[Ngôn tình] Giang Hồ Không Đụng Đao - Update - Nhĩ Nhã (Liên Phụng dịch)

Giang Hồ Không Đụng Đao
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng
Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, giang hồ tranh đấu...
Cảnh báo: Mọi đối tượng đều có thể đọc

****
giang-ho-khong-dung-dao.jpg

***

Bản dịch được đăng phi lợi nhuận - chưa xin phép tác giả
***
Văn án
Nhan Tiểu Đao trốn chạy khỏi giang hồ, Tiết Bắc Phàm lại chẳng chịu buông tha, Đại Đao đuổi theo Tiểu Đao… giang hồ thành mớ hỗn độn.

Vẫn nói người giang hồ khó tránh khỏi đao thương, nhưng mà lúc nào cũng bị người ta chém, ấy là do bản thân có vấn đề.

Vẫn biết tình trường tránh sao khỏi gian dối, nhưng lúc nào cũng bị lừa gạt, ấy cũng là do bản thân có vấn đề.

Vẫn biết đi đường lớn khó tránh ổ gà, nhưng nếu lúc nào cũng lọt phải ổ gà thì chỉ có thể là do bản thân có vấn đề.

Giang hồ hiểm ác, minh đao ám đao khó lòng phòng bị.

Tình trường hung hiểm, lừa trên gạt dưới đầy rẫy khắp nơi.

Nơi nơi đều nguy hiểm như vậy, một thế giới yên bình vẫn còn xa lắm… Cho nên, nếu muốn làm một giang hồ nhân sĩ không cần đụng đến đao kiếm, ngươi cũng cần có chút bản lĩnh thật sự mới được!


Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chết em rồi chị ơi. Cười nhiều đau bụng quá ạ.
Chị dịch hay quá. Thực tế thì không phải ai cũng có thể dịch được yếu tố hài mà khiến cho nó vẫn giữ được vốn hài như thế này đâu ạ.
Cảm ơn chị ạ! :x:x:x
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Hác Kim Phong giống em, con vịt cạn không thể bơi!!!
Có vài lỗi đánh máy nha chị Thesun.nguyen .
Lãoc.
"nhoài trên" em nghĩ là "nhoài lên" mới đúng chứ ạ?! Hay chị xem xét lại nha!
Em hóng chương tiếp đấy, truyện vui quá cơ! =))
Ài, chị cũng là con mèo sợ nước này. :D
P/s: Chị đã sửa lỗi chính tả nhé.

Chết em rồi chị ơi. Cười nhiều đau bụng quá ạ.
Chị dịch hay quá. Thực tế thì không phải ai cũng có thể dịch được yếu tố hài mà khiến cho nó vẫn giữ được vốn hài như thế này đâu ạ.
Cảm ơn chị ạ! :x:x:x
Hé hé hé, khen nữa chị nổ mũi luôn đấy. :P Đọc vui nhé. Có gì thì góp ý cho chị nhé. ;)

Tiểu Đao bị lừa 1 vố quá đau sờ cau. Hóng chương tiếp theo. :">
P/S. lãoc cha => lão cha.
Chị đã sửa nhé. :)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Chương 4 – Phong Nguyệt Vô Ưu
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng

***

Nhan Tiểu Đao vừa lên đến bờ đã thấy Tiết Bắc Phàm đuổi tới rồi, nhanh chóng chui vào một ngõ hẻm chạy trốn. Lần đầu nàng tới Hàng Châu, hoảng hốt chẳng nhìn đường, rẽ ngay vào một con hẻm, cuối cùng bị chặn trong ngõ cụt.

Phía sau còn nghe thấy tiếng Tiết Bắc Phàm hô lớn: “Tiểu mỹ nhân, dâm tặc tới bắt nàng đây!”.

Tiểu Đao giật mình, đến tóc cũng dựng đứng đến nơi, không kịp nghĩ nhiều, bật người bay qua phía sau tường.

Tiết Bắc Phàm nhìn rõ, khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ: “Cái này gọi là tự chui đầu vào lưới rồi.”.

Phía sau tường là một thế giới khác, có hòn non bộ, có các loại hoa cỏ hiếm lạ, xa xa còn có một dãy hành lang liên tiếp dẫn đến một tòa nhà ngói đỏ tường trắng cột to cao lớn, nơi nơi đều có cửa gỗ gụ còn được mạ vàng, nhìn thật quá xa hoa.

Tiểu Đao trốn sau một ngọn giả sơn, lại thấy Tiết Bắc Phàm cũng đã nhảy lên đầu tường rồi, đang nhìn đông ngó tây mà tìm nàng.

Thấy hắn nhảy xuống khỏi tường, Tiểu Đao vội vàng rón rén chui ra sau cửa hành lang, thấy một cửa sổ căn phòng mở ngỏ, nhanh chóng chui vào đóng cửa lại. Đánh mắt nhìn qua phát hiện trong phòng không có ai!

Tiểu Đao thở phào một cái, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó có người hỏi: “Tiết công tử, ngươi tìm gì vậy?”.

Tiểu Đao sửng sốt – Tiết công tử à? Chẳng lẽ có quen! Hơn nữa, giọng nói này thật quen tai quá, nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

Quả nhiên, nghe thấy Tiết Bắc Phàm trả lời: “Ta tìm một chú mèo hoa nhỏ.”.

“Mèo hoa nhỏ sao?”.

“Đúng vậy, gặp được ở bờ sông, che dù đỏ, còn mặc váy hoa.”. Tiết Bắc Phàm còn rất không đứng đắn: “Vừa mới lơ là một cái đã để nàng ta chạy mất rồi.”.

Nhan Tiểu Đao thầm mong đừng ai vào tìm cái phòng này, rồi nàng nhanh chóng chuồn ra sau tấm bình phong.

“Chậc chậc, A Mễ à ~~”.

Ở bên ngoài, Tiết Bắc Phàm y như gọi mèo, vừa gọi vừa đi tìm hướng xa xa.

Tiểu Đao thấy vừa đúng lúc, thừa cơ định chạy, nhưng mà ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân đi tới, sau đó “két” một tiếng vang lên, cửa phòng được mở ra, một người đi vào, đóng cửa lại, đến mép giường ngồi.

Tiểu Đao âm thầm kêu khổ, không còn cách nào khác ngoài bế khí ngưng thần, cố gắng giấu đi khí tức để tránh cho người ta phát hiện, lại còn tò mò nhìn qua khe hở bình phong ra ngoài. Vừa nhìn qua đã phát hiện người quen – chính là cô nương đeo mặt nạ đứng sau vị Thẩm Tinh Hải mới đụng phải hồi sáng kia!

Cô nương kia ngồi ở mép giường, bỏ một túi giấy dầu, một lọ dược cùng một cuộn vải từ trên tay xuống.

Nhan Tiểu Đao hiểu rồi – Mình đánh bậy đánh bạ lại chạy vào Tinh Hải Viên.

Sau khi cô nương kia bỏ đồ xuống, cũng gỡ luôn mặt nạ ra, hé ra y phục, đưa tay sờ lưng mình.

Tiểu Đao nhanh chóng nhìn, xong rồi kinh hãi, mỹ nữ nha!

Nàng vừa kích động đã quên bế khí, liền thấy gương mặt vốn nhuốm màu mệt mỏi của cô nương kia đột nhiên tỏa ra sát khí, rút chủy thủ phóng về phía bình phong.

Tiểu Đao nhanh chóng né, vừa lăn ra ngoài phòng vẫn thấy cô nương kia còn định rút đao, vội vàng xua tay: “Là ta, là ta!”.

Cô nương hắc y nhìn Tiểu Đao, có chút nghi ngờ, rõ ràng cũng nhận ra nàng.

Tiểu Đao cười tủm tỉm nói: “Ta không phải người xấu đâu, vì có người đuổi theo ta nên mới trốn vào đây tránh chút thôi.”.

Cô nương hắc y kéo y phục lên một chút, Tiểu Đao thấy trên tay nàng dính máu, cau mày: “Ngươi bị thương sao?”.

Cô nương hắc y không trả lời, trong mắt vẫn còn cảnh giác.

Tiểu Đao lại tỉ mỉ quan sát một chút, không nhịn được chậc chậc mấy tiếng – Nhìn cô nương này chỉ khoảng hai mươi tuổi, da trắng mịn, tóc đen tuyền, chỉ nói xinh đẹp thì có chút không phải với nàng rồi, phải nói là tuyệt mỹ mới đúng! Có gương mặt xinh đẹp như vậy, dùng một cái mặt nạ che mất thật quá phí! Hay là Thẩm Tinh Hải cố ý muốn giấu nàng đi, đỡ cho đám dâm tặc như Tiết Bắc Phàm để ý nhỉ?

Tiểu Đao thấy cặp mắt nàng vô cùng sạch sẽ, hình như không có tâm tư gì, liền tiến lên mấy bước: “Vết thương của ngươi ở sau lưng à?”.

Nàng cũng chẳng thèm trả lời.

“Ta có học qua y thuật, để ta băng bó cho ngươi, tự ngươi cũng không với tới mà.”. Vừa nói Tiểu Đao vừa chạy đến mép giường, nhìn vào sau lưng cô nương hắc y.

Đây hẳn là vết thương do trúng tên, vết thương gần vai, cũng không quá nghiêm trọng. Tiểu Đao cởi giầy bò lên giường, ngồi xếp bằng sau lưng nàng: “Vết thương bị nhiễm trùng rồi, sao ngươi lại không tìm lang trung xem qua chút chứ?”.

Vừa nói nàng vừa cầm bình thuốc của cô nương kia mở ra ngửi, xong rồi lại cau mày: “Kim sang dược này cũng hỏng rồi!”.

Cô nương hắc y quay đầu nhìn Tiểu Đao một chút.

“Không lo, ta có kim sang dược rất tốt.”. Tiểu Đao lấy dược cao sư phụ mình làm từ cái túi bên hông ra, bôi lên cho nàng: “Cứ bôi như vậy hai ngày là khỏi rồi.” Vừa nói vừa nhét dược cao vào tay cô nương áo đen kia, cầm băng vải quấn lên cho nàng.

Xử lý xong vết thương rồi, hai người ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, cô nương hắc y kia có vẻ hơi lúng túng.

Lúc Tiểu Đao rời khỏi giường, bất cẩn đè phải cái túi giấy dầu kia, vừa mở ra nhìn thì thấy đó là mấy cái bánh bao khô lạnh đã bị nát bét.

Sau khi cô nương hắc y mặc xong y phục chỉnh tề rồi, cầm lấy bánh bao ngồi bên cạnh bàn ăn, chỉ uống chút trà lạnh, mặt nạ thì đặt ngay bên cạnh như thể lúc nào cũng có thể đeo ngay.

Tiểu Đao thử dò hỏi mấy câu: “Thẩm Tinh Hải cắt xén tiền công của ngươi à?”.

“Khụ khụ…” Cô nương kia bị sặc nước, vỗ ngực, cuối cùng cũng mở miệng: “Thiếu chủ rất tốt với ta.”.

Ban nãy Tiểu Đao giúp nàng xử lý vết thương mới phát hiện trên người nàng có không ít vết thương lớn nhỏ, hỏi: “Vậy ngươi tự ngược đãi bản thân sao?”.

Cô nương hắc y rót cho Tiểu Đao một chén nước, cảm thấy cô nương này cũng hoạt bát quá.

Tiểu Đao bưng chén trà mỉm cười: “Ta tên là Nhan Tiểu Đao, còn ngươi?”.

“Lâu Hiểu Nguyệt.”.

“Tên hay.”.

Lời khích lệ của Tiểu Đao hình như đã khiến cho Lâu Hiểu Nguyệt có chút ngại ngùng, nàng lại nhìn Tiểu Đao một chút: “Ai đang đuổi theo ngươi vậy?”.

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có bán đứng ta đấy!”. Tiểu Đao gục xuống bàn, vẻ bơ phờ: “Ta thật xui xẻo!”.

Cô nương hắc y rất nghiêm túc gật đầu.

“Là cái tên đại dâm tặc Tiết Bắc Phàm đó!”.

Tiểu Đao vừa mới nói xong, lại nghe được tiếng của Tiết Bắc Phàm truyền đến: “Nếu ta là đại dâm tặc thì nàng là tiểu dâm tặc!”.

Tiểu Đao nhảy dựng lên, Lâu Hiểu Nguyệt chỉ về phía sau tấm bình phong, Tiểu Đao vội vàng trốn vào.

Lâu Hiểu Nguyệt đi ra mở cửa, quả nhiên Tiết Bắc Phàm ở đó, cũng chẳng biết đã đứng bao lâu rồi nữa. Hắn nhìn ngó vào trong: “Nha đầu kia đâu?”.

“Không có ai hết.”. Lâu Hiểu Nguyệt trả lời.

Tiết Bắc Phàm vui vẻ: “Có đúng không? Nếu như không có ai thì hẳn là phải có một con mèo hoa rồi.”.

“Cũng không có.”. Lâu Hiểu Nguyệt trả lời cực thẳng thắn, cứ như chẳng có khó khăn gì.

“Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy nàng nói chuyện trong đó mà.”.

“Chứng cứ.”.

Tiết Bắc Phàm há miệng, chỉ vào tai mình: “Ta nghe được.”.

Lâu Hiểu Nguyệt vẫn nghiêm túc như cũ: “Miệng nói không bằng chứng.”.

Tiết Bắc Phàm há miệng, nhất thời chẳng biết phải làm sao, cái bản mặt dày lúc nào cũng hỉ hỉ hả hả của hắn chẳng có chút tác dụng nào.

Tiểu Đao bám vào bình phong mà vui vẻ, hả giận thật!

Lâu Hiểu Nguyệt chắn cửa không cho Tiết Bắc Phàm vào.

Chính lúc này, Thẩm Tinh Hải đi từ bên ngoài viện vào. Đến gần lại nhìn thấy Lâu Hiểu Nguyệt không đeo mặt lạ, y phục cũng chỉ khoác tùy ý, chân mày Thẩm Tinh Hải liền nhíu lại.

Tiết Bắc Phàm vừa thấy thần sắc của hắn, bỗng dùng ngữ điệu quái lạ nói: “Ái chà, thường ngày Lâu cô nương đều đeo mặt nạ, chẳng ngờ lại xinh đẹp thế này.”.

Lúc này Lâu Hiểu Nguyệt mới nhớ tới mình quên đeo mặt nạ rồi, liền chạy về lấy, Tiết Bắc Phàm nhân cơ hội này đi vào trong phòng.

Hiểu Nguyệt đưa tay ngăn lại, không cho hắn đến gần bình phong.

“Càn rỡ!”. Thẩm Tinh Hải vẻ mặt cực không vui: “Tiết huynh là khách của ta, thái độ này của ngươi là gì?”.

Lâu Hiểu Nguyệt cúi đầu, nhưng mà vừa rồi đã nói với Tiểu Đao, không thể để nàng bị phát hiện, cho nên vẫn không thu tay lại.

Sắc mặt Thẩm Tinh Hải càng khó coi hơn mấy phần.

Tiểu Đao ở sau tấm bình phong nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cũng bốc hỏa, tên tiểu nhân Tiết Bắc Phàm kia!

Tiết Bắc Phàm cũng chẳng ngờ sẽ liên lụy khiến Lâu Hiểu Nguyệt bị mắng, cũng có chút không đành lòng, vừa định mở miệng khuyên mấy câu thì đã nghe thấy sau tấm bình phong…

“Tiết Bắc Phàm!”. Nhan Tiểu Đao khí thế hùng hổ bay ra, đến bên cạnh Hiểu Nguyệt, liếc mắt nhìn qua Thẩm Tinh Hải một chút, lại đánh mắt qua Tiết Bắc Phàm một chút: “Nàng ta bị thương cũng chẳng có ai băng bó giúp, bữa trưa chỉ có một cái bánh bao cùng nước lạnh, hai đại nam nhân các ngươi lại đi bắt nạt một cô nương mà cảm thấy thú vị lắm sao?”.

Tiểu Đao vừa nói một câu cũng đủ khiến cho Thẩm Tinh Hải và Tiết Bắc Phàm cùng sửng sốt.

Lâu Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay áo của Tiểu Đao, nhỏ giọng nói: “Đừng vô lễ với Thiếu chủ.”.

Tiểu Đao hết nói nổi, chẳng lẽ Lâu Hiểu Nguyệt có nhược điểm gì bị Thẩm Tinh Hải tóm được à? Sao mà nghe lời dữ vậy?

“Thiếu gia.”.

Đúng lúc này, một tên gia nô chạy đến bẩm báo với Thẩm Tinh Hải: “Kim Bài Thần Bộ, Hác Kim Phong đang ở bên ngoài cầu kiến.”.

Thẩm Tinh Hải phục hồi tinh thần lại, nói với Tiết Bắc Phàm: “Ta đi chặn hắn, ngươi tìm chỗ tránh một chút đi.”.

Tiết Bắc Phàm gật đầu.

Thẩm Tinh Hải lại nhìn Lâu Hiểu Nguyệt cùng túi giấy dầu và kim sang dược, trong mắt hình như thoáng qua chút gì đó, là thương tiếc hay là không vui đây? Dù sao thì Lâu Hiểu Nguyệt đang cúi đầu cũng không nhìn thấy, Tiểu Đao ngược lại nhìn ra chút manh mối.

Lâu Hiểu Nguyệt định đeo mặt lạ lên đi theo.

Thẩm Tinh Hải lại trầm giọng nói: “Hôm nay không cần ngươi đi theo, dưỡng thương khỏi rồi hãy nói.”.

Nói xong, đi.

Lâu Hiểu Nguyệt cầm mặt nạ ngẩn người.

Tiết Bắc Phàm thấy Nhan Tiểu Đao nhìn mình chẳng khác nào nhìn con gián, cũng có chút ngượng ngùng, lầm bầm: “Ta cũng không có cố ý.”.

Tiểu Đao hừ một tiếng, đi đến kéo Hiểu Nguyệt: “Chúng ta ra ngoài ăn đi?”.

“Hay là để ta mời…”. Tiết Bắc Phàm vội vàng chêm vào: “Coi như bồi tội với Hiểu Nguyệt cô nương.”.

Tiểu Đao liếc hắn một cái, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, tên này là dâm tặc, trêu đùa khiến người ta bụng bự ra, hại người ta nhảy sống một thi hai mệnh đó!”.

Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiết Bất Phàm, ánh mắt như muốn nói, nàng tin những gì Tiểu Đao nói!

“Ta không có…”. Tiết Bắc Phàm còn chưa kịp giải thích thì Tiểu Đao đã kéo Hiểu Nguyệt đi rồi.

Tiết Bắc Phàm than thở đuổi theo, đi đài thọ cho hai người.

Vừa ra đến cửa mấy bước, Tiết Bắc Phàm đã xán đến bên cạnh hai người: “Tiểu Đao này…”.

“Đừng có gọi thân mật như vậy, ta không quen ngươi.”.

“Tiểu Đao, lúc nào thì chúng ta đi?”.

Vừa nãy Tiểu Đao kích động quá, chỉ muốn trút giận giúp Hiểu Nguyệt cho nên quên béng mất, giờ vừa nhớ tới đại sự thì thấy hỏng bét rồi!

“Đầm Cửu Châu Long gần nơi này nhất, ngày mai lên đường nhé?”.

“Không đi!”. Tiểu Đao trốn sau lưng Hiểu Nguyệt: “Ta không thèm đi cùng dâm tặc ra ngoài đâu, nguy hiểm lắm!”.

“Này.” Tiết Bắc Phàm giận điên: “Con mắt nào của nàng nhìn thấy ta trêu đùa khuê phụ hả? Đừng có đổ oan cho ta.”.

“Hác Kim Phong nói rất rõ ràng.”.

“Liệu có phải là hiểu lầm không?”.

Lâu Hiểu Nguyệt vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lại chen vào một câu: “Tiết công tử không có giống người háo sắc.”.

“Đúng!”. Tiết Bắc Phàm gật đầu liên tục: “Vẫn là Hiểu Nguyệt cô nương biết đạo lý!”.

“Lần trước Lâu chủ của Phong Nguyệt Lâu, Phong Vô Ưu, đã đến Tinh Hải Viên mời Tiết công tử đến nhà nghe đàn, Tiết công tử cũng không đi.”.

Tiểu Đao nghe Hiểu Nguyệt nói xong thì kinh ngạc há hốc miệng – Bảo vật cuối cùng của Giang hồ tứ bảo, Phong Nguyệt Vô Ưu, chính là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lâu chủ của Phong Nguyệt Lâu, Phong Vô Ưu sao. Đâu có lý nào một tên dâm tặc lại có thể chủ động buông tha cho cơ hội được ở cùng phòng với đệ nhất mỹ nhân thiên hạ chứ.

Tiết Bắc Phàm khoanh tay: “Vừa nãy ta đã nghe ngóng qua rồi, người chết chính là phu nhân của Quận vương Sài Tử Diệu, tên là Uông Nhị.”.

“Ngươi chết chắc rồi!”. Tiểu Đao trợn tròn hai mắt: “Quận vương và Uông phu nhân nổi tiếng là phu thê ân ái.”.

“Ha.”. Tiết Bắc Phàm cười một tiếng sâu xa.

“Ngươi cười cái gì?”.

“Ăn cơm ở chỗ này đi.”. Tiết Bắc Phàm không trả lời, chỉ vào một tòa tiểu lâu bên cạnh.

“Phong Nguyệt Lâu sao?”. Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nhìn nhau một cái, đến nơi này ăn cơm á, đây chẳng phải là nơi chuyên để nghe đàn và ngắm mỹ nhân sao?

Ba người vừa mới vào cửa, Tiết Bắc Phàm liền chỉ vào một vị trí khá trang nhã trên lầu, nhỏ giọng nói với Tiểu Đao: “Nhìn thấy nam nhân kia không?”.

Tiểu Đao nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mà Tiết Bắc Phàm chỉ là một nam tử hơn ba mươi tuổi, ăn mặc sang trọng đang nghe đần rất thích chí, vẻ mặt si mê.

“Hắn chính là Quận vương Sài Tử Diệu đó.”. Tiết Bắc Phàm nháy mắt với Tiểu Đao đang trợn mắt há miệng mấy cái: “Nửa tháng nay ngày nào hắn chẳng tới, tiêu cả đống bạc chỉ vì muốn được nhìn thấy Phong Vô Ưu một lần thôi đó.”.

Tiểu Đao nhíu mày – Người này chẳng giống người đau lòng đến độ không muốn sống vì vừa mới đưa tang thê tử a.

“Chỉ có tên bộ khoái đần kia mói có thể tin tưởng lời hắn mà thôi, ai mà chẳng biết việc hắn thú Uông Nhị về chủ yếu là vì để ý đến người cha giàu có của Uông Nhị chứ.”. Tiết Bắc Phàm cười một tiếng, còn không quên bổ sung một câu: “Nàng nhìn kỹ đi, loại đó mới gọi là dâm tặc!”.

Nói xong, hắn kéo ghế cho Lâu Hiểu Nguyệt ngồi, gọi tiểu nhị chọn đồ ăn.
------------------------------------------
Thesun.nguyen tag bupbecaumuaMèo Lam vào đọc bài. >:D<
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Cái khổ của quá thật thà. Tự dưng bị người ta lẽo đẽo đi theo như đòi nợ. Qúa nhọ cho Tiểu Đao. :)):)):))
P/S.
“Hiểu Nguyệt, tên này là dâm tặc, trêu đùa khiến người ta bụng bự ra, hại người ta nhảy sống một thi hai mệnh đó!”.
=> nhảy sông
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Chương 5 – Trừng Trị Kẻ Phụ Tình
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng
***

Nhan Tiểu Đao đứng ở nhã gian lầu dưới, nhìn Sài Tử Diệu vui vẻ thoải mái không kiềm chế được trên lầu, nhíu mày, nàng ghét nhất là những tên bạc tình.

“Này!”.

Tiết Bắc Phàm vẫy Tiểu Đao: “Đến ngồi đi!”.

Tiểu Đao ngồi xuống, hỏi hắn: “Sao ngươi không nói rõ ràng với Hác Kim Phong?”.

“Hác Kim Phong kia và nàng đúng là có chút giống nhau.”. Tiết Bắc Phàm chỉ vô tâm nói một câu khiến cho Tiểu Đao giật mình tròn mắt, bỗng lại nghe hắn nói: “Ta còn chưa mở miệng đã giống hệt sói dữ mà nhảy bổ tới rồi.”.

“Ngươi mới là lang, đại sắc lang!”. Tiểu Đao cầm đũa gắp rau, còn nói với Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, Thẩm Tinh Hải không có ở đây, bỏ mặt nạ ra nhé?”.

Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Thiếu chủ nói rồi, đến nơi nhiều người phải đeo mặt nạ.”.

“Vì sao?”.

“Đó là quy củ.”.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm liếc mắt nhìn nhau – Thẩm Tinh Hải kia cũng không giống người thích ngược đãi thuộc hạ mà, chẳng lẽ có cừu oán gì à?

“Vậy ngươi làm sao mà ăn bây giờ?”. Tiểu Đao nhìn mặt nạ của nàng một cái: “Hay là cứ thử thương lượng với Thẩm Tinh Hải xem? Như vậy cũng tiện nữa.”

“Không có gì bất tiện cả, ta cũng quen rồi.”. Hiểu Nguyệt cũng không thấy sao hết: “Từ nhỏ đã đeo rồi.”.

“Từ nhỏ sao?”. Tiểu Đao lại dâng lên lửa giận trong lòng: “Hắn sao có thể đối xử với ngươi như vậy chứ?”.

“Từ nhỏ ta đã bán mình làm thị tùng của Thiếu chủ mà. Lão phu nhân rất nghiêm khắc, nói là bên người Thiếu chủ nếu có một nữ nhân thị hầu sẽ khiến người ta bàn tán, cho nên cần phải đeo mặt nạ mặc nam trang, dần dần cũng tạo thành thói quen.”. Hiểu Nguyệt nói xong rồi lại không quên bổ sung một câu: “Thiếu chủ rất tốt với ta.”.

Tiểu Đao triệt để hết cách rồi, vậy mà cũng nói là tốt thì cái gì mới là không tốt chứ?

Tiểu nhị dâng cơm nước lên, Tiểu Đao thấy món ăn không giống đã gọi, khó hiểu: “Chúng ta đâu có gọi những thứ này.”.

“Lâu chủ sai bảo, Tiết công tử là khách quý, cần chiêu đãi đặc biệt.”. Tiểu nhị rất cung kính trả lời.

Tiểu Đao quan sát Tiết Bắc Phàm, quan hệ của tên dâm tặc này với Phong Vô Ưu không đơn giản a.

Tiết Bắc Phàm thực ra cũng không hứng thú mấy với chuyện cơm nước này, một tay cầm chung rượu, tay kia lại gắp đồ ăn cho Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt. Lại để ý đến cái hà bao hơi phồng lên của Tiểu Đao, có vẻ cất không ít đồ, Tiết Bắc Phàm hỏi: “Đương thời Nhan Như Ngọc đã trộm được không ít bảo bối, hẳn là trên người nàng cũng mang theo không ít nhỉ? Lấy ra cho ta đại khai nhãn giới chút đi?”.

Tiểu Đao liếc trắng hắn: “Đúng thế, sương độc, khói độc, rắn độc, bọ cạp độc không hề thiếu, ngươi có muốn xem thử hay không?”.

Tiết Bắc Phàm vội dịch sang một bên, giơ đũa ngăn lại.

Lâu Hiểu Nguyệt tò mò hỏi: “Mấy thứ có độc gì đó ngươi cất ở chỗ nào vậy?”.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm đều quay qua nhìn nàng, Hiểu Nguyệt lại rất chuyên chú: “Trong bình à? Liệu có bò ra không?”.

“Phụt”. Tiết Bắc Phàm giương đũa mà cười Hiểu Nguyệt thành thật quá.

Hiểu Nguyệt khó hiểu.

Nhan Tiểu Đao lại thực sự móc một cái bình ngọc màu trắng tinh xảo trong hà bao ra, mở nắp cho Hiểu Nguyệt nhìn.

Tuy rằng Hiểu Nguyệt đeo mặt lạ nên không thể nhìn ra biểu hiện của nàng, nhưng mà rõ ràng tỏ vẻ kinh hãi.

Tiểu Đao đậy nắp bình lại, hơi đắc ý lắc lắc cho Tiết Bắc Phàm xem, Tiết Bắc Phàm kinh ngạc: “Thực sự có à?”.

“Đúng vậy, thật sự có cho ngươi!”.

Phía sau có người tiếp lời, Trọng Hoa đi tới, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm ấm trà tự rót cho mình, còn trách móc Tiết Bắc Phàm: “Ngươi thì đến đây ăn chơi đàng điếm, lại bắt kẻ ốm yếu là ta đây làm chân chạy việc cho ngươi nữa.”.

“Điều tra được không?”. Tiết Bắc Phàm vừa hỏi vừa nhìn hành động của Sài Tử Diệu trên lầu, rõ ràng hắn đã uống hơi quá chén có chút say rồi.

“Đây.”. Trọng Hoa dùng hai ngón tay kẹp một tờ giấy đưa cho Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm nhận lấy xem, thấy trên đó có vẽ mấy món trang sức bằng vàng, có hai chiếc vòng tay, một vòng cổ, một trâm cài tóc và một chiếc hoa tai.

Nhìn qua kiểu dáng khá giống một bộ, Tiết Bắc Phàm cũng không nhìn ra cái gì.

Tiểu Đao lặng lẽ nhấc mặt nạ của Hiểu Nguyệt lên đút vào miệng nàng miếng bánh điểm tâm, phủi bột đường trên tay đi rồi cầm lấy tờ giấy kia xem.

“Bộ trang sức Kết Ỷ Lâm Tiên.”.

Tiết Bắc Phàm nghe xong càng hồ đồ: “Gì mà đi về cõi tiên?”.

“Biết Trần Thúc Bảo không?”. Tiểu Đao thấy món ngô này rất ngon, lại gắp vừa đến trước mặt Hiểu Nguyệt vừa hỏi.

“Vị Hậu Chủ Nam Đường được gọi là Ngọc Thụ Hậu Đình Hoa kia sao?”. Tiết Bắc Phàm cầm chén rượu lắc lư: “Có liên quan gì đến hắn à?”.

“Năm đó, bên người Trần Thúc Bảo có ba vị mỹ nhân, hắn vì muốn kim ốc tàng kiều (1) mà cho xây dựng ba tòa lầu các Kết Ỷ, Lâm Xuân, Vọng Tiên, trang trí bên trong chủ yếu bằng vàng. Người hắn sủng ái nhất là Trương Lệ Hoa ở trong lầu Kết Ỷ, hai vị mỹ nhân khác ở tại Lâm Xuân và Vọng Tiên. Để tỏ ý rằng hắn đặc biệt sủng ái Trương Qúy phi, hắn đã cố ý làm cho nàng ta bộ trang sức bằng vàng vô giá này.”.

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, hỏi Trọng Hoa: “Thứ này thì làm sao?”.

Hỏi xong nhưng lại không thấy Trọng Hoa trả lời.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Trọng Hoa đang chăm chú mà nhìn Hiểu Nguyệt. Hai người vừa mới quay đầu lại, liền thấy Hiểu Nguyệt đã kéo ra nửa mặt nạ, để lộ ra chiếc cằm rất đẹp, đang chăm chú ăn điểm tâm.

“Này.”. Tiết Bắc Phàm vỗ tay trước mắt Trọng Hoa một cái.

“A?”. Trọng Hoa đã hoàn hồn rồi, nhìn hắn: “Làm gì vậy?”.

Tiểu Đao dùng đũa chỉ cái bát trống rỗng trước mặt hắn: “Mắt rớt vào bát rồi kìa, nhanh nhặt về đi thôi.”.

Trọng Hoa vô thức cúi đầu, Tiết Bắc Phàm và Nhan Tiểu Đao đều cười xấu xa, Hiểu Nguyệt thì cầm bánh điểm tâm khó hiểu nhìn hai người.

“Bộ trang sức vàng này là hồi môn của Uông Nhị, trước khi nàng chết, Sài Tử Diệu từng mang bộ trang sức vàng này tặng cho Phong Vô Ưu, chính bởi vậy mà hai người đã cãi vã một trận rất to.”. Trọng Hoa điều chỉnh lại tâm tình, nói với Tiết Bắc Phàm: “Uông Nhị đã uy hiếp sẽ bỏ về nhà sống.”.

“Sài Tử Diệu chẳng qua cũng chỉ là một Hoàng tộc Tiền Triều xuống dốc mà thôi, tiền bạc có hạn lại chẳng có thực quyền gì. Nếu như Uông phu nhân thực sự bỏ hắn đi, hắn sẽ khó mà ~ qua ngày ~”. Tiết Bắc Phàm cố ý dài giọng.

“Tên bạc tình chết tiệt!”. Nhan Tiểu Đao há miệng chửi một câu, lại vừa nhìn ra hướng cửa lớn.

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, thấy Hác Kim Phong mặt mũi tối sầm đang đi đến.

“Thẩm viên chủ đã nói với ta rồi.”. Thấy Tiết Bắc Phàm lại vừa định chạy đi, Hác Kim Phong nói trước một câu: “Về chuyện của Sài Tử Diệu và Phong Vô Ưu. Có thể là Sài Tử Diệu muốn vu cáo ngươi, có ý đồ đánh lạc hướng ta, còn mong tốt nhất là ta và ngươi đánh nhau một trận lưỡng bại câu thương.”.

“Vậy là được rồi, oan tình của ta được giải rồi.”. Tiết Bắc Phàm thở hắt ra, lập tức lại hứng thú hỏi Hác Kim Phong: “Vậy ngươi thì sao, bước kế chuẩn bị làm gì?”.

“Thẩm Tinh Hải nói có cách nắm chuôi Sài Tử Diệu, nhưng mà cần nhờ Phong Vô Ưu giúp đỡ, đêm nay hắn muốn mở yến hội ở Tinh Hải Viên, thời cơ vừa đúng.”.

“Ý này không tệ.”. Tiểu Đao gật đầu: “Sài Tử Diệu say mê Phong Vô Ưu đến thần trí mơ hồ rồi, chỉ cần mỹ nhân mở miệng nói khéo, hắn nhất định sẽ trúng chiêu.”.

“Ừ, nói rất có lý.”. Tiết Bắc Phàm liên tục gật đầu.

Tiểu Đao thấy nụ cười của hắn có mang vài phần tính toán, lập tức khẩn trương, tên này định làm gì vậy?

Liền thấy Tiết Bắc Phàm chậm rãi hỏi Hác Kim Phong: “Hác thần bộ, nếu có người nhận một nghìn vạn lạng bạc tiền thù lao để làm một việc, việc chưa có làm xong đã tính bỏ đi, vậy có phải là phải đền tiền không?”.

“Đó là đương nhiên.”. Hác Kim Phong gật đầu.

“Nếu như nàng không chịu nhận trách nhiệm thì sao đây?”.

“Có ba biện pháp.”. Hác Kim Phong giơ ba ngón tay lên: “Thứ nhất, thành thật làm cho xong việc. Thứ hai, trả lại một nghìn vạn lạng bạc.”.

“Còn biện pháp thứ ba?”. Tiểu Đao xoắn xuýt.

“Thứ ba rất đơn giản mà.”. Hác Kim Phong vỗ ngực: “Cứ để ta bắt hắn về giam vào đại lao là được rồi.”.

Nháy mắt cái mặt Tiểu Đao đã biến thành cái bánh bao, Tiết Bắc Phàm ở đối diện lại đắc ý dạt dào mà vươn ra ba ngón tay rồi hoa chân múa tay với nàng, giống như đang nói – Ba cách đó! Chỉ có cách thứ nhất là dễ dàng nhất thôi!

“Tiết huynh phải về phái Bắc Hải sao?”. Hác Kim Phong bỗng nói: “Ta cùng về với ngươi đi.”.

“Há?”.

Lúc này, cả Tiết Bắc Phàm, Trọng Hoa và cả Nhan Tiểu Đao đều giật mình không thôi: “Tại sao?”.

“Cái chết của Tiết Bắc Hải có chút kỳ quái, thượng cấp sai ta điều tra nguyên nhân cái chết của hắn.”. Hác Kim Phong bưng chén trà: “Đại tẩu ngươi đến báo án, nói là cùng ngày chuyện xấu xảy ra còn có một nha hoàn trà trộn vào phái Bắc Hải, là nha hoàn do Tiết Phúc dẫn vào. Tiết Phúc lại biến mất sau khi Tiết Bắc Hải chết, cả Long Cốt Ngũ Đồ và Hồng Chỉ Bảo Tản của phái Bắc Hải cũng không cánh mà bay.”.

Tiểu Đao há to miệng, đại tẩu của Tiết Bắc Phàm chẳng phải là cái vị hôm đó đã hồng hạnh xuất tường (2) sao? Lại còn vu oan hãm hại người khác nữa, quá độc ác rồi.

“Vậy nha hoàn đó tên là gì?”.

“Không biết, tên đã bị người ta xé đi mất.”.

“Ôi…”. Tiểu Đao suýt nữa thì bị dọa chết rồi, còn tưởng đã để sót lại “bằng chứng” chứ, may mà Tiết Phúc cẩn thận lại nhanh trí.

Tiết Bắc Phàm nhướng mày với Tiểu Đao, ý hỏi – Có muốn nói rõ không?

Tiểu Đao nhất mực lắc đầu – Không nói có được không!

Tiết Bắc Phàm nhíu tiếp – Nàng cứ giấu giếm thế, sớm muộn gì chẳng lộ.

Tiểu Đao quay mặt – Ngươi khỏi cần lo, lộ rồi tính sau!

Tiết Bắc Phàm thở dài – Vậy tùy nàng!.

Hai người trao đổi ánh mắt xong rồi liền bắt đầu uống canh, còn cùng lúc đưa tay cầm chung một cái thìa, Tiểu Đao liếc mắt lườm Tiết Bắc Phàm, Tiết Bắc Phàm bất lực rút tay về, ý bảo – Nàng trước đi!

Tiểu Đao nghĩ, vậy còn được, cứ thế múc canh uống.

Bỗng lại nghe thấy Hác Kim Phong bên cạnh nhịn không được nói: “Hai người vừa làm cái đó gọi là liếc mắt đưa tình phải không?”.

“Khụ khụ.”.

Trọng Hoa bị hắn chọc cười rồi, gật đầu: “Đúng đúng, là liếc mắt đưa tình.”.

Tiểu Đao xấu hổ bưng cái bát, thổi cho canh bớt nóng, Tiết Bắc Phàm ở đối diện lại rất thản nhiên, dù sao da mặt dày cỡ dâm tặc cũng chẳng sợ rách rồi. Hắn cầm cái thìa khách khí nói với Hác Kim Phong: “Có Hác Thần bộ hỗ trợ nhất định sẽ làm được không ít chuyện lớn, nhưng mà trước tiên ta vẫn chưa định về phái Bắc Hải, ta muốn đến nơi khác.”.

“Đến đâu?”.

“Chúng ta muốn đi tìm Long Cốt Ngũ Đồ, hay là Hác Thần bộ cũng đi cùng chúng ta đi?”.

Hác Kim Phong hơi nhíu mày: “Vì sao phải đi tìm đồ vậy? Chẳng phải nên điều tra nguyên nhân cái chết của Tiết Bắc Hải sao?”.

“Chỉ e đại ca của ta cũng là vì Long Cốt Ngũ Đồ mà bỏ mạng thôi.”. Tiết Bắc Phàm lắc đầu thở dài một tiếng: “Đại ca của ta cả đời nhân nghĩa, luốn làm việc thiện giúp người, chưa từng tính toán lừa người gạt người khác…”.

“Phi!”.

Mọi người quay đầu lại liền thấy Tiểu Đao nhổ một cái xương cá ra ngoài, vừa miệng cười nhưng tâm không cười phụ họa: “Đúng vậy! Tiết Bắc Hải lại là người tốt! Phi! Những chuyện như vong ân phụ nghĩa, mưu đồ tính toán gì đó hắn sẽ không làm. Nha phi phi! Ài, sao con cá này lại lắm xương thế chứ.”.

“Khụ.”. Tiết Phàm nhẫn cười ho khan một tiếng, cũng không có hứng tiếp tục diễn nữa, chỉ phất tay: “Tóm lại đại ca của ta là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (3), muốn tra ra hung thủ thì phải tìm được Long Cốt Ngũ Đồ đã.”.

Hác Kim Phong nghe xong nghĩ Tiết Bắc Phàm đã có đầu mối, liền gật đầu: “Nếu đã vậy, ta sẽ đi cùng chư vị một chuyến.”.

Tiết Bắc Phàm cười đắc ý với Tiểu Đao một cái – Vậy là nàng không chạy được rồi!

Tiểu Đao giận mà không có chỗ phát tiết, sóng gió chưa qua phong ba đã tới rồi, bất kể thế nào, nói chung là nàng tuyệt đối không đi đầm Cửu Châu Long đâu!

Ăn thêm lúc nữa, bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay trên lầu.

Tiểu Đao xoay mặt bốn bên, nhìn xung quanh, hỏi: “Gì vậy?”.

“Đại khái là Phong Vô Ưu ra đánh đàn thôi.”.

“Chúng ta lên lầu xem đi?”. Tiểu Đao cực kỳ tò mò không biết tướng mạo Phong Vô Ưu thế nào, là đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết của võ lâm mà.

“Một nhã phòng ở lầu hai cần đến năm lượng bạc mới có thể vào đấy.”. Trọng Hoa nhắc nhở Tiểu Đao: “Ăn uống còn tốn kém hơn.”.

“Đắt vậy sao?”. Tiểu Đao nhíu mày, nhìn Tiết Bắc Phàm: “Ngươi có mời khách không đây?”.

Tiết Bắc Phàm nhếch mép, tay chống cằm chậm rãi trả lời một câu: “Trên đời này, ta chỉ hứng thú với những bảo vật vô giá mà thôi, đã công khai định giá rồi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”.

***

(*) Chú thích:

(1) Kim ốc tàng kiều: Lầu vàng để giấu người đẹp, chỉ những ngôi nhà sang trọng, quý phái, bên trong có giấu người đẹp, hoặc tình nhân.

Điển tích: Kim ốc tàng kiều xuất phát từ một câu chuyện về Hán Vũ Đế, Lưu Triệt, và vị Hoàng hậu đầu tiên của ông là Trần hoàng hậu, Trần A Kiều.

Tương truyền năm Hán Vũ Đế 3 tuổi, Một lần, ông được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: “Con có muốn lấy vợ không?”. Hán Vũ Đế trả lời là có. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: "Muốn người nào?". Hán Vũ Đế đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Quán Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: “Ta gả A Kiều làm vợ cho con được không?”. Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: “Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở.”. Chính câu nói này về sau đã trở thành điển cố nổi tiếng của Trung Quốc Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌 - nhà vàng cất người đẹp).

Ban đầu Hán Vũ Đế và Trần Hoàng hậu sống rất hạnh phúc, Trần A Kiều quả thực rất được Hán Vũ Đế sủng ái. Tuy nhiên, về sau Trần A Kiều không thể sinh con nối dõi cho Hán Vũ Đế, cộng thêm thế lực Trần gia quá mạnh khiến Hán Vũ Đế muốn sinh lòng nghi kỵ, quyết định loại bỏ thế lực Trần gia. Hán Vũ Đế quay sang sủng ái Vệ Tử Phu, sau cùng đã phế bỏ Trần A Kiều và lập Vệ Tử Phu lên làm hoàng hậu. Trần A Kiều bị thất sủng và bị đầy vào lãnh cung Trường Môn (Trường Môn Cung) đau khổ mong chờ hai mươi năm, cuối cùng nàng chết ở đây.

Chính vì điều này, câu thành ngữ “Kim ốc tàng kiều” dù để chỉ hình ảnh lỗng lẫy sa hoa nhưng cũng tượng trưng cho sự cô độc, đau thương.

Về nhân vật Trần A Kiều, mọi người tìm kiếm trên Google sẽ ra.

(2) Hồng hạnh xuất tường: ý chỉ việc ngoại tình.

(3) Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: Người bình thường, không tài cán nổi bật gì thì không sao, nhưng lỡ có tài cán hơn người hoặc có gì đó đặc biệt hơn người thì rất dễ trở thành trung tâm chú ý, dễ rước phải sự ghen ghét của người khác.

Ngoài ra, từ “hoài bích” nghĩa đen là “giữ ngọc” tức là người có cất giữ đồ quý giá dễ khiến những kẻ có lòng tham làm hại bản thân mình.
-----------------------------------------
Thesun.nguyen tag bupbecaumuaMèo Lam vào đọc bài.

Tái bút: Dịch giả phải đi công tác mất mấy ngày. Lịch về Hà Nội bị hoãn lại cho đến cuối tuần này cho nên sau khi đăng chương này xong, dịch giả sẽ lặn đến tuần sau luôn nhé. Chúc mọi người đọc vui. >:D<:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Khổ thân Tiểu Đao bị tên này đi theo đòi như đòi nợ.
P/S.
Tiết Bắc Phàm chỉ vô tâm nói một cau (câu) khiến cho Tiểu Đao giật mình tròn mắt
Trọng Hoa dùng hai ngón tay kẹo (kẹp) một tờ giấy đưa cho Tiết Bắc Phàm.
“Khụ.”. Tiết Bắc Hải nhẫn cười ho khan một tiếng, cũng không có hứng tiếp tục diễn nữa
=> Tiết Bắc Phàm chứ nhỉ
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Chị lặn sao, lặn tới tuần sau nữa chứ! Ôi truyện của em, em nhớ chị truyện và chị chết mất. Còn sót lỗi sai nhe chị!
vòng cổ, một trâm cài tócmột chiếc hoa tai.
=> Và.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Truyện đọc đã quá đi chị ơi. Cảm ơn chị ạ! :x
Còn ít lỗi đánh máy nữa thôi.
Tiết Bắc Phàm chỉ vô tâm nói một cau khiến cho Tiểu Đao giật mình tròn mắt,
=> câu
Hai người trao đổi ánh mắt xong rồi liền bắt đầu uống cánh,
=> cánh
Tiết Bắc Phàm lắc đầu thở dài một tiếng: “Đại ca của ta cả đời nhân nghĩa, luốn làm việc thiện giúp người,
=> luôn
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Chương 6 – Nhã Bất Kiến, Tâm Bất Phiền
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng

***
Sự xuất hiện của Phong Vô Ưu quả thực quá phô trương, đa số các kim chủ trong nhã gian lầu trên đều đứng dậy ân cần chào hỏi nàng cả.

Tiểu Đao không được nhìn thấy mỹ nhân, cũng chỉ đành nhỏ giọng hỏi Hiểu Nguyệt: “Ngươi gặp qua Phong Vô Ưu chưa? Có đẹp không?”.

Hiểu Nguyệt gật đầu: “Rất đẹp.”.

Đang nói chuyện thì từ trên lầu lại vang lên tiếng bước chân trên sàn gỗ, tất cả thực khách ở sảnh lớn đều nháo nhác cả lên.

Thì ra, người định ra nguyên tắc không tiếp khách dưới sảnh, chỉ tiếp khách trong nhã gian lầu hai là Phong Vô Ưu nay lại tự mình đi xuống, đúng là lời to cho những thực khách hôm nay rồi.

Phong Vô Ưu đi thẳng đến bên bàn bọn Tiểu Đao, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy bình ngọc, châm rượu cho Tiết Bắc Phàm: “Tiết công tử thật khách khí, tới rồi cũng không báo một tiếng.”.

Tiểu Đao liền nghe thấy những tiếng hít thở đứt quãng xung quanh, cũng hiểu được đám thực khách kia ao ước đến chảy cả nước miếng rồi. Vì vậy nàng liền chăm chú quan sát vị đại mỹ nhân danh chấn giang hồ - Phong Vô Ưu này.

Thế nào mới gọi là mỹ nhân?

Cứ nói là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa gì gì đó thật chẳng rõ ràng. Nữ nhân có mắt mũi miệng như thế nào mới là tiêu chuẩn của mỹ nhân nhỉ? Nói là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ nghĩa là là sở hữu tất cả những vẻ đẹp hơn hẳn những nữ nhân khác trong thiên hạ. Quy định này do ai đặt ra vậy?

Công bằng mà nói, Tiểu Đao vừa liếc nhìn Phong Vô Ưu xong lại có chút thất vọng, cũng không phải nói nàng không đẹp, nhưng nếu nói là thiên hạ đệ nhất thì có hơi thái quá.

Đây cũng chính là chỗ kỳ lạ nhất trong lòng người. Thí dụ như, nếu bọn họ vừa vào Phong Nguyệt Lâu, lâu chủ lại tới châm rượu, Tiểu Đao nhất định sẽ kinh diễm – Lão bản nương đẹp quá!

Nhưng mà hôm nay lại khác, ban đầu đã nói người tới đây Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sau lại xuống châm rượu, Tiểu Đao vừa liếc mắt nhìn đã nghĩ diễm hữu dư nhi kinh bất túc (1), chẳng qua cũng chỉ là một bà chủ xinh đẹp mà thôi.

Sau khi châm rượu xong rồi, ánh mắt Phong Vô Ưu lại lướt qua mọi người một chút.

Được mỹ nhân ngoảnh mặt mỉm cười một cái, thật là vinh dự biết bao, đặc biệt là trong Phong Nguyệt Lâu này, có biết bao người phải bỏ tiền ra để mà nhìn, thế mà lần này còn có thể xem miễn phí nữa.

Rõ ràng Trọng Hoa cũng khá thân quen với Phong Vô Ưu, hơi gật đầu với nàng một cái, Hác Kim Phong là một tên ngốc, đương nhiên chỉ mải lo ăn. Hiểu Nguyệt đeo mặt nạ, không nhúc nhích gì, cuối cùng… tầm mắt của Phong Vô Ưu rơi xuống Tiểu Đao.

Tiểu Đao đang ngẩng mặt quan sát tướng mạo của nàng – Phong Vô Ưu có ngoại hình xuất chúng, ngũ quan tinh xảo, thuộc loại diễm lệ, tuổi không lớn, vừa khoan thai lại vừa hoa mỹ. Chỉ xem vóc người thôi cũng xứng với danh hiệu mỹ nhân hàng đầu có thể khiến cho cánh nam nhân thần hồn điên đảo cả rồi.

Nhưng mà cũng có chút kỳ quái, Phong Vô Ưu rất ân cần với Tiết Bắc Phàm, nhưng Tiết Bắc Phàm trước sau vẫn chỉ trưng ra cái vẻ mặt tự tiếu phi tiếu mà thôi, chẳng giống “dâm tặc” chút nào. Tiểu Đao vô cùng tò mò, chẳng lẽ còn có lúc mèo không thèm thịt à?

Phong Vô Ưu nhìn chằm chằm Tiểu Đao một chút, chợt cười nhạt, nhỏ giọng nói với Tiết Bắc Phàm: “Ta đã nhận được thiệp mời của Thẩm Viên chủ, tối nay sẽ gặp.”. Nói xong liền phi thân bay lại trên lầu. Tay áo lướt qua còn lưu lại một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, lại khiến cho đám khách ở tửu lâu bên dưới lại thần hồn điên đảo phen nữa.

Tiểu Đao bỗng dưng lại muốn xem biểu tình lúc này của tên phụ tình Sài Tử Diệu kia thế nào, ngẩng mặt nhìn, quả nhiên thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo nhìn Tiết Bắc Phàm. Hác Kim Phong vẫn ngồi quay lưng về phía hắn, lại không ngẩng đầu nên có thể hắn vẫn chưa nhận ra là ai, chỉ nhìn thấy Tiết Bắc Phàm có vẻ lạnh nhạt xem thường tình nhân trong mộng của hắn, nên có vẻ rất bất mãn.

Tiểu Đao kéo Tiết Bắc Phàm ngồi đối diện một cái, hỏi: “Ngươi có ý đồ gì thế?”.

Tiết Bắc Phàm cười: “Đương nhiên là ý hay.”.

Tiểu Đao thấy hắn khoe mẽ, lầm bầm: “Thần bí cái gì chứ?”.

Ăn cơm xong rồi, mọi người quay về Tinh Hải Viên, Tiểu Đao cứ thế ở nhờ lại. Vốn dĩ nàng được bố trí ở lại phòng khách, nhưng Hiểu Đao lại ôm gối chạy vào phòng Hiểu Nguyệt, hỏi nàng mình có thể ở cùng không.

Hiểu Nguyệt tất nhiên sẽ đồng ý, rất thân thiết với Tiểu Đao.

Thẩm Tinh Hải cũng hơi khó hiểu khi thấy hai người này mới gặp chưa lâu đã có cái dáng vẻ của tỷ muội tốt thế rồi. Từ nhỏ Lâu Hiểu Nguyệt đã theo hắn, tính cách lãnh đạm không thích giao thiệp, tới tận bây giờ vẫn không có bạn bè nào, tại sao hôm nay lại dễ dàng bỏ qua cảnh giác mà chấp nhận sự tiếp cận của Tiểu Đao như vậy nhỉ?

Tiểu Đao thấy Thẩm Tinh Hải có vẻ phòng bị mà quan sát chính mình thì cũng chẳng thèm để ý, vẫn cứ ngồi trò chuyện với Hiểu Nguyệt. Hai cô nương nhỏ giọng nói chuyện của mình, Thẩm Tinh Hải có vẻ phải đi rồi, nhưng cái tai vẫn nhịn không được mà nghe lỏm…

Lại thấy Tiểu Đao nghiêm túc hỏi Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, ngươi hai mươi tuổi rồi, không xuất giá sao? Lẽ nào cứ làm nô bộc đeo mặt nạ cả đời thế à?”.

Hiểu Nguyệt nghe xong, hơi do dự một chút, lắc đầu: “Ta không xuất giá.”.

“Nữ nhi kiểu gì cũng phải lập gia đình mà.”. Tiểu Đao thấy Thẩm Tinh Hải đi tới phía sau cửa sổ rồi, có ý nhỏ giọng hỏi Hiểu Nguyệt: “Có phải ngươi thích trang chủ của ngươi không?”.

Quả nhiên, Thẩm Tinh Hải kiềm bước, có vẻ rất chăm chú nghe.

Hiểu Nguyệt im lặng một chút, trả lời: “Trang chủ có hôn ước rồi, sẽ thành thân với quận chúa nhà Tấn vương gia, cuối năm nay sẽ thành thân, môn đăng hộ đối nữa.”.

Thẩm Tinh Hải hơi nhíu mày, xoay người rời đi.

Tiểu Đao thấy hắn đi rồi, khẽ thở dài.

Hiểu Nguyệt khó hiểu, nhìn nàng: “Sao ngươi lại thở dài?”.

Tiểu Đao đưa tay vỗ đầu nàng: “Ngươi là nha đầu ngốc.”.

Hiểu Nguyệt xoay tay vỗ lại: “Ngươi mới là tiểu nha đầu đó.”.

Hai người tiếp tục uống trà trò chuyện vui vẻ cả buổi.

Từ Hiểu Nguyệt, Tiểu Đao biết được ba người Thẩm Tinh Hải, Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa là bạn bè tốt quen biết từ nhỏ. Tiết Bắc Phàm không thích ở lại phái Bắc Hải, một năm có đến nửa năm ở Tinh Hải Viên, nửa năm còn lại thì ở Trọng Hoa Lâu. Ba người bọn họ không thuộc giang hồ, chẳng cần phải lo chuyện giang hồ, sống tự do thoải mái.

Tiểu Đao thấy Hiểu Nguyệt buộc tóc rất tùy ý thì đưa tay kéo mái tóc dài từ trong áo của Hiểu Nguyệt ra, thấy mái tóc đen dày liền dễ dàng vấn lên, cầm chiếc trâm gài tóc trong bọc hành lý ra cài lại mái tóc trên đầu cho nàng.

Hiểu Nguyệt lại đưa tay định kéo xuống, Tiểu Đao không cho nàng động: “Nữ nhi cần phải trang điểm.”.

“Không được phép.”.

“Ai không cho phép chứ?”.

“Thiếu chủ không cho…”.

“Hắn không cho mới lạ á.”. Tiểu Đao thầm mắng, Thẩm Tinh Hải ghen tuông dữ vậy còn thích quanh co lòng vòng, nếu không kích thích hắn, hắn sẽ không biết quý trọng. Hiểu Nguyệt đáng yêu như vậy, lại còn thành thật thế, cứ trung thành đến chết với hắn như vậy sau này sẽ có hại cho xem.

Tiểu Đao căn cứ theo lời dạy dỗ của mẫu thân nàng rằng “gặp gỡ là có duyên, nữ nhân nhất định phải giúp nữ nhân” liền quyết định giúp Hiểu Nguyệt thử Thẩm Tinh Hải. Nếu như hắn không thật lòng, cứ cắt phứt cho xong, cô nương tốt chẳng sợ không lấy được chồng, chỉ sợ gả nhầm chồng mà thôi!

Giúp hiểu nguyệt vấn đầu xong rồi, Tiểu Đao lại hỏi nàng: “Quận chúa nhà Tấn vương kia có đẹp không?”.

“Ừ, có tri thức hiểu lễ nghĩa.”. Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đêm nay thiếu chủ cũng mời nàng tới rồi, lúc đó có thể nhìn thấy thôi.”.

“À.”. Tiểu Đao khoanh tay đứng sau Hiểu Nguyệt: “Đêm nay ngươi cũng phải theo hầu bên cạnh sao?”.

“Không cần, thiếu chủ nói cho ta nghỉ ngơi mấy ngày.”. Lúc nói những lời này, Hiểu Nguyệt có vẻ rất vui.

Tiểu Đao lắc đầu, sao có thể dễ thỏa mãn thế chứ, bèn nói: “Ta không hứng thú với việc bọn họ bắt Sài Tử Diệu, tối nay chúng ta đốt đèn lồng dạo chơi hoa viên được không?”.

“Được.”. Hiểu Nguyệt không hề nghi ngờ bạn bè của mình, gật đầu đồng ý, nàng cũng không muốn đến tiền viện nhìn cảnh thiếu chủ ân cần chăm sóc cho quận chúa đâu.

Tiểu Đao thấy giữa trán nàng lộ chút u sầu, cảm thấy lo lắng. Gia cảnh cùng cơ nghiệp nhà Thẩm Tinh Hải rất lớn, nếu hắn chỉ vì hiếu thuận mà không dám vi phạm lời mẫu thân hắn thì còn tạm được, nhưng nếu hắn là kẻ có dã tâm, thấy kẻ sang bắt quàng làm họ mà lấy quận chúa thì việc cần làm lúc này là sớm chặt đứt tưởng niệm của Hiểu Nguyệt đi, nếu không sau này nhất định nàng ta sẽ khổ.

Tiểu Đao lại nhớ tới nương nàng thường nói một câu: “Khi nam nhân trong lòng chỉ có một nữ nhân, hắn sẽ thấy con cái gì cũng tốt. Khi hắn nhìn con thấy chẳng có cái gì tốt, đó là lúc trong lòng hắn đã để ý một nữ nhân khác rồi, còn nếu hắn cứ xoi mói con từng chút một, đó chẳng qua là hành động mượn cớ để che đậy cho sự trăng hoa và lòng tham của hắn mà thôi.”.

Sau đó, Tiểu Đao trang điểm cho Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt lớn như vậy nhưng đây lại là lần đầu trang điểm, ngay cả son dùng như thế nào nàng cũng không biết. Mặc váy vào rồi cũng chẳng biết phải bước chân thế nào, Tiểu Đao bắt đầu thương tiếc, cái tính thích lo chuyện bất bình trong thiên hạ lại nổi lên. Trong lòng thầm nhủ, Thẩm Tinh Hải, chẳng phải ngươi muốn che dấu người ta để làm vật thay thế cho mình sao? Hôm nay ta lôi hết gia bảo của ngươi ra trưng bày, để xem ngươi còn có thể vênh váo được nữa không! Tên phụ tình!

Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao có vẻ đầy lòng căm phẫn, khó hiểu: “Tiểu Đao, ngươi làm sao vậy?”.

“Hả?”. Tiểu Đao hoàn hồn lại, cười gượng mấy tiếng. Biết bệnh của mình khó sửa, vừa mới nhìn thấy kẻ phụ tình là lại nghĩ đến hình ảnh mẫu thân nàng một mình rơi lệ giữa đêm khuya thanh vắng, lửa giận bốc lên đầy cả đầu luôn!

Trước khi trời tối, Tiết Bắc Phàm tìm đến phòng Nhan Tiểu Đao, xác định nàng không có bỏ trốn xong thì hẹn nàng tối nay cùng nhau trừng trị Sài Tử Diệu. Tiết Bắc Phàm biết nha đầu kia rất tinh ranh, nháy mắt cái đã có ý tưởng tốt đẹp nào đó rồi, cũng rất thú vị, chỉ là thỉnh thoảng cũng hơi hùng hổ chút mà thôi.

Vừa vào đến cửa đã thấy một đại mỹ nhân ngồi đối diện gương đồng bên bàn đờ người ra.

“Hiểu Nguyệt à?”. Tiết Bắc Phàm nhìn một lúc lâu cũng nhận ra là ai, kinh hỉ.

Hiểu Nguyệt cúi đầu, xấu hổ.

Tiểu Đao chạy từ sau bình phong ra, đắc ý hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”.

“Có!”. Tiết Bắc Phàm rất tán thưởng: “Mặc như vậy đẹp, Hiểu Nguyệt cô nương cực kỳ đẹp!”.

Không nói hai lời, Tiểu Đao đồng ý lát nữa sẽ đến tiền viện dạo một lúc, trước khi Tiết Bắc Phàm đi còn nhìn lại Hiểu Nguyệt một chút, đưa tay túm lấy Tiểu Đao kéo ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Tiết Bắc Phàm nhỏ giọng hỏi Tiểu Đao: “Nha đầu nàng lại làm chuyện tốt hử, muốn khích tướng Thẩm Tinh Hải sao?”.

Tiểu Đao lườm hắn một cái: “Nếu ta không mù thì thật ra Thẩm Tinh Hải cũng thích Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt cũng thích Thẩm Tinh Hải, đúng không?”.

Tiết Bắc Phàm cười: “Hai người họ ngày nào cũng ở cùng nhau đến mấy chục năm, có tình cảm cũng bình thường, chỉ có điều…”.

“Có điều cái gì? Đã là đôi bên cùng tình nguyện thì sao phải làm bẽ mặt Hiểu Nguyệt chứ?”.

“Nàng không hiểu đâu.”. Tiết Bắc Hải lắc đầu: “Cha của Thẩm Tinh Hải trước kia là đại tướng quân hi sinh sa trường, gia thế hiển hách. Hiểu Nguyệt lại bị bọn buôn người bán làm nô lệ, năm đó Thẩm Tinh Hải có lòng tốt cứu nàng ấy một mạng, giữ bên cạnh mình, hai người họ đã phân định rõ ràng quan hệ chủ tớ rồi. Gia quy của Thẩm gia lại rất nghiêm khắc, Thẩm phu nhân…”.

“Được rồi được rồi.”. Tiểu Đao xua tay: “Ta biết rồi, Thẩm mẫu muốn môn đăng hộ đối chứ gì, ý của ngươi như vậy chính là muốn Hiểu Nguyệt phải làm nô lệ cả đời cho Thẩm Tinh Hải đúng không?”.

“Qủa thực là không tốt lắm.”. Tiết Bắc Phàm hơi nhún vai một chút: “Nhưng cũng không trách được.”.

“Ta không nói họ tệ.”. Tiểu Đao hỏi ngược lại hắn: “Thẩm Tinh Hải kia muốn mình có môn đăng hộ đối, vậy cứ để Hiểu Nguyệt gả cho người khác chẳng phải sẽ xong sao? Hắn muốn có môn đăng hộ đối không có nghĩa là không có nam nhân nào khác hắn, không quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối, ví như nói, Trọng Hoa chẳng hạn?”.

“Há.”. Tiết Bắc Phàm hết nói nổi mà nhìn Tiểu Đao: “Nàng tên Tiểu Đao đúng là không sai nhỉ, vừa liếc mắt cái đã nhận ra Trọng Hoa có ý với Hiểu Nguyệt rồi à?”.

Tiểu Đao khoanh tay: “Cho dù không phải là Trọng Hoa, Hiểu Nguyệt cũng có thể tìm được hạnh phúc cả đời của mình, thân phận nô bộc kia chỉ có thể nói xuất thân nàng không tốt, cùng lắm thì ta lấy bạc chuộc thân cho nàng. Trên đời này đâu có chuyện một người độc chiếm nhiều lợi lộc như vậy chứ? Ngư dữ hùng chưởng…” Vừa nói Tiểu Đao vừa đưa ngón tay lắc lắc tay trước mặt Tiết Bắc Phàm: “Bất tưởng kiêm đắc (2)! Chọn thứ nào cũng không sai, nhưng chọn rồi thì đừng có mà hối hận, cũng đừng bao giờ ghen ghét nếu như người ta chọn một… loại khác.”. Nói xong liền phất tay bỏ vào phòng.

Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ, chẳng biết cái tinh thần chiến đấu này của Nhan Tiểu Đao từ đâu đến vậy chứ? Trời sinh cá tính kích động như vậy, lại thích xen vào chuyện người khác, chỉ lo thiên hạ bất loạn. Không thèm quản mấy… chuyện này, ta cứ ra tiền viện đã.

Hắn vừa mới đi thì Thẩm Tinh Hải đã đi từ cửa sau viện ra, đứng tại chỗ tối trên hàng hiên thật dài, đúng chỗ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Hiểu Nguyệt.

Cửa sổ mở rộng, Tiểu Đao đang kéo Hiểu Nguyệt quan sát một lượt, xem có chỗ nào cần sửa lại hay không.

Trên khuôn mặt Hiểu Nguyệt lộ ra nụ cười vui tươi rạng rỡ, là dáng vẻ trước giờ Thẩm Tinh Hải chưa từng nhìn thấy, từ trong ngực trào dâng một cảm giác đè nén chẳng hiểu do dâu. Quay người lại, Thẩm Tinh Hải nhanh chóng bước đi, vì nhã bất kiến, tâm bất phiền (3), nam nhân đại trượng phu cần lấy sự nghiệp làm trọng, những chuyện khác sau này hãy tính.

Tiểu Đao nhìn ra ngoài cửa sổ mà giữa hai hàng lông mày nhíu lại, chẳng lẽ - Thẩm Tinh Hải cũng không có quan tâm Hiểu Nguyệt như mình nghĩ.

Hiểu Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ: “Thiếu chủ đã thề trước mộ phần của Lão gia, không thể khiến Thẩm gia hổ thẹn, hôn sự với quận chúa bất luận thế nào cũng phải cử hành, Thẩm gia đối với thiếu chủ mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”.

Tiểu Đao giật mình, thì ra Hiểu Nguyệt đều hiểu hết, ngốc thì đúng là ngốc thật, nhưng những lúc quan trọng vẫn vô cùng thanh tỉnh.

“Vậy ngươi định thế nào?”.

Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Mạng của ta là do thiếu chủ ban cho, chờ hắn thành thân rồi ta sẽ đi.”.

“Ngươi cũng có ý định bỏ đi sao?”.

“Ừ.”. Hiểu Nguyệt gật đầu: “Ta cũng có tâm mà.”.

Tiểu Đao sửng sốt, nhịn không được mà nở nụ cười, cũng đúng nhỉ, ngốc hay không ngốc cùng với có tâm hay không là hai chuyện khác nhau mà. Kẻ ngốc cũng có tâm, người có tâm cũng có thể bị thương tâm, giống như mẫu thân nàng vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Đao bỗng dâng trào phẫn nộ, đưa tay cầm lấy một tách trà trên bàn ném cả ra ngoài: “Nam nhân thối!”.

Thật đúng lúc, Tiết Bắc Phàm ở tiền viện ăn được chút lê cảm thấy rất ngọt, cầm lấy mấy quả muốn đem đến cho hai nàng nếm thử, vừa mới tới cửa đã thấy một tách trà bay tới.

“Này!”. Khó khăn lắm Tiết Bắc Phàm mới tránh thoát, cầm lê nhìn Tiểu Đao: “Nàng kiềm chế chút đi, bây giờ ba đời Tiết gia nhà ta chỉ có một con trai nối dõi thôi đó.”.

Tiểu Đao thấy hắn lại cợt nhả rồi, cũng chẳng thèm tính toán với hắn, xoay tay buông ấm trà xuống.

Tiết Bắc Phàm lại cười hì hì quay qua ném cho nàng một quả lê: “Tới, ăn lê.”.

Dù hắn không cầm chắc lắm nhưng lực ném khá mạnh, mà Tiểu Đao lại không để ý bắt lấy, vừa mới quay đầu lại thì quả lê đã đập ngay xuống rồi.

“Bốp” một tiếng, trúng ngay giữa trán… Xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Quả lê này cũng không cứng, nát vụn trên trán Tiểu Đao, nước chảy đầy mặt nàng.

Ban đầu Tiết Bắc Phàm hơi ngẩn người một chút, sau đó cười lăn cười lộn: “Trán nàng cũng cứng nhỉ, người ta thường nói mèo con có đầu cứng như sắt còn thắt lưng lại mềm như đậu hũ, nàng cũng vậy à? Ha ha.”.

Tiểu Đao giận đến xanh cả mặt, cầm dù đỏ đuổi theo Tiết Bắc Phàm chạy tán loạn khắp sân.

Hiểu Nguyệt chống cằm tựa vào cửa sổ nhìn hai người đuổi đuổi đánh đánh đầy sân, nhịn không được mà cười rộ lên, ngày hôm đó trôi qua đơn giản như vậy cũng rất tốt, nhã bất kiến, tâm bất phiền.

***

(*) Chú thích:

(1) – Diễm hữu dư nhi kinh bất túc: Xinh đẹp có thừa nhưng chưa đủ làm kinh động lòng người. Câu này của Tiểu Đao ý là Phong Vô Ưu quả thực rất xinh đẹp nhưng chưa đến mức như người ta đồn đại.

(2) – Ngư dữ hùng chưởng, bất tưởng kiêm đắc: Cá và chân gấu không thể có được cả hai. Ý câu này là người ta không thể hi vọng chọn được hết những thứ mình muốn, nếu đã chọn thứ này thì phải hi sinh thứ kia.

(3) – Nhã bất kiến, tâm bất phiền: Mắt không nhìn thấy thì lòng cũng không phiền muộn.

---------------------------
Dịch giả có lời muốn nói:

Thành thật xin lỗi mọi người vì mình đã biến mất khá lâu. Thất hẹn đăng với mọi người mình thực sự rất áy náy. Nhưng cũng chẳng biết làm sao được, công việc của công ty dạo này hơi bận nên rất mong mọi người thông cảm.

Mình mới nhận dịch thêm một bộ sách về kinh tế cho nhà xuất bản nên thời gian tới có thể vẫn sẽ bận. Tuy nhiên, mình sẽ cố gắng duy trì ở mức ít nhất mỗi tuần một chương. Mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ tác phẩm dịch của mình nhé.

Cuối cùng, chúc mọi người đọc vui và có thật nhiều khoảng thời gian vui vẻ với Gác.

Thân ái,
Liên Phụng.

***
Thesun.nguyen tag bupbecaumua, Mèo Lam, KtmbTẫn Tuyệt Tình Phi vào đọc bài này, có lỗi chính tả nào cứ soi giúp chị nhé. Chị cảm ơn nhiều. Tag Phi Yến Nhược Lam vào đọc hiệu đính giúp chị với nhé.
 
Bên trên