Hoàng tử Tí - Cập nhật - Nhatlienhoan

Diên Vỹ Tâm Khiết

Gà tích cực
Tham gia
7/7/16
Bài viết
84
Gạo
0,0
Ừ nhỉ, mình quên là chương trước có đưa ra mật mã. Để mình thử xem sao. Cảm ơn bạn!
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
CHƯƠNG 2: TRỐN TÌM, HOÀNG THẤT VÀ ÔNG LÃO KÌ BÍ
Địa điểm đã chọn xong, Chuối Chiên vào vị trí rồi quay lại nói với các bạn:
- Các cậu đi trốn đi, tớ đọc thần chú đây.
Bốn đứa còn lại nháo nhào chạy tản ra:
- Chạy nhanh đi nào các cậu ơi!
- Cầu dừa sung đủ xài thơm nho quất chuối camcầu dừa sung đủ rồi. Ấy chết, nhầm! Cầu dừa sung đủ xài thơm nho mít chuối… lại nhầm. – Chuối Chiên cứ vừa đọc vừa nhầm lại vừa tự la rầy bản thân đoản trí. Nhưng rồi cuối cùng cậu cũng đọc xong câu thần chú năm lần không vấp váp gì.
Mở mắt ngó xung quanh, mọi thứ trống huơ trống hoắc làm cậu bàng hoàng. Mới lúc trước đây còn ầm ĩ mà bây giờ lại im lặng đến ngỡ ngàng. Chuối Chiên đưa mắt cầu cứu hai chú hộ vệ nhưng lại nhận được sự lắc đầu quả quyết của hai người. Cậu không biết rằng luật lệ trong quân lính không cho phép họ tham gia vào những việc không có trong bổn phận, và chỉ ra nơi bạn bè trốn lại là cấm kị nhất. Cậu trao cho họ ánh mắt oán trách rồi tức tối đi tìm mọi người.

Sau một hồi quanh quẩn bên cây Cổ Thụ, Chuối Chiên cuối cùng cũng đi đến địa điểm gần nhất: vườn Rau Cải. Cậu nhìn bao quát một hồi rồi chần chừ bước chân xuống vườn. Sau khoảng một phút làm quen với môi trường mới, Chuối Chiên hào hứng chạy như bay qua những ruống Rau Cải. Cậu phóng tới trước, trườn sang ngang, quay ngoắt 180 độ và kìa… có một cái gì đó trông rất khác những thứ khác. Chuối Chiên nhanh chân nhưng đồng thời cũng cẩn thận không để lại quá nhiều âm thanh khiến “thứ kia” biết được. Càng tiến gần tới đối tượng, cậu chợt nhận ra thứ đó là một con người, và rồi theo phản xạ, cả người kia và cậu cùng phóng ngược trở lại như hai tia chớp. Lí do rất đơn giản: Chuối Chiên cần tới cây Cổ Thụ để bắt người nọ còn người kia thì cần tới cây Cổ Thụ để được an toàn. Thế là có một cuộc thi chạy đầy ngoạn mục giữa hai con người trên một vườn Rau Cải giữa trưa hè.

- Nấm Rơm ở chỗ vườn cải. – Chuối Chiên la thật to khi vừa chạm tay vào gốc Cổ Thụ.
- Khỉ thật! Chỉ cần một chút xíu nữa là an toàn rồi. Cậu là con trai mà sao lại bắt tớ trước hả? – Nấm Rơm tức tối cằn nhằn, tiện tay đánh cho Chuối Chiên một cái. Hai chú hộ vệ bất giác nhỏm người dậy nhưng bắt gặp nụ cười tươi rói của Chuối Chiên nên lại thôi.
- Thì tớ cũng có biết là ai đâu. Chẳng qua vô tình đi tới rồi gặp cậu thôi mà.
- Mà sao tìm được tớ?
- Thật ra thì… thấy có cái gì đó kì kì ở một gốc rau nên tớ lại xem thử. Hóa ra là cậu. Hì hì.
- Kì kì? Tớ kì chỗ nào hả?
Ánh mắt Chuối Chiên vô tình liếc nhìn mái tóc của Nấm Rơm. Chẳng khi không cô nàng lại có cái tên đó. Mái tóc xù rối bung lên sau cuộc chạy đua vừa nãy.

Gãi mũi, Chuối Chiên thật thà nói:
- Ờ… mái tóc của cậu… chúng nổi bật giữa vườn rau cải… nên tớ…
- À… Mái tóc này hả? Niềm tự hào của tớ đó! Vậy là cậu nhận ra tớ nhờ mái tóc này hả? – Nấm Rơm hí hửng ra mặt mỗi khi ai đó đề cập đến mái tóc của cô bé. Tuy rằng đa phần mọi người không có hảo cảm lắm với mái tóc này. Nhưng Nấm Rơm cực kì tự hào vì không có ai trong Vương quốc có được mái tóc đặc biệt này. Cô bé cho rằng, khác biệt đồng nghĩa với đặc biệt và điều đó thực sự là một điều đáng tự hào.
- Đúng vậy! Cậu thực sự rất đặc biệt!
Chuối Chiên cũng nhiệt tình khen bạn. Tuy nhiên, khi mà cậu còn đang hí hửng thì bỗng có một bàn tay bất ngờ đập lên vai cậu khiến cậu giật bắn người. Quay người lại, Chuối Chiên hoảng hồn không thốt nên lời.

- Không lo đi tìm mà ở đây trò chuyện cùng người đẹp hen. – Cả Cà Chua, Khoai Lang và Bí Luộc không biết từ lúc nào đã ở ngay sau lưng cậu và đang trưng ra một nụ cười rộng ngoác mang tai.
- Các… các cậu ở đây từ khi nào thế? – Chuối Chiên ngơ ngác hỏi.
- Thì từ cái lúc mà có người nào đó không còn tập trung vào trò chơi nữa, tụi tui cũng rón rén đi ra sau lưng ai kia. – Bí Luộc lém lỉnh trả lời bằng một giọng nghe vô cùng nhột.
Chuối Chiên méo mặt liếc nhanh qua hai chú hộ vệ. Cả hai lúc này đang cười ngặt nghẽo bắt gặp ánh nhìn của Chuối Chiên vội lấy lại vẻ nghiêm chỉnh, và làm lơ coi như không có chuyện gì xảy ra. Quá mất mặt, Chuối Chiên vội nói:
- Thôi được rồi, tớ thua. Tớ sẽ làm lại.
- Rồi có trò chuyện cùng người đẹp nữa không? – Bí Luộc vẫn chưa buông tha, châm chọc.
Nấm Rơm nãy giờ đỏ mặt không nói gì bỗng giãy nảy:
- Nè nè. Lúc nãy tớ trốn chưa được bao lâu đã bị bắt, các cậu còn muốn tớ bị bắt sớm nữa hả? Hu hu.
Thấy Nấm Rơm mè nheo, thủ lĩnh Cà Chua cũng lè lưỡi:
- Thôi thôi. Cho tớ xin. Chơi lại. Làm đàng hoàng đó nha. Không là tối không được về nhà gặp Mẹ đâu đó. Ha ha.

Ra chiều hù dọa Chuối Chiên đâu đó xong, Cà Chua phất tay cho cả lũ chạy đi trốn. Chuối Chiên lại lọ mọ tìm tới gốc Cổ Thụ nhắm mắt niệm thần chú: “Cầu dừa sung đủ xài thơm nho quất chuối cam.”
View attachment 33698
Mãi tới khi Chuối Chiên phải niệm câu thần chú tới lần thứ hai mươi lăm, tức cậu đã thua năm lần liên tiếp, cũng là lúc trời đã nhá nhem tối, và mặt mũi đứa nào đứa nấy không còn hình dáng của một con người nữa thì cả bọn mới tha cho Chuối Chiên. Thủ lĩnh Cà Chua lại một lần nữa thay mặt cho cả bọn chào tạm biệt Chuối Chiên:
- Hôm nay chơi vui chứ Chuối Hột?
- Ừ. Vui lắm! Tớ trước giờ chưa lúc nào vui như hôm nay cả.

Lời Chuối Chiên nói là thật khi cậu luôn phải đọc sách và tham luận với Vua Cha. Nhưng Cà Chua lại bĩu môi ra vẻ không tin lắm vì cu chàng cho rằng ở cái tuổi này thì mọi đứa trẻ đều đã phải chơi đủ mọi loại trò chơi rồi chứ. Tuy nhiên, cậu vẫn nói:
- Bữa sau ghé chơi tiếp. Nhóm tụi tớ luôn hoan nghênh cậu. – Nói rồi Cà Chua vỗ mạnh vai của Chuối Chiên khiến cậu bạn xém ngã, Cà Chua vội cười trừ nói:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Thôi. Hẹn gặp cậu khi khác nhé. Chúng tớ trốn nhà ra đây chơi. Về trễ chắc no đòn quá. Tạm biệt!

Lời tạm biệt thật ra thì Chuối Chiên không nghe rõ, vì lúc đó những gì cậu có thể thấy là bốn cái đầu lúc nhúc chạy nhanh về phía ngôi làng phía Đông. Nhưng điều khiến cậu sững người không phải vì tốc độ phóng đi siêu nhanh của đám bạn mà là câu nói trốn nhà. Phải chăng cả bọn đều trốn ngủ trưa giống như cậu?

“Hóa ra đâu phải chỉ có mình mình là không thích ngủ trưa cơ chứ. Hi hi.” Hí hửng với phát hiện mới của mình, Chuối Chiên cười toe rồi chạy vù về phía lâu đài, bỏ lại hai chú hộ vệ lắc đầu ngán ngẩm dãi nắng cả ngày chạy theo.

“Hẹn gặp lại, các cậu!”
oOo​

Chuyện là cả Lâu đài Hoa Quả đã có một tình huống giở khóc giở cười. Sau khi bữa tối đã dọn ra đầy đủ, mọi người đã có mặt ở bàn ăn, riêng một nhân vật không có mặt. Các bạn đoán đúng rồi đấy! Cậu chàng Chuối Chiên lúc này vẫn đang mải miết chạy thật nhanh về lâu đài để thỏa mãn cái bụng rỗng đang kéo còi của mình. Hoàng hậu Sầu Riêng thì lo lắng vì mọi bữa, Chuối Chiên luôn là người có mặt đầu tiên ở bàn ăn nhưng hôm nay khi mọi người đã đông đủ lại không thấy cậu đâu cả. Vả lại, lần đầu tiên cậu ra ngoài chơi, tuy rằng có hai vệ sĩ theo cùng nhưng với tính loắt choắt và sự tinh quái của cậu, nàng sợ rằng hai người vệ sĩ sẽ khó lòng mà kè kè bên Chuối Chiên được.

Trong khi Hoàng hậu Sầu Riêng đang lo sốt vó đi tới đi lui, và Đức vua Mít Ngọt thì phái lính tráng ra ngoài đi tìm Chuối Chiên, thì bỗng có một tiếng khóc quen thuộc vang lên:
- Ta đói. Ta muốn ăn. Cho ta vào gặp Cha Mẹ và Anh Chị đi. Ta là Hoàng tử Chuối Chiên đây mà. Hu hu. Mẹ ơi! Cứu Tí!
- Có chuyện gì mà ầm ĩ bên ngoài thế hả? Có biết là Hoàng thất đang dùng bữa hay không hả? – Đức vua Mít Ngọt nổi giận quát.
- Dạ bẩm Đức vua. Sự là có một thằng nhóc tự nhận là tiểu Hoàng tử, đòi vào lâu đài. Thậm chí cả hai thuộc hạ được cử đi theo tiểu Hoàng tử cũng lầm lẫn. Nhưng mà người này không phải con trai của một kẻ ăn mày thì đích thực là một đứa ăn mày. – Tướng quân Mướp Đắng vội vàng trả lời Đức vua Mít Ngọt.
- Dẫn ta gặp cậu bé đó.
- Để thiếp đi cùng chàng. – Hoàng hậu Sầu Riêng sốt ruột muốn cùng đi để xem có thật là Chuối Chiên trở về hay không?

- Ôi con trai tôi! Sao lại thành ra thế này hả con? – Trong khi Hoàng hậu Sầu Riêng dở khóc dở cười ôm cậu con trai nước mắt nước mũi tèm lem cùng bộ dáng lem luốc thật thê thảm vào lòng, thì Đức vua Mít Ngọt nổi giận mắng:
- Các ngươi cho rằng tiểu Hoàng tử là một đứa ăn mày? Con trai của một kẻ ăn mày?
- Dạ bẩm. Bộ dáng của tiểu Hoàng tử như thế này thì… thần, thần… – Tướng quân Mướp Đắng vội vàng quỳ ráp xuống đất khó xử, sợ hãi đáp.
- Ngươi sai lính đi khắp Vương quốc tìm xem có một người ăn mày nào không? Nếu tìm được ta sẽ thưởng lớn, còn không được thì mang đầu lại đây cho ta. – Đức vua Mít Ngọt nổi cơn thịnh nộ quát.
- Thần, thần… - Tướng quân Mướp Đắng hốt hoảng – Tội thần đáng chết. Tội thần đáng chết.

Hoàng hậu Sầu Riêng nhẹ nhàng kéo mép quần của Đức vua Mít Ngọt vừa khẽ giọng:
- Đức vua bớt giận. Cũng không nên trách Tướng quân như vậy. Tiểu Hoàng tử cũng đã trở về an toàn rồi. Chàng cũng nên…
- Hừ. Lui xuống hết cho ta. – Phất tay đuổi lính tráng ra ngoài, Đức vua Mít Ngọt quát lớn.
- Dạ vâng! – Trong khi Tướng quân Mướp Đắng và lính tráng trong lâu đài lui xuống thì Hoàng hậu Sầu Riêng dẫn Chuối Chiên đi tắm rửa sạch sẽ. Vừa đi, nàng vừa nói:
- Tí con, sao con lại thành ra như thế này?
(Ở nhà, Chuối Chiên được gọi là Tí và mỗi khi Tí ở trong Lâu đài, bên cạnh gia đình của cậu ấy, chúng ta sẽ dùng danh xưng này để trò chuyện)
- Lát Mẹ tắm cho con con kể Mẹ nghe. Vui lắm! – Tí đáp lại Mẫu Hậu với khuôn mặt đầy nét tự hào. Xem ra lem luốc thế này là một thành công của cậu hôm nay.
- Vậy Mẹ con mình đi tắm thôi. – Hoàng hậu Sầu Riêng buồn cười đáp.
- Đi thôi! – Tí hí hửng đánh tay về phía trước xông pha vào phòng tắm.

Đức vua Mít Ngọt nhân lúc hai Mẹ con đang tắm, thì hỏi chuyện và bàn bạc với Trưởng Hoàng tử Dừa Xiêm cùng Công chúa Dâu Tằm.

Sau khi trút bỏ bộ quần áo dơ bẩn xuống, Chuối Chiên nhảy ùm vào thau nước ấm vừa vỗ bành bạch vừa kể cho Mẫu Hậu nghe:
- Mẹ! Mẹ biết không? Hôm nay Tí đã ra ngoài chơi và gặp được bốn người bạn mới đó. Họ còn chỉ cho con biết được hai trò chơi rất hay nữa.
- Thế con đã biết tên của họ chứ?
- Tất nhiên rồi ạ. Thủ lĩnh Cà Chua này, bom cay Khoai Lang nè, (sở dĩ Chuối Chiên gọi Khoai Lang là bom cay, vì tính đánh rắm không quy tắc của cậu bạn này đã mở rộng tầm mắt cho Chuối Chiên) chàng ngố Bí Luộc và công chúa tóc xù Nấm Rơm. Hi hi.

Nhìn ngắm nụ cười tươi trên môi con trai, Hoàng hậu Sầu Riêng biết được rằng hôm nay Tí đã rất vui vẻ. Thậm chí cậu còn đặt biệt danh cho những người bạn cậu mới gặp lần đầu nữa. Tí chỉ đặt biệt danh cho những ai cậu thật sự yêu quý thôi. Cười vui vẻ cùng con trai, nàng hỏi:
- Vậy Tí con, các bạn đã giới thiệu cho con chơi những trò chơi gì?
- Tụi con chơi tận hai trò lận nhé. Trò Oẳn Tù Tì nè. Mẹ biết trò đó không? Mỗi người phải ra một trong ba loại quả: Chanh, Dâu, Ớt. Chanh thắng Dâu, Dâu thắng Chanh, Chanh thắng Ớt và Ớt thắng Dâu. Con đã thua vì chọn tên của Mẹ đó.
Nhìn khuôn mặt nũng nịu vì thua cuộc của Tí, Hoàng hậu Sầu Riêng cười khổ, vừa tắm tắp cho Tí vừa nói:
- Con kể Mẹ nghe chuyện ngày hôm nay đi.
- Là như thế này… Con ra khỏi thành… gặp được các bạn: Cà Chua, Bí Luộc, Nấm Rơm, và Khoai Lang. Cà Chua chấp nhận con… Con được chỉ hai trò Oẳn Tù… và Trốn Tìm… Chanh, Dâu, Ớt… Dâu thắng Chanh, Ớt thắng Dâu và Chanh thắng Ớt… Con thua trò Oẳn Tù Tì… bắt được Nấm Rơm… năm lần… Về nhà…
Tí cứ ngắt đoạn mỗi lần Hoàng hậu Sầu Riêng xối nước lên đầu cậu. Điều đó khiến cho câu chuyện của cậu trở nên khó hiểu, tuy nhiên Hoàng hậu Sầu Riêng cũng đã nắm hiểu được câu chuyện của cậu. Nàng quả thật là thông minh!

Gia đình Hoàng gia lại tề tựu bên bàn ăn với những món ăn bốc lên mùi thơm phức. Tí lại một lần nữa kể lại câu chuyện của chuyến đi ngày hôm nay cho mọi người nghe. Nhìn những nụ cười trên môi mọi người, cậu biết rằng câu chuyện của mình thực sự thú vị, và chắc chắn Vua Cha sẽ cho cậu tiếp tục ra ngoài chơi. Tí cứ hí hửng vừa kể vừa cười rồi lơ đễnh dính cơm lên mặt khiến cả nhà cười òa lên. Không khí hạnh phúc, ấm áp trong lâu đài theo ánh nến lấp lánh vương tỏa ra màn đêm lạnh lẽo bên ngoài.

Ánh sáng ấm áp từ ngọn nến trong lâu đài vươn xa mãi, vươn tận tới một nơi tối tăm nhỏ bé nơi góc đường để lộ ra một bóng người. Trông kĩ lại thì đó là một lão già quần áo rách nát thật tội nghiệp và dơ bẩn. Tuy nhiên chiếc mũ ông đang đội lại trông cực kì lạ mắt, mang đến cho người đối diện một cảm giác huyền bí và không tầm thường như vẻ ngoài của ông. Bộ râu trắng dài ôm kín khuôn mặt hốc hác của ông đối lập với bóng tối nơi đây. Đôi mắt sáng và sâu làm ông trông cực kì thâm sâu khó dò. Lạ lùng thay, từ khuôn mặt khắc khổ kia, một nụ cười bí ẩn pha chút ấm áp nở ra và hướng về phía ánh sáng phát ra. Rõ ràng đây là một ông lão nghèo đói. Phải chăng Đức vua Mít Ngọt đã sai khi nói trong toàn Vương quốc Trái Cây không thể tìm thấy một người ăn mày nào? Nụ cười bí ẩn kia có ý nghĩa gì và thân phận của ông lão trong bóng đêm là ai? Không ai rõ, chỉ biết rằng, đích đến của nụ cười bí ẩn kia chắc chắn là Lâu đài Hoa Quả, cùng năm bóng người tươi cười không hay biết rằng mọi cử chỉ của họ đều được thu vào trong đôi mắt sáng huyền bí kia.
Em đọc được hai chương ạ. 0w0 Em sẽ trích dẫn khá nhiều, hy vọng không làm phiền anh. =W=

Tám bên lề =W=:

Có cảm giác như dù là con ruồi bay ngang qua thì họ vẫn có thể dễ dàng khẳng định nó là giống đực hay cái.

Đọc câu này của anh làm em nhớ tới lời cô giáo dạy sinh của em bảo "Người có thể biết con ruồi bay là con đực hay con cái chỉ có Moocgan." Cho nên hai anh lính trên có họ hàng với Moocgan hông ạ? 0w0.


CHƯƠNG 2: TRỐN TÌM, HOÀNG THẤT VÀ ÔNG LÃO KÌ BÍ

huối Chiên hào hứng chạy như bay qua những ruống Rau Cải
Em nghĩ là luống rau cải ạ. Vì anh tả là một mảnh vườn nên em nghĩ là vậy chứ không phải ruộng rau cải.

Không là tối không được về nhà gặp Mẹ đâu đó. Ha ha.
Theo quan điểm của em thì những từ này nên hạn chế sử dụng mà thay vào đó là miêu tả cách cười. 0w0 Em nhớ hình như anh sử dụng những từ gần giống như vậy trong chương khoảng ba lần nên mới liệt kê ra. 0w0

hai con người trên một vườn Rau Cải

Tí đáp lại Mẫu Hậu với khuôn mặt đầy nét tự hào.

Trưởng Hoàng tử

vừa kể cho Mẫu Hậu nghe:

Ủa viết hoa chi vậy thớt? 0.0?


ngoạn mục giữa hai con người

Chỗ này thì em nghĩ để hai đứa trẻ nó nghe êm mà ngây ngô hơn. =W=

cũng đã nắm hiểu được

Thớt định để là nắm bắt hay nắm, hiểu ạ? 0w0
nhatlienhoan #hoatdong1gasumvay 0w0
 
Chỉnh sửa lần cuối:

vantam123

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/9/15
Bài viết
121
Gạo
0,0
Âm thanh tuyệt vời nhất của cuộc sống vang lên giữa không gian tĩnh lặng vào tản sáng. Ngước lên nhìn lên bầu trời vẫn còn vương màu của màn đêm, bên cạnh vì Sao Mai sáng lung linh kia, nhấp nháy một ngôi sao thật nhỏ, thật non nớt như báo hiệu cho một sự chào đời.
#vantam123 #hoatdong1gasumvay
"Bên cạnh vì Sao Mai sáng lung linh kia"
Câu này Tâm thấy Hoàn có một cái lỗi về diễn đạt và một lỗi chính tả. Về từ "Sao Mai" cần viết chính xác là "sao Mai" Còn về lỗi diễn đạt là vì Hoàn tự dưng đùng một cái đem cái sao Mai vào mà không cho biết nó nằm ở đâu. Như vậy sẽ khiến đọc giả có cảm giác thế giới không chân thực, không có cái nhìn trừu tượng.

Nếu là Tâm, Tâm sẽ viết như thế này: "Trên nền trời vẫn còn lác đác một vài vì sao. Có một ngôi sao Mai sáng lung linh, dường như không bị ảnh hưởng bởi quầng sáng ở phía đường chân trời hướng Đông. Bên cạnh nó...

Vậy đấy cuteonion32
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Em đọc được hai chương ạ. 0w0 Em sẽ trích dẫn khá nhiều, hy vọng không làm phiền anh. =W=

Tám bên lề =W=:



Đọc câu này của anh làm em nhớ tới lời cô giáo dạy sinh của em bảo "Người có thể biết con ruồi bay là con đực hay con cái chỉ có Moocgan." Cho nên hai anh lính trên có họ hàng với Moocgan hông ạ? 0w0.
Không. Ha ha. Anh chỉ lấy ví dụ như thế để nói lên độ tập trung kinh khủng của họ thôi.

CHƯƠNG 2: TRỐN TÌM, HOÀNG THẤT VÀ ÔNG LÃO KÌ BÍ


Em nghĩ là luống rau cải ạ. Vì anh tả là một mảnh vườn nên em nghĩ là vậy chứ không phải ruộng rau cải.
Ừ nhỉ?

Theo quan điểm của em thì những từ này nên hạn chế sử dụng mà thay vào đó là miêu tả cách cười. 0w0 Em nhớ hình như anh sử dụng những từ gần giống như vậy trong chương khoảng ba lần nên mới liệt kê ra. 0w0

Thật ra thì ở những chương đầu anh dùng hơi nhiều, vẫn chưa nghĩ ra được cách diễn tả nào cho nó ngọt ý nhất nhưng anh sẽ lưu ý và sửa lại.








Ủa viết hoa chi vậy thớt? 0.0?
Những chữ như "Mẫu Hậu", "Hoàng tử" anh thích viết hoa thôi, như một danh xưng trang trọng, như một tên riêng vậy.
Em sẽ còn thấy những từ như "Vương quốc", "Cha", "Mẹ"... xuất hiện trong bài nữa.


Chỗ này thì em nghĩ để hai đứa trẻ nó nghe êm mà ngây ngô hơn. =W=
Anh đã sửa.


Thớt định để là nắm bắt hay nắm, hiểu ạ? 0w0
Nó là nắm hiểu em ạ. Vừa nghĩa của nắm bắt cùng thấu hiểu. Vì dụ như từ nằm lòng. Em đã thuộc nằm lòng đoạn đó rồi. Thì nằm lòng ở đây tức là nằm, lòng hay nằm vào lòng? Đều không phải, ý chỉ thuộc kĩ mà thôi. Nắm hiểu cũng vậy, ý chỉ Chuối Chiên đã nắm rõ và tự tin vì đã hiểu được nó rồi. :D

Anh không biết đây có phải là bài tham gia hoạt động của em hay không vì không thấy tag anh cùng hashtag hoatdong1gasumvay. Nếu là do hoạt động thì em sửa lại bình luận để anh biết nhá. ;)
Cảm ơn em vì bình luận!
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
#vantam123 #hoatdong1gasumvay
"Bên cạnh vì Sao Mai sáng lung linh kia"
Câu này Tâm thấy Hoàn có một cái lỗi về diễn đạt và một lỗi chính tả. Về từ "Sao Mai" cần viết chính xác là "sao Mai" Còn về lỗi diễn đạt là vì Hoàn tự dưng đùng một cái đem cái sao Mai vào mà không cho biết nó nằm ở đâu. Như vậy sẽ khiến đọc giả có cảm giác thế giới không chân thực, không có cái nhìn trừu tượng.

Nếu là Tâm, Tâm sẽ viết như thế này: "Trên nền trời vẫn còn lác đác một vài vì sao. Có một ngôi sao Mai sáng lung linh, dường như không bị ảnh hưởng bởi quầng sáng ở phía đường chân trời hướng Đông. Bên cạnh nó...

Vậy đấy cuteonion32
Cảm ơn bạn đã bình luận và tham gia hoạt động. Trước tiên bạn vui lòng thay hashtag tên bạn (#vantam123) thành tag tên của mình (@ nhatlienhoan) ấy. Là để thông báo cho mình biết về chặng hai của bạn chứ không phải để phân biệt đây là bài của bạn. Thêm nữa là số trích dẫn trong bài bình luận của bạn chưa đủ cho yêu cầu của hoạt động.
Trong bài mình sẽ sử dụng rất nhiều "lỗi chính tả" theo bạn nói. Ví dụ như "Vương quốc" thay vì "vương quốc", "Cha Mẹ" thay vì "cha mẹ", "Mẫu Hậu, Vua Cha,..." và "Sao Mai" là một trong số đó. Với mình, những từ ngữ đó được diễn đạt như một dạng tên riêng. Ngôi sao đó không phải tên Mai mà là Sao Mai.
Hơn nữa, bạn cũng hiểu hơi sai về "Sao Mai" rồi. Sao Mai là ngôi sao duy nhất còn vương lại trên bầu trời khi trời còn tờ mờ sáng, không còn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời nữa. Và đoạn bạn dùng để miêu tả thì mình không cảm thấy nó chỉ ra được vị trí của sao Mai. Bản thân mình thì sao Mai căn bản vốn dễ dàng nhận ra trên bầu trời vì nó là vì sao duy nhất ở trển, chả việc gì phải nói hướng của nó. Và nội dung quan trọng mình muốn hướng đến trong đoạn miêu tả trong bài là việc thông thường sẽ không có bất kì ngôi sao nào xuất hiện trên bầu trời cùng sao Mai nữa nhưng hôm nay, đã có một, và đó chắc chắn sẽ là điều đặc biệt, rất đặc biệt.
Dù sao cũng cảm ơn bạn đã bình luận, mình sẽ tham khảo thêm nhận xét của bạn!
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 16: KẾT QUẢ
Băng băng chạy về phía cánh đồng, hiện ra trước mắt Chuối Chiên là hình ảnh một người đàn ông đứng thẳng lưng, nghiêm túc cùng một cậu bé nhỏ con hơi gượng gạo khi đứng gần người đàn ông nọ. Đúng vậy, đó chính là chú hộ vệ Điều và Cà Chua. Chuối Chiên còn chưa tới nơi thì Cà Chua đã vẫy vẫy tay réo gọi rầm trời. Chú hộ vệ Điều tuy vẫn đứng im vì vẫn phải thi hành nhiệm vụ nhưng gương mặt cũng dãn ra nhiều khi thấy Chuối Chiên vẫn an toàn và rạng ngời như vậy.

Khi cả bọn đã tập trung đầy đủ, Chuối Chiên và Cà Chua đứng phía sau chiếc hộp kho báu cùng với hai chú hộ vệ hai bên. Cả hai đội lúc này đã dành sự tập trung vào chiếc hộp kho báu kia. Chiếc hộp gỗ được mài nhẵn bóng, đính vài viên đá lung linh khác xa so với chiếc hộp của Cà Chua cũng đủ để biết thứ bên trong hẳn phải giá trị lắm đây. Cả bọn cũng không tò mò tại sao Chuối Chiên lại có được chiếc hộp đẹp như vậy mà chỉ muốn biết thứ bên trong là gì mà thôi.

Lúc này Chuối Chiên phổ biến thử thách cuối cùng của trò chơi. Cậu nói:
- Chúc mừng cả hai đội đã đến được chặng cuối cùng này. – Kết thúc là một tràng pháo tay mà những người hưởng ứng còn nồng nhiệt hơn người chủ trì. – Bây giờ chúng ta sẽ đến với thử thách cuối cùng. Đội nào giành chiến thắng trong thử thách này sẽ nhận được kho báu.
- Yeah!
- Hoan hô!
- Hú hú!
Hàng loạt tiếng hò reo vang lên hưởng ứng. Đợi cho mọi người bớt hưng phấn một chút, Chuối Chiên tiếp tục:
- Thử thách cuối cùng này mang tên Chèo Thuyền Trên Cạn.
- Gì cơ? Chèo Thuyền Trên Cạn á? – Khoai Lang lên tiếng hỏi.
- Ừ. Cụ thể, tớ sẽ làm mẫu giúp các cậu hiểu rõ hơn. Cà Chua! Cậu giúp tớ nha? – Chuối Chiên quay sang Cà Chua nhờ vả.
- Được thôi. Tớ phải làm gì? – Cà Chua nhanh chóng đồng ý.
- Cậu ngồi bệt xuống thôi. Còn lại để tớ. – Nói rồi Chuối Chiên cũng nhanh chóng ngồi xuống phía sau Cà Chua.

Hai đội trố mắt nhìn thật kĩ những gì hai người bạn của mình làm để lát nữa bắt chước. Chuối Chiên ngồi xuống phía sau Cà Chua, cậu đưa hai chân lên và vòng qua bụng Cà Chua, kẹp hai chân lại. Cà Chua hơi bất ngờ hô lên một tiếng thì Chuối Chiên cười hì hì rồi nói:
- Bây giờ tớ và Cà Chua sẽ dùng tay để di chuyển về phía trước. Trong quá trình di chuyển, các mắc nối không được bung ra. Như thế này này. – Nói rồi Chuối Chiên bung hai chân ra và nhanh chóng, cậu bị Cà Chua bỏ lại phía sau. – Nếu bị bung ra thì cả đội phải gắn lại mới được tiếp tục chèo. Cứ như vậy đội nào chạm tay vào chiếc hộp kho báu trước là đội chiến thắng. Các cậu hiểu chưa? – Vẫn đang vòng chân ngang bụng Cà Chua, Chuối Chiên vừa quay người lại hỏi hai đội.

- Hiểu rồi hiểu rồi. – Cả hai đội trả lời.
Nghe câu trả lời của hai đội, Chuối Chiên bung hai chân rồi lồm cồm đứng dậy rồi kéo Cà Chua đứng dậy luôn. Xong xuôi, cậu nói:
- Vậy tớ sẽ kẻ vạch mức. Chân của người đầu tiên không được vượt qua vạch mức này khi chưa bắt đầu đua. – Nói là làm, Chuối Chiên chạy về sau chỗ hai đội đang đứng một chút, nhắm nhắm khoảng cách tới hộp kho báu rồi dùng chân vẽ thành vạch mức.

Cả hai đội nhanh chóng sắp xếp đội hình. Dẫn đầu cho đội Cải Thìa là Bó Xôi vì cậu to con và khỏe nhất. Danh sách lần lượt của đội Cải Thìa là: Bó Xôi – Cải Thìa – Bí Luộc – Nấm Rơm. Lí do Cải Thìa sắp xếp như vậy là bởi cậu cho rằng vị trí cuối cùng của Nấm Rơm không cần dùng nhiều sức mà vẫn giữ được mắc nối đến đích. Danh sách đội Khoai Lang lại là: Khế Chua – Rau Mầm – Lá Thơm – Khoai Lang. Lí do là Rau Mầm thì khá nhỏ con nên không dẫn đầu được, Khoai Lang càng không thể dẫn đầu vì thói đánh rắm của cậu. Cũng vì vậy mà cậu càng không thể ở vị trí nào khác ngoài vị trí cuối, nơi mà Khoai Lang thoải mái thỏa mãn lỗ hậu của mình.

Cà Chua và Chuối Chiên vào vai trò trọng tài và chia ra quan sát mỗi đội. Chuối Chiên quan sát đội Cải Thìa còn Cà Chua quan sát đội Khoai Lang. Thấy hai đội đã sẵn sàng, Chuối Chiên đằng hắng, giơ tay lên trời rồi hô “bắt đầu” đồng thời giật tay mạnh xuống. Hai đội lao lên như vũ bão. Gọi là vũ bão là đúng rồi vì bụi mù mịt không biết đâu mà lần. Cả Chuối Chiên và Cà Chua vừa ho khụ khụ vừa ráng mở banh đôi mắt đỏ hoe ra mà nhìn.

Cuộc đua càng trở nên gay cấn hơn khi lúc này cả hai đội sau vài lần bung chân cũng dã mỏi tay hết rồi. Tuy nhiên, không đội nào có ý định dừng lại cả. Cà Chua và Chuối Chiên vô tình cũng bị cuốn theo hai đội khi cả hai vừa đi theo song song vừa hô “cố lên cố lên” lại “một hai một hai” làm nhịp cho “đội của mình”.
- Yeah! Thắng rồi!

Cà Chua reo to khi tay của Khế Chua chỉ vừa chạm vào hộp kho báu nhanh hơn tay Bó Xôi chút xíu thôi. Sự thất vọng hiện rõ trên mặt các thành viên đội Cải Thìa và cả Chuối Chiên nữa. Đội Khoai Lang và Cà Chua hò reo rồi ôm nhau nhảy vòng vòng mặc cho mặt mũi tay chân đứa nào cũng bám đầy bụi bẩn. Khẽ lắc đầu, Chuối Chiên nhanh chóng mỉm cười chung vui với đội chiến thắng và không quên đỡ từng thành viên đội Cải Thìa đứng dậy.

Phủi bụi trên hai bàn tay xong, Chuối Chiên nhấc chiếc hộp kho báu lên và trao lại cho đội Khoai Lang. Cậu nói:
- Hôm nay các cậu đã giành chiến thắng và đây là phần thưởng của các cậu.
Nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của Chuối Chiên, đội Khoai Lang nhanh chóng đập đập tay vào hai bên đũng quần rồi nhận lấy chiếc hộp kho báu. Khoai Lang là người mở chiếc hộp ra và trong đó là… một cuốn sách! Đúng vậy, kho báu của Chuối Chiên là một cuốn sách. Nhìn thấy vẻ ngẩn ngơ của các bạn, Chuối Chiên cười cười nói:
- Tuy chỉ có một cuốn sách thôi nhưng tớ hi vọng các cậu sẽ đọc nó. Có thể người này đọc xong lại đưa cho người kia hay là đọc chung với nhau cũng được.
- Sao kho báu là một cuốn sách thế Chuối Hột? – Khoai Lang lên tiếng hỏi.
- Đây là cuốn “Mật mã Mỏ Sẻ cơ bản”. Các cậu có thể tìm thấy kiểu mật thư tớ vừa đố các cậu trong đó. Ngoài ra còn có nhiều kiểu mật thư thú vị khác nữa. Tớ nghĩ các cậu sẽ thích nó.
- Thật á? Vậy tớ sẽ đọc nó. Tuy rằng tớ không thích đọc sách lắm nhưng tớ muốn biết những dạng mật thư khác nữa. – Khoai Lang đáp.
- Tớ nữa! Tớ cũng sẽ đọc nó. – Khế Chua tiếp lời.
- Tớ nữa! Tớ nữa! – Rau Mầm và Lá Thơm cùng reo lên.
- Ừ. Vậy chúng ta có thể cùng đọc với nhau. – Khoai Lang nói rồi cẩn thận cho cuốn sách vào lại chiếc hộp. Cậu cũng tự nhiên xem nó như kho báu cần được trân trọng. Điều đó làm Chuối Chiên rất vui.

Đội của Cải Thìa cũng tới chúc mừng đội Khoai Lang. Chưa hết, cả hai đội còn hẹn nhau lần sau tái đấu và chắc chắn là đội Cải Thìa sẽ không thua nữa. Bí Luộc hỏi mượn cuốn sách nhưng Khoai Lang không cho. Cậu nói rằng kẻ thua cuộc không có quyền chạm vào kho báu làm Bí Luộc nổi nóng đánh cho cậu một cái rõ đau rồi còn hí hửng nói tới tối chờ Khoai Lang ngủ thì Bí Luộc sẽ lén xem trộm. Không để hai anh em cãi nhau thêm nữa, Chuối Chiên bảo cả nhóm ra con suối rửa tay chân để chuẩn bị một phần thưởng nữa.

Sau khi nhờ hai chú hộ vệ nhóm lửa nướng cá xong xuôi, Chuối Chiên chạy theo các bạn ra con suối rửa ráy. Từ xa mà cả bọn đã ngửi thấy mùi cá nướng rồi. Bụng đứa nào cũng kêu rột rột lên làm cả bọn cười ha hả. Đói là phải thôi khi cả bọn đã phải giăng nắng cả ngày rồi còn chạy đông chạy tây, hoàn thành những thử thách cùng các mật thư hóc búa nữa. Cả bọn nhanh chóng tề tựu quanh nhóm lửa hồng rồi cùng nhau thưởng thức món cá nướng. Hai chú hộ vệ cũng được chia phần vì Chuối Chiên đã tính có mười hai người và sáu con cá nên sẽ hai người một con. Cảnh tượng bóng chiều hoàng hôn buông xuống, một nhóm mười đứa trẻ và hai người lớn ngồi quanh đám lửa giữa cánh đồng cùng thưởng thức cá nướng với nhau mới đẹp làm sao!
camp-fire-.jpg

(Nguồn: Internet)
oOo​
Sau bữa liên hoan thì cả đám ai về nhà nấy. Tất nhiên là với nửa con cá thì không đứa nào cảm thấy đủ no cả nên chúng nhanh chóng trở về nhà đánh chén. Chuối Chiên cũng không ngoại lệ, tuy không phải vận động nhiều nhưng việc bỏ công sức suy nghĩ và mong chờ cũng làm tiêu hao nhiều năng lượng của cậu và tìm về bàn ăn ở Lâu đài Hoa Quả là mục tiêu hàng đầu của Chuối Chiên.

Về tới Lâu đài Hoa Quả là Tí đã chạy thật nhanh về phòng mình. Tắm rửa xong xuôi thơm tho rồi cậu lại chạy thật nhanh về phòng ăn. Wing chỉ vừa mở cửa phòng thôi thì Tí đã vụt qua rồi la lớn: “em chào chị” trong khi cô bé thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra nữa. Ngẩn người một lúc thì Wing mới nhận ra là Tí, khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ tiếp tục những bước đi duyên dáng về phòng ăn. Anh Hard thì phản ứng nhanh hơn khi Tí vừa vụt tới thì Anh đã ôm cậu cứng ngắc và suýt chút nữa hai anh em ngã nhào ra sàn.

Hard lên tiếng:
- Làm gì chạy vội vàng thế Tí? Suýt chút nữa là anh em mình té ngã rồi.
- Tại anh chứ bộ. Khi không ôm em lại làm gì? Tại em đói quá nên tranh thủ tới sớm thôi. – Tí chu mỏ trả lời.
- Ha ha. Em quên rồi sao? Hoàng gia ăn uống phải lịch thiệp, do đó, dù em có tới trước thì cũng phải chờ những người khác có mặt đầy đủ mới được dùng bữa.
- Ớ. Phải ha! – Tí ngớ ra rồi tự vỗ đầu mình.
- Thôi. Hai anh em mình cùng đi nào. – Nói rồi Hard khoác vai Tí rồi cùng cậu đi về phòng ăn.

oOo​

Từ khi bữa tối bắt đầu, Tí hoàn toàn đắm chìm vào phần ăn trước mặt mình. Cả gia đình thậm chí còn không thấy mặt cậu nữa, nó hoàn toàn lặn ngụp vào dĩa thức ăn bên dưới. Đây là lần đầu tiên mà Tí ăn bất chấp như thế, đủ để hiểu là hoạt động trí não tiêu thụ năng lượng dữ dội như thế nào. Thấy Tí ăn quá vội vàng, Hoàng Hậu Sầu Riêng lên tiếng:
- Tí con! Ăn từ từ thôi con. Nghẹn bây giờ.

Hoàng Hậu Sầu Riêng vừa dứt lời thì đáp lại nàng là tiếng ho khụ khụ của Tí. Quả thật cậu đã bị nghẹn vì quá tham lam. Wing vỗ lưng em còn Hard thì đưa nước cho Tí uống. Làm một hơi cạn ly nước, Tí ngẩng mặt cười giả lả, nói:
- Hôm nay con đã tổ chức một trò chơi bự nên con đói quá. – Cười híp cả mắt lại, Tí nói tiếp, có vẻ bây giờ cậu đã đủ no để bước vào giai đoạn kể chuyện quen thuộc của mình:
- Từ trò Tìm Kho Báu của Cà Chua con có kể lúc trước đó, con tự tạo ra một bản khác hoàn toàn luôn nhé.
- Như thế nào hả Tí? – Wing tò mò. Cô bé biết rằng luật chơi của Tìm Kho Báu đã rất thú vị rồi, Tí làm sao để tạo ra phiên bản còn hay hơn được chứ?
- Hi hi. Chị nghe em kể nè. Em có đọc qua về mật mã Mỏ Sẻ, chị có biết nó không? – Tí hỏi chị Wing. Đương nhiên là Wing không biết, cô bé lắc nhẹ đầu. Tí lại tiếp tục:
- Nói chung là nó là một dạng mật mã. Hì. – Bí quá nên Tí chỉ giải thích như không.
- Mã Mỏ Sẻ là cách dùng tín hiệu để biểu trưng cho chữ cái. Âm tiết của nó gồm ngắn và dài và tùy vào sự sắp xếp của các âm tiết đó mà ta có được chữ cái cụ thể tương ứng. Ví dụ như chữ A là ngắn dài mà phát âm là “tít – tè”. – Hard giải thích cho Wing. Tí nhìn anh Hard với ánh mắt ngưỡng mộ. “Quả thật không có gì là anh Hard không biết cả”!
- Đúng rồi. Như vậy đó chị. Em đã chọn bốn chặng: Gốc Cổ Thụ là chặng một, vườn rau nhà Dì Súp Lơ là chặng hai, con suối phía Bắc là chặng ba và cánh đồng gần đó là chặng bốn và cũng là chặng cuối có kho báu. Ở mỗi chặng thì em cho một người trấn giữ. Nhiệm vụ của người này là ra thử thách cho hai đội chơi. Sau khi họ hoàn thành thử thách thì trao cho họ mật thư để giải đáp tìm ra chặng tiếp theo… - Tí kể lại toàn bộ quá trình cho cả gia đình. Cậu còn đem hai mật thư ra đố mọi người nữa. Đức Vua Mít Ngọt, Hoàng Hậu Sầu Riêng và cả Hard đều nhanh chóng giải được mật thư, còn Wing thì tốn một chút thời gian cũng đã giải được trước con mắt hâm mộ của Tí. Cậu đã thấy bạn bè của mình phải khó khăn như thế nào để giải rồi, vậy mà mọi người không cần dùng gợi ý của cậu đã có thể giải được nhanh như thế. Tí tự cảm thấy hơi hụt hẫng một chút.

Hard vỗ vai cậu an ủi:
- Em đừng buồn, vì những dạng mật thư này đều là dạng cơ bản nên mọi người đều đã học qua, chỉ là còn nhớ hay không thôi nên mới giải được nhanh như thế. Em có thể nghĩ ra được hai mật thư này là rất giỏi đó!
Tí nhanh chóng hào hứng hơn. Được anh Hard khen là quá đủ để gọi là gặt hái cho những nỗ lực của cậu rồi. Tâm trạng thoải mái nên Tí quyết định sẽ tiếp tục hiệp hai còn đang dang dở với phần ăn trước mặt, mặc kệ mọi người cười bảo cậu tham ăn.

oOo
“Xào xạc”
Gió lay nhẹ trên thềm cỏ nơi Tí và các bạn ăn cá nướng lúc trước. Một dáng người cao gầy đang đứng lặng im trước cơn gió chiều mát dịu này. Là ông lão kì bí nọ. Tại sao ông lại xuất hiện ở đây? Nở ra một nụ cười hài lòng, ông đưa tay giữ lấy chiếc mũ đang bị gió thổi lại rồi ngẩng đầu lên trời trầm lặng một chút. Nụ cười vẫn chưa tắt, rồi bất chợt ông cười vang lên:
- Giỏi lắm!
Tiếng cười vang vọng theo gió giữa không gian bao la này mang lại cảm giác sảng khoái, nhẹ nhõm.

Quay lại thời điểm khi Chuối Chiên bắt đầu trò chơi, ông lão kì bí vẫn luôn dõi theo Chuối Chiên từ góc tối nọ. Quan sát từng cử chỉ, lời nói, biểu hiện và cả cảm xúc của cậu nữa. Ông lặng lẽ không phát ra bất kì một âm thanh nào để chứng minh sự tồn tại của mình chỉ là hư ảo mà thôi. Ở chặng hai, ông lão lại trở thành một người đi đường vô tình ngang qua vườn rau nhà dì Súp Lơ. Ông ra vẻ đang nghỉ chân bên kia đường để rồi lẳng lặng quan sát quá trình của cả bọn. Chặng ba nơi con suối phía Bắc, ông đã chờ sẵn ở thượng nguồn con suối, cũng chính ông là người đã chắn phía hạ nguồn cách chỗ bọn trẻ bắt cá không xa, để những con cá do ông thả ra không bơi đi mất. Ở chặng cuối cùng, ông lại ẩn hiện bên kia cánh đồng, và dường như trang phục của ông đung đưa theo gió càng làm ông trông giống một cái cây đang lắc lư hơn.

Cứ như thế, ông lão kì bí không hề trốn tránh mà đã tiếp cận rất gần những người bạn của chúng ta. Ông có âm mưu gì với chúng? Tại sao ông lại theo dõi Chuối Chiên sát sao như vậy? Tiếng cười cùng lời khen kia rốt cuộc có ý nghĩa gì? Ông vẫn luôn là ẩn số bí ẩn như cách ông xuất hiện và đột ngột biến mất vậy.
…oOo…​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

vantam123

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/9/15
Bài viết
121
Gạo
0,0
Cảm ơn bạn đã bình luận và tham gia hoạt động. Trước tiên bạn vui lòng thay hashtag tên bạn (#vantam123) thành tag tên của mình (@ nhatlienhoan) ấy. Là để thông báo cho mình biết về chặng hai của bạn chứ không phải để phân biệt đây là bài của bạn. Thêm nữa là số trích dẫn trong bài bình luận của bạn chưa đủ cho yêu cầu của hoạt động.
Trong bài mình sẽ sử dụng rất nhiều "lỗi chính tả" theo bạn nói. Ví dụ như "Vương quốc" thay vì "vương quốc", "Cha Mẹ" thay vì "cha mẹ", "Mẫu Hậu, Vua Cha,..." và "Sao Mai" là một trong số đó. Với mình, những từ ngữ đó được diễn đạt như một dạng tên riêng. Ngôi sao đó không phải tên Mai mà là Sao Mai.
Hơn nữa, bạn cũng hiểu hơi sai về "Sao Mai" rồi. Sao Mai là ngôi sao duy nhất còn vương lại trên bầu trời khi trời còn tờ mờ sáng, không còn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời nữa. Và đoạn bạn dùng để miêu tả thì mình không cảm thấy nó chỉ ra được vị trí của sao Mai. Bản thân mình thì sao Mai căn bản vốn dễ dàng nhận ra trên bầu trời vì nó là vì sao duy nhất ở trển, chả việc gì phải nói hướng của nó. Và nội dung quan trọng mình muốn hướng đến trong đoạn miêu tả trong bài là việc thông thường sẽ không có bất kì ngôi sao nào xuất hiện trên bầu trời cùng sao Mai nữa nhưng hôm nay, đã có một, và đó chắc chắn sẽ là điều đặc biệt, rất đặc biệt.
Dù sao cũng cảm ơn bạn đã bình luận, mình sẽ tham khảo thêm nhận xét của bạn!
Hì hì... Thật lòng là Tâm không biết sao Mai luôn ý. Lại múa rìu qua mắt thợ rồi. Nhưng mà Hoàn vẫn nên bỏ từ "kia" đi và thay bằng một cấu trúc câu khác có nghĩa tương tự nhưng khiến cho hình ảnh ngôi sao rõ ràng hơn là đùng một cái xuất hiện như thế. Có gì sai bỏ qua cho Tâm nhé! ^^
 

vantam123

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/9/15
Bài viết
121
Gạo
0,0
220px-Venus-pacific-levelled.jpg

Thì ra là Sao Kim. Vậy Hoàn nên có phụ chú sẽ tốt hơn. Ví dụ: "Sao Mai (tên khoa học là Sao Kim)
 

Diên Vỹ Tâm Khiết

Gà tích cực
Tham gia
7/7/16
Bài viết
84
Gạo
0,0
Đọc đoạn cuối của ông lão tự nhiên có cảm giác sợ sợ, kiểu như có một thế lực nào đó, xấu hay tốt gì thì chưa biết. Trong bài mà cứ lúc xuất hiện ông lão cũng nhen nhóm sợ sợ trong lòng.
Chương này tốt, hiện tại mình chưa thấy lỗi sai hay lấn cấn gì. Cố gắng phát huy phong độ như vầy!
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Đọc đoạn cuối của ông lão tự nhiên có cảm giác sợ sợ, kiểu như có một thế lực nào đó, xấu hay tốt gì thì chưa biết. Trong bài mà cứ lúc xuất hiện ông lão cũng nhen nhóm sợ sợ trong lòng.
Chương này tốt, hiện tại mình chưa thấy lỗi sai hay lấn cấn gì. Cố gắng phát huy phong độ như vầy!
Ổng ghê như vậy hả? :v
Chắc là ổng ghê thiệt. :3
 
Bên trên