Cửa phòng bật tung, gió lùa vào, lay lay màn gấm, mùi đàn hương vẫn tỏa ra nhè nhẹ... Mọi thứ không có chút xáo trộn. Chỉ là, không có nàng.
Hắn giống như phát điên.
Lúc hắn được triệu vào cung, nàng vẫn đang ngủ. Nàng nằm bình yên trên giường, hơi thở nhè nhẹ. Hắn còn đưa tay vuốt tóc nàng, giúp nàng kéo chăn kín lên trên người, trước khi rời đi còn cúi đầu hôn lên trán nàng nữa.
Nhưng bây giờ, chỉ còn lại căn phòng trống vắng.
Nàng biến mất. Nàng lại biến mất.
Tim hắn thắt lại. Cảnh chiếc xe ngựa bị lật lại hiện lên trong đầu. Hắn cắn răng, ép mình bình tĩnh lại, nhưng tay hắn vẫn run rẩy và lạnh ngắt. Hắn vẫy Triệu tổng quản:
- Có tin của Ám Vệ không?
- Không thấy tin gì, thưa vương gia.
Hắn thở nhẹ nhõm. Nếu như Ám Vệ không gửi tin về, thì ít nhất nàng vẫn chưa rơi vào tay của người đó.
Nhưng, rốt cuộc nàng đang ở đâu? Tuyết Nhi? Nàng đang ở đâu?
- Chuyện này tạm thời không được để lộ ra bên ngoài.
- Vâng, vương gia.
- Gọi Mộc Ảnh tới đây.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía chiếc giường trống. Trên giường đã lạnh ngắt từ bao giờ, lòng hắn thêm sốt ruột. Hắn mệt mỏi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nơi nàng vẫn thường ngồi hướng ra phía bên ngoài. Dường như trên ghế vẫn còn vương lại chút mùi hương của nàng. Hắn cúi người, chợt phát hiện ra trên bệ của sổ, là chiếc vòng ngọc. Hắn như hít phải hơi lạnh, mặt tối xầm, quát lên:
- Mộc Ảnh.
- Có thuộc hạ.
- Huy động tối đa người trong tổ chức. Cho dù có phải lật tung thành lên, cũng phải tìm được nàng.
Mộc Ảnh lo lắng:
- Vương gia... huy động người trong tổ chức lúc này... chỉ e sẽ đánh động...
Hắn nắm chặt vòng ngọc trong tay, lạnh lùng nhìn Mộc Ảnh:
- Làm mau.
Mộc Ảnh cảm nhận sát khí trên người chủ tử, vội vàng cúi đầu, không dám nhiều lời:
- Vâng.
Mộc Ảnh lui rồi, hắn lại quay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bây giờ, mọi chuyện không gì quan trọng bằng nàng.
Cuối phòng bỗng có tiếng nói vang lên:
- Đệ không thể làm như thế.
- Nếu huynh không có ý định giúp thì về đi.
- Nàng vẫn chưa rơi vào tay người đó, đệ muốn kế hoạch bị bại lộ sao?
- Ngũ ca, nàng là thê tử của đệ.
Ngũ vương gia ngước mắt nhìn người trước mặt. Đó là người luôn bình tĩnh trước tất cả mọi việc sao? Hắn nhếch mép cười lạnh. Cứ nghĩ không gì có thể khiến người đó run sợ, xem ra hắn nhầm rồi. Tuyết Nhi, cuối cùng thì nàng cũng có thể yên tâm rồi. Đệ ấy thật sự rất yêu nàng... Nhưng ta đau lắm. Tuyết Nhi, ta đau lắm, nàng có hiểu không? Không. Làm sao nàng có thể hiểu được. Một kẻ như ta, làm sao nàng có thể hiểu được...
- Ta tìm được nàng rồi. Đệ mau rút người đi.
- Sao?
Ngũ vương gia quay người, ngữ khí lạnh lùng:
- Rút người đi. Rồi theo ta.
Leng keng... leng keng...
- Nàng ở đằng kia. Đệ mau đi đi.
Duệ vương vội vàng xuống ngựa, nhanh chóng tiến về phía trước. Ngũ vương gia đứng đằng sau yên lặng nhìn, tay cầm cương ngựa run run. Tuyết Nhi, ta chỉ có thể giúp nàng như thế này, hi vọng quyết định của ta không sai. Nàng phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.
Leng keng... leng keng...
Duệ vương nhận ra đây là nơi hơn một năm trước nàng và hắn đã đến. Nơi dây có một cây cổ thụ đã ngàn nằm tuổi, nằm dưới miếu Nguyệt lão. Năm ấy, nàng nằng ặc muốn được đến đây cầu nguyện, hắn liền đưa nàng đi, cùng nàng ném ước nguyện treo trên cây thần. Bây giờ đang giữa đông, cảnh có chút héo tàn cô quạnh, gió lạnh thôi quất quơ cành cây gầy rộc. Lẫn trong tiếng gió, có tiếng chuông bạc ngân vang từng hồi, vẳng vẳng tiếng ai hát khẽ:
"Khói đàn hương như hoa giấy xuyên qua khung cửa
Đêm khuya cắt giấy hoa như hình ảnh trong hồi ức
Ta đã thông suốt, tóc bạc sương mai
Cố sự gian truân, lòng bất bình cho số mệnh
Ý niệm nhẹ khinh, bình phong tĩnh lặng
Bắc phong cổ đạo, đình vắng cô tịch
Một đời phồn hoa, sao Tinh xa xôi
Phong trần ái hận, bèo dạt phương nao
Phong hóa hư danh, ta về quy ẩn
Theo đuổi mộng, kiếp phù sinh chưa tỉnh
Ai bạc mệnh ngợi khen Khuynh Thành vang danh
Ta khẽ cúi mặt nhớ chàng
Chờ bình minh nét tiều tụy hiện trên gương đồng
Khẽ chau mày, sầu vì duyên tận
Ta giữa đêm lệ đẫm vạt áo chẳng tin
Y nhân nặng tình sắc thu ngập rừng
Mà nhân duyên thì như lá phiêu linh
Còn ta mơ màng tìm tiền kiếp
Theo đuổi mộng, kiếp phù sinh chưa tỉnh
Ai lắng nghe tâm sự ta gửi vào cung đàn
Cung đàn phát ra thanh âm rối bời
Đàn sáo nhẹ nhưng trùng trùng thương tâm."
(Trục mộng lệnh - Lý Ngọc Cương)
Giọng hát buồn thương đến xao lòng.
Hắn trông thấy nàng ngồi trước mặt. Nàng nghiêng đầu nhìn cây cổ thụ treo những chiếc chuông ước nguyện, dường như không nhận ra hắn đã đến gần. Hắn thấy trong lòng run rẩy, vội vàng gọi:
- Tuyết Nhi...
Nhưng nàng không quay lại, vẫn nghiêng đầu nhìn cái cây trước mặt. Hắn vội vàng tiến đến gần nàng, đưa tay muốn ôm nàng lại. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra điều khác lạ. Nàng mặc nam trang, gương mặt tái đi trong gió lạnh. Nàng ngồi ngơ ngẩn như người mất hồn, dường như thế gian này chẳng còn lại ai. Hắn ôm lấy vai nàng, lay lay:
- Tuyết Nhi... Tuyết Nhi... Nàng sao thế này...
Như người vừa tỉnh cơn mộng, nàng đột ngột hét lên, đưa tay mạnh mẽ đẩy hắn ra. Hắn nhất thời ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nàng. Rồi nàng bỗng nhiên ngồi sụp xuống đất, hai tay vòng lại ôm chặt lấy đầu gối, giọng nàng run rẩy:
- Tự nương... Tự nương... bà đâu rồi... Ta sợ lắm... Tự nương... Ta sợ lắm...
Hắn trơ mắt nhìn nàng ngồi nép bên gốc cây, sau đó lại vội vàng tiến đến lay lay nàng, hốt hoảng gọi:
- Tuyết Nhi... Nàng sao vậy?... Tuyết Nhi... Nhìn ta đi... Tuyết Nhi...
Nàng đột ngột ngẩng đầu lên, nét sợ hãi vụt biến mất, nàng lo lắng nhìn hắn:
- Vị đại ca này, sao trông huynh buồn như vậy? Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ qua đi thôi.
Hắn sợ hãi giữ chặt lấy gương mặt nàng, lay khẽ:
- Không. Tuyết Nhi. Không. Nàng sao thế này? Người đâu? Người đâu?
Đôi mắt nàng mở to nhìn hắn, bỗng nhiên không ngừng giãy giụa:
- Buông ta ra... Buông ta ra... Ngươi là ai... Mau buông ta ra... Ngươi có biết ta là ai không? Ta sẽ kêu lên đấy.
Nàng vùng ra được khỏi tay hắn, cuống cuồng chạy trốn. Hắn nhìn vòng tay trống hoác của mình, bàng hoàng:
- Sao lại thế này... sao lại thế này...
Ở đằng xa, nàng vẫn không ngừng chạy. Hắn vội vàng đứng dậy đuổi theo. Bất chợt nàng vấp hòn đá, ngã nhào ra đất. Hắn cuống cuồng đưa tay đỡ nàng dậy, run run phủi những hạt cát bám trên quần áo nàng. Nàng chợt túm lấy áo hắn, cười tươi:
- Cửu gia, người đến rồi. Ta đợi người ở đây lâu lắm rồi. Không phải người hứa hôm nay dẫn ta đến treo nguyện ước sao? Mau đi thôi, ta đã giành chỗ sẵn cho hai chúng ta rồi.
Hắn nhìn gương mặt nàng, hơi thở giống như bị rút cạn. Nàng cũng nhìn hắn chăm chú, ánh nhìn trong suốt không vướng bận điều gì. Hắn vội vàng ôm nàng vào lòng, trái tim như bị xẻ năm xẻ bảy, rướm máu. Nàng vỗ vỗ lưng hắn, giọng lo lắng hỏi:
- Cửu gia, ngài sao vậy? Không đi được cũng không sao. Đừng lo. Hôm khác chúng ta cùng đi.
Leng keng... leng keng...