Chương 6
Jaejoong xoay người bước đi với vận tốc ánh sáng, vừa đi vừa lầm bầm: “Chết tiệt, cuối cùng cậu cũng chịu trở về rồi sao?”
Thư ký gõ cửa bước vào, cô nói: “Tổng giám đốc, có Giám đốc tài chính muốn gặp anh.”
Yunho nhíu mày, trong lòng tự hỏi không hiểu vị giám đốc kia nôn nóng cái gì, chẳng phải chỉ nửa tiếng nữa là có cuộc họp tất cả các bộ phận hay sao. Nghĩ vậy nhưng Yunho vẫn gật đầu, nói: “Mời vào.”
Thư ký hiểu ý lui ra ngoài, Jaejoong hùng hùng hổ hổ đi vào, không chút kiêng nể ném sợi dây chuyền lên bàn Yunho.
“Jung Yunho, cậu nói xem, giàu có rồi thì không còn cần sợi dây chuyền này nữa phải không? Bảo tớ giữ chờ cậu trở về. Nói đi là đi suốt hai mươi năm, hại tớ đợi chờ như một tên ngốc.”
Yunho bày ra vẻ mặt người từ trên trời rớt xuống nhìn Jaejoong. “Cậu… cậu vừa nói cái gì? Dây chuyền này của ai? Tại sao cậu lại chờ tôi?”
“Chết tiệt, kỷ vật của người mẹ quá cố mà cậu cũng quên sao? Não cậu hỏng chỗ nào à? Cậu đang giả vờ giả vịt với ai đấy!” Jaejoong tức giận quát lên.
“Tôi nghĩ cậu đang nhìn nhầm tôi với ai đó, mẹ tôi vẫn còn sống.” Yunho bình tĩnh trả lời.
Bang!
Lại một âm thanh gõ mạnh vào đầu, Jaejoong lúc này mới xấu hổ trước sự thất thố của mình, lắp bắp nói: “Nhìn… nhầm? Mẹ… còn sống?”
“Đúng vậy, tôi cũng không hề biết sợi dây chuyền kia.” Yunho khẳng định một lần nữa.
“Thật xin lỗi, tôi… làm phiền anh rồi.”
“Không sao, chờ một người suốt hai mươi năm mới gặp lại, khó trách cậu kích động như thế. Nếu không còn việc gì, chúng ta đến phòng họp chuẩn bị họp thôi.” Yunho nở nụ cười hòa nhã.
“Ừm, tôi về phòng chuẩn bị tài liệu. Rất xin lỗi anh chuyện lần này.” Jaejoong nói xong, cầm sợi dây chuyền trên bàn, vội vã bước đi.
Yunho nhìn theo thân ảnh Jaejoong, khẽ lắc đầu: “Người này bình thường trông hiền lành vậy, lúc tức giận quả thật rất đáng sợ.”
Trong phòng họp, sau phần giới thiệu Tổng giám đốc mới nhậm chức của Chủ tịch Lee Byung Chul, Jung Yunho đứng lên mỉm cười chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, tôi là Jung Yunho. Kể từ giờ, tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của tập đoàn, rất mong mọi người giúp đỡ thêm.”
Tiếng vỗ tay vang dội cả căn phòng, mọi người âm thầm đánh giá cách cư xử khôn khéo và đúng mực của Yunho. Không kiêu căng, hách dịch, không khoa trương giới thiệu bản thân, giọng nói toát lên phong thái tự tin của một nhà lãnh đạo.
Tiếp đó, giám đốc tất cả các bộ phận báo cáo tóm tắt tình hình hiện tại của tập đoàn và các dự án sắp triển khai.
Từ lúc bước vào phòng họp đến giờ, Jaejoong vẫn một mực quan sát cái người tên gọi Jung Yunho kia, ngoài khuôn mặt và vết sẹo ra, một chút cũng không hề giống Yunho mà cậu từng quen biết.
Trong ký ức của Jaejoong, Yunho của cậu là người rất lạnh lùng và ít nói, còn người đàn ông trước mặt này lúc nào cũng tươi cười, lại còn rất hòa nhã và thân thiện với mọi người xung quanh. Có lẽ mình thật sự nhầm lẫn rồi, có lẽ Yunho sẽ không bao giờ trở về, nghĩ đến đây, Jaejoong lại thấy lòng đau nhói.
“Mời Giám đốc tài chính trình bày.” Giọng cô thư ký vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
“Sau đây tôi xin trình bày tóm tắt báo cáo tình chính trong quý vừa rồi…”
“Tiếp theo là danh mục đầu tư và kế hoạch tài chính trong quý sắp tới…”
Yunho vừa nghe Jaejoong trình bày, trong lòng không khỏi tán thưởng kế hoạch vừa chi tiết vừa hoàn hảo ấy. Thật không ngờ, người vừa hồ đồ nhận nhầm anh là Jung Yunho nào đó của cậu ta lại có thể xây dựng một kế hoạch hoàn hảo đến vậy. Phong thái của cậu ta rất trầm tĩnh và tự tin, khác xa so với lúc hùng hùng hổ hổ bước vào phòng vấn tội anh. Yunho nghĩ thầm, Kim Jaejoong, cậu thật thú vị, tôi thật sự rất muốn biết rốt cuộc cậu có tất cả bao nhiêu bộ mặt đây?
“Phần trình bày của tôi đã kết thúc. Xin hỏi Tổng giám đốc có ý kiến bổ sung gì không?”
“Không có, kế hoạch của cậu rất tốt.”
Jaejoong nở nụ cười hài lòng, thu xếp tài liệu, rồi di chuyển về chỗ ngồi của mình. Không hiểu sao lúc nhìn thấy nụ cười của Jaejoong, Yunho cảm giác tim mình hẫng đi một nhịp. Nụ cười của cậu vừa ngây thơ vừa dịu dàng, khiến người tiếp nhận có cảm giác tin tưởng và an tâm.
Cuộc họp diễn ra trong không khí rất thoải mái và thân thiện. Thi thoảng bốn mắt giao nhau, Yunho cảm giác được ánh mắt Jaejoong nhìn mình vẫn rất kỳ lạ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh, Kim Jaejoong, tôi thật sự rất tò mò Jung Yunho kia là ai đấy!
Tag:
Starlight Lê La