Lonely star - Tạm ngưng - LambAries

Bảo Trung Hyo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/7/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
Chương 1 > Phần 2: Giờ học Tin.

Theo thời gian, cái lạnh của chiều thu mỗi lúc một nhiều thêm, những cơn gió khẽ lách qua ô cửa sổ khép hờ để trêu đùa, nghịch ngợm trong tiết học. Vì thấm lạnh, bờ vai hắn đã run lên, từng nhịp lấy hơi, bao nhiêu rét buốt như cuốn theo vào lá phổi, hòa cùng dòng máu. Ngồi trong góc bàn cuối bên dãy phải, hắn như bị cô lập hoàn toàn, lạnh lẽo và buồn tủi.

Cô bạn đeo kính ngồi cạnh bên thấy vậy bèn cất lời sau nhiều tiết bàng quan, có chăng vẫn còn hơn thua việc hắn không xin lỗi em?

“Ê! Lạnh lắm hả mày?” Lời quan tâm thật suồng sã, khác với nét dễ thương mà cặp mắt kính to tròn kia đem lại trên gương mặt thanh tú của bạn ấy.

Vừa nói, tay cô bạn còn đập lên vai hắn khá mạnh, thiếu điều hắn phải nhăn mặt lại vì đau đớn, khó chịu. Hắn nhìn vào bạn ấy, đầu gật một cái gượng gạo, trong lòng không biết nên vui vì câu hỏi ra chiều cảm thông hay giận dữ vì hành động lỗ mãng kia, chưa có ai làm như thế với hắn bao giờ cả.

“Ừm!” Hắn đáp lời chưng hửng, đôi mắt nhìn xa lạ.

“Hèn gì tao thấy mày cứ run cầm cập nãy giờ! Hơ hơ! Mùa đông lạnh hơn nữa kìa!”

Mới đó, trông như cô bạn ấy vừa gửi hắn một lời hỏi thăm chan chứa quan tâm. Song, chưa kịp vui thì hắn đã bị “quăng” một điệu cười ngạo nghễ vào mặt, bạn ấy tỏ ra coi thường bộ dạng yếu đuối của hắn.

Vầng trán tối sầm lại, cảm giác bực tức trong lòng, hắn nhíu hàng lông mày đen rậm kia như kìm nén hậm hực, mắt rời đi không nhìn lại nữa.

“Nè!”

Cô bạn lay bờ vai hắn như lại có điều gì muốn nói, hắn tỏ ra không màng, mắt vẫn nhìn trong vở, tay cặm cụi giải bài tập giáo viên mới cho. Nói khẽ không được, cô bạn gằn lên như con sư tử dữ tợn.

“Nè! Có nghe tao gọi không mày? Vẫn chảnh thế hả?!”

“Đề nghị Mỹ Linh trật tự!” Giọng nói nghiêm nghị cất lên, giáo viên môn Tin đang nhìn về cuối lớp.

Cô bạn Mỹ Linh chợt quay ngoắt người đi, tay bấm bút trông bộ cục cằn, bạn ấy gõ mạnh một đầu kia xuống bàn. Cạch!

“Năm phút sau lên bảng chữa bài tập tôi vừa cho! Chị Mỹ Linh rõ chưa?”

Cái từ “chị” mà cô giáo gọi nghe thật nghiệt ngã. Hắn nhìn vào Mỹ Linh có chút hả hê, thì ra bạn ấy đã nói hắn chảnh khi bước chân ngoài cổng, bạn ấy là kẻ lỗ mãng đầu tiên trong đời hắn gặp, giờ cô giáo mắng hắn cũng đủ hài lòng. Miệng hắn tuy không cười nhưng bạn ấy tựa như thấu hiểu, đôi mắt hung dữ bỗng lườm xéo qua, hình như bạn ấy càng ấm ức thì hắn càng đắc chí.

Thế nhưng Mỹ Linh không làm gì hắn nữa, cô bạn lại thờ ơ nhìn vào trong vở bài tập, môi bĩu lại như gặp khó khăn. Hắn vẫn ngồi yên lặng nhìn, gương mặt bỗng nhiên sượng lại vì dửng dưng được tha bổng.

Giờ học môn Tin hôm ấy, cô đưa bài tập lên bảng, ai nấy nhìn vào cũng ngán ngẩm đến lười biếng, lớp nâng cao Toán - Lí - Hóa nên môn Tin không mấy ai chú trọng, nhưng hắn vẫn cần mẫn giải cho xong, ba bài tập từ dễ đến khó dường như không phải trở ngại. Lúc sau nhìn sang, cô bạn Mỹ Linh vẫn đang loay hoay khổ sở, hắn muốn giúp đỡ mà chẳng cất nên lời, mắt chỉ nhìn bạn ấy, im lặng, đợi chờ. Cô bạn thở dài đầy ngao ngán, tay đưa vuốt chiếc mũi, đôi mi buồn khép lại rũ bỏ sự cố gắng.

Chiếc đồng hồ màu trắng được treo dưới lớp, âm thanh tích tắc vang lên rệu rã lòng ai. Thời gian trôi, không khí buồn chán não nề đang bủa vây quanh lớp học, chỉ còn tiếng gió nghe rả rích bên tai.

“Mỹ Linh! Mỹ Linh ơi!” Tiếng gọi thầm thì khẽ cất lên, cả hắn và cô bạn ấy đều hướng mắt về phía em tò mò.

Em đang quay xuống bàn hắn, thấy như vậy, đôi môi kia mím lại hơi ngượng ngùng, hai má em ửng hồng, ánh mắt chỉ lướt nhanh qua hắn.

“Hả?” Mỹ Linh đáp lời, vẻ mặt chán chường ngước lên. “Có chuyện gì vậy Diệp Linh?”

“Lấy cuốn vở này để tham khảo đi! Mình biết bạn đâu có làm được!” Tay em giơ ra quyển vở màu xanh, sợ cô giáo thấy nên em chỉ len lén chuyển xuống cạnh. “Cố học thuộc kiểu đối phó rồi lên bảng. Nhìn bạn thế mình lo quá!”

Mỹ Linh nhận được nhã ý từ em bỗng mặt tươi lên như bông hoa dưới nắng chiều thu êm dịu. Đôi mắt ấy đã ngập tràn hạnh phúc, yên bình và… tự tin lên bảng.

“Ờ há! Cảm ơn bạn nhiều nhé? Thế này mình hết lo rồi!”

“Bạn cảm ơn Minh Tuệ ý! Mình đâu giúp được gì? Hi hi!” Nhắc đến cậu con trai nào đó, em nháy mắt hóm hỉnh, vai khẽ nhún hờ, bờ môi cười nhã nhặn.

Nhưng câu nói ra chiều xiên móc điều gì đã khiến Mỹ Linh xịu mặt xuống chưng hửng.

“Thôi nhắc đến nó được không?! Bạn quay lên đi! Hừ!”

Nói vậy nhưng hắn thấy Mỹ Linh hãy còn vui, bởi bàn tay cô bạn đang nâng niu quyển vở hơn.


“Lớp ta giải xong chưa?” Năm phút sau, cô giáo hỏi lớp, ánh mắt như đang mong chờ sẽ nghe thấy tiếng đáp “Rồi ạ!” đầy can đảm. Chờ hồi lâu song vẫn không thấy, cô nhìn về bàn cuối, hẳn điều gì phải xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ tới. “Mỹ Linh giải bài thứ nhất! Còn lớp giữ trật tự, theo dõi và chờ nhận xét!”

Cô vừa chỉ định, cả lớp dường như đang thở phào nhẹ nhõm, có lẽ ai cũng an tâm cho cô bạn Mỹ Linh vì trúng bài tập dễ, hoặc có chăng... họ nhẹ lòng vì bản thân không bị gọi lên? Hắn nhìn lại vở, bài một thật đơn giản, cô giáo muốn tạo cơ hội cho bạn ấy hơn là một hình thức phạt dành cho học sinh mất trật tự:

Trong tập số tự nhiên, cho x và y lần lượt là hai giá trị của A và B.

  1. Hãy trình bày các bước ngắn nhất để hoán đổi giá trị y cho A và x cho B.
  2. Viết thân chương trình bằng mã nguồn tubo pascal.
Chú ý: Khuyến khích cách giải hay, tiết kiệm tài nguyên dữ liệu.

Đó là bài tập dễ nhất, những bài sau yêu cầu nhiều bước, đòi hỏi tính logic cao hơn. Hắn gấp vở lại, bản thân đã hoàn toàn an tâm cho bạn ấy, ánh mắt nhìn qua song cửa đầy thảnh thơi…

Trong hơi thở sâu, ngoài không khí lạnh đang cuốn vào lá phổi, hắn còn nghe mái tóc em có một hương thơm khác, tuy xa lạ nhưng nồng nàn dịu êm. Em vẫn ngồi phía trước ngoan ngoãn trong yên lặng, chiếc áo dài ôm lại dáng thân, đôi vai em thon gầy hờ hững, mái tóc tuôn dài duyên dáng, thanh cao.

Hắn cảm nhận được sự đoan trang từ em qua những cử chỉ nhã nhặn, ánh mắt e thẹn và bờ môi trang nhã cười. Nếu Mỹ Linh và em đã thân nhau, hắn chỉ thắc mắc vì sao bạn ấy lại chẳng giống em điểm nào trong tính tình? Em toát lên sự quyến rũ, thanh cao qua những ánh nhìn, em gợi cho hắn tò mò về suy nghĩ và tâm tư riêng. Còn cô bạn ngồi bên, cô bạn Mỹ Linh khiến hắn có một cảm giác thân quen lạ thường, hắn quen như đã... ghét bạn ấy lâu lắm rồi.

