Chương 11.
- Này, đang ở đâu vậy?
- Công ty, sao?
- Vào Việt Đức đóng tiền viện phí cho tôi đi.
- Cái gì? Sao tự nhiên vào Việt Đức làm gì?
- Tôi bị tai nạn giao thông, không có gì nghiêm trọng, gãy chân và xây xát phần đầu, bây giờ ổn rồi, tiền mang theo người không đủ đóng tiền viện phí, qua đây đi.
- Uh, đến ngay đây, đợi tý nhé.
Lợi mệt mỏi ngồi dựa vào đầu giường, đúng là tai bay vạ gió, đang đi xe máy, tránh một đứa bé muốn đi qua đường đành phải phanh gấp, bị chiếc taxi đằng sau tông phải, may không bể đầu, chân trái tạm thời bó bột, còn đâu ổn cả. Giao thông ở Hà Nội quả thật ngày càng tệ, khiến người ta mỗi lần ra đường như thể đang chơi trò chơi mạo hiểm vậy. Không phải khoa trương, những người bạn nước ngoài đã đi du lịch đến Việt Nam thường kêu ca rằng, nếu ở vùng quê thì giao thông thời kỳ đồ đá, còn ở các thành phố lớn thì giao thông thời kỳ đồ đồng, người Việt Nam thích ứng được quả thật là kỳ tích.
Khi Nam xồng xộc chạy vào bệnh viện thấy ông bạn vàng đang ngồi thảm hại trên giường bệnh, phòng bệnh bé tý, ngột ngạt hơi người, mặt như cái bánh bao nhúng nước mới được vớt lên.
- Thế nào vậy? sao bị tai nạn?
- Ô tô đâm phải.
- Thế nào mà ô tô đâm phải?
- Thì tránh người qua đường.
- Ông không thể nói một cách chi tiết vụ việc được ah? Tại sao cứ hỏi gì đáp ấy vậy?
Đã mệt thì chớ, lại vớ thêm cái ông lắm chuyện này, đến chết thôi, đành nói từ đầu đến cuối cho xong việc, đàn ông gì mà lắm lời thế không biết.
- Để tôi xin cho ông vào phòng dịch vụ 2 người một phòng nhé, thiếu gia sao lại phải chui vào nơi ngùn ngụt hơi người thế này, ông bô bà bô đau lòng chết mất.
- Uh, chắc ở lại viện cũng không lâu nữa, nhưng điều kiện ở đây kém quá, xin cho tôi chuyển vào chỗ nào tốt hơn chút đi.
- Có cần báo sang bên kia không?
- Không cần, báo mẹ cũng chỉ về được 1,2 ngày rồi lại phải sang, cũng chẳng giúp được gì, đi lại có hơi vất vả 1 chút, còn đâu tôi tự lo được.
- Kệ ông, tôi chỉ lo bữa tối thôi, bữa sáng và bữa trưa ông ở nhà tự túc nhé?
- Ai chăm bệnh nhân như vậy bao giờ ?
- Ông vừa bảo ông tự lo được mà? May mà chỉ gãy chân trái, đi đâu nhảy lò cò chắc cũng không tốn sức mấy đâu nhỉ? Nhà tôi tự nhiên có con kangaroo, ha há…
- Muốn chết hả? mau đi xin chuyển phòng cho tôi đi.
Sau khi đã xin được chuyển phòng, Lợi mới có thể thiếp đi được một chút, thuốc tê đã hết tác dụng nên chân bắt đầu đau.
- Này, tối chắc ăn cháo nhỉ? Nam hỏi bạn.
- Gãy chân chứ đâu phải gãy răng, cho tôi ăn cơm.
- Bệnh nhân này chẳng khác gì người thường, nhanh mà xuất viện đi thôi.
- Tôi muốn về nhà ngay bây giờ, nghe ông cằn nhằn còn mệt nữa.
- Được rồi, nghỉ tý đi, để tôi đi mua cơm.
