1.
- Em ơi, cho chị xin cây nến con nữa nhé!
Cô bé bán hàng trố mắt nhìn, nó toe toét:
- Chị trả thêm tiền...
Cuối cùng nó có được cây nến xoắn bé tẹo miễn phí trong ánh mắt ngạc nhiên của cô bé bán hàng. Ai đời mua cái bánh kem bằng nắm tay lại xin nến. Mừng sinh nhật thì ai lại mua cái bánh như thế bao giờ.
Loanh quanh qua vài con phố, nó ghé vào cửa hàng mua chai Ab cam. Rồi lại ngang qua đường Pasture, nó vào cửa hàng bán cá kiểng, chọn chọn lựa lựa và mua được con rùa bé xíu, què một chân. Thêm lần nữa, nó được tặng ánh mắt ngạc nhiên từ bà chủ.
Về đến nhà, đúng hơn là căn phòng trọ bốn mét vuông nóng hầm hập, nó loay hoay thu xếp chổ ở cho bé rùa và yêu thương đặt cho bé rùa cái tên là Kobe. Ơ... cái bánh kem đã chảy và xiêu vẹo tự bao giờ. Hế! Kệ đời, nguyên hay không nguyên hình thì cũng là cái bánh kem, con người ta đôi khi còn chả nguyên vẹn hình hài thì huống gì cái bánh?!
Mười một giờ đêm...
Nó tắt hết đèn, thắp nến, nghêu ngao hát trong ánh sáng hiu hắt và mồ hôi nhễ nhại...
"Happy birthday to me..."
Nó nốc một cốc Ab to, vị như nước lã và cảm giác đốt nóng chỉ bắt đầu khi Ab xuống đến cổ họng... "Ờ ờ, lâu lâu mới được bữa rượu ngon!" - Nó tự ta thán, thật hay giả cũng chả biết vì nó chẳng còn vị giác từ lâu rồi.
Nó đưa tay quệt một mẫu bánh kem rồi cho vào mồm mút chùn chụt. Ngày còn bé, nó thích ăn như thế. Đưa mắt nhòm sang, Kobe đang nằm im lìm trên ngôi nhà sàn bằng cái đĩa ăn úp ngược, nó lầm bầm:
- Mày chẳng chúc mừng sinh nhật tao à Kobe?
Mồm nói, tay nó véo tẹo ruột bánh thả vào cái nồi chứa nước + đĩa + Kobe. Nhà của Kobe đấy, nó hết tiền nên chẳng mua được cái chậu thủy tinh xinh xắn hơn.
May mà chiều nay đi mua bánh, đi mua Kobe và giờ đây có Kobe mà nó biết rằng mình cũng biết nói như ai. Những ngày qua, nó ngỡ mình bị câm...
Nhắc đến câm, nó lại nhớ đến hôm vào bệnh viện. Ông bác sĩ nhìn chồng bệnh án của nó xong rồi cám cảnh:
- Người thân đâu mà để cô đi một mình trong tình trạng này?
...
Nó chỉ gật với lắc đầu. Ông ấy lại hỏi:
- Cô không thể nói?
Chán! Chả buồn nói. Nó gật gật...
Nó nằm viện ba hôm, ngày nào cũng đưa mắt nhìn những bệnh nhân cùng phòng than thở, khóc lóc trong vòng tay người thân. Mỗi lần như thế nó lại đưa tay tìm điện thoại, bấm bấm rồi lại thôi. Chán! Chả buồn gọi... Bởi vì nó chỉ có một mình thôi mà.
Thôi! quay lại với tiệc sinh nhật hoành tráng của nó đi nào... Ngày vui, ai lại lan man sang chuyện bệnh tật, mất vận đỏ.
Nó vẫn không mở đèn mà chỉ thắp thêm một ngọn nến khác rồi nằm cong queo trên sàn gạch, quờ tay ôm Kobe vào lòng. Nó lại nốc thêm cốc to Ab nữa, vẫn là cái vị nhạt thếch ấy... Kobe đã xuống nước, hình như cũng ăn mẫu bánh kem và đang tập tễnh bơi bằng ba chân...
Nằm chán, nó ngồi bật dậy, dặt dẹo châm thuốc lá rồi mở tủ ôm hết đống thuốc uống ra. Nào là giảm đau, nào là kháng sinh, nào là kháng viêm,... chừng hai trăm viên. Qua ánh nến leo loét, nó áng chừng lượng morphine trong ống còn phải hơn mười liều.
- Hơ hơ... uống hết đống này rồi tiêm luôn ngần ấy mor thì có đủ chết không nhỉ?
Nó chậm rãi nhả khói rồi nghĩ nghĩ ngợi ngợi, mông mông lung lung...
Cái điện thoại trong góc lại chớp chớp, nó đưa tay bấm tắt dù chưa kịp nhìn ai gọi đến. Chán! Chả buồn nghe... Ấy thế mà cả ngày hôm nay, nó lại ôm khư khư cái điện thoại vì thèm có ai đó gửi một lời chúc, một câu chúc sinh nhật ngắn thôi. Nhưng... vì nó vốn một mình mà...
Nó lò dò đi lấy một bát nước thật to, uống hai trăm viên thuốc thì phải nhiều nước chứ! Nó quyết định rồi... Ăn nốt cái bánh, uống nốt cốc Ab, hút nốt điều thuốc nữa rồi chết thử vậy.
Vốc cả nắm thuốc đủ loại vào mồm rồi lại phun ra, nó chợt thấy Kobe đang nhìn nó. Con gái nó cũng tên Kobe, sắp đến kỵ đầu của con bé. Nó lại nghĩ đến con trai, giờ này chắc thằng bé đang ngoài thao trường tập bắn. Nó lại nghĩ đến lời hứa với đứa cháu. Nó lại nghĩ... nghĩ nhiều lắm...
Hai phần ba kiếp người thoáng qua tay, vui và buồn lẫn lộn trong những cơn đau ngày càng nhiều hơn. Morphine liều cao hình như đã không còn đủ tác dụng như mong đợi, nghĩa là quỹ thời gian còn lại đang đếm ngược...
Boong boong boong...
Nó sẽ bỏ lại con trai khi chưa kịp nhìn thằng bé trưởng thành?
Nó sẽ để lại sau lưng bạn bè, nhà nhóm và những số phận?
Nó sẽ bỏ lửng một tình cảm chưa kịp đặt tên?
Nó sẽ chẳng thể có mặt trong đám cưới của cậu em trai thân thương và thằng cháu ngoan?
Nó sẽ không chứng kiến các cô em gái lên xe hoa hay vẫn "phởn với đời"?
Nó sẽ thôi mất ngủ vì những cơn đau hành hạ, thôi cố gượng cười, thôi cố nuốt ngược khi thức ăn cứ trào lên cổ họng, thôi cố dặt dẹo để mà sống,...?
Nên buông tay để nhẹ nhàng thể xác hay chống chọi đến cuối cùng? Nó vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời. Sợ? Có gì để sợ vì đời nó đau nhiều rồi, mất cũng đã nhiều - dẫu có mất thêm lần nữa há là bao! Nuối tiếc? Nhiều lắm... Đây có lẽ là điều làm nó trăn trở nhất bởi đời nó chả có cái gì trọn vẹn, hy vọng hay mơ ước đều rất mơ hồ, méo mó... Đi gần hết cuộc đời và tận bây giờ, nó chỉ thèm được một đêm ngon giấc - một ngày không đau - một bữa ăn không phải nghiến răng mà nuốt trong vị chua và cái mùi tanh của sự "nôn" - một nụ cười... Phải chăng là quá cao sang và phù phiếm?
Nó lại cố cười để lầm lũi đi tìm câu trả lời. Một câu trả lời trong những đêm mất ngủ...
Chán! Chưa buồn chết...
À ừ! Với nó một mình vốn dĩ đã quá bình thường.
(Đôi lời: Đây như một góc góp nhặt những chuyện đời quanh Huyễn nên có thể gọi là tản văn, nhưng nếu Mod cảm thấy không hợp thì di chuyển sang nơi khác hộ nhé!)
- Em ơi, cho chị xin cây nến con nữa nhé!
Cô bé bán hàng trố mắt nhìn, nó toe toét:
- Chị trả thêm tiền...
Cuối cùng nó có được cây nến xoắn bé tẹo miễn phí trong ánh mắt ngạc nhiên của cô bé bán hàng. Ai đời mua cái bánh kem bằng nắm tay lại xin nến. Mừng sinh nhật thì ai lại mua cái bánh như thế bao giờ.
Loanh quanh qua vài con phố, nó ghé vào cửa hàng mua chai Ab cam. Rồi lại ngang qua đường Pasture, nó vào cửa hàng bán cá kiểng, chọn chọn lựa lựa và mua được con rùa bé xíu, què một chân. Thêm lần nữa, nó được tặng ánh mắt ngạc nhiên từ bà chủ.
Về đến nhà, đúng hơn là căn phòng trọ bốn mét vuông nóng hầm hập, nó loay hoay thu xếp chổ ở cho bé rùa và yêu thương đặt cho bé rùa cái tên là Kobe. Ơ... cái bánh kem đã chảy và xiêu vẹo tự bao giờ. Hế! Kệ đời, nguyên hay không nguyên hình thì cũng là cái bánh kem, con người ta đôi khi còn chả nguyên vẹn hình hài thì huống gì cái bánh?!
Mười một giờ đêm...
Nó tắt hết đèn, thắp nến, nghêu ngao hát trong ánh sáng hiu hắt và mồ hôi nhễ nhại...
"Happy birthday to me..."
Nó nốc một cốc Ab to, vị như nước lã và cảm giác đốt nóng chỉ bắt đầu khi Ab xuống đến cổ họng... "Ờ ờ, lâu lâu mới được bữa rượu ngon!" - Nó tự ta thán, thật hay giả cũng chả biết vì nó chẳng còn vị giác từ lâu rồi.
Nó đưa tay quệt một mẫu bánh kem rồi cho vào mồm mút chùn chụt. Ngày còn bé, nó thích ăn như thế. Đưa mắt nhòm sang, Kobe đang nằm im lìm trên ngôi nhà sàn bằng cái đĩa ăn úp ngược, nó lầm bầm:
- Mày chẳng chúc mừng sinh nhật tao à Kobe?
Mồm nói, tay nó véo tẹo ruột bánh thả vào cái nồi chứa nước + đĩa + Kobe. Nhà của Kobe đấy, nó hết tiền nên chẳng mua được cái chậu thủy tinh xinh xắn hơn.
May mà chiều nay đi mua bánh, đi mua Kobe và giờ đây có Kobe mà nó biết rằng mình cũng biết nói như ai. Những ngày qua, nó ngỡ mình bị câm...
Nhắc đến câm, nó lại nhớ đến hôm vào bệnh viện. Ông bác sĩ nhìn chồng bệnh án của nó xong rồi cám cảnh:
- Người thân đâu mà để cô đi một mình trong tình trạng này?
...
Nó chỉ gật với lắc đầu. Ông ấy lại hỏi:
- Cô không thể nói?
Chán! Chả buồn nói. Nó gật gật...
Nó nằm viện ba hôm, ngày nào cũng đưa mắt nhìn những bệnh nhân cùng phòng than thở, khóc lóc trong vòng tay người thân. Mỗi lần như thế nó lại đưa tay tìm điện thoại, bấm bấm rồi lại thôi. Chán! Chả buồn gọi... Bởi vì nó chỉ có một mình thôi mà.
Thôi! quay lại với tiệc sinh nhật hoành tráng của nó đi nào... Ngày vui, ai lại lan man sang chuyện bệnh tật, mất vận đỏ.
Nó vẫn không mở đèn mà chỉ thắp thêm một ngọn nến khác rồi nằm cong queo trên sàn gạch, quờ tay ôm Kobe vào lòng. Nó lại nốc thêm cốc to Ab nữa, vẫn là cái vị nhạt thếch ấy... Kobe đã xuống nước, hình như cũng ăn mẫu bánh kem và đang tập tễnh bơi bằng ba chân...
Nằm chán, nó ngồi bật dậy, dặt dẹo châm thuốc lá rồi mở tủ ôm hết đống thuốc uống ra. Nào là giảm đau, nào là kháng sinh, nào là kháng viêm,... chừng hai trăm viên. Qua ánh nến leo loét, nó áng chừng lượng morphine trong ống còn phải hơn mười liều.
- Hơ hơ... uống hết đống này rồi tiêm luôn ngần ấy mor thì có đủ chết không nhỉ?
Nó chậm rãi nhả khói rồi nghĩ nghĩ ngợi ngợi, mông mông lung lung...
Cái điện thoại trong góc lại chớp chớp, nó đưa tay bấm tắt dù chưa kịp nhìn ai gọi đến. Chán! Chả buồn nghe... Ấy thế mà cả ngày hôm nay, nó lại ôm khư khư cái điện thoại vì thèm có ai đó gửi một lời chúc, một câu chúc sinh nhật ngắn thôi. Nhưng... vì nó vốn một mình mà...
Nó lò dò đi lấy một bát nước thật to, uống hai trăm viên thuốc thì phải nhiều nước chứ! Nó quyết định rồi... Ăn nốt cái bánh, uống nốt cốc Ab, hút nốt điều thuốc nữa rồi chết thử vậy.
Vốc cả nắm thuốc đủ loại vào mồm rồi lại phun ra, nó chợt thấy Kobe đang nhìn nó. Con gái nó cũng tên Kobe, sắp đến kỵ đầu của con bé. Nó lại nghĩ đến con trai, giờ này chắc thằng bé đang ngoài thao trường tập bắn. Nó lại nghĩ đến lời hứa với đứa cháu. Nó lại nghĩ... nghĩ nhiều lắm...
Hai phần ba kiếp người thoáng qua tay, vui và buồn lẫn lộn trong những cơn đau ngày càng nhiều hơn. Morphine liều cao hình như đã không còn đủ tác dụng như mong đợi, nghĩa là quỹ thời gian còn lại đang đếm ngược...
Boong boong boong...
Nó sẽ bỏ lại con trai khi chưa kịp nhìn thằng bé trưởng thành?
Nó sẽ để lại sau lưng bạn bè, nhà nhóm và những số phận?
Nó sẽ bỏ lửng một tình cảm chưa kịp đặt tên?
Nó sẽ chẳng thể có mặt trong đám cưới của cậu em trai thân thương và thằng cháu ngoan?
Nó sẽ không chứng kiến các cô em gái lên xe hoa hay vẫn "phởn với đời"?
Nó sẽ thôi mất ngủ vì những cơn đau hành hạ, thôi cố gượng cười, thôi cố nuốt ngược khi thức ăn cứ trào lên cổ họng, thôi cố dặt dẹo để mà sống,...?
Nên buông tay để nhẹ nhàng thể xác hay chống chọi đến cuối cùng? Nó vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời. Sợ? Có gì để sợ vì đời nó đau nhiều rồi, mất cũng đã nhiều - dẫu có mất thêm lần nữa há là bao! Nuối tiếc? Nhiều lắm... Đây có lẽ là điều làm nó trăn trở nhất bởi đời nó chả có cái gì trọn vẹn, hy vọng hay mơ ước đều rất mơ hồ, méo mó... Đi gần hết cuộc đời và tận bây giờ, nó chỉ thèm được một đêm ngon giấc - một ngày không đau - một bữa ăn không phải nghiến răng mà nuốt trong vị chua và cái mùi tanh của sự "nôn" - một nụ cười... Phải chăng là quá cao sang và phù phiếm?
Nó lại cố cười để lầm lũi đi tìm câu trả lời. Một câu trả lời trong những đêm mất ngủ...
Chán! Chưa buồn chết...
À ừ! Với nó một mình vốn dĩ đã quá bình thường.
(Đôi lời: Đây như một góc góp nhặt những chuyện đời quanh Huyễn nên có thể gọi là tản văn, nhưng nếu Mod cảm thấy không hợp thì di chuyển sang nơi khác hộ nhé!)
Chỉnh sửa lần cuối: