Lời hứa của gió - Cập nhật - Mặc Du

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chào bạn, Mặc Du !
Thấy truyện của bạn mấy hôm rồi mà giờ mới ghé thăm.
Bạn chịu khó học tập cách trình bày của các bạn khác, viết theo từng đoạn, từng đoạn để nó đẹp, rõ ràng, không bị rối mắt. Cũng giống như khi chúng ta trình bày một bài tập làm văn vậy, phải có bố cục rõ ràng, bạn ha.
Còn bạn muốn có nhiều độc giả thì nên dành chút thời gian đi giao lưu với các bạn khác, nhà Gác mình ai cũng nhiệt tình và thân thiện lắm. Chúng ta có thể học tập lẫn nhau được nhiều điều, cả cách viết, cách trình bày và nâng cao vốn từ, đừng ngại nha. Chào mừng bạn đến với Gác! >:D<
Chào bạn.
Cảm ơn lời động viên của bạn.
Mình cũng xem qua các cuộc đối thoại của các bạn khác trong Gác, mình cũng nhận thấy các bạn ấy khá vui tính.
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 9

Theo chỉ dẫn của chị y tá, cuối cùng Lập Hân cũng tìm thấy phòng của trưởng khoa Lâm. Cô bước lại gần, cô đưa tay định gõ cửa thì thấy cửa không đóng, nó chỉ được khép lại. Cô nhìn thấy trưởng khoa Lâm đang ngồi, có mẹ Ngọc Vân, còn có cả Hiểu Đồng. Nhìn vẻ mặt họ rất căng thẳng. Linh tính mách bảo cô rằng, họ đang nói chuyện liên quan đến cô, nhưng việc gì không thể cho cô nghe được. Với bản tính tò mò của cô, cô lại gần, đưa mắt nhìn qua khe hở, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng.

“Ý của bác sĩ là Lập Hân, Lập Hân có thể sẽ khôi phục trí nhớ sao?” Mẹ Ngọc Vân khẩn trương hỏi trưởng khoa Lâm, bà hy vọng rằng tất cả những gì nghe được chỉ là nhầm lẫn.

“Theo những biểu hiện của Lập Hân lúc tỉnh dậy cho thấy khả năng Lập Hân hồi phục trí nhớ rất cao. Có lẽ thời gian trước quá đau đớn, nên tiềm thức lựa chọn cách quên đi, nhưng qua thời gian dài, ý muốn được tìm lại ký ức kia của Lập Hân quá lớn khiến những ký ức bị quên lãng được tái hiện. Lúc trước chỉ thông qua giấc mơ không rõ ràng, lúc tỉnh dậy Lập Hân chỉ xem như giấc mơ không có thật hoặc ảo tưởng của bản thân thêu dệt lên. Nhưng càng ngày nó càng rõ ràng, Lập Hân sẽ cảm nhận được cả vui vẻ lẫn nỗi đau trong giấc mơ ấy. Đến một ngày, nó sẽ nhận ra tất cả không phải giấc mơ mà là ký ức nó đã quên đi.” Trưởng khoa nhíu mày nói ra chuẩn đoán của ông.

“Như vậy, phải làm sao? Phải làm sao đây?” Hiểu Đồng hoảng hốt ôm lấy mẹ Ngọc Vân, cô vừa khóc vừa hỏi.

“Hiểu Đồng, con phải bình tĩnh.” Mặc dù khuyên Hiểu Đồng, nhưng bà cũng không thể nào bình tĩnh được khi nghe được kết qua này. Nhưng bà phải thật bình tĩnh, ít nhất cũng phải giả vờ như không hề có chuyện gì đang xảy ra.

“Con không thể nói dối cậu ấy được, khi cậu ấy đứng trước mặt con, con hàng nghìn lần nhắc bản thân mình phải bình tĩnh, không được để lộ sơ hở. Nhưng khi nhìn cậu ấy với vẻ mặt ghen tỵ với cô bé trong giấc mơ kia, trong lòng con, trong lòng này gào thét muốn nói với cậu ấy rằng cô bé ấy chính là cậu ấy, luôn là cậu ấy. Nhìn cậu ấy đau đớn gọi tên Phong khi đang ngủ, con rất sợ hãi, nếu một ngày cậu ấy nhớ lại tất cả con phải làm sao đây. Từng ngày, từng ngày con luôn nơm nớp lo sợ.” Hiểu Đồng đau đớn nói lên nỗi khổ trong lòng mà cô chôn dấu trong chừng ấy năm.

Thì ra cô đã làm cậu ấy sợ hãi như vậy. Lập Hân đã hiểu tại sao cô mỗi lần nhắc đến giấc mơ kia, Hiểu Đồng lại trở nên hoảng hốt như vậy, có lúc Hiểu Đồng dường như muốn nói gì đó với cô. Lập Hân không hề biết rằng khi nghe những lời từ đáy lòng của Hiểu Đồng, giọt nước mắt của cô bất giác đã lăn dài trên má.

“Bây giờ có thể Lập Hân vẫn chưa nhận ra, nhưng chúng ta phải chuẩn bị tâm lý trước, nếu cô bé nhớ lại, chúng ta không còn cách nào khác là chấp nhận và cố gắng giúp cô bé vượt qua cú shock này.” Trưởng khoa Lâm tiếp tục nói.

“Nếu cậu ấy, cậu ấy lại như trước kia, không thể chấp nhận được sự thật này thì sao?” Khi nghĩ về khoảng thời gian đó, Hiểu Đồng cảm thấy như bị tim mình như bóp nghẹt, bộ dạng kia của Lập Hân cô không muốn thêm một lần nào chứng kiến nữa.

“Có thể, lúc ấy gia đình là tất cả đối với cô bé, nên khi mất đi họ, cô bé không thể tiếp nhận được nên mới có phản ứng mạnh như vậy. Nhưng giờ đây có thể sẽ khác, cô bé còn có bạn bè, có nhiều người quan tâm, cô bé đã tiếp nhận được khi không có gia đình ở bên cạnh, nên khi nhớ lại cô bé sẽ không phản ứng mạnh như trước kia.” Theo ông, khi đã chịu đựng được nỗi đau trong một thời gian dài, khi có thêm một đau khác có thể con người ta sẽ chịu đựng được.

Nghe được lời nói kia của trưởng khoa Lâm, mẹ Ngọc Vân và Hiểu Đồng đã có thể bình tĩnh đôi chút.

Hiểu Đồng tự nhủ: Đúng, cậu ấy đã có cô, có lũ trẻ ở cô nhi viện, cậu ấy sẽ không, sẽ không… Hiểu Đồng tự an ủi bản thân, cô phải thật bình tĩnh. Nếu thật sự Lập Hân nhớ lại, có lẽ cậu ấy sẽ không tự làm đau mình như trước kia nữa, có lẽ, có lẽ…

Hiểu Đồng tự an ủi bản thân bằng hàng nghìn lý do khiến cô buộc phải bình tĩnh.

Khi nghe được cuộc nói chuyện này, Lập Hân thấy lòng mình trống rỗng, nó thật yên bình, yên bình đến mức cô cũng phải sợ hãi. Cô cần tìm một nơi nào đó để suy nghĩ, để sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân, cô cần phải rời khỏi nơi này.

Lập Hân thẫn thờ bước đi, cô đi, đi, cô dường như không còn nghe thấy âm thanh xung quanh, thật yên tĩnh, thật tĩnh lặng.

Hình như cô đụng trúng gì đó, ấm áp, có ai đó đang hỏi cô:

“Cô không sao chứ?” Giọng nói đó thật quen thuộc, quen thuộc đến mức cô muốn khóc thật to.

“Tôi không sao, xin lỗi.” Lập Hân cuối gập người xin lỗi, sau đó bước qua người kia tiến về phía trước.

Lập Hân ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên của bệnh viện.

Cô biết, cô biết tất cả, từ lúc tỉnh dậy lần thứ hai cô đã nhớ ra tất cả. Cô biết những giấc mơ kia là sự thật, là ký ức lúc nhỏ của chính cô, không phải là tưởng tượng hay là ảo tưởng do cô xây dựng.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt sợ hãi kia của Hiểu Đồng, cô quyết định giả vờ như không có việc gì, cô vẫn là cô bé trong hơn mười năm qua.

Cô từng có một gia đình rất hạnh phúc, một gia đình khiến bạn bè phải ghen tỵ. Năm cô lên năm trong một lần tới thăm cô nhi viện, cô đã gặp Phong, cậu bé luôn trầm tĩnh có đôi mắt xanh lam khiến cô bị cuốn hút. Thời gian đó cô luôn bám theo Phong để chọc anh cười, nhìn thấy vẻ cô độc của anh cô muốn anh phải vui vẻ.

Mặc dù, Phong chẳng bao giờ cười với cô nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn vui vẻ làm một chiếc đuôi nhỏ phía sau cô. Nhìn thấy cô quý mến anh, bố mẹ cô đã làm thủ tục nhận nuôi anh. Khi biết được, cô đã rất vui vẻ tìm anh thông báo tin này. Nhưng trái ngược với cô, anh dường như không bị tác động bởi tin tức này, không hề vui vẻ như cô, gương mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh hàng ngày.

Khi anh sống chung nhà với anh, mức độ đeo bám của cô càng tăng cao, ngay cả lúc đi ngủ cô cũng bám theo, dù bố mẹ khuyên thế nào cô cũng không đồng ý.

Cô khóc lóc, nhìn thấy cô như vậy, anh dường như mềm lòng, anh tự giác sang phòng cô lấy chăn và gối của cô. Vì sự việc này, cô đã rất vui vẻ ngay cả đi ngủ hay ăn cơm cũng cười vui vẻ.

Sự kiện kéo anh và cô lại gần đó là một buổi chiều đầu thu, sau khi học xong cô vội chạy sang trường anh, lý do là trường anh và cô sát vách với nhau, cô nhìn thấy mấy cậu con trai đang vây quanh anh, bộ dạng rất hung dữ, cô rất sợ hãi nhưng nhìn thấy anh không phản ứng gì, cô đã chen vào che trước anh.

Sau đó, thái độ của anh thay đổi, hay cười với cô, khi cô hỏi anh sẽ trả lời, hay vuốt tóc cô, gương mặt lạnh lùng trước kia cô không còn nhìn thấy nữa.

Khoảng thời gian đó, cô đã rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Nhưng, mọi bất hạnh, đau đớn bắt đầu từ lúc xuất hiện một người đàn ông tự nhận là bố anh, ông ấy mang anh đi, mang theo cả những ký ức ngọt ngào của cô.

Như mọi ngày, cô vui vẻ về nhà, đi cùng cô có bạn cùng lớp. Khi về nhà, cô biết được anh đã rời khỏi, cô đã khóc rất nhiều. Bố mẹ vì vậy đã đồng ý đưa cô đến sân bay tiễn anh. Nhưng mọi chuyện từ đây trở thành cơn ác mộng của cô, vì thời tiết xấu mà xảy ra tai nạn giao thông, cô mất đi bố mẹ, cô bạn đi cùng cô cũng mất trong tai nạn kia.

Sau tai nạn, cô không còn nhớ bản thân đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại trở thành Lập Hân, tên của cô bạn kia, tất cả, tất cả nổi đau này…

Từng chút, từng chút ký ức ùa vào đầu như thước phim chạy chậm khiến cô không thể chấp nhận được, tim cô không còn đau, khoảng ký ức kia trở thành chấp niệm của bản thân cô.

Tại sao, cô lại quên đi khoảng thời gian kia, Lập Hân tự trách bản thân cô. Khoảng thời gian kia là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, mà dù chết đi cô cũng muốn nắm giữ, vậy mà cô lại quên đi, quên một cách sạch sẽ, không lưu giữ một chút nào.

Tại sao cô lại quên đi lời hứa mà lúc nhỏ cô đã tìm mọi cách để nó được tồn tại, quên được làn gió mang tên anh.

Có phải bố mẹ cô ở trên thiên đường rất buồn khi cô đã quên họ hơn mười năm không?

“Lập Hân! Lập Hân!” Bỗng giọng nói quen thuộc cắt đứt dòng ký ức của Lập Hân, là Hiểu Đồng, Lập Hân đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.

“Hiểu Đồng, là cậu à?” Lập Hân quay đầu lại, cô cố gắn nở nụ cười với Hiểu Đồng.

“Ừ, là tớ. Thiên Minh bảo cậu tìm mẹ Ngọc Vân có việc, tớ vội tìm cậu từ nãy đến giờ.” Hiểu Đồng bước vội lại chỗ ghế đá Lập Hân đang ngồi.

“Tớ đi tìm mẹ thì thấy cảnh ở đây rất đẹp, nên ngồi ngắm một lát, cậu cũng biết tớ cuồng cái đẹp mà.” Lập Hân nhìn về phía trước.

Hiểu Đồng nhìn Lập Hân, cậu ấy rất lạ không giống mọi ngày. Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lập Hân, cô vội vàng hỏi:

“Cậu khóc sao? Cậu thấy không ổn hay đau chỗ nào không?” Hiểu Đồng tìm kiếm trên người Lập Hân xem có nơi nào không ổn không?

“Tớ thì có việc gì chứ, tớ chỉ mỏi chân do đi nhiều thôi.” Lập Hân bắt lấy đôi tay của Hiểu Đồng đang chạy loạn trên người cô.

“À! Lúc nãy có cô Trịnh gọi đến mời mẹ Ngọc Vân tham gia triển lãm tranh từ thiện, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta về thôi.”

“Vậy đi thôi!” Hiểu Đồng đứng dậy.

“Cậu có chuyện gì dấu tớ không? Có việc gì muốn nói với tớ không?” Lập Hân nắm tay Hiểu Đồng lại, cô muốn nói rằng thật ra cô đã nhớ ra tất cả, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng “dò trước đoán sau” của Hiểu Đồng nữa. Vì hai người là bạn, cô không muốn giữa hai người có bất cứ bí mật nào.

“Tớ làm gì có bí mật nào với cậu chứ, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!” Hiểu Đồng trốn tránh ánh mắt của Lập Hân. Không phải cậu ấy nhớ ra điều gì chứ?

“Không có thì thôi, chúng ta về thôi!” Lập Hân buông tay Hiểu Đồng ra, cô đứng dậy bước về phía trước. Nhìn ánh mắt lẫn tránh của Hiểu Đồng, Lập Hân khẽ thở dài. Cậu ấy đã không muốn nói thì thôi vậy.

Đang bước đi thì có bàn tay nắm lấy tay cô, Lập Hân quay lại nghi hoặc nhìn Hiểu Đồng.

“Cậu nhớ lại tất cả rồi sao?” Hiểu Đồng ngập ngừng hỏi Lập Hân.

Chương 8 << >> Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 10

“Cậu muốn tớ nhớ gì sao?” Lập Hân buồn bã cười.

“Lập Hân, tớ… tớ… xin lỗi cậu.” Nhìn gương mặt buồn bã của Lập Hân, Hiểu Đồng thốt lên lời xin lỗi, xin lỗi không thể nói tất cả sự thật.

Nghe lời xin lỗi kia, Lập Hân buông tiếng thở dài.

“Cậu có làm gì sai mà xin lỗi tớ chứ?” Người xin lỗi phải là cô. Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng cho tớ nhiều như vậy.

Tại sao cả hai lại ở trong tình cảnh này chứ? Cả hai người đều không thể nói nên lời, bây giờ cả hai người đã hiểu việc dấu diếm lẫn nhau là việc mệt mỏi đến nhường nào.

“Về thôi!” Lập Hân cất bước đi.

“Giấc mơ đó, giấc mơ đó là sự thật, là quá khứ của cậu, cô bé mà cậu vẫn luôn ghen tỵ là cậu, luôn là cậu.”

Khi nói những lời này, Hiểu Đồng cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã được dở xuống. Nếu Lập Hân có hận cô vì không nói sự thật, nhưng cô không thể dấu cậu ấy được nữa. Nhìn bóng lưng cô độc của Lập Hân, cô không kiềm lòng mà nói lên sự thật, cô sợ hãi khi Lập Hân rời khỏi tầm mắt cô, khi biết được sự thật kia cô sẽ mất người bạn này mãi mãi.

Lập Hân không thể tin được Hiểu Đồng vừa nói lên sự thật. Chẳng phải cậu ấy đã cố gắng dấu cô trong từng ấy năm sao?

Lập Hân quay người lại thì nhìn thấy Hiểu Đồng đang nhìn cô, cậu ấy đang rơi nước mắt, nhưng dường như cậu ấy không biết bản thân đang khóc, cậu ấy vẫn đang nhìn cô như sợ cô sẽ biến mất.

Lập Hân chưa từng nhìn thấy một Hiểu Đồng như thế này trong quá khứ. Hiểu Đồng bây giờ đang nhìn cô với ánh mắt vừa lo sợ, vừa dè dặt. Thì ra cô đã khiến Hiểu Đồng bất an đến vậy.

“Tớ xin lỗi vì không nói sự thật, xin lỗi, xin lỗi cậu! Cậu ghét tớ rồi sao?” Nhìn Lập Hân trầm mặc nhìn cô, Hiểu Đồng càng thêm bất an.

“Chẳng phải cậu ghét nhất con gái hay khóc sao?” Lập Hân bước đến lau giọt nước mắt trên khóe mi rồi ôm Hiểu Đồng, tiếng thở dài như đè nén khẽ vang lên. Đây là người bạn đã đi cùng cô trong những năm tháng tuổi thơ mù mịt, người sẽ cùng cô bước qua những năm tháng thanh xuân, người luôn bảo vệ cô trong mọi hoàn cảnh. Hiểu Đồng đã trở thành một mảnh ghép trong cuộc sống của cô. Nếu thiếu mảnh ghép này, cuộc sống của cô làm sao trở nên đầy đủ được.

“Tớ làm sao có thể ghét cậu được chứ? Mặc dù bây giờ tớ không thể tỏ ra như không có việc gì xảy ra được, không thể vui vẻ ngay được. Nhưng tớ hứa trong thời gian ngắn nhất tớ sẽ lại là Lập Hân của trước đây, vui vẻ.” Lập Hân buông Hiểu Đồng ra, cô nhìn vào mắt Hiểu Đồng và nói.

“Cậu sẽ không trở thành Lập Hân của hơn mười năm trước chứ?” Không cần nghi ngờ, Lập Hân của những năm tháng kia đã trở thành cơn ác mộng trong tuổi thơ của Hiểu Đồng.

“Tớ không thể nhớ trước kia tớ đã biến thành con người như thế nào? Nhưng tớ hứa sẽ không làm cậu lo lắng. Chẳng phải tớ còn có cậu, lũ nhóc, còn cả Phong nữa.” Khi nhớ đến Phong, môi cô không hẹn mà nở một nụ cười thật hạnh phúc.

Lập Hân không hề nhìn thấy trên gương mặt Hiểu Đồng là sự khiếp sợ và hoang mang.

“Về thôi, chắc mọi người đang đợi chúng ta, tớ nhớ căn phòng của chúng ta quá.” Lập Hân kéo tay Hiểu Đồng đi.

Hiểu Đồng vẫn chưa thoát khỏi chấn động từ câu nói của Lập Hân, cô chỉ biết bước theo Lập Hân.

Phong, không phải anh ấy đã…

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến Phong của Lập Hân, cô không thể nhẫn tâm nói rằng Phong, anh ấy đã…

Không, cô không thể nói, Lập Hân vừa khôi phục trí nhớ, cô không thể khiến cậu ấy chịu đựng thêm một cú shock nào nữa.

Cô sẽ đợi đến thời điểm thích hợp hoặc khi Lập Hân đã thích ai đó rồi nói, khi đó có thể Lập Hân sẽ có thể tiếp nhận sự thật, sẽ không còn đau đớn nhiều nữa.

“Hiểu Đồng, cậu nói xem khi nào Phong của tớ sẽ trở về?” Lập Hân mong chờ câu trả lời của Hiểu Đồng.

“Anh ấy… Anh ấy sẽ về nhanh thôi, chẳng phải anh ấy đã hứa với cậu sao?” Hiểu Đồng cố giữ cho giọng không run lên để trả lời Lập Hân.

“Đúng, anh ấy đã hứa. Nhưng nhỡ anh ấy rất lâu, rất lâu mới có thể về. Khi đó tớ đã già, không còn xinh đẹp nữa thì tớ phải làm sao?” Phong của cô có khi nào không cần cô nữa không?

“Sẽ không, anh ấy chắc chắn sẽ luôn yêu thương cậu.” Nếu anh ấy có thể quay về, chắc chắn một điều rằng anh sẽ yêu thương cậu ấy. Sẽ là như vậy, chắc chắn sẽ như vậy, nhưng điều đó làm sao có thể.

Tiếng cười hạnh phúc của Lập Hân vang vọng trong không gian như tiếng chuông gió khẽ ngân khi được làn gió lay động.

Trên thế gian này, liệu có bao nhiêu lời hứa có thể được thực hiện, bao nhiêu lời hứa bị chính chủ nhân nó buông bỏ.

Khi tuổi xuân đi qua, liệu có bao nhiêu người sẽ nuối tiếc cho khoảng thời gian họ đã bỏ qua, con người họ đã lướt qua và bao nhiêu kỷ niệm mà họ từng cho là hạnh phúc nhất.

………

Con đường với hai hàng thông bên đường, một cô gái với chiếc váy xanh lam đang nhẹ bước, từng tia sáng yếu ớt vương trên người cô, sương sớm tạo nên bức tranh huyền ảo.

Lập Hân nhẹ bước trên con đường thân quen, lúc nhỏ cô đã chạy nhảy trên con đường này hàng trăm lần. Giờ đây trong lòng cô là cảm xúc phức tạp, có hạnh phúc, có vui vẻ, có đau buồn, có tiếc nuối.

Đã bao lâu rồi cô không được ngắm nhìn nơi đây, đã bao lâu rồi cô không được sống với chính bản thân cô. Hơn mười năm,đã hơn mười năm cô sống trong thân phận của người khác, cô gái thật ra đã chết trong trận tai nạn hơn mười năm trước.

Nếu một tuần trước có ai bảo rằng bản thân cô trên danh nghĩa là một người đã chết, cô sẽ không ngần ngại cho một đấm theo cách xử lý nhanh gọn của Hiểu Đồng. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, mọi việc thay đổi nhanh đến mức cô còn cảm thấy bản thân là một người ngoài cuộc đang được nghe câu chuyện về một người khác.

Nhưng khi đi trên con đường này, cô đã dần chấp nhận việc dường như chỉ xảy ra trên phim truyền hình lại xảy trên người cô.

Lập Hân dừng lại trước cổng một căn biệt thự, chân cô như bị đóng đinh tại đây, nặng nề làm cô không thể nhấc lên được, mắt cô châm chú ngắm nhìn căn biệt thự.

Căn biệt thự này cũng giống những căn biệt thự xung quanh, điều khác biệt duy nhất là nó được trồng rất nhiều hoa. So với giấc mơ của Lập Hân, nó không hề khác, từng gốc cây ngọn cỏ đều giống nhau.

Nơi đây đã ghi dấu ký ức hạnh phúc nhất của cô, những ký ức kia ùa về trong đầu khiến lòng cô hạnh phúc đến đau đớn.

Khi Lập Hân đưa mắt nhìn sang góc trái của biệt thự, cô nhìn thấy một cây phong, thì ra giờ đây nó đã lớn đến như vậy, cô muốn được chạm vào nó.

Lập Hân nhìn xung quanh, vì giờ này còn sớm nên không có ai trên đường. Theo trí nhớ của bản thân, cô đi dọc theo hàng rào thì tìm thấy một khoảng trống đủ cho một người chui vào. Không suy nghĩ nhiều, cô đưa tay gạt những dây leo và chui vào trong.

Khi vào được bên trong, căn biệt thự hiện ra trước mắt cô, nơi đây đã từng là nhà cô. Chủ nhà mới hầu như không hề thay đổi quang cảnh bên ngoài của căn biệt thự. Trước kia vì mẹ cô rất thích thực vật, nên bố cô đã trồng rất nhiều cây. Góc phải giờ đây vẫn còn rất nhiều cây mai anh đào, còn có một chiếc xích đu cũ kỹ, nó là quà sinh nhật khi cô lên năm.

Dường như cô có thể nhìn thấy hình ảnh bố cô đang đẩy xích đu cho cô, chiếc xích đu bay lên rất cao, cô cười rất hạnh phúc, mẹ cô đứng bên cạnh bố mỉm cười dịu dàng với cô.

Lập Hân ngẩng đầu lên để giữ cho giọt nước mắt không rơi xuống.


Hạnh phúc như thế sao có rơi nước mắt được chứ?
Chương 9 << >> Chương 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 11

Lập Hân men theo con đường được rải sỏi, cô cởi đôi giày búp bê trắng ra để đi bằng chân trần trên con đường này, cô muốn được cảm nhận từng viên sỏi, từng viên sỏi này đã được Phong, cô và bố cô rải lên.

Cô đã từng đọc ở đâu đó rằng khi nỗi đau thể xác quá lớn sẽ khiến con người ta tạm quên đi nỗi đau trong lòng. Cô muốn nỗi đau từ lòng bàn chân lấn át đi nỗi đau trong tim cô.

Lập Hân đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt. Cô muốn giữ cho bản thân luôn vui vẻ khi đang ở nơi đây.

Lập Hân tiến lại gần cây phong, cây phong giờ đây đã cao lớn, nhưng Phong của cô giờ đang ở nơi nào?

Cô đã từng mong rằng cây phong lớn lên thật nhanh, nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy hạnh phúc, nó không còn tồn tại một chút ấm áp nào từ anh, nó chỉ cô độc đứng tại nơi đây.

Lập Hân đưa tay lên sờ thân cây, cô nhẹ nhàng sờ nó như đang nâng niu hạnh phúc của bản thân cô, hình ảnh cô bé và cậu bé ấy hiện lên trong đầu cô.

Tay Lập Hân chạm vào bức tranh trên thân cây, cậu bé và cô bé trong bức tranh không còn nắm lấy tay nhau, khi cây lớn lên khiến cho khoảng cách giữa họ càng xa, như cô và anh, càng ngày càng xa, đến mức cô sợ rằng khi anh đứng trước mặt cô, cô cũng không thể nhận ra anh, có phải anh cũng giống như cô không? Nếu trên đường hai người gặp nhau, hai người sẽ lướt qua nhau như hai người xa lạ sao?

“Phong, sao anh vẫn chưa quay lại.” Lập Hân nhìn vào bức tranh lẩm bẩm.

“Phong, anh sẽ giữ lời hứa chứ? Làm sao đây, em rất sợ hãi, nhỡ đâu anh quên mất lời anh đã hứa thì em phải làm sao đây?” Lập Hân ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh cây phong, cả người cô tựa vào cây phong. Câu hỏi của cô tan vào không gian.

“Phong à! Bố mẹ đã đến thiên đường rồi, nếu cả anh cũng bỏ rơi em thì em biết phải làm sao, em chỉ còn mỗi anh, còn mỗi anh. Vì vậy, anh phải về thật nhanh nhé!” Lập Hân thì thầm với cây phong như đang nói chuyện với Phong của cô.

“Vì em là cô bé ngốc,

nên mãi tin vào lời hứa của anh.

Vì em là cô bé ngốc,

nên mãi đợi anh trong quá khứ.

Vì em là cô bé ngốc,

nên ngốc nghếch tin vào tình yêu của anh.

Em không biết rằng đã quá lâu, quá xa.

Rằng anh đã quên cô bé ngốc ngày nào.

Rằng anh đã quên lời anh đã hứa.

Vì em là cô bé ngốc,

nên em mãi tin mãi đợi.

Vì em mãi là cô bé ngốc.”

Khi hát bài hát này, Lập Hân chợt thấy cô thật giống với cô bé trong bài hát, ngốc nghếch. Lập Hân nở một nụ cười chua xót.

“Rắc…” Tiếng cành cây bị gãy kéo Lập Hân rời khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn về hướng phát ra tiếng động, cách cô khoảng năm mét đang có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng nhìn cô.

Người đó mặc một bộ thể thao màu trắng, mái tóc ướt đẫm có vẻ là vừa chạy bộ về, chiếc mũi cao, môi đang mím chặt, mày anh ta nhíu lại, đôi mắt chăm chú nhìn cô. Khi nhìn vào đôi mắt này, tim cô đập nhanh hơn. Người này cô đã từng gặp, anh ta từng bị cô ngã lên người, áo anh ta thì bị cô làm bẩn.

Nếu là những người khác, khi chỉ gặp một lần cô không thể nào nhớ ra. Nhưng với anh, ánh mắt của anh rất đặc biệt, ở anh có chút cô độc, bi thương nên dù là mới gặp lần đầu cô đã có thể nhận ra anh. Giống như có một lực hút vô hình khiến Lập Hân không tự giác được mà bước đến gần anh.

Theo suy luận của cô, chắc hẳn anh là người chủ hiện tại của căn biệt thự này. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn cô, lòng cô khẽ buồn, có phải anh ta không hề nhận ra cô không? Có phải anh ta sẽ gọi bảo vệ lôi cổ cô ra khỏi đây không? Nghĩ vậy, Lập Hân vội cúi đầu hối lỗi:

“Chào anh, xin lỗi vì đã vào mà chưa được sự cho phép của anh. Tôi không phải ăn trộm đâu, tôi nhìn từ bên ngoài vào thấy căn biệt thự này xinh đẹp quá nên vào tham quan một lúc thôi. Anh không cần gọi bảo vệ, tôi sẽ ra ngoài ngay.”

“Cô đúng là cô bé ngốc, lúc khóc lúc cười.” Âm thanh lạnh nhạt vang lên, Lập Hân ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh ta, tại sao câu nói của anh ta chẳng ăn nhập vào những gì cô đang nói cả.

Khi thốt lên câu này, Iris cũng thấy giật mình. Theo tính cách của anh thì anh phải quay lưng bỏ đi, hoặc là gọi bảo vệ lôi cô ra khi phát hiện ra cô. Nhưng khi nghe giọng hát trong trẻo nhưng bi thương ấy, anh không tự giác được mà đi tìm nơi phát ra giọng hát.

Khi nhìn từ xa, anh thấy một cô gái mặc chiếc váy xanh lam, lòng anh rất khẩn trương, có phải cô bé của anh đã quay về rồi không. Nhưng khi nhìn thấy cô, trong lòng anh là một nỗi thất vọng, làm sao cô gái này có thể là bé ngốc của anh được chứ.

Anh gặp cô ba lần, mỗi lần anh lại nhìn thấy một con người khác của cô. Khi gặp trên đường, cô là cô gái khá hiếu động. Khi gặp trong bệnh viện, cô như mất hồn khiến anh có chút thương xót. Bây giờ, anh lại nhìn thấy sự trầm lặng trong tâm hồn cô.

Trong vài giây ngắn ngủi, anh dường như muốn giữ cô ở bên cạnh. Suy nghĩ này khiến anh hoảng sợ.

Lập Hân thấy anh ta vẫn trầm mặc nhìn cô, cô thật muốn khóc, cô buột miệng hỏi anh suy nghĩ của cô:

“Anh không nhận ra tôi sao?”

“Tại sao tôi lại phải nhận ra cô?” Iris thu hồi lại sự do dự vừa rồi, anh lạnh lùng hỏi cô, anh cố tỏ ra như chưa hề gặp qua cô.

“Áo, kem, năm nghìn USD.” Nhìn vẻ nghi hoặc của anh, thì ra anh không hề nhận ra cô.

“Cô rất đặc biệt.”

Cô đặt biệt sao? Nhưng biết anh đã nhận ra mình, cô cười vui vẻ để lộ chiếc má lúm đồng tiền.

Iris trầm mặc nhìn chiếc má lúm đồng tiền của Lập Hân, từng có một cô bé từng cười vui vẻ với anh như vậy.

“Anh là chủ nhà sao?” Bỗng nhiên trong đầu cô nảy ra một ý tưởng.

“Đúng.” Bỗng nhiên cô cười nịnh nọt với anh, khiến anh nghi hoặc rồi quay lưng bước đi.

Lập Hân thấy vậy vội bước theo. Không lẽ anh ta sống một mình.

Trong lòng Lập Hân hiện lên một kế hoạch hoàn hảo.

“Anh không thấy cô đơn sao?” Con người đa số đều rất sợ cô đơn, cô phải nắm rõ yếu điểm này để thuyết phục anh.

“Không.” Không ư? Anh đã quen với nó. Nhưng khi quay về nơi đây, anh lại thèm khát cảm giác có gia đình. Vì vậy, nhất định anh phải tìm được bé ngốc của anh, chẳng phải cô bé đã hứa sẽ mãi ở bên cạnh anh sao? Vì vậy, rất nhanh thôi anh sẽ không còn cô độc nữa.

“À! Anh ở với người khác à?” Thì ra trong này còn có người khác sống cùng anh, nhưng không sao cả.

“…” Đúng, rất nhanh thôi anh sẽ có gia đình của riêng anh.

“Bố mẹ?” Không lẽ anh sống cùng bố mẹ, thông thường với độ tuổi của anh, thì thường hay sống một mình chứ.

“…” Bố mẹ ư? Anh có bố mẹ sao? Họ xứng sao?

“Anh trai?” Sao anh ta vẫn im lặng nhỉ, hay là anh trai, có khả năng không nhỉ?

“…” Anh không có anh trai, nếu có anh trai thì tốt biết bao?

“Em gái?” Thông thường anh trai thường yêu thương em gái, khả năng này có thể xảy ra nhỉ?

“…” Đúng, anh có em gái, con của người phụ nữ kia.

“Vợ?” Hay là anh có vợ rồi nhỉ?

“…” Anh thích từ này, sẽ nhanh thôi, nhanh thôi. Nghĩ vậy, môi Iris khẽ cong lên.

“Bạn gái?” Sao vẫn chưa đúng chứ, nhìn bề ngoài của anh chắc hẳn phải có bạn gái rồi chứ?

“…” Bạn gái? Bé ngốc được tính là bạn gái của anh nhỉ?

Chương 10 << >> Chương 12
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 12

“Còn gì nữa không? Hay anh ở cùng ông?” Lập Hân cố gắn vắt óc để nghĩ ra các trường hợp xảy ra.

“Rốt cuộc, cô muốn gì?” Iris dừng lại xoay lưng lại nói với cô, Lập Hân vẫn đang suy nghĩ nên không biết Iris dừng lại. Kết quả là mũi cô đập mạnh vào lòng ngực của Iris.

“Anh ăn gì là lòng ngực cứng vậy, mũi của tôi mà gãy thì…” Lập Hân ôm mũi ngồi dưới đất, đang ca thán thì chạm phải ánh mắt của anh, cô tự nhắc nhở chính mình là đang nhờ cậy anh nên vội nở nụ cười lấy lòng:

“À! Ha ha… Nếu anh ở một mình thì không bằng suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi.”

Nhìn thấy cô gái vừa lúc nãy nhăn nhó vì đau mũi giờ đây lại nở nụ cười lấy lòng anh, Iris khẽ cười mà chính anh cũng không biết.

Nhìn thấy anh cười, Lập Hân nhìn châm chú. Anh cười thật đẹp trai, gương mặt không còn lạnh lùng nữa.

“A…” Đang ngắm anh, thì một con vật to màu trắng nhảy lên người cô, liếm mặt cô, nhìn kỹ lại thì ra là bé bự.

“A, thì ra là em. Bé bự, lâu rồi không được gặp em, chị rất nhớ em.” Lập Hân sờ bộ lông mềm mại của chú chó tên bé bự kia.

“Bé bự?” Iris nhíu mày, từ khi nào Stephen của anh lại có tên là bé bự?

“Có hôm ở trong bệnh viện tôi gặp bé bự, nhìn thấy nó đói bụng nên mua bim bim cho nó ăn, không ngờ chỉ gặp một lần mà đã nhận ra tôi. Bé bự, em thật thông minh, lần sau chị sẽ mua bim bim cho em ăn nhé!”

Nghe lời giải thích của Lập Hân, anh đã hiểu tại sao vào mấy hôm trước khi anh dẫn Stephen vào bệnh viện anh chỉ không để ý nó vài phút, nó lại mất tích hại anh đi tìm cả buổi sáng. Bim bim? Thì ra đây là nguyên nhân khiến Stephen ốm do ăn trúng thức ăn không hợp vệ sinh.

“Nó nói tên cho cô biết sao?” Anh không hài lòng chút nào về cái tên này, nghe thật ngu ngốc.

“Tôi thấy nó to lớn nên gọi là bé bự.” Tên này thật đáng yêu.

“Tham quan thì cũng tham quan rồi, thăm bạn thì cũng thăm rồi, bây giờ cô đã có nhã hứng về chưa?” Anh phải tách Stephen ra khỏi cô gái này, tránh cho nó không bị ngốc.

“Không phải là người anh sống cùng là bé bự đó chứ?” Lập Hân nghi hoặc hỏi Iris.

“Đúng.”

“Hả? Nó là vật nuôi, đâu có thể tính được.”

“Tôi thích.” Với anh Stephen còn quan trọng hơn những người kia.

Anh ta thật kỳ quái, Lập Hân rút ra nhận xét. Mặc kệ anh ta có kỳ quái hay không, cô phải đạt được mục đích đã. Lập Hân buông bé bự ra, cô đứng dậy đối diện với Iris. Lập Hân nở một nụ cười mà cô cho là đúng tiêu chuẩn.

“Nhà anh rộng thế này, chắc là nhiều phòng trống lắm nhỉ?”

“Đúng.” Nhìn nụ cười tràn đầy âm mưu của cô, anh khẽ cười. Anh rất muốn biết ý định của cô là gì.

“Ở một mình sẽ rất cô đơn, nhà lại nhiều phòng trống như vậy, anh cho tôi thuê một phòng được không?” Lập Hân nở một nụ cười theo cô là đủ mê hoặc lòng người.

“Không.” Nghe lời đề nghị của Lập Hân, Iris khá ngạc nhiên, cô gái này thật đặc biệt, dám đề nghị sống cùng một người đàn ông độc thân. Có phải khi thấy nơi nào đẹp, cô đều đề nghị được thuê sao? Iris không nhận ra anh đang khẽ tức giận.

“Tôi sẽ không làm phiền anh.” Lập Hân đưa ra lời thuyết phục, chắc hẳn là anh sợ cô làm phiền.

“Không được.” Nhìn vẻ cố gắng của cô, anh không hiểu tại sao bản thân anh càng tức giận.

“Tôi sẽ nấu ăn, mặc dù tôi nấu không ngoan nhưng tôi sẽ cố gắng.” Chỉ cần được thuê một căn phòng ở nơi này, cô sẽ làm mọi thứ.

“Không.” Có phải rất nhiều người được cô nấu cho ăn rồi không?

“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ, tôi sẽ…” Hiện tại, cô cũng không nghĩ ra cô sẽ làm gì nếu anh không đồng ý.

“Sẽ…” Iris nhướng mày nhìn Lập Hân.

“Ngày nào tôi cũng sẽ đến đây tham quan đến khi anh đồng ý với đề nghị của tôi mới thôi.” Lập Hân quyết tâm.

“Cô thử xem. À! Nói trước với cô, an ninh ở đây cũng khá tốt.” Iris ẩn ý nói, nói xong anh quay người lại theo hướng căn biệt thự.

“Làm sao thì anh mới đồng ý cho tôi thuê phòng ở đây?” Cô không thể bỏ cuộc được, cô nhất định phải được sống ở đây.

“…” Cô gái này, tại sao lại muốn ở đây, chỉ vì lý do nơi này đẹp sao?

“Làm ơn đi, chỉ một tháng thôi, một tháng thôi cũng được.” Chỉ cần được sống ở nơi này, khi hết một tháng, cô sẽ tìm cách khác để thuyết phục anh.

“Tại sao?” Iris hỏi lên suy nghĩ trong lòng anh.

“Hả?” Lập Hân bất ngờ vì câu hỏi của Iris.

“Tại sao cô lại muốn ở đây? Ở đây có gì thu hút cô sao?” Iris nhìn vào Lập Hân để tìm kiếm câu trả lời, từ trực giác anh có thể cảm nhận được cô bé này muốn ở nơi này không chỉ vì nơi này đẹp.

Đúng, cô muốn ở nơi này để đợi một người, chỉ cần anh ấy quay lại là có thể tìm thấy cô, nếu anh ấy quay lại, nếu như…

Ánh mắt của Lập Hân bi thương trong khoảng khắc, nhưng Iris có thể nhìn ra được.

“Nơi này rất đẹp, tôi thích hoa mai anh đào, chiếc xích đu kia, bé bự, cả cây Phong nữa. Vì vậy, anh đồng ý nhé!”

“Được, nhưng trừ khi…” Iris cũng không biết tại sao anh lại đồng ý, có thể vì anh tìm thấy bé ngốc trên người cô, tìm được sự vui vẻ của cô mà anh không thể có được. Hơn thế là ánh mắt của cô, khi nhìn vào đôi mắt mong chờ của cô, anh không tự giác mà xem cô là bé ngốc của anh.

Có thể thông qua một tháng này, anh sẽ triệt để nhận ra cô không một điểm nào giống với bé ngốc của anh.

Có thể là tìm kiếm bé ngốc quá lâu mà không có kết quả, nên anh muốn dừng chân một thời gian để lấy dũng khí để có tiếp nhận sự thật bé ngốc của anh có thể đã quên anh.

“Chuyện gì tôi cũng đồng ý.” Chỉ cần anh đồng ý, chuyện gì cũng có thể làm được. Nhìn anh cũng không giống người xấu, chắc cũng không lừa bán cô đâu nhỉ? Lập Hân thầm nghĩ.

“Cô phải nấu cơm.” Cơm cô nấu không đến nỗi không ăn được nhỉ?

“Được.” Khi thốt ra, cô suy nghĩ lại trình độ nấu ăn của cô, bản thân cô cũng phải nghi ngờ. Kiểu này cô phải học nấu ăn từ Hiểu Đồng trong thời gian khá dài.

“Trong nhà phải luôn được gọn gàng và sạch sẽ, kể cả phòng cô.” Anh ghét nhất là bẩn.

“Được.” Mặc dù, cô vẫn hay ném đồ lung tung, nhưng cô sẽ cố gắng ném trong phòng mình. Lập Hân cười thầm.

“Cô phải tắm cho Stephen thường xuyên.”

“Được, nhưng Stephen là ai?” Chẳng phải nhà này chỉ có anh và bé bự thôi sao?

“Bé bự theo cách gọi của cô.”

“Được.” Cô rất thích bé bự.

“Bất cứ điều gì tôi nói, cô cũng phải thực hiện, không được cãi lời.”

“Sao mà giống tôi đi làm osin cho anh quá vậy?” Lập Hân thắc mắc.

“Cô có ý kiến gì sao?”

“Tôi tới thuê nhà chứ có phải đi làm osin cho anh đâu?” Quyền lợi của osin rất thấp, cô phải ngang hàng với anh mới không lo bị anh chỉnh.

“Không phải cô quên cô còn thiếu tôi năm nghìn USD chứ?” Iris nhắc lại món nợ của cô.

“Chẳng phải anh bảo không cần đền tiền sao?” Anh ta thật đáng sợ.

“Nhưng bây giờ tôi muốn cô trả bằng hình thức làm việc trong nhà tôi, nếu không thì chúng ta kết thúc tại đây.”

“Không, không, ý tôi là được, tôi đồng ý.” Chắc chắn anh ta là gian thương. Lập Hân âm thầm rơi lệ trong lòng.

“Cô về suy nghĩ thật kỹ, hai ngày nếu đồng ý thì đến ký hợp đồng và bắt đầu làm việc.” Nói xong, Iris xoay người đi vào biệt thự.

