Lời hứa của gió - Cập nhật - Mặc Du

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Chương 17

Làm xong bữa sáng, Lập Hân đặt trên bàn, sau đó tự pha một ly sữa nóng rồi uống. Hôm nay, cô không muốn ăn sáng.

Lập Hân vừa ra ngoài, bé bự chẳng biết từ đâu chạy đến dụi vào chân cô. Lập Hân ngồi xuống đưa tay vuốt ve bộ lông của bé bự.=> Sao đoạn này chị thấy hơi bị khô sao í. Em có thể viết lại được không, chị đọc cảm giác bị cụt cảm xúc.
“Bé bự, chào buổi sáng! Em ngủ có ngon không? Chị nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Trong giấc mơ, chị được gặp bố, mẹ và người đàn ông kia=> em có thể thay bằng từ khác không? Ví như một người chị không nhìn rõ mặt , liệu người ấy có phải là Phong? Còn cả bố chị nữa, bố đã nói những điều rất kỳ lạ, chị nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Stephen nghe cô nói, không biết có hiểu hay không nhưng nó có vẻ đồng cảm với cô, sủa lên mấy tiếng. Cô hơi mỉm cười, vuốt nhẹ lông nó, dịu dàng nói:
"Bé bự, giống như em thật thích."
Người đàn ông kia có phải là Phong không? Bố còn nói với chị những điều rất kỳ lạ.” Lập Hân chìm trong giấc mơ kia.

“Bé bự, giống như em thật thích!” Vô ưu vô lo, đôi khi lại rất tuyệt. Lập Hân khẽ thở dài.

Có cảm giác đang bị người khác nhìn, Lập Hân quay ra sau thì thấy Iris đứng sau cửa kính, ánh mắt anh nhìn cô vẫn trầm tĩnh như vậy(.) Nó khiến người đối diện anh không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.( Thế này đỡ hụt hơi!^^)

Đôi lúc, Lập Hân rất muốn biết thật ra trong đôi mắt anh ẩn chứa điều gì?

Lập Hân đưa tay lên vẫy vẫy thay cho lời chào kèm theo đó là một nụ cười rất tươi.

Iris sau khi ngủ dậy, anh làm vệ sinh cá nhân sau đó bước xuống nhà bếp làm bữa sáng thì nhìn thấy trên bàn đã được chuẩn bị bữa sáng.

Iris nhíu mày, anh chợt nhớ ra hôm qua anh vừa mới đồng ý cho một cô gái sống trong nhà mình. Iris sau một phút trầm mặc, anh bước đến gần nhìn ra cửa kính thì thấy một cô gái mặc bộ thể thao màu xám đang vuốt ve Stephen.=> Đoạn này em ngắt dòng quá, cảm xuacs bị đứt đoạn. Em có thể dùng một vài câu để liên kết lại không?


Nói đến Stephen, nó là chú chó được anh nhặt trên công viên ở Anh trong một buổi sáng chạy bộ. Trước giờ, nó luôn không gần gũi với bất kỳ ai, ngoại trừ anh(.)Ngay cả em gái anh tìm mọi cách dụ dỗ nhưng phải đến hơn năm tháng nó mới cho đến gần. Nhưng cô gái kia, chỉ một lần cho nó ăn bim bim mà đã có thể khiến nó gần gũi như chính cô mới là chủ nhân của nó.

Iris khi nhìn vào đôi mắt và nụ cười không đề phòng của cô, lòng anh khẽ rung động. Nhưng ngay lập tức, anh trấn an mình bằng suy nghĩ: trước đây, bất kỳ cô gái nào đến gần anh cũng đều vì mục đích riêng, nhưng với cô thì không giống vậy, nên anh mới cảm thấy khác biệt mà nhìn cô.=> Câu này nghe không xuôi và có hơi mâu thuẫn.

Sau vài giây nhìn nhau, Iris quay lưng bỏ đi. Lập Hân trầm mặc nhìn bóng lưng kia. Bóng lưng kia rất quen.=> câu này không đúng với hiện tại lắm. Cô chưa gặp anh lần nào sao lại rất quen?

Nhưng rất nhanh sau đó, Lập Hân vứt câu hỏi???? đó ra sau đầu. Lập Hân mở vòi nước cạnh đó bắt đầu tưới nước.

Trước kia, sáng nào sau khi ăn sáng xong, bố cô cũng ra vườn cắt tỉa hoa hồng. Cô lúc nào cũng chạy lon ton quanh bố nghịch phá, Phong thì chỉ đứng bên cạnh giúp bố. Lúc bố tưới cây thì cô lấy ống phun nước nghịch, kết quả là phun nước vào bố và Phong khiến hai người ướt sũng. Bố cô mắng cô, cô khóc ông cũng mặc kệ, chỉ có Phong là mỉm cười dịu dàng dỗ cô.

Lập Hân đắm chìm trong ký ức, bé bự chạy lại dụi vào cô khiến cô rời khỏi dòng suy nghĩ.

“Chị đang bận, em còn lẽo đẽo theo chị, chị sẽ tắm cho em, mà tắm buổi sáng sẽ lạnh lắm đó.” Lập Hân trừng mắt cảnh cáo với bé bự, nhưng bé bự vẫn theo dụi vào chân cô khiến cô bật cười.

“Stephen!” Giọng nói vừa vang lên, bé bự tiu nghỉu chạy về phía Iris.

“Stephen, nếu có những người đã không trung thành, thì không nên giữ lại bên cạnh, chúng ta đi thôi.” Mặc dù nói với bé bự, nhưng ánh mắt Iris vẫn nhìn về phía Lập Hân.

Anh ta nói vậy là có ý gì? Lập Hân suy nghĩ.

Hay là… Nghĩ vậy, Lập Hân tắt vòi nước sau đó chạy lại chắn trước Iris, hai tay cô dang ra.

“Anh muốn đưa bé bự đi đâu? À không, là Stephen, anh muốn đưa Stephen đi đâu?”

“Cô tránh ra!” Iris lấy ánh mắt lạnh băng nhìn cô, sau đó đi vòng qua cô.

Lập Hân vội vàng chạy tới ôm chầm lấy bé bự. Bé bự không biết đang có mối nguy hiểm rình rập, vẫn vui mừng vẫy đuôi với cô.

“Buông ra!” Iris mặt đầy hứng thú nhìn hành động của cô gái trước mặt.

“Không tránh, nếu tránh ra, anh sẽ giết bé bự mất.” Mặc dù sợ hãi với ánh mắt của Iris, nhưng cô không thể để bé bự đi đến chỗ chết được.

“Giết…” Giọng nói giết người bắn về phía Lập Hân khiến cô co người lại.

“Chẳng phải lúc nãy anh nói những người nếu đã không trung thành thì không nên để bên cạnh mình sao? Anh đừng trách bé bự, là tôi dùng bánh dụ dỗ nên nó mới thân thiện với tôi. Đều là lỗi của tôi, nếu anh giận thì cứ trút giận vào tôi, đừng giết bé bự.” Lập Hân lấy hết dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Iris chân thành nói. Người cô toát cả mồ hôi lạnh.

“Tôi nói sẽ giết Stephen sao?” Môi Iris khẽ nâng lên một đường cong.

“Không.” Đúng là anh ta không nói sẽ giết bé bự, nhưng câu nói và ánh mắt chẳng phải đã biểu hiện tất cả sao.

“Vậy nên cô buông ra.” Iris nhẹ giọng nói.

“Không.” Lập Hân ôm chặt bé bự, “chết cũng không buông.”

“Nếu nó bị dại, cô sẽ chịu trách nhiệm chứ?”

“Hả?” Lập Hân ngốc nghếch nhìn Iris.

“Tôi phải đi tiêm phòng dại cho Stephen, sắp trễ giờ rồi, vậy nên cô buông Stephen ra.” Iris nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó đi vòng qua cô. Lập Hân chỉ còn biết là buông bé bự ra, sau đó nhìn nó vẫy đuôi đi theo Iris.

Iris đi được vài bước thì dừng lại, quay người lại nói với cô:

“Còn về Stephen, cô vi phạm điều bốn trong hợp đồng, trừ một ngày.” Anh còn tặng kèm cho cô một nụ cười.

Lập Hân ngây người nhìn nụ cười kia.

“Một ngày.” Lập Hân lẩm bẩm, cô chợt nhớ đến một vấn đề chính. Anh ta vừa mới trừ của cô một ngày. Lập Hân âm thầm rơi lệ trong lòng.

Nhưng rất nhanh, cô đã khôi phục lại tinh thần.

Anh ta đi rồi, sẽ không có người quản cô, cô tha hồ tham quan mọi ngóc ngách ở đây.

Lập Hân tung tăng đi lên lầu hai, rẽ trái là phòng của bố mẹ, rẽ phải là phòng của cô và Phong.

Lập Hân quyết định tham quan phòng bố mẹ trước, cô đến trước phòng bố mẹ, đưa tay xoay nắm cửa. Kết quả, phòng đã bị khóa.

Nhưng đây không phải là vấn đề của cô. Lập Hân lấy tay tìm kiếm trên mái tóc, cô lấy xuống một chiếc kẹp tăm. Cô đưa nó vào ổ khóa cửa.

Sau một hồi loay hoay, một tiếng “rắc” vang lên, báo hiệu công trình của cô đã thành công. Đây là tuyệt chiêu cô học được từ bố, đã lâu không được thực hành bây giờ đã có cơ hội cho cô khoe tài năng.

“Yahoo…” Lập Hân vui mừng nhảy lên.

Lập Hân mở cửa và bước vào trong. Căn phòng vẫn như cũ, hầu như không thay đổi gì cả. Chỉ là những bức ảnh đã biến mất. Mọi vật dụng vẫn còn nằm yên như nhiều năm trước, trong giây lát cô đã nghĩ rằng mọi việc chỉ như xảy ra vào ngày hôm qua.

Ắt hẳn, người mua căn nhà này nhìn thấy bố cục căn phòng khá hợp lý nên không hề thay đổi.

Giá sách của bố vẫn còn nguyên, không bị bỏ đi. Lúc nhỏ, cô rất hay lén lút lấy sách của bố cô đọc. Trong một lần nghịch ngợm, cô vô tình làm hỏng sách của bố, đúng cuốn sách bố rất quý. Kết quả, bố không hề phạt cô, nhưng không hề để ý đến cô, làm mặt lạnh với cô, hại cô khóc đến mức nhập viện. Bố cô từ đó đã đưa ra một điều lệ, muốn đọc sách của bố phải ngồi ngay ngắn trên bàn đọc sách mà không được nghịch. Thế là từ lúc đó trở đi, cô được đọc sách của bố mà không phải lén lút như ăn trộm nữa.

Lập Hân sờ từng đồ vật, những cuốn sách này không hề bám bụi. Có vẻ như, Iris cũng rất thích đọc sách ở đây. Cô có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại từ bố mẹ.

Lập Hân bước ra khỏi phòng, sau đó khóa cửa lại.

Phòng tiếp theo, Lập Hân đứng trước phòng Phong và hiện tại là phòng của Iris.

Sau năm giây xoay vặn, cửa được mở ra.

Căn phòng vẫn lấy màu đen và trắng làm chủ đạo.

Lập Hân bước đến chiếc giường màu xám, cô ngồi xuống sờ vào nó.

Đây là chiếc giường Phong từng ngủ. Nhưng cô từng rất nhiều lần ngủ trên chiếc giường này. Môi cô nở một nụ cười ngọt ngào.

“Phong, đến khi nào anh mới quay về đây.” Lập Hân nhìn về phía cửa sổ mà thở dài. Từ đây cũng có thể nhìn thấy cây phong, phòng này nằm phía trên phòng hiện tại của cô.

“Phong, em cho anh một tháng, nếu anh không quay trở về, em sẽ, em sẽ… em có thể làm được gì chứ?” Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô.

Lập Hân đưa tay lau giọt nước mắt kia đi.

“Phong, làm sao đây, em rất nhớ anh!” Nhớ anh gần như muốn phát điên rồi.

Lập Hân khóa cửa lại, rồi bước đến phòng đối diện mở cửa phòng ra. Đây là phòng của cô.

Chiếc giường công chúa màu hồng nằm ở giữa căn phòng. Lúc nhỏ, không hiểu tại sao cô lại thích màu hồng đến vậy?

Theo cô biết, màu hồng tượng trưng cho hạnh phúc, có thể vì hạnh phúc nên cô thích màu này. Nhưng giờ đây, cô còn thích màu trắng tinh khiết, sự trầm lặng của màu đen, cùng màu xanh lam mang lại cho cô cảm giác yên bình.

Bên cạnh còn có chiếc đàn piano, thì ra nó được chuyển từ nhà kho lên nơi này.

Lập Hân ngồi vào ghế, từng ngón tay mảnh khảnh lướt trên phím đàn.

Từng âm thanh vang lên, nhẹ nhàng, tinh khiết nhưng ẩn trong đó là nỗi nhớ và sự sợ hãi mà trong sâu thẳm tâm hồn cô muốn che dấu.
Chương 16 << >> Chương 18
Chương này chị thấy có nhiều điểm còn bất cập, em tách đoạn cũng ngắn và cụt làm cảm xúc giảm đi rất nhiều. Ý kiến của chị thôi, em cứ viết theo văn phong của em là được.^^!
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương này chị thấy có nhiều điểm còn bất cập, em tách đoạn cũng ngắn và cụt làm cảm xúc giảm đi rất nhiều. Ý kiến của chị thôi, em cứ viết theo văn phong của em là được.^^!
Em cũng cảm thấy vậy mà không biết phải sửa sao cả!:(
Chắc phải cố gắng viết chương sau đăng lên cho liền mạch cảm xúc.o_O
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 18

Trên chiếc ghế gỗ màu trắng, một cô gái đang ngồi, trước mặt cô là chiếc giá vẽ, ánh sáng yếu ớt của tháng mười rơi trên gương mặt cô gái, bàn tay mảnh khảnh của cô đang cầm chiếc cọ, bàn tay lướt nhẹ trên mặt giấy tạo nên linh hồn cho bức tranh. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào cảnh trước mặt sau đó vẽ vào trang giấy.

Lập Hân khá hài lòng vào các bức tranh cô vừa vẽ, môi cô khẽ cong lên tạo thành một nụ cười.

Khá hài lòng với thành quả sau hơn hai tiếng, Lập Hân đặt chiếc cọ xuống, cô vươn vai đứng dậy, khẽ nhắm mắt hít thật sâu không khí trong lành nơi đây.

Chẳng biết vì quá tập trung nên Lập Hân không nhận ra có một ánh mắt đang chăm chú nhìn từng cử chỉ của cô. Vừa quay người mở mắt ra, Lập Hân giật mình nhìn Iris đang đứng cách cô một bước chân và anh đang nhìn cô.

“Anh về rồi sao?” Lập Hân bối rối chào Iris. Không biết tại sao, nhưng mỗi khi cô nhìn vào mắt Iris, cô luôn có cảm giác bị hút vào ánh mắt tĩnh lặng đó.

Lập Hân thấy tim mình đang đập nhanh hơn, mặt cô hơi nóng, vội cúi đầu để che dấu sự bối rối của mình.

“Cô…” Iris đột nhiên nắm lấy tay cô. Anh muốn hỏi: Cô là ai? Là ai?

“Anh…” Lập Hân giật mình khi bị Iris nắm lấy tay, nhưng cô không chán ghét hành động này của anh. Nó như một hành động quen thuộc trong quá khứ. Có phải cô điên rồi không? Cô không nên bị rung động trước anh. Nghĩ vậy, cô vội đẩy bàn tay kia ra.

Đôi mắt Iris nhìn cô, trong sâu thẳm nó đang nổi sóng, trong đó là sự cô độc lẫn bi thương, nhưng chỉ vài giây nó lại trở nên tĩnh lặng như mọi khi.

Đột nhiên, anh tiến lại gần cô. Lập Hân bối rối lùi ra sau đến khi đụng phải giá vẽ. Anh cúi xuống gần gương mặt cô, cô có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông trên gương mặt anh, da Iris rất trắng khiến cô muốn sờ vào. Khoảng cách hai người chỉ còn vài cm.

Anh ấy muốn hôn cô sao? Lập Hân lập tức nhắm mắt lại. Tim cô giờ đây đang đập rất nhanh.

“Soạt…” Không có cảm giác bị môi áp vào, bên tai chỉ vang lên tiếng cọ xát của giấy, sau đó là một tiếng cười trầm thấp bên tai.

Iris nhìn cô gái trước mặt, cả gương mặt giờ đây đã ửng đỏ, ngay cả tai cũng đỏ một mảng. Đột nhiên ý muốn hôn cô lên gương mặt ửng đỏ vụt qua trong suy nghĩ, nhưng sau đó anh bối rối loại nó ra khỏi đầu.

Lập Hân hé mắt ra thì nhìn thấy Iris đang nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn cô. Sau đó, Iris quay lưng bỏ đi. Lập Hân nhìn vào tay anh, đó không phải những bức tranh của cô sao?

“Trả tranh cho tôi!” Lập Hân vội đuổi theo Lập Hân. Thì ra lúc nãy là Iris cúi đầu xuống để lấy tranh của cô, chứ không phải…

“Trả tranh cho tôi!” Lập Hân nắm lấy tay Iris để lấy lại những bức tranh, nhưng dường như biết trước ý định của cô nên đã giơ lên cao. Vì sự chênh lệch chiều cao, nên dù Lập Hân có nhảy lên cũng không thể với tới.

“Giá vẽ.” Iris nói.

“Giá vẽ… là tôi lấy ở nhà kho.” Lập Hân hiểu vấn đề nằm ở đâu, cô chột dạ cúi đầu nói nhỏ.

“Cô vi phạm điều ba trong hợp đồng.”

“Tôi xin lỗi!” Ôi, thế là lại mất một ngày.

“Tôi sẽ lấy những bức tranh này xem như không có việc gì xảy ra.” Iris nói xong đi vòng qua cô.

“Anh để lại cho tôi một bức tranh, chỉ một bức thôi có được không?” Lập Hân lẽo đẽo theo sau Iris cố gắng nài nỉ.

“Tôi đói, cô nấu cơm đi.” Iris bỏ lại một câu rồi bỏ đi lên phòng.

Lập Hân ở sau gào thét trong lòng : Anh là đồ ác độc, đồ gian thương. Cầu cho anh tiêu chảy cả tuần. Ôi, những bức tranh đáng thương của tôi, không biết anh ta sẽ làm gì với chúng mày.

“Soạt… Soạt…” Bụng của Lập Hân biểu tình.

Lập Hân vào chuẩn bị bữa trưa, cô vừa nấu vừa nguyền rủa Iris cho thỏa lòng mong ước khi không có anh ở đây.

Sau hơn nữa tiếng vật lộn trong nhà bếp, Lập Hân nấu xong bữa trưa vô cùng đơn giản gồm có canh trứng mà Hiểu Đồng mới dạy, hai món mặn gồm rau xào cùng cá chiên. Lập Hân dọn bát đũa lên bàn thì thấy Iris đã ngồi ở bàn ăn nhìn cô.

Lập Hân lườm anh, sau đó không nói tiếng nào khác với mọi ngày chiến đấu với thức ăn.

“Tôi không ăn được rau thơm, phiền cô lần sau nấu ăn đừng cho vào.” Iris nhíu mày nhìn rau thơm trong đĩa rau xào.

“Anh cũng không ăn rau thơm sao?” Bàn tay đang chiến đấu với con cá trên đãi của cô khẽ khựng lại.

Phong của cô cũng không thể ăn rau thơm, hai người thật giống nhau, hai người đều rất thích yên tĩnh, đều không thích cười. Nhưng Phong rất yêu thương cô, Iris thì không, đôi mắt của Phong màu xanh, còn Iris là màu nâu, hai người khác nhau nhưng đôi lúc cô lại cảm giác hai người như một.

Điều khác biệt lớn nhất là Iris đang ở đây, trong căn nhà này. Còn Phong của cô không biết khi nào mới trở về.

“Cô nói gì?” Iris không nghe rõ cô nói gì nên hỏi.

“Không có gì!” Lập Hân tỏ ra như không có gì xảy ra, lặp lại những động tác thuần thục nhưng tâm trí dường như đang hướng về một nơi nào đó.

Bữa cơm lại tiếp tục trong không khí trầm mặc.

Sau ăn xong, Iris đứng dậy rời bàn. Anh bước đến cửa thì đột nhiên dừng lại ném cho Lập Hân một câu:

“Nếu muốn được cộng thêm hai ngày, thì dọn dẹp xong thì ra sopha.”

“Hả?” Lập Hân nghi hoặc hỏi lại.

“Cộng thêm hai ngày? Anh ta ăn trúng gì à?” Lập Hân khó hiểu nhìn bàn ăn rồi nhíu mày nhìn theo hướng Iris vừa rời khỏi.

Ra khỏi bếp thì Lập Hân đã thấy Iris đang ngồi trên sopha.

Ánh sáng mờ nhạt phủ lên người Iris, như có như không xóa mờ hình bóng trước mắt, ánh mắt chăm chú nhìn vào vật trên tay như thể đó là tất cả, chân mày nhíu chặt như thể hiện sự phiền lòng nhàn nhạt của chủ nhân. Dù trên tivi có phát ra tiếng nói cười vui vẻ nhưng dường như điều đó cũng không hề phá vỡ sự yên tĩnh của Iris.

Sau phút thất thần nhìn vào người trước mắt, Lập Hân bước đến ngồi xuống bên cạnh Iris. Trên tivi đang phát show truyền hình hài.

Không lẽ muốn cô cùng xem.

Rất nhanh Lập Hân đã bị cuốn hút bởi chương trình trên tivi. Đến đoạn buồn cười, Lập Hân nhịn cười đến co rúm cơ mặt, nếu không phải bên cạnh quá im lặng thì cô cũng không phải kìm chế đến khổ sở. Quay sang bên cạnh Iris vẫn bộ dạng bị liệt cơ mặt nhìn cô, nếu không phải chợt thấy ý cười xuất hiện trong mắt Iris thì cô lên cơn đau tim mất. Nhưng cái khoảng khắc ấy, cô dường như xuất hiện ảo giác mà trông thấy một đôi mắt xanh lam ẩn sau đôi mắt kia.

“Chẳng phải anh muốn tôi xem tivi cùng sao?” Lập Hân chần chừ hỏi.

“Xem cùng…” Iris nhíu mày. Anh có nói như vậy sao?

“Không phải thì thôi, tôi đang rất bận, tôi còn phải làm bài báo cáo, còn phải…” Cô không thể ngồi cạnh người tượng này nữa, sớm muộn gì cô cũng bị lây truyền hội chứng liệt cơ mặt kia mất. Lập Hân luyên thuyên để tìm lý do thích hợp để chuồn êm vào phòng thì bị Iris cướp lời.

“Ý nghĩa?” Iris đưa cho Lập Hân tập kẹp giấy rồi nhìn cô chầm chầm.

“Hả?” Lập Hân khó hiểu nhìn tập kẹp giấy trong tay.

“Ý nghĩa của những bức tranh kia?” Ánh mắt như tìm tòi như đánh giá từng cử động trên gương mặt của Lập Hân.

Lập Hân mở ra thì nhìn thấy những bức tranh của cô.

Anh ta thật tốt! Cướp tranh của cô còn dùng bộ mặt kia bảo cô giải thích ý nghĩa.

“Ý nghĩa gì chứ? Tôi chỉ vẽ chơi thôi! Ha ha…” Lập Hân đưa tay vuốt tóc.

“Cô nói dối!” Iris khẳng định. Sau vài ngày sống chung, Iris phát hiện ra Lập Hân có một thoái quen, mỗi khi cô nói dối cô sẽ vuốt tóc.

“Anh chứ có phải máy phát hiện nói dối đâu, làm sao anh biết tôi đang nói thật hay nói dối.” Lập Hân chột dạ hùng hổ cãi lại.

“Cộng cho cô hai ngày nếu cô nói ý nghĩa thật sự.”

Đây rõ ràng là dụ dỗ, dụ dỗ nhưng có ai đó đang dần bị mắc bẫy

“Thật không?” Lập Hân nghi ngờ hỏi.

“Thật!”

“Nếu cô nói dối lần nữa, trừ hai ngày.”

Cho miếng bánh trước mắt sau đó bảo rằng chỉ được ngắm, Lập Hân nhăn nhó cau có nhìn Iris đang cong khóe môi nhìn mình. Sau phút thất thần nhìn vào gương mặt của ai đó, Lập Hân lấy bức tranh đầu tiên trong kẹp giấy. Trong bức tranh, một cô gái mặc chiếc váy trắng, một tay của cô đang vén tóc, tay còn lại chạm vào thân cây phong, điều ẩn hiện trong bức tranh chỉ là bóng lưng của cô. Cả bức tranh chìm trong sắc màu lạnh, chỉ có cây phong rõ ràng sắc nét nhất trong bức tranh, cô gái kia như có như không nhạt nhòa lạc lõng vừa như vết màu lỗi không thể xóa bỏ trong bức tranh.

Giọng nói đều đều không rõ tâm trạng của Lập Hân vang lên: “Bức tranh này, cô gái đang chạm vào những kỷ niệm hạnh phúc của bản thân, kỷ niệm cùng với một người.”

Lập Hân chỉ vào bức tranh thứ hai. Vẫn cô gái kia, cô đang ngồi tựa vào cây phong, đôi mắt cô khép hờ, làn gió đang lay động mái tóc cô. Trông như một nàng công chúa đang ngủ, cũng giống như cô chỉ đang đợi một ai đó đến.

“Bức tranh này, đó là lời hứa, cô ấy đang thực hiện lời hứa của bản thân nên chờ đợi.” Lập Hân như chìm vào suy nghĩ của bản thân mà không biết rằng Iris đang chăm chú nhìn từng cử động trên gương mặt của cô.

Bức tranh tiếp theo, vẫn cô gái đó, cô đứng cách cây phong một khoảng lớn, ánh mắt không còn nhìn cây phong mà cúi đầu nhìn mặt đất, yên tĩnh mà trầm mặc, làn gió khẽ lay động mái tóc và váy cô.

“Bức tranh này, cô gái ấy đang sợ hãi, không biết điều mình đang làm là đúng hay sai, là nên hay không nên, cô hoang mang không xác định được bóng hình trong quá khứ là hạnh phúc hay day dứt.”

Bức tranh cuối cùng, vẫn cô gái kia, cô không đối diện vào cây phong nữa, chỉ có bóng lưng cô đối diện với cây phong và dường như là đang bước đi trên con đường rải sỏi về phía trước.

“Iris, anh biết không? Trong cuộc sống này không gì là không buông tay được, chỉ cần đủ tuyệt vọng.” Lập Hân cúi đầu nở một nụ cười chua sót.

Buông tay ư? Tuyệt vọng ư? Dù đã tuyệt vọng nhưng ngay cả chút dũng cảm để đối diện với hiện thực cô cũng không làm được.

Mặt Iris tái nhợt nhìn ra ngoài vườn, nhưng dường như chỉ đang thông qua chúng mà hoài niệm.

Tuyệt vọng? Bản thân anh còn chưa đủ tuyệt vọng sao? Nhưng tại sao anh không thể chấp nhận sự thật ấy, những kỷ niệm kia vẫn tồn tại nơi đây, ít nhất cũng đang lấp đầy lòng ngực này.

“Lời hứa? Đã hứa thì buộc phải thực hiện, dù điều đó có khó khăn không phải sao?”

Nói về một phương diện nào đó thì Lập Hân và Iris đều có một điểm chung đó chính là quá cố chấp, nó là ưu điểm cũng như khuyết điểm của cả hai. Nó như gai nhọn mà cả hai tự đâm vào tim mình buộc bản thân phải khắc sâu nỗi đau kia, mỗi giây phút đều phải nhớ về nó.

“Buộc phải thực hiện?” Lập Hân như đang nói với Iris cũng như chính bản thân mình. Không ai biết được trong lòng cô có bao nhiêu hoang mang và tuyệt vọng.

Trên đời này luôn tồn tại một loại người, khi bản thân đối diện với sự thật thì lại nhắm mắt bịt tai mình lại. Nhắm mắt thì sẽ không thấy, bịt tai thì sẽ không nghe được điều đang diễn ra. Cứ như vậy mà sống trong ảo ảnh của bản thân đang xây dựng nên.

“Tại sao cô lại vẽ những bức tranh này, cô gái trong bức tranh là ai?” Iris nhìn thẳng vào mắt Lập Hân để tìm xem trong đó ẩn chứa điều gì? Cũng như muốn minh chứng điểm nghi vấn trong lòng.

Là tôi cũng không phải là cô, có thể đây là chút ảo tưởng trong lòng, buông tay quá khứ để bước tiếp, điều mà trong hiện thực Lập Hân chẳng thể nào làm được.

Nhưng nếu cho anh biết ý nghĩ này của mình thì sẽ thế nào? Thương hại cô sao? Hay cười cô ngu ngốc, làm sao có thể tin vào lời hứa của một đứa trẻ chưa được mười tuổi. Ngay cả bản thân cô đôi lúc cũng nghi ngờ vào lời hứa ngô nghê kia.

“Một nhân vật trong trí tưởng tượng của tôi, vì cây phong rất đơn độc,” giống như anh, như Phong, như tôi “nên tôi tưởng tượng ra một chuyện tình lãng mạn của cô gái ngốc. Tôi có thể viết tiểu thuyết đấy nhỉ?” Lập Hân cười mỉa mai bản thân cô. Từ lúc nào, cô trở nên yếu đuối, hèn nhát.

Lập Hân, sao cô lại biến mình trở thành người đáng thương như thế này.

“Cô và cô gái kia trông rất giống nhau.” Nếu cô là cô gái kia thì tốt biết bao. Trong ánh mắt của Iris có thất vọng cùng đau thương. Dù biết sẽ thất vọng nhưng bản thân lại không ngừng hy vọng hết lần này đến lần khác.

Điều bi ai nhất trên đời này là nhìn rõ sự thật nhưng lại không ngừng lừa mình hết lần này đến lần khác.

“Tôi, không thể nào, tôi giống với cô gái kia sao?” Cô biểu hiện rõ đến vậy sao?

“Giống…”, mà cũng không giống…

Dù anh đã điều tra, cô không phải người anh cần tìm, nhưng trong rất nhiều khoảng khắc trong đầu lại luôn xuất hiện ý nghĩ này.

“Nếu tôi là cô gái đó, tôi sẽ không ngốc nghếch tin vào lời hứa kia, sẽ không ngốc nghếch đợi một người trong vô vọng, hoặc là tôi sẽ đi tìm người đó, hoặc là tôi sẽ quên người kia cùng lời hứa một cách sạch sẽ, không đọng lại một chút nào.” Câu nói này là lời Hiểu Đồng thường nói, hoặc là tìm kiếm hoặc là buông tay. Nhưng dù chỉ một chút Lập Hân cũng không hề tiếp thu được.

“Có lẽ cô đúng, cô gái kia quên lời hứa kia là một điều tất yếu.” Trong giọng Iris xen lẫn buồn bã.

Iris cầm lấy bức tranh, bước lên lầu. Bước lên được hai bậc, Iris dừng lại khẽ nói: “Nếu tôi là chàng trai kia, nhất định tôi sẽ không quên lời hứa tôi đã nói ra, tôi nhất định sẽ thực hiện, nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ không để người con gái tôi phải ở nơi đó một mình, dù thời gian có hơi lâu một chút.”

Giọng nói kiên định gõ vào lòng khiến Lập Hân đau xót.

Chương 17 << >> Chương 19
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Hai chương gần đây chị thấy tình cảm cả hai tiến triển hơi nhanh, nếu thro ý em là từ từ mới có tình cảm thì đúng là nhanh thật, nhanh ở hành động lẫn cảm xúc của cả hai. Em nên cómotjvaif tình huống giữa hsi người như thế sẽ bớt gượng hơn. Trừ phi em muốn có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên như Lôi phong và Bạch Y Vũ của chị.
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Hai chương gần đây chị thấy tình cảm cả hai tiến triển hơi nhanh, nếu thro ý em là từ từ mới có tình cảm thì đúng là nhanh thật, nhanh ở hành động lẫn cảm xúc của cả hai. Em nên cómotjvaif tình huống giữa hsi người như thế sẽ bớt gượng hơn. Trừ phi em muốn có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên như Lôi phong và Bạch Y Vũ của chị.
Theo em nghĩ mặc dù hai người không biết đối phương là ai, nhưng cảm xúc của con người là thứ mà ngay cả khoa học cũng không lý giải nổi, có thể họ không nhận ra nhau nhưng sâu trong tiềm thức nó đã mặc định được đối phương. Cảm ơn ý kiến của chị :x, em sẽ đọc lại và chỉnh sửa một chút cho phù hợp.:P
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Theo em nghĩ mặc dù hai người không biết đối phương là ai, nhưng cảm xúc của con người là thứ mà ngay cả khoa học cũng không lý giải nổi, có thể họ không nhận ra nhau nhưng sâu trong tiềm thức nó đã mặc định được đối phương. Cảm ơn ý kiến của chị :x, em sẽ đọc lại và chỉnh sửa một chút cho phù hợp.:P
P/S: Đợi chương mới của chị!
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 19

“Này, em đừng nghịch nữa được không?” Giọng nói của Lập Hân đầy uy hiếp.

Bé bự vẫn vui vẻ mà không nhận ra sự tức giận của Lập Hân, nó thích thú với trò chơi mới là nghịch chân váy của cô.

Bé bự dùng hai chi trước cào nhẹ làm mép váy của Lập Hân tung lên. Khác với quần legging hay quần short ngắn mọi khi, sự kết hợp giữa áo phông dài tay màu trắng, tay áo đã được xoắn lên cao cùng với chân váy vintage xanh nhạt như tăng thêm sự dịu dàng, thanh nhã ở Lập Hân.

Lập Hân tức giận dừng tay đang kéo căng những tấm rèm vừa được phơi lên, cô đứng im trừng mắt với bé bự vẫn đang thích thú với chân váy của cô.

Lập Hân bước ra sau vài bước tránh chi trước của bé bự đang cố vươn lên chạm vào thứ đồ chơi mới.

“Bé bự đáng ghét! Chiếc váy này chị mới mua đấy.” Lập Hân hơi gập người đấu mắt với bé bự. Hễ bé bự muốn tiến lại gần cô thì cô sẽ lùi ra sau. Điều này càng khiến bé bự thích thú mà vươn chân trước với cô, chiếc đuôi không ngừng vẫy khiến cái mông trắng đầy thịt lắc lư trông rất đáng yêu.

Lập Hân phì cười với hành động đáng yêu này, cô ngồi xổm xuống nâng tay phải lên.

“Bé bự, bắt tay nào!” Bé bự nghiêng đầu nhìn cô, sau đó ngồi xuống giơ chi trái lên đặt vào tay cô.

“Thông minh lắm!” Lập Hân xoa đầu bé bự, được vuốt ve chiếc đuôi của nó không ngừng vẫy, chiếc mông cũng lắc lư theo.

“Không được nghịch nữa hiểu không? Chị phải làm việc nếu không chủ nhân khó tính của em sẽ không cho chị ở lại. Nếu như vậy, chị sẽ không thể chơi đùa với em, không thể nấu cho em những món ngon.” Giọng nói tuy đầy uy hiếp nhưng đôi mắt Lập Hân tràn đầy ý cười, bàn tay cô vẫn xoa chiếc đầu đầy mềm mại của bé bự.

“Ở yên đây, lát nữa chị sẽ tắm cho em. Ôi, người em hôi quá đi.” Lập Hân ngửi ngửi bé bự, sau đó bịt mũi lại. Bé bự dường như hiểu những gì cô nói, nó nằm rạp xuống cỏ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.

Lập Hân đứng dậy tiếp tục công việc, vừa đi mấy bước cô đột ngột dừng lại quay đầu ra sau. Bé bự vừa nhỏm người dậy, nhìn thấy cô đột ngột quay lại, nó vội nằm xuống tiếp tục dùng đôi mắt ngây thơ nhìn cô.

“Đừng tưởng chị không nhìn thấy nhé! Ngoan ngoãn mà ở yên đó đi. Không biết là giống ai mà gian manh như vậy, đúng là chủ nào chó đấy.” Lập Hân trừng mắt nhìn, sau đó đi lại chỗ chiếc sọt chứa những chiếc rèm còn lại.

Bất chợt nhớ đến Iris, Lập Hân ngẩng đầu lên nhìn ban công phòng anh. Vừa nhìn lên, chạm phải ánh mắt Iris đang nhìn cô không biết là từ lúc nào.

Iris đang cầm chiếc cốc quan sát cô, anh nhìn cô trò chuyện với bé bự, cười đùa với bé bự, giận dữ với bé bự. Trong lòng anh xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ, đó là ghen tỵ, anh ghen tỵ với bé bự, ánh mắt của cô, nụ cười của cô chỉ trong giây lát anh mong muốn nó thuộc về anh. Tất cả của cô đều thuộc về anh, đây là cảm xúc mà đã từ lâu không xuất hiện.

Trước đây anh luôn nhìn mọi người, mọi việc bằng ánh mắt lạnh nhạt. Không có bất cứ điều gì khiến anh phải ham muốn, chỉ trừ bé ngốc của anh. Nhưng bé ngốc của anh cho anh cảm giác yên bình của gia đình, còn cô cho anh là ham muốn, ham muốn được hạnh phúc, thứ mà anh nghĩ sẽ không bao giờ có được.

Nhìn cô lúng túng khi chạm vào ánh mắt đang nhìn cô của anh, khiến anh thỏa mãn. Lúc đó trong lòng anh hiện lên một câu nói: Cô ấy nhìn thấy rồi, nhìn thấy sự tồn tại của anh.

Từ sau khi được nghe giải thích của cô về những bức tranh kia, lòng anh càng thêm rối loạn, cảm xúc đang dần bị cô chi phối. Điều đó khiến anh sợ hãi, vì anh không muốn những cảm xúc này tiếp tục.

Nếu như không điều tra thân phận của cô anh sẽ nghi ngờ rằng cô là bé ngốc của anh, họ quá giống nhau khiến anh lầm tưởng, rất nhiều lúc anh không ngừng hy vọng hai người họ là một.

Anh từng nghi ngờ những thông tin điều tra được từ thám tử là sai, nhưng qua nhiều công ty thám tử kết quả vẫn chỉ có một là cô không phải, tuyệt đối không phải. Sự thật này khiến anh hoang mang.

Anh không ngừng nhắc nhở bản thân là anh đang lợi dụng cô để tìm người anh muốn tìm, cô chỉ là một con cờ giúp anh đạt được mục đích. Mà cách giả vờ để qua mắt người khác anh đã được học quá nhiều.

Khoảnh khắc chạm vào mắt nhau, cả hai người đều có cảm xúc hoang mang và rối loạn.

Lập Hân vội vàng tránh khỏi ánh mắt kia và tiếp tục công việc.

Từng tia sáng yếu ớt rơi qua kẽ lá, làn gió nhẹ nhàng khẽ lướt qua làm rung động những chiếc lá. Cái cảm giác lành lạnh của làn gió khiến Lập Hân tỉnh táo hơn với giây phút rung động của bản thân. Cô biết chắc chắn một điều rằng: Cô đang rung động là rung động của một cô gái đối với một chàng trai, mà điều này là điều không nên có ở cô, vì cô đang đợi một người, và người này rất quan trọng với cô. Sự rung động này cho cô cảm giác bản thân đang phản bội với phần tình cảm kia, và nó đang dần thay thế sự hiện hữu của Phong trong lòng cô.

“Phong, nếu anh không quay về, em không chắc sẽ giữ được trái tim này đâu.” Lời thú nhận của cô khẽ bay trong làn gió.

Sau khi phơi những tấm rèm lên, Lập Hân bắt đầu chuẩn bị tinh thần với công việc vô cùng khó khăn và nan giải đó là tắm cho bé bự.

Bé bự đặc biệt ngoan ngoãn và nghe lời cô nhưng chỉ việc này là nó không chịu hợp tác với cô. Mỗi lần sau khi tắm xong cho bé bự, cô cũng được tắm qua một lượt.

“Bé bự đáng yêu, dễ thương của chị lại đây nào.” Giọng nói đầy dụ dỗ, Lập Hân nhẹ nhàng từng bước tiến lại gần chú nhóc.

Nhìn thấy sự dụ dỗ của cô, bé bự đứng dậy ánh mắt đầy đề phòng nhìn cô. Lập Hân vẫy tay với bé bự:

“Bé bự lại đây”

Bé bự lui ra vài bước. Lập Hân bắt đầu suy nghĩ đến những kiến thức khoa học được Hiểu Đồng nhồi nhét vào đầu, cô nhẹ nhàng nhìn ánh mắt cảnh giác của bé bự và ngồi xuống thương lượng:

“Chị có một người bạn rất đáng yêu tên là Hiểu Đồng,” nghĩ đến mức độ đáng yêu của Hiểu Đồng, cô khẽ rùng người, như thế này không tính là nói dối chứ, nhưng mà Hiểu Đồng đáng yêu theo phong cách khác người, vì vậy cô không tính là đang nói dối.

Sau vài giây mặc niệm, Lập Hân bước về phía trước một bước tiếp tục thương lượng, “chị ấy nói cho chị biết rất nhiều điều, mà trong đó chị ấy có nhắc đến, nếu mà không tắm rửa sạch sẽ thì các vi sinh vật nhỏ xíu xiu sẽ tấn công vào bộ lông xinh đẹp của em,” vừa nói trên gương mặt cô là những biểu hiện cực kỳ sinh động, “nó sẽ sinh con trên người em, rất nhiều rất nhiều nó sẽ khiến em bị ốm,” trên mặt bắt đầu có nét biểu hiện kinh dị của Hiểu Đồng, “sau đó, em sẽ teo tóp lại, lông của em sẽ rụng dần rụng dần và sạch lông, trông em sẽ giống như, giống như… À, giống như The pink panther, chú báo màu hồng rất đáng yêu, em được xem phim hoạt hình đó chưa, lúc nhỏ chị được xem, có một điệu nhảy rất nổi tiếng đấy… Hình như lạc đề rồi thì phải…” Hành động tự gõ đầu của Lập Hân khiến ai đó phì cười.

Tiếng cười vang lên phía sau lưng khiến Lập Hân và bé bự đang dùng ánh mắt mơ màng cùng nhìn về nơi đó.

“Ngốc!” Iris không thể tiếp tục nghe được những câu nói quái dị kia nữa, anh thật không thể tưởng tượng được trong đầu cô gái trước mặt chứa những gì.

Bé bự trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Iris như đang muốn nói rằng Lập Hân đang bắt nạt nó.

“Cô tắm cho Stephen chưa?”

“À, ừ…” Lập Hân bối rối trưng ra nụ cười ngốc nghếch, “tôi đang làm công tác tư tưởng cho bé bự trước khi tắm.” Lập Hân hồn nhiên không nhận ra gương mặt đen thui của Iris. Như chợt nhớ đến một vấn đề, Lập Hân vội vàng bịt miệng.

Xong rồi, mất một ngày của cô rồi. Lập Hân ảo não nhìn Iris.

Vờ như không nhận ra lỗi sai của cô, Iris bước đến chỗ để tắm cho bé bự.

“Stephen, đi tắm thôi!” Không như mọi lần, bé bự rất ngoan ngoãn đi theo Iris, đến bên vòi nước và ngồi xuống.

Sau khi thử độ nóng của nước, Iris bắt đầu tắm cho bé bự. Lập Hân há hốc mồm không thể tin được mức độ ngoan ngoãn của bé bự, chẳng phải mọi khi nó rất không nghe lời sao? Nhưng như thế kia, còn chủ động xoay thân hình mập mạp cho Iris chà lưng.

Thật đáng ghét! Lập Hân không ngừng mắng bé bự trong lòng. Cô đen mặt bước lại gần.

“Đồ phản bội!” Lập Hân trừng mắt với bé bự mắng.

Bé bự trưng ra đôi mắt đáng thương như muốn nói với cô rằng nó bị ép buột, Lập Hân khinh bỉ nhìn nó.

“Cô đứng đó làm gì, lại đây chà lưng cho Stephen.” Nhìn thấy vẻ tức tối của Lập Hân , môi Iris cong lên.

Lập Hân nhận bàn chải từ Iris, Lập Hân gian manh nở nụ cười với bé bự và bắt đầu công việc. Nhìn thấy nụ cười kia bé bự rùng mình, ánh mắt vô tội nhìn Iris.

“Cô định lột lông cho Stephen à, nếu muốn tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng vật nuôi để tham khảo kỹ năng.” Nhìn bộ dạng nhiệt tình của Lập Hân, Iris cao giọng nói.

“Ha ha… Không cần, tôi sẽ từ từ luyện tập với bé bự.”

“Trừ hai ngày.” Câu nói của Iris có lực sát thương to lớn khiến Lập Hân chỉ trong giây lát quên đi mục tiêu trả thù bé bự. Cô nhăn mặt làm dáng vẻ đáng thương với Iris.

“Anh đừng như vậy mà, tôi thề là tôi chỉ có ý nghĩ muốn lột lông của bé bự trong vài giây thôi.” Iris đen mặt nghe cô nói, bé bự rùng mình vì câu nói kia, thấy Iris đen mặt nhìn Lập Hân cúi đầu thú nhận, “thật ra là hơn vài phút.” Giọng cô cũng trở nên nhỏ dần.

Bé bự rưng rưng nhìn hai người.

“Còn gì nữa không?” Màn tra khảo bắt đầu.

“Tôi không nên tưởng tượng ra anh có chứng luyến động vật. Ừ thì ai bảo anh không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc nào cũng lạnh lùng nhìn tôi mà khi nhìn Stephen dịu dàng cứ như nhìn người yêu vậy, khiến tôi có chút nhầm lẫn.” Giọng nói trở nên nhỏ dần, trên mặt Iris bắt đầu xuất hiện một tầng sương lạnh.

“Cô lặp lại lần nữa!” Giọng nói trở nên lạnh lẽo.

Lập Hân sợ hãi nhìn Iris. Trong lòng cô đang âm thầm rớt nước mắt.

Anh ta sẽ không ném cô ra khỏi đây chứ.

“Anh đừng giận dữ, tức giận sẽ khiến các tế bào lão hóa nhanh hơn đấy. Nhìn này trên mặt anh xuất hiện nếp nhăn rồi này.” Lập Hân chỉ chỉ vào mặt anh, sau đó vội vàng đứng dậy bước ra sau vài bước cảnh giác nhìn Iris.

“Trương... Lập… Hân…” Iris chậm rãi nói từng từ rồi bước lại gần cô.

“Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!” Nhìn vẻ mặt như muốn bóp chết cô của anh, cô vội cuối đầu nhận lỗi.

Một giây trôi qua, hai giây rồi ba giây… vẫn không có việc gì xảy ra, rất yên tĩnh. Lập Hân tò mò ngẩng mặt lên nhìn xem có việc gì đang xảy ra.

Vừa ngẩng lên, một lực nước rất mạnh phun vào mặt cô. Vì bất ngờ nên Lập Hân bị sặc nước.

“Khụ… Khụ…” Lập Hân theo bản năng chạy tránh khỏi vòi nước đang phun của Iris.

“Anh đừng lại đây. Khụ… Khụ…” Vừa chạy, cô vừa hét lên.

“Trương Lập Hân, hôm nay cô chết chắc.” Iris bước theo thích thú nhìn vẻ mặt bị sặc nước của cô.

Lập Hân suy nghĩ một chút sau đó chạy vội lại nhặt chiếc vòi nước khác trả thù Iris, điểm khác biệt ở đây là vòi nước của Iris có độ ấm vừa phải nên cũng không sợ bị cảm lạnh, còn vòi nước của cô là vòi nước lạnh.

Lập Hân vặn nước ra, cô hướng ống nước lại phía Iris. Cuộc chiến nước diễn ra, không ai biết rằng đây chính là điểm khởi đầu của hạnh phúc cũng như là nỗi đau giữa hai người.

Con người rất kỳ lạ chỉ cần một chút hạnh phúc sẽ khiến họ lao đầu vào như thiêu thân mà không suy nghĩ, bằng mọi cách mà bám víu vào thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.

Ánh mặt trời như càng tô thêm sự vui vẻ giữa hai người, những giọt nước tung lên cao như có thể phản chiếu lên chiếc cầu vồng đẹp đẽ.

Hạnh phúc? Liệu có nên nắm bắt.

Chương 18 << >> Chương 20
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên