Chương 12: Lửa ghen hại chết cá trong hồ
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng
***
Lúc Tiết Bắc Phàm trở lại lần nữa đã thấy cửa phòng Tiểu Đao đóng chặt. Nhìn từ cửa sổ vào trong, Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt đang tụm lại với nhau, hình như hai nha đầu này đang thì thầm nói chuyện gì đó. Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiểu Đao, vẻ mặt Tiểu Đao lại bất mãn, nói rõ Tiết Bắc Phàm tuyệt đối là một tên lưu manh!
Trọng Hoa cầm chùm nho đã được rửa sạch đi từ bên ngoài vào, thấy Tiết Bắc Phàm đang nhìn lén ngoài cửa sổ, khó hiểu.
Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, thấy hắn, kéo hắn đi ra bên ngoài.
“Ngươi làm gì vậy?”.
“Giờ không phải lúc!”.
“Vì sao?”.
Tiết Bắc Phàm thấy Trọng Hoa không hiểu mô tê gì, tằng hắng một tiếng, cố làm ra vẻ sâu xa: “Chẳng vì sao cả.”.
Trọng Hoa liếc xéo hắn, một lúc lâu sau nói: “Chẳng lẽ ngươi lại đi dê người ta, nên mới bị người ta ghét hả?”.
Vẻ mặt Tiết Bắc Phàm như bị người ta chọc thủng, nói: “Nói cứ như ta đáng ghét lắm ấy.”.
“Chẳng phải là ngươi tự chuốc lấy sao!”. Trọng Hoa nhịn không được thở dài: “Ta cũng không hiểu, ngươi đường đường là người văn võ toàn tài, việc gì cứ phải tỏ ra cợt nhả như vậy. Rất nhiều cô nương tốt đều ghét điểm này của ngươi, cũng đâu phải ngươi không biết, đúng không?”.
Tiết Bắc Phàm nhún vai một cái: “Càng tốt, ta cũng chẳng thích dính phải cô nương tốt làm gì.”.
“Hả?”. Trọng Hoa tinh ranh nghe ra gì đó, cười hỏi: “Ngươi nghĩ Nhan Tiểu Đao là cô nương tốt hả?”.
Tiết Bắc Phàm không ý kiến phất tay, đi về viện của mình, vừa đi vừa lầm bầm: “Vương Bích Ba này cũng chẳng hiền lành gì, trong nhà đầy những yêu ma quỷ quái.”.
“Này, ngươi đừng có chuyển đề tài.”. Trọng Hoa đuổi theo mấy bước: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nếu thấy tốt thì nắm chắc cơ hội đi, nghiêm chỉnh chút để người ta còn chú ý đến ngươi nữa.”.
“Phương pháp để thu hút nữ nhân, trên đời này chỉ có hai cách.”. Tiết Bắc Phàm giơ hai ngón tay ra: “Thích hoặc ghét.”.
Trọng Hoa bị hắn nói câu này liền mông lung, nghĩ đến Lâu Hiểu Nguyệt một cái – Cũng đúng, hoặc là thích, hoặc là ghét! Vừa không thích vừa không ghét chính là hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.
Tiết Bắc Phàm trở về phòng, giữ nguyên cái vẻ cẩu thả thường ngày, vẫn cứ như cũ, làm ra cái vẻ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Nháy mắt một cái, mặt trời đã lặn về tây.
Tiểu Đao tranh thủ ngủ một giấc vào buổi chiều, ngủ nhiều đến nỗi đầu óc mơ hồ rồi mới chịu xuống giường đi chải đầu.
Trọng Hoa, Tiết Bắc Phàm và Hác Kim Phong đều chuẩn bị xong, chờ sẵn bên ngoài sân, đang cười đùa với nhau.
Tiểu Đao dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy Tiết Bắc Phàm đang nhiệt tình giới thiệu cho Trọng Hoa và Hác Kim Phong biết ở phủ Bình Giang này, chỗ nào có rượu ngon, nơi nào nhiều gái đẹp, lại không quên chọc ghẹo đám nha hoàn dẫn đường. Tiểu Đao khó chịu mà nhíu mày: “Cái tên dâm tặc này!”.
Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh cài trâm lên tóc giúp Tiểu Đao, còn nói nhỏ: “Con người Tiết công tử này thật khiến người ta khó hiểu.”.
“Đương nhiên, ai mà hiểu được lòng của dâm tặc chứ.”.
“Nhưng ta vẫn nghĩ hắn không hề háo sắc như thế.”. Hiểu Nguyệt ngẩng cằm quan sát giúp Tiểu Đao xem hai bên lông mày vẽ đã đều chưa, nói tiếp: “Hắn ở Tinh Hải Viên đã lâu, mặc dù rất hay nói đùa với các cô nương, nhưng lại chưa từng thấy hắn mang ai về ngủ qua đêm.”.
“Hiểu Nguyệt.”. Tiểu Đao có vẻ đã chải đầu tóc xong rồi, nghiêm túc dặn dò Hiểu Nguyệt: “Biết người biết mặt khó biết lòng, biết đâu hắn lại lén lút làm chuyện xấu sau lưng đó.”.
“Ừ.”. Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu, Tiểu Đao nói gì nàng đều tin cả: “Thì ra là vậy.”.
Hai người mặc quần áo xong xuôi, ra khỏi phòng, đèn đã thắp lên, ba vị nam tử ngoài cửa viện đều đồng loạt quay đầu lại, không nhịn được đều tán thán.
Tiểu Đao không chỉ trưng diện cho mình mà còn trang điểm cho Hiểu Nguyệt vô cùng xinh đẹp, hai tỷ muội nắm tay nhau đi ra, còn đẹp hơn cả vườn hoa khoe sắc ngoài kia.
Tiết Bắc Phàm có vẻ lại nổi lên hứng thú trêu đùa, đuổi theo Tiểu Đao: “Hoa tai làm bằng gì vậy? Nhìn thật sang trọng.”.
Tiểu Đao hơi híp mắt, Tiết Bắc Phàm thật có mắt nhìn, đôi bông tai này là Nhan Như Ngọc, nương nàng cho, làm từ ngọc tím ở Bắc Hải… có khi còn trộm từ phái Bắc Hải cũng nên.
“Bảo vật gia truyền.”. Tiểu Đao trả lời một câu.
Tiết Bắc Phàm cười vui vẻ: “Trùng hợp thế, nương ta cũng có một đôi giống hệt thế này, giao cho ta làm bảo vật gia truyền.”.
Tiểu Đao giật mình, thầm nghĩ chắc không phải nương mình trộm đồ của nương Tiết Bắc Phàm đấy chứ?
“Hoa tai làm từ ngọc tím trong thiên hạ này đều trông giống nhau cả.”. Tiểu Đao lầm bầm.
“Đôi hoa tai của nương ta đặc biệt hơn một chút.”. Tiết Bắc Phàm chậm rãi nói: “Miếng tử ngọc đó là một bông hoa màu tím giữa một khối bạch ngọc vô cùng hiếm có, giống như một đóa Lan Tử La ẩn mình trong mây trắng vậy, giá trị liên thành.”.
Tiểu Đao hơi chột dạ - Thật sự là đồ của phái Bắc Hải sao? Liệu có phải Tiết Bắc Phàm đang gạt người không?
“Đây là bảo bối độc nhất vô nhị.”. Tiết Bắc Phàm lại xán đến gần hơn, dài giọng nói: “Nương ta dặn, dùng làm vật đính ước cho thê tử tương lai của ta.”.
Mặt Tiểu Đao biến sắc, đưa tay tháo đôi hoa tai kia xuống, ném vào tay hắn, kéo Hiểu Nguyệt đang mặt mày ngơ ngác đi.
Trọng Hoa thấy Tiết Bắc Phàm đang rất vui vẻ cầm đôi hoa tai, cau mày: “Ngươi đang làm gì vậy? Nương ngươi có để lại cho ngươi đôi hoa tai nào đâu.”.
Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng tung đôi hoa tai tử ngọc lên rồi tiếp lấy, nhếch mép cười: “Đương nhiên ta có lý do của mình.”. Nói xong, hớn hở đi theo.
Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao vừa đi vừa thở phì phì, hỏi nàng: “Tiểu Đao, cậu tức giận như vậy, có phải không cần Tiết công tử giúp chọc giận Vương Bích Ba nữa không?”.
Tiểu Đao bỗng nhớ đến việc chính, vẫn còn phải nhờ Tiết Bắc Phàm để đuổi Vương Bích Ba nữa mà.
“Hàizz…”. Tiểu Đao thở dài, đứng dưới mái hiên nhà người ta, đâu thể không cúi đầu chứ, bỏ đi! Nhịn một chút cũng tốt hơn là bị ép hôn.
“Có muốn đổi sang nhờ Trọng Hoa thiếu gia hoặc Hác thần bộ giúp một tay không?”. Hiểu Nguyệt đề nghị.
“Vậy không được!”. Tiểu Đao giật mình đánh thót, thầm nghĩ Trọng Hoa là của Hiểu Nguyệt mà, không thể có gì mờ ám được! Hác Kim Phong lại càng không được, đó là đại ca ruột thịt.
Hiểu Nguyệt nghi ngờ nhìn Tiểu Đao – Qủa nhiên Tiết Bắc Phàm hơi đặc biệt hơn chút nhỉ.
Dạ tiệc được tổ chức ở hoa viên phía sau, năm chiếc bàn nhỏ được quây thành một vòng, trong lương đình cách đó không xa có ca cơ gảy đàn ca hát, bầu không khí rất vui vẻ.
Một bàn hai người ngồi, Tiểu Đao rất bất đắc dĩ ngồi cùng bàn với Tiết Bắc Phàm, Hiểu Nguyệt và Trọng Hoa ngồi một bàn, Hác Kim Phong một mình một bàn, nghĩ đến lượng cơm hắn ăn, phải như vậy mới đủ no!
Bên kia là vị trí của chủ tọa, Vương Bích Ba và Dư Lan Chi mỗi người ngồi một bàn. Vương Bích Ba đang dựa vào tay tựa, quan sát Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao bên này.
Tiểu Đao vẫn còn đang giận, Tiết Bắc Phàm vào ngồi xuống, nhỏ giọng xin tha thứ: “Được rồi, đừng giận nữa, chỉ đùa chút với nàng thôi mà, nương ta cũng không hề để lại cho ta đôi hoa tai tử ngọc nào cả.”.
Tiểu Đao giận giữ lườm hắn.
Tiết Bắc Phàm đưa tay, dịu dàng cầm đôi hoa tai lên, còn tiến đến giúp nàng đeo vào nữa.
Tóc gáy trên cổ Tiểu Đao đã dựng cả lên rồi, cơ thể cứng ngắc, hung hăng muốn cấu Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm vội vàng nói nhỏ bên tai nàng: “Gặp dịp thì chơi thôi, nàng đừng có mà ra tay đấy, có tin ta dùng hoa tai đâm tai nàng không!”.
Bàn tay dừng lại ở vị trí chỉ còn cách eo hắn khoảng một tấc, tiếp tục giận dỗi.
Tiết Bắc Phàm cười thầm: “Tử ngọc rất hợp với nàng, màu trắng làm nền đúng là đẹp mắt.”.
Tai Tiểu Đao đỏ bừng. Ban nãy lúc đeo hoa tai, đầu ngón tay Tiết Bắc Phàm còn sờ vành tai nàng một cái, chẳng biết có phải cố ý hay không nữa. Cái tên dâm tặc chết tiệt! Qúa đáng ghét! Lúc về sẽ làm thịt ngươi.
Tiết Bắc Phàm rất hài lòng mà đeo hoa tai cho Tiểu Đao. Sau đó, quay đầu lại nhướng mày với Trọng Hoa đang trợn mắt há mồm ở bên kia.
Trọng Hoa muốn cầm trái quýt mà đập hắn ta một cái quá. Tên lưu manh này dám nhân lúc người gặp khó khăn mà đi sàm sỡ con gái người ta. Không biết Tiểu Đao đã đắc tội gì với hắn ta mà lần đầu tiên thấy Tiết Bắc Phàm lại quá đáng như vậy.
Vẫn còn đang tức giận thì Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh đã bóc cho Trọng Hoa một trái quýt rồi: “Trọng thiếu gia, ăn quýt đi.”.
Trọng Hoa nghe hai tiếng “Thiếu gia” thì lập tức lặng cả người. Thiếu chủ, Trọng Thiếu gia, Tiết Công tử, Hác Thần bổ… Từ trước đến giờ Hiểu Nguyệt vân luôn gọi người ta như vậy, lúc nào cũng cúi đầu cả.
“Cứ gọi thẳng tên là được rồi.”. Trọng Hoa nhận lấy trái quýt.
“À.”. Hiểu Nguyệt gật đầu, muốn bóc thêm một quả cho mình. Trọng Hoa vội vàng cầm lấy giúp nàng, nói nhỏ: “Để ta.”.
Hiểu Nguyệt ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Trọng Hoa.
Trọng Hoa cười với nàng, bóc xong quả quýt, đặt vào tay nàng: “Lần xuất môn này nàng không cần phải chăm lo cho người khác, cứ để bọn ta chăm sóc cho nàng là được.”.
Hiểu Nguyệt cúi đầu ăn quýt, hiếm hoi lắm mới có được… chút cảm giác mất tự nhiên.
Tiểu Đao ở bên cạnh chăm chú nhìn, miệng thì nhỏ giọng nói thầm: “Cầm tay nói thêm mấy câu nữa đi, ngốc!”.
Còn đang tích cực nhìn thì trước mắt lại xuất hiện cái bản mặt của Tiết Bắc Phàm, Tiểu Đao giật mình, vội vã tránh ra, nhìn hắn chăm chăm.
Tiết Bắc Phàm hơi bất mãn mà ngăn cản nàng, hỏi: “Nha đầu nàng thật khó chiều, không cầm tay thì mắng người ta ngốc, cầm tay lại bị nàng mắng là dâm tặc!”.
Tiểu Đao vội tránh sang bên giãn chút khoảng cách. Nàng vẫn còn tức giận về chuyện ban nãy, không muốn để ý đến hắn.
Lúc này, tiếng đàn sáo cũng nhỏ dần lại, màn đêm đậm dần. Trên bầu trời cao trong viện xuất hiện một chuỗi đèn lồng giấy. Đèn lồng giấy xuất hiện càng nhiều, ánh sáng trong sân cũng dần ảm đạm. Không biết có phải ban đêm sương xuống nhiều hay không mà chỉ cần cách nhau một chút đã không thể nhìn rõ thần sắc của nhau rồi.
Vương Bích Ba tự mình độc ẩm, cặp mắt vẫn liếc qua chỗ Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm bên này, vừa như có điều suy ngẫm lại vừa chỉ đang thất thần mà thôi.
Vương Qúy tuyên bố khai tiệc. Nhóm nha hoàn lần lượt đi lên rót rượu bày món.
Cúi đầu ăn hai miếng, Vương Bích Ba đột nhiên hỏi Vương Qúy: “Nha đầu Thúy Nhi kia đâu rồi? Chẳng phải bảo tối sẽ thổi tiêu cho ta nghe sao?”.
“A…”. Vương Qúy do dự, vô thức mà nhìn Dư Lan Chi.
Dư Lan Chi liếc hắn chằm chằm, Vương Qúy vội vàng nói: “Thúy Nhi xin nghỉ việc về quê rồi.”.
“Nghỉ việc?”. Vương Bích Ba than thở: “Tại sao lại nữa vậy? Gần đây có rất nhiều nha hoàn xin nghỉ việc, lại đều là những người ta thích nữa.”.
Vương Qúy lúng túng cười, nói là mấy hôm nữa sẽ tuyển thêm người. Nói xong rút sang bên cạnh chờ phục vụ.
Tiểu Đao hỏi nha hoàn đang chuẩn bị đồ ăn trước mặt: “Thúy Nhi là ai vậy?”.
Nha hoàn kia nhìn về phía Dư Lan Chi bên kia một chút, thấy nàng ta đứng lên đi về phía Vương Bích Ba rồi mới nói nhỏ cho Tiểu Đao: “Ban nãy Thúy Nhi thổi sáo trong sân, bị Thiếu chủ nghe thấy. Thiếu chủ khen nàng thổi rất hay còn thưởng nho cho nàng ăn, bảo lát nữa nàng đến thổi sáo trợ hứng trên yến tiệc nữa.”.
Trong lòng Tiểu Đao cũng thịch một cái – Chẳng lẽ chính là nha hoàn xinh đẹp vừa mới thấy bên cạnh hồ sen đó sao?
“Hẳn là nàng ta rất vui vẻ mới đúng chứ?”. Tiểu Đao không hiểu: “Sao lại nghỉ làm?”.
“Đương nhiên không phải là nghỉ làm rồi, nhất định là bị Biểu tiểu thư đuổi đi.”.
Giọng nha hoàn càng nhỏ hơn: “Làm nha hoàn trong Vương phủ này, tốt nhất là đừng bao giờ được thiếu gia coi trọng! Một khi thiếu gia cười với ngươi một cái, hoặc khích lệ ngươi mấy câu mà bị Biểu tiểu thư nhìn thấy, nếu không bị đánh thì cũng bị đuổi đi!”.
Nha hoàn nói xong, đứng dậy đi ra phía sau bưng đồ ăn.
Tiểu Đao vô thức mà nhìn về phía Dư Lan Chi đã quay về ngồi bên cạnh Vương Bích Ba rót rượu. Dư Lan Chi thuộc kiểu người khá đanh đá, dù sao cũng xuất thân là thiên kim đại tiểu thư mà. Nhưng mà ngược lại, Tiểu Đao cũng không thể nhìn ra được nàng ta lại có mặt ác độc như vậy – Chẳng lẽ mình đã đánh giá nàng ta quá thấp sao?
“Cho nên người ta mới nói, độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà." Tiết Bắc Phàm ở bên cạnh vu vơ nói, còn nhắc nhở Tiểu Đao: “May là nàng đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, nếu không ta sợ cái mạng nhỏ của nàng cũng khó mà giữ được.”.
Tiểu Đao cũng lười tranh cãi với hắn. Nếu không phải Vương Bích Ba cứ trêu hoa nghẹo nguyệt không rõ ràng như thế, cũng sẽ không khiến cho Dư Lan Chi ghen tuông phẫn nộ.
Lúc này, nha hoàn đã bưng một đĩa đồ ăn lên cho Tiểu Đao, là món tôm ủ hương cam mà Dư Lan Chi đặc biệt sai nhà bếp chuẩn bị thêm. Tâm trạng vốn đang khó chịu của Tiểu Đao lập tức tốt lên ngay. Vừa mới động đũa gắp tôm lên ăn lại thấy chỉ trong nháy mắt, đầu chiếc đũa bạc trong tay, chỗ đụng phải con tôm kia biến thành màu đen nhánh.
“A!”. Tiết Bắc Phàm nhanh chóng cản Tiểu Đao lại: “Có độc!”.
Tiểu Đao cũng sợ hết hồn. Vương Bích Ba nghe thấy, đứng lên: “Sao vậy?”.
Tiết Bắc Phàm giơ đầu đũa ra cho Vương Bích Ba đang vội vàng đi tới nhìn, nói: “Có kẻ tác quái trong thức ăn.”.
Tất cả mọi người đều giật mình. Đám nha hoàn vội vã lùi sang một bên. Trọng Hoa và Hiểu Nguyệt cũng chưa ăn gì. Ban nãy Hác Kim Phong cũng ăn khá nhiều. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi đũa của mình, thấy vẫn còn là màu sáng bạc không hề bị đổi mà, chắc là không vấn đề gì đâu nhỉ?
“Vương Qúy!”. Sắc mặt Vương Bích Ba cực tệ.
“Trang chủ.”. Vương Qúy vội vàng chạy vào, vẻ mặt khổ sở: “Chuyện này…”.
“Thử qua một lượt.”. Vương Bích Ba hạ lệnh. Vương Qúy vội vàng dùng ngân châm thử qua toàn bộ các món ăn, phát hiện tất cả các món ăn đều không có độc, chỉ có duy nhất món tôm của Tiểu Đao kia là có kịch độc mà thôi.
Tiểu Đao nhìn chằm chằm chiếc đũa bạc một chút, hơi nghiêng cái khay lên. Nhờ sự phản chiếu của ánh trăng mà phát hiện ra được trên bề mặt món tôm có một lớp phấn màu xanh đen mỏng, có thể thấy là mới được rắc lên mà thôi.
Hiểu Nguyệt ở bên cạnh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía Dư Lan Chi bên cạnh Vương Bích Ba. Dư Lan Chi đối mắt với nàng, giận dữ: “Ngươi nhìn ta làm gì?”.
Hiểu Nguyệt cau mày. Chiều nay Dư Lan Chi nói muốn đặc biệt làm món này cho Tiểu Đao, liệu có phải nàng hạ độc không? Làm như vậy liệu có lộ liễu quá không?”.
“Ta không có!”. Dư Lan Chi vội vã lắc đầu, nói với Vương Bích Ba: “Biểu ca, ta không có hạ độc nàng ta!”.
Vương Bích Ba nhìn Dư Lan Chi một chút, có vẻ do dự.
“Ngươi không tin ta?”. Vành mắt Dư Lan Chi đỏ lên.
“Ta tin.”. Vương Bích Ba bật thốt lên: “Nhưng mà chúng ta vẫn phải điều tra trước đã.”.
Dư Lan Chi há miệng, đứng lên, quay đầu sang trợn mắt với Tiểu Đao: “Đang nói với ngươi đấy, chẳng phải ngươi rất tinh ranh sao!”.
Tiểu Đao chống chiếc đũa xuống nhìn mọi người một chút: “Chắc không phải là Lan Chi đâu. Cũng đâu có ngốc đến độ đã hạ độc trong đồ ăn lại còn đưa cho ta đôi đũa bằng bạc chứ.”.
“Đúng vậy!”. Dư Lan Chi liếc nha hoàn vừa mới bưng đồ ăn lên cho Tiểu Đao, nhìn có vẻ như đang mỉa mai cười kia, cứ thế đi lên véo lỗ tai nàng: “Ngươi cười cái gì! Có phải ngươi vu oan cho ta hay không?”.
“Biểu tiểu thư tha mạng! Ta không biết gì hết!”. Nha hoàn đau đến độ kêu la, Tiết Bắc Phàm rụt cổ - Thầm nghĩ, điêu ngoa quá!
Tiểu Đao khuyên: “Trước tiên đừng có động tay động chân, cứ điều tra lại rồi hãy nói.”.
“Nhất định là đám nha đầu chết tiệt các ngươi liên hiệp với nhau…”. Dư Lan Chi đẩy nha hoàn kia ra, giận giữ mà chỉ đám nha hoàn xung quanh mình: “Các ngươi đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi đã nói gì sau lưng ta.”.
“Lan Chi!”. Vương Bích Ba cau mày, quát lớn ngăn không cho Dư Lan Chi nổi giận thêm.
Dư Lan Chi quay đầu lại, có chút oán hận mà nhìn Vương Bích Ba một cái: “Ta về nhà, sẽ không đến tìm ngươi nữa, ngươi đã hài lòng chưa! Ta cũng đâu phải là không có ai thích, việc gì phải hèn mọn mà ngày nào cũng phải ở quan sắt sắc mặt của người khác, ngươi thích lấy ai thì cứ lấy đi!” Nói xong lau nước mắt chạy đi.
Mọi người tại chỗ cũng im lặng mà nhìn Vương Bích Ba, thấy hình như hắn cũng nổi giận, ném cái chén rồi ngồi xuống, sau Vương Qúy: “Điều tra rõ ràng xem ai hạ độc cho ta.”.
“Vâng.”. Vương Qúy gật đầu, đi ra ngoài.
Mọi người ở đây cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa. Một lát sau, có một nha hoàn cậy mình gan dạ đến hỏi Vương Bích Ba: “Trang chủ, còn cần ca múa nữa không…”.
“Cần cái gì? Ai còn ăn được nữa!”. Sắc mặt Vương Bích Ba cực kỳ xấu xí, khiến cả đám nha hoàn sợ hãi rối rít chạy ra ngoài.
Đúng lúc mọi người vẫn còn đang lúng túng, Tiểu Đao lại vỗ tay một cái.
Một tiếng “Bốp” vang lên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn nàng.
Tiểu Đao đứng lên, kéo Hiểu Nguyệt: “Đi, Hiểu Nguyệt, chúng ta đi tìm Lan Chi ăn khuya đi. Ăn mừng cho nàng đã thoát khỏi khổ ải.”.
Hiểu Nguyệt còn đang mơ mơ màng màng đã bị Tiểu Đao lôi đi, bỏ lại Trọng Hoa và Tiết Bắc Phàm ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút thương cảm mà nhìn Vương Bích Ba đang cúi đầu ủ rũ.
Hác Kim Phong ở bên cạnh cũng hỏi: “Ta cũng đi có được không? Ta chưa ăn no.”.
***
=============================
Dịch giả tâm sự:
Thời gian qua mình hơi bận với mải chơi xuân dạo phố nên chưa đăng tiếp bài được. Lúc quay lại mới thấy thời gian trôi nhanh quá, bỏ bê Giang Hồ quá lâu nên bây giờ đăng bài cứ thấy cô đơn sao ấy. Haizz
Nhưng thôi kệ, từ giờ lại tiếp tục với Giang Hồ và Phù Thủy xứ EastEnd cho đến khi hoàn thành cả hai bộ luôn, hi vọng các bạn vẫn sẽ theo dõi và ủng hộ mình. Thân ái.
Liên Phụng.
P/s.
Thesun.nguyen tag
bupbecaumua và
Mèo Lam có rảnh thì vào đọc góp vui nhé.