38. Trầm
“Lời đề nghị của tôi, cậu thấy thế nào?”
“Không phải tôi đang mắc trong cái bẫy chó chết của ông hay sao? Làm sao tôi lựa chọn được gì?”
“Cậu đừng nói quá lên như vậy chứ. Bây giờ cậu đang ở đâu thì làm sao tôi biết được. Làm gì có cái bẫy nào, tôi nói đúng chứ? Hỏa Sa chúng tôi sẽ luôn dang tay chào đón cậu.”
“Thứ công việc buôn bán ma túy khốn kiếp. Ông sẽ tìm ra cách nào đó thôi… phải, tôi đoan chắc như thế. Ông thông minh lắm kia mà. Ông giăng bẫy để tôi, con chuột đần độn, mắc phải, để chế giễu tôi… à tôi đoán thế này, quan trọng nhất là, cuối cùng tôi cũng sẽ làm việc cho ông, làm cái công việc khốn kiếp ấy… phải, ông sẽ có cách thôi.”
“Cậu nói gì vậy?”
“Không phải sao?” tôi ngắt lời. “Tôi đoán ông sẽ nhờ đến báo chí, chắc chắn thế. Không phải tôi chính là người yêu mỹ nữ Ánh Dương sao, mà Tín Đài đang làm mọi cách để săn được bí ẩn kia. Ông sẽ là người phát hiện ra xác chết, và rồi với một thủ thuật nào đó… một mánh khóe bất nhân, ông sẽ chỉ điểm tôi ra…”
“Cậu đang suy nghĩ lung tung cả rồi. Cái đầu óc thiên tài của cậu đang làm rối tung mọi ý tốt của tôi lên.”
“Ha ha, không phải vậy sao?”
“Tâm thần cậu đang không ổn định.”
“Đoán hay lắm ông già.”
“Nhưng giả dụ là như thế, cậu nghĩ mọi người sẽ tin sao? Dù sao đó cũng chỉ là tin tức.”
“Nếu đó là năm mươi năm trước thì sẽ khác, còn vào cái năm 2062 này thì không bao giờ. Chắc ông còn nhớ Hilliard đã vươn lên làm ‘tên đồ tể thông tin’ như thế nào. Trước đây Hilliard chỉ là một mạng xã hội bình thường, nhưng rồi nó tiếp tục bành trướng rộng thêm, xây dựng nên những tháp truyền hình ở khắp mọi nơi và tạo ra thương hiệu Tín Đài lớn mạnh. Ha ha, hồi ấy tôi cũng là một con rối trong tay lũ thối tha ấy. Tôi chìm đắm trong hàng loạt tin tức vụ bê bối tình dục của nữ diễn viên A. nào đó. Hừ. Rồi thì những video thử thách ‘vui nhộn’ như thả dao từ trên cao xuống nhưng vô tình rơi trúng một người khiến người ấy chết. Ông biết sau đó thế nào không, hở ông Lâm?”
“Báo chí giấu nhẹm vụ ấy đi. Không ai còn quan tâm đến những vụ xui xẻo như thế.”
“Hừ. Vậy cũng tốt, đúng không? Tôi đã từng nghĩ mạng mẽo thì chỉ cần cung cấp giải trí cho con người là đủ… đến khi tôi mắc kẹt trong cái bệnh viện quái quỷ ấy. Tôi đã thấy một bà bầu hét lên trong đau đớn, để rồi sau đó chết lặng khi hay tin con mình không qua khỏi. Chỉ cần nghĩ đến những cái cười tởm lợm vào những trò hề trên mạng thôi cũng làm tôi muốn ói. Cũng có thể do người tôi yêu đang úa tàn trong căn phòng ấy nữa…”
“Cậu rất có tình nghĩa, và đó là điều tôi thích nhất ở cậu. Thật không thể tìm ra người như cậu ở nơi quái đản này. Ngay từ đầu tôi đã biết cậu nói dối rằng Ánh Dương chính là người yêu cậu. Tôi cũng tinh mắt lắm chứ. Thế nhưng thật mỉa mai khi biết được đó cũng chính là sự thật, phải không? Cậu sẽ được việc lắm, cậu trai trẻ à…”
“Ngày mốt,” tôi ngắt lời. “Tôi sẽ đến Hỏa Sa. Tôi sẽ đến chỗ ông.”
