Lời hứa của gió - Cập nhật - Mặc Du

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 20

Mọi ngày trôi qua vẫn không có gì đặc biệt xảy ra, chỉ khi Lập Hân và Iris ở chung không khí có chút kỳ quái. Ánh mắt Iris nhìn Lập Hân đôi khi rất phức tạp, anh rất hay trầm mặc nhìn cô có khi hơn năm phút khiến Lập Hân rất bối rối, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi khi bắt gặp ánh mắt kia của Iris, như ánh mắt xa lạ mang vài phần quen thuộc.

Đôi khi cô có cảm giác anh đang nhìn xuyên qua cô để nhìn một ai đó. Ánh mắt anh lúc đó là dịu dàng và cưng chiều khiến lòng cô khó chịu.

Thói quen của anh cũng không có gì khó chiều, 5h30 sáng anh sẽ ra ngoài chạy bộ hơn nửa tiếng, sau đó về tắm. Khi ăn sáng, anh rất tập trung, không nói chuyện hay đọc báo như những nam chính trong tiểu thuyết từng đọc hay trong phim từng xem.

Anh đặc biệt không ăn rau thơm, còn lại thì không kén bất kỳ món nào, nếu cô nấu quá tệ, anh sẽ không bao giờ động đũa vào món đó nữa, hại cô hết tiền điện thoại liên tục vì gọi điện thoại xin chỉ giáo từ Hiểu Đồng.

Lập Hân đợi mãi cũng tới cuối tuần để được đi chơi với lũ bạn.

Vì hôm nay đi chơi, chắc chắn sẽ vận động nhiều, nên Lập Hân mặc khá đơn giản và thoải mái, chiếc quần jean co dãn màu đen, chiếc áo phông màu đỏ thêm đó là chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, tóc được cột cao. Kiểu kết hợp này tăng phần năng động của tuổi trẻ ở Lập Hân.

“Mình cũng xinh đấy nhỉ?” Lập Hân nhìn vào gương tự đánh giá, khóe môi kéo lên thành một đường cong.

Lập Hân mang giày thể thao vào, mặc một chiếc áo len đen, cô đi ra gara dắt xe đạp ra, sau đó đạp xe tung tăng trên đường đến điểm hẹn.

Hôm nay, điểm hẹn của cả lũ là khu giải trí Star, đây là khu giải trí lớn nhất cả thành phố, có rất nhiều trò chơi, có thể tha hồ xả stress sau một tuần học hành áp lực.

Sau khi gửi xe đạp, từ xa Lập Hân có thể nhìn thấy Hiểu Đồng, Thiên Minh và Hạo Bân đang đợi cô.

“Chào mọi người!” Lập Hân vẫy tay chào từ xa.

“Cậu làm gì mà lâu vậy?” Nhìn thấy Lập Hân, Hiểu Đồng không quên cằn nhằn.

“Tớ xin lỗi!” Lập Hân nở nụ cười nịnh nọt.

“Điểm danh nào!” Hiểu Đồng hưng phấn hét lớn.

“Lập Hân!”

“Có!”

“Thiên Minh!”

“Có!”

“Hạo Bân!”

“Có!”

“Quân số đầy đủ, bắt đầu càn quét.”

Họ đi chơi tất cả các trò cảm giác mạnh trong khu giải trí.

Khi chơi trò tàu siêu tốc, tiếng hú của họ khiến cho những người đi cùng sợ chết khiếp.

Khi đi vào nhà ma, Hiểu Đồng đánh một nhân viên giả ma bất tỉnh nhân sự vì tội nắm lấy chân cô ấy, khiến cả đoàn đi cùng hãi hùng.

Lúc ấy trên gương mặt của ba người đi cùng Lập Hân chỉ muốn viết lên dòng chữ: Không quen biết người bạo lực này.

Sau khi đi ra ngoài, Hạo Bân nhìn Hiểu Đồng với ánh mắt nghi ngờ và hỏi:

“Cậu có phải con gái không vậy?”

“Ý cậu là gì?” Hiểu Đồng chống tay lên eo lườm Hạo Bân.

“Chắc anh lúc nãy đau lắm?” Thiên Minh nói chen vào.

Hiểu Đồng nheo mắt gian tà nhìn hai người:

“Hai cậu có muốn biết cảm giác của anh lúc nãy không? Yên tâm, tớ sẽ khuyến mãi cho các cậu vài quả đấm nữa.” Hiểu Đồng xoăn tay áo, xoa xoa nắm đấm đi về phía hai người. Để tránh không bị xử tại chỗ, hai người vội chạy thật nhanh. Ở quảng trường khu giải trí xuất hiện màn rượt đuổi.

Đột nhiên, mọi cảnh vật trước mặt Lập Hân nhòe đi, chân cô đứng không vững, cả thân thể cô như muốn đổ xuống. Lập Hân cố giữ vững, theo thói quen đưa tay đập nhẹ lên đầu. Nhờ vào tầm nhìn mờ nhạt phía trước, Lập Hân chậm chạp bước về phía trước, rồi ngồi xuống trên bờ của đài phun nước.

Những giọt nước được đưa lên cao văng vào người cô, cái cảm giác lành lạnh khiến cô tỉnh táo hơn. Sau nhiều lần nhắm và mở mắt, thị lực của cô đã trở lại bình thường.

“Cô bé này…” Giọng nói xa lạ cùng tiếng thở dài bên cạnh vang lên khiến Lập Hân giật mình.

Lập Hân xoay đầu sang bên phải thì thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ngồi cạnh cô. Người này mặc một chiếc váy trắng và choàng khăn lụa màu tím nhạt đang nhìn cô.

“Chào cô ạ!” Lập Hân mỉm cười lễ phép chào.

“Cô bé, phải chăng sự lựa chọn này quá khó khăn?” Người phụ nữ không nhìn cô nữa mà nhìn vào một nơi vô định ở phía trước.

“Cô nói gì?” Lập Hân khó hiểu nhìn vào người phụ nữ xa lạ này. Lựa chọn gì?

“Giữa quá khứ và hiện tại, muốn bắt đầu nhưng lại không muốn buông bỏ quá khứ sao?” Giọng nói ấy lại vang lên.

“Cháu không hiểu những gì cô nói?” Người phụ nữ này muốn nói gì với cô.

“Người cháu đang đợi đã quay về, nhưng cháu có thể sẽ không thể chọn người ấy. Hãy lắng nghe lựa chọn từ con tim, mặc dù sự lựa chọn ấy có thể là quá tàn nhẫn với cháu, và có thể phải đánh đổi bằng thứ rất quan trọng với cháu.” Giọng nói kia trở nên xa xôi.

Lập Hân cố gắng tỉnh táo, cô lẩm bẩm:

“Cô ơi, cô muốn nói gì với cháu?”

Nhưng bóng đêm như cắn nuốt lấy cô.

“Cô ơi! cô ơi!”

“Lập Hân! Lập Hân!” Sau khi rượt đuổi hai người kia, Hiểu Đồng chợt không nhìn thấy Lập Hân đâu. Cả ba người tìm kiếm thì nhìn thấy Lập Hân ngủ thiếp đi bên cạnh đài phun nước.

Lập Hân hé đôi mắt nhìn ba người đang lo lắng trước mắt, cô nở nụ cười trấn an.

“Tối hôm qua làm bài báo cáo nên tớ ngủ hơi muộn, ngồi ở đây mát quá nên ngủ quên mất.”

“Cậu làm cả lũ chết khiếp!” Hạo Bân nói.

“Cậu ổn thật chứ? Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, dạo này tớ thấy cậu hay ngủ gật lắm đó!” Thiên Minh lo lắng.

“Tớ không sao mà!” Dạo này cô cũng hay ngủ thật!

Gần đây, cô xem một bộ phim có tình tiết một nhân vật nam mắc một hội chứng khiến cơ thể lúc nào cũng rơi vào trạng thái buồn ngủ, không lẽ cô cũng vậy? Nhưng căn bệnh đó rất hiếm gặp, cô không xui xẻo đến mức đó chứ?

“Cậu không sao là tốt rồi!” Hiểu Đồng vẫn trầm mặc, giờ lại lên tiếng.

“Ừ, chắc là mệt thôi!” Lập Hân khẳng định.

“Hai cậu ngồi ở đây, bọn tớ đi mua kem.” Hạo Bân khoác vai Thiên Minh đi mua kem.

“Lập Hân, chúng ta đi kiểm tra sức khỏe được không?” Hiểu Đồng nói.

“Tớ ổn mà!” Lập Hân mỉm cười.

“Dạo này cậu hay choáng còn hay ngủ quên nữa.” Hiểu Đồng nói ra lo lắng trong lòng.

“Được rồi, khi nào rãnh tớ sẽ đi kiểm tra sức khỏe.” Nếu cô còn không đồng ý, chắc chắn sẽ bị Hiểu Đồng lôi vào bệnh viện.

“Ừ!” Hiểu Đồng cuối cùng cũng thở phào yên tâm. Phải biết rằng, đi đâu cũng có thể nhưng vào bệnh viện thì Lập Hân đặc biệt cố chấp.

“Thiên Minh, cậu ấy rất thích cậu.” Hiểu Đồng đột nhiên nói.

“Hả?” Lập Hân không hiểu tại sao Hiểu Đồng lại đột nhiên nhắc lại vấn đề này. Giữa cô và Thiên Minh luôn có một chút mập mờ, trước kia cô rất ghét các mối quan hệ không rõ ràng. Nhưng Thiên Minh quá tốt, khiến cô không thể nói rõ ràng. Cô biết, làm như vậy sẽ tổn thương Thiên Minh, nhưng mỗi lần cô kéo khoảng cách hai người ra, Thiên Minh dường như nhận ra và buồn bã. Và cô là người rất dễ mềm lòng nên không chịu được vẻ mặt ấy của cậu.

Với cô, Thiên Minh chỉ có thể làm bạn và cô không muốn mất người bạn này. Mối quan hệ này cô không muốn đả động đến. Thật phiền não!

“Đôi lúc cậu rất thông minh, đôi lúc lại rất ngốc nghếch.” Hiểu Đồng nhìn về phía trước thở dài và nói tiếp:

“Thiên Minh, cậu ta đúng là kẻ ngốc, lại đi đặt tình cảm vào người ngốc như cậu.”

“Tớ ghét nhất là bị nói là kẻ ngốc, cậu biết không?” Lập Hân khẽ nói.

Đôi khi cô cũng rất khó rất khó hiểu, một người tốt như Thiên Minh mà cô lại không bị rung động, lại đi thích một đứa trẻ.

“Có một kẻ ngốc, vì lo cho cậu, nên ngày nào cũng đi theo cậu từ nhà đến trường rồi từ trường đến nhà, mà cậu không hề hay biết, kẻ đó thật ngốc đúng không?”

“Hả?” Thì ra cảm giác có người theo sau cô là thật sự. Lập Hân ngỡ ngàng trước câu nói của Hiểu Đồng.

“Kem đây! Kem đây!” Thiên Minh và Hạo Bân mang kem về.

Nhìn thấy kem, mọi phiền muộn bị Lập Hân vứt ra khỏi đầu, cô vui vẻ ăn kem. Vị lạnh của kem len lỏi trong khoang miệng khiến đầu lưỡi cô tê tê.

“Lập Hân, cậu với Thiên Minh ở đây, tớ cần mua thứ này, Hạo Bân sẽ đi cùng tớ.” Nói một cách chính xác là Hiểu Đồng đang lôi Hạo Bân đi. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Lập Hân cũng biết Hiểu Đồng đang tạo cơ hội cho Thiên Minh.

“Các cậu đi nhanh đi!” Lập Hân vẫy tay với hai người họ, mắt cô chợt lóe sáng.

Cơ hội đã tới với cô, Lập Hân nở một nụ cười thật tươi với Thiên Minh:

“Thiên Minh, tớ muốn chơi trò chơi này, đi theo tớ!” Lập Hân kéo tay Thiên Minh.

“Nhưng Hạo Bân, Hiểu Đồng, bọn họ…” Mặc dù miệng nói nhưng chân Thiên Minh vẫn bước theo cô. Phải biết rằng cơ hội được ở bên cạnh cô gần như thế này rất hiếm có. Như thế này có tính là đang lợi dụng không?

“Cậu yên tâm! Hiểu Đồng rất thông minh, không nhìn thấy chúng ta, cậu ấy sẽ biết ngay tớ dẫn cậu đến nơi này.” Lập Hân không cho Thiên Minh cơ hội từ chối. Với cô, Thiên Minh có thể dễ dàng bị thuyết phục hơn nhiều so với Hiểu Đồng.

Hiện tại Lập Hân và Thiên Minh đang đứng trên cao cách mặt đất 30m, đây là trò chơi ở khu vui chơi mà cô thích nhất, nhảy Bungee

Mặc dù, cô rất sợ độ cao.

Khi còn nhỏ, vì nghịch ngợm cô bị ngã từ trên cây xuống chảy rất nhiều máu. Ngay cả Phong luôn điềm tĩnh cũng sợ hãi đến mặt trắng bệch, lúc đó cô còn nghĩ là anh bị thương. Từ đó về sau cô trở nên sợ độ cao.

Lập Hân cảm thán với chiến tích lúc nhỏ của cô.

“Cậu chắc chắn là sẽ nhảy một mình chứ?” Thiên Minh nhìn xuống bên dưới rồi lo lắng nhìn cô.

“Cậu yên tâm, tớ chơi trò này đến chục lần rồi.” Lập Hân giơ tay đảm bảo.

“Hình như Hiểu Đồng đang bảo chúng ta xuống kìa!” Lập Hân nhìn theo hướng Thiên Minh đang nhìn. Hiểu Đồng đang la hét điều gì đó, còn vẫy tay với họ.

“Không vấn đề gì. Cậu ấy lúc nào cũng lo lắng cho tớ thái quá ấy mà.” Lập Hân vội lấp liếm.

Nhìn thấy Hiểu Đồng đang trèo lên, Lập Hân vội bảo nhân viên kiểm tra lại đồ bảo hộ rồi nhảy xuống.

“A…” Nhịp tim cô đang tăng lên, cảm giác vừa phấn khích vừa sợ hãi len lỏi vào lòng cô, kèm theo đó là sự cô độc.

Tốc độ rơi xuống của cô rất nhanh, cô có thể nghe thấy tiếng gió đang gào thét bên tai.

Phong, là anh sao?

Câu nói kia của bố, lời khuyên của người phụ nữ xa lạ kia là có ý gì? Là muốn cô buông bỏ anh sao? Buông bỏ ký ức kia sao? Cô không thể cũng không làm được…

Hiện tại, Phong là tất cả cô có, là điểm yếu của cô, là thứ duy nhất cô không thể mất đi, là chấp niệm của cô. Từ lúc mất đi gia đình, trong tiềm thức của cô anh là mục đích sống duy nhất của cô. Vì vậy, cô không thể buông tay được, không thể…

Anh không phải là của cô thì đã sao? Chỉ cần anh quay lại, cô sẽ tìm mọi cách để anh không rời khỏi cô, chỉ cần anh quay lại…

Cô thật sự rất mệt mỏi. Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.

Lập Hân dường như nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Phong, cô đưa tay muốn chạm vào, ảo ảnh chợt tan biến trong không khí không động lại chút dấu vết nào.

Cứ như vậy biến mất… Không có chút thời gian để bất kỳ ai khắc sâu vào trí nhớ.

Trong khoảng khắc chìm vào bóng đêm đơn độc, Lập Hân dường như chạm vào khoảng khắc lần đầu hai người gặp nhau. Dưới tán thông, cậu bé mang ánh mắt xanh lam chăm chú nhìn vào quyển sách, ánh sáng yếu ớt như hòa vào không gian yên tĩnh đã được xây dựng nên, cô cứ như vậy bị cuốn hút vào khoảng không gian mê hoặc kia.

Như định mệnh an bài, lạc lối không thể quay đầu…

Dòng thời gian từng nhịp từng nhịp trong từng tiếng tích tắc.

Là ai đã quên hay chưa từng quên lãng.

Chương 19 << >> Chương 21
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 21

“Lập Hân! Lập Hân!...” Lập Hân nghe thấy có rất nhiều người đang gọi cô, trong đó có tiếng gọi đầy sợ hãi của Hiểu Đồng.

“Lập Hân mà có chuyện gì, tớ sẽ không tha cho cậu!” Tiếng Hiểu Đồng đang cao giọng mắng ai đó.

Lập Hân cố gắng mở mắt ra, cô mấp máy môi nói:

“Tớ không sao?” Có rất nhiều người đang vây quanh cô, còn có cả nhân viên của khu giải trí. Chắc chắn họ cũng chết khiếp với cô rồi. Cô trở nên nổi tiếng ở đây rồi cũng nên, nếu hôm nay là nhân viên cũ thì chắc chắn cô đã bị lôi cổ xuống từ lâu rồi.

“Cậu còn nói không sao? Lần sau, cậu còn dám chơi trò này nữa tớ sẽ giận cậu thật đó.” Hiểu Đồng vừa ôm Lập Hân khóc vừa không quên đe dọa.

“Tớ xin lỗi, xin lỗi!” Lập Hân ôm lấy Hiểu Đồng và vỗ nhẹ lên lưng.

“Xin lỗi, xin lỗi. Lúc nào xảy ra chuyện cậu cũng chỉ biết xin lỗi, nếu giết người chỉ cần xin lỗi thì có thể không?” Hiểu Đồng tức giận nói.

“Tớ sai rồi!” Lập Hân nhẹ nhàng nói.

“Cậu nín đi, chúng ta sắp thành người nổi tiếng rồi đấy!” Hạo Bân rầu rĩ nói. Có rất nhiều người đang nhìn về phía bọn họ.

“Tớ… Tớ cứ khóc đấy!” Hiểu Đồng vừa nấc vừa quay sang lườm Hạo Bân.

“Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó được không?” Hiểu Đồng đánh lạc hướng Hiểu Đồng.

“Tớ cũng đói rồi!” Hiểu Đồng lau nước mắt nói.

“Cậu còn biết đói sao?” Hạo Bân lại tiếp tục trêu ghẹo Hiểu Đồng.

“Lâm Hạo Bân! Hôm nay, tôi không đánh cậu một trận, Lâm Hiểu Đồng tôi tên sẽ viết ngược.” Hiểu Đồng xoắn tay áo đuổi theo Hạo Bân.

Hạo Bân nhanh chân chạy còn không quên nói với lại:

“Đồng Hiểu Lâm, tên cũng đẹp đấy, tớ đề nghị cậu về đổi tên đi.”

Lập Hân phì cười nhìn màn rượt đuổi thứ hai trong ngày.

“Lập Hân, tớ xin lỗi! Tớ không nên…” Thiên Minh áy náy nói.

Lập Hân biết Thiên Minh đang áy náy nên vội cướp lời:

“Cậu không có lỗi, cậu đâu có biết tớ mắc chứng sợ độ cao, cậu cũng không biết tớ sẽ bị ngất. Là tớ dụ dỗ cậu, nếu cậu ngăn cảng tớ cũng sẽ chơi trò này cho bằng được. Thật đó!” Cô mỉm cười.

Sau đó, họ đi vào một quán lẩu bên đường để thỏa mãn dạ dày. Vì ăn quá cay, môi ai cũng bị sưng đỏ.

Dưới đề nghị của Hiểu Đồng, họ tiếp tục càn quét vào quán karaoke.

Hiểu Đồng và Hạo Bân chọn những bài hát sôi động để thể hiện tài năng hại Lập Hân và Thiên Minh ngồi làm khán giả cười rớt cả nước mắt.

“Cậu cũng hát đi.” Hiểu Đồng đưa micro cho Lập Hân.

“Cậu cũng biết là tớ không có bài tủ mà.” Lập Hân từ chối. Mặc dù, cô biết hát rất nhiều bài nhưng không bài nào hoàn chỉnh, bài này ghép với bài kia. Thêm đó là cô hát rất tùy hứng.

“Hát theo dòng chữ trên màn hình đấy.” Thiên Minh đề nghị.

“Đúng, đúng, cậu hát theo dòng chữ là được.” Hạo Bân hùa theo.

“Được rồi! Tớ chỉ thuộc mỗi bài ‘Vì em là cô bé ngốc’ thôi, nhưng giai điệu bài này hơi buồn một chút.”

“Không sao, không sao, chúng ta thay đổi không khí.” Hạo Bân lại tiếp tục nói, cậu ta luôn theo phương châm ‘chỉ sợ cuộc đời này không đủ loạn’.

Lập Hân hòa mình vào giai điệu nhẹ nhàng của bài hát:

“Vì em là cô bé ngốc,

nên mãi tin vào lời hứa của anh.

Vì em là cô bé ngốc,

nên mãi đợi anh trong quá khứ.

Vì em là cô bé ngốc,

nên ngốc nghếch tin vào tình yêu của anh.

Em không biết rằng đã quá lâu, quá xa.

Rằng anh đã quên cô bé ngốc ngày nào.

Rằng anh đã quên lời anh đã hứa.

Vì em là cô bé ngốc,

nên em mãi tin mãi đợi.

Vì em mãi là cô bé ngốc.”

“Woa! Lập Hân cậu hát hay thật, còn hay hơn cả ca sĩ.” Hạo Bân giơ ngón tay cái lên nhìn Lập Hân với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Hay tớ chuyển sang học thanh nhạc nhé!” Nghe vậy, Lập Hân nói đùa theo.

“Cậu ta biết gì mà nói.” Hiểu Đồng lườm Hạo Bân, “cậu có biết để làm ca sĩ phải đánh đổi rất nhiều thứ không, giới showbiz cũng rất phức tạp, tốt hơn cậu vẫn an phận mà học cho xong ngành này cho tớ.”

“Thôi được rồi, tại sao lúc nào cậu cũng bắt chẹt tớ vậy?” Hạo Bân không phục cãi lại.

“Tớ thích đó, cậu làm gì được tớ!” Cuộc chiến lại bắt đầu.

Lập Hân cùng Thiên Minh thở dài nhìn hai đứa trẻ to xác trước mặt.

“Hai cậu làm ơn đừng cãi nhau nữa được không? Hai cậu có muốn nghe Thiên Minh hát nữa không?” Lập Hân nói.

“Ai thèm cãi nhau với cậu ta!” Hiểu Đồng hất mặt với Hạo Bân.

“Tớ thèm cãi nhau với cậu chắc, đồ trẻ con!” Hạo Bân nói lại.

Lập Hân vỗ nhẹ trán nói: “Hai cậu cãi nhau thì chúng ta game over ở đây, OK.” Lập Hân vờ lấy túi xách đứng dậy.

“Không cãi nhau thì không cãi nhau.” Cả hai tên trẻ con đồng thanh nói.

“Thiên Minh, tới lượt cậu.” Hạo Bân nói.

“Tớ nghĩ các cậu cãi nhau quên mất tớ rồi chứ?” Thiên Minh cầm lấy micro đứng dậy còn không quên trêu chọc hai người.

Giai điệu du dương nhẹ nhàng, Thiên Minh thâm tình nhìn Lập Hân, giọng hát trầm ấm vang lên:

“Yêu em, nên anh nguyện bên em không đòi hỏi.

Yêu em, nên tim anh đau khi nước mắt em rơi.

Em là cô gái ngốc, mãi chạy theo hình bóng của người kia.

Em không nhận ra rằng, có một người luôn đứng nhìn theo em.

Em mãi bước về phía trước, mà không biết có một người bước phía sau em.

Anh ghét mình vì không thể khiến em quên quá khứ kia.

Anh rất muốn chạy đến ôm em vào lòng và nói yêu em.

Thật buồn khi anh chỉ có thể chôn chặt phần tình cảm kia vào lòng.

Chỉ có thể ngốc nghếch cầu nguyện cho em sớm gặp lại người ấy.

Vì anh yêu em, nên chỉ có thể chúc em hạnh phúc.”

Thiên Minh là chàng trai tốt, bất cứ ai được bên cạnh cậu ấy nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng người ấy sẽ không phải là cô, nhất định không phải là cô.

Có lẽ Thiên Minh đúng, cả hai người đều ngốc và đáng thương, cậu bước theo sau cô, nhưng cô lại chạy theo hình bóng của Phong. Nhưng cậu ấy ít nhất còn may mắn hơn cô, có thể phát tiết, có thể công khai phần tình cảm vào một con người hữu hình. Còn cô, phần tình cảm của cô chỉ có thể âm thầm theo năm tháng vào một người ngay cả bóng dáng như thế nào cũng không thể nhớ rõ.

Đôi lúc, cô chỉ có thể cười mỉa mai bản thân, tình cảm của một đứa bé làm sao có thể xem là thật. Ngay cả bản thân cô còn không tin vào phần tình cảm này, thì ai có thể tin đây?

Phong, tình cảm của Phong dành cho cô là gì đây? Bao nhiêu phần là tình thân, bao nhiêu là sự cảm kích, thứ tình cảm anh dành cho cô chứa bao nhiêu phần là tình yêu?

Người ta nói: yêu đơn phương là thứ tình cảm đau thương nhất cũng như hạnh phúc nhất, đau thương nhất vì không bao giờ được chấp nhận, hạnh phúc nhất vì không phải lo lắng sẽ bị từ chối.

Nhưng thứ tình cảm của cô là gì, yêu đơn phương còn có thể âm thầm yêu thương đối phương, có thể theo dõi đối phương từ xa, nhưng cô ngay cả quyền được nhìn thấy anh cũng không thể, ngay cả việc cảm nhận anh cũng không. Vậy chẳng phải thứ tình cảm của cô còn hèn mọn hơn, đáng thương hơn yêu đơn phương sao?

“Phong, em mệt mỏi rồi!” Lập Hân nói trong vô thức trước khi chìm vào bóng đêm.

Trước khi rơi vào vô thức, có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.

Phong là anh sao? Là anh thì tốt biết bao!

Đèn đỏ, Iris dừng xe lại. Anh nhìn cô gái ngủ say bên cạnh.

Dường như, cô ngủ không được yên ổn, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Iris vô thức đưa tay vuốt hàng lông mày kia, bỗng dưng hai bàn tay nắm chặt lấy tay anh.

“Đừng đi! Đừng bỏ rơi em!” Iris phải đưa mặt lại gần mới có thể nghe được những lời cô nói.

Cô muốn ai đừng đi?

Iris muốn rút tay ra nhưng không thể, cô nắm tay anh rất chặt, bàn tay cô rất ấm, từng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay lạnh băng của anh, giống như lúc nhỏ anh từng được cô bé kia nắm lấy.

Iris không nhận ra từ trong mắt anh toát lên sự dịu dàng mà đã lâu anh không thể hiện.

Thời gian ở bên cạnh cô chỉ vài ngày, nhưng vẻ ngốc nghếch của cô khiến anh vui vẻ bằng mười mấy năm cộng lại. Sự vui vẻ này toát ra từ nội tâm mà không phải giả tạo khi anh ở bên họ.

Không biết từ khi nào, ánh mắt anh luôn đặt trên gương mặt cô, trên nụ cười của cô. Bất giác anh luôn đem cô so sánh với cô bé của anh, người mà trước đây anh luôn cho rằng không ai có thể so bằng được.

Lòng anh rất hỗn loạn và mâu thuẫn. Một mặt, anh rất muốn tìm ra bé ngốc. Nhưng mặt khác, anh lại sợ hãi, nếu tìm ra bé ngốc có phải cô gái này sẽ rời khỏi anh, rời khỏi thế giới trầm tĩnh của anh không?

Chương 20 << >> Chương 22
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 22

“Jun, cậu đợi tớ với!” Một cô bé tóc ngắn chạy theo sau cô bé có hai bím tóc.

“Lập Hân, cậu gọi tớ à?” Jun quay đầu và dừng lại đợi cô bé tóc ngắn kia.

“Ừ, hôm nay tớ làm bài tập với cậu được không?” Lập Hân hỏi Jun, cô bé mím môi cười với Jun.

“Được, lát nữa tớ sẽ bảo bố gọi cho viện trưởng. Chúng ta đi thôi!” Jun nắm tay Lập Hân.

“Tớ sẽ bảo Phong hướng dẫn chúng ta làm bài tập.” Jun hớn hở cười nói.

Hai cô bé nắm tay nhau về nhà. Vừa chạy về tới cổng, Jun lập tức buông tay Lập Hân ra chạy vào và reo lên.

“Bố mẹ, con về rồi! Phong, em về rồi!” Jun chạy thẳng đến bên bố mẹ đang ngồi trên ghế cạnh vườn mai anh đào, cô bé nhào vào lòng mẹ.

“Jun về rồi à!” Mẹ Jun ôm cô vào lòng.

“Con chào cô chú!” Lập Hân lễ phép chào bố mẹ Jun.

“Lập Hân đến chơi à! Chú sẽ gọi viện trưởng xin phép cho con ở đây vài hôm được không?” Ánh mắt bố Jun thoáng qua vẻ đau xót.

“Vâng ạ!” Lập Hân cười lộ chiếc lúm đồng tiền.

“Mẹ, Phong đâu rồi?” Jun đưa mắt tìm kiếm.

“Phong… Phong đi ra ngoài một lúc rồi!” Mẹ Jun khẽ buồn.

“Anh ấy dám đi chơi mà không đợi con, khi nào anh ấy về con sẽ không để ý anh ấy.” Jun bĩa môi giận dỗi.

“Hai đứa vào nhà làm bài tập đi.” Mẹ Jun dịu dàng nói.

“Chúng ta đi thôi. Mẹ tớ làm bánh ngoan lắm đó!” Jun nắm tay Lập Hân vui vẻ nói.

“Anh ơi, phải làm sao bây giờ?” Mẹ Jun tựa vào vai chồng, ánh mắt bao trùm bởi sự lo lắng.

“Tạm thời chúng ta dấu Jun, qua một thời gian ngắn khi con bé thích ứng được rồi hãy nói.” Bố Jun vỗ nhẹ vai trấn an vợ.

“Nếu bố mẹ Phong đồng ý cho Phong về thì tốt biết bao?” Tiếng thở dài kèm theo như thổn thức mà lo lắng.

“Ừ, anh cũng không ngờ họ lại mang Phong đi sớm như vậy!” Bố Jun quay ra sau thì thấy Jun đang mím môi nhìn họ. Bố Jun hoảng hốt gọi: “Jun… Jun… sao con lại ở đây?”

Mẹ Jun cũng giật mình quay lại thấy Jun quật cường mím môi, hai vợ chồng vội bước đến bên con gái.

“Bố mẹ… Bố mẹ nói dối!” Jun đưa hai tay bịt tai, hai dòng nước mắt chảy dài trên má, cô bé lùi ra sau, sau đó cô bé chạy nhanh vào nhà, cô bé chạy nhanh lên phòng Phong, sau đó khóa trái phòng lại.

“Jun! Jun mở cửa ra đi con!” Mẹ Jun khóc gõ cửa, bố cô bé vội đi lấy chìa khóa dự phòng.

“Phong! Anh ở đâu?... Anh ra đây đi, em sẽ không giận anh nữa... Anh ra đây đi!” Jun tìm kiếm khắp phòng, nhưng không thấy Phong đâu, cô sợ hãi khóc.

Nhìn thấy con heo nhựa màu hồng mà cô tặng anh vẫn ở trên bàn, cô bé ôm lấy nó ngồi xuống bên cạnh giường khóc to.

“Jun!...” Sau khi mở cửa ra, mẹ Jun vội đến ôm cô bé khóc. Bố Jun cũng ôm lấy hai mẹ con.

“Anh ơi! Chuyến bay của Phong lúc mấy giờ?” Mẹ Jun đột nhiên nhớ ra.

Có thể còn kịp, có thể…

“11h30, bây giờ là 10h50, anh đưa hai mẹ con đến sân bay.” Bố Jun nhìn vào đồng hồ.

Trên xe, Jun ôm chặt con heo nhựa màu hồng nhạt mím chặt môi, cô bé được mẹ ôm ở dãy ghế phía sau.

Bố Jun tập trung lái xe, thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu ra sau. Cô bé Lập Hân ngồi ở ghế bên cạnh bố Jun, ánh mắt nhìn hai mẹ con Jun thoáng qua sự ngưỡng mộ, sự việc xảy ra quá nhanh cô bé không hiểu đã xảy ra việc gì, chỉ ngoan ngoãn đi cùng gia đình Jun.

Bố Jun lo lắng nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu. Chỉ trong giây lát, tiếng mưa rơi hỗn loạn cộng hưởng cùng tiếng còi, hai chiếc xe lao nhanh vào nhau.

“A…” Khi nhìn thấy bố Jun vội đánh tay lái nhưng đã không kịp.

Tiếng va chạm khô khốc của động cơ hòa lẫn trong những giọt mưa nặng nề đầu đông, trên bầu trời liên tục xuất hiện tiếng giông cùng ánh sét.

“Khụ… Khụ…” Mùi khét của khói, hơi ẩm ướt của cơn mưa. Tiếng sặc khói của mẹ Jun vang lên trong bầu không khí loãng mùi máu tanh, quay sang gọi chồng nhưng chỉ có tiếng hạt mưa chạm vào thành xe và mặt đường đáp lại.

“Quân… ” Mẹ Jun cố gắng mở mắt tìm kiếm sự bảo vệ trong tiềm thức, nhưng chạm vào chỉ là sự hỗn loạn, mẹ Jun nhìn thấy chồng đang bất tỉnh, đầu tựa vào tay lái, không nén được sợ hãi run rẩy.

“Khụ…Khụ…” Tiếng ho trong lòng khiến mẹ Jun tỉnh táo lại.

“Jun… Jun… Con tỉnh lại đi.” Jun tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi khét, mùi máu, chạm vào mắt là máu, trán mẹ đang chảy máu.

“Mẹ ơi!...” Jun hoảng loạn ôm lấy mẹ khóc.

“Con có đau ở đâu không?”Cố nén sự sợ hãi, mẹ Jun run rẩy hỏi.

“Mẹ ơi!... ”

“Ngoan, con nghe mẹ nói, chúng ta chơi một trò chơi được không?” Vừa nói mẹ Jun vừa cố sức đẩy cánh cửa bên cạnh ra, tay chỉ về phía trước, “con nhìn thấy ở chỗ kia không, con hãy gắng sức chạy tới đó, chỉ cần chạy tới nơi là mẹ sẽ xuất hiện bên con, nhớ là không được quay đầu lại hiểu không?”

“Mẹ ơi!...” Cô bé sợ hãi chỉ biết vừa khóc vừa gật đầu.

“Con chạy đi, chạy nhanh đi.” Mẹ Jun đẩy cô bé ra ngoài.

“…” Âm thanh đau thương như đè nén, chỉ có tiếng khóc vang vọng trong không gian tang thương.

“Con không được quay đầu, chỉ cần chạy thật nhanh.” Mẹ Jun đẩy nhẹ Jun về phía trước.

Jun chỉ biết chạy, chạy thật nhanh. Chỉ cần cô chạy đến nơi đó là cô có thể gặp bố mẹ.

“Lập Hân!... Lập Hân!...” Mẹ Jun cố gắng di chuyển đến phía trước lay cô bé Lập Hân, cô không dám nhìn chồng mình, nếu không cô không thể làm được gì.

Trong khi cô đang lay Lập Hân, chiếc xe bắt đầu bén lửa. Sau đó là tiếng nổ lớn, chiếc xe bị nuốt trọn trong lửa đỏ, ánh lửa thêu rụi ánh mắt mang theo ý cười của mẹ Jun.

Ít nhất Jun đã thoát khỏi nguy hiểm, ít nhất có thể bên cạnh chồng, chỉ áy náy với Lập Hân.

Sau khi Jun chạy được một đoạn, một tiếng nổ mạnh vang lên nhưng cô bé dường như không bị ảnh hưởng chỉ chạy về phía trước.

Chỉ cần chạy tới nơi là có thể gặp bố mẹ! Trong đầu Jun chỉ lặp lại câu này.

“Bố ơi! Mẹ ơi! Phong!..” Miệng cô lẩm bẩm gọi trước khi bị mất đi ý thức.

………

Trên chiếc giường màu xanh lam, Lập Hân đau đớn gọi: “Bố ơi! Mẹ ơi!” Trên trán cô đã ướt đẫm mồ hôi, tiếng gọi đau đớn như bị đè nén.

“Đừng đi…” Ngoài trời, từng tia sét kèm theo là tiếng sấm vang trời.

“Lập Hân! Lập Hân!... Cô không sao chứ?” Iris lo lắng đập cửa, anh nghe thấy tiếng hét của cô cùng với tiếng khóc.

Iris vội vàng đi tìm chìa khóa dự phòng, sau đó mở cửa phòng cô ra.

Lập Hân đã tỉnh dậy, cô ngồi trên giường run rẩy ôm chăn, ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn.

Iris tiến lại gần ngồi trên giường im lặng nhìn cô. Giọng nói mang vài phần lo lắng vang lên: “Cô không sao chứ?”

Lập Hân giờ đây đã tìm lại ý thức, tim cô vẫn đang đập rất nhanh, nhưng khi nhìn thấy Iris nó trở nên yên bình giống như chỉ cần có anh bên cạnh cô sẽ không còn sợ hãi, cô nhìn Iris khẽ nói:

“Tôi không sao! Vừa rồi tôi gặp ác mộng. Xin lỗi anh, làm anh tỉnh giấc rồi.” Lập Hân cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc.

Iris nhìn cô gái trước mắt, trên mặt cô còn nước mắt nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường mỉm cười với anh.

“Cô không sao là tốt rồi!” Iris đứng dậy bước ra khỏi phòng. Anh sợ nhìn cô thêm nữa sẽ không kiềm chế được mà ôm cô vào lòng mà nói rằng: đừng sợ.

Lập Hân sợ hãi nhìn Iris từng bước rời khỏi phòng, từng tế bào trên cơ thể cô gào thét rằng: Anh đừng đi, đừng đi, đừng bỏ rơi tôi. Hãy giữ anh ấy lại. đừng để anh ấy rời khỏi.

Khi Iris bước tới cửa phòng thì Lập Hân lấy hết cam đảm bước xuống giường, chạy đến ôm lấy anh.

“Anh đừng đi! Đừng đi!” Đừng bỏ rơi tôi.

Người Iris khẽ cứng lại, chưa từng có ai tiếp xúc với anh gần như thế này trong hơn mười năm qua, nhưng không hiểu tại sao cơ thể anh dần thả lỏng, có thể là vì anh chỉ đơn giản đang an ủi cô theo một cách riêng nào đó.

“Anh cho tôi ôm thế này một lúc, chỉ một lúc thôi!” Lập Hân khẽ nói

Lập Hân rất thích ôm người khác từ phía sau, vì theo cô ôm như thế này sẽ không còn sợ hãi người phía trước rời khỏi cô.

Lập Hân có thể cảm nhận được hơi ấm của Iris thông qua lớp quần áo. Cô còn có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Họ cứ ôm nhau như thế.

Nhưng thật ra là ai đang sưởi ấm ai.

Tia sét rạch qua bầu trời, ánh sáng thoáng xuất hiện thoáng biến mất tạo nên chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, lặp đi lặp lại trong căn phòng.

Lập Hân dường như cảm thấy cô đang quay trở về khoảng tuổi thơ kia, cô vẫn hay ôm từ phía sau lưng Phong, cái cảm giác này vẫn ấm áp như thế, nhưng khác là bóng lưng này rất vững chắc, không gầy gò như lưng Phong.

Chương 21 << >> Chương 23
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 23

“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại khiến Lập Hân tỉnh giấc. Cô mơ màng nhìn xung quanh, đây là phòng của cô.

“Làm sao mình về nhà được nhỉ?” Chẳng phải cô đang hát karaoke với lũ quỷ kia, sau đó cô ngủ quên, sau đó đến nửa đêm trời mưa…

Bỗng cô nhớ đến chuyện nửa đêm hôm qua, mặt Lập Hân đỏ lên.

“Sao mình có thể…” Lập Hân đập đầu vào gối, “mày đúng là ngốc, ngốc, mất mặt quá!”

“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại khô khốc lại vang lên làm phân tâm màn đập đầu vào gối của Lập Hân. Cô với tay lên bàn lấy điện thoại. Là Hiểu Đồng, cô nhấn nút nghe.

“Hiểu Đồng, là tớ!” Lập Hân rầu rĩ nói.

“Trương Lập Hân, sao lúc nào tớ gọi cậu cũng trong trạng thái ngủ gà ngủ gật thế hả? Cậu xem tớ là đồng hồ báo thức của cậu à?...” Hiểu Đồng lại tiếp tục cằn nhằn như mọi ngày. Lập Hân đưa điện thoại ra xa tránh bị thủng màng nhỉ. Sau khi đã chắc chắn không còn âm thanh nào, cô áp điện thoại vào tai bắt đầu hạ giọng nịnh nọt:

“Hiểu Đồng yêu quý của chúng ta, cậu đã hết giận chưa, hay tớ gọi vào điện thoại bàn nhà cậu bảo cô giúp việc lấy nước cho cậu hạ hỏa nhé! Tớ biết sai rồi, cậu đừng giận tớ nữa, kẻo mau già thì tớ biết làm sao?...” Sau đó là một tràng khiến người khác phải sởn gai óc.

“Cậu đang giúp tớ hạ hỏa hay thúc đẩy quá trình nóng lên của tớ vậy?” Lập Hân giận dữ hét cắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của Lập Hân.

“Tớ nào dám, cậu mau cho tớ biết ngày hôm qua làm sao tớ về được nhà đi, là cậu đưa tớ về hả?” Để tránh lửa cháy tới chỗ cô, Lập Hân vội tìm một đề tài khác.

“Tất nhiên là tớ đóng gói cậu sau đó chuyển cậu qua bưu điện rồi.” Sau đó là một tràng cười lanh lảnh khiến Lập Hân sởn tóc gáy.

“Cậu làm gì tốt tới mức đó!” Nghe giọng cười kia Lập Hân nghi ngờ, cô ngửi thấy mùi âm mưu.

“Cậu đúng là bạn tốt của tớ, tớ tội gì phải mang cậu về, tớ chỉ cần giao cậu cho Thiên Minh là xong. Ha ha…”

“Cậu đúng là tốt ghê, thế là Thiên Minh mang tớ về à?” Xong rồi, xong rồi, Iris nhìn thấy cô được con trai mang về, anh sẽ không nghĩ cô là đứa con gái tùy tiện chứ? Không biết tại sao Lập Hân lại có suy nghĩ này.

“Không chọc cậu nữa, là chủ nhà cậu đưa về. Bây giờ nhìn kỹ lại, công nhận là anh ta đẹp trai thật. Vài hôm nữa tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Ha ha…” Hiểu Đồng bắt đầu lộ bản chất mê trai.

“Sao cơ?” Lập Hân giật mình với câu nói của Hiểu Đồng.

“Hôm qua, lúc cậu ngủ cả lũ nghĩ cậu lại bị ngất, đang định mang cậu đi bệnh viện, thì anh ta không biết từ đâu chui ra, còn phán một câu là cậu mệt nên ngủ. Sau đó anh ta mang cậu về. Anh ta có vẻ rất quan tâm cậu đấy! Tớ ngửi thấy mùi gian tình.” Hiểu Đồng ẩn ý nói.

“Quan tâm gì chứ? Chắc anh ấy đi chơi với bạn gặp tớ nên tiện đường đưa về thôi.” Lập Hân vội phản bác.

“Tiện đường, tớ thích từ tiện đường này rồi đó, sao không có anh chàng đẹp trai nào tiện đường mang tớ về nhỉ? Lát nữa cậu cảm ơn anh ta đi, tớ đề nghị là cậu ‘lấy thân báo đáp’ anh ta. Ý kiến tớ hay không?”

“Cậu đọc nhiều tiểu thuyết nên bị nhiễm rồi, tớ cúp máy đây!” Nếu Hiểu Đồng đang có ở đây sẽ trêu chọc cô vì gương mặt của cô đang đỏ bừng.

“Ha ha… Có người đang thẹn thùng kìa!” Hiểu Đồng cười man rợ trong điện thoại.

Lập Hân đen mặt cúp điện thoại.

“Reng… Reng…” Lập Hân vừa đặt điện thoại xuống nó lại reo lên, lại là Hiểu Đồng. Lập Hân nhấn nút trả lời, cô nói:

“Bạn Hiểu Đồng yêu quý, tớ nghĩ ý kiến ‘lấy thân báo đáp’ lúc nãy của cậu khá hợp lý, lát nữa tớ sẽ thực hiện ngay, nếu thành công yên tâm tớ sẽ không quên quân sư như cậu, tớ hút cháo thì cũng bỏ xương cho cậu, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có nhưng thua Iris. Vì vậy cậu tha cho tớ đi được không?”

“Học trò tốt, khó có dịp cậu tiếp thu nhanh như vậy, cậu muốn thưởng gì nào?” Giọng nói Hiểu Đồng đầy ẩn ý trêu chọc.

“Cậu lặn đi cho nước nó trong.” Lập Hân hét trong điện thoại, cô còn nghe thấy giọng cười to của Hiểu Đồng.

“Ha ha… Không đùa cậu nữa, hiện tại cậu thích quà gì nhất?” Giọng Hiểu Đồng bỗng trở nên nghiêm túc.

“Hả? Quà gì chứ? Hôm nay là ngày gì à?” Lập Hân mơ màng hỏi.

“Này cậu đừng nói ngay cả sinh nhật của cậu, cậu cũng không nhớ đấy?” Giọng nói có phần tức giận vang lên trong loa điện thoại khiến Lập Hân lần nữa đưa điện thoại ra xa.

“Ừ, thì tớ quên đấy! Không phải cậu nhớ là đủ rồi sao? Có ai như cậu, sinh nhật mà hỏi thích quà gì, còn gì là bất ngờ nữa.”

“Tớ hỏi cậu thích quà gì là để khi mua thì mua ngược lại với sở thích của cậu. Hừ…” Hiểu Đồng ném cho Lập Hân một câu khiến cô đen mặt.

Cô thật có phúc khi có một người bạn tốt đến đáng sợ.

“Tớ thật có phúc!” Lập Hân cảm thán.

“Đương nhiên, cậu tu ba kiếp mới được người bạn thế này đấy!” Nghe câu nói này Lập Hân thật hối hận, nếu mà tu ba kiếp mà được người bạn suốt ngày có cơ hội là bán cô thế này, cô tình nguyện làm việc ác ba kiếp để khỏi có bạn luôn.

“Vì vậy nên lúc ngủ cậu nằm mơ cũng phải cười đi.” Hiểu Đồng lại tiếp tục tự sướng.

“Được rồi, cậu tha cho tớ đi. Cho người hạnh phúc khi có người bạn như cậu hỏi một câu là cậu chuẩn bị tiệc sinh nhật của tớ đến đâu rồi.” Nếu Lập Hân mà không nói vào trọng tâm thì rất có khả năng Hiểu Đồng sẽ tự sướng đến lúc điện thoại hết tiền.

“Cậu yên tâm! Gần xong rồi, đảm bảo sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho cậu. Hôm nay không có tiết, cậu ở nhà ngủ nghĩ thật tốt, bồi dưỡng sức khỏe thật tốt để mai chúng ta cùng tận hưởng một bữa tiệc hoành tráng.” Hiểu Đồng giọng đầy phấn khích nói trong điện thoại.

“Ừ, cậu không tổ chức sinh nhật của tớ thành lễ Halloween là tớ cảm ơn lắm rồi!” Nghe thấy từ hoành tráng Lập Hân sợ hãi, nghĩ đến buổi tiệc sinh nhật năm ngoái không khác gì lễ hội Halloween, cô khẽ rùng mình.

“Giống lễ hội Halloween thì có gì không tốt, có ai được tổ chức một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt vậy không?” Hiểu Đồng cao giọng nói.

“Ừ, rất đặc biệt!” Lập Hân cố tình nhấn mạnh hai từ “đặc biệt”.

“Nói chung là sẽ khiến cậu hài lòng.” Hiểu Đồng cười vui vẻ.

“Tớ rất mong chờ. Nhưng chỉ tiếc là viện trưởng không về kịp.” Năm nay viện trưởng không tham dự được nên Lập Hân cũng hơi buồn.

“Ờ!”

Lập Hân bỗng nhớ ra một việc quan trọng, cô nói:

“À! Cậu nhớ nhắc mẹ Ngọc Vân đưa những bức thư của Phong cho tớ nhé! Bao nhiêu năm rồi…” Phong từng hứa sẽ gửi thư về vào đúng sinh nhật của cô. Cô rất mong chờ vào buổi tiệc ngày mai.

“…” Bên kia, Hiểu Đồng sững sờ vì câu nói của Lập Hân.

“Hiểu Đồng, cậu nghe tớ nói chứ? Quái lạ điện thoại vẫn còn sóng mà!” Không nghe Hiểu Đồng trả lời, Lập Hân lấy điện thoại từ trên tai xuống kiểm tra sóng điện thoại.

“Lập Hân. Cậu đâu rồi, đang nói điện thoại với mình mà chạy đi đâu rồi?” Lập Hân khó hiểu.

“Lập Hân, tớ đây! Mẹ tớ gọi, gọi lại cho cậu sau.” Vì không muốn nói dối Lập Hân, Hiểu Đồng vội tìm một cái cớ rồi tắt máy.

“Này… Này…” Lập Hân gọi trong điện thoại nhưng đã nghe thấy tiếng tút tút của điện thoại.

“Ngày mai hỏi mẹ Ngọc Vân vậy!” Lập Hân khẽ nói thầm.

Sau đó, cô vào nhà vệ sinh rồi ra chuẩn bị bữa sáng.

Vừa vào nhà bếp thì cô nhìn thấy Iris đã ngồi ở đó đọc báo. Lập Hân khó hiểu nhìn Iris, mọi khi chẳng bao giờ cô thấy anh đọc báo trên bàn ăn.

Lập Hân tiếp tục chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày không biết rằng Iris đã đặt tờ báo xuống, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn cô.

Khi ngồi vào bàn, Lập Hân khó hiểu khi nhìn thấy Iris đang nhìn cô, ánh mắt của anh có gì đó rất gian.

Nghĩ đến việc tối qua, cô nói:

“Nghe bạn tôi nói tối hôm qua anh đưa tôi về. Cảm ơn anh!”

“Chỉ việc đó thôi sao? Cô không còn gì để nói với tôi sao?” Iris nhìn vào từng biểu hiện trên gương mặt cô.

Không lẽ anh ta nhớ đến việc khuya hôm qua. Nghĩ vậy, trên gương mặt Lập Hân xuất hiện màu hồng khả nghi. Lập Hân vội chăm chú nhìn vào bát cháo trước mặt cô.

“Tôi nghe nói có người muốn ‘lấy thân báo đáp’ với tôi.” Môi Iris khẽ cong lên. Là tình cờ lúc anh chạy bộ buổi sáng về, khi đi ngang qua phòng cô, vì cô nói chuyện điện thoại khá to, đủ để anh nghe được đúng đoạn cô nói muốn lấy thân báo đáp.

“Khụ… Khụ…” Đúng lúc Lập Hân đang nuốt cháo vào bụng, nghe câu nói của anh nên cô bị sặc. Mặt cô đỏ bừng lên, lúng túng không dám nhìn anh.

Iris tao nhã lấy cốc nước bên cạnh đặt trước mặt cô, giọng cười trầm thấp tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến Lập Hân lúng túng, cô ho đến mức chảy nước mắt.

Nhìn mặt Lập Hân đỏ bừng vì ho, cả nước mắt cũng đang chảy ra, Iris đi vòng qua bàn đến sau lưng cô, anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

Lập Hân đang cầm cốc nước lên, Iris chẳng biết đứng phía sau lưng cô từ lúc nào. Anh vừa vỗ nhẹ lưng cô, cô giật mình đứng lên, chiếc cốc trên tay cũng bị tuột khỏi.

“Xoảng…” Chiếc cốc bị rơi xuống va chạm vào sàn nhà vỡ thành nhiều mảnh thủy tinh nhỏ. Theo phản xạ không điều kiện Iris kéo Lập Hân vào lòng, tránh cho cô không bị những mảnh thủy tinh kia văng vào người.

Một giây hai giây rồi ba giây… trôi qua, cả hai dường như nghe được nhịp tim đập cũng như nhịp thở của đối phương,

Mặt của Lập Hân đỏ bừng, tim cô đập rất nhanh như vừa chạy xong 1000 m, cảm nhận cái ôm đầy quen thuộc từ người phía sau, cái ôm đó mạnh mẽ mà ấm áp.

Hiện tại, trong lòng Iris đang rối loạn. Anh đã nhắc nhở mình hàng trăm lần cô gái này không phải cô bé của anh, nhưng khi nhìn cô có một chút nguy hiểm, anh không suy nghĩ mà hành động theo bản năng. Nhìn cô khóc lòng anh sẽ rối loạn, nhìn cô cười lòng anh sẽ vui vẻ. Mà cảm xúc này khiến anh sợ hãi nhưng không cách nào trốn tránh, theo từng ngày không ngừng lấp đầy, như cây được anh chăm sóc bỗng một ngày nở ra đóa hoa tuyệt đẹp.

“Khụ… Khụ…” Nghe tiếng ho của Lập Hân, Iris lúng túng buông tay xuống rồi vội quay lưng lại với Lập Hân để cô không nhìn thấy sự thất thường trong mắt anh.

Khi Iris buông tay ra, lòng Lập Hân khẽ thất vọng. Lập Hân cúi đầu hối lỗi:

“Tôi… Khụ… Tôi xin lỗi!” Cô vừa ho vừa nói.

“Cô ra ngoài đi, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này.” Iris dùng giọng nói xa cách thường ngày nói, sau đó nhíu mày nhìn chiếc cốc đôi anh vừa đặt từ Ý.

Nếu Lặp Hân biết giá trị thực sự của chiếc cốc, chắc chắn lần sau cô sẽ chẳng dám chạm vào bất cứ thứ gì không phải là đồ vật trước kia của căn nhà này.

Lập Hân im lặng bước ra khỏi bếp, tim cô vẫn đang đập loạn. Cô hoảng hốt khi chợt nhận ra sự rung động sâu trong đáy lòng, chưa từng tồn tại trước đây.

Không thể, không được phép thích anh. Lập Hân nhắc nhở bản thân, cô còn một lời hứa chưa thực hiện, vì vậy cô không được phép thích bất cứ người đàn ông nào.

Nhưng liệu sự rung động thực sự có thể dễ dàng mà gạt bỏ, phải chăng đó chỉ là đang tự lừa dối mình.

Nhưng làm sao có thể thích cùng một lúc hai người, khi ở bên Iris không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác anh là Phong. Cô phải tìm cơ hội hỏi anh rõ ràng. Nếu anh là Phong, cô sẽ làm gì, sẽ ôm anh thật chặt và nói rằng cô là Jun sao?

Nghĩ vậy, Lập Hân quay lưng lại nhìn Iris đang cẩn thận kiểm tra để tìm những mảnh thủy tinh trên sàn. Từng ngón tay thon dài của anh nhặt mảnh thủy tinh vừa tìm thấy, môi anh khẽ mím lại, ánh mắt chăm chú khiến cô say sưa ngắm nhìn anh, môi cô khẽ cong lên nở một nụ cười mà chính bản thân cô cũng không biết cô có thể nở một nụ cười dịu dàng đến vậy.

Là anh thì tốt biết bao? Nếu anh là Phong thì có lẽ cô sẽ rất hạnh phúc. Nhưng liệu hạnh phúc của cô có phải là anh không? Hay chỉ là ảo ảnh mà cô cố gắng bắt lấy.

Chương 22 << >> Chương 24
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Chờ mòn mỏi, hóa ra mấy hôm nay em edit lại. Tốt lắm rùi em, chị thích cách em phát triển tình tiết nhân vật. Có vài đoạn chị rất thích nhưng onl điện thoại nên khó trích dẫn, để mai chị onl bằng máy sẽ nhận xét kĩ hơn.
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chờ mòn mỏi, hóa ra mấy hôm nay em edit lại. Tốt lắm rùi em, chị thích cách em phát triển tình tiết nhân vật. Có vài đoạn chị rất thích nhưng onl điện thoại nên khó trích dẫn, để mai chị onl bằng máy sẽ nhận xét kĩ hơn.
Em rất vui với nhận xét của chị!
Đây là động lực cho em viết tiếp.
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Con người rất kỳ lạ chỉ cần một chút hạnh phúc sẽ khiến họ lao đầu vào như thiêu thân mà không suy nghĩ, họ sẽ bằng mọi cách mà bám víu vào thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.
Hiện tại, Phong là tất cả cô có, là điểm yếu của cô, là thứ duy nhất cô không thể mất đi, là chấp niệm của cô. Từ lúc mất đi gia đình, trong tiềm thức của cô anh là mục đích sống duy nhất của cô. Vì vậy, cô không thể buông tay được, không thể…
Chị thích hai đoạn này nhẹ nhàng mà sâu sắc.
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 24

Lập Hân hài lòng nhìn vào gương. Trong gương là cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc mọi khi được cột cao, hôm nay được tết lại gọn gàng sang một bên, gương mặt được trang điểm nhẹ, chiếc môi hồng khẽ cong lên để lộ chiếc lúm đồng tiền.

Không nằm lì trên giường vào giờ này như mọi khi, hôm nay Lập Hân dậy từ rất sớm để trang điểm vì hôm nay là ngày rất đặt biệt với cô, sinh nhật năm nay khác với mọi năm, năm nay cô tìm được ký ức, được sống trong ngôi nhà năm xưa nên từ sáng nụ cười cũng trở nên đầy sức sống hơn, là nụ cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm. Nhưng sâu trong đôi mắt kia dường như vừa vụt qua sự do dự cùng buồn bã nhưng đã bị nụ cười kia lấn át.

Lập Hân cầm túi sách ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng động từ bếp, cô tò mò đi lại gần. Iris đeo tạp dề đang nấu món gì đó, đây là hình ảnh Lập Hân nhìn thấy được.

Lập Hân chưa bao giờ nhìn thấy một Iris như thế này, dịu dàng, ôn nhu và cả ấm áp. Trên gương mặt lạnh lùng kia giờ đây xuất hiện một nụ cười dịu dàng khiến cô phải sững người.

Cảm giác được đang bị người khác nhìn, Iris đưa mắt nhìn về hướng cửa thì thấy Lập Hân đang chăm chú nhìn anh. Cô mặc chiếc váy trắng mỉm cười dịu dàng. Trong giây phút ấy, tim anh dường như đập nhanh hơn, nhưng rất nhanh Iris tìm lại sự trầm tĩnh thường ngày.

Lập Hân bối rối đưa tay vuốt tóc, cô khẽ nói:

“Chào buổi sáng. Tôi… Tôi đi đây.” Nói xong, Lập Hân bước vội ra cửa.

“Tin… Tin…” Tiếng tin nhắn, Lập Hân thay một đôi giày búp bê màu trắng, cô vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi xách ra xem.

8h, vườn sau cô nhi viện, không được đến sớm cũng như đến muộn. Hiểu Đồng!

Kèm theo là icon làm mặt quỷ đáng yêu.

Lập Hân nhìn đồng hồ, mới 7h, từ chỗ này đi xe đạp đến cô nhi viện mất 30 phút, vậy cô sẽ đến sớm 30 phút, nhưng cô rất tò mò không biết mọi người tổ chức sinh nhật cô như thế nào.

Lập Hân vui vẻ lấy xe đạp từ gara, cô ngồi lên xe, sau đó nhẹ nhàng dùng lực đạp xe. Chiếc xe lướt trên mặt đường, lướt qua từng cây thông, làn gió khiến những sợi tóc rơi ra từ bím tóc của cô, khẽ lay động theo làn gió.

Sau khi mang xe đạp để dưới một gốc cây, Lập Hân đi dọc theo hàng thông ra phía sau, Khi đến vườn, từ phía sau một cây thông Lập Hân quan sát mọi người. Lũ nhóc đang phồng má lên thổi bong bóng, Hạo Bân cũng góp vui thổi bong bóng, Khoai Tây đang ôm vài cái bong bóng đưa cho Thiên Minh, Thiên Minh thì lấy bong bóng cột vào cành của cây mai anh đào. Không biết cậu ta nói gì khiến Khoai Tây cười híp cả mắt. Hiểu Đồng cũng đang trang trí những cây mai anh đào.

Đáng tiếc, tháng này hoa mai anh đào chưa nở nếu không nơi này sẽ rất đẹp.

Hiểu Đồng đang hung dữ mắng Hạo Bân, hai người lại tiếp tục đấu khẩu như mọi ngày.

Mẹ Ngọc Vân đến nói gì đó, hai người đình chiến, sau đó Hiểu Đồng đi theo mẹ Ngọc Vân.

Lập Hân tò mò nên đi theo sau hai người. Đi một lúc thì thấy cả hai đi vào phòng viện trưởng. Lập Hân đến gần nhìn vào trong qua khe hở của cửa sổ. Chỗ cô đang đứng bên cạnh bụi hoa cẩm tú cầu nên không sợ bị phát hiện. Lập Hân đắc ý cười.

Vừa nhìn vào, Lập Hân nhìn thấy mẹ Ngọc Vân đang cầm trên tay một bức thư được Hiểu Đồng đưa.

Lá thư của Phong gửi cho mình sao? Lập Hân thầm nghĩ.

“Chúng ta phải làm như thế này sao? Không còn cách nào sao?” Hiểu Đồng giọng đầy áy náy nói. Vì Hiểu Đồng đang quay lưng về phía cửa sổ nên Lập Hân không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.

“Chỉ có thể làm thế này thôi!” Mẹ Ngọc Vân thở dài nói.

“Chúng ta phải dấu Jun đến bao giờ chứ?” Hiểu Đồng hạ giọng khẽ nói.

Lập Hân sửng sốt, từ lúc xảy ra tai nạn đến bây giờ, lần đầu tiên Hiểu Đồng gọi cô bằng cái tên kia, ngay cả khi cô đã khôi phụ trí nhớ. Cô nghĩ rằng Hiểu Đồng đã quen với cái tên hiện tại nên cũng không bận tâm nhiều. Nhưng bây giờ được chính miệng Hiểu Đồng gọi với cái tên kia khiến mắt cô phủ bởi một tầng nước, bởi vì như vậy cũng như đang nhắc nhở bản thân cô đang sống với thân phận của người khác.

Nếu như Lập Hân không đi cùng cô, nếu cô không khóc tìm Phong, bố cũng sẽ không mềm lòng mà đưa cô đến sân bay, cũng sẽ không xảy ra tai nạn kia, mọi người cũng sẽ không chết. Họ là do cô gián tiếp giết chết, họ chết là do cô.

Lập Hân đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cô muốn biết họ đang dấu cô việc gì. Còn việc gì liên quan đến cô mà cô không biết.

“Nếu Lập Hân đã không nhớ lại việc này, thì mẹ muốn dấu Jun cả đời, mang bí mật này chôn sâu mãi mãi.” Giọng của mẹ Ngọc Vân trở nên xa xăm.

“Nếu một ngày cậu ấy nhớ ra thì phải làm sao?” Giọng nói Hiểu Đồng có sợ hãi và hoảng loạn.

“Những người biết tai nạn năm xưa rất ít, báo chí về năm đó giờ tìm lại là điều khó có thể, nên chỉ cần chúng ta không nói ra Jun sẽ không biết. Hiểu Đồng, mẹ tin con sẽ không nói cho Jun biết.” Mẹ Ngọc Vân nhìn thẳng vào mắt Hiểu Đồng như muốn đập tan sự do dự của cô.

“Con… Con…” Hiểu Đồng ngập ngừng nói.

“Con không được nói, hiểu không?”

“Con sợ, nếu cậu ấy biết sự thật, cậu ấy sẽ hận con, anh Phong là tất cả của cậu ấy, là hy vọng của cậu ấy, nếu cậu ấy biết anh Phong đã chết…” Hiểu Đồng dường như đã không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Lập Hân mở mắt thật to không tin nhìn vào bên trong cửa sổ, chân cô như đang đứng trên bông, không thể đứng vững được. Lập Hân đưa tay vịn vào tường, sau đó trượt xuống đất.

Cô như nghe được tiếng nổ trong đầu cùng với thứ gì đó đang vỡ vụn trong lòng. Xung quanh cô dường như không còn bất cứ tiếng động nào. Trong đầu cô chỉ lặp lại một câu của Hiểu Đồng:

Phong đã chết!

Phong đã chết!

Phong đã chết!...

Theo bản năng, Lập Hân đưa tay ấn vào ngực, nhưng giờ đây nó như trống rỗng, tim cô dường như không còn tồn tại trong lòng ngực. Hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp.

Không phải, không phải sự thật, họ đang lừa cô. Lập Hân lắc đầu cố lừa dối bản thân rằng tất cả những gì cô vừa nghe được là giả.

Phong đã hứa với cô sẽ quay về, anh sẽ không bao giờ thất hứa, anh bảo cô phải chờ anh. Nếu anh đã đi, vậy tại sao cô còn đang ở đây?

Tất cả là giả, là giả? Bàn tay ấn ở ngực, giờ đây đang nắm tay còn lại. Móng tay bấm sâu vào tay kia đến bật máu, nhưng Lập Hân không hề thấy đâu, chỉ có như vậy mới khiến cô trở nên bình tĩnh.

“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên Hiểu Đồng không ngừng nhấp nháy trong màn hình khiến Lập Hân như vớ được cái phao. Lập Hân nhấn nút trả lời:

“Hiểu Đồng, tớ biết trò của cậu rồi, cậu không cần giải thích.” Chỉ cần Lập Hân không phủ nhận lời cô, cô có thể tiếp tục hy vọng. Nếu như mất anh thì cô phải làm sao? Chỉ cần Hiểu Đồng không phủ nhận, chỉ cần…

Hiểu Đồng khó hiểu nghe Lập Hân bình tĩnh nói trong điện thoại. Không lẽ cậu ấy đã biết các tiết mục hôm nay cô đã chuẩn bị. Cô nói chuyện với Lập Hân như chẳng hề có chuyện vừa rồi:

“Cậu thông minh đột xuất vậy? Cậu đến rồi sao, cậu đang ở đâu?” Hiểu Đồng nghĩ rằng Lập Hân đang trốn ở một nơi nào đó gần đây nhìn mọi người chuẩn bị.

“Tớ… Tớ…” Đầu óc Lập Hân vẫn còn trong trạng thái trống rỗng, cô cũng không biết bản thân đang ở nơi nào. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Cậu nhanh đến đi, mọi người đang đợi đấy!” Hiểu Đồng nói xong thì tắt máy.

Lập Hân nhìn xung quanh, sau vài giây cô nhận ra mình đang ngồi cạnh phòng viện trưởng. Lập Hân đứng dậy bước đi, bước chân của cô trở nên hỗn loạn.

Quên đi… Quên đi!

Lập Hân cố thôi miên bản thân quên đi những gì cô vừa nghe thấy. Chỉ cần như vậy cô sẽ lại tiếp tục hy vọng mà sống.

Lập Hân loạng choạng bước đi. Trên môi là nụ cười cô cố ngụy tạo lên.

Những thứ cô vừa nghe được là ảo ảnh, là giả dối, không phải sự thật. Lập Hân không ngừng lặp lại trong đầu.

Lập Hân vừa đến, lũ nhóc xếp thành hai hàng mỉm cười hồn nhiên với cô. Hiểu Đồng mỉm cười tiến lại gần nắm lấy tay cô.

“Nhanh đến thổi bánh sinh nhật!” Hiểu Đồng vòng ra sau lưng, dùng hai tay nắm vai cô đẩy cô về phía trước. Mọi người đều đang mỉm cười nhìn cô. Lập Hân được đẩy đến chiếc bánh sinh nhật hai tầng, nó đang được Thiên Minh bê trên tay.

“Sinh nhật vui vẻ!” Thiên Minh cười dịu dàng.

Hiểu Đồng nháy mắt với lũ nhóc, giọng hát non nớt vang lên:

“Happy birthday to Jun

Happy birthday to Jun

…”

Lập Hân khẽ nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện:

Tôi ước cho những người bên cạnh tôi luôn được khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc. Tôi ước Hiểu Đồng sớm tìm được người yêu thương cậu ấy, cả Thiên Minh và Hạo Bân cũng vậy. Ước rằng bố mẹ tôi và Lập Hân ở thiên đường luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cuối cùng, tôi ước Phong sẽ nhanh trở về và ở bên cạnh tôi mãi mãi.

Sau khi ước xong, Lập Hân mở mắt ra và thổi tắt nến.

“Tiếp theo là tiết mục tặng quà.” Hiểu Đồng cao giọng nói, cô lấy ra từ sau lưng một hộp quà được thắt chiếc nơ đỏ đưa cho Lập Hân:

“Đây là quà của tớ!” Lập Hân mở gói quà ra, bên trong là một quả cầu bằng thủy tinh. Trong quả cầu có một cây mai anh đào, bên dưới gốc cây có hai đưa trẻ, bé gái đang nằm trên đùi bé trai. Lập Hân lắc nhẹ thì có những hạt màu trắng bay hỗn loạn, tựa như tuyết đang rơi.

“Cảm ơn cậu! Tớ rất thích món quà này.” Lập Hân cô xây dựng lên một nụ cười vui vẻ, không ai có thể nhìn thấy nội tâm đang hỗn loạn trong đó.

“Còn đây là quà của tớ.” Hạo Bân ngại ngùng đưa quà cho Lập Hân.

Lập Hân mở ra, bên trong là kèn Harmonica.

“Lần trước nghe cậu nói muốn học Harmonica, nên tớ mua tặng cậu. Khi nào thi xong, tớ sẽ dạy cậu chơi.”

“Cảm ơn cậu!”

“Còn đây là quà của tớ!” Thiên Minh bước đến tặng quà.

Lập Hân nhận lấy và lấy quà trong túi giấy ra, là một hủ thủy tinh bên trong có rất nhiều ngôi sao được gấp tỉ mỉ. Thiên Minh chân thành nói:

“Mỗi ngôi sao là một lời chúc của tớ dành cho cậu.”

Lập Hân chỉ biết nở nụ cười vui vẻ hết mức có thể, nhưng lòng cô hiện tại trống rỗng, từng cơn gió khẽ thổi qua khiến lòng cô rối loạn và sợ hãi.

Sau đó, lũ nhóc tranh nhau tặng quà cho cô là những tấm thiệp đáng yêu. Đến khi mẹ Ngọc Vân bước đến trước mặt cô, mẹ muốn giao cho cô tấm thiệp màu xanh dương, nhưng nhìn thấy nó cô càng sợ hãi hơn.

“Còn đây là quà của Phong!” Lập Hân hoảng hốt nhìn tấm thiệp.

Nhìn vẻ hoảng hốt của cô, những người ở nơi này khó hiểu. Chỉ trừ Hiểu Đồng thì quay mặt sang hướng khác.

Bàn tay Lập Hân khẽ run lên, cô muốn đưa tay nhận lấy tấm thiệp, nhưng nó dường như không nghe lời cô nữa.

Từng cơn gió lướt qua mái tóc thổi tung những sợi tóc bị rơi ra từ bím tóc, cảm giác lạnh buốt của gió chà xát gương mặt cô.

Trước khi mất hết ý thức, Lập Hân vẫn ảo tưởng rằng mọi thứ đang xảy ra là giấc mơ của cô. Khi cô tỉnh giấc, mọi sự việc diễn ra đều biến mất, biến mất…

Cô vẫn đang đứng tại xuất phát điểm ban đầu mà đợi Phong đến.

Chương 23 << >> Ngoại truyện 1
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên