. Mr. Bradford sẽ chăm lo cho Mr. Smith.”
Người đàn ông da đen nói điều gì đó với Caroline bằng thứ ngôn ngữ mà Bradford không thể hiểu, nhưng anh biết - từ cái cách Caroline mỉm cười và gật đầu - rằng nàng hiểu tất cả. Rồi sau đó họ lên đường. Không ai trong hai người đàn ông nói bất cứ điều gì khi họ dõi theo cô gái xinh đẹp với mái tóc màu đen dẫn người chị họ của mình đi xuống con đường. Công tước Bradford nhảy ra khỏi cỗ xe để có thể nhìn lâu hơn trong khi người bạn của anh thò đầu ra ngoài cửa sổ và cũng quan sát sự biến mất đó.
Bradford thấy mình đang mỉm cười. Người chị họ nhỏ bé với những lọn tóc màu vàng đang nói chuyện với Caroline, và người đàn ông da đen chỉ im lặng, với khẩu súng của mình, đi theo phía sau, ý định rõ ràng là để bảo vệ họ.
“Chúa ơi, tôi tin rằng mình đã vướng vào một chuyện thật điên rồ,” người đàn ông bị thương lên tiếng. “Một tiểu thư đáng ngưỡng mộđến từ thuộc địa,” anh ta bổ sung với một sự châm chọc trong giọng nói, “và tôi vẫn thấy mình bị mê đắm.”
“Quên chuyện đó đi,” Bradford khuyên, giọng anh cộc lốc. “Tôi muốn cô ấy.” Giọng điệu của anh không cho phép sự tranh luận nào, và bạn anh đồng ý một cách thông minh với những cái gật đầu mạnh mẽ. “Tôi không quan tâm cô ấy có đến từ thuộc địa hay không.”
“Cậu sẽ gây ra một sự náo động nếu cậu theo đuổi cô ấy. Nếu cha cô ấy không có tước vị gì… Ồ, điều đó đơn giản là không thể. Hãy nhớ đến tước vị của cậu.”
“Và vì vậy cậu lên án nó?” Bradford đưa ra câu hỏi với một chút thích thú.
“Tôi thì không. Tôi sẽ ủng hộ cậu. Cô ấy đã cứu mạng tôi.”
Bradford nhướn một bên lông mày và bạn của anh nhanh chóng trả lời câu hỏi thầm lặng của anh. “Cô ấy đến thẳng chỗ những kẻ côn đồ và bắn chính xác vào tay của tên thủ lĩnh. Chỉ một vài tích tắc trước khi hắn ta bắn tôi.”
“Tôi không nghi ngờ rằng cô ấy có khả năng làm điều đó,” Bradford nhận xét.
“Làm bị thương một tên khác vào vai.”
“Cậu có nhận ra cô ấy lảng tránh câu hỏi của tôi không?”
Mr. Smith bắt đầu cười thầm. “Tôi không nghĩ rằng có thể nhìn thấy cậu cười, Bradford, và ngày hôm nay tôi đã nhìn thấy cậu không làm gì khác ngoài việc đó. Giới quý tộc sẽ rất háo hức chờ đợi. Cậu sẽ có một khoảng thời gian không dễ dàng với vị tiểu thư đó. Tôi đố kỵ với cậu vì điều đó.”
Bradford không đáp lại, anh quay đi và một lần nữa nhìn chằm chằm vào khoảng không, cho tới tận góc cong con đường nơi ba người đã biến mất.
“Cô ấy sẽ gây ra chút náo động khi những quý bà hợp thời nhìn thấy cô ấy. Cậu có nhận ra màu mắt của cô ấy không? Cậu sẽ phải đấu tranh để nhận được sự chú ý của cô ấy, Bradford. Chúa tôi, anh bạn, cậu hãy nhìn đôi giày của tôi này!”
Công tước Bradford lờ đi lời yêu cầu của bạn mình. Sau đó anh bắt đầu cười lớn. “Này, Brummell, cậu có dám gạt bỏ cô ấy không?”