Chương 7
Những ngày này, vị Tổng giám đốc mới đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của tất cả nhân viên nữ trong tập đoàn, rảnh rỗi một chút là mấy cô nàng thi nhau lôi Jung Yunho ra bình phẩm, nào là đẹp trai thế này, nào là tài giỏi thế kia. Nhưng sau khi biết được Yunho đã có đối tượng kết hôn, người thì tỏ ra tiếc rẻ, kẻ thì bất bình than trời trách đất tại sao đàn ông tốt đều đã có chủ.
Cứ tưởng tin tức này sẽ khiến lượng fan hâm mộ Yunho giảm đi đáng kể, nhưng thật không ngờ, mọi người còn bàn tán nhiệt tình hơn trước. Nào là Lee Jin Ah và Jung Yunho đúng là trời sinh một cặp. Hai người họ học chung một trường đại học bên Mỹ, Jin Ah lại là con của Chủ tịch Tập đoàn Samsung, so về học vị và nhan sắc lại càng khó ai sánh bằng. Mọi người tin chắc chức vị Chủ tịch tập đoàn không sớm thì muộn cũng được giao cho người con rể tương lai này.
Kim Jaejoong từ vị trí người được các nữ nhân viên để ý và bàn tán nhiều nhất, đột nhiên rơi xuống dốc không phanh kể từ khi Yunho xuất hiện. Jaejoong nghĩ thầm, cũng tốt, các cô ít bàn đến tôi ngày nào, thì tôi được sống yên ổn thêm ngày nấy.
Nhưng cái tên Jung Yunho chết tiệt kia lại không để cho cậu yên, hẳn là anh ta sợ trái đất này yên bình quá hay sao mà cứ liên tục tạo nên sóng gió. Giám đốc các bộ phận khác cứ bị gọi ra gọi vào văn phòng Tổng giám đốc, khi thì báo cáo, lúc thì phải chỉnh đi chỉnh lại mấy bản kế hoạch cho đến khi nào Yunho đồng ý mới thôi. Vậy mà đối với Jaejoong, Yunho có vẻ như rất hài lòng với những đề xuất hay kế hoạch của cậu. Đặc biệt hơn cả là từ khi Yunho nhậm chức đến giờ, chưa bao giờ anh gọi Jaejoong vào văn phòng, cần giao việc hay yêu cầu gì, anh đều trực tiếp đến văn phòng của cậu.
Lúc đầu, mấy cô nàng dưới quyền Jaejoong rất háo hức vì ngày nào sếp Tổng cũng lượn lờ trước mặt họ, khiến chị em thỏa sức ngắm nhìn. Thế nhưng sếp Tổng cứ đột nhiên xuất hiện kiểu này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, người nào người nấy đều phải tập trung cao độ vào công việc, ngày xưa chỉ có mình sếp nhỏ đã khiến bọn họ căng thẳng gần chết, tình trạng hiện giờ thật giống như một cổ hai tròng.
Nhưng bận việc là một chuyện, tinh thần tám lại là chuyện khác, mọi người bắt đầu đồn thổi nào là Jaejoong và Tổng giám đốc chắc là có quen nhau từ trước, hoặc hai người là bạn chí thân, nên cậu mới được anh ta ưu ái đến như vậy. Có người còn ác mồm ác miệng bảo hai người họ có gian tình, Jaejoong nghe thấy mà dở khóc dở cười.
Một ngày sau khi tan ca, Jaejoong xuống bãi đỗ xe mới phát hiện xe mình đã lủng lốp, trong lúc chờ người đến thay lốp, cậu còn đang phân vân có nên bắt taxi về trước hay không, đột nhiên một tiếng còi xe vang lên từ phía sau. Người trong xe hạ kính xuống, nói: “Cậu lên xe đi, tôi chở về.”
Jaejoong còn đang lưỡng lự nên từ chối thế nào mới phải thì người kia đã đứng ngay bên cạnh, mở cửa xe bên ghế phụ lái, đẩy cậu vào.
Ba mươi giây sau, người đó đã yên vị trên ghế của tài xế, cất giọng hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
Jaejoong than thầm, Jung Yunho, đây chẳng phải là anh đang tạo cơ hội cho mấy lời đồn thổi kia bay tới tận trời sao? Thế nhưng cậu vẫn không quên trả lời: “Đường X, khu nhà Y.”
“Thật ngại quá, tôi mới về nước chưa được bao lâu, cậu dẫn đường nhé.” Yunho cười cười.
Jaejoong bĩu môi: “Vậy mà còn đòi chở tôi về.”
“…”
Hai người đàn ông mới quen, lại không biết gì về nhau, chủ đề chung duy nhất là công việc, Jaejoong lại không chủ động nói chuyện. Yunho rất mong nhân cơ hội này có thể tìm hiểu thêm một chút về cậu, mà Jaejoong cứ lạnh nhạt như vậy, hỏi gì thì mới trả lời, khiến anh chỉ biết cười khổ trong lòng.
Két…
Mãi suy nghĩ vẩn vơ nên đèn đỏ lúc nào Yunho không hay, đến lúc phát hiện ra thì đã sát vạch dừng, buộc lòng anh phải phanh gấp.
“Này, anh có bằng lái không đấy?” Jaejoong lại tiếp tục bĩu môi.
Yunho phì cười. “Xin lỗi, là do tôi không tập trung, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Không hiểu sao Yunho rất thích nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của Jaejoong, nhất là mỗi khi cậu bĩu môi, trông thật đáng yêu.
Jaejoong không nói gì thêm, tiếp tục đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ở khoảng cách gần như thế này, Yunho mới có dịp quan sát cậu tỉ mỉ, mắt to, mũi cao, làn da trắng mịn càng làm nổi bật đôi môi đỏ hồng, khiến anh không khỏi cảm thán: “Jaejoong, cậu thật đẹp trai.”
“Anh nói gì?”
“À, không…” Cũng may, lúc này Yunho phát hiện ra Jaejoong chưa cài dây an toàn, anh liền chồm qua người cậu, vừa cài dây an toàn giúp cậu vừa nói: “Tôi nói là cậu chưa cài dây an toàn.”
Hành động của Yunho quá bất ngờ khiến Jaejoong không kịp phản ứng, cả người cậu cứng đờ, tay Yunho vòng qua thắt lưng cậu, ở tư thế này giống như Yunho đang ôm trọn cậu vào lòng.
Jaejoong lúng túng đẩy tay Yunho ra, lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Jaejoong khẽ giật mình, cảm giác này rất quen thuộc, nhất thời cậu không thể lý giải.
Yunho cũng không khá hơn, rút tay về nhưng bàn tay vẫn còn chút run rẩy. Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu anh, tại sao lúc tay Jaejoong chạm vào, anh lại cảm thấy ấm áp và quen thuộc đến vậy?
Cả hai đều mãi đuổi theo những suy nghĩ và cảm xúc kỳ lạ ở trong lòng nên chẳng ai nói với ai lời nào, họ duy trì im lặng trên suốt đoạn đường.
Tag
Starlight Lê La