“Tôi đã đồng ý, tôi chắc chắn sẽ đến, anh đừng mong đổi ý.” Lập Hân nói theo bóng lưng của Iris.

Chương 11 << >> Chương 13
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Chương mới mà không tag tớ nhá![-([-( Tối đi ngủ đọc!:D
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Vì chị onl bằng điện thoại nên không nhặt lỗi được, sain chính tả khá nhiều đấy, em xem rồi sửa lại nha.
Về nội dung thì đã có tiến bộ chút chút! Nhưng tình tiết vẫn còn nhanh lắm, những khúc mắc trong nội tâm của Hân và Phong em nên phân tích kĩ hơn, diễn biến trong tâm trạng và suy nghĩ của Phong dành cho Hân chưa được sâu sắc lắm. Tình cảm nuôi dưỡng ngần ấy năm của Phong em nên có hẳn một phân đoạn để người đọc có thể cảm được.
Hình như là em viết xong rồi, chỉ edit thôi phải không?
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Vì chị onl bằng điện thoại nên không nhặt lỗi được, sain chính tả khá nhiều đấy, em xem rồi sửa lại nha.
Về nội dung thì đã có tiến bộ chút chút! Nhưng tình tiết vẫn còn nhanh lắm, những khúc mắc trong nội tâm của Hân và Phong em nên phân tích kĩ hơn, diễn biến trong tâm trạng và suy nghĩ của Phong dành cho Hân chưa được sâu sắc lắm. Tình cảm nuôi dưỡng ngần ấy năm của Phong em nên có hẳn một phân đoạn để người đọc có thể cảm được.
Hình như là em viết xong rồi, chỉ edit thôi phải không?
Dạ chưa, em dự định sẽ có một ngoại truyện.
Em vừa viết vừa đăng lên thôi .
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Em định lúc đầu chỉ xoay quanh tâm lý nhân vật nữ chính là chính để làm nổi bật những hiểu nhầm khi hai người sống một ngôi nhà.
Khi đọc vào có cảm giác tình cảm Phong không sâu sắc để sau đó làm nổi bật sự mâu thuẫn trong nội tâm của Phong.
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 13

Buổi sáng hôm nay lạnh hơn mọi ngày, không khí se lạnh khiến cho không ít sinh viên vội vàng tìm đến phòng học. Trên hành lang khu giảng đường phía Đông của trường, có một người dường như không bị ảnh hưởng bởi sự chuyển lạnh của thời tiết. Lập Hân mặc một chiếc khoác đỏ, hai tay cho vào túi áo, cô vừa đi vừa suy nghĩ, trong lòng cô đang có một cuộc đấu tranh khốc liệt.

Hôm trước, Hiểu Đồng quay về nhà hại cô phải ăn mì tôm qua bữa, điều quan trọng là cô còn chưa biết phải nói thế nào với Hiểu Đồng về việc cô sẽ chuyển đến sống tại căn biệt thự của nhà cô trước kia.

Lập Hân vò mái tóc dài của mình, cô khẽ thở dài.

Càng gần tới phòng học, cô càng phiền não. Cô biết chắc chắn Hiểu Đồng sẽ không đồng ý, cậu ấy sẽ đưa ra hàng trăm lý do để thuyết phục cô từ bỏ ý định. Nhưng cô nhất định phải chuyển đến sống ở nơi kia, dù chủ nhà có hơi kỳ quái, vì vậy cô phải tìm ra lý do thuyết phục Hiểu Đồng trước khi chính cô bị cậu ấy thuyết phục.

“Lập Hân, suy nghĩ đi, suy nghĩ đi.” Lập Hân gõ trán khẽ lẩm bẩm. Chính bản thân cô còn cảm thấy khó tin nếu thuyết phục được Hiểu Đồng, cậu ấy là quán quân trong cuộc thi hùng biện do trường tổ chức vào năm trước, cô có mơ cũng thấy không có khả năng thuyết phục được đối thủ đáng gờm này.

Đây là lần thứ năm Lập Hân thở dài mà Thiên Minh đếm được từ ngoài cổng đến lúc này. Từ xa Thiên Minh nhìn thấy Lập Hân nên vội đi theo, cậu thấy cô hết vò tóc đến gõ trán mình, sau đó là thở dài, bộ dạng có vẻ rất phiền não.

“Lập Hân, cậu làm ơn đừng thở dài nữa được không? Thần may mắn của tớ nhìn thấy cậu thì chạy mất tiêu rồi.” Thiên Minh nhịn không được bước đến vỗ vai Lập Hân.

“Thiên Minh, là cậu à! Chào buổi sáng!” Lập Hân cười ngốc nghếch với Thiên Minh.

“Mới sáng sớm cậu có chuyện gì mà đã thang ngắn thở dài rồi.” Vừa đi hướng về phòng học, Thiên Minh vừa hỏi.

Nghe Thiên Minh hỏi, Lập Hân lại nhớ đến vấn đề nan giải của cô, thật nan giải.

“Cậu và Hiểu Đồng cãi nhau à?” Nhìn vẻ mặt buồn bã của Lập Hân, Thiên Minh chỉ nghĩ ra lý do này.

“Không phải.” Là cãi nhau cũng tốt, có thể xung đột trực tiếp, nhưng bây giờ tình trạng của hai người có thể dẫn đến chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh đấy, cô sợ nhất là lạnh.

“Vậy thì là việc gì? Tớ có thể giúp gì không?” Thiên Minh thắc mắc.

“Chuyện này cậu không giúp được gì đâu.” Lập Hân buồn bã trả lời.

“Ờ.” Thiên Minh thầm nghĩ có thể cậu chưa đủ để Lập Hân tin tưởng sao, cậu cần phải cố gắng hơn nữa.

“Chúng ta vào lớp thôi.” Nhìn thấy Lập Hân chần chừ trước cửa phòng học, Thiên Minh vội khẽ nói.

“Cậu vào trước đi, tớ đi nhà vệ sinh một lát đã.” Cô còn chưa suy nghĩ ra phải nói phải mở lời như thế nào cả. Lập Hân bối rối nói với Thiên Minh.

“Hai cậu làm gì không vào mà đứng chặn ở đây vậy?” Hiểu Đồng khó hiểu nhìn Hiểu Đồng và Thiên Minh đang đứng trước cửa lớp.

“Hiểu Đồng, cậu đến rồi.” Thiên Minh chào Hiểu Đồng.

“Hiểu Đồng, chào buổi sáng.” Nghe giọng nói của Hiểu Đồng, Lập Hân giật mình, cô xoay lại nở một nụ cười đúng chuẩn với Hiểu Đồng.

“Mới sáng, cậu định nhát tớ à!” Nhìn nụ cười ngốc nghếch đúng chuẩn của Lập Hân, Hiểu Đồng phì cười. Mỗi lần Lập Hân nở nụ cười này là chắc chắn cậu ấy đang chột dạ.

Nghe vậy, Lập Hân lập tức thu hồi nụ cười lại, cô đưa tay xoa tóc. Nhìn hành động này, Hiểu Đồng càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.

“Ai thế này, mới sáng sớm đã gặp phải vận xui rồi.” Giọng nói đanh đá của Giang Nhi vang lên.

“Đúng rồi! Mới sáng đã gặp xui rồi, Lập Hân chúng ta phải đi xả xui thôi.” Hiểu Đồng vội đáp trả lại.

