Nếu không thể buông tay - Cập nhật - Đông Vũ

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Chị ơi có vẻ hấp dẫn đấy. :D
Em soi được hai chỗ thôi.
"cái hộp bút to đùng với rất nhiều loại bút khác nhau, bút bi nhiều màu, bút chì gỗ, bút dạ quang, bút máy, son môi." => Em nghĩ là để thành "cái hộp bút to đùng với rất nhiều loại bút khác nhau: bút bi nhiều màu, bút chì gỗ, bút dạ quang, bút máy,... và son môi." nè chị. Tại có câu nhiều loại bút khác nhau rồi, xong chị liệt kê ra nên em nghĩ nên để dấu ":". :3
"Không khí trầm mặc trước đó vì tiếng cười này mà phá tan sạch sẽ" Thiếu dấu chấm cuối câu kìa chị yêu.
Chưa biết truyện sẽ thế nào nên em soi lỗi chính tả tí. ;;) ;;)
Em mà là Nguyên thì em muốn nghe giải thích cho rõ ràng trước rồi mới theo về. Sao mà Nguyên dễ bị dụ dỗ thế... Giống ai kia ghê.:)) :))
*hóng hớt - ing*
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chị ơi có vẻ hấp dẫn đấy. :D
Em soi được hai chỗ thôi.
"cái hộp bút to đùng với rất nhiều loại bút khác nhau, bút bi nhiều màu, bút chì gỗ, bút dạ quang, bút máy, son môi." => Em nghĩ là để thành "cái hộp bút to đùng với rất nhiều loại bút khác nhau: bút bi nhiều màu, bút chì gỗ, bút dạ quang, bút máy,... và son môi." nè chị. Tại có câu nhiều loại bút khác nhau rồi, xong chị liệt kê ra nên em nghĩ nên để dấu ":". :3
"Không khí trầm mặc trước đó vì tiếng cười này mà phá tan sạch sẽ" Thiếu dấu chấm cuối câu kìa chị yêu.
Chưa biết truyện sẽ thế nào nên em soi lỗi chính tả tí. ;;) ;;)
Em mà là Nguyên thì em muốn nghe giải thích cho rõ ràng trước rồi mới theo về. Sao mà Nguyên dễ bị dụ dỗ thế... Giống ai kia ghê.:)) :))
*hóng hớt - ing*
Hihi cảm ơn em nha. Hi vọng em sẽ tiếp tục ủng hộ. :x
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Tại sao không thấy chương 03? *Đập bàn*.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chương 3
Nguyên bị lôi đi siêu thị trong trạng thái mơ màng, mặc cho ai đó dắt đi. Mới có gần mười ngày sống ở vùng dân tộc thiểu số chỉ có đất đỏ và cây cà phê, cao su và những đứa trẻ lấm lem, thiếu thốn, cô đã gần như quên mất thành thị phồn hoa thứ gì cũng đủ đầy. Siêu thị ngày đầu tuần không đông lắm, hơn nữa lại đang là giờ hành chính nên không phải chen chúc, chỉ việc đi thẳng tới quầy hàng cần mua. Rau, thịt, cá, gà, trái cây… cô lần lượt chọn lựa, xem xét, đối chiếu một lượt rồi mới cho vào xe hàng mà Vũ vẫn lẽo đẽo đẩy đằng sau.

Đây đó một vài cô cậu trẻ tuổi dắt tay nhau đi hớn hở, thấy gì cũng cười. Nguyên nhìn họ, tuổi trẻ thật tốt, bất cứ thứ gì cũng đều làm mình vui vẻ được. Cô cũng đã từng có một thời như thế, dường như tất cả đều là màu hồng, đều là thảm cỏ xanh mượt, mỗi bước chân đều thật nâng nâng sung sướng, luôn có người đứng đằng sau sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô. Cô đã từng cười mình không biết bao nhiêu lần: ngây thơ. Cũng không biết bao lần tỉnh dậy giữa khuya, mồ hôi thấm ướt áo, hai mắt sưng húp vì khóc nhiều. Nhưng rồi lại tự nhủ: không sao, rồi tất cả sẽ qua. Cô bé con luôn phụ thuộc vào sự che chở của người khác nay đã trưởng thành, tự làm chỗ dựa cho chính mình, thậm chí có thể làm chỗ dựa cho người khác. Tất cả đều là nỗ lực của bản thân cô.

Chất đầy một xe hàng toàn là thực phẩm, Vũ khe khẽ huýt sáo một bài nào đó khá vui vẻ trong khi đó mặt Nguyên vẫn cau có. Đùa sao, bắt cô nấu từng này món, ba mặn, một xào, một canh. Nhịn đói mười mấy tiếng đi đón người là oai lắm sao. Cô còn mệt chết đi được đây. Không khỏi thở dài trong lòng. Cái con người này, đã không nói tới thì thôi, một khi đã muốn nấu ăn là lại nổi cái tính thích ăn ngon lên. Thật là khó hầu hạ mà.

Cô không biết anh định đưa cô đi đâu. Anh có nhiều bất động sản ở thành phố này và cả ở một số tỉnh khác nữa. Nhưng nơi mà họ từng sống thì có hai: một biệt thự ở ngoại ô và một căn hộ ở trung tâm thành phố. Hồi đó, họ sống ở căn hộ kia để cô tiện đi học. Sau khi anh đi, cô không còn ở đó nữa. Nghĩ vậy, cô mới giật mình nhớ ra chưa báo cho mấy người bạn sống cùng nhà với mình là đã trở về. Nhưng rồi lại quyết định thôi không nói, vì sợ một cơn bão nổi lên mất, lại phải giải thích này nọ, để sau đi. Bây giờ phải tập tung đối phó với người chồng trên giấy tờ mất tích suốt bảy năm bỗng nhiên xuất hiện này.

Thực ra lúc anh kéo tay mình, cô thực sự muốn vùng tay ra nhưng lại chần chừ lưu luyến sự ấm áp đã lâu không có được ấy. Tiếng “chồng” thoát ra từ miệng anh là câu thần chú khiến cô quên cả phản kháng, lẳng lặng để anh đưa mình lên xe. Dù lần này anh trở về vì lý do gì, dù anh nói gì, cô cũng sẽ đối mặt một lần. Cô sẽ không trốn tránh, sẽ không khóc, cũng không yếu ớt tìm một góc nào đó liếm láp vết thương. Cô đã hai mươi bảy tuổi, cô đã là người phụ nữ rồi, cô đủ mạnh để đứng vững dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Tuy nhiên, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm: lý do anh đột ngột trở về là gì? Phải chăng những năm tháng sống ở bên đó anh đã gặp được một người khiến anh thực sự muốn lấy nên trở về ly hôn với cô? Hay anh quay về để tiếp tục cuộc hôn nhân trên giấy tờ này? Cô mặc kệ. Gặp lại anh là vui rồi.

Lúc xe rẽ vào cổng khu chung cư, lòng của Nguyên khá khẩn trương. Đã bảy năm rồi cô không trở lại nơi này, thay đổi nhiều quá. Hàng cây không biết tên năm nào còn nhỏ xíu nay đã tỏa bóng rợp khắp sân khu nhà, những bồn cây dây leo trước đây được đổi thành những chậu hoa nhiều chủng loại khoe sắc, tô điểm cho những khối kiến trúc sừng sững cứng nhắc. Bên hồ bơi có đặt vài cây dù lớn che bóng mát cho khách uống cà phê cạnh đó. Bảo vệ có vẻ đã được liên hệ trước nên không hề tỏ ra xa lạ với chiếc ô tô đang tiến vào hầm gửi xe mà nhanh chóng hỏi han, quét mã số. Nguyên chần chừ không muốn xuống xe. Cô sợ. Lúc nãy ở siêu thị có vẻ quyết tâm nhưng bây giờ tâm trạng đã xuống dốc thảm hại. Cô ngồi đó thẫn thờ chờ cho tim đập ổn định hơn. Nghe tiếng Vũ gọi cô mới xuống xe.

Sau khi cùng Vũ dọn dẹp phòng ốc, cô bắt buộc phải “lĩnh chỉ’ mà đi nấu ăn. Canh chua cá lóc, cánh gà chiên nước mắm, mực nhồi thịt hấp, cải thảo xào thịt băm và sa lát trộn giấm được bày ra. Toàn là những món anh thích. Cô đi về phía phòng anh, gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Cô xoay nắm cửa, anh ngồi bên bàn làm việc, gục đầu lên cánh tay chìm vào giấc ngủ. Va ly của anh vẫn còn nằm im không có dấu hiệu được mở ra. Mọi thứ vẫn y nguyên từ ngày anh đi, cô biết. Kệ sách vẫn xếp đúng thứ tự, cái ga giường màu xanh có hoa văn cùng bộ với hai chiếc gối mà cô mua cho anh, đôi dép đi trong nhà, con tò he hình Tôn Ngộ Không cắm trong lọ hoa duy nhất trên bàn bám đầy bụi. Bên cạnh lọ hoa, trên khung ảnh, cô nép bên anh bẽn lẽn cười.

Nụ cười trên khuôn mặt trẻ tuổi ngày nào như nhắc nhở về một đoạn quá khứ buồn tủi mà cô không muốn nhớ. Chẳng ai muốn nhớ lần đầu vấp ngã trong đời, nhưng không ai dám quên nó. Đó là vết thương đầu đời, vết sẹo không xóa được, vĩnh viễn. Cô xoay lưng đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã nhá nhem tối, dưới sân, người trong khu nhà tụ tập khá nhiều, người tập thể dục, người dắt thú cưng đi dạo, người dạy trẻ tập đi, người nắm tay nhau tản bộ. Thực ra lúc đầu cô sống trong căn phòng này, nhưng vì nó có ban công, có thể mở ra và đặt một chiếc ghế mây ở đó thưởng thức toàn cảnh xa xa, nhưng vì cô thích mở cửa cho gió mát thổi vào mà quên đóng. Hậu quả là trong một tháng đầu tiên họ ở căn hộ này, cô bị cảm tới ba lần. Vì thế nên Vũ nhất quyết cưỡng ép cô đổi phòng, sang căn phòng có cửa sổ nhưng không có ban công ở đối diện. Cũng từ đó cô không còn ngồi lỳ mỗi ngày ngoài ban công nữa và bệnh cảm cúm cũng biến mất luôn.

Nguyên vuốt tóc, tóc đã dài quá rồi, phải cắt thôi. Nhìn lại Vũ, thấy anh ngủ ngon, cô định để anh ngủ tiếp nhưng nghĩ tới đồ ăn mình đã mất công làm theo sở thích của anh, không do dự nữa mà lay anh dậy.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ trong sự sung sướng của Vũ và những lời xuýt xoa có cánh dành cho đồ ăn. Anh quét sạch thức ăn trên bàn, sau đó nhận nhiệm vụ rửa chén. Nguyên gọt táo và xoài, bỏ vào hộp rồi cất trong tủ lạnh, lát nữa anh sẽ có trái cây mát lạnh để ăn, sau đó cô đi tắm.

Xả nước, nằm trong bồn tắm, cô thở dài. Có chuyện gì thì nói sau, bây giờ tâm trạng của cô không ổn định, sức lực đã bay hết sạch, thần kinh rất mẫn cảm, không đủ tỉnh táo để mà nói chuyện gì hết. Thôi cứ để vậy đi. Vũ cũng không phải người tùy tiện. Nhất định anh sẽ có lời giải thích thỏa đáng cho cô.

Nhắm mắt, chân lông đều mở bung, tóc xõa trong nước, cô để mặc cho nước ấm vuốt ve mình.

“I found the way to let you leave. I never really had it coming. I can’t believe the sign of you. I want you to stay away from my heart…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô để mặc kệ, bây giờ không có tâm trạng nghe bất cứ cuộc gọi nào, vả lại điện thoại đang để trên giường, không tiện ra lấy. Tiếng chuông cứ dai dẳng vang lên hết lần này đến lần khác, dường người ở đầu dây bên kia có rất nhiều thời gian. Cô tự hỏi ai mà kiên nhẫn như vậy? Hay là mẹ gọi? Đã tự nhủ bản thân biết bao lần là hãy cài nhạc chuông nhóm đi cho dễ phân biệt nhưng lại quên khuấy đi mất.

Cuốn khăn tắm quanh mình, cô mở cửa ra ngoài kiếm điện thoại. Màn hình hiện lên tên người gọi làm cô không khỏi nhíu mày: tin tức nhanh thật.

“An…”

“Nguyên Anh. Nghe nói là chồng em đã về hả? Em ổn chứ? Em đang ở đâu?”

“Em ở Sài Gòn.”

“Anh đang đứng trước cửa nhà em nè. Em đang ở đâu?”

“Em ở nhà tụi em trước kia.”

“Em về đó sao? Anh ta có nói gì không?”

“An… Anh có cảm thấy anh lo lắng hơi quá rồi không?”

“Nguyên Anh… Chỉ là anh…”

“An. Tụi mình là bạn bè. Còn Vũ, anh ấy và em là vợ chồng.”

<< Chương 2 - Chương 4>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chương 4
Vũ vừa tắm xong, chưa biết tiếp theo nên làm gì, liếc qua phòng Nguyên lại bắt gặp một cảnh tượng dở khóc dở cười. Nguyên quấn khăn tắm, tóc còn ướt nước, nằm trên giường ngủ say. Có lẽ cô đã quá mệt.

Vũ không để mình do dự quá lâu. Anh mở chăn, bế Nguyên nằm vào trong, đắp chăn lên cho cô. Sau đó lấy máy sấy tóc ở tủ đầu giường sấy khô tóc cho cô. Kéo rèm cửa, tắt bóng đèn lớn, bật bóng đèn ngủ rồi khép cửa lại cho cô. Từ ngày lấy nhau, họ chưa từng ngủ chung một phòng, nhưng anh biết cô không ngủ được trong bóng tối, luôn phải để một bóng đèn ngủ nhỏ thì cô mới dám ngủ. Năm đầu tiên cô ở kí túc xá đã gầy sọp hẳn vì các bạn cùng phòng cô không ngủ được nếu có ánh sáng, mà cô thì không muốn bất hòa với họ nên im lặng, vì vậy cô đã mất ngủ suốt một học kì. Kì hai cô kiên quyết chuyển ra ngoài ở, mặc kệ cha mẹ phản đối.

Vũ trở dậy rót một ly rượu theo thói quen rồi về phòng nằm nhưng không sao ngủ được. Những năm ở nước ngoài, đêm nào anh cũng phải dùng rượu để ru mình vào giấc ngủ. Đôi khi anh nghĩ với thói quen này một ngày nào đó có lẽ anh sẽ trở thành một kẻ nghiện rượu mất.

Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào ly rượu tạo thành những vệt lóng lánh lung linh khiến anh say sưa ngắm nhìn, gợi cho anh về ánh mắt lấp lánh của cô ấy. Anh biết cô từ rất lâu rồi, từ khi cô còn chưa ra đời. Hồi ấy bố mẹ anh còn làm công nhân ở nhà máy trên thành phố, ông bà nội mất sớm không có ai trông nom anh nên từ khi 5 tuổi, anh được gửi sống ở nhà chị gái của bố anh, cũng là mẹ của Nhật. Bằng tuổi, cùng là con trai, lại hợp tính nhau nên hai cậu nhóc nhanh chóng trở thành một cặp ăn ý, đi đâu cũng có nhau.

Ba của Nhật khá đông anh chị em, hầu hết đều đã lập ra đình và ra ở riêng, trong nhà còn lại cô út chưa lấy chồng. Nhật thân với cô út nên lẽ dĩ nhiên Vũ cũng thân với cô út. Cô út trong mắt hai cậu nhóc là cô gái xinh nhất, tốt nhất trên đời. Cô út làm trong xưởng thêu ở xã bên, mỗi ngày đi làm về thường mua quà bánh cho hai đứa. Thỉnh thoảng cô còn đèo hai đứa đi chợ, mua bất cứ thứ gì chúng thích, những món quà quê như bánh rán, bánh đa, bánh đúc, những con tò he nặn bằng bột nếp nhiều màu… Cô út nấu ăn ngon, lại khéo tay, cô móc những đường viền nho nhỏ và thêu tên lên khăn mặt của từng đứa hay vá lại chỗ rách trên quần áo chúng do những trò nghịch ngợm gây ra.

Không lâu sau cô út phải lấy chồng. Nhật giận dỗi suốt mấy ngày trời không thèm nói chuyện với cô, không thèm nhận quà cô mua như mọi hôm, thế là Vũ được ăn cả: hai cái bánh rán, có hẳn hai quả thị, hai cái bánh đa chi chít vừng. Nhưng ăn một mình vài hôm Vũ đâm chán, bèn lân la hỏi Nhật?

- Sao mày lại giận cô út vậy? Cô lấy chú Quang ở xóm dưới, vẫn là trong làng mình mà có đi đâu xa đâu mà mày sợ?

Nhật trợn to mắt nhìn Vũ như thể thằng anh em tốt là kẻ ngốc, hậm hực:

- Mày chả biết gì hết. Mẹ tao bảo cô út lấy chồng rồi thì ít về nhà mình, không ngủ nhà mình như bây giờ nữa. Với lại cô sẽ sinh em bé, em bé sẽ ăn nhiều như bọn mình, lúc ấy cô sẽ chỉ mua quà cho em bé thôi, bọn mình không có phần đâu.

Vũ gãi đầu, thì ra là Nhật buồn vì sợ trong thời gian tới sẽ không được ăn vặt nữa. Hình như vậy thì Vũ cũng không được ăn, kể ra cũng hơi chán thật.

Tuy rằng Nhật quyết không thèm để ý đến cô út cũng như những lời dỗ dành ngon ngọt của cô nhưng hôm đám cưới nó vẫn rất hăng hái kéo Vũ ăn cỗ nhiệt tình. Đứng đầu đám trẻ trong xóm, Nhật bảo đồng bọn lúc nhà trai tới ăn bánh kẹo thì phải kiếm cái túi to to một chút để lấy được nhiều đồ ăn. Lúc chú Quang dắt tay cô út mặc váy trắng tinh từ trong nhà bước ra, Vũ gần như không nhận ra cô: cô xinh đẹp như công chúa trong truyện cổ tích. Còn Nhật thì òa khóc, bánh kẹo hạt dưa trong tay rơi hết xuống đất. Cậu chàng chạy lại, nhất quyết giằng tay cô dâu khỏi chú rể, không cho chú dẫn cô đi làm hai họ dở khóc dở cười. Rốt cuộc, cô út đành phải để hai chàng phù rể bất đắc dĩ 5 tuổi đi theo: Vũ đi bên trái, nắm tay chú Quang, Nhật đi bên phải, nắm tay cô út, cô dâu chú rể đi giữa tạo thành một cảnh náo nhiệt trên đường làng.

Sau đám cưới đầy sóng gió, những ngày sau này cô út vẫn ghé thăm nhà thường xuyên, mua quà cho hai cậu nhóc như mọi khi khiến cho Nhật cảm thấy được an ủi. Chỉ khác là cô không bao giờ ngủ lại, mỗi lần cô dắt xe đạp ra cổng, Nhật vẫn đứng ở gốc mít nhìn theo phụng phịu nhưng không dám nói gì vì bố đã nạt trước đó rồi. Bụng của cô dần to lên, trong đó có em bé mà cô vẫn luôn mong chờ còn đối với Nhật là một sự uy hiếp bị giành đồ ăn. Ngày nào cô ghé thăm Nhật cũng đòi áp tai lên bụng cô dọa nạt: “em phải ngoan nha, em mà còn đạp cô út đau là anh đánh em đó” trong ánh mắt đe dọa của bố. Còn Vũ thì sợ lắm: làm sao mà trong đó có em bé được cơ chứ. Mẹ nói là Vũ do con cò đem tới kia mà?

Vũ và Nhật học lớp 1 được mấy ngày thì cô út sinh em. Tan học, bố của Nhật đứng ở cổng trường đón, đèo hai đứa lên trạm y tế xã thăm cô. Em bé nhỏ xíu, đen đen hồng hồng như con chuột. Nhật nhăn mặt: em xấu quá, đổi lấy cái cốc đầu của bố. Còn Vũ thì lắc đầu nguầy ngậy nhất định không chịu chạm vào “con chuột đỏ hỏn” ấy. Cậu thấy kì lạ quá. Bụng cô út có vẻ xẹp lại chứng tỏ là em bé đã chui ra từ bụng cô, vậy lẽ nào Vũ không phải là con đẻ của mẹ? Vì Vũ chỉ được con cò mang tới thôi. Mang trong lòng nỗi tủi thân to lớn, sự ngấm ngầm ghen tị khiến Vũ không thích em bé và luôn từ chối chơi với em theo đề nghị của Nhật.

Nhật tự gọi em là bé, vì em bé quá, lại mềm mềm, chơi rất thích. Ngày nào tan học cũng kéo Vũ xách cặp xuống xóm dưới thăm em bé đến tối mịt mới về, quên bẵng nỗi phiền muộn sợ em sinh ra sẽ giành quà trước đây. Nhật thích em lắm, lúc em thức thì nói chuyện với em không ngớt miệng rồi lại cầm tay em hỏi “ sao em không trả lời”. Lúc em ngủ thì cậu chàng nằm ghé bên cạnh em, quên cả Vũ. Em bé tập bò, tập đứng, tập đi đều do Nhật dạy, Vũ chỉ ngồi gần đó nhìn nhưng tiếng nói đầu tiên em nói ra không phải là ba mẹ hay anh, Nhật mà là “Vú” (phiên dịch: Vũ). Lúc này em bé được hợn một tuổi và Vũ cũng đã được mẹ xác nhận: con là do mẹ sinh ra nên cũng không còn ngại ngùng với em như trước nữa. Mỗi tiếng em bi bô gọi Vú, Vú là mỗi lúc Nhật tức điên nhưng không nỡ mắng em, chỉ có thể hậm hực với Vũ:

- Em là em tao, sao không gọi tao mà gọi mày? Hay là lúc tao ngủ quên mày đã lén dạy em hả?

Vũ thấy oan lắm nhưng không biết làm sao cho Nhật hết giận đành cầu cứu cô út. Cô lấy giấy bút ra viết tên hai đứa và hỏi:

- Chữ Nhật có mấy chữ cái?

- Bốn ạ, Nhật nhanh nhảu.

- Thế chữ Vũ có mấy chữ cái?

- Hai ạ, Vũ ỉu xìu đáp.

- Thế chữ nào dễ đọc hơn?, cô út nháy mắt.

Tức thì hai cậu chàng nhảy lên hoan hô và ôm lấy cô. Từ đó Nhật không còn hậm hực với Vũ nữa. Cô út đặt tên em là Nguyên Anh nhưng hai cậu nhóc vẫn gọi em là bé, cho nó ngắn. Cô bé Nguyên Anh càng lớn càng bướng bỉnh, tinh nghịch y như Nhật. Gặp chuyện không vừa ý là cong môi ngúng nguẩy hờn dỗi làm hai ông anh trai vò đầu khổ sở. Đã thế cô bé còn có một thú vui đó là trèo cây nhưng lại không thể tự xuống được, ngồi trên đó khóc thút thít đợi hai cậu anh tìm được, Nhật trèo lên cây bế xuống còn Vũ đứng dưới gốc đón đỡ. Chơi đến nghiện.

Nguyên Anh lên lớp 1, Nhật và Vũ chia nhau nắn nót viết tên Phạm Vũ Nguyên Anh lên nhãn vở của em. Ngày khai giảng, Nhật nằng nặc đòi trốn học để đưa em tới trường vì em lên lớp 1 thì hai cậu đã lên cấp 2, lớp 6, không cùng trường với nhau, sợ em bị bắt nạt, dù hai trường chỉ cách nhau một bờ tường. Cuối cùng vẫn là Nguyên Anh đề xuất:

- Khai giảng xong thì các anh qua đón em, mua kem cho em ăn nhé!

Nghe vậy Nhật mới gật đầu buông tay em ra để cô út dắt em đi nhận lớp. Nhìn cái bóng nhỏ xíu cột tóc đuôi gà vừa đi vừa nhún nhảy trong bộ đồ con trai (thừa kế từ Nhật) và đôi giày cũng con trai nốt (giày cũ của Vũ) thì Vũ bỗng cảm thấy sự lo lắng sợ em bị bắt nạt của Nhật thực sự thừa thãi. Cô bé con không biết sợ người lạ, không chơi búp bê, thích theo các anh chơi đánh trận giả, bắt sâu đi dọa nạt người khác có thể nào lại dễ dàng bị bắt nạt? Cô không bắt nạt con nhà người khác đã là may mắn lắm rồi.

Sau khi diễu hành và dự lễ khai giảng dưới sân trường, học sinh vào nhận lớp, nghe lời dặn dò của giáo viên chủ nhiệm, sinh hoạt lớp một lúc thì có thể ra về. Lúc hai cậu học sinh lớp 6 đeo cặp chạy hổn hển qua lối đi nhỏ giữa hai trường để sang khu cấp 1 thì trường đã vãn người. Chỉ có vài tốp nhỏ học sinh nán lại chơi trò chơi hoặc nói chuyện. Hai cậu đang lo lắng không tìm được em gái giữa những đứa trẻ lố nhố thì thấy một đám học sinh lớp lớn đang vây quanh em nhỏ nhà mình. Không nói một lời, xác định là chúng nó bắt nạt em mình, Nhật ném cặp cho Vũ, xăn tay áo, cởi khăn quàng, xông vào đám đông bế lấy em đặt lên bồn hoa cây cảnh rồi quay ra tương cho mỗi thằng một đấm. Bọn con gái dạt ra. Bọn con trai xông vào. Người xem náo nhiệt dần tụ tập đông hơn quanh Nhật.

Vũ liếc nhìn em cũng giật mình: mái tóc cột đuôi gà cong cong sáng nay rối tung như tổ quạ, cái nơ xinh xắn màu hồng đã biến đâu mất, quần áo lấm lem, mặt lại có vài vết xước. Vũ thấy máu trong người nóng lên, không kịp cởi khăn quàng hay xăn tay áo mà chỉ đưa hai cái cặp cho em giữ, lúc này cô bé vẫn tròn xoe mắt không nói một lời. Mấy cậu bạn cùng lớp đi qua thấy Nhật bị đánh cũng xúm lại hỏi han. Vũ ném lại một câu:

- Chúng nó đánh em tao.

Rồi cậu xông vào đám đánh nhau, hỗ trợ Nhật. Mấy cậu này thấy bạn bị đánh thì không nói hai lời bèn xông lại đánh giúp, tạo nên một cuộc hỗn chiến giữa hai phe lớp 5 và lớp 6. Sự việc chỉ chấm dứt khi chú bảo vệ cùng một số thầy cô chạy lại can ngăn. Tất cả được thầy hiệu trưởng cấp 1 “mời” lên văn phòng uống trà. Hai bên đều khăng khăng do bên kia gây sự trước, tình hình căng thẳng như sắp bùng nổ một cuộc chiến mới. Cuối cũng thầy hiệu trưởng đành phải bảo một cô giáo xuống đem “nạn nhân” lên. Cô giáo đi xuống rồi lại tay không trở lên vì “ Anh em dặn là phải ngồi ở đây đợi anh. Không được theo người lạ”. Vũ lúc này mới sực nhớ ra đúng là mình có nói với em như vậy, đành xin phép thầy cô xuống dắt em lên.

Khi được hỏi “có phải mấy anh lớp 5 này đánh em trước không?”, cô bé Nguyên Anh lớp 1 ngơ ngác lắc đầu:

- Đâu có. Mấy anh bế em mà.

Nhật nghiến răng thì thầm vào tai Vũ:

- Đừng bảo tao là mấy thằng này bế em rồi ném em mình xuống đất. Tao sẽ giết bọn nó.

Vũ gật đầu đồng ý. Thầy Hiểu trưởng xoa trán, nhìn hai cậu nhóc từng là học trò của mình năm ngoái, thở dài, thầy hỏi tiếp:

- Thế mấy anh bế em làm gì?

- Em trèo cây.

Nghe câu trả lời, cả Nhật và Vũ đều giật mình. Cậu bạn lớp 5 kia tiếp lời:

- Em ấy trèo cây không xuống được nên em trèo lên bế em ấy xuống. Nhưng lúc gần xuống đất em ấy lại không chịu cho em bế xuống mà bảo là phải có một anh nữa đứng ở dưới gốc đỡ. Thế nên em bảo bạn của em giúp. Nhưng mà bạn em đỡ không kịp nên cả em ấy và bạn này đều ngã. Các bạn nữ thấy em ấy đi một mình không có ai đón nên xúm lại định tìm cách đứa em ấy về. Tự nhiên mấy anh này ở đâu ra xúm vào đánh tụi em.

Cậu chàng tội nghiệp nói xong thì mọi người không ai bảo ai, im lặng cùng nhìn về phía kẻ đầu sỏ ngây thơ đang ngồi ăn kẹo cạnh cô giáo. Thấy anh nhìn, cô nàng còn hồn nhiên lí lắc chia nắm kẹo trong tay ra ý bảo: em vẫn còn phần kẹo cho tụi anh nè.

Vũ cảm thấy mình bắt đầu có triệu chứng đau đầu giống mẹ mình rồi. Có một cô em gái dễ thương thì đúng là bảo bối. Nhưng có một cô em gái ngây thơ nghịch ngầm thì đúng là một tai họa.

<< Chương 3 - Chương 5>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Ha ha... Bé Nguyên Anh với Nhật, Vũ dễ thương quá. :x :x
"Đây đó một vài cô cậu trẻ tuổi dắt tay nhau đi hớn hở, thấy gì cũng cười. Nguyên nhìn họ, tuổi trẻ thật tốt, bất cứ thứ gì cũng đều làm mình vui vẻ được. Cô cũng đã từng có một thời như thế, dường như tất cả đều là màu hồng, đều là thảm cỏ xanh mượt, mỗi bước chân đều thật nâng nâng sung sướng, luôn có người đứng đằng sau sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô. Cô đã từng cười mình không biết bao nhiêu lần: ngây thơ." => Tình trạng thực tại của em nè. :D
"Cô bé con luôn phụ thuộc vào sự che chở của người khác nay đã trưởng thành, tự làm chỗ dựa cho chính mình, thậm chí có thể làm chỗ dựa cho người khác." => Em đang cố gắng lắm....
Chị êu ơi còn mấy chỗ sai chính tả kìa, chị mau sửa lại đi nhá. Có cần em soi giúp hơm? :3
Hóng mãi chị mới ra được chương mới... Lâu quá đi. *rưng rưng*
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Ha ha... Bé Nguyên Anh với Nhật, Vũ dễ thương quá. :x :x
"Đây đó một vài cô cậu trẻ tuổi dắt tay nhau đi hớn hở, thấy gì cũng cười. Nguyên nhìn họ, tuổi trẻ thật tốt, bất cứ thứ gì cũng đều làm mình vui vẻ được. Cô cũng đã từng có một thời như thế, dường như tất cả đều là màu hồng, đều là thảm cỏ xanh mượt, mỗi bước chân đều thật nâng nâng sung sướng, luôn có người đứng đằng sau sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô. Cô đã từng cười mình không biết bao nhiêu lần: ngây thơ." => Tình trạng thực tại của em nè. :D
"Cô bé con luôn phụ thuộc vào sự che chở của người khác nay đã trưởng thành, tự làm chỗ dựa cho chính mình, thậm chí có thể làm chỗ dựa cho người khác." => Em đang cố gắng lắm....
Chị êu ơi còn mấy chỗ sai chính tả kìa, chị mau sửa lại đi nhá. Có cần em soi giúp hơm? :3
Hóng mãi chị mới ra được chương mới... Lâu quá đi. *rưng rưng*
Hihi chị viết xong là hoa hết cả mắt, quả thực là không thể tự soi được. Em soi giùm chị đi. Đa tạ em! :x:x:x
Còn tình trạng của em, cần chị quân sư thì inbox nhé.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chương 5

Cô tỉnh dậy theo thói quen, mặt trời đã lên cao. Lâu rồi cô mới ngủ dậy trễ như vậy. Nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã tám giờ sáng. Chăn tuột khỏi vai khiến cô nhận ra tình trạng của mình: cô ngủ trong tư thế khỏa thân, khăn tắm còn vắt trên mình. Hóa ra tối qua cô đã thiếp đi mất sau khi nghe điện thoại. Rèm cửa đã được kéo lại khiến phòng mờ tối, chăn được đắp quanh mình, đầu không có cảm giác váng vất sau khi ngủ mà để tóc ướt, tất cả đã chứng tỏ có người đã kéo rèm, tắt điện, sấy tóc, đắp chăn cho cô. Trong nhà này ngoài anh ra còn có ai. Nghĩ tới anh, cô mới lò dò mặc tạm bộ đồ ngủ đi ra ngoài.

Trong nhà vắng lặng cho thấy dấu hiệu ngoài cô ra không còn ai trong căn nhà này nữa. Cô thực sự hoảng hốt. Cô mở tung cửa phòng anh. Trống rỗng. Phòng khách không có ai. Phòng bếp vô cùng sạch sẽ. Lẽ nào việc anh trở về hôm qua là một giấc mơ, và cô vẫn phải chìm đắm trong sự mê mang sau khi anh đi? Cô vô lực ngã ngồi trên ghế, thất thần nhìn khắp phòng. Tất cả mọi thứ trong phòng này đều là do cô và anh cùng đi chọn và tỉ mỉ trang trí. Cô cố nhìn chúng, tưởng tượng anh đã từng ở nơi đây. Bỗng trên cửa tủ lạnh, con bướm đã lâu tưởng như vẫn cô độc đậu ở đó xuất hiện một tờ ghi nhớ màu vàng. Cô hấp tấp chạy tới, đầu gối va vào chân bàn cũng không màng. Trên giấy viết: “Không được uống nước lạnh. Đồ ăn anh để trong lò vi sóng, hâm lại cho nóng rồi ăn. Anh tới công ty. Đừng đi đâu cả, đợi anh về. Tối gặp lại. Nhớ nấu cơm.”

Cô biết, lúc này mà nhìn vào gương sẽ thấy một cô nàng đang cười tủm tỉm với mình. Cô dán tờ giấy lại tủ lạnh cùng với con bướm, mở cửa lò vi sóng xem xét cái bánh bao trong đó, nhấn nút hâm lại rồi mới chậm dãi trở về phòng mình vệ sinh cá nhân. Ăn sáng xong cô bỏ đồ vào máy giặt, dọn dẹp lại phòng khách và nhà bếp một lần nữa, dù thực ra chẳng có gì cần phải dọn cả. Cô ngồi thừ người trên ghế sô pha, ngẫm nghĩ. Phân vân giữa việc tiếp tục ngẩn người đợi anh trở về hay lên Khoa báo danh kẻ “đào ngũ” và tiếp nhận những ánh mắt dò hỏi của thầy cô, đồng nghiệp và học trò. Nhưng có người đã quyết định thay cô.

Nguyên Anh vẫn diện mốt cũ, quần jean, áo sơ mi đi ra ngoài. Kì thực cô cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác. Đồ đạc của cô ngoài những thứ cô mang theo trong va ly thì chẳng có gì khác ở căn hộ đó cả. Mọi thứ cô đã đem đi hết từ mấy năm trước. Mà đồ đạc lần này cô đem theo, như tất cả những lần điền dã trước, chỉ có quần áo đơn giản và đồ đạc tối cần thiết. Cô mỉm cười thật tươi, nhào vào lòng người đàn ông đang dang tay đón.

- Anh ơi.

- Chà, gặp anh mà chỉ mặc đồ đơn giản thế này thôi à? Nghĩ sao cả năm mới gặp một lần mà nó chào đón anh nó thế này đây?

- Tại em mới đi Tây Nguyên về, chưa kịp sửa soạn gì cả, nghe anh gọi liền chạy tới.

Cô cười híp mắt, ngồi xuống ghế mà anh kéo cho cô. Mắt cô không rời khỏi người đàn ông ấy. Đầu cạo trọc, mặc áo Burbery màu tàn thuốc, quần jean xanh, kính mát đeo ngược sau tai, chân đi giày Converse thể thao và chiếc đồng hồ dây da đã cũ càng làm nổi bật chất đàn ông phong trần của anh. Khóe mắt cô đỏ hoe. Nếu không phải vì họ đang giữa đường phố đông người, cô nhất định sẽ ôm anh mà khóc một trận cho thỏa. Anh trìu mến nhìn cô bằng ánh mắt nồng ấm thương yêu, vuốt tóc cô anh cười:

- Sao? Xúc động quá hả con nhóc này! Hai bảy tuổi đến nơi rồi mà còn dễ xúc động như thế? Anh nghe nói em vẫn đang làm đề tài, sao về nhanh vậy?

- Em nói anh đừng có mà kinh ngạc quá đó nhé.

- Nói nhanh.

- Chồng em về rồi. Mới hôm qua.

Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn vào mắt cô nhưng rất nhanh tia kinh ngạc đó biến mất. Tự châm cho mình một điếu thuốc, rồi đón lấy ly cà phê người phục vụ đưa tới, anh gật gù:

- Về rồi à? Cũng tốt. Em cũng nên chấm dứt với tên đó đi là được rồi đấy.

- Tại sao?

- Có thằng chồng nào mà bỏ vợ đi không nói tiếng nào suốt bảy năm không? Về mặt pháp luật em hoàn toàn có quyền đơn phương ly hôn.

- Dù sao cũng chỉ là trên giấy tờ thôi mà. Có mặt hay không cũng không có ý nghĩa.

Cô nhấp một ngụm latte cho nó thấm vị khắp khoang miệng rồi đủng đỉnh nuốt, nhả ra một câu. Ngay lập tức nhận được cái cốc đầu nhẹ nhàng của anh.

- Bỏ hắn đi mà tìm lấy một thằng khác chứ. Ai mà dở hơi như cô. Thế cái đứa nào trốn đi Hà Giang suốt một tuần sau khi bị bỏ đấy hả?

Nguyên cúi đầu không nói. Anh quá rành về cô. Sau Nhật, đây là người yêu thương và hiểu cô nhất. Anh quá tinh tế, quá nhạy cảm với mọi chuyện của cô. Ai bảo họ là bạn học đại học, lại là anh em thân thiết suốt mười năm nay chứ. Không muốn tiếp tục đề tài làm người ta khó chịu, cô ôm cánh tay anh nũng nịu:

- Anh! Em còn chưa có ăn sáng đâu. Trưa rồi, anh dắt em đi ăn đi.

- Tôi là kẻ giang hồ mà, làm gì có tiền. Cô bây giờ là giảng viên đại học, lại có nhiều đề tài nghiên cứu, tiền thưởng vô vàn, cô phải đãi đứa nghèo hèn như tôi mới phải.

- Ứ đâu. Anh lớn hơn, anh phải đãi.

- Được rồi, muốn ăn gì?

- Gà rán.

- Vô vị.

- Bún bò.

- Em tự ăn đi.

- Lẩu.

- Giữa trưa ăn lẩu? Are you crazy?

- Thôi anh chọn đi. Anh khó tính thí mồ hà.

Cô nũng nịu giậm chân. Đúng là đứng trước người dàn ông này, bản chất trẻ con của cô hoàn toàn bộc lộ ra hết. Hai anh em cứ giằng co mãi cuối cùng lại chọn đi ăn bánh canh cua trong hẻm gần trường học cũ của họ, cũng là nơi cô đang công tác. Quán vẫn vậy, hương vị như xưa với nhiều lựa chọn: súp cua, bánh canh cua, các loại chè, bánh flan... giá cả phải chăng và ngon không kém những cửa hàng có thương hiệu.

Trong lúc đợi người bán hàng chuẩn bị đồ ăn, cô hỏi:

- Anh dạo này có vẽ tranh nữa không?

- Có nhưng ít lắm. Sao em lại hỏi thế? Có bao giờ em xem tranh của anh đâu?

- Có người nhờ em hỏi mua tranh của anh.

- Vậy à.

Anh buông một câu không đâu vào đâu đi kèm cái cười khẩy. Cô không giận, chỉ ôn tồn hỏi?

- Sao vậy anh?

- Ngày xưa lúc anh đem tranh đi chào mời thì không ai thèm mua, chê tay nghề này nọ. Vậy mà từ khi có tiếng một tí thì hết ông này bà kia tranh nhau mua, mà cũng chính là mấy bức họ chê non tay mực kém ngày xưa. Em làm sao biết lúc xưa anh cần tiền thế nào. Chỉ còn bán máu là anh chưa làm thôi. Tranh không bán được, chụp ảnh không ai thuê, phải đi chép tranh, rồi phối nhạc cho người ta. Cho đến lúc Huy chết anh cũng không đủ tiền làm đám tang nữa.

Nguyên cắn môi, mắt ầng ậng nước. Cô không dám nhắc tiếp nữa, vì cô biết đã chạm vào điểm mấu chốt của anh. Anh không có biểu hiện kích động, chỉ nhàn nhạt nói nhưng nắm tay dưới gầm bàn nắm chặt đã tố cáo sự đau đớn được che đậy của anh. Đồ ăn đã đem ra nhưng không ai động đũa. Anh nhỏ giọng nói tiếp.

- Em không làm trong giới giải trí, lĩnh vực của em chỉ thiên về học thuật, vậy mà tốt. Từ ngày anh bước vào giới này anh đã hiểu, cái chó gì cũng bán được tất. Lúc em chưa nổi tiếng, em phải bán tất cả những gì em có, còn lúc em nổi tiếng rồi thì em phải bán thân. Không hiểu phải không? Lúc anh mới ra trường, hai bàn tay trắng, anh bán tranh, bán nhạc, chụp ảnh thuê, viết luận văn thuê, hướng dẫn du lịch thuê. Nghề nào cũng làm. Lúc được nhận vào công ty truyền thông thì có được làm cái quái gì về truyền thông đâu: làm chân sai vặt từ bưng trà rót nước, photocopy đến xe ôm vạn năng. Tranh không ai mua để đầy nhà kho. Đó chính là bán tất cả những gì mình có. Đến lúc nổi tiếng một cái thì hết chương trình này đến chương trình kia mời, mời chụp ảnh, mời quay phim, mời triển lãm tranh, thậm chí mời phỏng vấn, dự sự kiện… cứ ở đâu có tên Lữ Phong là ở đó đầy người tham gia, ngày nào cũng có tiền cả, chỉ cần có mặt là có tiền. Đó là bán thân chứ gì nữa. Nhưng mà, bây giờ có tiền cũng chẳng làm cái đếch gì hết. Cái người tiêu tiền của anh kiếm ra đã lạnh từ lâu rồi em. Đời này nó khốn nạn vậy đó. Có biết không?

Anh nói một hơi dài nhưng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn mông lung đâu đó phía bức tranh trên tường của quán. Lặng lẽ ăn từng miếng, từng miếng bánh canh, trong tâm trí cô lại hiện về khung cảnh từng có ba người, hai nam một nữ ngồi ăn trong quán này 5 năm trước. Cô vẫn nhớ rõ ràng cậu nhóc sinh viên năm nhất có làn da trắng, đôi mắt to tròn tinh nghịch, môi hồng, hay đỏ mặt ấy. Đó là lần đầu tiên anh dắt một cậu nhóc tới giới thiệu với cô:

- Đây là Huy, sinh viên năm nhất khoa mình. Còn đây là Nguyên, bạn đại học, cũng là chung lớp cao học với anh.

Anh nói đơn giản nhưng nhìn cái cách anh che chở cậu lúc qua đường, anh lau muỗng cho cậu còn cậu thì chỉ cười cười là cô hiểu. Cô còn nhớ rõ cảm giác vui sướng của mình lúc ấy, rốt cuộc thì con người cô độc như anh cũng tìm thấy một nửa của mình rồi. Sau đó cô đi tìm hiểu về cậu mới biết, cậu nhóc rất hoạt bát, nghe các em sinh viên mới nói cậu là thủ khoa đầu vào năm học ấy, nhảy giỏi, hát hay, lại được làm cán bộ Hội sinh viên. Họ quen nhau chính là ở Câu lạc bộ văn nghệ của trường. Cậu với tư cách là sinh viên mới đầy tài năng đã chinh phục được trái tim của đàn anh Cao học vốn nổi tiếng băng giá và cao ngạo.

Sau đó Nguyên Anh theo cô giáo đi nước ngoải làm đề tài nửa năm, rồi rong ruổi nhiều nơi nên họ không liên lạc. Tiếc là khi cô trở lại thì cảnh còn mà người đã mất. Anh cô độc đã ba năm, cũng là ba năm anh trở về làm con người kì lạ ngày xưa. Anh đi khắp nơi chụp ảnh, quay phim, vẽ tranh, làm truyền hình nhưng tuyệt đối không về Sài Gòn. Đôi khi anh về chớp nhoáng dự những chương trình, sự kiện được mời sau đó lại đi ngay không nán lại phút nào. Mỗi năm anh chỉ về một lần, đó là ngày giỗ của Huy. Anh sẽ ở lại một tuần, sau đó lại tiếp tục hành trình lang thang của mình.

Cô còn nhớ ngôi nhà đơn sơ nằm trong khu nhà cũ của anh, nơi anh đã sống một mình trong suốt quãng đời cô độc với mái ngói đã ngả rêu xanh, tường sơn vàng loang lổ mốc, cảnh cửa gỗ mỗi lần mở ra là rung lên chực đổ và khu vườn nho nhỏ có hai cây nhãn mà cậu nhóc kia nằm trên võng đu đưa.

- Không cần phải buồn làm gì. Đâu phải lỗi của em. Nói lại với cái thằng cha đó là Lữ Phong không vẽ tranh nữa rồi, đừng có nhờ vả hết người này đến người khác nữa, vô ích thôi. Mà có anh cũng không bán cho cái hạng ấy.

- Em chưa nói là ai sao anh biết?

- Anh đoán được. Khoảng gần một năm nay có một tay nào đó cứ lên tục đòi mua tranh của anh nhưng anh đều từ chối. Hắn có nhiều mối quan hệ lắm, hết nhờ người này lại nhờ người khác. Càng thế anh càng ghét.

- Em xin lỗi. Em nhiều chuyện rồi.

- Đã bảo không phải tại em mà. Ăn nhanh đi anh em mình đi chơi tiếp.

- Đi đâu anh?

- Đi xem phim, sau đó anh dắt đi mua cho mấy bộ quần áo. Cô ăn mặc thế này đừng bảo là em gái Lữ Phong nghe. Gớm quá đấy.

- Em bình thường mà. Quần jean áo sơ mi giày thể thao tiêu chuẩn thế này cơ mà.

- Phụ nữ sắp ba mươi rồi còn mặc như sinh viên thế này thì bao giờ mới lớn được? Mua váy mà mặc. Chẳng lẽ lên lớp dạy sinh viên mà mặc thế này? Chúng nó cười chết. Bọn trẻ bây giờ nó cập nhật xu hướng nhanh lắm.

- Em mới được trợ giảng thôi chứ đã được dạy chính thức đâu.

- Trợ giảng thì cũng phải giảng chứ. Ít nhất thì cũng phải ăn mặc đàng hoàng.

- Vâng. À mấy hôm nữa anh lên lớp dạy tụi trẻ một buổi vể quay phim và chụp hình giúp em nhé. Chắc thầy vui lắm đó.

- Anh không rảnh.

- Đi mà anh… anh cũng biết là em chụp ảnh tệ nhất lớp mình mà.

- Không. Em tự lo đi. Anh có kế hoạch rồi. Thích thì theo anh đi chơi không thì thôi.

Hai anh em lại tiếp tục giằng co trên xe cho tới tận rạp chiếu phim. Thể loại yêu thích của họ chính là phim kinh dị. Tiếc là đã qua giờ chiếu bộ phim đó nên đành chọn một bộ phim hành động viễn tưởng về những sinh vật ngoài trái đất. Suốt thời gian trình chiếu, bộ phim gây cho khán giả những trận cười vang dội bởi những sinh vật thú vị và những màn đối thoại hài hước. Tuy nhiên cô lại cảm thấy hơi nhạt nhẽo bởi mô típ siêu anh hùng này đã quá nhàm, được xào đi xào lại mãi theo kiểu bình mới rượu cũ.

Ra khỏi rạp, trời đã dịu mát hơn, hai anh em tới trung tâm thương mại. Trong khi anh ấn hết bộ này đến bộ khác vào tay cô thì cô lại lắc đầu ngầy nguầy nguậy: cái váy này dài quá em vấp vào nó mà ngã mất, cái này ngắn thế thì sao mà đứng ngồi thoải mái được? Cái này khoét lưng sâu thế? Cái kia khoét ngực lộ liễu quá! Cái này thì quá mỏng, hở hết…

Lữ Phong thở dài, lắc đầu ôm trán ngồi phịch xuống sô pha. Nguyên cười trộm, lay tay anh. Anh không thèm để ý đến cô nữa. Cuối cùng dưới cái trừng mắt của anh, cô đành phải để anh mua cho hai chiếc váy thuộc loại có thể chấp nhận được, ba cái quần jean và một đôi giày oxford đế cao. Xách mấy cái túi ra khỏi cửa trung tâm thương mại, lên xe, mặt anh có vẻ khá hơn, không còn nhăn nhó nữa.

- Sao anh mua cho em nhiều thế mà không mua cho mình?

- Anh mua nhiều rồi, chủ yếu là sắm cho cô thôi. Anh có thiếu gì đâu, chỉ thiếu bồ thôi.

- Anh… – cô ngập ngừng - ngày mai có cần em đi cùng không?

- Không đâu. Anh muốn một mình. À, ăn kem không Nguyên?

- Dạ.

Cô yên lặng ngồi trong xe. Năm nào anh cũng muốn một mình trải qua ngày ấy, cô thấy lòng mình thắt lại. Ăn kem xong trời đã tối mịt, anh chở cô về tận nhà. Vẫy tay chào tạm biệt anh, cô nhìn lên tòa nhà của họ. Không biết Vũ đã về chưa?! Trong đầu còn văng vẳng lời của Lữ Phong:

- Lên nói chuyện thẳng thắn đàng hoàng với tên đó rồi quyết định dứt khoát đi nghe. Hắn mà bắt nạt em thì gọi anh, anh xử cho. Đừng để mình bị thiệt.

<< Chương 4 - Chương 6>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên