[Ngôn tình] Giang Hồ Không Đụng Đao - Update - Nhĩ Nhã (Liên Phụng dịch)

Giang Hồ Không Đụng Đao
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng
Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, giang hồ tranh đấu...
Cảnh báo: Mọi đối tượng đều có thể đọc

****
giang-ho-khong-dung-dao.jpg

***

Bản dịch được đăng phi lợi nhuận - chưa xin phép tác giả
***
Văn án
Nhan Tiểu Đao trốn chạy khỏi giang hồ, Tiết Bắc Phàm lại chẳng chịu buông tha, Đại Đao đuổi theo Tiểu Đao… giang hồ thành mớ hỗn độn.

Vẫn nói người giang hồ khó tránh khỏi đao thương, nhưng mà lúc nào cũng bị người ta chém, ấy là do bản thân có vấn đề.

Vẫn biết tình trường tránh sao khỏi gian dối, nhưng lúc nào cũng bị lừa gạt, ấy cũng là do bản thân có vấn đề.

Vẫn biết đi đường lớn khó tránh ổ gà, nhưng nếu lúc nào cũng lọt phải ổ gà thì chỉ có thể là do bản thân có vấn đề.

Giang hồ hiểm ác, minh đao ám đao khó lòng phòng bị.

Tình trường hung hiểm, lừa trên gạt dưới đầy rẫy khắp nơi.

Nơi nơi đều nguy hiểm như vậy, một thế giới yên bình vẫn còn xa lắm… Cho nên, nếu muốn làm một giang hồ nhân sĩ không cần đụng đến đao kiếm, ngươi cũng cần có chút bản lĩnh thật sự mới được!


Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
:(( :(( Chị cũng đừng hao tâm tổn sức quá kẻo lại đổ bệnh thì nguy, làm việc vừa sức để chương có chất lượng tốt nhé chị.
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Chương 7 – Rèn Sắt Khi Còn Nóng
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng

***

Đến giờ lên đèn, khách khứa đúng hẹn đều tới.

Tiểu Đao không ra tiền viện, rảnh rỗi nên dùng vỏ dưa hấu khắc thành chiếc đèn lồng quả dưa, thắp cây nến vào, đưa ra trước mặt Hiểu Nguyệt: “Cho cậu này.”.

Hiểu Nguyệt nhận đèn lồng, cười tươi tắn với Tiểu Đao, lần đầu tiên nàng nhận được món quà thú vị đến vậy.

Tiết Bắc Phàm bị Tiểu Đao ném đất đá đầy người, đang phải dọn sân viện, nhìn thấy hai nha đầu cười đùa vui vẻ, cũng phải lắc đầu – tính cách Nhan Tiểu Đao này cũng đáo để thật, có vẻ thích giúp đỡ người yếu.

“Sài Tử Diệu đã đến rồi, lát nữa Phong Vô Ưu sẽ tìm cơ hội lừa hắn.”. Tiết Bắc Phàm nói với Nhan Tiểu Đao, Hác Kim Phong cũng đã mai phục ổn thỏa rồi.

“Bắt được thì đưa hắn đi nộp quan luôn đi, không bắt được thì cứ đánh cho hắn sưng húp cả đầu! Dù sao cũng là vì dân trừ hại cả!”. Tiểu Đao cay cú.

Tiết Bắc Phàm biết nàng vẫn khó chịu với mình, nha đầu này tính tình nóng nảy thật, còn thù dai nữa.

“Liễu Như Nguyệt kia có đẹp không?”. Tiểu Đao đổi đề tài, hỏi Tiết Bắc Phàm, còn không quên bổ sung một câu: “So với Hiểu Nguyệt.”.

“Nàng không nghe người ta nói là trong mắt mình thì tình nhân đều hóa thành Tây Thi cả à?”. Tiết Bắc Phàm vặn lại, giọng điệu mập mờ.

Tiểu Đao hừ hừ một tiếng, đột nhiên chắp hai tay lại, miệng lầm bầm.

Tiết Bắc Phàm xán tới nghe lỏm, thấy nàng đang niệm: “Bồ tát phù hộ, là một ả hồ ly tinh ác độc.”.

“Á!”. Tiết Bắc Phàm không nhịn được hít sâu: “Sao tâm địa nàng lại ác thế chứ! Sao hả? Nếu thực sự là một ả hồ ly tinh độc ác thì nàng sẽ giúp Hiểu Nguyệt đánh đuổi à?”.

“Xí.”. Tiểu Đao không màng: “Thẩm Tinh Hải có mặt mũi thế à? Ta chỉ nghĩ, nếu như Thẩm Tinh Hải đã bắt cá hai tay như vậy rồi, nếu người đó là một nha đầu tốt thì hỏng bét! Tốt nhất là một người xấu, có câu nồi nào vung nấy, bọ ngựa bắt ve sầu đó thôi!”.

“Thật ra thì, hình như nàng có chút thành kiến với Thẩm Tinh Hải thì phải.”. Tiết Bắc Phàm khuyên Tiểu Đao: “Hắn cũng có nỗi khổ riêng mà.”.

“Ừ, ta hiểu mà.”. Tiểu Đao phất tay: “Nhưng mà có thể hiểu cũng chưa chắc đã có thể đồng tình đúng không? Ta đây thích có thành kiến với đấy, sao nào?”.

Tiết Bắc Phàm nhìn trời.

***

Lát sau, ở tiền viện bắt đầu yến tiệc, có gia nô đưa thức ăn đến hậu viện, nói là công tử Trọng Hoa sai đưa tới.

Gia nô kia vừa nhìn thấy Hiểu Nguyệt không đeo mặt nạ thì ngơ ngẩn, lúc quay ra còn đụng cả vào cánh cửa nữa, nhanh chóng xoa trán chạy đi.

Tiết Bắc Phàm bưng khay trà ra sân, bên trong có dưa hấu bổ sẵn, Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt vừa ăn vừa trò chuyện. Tiết Bắc Phàm một tay cầm bầu rượu, tay kia cầm cây ngải cứu, đuổi muỗi cho hai vị cô nương.

“Tiểu Đao.”. Hiểu Nguyệt ăn một lúc, hỏi nàng: “Sao cậu lại một mình xông xáo giang hồ vậy?”.

“Ừm…”. Tiểu Đao do dự một chút, nói: “Đi trải nghiệm cuộc đời một chút.”.

Hiểu Nguyệt gật đầu.

Tiết Bắc Phàm ở bên cạnh lại cười một tiếng, nhìn Tiểu Đao – Nàng đang gạt người.

Tiểu Đao ném vỏ dưa hấu vào người hắn, Tiết Bắc Phàm thấy cũng đến lúc rồi, bèn quyết định ra tiền viện giúp Hác Kim Phong, đỡ phải lo bị ném vỏ dưa hấu đầy người.

“Cậu thích Tiết công tử à?”. Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi.

“Phụt…”. Tiểu Đao phun cả ngụm canh ra ngoài, trợn tròn mắt: “Sao có thể?”.

“Tớ thấy cậu vẫn luôn đi theo hắn mà.”. Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao có vẻ tức giận nên giọng nói cũng nhỏ dần.

“Tớ bị hắn lừa.”. Tiểu Đao vừa nghĩ đến chuyện này đã giận điên.

“Tiếng tăm của Tiết công tử quả thực rất lớn.”. Hiểu Nguyệt kể cho Tiểu Đao nghe một số chuyện liên quan đến Tiết Bắc Phàm: “Hắn là đệ đệ của Tiết Bắc Hải đại danh đỉnh đỉnh. Nhưng Thiếu chủ luôn nói, cho dù Tiết Bắc Hải rất lợi hại, nhưng mà Tiết Bắc Phàm, bất kể quen biết hắn bao lâu cũng không rõ rốt cuộc hắn có phải người lợi hại hay không.”.

“Như vậy chẳng phải là chửi hắn vô sỉ không có giới hạn luôn còn gì?”. Tiểu Đao xấu xa hỏi.

Hiểu Nguyệt cười lắc đầu, hình như Tiểu Đao luôn bừng bừng ý chí chiến đầu với nam nhân thì phải, đối với ai cũng mang dáng vẻ sắp cãi lộn đến nơi, nhưng đối với các cô nương lại rất hiền lành.

Đang nói chuyện, lại nghe thấy có tiếng hỗn loạn ở tiền viện, Tiểu Đao sửng sốt, Hiểu Nguyệt thì đã lao ra ngoài.

Tiểu Đao đoán, có lẽ Hác Kim Phong và Tiết Bắc Phàm đã ra tay xử đẹp Sài Tử Diệu rồi, bèn nhảy lên đầu tường định ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì.

Hiểu Nguyệt đến tiền viện, quả nhiên thấy Hác Kim Phong đang đánh nhau với Sài Tử Diệu.

Sài Tử Diệu bị Vô Ưu phu nhân lừa đến chỗ vắng người, gợi ý mấy câu, hắn đã lộ ra chuyện giết thê tử rồi giá họa cho Tiết Bắc Phàm, Hác Kim Phong nấp gần đó liền nhảy ra bắt hắn.

Sài Tử Diệu chạy trốn, đụng phải Thẩm Tinh Hải đang đưa quận chúa đi dạo hoa viên, người sợ hãi hét to chính là nha hoàn của quận chúa kia.

Thẩm Tinh Hải bảo vệ Liễu Như Nguyệt, Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa thì đứng bên cạnh xem náo nhiệt, Hác Kim Phong đang xử lý Sài Tử Diệu. Hiểu Nguyệt đánh giá tình hình một cái, thấy không cần mình phải ra tay thì đứng bên cạnh một cánh cửa hành lang, bất động.

Vừa đúng lúc Liễu Như Nguyệt nhìn thấy, hỏi Thẩm Tinh Hải: “Vị cô nương đó là ai vậy?”.

Lúc này, Tiểu Đao đang đứng trên nóc nhà xem náo nhiệt. Thấy Liễu Như Nguyệt nhìn Hiểu Nguyệt rồi còn đi hỏi Thẩm Tinh Hải, Tiểu Đao nhướng cao mày – Mắt sắc lẻm!

Đừng nói là Liễu Như Nguyệt, đến Thẩm Tinh Hải cũng suýt nữa không nhận ra được Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt không đeo mặt nạ, lại mặc váy, thướt tha uyển chuyển đứng ở cửa hành lang, Thẩm Tinh Hải thấy rồi không cách nào dời mắt được.

Hiểu Nguyệt thấy chỉ trong chốc lát Sài Tử Diệu đã bị chế phục thì nhanh chóng xoay người trở về hậu viện.

Liễu Như Nguyệt làm như không có gì, hình như cũng không hoảng sợ, nói với Thẩm Tinh Hải muốn đi dạo tiếp, cứ thế đi về phía cửa hành lang. Khóe miệng Tiểu Đao cũng nhếch lên – Ha hả, vị Quận chúa này xem ra cũng không phải đèn cạn dầu nhỉ.

Lại nhìn Thẩm Tinh Hải lúc này, giữa hai hàng lông mày hơi nhăn lại, để lộ chút tâm tình của hắn lúc này.

Tiểu Đao quay về hậu viện, thấy Hiểu Nguyệt đang đổi nến cho chiếc đèn dưa hấu kia, cây nến ban đầu đã cháy hết rồi.

“Sài Tử Diệu bị Hác Kim Phong bắt rồi.”. Tiểu Đao rơi xuống sân, nói với Hiểu Nguyệt.

“Ừ, tớ cũng thấy.”. Hiểu Nguyệt buộc chặt nửa cây nến bên trong chiếc đèn vỏ dưa, cẩn thận hỏi: “Nhưng dù sao hắn cũng là quận vương, liệu Hác Thần Bộ có thể định tội hắn không?”.

“Đương nhiên rồi, nhà mẹ đẻ phu nhân Uông Nhị cũng không dễ đối phó gì, xem ra Sài Tử Diệu kia sẽ phải nếm đủ cho xem.”.

Hiểu Nguyệt có vẻ suy tư, nhìn chằm chằm ngọn lửa lập lòe trong chiếc đèn lồng, nói nhỏ: “Đã thành thân rồi, phu nhân Uông Nhị cũng đã mang lại cho hắn địa vị và tài phú, đó chẳng phải là những gì hắn mong muốn sao, tại sao còn có ý với Phong Vô Ưu, đối xử với người ta như vậy xứng đáng sao?”.

Tiểu Đao hất cằm, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cũng từ tốn nói: “Nếu như phu nhân Uông Nhị không có gia tài bạc vạn, Sài Tử Diệu cũng đâu có lấy nàng ta. Con gái ai cũng phải già nhưng tiền bạc thì không có già, tiền bạc có thể ít đi nhưng mỹ nhân thì lại không hề thiếu, thứ có được trên tay rồi thì còn gì hiếm lạ nữa, thứ mà không bao giờ có được trên tay, vĩnh viễn mới là thứ tốt nhất.”.

Hiểu Nguyệt nghe xong như lọt vào sương mù.

Tiểu Đao mỉm cười: “Nương tớ nói đó.”.

“Nương cậu, nói nghe có vẻ rất triết lý.”. Hiểu Nguyệt đột nhiên rất muốn gặp mẫu thân của Tiểu Đao một chút.

Lúc này, từ ngoài cửa viện có người đi vào, chính là Liễu Như Nguyệt dẫn theo nha hoàn đến, còn có cả Thẩm Tinh Hải vẫn theo cùng phía sau.

Tiểu Đao thấy sắc mặt Liễu Như Nguyệt vẫn như thường, có vẻ cũng không khó chịu vì mấy câu mình nói kia, chỉ có sắc mặt nha hoàn kia là có vẻ không tốt.

Liễu Như Nguyệt vào sân, liếc mắt cái đã thấy hai cô nương xinh đẹp, bèn mỉm cười hỏi Thẩm Tinh Hải: “Kim ốc tàng kiều à?”.

Thẩm Tinh Hải vội vàng lắc đầu: “Quận chúa đừng nói đùa.”. Vừa nói vừa giới thiệu: “Vị này là bạn của Tiết huynh, Nhan Tiểu Đao. Còn vị này trước kia nàng đã gặp rồi, là thị tùng vẫn theo bên cạnh ta, Lâu Hiểu Nguyệt.”.

Vẻ mặt Liễu Như Nguyệt kinh ngạc, nhìn Hiểu Nguyệt: “Ngươi là Hiểu Nguyệt sao? Bình thường vẫn đeo mặt nạ, ta cũng không thể nhận ra.”.

Hiểu Nguyệt đứng cạnh bàn, chẳng biết nên đối đáp thế nào cho phải, không còn cách nào khác đành phải gật đầu một cái. Lúc này trong lòng nàng cũng khó hiểu, sao thiếu chủ lại mang quận chúa tới đây vậy? Trước giờ Thẩm Tinh Hải không thích mình và Liễu Như Nguyệt chạm mặt nhau mà.

Nhan Tiểu Đao đứng bên cạnh nhìn, thấy Liễu Như Nguyệt đi tới, nhìn chằm chằm cái đèn dưa hấu: “Đẹp thật, làm bằng gì vậy?”.

“Dưa hấu.”. Tiểu Đao trả lời giúp Hiểu Nguyệt.

“Dưa hấu sao?”. Liễu Như Nguyệt kinh ngạc: “Không phải dưa hấu chỉ dùng để ăn sao?”.

“Quận chúa.”. Nha hoàn bên cạnh Liễu Như Nguyệt nhanh nhảu chen miệng nói: “Dưa hấu cũng có thể dùng để khắc hoa đăng, bọn nha hoàn trong phủ chúng ta cũng thích chơi cái này.”.

Tiểu Đao nhướng mày, lại âm thầm chậc mấy tiếng – Một lắm miệng cùng một phản diện à, thú vị.

“Lần đầu ta thấy đấy, đẹp thật, cho ta được không?”. Liễu Nguyệt Như hỏi.

Hiểu Nguyệt im lặng, nhìn chằm chằm chiếc đèn dưa hấu, là quà Tiểu Đao tặng mình…

Liễu Nguyệt Như hỏi rồi mà Hiểu Nguyệt không đáp lại, hơi lúng túng…

Thẩm Tinh Hải đi tới, nói: “Chỉ là món đồ chơi của trẻ con mà thôi.”.

Nói xong, hắn nhìn Hiểu Nguyệt một cái, bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao Thẩm Tinh Hải bất chợt cảm thấy thiếu tự tin, Hiểu Nguyệt thì vẫn chần chừ chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tiểu Đao chắp tay sau lưng nhìn, cũng không nói chen vào.

Nha hoàn bên cạnh Liễu Như Nguyệt đưa tay nhận lấy đèn dưa hấu, cười nói với Hiểu Nguyệt: “Đa tạ Hiểu Nguyệt cô nương đã từ bỏ thứ mình yêu thích.”.

Ánh mắt Hiểu Nguyệt vẫn không thể dời khỏi cây đèn đó.

Liễu Như Nguyệt nhìn thấy, vội nói: “Hiểu Nguyệt cô nương, ngày mai ta sẽ sai người mang đến một cây đèn thật đẹp để đổi cho cô, có được không?”.

Hiểu Nguyệt không lên tiếng, nàng thích chiếc đèn dưa hấu Tiểu Đao làm cho mình hơn.

Thẩm Tinh Hải đứng bên cạnh, bản năng không dám nhìn Hiểu Nguyệt, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Đao đầy thâm ý cười với mình.

Thẩm Tinh Hải bị nàng cười đến nhộn nhạo, nha đầu này lắm mưu nhiều kế, liếc cái là đã như nhìn thấu tâm tư người khác rồi, khiến cho người ta phải lúng túng.

Đột nhiên, nha hoàn kia lại “ái da” một tiếng.

Ngay sau đó, một tiếng bốp vang lên, quả đèn dưa hấu rớt xuống đất vỡ tan, nha hoàn kia thì phẩy tay: “Nóng quá!”. Rồi còn cầu xin Liễu Như Nguyệt tha thứ: “Quận chúa, nô tỳ không cố ý.”.

Liễu Như Nguyệt lườm nàng một cái: “Sao lại bất cẩn như vậy!”.

“Tay cầm cây đèn kia nóng quá!”. Nha hoàn lẩm bẩm: “May mà quận chúa không cầm.”.

Tiểu Đao đánh mắt nhìn qua chỗ Hiểu Nguyệt, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm cây đèn đã vỡ tan trên mặt đất, dáng vẻ như vậy khiến người ta vô cùng đau lòng. Tiểu Đao không nhịn được cảm thấy buồn cười, hấp dẫn ánh mắt của Liễu Nguyệt Như nhìn về phía Thẩm Tinh Hải.

Thẩm Tinh Hải đang nhìn Hiểu Nguyệt, đôi chân mày nhíu chặt, vẻ mặt rất phức tạp, vừa áy náy trong lòng lại vừa chứa đựng những tâm tình khó tả.

Liễu Nguyệt Như thu hồi tầm mắt, mắng nha hoàn kia: “Còn không mau đến tạ tội với Hiểu Nguyệt cô nương?!”.

Vẻ mặt nha hoàn kia cáu kỉnh, đến bên cạnh nói với Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt cô nương, ta bị bỏng tay chứ không phải cố ý. Ta thấy cô đang cầm nên không nghĩ sẽ nóng như vậy… À, ta biết rồi, cô có chai tay hả? May mà quận chúa không cầm.”.

“Ài, cho nên mới nói, quả nhiên đèn dưa hấu không hợp với quận chúa rồi.”. Lúc này, Tiết Bắc Phàm đi từ bên ngoài vào, Trọng Hoa đi theo phía sau.

Nha hoàn kia không thấy Hiểu Nguyệt nói gì, chạy đến bên cạnh Liễu Nguyệt Như: “Quận chúa, Hiểu Nguyệt cô nương vẫn giận, có phải nô tỳ sẽ phải chịu phạt rồi không?”.

“Ai.”. Thẩm Tinh Hải hồi phục tinh thần lại, phất tay: “Chẳng phải chỉ có một chiếc đèn dưa hấu thôi sao.”. Vừa nói vừa nhìn Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt gật đầu một một cái, “ừ” một tiếng rồi đi qua nhặt đèn dưa hấu lên.

Tiết Bắc Phàm đứng bên cạnh Tiểu Đao, dùng khẩu hình ra hiệu với nàng, ý muốn nói – Hiểu Nguyệt cũng không ngốc nhỉ!

Tiểu Đao liếc hắn – Ngươi mới ngu ý!

Tiết Bắc Phàm trưng ra ánh mắt vô tội, khiếu nại – Chẳng phải ta cũng đứng về phe Hiểu Nguyệt sao?

Tiểu Đao quay ngoắt mặt, giận chó đánh mèo – Nam nhân thối!

Trọng Hoa đi đến giúp Hiểu Nguyệt nhặt, còn trêu chọc nàng: “Phía sau có ruộng dưa, lát nữa kéo cả xe dưa đến cho Tiểu Đao khắc, hay là khắc đủ cả mười hai con giáp luôn nhé?”.

Hiểu Nguyệt mỉm cười.

Sắc mặt Thẩm Tinh Hải đen hơn hồi nãy mấy lần.

Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao vẫn không nói gì, cánh tay đụng nhẹ nàng một cái, nhảu môi – Không phản kích à? Chẳng giống nàng chút nào cả.

Tiểu Đao bỗng cười một tiếng, nói với Thẩm Tinh Hải: “Thẩm viên chủ.”.

Thẩm Tinh Hải quay đầu lại nhìn nàng, hình như đã sớm chuẩn bị, có vẻ Tiểu Đao sẽ nói mấy câu khó nghe xả giận giúp Hiểu Nguyệt đây mà, như vậy cũng tốt.

Ai ngờ Tiểu Đao lại nói: “Chuyến này chúng ta đi xa có lẽ không đủ người, cho Hiểu Nguyệt cô nương đi theo giúp ta một tay nhé?”.

Vừa nói vừa liếc Tiết Bắc Phàm.

Thẩm Tinh Hải thì lại ngây ngốc toàn tập.

Tiếp Bắc Phàm còn chưa kịp mở miệng đã bị Tiểu Đao ngầm bấm mạnh một cái, đau đến độ nhe răng. Nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy Thẩm huynh, ta có một số chuyện phải làm, muốn nhờ nàng giúp một tay.”.

“Thẩm viên chủ không ngại đúng không?”. Tiểu Đao hỏi Thẩm Tinh Hải.

Thẩm Tinh Hải cau mày, Tiểu Đao thì nhướng mày khiêu khích với Liễu Như Nguyệt. Liễu Như Nguyệt vẫn yên lặng như cũ, nha hoàn kia lại nói: “Thì ra Hiểu Nguyệt cô nương lại có năng lực như vậy, trách sao Thẩm viên chủ lại không thể rời bỏ cô ấy.”.

Thẩm Tinh Hải nhìn Hiểu Nguyệt một lúc: “Ngươi đi cùng họ một chuyến.”.

Hiểu Nguyệt vẫn bưng nửa chiếc đèn dưa hấu đứng ở đó, gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, chỉ nhìn cây đèn.

Tiểu Đao thầm nghĩ – Ai dà, nha đầu ngốc, đau ngắn còn hơn là đau dài! Quận chúa này tuyệt đối chẳng phải loại vừa gì đâu, nếu để một mình cậu ở lại đây, có khi bị chỉnh đến chết luôn mà Thầm Tinh Hải vẫn còn đứng ngoài lề xem náo nhiệt nữa đó.

Sau đó, Thẩm Tinh Hải đưa Liễu Nguyệt Như vẻ mặt tươi cười ra ngoài, trước lúc ra khỏi cửa còn quay đầu lại nhìn Hiểu Nguyệt một cái, cứ như có gì đó muốn nói, đáng tiếc Hiểu Nguyệt đã bưng theo cây đèn đi vào nhà rồi.

Chờ đám người kia đi rồi, Tiết Bắc Phàm giơ ngón tay với Tiểu Đao: “Được đó! Một đòn chí mạng luôn, xem ra tối nay Thẩm Tinh Hải khỏi cần ngủ luôn rồi.”.

Tiểu Đao đưa tay đập lên lưng hắn một chưởng: “Chuẩn bị đi ngay!”.

“Cái gì?”. Tiết Bắc Phàm mở to mắt nhìn nàng: “Sáng mai hãy đi, không cần vội!”.

“Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, biết đâu ngày mai ta sẽ đổi ý cho coi.”. Tiểu Đao rất vô trách nhiệm mà nhún vai, dài giọng: “Ngươi ~ thử ~ xem ~”.

Tiết Bắc Phàm há miệng, Trọng Hoa ở bên cạnh thì xoay cái ra ngoài: “Ta đi thu dọn đồ đạc rồi thông báo cho Hác Kim Phong, chúng ta đi thuyền.”.

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, hỏi Tiểu Đao: “Nàng làm thế này chẳng phải đang chỉnh Thẩm Tinh Hải à, hắn vừa đưa quận chúa đi xong, quay về Hiểu Nguyệt đã biến mất, dù sao cũng phải báo một tiếng chứ.”.

“Mơ đẹp thế!”. Nhan Tiểu Đao hừ hừ: “Đã đâm người ta một đao rồi vẫn còn phải về chuẩn bị bồi thêm đao nữa đã.”.

“Nha đầu nhà nàng cũng ngoan độc phết.”. Tiết Bắc Phàm tán thán: “Sau này ai dám chọc đến nàng chắc chắn sẽ rất thảm cho xem.”.

Nhan Tiểu Đao nhướng mày: “Đó là đương nhiên! Nương ta nói rồi, làm người phải biết rộng lượng, nhưng có nợ nhất định phải đòi lại gấp đôi!”.
======================================
Thesun.nguyen tag bupbecaumua, Mèo LamTẫn Tuyệt Tình Phi vào đọc góp vui này. Có gì góp ý giúp chị với nhé.
Định chờ đăng xong Hiểu Phong thư quán thì đăng cái này, nhưng để lâu quá sót cả ruột. Thôi thì cứ mỗi tuần một chương vậy. Híc híc híc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Em thích cái này hơn Hiểu Phong thư quán. Trời ạ, đấu đá nhau làm em ngoác miệng, té ghế.
Xem Tiểu Đao chỉnh người khác mà sướng thế.
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Em thích cái này hơn Hiểu Phong thư quán. Trời ạ, đấu đá nhau làm em ngoác miệng, té ghế.
Xem Tiểu Đao chỉnh người khác mà sướng thế.
Ừa, chị sẽ làm song song luôn. Rồi còn chuyển sang Phù Thủy East End nữa. Để em ấy ém quân lâu quá rồi. :(
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Chương 8 – Nghe Trộm
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng

***
Tiểu Đao đến phòng bếp lấy miếng bánh lót dạ, lúc về lại không thấy Hiểu Nguyệt đâu, ra cửa thì đụng phải Tiết Bắc Phàm: “Sẵn sàng chưa? Thuyền đậu ở bến tàu rồi!”.

Tiểu Đao nhăn mày: “Hiểu Nguyệt đâu rồi?”.

“À…”. Tiết Bắc Phàm gãi đầu, cố gắng chuyển đề tài.

“À! Cậu ta đi tìm Thẩm Tinh Hải phải không?”. Tiểu Đao giậm chân: “Thật là, không được nuông chiều bọn nam nhân! Nếu không họ sẽ không biết sai!”.

“Ài, ta nói, nàng đừng kích động vậy chứ.”. Tiết Bắc Phàm phất tay với nàng: “Người ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, cũng mười mấy năm rồi, còn nàng quen Hiểu Nguyệt được mấy ngày chứ? Nàng còn muốn quyết định thay nàng ấy sao?”.

Tiểu Đao không cam tâm.

“Chỉ đi từ biệt thôi mà, nàng cứ lên thuyền chờ đi.”. Tiết Bắc Phàm kéo nàng đi.

Tiểu Đao miễn cưỡng bị kéo đi, vừa ra đến cửa đã đụng phải Thẩm Tinh Hải đang tiễn Hiểu Nguyệt ra.

Thẩm Tinh Hải cầm bọc y phục của Hiểu Nguyệt trong tay, thủ thỉ dặn dò bên tai nàng ta điều gì đó, hình như Hiểu Nguyệt đã bị hắn dỗ cho đầu óc lên mây luôn rồi, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Đao giậm chân – Ta mặc kệ, kẻ thì muốn đánh còn người lại cam tâm nguyện chịu thế kia, mình còn lo lắng cái quái gì nữa chứ? Người ta vẫn nói ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh (1), Tiểu Đao vừa phẫn uất thay cho Hiểu Nguyệt nhưng cũng vừa giận Hiểu Nguyệt sao lại nhẫn nhịn chịu đựng thế chứ.

Cầm bọc y phục, Hiểu Nguyệt ra ngoài, nhập bọn với nhóm Tiểu Đao cùng từ biệt Thẩm Tinh Hải, lên thuyền.

Tiểu Đao quay đầu lại liếc nhìn thoáng qua, thấy đôi mắt Thẩm Tinh Hải vẫn chuyên chú nhìn về phía Hiểu Nguyệt, khó chịu khỏi miễn bàn luôn… Đã đạt được kết quả mong muốn, nhưng mà trông dáng vẻ Hiểu Nguyệt lại chẳng khác nào bị chia ương rẽ thúy vậy, rõ ràng là không muốn xa Thẩm Tinh Hải chút nào, Tiểu Đao chỉ biết thở dài.

Tiết Bắc Phàm ở bên cạnh lại mát mẻ một câu: “Xía mũi vào chuyện người ta.”.

Tiểu Đao trừng hắn một cái, thở hồng hộc bỏ lên thuyền, tìm một phòng chui vào, lát sau Hiểu Nguyệt cũng vào theo.

Trên thuyền có hai gian phòng ngủ và một gian phòng dùng chung, gian dùng chung là nơi nghỉ ngơi của đám hạ nhân, hai gian còn lại, Hiểu Nguyệt và Tiểu Đao ở một gian, Tiết Bắc Phàm, Trọng Hoa và Hác Kim Phong ở một gian.

Hiểu Nguyệt thấy vẻ mặt Tiểu Đao cau có, đến ngồi xuống bên cạnh, thu dọn đồ đạc. Thấy bọc đồ của Tiểu Đao vẫn vứt nguyên đó, tiện thể giúp nàng thu dọn luôn.

Tiểu Đao giằng bọc y phục lại, nói: “Cậu đâu phải nha hoàn, việc gì cứ phải kém cạnh người ta như vậy?”.

Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Tiểu Đao một lúc, cười: “Tiểu Đao, cậu thật tốt bụng.”.

Tiểu Đao cũng chẳng còn sức đâu mà lườm nàng nữa: “Cậu định cứ nhường nhịn Thẩm Tinh Hải thế à? Nếu hắn vẫn cứ lôi kéo cậu như vậy, cậu định cứ chịu thiệt vậy sao? Con gái nhanh già lắm đấy!”.

Hiểu Nguyệt gật đầu một cái: “Cũng không thể nhường nhịn lâu nữa mà, cuối năm nay thiếu chủ sẽ đính hôn cùng quận chúa, tớ cũng chỉ có thể theo hắn thêm một khoảng thời gian này nữa thôi, muốn làm cho hắn chút gì đó.”.

“Cậu…”. Tiểu Đao tự xoa ngực cho bớt giận.

Hiểu Nguyệt bị nàng chọc cười: “Không sao đâu, nếu không phải năm đó thiếu chủ cứu tớ, có lẽ bây giờ tớ vẫn còn phải sống trong cái động sát thủ tối tăm không thấy nổi ánh mặt trời đó rồi, hoặc là đã chết rồi cũng nên, hay biết đâu lại lưu lạc đến kỹ viện nữa. Thiếu chủ có ân với tớ, tớ có thể trả cả mạng cho hắn cũng được, thế này đã nhằm nhò gì, tớ không muốn hắn phải đau khổ.”.

Tiểu Đao thở dài một tiếng, phải bội phục mà nhìn nàng, thực sự có à, cái loại tình huống đặc biệt mà mẫu thân nàng từng nói tới ấy, nếu đã vướng vào rồi thì cho dù ngươi có lấy cái chết ra cản cũng cản không nổi, tạo nghiệt mà!

Suy cho cùng, dù sao hoàn cảnh mỗi người cũng khác nhau, không thể ép buộc, Tiểu Đao chỉ có thể vỗ vai nàng: “Cậu thấy ổn là được rồi, đừng để mình quá đau khổ.”.

Hiểu Nguyệt cười gật đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Trong phòng sát vách, Hác Kim Phong là một tên ruột ngựa, vừa mới gối đầu lên gối cái là ngủ thẳng cẳng luôn, không nhúc nhích chút nào, còn ngáy nữa.

Tiết Bắc Phàm dán vào tường chăm chú nghe, Trọng Hoa dựa vào giường nhỏ mà nhìn hắn: “Ngươi không thấy đê tiện à, lại đi nghe trộm cô nương người ta nói chuyện.”.

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, nhìn cái dáng vẻ như chẳng có gì nhưng cũng không thể giấu nổi vài tia mất mát trong mắt hắn, cười nói: “Ngươi dám khẳng định mình không nghe?”.

Trọng Hoa trở mình, chẳng biết là ốm hay mệt mỏi, nói chung sắc mặt rất trắng.

“Ngươi cũng đâu cần nóng nảy như vậy.”. Tiết Bắc Phàm kéo ghế, ngồi xuống trước mặt hắn, nói: “Hiểu Nguyệt cũng nói rồi, cuối năm nay Thẩm Tinh Hải sẽ lấy quận chúa kia, đến lúc đó huynh đệ ta đây sẽ giúp ngươi cầu thân, cưới Hiểu Nguyệt về.”.

Trọng Hoa uể oải, đưa tay nhẹ nhàng mở quạt, nói nhẹ nhàng: “Trước sau gì thì trong lòng nàng cũng chỉ có một mình Thẩm Tinh Hải mà thôi.”.

Tiết Bắc Phàm thấy dáng vẻ hắn như vậy, tiến đến hỏi: “Trọng Hoa ngươi văn võ toàn tài, gia sản lại lớn, có biết bao mỹ nữ lượn tới lượn lui trước mắt ngươi mà ngươi còn chẳng thèm để ý đến, sao lại một mực thích Lâu Hiểu Nguyệt này vậy?”.

Hình như Trọng Hoa nhớ đến một chuyện cũ nào đó, nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên ta gặp nàng, đúng lúc nàng đỡ một mũi tên cho Thẩm Tinh Hải.”.

Tiết Bắc Phàm cau mày: “Tên Thẩm Tinh Hải trời đánh đó, đang yên đang lành sao lại đi tìm một mỹ nữ về làm hộ vệ cho mình.”.

“Ngươi nói xem trên đời này, trong chuyện tình yêu nam nữ, nam nhân cho đi nhiều hơn hay là nữ nhân cho đi nhiều hơn?”. Trọng Hoa có vẻ rất hứng thú mà hỏi Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm nghĩ một lát, nói: “Chuyện này mỗi người đều có quan điểm riêng, khách quan mà nói, càng yêu sâu đậm thì sẽ càng thiệt thòi hơn.”.

“Ta đã gặp rất nhiều cô nương, ngoài miệng lúc nào cũng nói sẵn sàng hi sinh cả bản thân vì người mình yêu, nhưng mà lại chưa từng gặp được ai như vậy.”. Trọng Hoa tiện tay đặt cây quạt lên trên bàn: “Nữ nhân xinh đẹp đều thông minh, nữ nhân thông minh thường hay tính toán, mà nữ nhân tính toán cho bản thân mình cũng rất đúng… nhưng mà, ta vẫn muốn gặp được một lần, xem có thực sự sẽ có một nữ nhân vừa thông minh vừa xinh đẹp mà vẫn hết lòng vì người mình yêu hay không. Lâu Hiểu Nguyệt không những làm được tất cả những điều đó, mà còn làm không oán không hối, ngươi nếu giỏi như vậy, thử tìm thêm một người khác cho ta xem đi?”.

Tiết Bắc Phàm nghe xong, co giật khóe miệng: “Ngươi dù sao cũng là Lâu chủ của Trọng Hoa lâu trong giang hồ đó, đừng có lúc nào cũng tơ tưởng chuyện tài tử giai nhân đến điên loạn như vậy có được không? Tính tình Thẩm Tinh Hải và ngươi đúng là trái ngược, ngươi quá quan tâm hắn lại chẳng thèm để ý, nếu thật sự thích thì mau nói với người ta đi. Huynh đệ đi đằng huynh đệ, hắn đã đứng trên bồn cầu rồi còn không chịu ị thì cũng không tính là ngươi cướp nữ nhân của hắn.”.

“Gì mà bồn cầu.”. Trọng Hoa lườm hắn một cái: “Nếu là của ta thì sẽ thuộc về ta, nếu đã không là của ta thì đừng ép buộc làm gì.”. Nói xong, hắn đi tắm một cái rồi chuẩn bị ngủ.

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, loại tính cách tẻ nhạt như vậy, sao ban đầu mình lại có thể làm huynh đệ với hắn được nhỉ? Nghĩ xong lại đi đến cạnh tường, đưa hai ngón tay ra gõ một cái: “Nghe đủ chưa? Êm tai không?”.

Trong phòng bên cạnh, Hiểu Nguyệt còn đang chải đầu, bỗng thấy Tiểu Đao nhảy từ trên tường xuống, đưa tay che tai, một chân thì đạp lên mặt tường: “Tên dâm tặc chết tiệt.”.

Tiết Bắc Phàm cười ha hả rất vui vẻ, quả nhiên Nhan Tiểu Đao đang nghe trộm.

Tiểu Đao trở lại mép giường, ôm gối thương lượng với Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt à, đến đầm Cửu Châu Long cho tớ mượn mặt nạ nhé?”.

Hiểu Nguyệt khó hiểu: “Cậu mượn làm gì?”.

“Ở đầm Cửu Châu Long đó có tử địch của tớ, không tiện để hắn nhìn thấy tớ!”. Tiểu Đao đeo mặt nạ lên mặt mình: “Cho tớ mượn nhá?”.

“Ừ.”. Hiểu Nguyệt gật đầu, cho mượn mặt nạ là chuyện nhỏ, nhưng mà đã nhắc đến kẻ địch…

“Đầm Cửu Châu Long là địa bàn của Vương Bích Ba phải không?”. Hiểu Nguyệt hỏi: “Cậu có thù oán với Vương Bích Ba à?”.

Tiểu Đao bỏ mặt nạ xuống, vẻ mặt buồn nản, nhỏ giọng nói: “Nếu tớ nói cho cậu biết, cậu phải giúp tới giữ bí mật đấy!”.

“Ừ.”. Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu, Tiểu Đao nhìn xung quanh một lượt, xán tới gần, lầm bầm bên tai Hiểu Nguyệt một câu.

“Vị hôn phu?”. Hiểu Nguyệt giật mình hét lên, Tiểu Đao nhào tới bịt miệng nàng lại: “Xuỵt!”.

Trong phòng bên cạnh, Tiết Bắc Phàm dán tai vào tường, sờ cằm, Trọng Hoa buông cuốn sách trong tay xuống, nói: “Vị hôn thê của Vương Bích Ba sao?”.

“Ha ha.”. Tiết Bắc Phàm buông tay: “Thì ra là hoa đã có chủ rồi! Đáng ghét a!”.

Trọng Hoa cười nhìn hắn: “Ngươi thích nha đầu điên đó rồi à?”.

“Ngươi không thấy rất thú vị sao, lanh lợi vui vẻ mà!”. Tiết Bắc Phàm quay lại, đánh giá thêm một chút: “Vương Bích Ba là mỹ nam tử có tiếng trong giang hồ, nghe nói ngày nào ở ven hồ Bích Ba trước cửa nhà hắn cũng có đến hơn trăm ngàn cô nương đứng chờ, chỉ để mong được liếc mắt nhìn hắn một cái, sao lại dính dáng đến Nhan Tiểu Đao này chứ?”.

***

“Đào hôn?”. Hiểu Nguyệt nghe Tiểu Đao nói mà kinh ngạc không thôi: “Cậu có hôn ước với Vương Bích Ba, cậu vì đào hôn cho nên mới một mình trà trộn vào giang hồ?”.

“Ừ.”. Tiểu Đao ôm gối, đáng thương gật đầu.

Hiểu Nguyệt khó hiểu: “Tớ thường nghe thiếu chủ nói, Vương Bích Ba giàu nhất Giang Nam, lại còn nổi danh là mỹ nam tử, võ công cũng giỏi, danh tiếng của đầm Cửu Châu Long cũng hiển hách giang hồ, có quan hệ cả với triều đình nữa. Người giang hồ đều nói, nếu phải lấy chồng nhất định phải gả cho Vương Bích Ba mà… cuộc hôn nhân tốt như vậy, sao cậu lại muốn trốn?”.

“Tớ không thèm hắn đâu.”. Tiểu Đao nhảy dựng lên, chỉ tay vào gương: “Cậu sẽ thích một nam nhân còn đẹp hơn cả cậu sao?!”.

Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao giận dữ nhảy dựng trên giường, kéo nàng ngồi xuống, nói: “Cậu đào hôn chỉ vì hắn đẹp à?”.

“Tóm lại, chẳng thấy hắn vừa mắt chỗ nào hết!”. Tiểu Đao bĩu môi: “Hơn nữa, cũng không phải tớ tình nguyện đính ước với hắn, tại sư phụ tớ hết!”.

“Sư phụ cậu định thân cho cậu à?”.

“Nhắc đến cái tên Vương Bích Ba đó, giận chết mất!”. Tiểu Đao nghiêm túc kể cho Hiểu Nguyệt nghe.

Ở phòng sát vách, Tiết Bắc Phàm le lưỡi với Trọng Hoa: “Ngươi nói có phải đầu óc nha đầu điên này có vấn đề không? Trong mắt nàng ta sao chẳng có nam nhân nào tốt hết thế?”.

Trọng Hoa nhìn Hác Kim Phong vẫn đang ngáy vang dội trên giường, dán vào tai Tiết Bắc Phàm nói nhỏ: “Theo ta biết, năm đó Hác Cửu Long và Nhan Như Ngọc có một khoảng thời gian rất mặn nồng, nghe đồn đã thành thân. Có điều sau đó Hác Cửu Long đã tái xuất giang hồ rồi thì trở mặt không nhận người ta nữa.”.

Tiết Bắc Phàm trợn to hai mắt: “Vậy chẳng phải là tên chồng phụ tình sao? Vậy…”. Hắn chỉ Hác Kim Phong, lại chỉ Nhan Tiểu Đao cách vách: “Chẳng lẽ hai người họ là huynh muội ruột thịt à?”.

Trọng Hoa nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Không nghe nói Nhan Như Ngọc có thành thân, cũng không có tin nào về việc Hác Cửu Long lấy vợ khác, cặp huynh muội này, tám phần là con ruột của bọn họ.”.

“À…”. Tiết Bắc Phàm gật đầu: “Khó trách sao Tiểu Đao vừa nhìn thấy Hác Kim Phong là bỏ chạy.”.

Hai người đang nói chuyện, bất chợt Hác Kim Phong lại mở mắt ra, ngồi dậy.

Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phòng hít một ngụm khí lạnh, thầm nói không phải chứ?! Tiểu tử này lại khốn kiếp như vậy, còn giả ngủ sao?

Nhưng chỉ thấy Hác Kim Phong vẫn ngồi trên giường, lắc đầu, mơ màng hỏi: “Ai gọi ta?”.

Hai người nhìn nhau một cái, chỉ đối phương.

Hác Kim Phong quay đầu lại, rõ ràng chẳng hiểu mô tê gì.

“Không có gì, ngươi ngủ tiếp đi.”. Tiết Bắc Phàm xua xua tay, Hác Kim Phong gật đầu “ừ” một tiếng rồi ngã đầu xuống… ngáy tiếp.

Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa nhìn nhau, cuối cùng Tiết Bắc Phàm dùng giọng nói vô cùng nhẹ gọi một tiếng: “Hác Kim Phong?”.

“Hử?”. Hác Kim Phong đột nhiên tỉnh lại.

Tiết Bắc Phàm vui vẻ - Chẳng biết sao tiểu tử này lại có thể luyện được khả năng như vậy, vừa nghe người ta gọi cái là tỉnh liền!

Trong phòng sát vách, Tiểu Đao kể tỉ mỉ chuyện hôn sự của mình với Vương Bích Ba cho Hiểu Nguyệt nghe.

Hiểu Nguyệt giật mình: “Sự phụ cậu mang cậu ra đặt cược á? Thật quá đáng!”.

“Qúa đáng nhất chính là tên Vương Bích Ba đó!”. Tiểu Đao ném gối: “Bản cô nương thấy hắn chẳng nể nang gì con gái nên mới nói hắn một câu ‘Có đẹp lắm đâu chứ, vênh váo cái gì’ thế là hắn ép tớ phải thành thân! Lại còn đi đâu cũng loan tin tới là hôn thê chưa cưới của hắn nữa, khiến cho tất cả những ai biết tớ đều không dám nói chuyện hôn nhân, muốn tớ không có ai thèm lấy! Cho nên mới bảo, nam nhân có ngoại hình đẹp thường rất xấu xa, càng đẹp càng xấu xa, cái gai còn nhọn còn sắc hơn cả nữ nhân đẹp, nhỏ mọn hơn cả nữ nhân nữa!”.

Hiểu Nguyệt im lặng một lúc lâu, hỏi: “Lại là nương cậu nói hả?”.

Tiểu Đao ngẩng mặt lên: “Sao cậu lại biết?”.

Hiểu Nguyệt “phụt” cái phì cười, đưa tay sờ đầu nàng: “Nương cậu thật thú vị.”.

“Chậc chậc.”. Sát vách, Tiết Bắc Phàm lắc đầu nói nhỏ với Trọng Hoa: “Ngươi đoán thử, nếu Hác Cửu Long thực sự là tên phụ tình, liệu Nhan Như Ngọc có ghim người gỗ trong nhà để luyện đao mỗi ngày không?”.

Trọng Hoa cười khan một tiếng: “Vương Bích Ba cũng ngoan độc phết, có thể làm ra chuyện như vậy để hành hạ một cô nương nữa sao?”.

“Biết đâu hắn thật sự muốn cưới nàng ta thì sao.”. Tiết Bắc Phàm chẳng biết đang đùa hay đang nói thật: “Nhan Tiểu Đao đó y như con nhím, cứ cưới về nhà, rảnh rỗi thì chọc một cái để nàng ta xổ lông liền, vừa nhảy loi choi và hoạt bát giãy giụa. Cứ bắt nạt để nàng phản kháng chút chơi, ngươi nghĩ có thú vị không?”.

Trọng Hoa há to miệng, nhìn cái dáng vẻ chẳng khác gì cặn bã của hắn, nói: “Tiết Bắc Phàm, ngươi là tên lưu manh hết thuốc chữa nổi rồi!”.

Tiết Bắc Phàm còn mặt dày chắp tay với hắn: “Qúa khen quá khen.”.

Cách vách, Tiểu Đao ôm gối cầm mặt nạ: “Tên Vương Bích Ba đó rất ranh mãnh, có thể sẽ phát hiện ra, hay là dịch dung một cái nhỉ.”.

Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Hay là…”.

“Hay là cái gì?”. Tiểu Đao ngửa mặt nhìn nàng.

“Cậu nói cậu đã có hôn ước với người khác rồi, như vậy chẳng phải có thể bỏ hắn sao?”. Hiểu Nguyệt nói xong rồi lại thấy Tiểu Đao ngớ người, nghĩ là mình nói sai rồi, dù sao danh tiết của con gái cũng rất quan trọng, không thể nói lung tung được.

“Hiểu Nguyệt!”.

Hiểu Nguyệt giật mình, nhưng lại thấy Tiểu Đao nhào đến kéo nàng lại, kích động: “Ý kiến hay quá!”.

“Thật… thật không?”. Hiểu Nguyệt không rõ lắm.

Tiểu Đao vứt vèo cái mặt nạ đi, đứng lên: “Ta không thèm đeo mặt nạ. Vương Bích Ba, tên hèn mọn nhà ngươi, ngươi ép ta thành thân, hại ta không có ai dám lấy, được! Bản cô nương sẽ giúp ngươi đội nón xanh luôn (2)!”.

“Phốc…”.

Cách vách, Tiết Bắc Phàm phun cả ngụm trà ra ngoài, dựng thẳng ngón tay cái với Trọng Hoa còn đang trợn mắt há mồm, nói: “Nhân gian cực phẩm đó!”.

***

(*) Chú thích:

(1) – Ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh: Thương cho cảnh ngộ bất hạnh nhưng giận vì không biết đấu tranh.

(2) – Đội nón xanh: Có vợ hoặc chồng đi ngoại tình.
---------------------------------------------------
Thesun.nguyen tag bupbecaumua, Mèo LamTẫn Tuyệt Tình Phi vào đọc cho vui nhé. Mọi người đọc vui nha. >:D<
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Tiểu Đao trừng hắn một cái, thờ hồng hộc bỏ lên thuyền, tìm một phòng chui vào, lát sau Hiểu Nguyệt cũng vào theo.


“Ở đầm Cửu Châu Long đó có tử địch của tớ, không tiện để hắn nhìn thấy tớ!”. Tiểu Đao đeo mặt nạ lên mặt mình: “Cho tới mượn nhá?”.


“Vị hôn phu?”. Hiểu Nguyệt giật mình hét lên, Tiểu Đao nhào tới bịt miệng nàng lại: “Xuỵt (em nghĩ từ "suỵt" mới đúng)!”.
Hay quá chị ạ, Tiết Bắc Phàm đúng là biến thái quá đỗi, suy nghĩ đen tối cực. =))
Còn Tiểu Đao cũng thật đáng yêu, cái tên Vương Bích Ba gì đó, nghe tên đúng là chẳng khoái gì rồi. :))
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
hình như Hiểu (Nguyệt) đã bị hắn dỗ cho đầu óc lên mây luôn rồi, ngoan ngoãn gật đầu
nhập bọn với nhóm Tiểu Đao cùng từ biệ Thẩm Tinh Hải, lên thuyền
thờ hồng hộc bỏ lên thuyền
trở mặt không nhân người ta nữa.”
Tiểu tử này lại khốn khiếp như vậy
dù sao danh tiết của con gái cũng rất quan trong
“Cho tới mượn nhá?”.
Càng ngày càng vui nha.
Nhưng tỉ ơi hình như trong cổ đại bằng hữu với nhau không xưng cậu - tớ đâu.
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Càng ngày càng vui nha.
Nhưng tỉ ơi hình như trong cổ đại bằng hữu với nhau không xưng cậu - tớ đâu.
Tác phẩm này là cổ đại nhưng lại viết theo văn phong hiện đại đó em. Vậy nên chị mới để xưng hô như vậy. Thực ra còn rất nhiều cách xưng hô trong tác phẩm này đều mang hơi hướng hiện đại, nhưng nếu dịch theo hiện đại hết thì chị sợ mọi người không theo kịp mất. :)
 

Thesun.nguyen

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/6/14
Bài viết
165
Gạo
0,0
Chương 9 – Kẻ gian gặp Kẻ gian
Tác giả: Nhĩ Nhã
Dịch giả: Liên Phụng

***

Sáng sớm hôm sau, Tiết Bắc Phàm dậy thật sớm, đứng ở đầu thuyền. Thuyền lướt trên sông, xung quanh khói sóng dợp dờn, ánh nắng ban mai lấp lánh chiếu rọi cả mặt sông.

“Hít….”. Tiết Bắc Phàm hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Thấy hơi đói, hắn quay lại, đến trù phòng cạnh đuôi thuyền định tìm chút đồ ăn, nhưng lại nghe thấy có người đang ngâm nga một khúc ca ngắn.

Tiết Bắc Phàm tò mò, tới cửa ghé mắt nhìn trộm vào trong.

Thì ra Nhan Tiểu Đao đã dậy rồi, mặc một váy màu nước biếc, khoác thêm chiếc áo chẽn thêu hoa bằng gấm nhỏ, hai tay áo màu cánh sen hồng được xắn cao, để lộ ra đôi cánh tay trắng muốt đang bọc hoành thánh. Vừa bọc vừa vừa hát nghêu ngao. Khuôn mặt nhẵn nhụi giờ đã dính đầy cả bột trắng, trông rất ngộ nghĩnh.

Tiết Bắc Phàm buồn cười, nha đầu này có tinh thần thật, sáng sớm đã năng động thế rồi.

“Khụ khụ.”. Ở cửa tằng hắng một chút, quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của Tiểu Đao.

Tiểu Đao quay đầu lại liếc một cái, thấy Tiết Bắc Phàm thì có chút ngạc nhiên: “Ngươi dậy sớm thế à?”.

“Ta không giống người dậy sớm sao?”. Tiết Bắc Phàm nhảy qua ngưỡng cửa, lắc lư đến bên cạnh nàng.

Tiểu Đao thầm mắng, chẳng phải dâm tặc thường say mê chốn vàng son sắc dục, ngày ngủ đêm thức chơi bời lêu lổng à!

Lúc này toàn bộ lực chú ý của Tiết Bắc Phàm lại bị một hàng hoành thánh thật dài trên cái thớt gỗ kia hấp dẫn, dán vào ngửi thử: “Nhân gì đấy?”.

“Rau tể thái, nấm hương, thịt lợn và măng tre.". Tiểu Đao hơi đắc ý lắc lư: “Món đặc trưng của nhà họ Nhan.”. Hai lọn tóc tuột khỏi búi tóc dài phía sau cũng lắc lơ lư theo từng cử động của nàng, nhìn vô cùng sống động và thú vị.

Tiết Bắc Phàm tựa bên bếp lò hỏi nàng: “Chẳng phải trên thuyền cũng có nha hoàn à, sao nàng phải dậy sớm nấu cơm chứ?”.

Tiểu Đao lườm hắn một cái: “Nha hoàn không phải người hả? Ai quy định nha hoàn bắt buộc phải làm cơm cho khách mà khách thì không cần phải làm cơm mời nha hoàn chứ?”.

Tiết Bắc Phàm nháy mắt mấy cái: “Việc của nha hoàn là làm cái này mà! Nếu không cần nha hoàn làm gì?”.

“Ha.”. Tiểu Đao phủi bột dính trên tay đi, nói: “Có cô nương nhà ai vừa sinh ra trên trái đã viết hai chữ “nha hoàn” không?”. Vừa nói vừa dùng đầy ngón tay chọc vào trán Tiết Bắc Phàm một cái, để lại một cái dấu tay trăng trắng.

Tiết Bắc Phàm sờ trán, nghiêng người nhìn kỹ mười mấy cá bánh hoành thánh trên thớt, thấy cái nào cái nấy đều tăm tắp, đầy đặn to tròn, trông chẳng khác gì một đĩnh nguyên bảo nhỏ, không thể không khen ngợi: “Tay nghề không tệ, ở nhà thường làm à?”.

“Ừ.”. Tiểu Đao vừa trả lời vừa lật bếp tìm đồ: “Không có hành tây và tỏi sao?”.

Lúc này, đám nha hoàn và gia nô cũng đã dậy, vừa vào trù phòng đã thấy điểm tâm được làm xong rồi, sợ hết hồn, nhanh chóng đuổi hai người ra ngoài.

Tiểu Đao bị Tiết Bắc Phàm kéo ra ngoài thì vẫn còn nhảy loi choi, kêu với trù phòng: “Tiểu Thúy, nước dùng phải nấu thật trong đấy! Tiểu Ngọc, đừng bỏ hoành thánh vào nước dùng đang đun! Tiểu Lan, cần phải cho thêm hành thái nhỏ và lòng trắng trứng… màu da hổ ấy!”.

Tiết Bắc Phàm bất lực: “Nha đầu nhà nàng là chim khách đầu thai à? Sao thích gào thế?”.

Tiểu Đao vung tay ra, giữ một khoảng cách nhất định với hắn, vừa múc nước rửa mặt rửa tay vừa hỏi hắn: “Tối qua ngươi nghe trộm đúng không?”.

Tiết Bắc Phàm tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, vắt chân ngồi ngắm cảnh hồ: “Nghe trộm cái gì?”.

“Đừng có giả ngu.”. Tiểu Đao đi tới: “Ta muốn dạy dỗ Vương Bích Ba một trận, ngươi giúp một tay.”.

Tiết Bắc Phàm giương mắt nhìn Tiểu Đao một chút, nghiêm túc: “Nàng muốn ta giả làm tình nhân của nàng sao?”.

“Ừ!”. Tiểu Đao hùng hổ vỗ lưng Tiết Bắc Phàm một cái: “Ngươi giúp ta chọc cho Vương Bích Ba tức chết! Buộc hắn hủy bỏ hôn ước đi.”.

“Nghe qua đã biết là một mối làm ăn thua lỗ rồi.”. Tiết Bắc Phàm quan sát Tiểu Đao một lượt, dài giọng hỏi: “Có lợi gì cho ta?”.

Tiểu Đao sưng mặt, đưa ngón tay chỉ mũi Tiết Bắc Phàm: “Hai huynh đệ các ngươi chỉ dùng một món bảo bối đã muốn lừa ta vào tròng, ta thiệt thòi biết bao nhiêu rồi chứ! Chỉ có một chuyện bé tẹo thế mà ngươi cũng không chịu giúp sao? Có tin lúc đi tìm đồ ta ám toán ngươi không!”.

Tiết Bắc Phàm gãi má, nhìn Tiểu Đao: “Cũng không phải ta không muốn giúp nàng, nàng nói xem, Vương Bích Ba là nam nhân tốt nổi tiếng giang hồ, tướng mạo xuất chúng, nhiều tiền lắm quyền. Nàng kéo ta vào liệu có thể khiến hắn tức giận thật không?”.

Tiểu Đao hơi nheo mắt lại, hai bên khóe miệng cũng cong lên: “Chậc chậc, ngươi còn muốn ra vẻ à, nương ta nói chẳng sai chút nào, muốn nam nhân giúp một tay, nhờ cậy hắn chẳng bằng khích bác hắn, khích bác hắn cũng không bằng lừa gạt hắn.”.

Tiết Bắc Phàm đưa tay cầm chén trà nha hoàn bưng đến lên, rất hăng hái nhìn Tiểu Đao: “Vậy nàng chuẩn bị khích bác ta hay là lừa gạt ta đây?”.

Tiểu Đao chắp tay sau lưng, đi lại ở đầu thuyền: “Long Cốt Ngũ Đồ đang ở đầm Cửu Châu Long nhà Vương Bích Ba, ngươi không đến nhà hắn, sao có thể lấy bảo bối được?”.

“Đây là khích bác à?”.

“Thực ra ngươi cũng không cần tự ti đến thế.”. Tiểu Đao vẫn nói theo ý mình: “Dù ngoại hình Vương Bích Ba không tệ, nhưng mà ngươi cũng không kém! Nam tính hơn hắn nhiều. Mặc dù hắn rất giàu, nhưng ngươi cũng không nghèo, hơn nữa công phu của ngươi có khi lại giỏi hơn hắn một chút. Tóm lại, cho dù những thứ đó ngươi vẫn không sánh được với người ta đi nữa, nhưng quan trọng nhất là miệng lưỡi ngươi rất đê tiện, bản thân ngươi cũng chẳng biết xấu hổ là gì!”.

“Này, bảo nàng lừa ta chứ không có bảo nàng làm cho ta ớn lạnh đâu.”.

Tiểu Đao ngồi xuống ghế cạnh hắn: “Ta giúp ngươi tìm Long Cốt Ngũ Đồ, ngươi giúp ta buộc Vương Bích Ba hủy hôn ước, chúng ta đều lấy được thứ mình muốn!”.

Tiết Bắc Phàm nghe xong, nhếch mép cười xấu xa: “Được, lấy thứ mình muốn.”.

Tiểu Đao hài lòng, chờ ăn hoành thánh, chẳng ngờ Tiết Bắc Phàm lại đưa tay ra kéo nàng: “Vậy thì, nếu chúng ta đã có quan hệ như vậy rồi, hẳn là cần phải gần gũi hơn chút nhỉ… phốc.”.

Tiết Bắc Phàm cố ăn chút đậu hũ, không đề phòng được Tiểu Đao cầm cái khay trà đập hắn ác liệt luôn.

Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt vừa mới rời giường, ra đến cửa đã nhìn thấy ở trên boong thuyền, Tiết Bắc Phàm bị ấn xuống ghế dài, Tiểu Đao thì đang cầm cái khay trà đập hắn, miệng không ngừng chửi: “Dâm tặc chết tiệt, dám chiếm tiện nghi của bản cô nương, đánh chết ngươi!”.

***

Hoành thánh buổi sáng cực kỳ ngon, Tiểu Đao đang vừa bưng chén vừa tỉ mỉ nói cho Hiểu Nguyệt nghe bí quyết làm thế nào để nhân hoành thánh thật tươi ngon.

Tiết Bắc Phàm thì vừa ăn vừa nhăn miệng, nha đầu chiết tiệt kia đúng là chẳng nể nang gì, đánh cho hắn toàn thân đều tím tái, chắc là thấy mặt hắn vẫn còn hữu dụng, cho nên mới hạ thủ lưu tình chưa đập cho hắn sưng húp mặt mày.

Trọng Hoa nhìn cái dáng vẻ này của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đồng ý giả làm tên tình nhân giả này hả?”.

“Nếu không ngươi tới đi nhá?”.

“Miễn đi.”. Trọng Hoa vội xua tay: “Trên giang hồ ai mà chẳng biết Vương Bích Ba rất khó đối phó, ngươi cũng cẩn thận chút.”.

“Ài.”. Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao đã ăn hoành thánh no rồi, đang đứng ngắm hoa sen với Hiểu Nguyệt ở đầu thuyền, nói: “Ngươi đoán, ngay cả Vương Bích Ba mà nàng ta cũng coi thường, vậy sẽ thích người thế nào nhỉ?”.

Trọng Hoa bật cười: “Không giống chuyện mà Tiết nhị công tử nhà ngươi hứng thú nhỉ.”.

Tiết Bắc Phàm bưng chén trà: “Nữ nhân vây quanh Vương Bích Ba nhiều vô số, đã coi trọng nha đầu này, nhất định có lý do.”.

Trọng Hoa cau mày: “Ngươi cho rằng, không phải hắn thích con người nàng ấy, mà vì có mưu đồ khác à?”.

“Chẳng phải nữ nhân đều như nhau cả sao.”. Tiết Bắc Phàm cười nhạt một tiếng: “Hoặc là ngoại hình đẹp, hoặc là tính cách tốt, nhưng xét đến cùng cũng chẳng phải là người cả sao? Loại nam nhân như Vương Bích Ba này, không đến nỗi vì một nữ nhân mà bấn loạn thế đâu.”.

Trọng Hoa cau mày, có chút khinh bỉ nhìn hắn: “Ngươi định lúc nào cũng trưng ra cái vẻ cợt nhả nửa thật nửa đùa đó à? Cẩn thận lỡ mất chân tình cho coi.”.

“Có được chân tình thì sao?”. Tiết Bắc phàm cười, vặn lại Trọng Hoa: “Cứ như ngươi với Lâu Hiểu Nguyệt ấy, mang cả chân tình ra cho người ta giẫm nát à?”.

“Hừ.”. Trọng Hoa sưng mặt lườm hắn: “Không thèm phí lời với tên lưu manh vô tình vô nghĩa như ngươi!”.

“Hư tình giả ý cùng thật tình chân ý đều chỉ là lời chót lưỡi đầu môi mà thôi, lòng người khó đoán, nói thay đổi là có thể thay đổi được liền.”. Tiết Bắc Phàm chỉ Hác Kim Phong vẫn đang nghiêm túc ăn đến chén hoành thánh thứ năm bên kia, nói: “Hoặc là như hắn, hoặc giống ta, tóm lại dù là ngoài miệng hay là ánh mắt đều có thể giả tạo, chỉ đừng giả tạo trong tâm là được.”. Nói xong bèn đứng lên, cười hì hì chạy lên phía trước trêu chọc Nhan Tiểu Đao.

Chẳng có gì lạ, chỉ mấy câu thôi hắn đã có thể chọc cho Tiểu Đao nổi giận đùng đùng, cầm chén ném hắn.

Trọng Hoa suy ngẫm những lời Tiết Bắc Phàm nói, lại vô thức nhìn về phía Lâu Hiểu Nguyệt đang đứng đầu thuyền. Đúng lúc Hiểu Nguyệt cũng đang nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hiểu Nguyệt mỉm cười với hắn, đôi mắt trong veo chẳng chút bụi trần, Trọng Hoa bất giác có chút lo lắng, chỉ đành cười với nàng một tiếng, thoải mái nhẹ nhàng.

***

Chiều tối, thuyền cũng đã bắt đầu đi vào khu vực hồ Bích Ba, trên thuyền đã có thể nhìn thấy hàng dương liễu và người qua lại trên bờ.

Ven hồ Bích Ba, bên bờ phía nam thuộc địa phận của phủ Bình Giang, bờ phía tây là đầm Cửu Châu Long danh nổi như cồn, cũng là địa bàn của Vương Bích Ba.

Thực tế đầm Cửu Châu Long chỉ là một ngọn núi, bên trên có một thác nước đổ xuống, dọc đường có chín con đầm hình tròn, thác nước lượn quanh giống như hình dáng của một con rồng trắng to lớn, cho nên mới được đặt tên như vậy.

Phủ của Vương Bích Ba được đặt là sơn trang Bích Ba, vây quanh cả chín con đầm, phòng ốc được xây dựng theo dáng núi, thác nước như xuyên qua cả nhà cửa, nhìn rất ấn tượng! Sơn trang Bích Ba chủ yếu kinh doanh tiền trang, đổ phường, hàng gạo… buôn bán trải rộng khắp các châu phủ huyện ở Giang Nam, tại những nơi đó, bất cứ đâu cũng có thể thấy được hiệu cầm đồ và hàng gạo của sơn trang Bích Ba, có thể nói là tài lực dồi dào…

Bọn Tiểu Đao xuống thuyền ở bờ nam, chuẩn bị kiếm một khách điếm nghỉ trọ, bàn bạc kế hoạch tiếp theo một lần nữa.

Chỉ là mọi người không ngờ được, vừa mới vào thành đã bị người theo dõi.

Tiết Bắc Phàm đánh mắt liếc người theo dõi sau lưng, nói với Tiểu Đao: “Cả phủ Bình Giang này có khi đều là tai mắt của Vương Bích Ba, hẳn là đã biết nàng đến rồi.”.

Tiểu Đao hừ một tiếng: “Đoán trước rồi, Vương Bích Ba còn phái người đi khắp nơi bắt ta mà.”.

“Sao có thể thế được!”. Hác Kim Phong sầm mặt: “Tiểu Đao cô nương đừng sợ, chỉ cần cô không muốn lấy thì Vương Bích Ba cũng không thể ép buộc cô được, ta sẽ ra mặt giúp cô!”.

“Ừ!”. Tiểu Đao hạnh phúc gật đầu, không thẹn là đại ca ruột nha! Dù chưa biết nhưng lại rất chăm lo cho mình.

Mọi người tìm khách điếm nghỉ trọ, Tiết Bắc Phàm ngồi xuống đã khuyên Tiểu Đao: “Vương Bích Ba cũng coi như dụng tâm lương khổ với nàng, nàng không thể chấp nhận người ta được sao.”.

Tiểu Đao đánh qua một ánh mắt sắc như dao: “Ngươi đứng về bên kia?!”.

Tiết Bắc Phàm không thể làm gì khác là nhún vai: “Dĩ nhiên đứng về phía nàng.”.

Tiểu Đao nguôi giận: “Thế còn được.”.

Chưa ăn được mấy miếng đã nghe thấy có người kêu ở dưới lầu: “A, Vương công tử, sao lại nể mặt mà đến tiểu điếm của ta thế này?”.

Trọng Hoa gắp cho Hiểu Nguyệt một đũa đồ ăn, nói: “Tới nhanh thật!”.

Đồng thời, lại nghe thấy một giọng nói có vẻ lười biếng từ bên dưới truyền tới: “Ta bao trọn lầu này, nương tử tương lai của ta ở trên lầu, bảo người không liên quan đến nơi khác ăn đi.”.

“Vâng vâng!”. Chưởng quỷ luôn miệng đồng ý, bắt đầu đi làm.

Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm liếc mắt nhìn nhau một cái – Bá đạo ghê!

“Vương Bích Ba chết bầm, hủy hoại danh tiết của ta!”.

Hiểu Nguyệt hơi bất mãn: “Chưa thành thân mà, sao lại có thể nói nhăng cuội như vậy?”.

Vừa nói xong, một nam tử trẻ tuổi đã nhanh chóng lên lầu, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi: “Tiểu Đao, nhớ ta không?”.

Mọi người vừa đối mặt đã phải âm thầm hít vào một hơi – Vương Bích Ba này quả nhiên không hổ danh hiệu mỹ nam tử, gương mặt này đã khiến cho biết bao cô nương phải xấu hổ đây?!

Người này tuổi tác sàn sàn Tiết Bắc Phàm, mặt mày y như tranh vẽ, là nam nhân mà đẹp thế này thì có vẻ hơi thái quái.

Toàn thân hắn mặc áo gấm trắng tinh, bên trên còn thêu bức tranh sông núi bằng tơ tằm, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu thủy sa, bên hông đeo miếng ngọc bát bảo màu đen ánh vàng, không chỉ toát lên vẻ giàu sang phú quý, cũng rất thanh nhã.

Hắn lên lầu, mỉm cười nhìn Tiểu Đao, chẳng khác nào con mèo thấy con chuột béo. Tiểu Đao thì lại nhăn tít cả mặt mày, chẳng khác nào nhìn thấy ôn thần.

Vương Bích Ba đương nhiên cũng chú ý đến những người ngồi cùng bàn với Tiểu Đao, hơi bất ngờ chút, quét mắt liếc qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiết Bắc Phàm.

Bốn mắt nhìn nhau một lát, Vương Bích Ba cười một tiếng, ngồi xuống cái bàn đối diện, nhấc chân gác lên chiếc bàn bên cạnh, cầm đũa chỉ Tiểu Đao: “Tiểu Đao, giang hồ hiểm ác, đừng để bị lừa gạt đấy.”.

Tiết Bắc Phàm đưa tay, gắp một đũa thức ăn đặt vào bát của Tiểu Đao, gật đầu: “Đúng là giang hồ hiểm ác, chỗ nào cũng có kẻ gian cả.”.

Trọng Hoa âm thầm lắc đầu – Được lắm! Kẻ gian đụng kẻ gian rồi!

Tiểu Đao bưng bát ăn cơm, thầm nói, mặc kệ nó, toàn những kẻ chẳng hiền lành gì, diệt tên nào cũng là vì dân trừ hại cả!
------------------------------------------------
Thesun.nguyen tag bupbecaumuaMèo LamTẫn Tuyệt Tình Phi vào đọc góp vui nhé.
 
Bên trên