“Cô…” Giang Nhi vốn định tiếp tục việc châm chọc Lập Hân cùng Hiểu Đồng, nhưng khi nhìn sang bên cạnh họ thì thấy Thiên Minh, cô ta đổi bằng giọng ẻo lả khiến người đối diện phải nổi da gà:

“Thiên Minh, chào cậu! Hôm nay, cậu ngồi cạnh tớ được không? Tớ có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi cậu.” Giang Nhi vừa nói vừa bước tới ôm tay Thiên Minh.

“Vào thôi! Mới sáng tớ không muốn ói bữa sáng của tớ tại đây đâu.” Hiểu Đồng kéo tay Lập Hân vào, cô không quên lườm Giang Nhi.

“Có gì không hiểu, cậu cứ việc hỏi Hạo Bân. Tớ vào trước đây.” Thiên Minh đẩy tay Giang Nhi ra, cậu vội đi theo hai người.

Giang Nhi mặt tràn đầy giận dữ, cô ta giẫm đôi giày cao gót trên sàn rồi bước vào.

Suốt hai tiết đầu của buổi học, tinh thần của Lập Hân luôn thấp thỏm không yên, cô không thể tập trung nghe cô giảng được.

“Hôm nay, cậu bị làm sao thế?” Hiểu Đồng cảm thấy Lập Hân đang dấu cô việc gì đó. Vừa được cho nghỉ giữa giờ, cô lập tức hỏi Lập Hân.

“Hiểu Đồng, tớ… tớ…” Lập Hân không biết phải nói với Hiểu Đồng như thế nào, cô ấp úng nói.

“Cậu nói cho tớ nghe xem nào, làm gì mà cậu như ‘gà mắc tóc vậy’?” Nhìn vẻ nửa úp nửa mở của Lập Hân, Hiểu Đồng càng thêm tò mò. Cô chỉ về nhà hai hôm mà Lập Hân đã có chuyện dấu cô rồi.

“Tớ… Tớ sẽ chuyển đến chỗ khác.” Nói xong, Lập Hân cúi đầu không dám nhìn Hiểu Đồng.

Nghe Lập Hân nói vậy, Hiểu Đồng bất ngờ nhìn Lập Hân cúi đầu mà không biết phải phản ứng như thế nào. Có phải Lập Hân còn giận chuyện cô chuyện kia không? Lòng cô khẽ buồn.

“Cậu còn giận tớ à? Ngay cả việc nhìn mặt tớ cậu cũng không muốn sao?” Giọng Hiểu Đồng buồn bã.

“Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu.” Lập Hân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Hiểu Đồng, cô vội xua tay nói.

“Vậy cậu nói xem tại sao cậu lại muốn chuyển đi?” Hiểu Đồng chất vấn.

“Cậu còn nhớ người mà tớ ngã lên vào tuần trước, tớ còn làm bẩn áo anh ta không?”

“Ờ! Nhớ.” Hiểu Đồng nghi hoặc nhìn Lập Hân. Hiểu Đồng thầm nghĩ tại sao lại nhắc đến người lạnh băng đó chứ?

“Anh ta hiện tại là chủ của căn biệt thự trước kia của nhà tớ. Hôm trước, tớ đến thì tình cờ gặp anh ta, nên tớ đã, tớ đã…”

Nghe thấy Lập Hân nhắc đến nhà cũ, Hiểu Đồng hoảng sợ. Có phải cậu ấy vẫn chưa từ bỏ ý định đợi anh Phong?

“Nên cậu đã làm gì?”

“Tớ đã xin thuê một phòng ở đó.” Lập Hân cắn răng nói tiếp, cô biết thể nào cũng bị mắng.

“Anh ta đã đồng ý?” Hiểu Đồng bình tĩnh hỏi tiếp.

“Lúc đầu anh ta không đồng ý, nhưng sau đó tớ đã vận dụng hết mọi khả năng để thuyết phục anh ta,” Lập Hân nói đến đây nhìn thấy gương mặt sắp nổi giận của Hiểu Đồng, cô cúi đầu thành thật nói tiếp, “anh ta đã đồng ý nhưng với điều kiện tớ phải làm osin giúp việc cho anh ta trong một tháng để trả tiền tớ làm hỏng chiếc áo của anh ta.”

“Gì cơ? Não cậu bị chuột rút à?” Hiểu Đồng giận dữ hét lên. Gì chứ? Osin là việc gì chứ? Cô sắp nổi điên rồi. Chỉ để sống tại đó mà đồng ý làm osin, Lập Hân điên rồi.

Vì đã chuẩn bị tâm lý nên Lập Hân vội bịt miệng Hiểu Đồng lại, “cậu bé bé miệng thôi!”

Vì tiếng hét của Hiểu Đồng mà những người còn ở trong lớp nhìn vào nơi phát ra tiếng thét bắng ánh mắt hình viên đạn. Lập Hân vội nhìn mọi người và trấn an:

“Ha ha… Không có chuyện gì, mọi người tiếp tục, xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Tớ đã suy nghĩ rất kỹ, được ở trong nhà mình thì còn gì hạnh phúc bằng. Hơn nữa, được ngắm trai đẹp hàng ngày sẽ giúp cho tinh thần tốt hơn. Chẳng phải cậu nói người đẹp là một nguồn tài nguyên, không ngắm là một loại lãng phí sao?” Lập Hân mơ màng nghĩ đến gương mặt của Iris.

“Đi làm osin mà cậu cứ như đi làm chủ nhà vậy?” Hiểu Đồng lườm Lập Hân. Cô thật phiền não, phải làm sao mới có thể ngăn cản đây?

“Có sao đâu, được ở miễn phí, được ngắm cây phong hàng ngày. Tớ có thể ở đó đợi Phong, chỉ cần anh ấy quay về là có thể tìm thấy tớ.” Lập Hân cười ngốc nghếch.

Hiểu Đồng nghe vậy thì sững người.

“Cậu… Nhỡ anh ta là người xấu thì sao?” Hiểu Đồng vội nghĩ ra một lý do.

“ Sẽ không đâu, tớ có cảm giác anh ta không phải người xấu. Anh ta chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi. Vì thế cậu đồng ý nhé!” Lập Hân mong chờ nhìn Hiểu Đồng.

“Tớ… Cậu suy nghĩ kỹ lại được không? Nếu anh Phong trở về, dù cậu không ở đó anh ấy cũng có thể tìm thấy cậu mà.” Hiểu Đồng lẫn trốn ánh mắt của Lập Hân.

“Cậu cũng biết lâu như vậy rồi, tớ lo lắng anh ấy sẽ không nhận ra tớ. Bây giờ, nếu anh ấy đứng trước mặt tớ, có thể tớ cũng không thể nhận ra, điều duy nhất tớ nhớ chỉ là đôi mắt anh ấy có màu xanh lam. Nhỡ đâu anh ấy quay về mà không tìm thấy tớ, anh ấy bỏ đi thì sao. Vì vậy, tớ phải đến nơi đó đợi anh, chỉ cần anh ấy quay lại là có thể nhìn thấy tớ ngay. Cậu ủng hộ tớ nhé?” Lập Hân buồn bã nói.

“Tớ…” Hiểu Đồng do dự. Cô có nên ủng hộ cậu ấy không? Cho cậu ấy nhiều hy vọng thế này, nếu như, nếu như cậu ấy phát hiện tất cả niềm hy vọng kia đều như bong bóng nước thì cậu ấy sẽ hận cô không?

Chương 12<< >> Chương 14
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên