The eye of the world - Con mắt thế giới
Chương 3: Người bán hàng rong
Những bao bị kêu loảng xoảng ồn ào khi chiếc xe của người bán hàng rong rầm rập chạy qua những thanh gỗ chắc nịch của cầu Wagon. Trong khi vẫn còn bị bao quanh bởi một đám đông dân làng và nông dân đến dự Lễ Hội, người bán hàng rong ghì cương ngựa dừng lại trước cửa quán trọ. Từ mọi ngả một số lượng khổng lồ dân chúng kéo đến vây lấy chiếc xe ngựa vĩ đại, bánh của nó cao hơn hết thảy những kẻ đang dán mắt vào người bán hàng ngồi bên trên.
Người trên xe ngựa là Padan Fain, một ông bạn xanh xao, gầy guộc với đôi tay khẳng khiu và một cái mũi khoằm khổng lồ. Fain, luôn luôn tươi cười như thể ông ta biết một chuyện tiếu lâm mà không ai khác biết, vẫn đánh xe ngựa vào làng Emond’s Field mỗi mùa xuân từ hồi mà Rand còn có thể nhớ được.
Cửa quán trọ bật mở ngay khi lũ ngựa dừng lại trong tiếng ồn ào của bộ yên cương, và Hội Đồng Làng xuất hiện, dẫn đầu bởi ngài al’Vere và Tam. Họ khoan thai tiến ra, có cả Cenn Buie, giữa sự ồn áo kích động của dân chúng vì đinh ghim, dây buộc, sách và hàng tá các thứ khác. Đám đông miễn cưỡng tách ra để họ đi lên trước, rồi nhanh chóng khép lại phía sau và không ngừng gọi người bán hàng rong. Chủ yếu, dân làng hỏi thăm tin tức.
Trong mắt của dân làng, kim khâu và trà đại loại như vậy chiếm không tới một nửa một những thứ có trên xe của người bán hàng rong. Mọi chi tiết nhỏ nhặt về thế giới bên ngoài cũng quan trọng không kém, tin về thế giới bên ngoài vùng Sông Đôi. Một số người bán hàng rong đơn giản chỉ kể những gì họ biết, kể ra tuốt luốt, một đống những chuyện linh tinh nhưng nhờ đó họ không bao giờ nhàm chán. Số khác thì tuân ra đủ các thứ, nói năng một cách thô lỗ, mất lịch sự. Tuy nhiên, Fain nói năng rất cởi mở và thường hài hước, phun nước miếng khi nói, nói hăng say gần như bì kịp với cả người hát rong. Ông thích thú trở thành tâm điểm của đám đông, nghênh ngang nhìn quanh như nhìn những con gà trống dưới cơ đang dõi mắt theo ông. Còn Rand thì cho rằng Fain sẽ không hài lòng lắm nếu biết trong làng Emond’s Field có một người hát rong.
Người bán hàng rong dành cho Hội Đồng và dân làng cùng một sự chú ý như nhau khi ông ngự trên chỗ của mình mà nhìn xuống, chú ý theo kiểu chẳng chú ý đến ai. Ông ta đại khái cứ gật đầu mà chẳng rõ với ai. Ông ta cười mà không nói, và vẫy vẫy đám đông những kẻ xem ông thân thiện một cách đặc biệt, tuy rằng sự thân thiện của ông ta vẫn luôn là một thứ xa cách kì lạ, rất nồng nhiệt nhưng lại không gần gũi.
Những yêu cầu đòi ông lên tiếng trở nên ồn ào hơn, nhưng Fain vẫn đợi, loay hoay với mấy thứ vặt vẵn quanh chỗ ngồi, chờ cho đám đông và sự phấn khởi đến đức mức độ ông muốn. Chỉ có Hội Đồng là giữ im lặng. Họ giữ phong cách thích hợp với địa vị của mình, nhưng những đám mây thuốc lá bốc ngùn ngụt trên đầu họ cho thấy họ đang phải kiềm chế thế nào.
Rand và Mat đứng ngoài rìa đám đông, cố len đến gần chiếc xe ngựa. Rand phải bỏ cuộc nửa đường, nhưng Mat thì vẫn luồn lách qua sức ép, kéo Rand phía sau mình, cho tới khi chúng đứng ngay sau Hội Đồng.
“Tớ cứ tưởng cậu sẽ ở lại ngoài nông trại suốt dịp Lễ chứ,” Perrin Aybara la lên với Rand giữa sự ồn ào. Thấp hơn Rand nửa cái đầu, học trò bác thợ mỏ có mái tóc xoăn này chắc nịch ra dáng một người đàn ông sức dài vai rộng, với đôi tay và bờ vai đủ săn chắc chẳng kém chính ngài Luhhan. Cậu ta có thể dễ dàng luồn qua đám đông, nhưng lại không muốn làm vậy. Cậu cẩn thận mở đường, nói xin lỗi với những người chỉ còn một nửa tâm trí để chú ý đến những thứ khác ngoài người bán hàng rong. Dù sao thì cậu ta cũng xin lỗi, và cố không xô đẩy ai cả khi len qua đám đông để đến chỗ Rand và Mat. “Tưởng tượng xem,” cậu nói khi cuối cùng đã tới chỗ họ. “Lễ Bel Tine với người bán hàng rong, cả hai luôn. Tớ cá là sẽ có pháo hoa nữa.”
