Chương 30
– Ưm… mùi máu phát ra từ đây. – Minh Châu nghển cổ hít thêm một hơi nữa, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên bờ môi đỏ mọng, ánh mắt thích thú.
Trước mặt Minh Châu là một tòa nhà cực kì hoành tráng với tấm bảng hiệu đề chữ Dark được mạ vàng to tổ bố, được treo ở không trung, cao khoảng mười mấy mét, mang phong các nghệ thuật nhưng cũng ẩn chứa cái gì đó rất hầm hố, lấp lánh đủ mọi sắc đèn màu đang lạnh lùng nhìn xuống dưới, nhìn những con người sắp sa ngã. Dark– nơi chứa chấp những con thiêu thân bốc cháy trong ngọn lửa tuổi trẻ. Nơi hỗn tạp tập trung nhiều con người, mang những cá tính khác nhau, nhưng đa số là những kẻ dư tiền. Đơn giản họ mê đốt tiền vào cái chốn mệnh danh thiên đường về đêm này.
Ở cửa Dark, có vài ba người vệ sĩ đứng canh cửa, nom bộ dạng cực kì găngxtơ như mấy anh trong đô vật mĩ, vest đen, kính đen, đầu…trọc lóc.
Cẩn thận quan sát và đánh giá đám vệ sĩ, Minh Châu khẽ nhếch môi, nhướn mày, lướt gót ngà đến cửa chính của Dark.
– Quý cô đã được mời đến đây phải không? Xin cho xem giấy mời. – Một tên vệ sĩ bước ra, lịch sự chặn đường Minh Châu lại.
Minh Châu thoáng khựng lại, đôi mi khẽ cụp xuống che phủ quầng mắt, lách người lướt qua, lạnh nhạt:
– Nếu muốn ta có thể đi bất cứ nơi đâu.
– Xin lỗi nhưng nếu không có giấy mời thì không vào được đâu. – Hai tên vệ sĩ lập tức xoay người đứng chắn trước mặt Minh Châu.
– Dùng mĩ nhân kế mà không được sao? – Minh Châu khẽ hừ nhạt liếc mắt nhìn đám vệ sĩ.
Minh Châu bất ngờ xoay người bẻ quặc tay một tên vệ sĩ rồi dùng tay chấn ngay sau ót hắn, hắn hét lên một tiếng kinh hoàng rồi ngã dúi dụi ra đất, nằm lăn lộn, Minh Châu hất mặt nhìn hai tên còn lại, đưa tay làm dấu hiệu khiêu khích. Nhìn tổng quan trận đấu thì tỉ lệ thắng của Minh Châu là số 0 tròn trĩnh. Trong khi mấy tên vệ sĩ tên nào tên nấy to đùng như bò mộng còn Minh Châu thì ốm nhách như cái que tăm xỉa răng, chưa kể tới chiều cao một mét bảy của cô so với một trăm chín mươi centimet của địch thủ thì cả hai trông như gã khổng lồ và bé hạt đậu, trông vô cùng tức cười.
Vậy mà chớp mắt, Minh Châu đã nhào tới, thụi một đấm vào bụng tên to con nhất, đá tới tấp vào các tên còn lại. Tuy không làm họ ngã gục nhưng ai nấy cũng in một dấu giày đen thui thùi lùi trên áo. Cả đám vệ sĩ bèn họp nhau cùng lúc nhào đến tấn công Minh Châu nhằm làm cô lúng túng. Nào ngờ, với dóc dáng nhỏ bé và động tác nhanh nhẹn như báo hoa, Minh Châu luồn người qua kẽ hở giữa bọn vệ sĩ, nắm cổ áo một tên, kéo đầu hắn xuống, giữ chặt vai đối thủ, cô co gối tống thẳng vào bụng tên vệ sĩ. Hắn thét đau đớn, sùi bọt mép và té xuống đất như cái cây bị đốn. Hăng tiết vịt, Minh Châu nhảy lên chậu cây cạnh đó, lấy đà, tung chân đá tên vệ sĩ xấu số đứng gần nhất. Tên này ngã ngửa, lăn mấy vòng rồi nằm tại chỗ luôn.
Minh Châu phủi phủi tay, chống nạnh nhìn đám vệ sĩ đang bò lăn bò càng dưới đất, cười nhạt rồi thản nhiên quay lưng đường hoàng bước vào cổng chính của Dark.
oOo
Xuyên qua lớp cửa kính màu xanh lục bích ngăn cách bên ngoài và bên trong quán bar, quang cảnh bên trong như thu trọn vào tầm mắt Minh Châu. Như mọi khi, lúc nào vũ trường Dark cũng ngập chìm giữa vũ điệu và ánh đèn chập chờn mờ ảo đầy màu sắc đang chiếu tán loạn. Duới ánh đèn mờ ảo là những điệu nhảy nóng bỏng của cả nam và nữ, những động tác lắc mình, uốn cong theo điệu nhạc đầy điêu luyện, thân thể như đã được giải thoát, uốn éo theo từng nhịp mê loạn của hơi thở. Tất cả mọi thứ bên trong đều biến thành màu xanh khiến cho Minh Châu không khỏi nheo mắt lại vì chói, bị bao phủ bởi một lớp màu như vậy khiến quang cảnh bên trong dường như bị gượng ép choàng lên sự phô trương không đáng có. Hỗn tạp và ồn ào như vậy thật khiến Minh Châu cảm thấy khó chịu, cô luôn không thích những hình ảnh này, thật sự là chịu không nổi hương vị làm cho người ta hít thở không thông ở đây, Minh Châu quay người bước vào cửa phụ toilet bên hông tấm kính phân cách.
Minh Châu đứng thẳng người, chống nạnh nhìn bản thân trong gương, bộ quần áo bám đầy đất cát, xộc xệch hơn tấm giẻ rách, tóc tai rối xù, trông chẳng khác mấy đứa trốn viện là bao. Minh Châu khẽ lắc đầu cúi xuống mở vòi sen, nhẹ nhàng hứng từng dòng nước vỗ lên khắp mặt mình. Cảm giác lạnh lẽo làm dịu bớt đi vài phần khó chịu. Minh Châu ngẩng đầu, lấy tay vuốt lại tóc rồi xoa xoa mặt gương mờ ảo, bên trong phản chiếu một khuôn mặt kiều diễm nhưng không có một chút cảm xúc, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Trong gương bỗng xuất hiện thêm một khuôn mặt kiều diễm khác, cô ta nhìn Minh Châu, bỉu môi tỏ vẻ coi thường rồi quay đi. So với vẻ mặt vô cảm của Minh Châu, thần thái của cô nàng có vẻ vô cùng sáng lạn, tựa như đoá hoa nở rộ sau cơn mưa. Cô ta bước đến tấm gương bên cạnh Minh Châu, lôi từ trong túi ra một lố đồ trang điểm nào phấn, nào mascara, son môi,… hí hửng nhìn mình trong gương, tô tô vẽ vẽ, miệng ngân nga một vài giai điệu lạ.
Minh Châu không nói gì, đóng van nước lại, lắc lắc tay, quay lưng định bước đi. Chợt nhìn thấy đống đồ trên thành lavabo, trong đầu cô lóe lên một ý tưởng
– Này! – Minh Châu khoanh tay, thản nhiên nhìn cô gái, lên tiếng.
– Gì vậy? – Cô nàng giật mình quay lại, trố mắt nhìn Minh Châu.
– Chúng ta đổi áo cho nhau nhé. – Minh Châu nở một nụ cười mê hoặc nhưng trong đó mang hết chín phần đe dọa còn một phần còn lại là… uy hiếp.
Khỏi phải nói gương mặt của cô nàng kia đơ như thế nào, trông cứ như vừa được tráng bê tông cốt thép, miệng há hốc không nói nên lời. Minh Châu không nhiều lời, một tay nhẹ ấn ngay bên huyệt của cô gái khiến cô ta lăn ra ngất xỉu.
– Xin lỗi nhé. – Minh Châu thì thầm rồi xốc người cô gái lên. Đưa vào một căn phòng của toilet rồi nhanh chóng đổi quần áo, sẵn tiện sài ké luôn mớ mỹ phẩm của cô ả.
Minh Châu mở cửa, từng ánh đèn chiếu laser mập mờ ngang dọc chiếu lấp lóa làm cô chói mắt, bên trong DJ đang mở thứ nhạc sôi động nhất, khuấy động tất cả mọi người trên sàn nhảy. Tiếng nhạc xập xình, chát chúa, không gian đặc sệt mùi khói thuốc. Những cô gái ăn mặc hở hang đang ở trên sàn nhảy uốn éo hết cỡ, chàng trai cũng không kém đang điên cuồng thể hiện bản lĩnh của mình qua các điệu nhảy điêu luyện, đúng một thế giới ăn chơi. So ra thì ở cái thế giới này, Minh Châu còn được xem là ăn mặc kín đáo còn mấy cô nàng kia thì thôi rồi váy không thể ngắn hơn, phần ngực không thể khoét sâu hơn, lưng không thể nào thiếu vải được hơn.Và hơn cả là những cặp trai gái đang chuốt say nhau trên những bộ ghế sô pha đắt tiền ở quán, tất cả trông thật hỗn loạn và dơ bẩn. Mới bước vào là cô đã muốn ra ngay. Nhưng… cô đang có việc… Thế là cô đành mở rộng cánh cửa, bước vào.
Bỗng nhiên bất chợt mọi thứ im ắng hẳn.
Lí do cũng chẳng đâu xa, từ phía cánh cửa nhà vệ sinh bằng gỗ đắt tiền của quán bar, một vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn xuất hiện. Gương mặt diễm kiều phớt nhẹ lớp phấn hồng cùng cánh môi anh đào đượm chút sắc son hồng khép hờ tựa như kêu gọi, cám dỗ kẻ khờ si khao khát chạm vào và nâng niu, đẹp kiêu sa với đôi mắt đen láy lấp lánh như bầu trời đêm đầy sao càng làm người phàm tục thêm điên đảo, hàng mi rợp dài và đường mày trăng khuyết tô điểm cho vẻ đẹp mê hồn của đôi mắt. Bộ váy trắng gần như tôn toàn bộ vóc dáng tuyệt mĩ của mình, hòa cùng màu đen xõa dài của mái tóc, mái tóc dài óng ả sóng sánh theo từng chuyển động, những lọn tóc chảy tràn quanh bờ vai và ôm ấp khuôn mặt kiều diễm, mỹ miều. Sức hút toả ra từ cô tỏa ra quá mãnh liệt, đầy ma lực và nguy hiểm, cuốn trôi tất cả sự phản ứng của lý trí.
Thời gian dừng lại trong khoảnh khắc.
Mọi thứ gần như chậm lại, tất cả đều im lặng quan sát cô gái nhỏ. Khi bước đi, cô gái vô tình làm mùi nước hoa dịu nhẹ tỏa ra trong không khí ô nhiễm mùi thuốc lá. Và dần dần, bắt đầu có nhiều cặp mắt dơ bẩn, thèm khát nhìn chằm chằm vào cô. Minh Châu biết!... Nhưng vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh… chỉ là cô không có hứng thú đúng hơn là chưa từng có hứng thú với những loại người hèn thấp như vậy.
Minh Châu khẽ ngồi xuống chiếc ghế cao ở quầy pha chế rượu, gọi một ly rượu mạnh, rồi thản nhiên nhấm nháp từng chút một, mặc kệ ánh mắt thèm khát đầy dâm dục của đám đàn ông trong quán bar, hồi lâu cô nhếch môi, buông một câu khó hiểu.
– Ta sẽ làm cho buổi tiệc này càng thêm phần thú vị.