Chương 8.
Uyên tốt nghiệp, ra trường, đi làm, hơn 2 năm ở trường, cô vẫn đi học đều, vẫn tham gia các hoạt động sinh viên, vẫn ngày ngày lên giảng đường, xuống nhà ăn, vào thư viện với Hiên nhưng chưa 1 lần Hiên thấy bạn mình chính thức yêu đương 1 anh chàng nào đó, có hôm 2 đứa đi café vỉa hè, Hiên mới nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu vẫn nhớ anh Lợi ah?
- Ai cơ? Anh Lợi? hì, cậu sao vậy? sao tớ lại đi nhớ 1 người dưng?
- Anh Hải theo cậu hơn 2 năm trời, điều kiện cũng tốt, sao cậu lại từ chối?
- Tớ cảm thấy bọn tớ không hợp nhau, có cố cũng không phải là tình yêu.
- Thế cậu còn đợi chờ cái gì nữa? tình yêu đích thực? liệu còn tồn tại trên đời này nữa hay không?
- Cũng chẳng phải đợi chờ gì, chỉ là cảm thấy không hứng thú. Cậu không thấy, tớ vẫn đang sống rất tốt hay sao?
- Uh, cuộc sống nhạt như nước ốc thế này bảo sống tốt.
- Hì, đến tuổi tự nhiên lấy chồng, không phải lo.
Đúng là chẳng có gì phải lo cả, Uyên 22 tuổi, đang làm cho 1 công ty nước ngoài, chân trợ lý trưởng đại diện, sếp cô, anh chàng David, hơn cô 5 tuổi, cực kỳ đáng yêu, đi làm không quá nhiều áp lực, lương đủ sống, cô còn mong điều gì hơn thế nữa?
Nói đến sếp, David về nước nghỉ đông đã được 1 tuần, hôm nay sẽ sang Việt Nam, chân trợ lý đúng là chân lon ton, ăn ở, nghỉ ngơi, đi lại cô đều phải lo hết. Tối phải ra sân bay đón người rồi, cái cha này, về lúc nào không về, lại đúng tối thứ 7, mệt thật, lại phải tăng ca. Uyên ngán nhất là ngồi đợi đón khách ở sân bay, đi muộn sợ tắc đường không đón được người, đi sớm lại ngồi đợi cả tiếng, hết nghe nhạc lại lướt web, đau cả đầu vì tiếng ồn và ngột ngạt.
Lần này rút kinh nghiệm, Uyên cầm theo 1 truyện tranh “Thần đồng đất việt” đọc giải trí trong thời gian chờ đợi, vừa xem vừa cười hí hởn cũng là cách xua đi nhàm chán mà. Hành khách xuống máy bay bắt đầu ra cửa kiểm soát, Uyên đã nhìn thấy David từ xa, cái dáng cao lòng khòng không trộn vào đâu được, về gặp bồ có khác, mặt tươi hơn hớn, ít gặp được ông tây nào lại như sếp cô, công việc gọn gàng nhưng ăn chơi cũng gọi là tới bến, cái gì cũng có thể thử, có thể ăn được, kính nể.
Vừa thấy David đi ra khỏi cánh cửa, Uyên vội vàng đứng dậy:
- Welcome, David
- Honey, I miss you.
- I miss you, too.
Cái giọng điệu sến sẩm này không biết anh chàng nào trong văn phòng đã dạy cho David, mỗi lần gặp Uyên, anh đều trình diễn, cô cũng rất ăn ý mà phối hợp, chỉ là lúc sau, anh đã xoa đầu cô nói tiếng Việt trọ trẹ:
- Xin chào, cô trợ lý bé bỏng, em vất vả rồi.
- Sếp thật là nhàn tản quá vậy.
Rồi cả 2 cùng cười ồ, Uyên rất vui vì mình có 1 ông sếp thoải mái như vậy, họ làm việc rất ăn ý. Khi quay người ra cửa sân bay, Uyên thoáng nhìn thấy một hình dáng quen thuộc mà xa lạ, là anh ấy? mình bị ảo ảnh rồi? nhưng cô cố không quay lại nhìn 1 lần nữa, không nên để mình bị ảo tưởng, có lẽ là người giống người thôi mà. Rồi nhanh chóng bám đuôi sếp đi ra xe oto đang đợi ngoài sảnh. Có những giấc mộng nên tỉnh càng sớm càng tốt.
Lợi không ngờ mình vừa xuống sân bay đã có thể nhìn thấy hình bóng mà anh đã nhớ nhung 3 năm nay, nhưng rõ ràng cô đang cười nói với người đàn ông ngoại quốc kia, rõ ràng họ còn gọi nhau honey này nọ, anh chàng kia còn không ngại ngần xoa đầu Uyên nữa mà. Anh đã về quá muộn rồi chăng, lắc đầu chán nản, Lợi đi ra sảnh đón taxi về khách sạn.
Về đến khách sạn khu phố cổ, ra ngoài phố rồi anh mới phát hiện ra, Hà Nội đã thay đổi rất nhiều, đông đúc hơn, ồn ào hơn, nhộn nhịp hơn, nhưng với Lợi, vẫn cô độc như vậy.
- Alo
- Chào, đang làm gì vậy?
- Lợi? ông thật ah?đang ở đâu đấy?
- Uh, tôi đây, đang ngồi phố Bảo Khánh uống café.
- Đợi tý, tôi đưa bạn gái về nhà rồi qua chỗ ông, nhớ đợi đấy nhé.
- Đang đi với bạn gái ah? Vậy thôi đi, mai gặp sau.
- Không sao, bạn cũ nhiều năm không gặp, được ưu tiên, đợi đấy.
Khi Nam đến, nhìn thấy người đàn ông chững chạc đang ngồi nhâm nhi ly café đen đá thì có ngẩn người, nhưng anh nhanh chóng ngồi xuống với bạn:
- Ăn cơm tây có khác, đẹp trai hơn hẳn.
- Uh, tất nhiên, ông thì sao? Công việc thế nào?
- Đi làm mấy năm, thay mấy cô bạn gái, lông bông vẫn hoàn lông bông.
- Này, cậu vẫn không tử tế được ah?
- Thì đang trên đường tử tế đây, sao về mà không báo để tôi đi đón?
- Đón tiếp gì, tự đi thì tự về thôi.
- Dù sao cũng là bay nửa vòng trái đất về đây, sao không long trọng được. Mai tôi gọi mọi người, đi làm 1 trận tẩy trần nhé?
- Ok, tùy cậu thôi.
- Về đợt này được mấy ngày?
- Chưa biết được, xem tình hình thế nào đã.
- Xem tình hình, tình hình gì?
- Về quê thắp hương cho bà, thăm mấy người thân và một số việc nữa.
- Sao không mang bạn gái về?
- Chia tay rồi, phụ nữ nước ngoài không thích kiểu quan hệ người thân như Việt Nam.
- Thì ông có phải ở Việt Nam luôn đâu, sống bên kia là chủ yếu mà.
- Cũng chưa biết…
- Học đâu cái kiểu ăn nói nửa vời thế hả?
Thật ra, trước chuyến đi, Lợi không đặt ra bất cứ mục tiêu nào, anh đơn giản muốn về thắp hương trên mộ bà, đưa lại cho Uyên cái nơ anh giữ đã hơn 3 năm. Trước khi anh về, Kate, cô bạn gái của anh đã nói với anh rằng:
- Thật ra anh không yêu em, Carlos, anh đang tìm người thay thế.
- Anh yêu em, anh khẳng định như vậy.
- Được, vậy chỉ cần đêm nay thôi, trước khi anh ngủ, người cuối cùng anh nghĩ đến khi chìm vào giấc ngủ là ai, anh sẽ biết người đó mới chính là người anh mong nhớ nhất. Mai cho em câu trả lời, em không muốn mình là cái bóng của người khác.
Và đêm đó, trước khi ngủ, Lợi đã làm theo lời Kate, anh thả trôi suy nghĩ của mình, người đầu tiên anh nghĩ đến là bà nội, là mẹ, là Kate và trước khi thực sự chìm vào giấc ngủ, gương mặt tròn xoe, đôi mắt trong trẻo của Uyên là hình ảnh cuối cùng anh nghĩ đến. Đó phải chăng là câu trả lời cho câu hỏi của Kate và của chính bản thân anh nữa? Ngay hôm sau, anh xin nghỉ vô thời hạn ở văn phòng anh làm việc (mà gọi luôn là bỏ việc cho nhanh, khăn gói về nước trước sự ngạc nhiên cực độ của bố mẹ và em trai, chỉ có Kate nhìn anh cười buồn và nói nhỏ “ chúc anh may mắn, Carlos”) và giờ này thì anh đang ở đây, đang tự tìm câu trả lời cho chính bản thân mình, anh thật sự quên cô? Đó hoàn toàn chỉ là bóng mờ trong quá khứ? Hơn 3 năm trước anh ra đi dứt khoát, đột ngột, nhanh chóng bởi anh nghĩ, trước sau gì mình cũng sẽ phải đoàn tụ với gia đình, nếu chưa sâu sắc thì cũng dễ buông tay, anh không nói chia tay cô, để trong lòng cô, dấu ấn còn lại chỉ là một kẻ hèn nhát, để có thể nhận được sự ghét bỏ đó, anh chấp nhận, đó là điều duy nhất anh còn có thể làm, để cô hoàn toàn có thể quên đi một kẻ “ không đáng để nhớ” như anh, nhưng, ai quên, ai nhớ, đó mới là vấn đề.
Sau bữa nhậu túy lúy với mấy ông bạn thời sinh viên, Lợi chuyển đến nhà Nam ở, căn chung cư hơn 40m2 của Nam như cái chuồng lợn, may mắn là có 2 phòng ngủ, Lợi tự dọn dẹp một phòng cho mình, có ở trọ cũng phải tìm một nơi cho tử tế. Anh không biết mình còn ở đây trong bao lâu nữa, nhưng dù một ngày thì cũng phải đảm bảo điều kiện sống tối thiểu mới được.
Buổi tối, chơi chán điện tử, hai người lại ngồi uống café trong phòng khách. Nam mở đầu:
- Hỏi ông thật nhé, ngoài về thắp hương cho bà, ông còn việc gì khác không?
- Có, tìm người.
- Ai vậy?
- Uyên.
- Ông định làm gì? Ba năm trước khi ông đi, một lời cũng không nói với người ta, bây giờ quay lại, định phá rối gì nữa? Dù là bạn ông, tôi cũng phải nói thật, ông là một thằng tồi.
- Uh, tôi đúng là một thằng tồi. Khi ra đi không nói một lời, tôi đã là một thằng hèn rồi, tôi biết mình không đủ tư cách để tìm gặp Uyên nữa, tôi cũng không biết mình quay trở lại đây, gặp cô ấy sẽ nói gì, làm gì, nhưng tôi biết chắc, nếu không gặp cô ấy, tôi sẽ không bao giờ bình yên được, tôi sẽ luôn cảm thấy mình thật tồi tệ.
- Thế có nghĩa, ông vẫn còn yêu cô ấy?
- Không biết có được gọi là yêu không, nhưng tôi không thể quên được cô ấy.
- Uyên bây giờ đã khác ngày xưa rất nhiều, đẹp hơn rất nhiều, trưởng thành hơn, chững chạc hơn, nhưng không còn vô tư, hồn nhiên như trước nữa. Ông không thể tưởng tượng được hôm từ nhà ông về trông cô ấy như thế nào đâu, mắt mọng đỏ vì khóc nhiều, gương mặt ngơ ngác, thất thần, nhìn cô ấy cười mới thật thảm hại, méo mó, đau thương… tôi cứ tưởng cô ấy thất tình như vậy sẽ không gượng lại được, nhưng một tuần sau khi tôi sang bên đó, gặp cô ấy, tôi có hỏi, Uyên chỉ nói 1 câu “ em không sao” và cười với tôi rất tươi. Tôi không tin cô ấy có thể hồi phục nhanh đến như vậy, nên lần nào có cơ hội cũng rủ cô ấy đi café, trà đá và lần nào cô ấy cũng chỉ nói với tôi đúng một câu “ em không sao”, thật sự không sao? Ông làm con gái nhà người ta đau khổ như vậy, mà còn có thể quay lại như chưa có chuyện gì xảy ra? Ông không phải là thằng tồi, ông là thằng khốn.
- Uh, nếu cô ấy cho tôi cơ hội, đứng trước mặt tôi, chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi “ anh là một thằng khốn” thì tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, tôi sợ, ngay cả cơ hội đó, tôi cũng không có.
- Tôi cũng không hiểu, sao năm đó, ông không nói với cô ấy một lời mà đã ra đi như vậy?
- Thật ra, chưa bao giờ tôi nói với Uyên là tôi thích cô ấy nên tôi nghĩ nếu chưa nói thích thì đâu cần phải nói chia tay? hơn nữa, đằng nào tôi cũng phải sang Mỹ, thì cứ để cô ấy ghét tôi, kinh thường tôi, nhanh quên tôi cũng là một cách để tránh cho cô ấy tổn thương.
- Ông là một kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, ông không biết rằng, dám cầm lên thì cũng dám đặt xuống, đó mới là 1 thằng đàn ông à? sự hèn nhát của ông làm người khác bị tổn thương, với một cô gái tưởng rất vô tư, hồn nhiên nhưng vô cùng yếu đuối, nặng tình như Uyên điều đó lại vô cùng sâu sắc? Bây giờ có xin lỗi phỏng có ích gì?
- Không có ích gì nhưng vẫn phải xin lỗi, chỉ cần cô ấy nói không hận tôi nữa, tôi mới có thể cất đi gánh nặng trong lòng mình.
- Hai người bọn ông sao cứ làm khổ nhau như thế? Cũng may là công ty tôi đang làm dự án trang trí nội thất cho văn phòng cô ấy, chúng tôi vẫn gặp nhau thường xuyên,tôi không muốn nhắc lại chuyện này với Uyên nữa, nhưng vì ông, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cô ấy xem sao.
- Cảm ơn ông.
- Tự nhiên rơi vào mớ bòng bong này, chán không buồn chết. Bao giờ ông về quê?
- Ngài mai, có gì báo tin cho tôi nhé.
- Ok.