“Cậu thì biết cái gì.” Mat cười. Perrin nhìn nó đầy ngờ vực, rồi hướng ánh mắt chất vấn vào Rand.
“Phải đấy,” Rand hét lên, rồi ra hiệu chỉ vào đám đông vĩ đại đang tranh nhau nói. “Tí nữa đi, tớ sẽ giải thích. Tớ bảo là tí nữa.”
Ngay lúc đó Padan Fain đứng lên trên xe ngựa, và cũng ngay lúc đó đám đông im lặng. Những lời cuối cùng của Rand bùng nổ trong khung cảnh yên ắng hoàn toàn, ngay lúc cánh tay của người bán hàng rong giơ lên để gây chú ý thì mồm chàng lại mở toang. Mọi người hướng mắt nhìn Rand. Người đàn ông gầy guộc trên chiếc xe ngựa, đang khiến đám đông chú ý đến những lời đầu tiên của mình, trao cho Rand một cái nhìn sắc bén và dò xét. Mặt Rand đỏ bừng, và chàng ước mình chỉ cao như thằng Ewin để khỏi trông quá nổi bật. Những thằng bạn của chàng cũng lấy làm ngại ngùng lắm. Mới năm rồi Fain lần đầu tiên để ý đến bọn chúng, xem chúng như những người đàn ông. Không phải lúc nào Fain cũng chú ý tới bọn thanh niên mua đồ ở xe ông. Rand hi vọng mình không trở thành trẻ con trở lại trong mắt người bán hàng rong.
Đằng hắng một tiếng, Fain hất tấm áo choàng. “Không, tí nữa làm gì,” người bán hàng rong tuyên bố, một lần nữa trịnh trọng giơ tay lên. “Ta sẽ nói các người ngay.” Trong khi nói ông thực hiện những điệu bộ khoa trương, quăng lời lên đám đông. “Các người đang nghĩ mình gặp rắc rối trong vùng Sông Đôi phải không? Vâng, cả thế giới này đều gặp rắc rối, từ vùng Great Blight phía nam đến Biển Giông Tố, từ Biển Aryth trời tây cho đến sa mạc Aiel Waste phương đông. Thậm chí xa hơn nữa. Còn mùa đông thì khắc nghiệt hơn bao giờ hết, đủ lạnh để làm đông máu và bóp gẫy xương đúng không? Á à! Khắp nơi mùa đông đều lạnh lẽo và khắc nghiệt. Tại Dải Borderlands họ đang gọi mùa đông là mùa xuân. Nhưng mùa xuân không đến, các vị nói vậy đúng không? Lũ sói đã giết bọn cừu ư? Hay chúng còn tấn công con người nữa? Phải thế không? Xin thưa rằng. Nơi nào mùa xuân cũng đến trễ. Nơi nào cũng có sói, thèm khát bất cứ thứ thịt gì chúng có thể nhét vào răng, cừu, bò hay cả người nữa. Nhưng có những thứ còn tệ hơn cả lũ sói và mùa đông. Nhiều người chỉ mong có những vấn đề nhỏ nhặt như các vị.” Ông ta ngừng lại vẻ khiêu khích.
“Còn có gì tệ hơn việc sói giết cừu và giết người?” Lão Cenn Buie hỏi. Những người khác xì xào ủng hộ.
“Người giết người.” Người bán hàng rong đáp, bằng một giọng trang nghiêm, khiến cho tiếng xì xào kinh ngạc dậy lên khi ông nói tiếp. “Tôi muốn nói đó là chiến tranh. Có chiến tranh ở Ghealdan, chiến tranh và điên loạn. Tuyết trong rừng Dhalin bị máu người nhuộm đỏ. Lũ quạ với tiếng kêu của chúng tràn ngập không trung. Những đạo quân tiến đến Ghealdan. Các quốc gia, những dòng dõi lớn và những con người vĩ đại, sai quân đi đánh nhau.”
“Chiến tranh ư?” Ngài al’Vere há hốc mồm thốt ra từ ngữ xa lạ ấy. Không có ai trong vùng Sông Đôi từng dính líu tới một cuộc chiến. “Sao họ lại chiến tranh chứ?”
Fain bật cười, còn Rand thì thấy đáng ngại thay cho sự cách biệt của dân làng với thế giới, cả sự ngây ngô của họ. Người bán hàng rong nghiêng người về trước như thể sắp tiết lộ một bí mật cho ngài Thị Trưởng, nhưng tiếng thì thầm của ông lại vang khá xa. “Cờ hiệu của Con Rồng đã được giương lên, và người ta tụ lại vừa để chống đối, vừa để ủng hộ.”
Mọi cổ họng bắt đầu thở gấp gáp, và Rand thì rùng hết cả mình.
“Con Rồng!” ai đó rên rỉ. “Chúa Tể Bóng Tối đã được thả ra ở Ghealdan!”
“Không phải là Chúa Tể Bóng Tối,” Haral Luhhan làu bàu. “Con Rồng không phải là Chúa Tể Bóng Tối. Đây nhất định là Con Rồng giả rồi.”
“Để nghe coi ngài Fain nói gì,” ngài Thị Trưởng nói, nhưng thiên hạ không dễ gì im lặng. Chỗ nào cũng có người thốt lên, đàn ông, đàn bà la lối nói với nhau.
“Kinh khủng y như Chúa Tể Bóng Tối vậy!”
“Con Rồng giáng thế rồi hả?”
“Rồi đấy! Hắn đã từng gây ra một Thời Loạn Lạc!”
“Ông biết mấy lời tiên tri không! Khi Con Rồng tái sinh, thì cơn ác mộng kinh khủng nhất của ông thành thử lại là là giấc mơ đẹp nhất đấy!”
“Hắn chỉ là một Con Rồng giả khác mà thôi!”
“Thế thì có khác gì! Ông không nhớ Con Rồng giả gần đây nhất sao, hắn cũng phát động cả một cuộc chiến đấy. Hàng ngàn người chết phải không ông Faint nhỉ. Hắn vây hãm Illian.”
“Đây là thời điểm khốc liệt! Trong hai chục năm không ai tự nhận là Rồng Tái Sinh, nhưng chỉ trong năm năm gần đây lại có tới ba kẻ. Đúng là thời kỳ khốc liệt. Nhìn thời tiết mà xem.
Rand trao đổi ánh mắt với Mat và Perrin. Đôi mắt Mat rực lên thích thú, nhưng Perrin thì lại đượm vẻ lo âu. Rand nhớ mọi câu chuyện về những kẻ tự xưng mình là Rồng Tái Sinh, và rồi họ tự chứng minh sự giả hiệu của mình khi chết đi và tan biến mà chẳng hoàn tất lời tiên tri nào. Nhưng chẳng lẽ những tệ hại họ gây ra còn chưa đủ sao. Những quốc gia bị giày xéo bởi chiến tranh, và các thành phố lẫn thị trấn bị thiêu rụi. Xác chết lả tả như lá mùa thu, và người tị nạn chen kín các con đường như đàn cừu bị quây trong trại. Như những người bán hàng rong đã nói, cả cánh lái buôn, và không ai trong vùng Sông Đôi này có chút hoài nghi về điều đó. Thế giới sẽ đến hồi kết, ai đó nói vậy, khi Con Rồng thật sự tái sinh.
“Thôi đi!” Ngài Thị Trưởng thét lên. “Trật tự! Thôi cái trò thổi phồng trí tưởng tượng của các người đi. Hãy để ngài Fain nói với chúng ta về Con Rồng giả hiệu này.” Dân chúng dần im lặng, nhưng Cenn Buie thì lại không.
“Đây là Con Rồng giả ư?” bác thợ lợp mái cáu kỉnh hỏi.
Ngài al’Vere chớp mắt như thể ngạc nhiên lắm, rồi ngắt lời, “Đừng hỏi dại vậy ông Cenn!” Nhưng Cenn đã lại kích động đám đông.
“Hắn ta không thể là Rồng Tái Sinh được! lạy Sự Sáng cứu vớt chúng ta, hắn không thế”
“Cái ông Buie điên khùng này! Ông muốn xui xẻo phỏng?”
“Ông kêu danh Chúa Tể Bóng tối luôn đi! Rồi Con Rồng sẽ bắt ông đi Cenn ạ! Cứ thử làm loạn nữa xem.”
Cenn nhìn quanh đầy thách thức, trước những ánh mắt giận dữ, rồi cao giọng. “Ta nào có nghe Fain nói rằng đây là Con Rồng giả hiệu, phải không? Mở mắt ra đi! Đâu là nơi mà lẽ ra mùa màng đã cao tới đầu gối và xanh tốt hơn? Tại sao mùa đông vẫn dai dẳng trong khi mùa xuân lẽ ra phải tới được một tháng rồi?” Có những tiếng la lối giận dữ buộc Cenn im miệng. “Tôi sẽ không im lặng! Tôi cũng không thích phải nói những lời này, nhưng tôi sẽ không chui đầu vào một xó đợi một tên ở trấn Taren Farry đến cắt cổ. Và tôi sẽ không giữ phép lịch sự với Fain đâu, lần này thì không. Nói to và rõ ràng đi ông bán hàng rong. Ông đã nghe thấy gì? Sao? Kẻ lần này là một Con Rồng giả phải không?”
Nếu Fain bị phiền toái bởi tin tức ông mang đến hoặc bởi sự hoang mang ông đã gây ra, ông sẽ không bày tỏ gì cả. Ông chỉ nhún vai và đặt ngón tay khẳng khiu lên sống mũi. “Về điều đó, thì ai mà biết được cho tới khi nó đã hoàn tất và qua đi chứ?” Ông khựng lại với một nụ cười bí hiểm, lướt ánh mắt qua đám đông như thể tưởng tượng xem họ phản ứng và thích thú thế nào. “Ta biết rằng,” ông chợt thốt lên, “rằng hắn có thể sử dụng Nguồn Quyền Năng. Những kẻ khác thì không thể, nhưng hắn có thể khu dụng. Mặt đất tẽ ra dưới chân kẻ thù hắn, và những bức tường kiên cố đổ sập khi hắn hét lên. Sét giáng xuống khi hắn gọi và đánh và nơi nào hắn chỉ. Ta nghe như thế, từ những người đáng tin.”
Một sự im lặng ngột ngạt buông xuống. Rand nhìn đám bạn. Perrin thì y như kiểu thấy những thứ mình không thích, nhưng Mat thì trông vẫn hưng phấn lắm.
Tan, nét mặt chỉ hơi nhăn lại so với mọi khi, kéo ông Thị Trưởng lại gần, nhưng trước khi nói được thì thì thằng Ewin Finngar đã la toáng lên.
“Hắn ta sẽ nổi điên và sẽ chết! Trong truyện, những người có thể khu dụng Quyền Năng đều bị điên, rồi phá sạch giết sạch. Chỉ một người phụ nữ mới thoát được. Ông đã nghe tới điều đó chưa?” Nó lấy tay che đầu cho Ngài Buie khỏi thấy.
“Thằng nhóc lắm mồm!” Cenn nhứ nắm đấm vào mặt Ewin. “Chỗ người lớn đang nói chuyện cấm có xen vào. Biến đi chỗ khác.”
“Bình tĩnh nào Cenn,” Tam càu nhàu. “Thằng bé nó tò mò thôi. Có cần phải nổi điên lên thế không.”
“Người lớn tí đi,” Bran nói thêm. “Với lại nhớ rằng ông là thành viên của Hội Đồng đấy.”
Khuân mặt nhăn nheo của Cenn sa sầm hơn theo mỗi lời Tam và ngài Thị Trưởng nói, cho tới khi đỏ mặt tía tai. “Mấy người có biết ông ta nói về hạng đàn bà nào không. Đừng có nhìn tôi kiểu đó Luhhan, cả anh nữa, Crawe. Đây là một ngôi làng văn hóa, của những người có văn hóa, và thật tồi tệ khi ông Fain ở đây nói về Con Rồng giả hiểu sử dụng Quyền Năng mà lại không có một tên đồng lõa lôi kéo hội Aes Sedai vào vụ này. Có một vài điều không nên nói tới, và ta không quan tâm liệu các người có để cho tên hát rong ngu xuẩn đó kể bất cứ chuyện gì hắn muốn hay không. Cái đấy vừa sai mà lại vừa vô văn hóa.”
“Ta chưa bao giờ thấy hay nghe hay ngửi bấy cứ cái gì không thể nói tới được,” Tam nói, nhưng Fain vẫn chưa chấm dứt.
“Hội Aes Saida đã nhập cuộc rồi,” người bán hàng rong lên tiếng. “Một nhóm bọn họ từ Tar Valon đã phi ngựa về nam. Vì hắn ta có thể sử dụng Quyền Năng, nên ngoài Ase Saida không ai có thể đánh bại hắn, như trong mọi cuộc chiến họ tham gia, hoặc xử lý hắn một khi hắn bị đánh bại. Giả như hắn có thua trận.”
Có người trong đám đông thốt lên, đến Tam và Bran cũng phải trao nhau một cái nhìn bực dọc. Đám đông dân làng túm tụm lại, một vài kẻ xiết tấm áo choàng quanh người chặt hơn, tuy thực tế gió đã giảm bớt.
“Tất nhiên, hắn sẽ bị đánh bại.” Ai đó la lên. “Cuối cùng chúng luôn bị hạ, những Con Rồng giả hiệu.”
“Hắn phải bị đánh bại có đúng không?”
“Nếu không thì sao?”
Rốt cuộc thì Tam cũng tìm được cách nói nhỏ vào tai ông Thị Trưởng, và Bran, lia lịa gật đầu và phớt lờ sự ồn ào chung quanh, chờ cho tới khi Tam nói xong mới cất cao giọng:
“Tất cả nghe đây. Im mà nghe này!” Tiếng la lại chết chìm trong sự ồn ào. “Điều này không chỉ là tin tức thuần túy từ bên ngoài. Nó phải được Hội Đồng Làng thảo luận. Ngài Fain, phiền ngài vô quán trọ ngồi chơi chúng tôi có điều muốn hỏi.”
“Lúc này thì tôi sẽ không bỏ lỡ một cốc rượu nóng đâu,” người bán hàng rong cười đáp. Ông ta nhảy xuống xe, phủi tay lên áo, sửa sang lại áo choàng. “Phiền ai đó trông hộ mấy con ngựa giùm nhé.”
“Tôi muốn nghe ông ấy nói gì!” nhiều giọng nói vang lên phản đối.
“Các ngài không được mang ông ấy đi! Vợ tôi bảo tôi đi mua đinh ghim đây này!” Đó là Wit Congarl, gã ta gập vai lại mà nhìn những kẻ nhìn mình, nhưng cũng chỉ đứng yên tại chỗ.
“Bọn tôi cũng có quyền hỏi chứ,” ai đó trong đám đông la lên.
“Tôi…” “Xin im lặng!” ngài Thị Trưởng gầm lên, ai nấy đều giật mình ngậm miệng. “Khi nào Hội Đồng hỏi chuyện xong, ngài Fain sẽ trở lại nói cho các người tất cả. Và bán đồ cho các người. Hu! Tad! Trông ngựa cho ngài Fain.”
Tam và Bran đi hai bên người bán hàng rong, số còn lại của Hội Đồng đi sau họ, rồi tất cả đi vào trong quán trọ Winespring, đóng sập cửa lại trước mặt những kẻ cố theo họ chen vào bên trong. Có tiếng giộng vào cánh cửa và giọng ngài Thị Trưởng vang lên:
“Về nhà đi!”
Dân chúng tụ tập trước quán trọ bàn tán về điều người bán hàng rong đã nói, xem thử nó nghĩa gì, và Hội Đồng liệu sẽ hỏi gì, và sao họ lại phải hỏi han kín đáo kia chứ. Vài người nhìn vào trong qua cửa sổ, vài kẻ thậm chí còn hỏi chuyện Hu và Tad, dù về chuyện này hai người họ hoàn toàn mù tịt. Hai người lái ngựa chất phác chỉ ậm ờ qua chuyện rồi tiếp tục tháo yên cương. Họ đưa ngựa của Fain đi từng con một, rồi không quay lại nữa.
Rand không đoái hoài đến đám đông. Chàng ngồi lên rìa cái nền đá cũ, kéo áo choàng quanh người, và nhìn vào trong quán trọ. Ghealdan. Tar Valon. Những cái tên hết sức xa lạ và thú vị. Chàng chỉ biết tới nhờ tin tức của người bán hàng rong và từ những mẩu chuyện mà cánh vệ sĩ của quân buôn kể. Aes Sedai và những cuộc chiến với những Con Rồng giả hiệu: đó là kiểu chuyện để kể lúc nửa đêm cạnh bếp lửa, với một cây nên hắt những bóng dáng kì lạ lên tường và gió lạnh lùa u u qua cửa chớp. Nhưng trên hết, chàng tin rằng thà là có bão tuyết và lũ sói còn hơn. Tuy nhiên, ngoài kia, ngoài vùng Sông Đôi, chắc hẳn sẽ rất khác, như cuộc sống trong truyện của người hát rong. Một cuộc phiêu lưu. Một chuyến phiêu lưu dài. Mất cả một đời.
Dân làng từ từ giải tán, nhưng tiếng xì xào và những cái lắc đầu vẫn còn dai dẳng. Wit Congar dừng lại để nhìn vào chiếc xe ngựa đã bị tháo cương như thể muốn tìm một người bán hàng rong khác trong đó. Cuối cùng chỉ còn lại mấy đứa thanh niên. Mat và Perrin đến chỗ Rand ngồi.
“Tớ không hiểu sao người hát rong lại kể chuyện này,” Mat hào hứng nói. “Không biết chúng ta có thể đi xem Con Rồng giả hiểu đó không nhỉ?”
Perrin lắc cái đầu bờm xờm. “Tớ không muốn thấy hắn đâu. Ở đâu đó thì được chứ trong vùng Sông Đôi này thì không. Như vậy chẳng phải là có chiến tranh sao.”
“Vậy cũng có nghĩa là Aes Sedai sẽ ở đây,” Rand bổ sung. “Bằng không thì chắc các cậu đã quên kẻ nào gây ra vụ Sụp Đổ? Tuy Con Rồng khơi mào, nhưng hính Aes Sedai mới thật sự là những kẻ làm thế giới Sụp Đổ.”
“Có lần tớ nghe một câu chuyện,” Mat chậm rãi nói, “từ tay lính gác của người buôn lông cừu. Anh ta nói Con Rồng sẽ tái sinh vào giờ khắc khẩn thiết nhất của loài người, và cứu rỗi tất cả chúng ta.”
“À, hắn có điên mới tin thế,” Perrin khẳng khái nói. “Còn cậu có điên mới nghe vậy.” Âm điệu không có vẻ tức giận; Nó là đứa chậm giận. Nhưng đôi lúc cũng nổi khùng vì cái tật tài lanh của Mat, nên giọng nói cũng có chút bực dọc. “ Rồi anh ta khẳng định rằng tất cả chúng ta sau đó sẽ sống lại trong Tân Thời Đại Truyền Thuyết, có đúng không.”
“Tớ có bảo là tin đâu,” Mat chống chế. “Tớ nghe vậy thôi. Chị Nynaee cũng nghe nữa, và tớ nghĩ chị ấy sẽ lột da cả tớ lẫn tay cận vệ đó. Gã ta nói – tay cận vệ ấy – rằng có nhiều người tin lắm, chỉ là khiếp không dám nói thôi, khiếp hội Aes Sedai và khiếp cả Con Cái Sự Sáng nữa. Gã ta không nói thêm gì nữa vì chị Nynaeve mắng bọn tớ. Chị ta nói với tay lái buôn, và ông ta nói đây sẽ là lần cuối cùng gã cận vệ còn được đi chung với ông.”
“Cũng tốt đấy chứ,” Perrin nói. “Con Rồng sẽ cứu chúng ta đấy? Nghe cứ như là thằng Coplin đang nói vậy.”
“Liệu chúng ta có cần điều gì đó đến mức muốn được Con Rồng cứu vớt không?” Rand trầm ngâm. “Như là xin sự giúp đỡ từ Chúa Tể Bóng Tối chẳng hạn.”
“Gã ta không có nói,” Mat khó chịu trả lời. “Và gã ta không cũng không nhắc tới bất cứ Tân Thời Đại Truyền Thuyết nào cả. Gã nói sự xuất hiện của Con Rồng sẽ xé tan thế giới này.”
“Cái đó chắc sẽ cứu chúng ta đấy,” Perrin nói cộc lốc. “Một vụ Sụp Đổ khác.”
“Bực thật đấy!” Mat càu nhàu. “Tớ chỉ nói lại những gì tay cận vệ nói thôi mà.”
Perrin lắc đầu. “Tớ chỉ mong cái hội Aes Saida với lại Con Rồng, thật giả mặc kệ, ở yên chỗ của chúng. Như thế thì họa may vùng Sông Đôi mới thoát nạn.”
“Cậu có nghĩ bọn họ là Bằng Hữu Bóng Đêm không?” Mat lầm bầm có vẻ suy tư.
“Ai?” Rand hỏi.
“Hội Aes Sedai.”
Rand liếc sang Perrin, nó nhún vai. “Những câu chuyện,” chàng nói, nhưng Mat ngắt lời ngay.
“Không phải mọi câu chuyện đều nói họ phục vụ Chúa Tể Bóng Tối đâu Rand.”
“Ôi Sự Sáng, Mat ơi là Mat,” Rand nói, “Họ đã gây ra vụ Sụp Đổ. Cậu còn muốn gì nữa?”
“Tớ đồ rằng.” Mat thở dài, nhưng lại toét miệng cười ngay sau đó. “Ông Bili Congar già nói bọn họ không hề tồn tại. Aes Sedai đấy. Bằng Hữu Bóng Đêm ư. Bọn họ chỉ có trong truyện. Ông ta nói ông ta cũng không tin có Chúa Tể Bóng Tối nốt.”
Perrin khịt mũi. “Thằng Coplin nghe từ ông Congar. Còn gì để nói kia chứ?”
“Ông Bili già nêu danh Chúa Tể Bóng Tối. Tôi cá cậu không có biết đâu.”
“Ôi Sự Sáng!” Rand thở ra một hơi.
Mat cười toét cả miệng. “Đó là mùa xuân cuối cùng, ngay trước khi con sâu bướm bay vào những cánh đồng vô chủ. Ngay trước khi mọi người trong nhà mình nằm xuống vì cơn sốt mắt vàng. Tớ đã nghe ông ta nói vậy. Ông ta nói ông ta không tin, nhưng bất cứ khi nào tớ bảo ông thử xưng danh Chúa Tể Bóng Tôi ra xem thì ông ta lại đuổi tớ đi.”
“Cậu nghĩ sao mà đi làm vậy hả Matrim Cauthon?” Nynaeve al’Meara bước đến chỗ bọn chúng đang túm tụm, mái tóc tết đen tuyền xõa qua vai cô như xù lên vì tức giận. Rand chết trân. Tuy mảnh mai và chỉ cao hơn vai Mat một chút, nhưng vào lúc đó Nhà Thông Thái dường như cao hơn hết cả bọn, và không phải bàn cãi là cô trẻ và đẹp.
“Lúc đó ta hoài nghi về Bili Congar, nhưng ta nghĩ cậu ít ra phải ý thức hơn để không lôi chuyện đó ra mà cười nhạo ông ta chứ. Cậu sắp lấy vợ đến nơi rồi đấy Matrim Cauthon, nhưng ta thấy cậu vẫn chưa có rời cái tạp dề của mẹ ra được đâu. Thế nào rồi cậu cũng nêu danh Chúa Tế Bóng Tối ra cho mà xem.”
“Không đâu Nhà Thông Thái,” Mat phản đối, trông như thế muốn chui xuống đất lắm rồi. “Là ông Bil già – Ý con là ngài Congar, không phải con! Thề có máu và tro, con…”
“Ăn nói cho cẩn thận Matrim!”
Rand đứng thẳng người hơn, tuy là ánh mắt của cô không chiếu thẳng vào mình. Perrin cũng lúng túng tương tự. Lát sau một trong số chúng thế nào cũng than vãn về việc bị một cô gái chẳng lớn hơn mình bao nhiêu quở trách – ai đó luôn làm gì đó sau mỗi lần bị Nynaeve mắng, khi cô đi xa rồi – nhưng khoảng cách tuổi tác dường như luôn được gia tăng mỗi khi đối diện với cô. Nhất là khi cô nổi giận. Cây gậy trong tay cô một đầu phình lên một đầu thon lại, và cô có thể giáng cho bất kì ao đó một cú nếu nghĩ rằng họ đã hành động ngu ngốc – vào đầu, tay hoặc chân – bất kể tuổi tác hay địa vị của họ.
Nhà Thông Thái khiến Rand chăm chú tới nỗi thoạt tiên không để ý rằng cô không đi một mình. Khi chàng nhận ra nhầm lẫn đó, chàng toan chuồn khỏi đây bất kể sau đó Nynaeve có nói hay làm gì.
Egwene đứng sau Nhà Thông Thái vài pace, chăm chú quan sát. Cao cỡ Nynaeve, và cũng tức giận y như vậy, lúc đó cô nàng như thể phản chiếu lại thái độ của Nynaeve, cả đôi tay chống nạnh và cái miệng ngậm chặt bực tức.
Nếu có chút công bằng nào, chàng nghĩ người lớn hơn hơn cô ta hai tuổi cũng nên có chút lợi thế, nhưng khó mà được thế. Ngay cả trong những lúc thuận tiện nhất chàng cũng chưa bao giờ khéo miệng khi nói chuyện với gái làng, không như Perrin, nhưng bất cứ khi nào Egwene nhìn chàng kiểu chăm chú như vậy, với đôi mắt trừng lên như muốn văng ra ngoài, như thể cô ta dồn nén hết sự chú ý lên người chàng, thì chàng gần như không thốt lên được một lời nào cho đúng đắn. Có lẽ Nynaeve nói xong là chàng phải chuồn ngay. Nhưng chàng biết không làm vậy được, dù chẳng hiểu tại sao.
“Nếu cậu đã chăm chú như một con cừu dở hơi như vậy, Rand al’Thor,” Nynaeve nói, “thì chắc cậu có thể nói cho ta biết tại sao cậu lại nói về thứ mà ngay cả khi ba cậu có là con bò đi chăng nữa thì cũng phải biết là chớ nói động đến.”
Rand rùng mình và giật ánh mắt ra khỏi Egwene; cô ấy buông ra một nụ cười gây lúng tung khi Nhà Thông Thái mở màn. Giọng của Nynaeve chua chát, nhưng cô cũng nhoẻn một nụ cười trên khuân mặt, có lẽ do thằng Mat cười lớn quá. Nụ cười của Nhà Thông Thái biến mất, và ánh mắt của cô khiến tràng cười của thằng Mat méo mó.
“Sao nào Rand?” Nynaeve nói.
Trong khóe mắt mình chàng thấy Egwne vẫn còn đang cười. Bộ cô ta thấy vui lắm hay sao? “Nói ra không được tự nhiên cho lắm thưa Nhà Thông Thái,” chàng lắp bắp. “Người bán hàng rong – ông Padan Fain … à … ngài Fain – mang tới tin tức về Con Rồng giả hiệu ở Ghealdan, và một cuộc chiến, hội Aes Sedai nữa. Hội Đồng nghĩ chuyện này hệ trọng nên cần bàn kĩ với ngài ấy. Chúng tôi còn gì khác để nói đâu cơ chứ?”
Nynaeve lắc đầu. “Vậy đó là lí do sao chiếc xe ngựa của ông ta lại để không. Ta nghe dân làng đổ xô tới đây để xem nó, nhưng ta không thể rời khỏi bà Ayellin cho tới khi bà ta dứt cơn sốt. Hội Đồng đang hỏi chuyện người bán hàng rong về những chuyện xảy ra tại Ghealdan phải không? Cứ theo như ta biết, thì họ sẽ chỉ toàn hỏi vớ vẩn chẳng có lấy một câu nào ra hồn. Ta sẽ giúp Hội Phụ Nữ hiểu ra chuyện gì đó hữu dụng hơn.” Quàng tấm áo choàng qua vai cô ta biến mất vào trong quán trọ.
Egwene không đi theo Nhà Thông Thái. Khi cửa quán trọ đóng lại sau lưng Nynaeve, cô thiếu nữ đến đứng trước mặt Rand. Vẻ nhăn nhó đã biến mất khỏi khuân mặt cô, nhưng cái nhìn chăm chú của cô khiến chàng không thoải mái lắm. Chàng nhìn mấy thằng bạn, nhưng chúng đã chuồn mất, khi bỏ đi còn toét miệng cười chàng.
“Anh không nên để Mat lôi mình vào những chuyện điên khùng này Rand à,” Egwene nói, vẻ nghiêm trọng y như Nhà Thông Thái, rồi bỗng nhiên cười khúc khích. “Tôi chưa từng thấy anh như vậy kể từ cái lần ông Cenn Buie bắt gặp anh và Mat trên cây táo nhà ông ta lúc anh mười tuổi.”
Chàng kiễng chân lên tìm lũ bạn. Chúng đứng cách đó không xa lắm, Mat làm điệu bộ rất hào hứng khi chàng nói.
“Ngày mai cô khiêu vũ với tôi chứ?” Đấy không phải là điều chàng định nói. Chàng muốn khiêu vũ với cô, nhưng đồng thời chàng không muốn cái cảm giác không thoải mái chắc chắn sẽ có khi chàng bên cạnh cô. Đó là cảm giác chàng sẽ thấy ngay sau đó.
Khóe miệng cô nhoẻn một nụ cười. “Buổi chiều nhé,” nàng nói. “Buổi sáng tôi bận mất rồi.”
Từ xa vọng đến tiếng kêu của Perrin. “Người hát rong!”
Egwene quay về phía chúng, nhưng Rand nắm lấy tay cô. “Bận hả? Sao vậy?” Dù trời lạnh nhưng nàng vẫn kéo cái mũ trùm của tấm áo choàng xuống và khi không còn bị trùm nữa thì mái tóc nàng xõa xuống hai bên vai. Lần cuối cùng chàng nhìn thấy cô, mái tóc cô hẵng còn buông xõa xuống dưới vai, có mấy sợi ruy băng nhỏ cột nó lại cho khỏi che mặt, giờ mái tóc ấy đã được tết thành búi rồi.
Chàng nhìn mái tóc búi ấy như thể đó là một con rắn, rồi trộm nhìn sang Cột Xuân, đứng chơ vơ trên Bãi Xanh, sẵn sàng cho ngày mai. Vào buổi sáng các chị em ở độ tuổi lấy chồng sẽ khiêu vũ bên Cột. Chàng khó nhọc nuốt nước bọt. Bằng cách nào đó, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng sẽ đến tuổi lập gia đình cùng lúc với mình.
“Không phải cứ ai đủ tuổi lập gia đình,” chàng lầm bầm, “thì họ sẽ làm thế. Không lấy vợ ngay lập tức.”
“Tất nhiên không. Có khi mãi mãi, tùy thôi.”
Rand nháy mắt: “Mãi mãi ư?”
“Những Nhà Thông Thái không bao giờ lập gia đình. Nynaeve bảo tôi thế. Chị ấy nói tôi có năng khiếu, rằng tôi có thể nghe được tiếng gió. Nynaeve nói không phải Nhà Thông Thái nào cũng làm được, dù họ nói là có đi chăng nữa.”
“Nhà Thông Thái!” chàng thốt lên mà không thấy tia sáng ánh lên trong mắt cô. “Nynaeve sẽ là Nhà Thông Thái ở đây ít nhất năm mươi năm nữa. Có khi hơn. Chẳng lẽ cô định dành hết đời để học nghề sao?”
“Còn có những làng khác nữa,” cô bực mình nói. “Nynaeve nói dân làng ở trấn Taren phương bắc luôn chọn một Nhà Thông Thái từ nơi xa. Họ nghĩ như vậy thì người đó sẽ không yêu một trai làng nào đấy.”
Chàng tiu ngỉu ngay lập tức. “Bên ngoài vùng Sông Đôi ư? Tôi sẽ không còn được thấy cô nữa.”
“Anh không thích vậy ư? Anh có bao giờ cho thấy là anh quan tâm người ta đâu.”
“Đâu có ai lại rời khỏi vùng Sông Đôi này,” chàng nói tiếp. “Có thể ai đó ra khỏi trấn Taren Ferry, nhưng họ cũng lạ lùng lắm. Khó mà giống người ở Sông Đôi được.”
Egwene buông một tiếng thở dài trầm trọng hơn. “Thì, tôi cũng lạ lùng vậy đó. Có khi tôi muốn đến chỗ nào giống trong truyện. Anh có bao giờ nghĩ thế không?”
“Tất nhiên là có rồi. Thỉnh thoảng cũng mơ tới, nhưng tôi biết sự khác nhau giữa mơ với thật.”
“Còn tôi thì không ư?” Cô cáu kính, và toan quay lưng khỏi chàng.
“Ý tôi không phải vậy. Tôi đang nói về tôi mà. Kìa Egwene?”
Cô cuộn áo choàng quanh người thành một bức tường ngăn cách chàng, và cương quyết bỏ đi. Chàng vò đầu đầy bối rối. Giải thích sao đây? Đây không phải lần đầu nàng ta rút ra từ lời chàng những điều chàng không hề định nói. Trong tâm trạng của cô nàng bây giờ, nếu cư xử sai lầm là to chuyện ngay, và chàng chắc chắn là gần như bất cứ thứ gì nói ra lúc này cũng sẽ là một sai lầm.
“Moiraine cũng đưa cho Perrin một đồng bạc,” Mat nói. “Như chúng ta vậy.” Nó ngừng một lát trước khi tiếp, “Và ca ta đã thấy tay kị sĩ đấy.”
“Ở đây?” Rand hỏi. “Khi nào? Có ai khác thấy hắn không? Cậu có nói với ai không?”
Perrin chầm chậm giơ hai bàn tay rộng của mình lên. “Hỏi từng câu thôi. Tớ thấy hắn ngoài rìa làng, đang quan sát lò rèn, mới lúc chập tối hôm qua. Tớ run hết cả người, do hắn. Tớ bảo sư phụ Luhhan, rồi khi ông quay ra thì không thấy ai nữa. Ông bảo tớ hoa mắt. Nhưng ông cũng thủ sẵn cái búa tạ bên người trong khi hai chúng tôi thổi lửa và sửa soạn dụng cụ. Ông chưa bao giờ làm thế trước đây.”
“Vậy ông ta tin cậu,” Rand nói, nhưng Perrin thì nhún vai.
“Tớ không biết. Tớ hỏi ông ấy thủ búa làm gì khi cho rằng tớ chỉ hoa mắt, và ông bảo bọn sói dễ cũng dám vào làng lắm. Chắc ông ấy nghĩ đó là thứ tớ thấy, nhưng ông nên biết tớ có thể phân biệt giữa một con sói với một người trên lưng ngựa chứ, dù trời có chập choạng đi nữa. Tớ biết tớ thấy gì, và không ai có thể lay chuyển điều đó được.
“Tớ tin cậu,” Rand nói. “Nhớ là tớ cũng đã thấy hắn.” Perrin ậm ờ hài lòng, như thể nó cũng không chắc cho lắm.
“Các cậu đang nói cái gì vậy?” Bỗng nhiên Egwene hỏi.
Rand chợt ước giá như mình kín tiếng hơn. Chàng đã làm vậy nếu như biết nàng ta đang nghe ngóng. Mat và Perrin, cười toét ra như mấy thằng khùng, rồi đua nhau nói cho nàng ta nghe về những cuộc chạm chán với tay kị sĩ mặc áo choàng đen, nhưng Rand thì im lặng. Chàng biết chắc nàng ta sẽ nói gì khi bọn nó kể xong.
“Nynaeve đã đúng,” Egwene nhìn lên trời nói khi hai thằng kia đã ngừng lời. “Mấy người vẫn chứng nào tật ấy. Nhữn1ẻ cưỡi ngựa, các cậu biết đấy, đâu nhất thiết sẽ là quái vậy như trong truyện của người hát rong.” Rand gật đầu, đúng như những gì chàng nghĩ. Cô nàng quay sang chàng. “Còn anh thì lại đi lan truyền mấy chuyện này. Đôi lúc anh thật là ngớ ngẩn đấy Rand al’Thor. Mùa đông này còn chưa đủ đáng sợ hay sao mà các cậu lại còn đi dọa bọn trẻ nữa.”
Nét mặt Rand chua chát. “Tôi có lan truyền cái gì đâu Egwene. Nhưng tôi thấy gì thì nói đấy, và cái này không phải là bác nông dân nào đó ra ngoài tìm bò đi lạc đâu.”
Egwene hít một hơi thở sâu rồi mở miệng ra, nhưng dù nàng đang định nói gì thì chúng cũng tan biến ngay vì cánh cửa quán trọ đã bật mở và một người đàn ông với mái tóc tráng bù xù vội vã lao ra ngoài như thể bị rượt.