Mùa dịch, mùa học - Hoàn thành - _hONG_aHN_

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Đây là những mẩu truyện được "truyền khẩu" lại trong "dân gian" bằng ngôi thứ ba về huyền thoại Gia Cát Khổng Minh Hà Anh của 7B.
Ba lượt đến tận lều tranh
Giờ cả lũ 6B đã mài đũng quần ở lớp sáu được nửa học kì, và giờ, cái chướng ngại vật quyết định chúng phải mài tiếp cái đũng quần mòn vẹt ở tầng một hay... tiếp tục mài cái đũng quần vẫn mòn xơ xác, chỉ khác là ở tầng hai - kì thi giữa học kì I. Cái kì thi này không quan trọng bằng kì thi cuối kì I và cuối kì II nhưng cũng đóng một vai trò thiết yếu trong hành trình lên lớp bảy của lũ này.
- Ê tụi mày, qua được cái ải này rồi cũng phải “mần” ba ải nữa! Có ai giúp được tụi mình không? Bụt ở đâu, thần tiên ở đâu? Gia Cát Khổng Minh, Ngô Dụng ở đâu? - Con Mỹ Anh than lên vài câu trong giờ ra chơi.
Thế mà dường như trời nhìn thấu được tâm can nó thật. Dạo này, trên facebook của khối THCS có truyền khẩu một câu bất thành văn (thành văn để bị thầy cô tóm à?):
“Hà Anh, Trần Minh lớp nào có một trong hai đứa đó sẽ có điểm trên trung bình!”
- Hà Anh á? - Con Ngân thét lên - Có phải con Hà Anh “con nhà người ta” lớp mình không? Còn Trần Minh nữa, tuần rồi nó vừa bị chuyển từ lớp mình xuống lớp 7F!
- Chứ còn ai vào đây nữa? - Long lạnh lùng dội một gáo nước lạnh vào mặt con Ngân - Nhưng ‘ai có được một trong hai đứa nó sẽ được điểm trên trung bình’ lớp mình có con Hà Anh là quá đủ rồi. Tham thì thâm thôi mày.
- Nhưng đâu ai biết nó có tài cán gì đâu? - Thảo Nhiên đốp chát lại.
- Im bọn mày.
Cả lớp im lặng. Hai mươi hai cái đầu quay về bên phải, bên trái, đằng trước, đằng sau xem đứa nào vừa thốt ra ba chữ vốn là rất khiếm nhã đó. Đó là con Thư, “chánh quân sư” của lớp 6B.
- Hồi tiểu học tao đã từng biết nó. Tao tự nhận, tao so với nó cũng như Tào Tháo so với Gia Cát Lượng, như điện thoại ‘cục gạch’ so với Iphone 10. Lũ chúng mày nếu có nó như thầy Lực mọc thêm mắt giữa trán, như cô Huyền dạy Sử có cỗ máy thời gian!
Vậy là kết cục chẳng ai nghĩ đến. Trước giờ trong lớp, Hà Anh là một đứa học sinh cá biệt không bạn không bè. Dù thành tích học tập của nó khá tốt, đặc biệt là môn Văn, nhưng cái danh hiệu học sinh khá cũng “tặng” cho nó một cái nickname là “con nhà người ta”. Đâu ai biết, nó còn có tài mưu lược thần sầu như con Thư đã bảo chứ?
- Vì danh dự, à nhầm điểm trên trung bình của lớp, đành phải hạ mình đi xin nó vậy - Lớp trưởng Phong quyết định - Bọn mày biết Hà Anh đâu không?
- Ơ hay - Mỹ Anh giở giọng chua ngoa - Chẳng lẽ não mày toàn nước à? Nó đang ở nhà nó chứ đâu, giờ hết giờ rồi, chỉ có mỗi bọn mình lén tụ họp ở đây thôi mà?
- Vậy tao đi đây - Nói rồi, nó xô mấy cái ghế lẫn mấy đứa bạn để phóng ra ngoài cửa - Tao sẽ cho bọn mày biết kết quả đàm phán sau! - Nó gọi với lại từ dưới sân trường.
- Tối hôm đó -
“Trên lớp, biết ai tài, ai dốt
Bỗng thằng lớp trưởng viếng lều con
Ai hay chỉ một giờ khẩu nghiệp
Được Văn, Sinh, Toán trên năm tròn!”
- Thằng Long nhắn trên Zalo.​
“Ê, mày viết thơ linh tinh gì đấy?” - Phong chat lại. Nhưng Long đã biến mất không một tăm hơi.
“Nhân tiện, tao nói luôn cho bọn mày là con Hà Anh đã đồng ý giúp phe mình rồi. Công nhận... nó không nhõng nhẽo giống Gia Cát Lượng, phải để Lưu Bị mời ba lần mới chịu đi ((((:.”
Cóp bài diệu kế
- Giờ tao nghĩ cách an toàn nhất là phao “cổ điển” - Con Hà Anh nói với cả lớp trong giờ ra chơi hôm sau.
- Ném bằng cách nào? - Con “Ngan” hỏi.
- Nghe nè nghe nè, ok hết rồi. Trước tiên phải tìm đứa nào giỏi nhất, tao cho nó đi ném. Ai xung phong?
- Ê ê, mày còn bày đặt - Phong bất ngờ phản kháng - Vừa mới chân ướt chân ráo vào team này mà còn làm bộ làm phách như mày là lớp trưởng lớp 6B à?
- Đ*t mẹ đồ chó, tao tin nó nhiều hơn tin mày - Con Thư xỉ vả, rồi quay ngoắt sang ngồi cạnh Hà Anh - Yên tâm, tao tin mày.
Rồi nó bỗng sững sờ, rồi đến lượt co rúm vì sợ trước bộ mặt đen sì đầy bí hiểm và có chút tinh quái của Hà Anh:
- Mày cũng yên tâm đi. Đứa nào nói tao làm phách, tao sẽ cho nó gãy không còn răng với xương, nhổ không còn tóc hay lông nách.
Đến lượt Phong tối sầm mặt mũi. Rồi nó nắm chặt lấy hai bàn tay đang run rẩy, cất tiếng nói khe khẽ:
- Được... Mọi chuyện nghe theo mày... Tú... mày phụ trách ném phao được không...?
***​
Im ắng. Ắng lặng. Lặng lẽ.
Không, không phải tôi đang bày trò nối từ, mà là không khí trong phòng thi của lũ lớp 6B. Dĩ nhiên Hà Anh và lũ còn lại không hề lo lắng: mọi việc đã sắp đặt hoàn hảo. Giờ tất cả chỉ trông chờ vào Tú...
- Ê mày - Một tiếng thì thầm vọng lên bên phải Tú - Cho tao mượn bút, bút tao hết mực rồi.
- Ok - Khác với những đứa khác trả lời “tao chỉ có một cái”, Tú ngay lập tức chuyền một cái bút sang bàn bên kia. Tất cả cử chỉ của nó đều không qua được mắt cô Lan “cú vọ”, nhưng cô đã không để ý thấy một mẩu giấy nho nhỏ gấp gọn được gài phía trong, cạnh ruột bút.
Một lúc sau...
- Ê cho tao mượn compa đi - Lại một tiếng thì thầm vọng lên từ sau lưng Ngân, đứa vừa hỏi mượn bút vừa nãy.
- Đây - Lại một đồ vật nữa được chuyển chủ. Tất cả hành vi của nó cũng không thoát được cặp mắt như đại bàng của cô Lan, nhưng lần này cô cũng không để ý rằng cũng có một mẩu giấy gấp gọn được gài bên cạnh cái bút chì.
Lại một lúc nữa...
- Ê, cho tao mượn cục tẩy.
- Được.
- Này, cho tao mượn...
- Ô kê.
***​
- Các cô cậu bỏ bút xuống, đã hết giờ - Cô Lan thông báo - Giờ mấy cô cậu có thể ra ngoài và... chờ điểm.
"Gia Cát Khổng Minh bày phao công
Tay phải miệt mài chép như không
Tay trái “vèo” phát... phao bay bổng
Rời khỏi phòng thi đệ nhất công."
- Hay! Hay! Đúng là diệu kế! - Thằng Phong không tiếc lời khen ngợi.
- Vụ này mày góp công nhiều nhất! - Con Nhiên reo mừng.
- Quá đỉnh!
- Được!
- Mấy đứa lại đây - Một giọng ngọt ngào giả vờ làm bọn nó lạnh cả người - Gọi luôn mấy đứa còn lại nữa, về phòng học cô... “trao đổi” luôn thể.
Khổng Minh Học Cứu tương ngộ
Mọi chuyện bắt đầu hết sức đơn giản và khả năng ngăn chặn nó hoàn toàn trong tầm tay, như dập tắt một que diêm bé xíu vậy. Nhưng lại có vài đứa không muốn thực hiện hành động nhỏ nhặt đó, và que diêm nọ cứ thế bùng cháy thành một đám lửa lớn.
- Ê, mày dám tin Hà Anh lớp tao giỏi hơn Trần Minh lớp mày không? - Một đứa lớp 6F lên giọng ba hoa trong giờ ra chơi. Chỉ với một câu mở đầu như thế, sự việc đã được khơi mào. Ngay lập tức, hơn nửa lớp 6B đã im re, lẳng lặng chĩa tia nhìn chết người về phía bọn 6F.
- Mơ đi mày! - Con Ngân “tám” “khai khẩu” trước.
- Mày ấy! Học truyện cổ tích từ hồi đầu năm học rồi mà giờ vẫn ảo tưởng sức mạnh quá mức đó cưng à!
- Mày ấy!
- Mày thì có!
- Mày chứ ai!
- Mày!
- Mày!
- Mày!
- Im. - Chỉ một từ nhát gừng nhưng có sức sát thương vô cùng cao - Trần Minh đâu?
Mười mấy cái đầu quay lại đằng sau. Con Hà Anh đã đứng đó tự bao giờ, vẻ mặt đằng đằng sát khí phảng đâu đó nét tinh quái.
- Tao. - Vẫn một từ gọn ghẽ, nhát gừng nhưng có chất giọng trầm trầm hơi nguy hiểm - Muốn gì?
Lại đến lượt mười mấy cái đầu của bọn 6F quay ngoắt lại. Dĩ nhiên, Trần Minh đang đứng đó. Nó cũng mang một điệu bộ cười nguy hiểm như con Hà Anh, chỉ khác là tia nhìn sát nhân của nó dường như được nhân lên gấp bội qua cặp “đít chai”... à nhầm đôi mắt kính của nó.
Giáo Sư Ngốc Nghếch
<<< Chương trước
Chương tiếp >>>​
Hết sức thoả mãn. Tò mò chương sau. Nhưng tui nghĩ bà nên chia thành nhiều phần thay vì để dồn hết vào 1 cái.
Và sao lại có "tôi"? Đang bảo kể ngôi thứ 3 mà?
P/s: Trần Minh là Tư Mã Ý phỏng?
 

_hONG_aHN_

Gà cận
Tham gia
26/10/21
Bài viết
308
Gạo
24,0
Hết sức thoả mãn. Tò mò chương sau. Nhưng tui nghĩ bà nên chia thành nhiều phần thay vì để dồn hết vào 1 cái.
Và sao lại có "tôi"? Đang bảo kể ngôi thứ 3 mà?
P/s: Trần Minh là Tư Mã Ý phỏng?
Là lời tác giả (tui) đang nói (có lẽ nên cho vào ngoặc đơn nhỉ?)
Trần Minh được lớp 6F ví là Ngô Dụng tái sinh (trong Thủy Hử), và danh xưng này sẽ đóng vai trò trong việc phân định thắng thua trong trận quyết đấu sau...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Là lời tác giả (tui) đang nói (có lẽ nên cho vào ngoặc kép nhỉ?)
Trần Minh được lớp 6F ví là Ngô Dụng tái sinh (trong Thủy Hử), và danh xưng này sẽ đóng vai trò trong việc phân định thắng thua trong trận quyết đấu sau...
Ok bà. Bà cuồng Thuỷ Hử nên tui lo cho Hà Anh quá.
 

_hONG_aHN_

Gà cận
Tham gia
26/10/21
Bài viết
308
Gạo
24,0
Đoạn đấu khẩu này chưa thoả mãn lắm bà ơi.
:(( Trình độ cà khịa của tui vẫn chưa đạt đến mức thượng thừa nên không thể diễn tả được cảnh hai ông bà kỳ phùng địch thủ đối đầu với nhau :((((.
 

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Gia Cát Khổng Minh Hà Anh truyền kỳ: Những mẩu truyện được "truyền khẩu" lại trong "dân gian" bằng ngôi thứ ba về huyền thoại Gia Cát Khổng Minh Hà Anh của 7B.
Giờ cả lũ 6B đã mài đũng quần ở lớp sáu được nửa học kì, và giờ, cái chướng ngại vật quyết định chúng phải mài tiếp cái đũng quần mòn vẹt ở tầng một hay... tiếp tục mài cái đũng quần vẫn mòn xơ xác, chỉ khác là ở tầng hai - kì thi giữa học kì I. Cái kì thi này không quan trọng bằng kì thi cuối kì I và cuối kì II nhưng cũng đóng một vai trò thiết yếu trong hành trình lên lớp bảy của lũ này.
- Ê tụi mày, qua được cái ải này rồi cũng phải “mần” ba ải nữa! Có ai giúp được tụi mình không? Bụt ở đâu, thần tiên ở đâu? Gia Cát Khổng Minh, Ngô Dụng ở đâu? - Con Mỹ Anh than lên vài câu trong giờ ra chơi.
Thế mà dường như trời nhìn thấu được tâm can nó thật. Dạo này, trên facebook của khối THCS có truyền khẩu một câu bất thành văn (thành văn để bị thầy cô tóm à?):
“Hà Anh, Trần Minh lớp nào có một trong hai đứa đó sẽ có điểm trên trung bình!”
- Hà Anh á? - Con Ngân thét lên - Có phải con Hà Anh “con nhà người ta” lớp mình không? Còn Trần Minh nữa, tuần rồi nó vừa bị chuyển từ lớp mình xuống lớp 7F!
- Chứ còn ai vào đây nữa? - Long lạnh lùng dội một gáo nước lạnh vào mặt con Ngân - Nhưng ‘ai có được một trong hai đứa nó sẽ được điểm trên trung bình’ lớp mình có con Hà Anh là quá đủ rồi. Tham thì thâm thôi mày.
- Nhưng đâu ai biết nó có tài cán gì đâu? - Thảo Nhiên đốp chát lại.
- Im bọn mày.
Cả lớp im lặng. Hai mươi hai cái đầu quay về bên phải, bên trái, đằng trước, đằng sau xem đứa nào vừa thốt ra ba chữ vốn là rất khiếm nhã đó. Đó là con Thư, “chánh quân sư” của lớp 6B.
- Hồi tiểu học tao đã từng biết nó. Tao tự nhận, tao so với nó cũng như Tào Tháo so với Gia Cát Lượng, như điện thoại ‘cục gạch’ so với Iphone 10. Lũ chúng mày nếu có nó như thầy Lực mọc thêm mắt giữa trán, như cô Huyền dạy Sử có cỗ máy thời gian!
Vậy là kết cục chẳng ai nghĩ đến. Trước giờ trong lớp, Hà Anh là một đứa học sinh cá biệt không bạn không bè. Dù thành tích học tập của nó khá tốt, đặc biệt là môn Văn, nhưng cái danh hiệu học sinh khá cũng “tặng” cho nó một cái nickname là “con nhà người ta”. Đâu ai biết, nó còn có tài mưu lược thần sầu như con Thư đã bảo chứ?
- Vì danh dự, à nhầm điểm trên trung bình của lớp, đành phải hạ mình đi xin nó vậy - Lớp trưởng Phong quyết định - Bọn mày biết Hà Anh đâu không?
- Ơ hay - Mỹ Anh giở giọng chua ngoa - Chẳng lẽ não mày toàn nước à? Nó đang ở nhà nó chứ đâu, giờ hết giờ rồi, chỉ có mỗi bọn mình lén tụ họp ở đây thôi mà?
- Vậy tao đi đây - Nói rồi, nó xô mấy cái ghế lẫn mấy đứa bạn để phóng ra ngoài cửa - Tao sẽ cho bọn mày biết kết quả đàm phán sau! - Nó gọi với lại từ dưới sân trường.
- Tối hôm đó -
“Trên lớp, biết ai tài, ai dốt
Bỗng thằng lớp trưởng viếng lều con
Ai hay chỉ một giờ khẩu nghiệp
Được Văn, Sinh, Toán trên năm tròn!”
- Thằng Long nhắn trên Zalo.​
“Ê, mày viết thơ linh tinh gì đấy?” - Phong chat lại. Nhưng Long đã biến mất không một tăm hơi.
“Nhân tiện, tao nói luôn cho bọn mày là con Hà Anh đã đồng ý giúp phe mình rồi. Công nhận... nó không nhõng nhẽo giống Gia Cát Lượng, phải để Lưu Bị mời ba lần mới chịu đi ((((:.”
- Giờ tao nghĩ cách an toàn nhất là phao “cổ điển” - Con Hà Anh nói với cả lớp trong giờ ra chơi hôm sau.
- Ném bằng cách nào? - Con “Ngan” hỏi.
- Nghe nè nghe nè, ok hết rồi. Trước tiên phải tìm đứa nào giỏi nhất, tao cho nó đi ném. Ai xung phong?
- Ê ê, mày còn bày đặt - Phong bất ngờ phản kháng - Vừa mới chân ướt chân ráo vào team này mà còn làm bộ làm phách như mày là lớp trưởng lớp 6B à?
- Đ*t mẹ đồ chó, tao tin nó nhiều hơn tin mày - Con Thư xỉ vả, rồi quay ngoắt sang ngồi cạnh Hà Anh - Yên tâm, tao tin mày.
Nó vỗ vỗ vai Hà Anh mấy cái thì bỗng sững sờ, rồi đến lượt co rúm vì sợ trước bộ mặt đen sì đầy bí hiểm và có chút tinh quái của Hà Anh:
- Mày cũng yên tâm đi. Đứa nào nói tao làm phách, tao sẽ cho nó gãy không còn răng với xương, nhổ không còn tóc hay lông nách.
Đến lượt Phong tối sầm mặt mũi. Rồi nó nắm chặt lấy hai bàn tay đang run rẩy, cất tiếng nói khe khẽ:
- Được... Mọi chuyện nghe theo mày... Tú... mày phụ trách ném phao được không...?
***​
Im ắng. Ắng lặng. Lặng lẽ.
(Không, không phải tôi đang bày trò nối từ, mà là không khí trong phòng thi của lũ lớp 6B.)
Bọn học trò đều đang lia bút viết, có vài đứa ngưng tay gãi gãi đầu suy nghĩ hay tuyệt vọng ngó sang bàn bên. Trái lại, Hà Anh và lũ lớp 7B đang hết sức thảnh thơi: mọi việc đã được sắp đặt hoàn hảo. Nhưng chúng nó cũng có một chút lo lắng, nhỡ đâu mọi việc không thành thì sao? Tim bọn nó đập thình thịch, giờ tất cả chỉ trông chờ vào Tú...
- Ê mày - Một tiếng thì thầm vọng lên bên phải Tú - Cho tao mượn bút, bút tao hết mực rồi.
- Ok - Khác với những đứa khác trả lời “tao chỉ có một cái”, Tú ngay lập tức chuyền một cái bút sang bàn bên kia. Tất cả cử chỉ của nó đều không qua được mắt cô Lan “cú vọ”, nhưng cô đã không để ý thấy một mẩu giấy nho nhỏ gấp gọn được gài phía trong, cạnh ruột bút.
Một lúc sau...
- Ê cho tao mượn compa đi - Lại một tiếng thì thầm vọng lên từ sau lưng Ngân, đứa vừa hỏi mượn bút vừa nãy.
- Đây - Lại một đồ vật nữa được chuyển chủ. Tất cả hành vi của nó cũng không thoát được cặp mắt như đại bàng của cô Lan, nhưng lần này cô cũng không để ý rằng cũng có một mẩu giấy gấp gọn được gài bên cạnh cái bút chì.
Lại một lúc nữa...
- Ê, cho tao mượn cục tẩy.
- Được.
- Này, cho tao mượn...
- Ô kê.
***​
- Các cô cậu bỏ bút xuống, đã hết giờ - Cô Lan thông báo - Giờ mấy cô cậu có thể ra ngoài và... chờ điểm.
"Gia Cát Khổng Minh bày phao công
Tay phải miệt mài chép như không
Tay trái “vèo” phát... phao bay bổng
Rời khỏi phòng thi đệ nhất công."
- Hay! Hay! Đúng là diệu kế! - Thằng Phong không tiếc lời khen ngợi.
- Vụ này mày góp công nhiều nhất! - Con Nhiên reo mừng.
- Quá đỉnh!
- Được!
- Mấy đứa lại đây - Một giọng ngọt ngào giả vờ làm bọn nó lạnh cả người - Gọi luôn mấy đứa còn lại nữa, về phòng học cô... “trao đổi” luôn thể.
Mọi chuyện bắt đầu hết sức đơn giản và khả năng ngăn chặn nó hoàn toàn trong tầm tay, như dập tắt một que diêm bé xíu vậy. Nhưng lại có vài đứa không muốn thực hiện hành động nhỏ nhặt đó, và que diêm nọ cứ thế bùng cháy thành một đám lửa lớn.
- Ê, mày dám tin Hà Anh lớp tao giỏi hơn Trần Minh lớp mày không? - Một đứa lớp 6F lên giọng ba hoa trong giờ ra chơi. Chỉ với một câu mở đầu như thế, sự việc đã được khơi mào. Ngay lập tức, hơn nửa lớp 6B đã im re, lẳng lặng chĩa tia nhìn chết người về phía bọn 6F.
- Mơ đi mày! - Con Ngân “tám” “khai khẩu” trước.
- Mày ấy! Học truyện cổ tích từ hồi đầu năm học rồi mà giờ vẫn ảo tưởng sức mạnh quá mức đó cưng à!
- Mày ấy!
- Mày thì có!
- Mày chứ ai!
- Mày!
- Mày!
- Mày!
- Im. - Chỉ một từ nhát gừng nhưng có sức sát thương vô cùng cao - Trần Minh đâu?
Mười mấy cái đầu quay lại đằng sau. Con Hà Anh đã đứng đó tự bao giờ, vẻ mặt đằng đằng sát khí phảng đâu đó nét tinh quái.
- Tao. - Vẫn một từ gọn ghẽ, nhát gừng nhưng có chất giọng trầm trầm hơi nguy hiểm - Muốn gì?
Lại đến lượt mười mấy cái đầu của bọn 6F quay ngoắt lại. Dĩ nhiên, Trần Minh đang đứng đó. Nó cũng mang một điệu bộ cười nguy hiểm như con Hà Anh, chỉ khác là tia nhìn sát nhân của nó dường như được nhân lên gấp bội qua cặp “đít chai”... à nhầm đôi mắt kính của nó.
- Giờ, xin mời tránh ra - Hà Anh phẩy nhẹ tay - Đây là sân khấu của bọn tao.
Nhưng có đứa trẻ trâu nào mà không mê hóng drama hay chọc mũi vào chuyện của người khác chứ. Bọn nó dắt díu nhau tụ thành một đám ngồi dưới gốc cây, đứa này chen đứa kia, đứa lùn chen đứa cao, đứa mập chen đứa gầy,... tự xếp chỗ. Lại còn có vài anh chị lớp bảy, lớp tám cũng đang giải lao chen vào, móc smartphone trong túi ra mà giơ về hướng hai đứa kia.
- Hờ... - Hà Anh cười ỉa - Nếu mấy người muốn ngồi đó thì cứ ngồi. Càng đông càng vui - Nói rồi, nó gật đầu nhẹ. Trần Minh cũng đáp lễ bằng cách gục gặc đầu.
- Mày ế từ bao lâu? - Trần Minh hỏi chớp nhoáng trong một giây. Hà Anh giật mình, có lẽ câu trả lời đã chọc đúng tim đen của nó. Nhưng nó cũng xoay xở trả lời với tốc độ tương đương:
- Từ khi tao sinh ra.
- Tại sao mày ế?
- Hờ..., tao độc thân mà. Ế với độc thân KHÔNG thể nhầm lẫn với nhau được. Trong khi độc thân là một sự lựa chọn thì ế lại là do không có ai thèm nhòm ngó nhé mày ơi.
- Hehe... Ế hay độc thân thì tùy, mười một tuổi đầu mà chưa dẫn người yêu về ra mắt thì thật phí cơm áo của bố mẹ quá bạn êi...
- Tao thấy thương bố mẹ mày. Mang nặng đẻ đau chín tháng, mười một năm nuôi lớn mà dưỡng nên một thằng đầu toàn nước, vô duyên hết chỗ nói thế này. Hờ... hờ... - Nó lại cười ỉa tiếp.
- Haizz, ước gì đấu khẩu kiểu này cũng có nhiệm kỳ, cứ năm phút đấu với một người thì còn sướng hơn đấu với cái con hâm chẳng ra gì này.
- Được được, vậy cho mày nhập hồn vào Donald Trump rồi tao là Joe Biden, tao truấts ngôi mày luôn!
- Ê ê, giờ phiếu bầu còn đang kiểm mà.
- Phiếu bầu còn đang kiểm thì tao cho mày sang Myanmar!
- Tạm được.
- Thật không? Giờ quân đội Myanmar đang đảo chính, mày sang tao cho mày chết!
- ...
- Ôi xồi ôi, thật ước là mình có một bộ da mặt mỏng!
- Trời, bọn mày tư vấn cho tao cái, mất niềm tin vào đối thủ thì nên đi ăn snack hay bim bim vậy?
- Ôi chồi ôi...
"Khịa nhau như một tách trà
Gặp thằng nhạt nhẽo có mà... 'thăng thiên'!"
- Bày đặt làm thơ thẩn hả:
"Cố tình đạp hoa, hoa không chết
Vô tình cà khịa, nghiệp tràn lan"
- Song thất lục bát? Được, tao đối:
"Bao giờ trăng héo trời tàn
Thì khi ấy nghiệp ta còn... "
- Còn... còn... - Nó ấp úng. Trần Minh không ngại mà chộp lấy cơ hội:
- Mày thua rồi! Tao thắng!
“Ơ, thắng từ bao giờ?” Nó còn đang ngạc nhiên thì đã bị xô đẩy bởi một đám 7F đang rần rần chạy tới nhằm tung hô thằng Minh. “Cũng sắp đến tiết sau rồi.”, nó nghĩ và bước thẳng vào lớp.
Nó ngồi vào chỗ, xung quanh là tiếng xầm xì bàn tàn về cái sự thua của nó. Đứa này rỉ tai đứa kia, chắc cũng sắp có vài đứa ngán đến mức chán luôn rồi.
- Hờ... - Nó cười ỉa hay cười chua chát thì không ai để ý - Trí Đa Tinh Ngô Học Cứu chỉ là một nhân vật hư cấu, do Thi Nại Am bịa ra thôi. Mà cũng hay, những kẻ hư cấu, mơ hồ như thế lại được nhận xét là hơn những bậc tài trí trong lịch sử... như Gia Cát thừa tướng của nước Thục xưa... À, giờ nghĩ ra vần rồi. Thử đọc xem hợp không nhỉ...?
Cố tình đạp hoa, hoa không chết
Vô tình cà khịa, nghiệp tràn lan
Bao giờ trăng héo trời tàn
Thì khi ấy nghiệp ta còn nguyên xi!
- Ê, lớp mình hết phấn rồi - Sau khi nhìn hộp phấn, con Nhiên thủ quỹ thông báo.
- Tuyệt! - Vài đứa hò reo. Chắc chúng nó tưởng không có phấn thì các thầy cô sẽ không giảng bài mới và có một đống thời giờ rảnh để chơi, để buôn đủ thứ trên trời dưới biển.
- Tuyệt gì - Giọng nói đậm chất cà-khịa-tính của con Hà Anh chen vào - Ngay cả cô Loan cũng sẽ cố giảng cho bằng được, nói chi đến thầy Lực? Chưa kể một số bộ não IQ vô cực sẽ moi ra được kế lấy tiền của bọn mình góp vào “quỹ mua phấn”.
- Tuyệt trong ngoặc kép - Con Nhiên tiếp lời - Hà Anh, tao biết mày đang tụt mood nhưng tao cần phải nói điều này: tuy mày đã thua Trần Minh nhưng tao chắc não bộ úng nước của nó cũng không nghĩ ra được cái gì ứng dụng trong thực tế. Thắng thua hay hư danh không quan trọng, quan trọng là mày đã chứng tỏ thực lực hết mình thôi.
Hà Anh ngóc đầu lên. Nó cười trong bụng, cuối cùng thì hai mươi ba đứa lớp 6B này, đại diện là con Nhiên, cũng đã thừa nhận và chấp nhận việc nó thua. “Thua không hẳn là thua”, nó nghĩ, “quan trọng là mình có... phục thù được sau khi thua không.”
- Ok, tao đồng ý với mày - Nó trưng ra bộ mặt hắc ám đầy cà-khịa-khí làm ớn lạnh bất cứ ai - Chứng tỏ thực lực đi. Lời này dành cho cả tao lẫn mày đấy.
Bọn nó nhìn nhau, ánh mắt giáp nhau trong một giây như khịa nhau, rồi gật đầu như ngầm hiểu ý đối phương.
***​
Tùng! Tùng! Tùng!
Mấy đứa lớp 6B nghe tiếng trống mà mừng như Tết. Tiết này đúng là địa ngục. Dù hết phấn nhưng thầy Lực không chịu thua, thầy dán giấy lên bảng rồi dùng bút dạ viết lên. Mà cũng may, thầy không nghĩ đến việc moi tiền cả lớp. Xong tiết, thầy cắp quyển sách Toán với quyển sổ Nam Tào ngoắt ra hành lang luôn, để lại hậu quả cho bọn nó tự xử.
- Ê bọn mày! - Con Hà Anh réo lên trong lúc vật lộn gỡ mấy tờ giấy khỏi bảng - Tao nghĩ ra một cách!
- Cách gì cách gì? - Mấy chục đứa còn lại xúm vào như Hà Anh vừa mở gói bim bim - Nói bọn tao nghe!
- Đi cướp phấn - Mặt nó lại sặc khí khịa - Nếu đi gom đủ thì vẫn kịp trước giờ vào lớp.
- Ohhhhhhh... - Hai mươi mấy giọng đồng thanh - "Lưu manh" quá!
- Mà cũng không hẳn là cướp đâu, tao đã có sẵn kế rồi.
- Gì gì? Nói đi mày, úp úp mở mở thế hết giờ bây giờ!
- Ok vậy tao nói cho bọn mày rồi triển luôn!
***​
Giờ bọn lớp 6A, 6C, 6D, 6E, 6F đều đang yên vị trong lớp và... tám chuyện, chơi bài Uno, tú lơ khơ, cờ ca rô,... tóm lại là đủ thứ. Nhưng lũ 6B lại rảnh hơi mà đi giở mấy trò quậy...
- Ê cô hiệu trưởng sắp đến - Một giọng réo lên ngoài cửa lớp 6A.
- Chết! - Bọn nó hoảng hốt, lục sục thu dọn hết mấy cái áo trên mặt bàn, đống bài Uno, tú lơ khơ, quyển vở nháp, vân vân và mây mây... Rồi bọn nó thi nhau thắt lại khăn quàng đỏ cho ngay ngắn, ngồi thẳng lưng và chờ cô hiệu trưởng vào.
Nhưng bọn nó chờ mãi, chờ mãi mà cũng chẳng thấy cô chủ nhiệm vào, nói chi đến cô hiệu phó, cô hiệu trưởng. Rồi chờ đợi, chờ đợi và bọn nó phát hiện ra mình bị ăn quả lừa to tướng.
- Thật là nhục! Xông lên anh em êi, cho cái đứa ngoài kia biết thế nào là 6A! - Giọng the thé của con lớp phó học tập vang lên.
Vèo... vèo… Hàng loạt thứ hầm bà lằng, từ hộp xôi, giấy rác, bịch sữa uống dở,... đồng loạt bay qua cửa sổ. Và núp ngoài cửa sổ, con Ngân mừng húm vội vàng thu hết mấy mẩu phấn nho nhỏ cho vào túi áo, rồi len lén đi về lớp.
- Tao về rồi đây - Con Ngân thông báo khi bước vào lớp - Bọn 6A này nhiều phấn hơn tao tưởng. Ném gì mà ném nguyên thanh phấn dài như thế này - Nó giơ lên một thanh phấn có lẽ chưa bao giờ được dùng qua.
- Vậy là thành công - Hà Anh xoa xoa hai tay vào nhau - Ngân, Thảo Nhiên, Thảo Nguyên, Đình Nguyên, Tường Vi, bọn mày xếp phấn vào giá đi.
- Ô kê - Năm đứa kia đáp lại. Bọn nó trút phấn từ túi áo, túi quần, tay,... vào cái giá ngay sát bảng. Rồi bọn chúng lại quay trở lại, ngồi vào chỗ của mình.
- Nào, bọn mày ngồi vào chỗ đi - Phong nói - Sắp đến tiết Giáo dục công dân rồi.
Một lát sau, cô Loan bước vào lớp. Cô nhìn quanh xem bọn nhất quỷ nhì ma này đã đông đủ chưa, rồi bước lên bục giảng, nhìn vào giá để phấn.
- Ơ, đã có phấn rồi à? - Cô hỏi - Cô nhớ lúc trước thầy Lực bảo lớp này hết phấn rồi mà? Đáng lẽ không có phấn cô định để cho mấy đứa nghỉ ngơi vui chơi một tiết, nếu có phấn thì đành học vậy. Cả lớp mở sách trang 45, chúng ta bắt đầu học.
<<< Chương trước
Chương tiếp >>>​
Phấn mà ném ra tui tưởng tan nát rùi?
Mà công nhận bà thông minh thật, tui chưa nghĩ sẽ là thuyền cỏ mượn tên.
 

_hONG_aHN_

Gà cận
Tham gia
26/10/21
Bài viết
308
Gạo
24,0
Phấn mà ném ra tui tưởng tan nát rùi?
Mà công nhận bà thông minh thật, tui chưa nghĩ sẽ là thuyền cỏ mượn tên.
Ném tan nát thì bọn kia thu được mấy mẩu vụn phấn nhỏ :)) thừa cho cô viết (ơ nhưng tại sao tui lại cho là có 1 thanh phấn chưa gãy tí nào ta?)
 

Giáo Sư Ngốc Nghếch

Gà tích cực
Tham gia
18/11/21
Bài viết
176
Gạo
0,0
Hôm đó là một ngày chán chết. Mà nói là một ngày chán chết là vì cái thằng Long lớp trưởng - đệ nhất cẩu của lớp. “Cẩu” là một từ hoàn hảo để chỉ thằng lớp trưởng con nhà người ta này, kể cả về hai nghĩa “cẩu độc thân” hay “cẩu bẩn bựa”. Nó là chuyên gia núp bờ núp bụi trong nhóm Ũmg Temu Shocks Mậng để làm “lính trinh sát” cho thầy cô, tiếp tay ngăn chặn các phi vụ “thế thiên hành đạo” của mười tám “anh hùng hảo hán” lớp 7B.
Hôm đó, Gia Cát Khổng Minh Hà Anh cũng đang lướt Facebook, Zalo như bao đứa học trò khác vào chủ nhật. Và cũng như mười bảy đứa còn lại của lớp 7B, nó cũng đang đau đầu, đau não, đau dây thần kinh về con cẩu tên Long. Nhưng riêng với Hà Anh, con cẩu đó không phải đơn thuần là một vật trang trí trông ngứa mắt để cô Vân giơ ra khi có cô hiệu trưởng đến dự giờ, chuyên ngáng đường bọn nó cho vui, mà là một mối hiểm họa khôn lường dựa trên quyền thế và sự phản bội “bỏ bạn theo cô” của nó. Đối với nó, Long cũng tương tự như Khương Duy thuở trước, đã từng là cái gai trong mắt thừa tướng Gia Cát Khổng Minh.
“Đã từng...” Nó nghĩ. Đúng rồi, đã từng! Nếu tương tự như vậy, chắc chắn cũng có cách để thằng Long đổi phe, như Gia Cát Lượng từng làm thuở xưa. Phải làm cho cô Vân mất tin tưởng thằng Long! Đúng, đó chính là giải pháp của vấn đề!
Nó mở một file Google Docs, rồi ghi vào đó những điều sau:
1) Nhờ ai đó (dĩ nhiên là Tú) hack tài khoản Zalo/Facebook của Long.
2) Nhắn cho cô Vân là “con mệt quá rồi con không muốn làm gián điệp nữa”.
3) Dùng lời ngon ngọt dụ dỗ nó về phe mình.
4) Nếu nó không đồng ý thì bảo nó mở Facebook/Zalo lên xem mình đã nhắn gì.
- Xong xuôi - Nó làm bộ phủi phủi hai tay - Giờ nhắn Zalo cho Tú thôi.
Ngắn vậy bà?
 
Bên trên