Ngoại truyện 1: Người bạn trong quá khứ.
Tối đến, hắn đứng một mình bên lan can nhìn ra thành phố lộng lẫy ánh đèn. Những cơn gió thổi rít mang theo hơi lạnh, nhưng cũng như háo hức nô đùa, tìm gọi bạn bè. Hắn vẫn nhìn tâm trạng, trong phút tĩnh lặng, hắn nghĩ đến ngày học trên lớp.
Hắn chưa cùng mọi người gắn bó trong năm tháng, chưa hiểu được những điều còn khác biệt với môi trường cũ. Có thể họ đã quen, nhưng hắn thì không: Những tiếng cười ngạo nghễ, hiệu ứng domino. Song, bên cạnh những hờn tức, bất bình, hai người con gái có thể khiến hắn thấy vui, một người trang nhã nụ cười cho hắn sự yên bình, một người cố tỏ ra bản lĩnh mà đôi khi lại ngốc nghếch dễ thương...
There is something that I see
In the way you look at me
There’s a smile, there’s a truth
In your eyes…
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Có tiếng sáo văng vẳng, giai điệu khi bổng lên như ngọn gió xa, khi trầm xuống, lắng đọng lại đâu đó tựa hạt mưa, chúng hòa quyện với nhịp piano da diết, dịu êm.
Sực nhớ có người gọi, bước chân hắn vội trở về phòng, chiếc điện thoại trên bàn nháy màn hình như thúc giục. Nhìn tần ngần, thấy số điện thoại là lạ khiến hắn tò mò, đoán tới đoán lui:
“Alô! Tôi đang nghe!”
“Chào Hyo, đến XL này mà không thông báo để tôi đón bạn?”
Thật bất ngờ, trong trí nhớ, chưa bao giờ hắn cho cô bạn biết số điện thoại, ảnh chụp, thông tin chuyển trường lại càng không. Gần hai năm cắt liên lạc, hắn ngỡ ngàng hết thảy.
“Chào... Nan, sao bạn biết tôi đã ra miền Bắc?”
“Hờ! Vì tôi đã gặp bạn!” Tiếng cười lạnh lẽo bên kia làm hắn thấy rợn mình. “Bạn quy ẩn lâu quá rồi! May chưa quên tôi!”
“Xin lỗi, sau tai nạn, tôi ít lên HVA. Nhưng tại sao bạn lại nhận ra tôi ở đây?”
“Nhiều lí do quá! Bạn trả lời tôi một câu thôi... bạn còn đam mê như tôi không?” Nan không quan tâm những rãi bày hay thắc mắc của hắn, cô bạn hỏi lại.
“Mẹ không muốn tôi tham gia nữa! Nhưng mà…”
“Vậy thôi! Chào cậu bạn giỏi Tin học! Tút... tút... tút...” Nan cắt lời như giận dữ, mặc cho hắn chưa kịp nói thêm. Có niềm thất vọng ngập tràn sau tiếng bíp nhỏ dần đến xa xăm.
Cả hai đã không cùng đường, Nan không còn lí do để tiếp tục quen hắn. Những tưởng hai năm sẽ có nhiều chuyện để nói cho nhau nghe nhưng không phải thế rồi. Còn hắn, nếu việc nói chuyện thường xuyên với Nan tạo thành thói quen thì có thể hắn sẽ tiếc. Nhưng hai năm với hắn đã là quá đủ để quên đi một người con gái, nhất là khi đã chẳng thân nhau.
Đêm muộn, bóng tối bủa vây, bầu trời không một khôi sao sáng. Gió thổi mái tóc hất ngược ra, hắn cảm nhận hơi sương lành lạnh đang phả vào tấm lưng. Sau bức tường, một người con gái từ từ bước ra, chiếc mặt nạ che đi gương mặt, mái tóc thả dài. Ấy có thể là một cô gái xinh đẹp, có thể không, dáng người thanh mảnh nhưng nồng nàn sát khí, đôi mắt xa xăm nhìn hắn như căm phẫn chất đầy:
“Kẻ phản bội, ngươi đã xuất hiện rồi đó ư? Hơ hơ!” Tiếng cười ngạo nghễ kia văng vẳng khắp phương dội lại.
“Đây là đâu?”
“Hơ hơ! Đây là nơi mà ngươi vẽ lên cho ta, ngươi thấy đẹp không?”
Câu trả lời làm hắn càng không hiểu, hắn lắc đầu. Hình như có uẩn khúc nào đó dẫn đến sự thù hận. Mà trong đầu hắn trống trơn, không nhớ được mình đã gây nên tội tình gì.
“Đây là ước vọng của ta. Ngươi quên mình đã hứa điều gì, chính ngươi đã thất hứa. Ngươi là kẻ phản bội, ngươi đáng chết không?!”
Cô gái ấy gằn giọng, tay phải giơ cây súng lên chỉ thẳng vào hắn, tai trái cầm chiếc đồng hồ cát. Có phải khi những hạt cát trắng kia chuyển hết về một phương, súng sẽ nổ?
Cái chết đang cận kề, hắn chỉ nhìn vô cảm, xen chút phẫn uất vì chưa hiểu điều gì cả.
Những hạt cát đã rơi hết, hắn nói lớn: “Khoan đã!”
Nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn lại, tiếng súng nổ vang nghe chói ing tai, hắn chợt giật mình.
Bừng tỉnh dậy, chợt nhận ra chỉ là cơn mơ, nhưng tiếng cười ngạo nghễ như còn văng vẳng đâu đây. Đó chính là Nan! Nhưng hắn đã thất hứa điều gì để chuốc lấy thù hận từ người con gái ấy?
3 giờ sáng, hãy đang còn sớm, hắn không bật đèn lên. Hắn ngồi co ro trong đêm dài lạnh lẽo, trôi đằng đẵng chưa đến ngày mai...
Hắn chưa cùng mọi người gắn bó trong năm tháng, chưa hiểu được những điều còn khác biệt với môi trường cũ. Có thể họ đã quen, nhưng hắn thì không: Những tiếng cười ngạo nghễ, hiệu ứng domino. Song, bên cạnh những hờn tức, bất bình, hai người con gái có thể khiến hắn thấy vui, một người trang nhã nụ cười cho hắn sự yên bình, một người cố tỏ ra bản lĩnh mà đôi khi lại ngốc nghếch dễ thương...
There is something that I see
In the way you look at me
There’s a smile, there’s a truth
In your eyes…
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Có tiếng sáo văng vẳng, giai điệu khi bổng lên như ngọn gió xa, khi trầm xuống, lắng đọng lại đâu đó tựa hạt mưa, chúng hòa quyện với nhịp piano da diết, dịu êm.
Sực nhớ có người gọi, bước chân hắn vội trở về phòng, chiếc điện thoại trên bàn nháy màn hình như thúc giục. Nhìn tần ngần, thấy số điện thoại là lạ khiến hắn tò mò, đoán tới đoán lui:
“Alô! Tôi đang nghe!”
“Chào Hyo, đến XL này mà không thông báo để tôi đón bạn?”
Thật bất ngờ, trong trí nhớ, chưa bao giờ hắn cho cô bạn biết số điện thoại, ảnh chụp, thông tin chuyển trường lại càng không. Gần hai năm cắt liên lạc, hắn ngỡ ngàng hết thảy.
“Chào... Nan, sao bạn biết tôi đã ra miền Bắc?”
“Hờ! Vì tôi đã gặp bạn!” Tiếng cười lạnh lẽo bên kia làm hắn thấy rợn mình. “Bạn quy ẩn lâu quá rồi! May chưa quên tôi!”
“Xin lỗi, sau tai nạn, tôi ít lên HVA. Nhưng tại sao bạn lại nhận ra tôi ở đây?”
“Nhiều lí do quá! Bạn trả lời tôi một câu thôi... bạn còn đam mê như tôi không?” Nan không quan tâm những rãi bày hay thắc mắc của hắn, cô bạn hỏi lại.
“Mẹ không muốn tôi tham gia nữa! Nhưng mà…”
“Vậy thôi! Chào cậu bạn giỏi Tin học! Tút... tút... tút...” Nan cắt lời như giận dữ, mặc cho hắn chưa kịp nói thêm. Có niềm thất vọng ngập tràn sau tiếng bíp nhỏ dần đến xa xăm.
Cả hai đã không cùng đường, Nan không còn lí do để tiếp tục quen hắn. Những tưởng hai năm sẽ có nhiều chuyện để nói cho nhau nghe nhưng không phải thế rồi. Còn hắn, nếu việc nói chuyện thường xuyên với Nan tạo thành thói quen thì có thể hắn sẽ tiếc. Nhưng hai năm với hắn đã là quá đủ để quên đi một người con gái, nhất là khi đã chẳng thân nhau.
Đêm muộn, bóng tối bủa vây, bầu trời không một khôi sao sáng. Gió thổi mái tóc hất ngược ra, hắn cảm nhận hơi sương lành lạnh đang phả vào tấm lưng. Sau bức tường, một người con gái từ từ bước ra, chiếc mặt nạ che đi gương mặt, mái tóc thả dài. Ấy có thể là một cô gái xinh đẹp, có thể không, dáng người thanh mảnh nhưng nồng nàn sát khí, đôi mắt xa xăm nhìn hắn như căm phẫn chất đầy:
“Kẻ phản bội, ngươi đã xuất hiện rồi đó ư? Hơ hơ!” Tiếng cười ngạo nghễ kia văng vẳng khắp phương dội lại.
“Đây là đâu?”
“Hơ hơ! Đây là nơi mà ngươi vẽ lên cho ta, ngươi thấy đẹp không?”
Câu trả lời làm hắn càng không hiểu, hắn lắc đầu. Hình như có uẩn khúc nào đó dẫn đến sự thù hận. Mà trong đầu hắn trống trơn, không nhớ được mình đã gây nên tội tình gì.
“Đây là ước vọng của ta. Ngươi quên mình đã hứa điều gì, chính ngươi đã thất hứa. Ngươi là kẻ phản bội, ngươi đáng chết không?!”
Cô gái ấy gằn giọng, tay phải giơ cây súng lên chỉ thẳng vào hắn, tai trái cầm chiếc đồng hồ cát. Có phải khi những hạt cát trắng kia chuyển hết về một phương, súng sẽ nổ?
Cái chết đang cận kề, hắn chỉ nhìn vô cảm, xen chút phẫn uất vì chưa hiểu điều gì cả.
Những hạt cát đã rơi hết, hắn nói lớn: “Khoan đã!”
Nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn lại, tiếng súng nổ vang nghe chói ing tai, hắn chợt giật mình.
Bừng tỉnh dậy, chợt nhận ra chỉ là cơn mơ, nhưng tiếng cười ngạo nghễ như còn văng vẳng đâu đây. Đó chính là Nan! Nhưng hắn đã thất hứa điều gì để chuốc lấy thù hận từ người con gái ấy?
3 giờ sáng, hãy đang còn sớm, hắn không bật đèn lên. Hắn ngồi co ro trong đêm dài lạnh lẽo, trôi đằng đẵng chưa đến ngày mai...
Chỉnh sửa lần cuối: