Chương 3
Thật ra đi giao lưu không có ý nghĩa bằng việc sau buổi giao lưu có đề tài để buôn chuyện, Uyên và Hiên ngồi trong nhà ăn mát mẻ, vắng hoe của trường Đại học ngoại ngữ. Có 1 nghịch cảnh là nhà ăn trường rất vắng khách trong khi tương đối mát mẻ và thoáng, đơn giản, thức ăn ở đây không ngon, giá cả đắt đỏ, thực đơn nhàm chán, nếu cho sinh viên 1 lựa chọn: 1. Ngồi chỗ sạch mát ăn suất cơm có vài miếng thịt lèo tèo và vài cọng rau đã úa 2. Ngồi chỗ chật chội, suất cơm đầy đặn, không khí ồn ào thì có lẽ 80% những người ví mỏng như Hiên hay Uyên sẽ phương án 2, hôm nay là ngày đặc biệt, với 1 chủ đề đặc biệt nên 2 nàng quyết định tìm 1 góc nhà ăn để buôn chuyện cho dù nhìn miếng thịt mỏng như tờ giấy xuyên thấu mà ngán ngẩm, có an ủi chút ít là cô lấy cơm cho thêm miếng cháy vàng ươm.
- Này, cậu có để ý mấy anh chàng bên Kiến trúc không? Manly thế không biết. Hiên mở đầu.
- Uh, được cả chất và lượng, chẳng giống mấy chàng bên trường mình, nhìn như khỉ ấy
- Hic, trước khi vào trường tớ cũng nghĩ con trai ngoại ngữ hơi kém, nhưng không ngờ thất vọng đến vậy.
- Bọn họ không bị đồng hóa trong 1 môi trường toàn nữ hay sao? Thay đổi để tồn tại mà.
- Uh, nhìn bốn cậu chàng lớp mình ngồi bẹp dí cuối lớp mà thảm quá.
- Thế hồi đầu năm ai cứ khen Đức bên FT4 ấy nhỉ? Uyên chọc bạn
- Uh, thì cũng là so bó đũa chọn cột cờ thôi mà.
- Này, thế cậu thích ai nhất trong phòng đó? Uyên đi vào chủ đề chính.
- Thích ai? Gặp có hơn 90 phút chưa kịp “cảm”.
- Anh Nam phòng đó nhìn đẹp trai nhỉ? Cao to, hotboy, chậc chậc
- Cấm chảy nước miếng, ghê quá.
- Cái anh hát “ còn ta với nồng nàn” ấy, giọng hay như ca sỹ, tớ vốn mê Quang Dũng, mà anh ấy hát, nói thật, tình cảm như giót vào tim vậy.
- Uh, quên mất hôm đó không quay lại, cho lên facebook, 1000 like cũng nên.
- Lại định câu like bằng trai đẹp, bó tay.
Câu chuyện của 2 nàng thật sự rôm rả, chủ đề thật bất tận, kéo dài đến gần giờ học 2 nàng mới chạy như bay lên giảng đường, nói về trai đẹp thật sự là tốn rất nhiều thời gian nha.
Lợi về đến nhà cũng đã là gần 1h chiều, có vài bản vẽ cần chỉnh sửa nên anh nán lại trường, cô giúp việc bảo sẽ chuẩn bị cơm cho 2 bà cháu xong thì mới về quê nên anh cũng yên tâm là bà đã ăn trưa rồi.
Mùa hè trời nắng rất gắt, mấy hôm nay để cho cơ động, Lợi không đi ô tô do chú lái xe lái nữa mà tự mình đi xe máy, về đến nhà, thật sự là nhiệt độ chênh lệch quá nhiều so với bên ngoài trời, mát mẻ như đang vào hang động vậy, thật sảng khoái.
Định bụng ăn ù bát cơm rồi lên phòng làm tiếp mấy bản vẽ nhưng khi ngồi xuống bàn ăn, anh phát hiện đồ ăn chưa hề đụng đến, bà nội giờ này vẫn chưa ăn sao? Đang đợi anh về cùng ăn cơm? Tự nhiên trong lòng có chút bất an, Lợi vội chạy vào phòng bà, cánh cửa khép hờ, bà nội anh đang nằm trên giường.
- Bà, bà ngủ ạ? Sao bà không ăn cơm trưa?
- Về rồi ah cháu? Bà hơi mệt, không muốn ăn.
- Bà làm sao ạ? Cô Nguyệt về quê rồi?
- Uh, bà bảo cô cứ về đi, bà không sao.
- Không sao thì bà phải ăn cơm chứ? bà mệt thì bảo cô Nguyệt gọi cháu về sớm, cháu ở trường hay về nhà làm đồ án cũng như nhau cả mà.
- Bà chỉ hơi nhức đầu thôi, chắc là tại trời nóng quá, nghỉ 1 lúc chiều sẽ đỡ.
Lợi đưa tay sờ vào trán bà, hồi nhỏ, anh thích nhất là bàn tay bà nội sờ vào trán mỗi khi anh sốt cao, nó mềm và rất mát. Có cảm giác trán bà rất nóng, anh vội vàng chạy lại tủ thuốc, lấy cái cặp nhiệt độ rồi đưa bà kẹp vào nách, quen được bà chăm sóc, bây giờ ngược lại thành chăm sóc bà, quả thật có chút luống cuống.
- Bà, bà bị sốt rồi đấy. Sau khi kiểm tra nhiệt độ, thấy hơn 39độ, anh biết bà nội ốm thật rồi.
- Hơi ấm đầu chút thôi, cháu lấy cho bà cốc nước lọc và chậu nước âm ấm vào đây.
- Vâng, bà đợi chút.
Lợi nhớ rất rõ khi anh bị ốm sốt, bà thường cho anh đắp khăn mặt lên trán, uống nhiều nước, còn đặc biệt hay cho anh uống rau má nhọ nồi, không biết bây giờ bà ốm, có dùng những thứ đó không nhỉ?
Sau khi đỡ bà dậy uống nước và đắp khăn lên trán bà, Lợi chẳng biết phải làm gì tiếp theo, anh đành hỏi người ốm.
- Bà ơi, bây giờ bà uống nước rau má nhé, để cháu ra chợ mua?
- Giữa trưa thế này, họ không bán nữa đâu, bà không sao, để bà nghỉ 1 lát
- Thế bà ăn cháo nhé? Cháu đi nấu, cháo trắng hả bà?
Nghe giọng cháu trai đã có phần cuống quýt, bà cụ đành phải an ủi cháu
- Không sao mà, cháu đi ăn cơm trưa đi đã.
- Vâng, bà đợi chút, nấu cháo trắng thì cháu cũng biết nấu, có phải thêm rau gì không bà nhỉ?
- Đừng thêm gì, cho chút hành tươi thì thêm vào là được rồi.
Nói thế chứ cũng chưa bao giờ Lợi nấu cháo, từ nhỏ đã có bà chăm sóc, sau này bà có tuổi thì có cô Nguyệt là họ hàng xa lên giúp, việc ăn uống không cầu kỳ nên Lợi cũng không quan tâm lắm, nấu cháo trắng chắc là cho nước và gạo vào ninh lên thôi.
Sau 1 hồi hì hục thì sản phẩm tạo ra là 1 bát cháo, không biết có được gọi là cháo không vì nó đặc như kiểu cơm nát vậy, nhìn thành quả của mình, Lợi không khỏi ngán ngẩm, lại đổ thêm ít nước sôi, cho lên bếp đun lại, có vẻ cháo đã loãng ra, cho thêm ít hành và muối, khuấy đều lên rồi bưng lên cho bà, quả thực, anh đã trổ hết tài nghệ rồi.
Nhìn cậu cháu mồ hôi nhễ nhại bưng bát cháo lên, bà Nga không khỏi chạnh lòng, bố mẹ và em trai đã ra nước ngoài nhiều năm theo diện ngoại giao, mình bà và Lợi 2 bà cháu nương tựa vào nhau mà sống, bà cháu vẫn đùm bọc lẫn nhau, bà ốm đúng lúc cô Nguyệt về quê cưới con thế này, quả thực là bất tiện. Người già ăn uống đã khó, lại lúc đau ốm, quả thực nuốt không trôi.
- Cháu cứ để đấy, chút nữa bà ăn
- Không được, bà phải ăn cho nóng, ăn xong thì uống thuốc hạ sốt nữa.
- Được rồi, bà không biết bệnh bà sao.
- Thì lúc cháu ốm, bà cũng bảo thế mà
- Thằng này, thật là…
Nói thế, bà cụ cũng cố nuốt vào mấy thìa cháo, gọi là cháo mà cứ lổn nhà lổn nhổn hạt gạo, cháu bà, có lẽ lần đầu vào bếp, cháo không khê đã là tốt lắm rồi.
Ăn cháo xong, Lợi còn cho bà uống một viên efferalgan rồi mới đi ăn cơm trưa, bà ốm thật rồi, cô Nguyệt lại không có đây, biết chăm sóc thế nào bây giờ nhỉ? Lợi nhủ thầm.
Thế là dù trong phòng mình để làm tiếp mấy bản vẽ nhưng cứ 15-20 phút anh lại chạy xuống phòng bà, lúc hỏi bà có đói không, lúc hỏi bà có khát nước không? Lúc lại hỏi bà có mệt không? Dù rất cảm động vì sự quan tâm của cháu, nhưng thật sự bà cụ cũng phát mệt vì những câu hỏi đó, đến mức, cụ phải gắt lên:
- Được rồi, được rồi, bà không sao, để bà ngủ 1 lúc nhé, cháu chứ làm việc của cháu đi.
- Bà thấy mệt hay đau ở đâu phải nói cháu biết chứ?
- Hay cháu gọi lái xe đưa bà đi bệnh viện nhé?
- Chẳng ai lại vào viện khi bị cảm sốt cả, bệnh viên đang quá tải kìa
- Nhưng cháu chẳng biết phải làm thế nào cả, bà vẫn đang sốt cao mà.
- Sốt virus thì phải mất mấy ngày, cháu cũng từng bị thế còn gì, uống nhiều nước, nghỉ ngơi là được.
- Bà có tuổi rồi, không được chủ quan
- Bố anh, tôi có tuổi và tôi biết sức khỏe tôi thế nào, anh về phòng học đi để tôi nghỉ ngơi.
Lợi đành phải về phòng của mình để bà nghỉ, nhưng anh thật như bị lửa đốt trong lòng, khi anh ốm bà bình tĩnh xử lý,bây giờ bà ốm, anh lại loay hoay. Hỏi cô Nguyệt lúc này không ổn, cô đang lo chuẩn bị đám cưới cho con trai, gọi điện thoại qua Mỹ cho mẹ? chắc vẫn chỉ là cho bà ăn cháo và uống thuốc, vấn đề là ăn cháo gì và uống thuốc như thế nào chứ?
Đến hơn 4h bà vẫn sốt cao thì quả thật Lợi đã đứng ngồi không yên rồi, đột nhiên, Lợi nghĩ đến Uyên (cho dù lúc đó, anh cũng không biết cô tên là gì), 1 cô gái chắc sẽ biết chăm sóc người già lúc ốm đau, hơn nữa, cách cô dẫn cụ già qua đường không hiểu sao làm anh đột nhiên tin như vậy, nhưng làm sao tìm được cô bây giờ? Mới gặp 1 lần đã nhờ vả việc như thế này không biết có sao không? Trong tình huống khác nhất định là rất kỳ cục nhưng bà đang ốm thế này, còn trái nghĩ phải nghĩ làm gì cơ chứ?