Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương mười tám.
“Cháu sợ… Cháu gọi cho cô Thúy không được. Bố mẹ cháu cãi nhau. Mẹ đập cửa phòng rồi bỏ đi, bố ngồi bên trong ôm đầu… Cháu sợ lắm!” Giọng bé Chíp như sắp khóc, tôi đột nhiên cảm thấy cần an ủi nó.
Em nghĩ thái độ của Linh trước hết phải ngạc nhiên đã chị ạ. Sau đó mới là cảm giác muốn an ủi. Với một đứa bé thì điều này như một sự đả kích. Chị có thể nhấn mạnh thêm kiểu đây có phải là lần đầu không, hay nhiều lần rồi.
Tôi cuống quýt: “Chíp ngoan nào, không khóc, không được khóc sẽ xấu lắm. Giờ Chíp nín đi, sau đó cứ đẩy cửa phòng vào ngồi trong lòng bố và ôm lấy bố, hôn má bố, bố sẽ không giận đâu, bố sẽ ôm hôn lại Chíp đấy!”
Nghe thấy ấm áp sao ấy.
Bình hơi lúng túng, anh trả lời ngập ngừng: “Ừ… Thì rõ là như vậy. Anh vẫn chưa hiểu em đang nói gì?”
“Được, nếu anh khẳng định anh và Dung không có gì, anh nên nhắc nhở cô ấy giải thích rõ với chồng mình. Bác sĩ Quân có vẻ rất quan tâm đến…” Suýt nữa thì tôi buột miệng chữ “em”, nghĩ lại không nên dùng từ ấy, tôi nói tránh: “Quan tâm đến mẹ con em khi ở viện, nhưng sau khi anh ta gặp anh ở thang máy, anh ta lại lờ mẹ con em đi như không quen biết. Rồi bọn em tình cờ gặp nhau vài lần, anh ta luôn có ý hỏi về anh, về chuyện vợ chồng mình… Còn em thì…”

“Còn em thì sao?” Giọng Bình vừa như dò hỏi vừa như đang đợi chờ câu trả lời của tôi.

Tôi bắt đầu bấn loạn, nói thật hay là không nói thật, sự thật hay một nửa sự thật… Bình sẽ nghĩ gì khi tôi thú nhận tôi đã từng bị anh ta ám ảnh mấy ngày, nếu như Bình không kịp thời kéo tôi lại, không biết bản thân sẽ sa ngã đến đâu. Nếu Bình không nói với tôi về mối quan hệ của anh và Dung, không biết tôi sẽ còn bị lợi dụng đến đâu… Im lặng, gần như một phút im lặng, cuối cùng thì tôi cũng lên tiếng:

“Còn em thì bị Quân lợi dụng để điều tra thông tin về anh. Em nghĩ anh ta nghi ngờ Dung và anh có mối quan hệ mờ ám. Nếu anh không giải thích với em, có lẽ bây giờ em cũng nghĩ vậy. Tốt nhất anh hãy nói chuyện với Dung rõ ràng để tránh hiểu lầm cho cả bốn người chúng ta.”
Em rất thích đoạn này.
Nét mặt đang căng ra của Bình có vẻ trùng xuống, trong ánh mắt anh có sự dao động không rõ ràng khi định trả lời tôi. Vài giây sau anh quả quyết: “Được, anh thề, anh không giấu em chuyện gì liên quan đến người phụ nữ nào khác.”
Ghét Bình rồi đấy. Cái điệu bộ này của bọn đàn ông. 10 thằng thì đến 11 thằng như thế này khi có điều khuất tất.
Chương này hay chị ạ. Em cũng đã nghĩ về một cái kết rồi, nếu theo chiều hướng này. Chị có ưu điểm về lời thoại, em thấy ổn.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Giản Đơn Đến đây thì có thể mọi người cũng đang bắt đầu đoán ra cái kết của câu chuyện này. Những chương tới chị đã vừa viết vừa khóc, không biết có phải quá nhập tâm không hay vì mình ác quá, lại để cho tình tiết câu chuyện trở nên "thê thảm" như thế.
Chị cũng đã rất đắn đo khi chọn tình tiết cho những chương sau. Chị đợi hoàn thành luôn mấy chương rồi đăng một thể để mọi người đọc không bị đứt đoạn cảm xúc.
Thực ra với chị nhân vật Bình có lẽ sẽ là người đáng thương nhất, sau này dù giữ lại được gia đình hay là tan vỡ thì người bị tổn thương sâu sắc sẽ là Bình. Nghĩ đi nghĩ lại đến một cái kết sắp viết, chị cũng đang rất cân nhắc.

Đoạn "Em nghĩ thái độ của Linh trước hết phải ngạc nhiên đã chị ạ. Sau đó mới là cảm giác muốn an ủi. Với một đứa bé thì điều này như một sự đả kích. Chị có thể nhấn mạnh thêm kiểu đây có phải là lần đầu không, hay nhiều lần rồi." chị thấy hoàn toàn chính xác, chị sẽ thêm hội thoại.

Về phản ứng tâm lý của Bình và Linh ở chương này có hơi bất thường không? Khi nghe Linh nói Quân lợi dụng Linh để hỏi về Bình ý, anh không tức giận mà lại thở phào... Thực ra thì chị sẽ có lý do giải thích cho đoạn này ở ngoại truyện về Bình à. Nhưng sợ bạn đọc thắc mắc?
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Mưa Mùa Hạ
Em thì lại thích những gì về thực tế cuộc sống hơn. Thế nên em không ngại nghĩ về những điều mà người ta thường-cho-là-tồi-tệ. Nhưng thật ra chưa chắc đã như vậy. Em thích những gì tác giả viết ra nó phải thật. Em thích những đoạn thoại của Bình với Linh, em không thấy đó là diễn biến tâm lý bất thường. Cũng có thể vì em đã từng cũng có những cảm xúc như nhân vật Linh, và cũng từng phải nghe những lời nói dối. Nên em thích - vì nó thật. Em nhấn mạnh điều này bởi vì cuộc sống nó là như thế. Trước đây, em cũng có những ngày viết ra những dòng chữ mà nước mắt lã chã rơi...

Em mới biết thì ra cảm xúc của con người lại dễ dàng bị chi phối đến thế.
Nếu như cái kết em nghĩ đến, thì em thấy nhân vật Bình đúng là đáng thương nhất thật. Người ta bảo, vượt qua được hay không, ranh giới cũng chỉ mong manh như một lời nói dối mà thôi. Tình cảm chính là như vậy.
Chị không cần lý giải nhiều quá, để kết mở, người đọc tự cảm nhận.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 19. Chiến tranh lạnh.

Vợ chồng giận dỗi nhau là điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống hôn nhân, nguyên nhân thì có cả trăm nghìn lý do từ vụn vặt đến những chuyện lớn lao hơn. Tôi và Bình giận nhau mà chẳng hiểu rõ vì lý do gì là chính, cuộc nói chuyện đêm hôm qua đã làm cho cả hai cùng rơi vào một trạng thái tâm lý vô cùng nóng giận và căng thẳng.

Trong suốt bữa ăn sáng chúng tôi không hề nói chuyện với nhau câu nào. Bà Xuân dường như biết đã có chuyện xảy ra giữa hai vợ chồng nên cũng tránh né, cho Bông ăn sáng xong bà bế con bé ra phòng khách chơi chứ không để con bé ngồi trong lòng bố hoặc mẹ cười đùa như mọi hôm.

Ngày nghỉ lễ, như mọi năm cả nhà tôi về nhà bố mẹ chồng tổ chức ăn uống liên hoan. Năm nay ông bà có thêm cháu nội và cháu ngoại, không khí trong nhà vui vẻ, nhộn nhịp hẳn lên. Bông đã biết đi nên chỗ nào con bé cũng muốn chạy lại khám phá, Zin thấy Bông thì vội vàng bò theo sau để được chơi cùng, cả hai đứa trẻ cứ thế bận rộn với đống đồ chơi trên sàn chẳng cần quan tâm đến người lớn đang ngồi nhìn chúng cười vui vẻ.

Tôi cũng cố gắng nở vài nụ cười dù trong lòng đang rất khó chịu, cứ nghĩ Bình sẽ vào bếp ôm lấy tôi và xin lỗi như lần trước nhưng anh đã không làm vậy, trong tôi như có chút đắng lòng, tủi thân.

Bọn trẻ được cho ăn trước và đi ngủ trưa rồi mọi người mới quây quần vào bàn ăn. Lâu nay Thắng có vẻ đã bớt ham chơi, cá độ, cũng không thấy Bình bảo Duyên hỏi vay tiền nên bố mẹ có vẻ rất vui và không cằn nhằn trách móc cô chú ấy như mọi lần tụ họp. Bình vẫn không mở lời nói chuyện với tôi trước, tính anh vốn dĩ vậy, khi giận dỗi thực sự ít khi anh chủ động lên tiếng cầu hòa.

Duyên vừa gắp thức ăn vào bát, vừa nhìn Bình hỏi:

- Ngày 9 tháng một tới đây anh có định tổ chức sinh nhật một tuổi cho Bông không? Đến 22 tháng một sinh nhật Zin hay là chúng ta tổ chức chung cho hai đứa được không anh?

Duyên chủ động hỏi Bình, chỉ hỏi mình anh chứ không hề hỏi kiểu “anh chị có định…” hay không, rõ ràng cô ấy muốn lờ tôi đi và không muốn tôi tham gia vào chuyện này. Nhưng đây là sinh nhật đầu tiên của Bông, tôi vốn rất háo hức chuẩn bị cho con gái một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ và hoàn hảo.

Thực ra thì họ hàng bên đằng nhà tôi không còn mấy ai thân thích, ở quê chỉ còn lại người cô – em gái bố hiện đang sống trong căn nhà cũ mà bố mẹ tôi để lại cùng với chồng con. Thỉnh thoảng lễ tết tôi có về thắp hương cho bố mẹ và thăm gia đình cô một vài lần. Vì vậy bữa tiệc sinh nhật Bông tôi dự chắc chỉ có họ hàng bên nhà chồng và bạn bè của chúng tôi là chủ yếu.

Không đợi Bình trả lời và cũng không cần để ý đến thái độ của Duyên, tôi lên tiếng:

- Có thể chị sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ cùng gia đình và vài người bạn thân ở nhà thôi. Nếu em thích có thể để Zin cùng tổ chức sinh nhật với Bông.

- Cái gì? Làm ở nhà. Chị định mời vài người thôi à? Em thấy không được, không đồng ý. - Duyên gắt gỏng.

- Phải đấy, bố mẹ nghĩ ở nhà không tiện đâu. Bố mẹ cũng muốn mời vài người bạn nữa. - Bố chồng tôi cũng tham gia vào.

Thắng cười cười liếc Duyên rồi nhìn tôi.

- Em nghĩ vợ em và bố nói đúng đấy. Em cũng không nghĩ chị nên làm ở nhà.

- Con có đảm đương được không mà đòi làm ở nhà? Cháu nội, cháu ngoại nhà này tổ chức sinh nhật một tuổi thì phải làm cho hoành tráng chứ. Chẳng nhẽ nhà ai cũng không có người thân và ít bạn bè như con. - Mẹ chồng tôi thốt lên vài lời mỉa mai làm tim tôi đột nhiên thắt lại.

Cả nhà đang cố tình đưa tôi vào thế bị động, mẹ chồng vẫn luôn như vậy, bà có thể dùng lời nói để làm tôi tổn thương không bằng cách này thì bằng cách khác. Bông là con gái tôi cơ mà, sao tôi lại không có quyền quyết định tổ chức sinh nhật cho con như thế nào?

Tôi hơi mím môi, định lên tiếng phản bác lại thì Bình đã không cho tôi làm điều ấy. Anh vẫn bình thản ăn rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi mà mở lời, không hiểu là quan tâm hay là cố tình phản đối lại ý kiến của tôi.

- Tổ chức ở nhà sẽ mệt cho em đấy! Anh nghĩ là vài hôm nữa anh sẽ đặt tiệc trước mấy ngày ở nhà hàng gần đây. Làm vậy chúng ta chỉ việc mời khách đến thôi! Khách của ai người ấy mời, cả nhà thấy được không?

- Được, được… - Hai người lên tiếng đồng ý trước là Duyên và Thắng.

Rõ ràng cô chú ấy muốn tổ chức sinh nhật cho Zin chung với Bông và làm ở nhà hàng để Bình có thể đứng ra chủ chi toàn bộ cho buổi tiệc nên tỏ ra rất vui mừng. Bố mẹ chồng cũng đồng ý và tôi cũng chẳng còn cách nào khác là gật đầu dù trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, làm to như vậy để làm gì?

Kết thúc bữa ăn, Duyên rửa bát còn Thắng thì loanh quanh trong bếp nói chuyện với vợ. Mẹ chồng gọi Bình vào phòng bà nói chuyện riêng gì đó tôi cũng không quan tâm lắm vì đấy là thói quen của bà. Khi nào Bình về nhà bà đều muốn cùng con trai vào phòng nhỏ to tâm sự hay kể lể đủ thứ chuyện mà chắc chắn sẽ có chuyện liên quan đến cô con dâu là tôi đây.

Trong phòng khách chỉ còn lại bố chồng và tôi, tôi gọt xong đĩa dưa hấu và mời bố ăn. Ông đưa tay ra hiệu từ chối rồi bất ngờ hỏi:

- Con và Bình có chuyện gì không vui đúng không? Sắc mặt và thái độ hôm nay của hai đứa rất khác. Bố là người từng trải rồi, đừng có nghĩ đến chuyện nói dối bố.

Tôi run run, ấp úng:

- Dạ, cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, giận nhau vài chuyện nhỏ thôi bố ạ.

- Bố biết làm dâu nhà này con chịu nhiều thiệt thòi. Chồng hay đi công tác xa, mẹ và em chồng thì lại không hòa hợp… Nhưng mà bố nghĩ, Bình thực sự rất yêu con. Hai đứa đừng giận nhau lâu mà ảnh hưởng đến Bông.

Bố chồng dừng lại giây lát rồi như muốn tâm sự với tôi nhiều chuyện cũ.

- Không biết Bình có kể cho con nghe không? Trước kia nó là thằng chơi bời, chẳng biết quan tâm đến ai. Nó học rất tốt nhưng cũng chính vì bố bận việc bên ngoài không quan tâm, mẹ con thì chiều nó quá, có tiền, lại muốn cái gì được cái ấy, vào đại học nó rất đua đòi và phá phách. Bình thường xuyên tụ tập bạn bè nhậu nhẹt, ăn uống, đua xe, đánh nhau, đi bar… Bạn gái của nó thì thay nhanh đến nỗi bố mẹ chẳng kịp nhận ra, đứa nào nó cũng dẫn về nhà chơi như để chọc tức bố. Được cái nó là thằng thông minh, điểm số ở trường của Bình chẳng có gì phải phàn nàn. Hơn nữa ở Học viện Tài Chính, Bình còn là sinh viên có thành tích học tập xuất sắc nhưng chỉ vì thái độ bất cần, hảo hán mà thầy cô, bạn bè tốt không ai ưa cả. Rồi đột nhiên đến năm học cuối, Bình thay đổi hẳn, thay đổi đến bất ngờ khiến bố mẹ vừa mừng vừa lo. Bố mẹ đã không biết chuyện gì xảy ra khi nó từ bỏ hết bạn bè xấu, chuyên tâm học hành, ra trường xin vào làm kiểm toán ở một công ty nhà nước, bỏ ra một năm học thêm tiếng Nhật rồi làm cho công ty bây giờ… Suốt sáu năm rưỡi nó đã không dẫn một cô gái nào về nhà, con chính là cô gái đầu tiên sau hơn sáu năm nó dắt về và tuyên bố muốn cưới làm vợ... Con hiểu ý bố chứ?

Tôi vẫn còn chìm trong những lời nói của bố, thất thần giật mình:

- Dạ… dạ, con hiểu ạ!

- Bố nghĩ là Bình đã rất yêu con nên mới chống đối lại sự phản đối của bố mẹ. Bố cũng muốn xin lỗi con vì đã tin vào chuyện bói toán vớ vẩn mẹ con đã nói mà làm khó con nhưng chưa có dịp. Giờ bố và cũng thay mặt mẹ xin lỗi con vì những chuyện trước kia, con là con dâu tốt, vì vậy bố rất yên tâm khi Bình có được người vợ như vậy.

Tôi hoàn toàn bị bố chồng làm cho cảm động. Lâu nay tôi vốn nghĩ ông là người bàng quan và hơi nhu nhược, không để ý nhiều đến chuyện trong gia đình nhưng thật không ngờ ông lại quan sát và có thể nói ra những lời quan tâm đến con cái sâu sắc thế. Mắt tôi cay xè, nhìn ông như muốn khóc:

- Con cảm ơn bố đã nói chuyện về anh Bình với con, cũng cảm ơn bố đã lo lắng cho con. Chuyện ngày trước thực sự con cũng không muốn nhắc đến. Chỉ mong sao mẹ và em Duyên có thể thông cảm và nghĩ về con như bố vừa nói.

- Hai người đấy được chiều và sống sung sướng quen rồi, con cũng đừng trách họ. Con không còn bố mẹ, có gì khuất tất, có thể hỏi bố, giúp được bố sẽ giúp. - Bố chồng ân cần nói.

- Vâng, con rất vui bố ạ. Nếu anh Bình bắt nạt, con nhất định sẽ nói với bố. Bọn con không có gì nghiêm trọng đâu. Bố đừng lo lắng quá!

Vừa dứt lời thì mẹ và Bình bước vào, thấy hai bố con ngồi nói chuyện tình cảm Bình có vẻ hơi ngạc nhiên còn mẹ chồng lại tiếp tục bày vẻ mặt khó chịu với tôi. Tôi biết, để bà thực lòng yêu quý và xem tôi như con dâu quả thật là điều khó xảy ra, bốn năm rồi vẫn vậy, dù tôi có cố gắng thế nào vẫn là cái gai trong mắt bà mà chưa nhổ đi được.

Bình và mẹ ngồi xuống ăn dưa hấu vừa lúc vợ chồng Duyên, Thắng cũng đi ra. Cả nhà chúng tôi ngồi ăn hoa quả và nói chuyện phiếm với nhau, thỉnh thoảng tôi thấy Bình liếc nhìn mình nhưng sau câu nói ở trong bàn ăn, anh chưa hề mở lời với tôi thêm lần nào nữa.

Quá khứ của Bình tôi chưa từng nghĩ đến lại giống như lời bố chồng vừa kể. Trong mắt tôi Bình chắc phải là một người đàn ông hào hoa, chững chạc và rất phong độ khi còn trẻ mới khiến nhiều cô gái ngưỡng mộ như vậy chứ. Tôi đã là vợ anh bốn năm, vậy mà sự thật về quá khứ của anh như thế nào đến giờ tôi vẫn mơ hồ khó hiểu. Khi yêu Bình tôi đã nghĩ, quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại chúng tôi thật lòng yêu nhau nên cũng không hỏi anh nhiều.

Mỗi lần nhắc đến chuyện cũ Bình cũng thường có xu hướng lảng tránh nên dần dần tôi cũng không để ý đến nữa. Khi nghe xong chuyện bố kể, trong lòng tôi có vô vàn câu hỏi muốn hỏi Bình. Liệu có phải Trang là người đã làm anh thay đổi như thế? Liệu người con gái duy nhất bỏ rơi Bình là Trang? Anh có còn nhớ cô ấy không? Có còn yêu cô ấy không? Anh có thực sự là yêu tôi và hạnh phúc với tôi như bố chồng vẫn nghĩ không?


*****


Không khí thật nặng nề, ngày tết dương lịch mà hai vợ chồng tôi đeo cái mặt nặng như đưa đám. Ngoài đường nhộn nhịp, vui vẻ là thế vậy mà trong căn nhà tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt và bức bối. Nếu như trước kia có thể tôi sẽ không ngại mà chạy lại ôm Bình, xin lỗi vỗ về anh nhưng sao hiện tại tôi thấy thật là khó. Tôi chẳng làm sai điều gì cả, tôi chỉ muốn biết thêm một chút về quá khứ của anh. Vậy mà khi nhắc đến Trang, Bình lại nổi giận vô cớ với tôi.

Chẳng có lý do gì để tôi làm lành trước, trong lòng vẫn khó chịu và bực bội muôn phần. Tối hôm ấy, Bông đã được đặt nằm vào giữa giường. Bình và tôi mỗi người đắp một chăn riêng, chẳng ai nói chuyện gì, chỉ im lặng lên giường đi ngủ.

Ngày đi làm đầu tiên của năm mới, cả văn phòng tỏa ra mùi thơm dìu dịu của mấy lẵng hoa ly được đặt trang trí trên bệ các cửa sổ. Ánh nắng dịu nhẹ tràn qua khung cửa sổ, chiếu vào bàn làm việc của tôi nhìn rất sáng và bắt mắt. Thứ ánh sáng của buổi ban mai trong lành tinh khiết ấy như đang cố xoa dịu sự khó chịu trong lòng tôi.

Thúy hẹn đến đón tôi để cả hai cùng nhau đến gặp một số nhà tài trợ mà vì bận việc riêng của mẹ cô ấy đã không chuyên tâm được trong mấy ngày vừa qua. Thấy tôi, Thúy ngồi trên chiếc xe LX màu vàng vẫy vẫy:

- Chị Linh, em ở đây… Chúng ta đi chung một xe thôi nhé!

- Ừ, vậy đợi chị vào mượn mũ bảo hiểm đã. Mũ của chị đang để ở cốp xe dưới tầng hầm. - Tôi đáp rồi nhanh chân vào trong sảnh lớn mượn một chiếc mũ của một bạn lễ tân rồi lên xe đi cùng Thúy.

- Mẹ em đã khỏe hẳn chưa?

- Mẹ em xuất viện rồi, sức khỏe tốt lên nhiều. - Thúy cười. - Cảm ơn chị đã quan tâm... À, từ sau hôm chị trông bé Chíp giúp em, con bé nhắc chị suốt. Nhiều lúc nó hỏi về chị nhiều quá khiến anh Quân còn bực mình quát nó đấy.

- Vậy cơ à? - Tôi hơi ngượng nghịu hỏi lại. - Chắc Chíp là cô bé hướng ngoại nên dễ gần gũi với những ai nó thích. Chị thấy nó cũng rất quý em mà.

- Em thì nói làm gì, em chơi với Chíp từ hồi nó còn bé xíu. Nhưng nó mới gặp chị có một lần thôi đấy. Con bé cũng không hướng ngoại lắm đâu, chắc nó thiếu thốn tình yêu thương của mẹ nên khi được chị quan tâm nó mới vui vậy.

Thì ra là vậy, tôi nghĩ cũng tội nghiệp Chíp, có lẽ Dung phải là con người bận rộn lắm mới không có thời gian dành cho con gái.

Thật may là Bình đã suy nghĩ lại, mấy tháng gần đây anh dành nhiều thời gian cho gia đình như vậy chắc Bông sẽ vui lắm, chỉ mong sao Bông lớn lên cũng không phải chịu cảnh thiếu đi sự quan tâm chăm sóc của bố. Tôi nhớ lại chuyện cuộc gọi điện lần trước của Chíp về việc bố mẹ con bé cãi nhau, nhưng cũng chẳng biết nên hỏi Thúy như thế nào. Vừa hay Thúy chuyển đề tài luôn.

- À, mấy nhà tài trợ này chị liên hệ rồi đúng không? Hôm nay cứ theo địa chỉ chị mail cho em rồi đến gặp thôi hả?

- Ừ, chị hẹn hết rồi. Em và chị cứ theo danh sách mà đến thôi. Bản kế hoạch chị cũng lên xong phần tổng hợp rồi. Sắp tới sẽ hoàn thành nội dung chi tiết rồi gửi qua bên em xem xét, thảo luận thêm.

- Vậy được rồi. Em cũng cố gắng làm tốt với chị. Dự án này anh Quân rất chú trọng, em không thể để anh ấy thất vọng được. - Thúy nói với một giọng tự tin và tràn đầy sự thích thú như đang trông đợi một điều gì đấy.

Tôi nghĩ mối quan hệ giữa Thúy và Quân chắc chắn không phải mối quan hệ người nhà vì mỗi lần nhắc đến Quân và Chíp là giọng Thúy lại trở nên hồ hởi, nếu đứng đối diện mà nhìn vào mắt cô ấy sẽ thấy ánh lên những tia lấp lánh mà chỉ có ở những cô gái đang yêu.

Nhưng đó càng không phải chuyện để tôi quan tâm đến, tôi chỉ muốn sao nhanh nhanh hết ngày làm việc để về nhà làm hòa với Bình. Cảm giác giận dỗi này thật là vô cùng khó chịu khiến tôi không thể tập trung được vào công việc. Không biết Bình thì sao? Liệu anh có giống tôi, đứng ngồi không yên, nhộn nhạo trong lòng không làm được việc gì cho tốt?

Chương 18 << >> Chương 20
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 20. Tranh luận mới ra sự thật.

Tôi cố tình về nhà sớm hơn để vào bếp chuẩn bị mâm cơm với vài món đơn giản mà Bình thích ăn: Thịt lợn kho tàu cùng trứng cút, tôm chiên bột rán giòn, canh cá quả nấu chua, rau cần xào tỏi. Khẩu vị ăn uống ở nhà của Bình vốn cũng đơn giản chứ không hề cầu kỳ như cách anh ăn mặc đồ hiệu khi đi làm và khi đi tiếp khách.

Nhiều người có lẽ sẽ không đồng quan điểm với tôi, nhưng tôi nghĩ, chuyện người phụ nữ đảm đang trong bếp chính là một phần giữ được hạnh phúc gia đình. Bố vẫn dạy tôi rằng, khi vào bước vào nhà một gia đình nào đó, chỉ cần nhìn vào bếp và không khí trên bàn ăn của gia đình họ là có thể cảm nhận được họ có hạnh phúc hay không. Vẫn luôn tâm niệm điều bố nói, chính vì thế tôi rất chú tâm đến những bữa cơm của cả gia đình, nhất là khi Bình ở nhà và cùng ngồi ăn với hai mẹ con.

Bình không về, hôm nay đột nhiên anh về muộn mà không hề báo trước cho tôi. Bà Xuân và Bông vẫn ăn trước như mọi ngày còn tôi thì ngồi đợi Bình với mâm cơm tâm huyết đã lạnh ngắt. Lâu rồi tôi không đợi Bình về ăn tối như thế này, cảm giác giống như mấy năm trước khi tôi chưa mang bầu Bông lại tràn về làm ngực tôi nhói đau. Tôi đã từng ngồi chờ Bình giống hôm nay hơn một năm sau ngày cưới và gần như ngày nào anh cũng đi làm về muộn.

Không phải là tôi không giận, nhưng khi đã lựa chọn yêu Bình và biết về công việc của Bình bận rộn tôi vẫn chấp nhận thì tôi không có cái quyền được lên tiếng trách móc anh. Trước đây tôi đã nghĩ như vậy và im lặng nhẫn nại, nhưng bây giờ hình như tôi đã trở nên quá tham lam. Lúc nào tôi cũng muốn Bình về nhà đúng giờ, cùng mẹ con tôi chia sẻ bữa tối như những gia đình bình thường khác. Tôi tham lam muốn biết rõ hơn về công việc, về quá khứ, về hiện tại, về tương lai của Bình, về những điều trước đây tôi cho rằng là hiển nhiên, là bình thường thì hôm nay đối với tôi là bất thường.

Thời gian trôi qua thật nặng nề, từng nhịp tích tắc tích tắc của đồng hồ cũng khiến lòng tôi trĩu nặng. Sau khi chơi cùng Bông và cho con gái đi ngủ tôi tiếp tục xuống bếp ngồi đợi Bình. 9 giờ 30 phút anh mới về đến nhà, nhìn thấy tôi ngồi đợi cơm lúc ấy mới lên tiếng:

- Sao không ăn trước đi. Đợi làm gì? - Bình nói mà không hề có chủ ngữ, vị ngữ.

Anh giận tôi đến mức không muốn gọi từ “em” ư?

- …

- Sao thế? Hôm nay lại có chuyện gì muốn nói à? - Giọng Bình có một chút không vui, tiếp tục hỏi.

Tôi đã bắt đầu cảm thấy nóng mặt vì tức giận, thầm nghĩ trong đầu: “Anh đi làm về muộn, anh để em chờ cơm, vậy mà về nhà anh lại có thể dùng giọng đó để nói chuyện với em. Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

- Muốn nói gì thì nói đi. Anh xin lỗi vì quên gọi điện về. Hôm nay quả thật bận chút việc. - Bình hạ giọng hơn khi thấy tôi im lặng.

- Bận việc, đó là lý do duy nhất em nghe thấy từ anh trong suốt bốn năm qua. Anh bận việc đến thế cơ à? Rõ ràng là anh có thể sắp xếp công việc để về sớm được như mấy tháng qua. Nhưng anh không muốn làm vậy. Anh muốn mình bận rộn để không phải về nhà đúng không? - Lúc này thì tôi không nhẫn nhịn được nữa, tôi có cảm giác mình sắp bùng nổ đến nơi rồi.

- Em… nói gì lạ vậy? Lại bắt đầu nói lung tung rồi! - Bình hít một hơi sâu rồi trả lời tôi.

Bây giờ thì anh mới chịu gọi tôi là em. Tôi đau lòng nhìn Bình đúng lúc điện thoại của anh đổ chuông. Bình ngập ngừng không muốn nghe khi nhìn thấy số hiển thị trên màn hình. Bất giác tôi cười khẩy:

- Công việc của anh gọi đến kìa. Anh nghe điện thoại đi!

Bình không đáp lời, anh bước ra phòng khách, ngồi xuống và bấm nút nghe. Tôi tỏ ra không thèm quan tâm nhưng tai vẫn đang cố ngóng về phía nơi Bình đang ngồi kia.
- Có chuyện gì?

Ồ! Không cần phải a lô hay tỏ vẻ khách sáo mà Bình lại hỏi ngay câu nói đấy hẳn phải là người thân quen như Hưng hoặc Dung chứ không phải là một người bạn xã giao nào cả. Có vẻ đầu dây bên kia nói một thôi một hồi gì đó rồi Bình mới tiếp lời:

- Không có chuyện gì nghiêm trọng. Lần sau đừng bao giờ gọi cho tôi vào giờ này!

Lại còn lần sau nữa cơ đấy. Lại còn dặn không gọi vào giờ này nghĩa là như thế nào? Gọi vào giờ này vợ anh có nhà, gọi vào giờ khác vợ anh không có ở bên thì tốt hơn chứ gì? Tự nhiên tôi trở nên đa nghi, máu trong người bắt đầu dồn lên khiến đầu óc không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Tôi đứng dậy, đi ra phòng khách và ngồi xuống đối diện với Bình, giọng nói run run vang lên:

- Cô ấy là ai? Nói cho em biết cô gái ấy là ai?

Lần này đến lượt Bình im lặng. Anh trừng mắt nhìn tôi như không tin vào những gì tôi đang hỏi. Nét mặt anh vô cùng bối rối và thiếu đi hẳn sự tự tin như mọi ngày. Tôi vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Bình, không chịu thua cuộc.

- Anh còn muốn giả vờ đến lúc nào nữa? Em muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau. Chuyện gì em cũng có thể nghe được, miễn đó là sự thật chứ không phải là một nửa sự thật hay là nói dối. Chỉ cần anh thành thật với em, em sẽ thành thật với anh. - Tôi hỏi và đưa ra điều kiện.

- Lúc này anh không muốn nói gì cả.

- Anh không muốn nói. Anh chọn cách im lặng? - Tôi tấn công vào sự do dự của Bình, ép anh phải nói nhưng thật vô ích.

Tôi cười, bỗng nhiên tôi muốn cười và bật cười một cách chua chát:

- Anh biết không? Cách đây mấy tháng em cũng đã say nắng một người đàn ông khác. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là anh ta quan tâm đến em đúng lúc em cần anh nhất thì anh không ở bên. Suốt bốn năm qua chuyện có người quan tâm đến em không phải lần đầu, nhưng em yêu anh, chẳng bao giờ em để cho ai làm mình bị ám ảnh. Nhưng với người đó lại khác, em đã bị ám ảnh và cảm thấy vô cùng tội lỗi với anh một thời gian…

- Em, em đang nói chuyện gì vậy? - Bình sốt sắng xen lẫn giận dữ nhìn dáng điệu cười cợt của tôi, cắt ngang lời hỏi.

- Anh im lặng nghe em nói… Sự thật là gì anh biết không? Mọi cuộc gặp gỡ giữa em và anh ta đều là tình cờ, không có chủ đích. Em cũng đã bị anh ta làm cho rối trí đấy, nhưng vì anh, vì sự quan tâm của anh mấy tháng qua đã kéo tâm tư em trở về vị trí cũ. Anh biết là em yêu anh, yêu con nhiều như thế nào đúng không? Anh nghĩ là em không buồn khi anh thường xuyên về muộn và vắng nhà ư? Anh có biết hai năm đầu chờ anh về em đã khóc bao nhiêu đêm không? Anh có biết khi có bầu Bông em thèm được anh dẫn đi ăn uống hay cùng em đi mua đồ cho con không? Anh có biết khi con ốm, em cần bờ vai của anh nhiều đến thế nào không? Em không nói ra không phải vì em không cần, chỉ vì em tôn trọng công việc của anh, tin anh sẽ không làm gì có lỗi với em. Vậy mà, anh lại chọn cách nói dối em. Anh thà chọn cách nói dối em để bảo vệ cô gái kia chứ không chịu nói thật. Anh nghĩ em làm gì được cô ta nếu anh thực sự không yêu hay cần em nữa. Anh nhầm rồi. Em sẽ chẳng làm gì hai người cả. Em chỉ cần biết sự thật, sự thật anh có hiểu không?

Tôi ngừng cười và bắt đầu chuyển sang khóc, tôi không dám khóc to vì sợ làm bà Xuân nghe thấy, sợ con gái tỉnh giấc nên chỉ biết ôm mặt thút thít. Hình như Bình bước lại gần, anh ngồi xuống cạnh, muốn đưa tay ra ôm tôi nhưng rồi lại dừng lại giữa chừng và buông hai tay xuống. Bình ngập ngừng rất lâu mà không thể thốt lên được lời nào. Tôi thì chờ đợi Bình nói một điều gì đó mà không có nên càng ấm ức. Nước mắt cứ thế ướt đẫm trên mặt.

Chúng tôi ngồi im lặng rất lâu, khi tôi bắt đầu dừng được những tiếng nấc nghẹn thì Bình cất tiếng:

- Anh thực sự rất xin lỗi vì đã để em có những cảm giác cô đơn và thiếu an toàn như vậy. Anh đúng là người chồng, người cha không dành nhiều thời gian cho vợ con. Nhưng khi em nói em bị một người đàn ông khác làm cho rối trí anh thực sự rất, rất muốn nổi điên với em. Anh là thằng đàn ông như thế nào mà để vợ mình có cảm giác đó với người khác. Anh tồi tệ đến thế sao? Rồi anh lại thấy mình thật may mắn khi em nói em yêu anh nhiều như thế nào, rồi may mắn vì anh đã dành thời gian đúng lúc để kéo tình cảm đang bị lung lay của em trở về. Đáng ra nếu là người đàn ông khác khi nghe vợ nói câu này sẽ điên lên và mắng chửi vợ nhưng anh lại không làm được, bản thân anh cũng đã làm rất nhiều điều có lỗi với em. Anh không có quyền trách mắng em khi em chưa làm gì quá đáng cả. Còn chuyện với cô gái khác, anh tuyệt nhiên không có. Anh chỉ yêu em, em là người duy nhất anh yêu…

- Em muốn biết về cô gái ấy. - Tôi ngắt lời Bình.

- Vậy còn người đàn ông kia? Anh ta là ai? - Bình hỏi thay vì trả lời.

- Em hỏi anh trước, anh trả lời em đi.

- Em trả lời trước, sau đó em hỏi anh điều gì anh cũng sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với em.

Tôi đắn đo không biết nên nói thế nào với Bình, tôi đang yêu cầu anh sự thật trong khi tôi lại không dám nói ra sự thật. Đằng nào tôi và Quân cũng không có chuyện gì xảy ra, cũng xác định sẽ không gặp lại nhau nữa, tôi đã chọn cạch nói dối:

- Chỉ là một người bạn cũ, em cũng chẳng muốn gặp lại anh ta làm gì. Bọn em chỉ tình cờ gặp nhau vài lần nói chuyện rồi sau đó không liên lạc nữa. Quên hết rồi!

Bình im lặng một lúc, quay sang nhìn tôi. Tôi cố gắng không để ánh mắt mình bị Bình nhìn ra như đoán thấu. Bình gượng cười đau khổ:

- Được rồi, anh tin em. Vậy em muốn biết điều gì?

- Trang là ai? Lâu nay ngoài Dung ra anh có đi lại gặp gỡ người phụ nữ nào khác không? Em đã nhìn thấy anh vào khu chung cư ở đường Hoàng Hoa Thám, anh đừng nghĩ sẽ nói dối được em lần nữa. - Tôi quyết định nói rõ chuyện đã nhìn thấy với Bình.

Bình có chút giật mình, anh cúi đầu ôm trán như đang nhớ lại điều gì đó trong quá khứ. Phải chăng anh đang nhớ lại lần tôi hỏi anh khi bị ốm muốn anh đưa về anh đã nói dối bận việc ở công ty trong khi tôi lại biết hết mọi chuyện? Cái cách Bình ôm đầu trong rất khổ sở, điều gì đang làm anh đau đớn như vậy?

- Lần đi Singapore cách đây ba tháng anh gặp lại Trang, cũng đến bảy năm rồi anh không gặp cô ấy và anh cũng hoàn toàn không nhớ gì về cô ấy cho đến ngày hôm đó. Trang chính là bạn gái cũ của anh trước em, cũng là người đã chia tay anh và bỏ đi, không ngờ gia đình cô ấy sống ở Singapore. Anh đến thăm một người bạn trong viện và gặp Trang đang điều trị ở đấy. Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, người chồng cũ ở bên cạnh Trang bảy năm luôn ngược đãi cô ấy, sức khỏe suy nhược phải nhập viện chạy chữa.

Bình dừng lại, tôi vẫn im lặng cố gắng nghe hết câu chuyện của anh.

- Không ngờ gặp lại anh, Trang như người sắp chết đuối giữa dòng nước xoáy đang vũng vẫy tìm một nguồn sống thì vớ được chiếc phao cứu sinh của mình. Cô ấy đã ly hôn, muốn dứt khoát với chồng cũ nhưng anh ta không đồng ý, anh đã giúp Trang về nước nghỉ ngơi và cũng là trốn đi một thời gian. Tên đó phát hiện ra và đến Hà Nội tìm Trang đe dọa, Trang không chịu đựng được nên đã uống thuốc tự tử. Vào cái ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, khi đang bàn công việc với Dung thì anh nhận điện thoại của bệnh viện, anh không nỡ bỏ cô ấy một mình như thế nên đã về nhà muộn. Hôm em gặp anh đến chung cư là anh đưa cô ấy đi khám lại ở viện vừa về... Anh, anh xin lỗi đã nói dối em!

Vậy là những suy đoán của tôi là có thật, rõ ràng lần công tác trước về tự nhiên tâm tư của Bình bị xáo trộn. Anh rất hay mất tập trung khi ở nhà cùng với vợ con hóa ra không phải chỉ vì mỗi công việc mà còn vì người khác. Vì Trang mà anh đã lo lắng như vậy, trong ngày kỷ niệm anh đã hứa về sớm với tôi mà lại đi đến hơn 1 giờ sáng. Tôi đau lòng cố gặng hỏi:

- Vậy lần vừa rồi đi anh đi công tác vì chuyện công ty hay về chuyện của chị ta?
- Cũng có thể nói là cả hai. Anh quay lại Singapore để giải quyết một số vấn đề còn tồn tại ở chi nhánh bên đấy. Đồng thời cũng tìm luật sư giúp Trang kiện tay chồng cũ kia ra tòa. Cách đây mấy ngày sức khỏe tốt lên và do hạn nhập cảnh thăm người thân không quá ba tháng nên Trang cũng đã bay về Singapore. Tòa án có lệnh cho tên chồng cũ kia phải cách xa Trang và khu vực cô ấy đang sống, nếu chờ thu thập đủ chứng cứ đánh đập, bạo hành thì có thể tống hắn vào tù.

- Lúc nãy là Trang gọi cho anh?

- Ừ! Là Trang.

- Thế lúc này cô ta gọi cho anh có việc gì? Rõ ràng biết anh ở nhà còn cố tình gọi, như vậy là không có ý tốt. - Tôi nhanh chóng nhận ra được ý đồ của Trang qua lời kể của Bình và lấy lại tâm trạng sáng suốt.

Bình thở dài:

- Chỉ là cô ấy sợ tên kia đến quấy rối nên gọi cho anh.

Liệu Bình nhiệt tình giúp đỡ Trang như vậy có phải là anh còn tình cảm với Trang không? Tôi thắt lòng hỏi tiếp:

- Đó là cái cớ, anh ở xa như thế thì giúp được gì? Hơn nữa anh là gì của cô ta? Giúp đỡ như vậy có quá nhiều không? Anh nói xem, anh vẫn còn yêu Trang phải không?

Bình nhăn mặt sau nghe câu hỏi đó, vội vàng giải thích:

- Anh không còn tình cảm gì cả, chỉ là cô ấy ở hoàn cảnh đáng thương nên anh giúp đỡ như bạn bè thôi. Tin anh, được không? Anh không làm gì quá giới hạn cả.

- Nếu xem như bạn bè, anh có thể nói với em mọi chuyện, sao phải giấu? - Tôi bực bội, càng giải thích, càng nói thật Bình càng khiến người khác bốc hỏa.

- Anh sợ em suy nghĩ, em là người nhạy cảm nên anh cũng sợ em không tin anh.
- Bây giờ không tin cũng phải tin đấy thôi! Chuyện đến nước này em chỉ muốn anh biết, từ giờ anh không nên can thiệp quá vào cuộc sống của cô ta nữa. Đàn bà đúng là hay ảo tưởng lắm, anh quan tâm đến một chút là họ lung lay đến gấp trăm lần. Em sẽ tin anh một lần này. Nếu em phát hiện ra anh còn nói dối em chuyện gì, xem như không có lần thứ hai.

Bình cười khổ gật đầu hứa sẽ không làm việc gì phải giấu diếm nữa. Thấy tôi tỏ ra bớt gay gắt lúc bấy giờ Bình mới ngồi sát lại gần và ôm tôi vào lòng, giọng thủ thỉ:

- Cảm ơn em đã tin anh. Cũng như em đã tin tưởng nói mọi chuyện với anh. Anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa. Từ giờ chúng ta sẽ thành thật với nhau.

Tôi cảm thấy xấu hổ và dằn vặt vì rõ ràng tôi mới là người không nói thật với Bình về Quân, không trả lời, tôi gục đầu vào vai Bình và im lặng một lúc lâu. Đến cuối cùng thì tôi vẫn chọn cách nói dối Bình trong khi vẫn yêu cầu anh phải thành thật với mình. Tôi có quá mâu thuẫn và giả tạo không? Liệu những gì Bình vừa nói với tôi có phải là những lời nói dối, đến tôi còn nói dối, nói tránh đi nhiều việc để Bình không nghi ngờ thì vì lý do gì mà Bình không làm như vậy với tôi. Tôi lại thấy sống mũi mình cay cay, trái tim co thắt lại, tôi lấp liếm nghi ngờ của Bình bằng một câu nghi ngờ của tôi:

- Anh nói thật với em đi! Anh và cái cô Trang ấy gặp lại nhau có xảy ra chuyện nam nữ gì gì không? Người ta nói “tình cũ không rủ cũng tới”, hai người ngày xưa yêu nhau bây giờ chắc vẫn còn chút tình cảm?

- Làm sao anh để xảy ra chuyện gì! Anh đã thề với em thì không thể để những chuyện như thế xảy ra.

- Anh Bình! - Giọng tôi bỗng nhiên nhỏ đi và nhẹ bẫng. - Bố đã nói cho em nghe về quá khứ của anh. Có phải Trang là người đã làm anh thay đổi? Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước khi anh gặp và yêu em. Được không?

Chương 19 << >> Ngoại truyện. Quá khứ của Trần Bình
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Ngoại truyện. Quá khứ của Trần Bình

Tôi nhớ đã từng được nghe một câu nói: “Hoa hồng đẹp thì thường đi cùng những chiếc gai nhọn”. Tôi không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy cho đến ngày gặp được Trang – một cô sinh viên năm thứ nhất cùng khoa Kiểm toán trong trường Học viện Tài chính.

Hoa hồng đẹp thường khiến người ta mê đắm nhưng khi bị gai đâm thì cũng đau đớn và ám ảnh vô cùng. Tôi cũng không ngoại lệ khi bị vẻ đẹp của Trang cuốn hút ngay lần gặp đầu tiên dù không hề ngờ tới sẽ có ngày, Trang trở thành chiếc gai nhọn trong quá khứ để lại một vết sẹo dài.

Ngày họp khoa sau lễ khai giảng năm thứ tư, tôi nhận được một cuộc điện thoại nên đã chạy ra ngoài cửa sau hội trường để nghe máy. Khi quay về chỗ ngồi, bất chợt tôi nhìn thấy một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, vận quần jean và áo sơ mi đỏ bó sát người tôn lên vóc dáng mảnh mai và duyên dáng đứng xoay lưng về phía tôi, quan trọng là nàng đang định chiếm dụng cái ghế mà không một ai dám ngồi vì biết đó là chỗ quen thuộc của Trần Bình này.

“Phải chăng cô ta là một sinh viên mới và đang tìm cách tiếp cận mình?”

Tôi tự nghĩ và nhanh chân bước lại gần, đưa tay đẩy nhẹ cô gái này vừa lúc cô ấy đang định ngồi xuống, mất thăng bằng, nàng ngã chúi về phía trước kiểu vồ ếch.

Một vài tiếng cười nho nhỏ vang lên. Cô gái rất bực mình ngước mắt lên nhìn xem ai là kẻ đã đẩy cô ngã. Tôi không lấy làm lạ khi nhận ra ngay ánh mắt thất thần của cô ấy trước vẻ mặt và nụ cười quyến rũ của tôi. Hình như phải mất vài giây để định thần lại, cô ấy đứng dậy nét mặt chuyển sang nghiêm túc và khó chịu nói nhỏ:

- Sao anh lại đẩy em, chỗ ngồi này ai đến trước thì ngồi vì sao lại có hành động thiếu ga lăng đến vậy?

Ồ. Cô gái này đang trách móc và giận dữ với tôi. Tôi tiếp tục cười:

- Chẳng phải đây là cách em muốn tiếp cận anh? Chỗ này là chỗ anh ngồi từ đầu buổi đến giờ. Không biết hay cố tình không biết?

Tôi cợt nhả với cô gái xinh đẹp trước mặt, lần đầu tiên có người nói chuyện với tôi bằng thái độ thiếu thân thiện như thế.

- Anh ăn nói vô lý vừa thôi, đừng tưởng sinh viên mới vào như em là dễ ăn hiếp nhé! Cái gì mà tiếp cận anh, đừng nghĩ mình đẹp trai thì cô gái nào cũng bị anh cuốn hút. Anh nhận là chỗ của anh thì trả anh. Em không cần! – Cô gái nói một hơi rồi quay người bỏ đi.

Hơi bất ngờ trước thái độ của nàng, tôi cố nói với theo một câu.

- Chẳng phải em cũng công nhận anh đẹp trai đấy thôi!

Cô ấy lờ đi như không nghe thấy rảo bước tìm một chỗ ngồi khác mà không hề biết từ lúc bắt đầu nói chuyện với tôi, đã có một vài mắt tò mò, ghen tức các cô gái khác đang hướng đến. Đơn giản, trong cái trường này, tôi chính là mục tiêu “săn đuổi” của không ít các sinh viên nữ.

Năm ấy tôi hai mươi hai tuổi, là sinh viên có điểm số cao nhất khoa nhưng trong mắt thầy cô cũng chính là thành phần có hạnh kiểm trung bình vì hay bỏ bê trốn tiết và gây sự đánh nhau. Trong mắt bố mẹ thì tôi là đứa con bất trị, ăn chơi lêu lổng, đua đòi chỉ biết xin tiền, không xem ai ra gì. Trong mắt các nữ sinh thì tôi là một chàng trai thông minh, đẹp trai, quyến rũ nhưng cũng không kém phần hư hỏng. Được cặp kè với tôi là để thỏa mãn cái thói hư vinh của các cô nàng ham tiền, ham ăn chơi mà Nga chính là một trong số đó. Tôi chẳng có tình cảm với ai sâu sắc, nhưng cũng chẳng nỡ từ chối làm tổn thương ai vì thế mà bố mẹ tôi vô cũng giận dữ khi tôi thay các cô bạn gái nhanh đến chóng mặt. Lần này với Nga duy trì được nửa năm có lẽ là lâu nhất từ trước đến giờ.

Sau cuộc chạm trán với cô gái ở hội trường, cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đột ngột xuất hiện và tiếp cận tôi như cách các cô gái khác vẫn làm nhưng tôi đã nhầm, chuyện ấy hoàn toàn không xảy ra mà ngược lại. Chính tôi là người không đủ kiên nhẫn để chờ đợi sự xuất hiện của cô gái nên đã nhanh chóng điều tra thông tin về nàng.

Cô gái ấy là Trang, đúng như tôi dự đoán là sinh viên năm thứ nhất cũng là thủ khoa của cả trường trong kỳ thi đại học vừa rồi. Một người vừa xinh đẹp, vừa học giỏi như thế chắc chắn ngoài tôi ra cũng đã lọt vào tầm ngắm của không ít sinh viên nam khác.

Tôi đã phán đoán sai về sự tiếp cận tôi của Trang. Cô ấy hoàn toàn xem tôi như người vô hình sau lần gặp gỡ ấy. Thêm vào đó Trang tỏ ra rất ghét một sinh viên có nhiều thành tích bất hảo như tôi nên luôn tìm cách tránh mặt và nói những câu khó nghe.

Trang là cô gái nhìn bề ngoài thì có vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán. Dường như đây là lần đầu tiên tôi phải theo đuổi một cô gái nên rất hứng thú và chính sự từ chối của Trang làm tôi ngày càng bị cô ấy cuốn hút. Đàn ông là vậy, bản tính thích chinh phục đã ăn sâu vào máu và không thể nào rửa sạch được.

Hôm ấy như mọi ngày, tôi đứng đợi Trang ở cổng trường, chờ cô ấy đạp xe đến. Từ xa tôi nhìn thấy Trang bị một chiếc xe máy đâm phải, vứt vội điếu thuốc trên tay, tôi lo lắng chạy lại và chứng kiến cảnh hai tên con trai nhìn rất du côn, tiến lại phía Trang và hằm hè dọa nạt:

- Con ranh! Mày muốn chết à mà đi đứng kiểu mắt mù ấy? Có biết đi xe đạp thì đi gọn vào trong không?

- Rõ ràng tôi đi sát mép đường, hai anh phóng nhanh quá nên mới đâm vào tôi từ phía sau mà. - Trang bị ngã rất đau, cố gắng lắm mới đứng dậy được nhìn hai tên du côn trả lời lại.

Một trong hai tên tỏ ra giận dữ, bước lại phía Trang giờ tay định tát.

- À, ranh con, muốn đối đáp hả?

Trang hốt hoảng lùi lại mấy bước để tránh cái tát bất ngờ, khi tay tên du côn vừa hạ xuống thì tôi đã kịp thời đưa tay ra giữ lại, đẩy mạnh cả người hắn về phía sau. Tôi chắn trước mặt Trang:

- Chúng mày muốn chết à? Ban ngày ban mặt bắt nạt một cô gái.

- Mày là ai? - Tên đang đứng cạnh xe máy lên tiếng hỏi.

- Tao là Bình, là người yêu của cô ấy. Muốn gì tao sẵn sàng đáp ứng. - Tôi đanh giọng nói.

Hai tên du con nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt sắc lẹm của tôi thầm thì với nhau vài câu rồi lên xe phóng đi mất. Nhìn vết rách ở đầu gối Trang lộ ra vết xước lớn, một bên cánh tay bị bầm tím và mặt cũng bị đỏ tấy lên do va đập xuống đường, tôi xót xa nói:

- Em xem, bị ngã đau thế này còn đấu khẩu với bọn chúng, chúng nghe gì lý lẽ. Đi, anh đưa em vào phòng y tế.

Trang lùi lại tránh cái nắm tay của tôi.

- Anh cũng giống chúng đâu biết nghe lý lẽ. Em đã nói là em rất ghét người như anh còn gì. Cảm ơn đã giúp đỡ em nhưng đừng theo đuổi em nữa. Giờ em có thể tự đi được rồi.

Trang toan bước thêm vài bước để đến chỗ xe đạp thì vết thương ở chân làm cho đau điếng và ngã về phía trước. Tôi nhanh tay đỡ được Trang và bế xốc cô lên, thẳng phòng y tế của trường mà đi. Trang ngạc nhiên rồi tức giận đấm mạnh vào ngực tôi la hét bắt thả xuống. Nhưng khi “con mồi” đã nằm gọn trong tay mình, tôi nhất định không thể buông xuống được.

Các sinh viên khác vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi và Trang tiến vào sân trường rồi vòng ra khu nhà ở phía sau giảng đường. Cố giữ cho mình vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên khi tôi nhìn thấy Trang e thẹn, đỏ mặt. Trang đột nhiên thì thầm nho nhỏ:

- Anh Bình, đặt em xuống để em tự đi đi! Làm thế này bạn gái anh sẽ ghen đấy.

- Bạn gái anh nhiều lắm, nhưng anh đã giải tán hết rồi. Bây giờ anh nghĩ anh chỉ có một người yêu thôi, người đó là em. – Tôi bắt đầu bài tán tỉnh của mình giống mọi khi.

- Anh đừng có nói mấy lời ấy nữa, nghe nhàm chán lắm!

- Em nghe nhàm chán thì anh càng phải nói nhiều hơn, cho em nghe đến khi nào hết chán thì thôi.

Trang cười cười rồi gục đầu vào vai tôi. Bắt đầu từ khi đó tôi nghĩ cô ấy đã có tình cảm với mình.

Khi quay ra cổng trường để đưa xe đạp của Trang vào bãi gửi xe, tình cờ tôi nghe được Nga – bạn gái gần đây nhất của tôi đang đứng nói chuyện điện thoại với ai đó. Hóa ra chuyện Trang bị xe đâm người đứng đằng sau thuê hai tên du côn kia là Nga, cô ta đang cáu kỉnh vì mọi chuyện không như mong muốn. Vì không chịu chấp nhận chia tay, không chịu chấp nhận tôi yêu người khác nên cô ta cố tình tìm cách kiếm chuyện. Tôi đã rất bực mình khi biết được việc này, suýt nữa trong lúc nóng giận tôi đã muốn cho Nga một cái bạt tai nhưng rồi kịp thời dừng lại. Dù sao Nga cũng từng là bạn gái trước, tôi chỉ cảnh cáo Nga vài câu rồi đi lại chỗ chiếc xe đạp, trèo lên và đi thẳng vào trong. Người tôi thực sự yêu bây giờ là Trang, không ai có quyền làm đau cô ấy dù là một vết thương nhỏ nhất.

Từ một chàng trai không có chí hướng, vì yêu Trang tôi đã trở thành một người đàn ông ham học hỏi, phấn đấu cho sự nghiệp. Chúng tôi gắn bó với nhau gần bốn năm, trong suốt bốn năm ấy tôi đã dành hết thời gian cho Trang, chỉ dẫn cho Trang từng ly từng tí trong việc học hành cũng như trong cuộc sống. Tình yêu của chúng tôi cứ thế bình lặng trôi qua. Tôi không muốn dẫn Trang về nhà như những cô gái trước kia mà muốn đợi Trang học xong sẽ chính thức đưa cô ấy về giới thiệu với bố mẹ rồi xin tổ chức đám cưới luôn.

Ra trường, tôi dễ dàng xin vào làm kiểm toán cho một công ty nhà nước, thu nhập ổn định, có nhiều thời gian dành cho Trang. Hai người chúng tôi đã cùng nhau lên rất nhiều dự định cho tương lai sau khi Trang ra trường. Thế nhưng vừa tốt nghiệp đại học thì Trang đột ngột đòi chia tay với tôi. Quá bất ngờ, đau khổ và bị sốc, tôi đã không đồng ý.

- Anh không đồng ý chia tay. Anh muốn chúng ta sẽ làm đám cưới như đã dự định. Tại sao em lại có thể nói ra những lời nói vô tình đến vậy?

- Anh nghĩ là suốt những năm qua em yêu anh thật lòng? Em không tốt như thế đâu. Em lợi dụng anh để anh giúp đỡ em trong học tập vì điểm thành tích của anh rất xuất sắc. Bây giờ em tốt nghiệp bằng giỏi rồi, đã có một công ty nước ngoài nhận em vào làm rồi. Em không cần anh ở bên nữa. - Trang nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Mặt tôi đỏ lên rồi tái đi vì tức giận, hai mắt đỏ hoe bừng bừng những tia lửa hận nhìn Trang, tôi điên cuồng dùng hai bàn tay mình bóp chặt vào hai vai Trang và lắc mạnh.

- Nói là em đang nói dối đi. Những gì chúng ta có với nhau chẳng lẽ đều là đóng kịch? Em nghĩ anh sẽ tin em sao? Em đem cả bản thân mình trao cho anh chỉ vì điểm số và thành tích học tập. Nói với anh lý do thật đi?

Trang cười khô khốc, cô ấy cười nhưng nước mắt vẫn chảy ra:

- Anh làm em đau đấy! Đúng, anh nói đúng một phần. Còn phần nữa là em không cam tâm lấy một người đàn ông an phận làm nhà nước lương ba cọc ba đồng như anh. Em cần một cuộc sống tốt nhất, chồng của em phải đảm bảo cho em có cuộc sống sung túc và đầy đủ. Anh làm được không? Anh chỉ cần ổn định, anh muốn dành nhiều thời gian cho em? Em không cần một người chồng suốt ngày thích quanh quẩy bên chân vợ với lời lẽ yêu đương. Anh hiểu không? Anh chỉ là một nhân viên quèn, anh sẽ cho em được thứ gì?

- Em…

Tôi đau đớn buông tay ra khỏi vai Trang tức đến nỗi không thốt nên lời, đau đớn vò đầu rồi cay đắng nói:

- Hóa ra đây là lý do chính. Em cần một người đàn ông thành đạt, em cần tiền… Phụ nữ các em chỉ cần tiền thôi đúng không? Em có thể cho anh thời gian, chỉ hai đến ba năm thôi, anh sẽ cho em mọi thứ em cần. Chỉ cần chúng ta không chia tay, được không?

- Em không có thời gian để đợi anh đâu. Quên em đi!

Đó là câu nói cuối cùng tôi nghe được từ Trang rồi cô ấy quay mặt bước đi. Tôi đã không đuổi theo, lòng tự trọng và tự tôn của đàn ông đã không cho phép tôi làm điều đó. Tôi đã rất yêu Trang, đáng ra phải hận Trang sau khi nghe những lời phũ phàng đó nhưng tôi đã không làm được. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ sẽ cố gắng hai đến ba năm nữa như đã hứa, sẽ thành công và tìm Trang cưới cô ấy làm vợ như dự định ban đầu. Mọi người nghĩ rằng tôi ngu ngốc cũng được.

Trong tình yêu, có ai mà không ngu ngốc!

Từ khi Trang bỏ đi, tôi điên cuồng làm việc và dành hẳn một năm học thêm tiếng Nhật, tiếng Anh để xin vào làm cho công ty hiện tại. Một năm sau nữa tôi đã trở thành nhân viên đắc lực của công ty, là cán bộ nguồn được cử đi nhiều nơi để học tập và làm việc. Suốt hai năm tôi không dành thời gian để gặp gỡ và yêu thương một ai vì nghĩ rằng khi nào thành đạt sẽ tìm lại Trang.

Nhưng mọi chuyện không nằm trong dự tính của mình, khi tôi tìm đến nhà Trang thì hàng xóm bảo cả gia đình cô ấy đã chuyển ra nước ngoài từ nhiều năm nay không quay trở về. Ngôi nhà đã được bán cho một người chủ khác và hiện tại không ai biết gia đình Trang sinh sống ở đâu.

Quá đau khổ lái xe về nhà, trên đường tôi đã vô tình giúp đỡ một cô gái bị ngất xỉu đưa vào bệnh viện. Cũng chính lúc sự nghiệp đang thăng tiến và thuận lợi tôi gặp lại cô gái mình đã giúp đỡ ấy, tình yêu tưởng như đã ngủ quên bao lâu nay bỗng dưng hồi sinh. Tôi đã nghĩ mình sẽ không còn tin vào tình yêu, không tin là trái tim còn có thể rung động thật sự với người con gái khác ngoài Trang.

Trong lần gặp gỡ thứ hai với Linh, tôi đã không cưỡng lại được ý muốn trở thành người đàn ông chăm sóc và che chở cho Linh đến cuối cuộc đời. Tôi theo đuổi Linh khá dễ dàng vì giữa chúng tôi dường như có rất nhiều sự đồng điệu mà cả hai đều cảm nhận được từ nhau. Tình yêu đến cũng đồng điệu và nhẹ nhàng như vậy.

Sau hơn nửa năm yêu nhau, tôi quyết định dẫn Linh về nhà thông báo với bố mẹ về đám cưới của chúng tôi. Tôi không muốn gợi lại nỗi đau nên đã chủ động không chia sẻ với Linh quá khứ của mình. Nhưng dường như trong tâm trí, hình ảnh của Trang vẫn cứ ám ảnh và nhắc nhở tôi về một vết thương hãy còn nhức nhối.

Mặc dù yêu và kết hôn với Linh rồi nhưng tôi luôn sợ sẽ có ngày cô ấy trở thành người giống như Trang, tôi sợ mất Linh và mình sẽ lại một lần nữa trở nên cô độc. Tôi điên cuồng lao đầu vào công việc, chẳng mấy chốc mà hai năm sau khi cưới tôi đã lên được đến chức Trưởng phòng, có thể đem đến cho Linh một cuộc sống an nhàn, sung túc. Con gái chúng tôi ra đời cũng sẽ có được mọi điều kiện tốt nhất.

Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua. Vợ tôi là một người phụ nữ đảm đang và rất biết tôn trọng công việc cũng như cuộc sống riêng tư của chồng nên không hề đề cập đến chuyện quá khứ. Cho đến hôm nay, Linh đã buộc tôi phải kể về Trang, cô ấy đã nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi của tôi từ khi gặp lại Trang trong chuyến công tác ở Singapore cách đây ba tháng.

Đau đớn hơn cả là Linh đã thú nhận với tôi về việc say nắng một người đàn ông khác có thể là Hoàng hoặc là một người quen cũ nào đấy. Lúc biết sự thật ấy, tôi đã rất giận dữ, nhìn Linh khóc tôi rất muốn ôm vợ mình vào lòng an ủi nhưng sự tự ái trỗi dậy, tôi đã buông tay và chỉ ngồi xuống bên cạnh Linh rồi nói ra những điều đang suy nghĩ. Thật may vì tôi đã kịp trở về bên gia đình đúng lúc tâm tư tình cảm của Linh bị dao động vì một người đàn ông.

Khi kể xong mọi chuyện với Linh, cô ấy đã ngừng khóc bỗng nhiên nước mắt lại giàn dụa chảy trên gương mặt. Tôi bối rối đưa tay gạt nước mắt của Linh, vội vàng hỏi:

- Sao vậy? Anh đã kể hết với em mọi chuyện về quá khứ với Trang rồi. Em vẫn còn giận anh giấu em mọi chuyện hay sao mà lại khóc như thế này?

Linh nhìn tôi, nước mắt vẫn chảy dài. Tóc cô ấy xõa ra, trong ánh đèn vàng sấp bóng là một gương mặt xinh đẹp nhưng đượm vẻ đau lòng và buồn bã:

- Anh Bình, có phải chính vì sợ em sẽ giống như Trang mà anh đã lao vào công việc kiếm tiền không ngừng nghỉ đúng không? Có phải anh sợ em sẽ giống Trang, bất ngờ bỏ đi vào lúc anh cần em nhất đúng không?

Như bị nói trúng tim đen, mặt tôi căng ra rồi trả lời một cách khó nhọc:

- Đúng, anh đã sợ rằng em sẽ giống cô ấy. Anh muốn cho em một cuộc sống tốt nhất, anh muốn con của chúng ta lớn lên không thiếu thốn thứ gì. Anh muốn bất cứ thứ gì em cần anh đều có thể cho em được… Anh sợ…

- Anh sợ? Vậy anh có biết thứ em cần nhất là gì không? Đó chính là anh, là tình yêu của anh, là thời gian anh dành cho mẹ con em. Thứ em cần không giống Trang, em không phải là cô ấy và chẳng bao giờ là cô ấy cả. Anh hiểu em muốn nói điều gì không?

- …

Tôi im lặng nhìn Linh, trong giây phút đó cô ấy đẹp đến không từ nào diễn tả được. Vợ của tôi đang ngồi trước mặt, đang nghe tôi kể chuyện tình yêu với một người con gái khác đã từng xuất hiện trong cuộc đời và đang khóc đau lòng vì tôi. Giây phút này tôi chỉ muốn được ôm ghì lấy Linh, hôn lên đôi mắt ngấn nước ấy, hôn lên đôi môi đang run rẩy ấy…

- Em không cần một cuộc sống tốt nhất. Em chỉ muốn vợ chồng con cái chúng ta ở bên nhau. Cái gì cũng vừa đủ thôi là được. Anh xem, chúng ta có nhà, có ô tô, có tiền gửi tiết kiệm, có công việc lại không nợ nần ai. Cuộc sống như vậy quá tốt rồi! Anh không cần vất vả như thế nữa!

Từng câu từng chữ Linh nói trong nghẹn ngào như đánh thẳng vào tâm trí tôi. Trước mặt tôi bây giờ chỉ có mình Linh, cô ấy chính là người vợ đầu ấp tay gối suốt bốn năm qua, là người đã sinh cho tôi một đứa con gái vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Chỉ cần sau này không liên lạc với Trang nữa, chỉ cần quên đi mọi chuyện và để nó trở về vị trí ban đầu, gia đình tôi sẽ trở về hạnh phúc như xưa.

Tôi kéo Linh sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của vợ. Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu đau đớn cảm nhận được từ Linh tôi đều dùng nụ hôn ấy để xoa dịu đi tất cả. Dù trong lòng đang còn rất nhiều điều phiền muộn nhưng Linh đã không từ chối tôi, cô ấy để mặc tôi thỏa sức vỗ về bằng cái cách mà tôi vốn cảm thấy dễ dàng nhất.

Cứ như vậy… nụ hôn đã làm ấm lại cuộc chiến tranh lạnh mới chỉ kéo dài hai ngày của chúng tôi. Hình như Linh không còn cảm thấy ghen tức và nghi ngờ tôi nữa, đọng lại trong lòng là cảm giác đau xót và yêu thương tôi nhiều hơn.

Chương 20 << >> Chương 21
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Đăng 3 chương mới luôn đọc luôn một thể nha. Giản Đơn, Ngọc đình tennycin Ivy_Nguyen Sellvi Nhất Sky Kem Dâu
A tỷ Mắt nắng ơi, có thời gian đọc qua cho em cái ý kiến nhé, tỷ là người dày dạn kinh nghiệm trong hôn nhân nhất. Hy vọng tỷ ghé hố của em chơi. >:D<
mach khe Tóm được cả bạn cũng có gia đình rồi nè, rảnh ghé truyện mình xin ít lời về hôn nhân nhé.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Nhất Sky

Gà tích cực
Tham gia
7/8/14
Bài viết
210
Gạo
0,0
Đăng 3 chương mới luôn đọc luôn một thể nhà. Giản Đơn, Ngọc đình tennycin Ivy_Nguyen Sellvi Nhất Sky Kem Dâu
A tỷ Mắt nắng ơi, có thời gian đọc qua cho em cái ý kiến nhé, tỷ sẽ là người dày dạn kinh nghiệm trong hôn nhất nhất. Hy vọng tỷ ghé hố của em chơi. >:D<
mach khe Tóm được cả bạn cũng có gia đình rồi nè, rảnh ghé truyện mình xin ít lời về hôn nhân nhé.
Trong hôn nhất nhất là sao tỷ :)). Đệ đang mần chương 15 tỷ viết nhanh thật -_-.
 

Nhất Sky

Gà tích cực
Tham gia
7/8/14
Bài viết
210
Gạo
0,0
Rồi tối nay em lại chui hố tiếp. Hôm qua không đọc truyện nào :v. Chắc tối nay là em mần đến chương 21.
 
Bên trên