Ra đến cổng bệnh viện, tự nhiên Nam muốn làm một phép thử, với hoàn cảnh của Lợi như bây giờ, không biết phản ứng của Uyên sẽ thế nào? Qua hôm sinh nhật, có lẽ Uyên cũng đang muốn chứng tỏ, cô đang có một cuộc sống mới, quan hệ mới và không còn dính dáng gì đến quá khứ nữa, nhưng đó mới chỉ là biểu hiện bên ngoài, nếu không giúp ông bạn mình lần nữa, có vẻ mọi việc sẽ không thể có biến chuyển gì.
- Alo, anh Nam ạ? Uyên nhấc máy, có chút thắc mắc vì đang giờ nghỉ trưa mà anh điện thoại.
- Uh, em bận không?
- Không ạ, đang giờ nghỉ trưa mà.
- Lợi bị tai nạn không biết sống chết thế nào, giờ đang nằm trong Việt Đức. Xin lỗi ông bạn nếu có rủa cậu hơi quá lời.
- Dạ…anh nói anh Lợi bị…?
- Uh.
- Bây giờ em vào luôn, anh còn ở bệnh viện chứ? Em vào điện thoại cho anh.
- Uh. Đi đường cẩn thận. Nam cười khoái trá, nếu Lợi biết 1 cái chân gãy đổi được sự quan tâm như thế này của Uyên chắc cậu ta cũng muốn bẻ nốt cái chân kia luôn. Đời cái gì cũng có giá của nó, cậu bạn ạ, cố lên, cơ hội cuối cùng đấy nhé.
Khi Uyên hấp tấp gửi xe trong bãi, nước mắt nước mũi vẫn còn tèm nhèm trên mặt thì từ đằng xa, Nam phải cố gắng lắm đề không cười thành tiếng, trông cô bé kìa, thế mà bảo không quan tâm chứ, đang cuống quýt lên rồi.
- Uyên, anh ở đây, sao đi nhanh thế? Từ từ thôi chứ…
- Em không sao, anh ấy sao rồi ạ?
- Vẫn chưa tỉnh, anh lo lắm, ở trên phòng 409 ấy, em lên trước đi, anh đi mua vài thứ theo yêu cầu của bác sỹ đã nhé.
- Vâng, em lên xem thế nào.
Uyên hấp tấp chạy đi, còn quên cả chào Nam làm anh phì cười, có những lúc tình cảm được che dấu bởi lý trí, nhưng trong một vài tình huống, nó bộc lộ trọn vẹn như nó vẫn thế. Khi Uyên bước vào cửa thấy Lợi đang nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, chân bó bột to như cái cột đình, nước mắt cứ tự động chảy ra làm Uyên có chút bối rối, vội vàng chùi đi, cần bình tĩnh, bình tĩnh.
- Anh Lợi, em Uyên đây, anh có nghe thấy em không?
Trong giấc ngủ lơ mơ, Lợi nghe thấy tiếng người gọi anh nhưng cơn buồn ngủ, cộng thêm sự mệt mỏi làm anh không muốn mở mắt ra nữa, lười biếng nhắm mắt lại, như đang ngủ say.
- Anh sao vậy? mở mắt ra nhìn em đi chứ? Đang yên đang lành, sao lại thế này chứ? em đợi anh 3 năm không phải để nhìn thấy anh nằm bất động như thế này đâu. Tiếng Uyên nức nở, cô cố kìm nén để không bật tiếng khóc ra khỏi lồng ngực, sự lo lắng, bất an ùa về. Cô đã không muốn dính líu gì nữa với quá khứ, với anh ấy nhưng bây giờ anh đang nằm đây, không nói, không mở mắt nhìn cô, tự nhiên cô lại cảm thấy sao mình lại cứng nhắc như vậy, còn quan trọng gì nếu anh không bao giờ tỉnh lại nữa? oán trách gì nếu đến người cô muốn oán trách cũng không còn nữa? Nút thắt cô đã buộc nên cởi ra để mọi người đều thanh thản, nhẹ nhõm. Nếu muốn quên đi, thì trước hết phải biết rộng lòng tha thứ và bỏ qua. Nếu Lợi có mệnh hệ gì, thì không phải vết thương trong lòng cô sẽ mãi không thể lên sẹo hay sao?
Tiếng nức nở của Uyên như những con dao nhỏ đâm từng nhát vào tận tâm can Lợi, cô đau lòng vì anh như thế, vậy mà, 3 năm trước, khi anh ra đi, ai đã ở bên cô khi cô khóc? Ai đã lau nước mắt cho cô?Tại sao anh không nói một lời, nếu không chắc chắn có ngày trở về thì cũng nên là một lời tạm biệt chứ? sao anh có thể làm cô tổn thương đến như vậy? Anh đâu có xứng đáng để được cô tha thứ? Dù rất muốn mở mắt ra, ôm chặt Uyên vào lòng nhưng anh cũng không dám, cô cứ như một thứ pha lê mà anh lúc nào cũng sợ, chỉ một lần nữa thôi anh vô tình chạm nhẹ vào nó thì có thể nó sẽ vỡ tan hay biến mất bất cứ lúc nào. Cuộc đời thật trớ trêu, cái người ta mong muốn nhất có khi lại là thứ người ta sợ hãi đánh mất nó nhất. Nếu biết trước ngày này sẽ xảy ra, ba năm trước liệu anh có ra đi dứt khoát như vậy không?
Khi Nam trở lại phòng thì Uyên đã điều chỉnh được tâm trạng, cô lấy khăn mặt ướt nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi và những vệt máu khô trên gương mặt Lợi, chưa bao giờ cô được ở gần anh đến thế, ba năm không gặp, những đường nét trên khuôn mặt của anh cô đã không còn nhớ rõ, nụ cười của anh cũng đã trở nên mờ nhạt, đến hơi thở nóng hổi của anh cũng đã có chút lạ lẫm không quen. Thời gian thật kỳ diệu, nó có thể khiến những vết thương dù vẫn chưa lành hẳn nhưng đã không còn nhiều cạnh sắc rớm máu, nó khiến trí nhớ của chúng ta trở nên mơ hồ, không thật, gương mặt này cô tưởng mình không bao giờ có thể quên được nhưng hóa ra, khi ở gần nhau thế này, Uyên chợt nhận ra, mình cũng đâu còn đau đớn đến thế nữa.
- Vẫn chưa tỉnh cơ ah?
- Chưa anh ạ, anh ăn cơm chưa?
- Ăn rồi, còn em?
- Em ăn trưa ở công ty rồi, anh Lợi ăn gì chưa ạ?
- Hắn đòi ăn cơm, anh đi mua về rồi đây này.
- Chắc anh ý mệt, để anh ấy nghỉ thêm 1 lát rồi dậy ăn cũng được ạ. Anh hỏi bác sỹ chưa? Có vấn đề gì không? Sao mãi không tỉnh vậy?
- Bác sỹ bảo chân trái gãy rồi, bó bột hơn tháng mới tháo ra được, chụp CT thì đầu không vấn đề gì, nhưng có thể do va đập nên choáng váng, cần nghỉ ngơi thêm.
- Vâng, anh có thông báo cho gia đình anh ấy bên kia không?
- Anh không có số, đợi hắn dậy hỏi lại xem sao. Cũng không vấn đề gì, đi lại đã có nạng rồi mà, thanh niên trai tráng, mấy ngày nữa ra viện ngay thôi, em yên tâm.
- Buổi chiều em có cuộc họp quan trọng nên không thể ở lại lâu được, anh ở đây với anh Lợi, chiều tan làm em sẽ vào thay anh, được không ạ?
- Uh, em bận thì cứ về đi, chiều qua trông hắn để anh về tắm rửa thay quần áo một chút là được, người hôi rình rồi.
- Ok, chiều em sẽ vào, em về đã nhé.
Uyên lại hấp tấp chạy về văn phòng, chiều nay có cuộc họp với đối tác mà cô đã lên lịch từ trước, không thể đến muộn được. Tối thì để sếp tự túc vậy, tình hình Lợi như thế này không biết sẽ diễn biến ra sao, thật là, làm sao cứ để người ta lo lắng đến vậy.
Nam vào phòng, thấy Lợi vẫn nằm im, đập đập vào người ông bạn:
- Người ta đi rồi, còn vờ vịt cái gì nữa vậy?
- Có khi tôi sai rồi ông ạ.
- Bây giờ mới biết mình sai sao? dậy ăn cơm đi đã để có sức mà hối lỗi.
- Này, đang ở đâu vậy?
- Công ty, sao?
- Vào Việt Đức đóng tiền viện phí cho tôi đi.
- Cái gì? Sao tự nhiên vào Việt Đức làm gì?
- Tôi bị tai nạn giao thông, không có gì nghiêm trọng, gãy chân và xây xát phần đầu, bây giờ ổn rồi, tiền mang theo người không đủ đóng tiền viện phí, qua đây đi.
- Uh, đến ngay đây, đợi tý nhé.
Lợi mệt mỏi ngồi dựa vào đầu giường, đúng là tai bay vạ gió, đang đi xe máy, tránh một đứa bé muốn đi qua đường đành phải phanh gấp, bị chiếc taxi đằng sau tông phải, may không bể đầu, chân trái tạm thời bó bột, còn đâu ổn cả. Giao thông ở Hà Nội quả thật ngày càng tệ, khiến người ta mỗi lần ra đường như thể đang chơi trò chơi mạo hiểm vậy. Không phải khoa trương, những người bạn nước ngoài đã đi du lịch đến Việt Nam thường kêu ca rằng, nếu ở vùng quê thì giao thông thời kỳ đồ đá, còn ở các thành phố lớn thì giao thông thời kỳ đồ đồng, người Việt Nam thích ứng được quả thật là kỳ tích.
Khi Nam xồng xộc chạy vào bệnh viện thấy ông bạn vàng đang ngồi thảm hại trên giường bệnh, phòng bệnh bé tý, ngột ngạt hơi người, mặt như cái bánh bao nhúng nước mới được vớt lên.
- Thế nào vậy? sao bị tai nạn?
- Ô tô đâm phải.
- Thế nào mà ô tô đâm phải?
- Thì tránh người qua đường.
- Ông không thể nói một cách chi tiết vụ việc được ah? Tại sao cứ hỏi gì đáp ấy vậy?
Đã mệt thì chớ, lại vớ thêm cái ông lắm chuyện này, đến chết thôi, đành nói từ đầu đến cuối cho xong việc, đàn ông gì mà lắm lời thế không biết.
- Để tôi xin cho ông vào phòng dịch vụ 2 người một phòng nhé, thiếu gia sao lại phải chui vào nơi ngùn ngụt hơi người thế này, ông bô bà bô đau lòng chết mất.
- Uh, chắc ở lại viện cũng không lâu nữa, nhưng điều kiện ở đây kém quá, xin cho tôi chuyển vào chỗ nào tốt hơn chút đi.
- Có cần báo sang bên kia không?
- Không cần, báo mẹ cũng chỉ về được 1,2 ngày rồi lại phải sang, cũng chẳng giúp được gì, đi lại có hơi vất vả 1 chút, còn đâu tôi tự lo được.
- Kệ ông, tôi chỉ lo bữa tối thôi, bữa sáng và bữa trưa ông ở nhà tự túc nhé?
- Ai chăm bệnh nhân như vậy bao giờ ?
- Ông vừa bảo ông tự lo được mà? May mà chỉ gãy chân trái, đi đâu nhảy lò cò chắc cũng không tốn sức mấy đâu nhỉ? Nhà tôi tự nhiên có con kangaroo, ha há…
- Muốn chết hả? mau đi xin chuyển phòng cho tôi đi.
Sau khi đã xin được chuyển phòng, Lợi mới có thể thiếp đi được một chút, thuốc tê đã hết tác dụng nên chân bắt đầu đau.
- Này, tối chắc ăn cháo nhỉ? Nam hỏi bạn.
- Gãy chân chứ đâu phải gãy răng, cho tôi ăn cơm.
- Bệnh nhân này chẳng khác gì người thường, nhanh mà xuất viện đi thôi.
- Tôi muốn về nhà ngay bây giờ, nghe ông cằn nhằn còn mệt nữa.
- Được rồi, nghỉ tý đi, để tôi đi mua cơm.
Ra đến cổng bệnh viện, tự nhiên Nam muốn làm một phép thử, với hoàn cảnh của Lợi như bây giờ, không biết phản ứng của Uyên sẽ thế nào? Qua hôm sinh nhật, có lẽ Uyên cũng đang muốn chứng tỏ, cô đang có một cuộc sống mới, quan hệ mới và không còn dính dáng gì đến quá khứ nữa, nhưng đó mới chỉ là biểu hiện bên ngoài, nếu không giúp ông bạn mình lần nữa, có vẻ mọi việc sẽ không thể có biến chuyển gì.
- Alo, anh Nam ạ? Uyên nhấc máy, có chút thắc mắc vì đang giờ nghỉ trưa mà anh điện thoại.
- Uh, em bận không?
- Không ạ, đang giờ nghỉ trưa mà.
- Lợi bị tai nạn không biết sống chết thế nào, giờ đang nằm trong Việt Đức. Xin lỗi ông bạn nếu có rủa cậu hơi quá lời.
- Dạ…anh nói anh Lợi bị…?
- Uh.
- Bây giờ em vào luôn, anh còn ở bệnh viện chứ? Em vào điện thoại cho anh.
- Uh. Đi đường cẩn thận. Nam cười khoái trá, nếu Lợi biết 1 cái chân gãy đổi được sự quan tâm như thế này của Uyên chắc cậu ta cũng muốn bẻ nốt cái chân kia luôn. Đời cái gì cũng có giá của nó, cậu bạn ạ, cố lên, cơ hội cuối cùng đấy nhé.
Khi Uyên hấp tấp gửi xe trong bãi, nước mắt nước mũi vẫn còn tèm nhèm trên mặt thì từ đằng xa, Nam phải cố gắng lắm đề không cười thành tiếng, trông cô bé kìa, thế mà bảo không quan tâm chứ, đang cuống quýt lên rồi.
- Uyên, anh ở đây, sao đi nhanh thế? Từ từ thôi chứ…
- Em không sao, anh ấy sao rồi ạ?
- Vẫn chưa tỉnh, anh lo lắm, ở trên phòng 409 ấy, em lên trước đi, anh đi mua vài thứ theo yêu cầu của bác sỹ đã nhé.
- Vâng, em lên xem thế nào.
Uyên hấp tấp chạy đi, còn quên cả chào Nam làm anh phì cười, có những lúc tình cảm được che dấu bởi lý trí, nhưng trong một vài tình huống, nó bộc lộ trọn vẹn như nó vẫn thế. Khi Uyên bước vào cửa thấy Lợi đang nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, chân bó bột to như cái cột đình, nước mắt cứ tự động chảy ra làm Uyên có chút bối rối, vội vàng chùi đi, cần bình tĩnh, bình tĩnh.
- Anh Lợi, em Uyên đây, anh có nghe thấy em không?
Trong giấc ngủ lơ mơ, Lợi nghe thấy tiếng người gọi anh nhưng cơn buồn ngủ, cộng thêm sự mệt mỏi làm anh không muốn mở mắt ra nữa, lười biếng nhắm mắt lại, như đang ngủ say.
- Anh sao vậy? mở mắt ra nhìn em đi chứ? Đang yên đang lành, sao lại thế này chứ? em đợi anh 3 năm không phải để nhìn thấy anh nằm bất động như thế này đâu. Tiếng Uyên nức nở, cô cố kìm nén để không bật tiếng khóc ra khỏi lồng ngực, sự lo lắng, bất an ùa về. Cô đã không muốn dính líu gì nữa với quá khứ, với anh ấy nhưng bây giờ anh đang nằm đây, không nói, không mở mắt nhìn cô, tự nhiên cô lại cảm thấy sao mình lại cứng nhắc như vậy, còn quan trọng gì nếu anh không bao giờ tỉnh lại nữa? oán trách gì nếu đến người cô muốn oán trách cũng không còn nữa? Nút thắt cô đã buộc nên cởi ra để mọi người đều thanh thản, nhẹ nhõm. Nếu muốn quên đi, thì trước hết phải biết rộng lòng tha thứ và bỏ qua. Nếu Lợi có mệnh hệ gì, thì không phải vết thương trong lòng cô sẽ mãi không thể lên sẹo hay sao?
Tiếng nức nở của Uyên như những con dao nhỏ đâm từng nhát vào tận tâm can Lợi, cô đau lòng vì anh như thế, vậy mà, 3 năm trước, khi anh ra đi, ai đã ở bên cô khi cô khóc? Ai đã lau nước mắt cho cô?Tại sao anh không nói một lời, nếu không chắc chắn có ngày trở về thì cũng nên là một lời tạm biệt chứ? sao anh có thể làm cô tổn thương đến như vậy? Anh đâu có xứng đáng để được cô tha thứ? Dù rất muốn mở mắt ra, ôm chặt Uyên vào lòng nhưng anh cũng không dám, cô cứ như một thứ pha lê mà anh lúc nào cũng sợ, chỉ một lần nữa thôi anh vô tình chạm nhẹ vào nó thì có thể nó sẽ vỡ tan hay biến mất bất cứ lúc nào. Cuộc đời thật trớ trêu, cái người ta mong muốn nhất có khi lại là thứ người ta sợ hãi đánh mất nó nhất. Nếu biết trước ngày này sẽ xảy ra, ba năm trước liệu anh có ra đi dứt khoát như vậy không?
Khi Nam trở lại phòng thì Uyên đã điều chỉnh được tâm trạng, cô lấy khăn mặt ướt nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi và những vệt máu khô trên gương mặt Lợi, chưa bao giờ cô được ở gần anh đến thế, ba năm không gặp, những đường nét trên khuôn mặt của anh cô đã không còn nhớ rõ, nụ cười của anh cũng đã trở nên mờ nhạt, đến hơi thở nóng hổi của anh cũng đã có chút lạ lẫm không quen. Thời gian thật kỳ diệu, nó có thể khiến những vết thương dù vẫn chưa lành hẳn nhưng đã không còn nhiều cạnh sắc rớm máu, nó khiến trí nhớ của chúng ta trở nên mơ hồ, không thật, gương mặt này cô tưởng mình không bao giờ có thể quên được nhưng hóa ra, khi ở gần nhau thế này, Uyên chợt nhận ra, mình cũng đâu còn đau đớn đến thế nữa.
- Vẫn chưa tỉnh cơ ah?
- Chưa anh ạ, anh ăn cơm chưa?
- Ăn rồi, còn em?
- Em ăn trưa ở công ty rồi, anh Lợi ăn gì chưa ạ?
- Hắn đòi ăn cơm, anh đi mua về rồi đây này.
- Chắc anh ý mệt, để anh ấy nghỉ thêm 1 lát rồi dậy ăn cũng được ạ. Anh hỏi bác sỹ chưa? Có vấn đề gì không? Sao mãi không tỉnh vậy?
- Bác sỹ bảo chân trái gãy rồi, bó bột hơn tháng mới tháo ra được, chụp CT thì đầu không vấn đề gì, nhưng có thể do va đập nên choáng váng, cần nghỉ ngơi thêm.
- Vâng, anh có thông báo cho gia đình anh ấy bên kia không?
- Anh không có số, đợi hắn dậy hỏi lại xem sao. Cũng không vấn đề gì, đi lại đã có nạng rồi mà, thanh niên trai tráng, mấy ngày nữa ra viện ngay thôi, em yên tâm.
- Buổi chiều em có cuộc họp quan trọng nên không thể ở lại lâu được, anh ở đây với anh Lợi, chiều tan làm em sẽ vào thay anh, được không ạ?
- Uh, em bận thì cứ về đi, chiều qua trông hắn để anh về tắm rửa thay quần áo một chút là được, người hôi rình rồi.
- Ok, chiều em sẽ vào, em về đã nhé.
Uyên lại hấp tấp chạy về văn phòng, chiều nay có cuộc họp với đối tác mà cô đã lên lịch từ trước, không thể đến muộn được. Tối thì để sếp tự túc vậy, tình hình Lợi như thế này không biết sẽ diễn biến ra sao, thật là, làm sao cứ để người ta lo lắng đến vậy.
Nam vào phòng, thấy Lợi vẫn nằm im, đập đập vào người ông bạn:
- Người ta đi rồi, còn vờ vịt cái gì nữa vậy?
- Có khi tôi sai rồi ông ạ.
- Bây giờ mới biết mình sai sao? dậy ăn cơm đi đã để có sức mà hối lỗi.