Lạc Du Kí - Cập nhật - Đu đủ tuyết nhĩ

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Dạo này thớt lu bu quá, không kịp viết chương mới. Xin tạm hoãn một tháng, mong các bạn thông cảm cho thớt nhé. Cám ơn các bạn đã ủng hộ. Hành trình tiếp theo của Lạc Du sắp bắt đầu rồi, cùng đón chờ nhé. Sorry mọi người cuteonion50
 

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 30

Tối hôm sau ta sửa soạn tham dự dạ yến. Ta rốt cuộc vẫn không hiểu làm thế nào mà Quảng Vương có thể bình định đại cuộc nhanh đến vậy. Thái Tử làm hơn hai mươi năm mà nói phế là phế. Ngay cả Lưu hoàng hậu túc trí đa đoan như vậy mà nói truất là truất. Quảng vương này đúng là thần thông quảng đại. Ta rơi vào tay hắn cũng chẳng có gì tốt đẹp. Hiện giờ cứ cố gắng hoãn binh vậy. Liên hôn này thật quá phức tạp, không biết ta có thể cầm cự bao lâu. Sa Lan thật đang ở nơi nao? Liệu rằng nếu tìm được nàng ta có thể xoay chuyển đại cục này không? Nhưng nàng ta cao chạy xa bay cùng nhân tình, tìm nàng ta quả giống như mò kim đáy bể. Sa mạc bao la rộng lớn như vậy biết nàng ta ở đâu mà tìm. Suy nghĩ linh tình như vậy cuối cùng ta cũng đến trước Vũ Tàng điện. Vừa bước vào bên trong đã thấy ca múa tưng bừng.

- Hoàng thượng xá tội, tiểu nữ đã đến trễ.

- Không trễ, nàng vào đi.

Ta cũng kính cẩn bước vào theo. Vừa ngồi xuống chợt nhận ra tên Thái Tử ngày nào đang ngồi đối diện với ta. Trong tâm trí ta đang nghi kị không lẽ yến tiệc hôm nay có ý đồ gì?

- Nào chúng ta cùng nâng ly. Hôm nay hoàng đệ ta sức khoẻ tốt có thể cùng tham gia yến tiệc cùng ta.

Tất cả cùng nâng ly chúc mừng. Thái Tử nay giờ không còn là Thái Tử nữa, được Hoàng thượng sắc phong Hữu vương. Ta còn đang bất ngờ, lịch sử xưa nay ghi chép anh em tranh đoạt quyền hành thì toàn một sống một chết. Đây là lần đầu tiên ta thấy tranh đoạt quyền vị xong lại dĩ hoà vi quý thế này. Ắt hẳn bên trong còn uẩn tình gì đấy, ta cũng chưa nghĩ ra là chuyện gì, nhưng chắc cũng chỉ liên quan đến Lưu hoàng hậu hoặc Lưu phu nhân thôi.

Tiếng ca nhạc tưng bừng mà trong lòng ta cũng càng thêm hỗn loạn. Không biết tiếp theo đây ta sẽ phải đối mặt với những gì.

- Muôn tâu Hoàng Thượng, nay thần lâm trọng bệnh, không thể nắm quyền trị vị. Hoàng Thượng là bậc anh minh xưa nay hiếm gặp, nhường lại ngôi vị này, thần đệ không có gì hối tiếc. Duy nay chỉ còn một điều khiến thần đệ băn khoăn, xin mượn dịp này tâu lên Hoàng Thượng.

- Được, hoàng đệ có gì cứ nói.

- Tây Bắc có một thành trì tên Ưu Lại. Trước kia Lương thân vương từng trấn thủ tại đó, nay ông ấy vừa mất, thành trì văn chưa có bố trí người giữ chức. Nay thần đệ nguyện xin đến đó trấn thủ, mong hoàng huynh ân chuẩn.

Hoàng thượng nâng chén rượu ngang trước mặt mỉm cười. Ta liếc xem hắn có biểu hiện gì, ngoài khuôn mặt thâm tàng bất lộ kia, cuối cùng vẫn là ta chẳng đọc vị được gì cả.

- Được, hoàng đệ đã cầu xin như vậy, ta cũng ân chuẩn. Ngày mai sẽ bố cáo trong ngoài cho các đại thần cùng rõ. Còn gì nữa không?

- Còn một chuyện nữa… Sa Lan quận chúa vốn là hứa hôn với Thái Tử, nay thần không còn là Thái Tử nữa, xin được huỷ hôn ước này.

Ta nghe mà không khỏi bất ngờ, ngẫm cuộc đời làm gì có điều dễ dàng thế. Trong lúc ta toàn thân chấn động đến ngu ngơ cả người. Lúc đấy thật là không biết nói gì nữa cả. Ta vừa liếc nhìn hoàng thượng. Ta chắc hắn cũng chín phần biết trước chuyện này rồi.

- Chuyện này có phần hơi đường đột. Dù sao Sa Lan quận chúa cũng ngàn dặm đường xa tới đây, không thể để nàng ấy không danh không phận. Chuyện này cứ để ngày mai ta sẽ hội ý cùng triều thần.

- Đội ơn hoàng thượng.

- Muôn tâu!

Ta cũng đứng phắt dậy.

- Quận chúa có gì cứ nói.

- Thần vốn được Tiên hoàng hứa hôn cùng Thái Tử, nay dù ngài ấy không còn là Thái Tử nữa nhưng người vẫn không đổi. Thần nguyện cùng ngài ấy đi đến chân trời góc bể.

Ta đang nghĩ dù sao cũng chỉ cần rời khỏi Hoàng thành này là được, ta sẽ lập tức trốn ngay.

- Truyện này hệ trọng, quận chúa không cần gấp gáp. Trẫm sẽ an bài thoả đáng cho nàng.


Thế là hôm đó ta thất thểu đi về Huyền Lan Các, vừa đi, tâm trạng vừa rối bời. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bản thân sẽ bị người ta an bài thế nào.

Sáng hôm sau, ta giả trang thành thái giám, lén lên điện nghe thiết triều.

- Chúng thần không phản đối việc Hữu Vương rời đô. Tuy nhiên, Sa Lan quận chúa là ái nữ của Bắc Bình Vương, nếu để người cùng đi Tây bắc thì không khác nào chối bỏ hôn sự của chúng ta và Bắc Bình Vương. Việc này chỉ có hại mà không có lợi.

- Vậy chúng khanh tính thế nào?

- Nay Hoàng Thượng mới đang cơ, ngai vị chưa vững vàng. Nên lấy đây là cơ hội liên hôn cùng Bắc Bình Vương, đó mới thực là kế sách vẹn toàn.

Ta nghe mà tim đập thịch một cái. Cớ sự là ta phải lấy tên Hoàng Thượng này sao?

- Ý chúng khanh ta đã hiểu, tuy nhiên…

Ta nín thở nghe tiếp xem tên Hoàng Thượng này định nói gì.

- Hữu Vương đã rộng lượng nhường ngôi cho ta. Nay ta lại cướp đi thê tử của người, đó là việc làm của loài cầm thú. Huống hồ Sa Lan quận chúa là người hiểu đạo lễ khí tiết, nhất mực chung trinh cùng hoàng đệ. Ta không thể làm trái đạo trời. Ý ta đã quyết, chuẩn tấu để Sa Lan cùng Hữu Vương đi Tây Bắc.

- Hoàng thượng anh minh.

Ta nghe xong mà tưởng tượng tảng đá đang đè nặng trong lồng ngực trôi tuột đi mất. Hoàng Thượng này chả lẽ lại nhân nghĩa đến thế?

Lúc đó ta đang tha thẩn đi về Huyền Lan các, trong đầu nghĩ rằng phải làm sao để bỏ trốn. Liệu Tiểu Mẫn tỉ có giúp ta không nhỉ? Chắc chắn tỉ ấy sẽ giúp ta rồi. Mà giúp thế nào bây giờ nhỉ? Đang đi ngang qua Thượng Uyển Lâm Viên đã thấy một toán lính tuần canh, ta lủi lủi rẽ sang hướng khác.

- Tên kia! Đứng lại!

Cái số kiếp ta sao mà xúi quẩy thế không biết?

- Dạ dạ đại nhân có gì dặn dò?

- Ngươi là ai? Người của cung nào mà lại lân la ở đây hả?

- Dạ nô tài Tiểu Tung Tử, là người Huyền Lan Các ạ.

- Ra đây làm gì?

- Quận chúa muốn đi ngắm hoa mai nhưng không biết mai đã nở chưa nên kêu nô tài đi xem trước ạ.

Hắn nhìn ta dò xét mọt lúc. Tên này chắc mới được lên chức, ra bộ hống hách với ta đây mà. Mà nhìn mặt hắn sao thấy quen quen nhỉ? Không phải là cái tên lần trước quát nạt đám thái giám chúng ta dọn cơm cho hắn ăn đây mà. Ta còn nhớ hôm đó hắn cáu kỉnh như đạp phải phân chó vậy.

- Phan huynh có chuyện gì vậy?

Tiếng tên Thập Gia.

- À, Thập Gia, ta thấy tên nô tài này khả nghi nên gọi hắn lại dò xét.

Ta cũng ngẩng mặt lên nhìn tên Thập Gia kia. Hắn liếc ta một cái rồi quay sang tên họ Phan.

- Phan huynh, người này ta biết, là Tiểu Tung Tử của Huyền Lan Các.

- À, ờ nếu Thập Gia có biết hắn thì coi như ổn rồi, ta không khó dễ hắn nữa.

Ta nhìn toán lính canh đi khỏi mới quay sang tên Thập Gia.

- Đa tạ Thập Gia đã nói đỡ.

- Hừ, nàng vẫn còn thích đóng kịch nữa à? Cái bản mặt của nàng còn muốn lừa ta nữa sao?

Tên này bị ta lừa bao nhiêu lần giờ cũng thông minh ra rồi.

- Thập Gia, nhận ra ta rồi à?

- Cái điệu bộ lấm lét này ta mà không nhận ra thì chức quan tam phẩm này chắc ta cũng không cần làm nữa.

Hừ, quan tam phẩm thôi mà khoe gì chứ? Ta làm quận chúa đây còn chả thèm khoe.

- Thế ngươi đi đâu vậy?

- Hoàng Thượng có việc triệu ta.

- Có việc gì?

- Cơ mật.

- Vậy sao? Ta cũng không muốn nghe, chắc chẳng có gì tốt đẹp rồi.

- Nàng cũng nên về cung nhanh đi, thái giám truyền chỉ sắp đến rồi đấy.

- Hả? Thật á?

- Ta có nói dối nàng bao giờ đâu nhỉ?

Hắn vừa trả lời tay vừa xoa xoa cằm, mặt thì ngước lên trời. Nhìn cái điệu bộ này ta vừa thấy đáng ghét lại vừa thấy đáng yêu, bất giác cười một tiếng.

- Nàng cười gì vậy?

- Không, ta vui thì ta cười thôi. Ta đi đây, bảo trọng.

Ta chạy một mạch về Huyền Lan Các đã nghe

- Quận chúa Sa Lan tiếp chỉ!

Cẩn Nhi thay ta quỳ gối, ta vẫn nguyên bộ đồ thái giám đứng sau cửa nghe ngóng.

- Hoàng Thượng ân chuẩn để Sa Lan cùng Hữu Vương đến Ưu Lại thành. Thưởng trăm cỗ lụa, hai mươi hộp ngọc trân châu mã não, hai mươi ngàn lượng bạc trắng cùng một trăm người hầu cận. Mùng mười tháng một sắc phong Sa lan quận chúa thành công chúa Sa Lan của nước Đại Uyên. Mười ngày sau đại điển sắc phong sẽ cùng Hữu Vương khởi giá về thành Ưu Lại. Khâm thử.

Chà không ngờ tên Hoàng Thượng này thật là hào phóng. Ta vừa nghe thấy chưa gì đã vớ được một món hời như vậy liền cảm thấy vui mừng. Chỉ tiếc là ta lại không có phúc tận hưởng số vinh hoa phú quý ấy. Thôi lúc đi tiện tay cầm ít trân châu về biếu mẹ ta làm quà vậy.

Sau khi công công đi, ta mới chạy ra cầm tờ chiếu chỉ. Đọc đi đọc lại một hồi quả là đã tuyên chỉ cho ta như vậy. Thế là ngày tự do của ta sắp đến rồi. Cuộc đời ta sống thật có phúc, đại nạn không chết nhất định sống dai. Ta vừa hả hê một hồi chợt nghe thấy bên ngoài báo có một công công khác cũng đến truyền chỉ. Không xong, chả lẽ thấy ta hời quá nên đến đòi lại đồ sao? Ta thay áo rồi cũng ra tiếp chỉ.

- Hoàng Thượng triệu quận chúa đến Càn Nguyên điện.

Ta đang nghĩ đâu ra mà hời thế, thể nào cũng có ý đồ gì đây mà. Thôi đã là phúc thì không phải hoạ, đã là hoạ thì không tránh được. Ta đành ngậm ngùi tự nhủ lòng từ giã số vàng bạc châu báu đó sớm đi vậy.

Khi đến Càn Nguyên điện, đã thấy Thập Gia đứng đó. Ta đang định chạy lại chỗ hắn thì đã thấy tên Hoàng Thượng lù lù xuất hiện.

- Sa Lan tham kiến Hoàng Thượng.

- Miễn lễ Triệu cô nương.
Chương 29 <<>> Chương 31
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 31

- Miễn lễ Triệu cô nương.

Ta nghe xong toàn thân rụng rời, lập tức ngẩng mặt lên trợn tròn mắt nhìn hắn.

- Thập gia đã kể cho ta nghe sự tình hết rồi.

Hắn ư? Hắn kể hết rồi? Mà từ từ, sao hắn biết ta họ Triệu?

Lúc này Tiểu Mẫn tỉ cũng bước vào.

- Tiểu Mẫn tham kiến Hoàng Thượng.

- Miễn lễ cô cô.

- Hả? Cô cô? Tiểu Mẫn là cô cô của Hoàng Thượng sao?

Ta đứng như trời chồng một hồi. Bọn họ thì vui vẻ trò chuyện một lúc mới nhớ ra ta đang đứng trong điện. Lúc này Tiểu Mẫn tiến tới dắt ta lại chỗ Hoàng Thượng.

- Sao còn đứng đó vậy? Muội vào đi, hôm nay chỉ có người trong nhà chúng ta, không cần câu nệ tiểu tiết.

- Hả? Người trong nhà?

- Ừ, à giới thiệu với muội, Tiểu Minh.

Ta quay sang nhìn tên Thập Gia lẫn Hoàng Thương.

- Tiểu Minh là Hoàng Thượng sao?

Hoàng Thượng vừa nghe đã phì cười. Hắn vô vỗ vai tên Thập Gia.

- Cữu cữu, cô gái này vẫn thật thú vị quá.

Lúc này ta mới hiểu, cô cô, cữu cữu, thì ra tên Thập Gia này chính là em của Tiểu Mẫn tỉ. Vậy hắn chính là Tiểu Minh. Ta thề, Tiểu Minh trong trí nhớ của ta rất anh tuấn, trắng trẻo, gương mặt hắn tuy thanh tao, điềm đạm nhưng đôi mắt rất có khí khái nam nhi. Còn tên Thập Gia này, hắn tuy cũng thuộc dạng cao lớn, thần thái cương nghị nhưng gương mặt hắn nếu đặt cạnh cái đanh thì như một khuôn sinh ra. Tiểu Minh anh tuấn trắng trẻo ngày nào sao lại thành tên vừa đen vừa khó ưa thế này? Ta nghĩ giống như suốt mười năm qua không gặp hắn, ai đã đem hắn quăng vào lò nung, để rồi nung ra một cục sắt thế này vậy.

- Triệu cô nương chắc vẫn chưa hết bàng hoàng, cứ thong thả các người nói chuyện sau. Bây giờ, ta còn việc trọng đại.

Cả bốn chúng ta cùng bước vào bên trong. Khi ngồi ngay ngắn trong Càn Nguyên điện rồi ta vẫn còn thấp thỏm. Nhìn thì không phải Hoàng Thượng muốn trị tội ta, nhưng triệu ta đến vì lý do gì thì ta thực không rõ.

- Triệu cô nương, trước hết ta muốn cảm ơn cô.

- Ta? Cảm ơn ư?

- Đúng vậy, vì sự thay thế của cô mà chúng ta đã tránh được một cuộc chiến không đáng có. Vậy thì ta phải cảm ơn cô rồi.

- À, không có gì, ta chỉ vì muốn cứu sư phụ thôi.

Chết, sao lại lỡ nói ra truyện cướp ngục, toi ta rồi.

- À, còn truyện Tây Thành, cũng là truyện ta định nói tiếp đây.

Ta cắn răng nghe xem hắn định nói gì.

- Cô nương tuy giúp chúng ta không gây ra bất hoà với bắc Bình Vương, nhưng cũng không tránh khỏi tội cướp ngục. Tuy nhiên…

- Hoàng Thượng xin cứ nói ạ.

- Tuy nhiên, ta sẽ cho cô nương cơ hội đoái công chọc tội.

Nói rồi hắn quay sang nhìn Thập Gia.

- Ta vừa lên đăng cơ, cần củng cố binh lực và triều thần. Trong số đó, Bắc Bình Vương là người quan trọng nhất lúc này. Hiện tại, việc trọng yếu nhất là cung cấp tiền cho quân đội. Ta cần số tiền này được vận chuyển đến nơi an toàn.
- Xin hỏi Hoàng Thượng, cần vận chuyển bao nhiêu tiền ạ?
- Một triệu lạng bạc trắng.
Một triệu lạng bạc trắng? Chuyển đi xa hàng vạn dặm? Tính riêng đường xá ta đi không cũng phải mất hai tháng, nay vận chuyển những một triệu lạng bạc, chưa kể thổ phỉ dọc miền biên ải, cũng ngót nghét gần cả trăm băng đảng, đó là còn chưa tính thế lực ngoại tộc nhăm nhe lúc nào cũng muốn phá hoại Trung Nguyên. Ta thầm tính, trọng trách này mà đưa cho ta thì khác nào giam ta trong cung suốt đời còn sướng hơn. Ít ra ta cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc.
- Hoàng Thượng, việc này là không thể.
- Sao lại không thể?
- Một triệu lạng bạc trắng phải cả trăm cỗ xe ngựa cùng vận chuyển. Đường vận chuyển phải hết ít nhất ba tháng. Trên đường biên ải, có ít nhất trăm băng đảng, trong đó lớn nhất có Hoàng Kỳ, Bạc Cốc, Ưng Vũ, Ngân Tù và Mục Vân Đình là khó đối phó nhất. Chưa kể đại mạc ẩn chứa vô vàn hiểm nguy, dù các bô tộc đại mạc không dám kinh động quan binh triều đình thì chưa chắc thời tiết đã thuận lòng người. Nay là cuối năm, gió tuyết và bão sa mạc hoành hành ác liệt. Chuyến đi này khó mà thành công.
- Quả không làm ta thất vọng. Thập Gia, Cửu Gia, hai vị thấy thế nào?
À, hoá ra Cửu Gia, Thập Gia. Sao hồi đó ta không nghĩ ra nhỉ? Ta chỉ đơn giản nghĩ đó là họ của Tiểu Mẫn tỉ với tên Mặt Đanh thôi. Hoá tra đều là biệt danh của họ cả. Đến giờ ta vẫn chưa biết cuối cùng tên thật của bọn họ là gì. Đáng lẽ hành tẩu giang hồ như ta cũng nên có biệt danh gì đó nghe cho bí hiểm mới đúng chứ. Thật là sơ sót, lại để họ biết hết cả tên họ lai lịch. Ta chỉ lo lắng song thân vì chuyện này của ta mà bị vạ lây thì ta thật bất hiếu.
- Hoàng Thượng, Triệu cô nương hành tẩu giang hồ nhiều năm, thông thuộc tuyến đường Trung Nguyên đến Đại Mạc nhất trong số chúng ta. Chuyến đi này muốn thành nhất định phải có cô ấy.
Tiểu Mẫn nhìn ta trả lời.
- Hoàng Thượng, đường đi Tây Bắc xa xôi. Nên chuẩn bị những gì đều đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu một người dẫn đường đáng tin cậy. Nếu Triệu cô nương giúp chúng ta, đó chính là sự lựa chọn duy nhất.
Thập Gia cũng đứng dậy.
- Vậy được, nếu cả hai đều đã nhất trí như vậy. Triệu cô nương, nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ ân xá xoá sạch tội trạng của cô, để cô có thể trở về cùng song thân. Tuy nhiên…
Tên Hoàng Thương này, cứ thích nói một câu, giữ một câu, thật là làm người khác nôn nao quá đi mất.
- Nếu cô có lòng phản nghịch, song thân cô sẽ chịu tội trước.
- Người…
Tiểu Mẫn tỉ biết ta kích động vội nắm chặt tay ta dằn xuống.
- Hoàng Thượng, Triệu cô nương là người trượng nghĩa nhất định sẽ giúp chúng ta.
- Cửu Gia, sự việc lần này vô cùng trọng đại, nếu không vì người năm lần bảy lượt dùng tính mạng đảm bảo cho cô ta, thì nữ tử này đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu rồi.
- Hoàng Thượng, ngoài cô ấy ra, hiện tại chúng ta không còn ai có thể tin tưởng.
Thập Gia đến bên cạnh ta.
- Thập Gia, xem ra người vô cùng tin tưởng nữ tử này. Cuộc đánh cược này, cái giá phải trả lớn vô cùng, ngài chấp nhận chứ?
- Quốc gia đại sự, thần một lòng trung kiên.
Hoàng Thượng im lặng một lúc. Hắn để tay đỡ cằm, mắt lim dim toan tính. Ta lúc này tự nhiên thấy run run. Dù Cửu Gia, Thập Gia đang bảo vệ ta nhưng thân phận ta đã lộ, còn cả song thân, chỉ cần một câu, cả nhà ta lên đoạn đầu đài ngay. Ta vừa thấy tâm thần trở nên bất an , bàn tay túa ra mồ hôi lạnh, ngay cả nhịp thở cũng vô tình trở nên gấp gáp không sao điều hoà được. Lúc này Thập Gia chợt nắm lấy tay ta. Ta tuy bất ngờ nhưng trong lòng cũng trở nên định thần trở lại, cảm thấy rất ấm áp.
- Sự việc đã quyết như vậy. Triệu cô nương, ta cần một lời của cô nữa thôi.
- Chỉ cần Hoàng Thượng không hại đến song thân, tiểu nữ nguyện dùng tính mạng này hoàn thành nhiệm vụ.
- Được, khí khái, truyện còn lại để nhị vị đây giải thích cho ngươi. Hãy nghỉ ngơi cho tốt, còn nhiều việc vẫn phải nhờ Triệu cô nương vất vả một phen.
Hắn nói rồi đi vào bên trong điện, ta và bọn Cửu Gia, Thập Gia vẫn nán lại bên ngoài. Ta bây giờ mới ngước lên nhìn tên Thập Gia.
- Ơ hờm, ta có việc ra ngoài trước, các người cứ thong thả nói chuyện. Càn Nguyên Điện này không ai dám vào nữa đâu.
Ta và tên Thập Gia không nói năng gì, cứ im im chờ Tiểu Mẫn tỉ bước ra ngoài. Lúc này ta lại càng cảm thấy căng thẳng. Mồ hôi tay túa ra mỗi lúc một nhiều thêm, ngồi thất thần trên ghế.
- Nàng sao vậy?
- Ơ, à, ta không sao. Ban nãy Hoàng Thượng doạ cho một trận vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn nghe xong thì quỳ xuống cạnh ta.
- Đừng lo, có ta ở đây.
Ta vừa nhìn thấy hắn, mặt lập tức đỏ gay gắt.
- Ta, ngươi biết ta chính là con bé suốt ngày lẽo đẽo theo ngươi ngày đó từ lúc nào vậy?
- Ta tuy có hơi nghi ngờ nhưng lại không nhớ rõ mặt nàng. Sau khi gặp lại tuy có chút ngờ ngợ nhưng lại không dám chắc. Chỉ sau khi Cửu tỉ nói với ta.
- Vậy từ lúc nào tỉ ấy nói với ngươi?
- Từ sau khi nàng bỏ ta lại Trung Nguyệt thành. Ngày hôm sau, tỉ ấy đã tới, mang theo thuốc giải. Sau khi ta tỉnh lại, tỉ ấy đã kể hết với ta.
- Ngươi giận ta không?
- Ta sao có thể giận nàng. Nàng liều mình cứu ta, không tiếc mạo hiểm mạng sống. Là ta quá ngu ngốc, đã trách nhầm nàng.
- Ngươi làm sao có kiếm của sư phụ?
- Khi Tiên Hoàng bị hành thích, đã có hai thích khách áo đen. Một trong số đó là sư phụ nàng. Khi đó ông ấy vì cứu Hữu Thiên đạo trưởng đã phóng một kiếm cản đao của ta. Ta và ông ấy giao đấu một hồi sau đó quan quân kéo đến nhiều hơn, ông ấy ném lại vỏ kiếm cho ta rồi buông một câu “Giữ đồ của ta cẩn thận, ta nhất định sẽ đến lấy lại”. Sau đó thì ta luôn mang theo nó bên mình, ta biết thể nào ông ấy cũng sẽ tìm gặp ta.
Ta thầm nghĩ “Đúng là sư phụ ta, mất kiếm rồi mà vẫn còn lo cho nó. Ngày nào người chẳng đem kiếm ra lau đi lau lại, nay mất cũng không nỡ để nó bị bỏ lăn lóc bên ngoài.”
- À, phong thái này thì đúng là sư phụ ta rồi đấy.
- Vậy, cây sáo đó, sao ngươi có nó?
- Năm ta mười lăm tuổi đã gặp lại Hữu Thiên đạo trưởng ở Tây Bắc. Ông ấy từng gặp hai chị em ta lúc còn nhỏ, vậy nên khi gặp lại ta liền nói rằng ta và ông ấy có duyên. Ông ấy từng dạy ta khinh công, sau đó không lâu thì rời đi, tặng lại ta cây sáo này.
- Vậy ngươi biết thích khách đó là Hữu Thiên đạo trưởng sao?
- Ừ, ta quả là sau khi bắt được Hữu Thiên sư phụ liền nhận ra người.
- Vậy tại sao ngươi không cho ai biết?
- Lúc đó ta không hề biết người bỏ đi là Hữu Nhân đạo trưởng nên vẫn luôn cầm kiếm của người. Tiểu Tâm thúc có giao tình với Hữu Nhân đạo trưởng là chuyện sau này ta mới biết. Còn chuyện giữ kín danh tính Hưu Thiên vì ta lo sợ, nếu thực sự điều tra ra sư phụ và ta có một mối liên hệ thì sẽ liên luỵ cả nhà ta. Chỉ có thể âm thầm điều tra, không thể để người khác biết.
- Ngươi cũng chu toàn ghê nhỉ!
- Ta không ngờ rằng nàng xuất hiện, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của ta.
Ta im lặng. Tự dưng lúc này cảm thấy bối rối kinh khủng, không biết làm sao để nói chuyện với hắn như bình thường.
- Nàng đừng lo, ta đã cho đón song thân của nàng về ở với Tiểu Tâm thúc. Có Tiểu Tâm thúc ra mặt, họ sẽ không sao đâu.
- À, cám ơn ngươi.
Hắn thấy ta cứ cúi gằm mặt xuống thì cảm thấy kì lạ.
- Nàng không sao chứ?
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên đỡ cằm ta. Tay hắn vừa chạm làm ta giật bắn cả mình.
- Vết sẹo này, là lỗi của ta…
Hắn miết nhẹ le, vết thương ngày trước hắn ấn kiếm vào cằm ta. Ngón tay hắn thon dài, lành lạnh bất giắc làm thân ta như tê cứng lại. Ta vội quay đi không dám nhìn vào mắt hắn.
- Ta ta không sao, còn chuyện vận chuyển bạc… ngươi giải thích thêm cho ta được không?
- À, chuyện này…
Hắn ngó nghiêng một hồi rồi mới quay ra ta.
- Hoàng Thượng sẽ chuyển đến Tây Bắc một vật. Vật này khi đến tay Bắc Bình Vương sẽ như một triệu lạng bạc trắng vậy.
- Vật gì mà giá trị như vậy?
- Kì Lân Vàng.
- Kì Lân Vàng?
- Phải. Tây Bắc giáp với Ô Tôn, chỉ cần dùng Kì Lân này đổi, quốc vương Ô Tôn sẽ trả một triệu lạng bạc trắng. Kì Lân Vàng là thánh vật của Ô Tôn tộc, hơn hai mươi năm trước lưu lạc đến Trung Nguyên. Chỉ cần có được nó, ông ấy sẽ trả bất kì giá nào.
- Vậy ta phải làm gì?
- Hoàng thượng sẽ an bài tất cả. Nhiệm vụ của chúng ta là phải đem bức tượng này đến tay Bắc Bình Vương.
- Vậy bên Thái Tử?
- Nàng đừng lo, Tiểu Mẫn tỉ sẽ chu toàn. Trên đường đi sẽ để nàng lâm bệnh mất, lúc đó vừa ra khỏi Trung Nguyên, nàng sẽ có cơ hội rời khỏi chỗ hắn ta.
- À, vậy xem ra các người cũng sắp xếp hết rồi. Nhưng còn một chuyện nữa, trưởng tử của Bắc Bình Vương phải làm thế nào?
- Nàng nghĩ hắn đến để thăm Sa Lan quận chúa thật sao?
- Vậy chứ hắn đến làm gì?
- Đều là vì con Kì Lân Vàng đó thôi.
Chương 30 <<>> Chương 32
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 32
Đêm giao thừa, tất cả quần thần cùng dự yến tiệc trong cung. Ta đã được an bài ngồi cùng Hữu Vương. Tuy là bên Thập Gia đã nói ta cứ yên tâm làm một Sa Lan quận chúa không phải lo nghĩ gì hết, nhưng mà nói thế thôi, ngộ nhỡ tên ca ca hờ này của ta nhận ra ta không phải em gái hắn, hắn nổi điên lên rồi làm ầm ĩ thì chắc ta có nước nhảy lầu mất.
- Hoàng Thượng, nay thần không những được vinh hạnh diện kiến mà còn biết Sa Lan vẫn rất khoẻ mạnh, như vậy trong thâm tâm không còn mong mỏi gì hơn nữa. Thiết nghĩ mọi sự an bài của Thánh Thượng đều đã lo lắng chu toàn, thần không còn gì để nói, nhất định khi về sẽ bẩm tấu thân phụ để người yên tâm tiếp tục trấn giữ biên cương.
Ta nghe xong thở phào một cái. Tên ca ca này của ta một là bị lừa thật. Hai là hắn biết tỏng ta là đồ dỏm rồi nhưng lại không lật tẩy. Dù sao bây giờ hắn đơn phương tố cáo ta thể nào Hoàng Thượng cũng đâu chịu để yên. Tra ra thì sẽ tố bên Bắc Bình Vương tội khi quân vì dám tráo đổi Sa Lan trước. Còn bên Bắc Bình Vương mà muốn cáo buộc bên Hoàng Thượng giở trò thì cũng chẳng có bằng cớ gì. Huống hồ Mạc Chính Quân mất tích là chuyện trong ngoài đại mạc đều biết. Bên Bắc Bình Vương chắc cũng đã phái người điều tra truyện này rồi. Nếu Hoàng Thượng quy tội cho Sa Lan thật kháng chỉ bỏ trốn cùng tình nhân thì cũng không phải không có cơ sở. Tóm lại là dù sao bên Bắc Bình Vương này cũng cần tiền. Hắn mà làm căng lên thì chỉ có thiệt. Thế là đành nhắm mắt cho qua. Giả sử có đưa Dung nương hay Như nương lên thế chỗ ta thì chắc tên ca ca hờ này cũng vẫn phải gọi hai tiếng Sa Lan quá. Hoá ra bây giờ ta nghiễm nhiên trở thành một con tốt chả ai thèm quan tâm. Đúng là trong hoạ có phúc. Ta thấy mình vẫn là nên cám ơn cha mẹ ăn ở có đức, tích cho ta cái phúc lớn ghê, mấy lần đại nạn không chết.

Ca múa ăn uống một hồi cuối cùng ta cũng trở về Huyền Lan Các. Tất cả kế hoạch đã được an bài. Ta chỉ cần ngoan ngoãn ở đây thêm mười ngày nữa, sau đó cùng đoàn người Hữu Vương rời thành. Sau ba tuần, chúng ta sẽ đi qua Dương Cốt thành, là nơi tiếp giáp với đại mạc. Chỉ cần từ đó xuất quan là ta lập tức chuồn ngay.

Ngẫm nghĩ kĩ thì kế hoạch có phần mạo hiểm một chút. Vì ta phải uống thuốc của Tiểu Mẫn tỉ, thuốc sẽ khiến ta giảm nhịp tim xuống mức thấp nhất như đã chết, chỉ cần liều lượng sai một chút là ta sẽ đi Tây Thiên thật luôn, nhưng mà dù sao để đổi lại tự do thì cái gì ta cũng chịu hết.

Chỉ cần qua ải này, ta sẽ dẫn bọn Thập Gia đến chỗ Bắc Bình Vương, mọi sự từ đây sẽ trót lọt. Ta cứ nghĩ thế rồi an tâm đi ngủ. Ngày tháng còn dài, cuộc đời Lạc Du ta không thể cứ xui xẻo mãi trong cái toà thành u ám này được.

Mười ngày sau, đoàn người hộ giá rời kinh. Ta đi cùng Hữu Vương, có cả Thanh Long, Bạch Hổ đội cùng theo. Bây giờ ta mới thấy tên Phùng Uy xuất hiện. Ta nghe nói hắn rất trung thành với Thái Tử, khi Thái Tử bị phế, hắn một mực đi theo bảo vệ. Cái chức Thanh Long đội trưởng cũng nhường lại cho cái tên họ Phan kia.

Chúng ta đi ròng rã hết hơn ba tuần mới tới được Dương Cốt thành. Gió rét cắt da cắt thịt, cả đoàn người đạp tuyết mà đi vô cùng nguy khó. Tiểu Mẫn tỉ đã đưa cho ta một gói thuốc, căn dặn rất kĩ càng ta phải uống đúng vào giờ Mão, giờ Dậu tỉ ấy sẽ có mặt để châm huyệt giải mê cho ta. Thuốc này tuy không chết nhưng nếu đến giờ không có người châm cứu giải huyệt đạo sẽ vĩnh viễn ngủ mãi rồi chết lúc nào không hay. Híc, ta chỉ sợ ta chưa chết mà bị vô hòm thật, phải nằm bất động để lũ côn trùng cắn xé chắc ta xui hết mười kiếp quá. Cả đoạn đường ta chỉ thấy có tên Hữu Vương, không thấy nhị vị phu nhân lẫn Lưu hoàng hậu kia đâu cả? Chắc chắn đều bị bắt làm con tin cả rồi, ta thấy cũng tội nghiệp tên thái tử này. Hắn cũng không phải gây ra lỗi lầm gì, chỉ tại mẹ hắn quá tham vương vị, đẩy hắn và phu nhân vào con đường tranh đoạt này. Ta nghĩ một hồi cũng đến Dương Cốt thành. Thành này chỉ cách Ưu Lại thêm bốn ngày đường nữa. Chỉ cần qua khỏi bốn ngày này, ta nhất định thoát.

Tối hôm đó, ta tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Ngồi xa giá suốt mấy ngày làm mông cũng phải nổi mẩn lên. Lúc đó cũng gần nửa đêm, ta vừa mặc lại xiêm y đang bước lên giường thì nghe tiếng động.
- Tránh ra, các người dám cản bản Thái Tử ta, chém hết.
- Hữu Vương, người say rồi, xin về phòng nghỉ ngơi.
- Đây là phòng phu nhân của ta, sao ta lại không được vào? Tránh ra!
Hừ tên Hữu Vương này đúng là hôm nay uống nhầm thuốc hay sao. Ban ngày ta vừa nghĩ tốt cho hắn xong, chưa hết một hôm đã trở mặt.
- An Ly! Hữu Vương muốn vào cứ để hắn vào.
- Vâng, quận chúa.
Ta ngồi xếp bằng trên giường, đợi tên Hữu Vương này vào phải cho hắn một trận.
- Sa Lan, Sa Lan, nàng thật tốt, chỉ có nàng tốt với ta.
Ta còn tưởng hắn hùng hổ thế nào, hoá ra chưa được hai câu hắn đã khóc bù lu bù loa lên. Tiếp theo là gần nửa canh giờ hắn ngồi khóc lóc kể khổ với ta. Đế lúc ta không thể nghe nổi nữa liền một tay điểm huyệt đạo của hắn khiến hắn gục luôn. Ta ngồi nhìn hắn ngủ ngon lành. Tên này bản chất cũng lương thiện nhưng mà hắn yếu đuối quá, quả thực không thích hợp làm vua. Ta đi ra ngoài gọi mấy tên thị vệ khiêng cái tên Hữu Vương này về. Ì ạch một hồi Phùng Uy với đám thị vệ cũng khiêng được hắn ra ngoài. Ta thấy hắn sống cũng tốt, bên cạnh là tên Phùng Uy trung thành với hắn như vậy, quả là hiếm có.

Chỉ còn một chút nữa thôi, ta phải gắng gượng. Ba ngày nữa, rời khỏi Trung Nguyên, lập tức tẩu thoát. Một đêm tĩnh lặng chầm chậm trôi qua. Ta nằm trên giường, lòng không khỏi bồn chồn. Ta lo lắng cho sư phụ, cho phụ mẫu, hai người An Ly, Cẩn Nhi, rồi cả Cửu Gia, Thập Gia. Bọn họ vì ta mà liên luỵ thì chắc ta chết mấy kiếp cũng không đền hết tội mất. Nghĩ lê thê một hồi ta cũng ngủ thiếp đi

Ta tỉnh dậy, bao quanh là một khung cảnh lạ hoắc lạ huơ. Vừa cử động đã thấy chân tay đau nhức không tả được. Ta cố mở rõ mắt, một cơn đói cồn cào khiến cả bụng ta quặn lại. Ta cảm nhận được như thể mấy ngày rồi ta không ăn không uống vậy. Bên ngoài hình như chưa sáng. Gió tuyết vần vũ. Căn phòng ta đang ở quả rất sang trọng, đèn nến sáng trưng.

Ta mò ra bàn thì thấy có ấm trà nóng và một chút điểm tâm. Xem chừng chỉ mới được đưa vào đây, có thể người nào đó biết ta sẽ tỉnh dậy vào lúc này nên cố ý mang cho ta. Là ai nhỉ? Tiểu Mẫn tỉ à? Hay tên Mặt Đanh kia nhỉ?

Nhưng mà suy xét kĩ một chút thì đây là đâu ta còn chưa rõ, huống hồ ta trúng độc một lần thật là đã khiếp vía lắm rồi. Thôi, tốt nhất là nhịn một chút. Một sự nhịn chín sự lành. Ta lại ôm cái bụng đói meo mốc trèo lên giường. Vừa nằm vừa nghĩ tại sao lại ở trong cái nơi lạ lùng này nhỉ. Nếu không nhầm thì giao ước của ta và đám người Tiểu Mẫn tỉ thì ta sẽ tỉnh dậy ở quán trọ phía Bắc Ưu Lại thành, nhưng nhìn quanh quẩn không thấy căn phòng này giống phòng của quán trọ gì cả. Tường gạch kiên cố, nội thất cầu kì, chưa kể đến ấm trà nóng kia còn là mạ vàng khảm ngọc, chí ít cũng là hàng tiến cống thượng phẩm. Đĩa bánh điểm tâm trên bàn cũng không hề giống của Trung Nguyên, nếu ta không nhầm thì đây là bánh nướng nhân thịt dê ngũ vị của người du mục vào những ngày lễ tết. Mới nhắc đến đồ ăn là bụng ta lại keo réo không ngừng. Tâm trí ta vừa mơ hồ vừa mệt mỏi, không còn một chút sức lực nào. Tuy ta thực sự muốn đẩy cửa ra ngoài xem xét, nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt và tiếng gió rít từng cơn ngoài kia đã hoàn toàn dập tắt ý định manh nha đi thám thính của ta. Nằm trên giường trùm chăn kín mít, phía dưới giường có đặt thêm lò sưởi mà ta vẫn cảm thấy rét căm căm. Lúc này mà ôm tên Thập Gia một lúc có phải tốt không. Hắn thân thể cường tráng, nội lực thâm tàng, vận công một cái là cả người như cuc than. Mai mốt mà có lấy hắn thì mùa đông cũng đỡ tốn ít tiền mua than sưởi rồi.

Ta công nhận sao mà ta lạc quan ghê gớm. Thân đang ở đâu, trong tay ai còn chưa biết mà đã nghĩ đến truyện ôm trai rồi. Nghĩ một lúc lại thấy đói quá, ta đành cố trấn an bản thân, nhắm mắt điều khí, từ từ chìm vào giấc ngủ để quên đi cái đói.

Sáng hôm sau tỉnh dậy. Ta nhìn lên bàn đã thấy có món điểm tâm khác cùng một ấm trà nóng bốc hơi nghi ngút. Chuyện này quả là lạ. Ai lại muốn đỗi đãi với ta tốt vậy nhỉ? Giả sử có muốn ám hại ta thì lúc ta ngủ cho ta uống ít thuốc là coi như xong rồi, lại cất công mang trà mang bánh ra nhử ta làm gì? Ta nhìn quanh quẩn một lúc rồi quyết định. Thôi, ăn đã, có thực mới vực được đạo. Thế là ta ngồi nhai nhóm nhém hết đĩa bánh và uống sạch bình tra trên bàn. Xong xuôi mới lò mò kiếm cái khăn rửa mặt, súc miệng. Đúng là sảng khoái. Lâu rồi ta không cảm thấy tự do tự tại như vậy. Trên giá treo đã chuẩn bị sẵn cho ta một bộ đồ mới, ta cũng mặc vô luôn. Chuyện gấp lúc này là phải tìm hiểu xem ta đang ở đâu, sau đó tìm đám người Tiểu Mẫn tỉ.

Ta đẩy cửa, trước mặt ta là khung cảnh hùng vĩ của núi non phủ tuyết. Một sân gạch lớn nhưng cũng phủ đầy tuyết trắng. Đáng nói hơn là hai hàng người đúng chờ ta trước cửa từ lúc nào. Một nửa là binh sĩ trang bị binh giáp. Nửa còn lại ăn mặc giống nha hoàn hầu cận. Vừa thấy ta bọn chúng lập tức nghiêm lại, đồng thanh hô to.
- Triệu cô nương, chào buổi sáng!
À, ờ thì ta cũng có hơi hoảng một chút. Không biết ta đã ngủ mấy ngày mà vận đổi sao dời đã thành ra thế này?
- Xin lỗi đại ca à, ta hỏi tý không phải, đây là nơi nào vậy?
Ta ghé qua tên binh sĩ bên cạnh hỏi hắn.
- Bẩm Triệu cô nương, đây là Mục Vân trại.
Ta nghe xong thì đúng là chớp giật ngang tai. Mục Vân Đình? Bang phái đứng đầu mười sáu tuyến, tám lộ, bốn khẩu của Đại Mạc hành thương. Nói thật là không ai ở Đại Mạc mà không biết Mục Vân Đình. Muốn từ Trung nguyên đi tiếp về hướng Tây Bắc bắt buộc phải đi theo con đường Yến Phi. Đã chọn Yến Phi lộ hành thì bắt buộc phải đi qua Mục Vân Đình bên gò Lạc Nhạn. Ta thực sự là không biết cái đình đó có từ thời ông cố nào, nhưng Mục Vân trại thì đã hoành hành ngang dọc tại địa bàn này cũng hai mấy năm rồi. Bọn chúng dựa vào thế núi hiểm yếu, trấn thủ tại tuyến đường này. Yến Phi là tuyến đường duy nhất đi qua khe núi Hoang Mạn. Tuy ta cũng nghe triều đình có cử quan quân tới dẹp loạn vài lần nhưng lần nào bọn chúng cũng rút lui vào trong núi, quan binh không thể tìm thấy tung tích. Không ai biết chính xác bản doanh của chúng ở đâu. Cứ dẹp được vài lần, tưởng êm xuôi rồi, cắt binh trấn giữ thì bọn chúng lại đánh cướp lương thực tiếp tế. Quan binh đói quá không trụ nổi giá rét lại phải thu quân về. Thế là cùng với Hoàng Kỳ, Bạc Cốc, Ưng Vũ, Ngân Tù, Mục Vân Đình tạo thành ngũ đại bang phái lớn nhất nắm giữ giao thương của Đại Mạc.
- Thế hỏi tý không phải cái nữa là sao ta lại ở đây vậy?
- Bẩm cô nương, người là khách quý của chủ nhân. Chủ nhân đã phân phó, khi nào cô nương thấy thoải mái nhất thì hãy dẫn cô đi gặp người.
Ta đang nghĩ, chắc là chủ nhân hắn nhận nhầm người thế nào, chứ ta dù có mang thân phận Sa Lan cũng không được đãi ngộ tốt như vậy. À, mà chúng biết ta không phải Sa Lan. Vậy người chủ nhân mà hắn nói có khi quen biết ta. Ta phải lục lại trí nhớ một hồi xem thử Lạc Du ta có từng giao tiếp với nhân vật tầm cỡ nào không, mà sao lại được đối đãi như thượng khách thế này. Cuối cùng là nghĩ mãi vẫn không ra ai. Ta đành bảo bọn chúng.
- Thôi, ta cũng không thể thoải mái hơn được nữa đâu. Các ngươi dẫn ta đi gặp vị chủ nhân của các người đi.
- Trên đường đi, ta thăm dò tin tức của đám người Tiểu Mẫn nhưng tuyệt nhiên là bọn chúng chẳng ai hé răng. Ta chỉ biết là ta đã mê man hết hai ngày kể từ khi được đưa về đây. Hỏi ngày tháng thì có vẻ ta đã ngủ hết năm ngày kể từ lần cuối ta ở cùng bọn Tiểu Mẫn tỉ tại Dương Cốt thành. Rốt cục là tình thế đã diễn ra thế nào mà ta lại ở đây nhỉ? Ta nghe tên Thái tử hụt kia kể lể gần nửa canh giờ, rồi bọn Phùng Uy vào lôi hắn ra, rồi…ta ngủ đến tận hôm nay luôn. Hèn gì ta tỉnh dậy chân tay rã rời, bụng dạ đói meo như vậy.

Ta đi theo đám người qua hết mấy cái sân, băng qua cả thảy năm cửa, sáu gian điện mới tới nơi. Mục Vân trại khí thế không kém gì phủ vương gia. Trong suốt hai mươi mấy năm, nắm giữ trong tay mười sáu tuyến đường trọng yếu, của cải của Mục Vân ĐÌnh có khi còn nhiều hơn cả quốc khố ấy chứ. Vừa đi vừa nghĩ xem phải đối phó với vị “Chủ nhân” này thế nào thì đã đến nơi. Trước mắt ta là một gian đại điện bề thế, lưng dựa vách núi, mặt quay Đông Bắc, hai bên còn có cả sư tử đá. Thật là mười phần khí thế. Ta nghĩ trong gian đại điện này chắc cũng phải một nhân vật ba đầu sáu tay cứ không đùa.
Cánh cửa dần mở, ta hít một hơi thật sâu mà quên mất trời đang lạnh cắt da cắt thịt, lại còn ở trên cái ngọn núi đèo hêo hút gió này nữa. Khí lạnh tràn vào lập tức làm khô khí quản, ta bất giác cũng ho khù khụ.
- Bảo các người chăm sóc tốt cho Triệu cô nương, các ngươi lại để nàng ấy chịu lạnh?
[/SPOILER]
Chương 31<<>> Chương 33
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 33

Giọng nói vang lên hết sức nhẹ nhàng. Trong câu nói chỉ lên giọng một chút chữ cuối cùng. Câu nói vừa dứt, ta chỉ nghe thấy “phạch, phạch phạch!” Toàn bộ đám người xung quanh ta lập tức quỳ rạp xuống.

- Chủ nhân xin trị tội!

Ta trợn tròn cả mắt, vội đánh ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một thân hình cao lớn, vạm vỡ, choàng lên mình lớp áo lông thú trắng. Ta lục hết trí nhớ siêu phàm của mình ra xem cái bóng dáng này ta đã gặp ở đâu nhưng tuyệt nhiên là không thể lần ra manh mối nào.

- Tất cả ra gặp Hàn tổng quản chịu tội đi.

Cái giọng hắn vẫn không đổi, nhẹ nhàng nói một câu khiến cả đám người chỉ biết cúi gằm mặt, không dám hó hé một câu xin xỏ.

- Đội ơn chủ nhân.

- Ấy ấy ấy, khoan! Là ta, là ta khát nước nên ho vài câu, không phải họ, ngươi xin giơ cao đánh khẽ, xin giơ cao đánh khẽ.

Ta nhất thời thấy họ phải đi chịu tội, không cầm lòng được vội xin xỏ vài câu. Nói xong đâm ra hối hận. Một bầu không khí lặng ngắt. Ta nghe mấy tên lính đang quỳ cạnh ta còn không dám thở mạnh. Người mặc áo choàng lông thú kia vẫn đang ngồi trên đại điện uống trà. Hắn ngồi hơi xa, làm ta không nhìn rõ mặt.

“Cạch”. Hắn đặt ly trà lên bàn.

- Nàng ấy đã mở lời như vậy. Các ngươi còn không mau cút?

- Đội ơn Triệu cô nương, đội ơn chủ nhân.

Đám người cúi rạp người hành lễ xong là chạy thẳng một mạch không dám ngoái đầu lại. Ta vẫn còn đứng lơ ngơ ngoài cửa.

- Ơ, thế ta… ta vào nhé?

Ta thấy hắn cười nhếch mép một cái.

- Ừ, vào đi, bên ngoài lạnh lắm.

Ta cũng rón rén đi vào. Vừa vào bên trong cửa đã bị hai tên lính bên ngoài đóng lại luôn.

- Ơ, cửa?

- Đóng lại, lạnh lắm. Nào, lại đây, ngồi đi.

Ta vừa vào vừa nghĩ thực sự hắn là ai. Ta vừa vào bên trong, nhìn rõ mặt hắn. Hắn cao ráo, lông mày sắc cạnh, xương quai hàm vuông vắn. Giọng nói tuy nghe rất dày dạn nhưng lại không giống người Tây Vực. Hắn là người Trung Nguyên. Ta nhìn một lượt cuối cùng thấy ngờ ngợ.

- Đại Trư, ngươi phải không?

- À, Tiểu Du Côn, ngươi nhớ ra ta rồi đấy à?

Ôi lúc này nghe xong ta mới thở phào một cái.

- Ôi trời ơi, Đại Trư, tên đầu heo nhà ngươi, sao lại ở đây giả thần giả quỷ, làm ta sợ quá đi mất suốt từ nãy đến giờ.

- Ha ha, Tiểu Du Côn, ngươi vẫn y như xưa vậy.

Đại Trư, bạn thanh mai trúc mã của ta. Thanh mai trúc mã thì hơi quá. Hắn chính là cái tên ngày xưa chuyên môn bắt nạt ta với mấy đứa bé hơn. Phải nói là kẻ thù từ bé mới đúng chứ. Có lần hắn đinh sừng sỏ với ta thì bị tên Tiểu Minh không nói không rằng đánh cho một trận.

- Đại Trư, ngươi sao lại ở đây?

- Còn Tiểu Du Côn ngươi, sao lại ở đây?

- Ơ tên đầu heo này, người của ngươi không phải bắt ta đến đây à? Mà còn hỏi? Chả lẽ ta bay lên cái đỉnh Mục Vân Đình này của ngươi sao?

- Miệng lưỡi đúng là vẫn đành hanh như xưa vậy. Ta đúng là bị trúng tà, sao lại muốn đi lấy môt bà vợ như nàng cơ chứ?

- Cái gì ta làm sao?
Hắn phá lên cười. Mà từ từ, cái gì ta có nghe nhầm không?

- Cái gì mà vợ? Đại Trư ngươi bắt ta lên làm áp trại phu nhân của ngươi đấy à?

- Ừ, sao lại không được. Ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Thế là bất ngờ hắn quay sang nắm lấy tay ta, kéo sát lại.

- Tiểu Du Côn ngươi thật là vô tình. Ngày đó không nói không rằng đã bỏ đi. Ngày ta biết ngươi không còn ở Dương trấn nữa ta đã khóc hết cả một ngày đấy.
Ta bị hắn kéo dí vào người bất thần không kịp phản ứng. Trong đầu đột nhiên nhớ lại ngày xưa toàn đánh nhau với hắn sứt đầu, mẻ trán. Nay tự dưng hắn nói muốn lấy ta làm ta hết hồn. Ta giơ chân đá hắn một phát.

- Ái da. Nương tử, nhẹ tay, nhẹ tay.

- Ai là nương tử của ngươi hả? Đại Trư đừng có mà giỡn mạt ta nữa. Ta còn nhớ ngày đó ngươi lấy đá chọi ta một phát, vẫn còn sẹo trên đầu đây này.

Hắn bị ta đá một cái vào ống chân lùi lại mấy bước, kêu “ai ái”. Vừa dứt kêu, đã tiếp ngay lời ta.

- Vậy sao? À ta nhớ rồi. Đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Coi đó như ấn kí của ta lên người ngươi đi, đời này ngươi định là người của ta rồi.

Hắn nói xong vừa định tiến lại ta. Ta cũng giật mình sao hôm nay tỉnh lại đã gặp sự việc quái gở thế này nhỉ?

- Này, Đại Trư, ngày xưa ta bản lĩnh không bằng ngươi nên mới chịu thiệt chút thôi nhé. Giờ ta khác rồi, không có thì giờ mà đùa với ngươi đâu nhé.

Hắn thấy ta chau mày lại thì giọng điệu không bông đùa nữa.

- Sao? Ngươi không tin à? Ta thực sự muốn lập ngươi làm chính thất mà.

- Hả? Chính thất? Vậy là ngươi đã thê thiếp đầy đàn rồi à?

- Ha, ta đường đường là trại chủ của Mục Vân Đình trại, đương nhiên là ta không thể phòng không đơn chiếc được rồi. Không thì mặt mũi đâu mà thống lĩnh mấy chục ngàn người của Mục Vân trại cơ chứ?
Ta vừa nghe mấy chục ngàn người đã giật mình. Thế này thì hắn đúng là làm chủ một nửa Đại Mạc rồi ấy chứ. Thế này không ổn, không nên nhây nhưa với hắn. Phải nghĩ cách nói chuyện moi thông tin đã.

- Chà, ngươi cũng là trại chủ của Mục Vân Đình nhỉ. Ta quên mất Đại Trư ngày nào đã cao lớn, oai phong thế này rồi. Ta với ngươi coi như có duyên nhỉ. Thôi ta đang đói quá, chúng ta vừa hàn huyên vừa nói chuyện nào.

- Ừ, được, nào lại đây.

Hắn vừa nói vừa ngồi xuống rồi vỗ vỗ vào cái đùi hắn. Tên này, cứ thích cợt nhả với ta. Ta đá cho hắn cái nữa rồi ngồi xuống bên kia ghế. Hắn ôm chân xoa đi xoa lại một lúc rồi nhăn nhó gọi đám người dưới mang đồ ăn lên.

Chúng ta vừa ăn, vừa hàn huyên một hồi. Hoá ra hồi đó, triều đình càn quét Mục Vân Đình ở khe Hoang Mạn. Cha hắn vốn là Mục Vân Thạch, trại chủ của Mục Vân trại lúc bấy giờ. Ông ta lo lắng cho cốt nhục của mình, liền giao phó cho thân tín, đưa đứa trẻ đi lánh nạn, đợi sóng yên bể lặng rồi đón về. Hay ho thế nào, hắn lại trốn ngay Dương Trấn, cách nhà ta có một con ngõ. Ta nghĩ ai đem hắn đi trốn cũng thật là mạo hiểm, nhưng mà cũng khá thông minh. Ai dám đem con trai trọng phạm triều đình trốn ngay dưới chân thiên tử như vậy, bản lĩnh quả là cũng không tầm thường. Hắn kể rằng sau khi ta đi tầm ba năm thì hắn được đón về Mục Vân trại. Từ đó đến nay không ngừng rèn luyện. Sau khi cha hắn qua đời hai năm trước thì hắn nhậm chức trại chủ của Mục Vân ĐÌnh, nắm trong tay giao thương của gần một nửa Đại Mạc này.

- Tiểu Du Côn, ngươi nói xem, từ ngày ta biết rằng ngươi đi mất, ta vẫn không ngừng tin rằng sẽ có ngày được gặp lại ngươi. Vậy mà cũng chờ được đến ngày này rồi. Chúng ta là duyên trời định phải không?

Tên này uống mấy bình rượu giọng có hơi ngà ngà say. Ta đợi hắn luyên thuyên một lúc rồi hỏi.

- À, thế ngươi tên gì vậy Đại Trư?

- Mục Vân Hàn Thiên.

- À à, Hàn Thiên. Tên nghe rất ý tứ. Vậy Hàn Thiên huynh, ngươi làm sao tìm được ta vậy?
Hắn nhìn ta khẽ nhếch mép.

- Tiểu Du Côn, ngươi muốn thăm dò đám người hộ tống ngươi đó phải không?

- Ờ, ngươi thông minh nhỉ. Ta với ngươi dù sao cũng là lão bằng hữu, ngươi kể cho ta nghe đi, ta cứ sốt ruột quá, ăn chẳng ngon gì cả.
Hắn đứng dạy, chắp tay ra sau, đầu ngửa lên trời một tý.

- Chỉ e là nàng chỉ muốn biết tin tức của một người thôi phải không?

Ta giật mình đánh thót một cái. Ờ mà sao ta lại giật mình thế nhỉ? Thật là ta cũng lo lắng cho cả bọn cơ mà. Sao nghe hắn nói đến một người ta lại nghĩ ngay đến tên Mặt Đanh nhỉ? Thế mới thấy quả là lòng ta đã có hắn quá sâu đậm rồi. Cứ nghĩ đến hắn là lòng không yên, phải thấy người mới được.

- Này, ngươi cứ vòng vo thế? Ta ở thế bất đắc dĩ, không thể không lo lắng cho đám người đó. Nếu ta không có mặt, họ sẽ gặp nguy mất.

- Ngươi nghĩa khí đấy, à đúng rồi, giống như ngày xưa vậy.

Đúng lúc này có tiếng gọi, một người đẩy cửa vào.

- Chủ nhân, có khách.

Người vào là một ông lão. Tuy cử chỉ có chút chậm chạp nhưng đôi mắt tinh anh, thần thái vững vàng. Gương mặt này ta nhìn cái là nhận ra ngay.

- Hàn bá bá?

- À, Tiểu Du đây mà, đã lớn như thế này rồi.

Ta vui mừng đi đến chỗ ông ấy. Hàn bá bá nhìn ta mỉm cười nhìn ta một lượt.

- Tiểu Du lớn quá rồi. Song thân vẫn khoẻ chứ?

Bá ấy vừa nhắc đến song thân là ta tắt ngúm luôn. Nước mắt tự dưng trào ra.

- Ấy, Tiểu Du, đừng khóc… ta xin lỗi.

Ta vội nín lại. Tự dưng nghĩ tới cha mẹ không biết thế nào làm ta lo lắng quá.

- Hàn bá bá, con đang đi làm nhiệm vụ quan trọng, không biết đầu cua tai neo thế nào lại bị tên Đầu Trư này bắt lên đây. Bá xem, con mà không trở về thì chắc song thân khó toàn quá.

Hàn bá bá ngày xưa rất thương ta. Hồi ta bị tên Đại Trư này chọi đá vỡ đầu, bá ấy liền phạt hắn quỳ ngoài sân nguyên một ngày liền. Cha ta năm đó bị bệnh cũng được Hàn bá bá giúp đỡ tiền bạc rất nhiều.

Hàn bá bá nghe ta giận dỗi tên Đại Trư kia liền quay sang hắn.

- Chủ nhân, ngài vẫn chưa kể cho cô ấy à?

Ta quay sang tên Đại Trư kia. Hắn thì nhìn ta có vẻ hơi hối lỗi. Chắc hắn không nghĩ ta phản ứng kích động vậy.

- Hàn tổng quản, ông ra bảo hắn đợi ta nửa canh giờ nữa.

Hàn tổng quản vâng mệnh rồi lui ra ngay. Ta vội hỏi hắn.

- Thế là thế nào? Chuyện gì?
Chương 32<<>>Chương 34
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 34

Đêm ở Dương Cốt thành, ta bị đánh thuốc ngủ mê mệt. Trong đêm đó, tổng cộng ba cánh quân đột kích đoàn hộ tống Hữu Vương. Mục Vân trại nhận uỷ thác của người khác cũng tham gia một chân. Đại nội Ngự Lâm Quân lập tức ứng phó nhưng lại bị tập kích cùng lúc lại quá bất ngờ. Dương Cốt thành tuy vẫn nằm trong lãnh thổ Trung Nguyên nhưng cũng là một toà thành giao thương tấp nập. Dương Cốt, Dương Phù và Dương Nha thành hợp lại thành Tam điểm thương của Đại Mạc - Trung Nguyên. Đoàn người của Hữu Vương khí thế kinh người, không ngờ thổ phỉ dám manh động ngay trong lãnh thổ Trung Nguyên. Đêm đó Thị vệ vất vả chống đỡ, ta thì ngủ không biết gì. Tráp tượng Kỳ Lân Vàng do Phùng Uy, Thập Gia đích thân hộ tống đã biến mất. Ta bị người của một bên cướp đi. Nửa đường thì bị bên Mục Vân Đình cướp lại. Cứ thế ta mê man thêm vài ngày nữa. May là Hàn bá bá biết chút thuật châm cứu, thấy ta ngủ quá lâu thì lo lắng nên đã châm cứu cho ta, rồi căn dặn trong khoảng hai canh giờ ta sẽ tỉnh lại, không nên kinh động. Thế nên tối đó ta tỉnh dậy đã thấy trà, bánh.

Ta đang nghĩ là ai đã đánh thuốc mê ta mà ta không hề hay biết? Ba bên tập kích đoàn người Hữu Vương một là Mục Vân Đình, hai bên còn lại là ai? Tiểu Mẫn tỉ và đám người kia rốt cuộc là thế nào rồi?

Ta đang nghĩ lơ mơ lại thấy chóng mặt. Ta không ăn uống năm ngày trời. Ban nãy ăn được một chút lại cảm xúc lẫn lộn, nhất thời trong người lảo đảo, chân tay bủn rủn cả lại, trực ngã ra sau.

Đúng lúc ấy, Đại Trư nhẹ nhàng đỡ lấy ta. Hắn bế ta lên rồi đi về phía hậu điện.

- Này, Đại Trư, ngươi mà dám làm gì thì ta cho ngươi tuyệt tự luôn đấy. Mục Vân trại sẽ phải đổi một cái họ khác cho xem.

- Hừ, người đi không vững thế này mà mồm miệng vẫn mạnh gớm nhỉ?

- Ừ, ta xưa nay không thay đổi, ngươi không biết à?

- Ta biết chứ, vậy nên bao năm nay vẫn cứ thích ngươi nhiều như vậy.
Ta nghe mà tự nhiên phì cười một cái. Cứ nghĩ đến ngày xưa ta và hắn còn suốt ngày lấy đá chọi nhau, sứt đầu mẻ trán, không ai nhường ai chút nào. Thế mà bây giờ hắn đã cao lớn, vạm vỡ thế này, còn đòi lấy ta nữa cơ chứ, thật là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

- Gì? Ngươi không tin sao?
Hắn thấy ta cười khinh bỉ vậy thì lập tức phản ứng.

- Ờ, tin ngươi thì không phải Tiểu Du ta nữa.

- Cứ chờ đi, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.

Ta kệ không nói với hắn nữa. Thân thể chỉ cảm thấy mệt mỏi. Từ sau lần trúng độc, thân thể ta quả đã yếu đi nhiều, tuy đã qua thời gian điều trị thải hết độc tố nhưng cũng không còn linh hoạt như trước nữa. Đại Trư bế ta qua sân, vào trong hậu điện, tiến thẳng vào phòng ngủ của hắn. Hắn đặt ta nằm lên giường xong thì đắp chăn lại cẩn thận.

- Nàng nghỉ ngơi đi. Ta đi một lát, tối sẽ lại tiếp chuyện với nàng.
Ta chớp mắt một cái để hắn đi. Trên giường, ta nằm nghĩ ngợi một lúc.

Mê dược gì có thể khiến ta bất cẩn hít phải. Liều lượng thế nào mà khiến ta mê man đến tận năm ngày năm đêm như vậy nhỉ? Liên miên một lúc thế là ta ngủ luôn.

Đến tối, ta cảm giác đói, lại tỉnh dậy. Thấy bên ngoài đã có mùi thức ăn thơm ngon. Ta lại lết thết ra phòng ngoài. Đại Trư ngồi ở đó, thấy ta ra hắn đã tươi cười.

- A, Tiểu Du Côn, dậy rồi à. Đói chưa? Ta đã bảo trù sư làm mấy món, nàng xem thử mùi vị thế nào?

Ta thấy đồ ăn thì còn gì mà suy nghĩ, cứ thế ăn thôi. Vừa ăn vừa moi tin từ hắn. Sau khi ta bị hắn “giải cứu” (theo nguyên văn của hắn) thì bên Hữu Vương cũng án binh bất động, không thấy động tĩnh gì nữa. Hắn nhận ra ta thì bắt ta về Mục Vân trại luôn. Ta hỏi hắn nhận uỷ thác của ai, tại sao lại tấn công Hữu Vương thì hắn chỉ im lặng. Ta kiên nhẫn chờ đợi xem hắn làm gì, chỉ thấy hắn chầm chậm nhấp rượu. Sau đó hắn nhìn ta, hai mắt có vẻ nghiêm trọng.

- Tiểu Du Côn, nàng biết vị khách ta gặp hôm nay là ai không?

- Ai vậy?

- Mạc Chính Quân, Mạc Vương.
Ối dồi! Ta vừa nghe thấy tên Ma Vương kia thì giật bắn mình. Chả lẽ hắn nhận uỷ thác của Mạc Vương, đến bắt ta về. À, không hoặc hắn nhận uỷ thác muốn cướp lấy Kỳ Lân Vàng. Tóm lại là ta nghe thấy tên hắn thì biết là mọi chuyện chẳng có gì tốt lành cả.

- Ngươi, các ngươi là cùng một giuộc?

- Hừ, ta sao thèm làm đồng bọn của hắn chứ?

- Vậy tại sao hắn muốn gặp ngươi?

- Vì nàng.

- Vì ta?

- Đúng vậy.

- Tại sao?

Cái đó ta phải hỏi nàng mơi đúng chứ.
Ta á, à, hắn ngày xưa hạ độc ta suýt chết. Nay thấy ta chưa chết nên hắn hận muốn đòi mạng ta đó.
Sao hắn lại muốn nàng chết?
Ta nghĩ chả lẽ giờ lại phải ngồi kể lể cho hắn bao chuyện dông dài liên quan đến cái danh quận chúa của ta thì thật mệt mỏi. Mà có khi ta lại phải kể cả nhiệm vụ tuyệt mật của ta nữa chứ. Thế thì hỏng hết. Ta phải mau chóng tìm bọn Tiểu Mẫn, Thập Gia, dẫn họ đến gặp Bắc Bình Vương. Có thế mới hoàn thành nhiệm vụ, không thì song thân ta nguy mất. Nghĩ thế ta đành phải kể vắn tắt cho Đại Trư nghe.

- Ờ thì hắn thích ta, nhưng mà ta không thích hắn. Hắn không ăn được thì muốn đạp đổ nên muốn giết ta cho bõ tức đó.

- Hắn mà lại hẹp hòi như vậy sao?

- Đương nhiên, hắn đuổi cùng giết tận ta, may mà ta mạng lớn, không thì đã chầu ông bà ta từ lâu rồi.
Hắn nghe ta nói thế thì “hừ” một tiếng. Tay hắn rót một chén rượu rồi quay đi. Có vẻ mặt hắn đang khó coi lắm, không muốn để ta nhìn thấy.

- Rốt cuộc là hắn nói gì với ngươi? Tại sao mặt ngươi lại khó coi đến vậy?

- Hắn bắt ta sáng sớm ngày mai phải giao nàng ra. Nếu không, Lang Y tộc tuyên chiến với Mục Vân Đình.
Ta nghe hắn nói xong thì tâm trí như bị đánh một tiếng sấm. Thôi xong, vừa ra khỏi cái Hoàng Thành khủng khiếp đó thì lại gặp ngay tên hùm lang này.

- Ngươi, ngươi, thế ngươi định thế nào?
Hắn vẫn trầm ngâm không nói. Ta thì lòng như lửa đốt, không sao yên tâm được liền đứng phắt dậy.

- Ngươi định đi đâu?

Hắn vội kéo tay ta lại.

- Ta phải đi khỏi đây. Ngươi cứ chối bay chối biến đi, hắn làm gì có chứng cớ gì, sao có thể làm gì được ngươi? Năm xưa quan quân triều đình vây đánh Hoang Mạn mấy mươi lần cũng có đạp đổ được Mục Vân Trại đâu?

- Thế ngươi định rũ áo bỏ đi như vậy à?

- Thế ta còn phải làm sao nữa?

- Đừng lo, ta đã có kế sách đối phó. Ngươi cứ yên tâm đợi tới sáng mai, ăn ngon ngủ say, sau đó ta sẽ dẫn ngươi xuống núi.
Chương 33<<>>Chương 35
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 35

Ta nghe hắn nói thế cũng bán tín bán nghi, không biết hắn nói có thật hay không. Nhưng Hoang Mạn ẩn chứa vô vàn hiểm nguy. Giữa đêm tối thế này, chỉ sợ ta vừa bước ra khỏi Mục Vân Trại đã trở thành mồi cho sói rồi.

Ta đành nghe theo Đại Trư, bấm bụng trở về, đi ngủ, dù sao thì Mục Vân Đình cũng nắm trong tay một nửa thương lộ của Đại Mạc, cho dù tên Mạc Vương có ba đầu sáu tay, cũng không thể nào mạo hiểm cắt đứt đường tài lộc của mình được.

Cả đêm nghe gió rít ngoài cửa không thể nào ngủ ngon. Đến tận khi mặt trời ló dạng khỏi Mục Vân Trại, ta vẫn thấy không khí không có gì thay đổi nên thấy yên tâm một chút. Có khi cái tên Ma Vương kia chỉ hù doạ Đại Trư cho có khí thế thôi.

Thế là ta đạp cửa xông thẳng ra hậu viện của Đại Trư. Lũ hầu cận cuống quít cả lên chạy theo ta. Thấy ta đập cửa phòng Đại Trư một hồi thì thất sắc, không ngừng can ngăn ta lại. Ta thì có sợ hãi gì, chả hiểu tại sao mấy tên này sợ Đại Trư đến thế. Ta thấy hắn có gì ghê gớm lắm đâu. Nhưng quả thật hình như hắn không có trong phòng, ta gọi một hồi mà chả thấy hắn nói năng gì cả. Ta vừa quay lại, đã thấy Hàn bá bá tiến tới.

- Tiểu Du, ngươi dậy rồi sao?

- Hàn bá, Đại Trư đâu? Hắn sao rồi?

- Chủ nhân đi đàm phán với Mạc Vương. Ngươi không phải lo lắng.

- Sao mà không lo? Hắn ta đối phó thế nào với tên Ma Vương kia được?
Hàn bá vuốt chòm râu bạc một cái mỉm cười.

- Xem ra ngươi cũng lo lắng cho hắn nhỉ?

Ta không biết phải làm thế nào mới lấy được thông tin, mặt mũi nhăn nhó không sao giãn ra được. Hàn bá thấy ta khó ở vậy liền dắt ta ra tiền viện, rót trà cho ta uống. Ta uống hớp trà nóng thì tỉnh ra một chút. Lúc này liền nghe Hàn bá kể lại sự tình đêm trước.

Sau khi Đại Trư đem ta về, Hàn bá bắt mạch và xem trạng thái mê man của ta liền nhận định ta đã trúng mê dược. Tuy nhiên ngửi mồm ta không thấy có mùi lạ liền đoán rằng ta đã hít phải thứ gì đó rất ghê gớm. Đại Mạc này dược liệu phong phú, vô vàn dược liệu không thể đoán biết. Tuy nhiên, những dược danh nổi tiếng thì sẽ được ghi lại trong Đại Mạc Dược Phổ. Trong chương Mê Dược, có rất nhiều loại, nhưng đặc điểm chung chúng đều có mùi vị đặc trưng vì làm từ những dược liệu đặc biệt. Tuy nhiên để che dấu mùi vị này, trong mê dược có thể trộn thêm hương liệu để đánh lừa nạn nhân. Ta đã từng đọc Dược Phổ này, đành vắt óc lại ghi nhớ xem cuối cùng ta đã hít phải cái gì kì lạ đêm đó. Hàn bá thấy ta vò đầu bứt tai như vậy liền rót cho ta thêm ít trà nữa.

- Tiểu Du, ngươi đi theo lão già Hữu Nhân đó gần mười năm nhỉ? Kinh nghiệm giang hồ chắc không tồi, sẽ không để bị đánh thuốc mê dễ dàng như vậy.
Ta nghe xong chợt giật mình, hoá ra Hàn bá bá biết sư phụ.

- Hàn bá, người biết sư phụ?

- Đương nhiên rồi, ta và lão là bạn tâm giao, nếu không hắn ngang dọc Đại Mạc bao lâu nay làm sao có thể dễ dàng như vậy được?

- Vậy người biết sư phụ đang ở đâu không?

- Đương nhiên, lão và Hữu Thiên đều đang được ta che chở.

- Sư bá nữa sao?

- Ngươi cũng không cần kinh sợ như vậy. Có phải đêm đó ngươi hít phải cái gì kì lạ không?

- Kì lạ ư? Con vốn không thích mùi hương liệu nên bình thường trong phòng ngủ không đốt hương. Đêm đó Hữu Vương say xỉn vào khóc lóc một hồi gần nửa canh giờ, rồi đám thị vệ bước vào kéo hắn ra, cũng chỉ trong một vài khắc.
Nghe vậy, Hàn bá bá khẽ vuốt râu.

- Có phải ngươi ngửi thấy mùi rượu từ Hữu Vương?
Ta nghe thấy thì giật mình. Đúng rồi, mùi rượu từ hắn có chút kì lạ. Mùi thơm rất nhẹ nhàng như mùi quả gì đó mà ta không nhớ ra. Ta lúc đó còn nghĩ tên ẻo lả Hữu Vương chắc không thể uống rượu gì mạnh nên chỉ dám uống loại rượu hoa quả nhẹ nhàng này thôi.

- Thuốc mê ngươi hít phải có lẽ là Tàng Tâm tửu.

- Tàng Tâm tửu?

- Tàng Tâm tửu được chưng cất đặc biệt. Bên trong có rất nhiều thảo dược, nhưng đặc biệt nhất là Tàng Linh thảo và Tâm Vệ quả, chúng vốn mọc dại trên Đại Mạc, được ủ trong cát ít nhất một năm. Tàng Linh thảo và Tâm Vệ quả chuyên được dùng để chế ra mê dược khi nối xương, khâu thịt, vô cùng hiệu quả vì dược tính rất mạnh.

- Hay lắm, tên Thái Tử chết tiệt, uổng công ta thương hại ngươi.

- Có vẻ ngươi biết hít phải mê dược này từ ai rồi nhỉ?

- Nhưng hắn uống Tàng Tâm tửu mà lại không bị sao cả ư?

- Khi chữa trị, để tránh nạn nân uống quá nhiều mê dược có thể khiến thần trí đờ đẫn nguy hiểm đến tính mạng, thì người ta thương ăn một ít ớt, hoả khí trong ớt sẽ giúp thần trí minh mẫn hơn.

- Thế cuối cùng là con đã say rượu đến năm ngày sao?

- Không thể trách ngươi được, đây là loại rượu đặc biệt, nếu không biết trước, cũng không thể tránh né. Người bình thường hít một hơi thì có chút choáng váng, ngươi có lẽ đã hít hơi lâu nên tác dụng mới kéo dài như vậy.

Ta ngồi nghĩ lại đúng là ta hít cái Tàng Tâm tửu đó đến tận gần nửa canh giờ. Tên Hữu Vương đó chắc ăn ớt cay quá nên mắt mũi tèm lem. Đúng là một vở kịch hoàn hảo. Ta chỉ bứt rứt không hiểu ai đã giật dây tên Hữu Vương đó, đánh thuốc mê ta, cố ý tấn công đoàn người của Hữu Vương, cướp ta đi. Rốt cuộc là vì lý do gì, tại sao lại muốn cướp ta đi? Mạc Vương lại xuất hiện bất thình lình. Ngay cả Mục Vân Đình trại chủ trước nay ẩn mình như mây vờn trên núi, thấy danh không thấy mặt nay cũng đã hiện thân.

Đúng lúc này, ta chợt nghe thấy tiếng tù vang vọng cả ngọn núi. Tiếp đó là tiếng trống trận liên hồi. Trong lòng ta đúng là lo gì thì ắt thành hiện thực. Xem ra sắp có chiến hoạ. Ta không thể khiến Đại Trư và Mục Vân Trại bị liên luỵ liền đứng dậy, chạy ra phía âm thanh vọng lại. Hàn bá bá thấy ta thi triển thân pháp chạy vụt đi thì cũng lập tức chạy theo. Ta đang lao vun vút đi đã thấy Hàn bá bá đến ngay bên cạnh, trong lòng chợt vừa hiếu kì, vừa bất ngờ. Hàn bá thấy ta hoảng hốt thì chỉ cười một cái, đánh mắt chỉ có ta hướng về phía Tây, xem chừng là tên Ma Vương và Đại Trư đang ở đó.

Ta phóng mình về phía tây, băng qua mấy gian mái điện thì nhanh chóng chỉ thấy tuyết phủ trắng xoá. Đạp tuyết một lúc là đã thấy khe Hoang Mạn hiện ra. Trên sườn núi, cờ của Mục Vân Đình màu xanh lục rợp cả hai bên, chính giữa là người ngựa của Lang Y Tộc, hắc kì phủ đen cả một vùng tuyết trắng. Ta trống ngực đập liên hồi, không ngờ thân gái giang hồ như ta có ngày lại gây ra hoạ chiến loạn thế này. Dù ta khi mang thân phận Sa Lan suốt ngày sợ Đông sợ Tây, chỉ lo có ngày gây hoạ, nhưng cuối cùng thì đại sự cũng trót lọt, nay ta vừa trở lại thân phận của Triệu Lạc Du đã có biến.

Hàn bá đã phi thân tới ngay bên cạnh ta.

- Tiểu Du, Mục Vân Đình xưa nay nắm giữ một nửa thương lộ của Đại Mạc, vốn đã là cái gai trong mắt của rất nhiều thế lực. Trong đó Lang Y tộc vốn đã gây hấn với chúng ta không ít lần. Nay con cũng chỉ là một cái cớ để bọn chúng vây đánh Hoang Mạn mà thôi.

- Hàn bá bá, Lang Y khí thế kinh người, liệu Lục Vân Đình có thể kháng cự?

- Phía Bắc có Bắc Bình Vương, phía Nam có biên quân của Triều đình phòng thủ, chỉ có Mục Vân Đình này là thế lực mạnh nhất, nằm giữa hai vùng quân sự, nếu Lang Y nắm được tuyến đường của Mục Vân Đình, hắn đã có trong tay nửa phần thương lộ của Đại Mạc, không sớm thì muộn thì chiến sự ngày hôm nay cũng sẽ xảy ra.

- Hàn bá bá, trận này có thắng được không?

- Thắng thua là chuyện thường tình. Tiểu Du đừng lo lắng. Con hãy ở trên này, đừng lộ diện.
Ta mở to hết cả tròng mắt nhìn đám quân phía dưới. Nếu trận này thắng thì không nói, thua thì thật thê thảm. Chỉ tội cho Đại Trư và Hàn bá bá, vì ta mà liên luỵ. Mấy chục nghìn người của Mục Vân Đình này, có lẽ cũng khó tránh khỏi hoạ đao thương.

Đương lúc này, nghe tiếng trống trận vang lên càng dồn dập, tưởng chừng như tuyết phủ trên đỉnh Hoang Mạn cũng bị âm thanh làm cho kinh động. Ta ngày càng lo lắng. Đại Trư rốt cuộc đang ở đâu? Ta đảo mắt nhìn một lượt. Có lẽ phía trường xa kia là hắn. Dù sao khe Hoang Mạn là địa lợi của Mục Vân Đình, chỉ mong thiên thêm thời, nhân thêm hoà để hắn có thể thắng trận này. Lúc này, ta thấy Hàn bá bá khẽ huých vào tay mình.

- Tiểu Du, đến lúc này có lẽ nên lánh đi, tránh đao thương không mắt.

- Hàn bá bá, con có thể giúp Đại Trư được không?

- Lúc này nếu muốn giúp chủ nhân thì hãy bảo toàn tính mạng. Ta sẽ dẫn con xuống núi, đến Ưu Lại thành con sẽ gặp lại cố nhân.
Ta nghe theo Hàn bá, đành rời khỏi nơi chiến trường. Trước khi rời đi, không quên quay lại nhìn về phía trướng xa, hy vọng Đại Trư đánh thắng trận này. Nếu hắn còn sống sót, ta nhất định sẽ mua kẹo hồ lô đến tặng hắn, xí xoá cho hắn cái tội ngày xưa lấy đá chọi ta vỡ cả đầu.

Chương 34<<>>Chương 36
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 36

Ta chạy theo Hàn bá bá đi vào một thạch đạo sâu trong hang núi. Hai bên là hai hàng đuốc thắp sáng. Đường hầm đen kịt dẫn sâu xuống dưới. Ta tuy bước theo Hàn bá bá mà lòng vẫn còn nơi tiền trận, chỉ nghe tiếng trống thúc trận càng lúc càng xa vời.

- Hàn bá bá, sau này bá định thế nào?

Hàn bá bá im lặng không nói. Ta cũng im lặng không hỏi nữa. Ta đã gây ra hoạ cho Mục Vân Đình. Sau đợt này không chừng người ngựa của Mục Vân ĐÌnh tổn thất không ít. Ta càng nghĩ càng áy náy không nguôi. Ta lại nghĩ đến Đại Trư ngày xưa. Tuy là ta và hắn hay đánh nhau, nhưng chung quy vẫn là bằng hữu lâu năm. Ta vẫn nhớ hắn thích ăn kẹo hồ lô. Có lần hắn cũng cho ta tận hai cây, đó là hôm sinh nhật ta. Ừ, hồi ấy ta còn bất ngờ lắm, không biết hắn cũng có ngày tốt bụng với ta vậy. Nay ta vừa gặp, đã khiến hắn gặp hoạ binh đao. Càng nghĩ càng không thể bước tiếp. Ta bỗng quay phắt lại định chạy về nơi chiến địa. Mới chạy được vài bước liền nghe thấy một tiếng gió vụt tới, thoáng chốc trước mắt liền tối sầm lại.

Ta nghe gió tuyết táp vào mặt rát quá thì tỉnh lại. Trước mặt ta là Hàn bá bá, đằng sau còn có hơn mười người. Tất cả đều mặc đồ trắng, cưỡi ngựa trắng. Hàn bá bá thấy ta dậy rồi thì khẽ đỡ ta đứng lên. Lúc này ta còn đang hơi choáng váng.

- Xin lỗi Tiểu Du, đây là bất đắc dĩ, ta sợ con lao lại nơi chiến địa thì thật nguy hiểm, nên đành hạ thủ.

- Hàn bá bá, con không nỡ bỏ mặc Đại Trư.

- Không sao đâu Tiểu Du, hãy mau lên ngựa. Đây là Ứng Tuyết, nó sẽ giúp con xuống núi.

Ta nhìn lại, một gia nhân dẫn một con ngựa trắng đến trước mặt. Con ngựa này toàn thân trắng như tuyết. Dưới ánh sáng, lông của nó ánh lên như băng tuyết phản chiếu ánh sáng mặt trời. Điều đặc biệt là bờm nó bao quanh cổ như bờm sư tử. Ta chợt chấn động. Đây chính là con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử trong truyền thuyết. Con ngựa tưởng chừng như trong thần thoại mới xuất hiện. Dù ta theo sư phụ nhiều năm, nghe người kể bao nhiêu câu truyện về ngựa, vì ngựa vốn là linh hồn của thảo nguyên Đại Mạc, nó luôn được kính trọng và tôn thờ như thần thánh, nhưng khi đứng trước con thần mã này, ta vẫn như bị thôi miên, không ngờ ta có thể tận mắt nhìn thấy nó.

- Con cũng biết Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử sao?

- Hàn bá bá, đây là thần mã của thảo nguyên. Con… con sao có thể cưỡi nó?

- Tiểu Du đừng lo. Nó là thần mã, là hiện thân của linh hồn núi Hoang Mạn này. Nó sẽ giúp con thoát khỏi truy kích của quân thù. Hãy yên tâm mà cưỡi nó. Thần mã có linh tính, nó sẽ hiểu tâm tính của người cưỡi, sẽ giúp con hoàn thành tâm nguyện.

Ta chầm chậm tiến lại phía con thần mã. Nó chỉ phì phì khẽ lắc cái đầu. Đôi mắt hếch lên hướng về phía Đông. Ta không khỏi thầm kính phục. Chỉ mới nhìn thôi nó đã hiểu ta muốn về phía Đông, trở về Ưu Lại thành tìm bọn Tiểu Mẫn.

- Không còn thời gian nữa, hãy mau xuống núi. Men theo sườn núi này, con sẽ vòng ra sau gò Lạc Nhạn. Từ đó hướng thẳng về phía Đông đi trong hai ngày, chắc chắn sẽ đến được Ưu Lại thành.

Nói rồi Hàn bá bá lại nhìn về phía mười tên kị sĩ mặc đồ trắng kia.

- Đây là kị mã cùng kị sĩ tinh nhuệ của Mục Vân Đình, họ tuyệt đối trung thành. Trên đường đi, họ sẽ bảo vệ cho con.

Hàn bá bá đỡ ta lên lưng ngựa rồi dẫn ta đi vài bước. Ngay tức khắc, ông vỗ mạnh vào mông con ngựa, hô lớn.

- Đi!

Ứng Tuyết nhận được lệnh lập tức tung vó hướng về phía mặt trời thẳng tiến. Ta có hơi bất ngờ nhưng lập tức giữ vững lại dây cương. Ứng Tuyết rất thông thuộc tuyến đường trên Hoang Mạn. Cứ chốc chốc nó lại nhảy vọt qua một mảng tuyết lớn. Chắc chắn đó là những cạm bẫy của Mục Vân trại giăng sẵn để cản chân quân thù tập kích. Đoàn người theo sau ta nhất loạt đều nghe theo mọi chỉ dẫn của Ứng Tuyết. Sau một hồi, chúng ta đã thấy xa xa là mái Muc Vân đình bên gò Lạc Nhạn. Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ trời cũng không đến nỗi tuyệt lộ của ta.

Cả đoàn người đang hướng xuống phía dưới, chắc chỉ còn chưa tới một dặm là tới. Đang lúc này, không ngờ Ứng Tuyết lại đột ngột dừng lại khiến ta suýt nữa bổ nhào về phía trước. Nó "khịt khịt" rồi lắc đầu, chân trái phía trước gõ xuống nền tuyết hất vung tùng mảng tuyết trắng. Mười kị sĩ đi theo lập tức toả ra bao quanh ta. Họ toàn thân khoác áo lông thú trắng toát, tay phải đã cầm sẵn vào chuôi đao. Xem chừng, không chỉ có chúng ta đang ở đây.

Bỗng con Ứng Tuyết chồm lên hí vang. Lũ ngựa xung quanh cũng hí lên theo. Tiếng hí vang động khiến tuyết trên vách đá bị âm thanh làm cho sụt xuống một mảng. Mảng tuyết rơi xuống khiến đám người đang vùi dưới tuyết lập tức hứng trọn thêm vài trăm cân tuyết kêu lên đau đớn. Mấy tên khác không bị tuyết đè lập tức vùng dậy.

- Đại Vương có lệnh, bắt sống không giết. Những kẻ khác, không cần quan tâm.

Lập tức cả trăm tên lính ẩn nấp liền xuất hiện. Ta bị lính của Lang Y tộc nhất loạt vây khốn.

- Triệu cô nương, mau bám chặt Ứng Tuyết.

Ta nghe thấy một tên kị sĩ hét lớn. Ta cũng y làm theo. Đúng lúc này, một làn mưa tên từ trên cao phóng xuống. Con Ứng Tuyết nhanh như chớp nhảy lên sát vách núi tránh làn tên. Quân của Mục Vân Đình đứng rợp cả sườn núi không ngừng bắn tên xuống. Lũ lính của Lang Y tộc thương vong vô số phải rút lui ra phía sau Gò Lạc Nhạn.

Ta nhìn quanh quẩn, chỉ có một con đường Yến Phi lộ dẫn ra khỏi khe Hoang Mạn. Nay đã bị bọn Lang Y tộc này vây cứng. Xem ra tên Ma Vương đó biết chắc ta sẽ trở về tìm bọn Tiểu Mẫn nên giương đông kích tây, giăng sẵn bẫy chờ ta chạy vào. May mà Ứng Tuyết tinh thông, tránh cho ta được cái hoạ này.

Ứng Tuyết khẽ lắc đầu, toàn thân bỗng như căng cứng, xem chừng như nó đang phản ứng lại với điều gì đó.

Ta khẽ nhướn mắt nhìn ra xa. Một bóng đen cao lớn, cưỡi con ngựa một màu hung tuyền tiến lại.

- Chà, không ngờ lại gặp lại nàng như thế này đấy Sa Lan.

Cái giọng nói tà mị này sao ta có thể quên nổi. Ma Vương ngày nào vẫn khoác trên mình tấm áo choàng lông sói. Xưa nay trên thảo nguyên, ngựa chỉ có một loài thiên địch là sói. Sói đứng đầu trong chuỗi thức ăn trên Đại Mạc. Chẳng trách Ứng Tuyết đề phòng hắn đến vậy.

- Mạc Vương, Sa Lan là chị dâu của ngài đấy. Còn ta, không có cái phúc đó đâu.

- Ha ha, nàng không nhắc chắc ta cũng quên mất. Không sao, bắt được nàng rồi từ từ chúng ta nói chuyện tiếp.
Ta nhìn xung quanh, bên ngoài Hoang Mạn đều đã bị vây kín. Lúc này, phía trên vách núi một cái bóng khoác chiến bào trắng toát từ từ tiến tới.

- Mạc Chính Quân, Mục Vân Đình xưa nay làm ăn trên Đại Mạc chưa bao giờ gây thù chuốc oán vô cớ. Nay ngươi tự ý bao vây Hoang Mạn, chặn đường Yến Phi, nếu không có một lời giải thích rõ ràng, chỉ e ngươi khó mà ăn nói với các bộ tộc khác của Đại Mạc này.

- Mục Vân Hàn Thiên, ta đã có ý tốt muốn thương lượng với ngươi, tránh hoạ binh đao. Là ngươi không có nghĩa khí, ôm mỹ nhân khư khư không trả, đẩy Mục Vân Đình phải đối đầu Lang Y tộc. Ngươi làm sao có mặt mũi làm trại trủ của Mục Vân trại, làm sao dám ăn nói với tổ tiên đã khai thông Yến Phi lộ này?

Ta chỉ thấy Đại Trư mặt bừng bừng lửa giận, đập mạnh tay xuống trướng xa.

- Thật là măt dày không liêm sỉ, đã tự xưng vương thì đi mà làm tốt cái vương vị đó của ngươi. Nay lại dám chạy đến đây, náo loạn khe Hoang Mạn này của ta, vô cớ đòi người. Nàng ấy là bằng hữu tốt của ta, chỉ vì một câu nói của ngươi mà bán rẻ bạn bè. Ngươi nghĩ người của Mục Vân Đình đều hèn nhát, vô tình vô nghĩa như tên Mạc Chính Quân ngu ngốc nhà ngươi sao?

- Hừ, Muc Vân Hàn Thiên, số ngươi nay cũng nên tận rồi. Năm xưa quan quân Trung Nguyên là một luc vô dụng nên mới để ngươi hoành hành ở Hoang Mạn này lâu như vậy. Nếu đã để ta mang trọng binh đến đây rồi, ngươi đừng mong ngày mai, chủ nhân của Hoang Mạn vẫn mang họ Mục Vân.

Nói rồi hắn lập tức hét vang một tiếng.

- Giết!

Bộ binh lập tức dàn trận, khiên chắn xếp lên che chở cho cung thủ phía sau. Trên này Mục Vân trại không ngừng bắn mưa tên tới tấp. Ta thầm lo, không xong, ta đang ở sát vách núi, không biết chạy đi đâu, Lang Y quân mà phản công thì ta khác nào bia cho chúng tập bắn. Ứng Tuyết cũng biết tình thế trở nên nguy cấp liền hí vang một tiếng, chồm mình về phía trước lao đi. Mười kị sĩ đi theo ta cũng toả ra chắn giữa ta và quân địch. Lúc này tất cả đều đồng loạt rút khiên đao phòng vệ, tên đến đỡ được thì đỡ, chém được thì chém, liều mình hộ tống ta men theo vách núi chạy khỏi tầm ngắm của quân Lang Y.

Ta chỉ biết nắm chặt dây cương, cúi rạp về phía trước. Ứng Tuyết chạy nhanh như gió thoáng cái đã ra khỏi hai bên làn tên của Lang Y và Mục Vân Đình. Ta còn đang thở dồn dập thì đã thấy toán lính của Lang Y đã tách ra, truy đuổi ngay sau ta.

- Triệu cô nương, men theo đường tuyết này, vượt qua dãy núi trước mắt sẽ rời khỏi được khe Hoang Mạn. Chúng tôi yểm trợ cho cô.

Những kị sĩ bảo vệ ta đều nhất mực trung thành. Họ chia làm hai tốp, một ghì ngựa lại cản đường toán lính đuổi theo, một tiếp tục bảo hộ cho ta.

Ta nghe tiếng binh đao chan chát đằng sau cũng không kịp quay đầu lại, chỉ kịp biết rằng, những người đi theo ta càng ngày càng ít lại. Chỉ một lúc thôi đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, quân Lang Y đã đuổi kịp. Bên cạnh ta chỉ còn lại ba người, họ ra sức chống trả. Ta không có Thanh Linh kiếm, chỉ biết né tránh những đòn tấn công của quân thù. Chúng tuy không có ý đả thương ta nhưng tên nào tên nấy mặt mũi hằm hàm nhìn ta như ta nợ tổ tông nhà chúng mấy đời mấy kiếp vậy. Mấy tên cố gắng đạp ta ngã ngựa nhưng mà đâu có dễ thế. Tuy ta không quen giao chiến trên chiến mã nhưng từ năm mười một tuổi cũng đã rong ruổi trên lưng ngựa khắp cái Đại Mạc này, đâu phải một hai cái trò mèo của bọn chúng là khiến ta sa cơ được. Chỉ khổ cho những kị binh bảo vệ ta. Họ tuy võ công cao cường nhưng quân số quá ít, không thể địch lại muôn vàn mũi giáo của quân thù, giờ đã ngã xuống gần hết, chỉ còn một người duy nhất còn cầm cự bên cạnh ta.

- Đưa ta đao!

Ta hét lớn, hắn một tay đỡ giáo quân thù, một tay rút cây đao còn lại, ném sang cho ta. Ta cầm được đao rồi thì cũng chỉ còn cách vung loạn lên, cản được tên nào thì phải cản thôi. Xa xa ta đã thấy quân của Mục Vân Đình đang tiến lại giải vây. Phải cầm cự đến lúc đó. Bất chợt lúc này ta nghe tiếng ngựa hí vang, mũi giáo xuyên qua cổ của người kị binh khiến máu nóng bắn thẳng vào mặt ta. Ánh mắt anh ta lúc trước khi ngã xuống nhìn ta đầy ám ảnh, miệng vẫn cố bục ra hai tiếng “xin lỗi”. Ta như đông cứng lại nhìn người lính kiên trung ngã xuống. Lúc này bên cạnh ta chỉ còn lại Ứng Tuyết, toàn thân lấm lem vết máu. Tất cả mười người lính hộ vệ của ta đều đã hi sinh, ta nhìn xuống từng vệt máu dài lan trên nền tuyết. Tất cả đã chết, chiến mã của họ gục đầu bên thi thể của chủ nhân như than khóc. Cái rét buốt tê tái của khe Hoang Mạn này có thể cắn xé tâm can con người một cách ghê gớm. Ta không hiểu rốt cuộc vì lý do gì, ta lại dẫn đến hoạ sát nhân như thế này. Nhìn về phía Mục Vân Đình và Lang Y tộc, ta thầm tính quân của Mục Vân Đình cũng không thể đến kịp, lúc này ta chỉ còn cách bị áp giải về Lang Y tộc thật thôi.

Chợt Ứng Tuyết chồm lên. Nó dùng toàn bộ sức lực nhảy vọt lên vách đá, con thần mã và ta đang bám trên trên sườn núi dốc ngập dầy tuyết. Toán lính Lang Y đang vây khốn ta còn trợn tròn mắt. Cứ tưởng mười mươi dồn ta vào vách núi rồi thì coi như ta có mọc cánh cũng không thoát. Chỉ tiếc cho bọn chúng hơi non nớt, ta tuy là không có cánh, nhưng Ứng Tuyết là giống ngựa thần, quả thật là nó có cánh, chỉ là lũ người trần mắt thịt như chúng thì nhìn không ra mà thôi.

Mắt nhìn thấy ta và Ứng Tuyết phi thẳng lên vách núi, lũ lính Lang Y vội hô hoán đuổi theo. Chúng cũng thúc ngựa trèo lên vách núi. Tuy nhiên, loại chiến mã của chúng xưa nay chỉ quen tác chiến trên địa hình bằng phẳng, chưa rảnh rỗi đi leo núi bao giờ. Đi được vài bước liền loạng choạng, mất thăng bằng ngã xuống, con thì trượt dài theo triền dốc, con thì lăn vài vòng, cuốn theo cả tên lính Lang Y tộc. Tuy vậy lũ lính vẫn bám riết ta không thôi. Ta thầm than sao kiếp trước ta lại nợ tổ tông nhà chúng nhiều thế, để bây giờ chúng đòi ta cả vốn lẫn lãi không tha thế này. Nhiều tên xuống hẳn ngựa, cố gắng đuổi theo bọn ta. Ứng Tuyết miệng thở phì phì, cố rướn người đạp tuyết phóng tới. Nhưng thật à tuyết quá dày, đã ngập đến bụng ngựa. Chúng ta như sa lầy vào vùng tuyết trắng, toàn thân như chỉ trực chờ cho tuyết nuốt chửng.

Ta nhìn phía sau, mấy tên lính chỉ cách chúng ta chưa tới ba thước. Bỗng chốc Ứng Tuyết lại chồm dậy. Chúng ta đã leo lên được một vách đá. Con ngựa lắc cái bớm đầy tuyết của nó. Toàn thân rung lên khiến tuyết phủ trên người rơi xuống lả tả. Lúc này, máu lem trên thân nó đã được tuyết rửa sạch, trả lại màu lông trắng toát huyền ảo. Thân ngựa bọc giáp bạc sáng loáng. Cả con thần mã uy nghiêm dưới nắng mặt trời, hướng cặp mắt cao ngạo của nó nhìn xuống đám lính Lang Y Tộc. Bấy giờ, có lẽ chúng đã biết con ngựa ta cưỡi không hề tầm thường. Ứng Tuyết hí lên mấy tiếng vô cùng dũng mãnh khiến đám ngựa bên dưới cũng hoảng loạn không dám tiến lên. Nó gồng mình, tung hai chân trước lên. Ta còn đang bất ngờ ghì chặt dây cương. Cả người cả ngựa còn đang cheo leo trên vách đá mà con Ứng Tuyết này còn định làm gì?

“Huỵch, huỵch!” Hai chân nó nện mạnh xuống nền đá. Rồi ngay lập tức nó lại chồm lên lập lại động tác tương tự. “Huych, huỵch!” Thêm hai lần nữa. Lúc này, tuyết dưới vách đá chợt dạt dần xuống. Giờ ta mới hiểu ra, không khỏi kinh ngạc một con ngựa có thể thông minh đến vậy.

Mảng tuyết lớn bị chấn động long dần ra khỏi vách núi đá. Đám lính đuổi theo ta giờ mới hiểu ra thì đã quá muộn. Nhanh như chớp tuyết lở tràn xuống với tốc độ kinh hồn, cuốn phăng cả bọn người ngựa bên dưới. Ta nhìn còn đang kinh hãi, hai tay cầm cương mà vẫn còn run run, Ứng Tuyết đã quay người phóng đi. Men theo vách đá lên tận đỉnh dãy núi cheo leo. Ta chỉ kịp ngoái đầu lại một chốc, nhìn về phía tuyết bụi bay mịt mù xa xa kia, là nơi chiến địa của Mục Vân Đình và Lang Y tộc. Chúng ta phóng qua bên kia sườn núi, đi theo một lối mòn, vượt qua dãy núi bên kia của khe Hoang Mạn, nhằm phía Đông hướng thẳng.
Chương 35<<>>Chương37
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên