Chương 2 – Thần bộ đa nhân cách và cô nương đeo mặt nạ
Dịch giả: Liên Phụng
***
Tháng năm, tại giao lộ nhỏ bên ngoài phủ Hàng Châu.
Đường đất đen, phủ trên bởi một lớp sỏi đá mỏng, trên cùng còn được rải một lớp đá thạch cao mịn. Sau trận mưa nhỏ, đường đất đá sẫm màu không hề bẩn bụi, khá sạch sẽ và thoáng đãng.
Bên đường có ruộng rau, màu vàng trong veo trải dài cả mảng ruộng đồng rộng lớn, ngọn gió nhẹ phất phơ như gợn sóng vàng lấp lánh, kết hợp với bầu trời xanh sạch sẽ, khiến khách lữ hành chẳng nỡ dời chân.
Bên kia đường có một cái ao nước trong vắt, mặt hồ trong suốt như gương phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ soi rọi đến mọi ngóc ngách xa xa. Trên mặt nước, làn sương nhẹ chẳng khác nào mây bay lờ lững, nước chảy mây trôi, thỉnh thoảng hiện ra một cánh hải âu cô độc, khi thì tung cánh bay cao, lúc lại thu mình cô đơn hiu hắt. Ngư dân dậy sớm giương buồm đánh cá, tinh thần hăng hái mà cất mấy câu ca càng khiến cho cảnh sắc Giang Nam thêm phần tươi đẹp, càng khiến người ta như thấy mình lạc trong mộng cảnh.
Đặc biệt hơn nữa là hình ảnh tài tử giai nhân mới sáng sớm tinh sương đã đến đây ngắm cảnh, lại chẳng dằn nổi lòng mà vịnh phú đề thơ, giữa làn sương ảo, vẻ thanh lịch càng trở lên phong nhã hơn.
Trong cảnh thôn dã thanh đạm như nước ấy, xa xa lại xuất hiện một điểm sáng màu đỏ chói mắt.
Người đi đường rối rít quay đầu lại xem, thấy trên đường, một mỹ nhân che một cây dù màu đỏ vô cùng diễm lệ, ngồi trên lưng một chú lừa con, chậm rãi đi về phía trước.
Cô nương ấy nhìn rất ngọt ngào, đặc biệt thích hợp với cảnh sông nước Giang Nam này, một chiếc dù đỏ làm tôn thêm làn da trắng nõn yêu kều, càng thêm xinh đẹp quyến rũ hơn.
Nàng đeo một bọc y phục nhỏ, ngồi trên lưng lừa nhìn ngó xung quanh, tìm xem có quán trà nào không để ăn chút bánh bao sáng.
Người tới chẳng phải là Nhan Tiểu Đao đó sao.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy được một tấm biển có chữ “Trà”, Nhan Tiểu Đao vội vàng nhảy khỏi lưng lừa, chọn một chỗ ven đường ngồi xuống. Tiểu nhị ra đón tiếp, thấy một cô nương xinh đẹp, giọng nói bất giác cũng mềm mại hơn một chút: “Cô nương đi một mình sao? Muốn ăn điểm tâm à?”.
Tiểu Đao thu dù đỏ lại, cẩn thận lau khô rồi cất đi, nói tiểu nhị mang cho mình một bát đậu hoa và một chiếc bánh bao trắng.
Tiểu nhị nhanh chóng bưng lên, còn tặng thêm cả một phần nộm dưa chuột tự làm. Nhan Tiểu Đao đưa tay cầm đũa, kẹp nộm dưa chuột với bánh bao, nhàn nhã ăn.
Ăn một lúc, người đi đường cũng nhiều hơn rồi.
Vùng Tô Hồ (1) này xưa nay vốn là nơi thương nhân tụ tập, các thương buôn sáng sớm cũng nóng nảy vội vã lên đường, mưa dừng hẳn, mặt trời vừa lên thì cảnh sắc như chốn bồng lai tiên cảnh buổi sớm mai cũng dần tiêu tán, nhường chỗ cho những tiếng ồn ào náo nhiệt như thường lệ.
Quán trà cũng dần đầy ắp khách, chỉ còn lại ba chỗ trống trước mặt Tiểu Đao mà thôi.
“Bộp” một tiếng vang lên, một thanh đao lớn đặt ngang mặt bàn, ngay dưới mắt Tiểu Đao.
Đao này dài ba thước ba, vỏ đao có miệng khá rộng, bên trên có chín nút buộc, lại còn mang cả biên hào (2), người này có thể là một quan sai.
Tiểu Đao giương mắt quan sát, người ngồi trước mắt là một võ sinh, tuổi tác cũng chỉ khoảng đầu hai mươi, không lớn lắm, ngũ quan đoan chính, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, trên trán còn có mồ hôi, chỉ dùng ống tay áo tùy ý lau đi một chút rồi gọi tiểu nhị: “Bốn bánh bao, một chén cháo!”.
Tiểu Đao nhéo một chút bánh bao ăn cùng dưa chuột, nhìn thấy bên hông người nọ lộ ra nửa khối kim bài – có lẽ là một bộ khoái.
Người đó vừa lau mồ hôi vừa ngồi chờ đồ ăn mang lên, lúc giương mắt lên mới nhìn thấy người ngồi đối diện mình là một cô nương liền câu nệ cúi đầu, không dám quan sát tỉ mỉ, chờ ăn cơm.
Tiểu Đao hơi nhếch môi – Một người thành thật a!
Tiểu Đao lại ăn thêm mấy miếng nữa, đã thấy người kia đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu một tiếng với tiểu nhị: “Thêm một tô mì thịt bò nữa!”.
Tiểu Đao há miệng nhìn bốn chiếc bánh bao và bát cháo nhỏ trước mắt hắn nháy mắt cái đã biến mất rồi, âm thầm tán thán – Thùng cơm nha!
Bên này còn đang ăn thì lại có người đến, lần này là hai người.
Hai người đó đứng trước quán trà nhìn qua một chút, thấy không có chỗ ngồi thì đang định do dự, tiểu nhị lại vội vàng nói: “Hai vị khách quan, ở đây đúng lúc vẫn còn hai chỗ trống này!”.
Vì vậy, một người ngồi vào chỗ bên cạnh Tiểu Đao và bộ khoái kia, người khác đứng sau lưng hắn.
Tiểu Đao lại nghe thấy một giọng nói khó chịu vang lên: “Một bình trà, hai bánh bao.”.
Mặc dù giọng nói này có chút khó chịu nhưng vẫn có thể nhận ra là giọng nữ, hơi khác với các cô nương khác, giọng người này trầm thấp, lạnh lùng mà trong trẻo, Tiểu Đao cảm thấy thật dễ nghe, vì vậy mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn xong thì lại sợ hết cả hồn.
Người ngồi bên cạnh là một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, đúng lúc hắn cũng đang quan sát Tiểu Đao.
Tướng mạo người này rất đẹp, Tiểu Đao nghĩ hắn cũng có chút thân phận vì từ hắn tỏa ra vài phần quý khí, cách ăn mặc chỉn chu, giơ tay nhấc chân cũng rất ưu nhã. Nhưng mà điều thu hút Tiểu Đao cũng chẳng phải vị qúy công tử trước mắt này, mà là người đứng sau lưng hắn.
Đó là một cô nương mặc áo đen có đeo mặt nạ, hẳn đây là người vừa mới nói ban nãy.
Nàng đứng sau lưng công tử quý khí kia, vừa giống tùy tùng lại vừa như hộ vệ, dáng người cao gầy, vì đeo mặt nạ nên không thấy rõ được dung mạo, mái tóc màu đen cũng được giấu trong y phục. Mà mặt nạ nàng đeo có vẻ giống như một chiếc mặt nạ quỷ trong số các mặt nạ trừ tà, nhìn thật đáng sợ.
Mặc dù không thấy được dung mạo nhưng cô nương này lại mang đến cho người ta cảm giác thật trầm lặng mà lạnh lùng…. Tiểu Đao cảm thấy rất tò mò về nàng.
Cô nương đeo mặt nạ kia cũng nhìn Tiểu Đao một cái, không lên tiếng.
Khi trà được đưa lên, cô nương đeo mặt nạ kia dùng ngân châm cẩn thận thử một chút, thấy không có vấn đề gì mới đặt trước mặt vị quý công tử kia. Sau khi giúp hắn tráng ly, rót trà xong thì tiếp tục đứng sau lưng hắn.
Vị bộ khoái “thùng cơm” kia đang ăn đến chén mỳ thứ hai rồi, nhìn thấy cảnh này thì nhàn nhạt tới một câu: “Bản thân tay chân đầy đủ, vậy mà vẫn cần có người phụ vụ.”.
Khóe miệng Tiểu Đao bất giác lại nhếch lên – Sắp cãi lộn à? Vị bộ khoái này thật là thẳng tính nhanh miệng nha!
Quý công tử thì lại một tay chống cằm, chậm rãi hỏi ngược lại một câu: “Kim Đao Thần Bộ, Hác Kim Phong, sao lại chạy tới Hàng Châu vậy?”.
“Khụ khụ…” Vừa nghe đến cái tên “Hác Kim Phong” này, Nhan Tiểu Đao liền bị nghẹn bánh bao, đưa tay vỗ ngực.
Vị quý công tử kia đưa tay rót cho nàng chén trà, đưa tới trước mắt nàng.
Tiểu Đao nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, uống trôi bánh bao xuống, lại phát hiện cô nương đeo mắt lạ kia đánh mắt liếc mình một cái.
“Ta tới bắt Tiết Bắc Phàm.”. Hác Kim Phong trả lời một câu.
Nhan Tiểu Đao vốn định đặt ly xuống rồi đi luôn, nhưng vừa nghe thấy ba chữ “Tiết Bắc Phàm” thì lại ngồi im bất động, chính là Tiết Bắc Phàm mình muốn tìm sao?
“Tiết Bắc Phàm là bằng hữu của Thẩm Tinh Hải ta, một tháng nay y đều làm khách ở Tinh Hải Viên của ta, không biết y đã phạm phải tội gì để đến nỗi thần bộ phải chạy thật xa đến đây bắt người như vậy?”.
Trong lòng Nhan Tiểu Đao chậc chậc hai tiếng, vậy người ta mới nói “vô xảo bất thành thư” (3) a! Mình lại có thể gặp được Viên chủ Tinh Hải Viên, Thẩm Tinh Hải ở đây.
“Tên dâm tặc Tiết Bắc Phàm kia tội không thể tha, ta muốn bắt hắn về quy án!”.
“Dâm tặc á?”.
Tiểu Đao nhịn không được thốt ra một câu, Thẩm Tinh Hải cùng Hác Kim Phong đều nhìn về phía nàng.
Tiểu Đao vội vàng cúi đầu.
Hác Kim Phong hỏi Thẩm Tinh Hải: “Người ta đồn đại rằng ngay trước đêm Tiết Bắc Hải thành hôn lại nhiễm bạo bệnh mà qua đời, vậy mà Tiết Bắc Phàm vẫn có thể ở lại Giang Nam ăn uống vui đùa sao?”.
“Tiết huynh không thích giao thiệp giang hồ, quan hệ với huynh trưởng rất lạnh nhạt.” Thẩm Tinh Hải giải thích giúp: “Ngày ngày y thường ngồi thuyền du ngoạn Tây Hồ, tiêu diêu tự tại, ta đã quen biết y nhiều năm, tuy y thường rất phong lưu, nhưng không phải kẻ hạ lưu, chắc chắn không phải là dâm tặc gì đó, ngươi cần điều tra cho rõ, đừng có vu oan người tốt.”.
“Vu oan sao?”.
Hác Kim Phong vừa nghe đến hai chữ này, vẻ mặt liền rúm ró. Người này bình thường vốn nhiệt tình như lửa, lúc này lại lạnh tựa hầm băng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, thanh âm cao sắc, lành lạnh, cười như không cười mà nói: “Chẳng lẽ các hạ cho rằng ta là loại quan lại thích vu oan người tốt, tài tang hãm hại, phải trái bất phân, ti bỉ vô sỉ, là loại bộ khoái vô dụng, loại người dựa vào vu oan người khác để cầu thăng quan phát tài à?”.
Thẩm Tinh Hải và Nhan Tiểu Đao đều bưng chén trợn mắt há miệng nhìn hắn – Bộ khoái này sao lại tự dưng biến đổi dữ vậy nhỉ?
Cuối cùng.... Khi Tiểu Đao húp sùm sụp một ngụm trà nóng, mọi người mới hồi phục tinh thần lại.
Hác Kim Phong lắc đầu, trở lại cái dáng vẻ khi làm “thùng cơm” ban nãy rồi, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Ta mới nói gì rồi à?”.
Thẩm Tinh Hải cúi đầu uống trà, người ta nói Hác Kim Phong thứ gì cũng tốt chỉ là có đôi khi tích cách đột nhiên biến đổi lớn, thì ra là thật.
Nhan Tiểu Đao đã biết Tiết Bắc Phàm đang trên một chiếc thuyền ở Tây Hồ, nếu như cái tên ôn thần Hác Kim Phhong này cũng ở đây tìm y thì mình cứ nhanh chóng đến đưa đồ rồi cách càng xa càng tốt đi.
Nghĩ xong, nàng đặt xuống hai đồng bạc, chuẩn bị rời khỏi.
Tiểu Đao vừa mới đưa tay dắt con lừa nhỏ ra, lại nghe thấy Hác Kim Phong hỏi Thẩm Tinh Hải: “Năm bức họa Long Cốt đang ở trên tay Tiết Bắc Phàm à?”.
Thẩm Tinh Hải vội nhún vai một cái: “Ta cũng không biết.”.
Nhan Tiểu Đao bất giác dừng lại một chút nhưng cũng không khỏi khiến người ta hoài nghi, bất động thanh sắc dắt con lừa nhỏ kia đi. Thẩm Tinh Hải và Hác Kim Phong vẫn còn tiếp tục nói chuyện, có vẻ cũng không để ý, chỉ có duy nhất cô nương đeo mặt nạ kia lại nhìn Tiểu Đao một cái.
Chờ đến khi Tiểu Đao đi rồi, Hác Kim Phong hỏi Thẩm Tinh Hải: “Ngươi biết cô nương vừa nãy à?”.
Thẩm Tinh Hải khẽ cười một tiếng: “Cô nương xinh đẹp như vậy, nếu ta biết nhất định sẽ nhớ.”.
Hác Kim Phong sờ cằm lầm bầm: “Thấy nàng có chút quen mắt, gặp ở đâu rồi…”.
Mặc dù Hác Kim Phong không nhớ rõ Nhan Tiểu Đao, nhưng Nhan Tiểu Đao lại biết rõ hắn, hơn nữa hai người còn có chút quan hệ sâu xa.
Hai mươi năm trước, mẫu thân Nhan Như Ngọc của Nhan Tiểu Đao là thần thâu danh chấn giang hồ, danh xưng Phi Thiên Hồ Ly. Triều đình phái Kim Đao Thần Bộ Hác Cửu Long đi bắt nàng, lại chẳng nghĩ tới, Hác Cửu Long chẳng những không bắt được Nhan Như Ngọc mà còn mất cả đao, sau khi trở lại thì quay ra thoái ẩn sơn lâm.
Người giang hồ đều nghĩ vì Hác Cửu Long bại dưới tay Phi Thiên Hồ Ly cho nên mới bị kích động như vậy, thật ra thì cũng không phải. Nhan Tiểu Đao nghe nương nàng nói về chuyện này rồi, Hác Cửu Long cùng bà kết thành phu thê, sinh được một nam một nữ, nam là Hác Kim Phong, nữ đương nhiên chính là Nhan Tiểu Đao rồi, hai người chỉ hơn kém nhau có một tuổi thôi.
Sau ba năm thành hôn, Tiểu Đao vừa mới đầy tháng thì Nhan Như Ngọc nghi ngờ Hác Cửu Long ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hai người cãi nhau một trận rồi đường ai nấy đi, tử nữ một người nuôi một.
Ngay sau đó Hác Cửu Long tái xuất giang hồ, trở thành thần bộ đệ nhất thiên hạ. Tên phụ tình này còn cho người vẽ hình tập nã Nhan Như Ngọc, khiến Nhan Như Ngọc phải mang theo Tiểu Đao ẩn cư nơi rừng núi. Có lẽ Hác Kim Phong cũng không biết thân thế của mình, nghĩ Nhan Như Ngọc là cừu nhân của cha hắn cũng nên.
Tiểu Đao chẳng ngờ tới chuyện mình vừa tới phủ Hàng Châu đã đụng ngay phải huynh trưởng thân sinh của mình, nhưng vừa mới nghĩ đến lão cha phụ tình kia, tốt nhất là đừng quen biết còn hơn. Mặt khác, hình như Hác Kim Phong không được bình thường cho lắm thì phải? Sao vừa mới nghe tới hai chữ “oan uổng” đã biến thành người khác vậy?
Vừa suy nghĩ nàng vừa đi dọc theo bờ hồ, trên mặt hồ thuyền hoa đông như dệt cửi, Tiết Bắc Phàm ở trên chiếc thuyền nào đây?
Thấy phía trước có không ít chủ thuyền, Tiểu Đao lóe lên ý tưởng, chạy đến hỏi một phu thuyền: “Đại thúc, thuyền nào của Tinh Hải Viên vậy?”.
Mấy thuyền phu đều đưa tay chỉ một chiếc thuyền lớn hai tầng sơn dầu đỏ, nói: “Chiếc đó!”.
Tiểu Đao chạy lên một cây cầu gần đó, nhìn kỹ chiếc thuyền kia, thấy thuyền đó đang đi về phía mình.
Lúc này có một nam tử bạch y đang đứng ở mũi thuyền, bưng chén rượu ngắm phong cảnh. Tiểu Đao nhíu mày một cái, nhìn ngoại hình có vẻ rất tư văn nhã nhặn mà, sao lại mang cái tiếng là dâm tặc nhỉ?
Nàng còn đang tự mình đánh giá thì lại nghe thấy sau lưng có người gọi một tiếng: “Tiểu tặc.”.
Nhan Tiểu Đao giật mình, quay đầu lại nhìn.
Lại thấy một nam tử hắc y cầm một cây dù bằng giấy dầu đứng ở phía sau, đang nhìn nàng. Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, rất cao lại gầy teo, Tiểu Đao khẳng định trước đây mình không hề quen y, thử suy nghĩ một chút, nương nàng Nhan Như Ngọc quả thực là trộm thì không sai rồi, nhưng nàng đâu phải chứ! Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ học chút y thuật của một lang trung, học chút võ công mèo quào cùng nương nàng thôi mà, nàng rất an phận thủ thường chưa làm chuyện xấu bao giờ. Nghĩ vậy nàng cảm thấy hình như người này đang gọi ai đó, cho nên Tiểu Đao xoay mặt nhìn tiếp.
Lúc này, chiếc thuyền lớn kia cũng sắp đến đầu cầu rồi, Tiểu Đao liền suy nghĩ xem nên gọi hắn một tiếng hay là cứ thế nhảy xuống.
Ai ngờ người sau lưng lại gọi thêm tiếng nữa: “Này, tiểu tặc.”.
Tiểu Đao quay đầu lại, phát hiện vẫn là người kia, hỏi: “Ngươi gọi ta hả?”.
“Đúng vậy!”.
“Ta chỗ nào giống trộm chứ?!”.
“Ngươi trộm bảo vật gia truyền của ta mà còn nói mình không phải là trộm sao?”. Người nọ chắp tay sau lưng, gió sông vừa nổi, mái tóc nhẹ nhàng phất phơ theo làn gió, nói là tán loạn đi, nhưng hình như cũng không có cẩu thả lắm, nếu nói là chỉnh tề đi, lại có chút tùy ý. Cũng giống như gương mặt người nọ, nói là đoan chính đi, lại thấy có chút tà khí, nhưng nếu nói là tà khí, lại phảng phất có vẻ chính trực.
Tiểu Đao còn đang nghĩ xem người kia là ai thì lại nghe thấy có một tiếng rống giận vang rền: “Dâm tặc, chạy đâu cho thoát?!”.
Vừa mới nghe giọng, Tiểu Đao cũng biết là Hác Kim Phong rồi, nàng theo bản năng xoay người chạy trốn, thật đúng lúc cái vị vừa mới gọi nàng là “Tiểu tặc” kia cũng chạy cùng nàng.
Tiểu Đao kinh ngạc, người nọ cũng kinh ngạc.
Hác Kim Phong ở phía sau thì tung chân, điên cuồng đuổi theo.
Tiểu Đao đang sốt ruột, người nọ lại cười khà mà chào hỏi với nàng: “Trùng hợp thế, ngươi cũng là dâm tặc à? Hạnh ngộ!”.
***
Chú thích:
(1) Tô Hồ: Bao gồm Giang Tô, Tô Châu, Hồ Nam, Hồ Bắc – Những tỉnh trù phú thuộc Giang Nam Trung Quốc.
(2) Biên hào: Quan hiệu tượng trưng cho chức vụ, phẩm cấp của người làm quan.
(3) Vô xảo bất thành thư: Chỉ sự trùng hợp một cách kỳ lạ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Thesun.nguyen tag
bupbecaumua,
Mèo Lam vào đọc góp vui.