Tôi dập máy.
Tôi chán nản những lời nói từ miệng Lâm. Không phải ai cũng có thể là một người thích hợp để tôi nói chuyện cùng. Bà Hạnh thì khác, nhưng lúc này tôi không có tâm trí nào để nhìn vào mắt bà. Tôi sợ mình sẽ nói gì không hay… chẳng hạn như một ý nghĩ điên loạn tức thời nào đó. Người như bà ấy làm sao chịu nổi những điều quỷ dữ?
Thà ở một mình thì hơn.
“Anh không nhận lời ông ta sao?” có tiếng nói bên tai tôi.
Tôi biết rõ đó là ai.
“Có chứ, nhưng không phải bây giờ. Tôi trù tính hết rồi… lên kế hoạch đâu ra đấy cả rồi.”
“Bức thư anh đang cầm trên tay…”
“À, cái thứ này đó ư?” tôi giơ mảnh giấy đó lên. “‘Tôi đã về với biển… Vĩnh biệt thế giới, Mỹ nữ Ánh Dương’ Tôi không biết mình nên tin gì nữa.”
“Tôi hiểu anh lắm,” cảnh sát đen nói. “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Anh không định dừng lại sao?”
“Cản tao lại như những lần trước xem,” tôi nộ lên. “Nói những lời hoa mỹ như mày từng nói ấy, thử xem bây giờ còn tác dụng không? Tao nói cho mày rõ: tao chưa bao giờ lay chuyển suy nghĩ của mình.”
“Chưa bao giờ sao?”
“Cô ấy đã chết rồi,” tôi nghẹn lại, “còn tên chó Hiếu kia, hắn đang vô tròng của tao rồi. Không đời nào hắn thoát được máy cưa cổ… Thử ngăn tao lại xem.”
“Ngăn cản anh sao,” cảnh sát đen chìm giọng, “anh phải tự mình làm điều đó thôi. Rất nhiều lần anh đã muốn dừng lại, tôi biết là khi cô ấy còn sống, nhưng bây giờ chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.”
Từ giây phút ấy, tôi không còn nghe được giọng của người cảnh sát ấy nữa.
Có tiếng hét vọng lại từ căn nhà kho.
Đêm nay, mưa đã không rơi.
Tôi hướng mình về phía căn nhà kho. Từ trong ấy vọng ra tiếng rào rạc của tuyết… như có người nào đang lả lướt vậy. Một người nào đó, có thể là ảo ảnh của chính tôi ở một nơi khác, đang mỏi mệt ghim từng bước chân mình lên nền tuyết phủ trắng xóa. “Là Bà Chúa Tuyết,” tôi nói bằng hơi mũi khi ngả người lên ngưỡng cửa.
“Hãy thả tôi ra,” một giọng nói đứt quãng phát ra. “Tôi chỉ làm theo… tôi không biết…”
“Ả ta vẫn cứ gào lên từ tối ấy,” tôi tự nói với mình hơn là với Giang. “Thật không giống một kẻ máu lạnh. Tôi đã mong chờ một điều gì khác.”
Rồi cô ta than khóc thảm thiết.
“Cho tôi chết đi, đừng bắt tôi phải chịu đựng nữa.”
Tôi bước chậm rãi trên nền đất lạnh. Cuộn băng cùng cô gái đã tạo nên một buổi đêm đầy sắc màu. Con người hét lên vì ma quỷ, ma quỷ cũng hét lên vì con người. Hai thế giới run sợ lẫn nhau. Sợ sệt, kinh hãi, những cảm xúc đặc biệt khi cả hai thấy được mình trong gương. Một con quỷ, cũng như một con người.
Giang vô hồn căng mắt vào màn hình. Hai gối cô gái sưng tấy lên, mẩn đỏ. Mái tóc rối bù che lấp cả khuôn mặt, chúng khô héo y hệt chủ. Màn hình lấp đầy cảnh chặt đầu, đâm chém. Khi chúng sáng tỏ, đầy ánh nắng vàng tươi, nhưng khi màn đêm buông xuống… ta thấy rõ khuôn mặt cô gái… hét lên với chính mình.
