Chương 10:
Sau chuỗi những ngày hanh khô nóng nực thành phố đón một cơn mưa lớn. Mưa nghiêng mưa chéo đan vào nhau rồi lại nện xuống mặt đường cuồn cuồn thành từng dòng. Gió vù vù thổi bay những chiếc là vàng trên vỉa hè vắng người qua lại. Chẳng sai nếu người ta nói mưa buồn.
Hải Đăng cho xe chạy chầm chậm qua các vũng nước, trời mưa to, cần gạt nước của xe hoạt động liên tục. Cũng vì trời mưa nên Hải Đăng mới có một ngày thoải mái như bây giờ. Trời mưa, tính lười biếng tiềm tàng trong con người anh trỗi dậy thật mạnh mẽ, không thích đi làm lại thích lao ra đường ngắm mưa. Bọt nước trắng xóa nổi đầy bong bóng trên mặt đường xi măng bạc thếch. Từ sáng tới giờ chưa có dấu hiệu ngớt, lái xe vào một ngõ nhỏ, Hải Đăng dừng lại trước một ngôi nhà có dàn hoa thiên lí đang ngát hương. Anh che ô mở cửa cho xe chạy vào trong sân rồi lao thật nhanh vào nhà. Phía dưới nhà bếp, mùi cafe nóng đang bốc hơi xua tan đi cái lạnh lẽo bên ngoài.
- Của con này, làm gì mà trời mưa gió lại chạy đến thăm nội thế? – Bà đưa tách cafe nóng cho anh rồi đan hai tay vào nhau.
- Con chỉ rảnh mỗi hôm nay thôi, nếu không thì phải hai tuần nữa mới sang đây được.
Hải Đăng mở cửa phòng, cả người ngã lên chiếc giường êm ái. Nhà nội nhỏ nhưng vẫn có phòng cho anh có thể thấy nội yêu chiều cháu trai mình đến lạ. Con cái giàu có nhưng nội vẫn một mình sống ở đây, không về ở cùng gia đình con trai. Có lẽ nội sợ phiền hơn nữa nội quen sống giản dị thanh đạm.
Anh mở di động, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím rồi dừng lại ở một dãy số quen thuộc – của Linh An. Điện thoại được kết nối nhưng rất lâu mới có người bắt máy.
- Này, ai thế? Có chuyện gì không nếu không mười tiếng sau gọi lại. Vậy nhá.
Chất giọng lơ mơ và ngái ngủ này chắc chắn không phải của Linh An, vì Linh An sẽ không nói với anh như vậy cho dù có đang say giấc. Là ai?
Mai Thy đang bực mình vì có người phá đám giấc ngủ ngàn vàng của cô. Lâu lắm mới được một hôm trời mưa, lại nghỉ học, trời dịu mát thơ mộng rất lí tưởng để ngủ tẹt ga.Đá chân cô nàng đang ngủ như chết là Linh An, Mai Thy càu nhàu:
- Ai gọi cậu ấy, tớ nghe hộ rồi...
- Ờ ờ. Mở miệng phun ra hai chữ Linh An lại lăn ra ngủ tiếp mặc kệ trời đất.
Linh An lâu lắm mới có một giấc ngon như bây giờ, quả thật khi đủ giấc tự động thức dậy, đầu óc của Linh An tỉnh táo hẳn. Linh An đang lục lại điện thoại, lúc ngủ nghe Mai Thy nói hình như ai gọi đến í. Má ơi, tiêu rồi... là anh sao. Gọi lại.
- Anh đây. – Sau 5s chờ đợi, anh đã bắt máy.
- Lúc nãy gọi cho em à, là Mai Thy nghe hộ đấy. – Lên tiếng giải thích.
- Anh biết rồi.
Chỉ vậy thôi hả, không cằn nhằn gì nữa sao? Biết thế đừng giải thích cho xong, cứ tưởng là sẽ bị anh chỉnh ai nghờ nhẹ như lông hồng í.
- Hôm nay anh không đi làm à?
- Không, trời mưa thì nghỉ thôi.
Nhân viên này cũng tự do tùy ý quá đi. Bữa nay đi làm còn có chế độ nghỉ theo thời tiết nữa sao. Lạ nhỉ, vài bữa chắc Linh An cũng xin anh cái địa chỉ để xin việc mới được.
Luyên thuyên một hồi, Linh An mệt mỏi vứt chiếc điện thoại ra xa. Xuống nhà kiếm đồ ăn, không có gì ngoài mì gói. Úp mì ăn vậy, với trình độ nấu ăn của Linh An thì chỉ biết làm món này thôi, bình thường ba đi công tác Linh An đều xách dép qua nhà Mai Thy ăn chực. Lâu thành quen, mà thói quen vậy thì khó sửa lắm, ba không ít lần chỉ dạy việc nấu nướng cho Linh An với mục đích sau này đi học thì phải tự lo cho bản thân nhưng rồi cũng công cóc. Mấy lời ba dạy này Linh An nghe tai này ra tai kia chẳng lọt chữ nào. Mấy lần cầu cứu Hà Phong thì bị cậu bạn réo ầm lên tuôn ra một tràng vọng cổ thật dài cuối cùng chốt lại một câu: “ Bà làm con gái kiểu gì thế?”. Trời sinh Linh An như vậy rồi.
Sau chuỗi những ngày hanh khô nóng nực thành phố đón một cơn mưa lớn. Mưa nghiêng mưa chéo đan vào nhau rồi lại nện xuống mặt đường cuồn cuồn thành từng dòng. Gió vù vù thổi bay những chiếc là vàng trên vỉa hè vắng người qua lại. Chẳng sai nếu người ta nói mưa buồn.
Hải Đăng cho xe chạy chầm chậm qua các vũng nước, trời mưa to, cần gạt nước của xe hoạt động liên tục. Cũng vì trời mưa nên Hải Đăng mới có một ngày thoải mái như bây giờ. Trời mưa, tính lười biếng tiềm tàng trong con người anh trỗi dậy thật mạnh mẽ, không thích đi làm lại thích lao ra đường ngắm mưa. Bọt nước trắng xóa nổi đầy bong bóng trên mặt đường xi măng bạc thếch. Từ sáng tới giờ chưa có dấu hiệu ngớt, lái xe vào một ngõ nhỏ, Hải Đăng dừng lại trước một ngôi nhà có dàn hoa thiên lí đang ngát hương. Anh che ô mở cửa cho xe chạy vào trong sân rồi lao thật nhanh vào nhà. Phía dưới nhà bếp, mùi cafe nóng đang bốc hơi xua tan đi cái lạnh lẽo bên ngoài.
- Của con này, làm gì mà trời mưa gió lại chạy đến thăm nội thế? – Bà đưa tách cafe nóng cho anh rồi đan hai tay vào nhau.
- Con chỉ rảnh mỗi hôm nay thôi, nếu không thì phải hai tuần nữa mới sang đây được.
Hải Đăng mở cửa phòng, cả người ngã lên chiếc giường êm ái. Nhà nội nhỏ nhưng vẫn có phòng cho anh có thể thấy nội yêu chiều cháu trai mình đến lạ. Con cái giàu có nhưng nội vẫn một mình sống ở đây, không về ở cùng gia đình con trai. Có lẽ nội sợ phiền hơn nữa nội quen sống giản dị thanh đạm.
Anh mở di động, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím rồi dừng lại ở một dãy số quen thuộc – của Linh An. Điện thoại được kết nối nhưng rất lâu mới có người bắt máy.
- Này, ai thế? Có chuyện gì không nếu không mười tiếng sau gọi lại. Vậy nhá.
Chất giọng lơ mơ và ngái ngủ này chắc chắn không phải của Linh An, vì Linh An sẽ không nói với anh như vậy cho dù có đang say giấc. Là ai?
Mai Thy đang bực mình vì có người phá đám giấc ngủ ngàn vàng của cô. Lâu lắm mới được một hôm trời mưa, lại nghỉ học, trời dịu mát thơ mộng rất lí tưởng để ngủ tẹt ga.Đá chân cô nàng đang ngủ như chết là Linh An, Mai Thy càu nhàu:
- Ai gọi cậu ấy, tớ nghe hộ rồi...
- Ờ ờ. Mở miệng phun ra hai chữ Linh An lại lăn ra ngủ tiếp mặc kệ trời đất.
Linh An lâu lắm mới có một giấc ngon như bây giờ, quả thật khi đủ giấc tự động thức dậy, đầu óc của Linh An tỉnh táo hẳn. Linh An đang lục lại điện thoại, lúc ngủ nghe Mai Thy nói hình như ai gọi đến í. Má ơi, tiêu rồi... là anh sao. Gọi lại.
- Anh đây. – Sau 5s chờ đợi, anh đã bắt máy.
- Lúc nãy gọi cho em à, là Mai Thy nghe hộ đấy. – Lên tiếng giải thích.
- Anh biết rồi.
Chỉ vậy thôi hả, không cằn nhằn gì nữa sao? Biết thế đừng giải thích cho xong, cứ tưởng là sẽ bị anh chỉnh ai nghờ nhẹ như lông hồng í.
- Hôm nay anh không đi làm à?
- Không, trời mưa thì nghỉ thôi.
Nhân viên này cũng tự do tùy ý quá đi. Bữa nay đi làm còn có chế độ nghỉ theo thời tiết nữa sao. Lạ nhỉ, vài bữa chắc Linh An cũng xin anh cái địa chỉ để xin việc mới được.
Luyên thuyên một hồi, Linh An mệt mỏi vứt chiếc điện thoại ra xa. Xuống nhà kiếm đồ ăn, không có gì ngoài mì gói. Úp mì ăn vậy, với trình độ nấu ăn của Linh An thì chỉ biết làm món này thôi, bình thường ba đi công tác Linh An đều xách dép qua nhà Mai Thy ăn chực. Lâu thành quen, mà thói quen vậy thì khó sửa lắm, ba không ít lần chỉ dạy việc nấu nướng cho Linh An với mục đích sau này đi học thì phải tự lo cho bản thân nhưng rồi cũng công cóc. Mấy lời ba dạy này Linh An nghe tai này ra tai kia chẳng lọt chữ nào. Mấy lần cầu cứu Hà Phong thì bị cậu bạn réo ầm lên tuôn ra một tràng vọng cổ thật dài cuối cùng chốt lại một câu: “ Bà làm con gái kiểu gì thế?”. Trời sinh Linh An như vậy rồi.