Hoàn thành Liệu có phải tình đầu? - Hoàn thành - H.y

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
CHƯƠNG 5: Đám cưới
Hai tuần sau, Kiều Vy đã có mặt ở đám cưới của Hạ Vũ. Hôm nay, cô quyết định diện một bộ váy trắng viền ren, ở eo có thắt thêm một chiếc nơ cũng màu trắng làm điểm nhấn. Nếu lấy nhan sắc mỹ lệ ra làm tiêu chuẩn so sánh thì có thể nói vẻ đẹp của Kiều Vy quả thực khó mà so sánh được với các cô gái hiện đại. Cô không có một làn da trắng như trứng gà bóc nhưng cô hài lòng với làn da châu Á của mình. Cô cũng không có một đôi mắt tròn, to, trong veo mà đôi mắt của cô luôn ẩn chứa một cái gì đó xa xăm, lạnh lung. Đó là theo lời nhận xét của bạn bè chứ bản thân Kiều Vy nhận xét mắt mình thì chỉ có một câu “ưu điểm duy nhất có vẻ là đuôi mắt khá dài, hiệu quả liếc mắt đưa tình khá tốt”. Gương mặt cô cũng không tỏa ra vẻ thanh tú hay thân thiện, nhưng ngược lại, nụ cười của cô thực sự có thể khiến người khác bị thu hút theo niềm vui của cô. Đúng, ngoài nụ cười có phần tỏa nắng ra thì Kiều Vy chỉ là một cô gái có nhan sắc trung bình, không quá nổi bật nhưng cũng không đến nỗi bị lu mờ.

Đám cưới hôm nay mời khá nhiều khách khứa, Kiều Vy lại chẳng quen ai mấy, Hạ Vũ và chú rể thì lại quá bận rộn tiếp khách khứa hai họ, chỉ mới đến có một lúc mà Kiều Vy đã cảm thấy vô cùng nhàm chán rồi. Cuối cùng, không chịu được cảm giác nhàm chán khi ngồi chờ trong phòng cưới, cô nghĩ có lẽ mình nên đi dạo xung quanh, ngắm nghía cảnh quan một chút. Dù sao, gia đình cô dâu chú rể cũng khá có điều kiện nên đã thuê một hội trường cưới khá hoành tráng và cảnh quan xung quanh cũng rất rộng rãi, thậm chí đằng sau hội trường cưới còn có hẳn một bãi cỏ rộng rãi. Sau khi đi xung quanh, Kiều Vy mới khám phá ra, ở phía xa xa, còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ xíu. Khi đến gần cô mới phát hiện ra thì ra đó không phải là nhà gỗ thật mà chỉ là một cảnh được dựng lên, chắc là để chụp ảnh nên căn nhà gỗ này căn bản là chỉ có mặt trước chứ không phải là một ngôi nhà hoàn chỉnh. Tuy không phải là một ngôi nhà hoàn chỉnh nhưng mà nó cũng được dựng lên quá khéo rồi, trước cửa còn có dựng hẳn một cái xích đu theo kiểu công chúa. Vốn từ bé đã vô cùng có hứng thú với xích đu, làm sao Kiều Vy có thể bỏ qua một cơ hội được ngồi xích đu như bây giờ. Thế là sau một hồi nhìn trước ngó sau, không thấy có ai bảo vệ, Kiều Vy đã hiên ngang trèo lên xích đu đung đưa qua lại vô cùng thích thú. Cô chơi rất vui mà không để ý xa xa có một người thanh niên đang nhìn về phía cô với vẻ mặt vô cùng thích thú.

Trong một ngày trời nắng ấm, có một chàng trai với dáng người dong dỏng cao, mặc một bộ vest màu đen làm toát lên khí chất đáng ngưỡng mộ của người mặc. Chàng trai này đang nhìn về phía một cô gái đang vui vẻ ngồi chơi xích đu ở cách đó không xa, cô gái mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng nó lại kết hợp hoàn hảo với bộ váy mà cô đang mặc, cùng với nụ cười vui vẻ có phần trẻ con thích thú tạo cho cô gái cái vẻ trẻ con, khiến người khác muốn được ở bên cạnh xoa đầu và che chở cho cô. Một lúc sau, chàng trai dường như nhận ra mình đã quá vô ý khi đứng nhìn một cô gái không quen biết như vậy cũng liền quay người rời đi.

Lại nói đến Kiều Vy, sau khi đung đưa thỏa thích trên chiếc xích đu, cô liền cảm thấy có lẽ đã đến lúc mình quay lại hội trường rồi, đám cưới chắc cũng sắp bắt đầu. Nghĩ là làm, cô lại lật đật chạy về khu hội trường nơi tổ chức đám cưới. Trọng điểm cần phải nhắc đến ở đây chính là ở gần hội trường cưới có một cái hồ nhỏ nhỏ nhân tạo. Khi nhân vật nữ chính của chúng ta đang vội vội vàng vàng chạy về hội trường cưới thì quả nhiên, hôm nay thật không phải là ngày may mắn của cô. Khi cô vừa đi đến cái hồ định mệnh ấy thì có một nhóm người đang bê một chồng ghế khá cao che khuất tầm nhìn đi qua. Kiều Vy cũng đang vội vội vàng vàng mà không để ý đường. Hậu quả chỉ có một, đó là đến lúc Kiều Vy nhận ra cô cần phải tránh mấy người bê ghế đó thì đã quá muộn. Trong không gian bỗng vang lên một tiếng kêu thất thanh rồi một âm thanh báo hiệu có ai đó vừa rơi xuống nước. Và ai đó vô cùng đen đủi ở đây chính là Kiều Vy. Do tránh mấy người bê ghế, cô đã không để ý bên cạnh còn có cái hồ, và hậu quả là có người hôm nay được tắm mát. Bị thu hút bởi tiếng động khi đó, chỉ có một chàng trai cũng đang vội vàng về hội trường cưới. Khi anh quay ra nhìn về hướng phát ra tiếng động thì chỉ thấy có một cô bé đang bơi bơi như chú vịt nhỏ trong hồ nước. Khung cảnh trước mặt anh quả thật là quá đặc sắc rồi. Khoan đã, đó có phải là cô gái ấy không?

- Em có sao không? Đưa tay cho tôi.

Trước khi anh kịp định hình thì anh đã phát hiện ra bước chân mình tiến đến cái hồ nước tự bao giờ và bây giờ, anh đang đưa tay ra để giúp cô bé ra khỏi hồ nước. Ngay khi cô gái bước ra khỏi hồ nước, anh đã bắt đầu thấy hối hận về hành động của mình. Tình trạng của cô gái quả thật là không thể tồi tệ hơn. Chiếc váy cô đang mặc là một chiếc váy mùa hè lại còn màu trắng, tuy là phần chân váy được thiết kế khá nhiều lớp để tạo độ bồng cho váy nhưng phần trên thì… khụ… có chút hơi mỏng manh. Trước tình cảnh này, anh quả thật không biết làm gì hơn ngoài việc cởi áo khoác của chính mình khoác lên người cô gái nhỏ bé đang còn trong tình trạng bàng hoàng, không hiểu vì sao tự nhiên mình lại bị ướt như chuột lột.
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Khi cảm thấy có chiếc áo khoác lên người mình, lúc này, Kiều Vy mới sực tỉnh và phát hiện ra tình hình hiện giờ của mình. Trước mặt là một người thanh niên, người ấy đang nói chuyện với những người bê ghế đang đứng xin lỗi cô rối rít. Cô chỉ cảm thấy giọng người thanh niên này nghe thật vừa tai, rất hay.

- Không có vấn đề gì cả, các anh vội thì cứ đi đi. Tôi sẽ lo cho cô ấy.
- Xin lỗi, xin lỗi. Vậy nhờ anh. Chúng tôi đang có việc vội.
- Được rồi, các anh đi đi.

Sau đó, cô thấy chàng thanh niên đó quay ra nhìn mình, anh ấy đang nói chuyện với cô:

- Ừm, em không sao chứ?

Lúc này, cô mới hoàn toàn tỉnh táo về việc mình cần làm:

- Ơ, anh là?
- À, tôi tên là Tử Du. Là bạn của chú rể.
- Ồ. Xin lỗi, áo của anh cũng ướt rồi.
- À, không sao không sao. Quan trọng là bộ váy của em giờ ướt hết rồi, phải làm sao đây?
- Em là bạn của cô dâu, có lẽ, em có thể mượn được chị ý cái gì đó để mặc tạm, nếu em tìm được chị ý trong hội trường kia.
- Được thôi, để tôi đưa em đến phòng nghỉ rồi tôi sẽ đi tìm cô dâu cho em. Em lúc này…ừm… có vẻ không được phù hợp lắm để đi vào hội trường.
- Cảm ơn anh ạ.

Sau khi ngồi chờ trong phòng chờ một lúc đã thấy Hạ Vũ chạy vào.

- Kiều Vy, em sao rồi?
- Không có gì, em chỉ bị ướt thôi. Giờ thì hơi khó chịu, có vẻ là bị ướt nên bị cảm rồi.
- Hix, xin lỗi em, để chị đi hỏi xem mấy người bê ghế đấy là ai.
- Hạ Vũ, không có gì đâu. Người ta cũng không cố ý, là em không cẩn thận thôi mà. Ủa mà sao chị biết tình hình nhanh vậy?
- Là Tử Du kể cho chị. Anh ấy tìm chị, bảo là em đang đợi chị, rồi kể cho chị chuyện xảy ra.
- Ơ, thế giờ anh ý đâu rồi ạ?
- À, lúc bọn chị quay lại thì anh ấy nhận được điện thoại, có việc nên về trước rồi. Để chị lấy bộ quần áo của chị cho em mượn.
- Nhưng mà em còn cầm áo khoác của anh ý mà?
- Ừm, thôi không sao đâu. Cứ để đấy, để về sau chị trả cho. Nào, nào, em đi thay quần áo đi không lại ốm bây giờ.

Trước sự sốt sắng của Hạ Vũ, Kiều Vy đã thay áo phông, quần jean, tung tăng trở lại hội trường cưới tay trong tay với cô dâu. Vừa đi cô vừa nghĩ đến người đã cho cô mượn áo khoác lúc nguy cấp như thế. Tử Du, một cái tên thật đặc biệt, cái tên này nhất định cô sẽ nhớ.

[Hết chương 5]
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
CHƯƠNG 6: Đi làm thêm

“ Cho đến bây giờ em vẫn còn yêu anh, yêu anh rất sâu đậm
Dù là tình yêu hay tình bạn thì cũng đều được
Đó là niềm hạnh phúc trong trái tim em
Dù em biết tim mình đang đau nhói…”​

Tiếng nhạc chuông bài “Em sẽ ổn thôi” của Vương Tâm Lăng đã từ lâu trở thành nhạc chuông điện thoại của Kiều Vy.

- Alo, chị à?
- Ừ chị đây.
- Chị đã đi tuần trăng mật về rồi cơ à?
- Ừ chị về rồi, hihihihi đi vui lắm, sau này em lấy chồng nhất định phải học chị đi tuần trăng mật ở đây đó.
- Hahaha vấn đề này cứ để xem xét sau đi. Thế chị đi chơi vui thế có nhớ mua quà cho em không đấy?
- Ồ, quà thì không có nhưng chị có một tin vui đấy nhé.
- Chị đã chửa rồi sao?
- Ầy, cái con bé này. Chị có nhanh thì cũng không nhanh như thế chứ. Tin vui chị muốn thông báo cho em là chị tìm được chỗ thực tập cho em đấy, muốn thử không?
- Có chứ. Ở đâu vậy chị? Mà làm gì thế ạ?
- Chính là làm thư kí cho giám đốc khách sạn của bạn chị. Em yên tâm, cứ đi làm đi, chị đã liên lạc với bạn chị cho em rồi, em sẽ được tiếp đón tốt.
- Ặc, chị lại đùa em rồi. Em có muốn đi chơi đâu, em muốn đi làm để lấy thêm kinh nghiệm thôi mà.
- Haha chị biết rồi, chị sẽ nhắn tin địa chỉ cho em, mai em cứ đến hỏi là sẽ được gặp sếp của em.
- Ok chị. Cảm ơn chị trước nhé.
- Không có gì, khi nào mời chị một bữa thịnh soạn là được rồi ha. Cứ thế nhé, chị hơi bận tí.
- Vâng ạ, bye bye chị.
- Bye bye.

Cú điện thoại vừa rồi là của Hạ Vũ, thì ra là kì trăng mật của cô ấy đã kết thúc. Lí do vì sao vừa về, Hạ Vũ đã vội vàng gọi điện cho Kiều Vy chính là vì cuộc điện thoại trước đấy 30’ của cô.

- Alo, Hạ Vũ nghe a!
- Tử Du đây.
- Alo, ai đấy ạ? Em có nghe nhầm không? Là Tử Du đại nhân hạ cố gọi điện cho em sao?
- Em thật là nhiều chuyện. Anh gọi em là có việc.
- Việc gì vậy? Em với anh làm gì có việc gì với nhau nhỉ, trừ phi, hahahaha…

Điệu cười đen tối của Hạ Vũ khiến cho ai kia bên đầu dây điện thoại đỏ mặt.

- Khụ…ừm ý anh là chỗ anh đang thiếu một thư kí, em có tình cờ biết ai đang cần tìm việc làm thêm không?
- Ờ em không nghe rõ, có phải ý anh là anh muốn nhờ em hỏi Kiều Vy có muốn đến chỗ anh làm thư kí không hả?
- EM! Anh chỉ nói là chỗ anh cần thư kí làm bán thời gian thôi, em có quen ai thì giới thiệu cho anh!
- Ok ok, để em sẽ hỏi Kiều Vy cho anh. Thế nhé hahahahahaha…
- Em!!!!

Tử Du còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị cúp. Giơ tay lên xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế. Chỉ cảm thấy sau đám cưới hôm đó, anh chỉ thấy cô bé đó thật sự rất thú vị, có một sự tò mò rất lớn về cô bé gặp xui xẻo rơi xuống hồ hôm ấy.
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Một chương của bạn có vẻ hơi ngắn và hơi nhiều thoại nhỉ.
 
  • Like
Reactions: h.y

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Một chương của bạn có vẻ hơi ngắn và hơi nhiều thoại nhỉ.
Tại đoạn này mình thấy hơi khó để diễn tả bằng văn để nghe cho nó kiểu thú vị, hài hài một chút nên là đành sử dụng hội thoại. Thực ra là cố gắng trở nên hài hước của một người viết không được hài hước lắm. :((
 
Chỉnh sửa lần cuối:

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Vừa cúp điện thoại, Hạ Vũ đã cười như điên như dại, sau đó liền nhắn tin báo cáo cho đức phu quân yêu quí, nội dung chỉ vỏn vẹn “Có biến! Hòa thượng đã hoàn tục!”. Sau đó, trên khuôn mặt cười đến méo mó của Hạ Vũ có chút gì đó vô cùng vô cùng mờ ám. Mình đã nói rồi mà, chắc chắn là có gian tình từ sau hôm đám cưới đấy. Làm gì có chuyện một người bận rộn như Tử Du mà lúc mình mang áo đi trả lại ngồi nói chuyện lâu như thế. Mà nội dung câu chuyện lại chủ yếu toàn xoay quanh Kiều Vy, nào là sau đó cô bé thế nào, có làm sao không, rồi nói một thôi một hồi đã nói đến Kiều Vy bao nhiêu tuổi, học ở đâu, học ngành gì. Tử Du bình thường không tò mò về một người mới quen như thế, trừ khi giữa hai người có gian tình. Hahahaha không ngờ không ngờ nha, con bé Kiều Vy nhìn thế mà lại có thể biến hòa thượng thành tráng sĩ khó qua ải mĩ nhân. Nghĩ một lúc mà suy nghĩ của Hạ Vũ đã bay xa thật xa đến một ngày hai con người còn chưa thân thiết kia đám cưới để cô đòi tiền làm bà mối rồi.

“ Cuối cùng em đã chờ được anh, cũng may em đã không từ bỏ
Hạnh phúc khó tìm thấy, mới khiến người ta càng thêm trân trọng
Cuối cùng em đã chờ được anh, suýt chút nữa đã bỏ lỡ anh rồi
Ở độ tuổi tốt nhất gặp được anh, cũng xem như đã không phụ lòng chính mình
Cuối cùng em đã chờ được anh rồi…”​

Lại cái nhạc chuông báo thức đáng chết đánh thức Kiều Vy dạy vào thứ hai đầu tuần. Nằm lăn qua lăn lại một lúc Kiều Vy mới chợt bật dậy. Chết rồi, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi thử việc. Cả tối hôm qua chuẩn bị, ngủ muộn, sáng nay lại quên mất. Vội vội vàng vàng thay quần áo, cũng may, tối qua, Kiều Vy đã cẩn thận chuẩn bị mọi thứ chu đáo nên tuy hôm nay dậy muộn nhưng cũng tiết kiệm được kha khá thời gian. Thực ra cũng vẫn chưa hẳn là muộn, nhưng hôm qua, Kiều Vy mới phát hiện xe cô bị hỏng vẫn chưa mang đi sửa nên đành phải gọi điện cầu cứu Hạ Vũ. Cũng may cô nàng Hạ Vũ lần này lại nhiệt tình hết sức, nhận lời sáng sẽ qua đón cô ngay lập tức, và lúc này đây, cô nàng Hạ Vũ không có tính kiên nhẫn cao đã bắt đầu giục cô loạn cả lên. Vừa đến cổng khách sạn Trấn Phong, Kiều Vy chỉ kịp vội vội vàng vàng chào Hạ Vũ rồi phi thân như bay vào khách sạn. Và hậu quả của việc vội vàng phi thân vào khách sạn chính là cô lại đâm vào một người tưởng lạ mà quen. Đối mặt với cô bây giờ chính là một bộ vest màu đen được là thẳng thắn, ngẩng mặt lên, cô phát hiện một gương mặt điển trai cũng đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô, có vẻ cũng quá là ngạc nhiên khi sáng sớm đã có một cô nhóc đâm sầm vào mình như vậy.

- Em xin lỗi ạ.

Nguyên tắc của Kiều Vy chính là không cần biết là ai, mình va vào người ta, mình có lỗi, cứ xin lỗi trước đi cho chắc. Đáp lại lời xin lỗi của cô, người thanh niên kia chỉ khẽ cười. Đối mặt với nụ cười mỉm đầy sức quyết rũ của anh, xin lỗi, Kiều Vy chỉ là cô gái trẻ yêu trai đẹp à không yêu cái đẹp bình thường, cô không chống trọi được trước một nụ cười có độ sát thương cao đến vậy mà vô tình bị hớp hồn. Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của cô, anh mới nhẹ nhàng nói:

- Xin chào, không nhớ tôi sao? Tôi là Tử Du

Đùng… Cái tên Tử Du này nghe thật là quen tai nha. Chẳng nhẽ đó chính là người con trai cô gặp trong đám cưới của Hạ Vũ? Nhưng sao hôm đó khi nhìn anh ta, cô không nhận ra là mình đã gặp được một cực phẩm soái ca như vậy nhỉ?

- Ơ, anh có phải là người đã cho em mượn áo khoác trong đám cưới của Hạ Vũ không ạ?
- Đúng. Rất may vì em vẫn còn nhớ.

Trái Đất đúng là tròn nha, lại cho cô gặp lại một soái ca cực phẩm như thế này. Chắc hôm đấy, cô còn mải bận tâm đến việc mình bị ướt nên mới không để ý đến anh. Cũng may hôm nay được gặp lại nha, không có thì thật là lãng phí cho con mắt soi trai đẹp của cô.

- Không có, em cũng không có dễ quên thế mà.
- Thật sao?
- Thật ạ

Vừa nói cô còn không quên khuyến mãi thêm một nụ cười duyên dáng, mặt cố gắng mở thật to cho nó tròn tròn một tí. Thực ra là cố gắng tạo ra khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, chó con để tạo tính tin tưởng. Nhìn cô bé trước mặt hớn ha hớn hở khi thấy mình, trong lòng Tử Du bỗng thấy vui hơn mấy phần. Cô bé này thấy anh lại vui vẻ như thế có phải là do ấn tượng của cô về anh là vô cùng tốt, cô giờ cực kì có thiện cảm với anh không? Chắc hẳn là như thế rồi. Tử Du chỉ cảm thấy vui vẻ mà không để ý rằng hình như đây là lần đầu tiên anh để ý đến ấn tượng của người khác về anh như thế.

- Tốt.
- Dạ?
- Không có gì. Lúc nào em cũng thích va vào người khác nhỉ?
- Không có đâu a. Là tại em đang vội, a…chết rồi, em đang vội, xin lỗi, nói chuyện với anh sau nhé.

Quả là Kiều Vy đang rất vội. Chẳng qua là nhất thời gặp lại được trai đẹp khiến cô quên mất mục đích của mình, nhưng mà giờ thì cô nhớ ra việc mình cần làm rồi. Thế là đành ngậm ngùi mà gạt trai đẹp sang một bên để vì sự nghiệp công việc to lớn. Nhưng do Kiều Vy đang mải cong đuôi lên mà chạy nên không để ý, người con trai vừa nói chuyện với cô đang cô một khuôn mặt phi thường thú vị. Đó hình như là khuôn mặt của một người đang cảm thấy quá nhàm chán bỗng nhìn thấy chuẩn bị có chuyện vui trước mắt vậy.

[Hết chương 6]
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
CHƯƠNG 7: Chào mừng em gia nhập Trấn Phong!
Ngày đầu tiên đi làm của Kiều Vy nhờ ai đó mà thật sự là trở nên quá đặc sắc rồi. Cụ thể thì chính là như thế này đây. Kiều Vy nhà ta với tâm thế là người đi làm muộn, vội vội vàng vàng chạy đến phòng quản lí để nhận việc. Đối mặt với cô chính là trưởng phòng quản lí, chị này chẳng thèm nói gì, chỉ khinh bỉ nhìn bộ dáng hớt hơ hớt hải của cô rồi buông một câu xanh rờn

- Nhân viên thực tập thôi, cứ từ từ đi, vội vội vàng vàng cái nỗi gì chứ. Thực tập ở phòng nào thì đến văn phòng phòng đấy đi nha.

Thế là cô gái nhỏ Kiều Vy của chúng ta lại lôi thôi lếch thếch chạy lên phòng giám đốc. Lần này đối mặt với cô chính là thư kí của giám đốc. Khác với trưởng phòng quản lí, chị gái thư kí đón tiếp cô với một bộ mặt vô cùng là giống như tri ân lâu ngày không gặp. Vừa nhìn thấy cô, chị gái thư kí đã tay bắt mặt mừng, ôm cô thắm thiết:

- Ôi, em gái thân yêu à, chị chờ em mòn mỏi rồi đấy.
- Ơ, em xin lỗi, em đến muộn ạ O.O
- Không sao không sao, chờ mãi cũng chịu cho thêm người đến là tốt lắm rồi hô hô hô.
- Dạ?
- Không có gì, không có gì. Em gái à, em tên gì vậy?
- Em tên Kiều Vy ạ.

Chị gái thư kí cứ thế là tuôn một tràng dài không ngừng nghỉ, Kiều Vy chỉ còn biết mắt tròn mắt dẹt gật đầu như gà mổ thóc lắng nghe từng lời của chị gái thư kí.

- Em gái à, mọi người đều gọi chị là Krystal nên em cũng cứ gọi chị như thế nhé.
- Krystal? Tên tiếng anh ạ?
- Hahaha cũng khổng hẳn, chị cũng chả biết vì sao mọi người lại gọi chị như thế. Cái này là do mọi người đặt cho chị đó, chắc tại chị mỏng manh như pha lê ý mà hahahaha.
- O.O Chị gái ơi, chị có thể tự sướng hơn được không? Kiều Vy nghĩ thầm.

Nhưng chỉ ít phút sau, Kiều Vy đã hiểu được vì sao chị gái thư kí lại vừa nhìn đã yêu cô đến như vậy. Không có lí do nào khác, đó là công việc của thư kí quá là nhiều, một mình Krystal vốn là không thể làm xuể, giờ có thêm Kiều Vy khác nào có thêm một trợ thủ đắc lực. Thế là cả một ngày, chỉ bằng việc làm quen công việc mà Kiều Vy đã chạy qua chạy lại cả tòa nhà đến vài chục lần. Đến khi tan làm, Kiều Vy chỉ có thể mặt trắng bệch, mắt rưng rưng nhìn Krystal:

- Krystal, trước khi em đến, ngày nào chị cũng là như vậy đó. Em không biết sếp của chúng ta biến thái thế nào đâu.
- Biến thái?
- Em có biết thế nào gọi là trai đẹp chỉ nên đứng từ xa trông, không nên có bất kì quan hệ cũng như dây dưa, còn tuyệt đối không nên lại gần không?
- Chính là yêu nghiệt ạ?
- Chính xác, sai lầm lớn nhất của chị chính là thấy trai đẹp không kiềm lòng được mà đến gần, đã đến gần lại còn làm thư kí cho trai đẹp. Quả là đau khổ a, chị vô tội, chị chẳng qua chỉ là người yêu cái đẹp, thấy sếp đẹp trai nên mới sống chết xin vào đây, có cần phải hành hạ chị thế không a. Em nhìn xem, mới có một năm làm ở đây mà chị đã hoa úa liễu tàn, tiều tụy đến thế này a.

Kiều Vy còn đang định kêu khóc Krystal quá đáng, bắt nạt giao cho cô quá nhiều việc, giờ đổi lại là cô còn chưa nói được mấy câu đã bị Krystal ôm chầm lấy khóc lóc kể khổ. Cảnh tượng lúc này đúng là không thể đặc sắc hơn, chính là một thư kí và một thư kí thực tập đang ôm nhau khóc. Vừa bước vào văn phòng sau một ngày công tác, Tử Du những muốn dọa Kiều Vy với vị trí dám đốc của anh, ai ngờ chứng kiến cảnh tượng đặc sắc trước mặt, chính anh mới là người bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Sao anh còn chưa kịp làm gì mà cô đã bị cô gái khác ôm dính lấy như vậy rồi.

- E hèm, có ai vừa chết sao?
- Chính là có hai người sắp chết a.

Hai giọng nữ trong trẻo đồng thanh trả lời anh. Im lặng một lúc, hai cô gái đang ôm nhau tình thân mến thương mới từ từ tách nhau ra, từ từ đứng lên. Và trong khi Krystal cúi đầu nhận lỗi thì Kiều Vy lại được lần thứ n trong ngày hôm nay được trợn mắt kinh ngạc.

- Anh!!!!!
- Chào mừng em đến Trấn Phong!
- …

Lúc này, đến lượt Krystal trợn mắt nhìn một nam một nữ đang mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng.

- Hai người quen nhau?
- Quen.
- Hơi hơi.
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Tử Du không ngần ngại đáp nhưng khi nghe được câu trả lời của Kiều Vy lại bỗng chột dạ, còn Krystal đã hóa đá từ lâu vì sự đồng thanh trả lời của hai người. Trong khi một người thì hóa đá, một người thì chột dạ, Kiều Vy lại chỉ tự hỏi “Thế gọi là quen sao? Thế là cuối cùng mình cũng được quen với soái ca à?”. Nghĩ đến đây, mắt con người mê trai đẹp như Kiều Vy lập tức sáng lên, nhìn Tử Du, cơ thể không tự giác mà xích lại gần một chút. Bỗng dưng thấy vẻ mặt này của Kiều Vy, Tử Du còn đang chột dạ bỗng lại thấy lạnh sống lưng. Anh bối rối rồi.

- Khụ, hai người đang làm gì vậy?
- Không có

Sự đồng thanh lần này lại chính là giữa Krystal và Kiều Vy. Sự đồng thanh lần này lại khiến cho Tử Du thấy khó chịu. “Gì chứ, mới gặp nhau có một ngày mà đã tâm đầu ý hợp như vậy?”. Thực ra, cả ngày hôm nay, Tử Du không có mặt ở văn phòng cũng là do bất đắc dĩ. Căn bản là công việc độ này quá bận rộn, hôm nay anh phải đi họp suốt. Rồi lại nghĩ cứ để cho Kiều Vy với Krystal làm quen với nhau cũng được. Tình cách của Krystal, Tử Du quá hiểu. Cô nàng nhiều chuyện này sẽ không để cho Kiều Vy cô đơn đâu. Nhưng anh không ngờ, hai người mới đó mà đã có tình cảm sắt son đến vậy. Thầm tính tuổi của Krystal, sao giờ này cô ấy vẫn chưa có người yêu, đúng là cũng có chút kì lạ. Anh phải chú ý hơn mới được. Trong khi Tử Du đang suy nghĩ, đắn đo có nên điều hai người làm những công việc cách xa xa nhau một tí hay không thì giờ tan tầm đã đến. Liếc thấy sếp lớn vẫn đang trầm tư, Krystal mới dè dặt lên tiếng.

- Giám đốc, hôm nay còn có việc gì không ạ?

Nghe thấy tiếng Krystal, lúc này Tử Du mới máy móc nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã đến giờ tan tầm.

- Ừ, hết giờ rồi thì em về đi.
- Vâng ạ. Em chào sếp.

Như được giải thoát, Krystal ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc rồi xách túi đi mà như chạy, trước khi đi còn tình thương mến thương nắm tay Kiều Vy, vẻ mặt bi ai.

- Tiểu Vy, chị về trước. Mai gặp lại em nhé.

Cơ mặt Kiều Vy bỗng giật giật, họ trở nên thân thiết như vậy từ bao giờ vậy? Mà cảnh này lọt vào mắt của Tử Du lại thành hai người tình thương mến thương không nỡ chia lìa. Đợi đến khi Krystal đi rồi, anh mới lên tiếng.

- Em ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát. Anh là giám đốc ở đây.
- À, Hạ Vũ bảo em đến đây thực tập, em cũng không biết anh là giám đốc.
- Anh nhờ Hạ Vũ giới thiệu cho một người đến hỗ trợ Krystal, cũng không ngờ Hạ Vũ giới thiệu em. Hình như em mới năm 2, liệu đến đây thực tập có được không?
- Không sao đâu ạ. Em cũng sắp hết năm 2, chuẩn bị được nghỉ hè rồi ạ. Chỉ cần không phải ngày nào cũng phải đến là được ạ.
- Ừ, không sao, hôm nào em bận cứ trao đổi xin nghỉ với Krystal là được rồi.

Nói đến đây, không khí giữa hai người lại trở nên có chút trầm mặc. Cả hai đều không biết phải nói gì. Nói về công việc thì thực sự Tử Du không có hứng thú, cả ngày đã bận công việc túi bụi rồi. Mà hơn nữa, anh cũng tin là Krystal đã nói cho Kiều Vy hiểu khá rõ về cách làm việc ở đây, thậm chí nhìn bộ mặt có phần bơ phờ của cô, anh còn đoán rằng có lẽ, bản thân cô đã thấm thía hơn ai hết. Nhưng ngoài công việc ra thì lại chẳng tìm được chủ đề nào để nói cả. Anh cứ trầm mặc mãi, chỉ có ánh mắt là không dời cô. Cô gái nhỏ có tên Kiều Vy đang ngồi trước mặt anh. Không biết trong ngày đã bị Krystal dọa nạt gì mà giờ hình như cô sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng mặt anh, cứ mắt nhìn mũi rồi tay vo viên vạt áo đã nhăn nhúm. Chẳng nhẽ, anh đã làm gì khiến cô sợ đến thế sao?

Trong khi Tử Du đang lo lắng là đã làm gì khiến cô có ấn tượng xấu về anh thì trong lòng Kiều Vy lại không ngừng gào thét, “anh đẹp trai à, đừng nhìn em chằm chằm như thế được không? Người ta cũng biết ngại mà. Anh nói gì đi chứ?”. Cuối cùng Kiều Vy cũng cảm thấy không thể giả dạng cô gái e thẹn lâu hơn được nữa đành lên tiếng trước.

- À, hôm đám cưới, cảm ơn anh ạ.
- Không có gì. Cũng nhờ thế mà quen được em.
- Hihihi có gì đâu ạ.
- Muộn rồi, em về đi. Mà em đi gì đến đây vậy?
- À, sáng nay Hạ Vũ đèo em đến. Xe em bị hỏng. Chắc giờ em đi xe buýt về thôi.
- Giờ này đông lắm, nhà em ở đâu? Nếu không ngại, anh có thể cho em quá giang.
- Ơ, thôi không cần đâu ạ. Thế thì phiền anh lắm.

Thực ra, lúc này trong đầu Kiều Vy lại đang đấu tranh tư tưởng. Giờ mà để anh đèo về thì kể cũng ngại thật, nhưng mà hôm nay làm việc vất vả cả ngày mà lại phải ngội trên xe bus cả tiếng đồng hồ thì chẳng khác nào hành xác. Thật là khó nghĩ quá mà.

- Không ngại đâu, đằng nào anh cũng tiện đường thôi. Đi về thôi.
- Dạ, cảm ơn anh ạ.

Nghe thấy câu cuối của Tử Du, bao sự ngại ngần trong lòng Kiều Vy đã tan biến hết, cô lại tự an ủi bản thân, là anh là anh miễn cưỡng muốn em về với anh thôi mà. Không phải tại em thích nhờ vả, không phải tại em đâu nha.

[Hết chương 7]
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
CHƯƠNG 8: Đưa đón!

Khi Tử Du đưa cô về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối. Cũng chỉ tại đang đi, anh kêu đói, mà về nhà lại không có ai nên muốn mời cô đi ăn cùng rồi hẳng về. Nghĩ là cũng chẳng thiệt thòi gì, với lại nghĩ rằng anh sống một mình, về ăn một mình cũng buồn, mà người ta đã đưa mình về nhà, nên Kiều Vy cũng không nỡ để anh mang bụng đói về nhà. Thực ra Tử Du cũng là người rất dễ chịu, nhìn bề ngoài anh đối với mọi người có phần lạnh lùng, xa cách nhưng đối với những người đã thân thiết với anh, anh lại là một con người hoàn toàn khác. Lúc đầu, hai người còn khá ngại ngùng nhưng về sau, cô và anh nói chuyện cũng dần thoải mái hơn. Dần dần, cả hai người cũng trở nên cởi mở hơn. Họ trò chuyện như những người bạn. Khi cô biết anh hơn cô những 8 tuổi, cô còn vô cùng ngạc nhiên. Cả vẻ bề ngoài lẫn cách nói chuyện của anh đều trẻ hơn tuổi rất nhiều. Ặc, sao cô lại toàn nghĩ về anh thế này. Tự gõ đầu mình, cô thật là không có tiền đồ mà. Mới tiếp xúc với anh có một lúc mà đã bị anh cuốn hút rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định trèo lên giường đi ngủ. Mai còn phải đi làm nữa. Mà nhắc đến đi làm, hôm nay đi cả ngày, xe vẫn chưa mang đi sửa, mai đành dậy sớm đi xe buýt vậy. Ôi thật là mệt mà.

Khi Kiều Vy đã yên vị lăn qua lăn lại trên giường thì lúc này, Tử Du mới về đến nhà. Nói là tiện đường chứ thực ra nhà anh và nhà cô không hề gần nhau tí nào. Nhưng mà muốn nói chuyện nhiều hơn với cô, chắc cũng chỉ còn cách đó. Kiều Vy – một cô gái thật thú vị. Trông cô có vẻ là một cô gái cởi mở, dễ gần nhưng càng nói chuyện với cô, anh lại càng cảm thấy cô không chỉ là một cô gái vô tư, vô lo, đơn giản như mọi người vẫn thấy. Bản thân cô chính là một quyển sách mà anh cảm thấy, chừng nào anh chưa đọc đến trang cuối, anh vẫn không biết đó là một quyển sách như thế nào. Nói chuyện với cô tuy có phần khá ngô nghê, trẻ con, nhưng lại không hề nhàm chán. Ôi mà có chuyện gì xảy ra thế này? Sao càng tiếp xúc nhiều với cô, anh lại càng suy nghĩ nhiều về cô hơn vậy? Đi ngủ, đi ngủ sẽ không nghĩ nữa.

Thế là tối hôm đó, có hai người nghĩ về nhau rồi chìm vào giấc ngủ. Do tối đi ngủ sớm mà sáng hôm sau, Kiều Vy đã rất đúng giờ, quần áo chỉnh tề, dung nhan tươi tỉnh đứng chờ nghiêm túc ở bến xe buýt. Chưa chờ được bao lâu thì bỗng có một chiếc xe ô tô đen đỗ trước mặt cô. Người ngồi trong xe từ từ hạ kính xuống, không ai khác chính là Tử Du.

- Ơ, anh Tử Du!
- Haha thật là có duyên, em chuẩn bị đến khách sạn à?
- Vâng ạ, sao anh đi làm sớm vậy?
- Chuyện anh là giám đốc mà. Lên xe đi, anh đưa em đi luôn.
- Ơ, thế thì tốt quá :D.

Vừa trèo lên xe, cô mới phát hiện ra bài hát mà anh đang bật:

“Là ai đã gây ra cho em vết thương ngày hôm qua.
Ngày hôm nay tôi muốn em quên đi tất cả.
Là em, là tình yêu em đã làm tôi trở nên mạnh mẽ.
Vì em mà tôi tranh đấu, vĩnh viễn không nhận thất bại.
Hãy để tôi chăm sóc em, tôi muốn mang đến hạnh phúc cho em sau những ngày đau khổ ấy.
Tôi đã vượt qua sự tưởng tượng của chính mình.
Mọi vất vả đau thương tôi nguyện vì em gánh vác.
Hãy để tôi chăm sóc em, tương lai của em hãy để tôi gánh vác.”​

- Ơ anh cũng nghe nhạc Trung à?
- Ừ, ngày xưa anh có từng học qua tiếng Trung. Anh có một nửa là người Trung mà.
- Một nửa người Trung?
- Ừ…

Thế là dưới sự tò mò gợi chuyện của Kiều Vy, Tử Du đã thành thật khai ra về hoàn cảnh gia đình nhà anh cho Kiều Vy. Thì ra, anh sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, thế mà nhìn chả thấy giống gì cả.

- Em thích tiếng Trung sao?
- Vâng, em thấy tiếng Trung rất thú vị. Nền văn hóa, lịch sử của Trung Quốc cũng rất thú vị.
- Em có vẻ hứng thú với lịch sử?
- Tất nhiên rồi. Em cực thích lịch sử luôn ý…

Câu chuyện của hai người cứ kéo dài kéo dài mãi. Từ hai người xa lạ, những câu chuyện về bản thân giúp họ hiểu thêm về sở thích, tính cách, thói quen của nhau.

- Em có học tiếng Trung không?
- Em đang học tiếng Trung mà. Mà anh chắc chắn rất giỏi tiếng Trung, phải dạy em vài chiêu cơ bản đấy. Đây là bài gì của Mayday ý.
- Hãy để anh chăm sóc em.
- À à, đúng rồi ạ.

Kì lạ, sao cô cứ có cảm giác lúc anh nói ra tên bài hát này anh lại quay qua nhìn cô, ánh mắt có phần ấm áp đến thể nhỉ? Chắc cô bị ảo tưởng sức mạnh rồi, làm gì có chuyện anh lại dùng loại ánh mắt đầy tình cảm thế để nhìn cô. Nhưng chỉ nghĩ đến đấy thôi cũng khiến gò má cô ửng hồng.

- Sao mặt em tự nhiên lại đỏ như thế? Không khỏe sao?
- A không có gì ạ, chắc tại trong này hơi bí đó.
- Vậy sao? Thế em mở cửa sổ xuống cho thoáng cũng được.
- Vâng ạ.
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Thế là Kiều Vy cứ mang cái tâm trạng lửng lửng lơ lơ ấy đến khách sạn. Vừa bước vào phòng làm việc, Tử Du như biến thành một con người khác. Vừa rồi anh gần gũi, thân thiết với cô là thế, giờ lại trở nên giống một ông sếp thực sự, bận rộn đủ việc. Thế là Kiều Vy chỉ còn cách tình thương mến thương, cùng xử lí đống văn kiện, công việc lặt vặt của thư kí cùng Krystal.

- Tiểu Vy, mau khai sẽ được khoan hồng.

Đang gõ văn bản, cô bỗng thấy Krystal bá vai bá cổ mình.

- Khai gì cơ ạ?
- Hôm nay nha, chị thấy có người đi cùng xe với sếp nhà mình á.
- …
- Người đấy tình cờ lại rất giống em nha ha ha ha.

Krystal vừa dùng đến tuyệt chiêu nụ cười phù thủy đã khiến cô sởn cả gai ốc.

- Ặc, em chỉ là tiện đường. Sếp thấy em đang chờ xe buýt nên tiện đường đưa đi thôi.
- Ồ, khéo nhỉ. Sao chị chả bao giờ được tiện đường thế nhỉ?
- Chị này…
- Hahaha chị đùa thôi, Tiểu Vy Vy. Chị đây nói cho em biết, sếp nhà mình rất là lạnh lùng nha, cơ mà chị lại thấy sếp không có lạnh lùng với em như thế đâu. Thật là kì lạ đó.
- Chẳng qua là em quen với bạn của sếp thôi.
- À, mai mối như thế cũng tốt mà.
- Krystalll, chị lại trêu em rồi.
- Bé con, trêu em thật là thú vị nha. Nhưng mà chị nói thật đấy. Chị đây thấy em rất có triển vọng giành được cảm tình của sếp nha. Sếp già nhà mình cũng cần có người chăm sóc rồi hahaha…
- Ai nói tôi già?

Krystal còn chưa cười xong thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên sau lưng. Thầm chửi rủa sao số mình đen đủi như vậy? Nói xấu sếp lần nào là bị tóm ngay, Krystal liền thức thời sửa sai.

- Nói em, là nói em đã già rồi, cần phải tìm người chăm sóc ngay không thì sẽ không kịp nữa.

Lời còn chưa nói xong, cô nàng đã lượn vèo một vòng về bàn làm việc của mình, không quên bỏ lại câu cảm than “Ôi! Tôi đã già thật rồi!”

- Haz , em đừng để ý, cô ấy hay trêu đùa lung tung vậy đấy. Đúng là giao cho cô ấy quá ít việc rồi.
- Không có gì đâu ạ, chị ý cũng rất vui tính. Có chị ý, em thấy làm việc rất thoải mái mà.
- Vậy sao?
- Thật mà.

Nói rồi cô cũng không quên khuyến mãi thêm nụ cười vô cùng tin tưởng, cộng thêm giơ ngón tay cái chỉ lên trời. Nhìn bộ dạng này của cô, Tử Du không kìm được khẽ mỉm cười khiến cho ai đó, ngón tay đang giơ bất động trong không khí, đứng hình mất mấy giây. Đợi đến lúc anh đi rồi, cô mới hoàn hồn trở lại. Đúng là trai đẹp chỉ nên đứng từ đằng xa nhìn mà, cô còn chưa lại gần lắm mà đã suýt bị hút hồn mất rồi.

[Hết chương 8]
 
Bên trên