28. Thông tin
Tôi nép sát vào góc tường.
“Cái gì?” tôi cố vặn nhỏ tiếng mình đi. “Vẫn không tìm thấy hắn ta sao?”
“Dạ phải.”
“Có biết hắn đang ở đâu không?”
“Tụi em đang tìm đây.”
“Con ả kia, cứ để yên đó. Để nó sống cho tao,” tôi nói.
Một tên tiến đến gần. Tôi vội vàng cúp máy.
“Làm gì đó?” hắn đe giọng.
“Đang kiểm tra hàng đây,” tôi sờ vào lớp ngoài chiếc áo khoác.
Hắn luờm tôi một cái rồi bỏ đi.
Tôi đứng lặng người. Lửa đã không thể thiêu cháy hắn…
Bốn giờ sáng.
Con người nơi đây đang ngáy khò trong mền. Ngăn cách giữa tôi với biển là tòa soạn hạng sang, chi nhánh tại Hỏa Sa của công ty mạng xã hội Hilliard. Hilliard và một công ty nữa, hình như là Imitobot đã công khai cạnh tranh từ tận ba năm trước, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt. Cả nước cuối năm 2061 nóng lên khi ông Tùng nắm quyền điều hành Hilliard thay cho ông P., người bất ngờ lâm bệnh nặng và qua đời cùng năm đó. Đài số 3 Hảo Mặc tiết lộ cái chết của người điều hành cũ chính do H., theo thông tin là tay chân của ông Tùng, gây nên, tuy chưa rõ lý do. Ngay sau đó hai tháng là sự sụp đổ của đài Hảo Mặc do khủng hoảng tài chính nội bộ. Tin tức của Tín Đài là thế, nhưng ai cũng ngầm hiểu, rằng nội sự đều do một người nhúng tay vào.
Tôi nhớ như in diễn biến của trận thư hùng giữa hai đầu sỏ công nghệ và có thể kể tường tận chi tiết, nhưng ngay khi đó một bàn tay đặt lên vai tôi. Khi tôi quay lại, chiếc bụng phệ của Lâm quay sang, mắt ông ta nhìn tôi cười.
“Đi được chứ?”
Tôi không thể giải mã nổi điệu cười mỗi lúc mỗi khác của ông ta. Tựu chung lại, tôi thấy giữa tất cả chúng có một điểm chung duy nhất mà chỉ hai từ mới có thể lột tả được: nham hiểm.
Chúng tôi đi đến dãy biệt thự Hoàng gia. Cái tên kêu ấy chỉ mô tả một dinh thự to lớn. Khuôn đường vào dài đến vô tận, hai bên là dãy cau mọc thẳng tắp. Phía ngoài ngôi nhà chính là khoảnh hồ bơi rộng năm thước. Một cô gái dựa lưng vào thành cửa bằng gỗ lim dày khắc hình hoa văn trống đồng. Cô ta mặc bộ áo tắm hớ hênh màu xanh biển, đeo kính mát. Thật lạ khi một người lại có thể tắm hồ vào giờ sớm thế này.
Có lúc tôi tưởng như mục tiêu ánh nhìn của cô ta là tôi, nhưng liền đó một tên trong đám Lâm tiến đến ôm lấy cô ta rồi hôn hít khắp người. Lâm nhìn đôi tình nhân với con mắt ghê tởm.
Lâm phẩy tay ra hiệu những người khác ở ngoài. Hai tên còn lại ra vẻ bất bình. Tôi với ông ta vào trong rồi đóng cửa phòng khách lại.
Một ông ngoại quốc chừng bốn mươi đón tiếp chúng tôi. Ông ta đeo chiếc kính dày cộm màu hồng loè, áo vest cũng hồng trông dị hợm trong chiếc quần bó nhung đen bóng lưỡng. Giọng ông ta quặn quẹo như gái gọi.
“Nè, ông tới rồi đó hả? Ấy chết, sao lại đóng cửa như thế.”
“Tôi muốn gặp riêng ông cùng người này.”
“Hàng tui đâu rồi?”
Tôi vội mở nắp va-li.
“Tốt quá. Giỏi lắm ông bạn Lâm của tôi ạ. Ông ngồi đi.”
Đèn chùm phòng khách bừng lên sáng chói làm mắt tôi mỏi nhừ. Dãy bàn ghế phòng khách làm cùng loại gỗ với cửa lớn. Chiếc vảy rồng chạy dọc dài quanh thân bàn, cong vòng như sợi chỉ rồi kết thúc ở chân bàn.
“Ông có nói rằng ông có chuyện cần nói với tôi,” ông áo hồng nói.
“À ừ,” Lâm vươn người về sau. “Không có gì quan trọng đâu, tôi chỉ muốn giới thiệu với ông người này thôi.”
Ông kia chuyển hướng mắt sang tôi. Tôi chìa tay ra bắt: tay ông ta mềm nhũn như bông.
“Anh bạn là ai thế?” ông ta hỏi.
“Tôi là người mới của ông đây thôi.”
“Ấy ấy đừng vội thế chứ Ram,” Lâm cười nói. “Anh ta không đẹp trai đến thế đâu.”
“Tôi có ý đó đâu,” Ram hậm hực, “mà anh ta thì sao?”
“Anh ta đang đi tìm người yêu thất lạc, cái cô gái sát nhân mà chúng ta hay gọi là Mỹ nữ Ánh Dương ấy.”
Tôi như há hốc mồm. Tại sao ông ta lại nói ra chứ? Tôi thấy không được thoải mái khi ngồi đây và định ra ngoài, nhưng Lâm rất nhanh đã kéo tay tôi lại.
“Gượm đã nào, anh cứ ngồi đây để tôi nói cho Ram rõ. Ram này, anh nhớ vụ đàn em của đối tác bên anh bị giết chứ?”
“Anh là… mà thôi. Vụ đó thật lạ lùng.”
“Và đó cũng chính là một trong những vụ trên bãi biển.”
“Vậy là ít nhiều cũng liên quan đến cô ta.”
“Ram, anh là người biết rõ vụ đó. Chính anh là người đã nhác thấy cô ta.”
“Cái gì?” tôi buột miệng.
“Phải đấy, tui có thấy,” mặt Ram sa sầm lại, mắt sâu hoắm trong sợ hãi. “Tui đã thấy bóng cô ta trên cát. Thật lạ lùng vì ánh dương lại hạ thủ trong bóng tối.”
“Có thể anh giúp được chàng trai này đưa cô ta về.”
“Nhưng anh cũng có mặt ở đó mà, vậy sao còn đến nhờ tôi.”
Lâm khẽ chau mày.
“À, ừ… tôi không biết có thể giúp được gì không,” giọng Ram ái ngại. “Lâm đã ngỏ lời nhờ tôi giúp anh, vả lại cũng chỉ là một câu chuyện, không có gì nhiều.”
Giọng Ram đứt quãng và có phần dài dòng quá mức cần thiết. Tôi nhấp nhổm trên ghế.
“Tôi chỉ cần một câu chuyện thôi,” tôi nói.
“Được,” Ram bình tĩnh trở lại. “Tui có thấy cô ta cầm dao… à không, có thể đó là cây súng… à mà tui nên giới thiệu… nạn nhân đôi chút. Vì là cuộc giao dịch tiền bẩn, cậu biết đấy, nên anh ta hẹn tui ra bãi biển ban đêm. Chính xác lúc tui tới điểm hẹn là mười hai giờ hơn… ba phút thì phải. Tui thấy con dao vung lên quá đầu cô ta… mà đúng hơn là cái bóng trên cát. Tui không biết phải làm gì… anh biết đấy, Lâm, đang lúc ấy thì đâu suy nghĩ được gì.”
Ram nhấp một ngụm trà; nước trà có vẻ hơi đắng so với tinh thần hoảng loạn của ông lúc này.
“Sau đó tui kịp hoàn hồn… tui tiến gần lại, và thấy…”
“Cái gì,” tôi sôi nổi.
“Một thân người méo mó trong đau đớn, hai hàm như muốn rách toác ra. Máu anh ta rỉ qua kẽ răng rồi rơi đọng trên cát. Anh biết không Lâm, cái người ấy, anh chàng mà tui niềm nở bắt tay ban sáng… đầu như muốn lìa khỏi cổ!”
Tim tôi giật bắn lên. Người tôi đang tìm kiếm đây sao? Tại sao Lam lại muốn tôi gặp con quỷ dữ này… tại sao… Các mạch máu trên tay tôi không chịu nổi sức ép khi phải nghĩ đến việc cô ta ngay trước mắt mình. Hay tôi nên quay về?
Không! Cô ta làm được gì kia chứ, chẳng qua chỉ là Ram đang tưởng tượng ra quá trớn. Cái gan thỏ đế của ông ta không chịu nổi cảnh giết người nên mới hoảng loạn như thế. Mỹ nữ Ánh Dương chính là chìa khoá cho mọi bí ẩn. Nhưng vì sao… vì sao cô ta lại lấy cái tên ấy? Vì lẽ gì mà… Tôi không dám màng đến suy nghĩ ấy! Tôi chỉ đơn giản là không thể thôi.
“Anh đang cường điệu mọi thứ lên rồi,” Lâm giúp bạn mình bình tâm lại. “Anh dùng ngụm trà nữa nào.”
“Liền đó tui gọi cho anh,” Ram kể tiếp một cách máy móc. “Công việc tay trái của anh cũng có ích lắm…”
Người kể chuyện của chúng tôi ngất lịm trên bàn. Lâm gọi bà giúp việc ra dặn dò rồi chúng tôi rời đi.
Tôi nép sát vào góc tường.
“Cái gì?” tôi cố vặn nhỏ tiếng mình đi. “Vẫn không tìm thấy hắn ta sao?”
“Dạ phải.”
“Có biết hắn đang ở đâu không?”
“Tụi em đang tìm đây.”
“Con ả kia, cứ để yên đó. Để nó sống cho tao,” tôi nói.
Một tên tiến đến gần. Tôi vội vàng cúp máy.
“Làm gì đó?” hắn đe giọng.
“Đang kiểm tra hàng đây,” tôi sờ vào lớp ngoài chiếc áo khoác.
Hắn luờm tôi một cái rồi bỏ đi.
Tôi đứng lặng người. Lửa đã không thể thiêu cháy hắn…
Bốn giờ sáng.
Con người nơi đây đang ngáy khò trong mền. Ngăn cách giữa tôi với biển là tòa soạn hạng sang, chi nhánh tại Hỏa Sa của công ty mạng xã hội Hilliard. Hilliard và một công ty nữa, hình như là Imitobot đã công khai cạnh tranh từ tận ba năm trước, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt. Cả nước cuối năm 2061 nóng lên khi ông Tùng nắm quyền điều hành Hilliard thay cho ông P., người bất ngờ lâm bệnh nặng và qua đời cùng năm đó. Đài số 3 Hảo Mặc tiết lộ cái chết của người điều hành cũ chính do H., theo thông tin là tay chân của ông Tùng, gây nên, tuy chưa rõ lý do. Ngay sau đó hai tháng là sự sụp đổ của đài Hảo Mặc do khủng hoảng tài chính nội bộ. Tin tức của Tín Đài là thế, nhưng ai cũng ngầm hiểu, rằng nội sự đều do một người nhúng tay vào.
Tôi nhớ như in diễn biến của trận thư hùng giữa hai đầu sỏ công nghệ và có thể kể tường tận chi tiết, nhưng ngay khi đó một bàn tay đặt lên vai tôi. Khi tôi quay lại, chiếc bụng phệ của Lâm quay sang, mắt ông ta nhìn tôi cười.
“Đi được chứ?”
Tôi không thể giải mã nổi điệu cười mỗi lúc mỗi khác của ông ta. Tựu chung lại, tôi thấy giữa tất cả chúng có một điểm chung duy nhất mà chỉ hai từ mới có thể lột tả được: nham hiểm.
Chúng tôi đi đến dãy biệt thự Hoàng gia. Cái tên kêu ấy chỉ mô tả một dinh thự to lớn. Khuôn đường vào dài đến vô tận, hai bên là dãy cau mọc thẳng tắp. Phía ngoài ngôi nhà chính là khoảnh hồ bơi rộng năm thước. Một cô gái dựa lưng vào thành cửa bằng gỗ lim dày khắc hình hoa văn trống đồng. Cô ta mặc bộ áo tắm hớ hênh màu xanh biển, đeo kính mát. Thật lạ khi một người lại có thể tắm hồ vào giờ sớm thế này.
Có lúc tôi tưởng như mục tiêu ánh nhìn của cô ta là tôi, nhưng liền đó một tên trong đám Lâm tiến đến ôm lấy cô ta rồi hôn hít khắp người. Lâm nhìn đôi tình nhân với con mắt ghê tởm.
Lâm phẩy tay ra hiệu những người khác ở ngoài. Hai tên còn lại ra vẻ bất bình. Tôi với ông ta vào trong rồi đóng cửa phòng khách lại.
Một ông ngoại quốc chừng bốn mươi đón tiếp chúng tôi. Ông ta đeo chiếc kính dày cộm màu hồng loè, áo vest cũng hồng trông dị hợm trong chiếc quần bó nhung đen bóng lưỡng. Giọng ông ta quặn quẹo như gái gọi.
“Nè, ông tới rồi đó hả? Ấy chết, sao lại đóng cửa như thế.”
“Tôi muốn gặp riêng ông cùng người này.”
“Hàng tui đâu rồi?”
Tôi vội mở nắp va-li.
“Tốt quá. Giỏi lắm ông bạn Lâm của tôi ạ. Ông ngồi đi.”
Đèn chùm phòng khách bừng lên sáng chói làm mắt tôi mỏi nhừ. Dãy bàn ghế phòng khách làm cùng loại gỗ với cửa lớn. Chiếc vảy rồng chạy dọc dài quanh thân bàn, cong vòng như sợi chỉ rồi kết thúc ở chân bàn.
“Ông có nói rằng ông có chuyện cần nói với tôi,” ông áo hồng nói.
“À ừ,” Lâm vươn người về sau. “Không có gì quan trọng đâu, tôi chỉ muốn giới thiệu với ông người này thôi.”
Ông kia chuyển hướng mắt sang tôi. Tôi chìa tay ra bắt: tay ông ta mềm nhũn như bông.
“Anh bạn là ai thế?” ông ta hỏi.
“Tôi là người mới của ông đây thôi.”
“Ấy ấy đừng vội thế chứ Ram,” Lâm cười nói. “Anh ta không đẹp trai đến thế đâu.”
“Tôi có ý đó đâu,” Ram hậm hực, “mà anh ta thì sao?”
“Anh ta đang đi tìm người yêu thất lạc, cái cô gái sát nhân mà chúng ta hay gọi là Mỹ nữ Ánh Dương ấy.”
Tôi như há hốc mồm. Tại sao ông ta lại nói ra chứ? Tôi thấy không được thoải mái khi ngồi đây và định ra ngoài, nhưng Lâm rất nhanh đã kéo tay tôi lại.
“Gượm đã nào, anh cứ ngồi đây để tôi nói cho Ram rõ. Ram này, anh nhớ vụ đàn em của đối tác bên anh bị giết chứ?”
“Anh là… mà thôi. Vụ đó thật lạ lùng.”
“Và đó cũng chính là một trong những vụ trên bãi biển.”
“Vậy là ít nhiều cũng liên quan đến cô ta.”
“Ram, anh là người biết rõ vụ đó. Chính anh là người đã nhác thấy cô ta.”
“Cái gì?” tôi buột miệng.
“Phải đấy, tui có thấy,” mặt Ram sa sầm lại, mắt sâu hoắm trong sợ hãi. “Tui đã thấy bóng cô ta trên cát. Thật lạ lùng vì ánh dương lại hạ thủ trong bóng tối.”
“Có thể anh giúp được chàng trai này đưa cô ta về.”
“Nhưng anh cũng có mặt ở đó mà, vậy sao còn đến nhờ tôi.”
Lâm khẽ chau mày.
“À, ừ… tôi không biết có thể giúp được gì không,” giọng Ram ái ngại. “Lâm đã ngỏ lời nhờ tôi giúp anh, vả lại cũng chỉ là một câu chuyện, không có gì nhiều.”
Giọng Ram đứt quãng và có phần dài dòng quá mức cần thiết. Tôi nhấp nhổm trên ghế.
“Tôi chỉ cần một câu chuyện thôi,” tôi nói.
“Được,” Ram bình tĩnh trở lại. “Tui có thấy cô ta cầm dao… à không, có thể đó là cây súng… à mà tui nên giới thiệu… nạn nhân đôi chút. Vì là cuộc giao dịch tiền bẩn, cậu biết đấy, nên anh ta hẹn tui ra bãi biển ban đêm. Chính xác lúc tui tới điểm hẹn là mười hai giờ hơn… ba phút thì phải. Tui thấy con dao vung lên quá đầu cô ta… mà đúng hơn là cái bóng trên cát. Tui không biết phải làm gì… anh biết đấy, Lâm, đang lúc ấy thì đâu suy nghĩ được gì.”
Ram nhấp một ngụm trà; nước trà có vẻ hơi đắng so với tinh thần hoảng loạn của ông lúc này.
“Sau đó tui kịp hoàn hồn… tui tiến gần lại, và thấy…”
“Cái gì,” tôi sôi nổi.
“Một thân người méo mó trong đau đớn, hai hàm như muốn rách toác ra. Máu anh ta rỉ qua kẽ răng rồi rơi đọng trên cát. Anh biết không Lâm, cái người ấy, anh chàng mà tui niềm nở bắt tay ban sáng… đầu như muốn lìa khỏi cổ!”
Tim tôi giật bắn lên. Người tôi đang tìm kiếm đây sao? Tại sao Lam lại muốn tôi gặp con quỷ dữ này… tại sao… Các mạch máu trên tay tôi không chịu nổi sức ép khi phải nghĩ đến việc cô ta ngay trước mắt mình. Hay tôi nên quay về?
Không! Cô ta làm được gì kia chứ, chẳng qua chỉ là Ram đang tưởng tượng ra quá trớn. Cái gan thỏ đế của ông ta không chịu nổi cảnh giết người nên mới hoảng loạn như thế. Mỹ nữ Ánh Dương chính là chìa khoá cho mọi bí ẩn. Nhưng vì sao… vì sao cô ta lại lấy cái tên ấy? Vì lẽ gì mà… Tôi không dám màng đến suy nghĩ ấy! Tôi chỉ đơn giản là không thể thôi.
“Anh đang cường điệu mọi thứ lên rồi,” Lâm giúp bạn mình bình tâm lại. “Anh dùng ngụm trà nữa nào.”
“Liền đó tui gọi cho anh,” Ram kể tiếp một cách máy móc. “Công việc tay trái của anh cũng có ích lắm…”
Người kể chuyện của chúng tôi ngất lịm trên bàn. Lâm gọi bà giúp việc ra dặn dò rồi chúng tôi rời đi.