Nắng cuối chân đồi - Cập nhật - July D Ami

Chip Chip Hooray

Gà tích cực
Tham gia
25/7/18
Bài viết
243
Gạo
0,0
Chương 8: Kế hoạch bất thành

Tiếng hét vang lên trong hẻm vắng.

An không một chút chần chừ đổi hướng rẽ, chạy nhanh về phía có âm thanh phát ra. Có ba nam thanh niên dáng dấp cũng cao lớn lại vây quanh chọc ghẹo một cô bé học sinh.

Vù một cái, chiếc cặp sách phi ngay vào sau đầu một tên đứng gần cô bé kia nhất, làm hắn loạng choạng ngã chúi người về phía trước nhưng may mà hắn giữ thăng bằng tốt, vẫn chưa ngã bổ nhào.

- Ai? - Hắn loạng choạng thẳng người lên quay sang hỏi, chỉ trông thấy An đứng một mình liền không khỏi cười khẩy. - Muốn anh hùng cứu mỹ nhân hả, lại không xem xem mình là ai.

Dứt lời tên đó lao nhanh về phía An, tay vung nắm đấm. Nhưng hắn không ngờ An tránh né dễ dàng, còn kịp phản đòn khiến hắn ngã cắm mặt xuống đất, lần này là ngã thiệt, không giữ thăng bằng nổi nữa. Cú ngã bất ngờ khiến hắn vừa thẹn vừa tức giận, mặt đỏ phừng phừng, máu nóng nổi lên, nhất là lại bị chụp ếch ngay trước mặt đàn em.

Hai tên còn lại thấy không ổn liền lao vào tiếp sức giúp đại ca.

- Không ngờ thằng nhóc gầy gò này lại có võ, nhưng nhóc dám xem thường tụi tao phải không?

Một cú đấm, một cú đá lao nhanh vào không khí, kẻ địch thì chả thấy đâu, kết quả là hai kẻ ra đòn lại nằm đo đất như tên đại ca vừa nãy. Không thể xem thường được, dám giỡn mặt với Long đại ca à.

Cả ba cùng đứng dậy xông lên, tên thứ nhất túm được tay An bẻ ngoặt ra sau, giữ cho hai tên còn lại xông vào đánh. An tung chân chặn được một cú đấm của tên thứ hai đang lao tới phía trước, lộn nhào thoát tay ra khỏi vòng kìm kẹp của tên thứ nhất phía sau, đẩy hắn ra phía trước hứng trọn cú đá của tên thứ ba đang phi nhanh tới.

Tên thứ nhất gập người nằm dưới đất kêu đau, tay còn ôm nơi giữa hai chân không ngừng rên rỉ, hai tên còn lại chưa kịp trở tay đã bị An bồi ngay thêm vài cú đá. Mặt bầm tím, tay ôm miệng, vẫn không quên kéo tên đồng đội đang nằm đất kia đứng dậy, vừa bỏ chạy vừa quăng lại một câu: "Thằng ôn con hãy đợi đấy!"

Cô bé nữ sinh nãy giờ đứng một bên vừa xem vừa hào hứng cổ vũ. Trong ánh nắng chiều vàng óng rọi xuống khuôn mặt điển trai không tì vết, cộng với cảnh đánh nhau đẹp mắt cứ ngỡ như ở trong phim, chàng soái ca tiêu sái thi triển tấn công những đường quyền mạnh mẽ mà giống như chỉ tiện bước dạo chơi, hạ gục đối thủ chỉ trong chớp mắt, đúng là hình ảnh mà đẹp đẽ mà cô cứ ngỡ chỉ dám tưởng tượng trong mơ. Không ngờ trong đời mình cũng được trải qua cảnh anh hùng cứu mỹ nhân đầy lãng mạn như vậy. Cô bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng tự tin mình chính là một tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân nay đã tìm ra vị anh hùng đích thực làm cho trái tim nhỏ bé rung rinh xao động.

- Em có sao không? Nhà em ở đâu?

Vị anh hùng cắt đứt dòng suy nghĩ của tiểu mỹ nhân. Chao ôi, giọng nói của chàng cũng trong trẻo như tiếng suối đầu nguồn.

- Dạ nhà em ở gần đây thôi. Vừa rồi… em rất cảm ơn, may mà có anh ra tay giúp đỡ!

Lại một người nữa nhận nhầm giới tính của An, ha ha. Có nên đính chính lại không nhỉ? Mà thôi, người qua đường, chắc gì còn gặp lại, không cần giải thích làm gì.

- Để anh đưa em về! – An nói.

- Cám ơn anh! - Tiểu mỹ nhân chả ngượng ngùng e lệ, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, dồn dập hỏi. - Anh tên là gì? Anh học trường nào, lớp nào, nhà ở đâu... À không phải em điều tra gì đâu, chỉ là em muốn có cơ hội tìm anh cảm ơn anh thôi…


- Không có gì đâu. Chỉ cần em sau này đi đường cẩn thận, đừng đi một mình trong ngõ vắng là được.


- Dạ ngõ này em vẫn hay đi, chẳng qua hôm nay do em mải chơi nên chạy qua hẻm bên một tí, có vẻ như an ninh bên đó không tốt lắm anh nhỉ! - Tiểu mỹ nhân vừa nói vừa nhún vai lè lưỡi.

Vừa đi vừa nói chuyện, chả mấy chốc đã tới nhà, tiểu mỹ nhân rất muốn mời vị anh hùng vào nhà uống nước, mặc dù cô bé chẳng biết ở nhà mình có nước gì ngoài nước lọc nữa hay không.

- Đến nhà em rồi, anh vào nhà em chơi nhá! – Cô bé đon đả mời.

- Thôi đưa em đến nhà được rồi, anh còn bận chút việc. – Chợt An lom lom nhìn sang số nhà, rồi sững lại. - Đây là nhà em à?

- Dạ vâng! – Cô bé hồn nhiên đáp.

- Nhà em có ai tên là Thành Trung không?

- Dạ, là anh trai em! - Tiểu mỹ nhân cười tủm tỉm. - Anh quen anh trai em ạ? Vậy thì càng phải vào nhà, để em gọi anh trai em, giờ này chắc anh ấy về rồi.

Như sợ An đổi ý nên tiểu mỹ nhân vội vàng gọi to.

- Anh Trung ơi…

An vội vàng khua tay.

- Ấy ấy không cần đâu. Thực ra là anh không có quen. Chỉ là có cô bạn của anh mến mộ anh trai em nhưng cô ấy xấu hổ nên nhờ anh gửi quà giùm, em lại giúp anh gửi tới anh trai em hộ anh nhé.

An vội vàng lấy quà ra đặt vào tay tiểu mỹ nhân như thể sợ anh cô bé xuất hiện bất cứ lúc nào thì chết. Sau đó An lại vội vàng chào tạm biệt cô bé ngay khi cánh cửa kia mở ra sau lưng.

- Gì mà không vào lại cứ đứng ở cửa gọi anh vậy? - Anh trai tiểu mỹ nhân thò mặt ra ngoài cửa hỏi. - Mà ai thế? Bạn em à?

- Anh mà ra sớm tí nữa là em giữ được người ta ở lại rồi. Soái ca của lòng em ấy.

Thành Trung chả quan tâm đến soái ca soái tẩu nào cả, chỉ nhìn em gái hỏi:

- Sao hôm nay về muộn thế?

- Em gặp mấy thằng lưu manh hẻm bên, may mà có người ra tay giúp đỡ, chưa kịp hỏi tên, chưa kịp mời vào nhà thì người ta chạy mất rồi!

Nghe thấy lưu manh thì Trung liền sốt sắng:

- Em có sao không? Sao đi học không về nhà ngay mà còn đi la cà thế?

- Em không sao, anh nhìn em còn lành lặn nguyên đây nè. Mà anh không biết đâu, anh ấy đánh võ rất giỏi, y như trong phim, lại còn đẹp trai... cảm giác như anh hùng cứu mỹ nhân ấy!

- Mỹ nhân? Ai? – Trung phì cười. - Em á? Em bị ảo tưởng hả? Đi vào nhà đi.

Cô bé phụng phịu:

- Chỉ có trong mắt anh em lúc nào cũng xấu thôi, em ra đường ối người khen em xinh.

- Vâng, bà cô, thế nên người ta mới chạy theo tặng quà cho em chứ gì?

- Quà nào? – Cô bé ngẩn ra. - À quên, quà đây, của anh đấy, một chị bạn của anh đẹp trai kia mến mộ anh nhờ đưa giùm. Xí, thật bất công, sao anh ở nhà cũng có người tới đưa quà thế?

Cô bé đưa hộp quà cho anh trai, người cứ nhoi nhoi rướn lên.

- Anh mở ra cho em xem với, xem người ta có đề tên không?

Thành Trung mở hộp quà, trong hộp chỉ có một cái chặn giấy hình con mèo vẫy tay, không có đề tên người gửi. Tiểu Mỹ nhân trầm trồ:


- Ôi dễ thương thế, con này chỉ hợp với người xinh xắn đáng yêu như em thôi, cho em đi, nhá nhá nhá!


- Ừ, cho thì cho. - Thành Trung đặt con mèo vào tay cô em gái, cười phì.

- Nhưng mà không có tên người gửi, em định tìm xem người gửi là ai, kiểu gì cũng tìm được anh bạn đẹp trai của chị ấy. Thế mà...

- ... – Thành Trung chả nói được câu gì.

- Hình như anh ấy học trường anh thì phải, em thấy phù hiệu trường trên áo. Ban nãy anh có kịp nhìn không?

- Cũng kịp nhìn thấy thoáng qua một chút, có vẻ như cũng thấy hơi quen quen.

- Thật hả, anh cố nhớ lại xem! - Tiểu mỹ nhân mừng rỡ hô lên.

Thành Trung cũng cố vắt óc ra suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra.

- Anh chỉ thấy quen chứ cũng không nhớ gặp ở đâu, có lẽ không cùng khối với anh thì phải.

- Đẹp trai như thế chắc hẳn phải có tên trong bảng xếp hạng hot boy trường anh, chả phải trường anh có bảng xếp hạng đó còn gì, mau mau mở cho em xem đi. – Cô bé thúc giục.

Thành Trung phẩy phẩy tay.

- Bảng xếp hạng đó chả đúng đâu, toàn học sinh tự bầu chọn vớ vẩn ấy mà, chả có tiêu chí đánh giá cụ thể.

- Tại anh chỉ xếp thứ hai nên anh cú chứ gì, đồ nhỏ mọn! – Cô bé bĩu môi.

Cái cô em gái này, dám nói xấu anh trai, hừ.

- Này này, dám ý kiến hả, anh không cho mượn máy tính xem bây giờ.

Tiểu Mỹ nhân lật mặt rất nhanh, vội vàng đổi giọng nịnh nọt ngọt như mía lùi.

- Ôi ông anh của em đẹp trai tài hoa nhất, ai có mắt không tròng mà chỉ bầu chọn cho anh đứng thứ hai thế nhỉ?

- Được rồi, anh mở rồi đấy, em tự dò danh sách đi! – Nói thế thôi chứ Trung vẫn làm theo nguyện vọng của em.

- Anh trai là nhất, để em tự dò cho nó hồi hộp, hí hí!

15 phút sau, tra tới tra lùi đến hoa cả mắt, cuối cùng tiểu mỹ nhân cũng tìm thấy cái mình cần tìm, cô bé mừng rỡ reo lên:

- A, em tra được rồi, cũng lọt tốp năm mươi đấy nhá, tuy thứ hạng không cao nhưng như vậy càng tốt, càng ít người hâm mộ thì càng ít đối thủ dòm ngó ganh đua, hí hí. Mà anh xem này, cũng cán bộ lớp ấy nhá, thành tích học tập cao. Học kém anh một khoá!

- ...

Xem xong cô bé đập bàn một cái, tuyên bố chắc nịch:

- Anh này, em quyết định năm sau thi vào trường anh học!

* * *

Trở lại thời gian không lâu trước đó, khi mà Minh An đụng phải du côn "hàng thật giá thật" thì hai du côn "hàng giả" đang đứng gần điểm hẹn chờ mãi chả thấy người đâu, đành phải đi loanh quanh tìm kiếm rồi vô tình chứng kiến màn đánh nhau "xịn" khiến cho tim phải đập chân phải run, người cứ gọi là bủn rủn. Hai anh chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám xông vào. Một bên là du côn "xịn", một bên là nữ hiệp có võ, đụng phải bên nào cũng chết, thậm chí là ý nghĩ bất chợt xông vào giải cứu nữ hiệp cũng tan từ trong trứng nước khi mà nữ hiệp xoay ba tên du côn như xoay dế. Thế nên khi trận chiến kết thúc thì hai anh cũng lặng lẽ rút êm, chờ tìm cách báo tin cho Nam “cá rô” được biết.

Lại nói Nam “cá rô” sau khi nhận được tín hiệu từ phía Mỹ Anh thì theo đúng kế hoạch, bắt đầu dắt Giang vào trong hẻm. Vừa đi vừa nghe ngóng, chỉ cần nghe thấy âm thanh đáng nghi là xông ra liền.

Nhưng mà thế quái nào sắp tới điểm hẹn mà vẫn không thấy gì khả nghi nhở? Người đâu hết cả rồi? Cố gắng đi thật chậm, cuối cùng cậu ta cũng nhìn thấy được người quen, hai thanh niên giả danh lưu manh đang đi hướng ngược lại tới, còn người cần tìm lại chả thấy đâu.

Nam toát cả mồ hôi hột! Kế hoạch đổ bể rồi sao? Có nên giả bộ làm ngơ không quen biết hay ngạc nhiên mừng rỡ khi gặp người quen để hỏi chuyện hai ông anh kia? Còn đang phân vân suy nghĩ thì từ phía bên kia một anh nháy nháy mắt, một anh giơ hai ngón tay bắt chéo nhau tạo hình dấu nhân để ra hiệu.

Giang thấy lạ nên quay ra hỏi Nam.

- Này, hai ông kia nhìn phía tụi mình kìa, ông có quen họ không?

- Không, có khi hai người kia mắt lác ấy, không phải nhìn tụi mình đâu. – Nam vội vàng chống chế.

- Thế sao mắt ông cứ nháy nháy, mồm cứ méo méo theo họ thế kia? – Giang bắt nọn.

Nam làm bộ giả ngu:

- Ơ, à, tôi bị trúng gió thì phải, lạ quá, lạ quá, sao thế nhỉ?

Thấy cậu bạn mồm lẩm bẩm, tay hành động kì quặc làm Giang cũng thấy kì lạ, nhưng cũng chưa kịp hỏi gì thêm thì Mỹ Anh bỗng tự nhiên ở đâu lao tới, hớt ha hớt hải la lên:

- A a a..., ơ ơ ơ... sao thế này? Người đâu rồi?

- Sao cậu lại ở đây? Có chuyện gì thế? - Nhìn sắc mặt Mỹ Anh trắng bệch, là một lớp trưởng chu đáo, Giang liền hỏi han.

Mỹ Anh nào dám nói tại sao, đành ợm ờ:

- Ơ không, tớ không sao, chỉ là cảm thấy có gì đó sai sai...

- Cái gì sai? - Giang thấy kì lạ, cũng cảm nhận hôm nay có cái gì đó không đúng rồi.

Nam đứng đằng sau không ngừng khoa chân múa tay ra hiệu, làm Mỹ Anh chỉ biết đứng ấp úng không ra hơi, rốt cuộc đành đánh trống lảng:

- Mà sao các cậu cũng ở đây? Các cậu đi đâu thế?

Giang trả lời:


- Nam nói trong hẻm này có quán bán đĩa trò chơi điện tử cậu ấy cần mua, cậu không hỏi tớ cũng quên mất ấy.


Giang nhắc đến làm Nam càng thêm nhột, thực ra cậu phịa chứ làm gì có chuyện đó quái đâu. Nam vội vàng nói dối:

- À thôi không cần nữa đâu, tự nhiên tớ nhớ ra hôm nay quán ấy đăng tin đóng cửa một ngày, sao mà tớ đãng trí thế không biết.

Nói dối thì nói dối, cái mặt nó hiện lên rõ mồn một, lớp trưởng Giang nào phải đứa ngu đâu, không phát hiện ra mới lạ.

- Hôm nay cậu lạ lắm nha, bình thường cũng hay hành động kì quặc nhưng mà đến mức như hôm nay thì bệnh có vẻ chuyển nặng rồi đấy.

Giang vỗ vai bạn, còn đầu Nam thì đầy vạch đen, nhưng cũng đành ngậm chặt miệng.

Đúng lúc này thì An từ trong hẻm trở ra, bắt gặp ngay đám bạn đang đứng tụ tập. Nhìn lướt một vòng, thấy Mỹ Anh thì đang đứng ngơ ngác, Nam cá rô thì mặt mày xám xịt, lại thêm cái bản mặt của tên lớp trưởng đáng ghét kia nữa. Rồi thì hai thanh niên lạ mặt cũng đứng gần đó, họ có quen nhau không? Nếu bảo không quen thì thấy khoảng cách họ đứng hơi quá gần, còn nếu bảo quen thì lại chả thấy họ nói chuyện với nhau, cứ mỗi bên một góc, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đụng độ xích mích chuẩn bị đánh lộn chăng? Giống như mấy tên du côn lúc nãy? Nhưng nhìn không khí hoà bình như vậy có vẻ như không phải.

An từ từ tiến tới, hỏi:

- Sao các cậu cũng ở đây?

Giang cũng ngạc nhiên không kém, lại thêm Minh An xuất hiện ở đây, Giang buột miệng hỏi:

- Sao cậu cũng ở đây?

Còn Mỹ Anh và Nam thì không rủ mà cùng đồng thanh:

- Nãy giờ cậu đi đâu thế?

An đưa mắt nhìn cả Mỹ Anh và Nam đánh giá nhanh rồi hỏi:

- Hai cậu hẹn hò à?

- Không không, chúng tớ hẹn hò gì chứ? Trùng hợp thôi! - Mỹ Anh vội vàng lên tiếng phản bác.

- Ừ, trùng hợp thôi. - Nam gật đầu lia lịa.

An nhìn sang hai người đàn ông lạ mặt, khẽ hỏi:

- Cậu quen hai người lạ kia hả? Họ cứ đứng nhìn sang bên này này.

- Không không, quen đâu, tụi mình đi thôi. - Nam vội vàng lôi kéo các bạn, để lại hai thanh niên ánh mắt ai oán như muốn nói gì lại thôi.

- Đi đâu? - An kéo tay Mỹ Anh lại. - Chúng tớ còn đi có việc!

Nói rồi An khoác tay Mỹ Anh ra hiệu nhiệm vụ đã hoàn thành, mau đi thôi để tớ còn kể cho mà nghe.

Mỹ Anh cũng đành để kệ An lôi kéo, mọi chuyện sẽ hỏi rõ sau vậy. Bỏ lại sau lưng Nam mặt thộn và Giang ngơ ngác. Giang cảm thấy hôm nay toàn những chuyện cực kì khó hiểu luôn! Chắc chắn là mấy đứa bạn này đang che giấu cái gì đó! Mình sẽ phải tra khảo tên Nam “cá rô” này cho ra nhẽ mới được.

>> Chương 9
Ném đá nè!
 

July D Ami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/18
Bài viết
170
Gạo
0,0
Chương 9: Mùa hè vẫy gọi

Kế hoạch bất thành.

Không những không gắn kết được tình hữu nghị lớp trưởng - bí thư mà Nam còn là người thiệt hại nặng nề nhất. Chỉ vì cho dù lớp trưởng dùng mọi cách để tra hỏi thì Nam vẫn thà hy sinh anh dũng chứ nhất định không chịu bán nước, quyết không khai nửa lời. Thử nghĩ xem giữa bị ủ lò tập thể và đánh lẻ cá nhân thì Nam chọn cái nào? Tất nhiên là hy sinh vì tập thể! Mặc dù xét về đối kháng có khi cả tập thể ấy không đối chọi được với một mình lớp trưởng, nhưng mà cậu biết chắc chắn rằng lớp trưởng đại nhân sẽ nể tình bằng hữu mà không xuống tay nặng nề với cậu đâu. Nhưng mà dù ngược thân không có thì cậu vẫn bị ngược tâm, kết quả là từ nay về sau cậu sẽ không được cho chép bài nữa. Than ôi lớp trưởng đại nhân anh minh đèn giời soi xét, ngài nỡ lòng nào bạc đãi huynh đệ vào sinh ra tử của mình, nỗi đau này trời xanh có thấu cho chăng?

Có kẻ đập bàn gào thét trong lòng, đó chính là Nam “cá rô”. Nhưng cũng nhờ kế hoạch lần này mà cả lớp thu hoạch được một bí mật động trời: bí thư An chính là một cao thủ giỏi võ. Đúng là thâm tàng bất lộ.

Nếu như lớp trưởng là nhân tài hiện ngoài ánh sáng thì bí thư chính là cao nhân ẩn trong bóng tối. Cả hai đều là những kẻ không thể động vào, và kết luận là ngừng ngay kế hoạch hợp tác hữu nghị, để mặc kệ họ, miễn là các bạn khác vẫn bình yên vô sự là được.

- Còn tớ thì sao? Có mỗi tớ phải chịu thiệt hại thôi à? - Nam kêu ai oán!

- Lỗi tại cậu không hoàn thành xuất sắc vai diễn. - Một bạn hùng hồn lên tiếng.

- A a a a, thật bất công!

Thấy Nam “khóc” thương tâm như vậy, Mỹ Anh vỗ vỗ vai an ủi:

- Thôi được rồi, các bạn khác sẽ cố gắng hỗ trợ cậu chép bài, chúng tớ sẽ không bỏ rơi đồng đội.

Tên Nam này hai mắt sáng lên, nhào sang phía Mỹ Anh:

- Ôi, vẫn là Mỹ Anh xinh đẹp hiền lành tốt bụng nhất, cho tớ ôm một cái cảm ơn nào...

- Xê ra, đồ cơ hội. - Mỹ Anh lấy cặp sách ra chắn.

Nam còn đang hứng khởi thì bị một giọng nói cắt ngang:

- Mà lớp trưởng làm đúng ấy, cậu cứ chép bài miết là sau này không thi đại học được đâu!

Câu chốt đầy sức nặng của mọt sách Nhật Minh khiến hội nghị hoàn toàn kết thúc. Nam cá rô lại tiếp tục đập bàn ai oán ca thán kêu trời.

* * *

Rồi cứ thế một năm học trôi qua, việc lớp trưởng bí thư hay gây cãi với nhau đã trở thành một điều thường ngày ở huyện khiến cả lớp dù ai có trông thấy cũng chẳng mảy may ngạc nhiên hay có ý tưởng hàn gắn gì thêm nữa. Nhiệm vụ của học sinh chính là chăm chỉ học tập, mặc dù chưa phải chạy nước rút cho việc thi cử, nhưng cũng không thể chểnh mảng được, vì cô giáo nói mọi kiến thức trong ba năm học đều có thể xuất hiện trong đề thi tốt nghiệp.

Kì học thứ hai này Giang cũng rất cố gắng nỗ lực, mục tiêu bây giờ của cậu không phải chỉ đánh bại một đối thủ nữa mà lên đến hai đối thủ rồi. Nhưng không may thay kết quả vẫn không như ý muốn, mặc dù vượt lên trên Minh An nhưng lại để thua Nhật Minh, rốt cục cậu vẫn đứng thứ hai, còn hai người kia chỉ đảo vị trí cho nhau mà thôi. Ôi thật đau lòng, chẳng lẽ vì mình là lớp trưởng lớp 10A2 nên số phận không thoát nổi hạng hai hay sao?

Tổng kết học kì hai, cô giáo chủ nhiệm rất vui vì thành tích của lớp có nhiều tiến bộ, và không ai có hành vi bị kỉ luật nghiêm trọng cả. Đặc biệt là thành tích lớp 10A2 còn được xếp đầu toàn khối, không chỉ nhờ điểm trung bình cả lớp vượt trội, mà cả thành tính cá nhân của các thành viên trong lớp đem lại trong cuộc thi Học sinh giỏi cấp thành phố vừa qua. Lớp 10A2 được vinh danh với nhiều cá nhân xuất sắc, được trao giải trước cờ dưới sự chứng kiến của các thày cô và học sinh toàn trường.

Trần Nhật Minh giải nhất môn Toán máy tính bỏ túi.

Lê Hải Giang giải nhì môn Toán.

Lê Hoa Băng giải nhì môn Tiếng Anh.

Phạm Nhật Phương giải ba môn Lý.

Đinh Vũ Hiệp giải ba môn Hóa.

Nguyễn Minh An giải khuyến khích môn Toán.

Số bạn đạt giải môn Toán là cao nhất, khiến cho cô chủ nhiệm là giáo viên dạy Toán cảm thấy cực kì vui vẻ và hãnh diện với các thày cô giáo khác trong trường.

Có một giai thoại được lưu truyền trong trường như sau: Minh An của lớp 10A2 đi thi Toán, đề thi chỉ có bốn bài: ba bài dễ đa phần các bạn khác đều làm được, một bài khó thì có số ít các bạn làm được. Thế nhưng Minh An lại bỏ qua ba bài toán dễ, chỉ làm mỗi bài toán khó, mà lại còn đưa ra ba cách giải khác nhau cho bài đó nữa.

Mặc dù kết quả không cao, vì không hoàn thành hết bài, nhưng cách giải toán của Minh An đưa ra lại khiến cho một số thày cô rất thích. Trong mắt thày cô thì An là một đứa trẻ thông minh đầy ấn tượng, còn trong mắt các bạn học sinh thì An lại thuộc tuýp người lãng tử, giải toán mà cũng rất có phong cách.

Một thời gian sau đó cũng đã từng có người hỏi Minh An, tại sao lại khi làm bài thi lại lựa chọn như vậy, không thèm làm bài dễ, chỉ làm bài khó thôi? Minh An thật thà trả lời: thật ra là lúc đó mình lại đọc đề bài bốn trước, thấy đề bài rất thú vị, mải mê làm xong cả ba cách thì phát hiện ra hết giờ, không kịp làm ba bài còn lại.

An còn nhiệt tình khuyên nhủ không nên làm theo An, khi đi thi thì nên đọc hết đề một lượt, xác định bài khó bài dễ, phân bố thời gian hợp lý để sao có thể hoàn thành bài một cách đầy đủ nhất, đừng chỉ chú trọng vào một bài mà lỡ thời gian làm các bài khác, nhất là dành cho các kì thi đại học, khi đó mọi người chỉ quan tâm kết quả thi của bạn, chứ không quan tâm cách giải của bạn có hay hay không đâu.

Buổi học cuối cùng của kì hai chả khác gì một cuộc nói chuyện thân mật, không còn rào cản giữa giáo viên và học sinh, cô và trò như hòa vào làm một, cùng nhau liên hoan nhẹ, cùng nhau hát hò, cô giáo nói cô rất vui vì được phân công làm chủ nhiệm của một lớp đáng yêu như vậy. Học sinh cũng nói rất vui vì có một cô giáo chủ nhiệm đáng yêu như thế. Cô giáo còn vui vẻ kể những mẩu truyện cười, trong đó có một điều thú vị khác nữa là cô vô tình nhìn thấy tên Minh An trong bảng xếp hạng hot boy của trường.

- Cô ơi có thật không ạ? - Có vài bạn trong lớp thắc mắc.

Không đợi cô trả lời thì một vài bạn khác đã giải đáp:

- Thật ấy, tớ cũng thấy rồi!

- Tớ cũng thấy!

- Đứa nào không phân biệt được giới tính mà đi đề cử lộn vậy?

- Không học cùng lớp thì tớ cũng chả biết Minh An là con gái ấy!

Học sinh ở dưới nhao nhao, nhân vật chính được nhắc đến thì ngồi câm như hến, còn một nhân vật khác nữa ngồi đằng sau thì cười bí hiểm.

- Cô ơi, cô cũng vào xem mấy bảng xếp hạng đó nữa ạ? - Một đứa con gái tò mò.


- Xem chứ, rất thú vị mà. Nhân tiện cô nói cho mà nghe, các thày cô giáo cũng có bảng xếp hạng đó.
- Cô chủ nhiệm háy háy mắt.

Mắt đám trẻ sáng lên như những vì sao:

- Thật ạ, cô có trong bảng xếp hạng không ạ?

Cô chủ nhiệm giả bộ đau lòng:

- Thật buồn là lớp mình chả ai đề cử cho cô, nên cô chẳng được lọt vào bảng xếp hạng nào cả!

Chúng học sinh thấy thế vội vàng chen nhau nói:

- Cô ơi, bảng xếp hạng đó ở đâu để tụi em vào bình chọn cho cô với ạ?

- Em sẽ kêu gọi các bạn lớp khác cũng bình chọn cho cô, cô giáo em là số một!

- Nếu có tâm thì các em phải tự đi tìm chứ. - Cô giáo nháy mắt và nở nụ cười.

Cả lớp ồn ào nhốn nháo, cố hỏi nữa mà không moi được thêm thông tin gì, đành như những chú mèo con tai rủ xuống vì bị nhúng nước. Nhưng mà chả lâu sau đó, ting ting ting, một vài bạn nhận được tin nhắn, vội lén lút mở điện thoại ra xem. Mọt sách Nhật Minh mò được đường dẫn truy cập bảng xếp hạng trên mạng và gửi vào máy điện thoại cho mọi người.

- Này, cô nói không cho mang điện thoại lên lớp rồi cơ mà! - Cô giả bộ nghiêm giọng.

- Hôm nay là ngày cuối mà cô ơi, bọn em mỗi hôm nay mới mang theo để chụp hình thôi, chứ bình thường không mang theo đâu, thật ấy, bọn em cực kì ngoan và biết nghe lời. Với cả nếu cô tịch thu điện thoại thì lấy ai bình chọn cho cô...

Cô cốc cốc đầu bạn nam lẻo mép ngồi ngay bàn đầu tiên. Nhìn nụ cười của cô là biết cô sẽ không thu điện thoại của bất cứ đứa nào đâu.

Buổi học cuối cùng của năm diễn ra như vậy ấy. Ngày mai sẽ là cuộc họp phụ huynh, nhưng xét theo tình hình tiến bộ của lớp thì năm nay khả năng có đứa bị đánh đòn sau cuộc họp phụ huynh sẽ ở mức độ cực thấp. Đó là câu chuyện của ngày mai, ai cảm thấy lo lắng cho số phận của bản thân thì hãy cầu nguyện đi. Còn qua ngày mai, sẽ là những ngày hè của tự do và sôi động đang chờ...

* * *

Hè đến rồi, những tiếng ve kêu râm ran sau những vòm lá, những chùm hoa phượng đỏ rực cả khoảng trời. Trời rất xanh, mây rất trắng và ánh nắng vàng rất chói chang.

Cái sự hạnh phúc của học sinh khối Mười là có một kì nghỉ hè trọn vẹn, không phải lo áp lực thi cử như những anh chị cuối cấp. Quẳng đi những ưu tư, vô lo vô nghĩ tận hưởng sự sôi động của tuổi trẻ. Rất nhiều bạn trong lớp đã tham gia những chuyến du lịch cùng gia đình, một số khác thì hẹn nhau tụ tập nhóm đi chơi. Còn hẹn nhau để tụ tập học nhóm á, đứa nào mà nghĩ ra ý tưởng đó sẽ lập lức bị bạn bè li khai, một tháng nữa hãy nhắc tới ý tưởng điên rồ đó nhé, còn bây giờ thì hãy chơi cái đã.

Gia đình Giang cũng lên kế hoạch đi du lịch ngắn ngày, sau đó thì Giang sẽ như thông lệ hàng năm là về quê thăm bà nội và gia đình chú thím, cùng chơi với thằng Tuấn, em họ của Giang nữa. Nhưng mà giữa chừng kế hoạch đổ bể, vé máy bay đã đặt phải đem đi hủy.

Bà nội Giang ốm, bố đón bà lên bệnh viện trên thành phố để tiện chữa trị và chăm sóc. Ông nội cũng lên, gia đình chú Tuân cũng lên theo, bố sắp xếp cho tất cả mọi người ở trong nhà Giang và sẽ luân phiên lên bệnh viện chăm sóc cho bà.

Bà bảo bà bệnh nhẹ thôi mà, cần gì mà phải tất cả mọi người cùng lên thành phố theo, còn vườn tược ở nhà thì ai lo toan chăm sóc. Thế nên chú Tuân thím Sương bị ra lệnh phải về nhà, ông nội ở lại với bà, cả thằng Tuấn được nghỉ hè cũng được ở lại thành phố nốt. Chú thím còn dặn dò bố Hải mẹ Hà rất kĩ, anh chị có thông tin gì phải nhớ gọi điện báo cho em, bố Hải vỗ vai chú kêu yên tâm, chẳng lẽ chú lại không tin tưởng anh chị à, thế là chú thím bắt xe về quê ngay chiều hôm đó.

Bệnh viện lớn của thành phố, tuy là bà được chăm sóc trong phòng VIP, một mình một phòng, lại có thêm một phòng khách dành cho người nhà, nhưng không thể chứa quá đông, vừa không đủ chỗ mà lại ảnh hưởng tới sức khỏe người bệnh. Thế nhưng ai cũng đòi ở lại chăm bà, ông nội tức mình đuổi hết đi, ông bảo chỉ mình ông ở lại là được rồi. Mẹ Hà thì nhẹ nhàng hơn, ngồi lại phân công mọi người. Ông nội vẫn ở lại với bà, không phải vì cần người chăm sóc mà ông không thể xa bà được. Bố Hải bận đi làm nên không cần túc trực 24/24, lúc nào rảnh thì ghé qua thăm bà. Còn mẹ là con dâu, với hai thằng cháu sẽ luân phiên ở lại bệnh viện, có gì còn dễ bề xử lý. Ông nội vẫn không chịu, nói mẹ Hà bận việc thì cứ đi đi, tan làm thì ghé qua, để hai thằng cháu ở lại làm chân chạy vặt được rồi. Ý ông đã quyết, cả nhà phải nhất trí thôi.

Sáng nay Giang ra ngoài mua đồ ăn về cho mọi người, lúc quay lại phòng bệnh thấy có khách ghé thăm, là một người phụ nữ đi cùng đứa con, một đứa con trai trạc tuổi Giang, Giang từ đằng xa chỉ nhìn thấy bóng lưng của họ. Giang đứng ngoài cửa, nhìn về phía đứa con trai kia, trông nó có vẻ quen quen. Bà nội quay sang nhìn thấy Giang liền vẫy tay gọi:

- Giang này, có khách đến thăm, cháu còn nhớ ra ai không? – Bà nội cười móm mém. – Là con bé Nấm đó!

Con bé được gọi là Nấm kia quay đầu lại, chả phải oan gia ngõ hẹp Minh An còn gì? Mà Nấm, Nấm nào? Mồm Giang há hốc, trong đầu nổ oành một tiếng!

>> Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Woa! Không soi được lỗi chính tả nào luôn!
 

July D Ami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/18
Bài viết
170
Gạo
0,0
Chương 10: Kí ức ùa về

Trong kí ức của Giang có một dấu ấn đặc biệt về những ngày tháng tuổi thơ cùng với một người bạn đặc biệt, tên là Nấm.

Mà trong trí nhớ của Giang thì đó là một thằng nhóc có làn da đen nhẻm, tóc rối lù xù, người lùn tịt, quần áo thì lúc nào cũng nhàu nhĩ, nhưng lại có một đôi mắt rất sáng. Tự khi nào mà một thằng bé khi lớn lên có thể đùng một cái biến thành con gái với làn da trắng trẻo thế được? Mặc dù theo Giang thì cái đứa con gái kia cũng chả giống con gái cho lắm.

Giang cảm thấy ngay lúc này không thể tiêu hoá được cái sự thật gây sốc cực độ kia. Chậm rãi hồi tưởng, từng mảng kí ức xa xăm như bức tranh màu rực rỡ vội vã ùa về...

* * *

Cuối tháng Năm, nắng vàng một mảng rực rỡ. Cuộc họp phụ huynh kết thúc, với kết quả học sinh Giỏi xuất sắc không ngoài mong đợi, Giang chia tay với lớp Bốn, học kì tới cậu sẽ chính thức lên lớp Năm, và vinh dự được nhà trường giao trọng trách làm liên đội trưởng trong năm học mới.

Đó sẽ là câu chuyện sau ba tháng nữa, còn bây giờ là kì nghỉ hè mà Giang mong đợi nhất, chính là chuyến về quê thăm ông bà nội hàng năm. Những năm trước, Giang chỉ về chơi với ông bà khoảng một, hai tuần rồi quay lại học hè, còn năm nay bố mẹ cho phép Giang ở lại chơi tận ba tháng, không còn gì hạnh phúc hơn với một cậu bé đang độ tuổi ham chơi hiếu động như Giang.

Ông bà không sống trên thành phố cùng bố mẹ Giang, mà sống ở khu ngoại thành với gia đình chú Tuân, không khí ở đó vừa mát mẻ vừa trong lành. Đặc biệt ở đó lại có thằng Tuấn, con chú Tuân, em họ bằng tuổi Giang, hai anh em chơi rất thân, nên năm nào Giang cũng chỉ mong ngóng đến hè để hai anh em còn tụ họp.

Thằng Tuấn sinh cuối năm, kém Giang gần một tuổi nên khi đứng cùng nhau nó vẫn cao chưa quá mang tai của Giang. Lần nào gặp nó cũng nói sẽ ăn thật nhiều để cao hơn anh Giang, nhưng mà số phận hẩm hiu, nó cao thêm thì Giang cũng cao thêm, thế nên đến bây giờ nó vẫn chưa vượt được Giang, trong lòng nó vẫn còn ấm ức lắm.

Mỗi lần về quê, ngoài quà cáp cho ông bà, chú thím do bố mẹ gửi thì Giang đều mang theo rất nhiều quần áo, đồ chơi cho thằng Tuấn. Giang hay kể về những trò chơi mới thịnh hành trên thành phố cho nó nghe, thằng Tuấn há hốc miệng nghe như muốn nuốt lấy từng chữ vào đầu. Sau đó là kiểu gì nó cũng đem đồ chơi và câu chuyện Giang kể để thuật lại cho các bạn cùng xóm nghe về những thứ thú vị trên thành phố cứ như thể là chính nó trải qua vậy. Cũng không phải nó chưa lên thành phố bao giờ, thi thoảng nó được nghỉ dài ngày thì bác Hải cũng đánh xe xuống đón nó lên chơi với Giang, chính vì cũng đã từng được trải nhiệm nên mỗi lời nó kể ra cho các bạn trong xóm nghe đều được bọn nó tin tuyệt đối.

Thằng Tuấn rất thích cuộc sống trên thành phố, đối với nó đấy là một bức tranh rực rỡ và náo nhiệt đầy mới lạ, nhưng ngược lại thì Giang lại thích cuộc sống ở làng quê, đó là một bức tranh phong cảnh yên bình, trẻ con không bị nhốt trong bốn bức tường vì sợ ra ngoài nguy hiểm rình rập, mà được tự do chạy nhảy trên đường làng, ngoài cánh đồng hay ngọn đồi nho nhỏ phía xa kia. Giang là con một, nhà không có anh chị em, nên việc thích về quê chơi với thằng Tuấn cũng là lẽ thường tình, dù sao thì như mẹ Hà cũng nói đó chính là máu mủ tình thâm.

Nhưng mà bố Hải đã phân tích cho Giang nghe rồi, sống trên thành phố có điều kiện học tập tốt giúp Giang phát triển, bố Hải cũng phải phấn đấu mãi mới bám trụ được trên thành phố ấy, nên không thể để thằng con lại về quê đi học được. Thực ra năm xưa bố quyết tâm bám trụ thành phố chỉ là vì lên đó học rồi gặp mẹ nên không muốn về nữa thôi. Và bố đã hứa chỉ cần Giang đạt thành tích cao thì hè nào bố mẹ cũng sẽ cho Giang về quê chơi, điều đó là động lực khiến Giang luôn cố gắng học tập thật chăm chỉ.

Nhà ông bà nội trước đây xuất phát từ nghề làm nông, sau này con cái phát đạt không muốn ông bà và các thế hệ sau phải vất vả nữa nên đất ruộng chuyển sang cho người ta thuê cày cấy, chỉ để lại khoảnh vườn sau nhà cho mục đích trồng rau cấy lúa đủ cho cả gia đình dùng và gửi lên cho gia đình Giang trên thành phố. Rau ở quê rất xanh và sạch, gạo ở quê cũng ngọt và thơm. Gia đình chú Tuân còn mở thêm một tiệm tạp hóa nho nhỏ ở đầu ngõ để thím Sương bán hàng.

Tính ra thì thằng Tuấn cũng không được coi là vất vả, ngoài việc học ở trường (mà chương trình học ở quê thì nhẹ nhàng hơn so với Giang học rất nhiều) thì nó chỉ phải giúp chú thím mấy việc lặt vặt, còn đâu là lượn đi chơi, nó chơi nhiều đến mức làn da nó đi nắng đến đen nhem nhẻm, nhưng lại rất rắn rỏi.

Mỗi lần so làn da với nó là Giang lại cảm thấy ghen tị, dù mùa hè phơi nắng cho đen bớt đi thì đến lúc quay lại thành phố nó vẫn trắng trở lại. Giang không thích làn da trắng của mình, nhìn làn da của mình Giang hay bị mấy cô bạn của mẹ xúm vào bẹo má rồi khen dễ thương, một nam nhi chân chính như Giang lại bị khen dễ thương thì còn nỗi nhục nào lớn hơn nữa chứ. Giang muốn chứng minh mình là một người đàn ông thực thụ, nên cậu tham gia học võ, thế nhưng có biểu diễn võ trước mặt mấy cô thì vẫn bị xoa đầu và khen: "Khá lắm, bé con!". A a a, Giang phát điên mất!

Sớm tinh sương trời tờ mờ sáng, nghe tiếng gà gáy ò ó o văng vẳng xa xa, buổi sáng đầu tiên thức dậy khi kì nghỉ bắt đầu.

Giang thức dậy sớm, có lẽ một phần do tâm trạng háo hức gây nên, một phần thì do nghe tiếng gà báo sáng, và có lẽ phần lớn nhất lại là do bị thằng Tuấn đạp. Thằng Tuấn tướng ngủ rất xấu, đêm ngủ lăn lộn khắp giường, thi thoảng Giang lại bị nó đập tay cái bốp vào mặt, nhưng đỉnh điểm là lĩnh trọn một cú đạp của nó thì Giang không tài nào ngủ tiếp được nữa.

Giang lần xuống giường, ghép lại màn cho thằng Tuấn ngủ tiếp rồi nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài. Đứng giữa sân, hướng về phía khoảnh vườn với những nhành cây còn đọng sương buổi sớm, hít hà cái không khí trong lành cho lấp đầy khoang phổi. Ai nói không khí là không mùi không vị? Giang cảm nhận được trong cái không khí ban mai tinh khiết này có vị ngọt ngào thanh mát như pha chút hương thơm của hoa của lá của hết thảy cỏ cây ở chốn làng quê yên bình này.

Ông bà cũng đã thức dậy, người già là thế, giấc ngủ khó dài. Ông thì ngồi trên chõng tre trước hiên nhà pha trà buổi sớm, trà ướp hoa lài hái trong vườn, hương thơm phảng phất. Bà thì ngồi bên cạnh bỏm bẻm nhai trầu. Hai ông bà cùng nhìn ra sân ngắm thằng cháu trai tập võ. Bài vở có thể nghỉ, nhưng luyện võ thì Giang không ngưng ngày nào. Thể dục thể thao cần sự kiên trì bền bỉ, giống như cây non cần được tưới mỗi ngày.

Tập võ xong Giang lại chỗ ông bà ngồi, Giang không biết nhai trầu giống như bà, nên mon men lại chỗ ông tập tành uống trà. Trà có vị hơi chan chát, nhưng sau khi trôi qua cổ họng thì đọng lại vị ngọt thanh nhẹ nơi đầu lưỡi. Ông nội biết cháu chưa quen uống trà, nên cũng pha loãng hơn, bỏ thêm một chút đường cho dễ uống, trà đường quyện hương hoa lài, cũng là một thứ nước uống có lợi cho sức khỏe. Bà cười hiền hậu, lấy tay xoa xoa đầu Giang, nói cậu giống như một ông cụ non. Đấy, chỉ có bà là hiểu Giang, cậu đã lớn thật rồi, đâu phải là một thằng bé nhóc nữa đâu.

Sớm yên bình như thế, chờ những tia nắng ngày mới lên, nghe tiếng chim chóc hót ríu rít trong vườn. Đã ăn sáng xong xuôi, mặt trời cũng sắp leo lên tới ngọn tre mà thằng Tuấn vẫn còn chưa dậy. Cô giáo thường nói trẻ con ở làng quê vất vả, thường phải dậy sớm phụ bố mẹ làm đồng, không được ăn no ngủ kĩ và chơi đủ các trò chơi như trẻ con thành phố. Nhưng có lẽ câu nói đó không áp dụng được cho thằng Tuấn.

Giang chạy vào trong buồng gọi thằng Tuấn, nó ngủ say như chết, chăn đắp lệch sang một bên, áo thì vén lên hở cả rốn. Giang lay nó, cù nó, nó vẫn ngủ. Tức mình Giang cầm cái gối đập một phát lên mặt nó.

- Dậy đi, hôm nay em nói có việc gì quan trọng lắm mà! Dậy đi, trưa rồi kìa!

Thằng Tuấn bật dậy như một con tôm.

- Thôi chết! Mấy giờ rồi?

- Sắp tám giờ rồi!

Thằng Tuấn lật đật trèo xuống giường, vội vàng đánh răng rửa mặt, ăn vội cái bánh mẹ để phần trong bếp, xong kéo tay Giang chạy ra khỏi nhà. Nhưng vừa ra đến cổng thì đã bị hai tiểu yêu tinh đứng chặn ngay trước mặt. Nói là tiểu yêu tinh chứ thực ra là hai đứa em sinh đôi của thằng Tuấn, cũng tức là em họ của Giang: bé Như Mai và Như Ngọc. Năm ngoái gặp tụi nó vẫn còn bé lắm, chỉ quanh quẩn chơi ở nhà, không quấn chân Giang và Tuấn đi chơi, nhưng năm nay chúng nó đã ba tuổi rồi, nghịch ngợm thì chẳng kém ai, và đã trở thành hai cái đuôi rất tích cực, rất hay đòi bám các anh một bước không rời.

- Cho bọn em đi theo với! - Hai cái miệng chúm chím thốt lên.

Đời nào Tuấn chịu cho hai đứa nó đi theo:

- Không được, có đánh nhau đấy!

- Em sẽ mách mẹ là anh cả đi đánh nhau.

Con bé Như Mai nhanh nhảu dọa, Tuấn vội vàng giải thích.

- Thực ra không phải là đánh nhau đâu, em đừng mách mẹ.

- Vậy phải cho bọn em theo. – Như Ngọc nào có chịu yên.

- Không được, nguy hiểm lắm. – Tuấn nhảy dựng lên.

- Không phải đánh nhau thì sao mà nguy hiểm, nếu nguy hiểm thì em vẫn phải mách mẹ.

Tuấn vội vàng đính chính:

- Không nguy hiểm với bọn anh thôi, nhưng với bọn em thì nguy hiểm.

- Bọn em cũng lớn rồi, đâu phải con nít hai tuổi nữa đâu.

Vâng, ba tuổi thì các cô lớn nhỉ. Tuấn tiếp lời:

- Thế này nhá, bọn anh đi luyện võ, hôm nay có anh Giang ở đây nè, sẽ dạy võ cho tụi anh. - Nói rồi nháy nháy mắt sang phía Giang.

- Ừ ừ, đúng đó. - Giang phối hợp tiếp lời.

- Vậy anh Giang cũng dạy võ cho tụi em đi. – Hai cô bé nhún nhún cái chân ngắn cũn cỡn.

- Các em còn nhỏ, sẽ học võ kiểu khác. Các anh chị lớn sẽ học võ kiểu khác, võ người lớn nguy hiểm hơn, ngộ nhỡ có ai làm các em bị thương, khuôn mặt này không còn xinh đẹp thì phải làm sao?

Giang nhẹ nhàng nói, rồi nhéo nhéo nhẹ lên đôi má mềm mềm của hai cô bé. Hai cô bé nghe thấy không còn xinh đẹp là cũng cảm thấy lo lắng. Đành nhượng bộ.

- Vậy anh hướng khi về nhà phải dạy võ cho em đấy nhá!

- Anh hứa! – Giang cười.

- Ngoắc tay nào, ai không giữ lời sẽ làm con chó! (Hai đứa nó học câu này ở đâu ra vậy?)

- Ừ, ngoắc tay.

Thoát được sự đeo bám của hai tiểu yêu tinh, hai anh em Giang vội vàng chạy. Ra đến đường lớn, Giang mới hỏi Tuấn:

- Em chưa nói là đi đâu?

- Hôm nay đi tranh chức đại ca.

Nghe thằng Tuấn nói làm Giang nghệt mặt ra, nhưng cũng chả hỏi thêm, chỉ biết cắm đầu chạy theo nó.

>> Chương 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Hay quá nha D. Đoán chắc là tranh chức đại ca với An phải không? @~@
Ai thắng đây ta...
 
Bên trên