Phim Bà Chúa Tuyết này khá cũ. Tôi tìm được đĩa CD phim tại một cửa tiệm nhỏ trên thành phố. Ông chủ thật là một người hiền hậu… vợ ông có lẽ cũng có đôi mắt bình yên như ông vậy. Có thật tôi đã mua chiếc đĩa này ở chỗ ông không? Tôi đã cắt đi đoạn đầu của phim. Đoạn cảnh Bà Chúa Tuyết thực hiện vụ cuối cùng trước khi ra đi được tua đi tua lại. Tiếng rè rè hòa lẫn trong tiếng hét của cô người hầu khi bất động nhìn lưỡi dao đâm bổ xuống. Cô đã chắp tay van nài, xin bà tha thứ nhưng cuối cùng cũng phải chôn mình xuống nền tuyết dày đặc.
“Vậy ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của tôi,” tôi nói. “Rồi tôi sẽ cho cô chết, được chứ?”
“Là anh ư?” cô ta gấp gáp. “Là anh! Đúng rồi, sao tôi ngu quá. Anh chỉ cần biết sự thật thôi, phải không? Tôi nói, anh thả tôi ra, được chứ? Tôi biết anh cũng có chút tình cảm với tôi…”
“Được.”
“Vậy hãy bỏ khăn bịt mắt giúp tôi. Có nó, tôi không nói được.”
“Làm thế nào để tôi gặp được Hiếu, bạn tình của cô?” tôi phớt lờ lời nói của Giang.
“Anh ta đang trú ẩn tại một căn nhà ở ngoại ô thành phố. Chính xác ở rìa Đông thành phố… hình như là vậy.”
“Một tỷ, số người mà hai người kiếm được, đang ở chỗ hắn hay chỗ cô?”
“Hiếu đã giữ lại tất cả… à mà, chỉ có tám trăm…”
“Tên ấy đã hóa điên, đúng không?”
“Phải,” giọng cô ta run lên sợ sệt. “Đêm nào anh ta cũng la lối như bị ma ám vậy. Nhưng bị thế mà anh ta còn quấn lấy tôi, hôn mãnh liệt. Còn trói chặt tôi lại để làm tình! Trời ơi, ai có thể làm vậy chứ?”
“Tại sao cô lại giết hai người đàn ông đó? Ở Hỏa Sa, cô nhớ chứ, mỹ nữ Ánh Dương?”
“Tôi không phải Ánh Dương! Anh lầm…”
“Để tôi nói cho cô rõ mọi chuyện đã xảy ra, xem tôi có nói sai chỗ nào không. Cô bị hắn bắt nhốt vào một căn phòng kín rồi trói chặt vào ghế. Trong suốt thời gian đó, cô bị Hiếu cùng đàn em hắn hành hạ, thậm chí hãm hiếp khiến tinh thần cô khủng hoảng. Cô đã hóa điên loạn. Có lẽ hắn ta không ngờ được vào một ngày, thằng nhỏ thó canh gác của mình đã sơ suất làm gì đó, chẳng hạn như làm chuyện đồi bại với nữ tù của mình, trong khi không để ý đến dây trói đã được nới lỏng…”
“Không! Mọi chuyện không phải như thế…”
“…rồi khi không để ý, cô ta với lấy con dao trong lưng quần gã đàn ông và đâm thẳng một nhát vào bụng hắn, rồi chạy thật nhanh về phía bãi biển. Ánh Dương đã nghe được rằng sẽ có cuộc giao dịch nào đó trên bãi biển, nên cô ta ra đó để xử lý con mồi. Vết cắt trên cổ gã béo thật nhanh gọn…” tôi ngắc ngứ. “rồi ngã khuỵu trong vòng tay của một thằng khốn tên Lâm.”
“Tôi không biết anh đang nói gì cả. Tôi đã nói… tôi chỉ là người tình của Hiếu. Còn con ả sát nhân kia không phải tôi!”
Tôi kề lưỡi dao vào cổ Giang. Máu len lỏi qua những kẽ ngón tay tôi rồi rơi thấm xuống đất.
“Là ai?”
“Một con nào đấy Hiếu mang về. Xin anh, tôi không biết gì cả.”
“Để xem nào. Tiếp tục đi.”
“Anh ta nhờ tôi đánh đập nó. Anh ta nói phải cắt da cấu thịt cô ta cho thật sâu để anh ta vui. Tôi nói anh ta điên rồi… nhưng sau đó anh ta chìa ra cọc tiền. Xin anh…”
“Và cô có nghe lời hắn không?”
“Không… không bao giờ. Hãy tin tôi. Anh chỉ quan tâm đến Mỹ nữ Ánh Dương thôi đúng không? Tú không hề liên quan đến anh, phải vậy không? Trời ơi, chắc tôi điên mất… chuyện không như anh nghĩ…”
Màn hình TV chớp giật sắc chuyển màu của tuyết rơi.
Bà chúa tuyết gào thét giữa chốn giá lạnh. Bà rùng mình vì phải đi dạo một mình hơn là con dao thấm máu cầm trên tay. Nhỏ giọt. Bà sợ phải một mình. Người hầu gái nằm chết lặng trên nền tuyết trắng. Một tia đục ngầu thoáng hiện trên con ngươi mệt mỏi. Tiếng vĩ cầm kéo bản ‘Winter’ của Vivaldi. Bà vốc một đụn tuyết, đưa lên mặt. Bỏng rát. Nỗi thống khổ tự thêu dệt. Day dứt. Bà rùng mình nghĩ đến những cái xác. Chúng dường như đang ngoe nguẩy dưới chân bà. Và gào thét. Bà cũng muốn gào hẳn lên cho nguôi. Không ai bên cạnh. Cánh tay đứt lìa thân xác. Đống thịt tởm lợm ru ta chìm vào giấc ngủ. Ta lấy nỗi đau trả nỗi đau, lấy máu trả máu, nhưng những người ta thân quen… lần lượt ngã quỵ, nhắm mắt, thở nhọc, đứt hơi. Hồn họ theo gió cuốn đi…
“Cô biết điều gì xảy ra ở phân đoạn giữa không…” tôi nói. “Thật tiếc vì chỉ cho cô xem bà ta tự sát. Bà ta ghét đàn ông, cô biết đấy. Bà ta cảm thấy mình bị phản bội, khi lần lượt cha cùng những người tình của bà ra đi. Rồi bà ta kéo lưỡi rìu đi khắp nơi để hành quyết…”
“Xin đừng kể nữa…”
“Im lặng nào. Xác hai gã đàn ông kia nằm gọn trên nền tuyết. Tôi còn nhớ có một cảnh, Bà Chúa Tuyết đã không chút ngần ngại bổ sống rìu vào cổ tên quản lý vườn Haylands. Một thứ gì đó tròn tròn rơi mà bà đã không để ý. Từ cái đầu lạnh toát của người chủ vườn, cảnh sát đã tìm ra bà chính là hung thủ. Bà định thực hiện vụ cuối cùng, nhưng tay bà cứng đờ, nhưng bà đã không còn đủ sức nữa rồi.
Một người đàn bà tuyệt mỹ. Người con gái bên cạnh nhắm chặt mắt lại. Xung quanh vẫn văng vẳng tiếng hát của Bà Chúa Tuyết, giữa khu mộ tuyết dày cộm những xác chết. Cô hầu gái chỉ đứng đó, không nói lời nào. Cô còn trẻ. Cô bị gia đình chối bỏ vì lầm lỡ. Cô không can dự vào hành quyết của bà. Cô chỉ khêu gợi đàn ông để cung kính dâng lên cho bà thôi.
Sau cùng, cô quá mệt mỏi. Bàn tay cô đã vấy quá nhiều máu. Cô tự kết thúc cuộc đời mình.”
Trời vẫn không mưa.
“Bà Chúa Tuyết là một ả đại ngốc,” tôi nói. “Tại sao chỉ vì những gã đàn ông vô cảm ấy mà giết người rồi kết thúc chính cuộc đời mình? Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện kinh dị thô kệch, vô nghĩa. Làm gì lại có kinh dị trong một cốt truyện tình yêu, đúng không? Khi người mình yêu bị kẻ khác làm cho méo mó đi, ta phải làm mọi cách để đòi lại công bằng cho người đó. Tôi không còn gì nữa cả, Giang à.”
Tôi báng tay vào cổ Giang. Cô ta ngất lịm.
“Lời đề nghị của tôi, cậu thấy thế nào?”
“Không phải tôi đang mắc trong cái bẫy chó chết của ông hay sao? Làm sao tôi lựa chọn được gì?”
“Cậu đừng nói quá lên như vậy chứ. Bây giờ cậu đang ở đâu thì làm sao tôi biết được. Làm gì có cái bẫy nào, tôi nói đúng chứ? Hỏa Sa chúng tôi sẽ luôn dang tay chào đón cậu.”
“Thứ công việc buôn bán ma túy khốn kiếp. Ông sẽ tìm ra cách nào đó thôi… phải, tôi đoan chắc như thế. Ông thông minh lắm kia mà. Ông giăng bẫy để tôi, con chuột đần độn, mắc phải, để chế giễu tôi… à tôi đoán thế này, quan trọng nhất là, cuối cùng tôi cũng sẽ làm việc cho ông, làm cái công việc khốn kiếp ấy… phải, ông sẽ có cách thôi.”
“Cậu nói gì vậy?”
“Không phải sao?” tôi ngắt lời. “Tôi đoán ông sẽ nhờ đến báo chí, chắc chắn thế. Không phải tôi chính là người yêu mỹ nữ Ánh Dương sao, mà Tín Đài đang làm mọi cách để săn được bí ẩn kia. Ông sẽ là người phát hiện ra xác chết, và rồi với một thủ thuật nào đó… một mánh khóe bất nhân, ông sẽ chỉ điểm tôi ra…”
“Cậu đang suy nghĩ lung tung cả rồi. Cái đầu óc thiên tài của cậu đang làm rối tung mọi ý tốt của tôi lên.”
“Ha ha, không phải vậy sao?”
“Tâm thần cậu đang không ổn định.”
“Đoán hay lắm ông già.”
“Nhưng giả dụ là như thế, cậu nghĩ mọi người sẽ tin sao? Dù sao đó cũng chỉ là tin tức.”
“Nếu đó là năm mươi năm trước thì sẽ khác, còn vào cái năm 2062 này thì không bao giờ. Chắc ông còn nhớ Hilliard đã vươn lên làm ‘tên đồ tể thông tin’ như thế nào. Trước đây Hilliard chỉ là một mạng xã hội bình thường, nhưng rồi nó tiếp tục bành trướng rộng thêm, xây dựng nên những tháp truyền hình ở khắp mọi nơi và tạo ra thương hiệu Tín Đài lớn mạnh. Ha ha, hồi ấy tôi cũng là một con rối trong tay lũ thối tha ấy. Tôi chìm đắm trong hàng loạt tin tức vụ bê bối tình dục của nữ diễn viên A. nào đó. Hừ. Rồi thì những video thử thách ‘vui nhộn’ như thả dao từ trên cao xuống nhưng vô tình rơi trúng một người khiến người ấy chết. Ông biết sau đó thế nào không, hở ông Lâm?”
“Báo chí giấu nhẹm vụ ấy đi. Không ai còn quan tâm đến những vụ xui xẻo như thế.”
“Hừ. Vậy cũng tốt, đúng không? Tôi đã từng nghĩ mạng mẽo thì chỉ cần cung cấp giải trí cho con người là đủ… đến khi tôi mắc kẹt trong cái bệnh viện quái quỷ ấy. Tôi đã thấy một bà bầu hét lên trong đau đớn, để rồi sau đó chết lặng khi hay tin con mình không qua khỏi. Chỉ cần nghĩ đến những cái cười tởm lợm vào những trò hề trên mạng thôi cũng làm tôi muốn ói. Cũng có thể do người tôi yêu đang úa tàn trong căn phòng ấy nữa…”
“Cậu rất có tình nghĩa, và đó là điều tôi thích nhất ở cậu. Thật không thể tìm ra người như cậu ở nơi quái đản này. Ngay từ đầu tôi đã biết cậu nói dối rằng Ánh Dương chính là người yêu cậu. Tôi cũng tinh mắt lắm chứ. Thế nhưng thật mỉa mai khi biết được đó cũng chính là sự thật, phải không? Cậu sẽ được việc lắm, cậu trai trẻ à…”
“Ngày mốt,” tôi ngắt lời. “Tôi sẽ đến Hỏa Sa. Tôi sẽ đến chỗ ông.”
Tôi dập máy.
Tôi chán nản những lời nói từ miệng Lâm. Không phải ai cũng có thể là một người thích hợp để tôi nói chuyện cùng. Bà Hạnh thì khác, nhưng lúc này tôi không có tâm trí nào để nhìn vào mắt bà. Tôi sợ mình sẽ nói gì không hay… chẳng hạn như một ý nghĩ điên loạn tức thời nào đó. Người như bà ấy làm sao chịu nổi những điều quỷ dữ?
Thà ở một mình thì hơn.
“Anh không nhận lời ông ta sao?” có tiếng nói bên tai tôi.
Tôi biết rõ đó là ai.
“Có chứ, nhưng không phải bây giờ. Tôi trù tính hết rồi… lên kế hoạch đâu ra đấy cả rồi.”
“Bức thư anh đang cầm trên tay…”
“À, cái thứ này đó ư?” tôi giơ mảnh giấy đó lên. “‘Tôi đã về với biển… Vĩnh biệt thế giới, Mỹ nữ Ánh Dương’ Tôi không biết mình nên tin gì nữa.”
“Tôi hiểu anh lắm,” cảnh sát đen nói. “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Anh không định dừng lại sao?”
“Cản tao lại như những lần trước xem,” tôi nộ lên. “Nói những lời hoa mỹ như mày từng nói ấy, thử xem bây giờ còn tác dụng không? Tao nói cho mày rõ: tao chưa bao giờ lay chuyển suy nghĩ của mình.”
“Chưa bao giờ sao?”
“Cô ấy đã chết rồi,” tôi nghẹn lại, “còn tên chó Hiếu kia, hắn đang vô tròng của tao rồi. Không đời nào hắn thoát được máy cưa cổ… Thử ngăn tao lại xem.”
“Ngăn cản anh sao,” cảnh sát đen chìm giọng, “anh phải tự mình làm điều đó thôi. Rất nhiều lần anh đã muốn dừng lại, tôi biết là khi cô ấy còn sống, nhưng bây giờ chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.”
Từ giây phút ấy, tôi không còn nghe được giọng của người cảnh sát ấy nữa.
Có tiếng hét vọng lại từ căn nhà kho.
Đêm nay, mưa đã không rơi.
Tôi hướng mình về phía căn nhà kho. Từ trong ấy vọng ra tiếng rào rạc của tuyết… như có người nào đang lả lướt vậy. Một người nào đó, có thể là ảo ảnh của chính tôi ở một nơi khác, đang mỏi mệt ghim từng bước chân mình lên nền tuyết phủ trắng xóa. “Là Bà Chúa Tuyết,” tôi nói bằng hơi mũi khi ngả người lên ngưỡng cửa.
“Hãy thả tôi ra,” một giọng nói đứt quãng phát ra. “Tôi chỉ làm theo… tôi không biết…”
“Ả ta vẫn cứ gào lên từ tối ấy,” tôi tự nói với mình hơn là với Giang. “Thật không giống một kẻ máu lạnh. Tôi đã mong chờ một điều gì khác.”
Rồi cô ta than khóc thảm thiết.
“Cho tôi chết đi, đừng bắt tôi phải chịu đựng nữa.”
Tôi bước chậm rãi trên nền đất lạnh. Cuộn băng cùng cô gái đã tạo nên một buổi đêm đầy sắc màu. Con người hét lên vì ma quỷ, ma quỷ cũng hét lên vì con người. Hai thế giới run sợ lẫn nhau. Sợ sệt, kinh hãi, những cảm xúc đặc biệt khi cả hai thấy được mình trong gương. Một con quỷ, cũng như một con người.
Giang vô hồn căng mắt vào màn hình. Hai gối cô gái sưng tấy lên, mẩn đỏ. Mái tóc rối bù che lấp cả khuôn mặt, chúng khô héo y hệt chủ. Màn hình lấp đầy cảnh chặt đầu, đâm chém. Khi chúng sáng tỏ, đầy ánh nắng vàng tươi, nhưng khi màn đêm buông xuống… ta thấy rõ khuôn mặt cô gái… hét lên với chính mình.
Phim Bà Chúa Tuyết này khá cũ. Tôi tìm được đĩa CD phim tại một cửa tiệm nhỏ trên thành phố. Ông chủ thật là một người hiền hậu… vợ ông có lẽ cũng có đôi mắt bình yên như ông vậy. Có thật tôi đã mua chiếc đĩa này ở chỗ ông không? Tôi đã cắt đi đoạn đầu của phim. Đoạn cảnh Bà Chúa Tuyết thực hiện vụ cuối cùng trước khi ra đi được tua đi tua lại. Tiếng rè rè hòa lẫn trong tiếng hét của cô người hầu khi bất động nhìn lưỡi dao đâm bổ xuống. Cô đã chắp tay van nài, xin bà tha thứ nhưng cuối cùng cũng phải chôn mình xuống nền tuyết dày đặc.
“Vậy ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của tôi,” tôi nói. “Rồi tôi sẽ cho cô chết, được chứ?”
“Là anh ư?” cô ta gấp gáp. “Là anh! Đúng rồi, sao tôi ngu quá. Anh chỉ cần biết sự thật thôi, phải không? Tôi nói, anh thả tôi ra, được chứ? Tôi biết anh cũng có chút tình cảm với tôi…”
“Được.”
“Vậy hãy bỏ khăn bịt mắt giúp tôi. Có nó, tôi không nói được.”
“Làm thế nào để tôi gặp được Hiếu, bạn tình của cô?” tôi phớt lờ lời nói của Giang.
“Anh ta đang trú ẩn tại một căn nhà ở ngoại ô thành phố. Chính xác ở rìa Đông thành phố… hình như là vậy.”
“Một tỷ, số người mà hai người kiếm được, đang ở chỗ hắn hay chỗ cô?”
“Hiếu đã giữ lại tất cả… à mà, chỉ có tám trăm…”
“Tên ấy đã hóa điên, đúng không?”
“Phải,” giọng cô ta run lên sợ sệt. “Đêm nào anh ta cũng la lối như bị ma ám vậy. Nhưng bị thế mà anh ta còn quấn lấy tôi, hôn mãnh liệt. Còn trói chặt tôi lại để làm tình! Trời ơi, ai có thể làm vậy chứ?”
“Tại sao cô lại giết hai người đàn ông đó? Ở Hỏa Sa, cô nhớ chứ, mỹ nữ Ánh Dương?”
“Tôi không phải Ánh Dương! Anh lầm…”
“Để tôi nói cho cô rõ mọi chuyện đã xảy ra, xem tôi có nói sai chỗ nào không. Cô bị hắn bắt nhốt vào một căn phòng kín rồi trói chặt vào ghế. Trong suốt thời gian đó, cô bị Hiếu cùng đàn em hắn hành hạ, thậm chí hãm hiếp khiến tinh thần cô khủng hoảng. Cô đã hóa điên loạn. Có lẽ hắn ta không ngờ được vào một ngày, thằng nhỏ thó canh gác của mình đã sơ suất làm gì đó, chẳng hạn như làm chuyện đồi bại với nữ tù của mình, trong khi không để ý đến dây trói đã được nới lỏng…”
“Không! Mọi chuyện không phải như thế…”
“…rồi khi không để ý, cô ta với lấy con dao trong lưng quần gã đàn ông và đâm thẳng một nhát vào bụng hắn, rồi chạy thật nhanh về phía bãi biển. Ánh Dương đã nghe được rằng sẽ có cuộc giao dịch nào đó trên bãi biển, nên cô ta ra đó để xử lý con mồi. Vết cắt trên cổ gã béo thật nhanh gọn…” tôi ngắc ngứ. “rồi ngã khuỵu trong vòng tay của một thằng khốn tên Lâm.”
“Tôi không biết anh đang nói gì cả. Tôi đã nói… tôi chỉ là người tình của Hiếu. Còn con ả sát nhân kia không phải tôi!”
Tôi kề lưỡi dao vào cổ Giang. Máu len lỏi qua những kẽ ngón tay tôi rồi rơi thấm xuống đất.
“Là ai?”
“Một con nào đấy Hiếu mang về. Xin anh, tôi không biết gì cả.”
“Để xem nào. Tiếp tục đi.”
“Anh ta nhờ tôi đánh đập nó. Anh ta nói phải cắt da cấu thịt cô ta cho thật sâu để anh ta vui. Tôi nói anh ta điên rồi… nhưng sau đó anh ta chìa ra cọc tiền. Xin anh…”
“Và cô có nghe lời hắn không?”
“Không… không bao giờ. Hãy tin tôi. Anh chỉ quan tâm đến Mỹ nữ Ánh Dương thôi đúng không? Tú không hề liên quan đến anh, phải vậy không? Trời ơi, chắc tôi điên mất… chuyện không như anh nghĩ…”
Màn hình TV chớp giật sắc chuyển màu của tuyết rơi.
Bà chúa tuyết gào thét giữa chốn giá lạnh. Bà rùng mình vì phải đi dạo một mình hơn là con dao thấm máu cầm trên tay. Nhỏ giọt. Bà sợ phải một mình. Người hầu gái nằm chết lặng trên nền tuyết trắng. Một tia đục ngầu thoáng hiện trên con ngươi mệt mỏi. Tiếng vĩ cầm kéo bản ‘Winter’ của Vivaldi. Bà vốc một đụn tuyết, đưa lên mặt. Bỏng rát. Nỗi thống khổ tự thêu dệt. Day dứt. Bà rùng mình nghĩ đến những cái xác. Chúng dường như đang ngoe nguẩy dưới chân bà. Và gào thét. Bà cũng muốn gào hẳn lên cho nguôi. Không ai bên cạnh. Cánh tay đứt lìa thân xác. Đống thịt tởm lợm ru ta chìm vào giấc ngủ. Ta lấy nỗi đau trả nỗi đau, lấy máu trả máu, nhưng những người ta thân quen… lần lượt ngã quỵ, nhắm mắt, thở nhọc, đứt hơi. Hồn họ theo gió cuốn đi…
“Cô biết điều gì xảy ra ở phân đoạn giữa không…” tôi nói. “Thật tiếc vì chỉ cho cô xem bà ta tự sát. Bà ta ghét đàn ông, cô biết đấy. Bà ta cảm thấy mình bị phản bội, khi lần lượt cha cùng những người tình của bà ra đi. Rồi bà ta kéo lưỡi rìu đi khắp nơi để hành quyết…”
“Xin đừng kể nữa…”
“Im lặng nào. Xác hai gã đàn ông kia nằm gọn trên nền tuyết. Tôi còn nhớ có một cảnh, Bà Chúa Tuyết đã không chút ngần ngại bổ sống rìu vào cổ tên quản lý vườn Haylands. Một thứ gì đó tròn tròn rơi mà bà đã không để ý. Từ cái đầu lạnh toát của người chủ vườn, cảnh sát đã tìm ra bà chính là hung thủ. Bà định thực hiện vụ cuối cùng, nhưng tay bà cứng đờ, nhưng bà đã không còn đủ sức nữa rồi.
Một người đàn bà tuyệt mỹ. Người con gái bên cạnh nhắm chặt mắt lại. Xung quanh vẫn văng vẳng tiếng hát của Bà Chúa Tuyết, giữa khu mộ tuyết dày cộm những xác chết. Cô hầu gái chỉ đứng đó, không nói lời nào. Cô còn trẻ. Cô bị gia đình chối bỏ vì lầm lỡ. Cô không can dự vào hành quyết của bà. Cô chỉ khêu gợi đàn ông để cung kính dâng lên cho bà thôi.
Sau cùng, cô quá mệt mỏi. Bàn tay cô đã vấy quá nhiều máu. Cô tự kết thúc cuộc đời mình.”
Trời vẫn không mưa.
“Bà Chúa Tuyết là một ả đại ngốc,” tôi nói. “Tại sao chỉ vì những gã đàn ông vô cảm ấy mà giết người rồi kết thúc chính cuộc đời mình? Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện kinh dị thô kệch, vô nghĩa. Làm gì lại có kinh dị trong một cốt truyện tình yêu, đúng không? Khi người mình yêu bị kẻ khác làm cho méo mó đi, ta phải làm mọi cách để đòi lại công bằng cho người đó. Tôi không còn gì nữa cả, Giang à.”
Tôi báng tay vào cổ Giang. Cô ta ngất lịm.