Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 22. Cơn mưa và cuộc gặp không báo trước.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và chóng vánh khiến cho tôi cảm thấy mình như đang bị bỏ rơi một mình ngoài biển khơi bao la không nhìn thấy đâu là bờ bến. Những con sóng ngầm bây giờ đã xuất hiện, nó đến rất nhanh và đang chuẩn bị sức mạnh cho một cơn sóng thần hung dữ gầm gừ tiến vào cuộc sống vốn tưởng đã yên bình của tôi.

Nhìn qua khung cửa sổ, bầu trời trở nên ảm đạm và u ám. Mây đen bắt đầu xuất hiện, gió cũng thổi mạnh hơn như muốn hất tung hết những chiếc lá còn sót lại trên mấy cành cây khẳng khiu, trơ trọi. Mưa! Có lẽ sẽ là một cơn mưa to đang chuẩn bị ập đến.

Hà Nội những buổi chiều như thế này mưa đến không bao giờ báo trước, giống như những điều mà tôi đang phải chịu đựng… Dù tôi có mang theo ô hay áo mưa, thì cũng sẽ ướt hết mà thôi!

Đau đớn, uất ức. Tôi muốn nán lại cơ quan thêm một lúc.

Lan rẽ qua phòng tôi và hỏi:

- Sắp mưa rồi sao chưa về? Mày nghĩ là mình ổn chứ? Có cần nói chuyện không?

Tôi ngẩng đầu lên, nén buồn bã cố mỉm cười:

- Tao chưa muốn về, muốn ngồi lại một mình suy nghĩ một số chuyện. À, những tấm ảnh ấy mày cứ cầm hộ tao. Nhớ giữ bí mật cả với chồng mày được không? Chuyện này chỉ tao và mày biết là quá đủ rồi.

- Được rồi! Tao đúng là đứa nhiều chuyện nhưng chuyện gì cần im lặng thì sẽ im lặng. Mày như người bạn, người chị của tao, tao không làm gì để mày phải buồn. Có cần tao ngồi lại với mày không?

- Thôi, mày về sớm đi đón Cún không mưa to. – Tôi đáp.

Khi chỉ còn lại một mình trong văn phòng, tôi ngồi bất động nhìn màn hình máy tính đã tắt đen ngòm. Chẳng có gì hiện lên trong tâm trí nữa, cảm xúc như bị cơn mưa to hung dữ ngoài kia cuốn trôi đi tất cả. Tôi sẽ phải làm gì với Bình đây?

Tôi yêu Bình, điều đó là hoàn toàn chắc chắn. Trong ngày cưới, khi tôi mặc váy cô dâu và sánh bước cùng Bình trong hội trường khách sạn là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, là lúc tôi cảm thấy việc gắn bó cuộc đời với anh là một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.

Bình đỡ tôi lên trên sân khấu, tay anh lúc nào cũng đặt ở eo để giữ cho tôi không bị vấp vào chiếc váy cưới quá dài. Khi anh và tôi cũng nhau trao nhẫn, cùng nhau uống rượu giao bôi, Bình đã chủ động hôn lên má tôi thì thầm:

- Vợ yêu! Cả cuộc đời này anh sẽ luôn yêu em!

- Em nghĩ là mình cũng vậy. Chồng yêu! – Tôi cũng đáp lại rất nhỏ bên tai Bình và nở một nụ cười rạng rỡ giữa những tiếng hô vang chúc mừng trăm năm hạnh phúc của bạn bè, họ hàng và khách khứa.

Bình đã cho tôi một cuộc sống không có gì phải phàn nàn chê trách. Tuần trăng mật ở Nha Trang của chúng tôi diễn ra thật nồng nàn và thú vị. Đêm động phòng tuy không phải là đêm đầu tiên của chúng tôi nhưng Bình đã dẫn tôi đi từ những cung bậc cảm xúc này đến những cũng bậc cảm xúc khác. Lúc thì anh nhẹ nhàng yêu thương, cưng nựng tôi như bà hoàng, như báu vật. Lúc thì anh mạnh mẽ, hung hăng như biển cả muốn nuốt chửng lấy những con cá nhỏ. Lúc thì anh vội vàng mà tiến đến, lúc thì chậm rãi khoan thai như đang nhẹ bước cảm nhận sự tĩnh lặng, êm dịu của cuộc sống.

Ngoài kia tiếng sóng biển rì rầm như ru đôi vợ chồng trẻ vào giấc ngủ của hạnh phúc và say đắm.

Bất giác tôi thấy vị mặn của nước mắt, một vài giọt nước mặn đắng len lỏi chảy vào giữa hai bờ môi. Tôi lại khóc. Chúng tôi đã hạnh phúc biết bao. Chẳng lẽ Bình đối với tôi chỉ một phần yêu thương, phần còn lại anh vẫn nhớ nhung, quan tâm đến Trang. Tôi cảm thấy hối hận vì ngày trước đã không hỏi rõ chuyện quá khứ của Bình, hối hận vì ngày cưới đã không hỏi rõ Bình về cô gái say xỉn được bạn gái đưa về chính là Trang và Dung. Thì ra tôi đã từng gặp hai cô gái xinh đẹp ấy. Một người bây giờ là người yêu cũ kiêm tình nhân của chồng. Một người là vợ của một người đàn ông đang có những toan tính gì đấy với tôi mà tôi vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu.

Đồng hồ đã chỉ 6 giờ 30 phút, cơn mưa ngoài kia vẫn không ngừng gào thét trong tiếng gió thổi rít và ồn ã. Tôi bấm số gọi về nhà dặn bà Xuân cho Bông ăn trước vì sẽ về muộn. Đột nhiên tôi thấy nhớ và thương Bông vô hạn. Nếu tôi không giữ được tình yêu của Bình, nếu tôi dễ dàng giận dỗi và buông tay để anh cho người phụ nữ khác thì tôi sẽ thế nào đây? Nhất định lớn lên Bông phải có đủ cả bố cả mẹ, phải được sống trong tình yêu thương của cả hai người và phải được sống trong một gia đình hạnh phúc thực sự. Nghĩ vậy, tôi quyết định bấm đến số quốc tế của Bình mà gọi.

Thuê bao không liên lạc được, không có một tín hiệu nào và không hề có tiếng chuông đổ. Đa số là Bình chủ động gọi điện về, thỉnh thoảng nhớ anh hay có việc gì nghiêm trọng tôi mới chủ động gọi vào số công việc này của anh. Anh tắt máy, rõ ràng là anh tắt máy. Anh không cần quan tâm đến công việc khi đi gặp Trang. Trái tim tôi bị bóp lại đau đớn, nước mặt đã dừng lại tức giận trào ra. Lúc này tôi vô cùng giận dữ và phẫn nộ. Tôi đã chủ động gọi cho Bình để nói chuyện bình tĩnh vì lúc trưa đã quá mất kiểm soát nhưng đến cơ hội này Bình cũng không cho tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy hận Bình. Anh đang ở đâu, làm gì? Tại sao lại không liên lạc được?

Chán nản. Tôi gạt nước mắt thu dọn đồ và rời khỏi văn phòng. Mọi người đã về hết chỉ còn lại bác bảo vệ mỉm cười chào khi tôi bước ra cửa chính của cơ quan. Trời vẫn đang mưa to như trút nước. Sáng nay đi làm vội quá tôi đã không mang theo kính cận trong khi đôi kính áp tròng này sẽ không thể chịu được cơn mưa lớn. Có lẽ tôi phải gọi taxi để về nhà.

Tôi dừng lại dặn bác bảo vệ về việc sẽ để xe máy lại tầng hầm cơ quan rồi bước ra cửa chính. Qua làn mưa trắng xóa, tôi nhận thấy một người đàn ông đang cầm ô bước rất nhanh về phía mình. Tôi nheo mắt cố nhìn xem người ấy là ai? Trong đầu tôi không khỏi hi vọng người đó là Bình. Bình không đi Singapore, Bình đã nghĩ lại mọi chuyện và quay trở về đón tôi bất ngờ và xin lỗi. Cảnh tượng diễn ra giống hệt lần đầu tiên anh đi đón tôi, chắc chắn là Bình, là Bình rồi! Tôi không khỏi mừng thầm trong lòng và chờ đợi.

Người đàn ông đó tiến tới càng lúc càng gần, trái tim tôi cũng vì thế mà đập nhanh hơn bình thường. Gương mặt ấy bắt đầu hiện lên rõ nét trong mắt tôi. Ngỡ ngàng. Bất ngờ. Khó hiểu. Thất vọng… Một chuỗi cảm xúc chạy nhanh qua đầu khi tôi nhận ra người đó là ai.

- Mưa to quá! Vào ô đi. Tôi sẽ đưa cô về. Chúng ta có chuyện cần nói! – Quân lên tiếng như chưa hề có chuyện gì xảy ra và cứ như hai người bạn đang nói chuyện.

Anh ta sao lại xuất hiện? Anh ta có chuyện gì muốn nói? Ngày hôm nay của tôi chưa đủ đau đầu sao mà anh ta lại đến đây, đòi đưa tôi về và muốn nói chuyện với tôi trong khi chẳng hề báo trước với tôi một câu nào. Tôi lạnh lùng nhìn Quân, thể hiện rõ ràng sự không vui và nhấn mạnh:

- Tôi với anh không có chuyện gì để nói cả. Giữa chúng ta ngoài chuyện công việc ra thì không nên gặp nhau. Hơn nữa Thúy đã thay anh đảm nhận. Anh muốn gì mà đợi tôi ở đây trong thời tiết tồi tệ như thế này?

- Tôi biết cô đang có nhiều suy nghĩ không tốt về tôi. Chuyện lần trước tôi đã xin lỗi cô rồi. Lần này tôi không nói chuyện công việc. – Quân dừng lại suy nghĩ một chút. – Tôi nghĩ có lẽ cô đã biết hết mọi chuyện và các mối quan hệ lằng nhằng giữa hai chúng ta rồi. Tôi muốn nói chuyện về Bình, Dung… và cả… Trang nữa, cô có muốn nghe không?

- Anh… anh đang nói cái gì? Sao… sao anh lại biết Trang? – Tôi kinh ngạc đến độ mở to mắt nhìn Quân vô cùng khó hiểu.

- Trang và Dung là bạn thân lẽ nào tôi không biết. Hơn nữa chiều tối nay Bình và Dung đã cùng nhau bay đi Singapore rồi. Tôi cần gặp cô! Bây giờ thì chúng ta đi ra xe của tôi rồi tìm chỗ nói chuyện được chưa?

Tôi ú ớ chưa kịp trả lời thì Quân đưa một tay vòng qua eo tôi kéo luôn người tôi sát lại và đẩy tôi bước đi chung ô cùng ra chỗ ô tô của anh ta đã đậu sẵn đợi ở đó. Vì quá bất ngờ và hoang mang nên chân tôi cứ vô thức bước theo cho đến khi Quân mở cửa xe phía trước và ấn tôi ngồi vào trong rồi vòng lại phía chỗ ngồi lái xe của mình.

- Lần này thì cô ngồi ghế trước nhé! Chúng ta đến quán Tre Xanh nói chuyện rồi tôi sẽ đưa cô về. Đằng nào mưa to thế này cũng không nên đi xe máy ngoài đường. – Quân vừa khởi động xe vừa nói.

Tôi hoàn hồn trở lại, bằng cách nào mà tôi đã yên vị trên xe của Quân như thế này? Nhưng rõ ràng Quân có vẻ biết rất nhiều chuyện về ba người vừa nhắc đến, đã ngồi lên xe rồi thì tôi nghĩ nên nghe theo anh ta để biết thêm nhiều chuyện về Bình và Trang hơn nữa.

Chúng tôi đến quán Tre Xanh lần trước đã từng gặp nhau ở đấy nhưng lần này không ngồi trên tầng hai mà ngồi dưới tầng một với bàn ghế cao chứ không phải ngồi bệt. Quân gọi một ly cà phê đen nóng còn tôi gọi cho mình một ly ca cao. Tôi là người bắt đầu câu chuyện trước.

- Sao anh nghĩ là tôi đã biết hết mọi chuyện? Sao anh nghĩ tôi biết mối quan hệ của anh và Dung và cả cái mục đích chết tiệt anh tiếp cận tôi?

- Lần gặp nhau ở quán cà phê gần khách sạn Daewoo, thái độ của cô rất khác nên tôi đoán ra phần nào. Một lần nữa xin lỗi vì cố tình chọc giận cô. Đúng là có sự hiểu lầm ở đây. – Quân trầm ngâm nói.

- Giờ anh mới biết hiểu lầm? Tôi cũng chỉ mới biết cách đây mấy ngày thôi. Anh Bình và Dung thực ra chẳng có quan hệ gì cả… Tôi và anh đều nhìn nhầm, nhưng người thê thảm hơn là tôi đây này. Chồng tôi không cặp với Dung thì cặp với Trang, thà anh ấy yêu một người mới còn hơn là yêu lại người cũ… Làm thế còn đau gấp nghìn lần. – Tôi cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhưng có phần mỉa mai, chua chát.

- Cô có biết có chuyện gì xảy ra ở Singapore mà cả Bình và Dung phải bay gấp sang đấy không?

- Sao anh không tự hỏi Dung? Anh tìm tôi chỉ vì chuyện này?

- Tôi không liên lạc được với cô ấy. Lâu nay đi công tác Dung đều gọi điện về chứ tôi không gọi mà Dung cũng không có số cố định khi ở nước ngoài.

- Rất tiếc. – Tôi cười kiểu mím môi nhạt thếch. – Tôi cũng không liên lạc được với Bình và cũng chẳng thèm quan tâm xem họ xảy ra chuyện gì?

- Cô không quan tâm? – Giọng Quân có vẻ gì đó sốt sắng.

- Quan tâm thì có được không khi mà anh ấy tắt điện thoại. Anh biết được những gì, có thể nói cho tôi biết được không?

Quân im lặng nhìn tôi một lúc rồi hỏi:

- Cô nghĩ là mình thực sự muốn nghe chứ? Không nghĩ là tôi có mục đích mờ ám nào khác nữa à?

- Ha ha ha… - Lần này tôi bật cười thành tiếng, tiếng cười tưởng như vô tình nhưng thực ra là ngàn lần đau đớn. – Bây giờ thì không cần mục đích của anh vợ chồng tôi cũng đã thành ra thế này rồi. Cái gì cần và nên nói thì anh nói đi. Chắc chắn anh muốn gặp tôi nói chuyện không phải để hỏi mỗi một câu có biết lý do Dung đi cùng anh Bình đúng không?

- Cô rất tinh mắt đấy!

- Vậy mà trước kia lại mù mờ với anh.

- Tôi không nghĩ là cô mù mờ. Thú thực tôi làm gì cũng là có mục đích riêng cả. Cô không sợ sao?

- Tất nhiên là có sợ. Nhưng giờ thì không. Anh vào vấn đề đi. Anh muốn nói với tôi về Trang nhằm phục vụ cho mục đích gì?

- Trang là bạn thân của Dung. Chỉ cần cô kéo Bình về lại bên gia đình. Dung sẽ không có lý do gì để đi theo Bình giúp đỡ việc riêng tư gì nữa và cũng không gây ra những chuyện tệ hại…

- Anh sợ Dung cũng yêu Bình? Bên cạnh cô ấy đã có một người đàn ông xuất sắc như anh rồi thì làm sao lại tham lam đem lòng yêu chồng của người khác nữa.

- Thực ra… thì có nhiều chuyện cô chưa hiểu rõ hết đâu. Tôi chỉ muốn cô cố gắng giữ gìn hạnh phúc của mình. Đừng dễ dàng từ bỏ và chấp nhận buông tay quá sớm để sau này không hối hận. – Quân rất chân thành nói.

Thì ra là như vậy? Thì ra một người đàn ông yêu vợ sâu nặng như Quân cũng có những trăn trở lo lắng người mình yêu thương bị cuốn vào một thứ tình cảm ngoài luồng khác. Cũng lo sợ níu giữ lại gia đình cho con cái. Anh ta quả thực rất yêu Dung nên mới phải tìm gặp tôi để nói những lời này.

- Anh nghĩ là nếu Bình và Trang chia tay thì Dung không còn cơ hội quấn quanh Bình. Sao anh không nghĩ nếu chuyện ấy xảy ra, chính Dung là người sẽ thay thế Trang và tôi thì phải tiếp tục giả vờ duy trì một gia đình hạnh phúc với một người đàn ông đào hoa.

- Dung chắc chắn sẽ không quấn quanh Bình nếu hai người đó cắt đứt quan hệ. Tôi có thể đảm bảo điều ấy. Cùng là đàn ông tôi nghĩ, có lẽ Bình chưa chắc đã còn yêu Trang. Cô nên suy nghĩ thấu đáo.

Nói đi nói lại vẫn là khuyên tôi tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi hãy quyết định làm gì khi Bình quay về. Mục đích của Quân cuối cùng lại thay đổi thành việc nhắc nhở tôi phải “lạt mềm buộc chặt”, phải nắm giữ hạnh phúc của mình đừng để cho người khác có cơ hội chen vào. Quả thật thái độ của Quân rất chân thành chứ không hề mờ ám hay có những câu nói, cử chỉ khó hiểu như những lần gặp trước đối với tôi. Lòng tôi đã rối, sau khi nói chuyện với Quân lại còn rối hơn. Tôi không dám chắc về việc có giữ được Bình không nhưng có một sự thật là cả tôi và Quân đều cố gắng liên lạc với Bình và Dung nhưng hoàn toàn vô ích.

Tôi hướng câu chuyện sang việc khác bằng việc hỏi về Chíp:

- Bé Chíp nhà anh dạo này thế nào rồi?

- Tốt. Con bé rất ngoan. – Nhắc đến Chip thấy Quân thoải mái hơn hẳn. – Ra tết tôi sẽ cho nó đi học, ông bà nội cứ giữ cháu ở nhà mãi cũng không tốt.

- Con bé nói với tôi nó rất thích đi học đấy. Hình như nó cũng gần năm tuổi rồi.

- Ừ, đến cuối năm sau là năm tuổi. – Quân nhìn tôi hơi mỉm cười. – Thế còn cô bao nhiêu tuổi? Chắc chắn kém tuổi tôi rồi nhưng mà chưa hề thấy xưng em. Tôi thì sẵn sàng xưng anh rồi. Ở Việt Nam cứ anh anh, cô cô, tôi tôi nghe thật khó chịu.

- À… ơ…

Tự nhiên lúc này tôi cảm thấy mình không hề sợ hay đề phòng Quân như trước kia. Có lẽ cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa tôi và anh ta đã giúp cho chúng tôi cải thiện được mối quan hệ vốn dĩ rất phức tạp. Dù sao sau này trong công việc tôi vẫn còn phải gặp Quân ở một số hạng mục mà Thúy không thể phụ trách được nên cũng chẳng mất gì mà không xưng em khi đúng là rõ ràng mình ít tuổi hơn. Tôi không nhắc đến tuổi mình mà nói tiếp:

- Anh nói đúng… Tôi… À, em, em ít tuổi hơn anh nhiều. – Vẫn còn chưa quen với cách xưng hô mới nên tôi nhất thời ấp úng. - Trước đây có nhiều hiểu lầm, hơn nữa anh cũng chính là bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho Bông, tôi, à quên, em, em cũng nên cảm ơn và chuyển cách xưng hô. Thực ra chúng ta còn có nhiều chuyện công việc liên quan, đổi cách xưng hô này cũng là để tiện cho mọi người.

- Anh nghĩ là không những còn công việc mà còn cả những chuyện riêng chưa tìm ra cách giải quyết nữa. – Giọng Quân trầm xuống và man mác buồn.

Chúng tôi cứ thế từ ngượng ngùng rồi chuyển sang tự nhiên trong cách gọi anh – em của mình ở những câu chuyện tiếp theo về Chíp và Bông. Ngoài yêu vợ ra Quân đúng là người cha hết mực yêu thương và chiều chuộng con gái. Việc nói chuyện về hai đứa trẻ đã giúp tôi phần nào quên đi những đau đớn, những hờn ghen, những băn khoăn về Bình còn vương vấn trong đầu.

Quân lái xe đưa tôi về rồi cho tôi mượn ô để đi từ ngõ vào trong nhà. Anh ta nhìn theo bóng tôi một lúc rồi mới nổ máy rời xe đi. Sau cuộc nói chuyện vừa rồi tôi nghĩ chắc chắn Quân đang nghĩ Dung yêu thích Bình nên mới ở bên cạnh và giúp đỡ Bình nhiều chuyện vô điều kiện như vậy. Ngoài Trang ra tôi còn có bao nhiêu “đối thủ” đây? Liệu tôi có hiểu được về quá khứ, hiện tại cũng như tương lai của Bình không?

Tương lai của gia đình tôi rồi sẽ đi về đâu? Dự cảm về một cơn sóng thần dữ dội đang ấp đến lại tràn ngập vào phổi tôi khiến cho việc hô hấp của tôi trở nên khó khăn và bất ổn. Tôi mở cửa vào nhà. Tôi cố gạt mọi chuyện sang một bên khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Bông đang chào đón tôi ở cửa.

Chương 21 << >> Chương 23.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Chương 22:
"đã tắt đèn ngòm" -> đen.
"trọc giận" -> chọc.
" nhạt thêch" -> thếch.
" suất sắc" -> xuất.
Hai anh chị ngồi nói chuyện một hồi cũng chẳng rõ ràng bao nhiêu. Giờ tự nhiên ghét cả Bình và Quân ghê gớm.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Cầm tập hồ sơ trên tay tôi tôi bước về văn phòng của mình. Chương 14 nha nàng.
Cảm ơn nàng. Nàng đọc từ từ suy ngẫm thế này lại hay đấy. Hình như nàng đang đọc đến chương 16.

Cả nhà ơi: Phần ngoại truyện giữa chương 20 và 21 Mưa mới viết lại và được Giản Đơn soi trước rồi, mọi người vào đọc lại sửa lỗi cùng nhé.
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương 22.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và chóng vánh khiến cho tôi cảm thấy mình như đang bị bỏ rơi một mình ngoài biển khơi bao la không nhìn thấy đâu là bờ bến. Những con sóng ngầm bây giờ đã xuất hiện, nó đến rất nhanh và đang chuẩn bị sức mạnh cho một cơn sóng thần hung dữ gầm gừ tiến vào cuộc sống vốn tưởng đã yên bình của tôi. Chính vào lúc người ta cảm thấy an toàn nhất là lúc những sóng gió liên tiếp xuất hiện đúng như câu “họa vô đơn chí” mà tôi vẫn từng được nghe.

Sao lại là "cảm thấy an toàn" ạ? Em thấy không hợp lý. Chị có thể viết. "Đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí" là đủ. Thay cái câu em bôi đen bằng câu đó. Với những chương trước thì người đọc có thể hiểu rồi. Mà thực ra có thể bỏ đi cũng được, vì nếu là họa thì nhiều mối họa, đây chỉ có mỗi chuyện của Bình, nó chưa thể hiện sự dồn dập, bất ngờ của những điều tồi tệ đến cùng lúc.
Nhìn qua khung cửa sổ, bầu trời trở nên ảm đạm và u ám. Mây đen bắt đầu xuất hiện, gió cũng thổi mạnh hơn như muốn hất tung hết những chiếc lá còn sót lại trên mấy cành cây cao gần chỗ tôi ngồi. Mưa! Có lẽ sẽ là một cơn mưa to đang chuẩn bị ập đến. Hà Nội vào giờ tan tầm mà có mưa thể nào cũng sẽ trở nên tắc nghẽn và ngập nước. Tôi chưa về vội và ngồi nán lại ở cơ quan thêm một lúc nữa. Cảm giác đau đớn, uất nghẹn vẫn luẩn quẩn trong lòng khiến cho đầu óc tôi trở nên mụ mị.

"...hất tung hết những chiếc lá còn sót lại trên mấy cành cây khẳng khiu trơ chọi"

Câu bôi đậm thứ 2 em thấy lủng củng kiểu gì. Chị xem thế này: :D. Luẩn quẩn trong lòng cũng không ổn chị.

"Hà nội những buổi chiều thế này, mưa đến không bao giờ báo trước, như những điều mà tôi đang phải chịu đựng... dù có mang theo ô hay áo mưa, thì cũng sẽ ướt hết mà thôi. Nước mắt lại trực trào ra. Đau đớn, uất ức. Tôi muốn nán lại cơ quan thêm một lúc..."

"Tao chưa muốn về, muốn ngồi lại một mình suy nghĩ một số chuyện. À, những tấm ảnh ấy mày cứ cầm hộ tao. Nhớ giữ bí mật cả với chồng mày được không? Chuyện này ngoài tao và mày, sẽ không có ai được biết."

"Chuyện này chỉ tao và mày biết là quá đủ rồi"
Tôi yêu Bình, điều đó là hoàn toàn chắc chắn. Trong ngày cưới, khi tôi mặc áo cô dâu và sánh bước cũng Bình trong hội trường khách sạn là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, là lúc tôi cảm thấy việc gắn bó cuộc đời với anh là một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.

"váy"
Bình đã cho tôi một cuộc sống không có gì phải phàn nàn chê trách. Tuần trăng mật ở Nha Trang của chúng tôi diễn ra thật nồng nàn và thú vị. Đêm động phòng tuy không phải là đêm đầu tiên của chúng tôi nhưng Bình đã dẫn tôi đi từ những cung bậc cảm xúc này đến những cũng bậc cảm xúc khác. Lúc thì anh nhẹ nhàng yêu thương, cưng nựng tôi như bà hoàng, như báu vật. Lúc thì anh mạnh mẽ, hung hăng như biển cả muốn nuốt chửng những con cá nhỏ. Lúc thì anh vội vàng mà tiến đến, lúc thì chậm rãi khoan thai như đang nhẹ bước cảm giác sự tĩnh lặng, êm dịu của cuộc sống.

Em bị nhạy cảm với cảnh nóng hay sao ấy Mưa ạ. Đọc thế này thôi cũng "phê". Tả gì mà hay kinh, phê mà không dung tục tẹo nào.
Anh không cần quan tâm đến công việc khi đi gặp Trang. Trái tim tôi bị bóp lại đau đớn, nước mặt đã dừng lại tức giận trào ra. Lúc này tôi vô cùng giận dữ và phẫn nộ. Tôi đã chủ động gọi cho Bình để nói chuyện bình tĩnh vì lúc trưa đã quá mất kiểm soát nhưng đến cơ hội này Bình cũng đã không cho tôi thực hiện được. Lần đầu tiên tôi cảm thấy hận Bình. Anh đang ở đâu, làm gì? Tại sao lại không liên lạc được?

"nước mắt đã dừng lại, tức giận trào ra". Dấu phẩy chị nhé.

"...nhưng đến cơ hội này Bình cũng không cho tôi"
Chán nản. Tôi gạt nước mắt thu dọn đồ và rời khỏi văn phòng. Mọi người đã về hết chỉ còn lại bác bảo vệ mỉm cười chào khi tôi bước ra cửa chính của cơ quan. Trời vẫn đang mưa to như trút nước, sáng nay dậy muộn nên khi đi làm vội vàng tôi đã quên không bỏ chiếc kính cận vào túi xách thành ra bây giờ muốn về nhà phải gọi taxi. Đôi kính áp tròng trong mắt tôi sẽ không thể chịu được cơn mưa lớn như thế này.

"sáng nay đi làm vội quá, tôi đã để quên kính cận ở nhà..."

Câu của chị dài và hơi lủng củng. Em cũng mới nghĩ ra sửa như vậy. Chỉ cần đi làm vội là đủ, không cần giải thích do dậy muộn, chi tiết này quá nhỏ.
Chúng tôi đến quánTre Xanhlần trước đã từng gặp nhau ở đấy nhưng lần này không ngồi trên tầng hai mà ngồi dưới tầng một với bàn ghế cao chứ không phải ngồi bệt. Quân gọi một ly cà phê đen nóng còn tôi gọi cho mình một ly cao cao. Tôi là người bắt đầu câu chuyện trước.

"cao cao" ---> "ca cao"
"Ha ha ha…" Lần này tôi bật cười thành tiếng, tiếng cười tưởng như vô tình nhưng thực ra là ngàn lần đau đớn. "Bây giờ thì không cần mục đích của anh vợ chồng tôi cũng đã thành ra thế này rồi. Cái gì cần và nên nói thì anh nói đi. Chắc chắn anh muốn gặp tôi nói chuyện không phải để hỏi mỗi một câu có biết lý do Dung đi cùng anh Bình không."

"không" ---> "đúng không?"
"Tôi không nghĩ là cô mù mờ. Thú thực tôi làm gì cũng là có mục đích riêng cả. Cô không sợ?"

"Cô không sợ sao?"
Cùng là đàn ông tôi nghĩ, có lẽ Bình đang cố gắng sửa lại một chút quá khứ nhưng anh ta chưa chắc đã còn yêu Trang. Cô nên suy nghĩ thấu đáo."

Câu này kì kì chị ơi.

Tự nhiên lúc này tôi cảm thấy mình không hề sợ hay đề phòng Quân như trước kia. Có lẽ cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa tôi và anh ta đã giúp cho chúng tôi cải thiện được mối quan hệ vốn dĩ rất khó hiểu. Dù sao sau này trong công việc tôi vẫn còn phải gặp Quân ở một số hạng mục mà Thúy không thể phụ trách được nên cũng chẳng mất gì mà không xưng em khi đúng là rõ ràng mình ít tuổi hơn. Tôi không nhắc đến tuổi mình mà nói tiếp:

"rất phức tạp"
Tương lai của gia đình tôi rồi sẽ đi về đâu? Dự cảm về một cơn sóng thần dữ dội đang ấp đến lại tràn ngập vào phổi tôi khiến cho hô hấp của tôi trở nên khó khăn và bất ổn. Tôi mở cửa vào nhà. Cố gạt mọi chuyện sang một bên khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Bông đang chào đón tôi ở cửa.

"việc hô hấp" chị nhé.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 23. Một đêm nguy kịch

Màn đêm đã phủ xuống, mưa vẫn dữ dội trút nước từ chiều đến giờ không ngớt. Gió có vẻ thổi càng lúc càng mạnh nên dù đã đóng kín các cửa sổ tôi vẫn nghe thấy tiếng rào rào rất lớn ở bên ngoài.

Bông đã ngủ say lắm rồi, nhìn con bé lòng tôi như thắt lại khi liên tưởng đến việc Bình không còn cần mẹ con tôi nữa. Sự bặt vô âm tín của anh đã làm cho tôi không thể nào chợp mắt nổi. Nhẹ nhàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, tôi bật sáng đèn cầu thang và bước lên căn phòng ở tầng ba - là nơi đọc sách và làm việc chung của hai vợ chồng. Tôi ngồi xuống bàn, bật máy tính và mở những bức ảnh về gia đình mà lâu nay tôi đã không có thời gian xem lại. Trong các bức ảnh, ba người chúng tôi trông thật hạnh phúc, nụ cười luôn hiện rõ trên đôi môi. Những khoảnh khắc thật đẹp và đáng quý ấy được Bình lưu giữ trong một tệp thư mục có tên Happy Family.

Giá như thời gian có thể quay ngược lại, giá như tôi đã không quá nhu nhược chấp nhận việc vắng mặt thường xuyên của Bình, giá như tôi tìm hiểu rõ hơn về quá khứ của anh và giá như tôi có thể giữ anh ở lại, không bay chuyến bay ngày hôm nay… Bao nhiêu câu giá như cứ chạy nhảy trong đầu khiến cho tinh thần tôi trở nên mệt mỏi. Tôi tắt máy và cố thoát khỏi những suy đoán về Bình, liệu lúc này anh có đang cùng Trang vui vẻ?

Khi tôi trở về phòng thì Bông đột ngột ho rất dữ dội. Tôi sốt sắng vỗ nhẹ lưng cho con và phát hiện con bé đang toát mồ hôi dù nhiệt độ lúc này rất thấp. Phải chăng vì thay đổi thời tiết mà Bông lại có triệu chứng ốm như mọi lần? Sau khi lau mồ hôi cho Bông những cơn ho vẫn liên tục kéo đến kèm theo sụt sịt, sổ mũi. Mấy ngày qua vì chuyện giận dỗi, nghi ngờ Bình, lại thêm việc ốm phải cách ly Bông nên tôi không nắm chắc được tình hình sức khỏe của con. Thân nhiệt của Bông bắt đầu tăng lên. Lần cặp nhiệt độ đầu tiên lúc 12 giờ đêm là 39 độ thì đến gần sáng, khi thuốc hạ sốt hết tác dụng nhiệt độ cơ thể con bé lại trở về 39,4 độ. Bông chính xác là đã ốm.

Thật may hôm nay là thứ bảy, tôi được nghỉ ở nhà và dành thời gian để theo dõi và chăm sóc Bông. Con bé vẫn sốt cao, ho nhiều, sổ mũi và quấy khóc. Đến trưa Bông bắt đầu bỏ ăn và bám riết lấy tôi bắt bế, không cho bà Xuân đụng vào người. Thuốc hạ sốt đã không còn tác dụng, thân nhiệt con bé luôn duy trì ở nhiệt độ trên 39,5 và ho nặng tiếng.

Mới hôm qua Bông còn rất khỏe mạnh, vậy mà hôm nay đã lăn đùng ra ho và sốt cao, quả thực tôi luống cuống chân tay khi nghe tiếng nức nở của con. Sực nhớ hôm nay là ngày làm việc của bác sĩ Quân ở phòng khám tư Tuổi thơ gần bệnh viện Nhi, tôi nghĩ nên đưa Bông đến chỗ anh để khám. Thật may mắn hôm qua giữa tôi và Quân không xảy ra thêm chuyện gì khó hiểu và thái độ của tôi với anh ta cũng đã không còn căng thẳng như trước. Tôi vội vàng gọi điện cho Quân, anh ta vừa bắt máy tôi đã cuống quýt hỏi:

- Hôm nay anh có khám ở phòng khám Tuổi thơ không? Bông sốt cao không hạ, ho nhiều và chảy nước mũi nên em muốn đưa cháu đến chỗ anh khám cho tiện.

- Được, đưa con bé đến đi, anh vẫn đang ở phòng khám. Đến nơi thì bảo với nhân viên trực đưa lên thẳng phòng bác sĩ Quân, anh sẽ dặn trước.

- Cảm ơn anh! - Tôi đáp rồi dập máy, trong lòng vô cùng bất an.

Trên taxi, Bông thiêm thiếp ngủ trong lòng mẹ, giữa mùa đông mà người con bé chảy mồ hôi, tóc tai bết dính lại trên trán khiến tôi không khỏi xót xa. Xe dừng trước của phòng khám, trả tiền taxi xong tôi bế vội con vào trong hỏi nhân viên trực ở dưới tầng một. Cô nhân viên nhanh nhảu đưa tôi lên tầng hai, vào phòng khám số ba thì thấy đang còn năm, sáu cháu bé khác ngồi chờ cùng bố mẹ.

Quân đi ra nói rõ với mọi người tình trạng khẩn cấp của Bông để nhường mẹ con tôi vào khám trước. Lúc này khi vén áo Bông lên mới phát hiện ra người con bé đã phát ban, những nốt chấm đỏ mọc lan khắp người. Sau một hồi thăm khám cẩn thận, Quân chau mày nhìn tôi, giọng rất nghiêm túc:

- Đưa con bé sang làm thủ tục nhập viện ngay. Con em đã bị sởi, cần vào Khoa Truyền nhiễm để điều trị kịp thời.

- Bệnh sởi? Con bé đã tiêm một mũi phòng sởi rồi cơ mà! Sao vẫn có thể nhiễm bệnh? Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Một mũi vẫn có khả năng bị, đây là trường hợp có thể xảy ra.

- Có nguy hiểm gì không? - Tôi sốt sắng hết nhìn Bông lại nhìn Quân.

- Phải vào viện để làm các xét nghiệm và chụp chiếu. Bình thường thì sởi không có gì đáng nguy hiểm, chỉ là cần theo dõi những biến chứng sau sởi như viêm phổi, viêm màng não… Con bé sốt lâu chưa?

- Mới sốt từ đêm qua, sáng nay bắt đầu sốt cao nên chiều em đưa con đi khám ngay đây.

- Mới sốt có một ngày mà đã phát ban?

Quân hơi nheo mắt ngạc nhiên nhìn Bông, sau đó anh ta gọi điện cho nhân viên trực ở dưới lên sắp xếp cho các bệnh nhân đợi sang phòng số hai khám bác sĩ khác. Quân đứng dậy nhìn mẹ con tôi:

- Đi nào. Dù sao lần trước cũng bảo mẹ con em là người nhà. Lần này anh vẫn dẫn sang viện làm thủ tục cho nhanh.

Tôi rất cảm kích và đứng dậy ôm con theo Quân đi sang viện. Nhờ có Quân việc làm thủ tục giấy tờ rất nhanh và con gái tôi ngay lập tức được đưa vào Khoa Truyền nhiễm. Cũng chính nhờ sự quen biết này, Bông được đưa đi chụp X-quang và lấy mẫu máu nhanh nhất có thể.

Khi bước vào Khoa Truyền nhiễm, cảnh tượng không giống những gì mẹ con tôi được chứng kiến ở Khoa Hô hấp lần trước. Không có phòng dịch vụ, các phòng bệnh được xếp bốn đến sáu giường, mỗi giường có từ hai đến ba bé nằm la liệt. Bên cạnh giường của các bé là một người nhà đứng cạnh túc trực, cháu nào cũng mệt mỏi, xanh xao hoặc gào khóc nhìn rất thương tâm. Con gái tôi thì dường như sốt cao nên mệt lả ngủ mê man khiến nhiều lúc tôi phải lay lay xem con có lịm đi không.

Hơi thở của Bông khò khè và khó chịu. Giấc ngủ của con không hề sâu, người vẫn không hề giảm nhiệt. Con tôi được xếp vào một giường cùng với môt đứa trẻ khác cũng nhiễm sởi. Đưa trẻ nhỏ hơn con gái tôi, chắc chúng chỉ tầm chín tháng tuổi. Bên cạnh là người mẹ trẻ, sắc mặt nhợt nhạt và lo lắng. Không khí ở trong phòng làm tôi run lên vì sợ. Tôi nhìn ra ngoài cửa thấy Quân đang dặn dò cô y tá trực đêm ở phòng tôi rồi hướng mắt về phía mẹ con tôi, gật đầu chào rồi xoay người bước đi. Tự nhiên tôi thấy mình và con lạc lõng ở trong viện, nỗi sợ hãi vây kín người tôi.

Bác sĩ trực trong khoa đến khám cho Bông, dặn tôi cho Bông dùng thuốc hạ sốt và cố gắng cho con uống nhiều nước hoặc sữa. Đợi có kết luận cụ thể, bác sĩ sẽ đến căn dặn tiếp.

Linh cảm của người mẹ báo cho tôi biết có điều gì đó không ổn. Tôi bắt chuyện cùng với các mẹ khác cũng chăm con ở trong phòng thì được biết, đa số các bé vào đây đều có biểu hiện sốt cao, ho nhiều và phát ban giống như Bông. Sau khi các bé được điều trị vài ngày thì bắt đầu xuất hiện những biến chứng khác như viêm phổi, viêm phế quản... nên vẫn phải ở lại để điều trị dứt điểm.

Tôi lo lắng nhìn con gái, nó mới chỉ khỏi ốm cách đây ba tháng, vậy mà bây giờ lại bị nhiễm sởi dù tôi hoàn toàn giữ con bé ở trong nhà. Chẳng lẽ hôm Noel cho Bông đi chơi ở chỗ đông người, con bé bị tiếp xúc với nguồn bệnh? Nếu đúng như vậy thì chính là tôi đã hại con mình? Tôi đau đớn tự trách bản thân và cố dỗ cho con uống một ít sữa.

Vẫn là một mẹ một con chiến đấu cùng nhau trong viện. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, Bình vẫn không hề gọi điện về cho tôi.

Tôi bấm số cho bà Xuân dặn dò bà ở nhà trông nhà, sau đó gọi cho Lan báo tin con bị sởi phải nhập viện và nhờ Lan thứ hai xin với sếp để xin cho tôi nghỉ phép. Tôi đang đắn đo không biết có nên gọi điện báo cho bố mẹ chồng luôn không thì thấy tin nhắn của Quân gửi đến. Có lẽ ngại trong phòng đông người nên anh ta đã không gọi điện mà nhắn tin cho tôi: “Tối nay anh trực trên Khoa Hô hấp. Có chuyện gì thì phải gọi điện ngay nhé!”.

Tin nhắn vừa được đọc xong thì quay sang tôi thấy Bông thở rất gấp, ngực con bé co rút và sắc mặt trở nên tím tái. Tôi hoảng sợ ôm con chạy sang phòng trực gặp bác sĩ và y tá kêu cứu, từng nhịp tim của tôi như bị thắt chặt lại theo con. Cả người tôi như mềm nhũn, đứng dựa người vào cửa nhìn các bác sĩ mang máy thở đến đặt cho Bông, một đống dây dợ không hiểu là gì được luồn vào người con bé. Mọi người đều thao tác vô cùng khẩn trương càng làm nỗi sợ của tôi bị nhân lên đỉnh điểm.

- Chuyển ngay xuống Khoa Hồi sức cấp cứu để theo dõi đặc biệt. - Tiếng bác sĩ trực vang lên.

- Hiện tại dưới Khoa Hồi sức cấp cứu không biết còn giường không? - Là tiếng của một cô y tá.

- Cứ mang bệnh nhân xuống trước, nói là trường hợp người nhà bác sĩ Quân trên Khoa Hô hấp. - Cô y tá khác nói chen vào.

- Đi nào, chị đi cùng chúng tôi, đưa con xuống phòng Hồi sức cấp cứu. Con gái chị đang có những chuyển biến xấu. - Cô y tá đầu tiên vỗ nhẹ vào vai tôi nhắc nhở.

Tôi bàng hoàng, thẫn thờ nhìn Bông được đẩy đi trên chiếc xe đẩy của bệnh viện, hoảng loạn đi theo các bác sĩ đến Khoa Hồi sức cấp cứu. Chân tay tôi run rẩy và không đủ sức để nói hay hỏi câu gì.

Khi con gái tôi đã vào trong thì lúc bấy giờ tôi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra và mình đang ở đâu. Xung quanh tôi là các ông bố bà mẹ đang ngồi chờ trực ở ngoài hành lang Khoa Hồi sức cấp cứu, tôi được một người mẹ cho biết những bệnh nhân nặng mới bị chuyển xuống đây và hoàn toàn cách ly với bố mẹ. Các điều dưỡng, y tá và bác sĩ sẽ chăm sóc các con.

Tôi loạng choạng ôm đầu, người tôi nghĩ đến lúc này là Bình, anh đang làm gì trong lúc này, trong lúc mẹ con tôi cần anh nhất. Tôi rút điện thoại và gọi vào số quốc tế của Bình nhưng vẫn không liên lạc được. Đây là lần đầu tiên Bình tắt điện thoại, ngay cả vợ anh cũng không thể gọi điện cho anh là có ý gì đây?

Tôi đau khổ khi không gọi điện được cho chồng. Người tiếp theo tôi nghĩ đến là Quân, tôi phải hỏi rõ mọi chuyển biến về sức khỏe của Bông, tại sao bị sởi mà con bé lại phải đến phòng cấp cứu? Nhận được điện thoại của tôi ngay lập tức Quân xuất hiện. Anh khoác áo blouse trắng, hớt hải chạy lại phía tôi:

- Sao không gọi cho anh sớm hơn, con bé chuyển xuống đây lâu chưa?

- Rốt cuộc Bông bị bệnh gì? Anh nói thật cho em biết đi.” Giọng tôi run rẩy và sợ hãi.

- Em phải bình tĩnh. Em gọi điện cho người nhà cùng đến chưa?

- Không có ai cả, chỉ mình em thôi. Em có quyền được biết bệnh của con gái mình. Có phải anh dặn bác sĩ trực trên Khoa Truyền nhiễm chưa nói vội đúng không? Anh làm thế là có ý gì?

Lần này tôi vừa khóc vừa quát lên. Một vài ánh mắt thương xót lẫn đồng cảm nhìn về phía tôi. Họ cũng là những người bố, những người mẹ đang đau đáu đợi chờ đứa con bé nhỏ của mình khỏe mạnh trở ra. Họ đã ở đây trước tôi, họ cũng đang đau nỗi đau giống tôi, cũng đang hoang mang dõi mắt về phía cách cửa sinh tử. Quân giữ chặt vai tôi để bình tĩnh lại, hình như anh ta cố gắng giải thích với tôi một cách nhẹ nhàng nhất:

- Cũng chỉ vừa mới có kết quả thôi. Các phim chụp cho thấy phổi con bé bị tổn thương nghiêm trọng. Các kết quả xét nghiệm máu chỉ ra các chỉ số kháng thể và miễn dịch, hồng cầu, tiểu cầu… đều giảm đi quá nửa so với đứa trẻ bình thường khác. Nếu sởi thông thường thì là biến chứng do vi khuẩn sau mắc sởi nhưng con bé đã bị vi rút tấn công thẳng vào phổi ngay ngày đầu tiên phát bệnh gây ra suy hô hấp nặng… - Quân lưỡng lự rồi nói tiếp: - Em phải chuẩn bị tâm lý cho những trường hợp xấu nhất.

Tai tôi như ù đi, trước mắt tôi chỉ là một màu trắng xóa, cả cơ thể tôi mềm nhũn và ngã gục vào người Quân khi những lời anh ta nói vừa dứt. Tại sao lại là con gái tôi? Nó mới chưa đầy một tuổi, tại sao ông trời lại bắt con bé phải chịu những đau đớn này. Nó nằm trong kia, bên cạnh là đủ các loại máy móc, liệu nó có vì tôi mà vượt qua được không? Tôi yếu ớt cầu xin:

- Xin anh! Tôi xin anh! Hãy cùng các bác sĩ khác cứu sống con gái em. Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu con bé. Hu… hu… hu… Em van xin anh, van xin anh đấy!

Từng tiếng khóc và nấc nghẹn của tôi vang lên, hình như một vài người mẹ thấy tôi khóc cũng không cầm được mắt. Trong dãy phòng khép kín kia, là các thiên thần của chúng tôi đang phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết mà không hề có vòng tay của bố mẹ kề bên. Tôi đau khổ nhìn về phía dãy phòng ấy, cầu mong có một phép màu để con gái tôi có thể khỏe mạnh mà sống.

Quân điện thoại cho bác sĩ trong Khoa Hồi sức Cấp cứu, một lúc sau tôi thấy có một bác sĩ nam từ trong khoa đi ra đảo mắt nhìn quanh. Quân đưa tay lên vẫy vẫy và người bác sĩ tiến về phía chúng tôi ngồi. Quân đứng dậy chỉ vào tôi:

- Đây là mẹ bệnh nhân Trần Quỳnh Anh, bệnh nhân một tuổi vừa được đưa đến cấp cứu từ Khoa Truyền nhiễm. Tình hình của con bé ổn không anh?

Biết là bác sĩ phụ trách nơi con gái tôi nằm, tôi cũng đứng ngay dậy và chào hỏi. Vị bác sĩ ấy nhìn tôi rồi lại đưa mắt sang nhìn Quân ám hiệu điều gì đấy tôi không hiểu, tôi sốt ruột:

- Con gái em tình hình như thế nào rồi ạ?

- Chúng tôi đã cho con bé được đặt nội khí quản thở máy, tuy không có thuốc kháng sinh nào có thể diệt được vi rút nhưng chúng tôi vẫn cho bệnh nhân truyền dịch, dùng vitamin A và thuốc có chứa kháng thể, dùng cả kháng sinh nếu cần thiết… Bệnh nhân đang được điều trị với phác đồ linh hoạt và hiệu quả nhất, hy vọng cô có thể bình tĩnh đợi tin tốt từ chúng tôi.

Vị bác sĩ ấy an ủi tôi thêm vài câu rồi kéo Quân ra một góc, họ đứng nói chuyện với nhau điều gì đó rồi đi vào trong luôn. Tôi vẫn còn chưa bình thường được trở lại nên ngồi phịch xuống ghế, cả người mệt mỏi dựa vào tường và khóc. Nếu Bông có mệnh hệ gì, tôi sống làm sao nổi đây. Tất cả là lỗi của tôi, đáng ra tôi chỉ nên để con bé ở nhà. Rõ ràng Quân đã dặn tôi đang có dịch sởi, vậy mà tôi lại chủ quan đưa con đi chơi Noel. Tôi cứ ngồi đấy mà khóc, cô đơn và mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Khi tôi tỉnh giấc đã là 2 giờ sáng, bên trong Khoa Hồi sức cấp cứu các bác sĩ và điều dưỡng vẫn phải thay phiên nhau túc trực chạy đi chạy lại. Tiếng máy móc, tiếng bước chân cứ dồn dập không dừng. Trái tim tôi cũng như nhảy ra lồng ngực, tôi đứng dậy và đi đi lại lại trên hành lang, cố nhìn vào trong xem có thấy gì không nhưng hoàn toàn bất lực. Có tiếng bước chân đi lại phía gần tôi, tôi khẽ xoay người lại ngạc nhiên:

- Là anh? Sao anh không nghỉ ngơi đi. Em có thể đợi Bông ở đây một mình được mà.

Quân không trả lời mà đưa cho tôi một hộp cháo và dặn dò:

- Anh thấy em đã tỉnh, đoán là buổi tối vội đưa con đi khám chưa ăn gì. Nếu không muốn tụt huyết áp ngất xỉu ở đây như lần trước thì tốt nhất nên ăn chút gì đó. Anh vừa mới mua đấy, cháo nóng, ăn luôn kẻo nguội!

Tôi nhận hộp cháo từ tay Quân, trong lòng không khỏi nghẹn ngào và cảm động. Anh ta không phải là người đàn ông đầu tiên khiến tôi cảm động, chỉ là lúc này, trong hoàn cảnh này, người ở bên cạnh tôi lại là Quân, người đang cùng tôi đợi chờ một phép màu là Quân chứ không phải chồng tôi. Điều đó làm tôi vừa xúc động vừa cay đắng. Đúng rồi, tôi sẽ cố gắng, sẽ cố gắng đợi con gái tôi trở ra, tôi phải giữ cho mình đầu óc tỉnh táo và cơ thể khỏe mạnh. Tôi nhận hộp cháo, lí nhí cảm ơn Quân rồi cố ăn hết.

Sau khi tôi ăn xong, Quân cũng không rời đi mà cứ ngồi đó cùng với tôi khiến tôi cảm thấy khó xử. Tôi tự nhận thấy việc hai chúng tôi ngồi gần nhau trong tình huống này thật không nên một chút nào. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, tôi lại sợ và không muốn Quân rời đi, tôi sợ phải một mình ngồi chờ đợi ở đây, tôi sợ tôi sẽ không chống đỡ lại được bất cứ một mất mát nào nữa. Tôi muốn có một ai đó ở bên cạnh dù chỉ là ngồi cùng tôi lúc này.

Mắt tôi lại díp lại, tôi không làm chủ được cơ thể, tôi chìm vào giấc ngủ mỏi mệt và trước khi thiếp đi tôi lơ mơ cảm thấy Quân cho tôi mượn bờ vai vững chãi để dựa vào. Tôi chẳng biết gì nữa, cứ thế mà ngủ mong rằng sẽ tạm xua đi những nỗi sợ hãi trong lòng.

Chương 22 << >> Chương 24
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhất Sky

Gà tích cực
Tham gia
7/8/14
Bài viết
210
Gạo
0,0
Ngoại truyện Quá khứ của Trần Binh ý chị.
Từng câu từng chữ Linh nói trong nghẹ ngào như đánh thẳng vào tâm trí tôi.
 
Bên trên