CHƯƠNG 5: Đám cưới
Hai tuần sau, Kiều Vy đã có mặt ở đám cưới của Hạ Vũ. Hôm nay, cô quyết định diện một bộ váy trắng viền ren, ở eo có thắt thêm một chiếc nơ cũng màu trắng làm điểm nhấn. Nếu lấy nhan sắc mỹ lệ ra làm tiêu chuẩn so sánh thì có thể nói vẻ đẹp của Kiều Vy quả thực khó mà so sánh được với các cô gái hiện đại. Cô không có một làn da trắng như trứng gà bóc nhưng cô hài lòng với làn da châu Á của mình. Cô cũng không có một đôi mắt tròn, to, trong veo mà đôi mắt của cô luôn ẩn chứa một cái gì đó xa xăm, lạnh lung. Đó là theo lời nhận xét của bạn bè chứ bản thân Kiều Vy nhận xét mắt mình thì chỉ có một câu “ưu điểm duy nhất có vẻ là đuôi mắt khá dài, hiệu quả liếc mắt đưa tình khá tốt”. Gương mặt cô cũng không tỏa ra vẻ thanh tú hay thân thiện, nhưng ngược lại, nụ cười của cô thực sự có thể khiến người khác bị thu hút theo niềm vui của cô. Đúng, ngoài nụ cười có phần tỏa nắng ra thì Kiều Vy chỉ là một cô gái có nhan sắc trung bình, không quá nổi bật nhưng cũng không đến nỗi bị lu mờ.
Đám cưới hôm nay mời khá nhiều khách khứa, Kiều Vy lại chẳng quen ai mấy, Hạ Vũ và chú rể thì lại quá bận rộn tiếp khách khứa hai họ, chỉ mới đến có một lúc mà Kiều Vy đã cảm thấy vô cùng nhàm chán rồi. Cuối cùng, không chịu được cảm giác nhàm chán khi ngồi chờ trong phòng cưới, cô nghĩ có lẽ mình nên đi dạo xung quanh, ngắm nghía cảnh quan một chút. Dù sao, gia đình cô dâu chú rể cũng khá có điều kiện nên đã thuê một hội trường cưới khá hoành tráng và cảnh quan xung quanh cũng rất rộng rãi, thậm chí đằng sau hội trường cưới còn có hẳn một bãi cỏ rộng rãi. Sau khi đi xung quanh, Kiều Vy mới khám phá ra, ở phía xa xa, còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ xíu. Khi đến gần cô mới phát hiện ra thì ra đó không phải là nhà gỗ thật mà chỉ là một cảnh được dựng lên, chắc là để chụp ảnh nên căn nhà gỗ này căn bản là chỉ có mặt trước chứ không phải là một ngôi nhà hoàn chỉnh. Tuy không phải là một ngôi nhà hoàn chỉnh nhưng mà nó cũng được dựng lên quá khéo rồi, trước cửa còn có dựng hẳn một cái xích đu theo kiểu công chúa. Vốn từ bé đã vô cùng có hứng thú với xích đu, làm sao Kiều Vy có thể bỏ qua một cơ hội được ngồi xích đu như bây giờ. Thế là sau một hồi nhìn trước ngó sau, không thấy có ai bảo vệ, Kiều Vy đã hiên ngang trèo lên xích đu đung đưa qua lại vô cùng thích thú. Cô chơi rất vui mà không để ý xa xa có một người thanh niên đang nhìn về phía cô với vẻ mặt vô cùng thích thú.
Trong một ngày trời nắng ấm, có một chàng trai với dáng người dong dỏng cao, mặc một bộ vest màu đen làm toát lên khí chất đáng ngưỡng mộ của người mặc. Chàng trai này đang nhìn về phía một cô gái đang vui vẻ ngồi chơi xích đu ở cách đó không xa, cô gái mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng nó lại kết hợp hoàn hảo với bộ váy mà cô đang mặc, cùng với nụ cười vui vẻ có phần trẻ con thích thú tạo cho cô gái cái vẻ trẻ con, khiến người khác muốn được ở bên cạnh xoa đầu và che chở cho cô. Một lúc sau, chàng trai dường như nhận ra mình đã quá vô ý khi đứng nhìn một cô gái không quen biết như vậy cũng liền quay người rời đi.
Lại nói đến Kiều Vy, sau khi đung đưa thỏa thích trên chiếc xích đu, cô liền cảm thấy có lẽ đã đến lúc mình quay lại hội trường rồi, đám cưới chắc cũng sắp bắt đầu. Nghĩ là làm, cô lại lật đật chạy về khu hội trường nơi tổ chức đám cưới. Trọng điểm cần phải nhắc đến ở đây chính là ở gần hội trường cưới có một cái hồ nhỏ nhỏ nhân tạo. Khi nhân vật nữ chính của chúng ta đang vội vội vàng vàng chạy về hội trường cưới thì quả nhiên, hôm nay thật không phải là ngày may mắn của cô. Khi cô vừa đi đến cái hồ định mệnh ấy thì có một nhóm người đang bê một chồng ghế khá cao che khuất tầm nhìn đi qua. Kiều Vy cũng đang vội vội vàng vàng mà không để ý đường. Hậu quả chỉ có một, đó là đến lúc Kiều Vy nhận ra cô cần phải tránh mấy người bê ghế đó thì đã quá muộn. Trong không gian bỗng vang lên một tiếng kêu thất thanh rồi một âm thanh báo hiệu có ai đó vừa rơi xuống nước. Và ai đó vô cùng đen đủi ở đây chính là Kiều Vy. Do tránh mấy người bê ghế, cô đã không để ý bên cạnh còn có cái hồ, và hậu quả là có người hôm nay được tắm mát. Bị thu hút bởi tiếng động khi đó, chỉ có một chàng trai cũng đang vội vàng về hội trường cưới. Khi anh quay ra nhìn về hướng phát ra tiếng động thì chỉ thấy có một cô bé đang bơi bơi như chú vịt nhỏ trong hồ nước. Khung cảnh trước mặt anh quả thật là quá đặc sắc rồi. Khoan đã, đó có phải là cô gái ấy không?
- Em có sao không? Đưa tay cho tôi.
Trước khi anh kịp định hình thì anh đã phát hiện ra bước chân mình tiến đến cái hồ nước tự bao giờ và bây giờ, anh đang đưa tay ra để giúp cô bé ra khỏi hồ nước. Ngay khi cô gái bước ra khỏi hồ nước, anh đã bắt đầu thấy hối hận về hành động của mình. Tình trạng của cô gái quả thật là không thể tồi tệ hơn. Chiếc váy cô đang mặc là một chiếc váy mùa hè lại còn màu trắng, tuy là phần chân váy được thiết kế khá nhiều lớp để tạo độ bồng cho váy nhưng phần trên thì… khụ… có chút hơi mỏng manh. Trước tình cảnh này, anh quả thật không biết làm gì hơn ngoài việc cởi áo khoác của chính mình khoác lên người cô gái nhỏ bé đang còn trong tình trạng bàng hoàng, không hiểu vì sao tự nhiên mình lại bị ướt như chuột lột.