Lặng yêu - Tạm dừng - Vũ An

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
- Tên tác phẩm: Lặng yêu
- Tác giả: Vũ An
- Thể loại: Tình cảm, truyện teen
- Tình trạng (hoàn/đang sáng tác): Update
- Tóm tắt nội dung: Tình yêu là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn. Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Liệu giữa hai người có tìm thấy sợi dây kết nối hai tâm hồn?
Cô gái nhỏ Linh An nhí nhảnh, yêu đời, sống hết mình cho người khác, vô tình bị cuốn vào vòng xoay ái tình. Chìm đắm trong niềm hạnh phúc mới lạ, nó có làm nguôi ngoai đi nỗi bất hạnh của cô? Tất cả đều không rõ ràng.
Một chàng trai IT lấn sân sang kinh doanh mặc dù không có một chút hứng thú. Hải Đăng khi nóng, khi lạnh, khó ưa nhưng trước cô gái nhỏ lại dịu dàng, trầm ấm khác thường. Tình yêu là thứ duy nhất gắn kết hai người. Dù sóng gió hay thử thách ở phía trước anh nguyện cùng em mãi mãi.
Tình yêu của em giống như một tờ giấy thấm đẫm nước mưa, dù hong khô thế nào cũng không thể xóa nhòa dấu vết.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 1:


Tại một sân bay của thành phố Lyon xinh đẹp, hình ảnh của một người đàn ông và một cô bé đang thu hút được rất nhiều ánh nhìn. Cô bé ấy nổi bật trong dòng người da trắng tóc vàng bởi cô khác biệt, mái tóc đen mượt, đôi mắt màu nâu long lanh có ngân ngấn nước. Cô bé đứng đối diện với người đàn ông:

- Ba, tại sao phải về. Con không muốn.

- Này con gái, Việt Nam là quê hương con đấy. Đến lúc phải trở về rồi. – Người đàn ông nói xong lặng lẽ thở dài.

- Tại sao mẹ không đi cùng ba con mình?

Một thoáng bối rối hiện lên trên nét mặt người đàn ông nhưng rất nhanh sau đó lại là vẻ bình tĩnh vốn có của mình. Người đàn ông thản nhiên nói giọng điệu vô cảm đến lạnh lùng.

- Mẹ có công chuyện không về được. – Nói xong cúi xuống bế cô bé lên, một cái hôn rơi trên má. – Con yêu, về thôi đến giờ rồi. Này nhé, bác phi công khó tính lắm đấy lên máy bay không được lộn xộn đâu.
***
Bình minh đã ló dạng sau hàng cây, thành phố đón chào một ngày nắng mới. Như thường lệ trong ngôi nhà nhỏ là tiếng nói của ba cô bé:

- Này Linh An sáng rồi đấy, con nướng đến khét lẹt cái giường luôn rồi. Dậy ăn sáng còn đi học.

5 phút đồng hồ trôi qua, cánh cửa gỗ phòng ai đó vẫn im lìm không có một tiếng động. Quá bức xúc vì sáng nào cũng phải gọi con gái dậy đi học, người đàn ông chán nản lên tiếng thông báo: Linh An sáng nay nghỉ học.

Rồi, lại nữa mới có 6h sáng thôi mà, có cần phải gấp gáp vậy không. Cánh cửa gỗ lần này đã mở ra, Linh An với bộ dạng lờ đờ ngái ngủ lết xuống nhà bếp ăn sáng.

- Ba, sao sáng nào cũng là bánh mì, trứng, sữa hết vậy. Quá ngán. – Linh An não nề lên tiếng.

- Vậy hả, thế mai ba làm mì gói nhé.

Thôi xong, bữa sáng nào cũng là một loại tra tấn ẩm thực với Linh An. Không thể không thừa nhận ba nấu ăn rất ngon nhưng tại sao sáng nào cũng là những món chán ngắt này.

Ăn qua loa cho xong bữa sáng, Linh An lại phi thân đến trường. Đã về đây nhiều năm, ở đây cái gì Linh An cũng thích ngoại trừ mỗi giờ vào lớp. Không biết bao nhiêu lần Linh An đã oán trách rằng tại sao 7h phải vào học, quá sớm. 7h á lũ trẻ ở bán cầu Tây đang say giấc nồng trong khi đó Linh An phải xách cặp đi học rồi.

Vào lớp Linh An đã thấy cô bạn thân ngồi chễm chệ trên bàn, tay chống cằm mơ mộng rồi.

- Làm gì thần người ra thế?

- Suy nghĩ vu vơ chút thôi mà. – Mai Thy lười biếng trả lời.

Mải nói chuyện Linh An bây giờ mới để ý đến quang cảnh xung quanh. Oh my God, cứ như mới bị B52 ném xuống ấy. Cái lớp này chắc phải giải thể quá, thật hoang tàn. Mặc dù nói thế thôi nhưng trên cơ bản lớp này vẫn là cái lớp quậy phá, tinh nghịch nhất trường. Học ư? Ở đây không có khái niệm đó. Tại sao lại như vậy? Vì Khánh Nam – lớp trưởng đã từng rất dõng dạc đứng dậy tuyên bố với cô chủ nhiệm rằng: “Học hay không không quan trọng, quan trọng là không thích học”.

Tiết học đầu tiên là thể dục là tiết mà cả lớp thích nhất... Vì tha hồ ngủ bù buổi sáng. Nằm lim dim trên bãi cỏ mát rượi, Linh An đột nhiên nói:

- Mai Thy này, sau này nếu cả hai không có người yêu thì chúng ta kết hôn nhé. – Đây có lẽ là ý tưởng điên rồ nhất của Linh An.

- Không đâu, tớ thấy mục tiêu của đời mình xuất hiện rồi. Vì vậy, cưng à chị không thể làm chồng em được. Rất tiếc. - Mai Thy vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt Linh An bộ dạng vô cùng lẳng lơ.

Bạn thân cũng không phải là tất cả, cứ như Linh An đây đang cô đơn vậy mà cô bạn Mai Thy lại lon ton đi tìm tình yêu mới. Thật quá đáng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 2:


Linh An không đặc biệt thích thú một điều gì cả, cái gì cũng một chút ngay cả con mắt thẩm mĩ cũng vô cùng sơ sài và luôn bị cô bạn Mai Thy coi thường. Con gái không thể xuềnh xoàng quá vì họ có những lợi thế của phải đẹp là ăn diện. Cho nên Mai Thy thà tốn hàng giờ đồng hồ đề đi các shop săn đồ còn hơn là đi chơi với Linh An, cô nàng này quá nhàm chán. Sáng nay Mai Thy hạ giá đến nhà Linh An rước cô nàng không biết tí gì về ăn mặc này đi mở mang tầm mắt.

Linh An bị Mai Thy lôi đi từ sớm, vì không ngủ đủ giấc nên Linh An cứ chưng bộ mặt ngớ ngẩn ra chăm chú quan sát như kiểu người của hành tinh sao hỏa đến thăm trái đất nên cái gì cũng thấy lạ. Tùy tiện lấy một cái váy trên giá ướm thử lên người Linh An ấy vậy mà chưa gì Linh An đã phản đổi kiệt liệt.

- Tớ không mang cái này đâu, lòe loẹt cứ như vẹt í.

- Bà cô của tôi ơi, thoáng chút đi. Cậu không mang cái này cũng được qua bên kia xem có cái nào hợp hơn không. – Nói xong lại kéo tay Linh An đi tiếp.

Linh An lại lê lết theo Mai Thy đi từ gian hàng này sang gian hàng khác quả thật chỉ thương cho đôi giày tội nghiệp. Thú vui của các tín đồ shopping thật kinh người, mua nhiều đồ thế lại không mệt, đi nhiều thế lại không mỏi trong khi thể dục chạy 2 vòng quanh sân thì kêu oai oái.

Lúc Linh An đang thẫn thờ suy nghĩ thì Mai Thy đã kịp nhét cái gì hồng hồng trắng trắng vào tay cô bạn rồi buộc phải đi thử bằng được. Không còn cách nào Linh An phải kệ nệ bước vào phòng thay đồ. Là một bộ váy mà màu hồng phấn, cổ trắng cái này có thể coi là hợp ý cả hai đứa nhất trong tất cả các bộ đã thử qua. Vậy thì gói lại đem về nhà thôi.

- Lên tầng trên xem giày đi.

- Ừ, tớ cũng đang định mua đôi mới. – Linh An có vẻ đồng tình.

Cửa thang máy mở ra, Linh An và Mai Thy tự nhiên bước vào.

- Đẹp trai chưa? – Mai Thy ghé sát vào tai Linh An nói nhỏ.

Không cần Mai Thy nói, Linh An cũng đang chết mê chết mệt vì vẻ đẹp của anh này. Nhưng nhìn kĩ có vẻ hơi lạnh lùng thì phải tuy nhiên điều đó không ngăn cản được những ánh mắt trần trồ hình trái tim bắn về phía anh. Anh cao thật đấy, Linh An đứng chỉ ngang vai anh trong khi đó cô cũng 1.58m rồi.

Đang mơ màng so sánh thì của thang máy lại mở, mọi người thi nhau bước ra chỉ còn một mình anh ở trong thang máy đi tiếp. Anh sẽ lên tầng mấy nhỉ?


Anh – Hải Đăng hôm nay phải lang thang ở trung tâm mua sắm toàn phái yếu như thế này thật buồn chán. Hiếm lắm mới gặp một cá thể XY giống anh. Chẳng thú vị, ở nhà làm việc còn thoải mái hơn. Mục đích của anh hôm nay là đi nhìn người. Thật ra là vì hơn 1 tháng qua anh làm ổ ở nhà hoàn thành dự án không ra ngoài, hôm nay thảnh thơi một chút liền bị phụ huynh đuổi ra khỏi nhà còn tuyên bố trước 10h tối không được đặt chân về. Chẳng qua họ cũng là sợ anh lâu ngày mọc rêu. Bố mẹ nào cũng quản con cái chặt lắm ví như không cho ra ngoài, phải tích cực học tập rồi làm việc kiếm tiền, không được đi chơi đêm, không tụ tập bạn bè... vậy mà bố mẹ anh lại hai chân hai tay ủng hộ thật không biết họ nghĩ cái gì.

- Linh An, đôi này đẹp này, thử đi. – Mai Thy nhiệt tình cầm đôi giày mới tinh đưa cho Linh An.

- Tớ thích đôi màu đen màu cơ, đôi của cậu màu sắc quá.

- Không đâu, cậu mặc đẹp đấy.

- Đã bảo không thích mà, mặc vào người ta lại tưởng mình vẽ tranh thủy mặc dưới chân. Giày gì mà màu nào cũng có. – Linh An lên tiếng phàn nàn.

- Linh An cậu từ Pháp trở về sao chẳng có tí tư tưởng thời trang nào hết vậy. Paris là kinh đô thời trang của thế giới đấy, cậu từ đó về mà lạc hậu quá. Thẩm mĩ quan của cậu chắc chắn có vấn đề.

Mai Thy lại càu nhàu về vấn đề này nữa rồi.

- Cưng à, mặc dù chị có ở Pháp nhưng là ở Lyon chứ không ở Paris. Vì vậy tớ chưa từng là công dân của kinh đô hoa lệ ấy đâu. Tư tưởng thời trang của tớ có vấn đề cũng là chuyện bình thường như con thỏ ăn ngọn cỏ thôi mà.

- Tớ ngất đây. À nhớ gọi 115 cho tớ sau khi tứ ngất nhé, cảm ơn.

Mai Thy kiên quyết chọn giày cho Linh An là thế nhưng cô nàng này nhất quyết không chịu. Vậy thì thôi Mai Thy lấy đôi này vậy.

Cả hai đồng tình vào quán cafe ngồi vì đang còn rất sớm và rất không muốn về nhà.

- Linh An, nhìn đi. Cái anh chúng ta gặp ở trung tâm mua sắm kìa.

- Ừ, sao anh ấy lại ở đây nhỉ ?

Linh An ngốc nghếch đưa ra câu hỏi mà không có câu trả lời.

- Oa, nhìn động tác uống cafe của anh ấy kìa, quá mê người. Mấy chị phục vụ kia cũng điêu đứng vì anh ấy rồi. – Mai Thy lên tiếng.

- ...

Đẹp trai như thế này chắc người yêu của anh tự hào phải biết. Có người yêu xuất sắc như vậy cơ mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 3:


Người ta nói trai đẹp là một loại tài nguyên gặp trai đẹp mà không ngắm thật lãng phí. Cũng vì thế mà Linh An và Mai Thy đã tranh thủ ngồi ngắm anh triệt để.


Trong một ngôi biệt thự của ngoại ô thành phố, tiếng tranh luận giữa bố mẹ và đứa con diễn ra vô cùng “sôi nổi”.

- Con không thích.

- Không thích cũng phải đi làm. Con suốt ngày cặm cụi máy tính không hay đâu.

- Có phải con ngồi chơi, không biết kiếm tiền đâu. Đấy là con làm việc kiếm tiền.

- Con... Con đúng là càng ngày càng khó trị.

Anh có muốn vậy đâu, do hoàn cảnh xô đẩy mà. Hải Đăng lười biếng nằm dài trên sofa nghĩ ngợi. Cái gì anh không thích, anh tuyệt đối không nhúng tay vào. Nhưng mà lần này chắc phải đến công ti đi làm thật rồi.

Có tiếng gõ cửa, là mẹ.

- Là chuyện ban nãy thì con không muốn nghe đâu. Mẹ đổi chủ để đi.

- Ngày kia là sinh nhật của Huyền Chi, con trai đi với mẹ nhé.

- Hôm đó con bận rồi.

Lúc nào anh cũng lấy lí do này nọ để trốn tránh. Bận gì chứ, chỉ suốt ngày cắm mặt vào máy tính thôi.

Cũng gần đó, trong một ngôi nhà nhỏ, tiếng nói véo von của Linh An vang lên.

- Ba, hôm nay con gặp một anh đẹp trai lắm. – Linh An chắp tay mắt chớp chớp bộ dạng quyến rũ.

- Đẹp trai đến nỗi con gái ba không ăn cơm được luôn à.

- Tất nhiên, sau này con sẽ lấy một người đẹp trai như thế làm chồng.

- Mơ mộng lắm rồi đấy, ăn cơm đi. – Vừa nói ba Linh An vừa gắp một miếng trứng rán vào bát cô, ra hiệu phải ăn.

Người ta vẫn nói tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng cao quý nhưng Linh An luôn cho rằng tình cha con cũng chẳng kém gì, cũng vô cùng cao đẹp. Cứ như Linh An và ba này chẳng phải rất tốt sao. Ba luôn yêu thương cô hết mực, yêu hết phần mình còn thay mẹ yêu thương cô nữa. Công sinh thành chẳng bằng công dưỡng dục.

Hôm nay là chủ nhật, Linh An tranh thủ đến nhà sách. Cô chỉ đi một mình thôi, Mai Thy chẳng thích đến những chỗ như thế này.

Trời hình như nóng hơn thì phải. Xe bus chật ních người càng góp phần đưa cái nóng lên cao điểm. Đông người quá! Linh An muốn dịch người lên phía trước một chút nhưng không tài nào làm được đã thế chiếc xe hôm nay lại không ngừng lắc lư. Bên ngoài nắng chói chang, khói bụi mờ mịt chẳng có vẻ gì là một buổi sáng. Vì nhường chỗ cho một bà cụ nên bây giờ Linh An phải đứng, trên xe bus như thế này chẳng khác nào tra tấn không cần vũ khí.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trả khách, mọi người đang chen lấn nhau đi xuống, Linh An bị xô đẩy đến chóng mặt. Mấy người này sao thô bạo thế không phải chỉ nói một tiếng nhường đường thôi cô sẽ lách người sang một bên cho họ đi xuống sao.

Một cậu thanh niên xăm trổ từ cuối xe đi lên cố tình va vào Linh An khiến cô mất thăng bằng va đầu vào một người thanh niên khác. Đau điếng. Linh An đưa tay lên xoa đầu còn không quên trừng mắt với cậu thanh niên xăm trổ đầy mình đó nhưng đáp lại là ánh mắt hờ hững như không, một lời xin lỗi cũng chẳng có.

- Xin lỗi, anh có sao không vậy? – Linh An xin lỗi người vô tội mà mình đã va đầu vào.

- Có, đau lắm hình như u lên rồi. – Người thanh niên ấy đáp tỉnh như ruồi.

Linh An chưa thấy người nào thẳng thắn quá mức đến vậy. Thật đến mức Linh An phải á khẩu.

Người thanh niên ngẩng đầu lên nhìn cô, chốc lát anh nói tiếp.

- Thấy quen quen.

Ôi, là cái anh đẹp trai mà Linh An vô tình gặp ở trung tâm mua sắm. Tình cờ, tình cờ thật muốn nghĩ đây là thượng đế sắp đặt.

Mọi người lại lần lượt lên xe, cũng đông như lần trước chen chúc nhau đứng. Bên cạnh anh có một chỗ trống chưa ai ngồi, một cô gái khá sexy đi đến trước mặt anh, cố tình đẩy Linh An lùi lại phía sau.

- Em ngồi đây được không? – Giọng điệu khiến người ta sởn da gà, sến súa vượt mức cần thiết.

- Ở đây có người ngồi rồi, cô tìm chỗ khác đi. – Nói xong Linh An bị anh kéo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.

Nãy giờ Linh An liên tục bị kéo vào những chuyện không đâu xui xẻo, riêng chuyện ngồi với trai đẹp như thế này thì là quá may mắn rồi. Mặc dù Linh An không mê trai như Mai Thy nhưng trước một vẻ đẹp hiếm có như anh làm sao không khuất phục được cơ chứ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 4:


Cứ tưởng ngồi bên trai đẹp thì sẽ bắt chuyện hỏi anh tên tuổi nhưng thật không ngờ sau khi kéo Linh An ngồi xuống anh chỉ chăm chú nhìn vào máy tính. Không biết bao nhiêu lần Linh An đã rất tò mò nghiêng mình qua lén nhìn xem trong máy tính có gì thích thú đến vậy nhưng cuối cùng vẫn nhìn thấy một loạt tiếng nước ngoài Linh An không hiểu viết về cái gì.

- Tò mò vừa thôi.

Thấy cô hết nghiêng bên này rồi đến bên kia, không nhịn được anh lên tiếng. Thực ra cô bé này cũng khá thú vị không chịu yên một phút nào.

- Đâu có, chỉ nhìn xem có gì thôi mà. – Linh An lấp liếm trả lời.

Nhìn xem có gì? Vậy không phải là tò mò thì là gì.

- Anh tên gì? – Linh An thắc mắc.

- Hải Đăng. – Anh ngắn ngọn trả lời.

- Em là Linh An, học sinh cấp 3 rồi đấy.

- Anh có hỏi em đâu. – Anh nói.

Người kiểu gì vậy, làm gì mà khó gần thế. Thật bực bội.

Vì bắt chuyện mà anh cũng không nói thế nên Linh An đành ngồi im và nhìn ra cửa sổ ngắm trời đất thỉnh thoảng còn xuýt xoa cục u trên đầu. Đau đấy.

Cuối cùng xa bus cũng đến trạm dừng, lần này Linh An bước xuống. Nhà sách thẳng tiến nào...

Ngoài trời nắng nóng như thế vào đến đây một cái, luồng nhiệt mát lạnh từ nhưng chiếc điều hòa xông tới, thật thích. Nếu cho Linh An làm tổ suốt ngày suốt đêm ở đây thì không còn gì bằng. Sách ơi, chị đến với em đây.

Nói là đi nhà sách đề lừa người vậy thôi chứ Linh An thì cũng chỉ mua hai, ba cuốn phục vụ cho mục đích học tập còn lại mua toàn truyện hết. Mà thật kì lạ thể loại truyện nào cũng đọc được từ viễn tưởng cho đến lịch sử. Có thể coi đây là điểm mạnh của Linh An không nhỉ.

Ra đến quầy thu ngân để trả tiền sách thì Linh An đã thấy một bóng dáng quen thuộc – anh Hải Đăng. Anh cũng đến đây để mua sách ư?

- Anh Hải Đăng, anh cũng mua sách à? – Linh An chạy đến hồ hởi hỏi.

- Ừ. – Anh cười, đáp nhẹ như gió.

Thôi, anh đừng cười nữa. Anh cười mấy chị kia ngẩn người rồi kìa. Nhìn đi, đến chị thu ngân mà cũng tê cả tay chắc đứng hình luôn rồi. Đúng là người đẹp đi đâu cũng tỏa sáng. Ước gì mình cũng đẹp như anh ấy.

- Đưa đồ của em cho anh. – Hải Đăng chìa tay ra trước mặt Linh An.

- Đồ gì?

- Sách.

À thì ra là thế. Linh An khó hiểu đưa cho anh. Anh thiếu sách đọc à, tính mượn Linh An chứ gì, vậy cũng phải để thanh toán đã chứ. Linh An đã trả tiền sách đâu.

Linh An đang lơ mơ thì bên cạnh đã nghe anh nói:

- Tính tiền số này vào của tôi luôn.

Gì đấy, trả tiền cho Linh An à.

- Ra cổng đợi trước đi. – Anh nói.

Chưa gì đã bị đuổi rồi. Đi thì đi. Linh An ra cổng đứng đợi. Cũng rất nhanh sau đó Linh An đã thấy anh hai tay hai túi sách đi về phía này.

- Qua quán café đối diện ngồi đi.

Lại bị dẫn đi, không hiểu vì sao anh lại ra lệnh cho Linh An. Toàn những câu khô khốc cụt lủn.

Linh An ngồi trước mặt anh không dám nói gì chỉ tập trung vào khuấy ly nước cam hồi nãy mới kêu. Oa, im lặng chết người, cái không khí quỷ dị như đưa đám ấy. Linh An sẵn sàng nói để phá tan cái bầu không khí này chỉ sợ anh không muốn nghe rồi lại này nọ nên thôi. Im lặng là vàng.

- Linh An năm nay học lớp mấy nhỉ? – Anh đột ngột lên tiếng. Chắc anh cũng muốn nói chuyện để không khí dị hợm giữa hai người nhanh chóng trôi đi.

- Em á. Em học 12 rồi. – Linh An vừa cười vừa nói. - Là cuối cấp đấy, bận rộn muốn chết.

- Sao nhìn không giống gì cả, chỉ như mới lớp 9 thôi ấy. Giống cô bé kế bên nhà anh lớp 9 thôi nhưng cao hơn em nhiều rồi.

Là xỉ nhục chiều cao của người khác đấy à.

- Này, em cao lắm đấy nhé. Nếu làm tròn thì em cũng 1m60 ấy. – Linh An mặt mũi bí xị trả lời.

- Ai dạy toán em đấy? Không có đầu óc à, ngay cả chiều cao cũng đi làm tròn. – Hải Đăng lắc đầu nói. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến cụm từ làm tròn chiều cao chỉ lấy một số sau dấu phẩy.

- Kệ em, anh đừng cậy thế mình có chiều cao mà làm màu nhé. Em thế này thôi chứ đi mua quần áo cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền.

- Là ít vải nên ít tiền hơn chứ gì. – Anh nghiêng đầu dò hỏi Linh An.

Hừ, cứ tưởng anh ít nói, ai ngờ... Anh chỉ làm cao trước mặt người khác vậy thôi chứ nói chuyện với Linh An toàn lên tiếng đá đểu cô.

- Thì sao chứ. Anh ghen tị à, giữa thời buổi khủng hoảng kinh tế thế này tiết kiệm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu chứ sao.

- Ừ, đúng rồi. Như em chiều cao tiết kiệm thế kia thì ngành công nghiệp thời trang thi nhau phá sản hết.

Anh toàn đụng chạm vào nỗi đau thầm kín của Linh An thôi.

- Thế thì sao? Chân dài như anh chỉ tốn vải thôi...à không còn tốn rất nhiều thứ.

- Rất nhiều thứ sao? Là gì thế?

- Này nhé: chân dài như anh mặc quần rất tốn vải, chiều cao như vậy phải xây nhà thật lớn chứ xây nhà nhỏ khi bước qua cửa phải cúi người xuống vì chiều cao của anh lớn hơn chiều cao của cái cửa. Còn nữa, khi trời mưa anh là người bị ướt đầu tiên đấy.

- Bị ướt đầu tiên?

- Ừ, đúng rồi.

- Linh An à, trí tưởng tượng của em phong phú quá đi. Anh chịu thua rồi. – Anh ngán ngẩm, ai mà nói nổi với cái lí sự cùn ấy chứ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 5:


Anh và Linh An nói rất nhiều chuyện. Anh không ngờ rằng có ngày mình lại nói nhiều như thế vì ai cũng bảo anh ít nói. Xem ra ngồi với cô bé này anh lại phát hiện ra khả năng thiên bẩm là nói nhiều của mình rồi.

- Anh Hải Đăng này, sao em toàn thấy anh đi một mình. Người yêu anh đâu?

- Anh không có người yêu.

Gì chứ, anh lừa trẻ con à. Người như anh mà không có người yêu thì chắc chắn có vấn đề. Chị nào nhìn thấy anh lại không yêu chứ. Dáng người như người mẫu ấy, đẹp trai hào hoa thế kia.

- Tại sao lại không có người yêu. – Linh An lại hỏi.

- Không tại sao cả. Hay là Linh An muốn làm người yêu anh?

Không cần dài dòng, chỉ một câu nói của anh, anh đã hạ gục được Linh An bắt cô phải ngậm miệng. Nhiều khi thấy anh thật lạnh lùng, sao lúc này lại thấy giống mấy đứa choai choai lớp Linh An thế, toàn kê tủ chặn họng người ta.

- Sao lại im lặng rồi. Ngượng à, hay bị anh nói trúng tim rồi.

- Ừ, đúng đấy em bị anh nói trúng tim rồi. – Linh An nhăn mặt cười, chưa thấy nụ cười nào đau khổ thế này.

- Thôi đừng cười nữa, mặt em méo xệch rồi kìa.

Anh không phải là hoàng tử lạnh lùng mà là hoàng tử lắm mồm mới đúng.

Hội ngộ rồi chia ly...anh và Linh An cũng thế. Đến lúc phải về rồi, về đúng vào giờ cao điểm mới xui xẻo chứ. Xe cộ trên đường cứ phải gọi là lướt gió ầm ầm. Anh Hải Đăng và Linh An đi ngược hướng nhau nên không cùng chung đường về. Linh An cố gắng lấy hết vốn liếng của mười hai năm học thể dục chạy thật nhanh đến bến xe bus nhưng chậm chân mất rồi. Linh An móc điện thoại từ trong túi ra hý hoáy gọi điện.

- Ba, con bị trễ xe bus rồi, phải làm sao đây. – Linh An gấp gáp hỏi ba.

- Con bắt taxi đi.

- Con không thấy chiếc taxi nào quanh đây cả. – Câu trả lời khá bối rối.

Con gái khờ của ông hôm nay lại bị trễ xe bus rồi nhưng ông cũng không thể đến đón được, ông đang ở nước ngoài.

Cuộc gọi điện cầu cứu ba chẳng đem lại kết quả. Chậm xe bus, không có taxi thì đành phải đi bộ về nhà thôi. Ở đây về nhà cũng không xa lắm...khoảng 40 phút đi bộ.

Linh An thả bộ trên vỉa hè, vừa đi vừa hát. Trời nắng nhưng cũng không vì thế mà làm mất đi vẻ nhộn nhịp vốn có của thành phố. Từng đợt gió hiếm hoi càng khiến không khí thêm oi ả. Sắp giao mùa rồi. Mấy chiếc lá khô theo đợt gió cuốn, nhẹ nhàng nghiêng mình xuống mặt đường, thật khẽ.

Trời lại sáng theo quy luật vận động vốn có của nó, ngày rồi đến đêm, đêm rồi lại ngày. Hôm nay là ngày đầu tuần của Linh An, đứng cái ngày cô trực nhật. Vì không có ba nên tinh thần tự giác của Linh An tỉnh ngộ sớm hơn thường ngày, Linh An đến lớp từ sớm.

- Người đẹp, hôm qua không uống thuốc ngủ à, sao hôm nay đến sớm thế.

- Sớm ư, vẫn muộn hơn cậu đấy thôi. À hôm nay tớ trực nhật hay là giúp tớ đi. – Linh An lên tiếng.

- Giúp á. Cậu vẫn thường xuyên đòi nam nữ bình đẳng mà. Nam nữ bình đẳng thì mọi việc cũng bình đằng. Cậu làm đi, không có chuyện tớ giúp đâu. Siêng năng chăm chỉ vào đấy. Thế nhá, tớ đi ngủ. – Cậu bạn Tiến Vũ lên tiếng.

Nói xong cậu đi về phía bàn của mình, vứt balo lên trên làm gối ôm để ngủ. Thế là hết. Con trai gì mà hẹp hòi, nhờ giúp xíu việc cũng không làm, còn đâu là tinh thần quân tử nữa. Thật không biết thương hoa tiếc ngọc.

Loay hoay dọn dẹp xong cũng là lúc trống đánh vào lớp nhưng đứa bạn ngồi cùng bàn sao vẫn chưa thấy mặt mũi đâu nhỉ. Nó bốc hơi rồi à. Mai Thy quay xuống nói:

- Tên khùng Hà Phong chưa đến à?

- Tớ không biết, chịu thôi. Chắc là vào ngay ấy mà.

Linh An chưa nói xong đã thấy bóng hình nhanh như chớp của Hà Phong lao xuống bàn. Cậu bạn bày ra bộ mặt lãng tử, ra vẻ đại gia nói:

- Lâu quá không gặp hai cưng nhớ anh không? – Chất giọng ẻo lả, sến súa không thể chịu được.

Không nói không rằng cả Linh An và Mai Thy đều cùng lúc xoay người đi hướng khác, bỏ qua sự hiện diện của Hà Phong.

- Hai người đúng là gặp nạn mà không cứu. – Hà Phong ấm ức.

- Nạn gì? – Linh An khó hiểu cau mày nhìn sang với ánh mắt dò hỏi.

- Hì hì, tớ chưa làm bài tập. Nào, Linh An cầm lấy quyển này, Mai Thy quyển này. – Vừa nói Hà Phong liền lôi từ trong balo ra hai quyển vở khác. – Đáp án, anh đây đã phải bận rộn đấu trí với bọn trâu bò kế lớp mình để lấy đáp án đấy. Hai đứa chép hộ anh cẩn thận, càng giống chữ anh càng tốt.

Chỉ 5s sau đó, quyển vở trước kia còn trong tay Linh An đã hạ cánh xuống đầu Hà Phong.

- Tự giải quyết đi. – Linh An tức giận quát.

- Thôi mà, đừng giận. Hôm qua ra quán net, tớ gặp một anh đẳng cấp phải nói là thuộc dạng cao thủ. Tớ lân la đến gần, anh ấy lạnh lùng lắm nha, đẹp trai y như diễn viên í nhưng dưới sự kiên trì của tớ, anh ấy và tớ đã PK mấy trận. Kết quả anh ấy thắng. Sau đó chán quá, tớ và anh ấy liên thủ làm đóng băng toàn bộ mạng internet trong quán...

Linh An chớp chớp đôi mắt màu nâu của mình ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn say sưa thuyết trình.

- Vì vậy giúp tớ đi.

- Cậu và anh ấy liên thủ hay là anh ấy làm còn cậu ngồi nhìn?

- Cậu biết thừa rồi còn làm ra vẻ nhân từ hỏi làm cái gì.

Không biết tại sao nhưng dưới bài văn nói của Hà Phong, Linh An lại liên tưởng đến anh. Anh cũng lạnh lùng và còn rất đẹp trai nữa.
 

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 6:


8 giờ sáng hôm nay Hải Đăng đã bí mật cho chiếc BMW đi vào bãi đỗ xe rồi bằng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng 12 – lãnh thổ làm việc mới của anh. Có trời mới biết Hải Đăng ngán ngẩm thế nào nhưng vì niềm vui của phụ huynh anh đành phải cắn răng chịu đựng làm công việc mình không thích.

Cả một tiết học đầu óc Linh An toàn treo ngược cành cây du ngoạn phong thủy chả để ý gì đến học hành. Thấy thế Mai Thy liền hỏi:

- Bị cái gì thế? Ngẩn ngơ suốt cả buổi học.

Linh An chưa kịp trả lời thì Hà Phong đã nhanh miệng:

- Mai Thy không biết gì cả, Linh An là đang suy nghĩ xem ba đi Paris về mua quà gì ấy mà.

Linh An đã khuyến mãi cho Hà Phong một cái cốc đầu đau điếng, miệng quát:

- Hà Phong à, cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu.

Thực ra thì Linh An đang suy nghĩ đến việc gặp Hải Đăng lần trước. Thật tiếc khi không xin số điện thoại anh. Đúng là Linh An ngốc nghếch quá!

Ban đêm, trong ngôi nhà nhỏ bật đèn điện sáng trưng, giọng nói của cô bé Linh An vang lên như thường lệ.

- Con không có quà gì sao? – Linh An ấm ức nói.

- Nói cho con biết nhé, lộ trình của ba là từ khách sạn rồi đến trường học. Suốt mấy ngày liền đều như vậy nên không đi đâu được, thành ra con không có quà.

- Ôi, thế thì thôi vậy nhưng mà không có quà con buồn lắm đấy nhé. Lần sau ba nhớ mua bù cho con cũng được.

Trước giọng ỉ ôi của con gái người đàn ông bị khuất phục. Lần sau không thể không mua quà được rồi.

Cách đó không xa là hình ảnh của một chàng trai ngồi bên cửa sổ, tay cầm cốc cafe hướng về phía bầu trời với cái nhìn xa xăm. Một chân đặt trên cửa sổ chân còn lại tùy ý buông thõng xuống sàn nhà. Bộ dạng lãng tử không che giấu sự biếng nhác về đêm. Trời đêm nay khá nhiều sao, có lẽ mai sẽ là một ngày nắng gắt. Hải Đăng đặt cốc cafe xuống đến bàn làm việc lấy điện thoại. Anh xoay điện thoại trong tay một cách vô thức. Anh đã biết số của cô bé ấy nhưng không biết có nên gọi hay không. Anh sợ mình làm phiền Linh An. Không biết từ khi nào anh có cảm giác muốn nói chuyện với một người con gái nhiều đến như vậy. Ở bên Linh An anh không có chút nào che giấu bản thân, thành thật bộc lộ con người thật của mình. Thật khó lí giải, anh không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa.

Đã khuya, đây mới là thế giới thực sự của anh. Anh thích bóng tối vì tất cả mọi thứ đều là một màu đen huyền bí. Tiếng “tạch, tạch” không ngừng phát ra những âm thanh khô khốc, tiếng máy fax hoạt động...tất cả đều diễn ra trong phòng ngủ của Hải Đăng. Anh cầm lấy điện thoại, đã 2h sáng. Hải Đăng tiến về phía ô cửa sổ quen thuộc. Cửa sổ phòng anh khá lớn có thể thu vào đáy mắt toàn bộ hình ảnh của thành phố nhộn nhịp này. Đêm khuya người cũng thưa thớt hẳn. Thỉnh thoảng một vài chiếc mô tô lao vút qua.. Chắc là mới từ bar về. Anh cầm chắc điện thoại trong tay và gọi vào một dãy số, không chắc chủ nhân của của số này bắt máy nhưng anh vẫn gọi.

Một dãy tiếng tút tút vang lên đúng lúc Hải Đăng chán nản định ngắt kết nối thì phía đầu dây bên kia đã nhận điện thoại.

- Alo. – Giọng khá nhẹ nhàng, không có dấu hiệu mới từ giấc ngủ tỉnh dậy. Rất may, Hải Đằng không phá hỏng giấc ngủ của ai đó.

- Là anh, Hải Đăng.

- Hải Đăng? Sao anh biết số em? – Linh An hơi bất ngờ.

- Bí mật. – Anh cười. – Chưa ngủ à?

- Em chưa, anh cũng vậy?

- Anh đang gọi cho em mà, không thấy sao? Anh không bị mộng du đâu.

- Hải Đăng này, em bị yêu anh rồi. – Linh An nói. Giọng rất nghiêm túc.

Thực ra Linh An muốn nói chuyện này ra từ lâu. Để trong lòng phiền muộn lắm. Đó là lí do khiến Linh An mất ngủ cũng vì thế mà mới nhận được điện thoại của anh. Có thể xem đây là sự an bài của Thượng đế?

- Vậy à? Thế thì em cứ “ bị yêu” anh đi. Anh không có ý kiến. Anh cũng “bị yêu” em.

Hải Đăng và Linh An như đã bắt được sóng nói luyên thuyên không ngừng nghỉ. Đột nhiên Linh An lên tiếng.

- Anh nghĩ em nên làm gì sau này?

- Anh nuôi em. – Hải Đăng trả lời ngắn gọn.

- Không tính, em chuẩn bị nộp hồ sơ thi đại học rồi. Hay là em làm bác sĩ nhỉ.

- Ừ, nếu em muốn hầu tòa vì tội ngộ sát. – Hải Đăng trả lời.

Không có câu nào anh mở miệng ra là tốt đẹp cả. Linh An vụng về vậy à, làm gì có ai xui xẻo vậy chứ.

- Giáo viên thì sao?

- Vì mầm non của đất nước, em nên tha cho chúng đi. Anh sợ em sát sinh.

- Hải Đăng này, sao anh nhiều chuyện thế. Em thì gì kệ em.

- Ừ thì kệ em. – Hải Đăng bật cười. Là Linh An muốn tham khảo ý kiến nên anh mới nói đấy chứ.

- Em sẽ học tài chính. – Linh An thông báo.

- Ừ, thế cũng được. Học xong thì đếm tiền cho anh.

- Anh là đại gia?

- À, anh có một ngôi nhà rất lớn.

Linh An cau mày. Anh trả lời kiểu gì thế. Hay là anh không hiểu tiếng Việt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 7:


Trên bàn làm việc tại một trường đại học, người đàn ông chăm chú vào chiếc laptop với những con chữ mà quên mất chiếc đồng hồ đang nhích dần từng bước. Bộ mặt thản nhiên lạnh lùng như có như không toát lên vẻ cương trực. Có tiếng gõ cửa, một người đàn ông trẻ bước vào cười cười, nói:

- Thầy Nhân à, không có tiết dạy thì tranh thủ đi tìm mẹ cho Linh An đi. Thầy đã ngoài bốn mươi, con thầy cũng mười tám rồi đấy.

Người đàn ông tên Nhân cười hiền, nhẹ nhàng nói:

- Ồ, lần nào vào đây cậu cũng nói mãi câu này. Tôi già rồi, cậu cứ vợ con cho tốt đi. Giảng viên đại học mà suốt ngày nhong nhong như cậu không biết có lấy được vợ không?

- Thầy cứ nói đùa, em dạo này phát số đào hoa nhé. – Người đàn ông trẻ hai mắt sáng lên, vỗ ngực phát biểu.

Khó khăn lắm hôm nay Linh An mới được nghỉ buổi học. Lười biếng nằm trên giường Linh An ca cẩm mãi với Mai Thy vì chuyện trời nắng.

- God, cứ như Hỏa Diệm sơn trong Tây du kí ấy, nắng kinh khủng. – Linh An nheo mắt về phía cửa sổ nhìn ra ngoài nói.

- Bà trẻ, phòng bà bật điều hòa đấy ạ. – Mai Thy bĩu môi trả lời.

Dẹp đống sách vở sang một bên, Linh An vô cùng tò mò muốn biết sau này Mai Thy muốn làm nghề gì nhưng câu trả lời của Mai Thy lại hoàn toàn mê trai đẹp.

- Tớ á, tớ muốn làm diễn viên ấy. Rồi sẽ có ngày tớ là một diễn viên nổi tiếng, là minh tinh màn bạc. – Mai Thy chớp chớp đôi mắt, chắp hai tay như kiểu cầu nguyện nói còn không quên bồi thêm một câu. – Ôi! Anh Lee Min Ho, chờ em nhé, anh đừng lấy vợ sớm quá.

Một quyển sách đáp xuống đầu Mai Thy, cắt đứt viễn cảnh trong mơ cùng với anh chàng diễn viên điển trai khiến cô nàng lên tiếng xuýt xoa.

- À, Linh An này, cái anh chàng mình gặp ở trung tâm thương mại lần trước không biết tên gì nhỉ? Anh ấy còn đẹp trai hơn cả thần tượng của tớ ấy chứ.

Nhắc đến Hải Đăng, Linh An hơi bất ngờ. Với trí nhớ cá vàng của Mai Thy mà đến bây giờ vẫn còn nhớ anh chắc là ấn tượng phải khó phai lắm. Cũng đúng thôi anh xuất chúng vậy mà.

- Háo sắc. – Linh An nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

- Tớ yêu cái đẹp. – Mai Thy chỉnh sửa câu nói của Linh An một cách hình tượng.

Rất lâu rồi Linh An và anh không liên lạc với nhau. Nhiều lần muốn gọi cho anh nhưng lại sợ phiền anh lúc anh bận nên thôi. Nói thật là hơi bị nhớ anh rồi đấy nhá.

Cùng lúc đó, trên bàn làm việc Hải Đăng đánh rơi cây bút. Cuộc sống của Hải Đăng trong gần một tháng qua gần như là ở trên máy bay. Vì mới tiếp nhận chức vụ trong một tập đoàn kinh doanh về khách sạn nên anh phải khảo sát từng chi nhánh một, không thể để người ta nói anh là con trai chủ tịch rồi thích làm gì thì làm. Phải tạo được sự tin cậy của nhân viên dưới quyền mình thế thì công việc mới suôn sẻ.

7 giờ tối tại nhà Linh An.

Địa điểm: trên bàn ăn.

Linh An và Mai Thy không ngừng gắp thức ăn vào bát ba. Quả không sai khi nói rằng đây là một cuộc đấu “đũa” dưới sự chỉ huy của “hai nhà quân sự đại tài”.

- Hai đứa lên kế hoạch vỗ béo ba đấy à? – Người đàn ông lắc đầu lên tiếng.

Mai Thy nhanh nhảu trả lời: - Tất nhiên, con là “con gái rượu” của ba mà.

- Con gái rượu? Là rượu vang hay rượu gạo đấy. – Linh An cau mày thắc mắc còn tay cũng liên tục cho thức ăn vào bát ba.

- Tớ là rượu vang, cậu là rượu gạo. Rượu vang đắt tiền hơn rượu gạo đấy. - Mai Thy tranh giành.

Đôi đũa trong tay Linh An dừng lại giữa khoảng không, đôi môi nhỏ nhếch lên không để lộ ý cười.

- Ồ, tớ là hàng Việt Nam chất lượng cao, cậu là đồ tây nhưng mua trúng hàng rởm rồi.

Dường như sợ bị chê cô bạn mai Thy càu nhàu.

- Cậu mới hàng rởm ý.

- Sao cũng được, đằng nào ba cũng đâu uống rượu. Ba toàn uống bia mà. – Nói xong Linh An cúi đầu ăn hết phần cơm còn lại trong bát mình.

Bạn Mai Thy bị Linh An dắt mũi đang đứng dậm chân thình thịch dưới lầu trong khi Linh An đang nằm bò trên giường ôm bụng cười không có dấu hiệu ngừng. Đó là điều tất nhiên khi người nào đuối lí phải rửa chén bát.

Điện thoại trong túi vang lên đầy bất ngờ. Là Hải Đăng.

- Alo? – Linh An một tay ôm bụng lên tiếng.

- Sao nghe giọng vui vẻ thế, có chuyện gì à?

- À không có gì, chuyện vặt ấy mà.

Nghe được câu trả lời của Linh An, ở đầu dây bên kia anh có vẻ không vừa lòng cho lắm.

- Em ăn tối chưa.

- Dạ rồi. Ăn no căng bụng luôn í.

- Vậy à. Anh mới về nước ban chiều. Hơi bận một chút nhưng bây giờ thì hết rồi.

Bắt đầu từ bây giờ anh sẽ dành thời gian nhiều hơn cho Linh An. Dù sao anh cũng “bị yêu” cô bé ấy mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 8:


Từng giọt nắng ban mai đã sớm đậu trên mi mắt ai kia, Linh An vẫn chưa chịu rời giường. Cái thành phố như lạ như quen này lại bắt bắt đầu với một ngày mới, cũng chả sao hôm nay là ngày nghỉ nên có vẻ mọi người đã sôi nổi từ sớm.

Cả tuần chạy ngược chạy xuôi điên cuồng lao đầu vào công việc đến tận cuối tuần mới được thả lỏng một chút, Hải Đăng trân trọng giây phút bình yên hiếm có như thế này. Anh lặng lẽ mở cửa lấy xe ra ngoài, đi về phía có biển. Chiếc mô tô như con thiêu thân lao đầu về phía trước, vạt áo mỏng manh vỗ phành phạch đón gió, cảnh vật lùi lại phía sau lưng nhường chỗ cho một vùng trời bình yên tĩnh lặng. Hải Đăng thả bộ dọc theo bờ biển, hai tay đút túi mặc cho gió biển đánh rối mái tóc màu nâu vừa vuốt keo. Có rất nhiều chuyện anh phải suy nghĩ.Anh muốn xác định xem mình có phải thích Linh An hay không. Đó là tình yêu sét đánh chăng? Làm sao có chuyện vừa gặp đã yêu ngay được, hơn nữa anh cũng không biết rõ về con người Linh An. Anh thực sự muốn trái tim mặc sức làm điều mình thích không bị lí trí gò bó, chèn ép.

Ai biết phía trước là gì khi bàn chân mệt mỏi không muốn đi như chủ nhân của nó.

Lúc này Linh An mới lò dò mắt nhắm mắt mở bước xuống cầu thang xuống phòng bếp, hôm nay ba không gọi nên Linh An được ngủ thoải con gà mái. Mò mẫm chiếc điện thoại trong túi áo, Linh An nhấc máy nghe và đương nhiên đã biết đó là ai.

- Em mới ngủ dậy. – Vừa nói Linh An vừa đưa tay che miệng ngáp không hề che giấu sự mệt mỏi. Ngủ nhiều nên người mới thành ra như thế này đây mà.

- Em là heo đấy à, 9 giờ sáng rồi đấy. – Anh phàn nàn.

- Bình thường em ngủ đến chiều cơ, như thế này là sớm rồi đấy vì đói bụng nên em mới dậy giờ này thôi.

Trời phú cho Linh An một khả năng ngủ đáng giật mình nhưng biết làm sao được.

- Thế chưa ăn à?

- Em ăn rồi.

- Thế đi uống nước nhé. – Anh đề nghị.

Ngày nghỉ không làm gì có cơ hội tất nhiên phải ra ngoài rồi.

9 giờ 30 phút Linh An đã yên vị trên ghế ngồi tại một tiệm cà phê, không khí ở đây khá ấm áp. Hải Đăng bảo đây là quán ruột của anh, mỗi khi có chuyện gì khó suy nghĩ anh đều ra đây ngồi. Khánh lâu năm thành quen. Chủ quán là một người đàn ông chỉ mới ngoài ba mươi vô cùng nhiệt tình. Thấy Hải Đăng đến đã chạy vội ra chào hỏi thân mật.

- Cậu em, lâu lắm mới thấy đến. – Ông chủ cười nói.

- Đợt này em hơi bận, đi làm rồi nên không có thời gian nhiều.

Dường như khi Hải Đăng nói xong câu này ông chủ có vẻ không tin về câu trả lời của anh cho lắm. Ánh mắt đảo qua phía Linh An đầy ngụ ý sau đó vỗ vỗ vai anh gật đầu.

- Khá đấy, mới chỉ mất tích một thời gian mà đã câu được cô em xinh tươi thế này rồi. Là đi làm nên bận hay tán tỉnh em này mới không có thời gian đến đây hả?

Phớt lờ câu hỏi của người chủ quán anh đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ nhưng ở từ ngoài quán nhìn vào lại không thấy gì cả. Có lẽ là vì khách đặc biệt nên anh có một chỗ khá đặc biệt.

- Anh hay đến đây lắm hả. – Linh An nheo mắt hỏi anh. Bình thường anh cũng khá lạnh lùng mà đến đây mặt mũi tươi tỉnh hẳn.

- Trước đây một mình thì thường xuyên lui tới có khi làm việc rồi xuyên đêm tại đây luôn.

- Anh lêu lỏng thật đấy. – Nghe câu trả lời này Linh An cau mày.

Thuận tay anh cốc đầu Linh An một cái rõ kêu.

- Là em cố tình không hiểu hả? – Anh trừng mắt.

- Hừ, mà anh làm việc gì xuyên đêm luôn thế?

- À... – Anh à một tiếng thật dài rồi nín luôn không nói gì nữa làm Linh An mất cả hứng.

- Làm việc gì? Em còn không biết anh làm nghề gì nữa kia.

Lần này Linh An đã nhanh miệng chặn họng anh trước: “ Anh nói nhanh, anh thử à một tiếng nữa xem, em cắt lưỡi anh luôn đấy.”

- À, em đoán đi. – Như sự bị cắt lưỡi thật, anh đã bổ sung thêm ba chữ đằng sau.
 

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
259,0
Chương 9:


Linh An ngồi vắt óc suy nghĩ xem anh làm nghề gì còn anh thì khoanh tay ngồi dựa vào ghế thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê, vô cùng thoải mái.

- Nói đi, rút cuộc anh nghề gì? – Linh An lên tiếng.

- À... nếu như anh nói trước kia anh là một hacker thì sao? – Anh thuận lợi ném câu hỏi về phía Linh An.

Anh cũng bí mật quá cơ, nếu là hacker thì cứ nói ra việc gì phải ngại tại sao lại cứ giấu diếm vậy chứ. Đáng tự hào mà. Nhưng sao lại là trước kia nhỉ, không lẽ bây giờ anh thất nghiệp là một kẻ vô công rồi nghề.

- Bây giờ anh lấn sân sang làm kinh doanh rồi công việc kia chỉ để giải trí thôi. – Hải Đăng nhếch môi nói.

- Giải trí sao? Nghĩa là khi buồn anh bày ra phá người ta chơi chơi vậy thôi hả?

Cái này hay đấy rõ ràng là phá người khác mà. Có lẽ rất nhiều người điên đầu vì anh rồi. Cứ tưởng tượng đi, bạn đang sử dụng máy tính một cách bình thường và rồi trong lúc anh buồn chán, chỉ một vài thủ thuật nhỏ máy tính của bạn lập tức bị “đơ”. Anh không dễ nuốt như Linh An tưởng, bề ngoài đạo mạo thư sinh thế kia mà hạ thủ vô tình quá. Không nên đụng vào ổ kiến lửa này nếu Linh An là đối tượng tiếp theo thì chết mất.

- Không phải lo sợ anh hack thông tin trong máy của em đâu vì việc đó anh làm từ lâu rồi.

- Cái gì? – Hai mắt Linh An mở to. Không thể tin nổi.

Vô lí, quá vô lí.

Cách đó gần nửa vòng trái đất, một người phụ nữ đang bận rộn ngồi trước một dàn viễn diễn viên đang casting thử vai. Thỉnh thoảng cô trợ lí lại rỉ tai người phụ nữ thầm đánh giá các diễn viên trẻ.

Thành phố Paris vẫn nhộn nhịp tấp nập như ngày trước khi gia đình nhỏ vẫn còn sống ở đây. Con gái chắc bây giờ đã lớn lắm rồi.

Một buổi chiều cuối tháng tư, nắng vàng ươm rải đều trên các con phố, thỉnh thoảng một cơn gió lướt qua nhưng vẫn không đủ làm hàng cây xao động. Hôm nay, Linh An và Mai Thy đạp xe đến sân bóng nguyên do là lớp trưởng đã nhận lời thách đấu với lớp kế bên. Một lớp toàn những đứa gầy nhom, chảnh chọe, yếu ớt. Thật ra thì không đi cũng biết lớp mình thắng chắc nhưng tinh thần mới là động lực để đội nhà có cơ hội mở loa cãi nhau ầm ĩ. Trách ai được khi lớp mình cũng toàn những đứa lắm mồm.

- Hai tháng nữa là chúng ta phải xa nhau sao? – Mai Thy buồn chán lên tiếng.

Bứt ngọn cỏ quơ qua quơ lại trước mặt Linh An chẳng buồn trả lời vì rõ ràng Mai Thy cũng biết điều đó chỉ là thời gian trôi quá nhanh mà con người thì quá chậm, nó vô tình biến học trò cuối cấp thành ra những đứa lơ tơ mơ. Linh An ngẩng đầu lên cao nhìn những đám mây đang bay rồi thở dài chán chường: “ Chịu thôi”.

Cứ như vậy đứa đặt câu hỏi đứa thở dài nhìn trời chẳng buồn ghé mắt nhìn kết quả cho tới khi lớp trưởng hô lớn kết thúc với tỉ số là 3-1.

Nằm dài ra bãi cỏ, Linh An nhỏ giọng:

- Tớ sẽ nhớ các cậu lắm đấy!

Hà Phong không biết từ đâu tới ném cho Linh An chai nước mát lạnh rồi ngồi thụp xuống bãi cỏ.

- Này mấy đồ hâm, thay vì than thở thì hãy trân trọng quãng thời gian này đi. Đúng là con gái! Tranh thủ kiếm người yêu đi không thì thời học sinh ở ế đấy.

- Hừ, cái đồ vô tình này... – Mai Thy uất ức.

- Lúc nãy có rà soát phái YY lớp kế bên, chẳng đứa nào ra hồn toàn những thằng nhìn đời qua hai mảnh đít chai. Thấy mà chán, chứ tử tế tôi cũng giới thiệu cho hai bông hoa ở đây rồi.

Hà Phong ngửa cổ uống một ngụm nước rồi lắc đầu. Có lẽ do lúc nãy đá hăng quá nên cậu bạn mồ hôi nhễ nhại đắp một chiếc khăn lạnh trên vai. Dưới ánh nắng của một buổi hoàng hôn cậu bạn nổi tiếng tinh nghịch quậy phá nay lại thâm trầm lạnh lẽo hiếm thấy.

- Nghi vấn phát hiện trai đẹp nha. – Bây giờ Linh An mới lên tiếng phá tan bầu không khí.

- Ai thế?

- Hà Phong chứ ai.

- Tôi á. – Như không tinh cậu bạn mở to mắt há mồm đưa tay chỉ vào mặt mình. – Tôi lúc nào chẳng đẹp, phải nói là một vẻ đẹp không biên giới, hoa nhường nguyệt thẹn...như ai ấy nhở tự dưng quên mất tiêu.

- Thúy Kiều à? – Mai Thy cười cười nói.

Cứ tưởng sẽ e thẹn ngượng ngùng ai ngờ Hà Phong cũng chẳng có tí tế bào xấu hổ nào.

- Đúng đúng, Thúy Kiều mà gặp Hà Phong này chắc hổ thẹn chết mất.

Hà Phong vừa dứt lời, liên tiếp hai cái cốc đầu thật mạnh rơi xuống, cậu bạn này hiện tại nổ đom đóm rồi.
 
Bên trên