“Này! Vì mày mà tao phải lên trên đó, thế mà mày không có gì nói à?”

Mỹ Linh đập vai hắn, tiếng gọi làm gián đoạn những suy nghĩ vu vơ. Có khi, hắn phải tập quen với hành động kiểu “con trai” của bạn ấy mất thôi.

“Vì điều gì?” Hắn thờ ơ đáp.

“Mày chết đi! Thôi tao lên bảng à!” Cô bạn nhìn xéo, câu nói như hờn như không. Chân đứng dậy, Mỹ Linh bước ra khỏi chỗ đầy quyết tâm với niềm tin chắc thắng. “Tao sẽ làm tốt! Không cần mày chúc nữa!”

Hắn im lặng nhìn theo, người con gái trước mặt đang bước lên đầy quyết tâm, mái tóc cột hờ, tà áo trắng bay, trông cũng dịu dàng như ai.

Trên bảng chỉ còn đề bài, bàn tay thon thả cầm viên phấn đang chép lại lời giải được tái hiện trong suy nghĩ. Hắn nhìn theo và gật đầu như đã hài lòng, lập luận ý đầu tiên rất chặt chẽ. Tuy ngoài lề, song hắn còn thấy nét chữ bạn ấy thật tròn trịa, từng đường nét thanh thoát, cách trình bày sạch đẹp thường chiếm được cảm tình người nhận xét.

Nội dung ý một khá tốt, hẳn là Mỹ Linh mang nặng ơn huệ từ cậu bạn đó. Nhưng chương trình tobo pascal của Mỹ Linh có vấn đề, có thể trong những tiết thực hành trên phòng máy bạn ấy chẳng chú ý gì. Khi viết tay, Mỹ Linh không chỉ sai tên hàm mà còn đem râu ông nọ để cắm vào cằm bà kia, sai lầm nghiêm trọng.

Nhưng cô giáo vẫn đang nhìn vào quyển sổ, cơ hội không phải đã hết. Bỗng hắn đứng dậy, tiếng nói bất chợt làm ai nấy đều chú ý:

“Thưa cô, em xin phép làm bài thứ ba!” Hắn nói giọng nghe thật lạ mà dễ thương, cô tỏ ra lạ lùng, hai mắt cố nhìn rõ gương mặt hắn.

“Cậu là học sinh mới phải không?” Cô hỏi nhưng đã biết chắc.

“Vâng ạ!” Hắn cúi đầu lễ phép, lòng thầm mong sẽ nhận được sự đồng ý.

“Bài hai dễ hơn đó!” Cô nói như tạo nước cho cậu học sinh chân ướt chân ráo vào lớp chọn.

“Em muốn làm bài ba ạ!”

“Được rồi! Cậu hãy làm bài thứ ba.” Cô gật đầu, tay chỉ về phía bên góc bảng, ánh mắt nhìn hắn như hy vọng vào một thực lực mới của môn Tin.

Mọi người đang tò mò nhìn vào hắn, nhiều ánh mắt tỏ ra thán phục vì hắn đã kiên định chọn bài tập khó nhất. Hắn gấp vở lại, chuẩn bị bước ra khỏi vị trí thì Diệp Linh quay xuống, bờ môi hồng óng lên mấp máy như có điều muốn nói, ánh mắt em nhìn thẳng hắn xen chút thẹn thùng, em khẽ gọi:

“Bạn ơi!”

“Chuyện gì thế?” Hắn nhìn vào em, bỗng dưng cảm thấy đôi mắt ấy quá đỗi thân thương.

“Bạn... giúp Mỹ Linh nữa nhé!” Em nói, đôi mắt thẹn thùng nhìn hắn vẫn long lanh như tha thiết cầu mong.

Hắn không trả lời, bước vội lên bảng, sau lưng có cơn gió vẫn cuộn vào, có mùi hương vẫn còn thoang thoảng, có cả những giọt nắng đang tí tách đầy vơi. Và hắn biết, có một đại dương phẳng lặng, yên bình đang gợn từng cơn sóng vào bờ phía sau.

Mỹ Linh ở trên thì đang bối rối đầy tội nghiệp, bạn ấy nhìn hắn như bắt gặp quý nhân, nhưng hắn chỉ bước qua với ánh mắt đầy dửng dưng. Gương mặt kia đang xuôi xị, bỗng vì hắn lại quay ngoắt cảm xúc, hơi thở hắt ra kèm theo hậm hực, mắt cô bạn chằm chằm nhìn vào cánh tay hắn đang thong thả viết lên nền bảng, hắn thấy khoái chí lắm. Tay hắn chậm rãi, nét chữ cũng đẹp không thua kém Mỹ Linh, không phải riêng bạn ấy, bao nhiêu người khác đang dõi nhìn theo.

Cô bạn Mỹ Linh thấy bực mình, lòng toan bỏ cuộc, chân quay đi thì hắn lại nhìn sang, miệng khẽ nói:

“Này bạn! Chép lại bài tôi mới giải đi!” Giọng nói tuy không dịu dàng nhưng hắn đã níu lại bước chân kia.

“Mày đang thương hại tao chứ gì?” Đôi mắt Mỹ Linh tròn xoe nhìn hắn, câu hỏi như đang phân vân, lòng tự tôn vẫn cao sừng sững.

“Cứ chép xong đã rồi...”

Hắn bị ngắt lời. Có giọng nói từ dưới lớp vang lên, mọi người đổ ánh nhìn về. Một cậu nam tóc xoăn, mắt đeo chiếc kính màu trắng đầy vẻ tri thức vừa đứng lên. Hắn cũng tò mò đưa mắt nhìn theo, bàn đầu tiên dãy trái, cậu nam ấy lườm qua hắn.

“Thưa cô! Em xin phép làm bài tập thứ hai!” Cậu ta nhìn như đang có điều không vui, hàng lông mày vẫn đang nhíu lại.

“Ồ!” Lớp đồng thanh ngạc nhiên, vẻ như mừng tượng chuyện gì đặc biệt sắp diễn ra trong chốc lát.

“Vậy Minh Tuệ làm bài thứ hai!” Cô giáo gật đầu vẻ đạo mạo. Mắt nhìn xuống cả lớp chợt lặng thinh.

Sau câu nói của giáo viên dạy Tin, Minh Tuệ bước lên đầy hăng hái sắc sảo, đôi mắt sắc bén ấy và hắn đang trực diện. Không gian căng thẳng khiến ai nấy cảm giác như một trận đại chiến đang xảy đến. Hắn không biểu hiện xúc cảm trên gương mặt nhưng cũng đoán rằng sẽ có sự với mình. Em đang nhìn hắn bên dưới, đôi mắt trở nên bối rối, bờ môi mím lại không chút an tâm. Mỹ Linh thì sững chân, bạn ấy hãy còn bất ngờ, đôi mắt ngỡ ngàng chứng kiến…

> Chương 2 > Phần 1.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bảo Trung Hyo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/7/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
Chương 2 > Phần 1: Cuộc chiến bất đắc dĩ và người bạn mới.

Viên phấn trên tay Mỹ Linh bỗng rơi xuống, hắn nhìn theo chợt bị một sức mạnh đẩy người lùi lại. Ngước lên thấy Minh Tuệ trông giống một tay du côn hơn là cậu thư sinh với đôi mắt kính, ánh mắt hung hãn kia nhìn hắn như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ mà cậu ta cho là “tình địch”, vừa đẩy hắn ra Minh Tuệ cố tình nói lớn hơn:

“Nếu thấy bài ba khó quá hay là để tôi làm đi! Bạn làm bài một có lẽ vừa sức đấy!”

“Ha ha ha!”

Tiếng cười dưới lớp vang lên đầy cay nghiệt, cậu ta đắc ý đứng lấn trước mặt hắn. Câu nói vừa để chứng tỏ khả năng, vừa ý chiều đày cho hắn ngượng mặt. Mặc cho cậu ta cứ hung hăng khí thế, hắn chỉ im lặng lùi về phía cuối bảng làm tiếp bài.

“Lớp trật tự!” Cô giáo gõ thước xuống bàn nhắc nhở.

Lớp trở về yên lặng. Trước khi làm bài, Minh Tuệ lấy khăn ướt xóa đi bài của hắn viết cho Mỹ Linh. Thái độ của kẻ ghen tuông không có gì ví như nổi. Nếu hắn là viên đá hay gạch lát thì Minh Tuệ sẽ vồ lấy mà cắn, mà nhai ngấu nghiến cho vỡ vụn cũng có thể lắm. Ánh mắt kia không khi nào thôi tắt những tia hờn ghét dành cho hắn.

Chọn vị trí đứng giữa, Minh Tuệ xem như đã giữ được người thương. Song cậu ta chẳng chịu dừng ở đó, đã phi lao thì phải theo lao cho tới cùng.

Mỹ Linh không làm được nên phải chờ Minh Tuệ, cứ chốc cả hai quay sang chỉ bài nên hắn đã xong nhưng họ còn dang dở. Bước chân về chỗ, hắn vừa ra sau Minh Tuệ thì bị vướng lại, mất đà đột ngột cả người đổ xuống nền: Rầm!

“Ha ha ha! Sao lại có người hậu đậu thế chứ?”

Họ lại cười, hắn ghét cái điệu cười ấy, hắn không còn cảm tình với cái lớp này. Dưới nền lớp trơ trụi có một thân, gương mặt hắn nhăn nhó vì cú ngã khiến cánh tay như buốt đau. Cô giáo vội xuống lớp đỡ hắn, tiếng mắng những người kia phần nào ấm ức thay:

“Chỉ là tai nạn thôi! Các anh, các chị có nhất thiết phải nói cười, chế giễu một cách vui vẻ thế không?” Gương mặt cô rõ đang hiện diện bực bội, nhưng khi nhìn vào hắn lại thật ân cần: “Cậu có đau lắm không? Có cần xuống phòng y tế không?”

“Dạ! Em đau chút xíu thôi cô ạ!” Hắn được cô đỡ dậy thì vờ không hề hấn. Cậu học trò hãnh diện, may mắn khi cô phủi bụi trên áo giúp, lớp im bặt, mắt nhìn không ai nói câu nào.

“Cậu về chỗ ngồi học tiếp đi! Nếu cần xuống phòng y tế cô sẽ nhờ bạn khác đi cùng.”

“Vâng ạ!”

Hắn chẳng nhìn lại kẻ gây sự, chân chậm rãi bước về cuối dãy bàn. Như không quên, hắn tìm em trong đôi mắt đen nâu, em ngồi lặng yên giữa bàn thứ năm, đôi mắt nhìn hắn như đang lo lắng.

Mỹ Linh không làm bài tiếp nữa, ngay sau đó cũng bước theo hắn. Nhìn thấy hắn, bạn ấy chỉ lặng đứng sau, chờ hắn vào mới ngồi xuống.

Nhiều lần bạn ấy quay sang, như có điều gì muốn nói rồi lại thôi, một khoảng lặng bao trùm lấy cả hai...

“Chúng ta xem và nhận xét bài tập của các bạn!” Cô giáo nói từ phía trên.

Nhìn lên bảng có Minh Tuệ đang bước xuống, cậu ta có vẻ như buồn bực điều gì.

“Minh Tuệ nhận xét bài một!”

Cô chỉ đích danh cậu ta nhận xét bài bài tập do chính mình gián tiếp giải, Minh Tuệ như ngơ ngác từ dưới lớp.

“Dạ!” Minh Tuệ đứng lên, tay chỉnh lại mắt kính như để nhìn rõ hơn. “Bài tập của bạn Mỹ Linh chưa hoàn thành ạ!”

“Nhận xét từng phần một cho cô!”

“Ý thứ nhất bạn làm đúng! Ý tưởng chọn cách thêm trung gian rất ngắn gọn ạ. Ý thứ hai chưa hoàn thành đoạn mã tobo pascal.”

“Mỹ Linh chú ý về luyện tập thêm về mã tobo pascal! Còn ai có ý kiến nhận xét nữa?”

Cánh tay dưới lớp giơ lên, mọi người bắt đầu nhìn vào hắn, cậu học sinh mới không còn tỏ ra dè dặt như các tiết trước. Cô khoát tay ra hiệu, hắn khoan thai đứng lên.

“Cậu tên gì nhỉ?”

“Dạ em là Triệu Chính!”

“Lớp hãy nghe bạn Triệu Chính nhận xét!”

Hắn chỉ lướt mắt qua Minh Tuệ, cậu ta nhíu mày như tò mò không biết hắn sẽ nói gì. Minh Tuệ cứ thế quay người xuống nhìn, bờ môi bấm lại vẻ cay cú, đằng sau cặp kính màu trắng, đôi mắt kia nhìn chất đầy hậm hực.

Hắn vẫn lạnh lẽo như gió chiều qua ánh nhìn, đôi mắt đen nâu tưởng như thấy được cả suy nghĩ kẻ khác. Rời mắt sang phía cô giáo, hắn cất lời dõng dạc, đó là bài của Mỹ Linh, nhưng thất bại lại dành cho Minh Tuệ:

“Kính thưa cô và các bạn! Cách giải bài một ngắn gọn nhưng chưa thật sự tiết kiệm tài nguyên dữ liệu như bạn nam nhận xét.”

“Ồ! Cậu còn cách nào khác hay hơn?” Cô trông chờ nhìn hắn, đôi mắt có vẻ đang rất mong sẽ có đáp án hay.

“Chúng ta có thể gạt bớt số trung gian C. Không nhất thiết phải gán giá trị của A cho C, của B cho A và của C cho B.”

Hắn khiến nhiều người phải bất ngờ, Minh Tuệ cũng không ngoại lệ, thể hiện cho sự nông nổi, chưa cần lắng nghe hết cậu ta đã ngắt lời như chưa thể tin được vào lời hắn nói:

“Vậy phải làm sao?”

Hắn chỉ từ tốn nói, Minh Tuệ nghe mà tò mò khó chịu, gương mặt đang hiện diện thắc mắc đan xen tự cao, nghe hắn nói xong bước nào thì tối dần, tối dần, đến sầm tím lại. Mắt cậu ta căng ra như hòn trứng muối, càng bởi thế hắn càng khiến sự thất bại kia dâng cao:

“Chúng ta sẽ gán tổng của By cộng Ax cho số A - gọi là Axy, gán hiệu của Axy trừ By cho - B gọi là Bx, cuối cùng gán hiệu của Axy trừ Bx cho A - gọi là Ay. Hai giá trị đã hoàn toàn hoán đổi, tiết kiệm tối đa tài nguyên.”

“Vô lí!” Minh Tuệ đứng lên phản pháo, nhưng bước chân đã đi vào vũng lầy, không còn gỡ nổi ngượng ngùng. “Thưa cô! Hoàn toàn vô lí! Thử hỏi một cốc nước cam và một cốc nước mía bạn ấy sẽ đổi như nào mà không cần trung gian, vẫn giữ được vị?”

“Rất tiếc với ví dụ của bạn!” Hắn nhún vai, nụ cười nhạt đầy kiêu hãnh, lạnh lùng. “Bạn hãy đọc lại đề bài: Trong tập số tự nhiên…”

Hắn đã thắng, Minh Tuệ rớt đài chỉ biết lặng câm như ê chề nhục nhã. Cô hiểu cách làm của hắn, thỏa sự mong đợi nên khen chẳng ngớt lời nào. Hắn bắt đầu ngó lơ đi, Minh Tuệ khi đó không còn chung đẳng cấp nữa.

Nhìn chiếc đồng hồ màu trắng cuối lớp, cô nói như dặn dò thêm vội vàng. “Chúng ta cùng nghe cô nhận xét bài còn lại, thời gian không còn nhiều nữa!”

Minh Tuệ ngồi xuống đầy hậm hực như thất bại mà không chấp nhận được sự phũ phàng, mắt dành cho hắn cơ man những tia ganh tức. Còn hắn, hắn như đã thỏa sự khó chịu trong lòng.

Mỹ Linh ngồi bên vẫn im lặng, bắt gặp cái nhìn của hắn khiến bạn ấy quay đi. Có chăng Mỹ Linh đang áy náy? Áy náy vì nhận ra lòng tốt của hắn quá muộn, áy náy vì biết rõ lí do hắn phải chịu sự đau đớn là mình. Hắn nhìn vào đôi mắt ấy cũng ngầm đoán ra, cả hai không ai nói điều gì, không gian như đã hoàn toàn yên lặng, nắng chiều điểm vào lớp học thêm ảm đạm, chán chường.

Tiết học kết thúc, cô giáo vừa bước ra, mọi người đã chen lấn, xô đẩy nhau ùa ra như vỡ chợ. Hắn vẫn chậm rãi, cánh tay đau đớn như buốt thêm dưới chiều thu lạnh lẽo đang run run xếp những quyển vở vào ngăn cặp. Mới đó thôi, lớp học vắng tanh như đột nhiên biến mất sự tồn tại của mọi người.

Hắn bước ra khỏi cánh cửa, lạnh buốt theo cơn gió như thúc mạnh hơn, đôi má hắn đang dần tê đi. Thoáng lẻ loi khi đứng một mình nhìn cả dãy hành lang dài hun hút, sân trường đã tập trung đông đúc dần. Vừa quay người lại, chợt hắn thấy em đang tiến lại, em đứng bên cạnh hơi thẹn thùng nhìn hắn. Cánh tay trắng trẻo vuốt mái tóc đen dài khẽ rối vì cơn gió.

Em cất lời hỏi, đôi mắt xanh màu đại dương sâu thẳm bỗng lung linh:

“Sao bạn ra muộn vậy?”

“Mình hơi đau! Sao bạn còn ở đây?” Hắn nói có vẻ ngượng, tim trong lồng ngực đập nhanh hơn.

Có chăng em đang đợi hắn để làm quen?

“Mình là bí thư! Bạn trực nhật xuống sân trước để xếp ghế nên mình ở lại khóa cửa giùm.”

“À, thật ngại quá! Mình khiến bạn phải chờ lâu!” Tiếng nói ái ngại như xin lỗi, thoáng chênh vênh vì tưởng bở, hắn đưa tay gãi đầu gãi tai trừ đi.

“Không sao đâu!” Em tỉm tỉm cười, nụ cười nhã nhặn như nắng vàng tỏa nhạt. “Bạn đợi mình cùng xuống! Mình khóa cửa lớp đã.”

Nụ cười của em thật quyến rũ. Với cái chức bí thư, có lẽ phải giao tiếp nhiều nên em đã rèn được kĩ năng nói chuyện, nghe từng câu từ ngọt ngào như rót mật đến tai. Hắn bỗng ga lăng:

“Để mình khóa giúp cho! Bạn cứ đưa chìa đây!”

“Cảm ơn bạn!” Em gật đầu tán thành, bàn tay mềm mại đưa cho hắn chùm chìa khóa có móc treo ngộ nghĩnh. “Thế phiền bạn giúp mình!”

Hắn kéo hai cánh cửa lại, tay vặn chiếc chìa khóa thì mặt bỗng nhăn lại, hắn bị bong gân vì cú ngã ban nãy. Không muốn em thấy nên miệng chẳng kêu lên một tiếng. Diệp Linh thì khác, em chú ý hắn đến từng chút một, vừa thấy hắn như thế đã vội hỏi:

“Bạn không sao chứ?”

“Giờ mình không sao đâu!” Hắn nhìn em, miệng cố cười một cái vờ như không.

“Nãy có sao đúng không? Con trai ai cũng vậy nhỉ?” Em vặn lời, hơi thở hắt đầy ngán ngẩm.

Hắn bị đánh đồng thì nụ cười vụt tắt, em đang thấy bộ dạng xấu xí của hắn, hắn không muốn vậy. Hắn nhìn em, câu nói như thỏa hiệp, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy băng giá, hắn không như ai cả, sự so sánh làm đôi mắt đen nâu ấy không vui:

“Mình đau, nhưng không quá nặng đâu.” Hắn nhìn em, tiếng nói không vang vọng, thoáng vụt tắt khi bờ môi ngừng lại.

“Lát mình dẫn bạn xuống phòng y tế có được không?” Em yên lặng nhìn như đang suy nghĩ. Rồi ngược lại, em mỉm môi cười hiền lành.

“Ừm! Đồng ý!” Hắn gật đầu, tay vặn chiếc chìa khóa lạnh cứng. Được em dõi theo như quan tâm, trong lòng hắn thoải mái hơn.

Cả hai cùng xuống sân trên mỗi bậc thềm, em như làn hơi ấm cạnh bên từ nụ cười trang nhã không thành tiếp, từng bức chân hiện diện chan hòa, gần gũi. Hương hoa sữa mỗi lúc một thêm đậm dần, tiếng nói cười của ai nấy dưới sân càng thêm rõ. Mái tóc em che hờ gương mặt xinh tươi tắn, hắn vẫn chăm chú nhìn, miệng cất tiếng hỏi:

“Sao bạn lại không đi cùng bạn Mỹ Linh?”

“Bạn ấy lạ lắm! Vừa hết giờ đã đi vội, không nói rằng gì với mình hết!” Em cũng không biết, môi khẽ mím lại như khó hiểu cũng nhiều.

“Chắc cả hai thân nhau lắm?!” Hắn như tự hỏi chính mình. “Lại còn cùng tên nữa bạn ha?”

Em không tỏ ra bất ngờ với điều ấy, mắt nhìn bâng quơ như nghĩ lại bao kỉ niệm, bờ môi hồng óng lên nói vẻ rất tự hào. Nhưng cũng như muốn cho hắn biết rằng bóng hồng ấy chẳng hòa trộn với ai.

“Ừm, tụi mình rất thân. Hì! Mình tên là Diệp Linh, bạn gọi là Tiểu Linh cũng được!”

“Nghe dễ thương ha?”

Cái tên Tiểu Linh làm cho hắn ấn tượng, hắn nghe mà thích thú nhắc đi nhắc lại trong suy nghĩ. Thế giới bỗng nhỏ bé lại, hắn chỉ còn trông thấy nụ cười và đôi mắt của em.

“Cảm ơn nhé! Ở nhà mình thích được gọi như thế!”

“Vậy mình sẽ gọi bạn là Tiểu Linh.”

“Ok! Chính!” Đôi mắt em long lanh nhìn hắn, môi hé cười để lộ hàm răng trắng muốt, hắn nhìn phút chốc ngẩn ngơ.

Chợt hắn tỏ ra thắc mắc, chân đứng lại, mắt nhìn chăm chắm không còn biết đâu là vô duyên nữa. Miệng bỗng hỏi như lạc đề:

“Nhưng mà sao mắt của Tiểu Linh màu xanh?”

“Sau này rồi Chính biết! Hi!” Em cười hóm hỉnh như lảng đi, câu nói làm hắn thêm tò mò. Cánh tay em vuốt mái tóc dịu dàng. “Mà Chính ở đâu tới vậy? Chính có vẻ học giỏi môn Tin nhỉ?”

“Chính ở Sài Gòn, hồi học trong đó Chính thích nó thôi!” Hắn nói như khiêm tốn. “Môn Tin chỉ cần thích là hiểu, không cần giỏi đâu Tiểu Linh ạ.”

“À ra vậy! Hi hi!” Em che môi lại cười hiền, mắt nhìn hắn lạ lùng.

“Ủa, cười chi vậy Linh?”

“Sao đi trước người ta thế? Phòng y tế đằng sau cơ mà!”

Em quay lại đằng sau, hắn đứng nhìn như đôi chân bị một loại keo vô hình nào đó giữ lại, gương mặt ngượng ngùng, ái ngại. Tiểu Linh đi được vài bước, bờ vai rung như vẫn đang khẽ cười, em nhìn lại, tay vẫy vẫy:

“Chính đi mau lên, đừng có nhìn Linh như thế!”

“Ừm! Đợi Chính với!”

Hắn rảo bước tiến lên nơi em đợi, cả hai cùng bước về phòng y tế tầng hai, con đường ngang qua những hàng hòa sữa trắng tinh như bông tuyết phủ đầy. Gió vẫn thổi mạnh, mái tóc em như trút những hương thơm qua hắn. Những bước chân của hắn còn e dè, em như cô nàng hướng dẫn viên, miệng kể biết bao những điều về ngôi trường cho hắn hiểu.

Bước tới cửa phòng y tế, mùi thuốc men khó chịu sộc vào mũi ngột ngạt. Tiểu Linh đẩy vai hắn vào trong, em còn nói như trấn an:

“Không sao đâu! Chính vào khám đi, Linh đợi bên ngoài!”

Hai phút sau hắn bước ra, bàn tay phải băng bó lại có vẻ nghiêm trọng. Tiểu Linh đứng bên lan can, em lặng nhìn những cánh hoa trắng tinh ngoài sân, cơn gió vuốt ve mái tóc đen huyền tuôn dài khẽ rối. Hắn thấy bản thân như thuyền nan trở về, em nghe tiếng bước chân chợt quay lại, mắt hiền lành như bến bờ phẳng lặng, chợt lo lắng khi thấy đôi tay hắn:

“Ôi sao nghiêm trọng thế? Chính bong gân phải không?”

“Ừm! Dán miếng salonsip được rồi mà chị ấy không chịu!” Hắn kể lể như đang gặp vấn đề thái quá.

“Ai cho dán mà dán?” Em nói như đang trách móc bởi sự thiếu hiểu biết của hắn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào bàn tay hắn mà xót xa. “Minh Tuệ phải xin lỗi Chính, bị cốc đầu chẳng thấm vào đâu!”

“Ai cốc cậu ta thế?” Hắn ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì đâu! Thôi chúng mình ra sân trường kẻo lễ bắt đầu trước mất.” Em không muốn hắn biết, vội đổi chủ để, câu nói nhanh hơn.

“Ừm đi!”

Xuống đến tầng một, sân trường nhộn nhịp những dáng người đang tập trung. Một phía nào đó, có những con người đang nhìn về hắn và em. Có vẻ như em luôn là tâm điểm của sự chú ý vì nét xinh đẹp tỏa ngát dạng ngời. Hắn không biết nên vui vì được sóng bước cùng em hay buồn vì họ hiểu lầm sinh ra tia nhìn ghen ghét nữa.

“Sao Tiểu Linh vẫn thản nhiên thế?” Hắn ám chỉ những người con trai đang “dán mắt” phía đằng kia.

“Ừm! Chính muốn cấm họ à?”

“Không phải…” Hắn ấp úng, chưa lí giải được em đã ngắt lời.

“Phải như nào do Chính tự suy ra thôi nhé! Blêu!” Em nháy mắt hóm hỉnh, như lúc với Mỹ Linh, thật dễ thương.

“Hừm!” Hắn thở hắt như ấm ức không nói được.

“Đấy đừng nhìn người ta như thế!” Em khẽ trách rồi lay lay cánh tay hắn thúc giục. “Tụi mình nhanh đến hàng lớp đi, cô Thanh nhìn thấy kìa.”

Đi được hai bước em dặn thêm, bờ môi hồng hơi óng lên xinh xắn: “À, có mọi người Chính gọi là Diệp Linh thôi nha!”

Hắn không biết nói gì, em làm cho thắc mắc đong đầy trong suy nghĩ. Tiểu Linh bước đi mỗi lúc một xa, hắn đứng nhìn trong tĩnh lặng. Mái tóc em thả dài, bờ vai trắng trẻo hững hờ, chiếc áo dài ôm lại dáng người thon thả. Tiểu Linh thật đẹp!

> Ngoại truyện 1.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Truyện của bạn giống truyện tình cảm học đường, nó đáng yêu làm sao ấy!
Giọng văn của bạn mượt, thuần Việt, mà tên nhân vật lại khá Trung.
Mình cảm nhận đây sẽ là một mối tình tay bốn, không biết có phải không nữa?
 

Bảo Trung Hyo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/7/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
-> "chế giễu" chứ nhờ!? :D
Em thấy nó đơn giản quá thành ra tùy hứng. Tuy không hay nhầm giùm với dùm nhưng những từ tương tự lại phạm một cách nghiêm trọng. =.='
 

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Mình đáng yêu hơn nó mà! =.=!
Về tên nhân vật, bạn thấy nó Trung đúng không, mình cũng thấy vậy. Bạn biết tại sao mình lại viết vậy không?
Gì vậy bà? Trả lời lần trước rồi mà.
Bạn biết tại sao mình lại viết vậy không? Mình cũng không biết nữa.
 

Bảo Trung Hyo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/7/14
Bài viết
37
Gạo
0,0
Bên trên